Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #1  
Old 12-07-2008, 11:55 AM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Giang hồ thập ác (Cổ Long) _ Äã post đủ bá»™

Giang hồ thập ác

tác giả : Cổ Long
Nguồn : Vnthuquan
Hồi 1
Ãnh kiếm hương hoa




Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này:

Tài sản của danangcity


Last edited by tieu_thusinh; 03-08-2008 at 11:31 PM.
  #2  
Old 12-07-2008, 12:32 PM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 2(a)

Chim non không tổ



Äôi mắt cá»§a Giang Phong bốc lá»­a, chàng nhìn nÆ¡i nào cÅ©ng thấy rá»±c lên má»™t màu hồng, màu cá»§a máu.
Phải! Chàng phải khÆ¡i dòng máu cá»§a bá»n Hồng Y Kê Quan và Hắc Diệu Quân, khi nào máu cá»§a chúng chảy đến giá»t cuối cùng, lòng chàng má»›i lắng dịu.
Nhưng khi con ngưá»i bất lá»±c, dù phẫn uất dâng cao đến chín tầng xanh, cÅ©ng cầm như thừa.
Càng phẫn uất, càng tự làm khổ lấy mình, không kể cái việc gây thích thú cho địch.
Bởi, chúng làm má»i cách để chá»c tức chàng, chàng càng tức uất thì chúng càng thích chí.
Trong khi đó, Hắc Diệu Quân cứ cưá»i, giá»ng cưá»i cá»§a y vang lên, đập vào tai Giang Phong như búa nện.
Chen lẫn vá»›i tiếng cưá»i cá»§a y, lại có tiếng hài nhi khóc thét, má»—i tiếng khóc là má»™t mÅ©i tên bắn vào quả tim chàng, má»™t mÅ©i châm đâm vào óc chàng.
Máu cá»§a chúng chưa chảy ra má»™t giá»t nào nhưng máu cá»§a chàng đã sắp cạn dòng.
Má»—i cá»­ động cá»§a chàng làm máu đẫm ướt y phục, bắn ra tung tóe, máu bắn Ä‘i, không ráo khô, bởi máu tiếp nối từ ngưá»i chàng chảy ra, thắm ướt như cÅ©.
Äá»™c ác hÆ¡n, Hắc Diệu Quân lại giật chiếc áo treo nÆ¡i cá»­a xe cho nó lệch hẳn qua má»™t bên, cho ngưá»i bên trong xe trông rõ ngưá»i bên ngoài, rồi y cưá»i hăng hắc :
- Nhìn kìa, mỹ nhân! Cái con ngưá»i ngá»c, đáng yêu đáng quý đó, có đúng là má»™t con quá»· chăng? Má»™t con quá»· Ä‘á», đáng sợ thế, mà sao mỹ nhân còn tha thiết đến hắn làm gì nữa? Bá» Ä‘i mỹ nhân, tại hạ tin chắc là còn vạn ngưá»i sẵn sàng dâng hiến cho mỹ nhân má»i nhu cầu, dù nhu cầu đó xuất xứ từ cung trá»i hay đáy biển!
Thiếu phụ nhìn cây máu đang lồng lộn giữa đầu gà, đuôi gà, cánh gà, bất giác tối mắt, hét lên :
- Loài cẩu trệ! Các ngươi phải chết với ta!
Vừa hét, nàng vừa đặt hai hài nhi xuống.
Tiếng hét vừa buông dứt, thân hình bay vá»t ra, cái đích cá»§a nàng là kẻ ở gần nhất và kẻ đó chính là Hắc Diệu Quân.
Äồng thá»i gian thân hình chá»›p lên, hai tay vươn tá»›i, mưá»i ngón sẻ đủ, mưá»i ngón biến thành móc câu, tất cả móc câu chá»™p lại nÆ¡i yết hầu Hắc Diệu Quân.
Chiêu thức đó, không có gì đặc biệt, trên chốn giang hồ, ai ai cũng sử dụng được.
Bởi nó chẳng phải là tuyệt kỹ của Di Hoa cung nên Hắc Diệu Quân hoá giải dễ dàng.
Y khoát má»™t vòng tay, đánh bật đôi tay cá»§a thiếu phụ trở lại, Ä‘oạn y bật cưá»i ha hả :
- Mỹ nhân Æ¡i, chiêu thức đó thông thưá»ng quá, mỹ nhân đánh ra làm chi cho nhá»c sức? Thá»§ pháp lợi hại cá»§a mỹ nhân đâu, sao không phát xuất lại má»™t lần nữa cho tại hạ há»c há»i?
Y tặc lưỡi, tỠvẻ thương hại, nhưng thương hại một cách mỉa mai, rồi y tiếp :
- Nữ nhân! Äáng thương cho nữ nhân quá chừng. Tại sao mỹ nhân không là nam mà lại là nữ? Bởi, nữ nhân phải sanh, phải sản, lúc sanh sản tá»± nhiên phải mất sức, huống chi mỹ nhân sanh sản đúng cái lúc cần dùng công lá»±c? Giả như mỹ nhân là nam, thì có phải bá»n tại hạ đến hồi vận mạng Ä‘en tối chăng?
Y đột nhiên cưá»i lá»›n :
- Nữ nhân! Nữ nhân bao giá» cÅ©ng thua thiệt nam nhân! Nhưng ai bảo nữ nhân sanh sản? Chỉ tại hắn đấy, hắn tạo cái bất hạnh cho mỹ nhân, dù bá»n tại hạ gặp may, song vẫn không khá»i buồn thương cho mỹ nhân đó! Giả như mỹ nhân có oán hận, thì đừng oán hận vận số, chỉ nên oán hận hắn thôi!
Thiếu phụ cắn răng, vá»t mình ra lượt nữa.
Hắc Diệu Quân bật cưá»i ha hả, lại khoát ra má»™t vòng tay.
Lần này y xuất toàn lá»±c, không cần phải nương tay nữa, nhưng lần này, thiếu phụ không chịu lùi, nhất định liá»u sống chết vá»›i y qua cái chạm đó.
Nàng quyết đồng y quy tận với đối phương, dù có bị y đánh trúng, nàng cũng đánh trúng được y.
Ngoài hai tay, nàng còn dùng miệng, miệng há rộng cắn vào yết hầu Hắc Diệu Quân.
Cao thủ giao đấu nhau là bằng vào chiêu pháp, ai có chiêu độc thì thắng, ai đoán được chiêu thức của địch thì hoá giải được dễ dàng, giành thắng lợi nhanh chóng.
Chứ đấu pháp đâu lại có thứ đấu pháp lạ kỳ, dùng miệng cắn địch?
Cho nên y chẳng hỠphòng bị thiếu phụ áp dụng cái lối há miệng cắn cổ như vậy.
Y bị nàng cắn trúng, Ä‘au nhói lên, bất giác hét vang, tiếng hét thoát ra, cuốn theo má»™t giòng máu, máu dồn trá»n vào miệng thiếu phụ.
Ngậm máu Hắc Diệu Quân, thiếu phụ không há» nhăn mặt tá» vẻ ghê tởm, trái lại nàng còn sáng mắt lên, niá»m thích thú chá»›p ngá»i trong ánh mắt.
Gương mặt xanh xao cá»§a nàng thoáng Ä‘á», hiển nhiên nàng khoan khoái vô cùng.
Bị cắn mạnh má»™t cái, tá»± nhiên phải Ä‘au, song Hắc Diệu Quân không vì má»™t vết cắn tầm thưá»ng như vậy mà nhận bại, sau tiếng hét, lập tức y vung tay, đánh ra má»™t quyá»n, hắn tung thiếu phụ vồng cầu lên, rÆ¡i xuống đất kêu má»™t tiếng bịch.
Má»™t ngưá»i vừa sanh xong, thân thể còn yếu, gia dÄ© đã vận toàn lá»±c đánh đối phương hai lượt, ngưá»i đó hẳn tiêu hao chân khí quan trá»ng, nếu không hoàn toàn kiệt quệ.
GiỠđây hứng trá»n má»™t quyá»n như búa thiên lôi giáng rồi từ trên cao rÆ¡i xuống đất, con ngưá»i kiệt quệ đó làm sao chịu nổi chấn động?
Nhưng phải nhìn nhận thiếu phụ có công phu hàm súc quá thâm hậu, hÆ¡n nữa Ä‘ang phẫn uất, nàng chẳng nghe Ä‘au đớn gì, chừng như tiá»m lá»±c nhiệm màu phát sinh nÆ¡i ngưá»i nàng, nàng bật vùng dậy, Ä‘oạn cất tiếng cưá»i cuồng dại.
Vùng dậy tức nhiên nàng toan thá»±c hiện ý định liá»u, song thay vì lướt tá»›i, nàng lại bất động, rồi cưá»i vang, Ä‘iá»u đó chứng tá» nàng không còn cá»­ động nổi nữa.
Äể đỡ tức uất, nàng uống á»±c búng máu còn ngậm trong miệng.
Có gì thích thú hÆ¡n sá»± uống máu kẻ thù? Vừa nuốt máu Hắc Diệu Quân, nàng vừa nhìn Giang Phong, miệng nàng cưá»i, môi còn dấu máu, nhưng đôi mắt đã nhòa lệ thảm.
Nàng ngưng cưá»i để khóc.
Rồi nàng gào lên trong nức nở :
- Chạy Ä‘i anh, chạy Ä‘i, đừng vì em, đừng tuyên chiến! Anh đã mất bình tÄ©nh rồi thì cục diện này không còn hy vá»ng xoay chiá»u, cứ chạy Ä‘i, bá» mặt em vá»›i bá»n chúng. Äể cho chúng tá»± tiện giết em. Em chết là có lợi cho anh, cho con, cha con tìm nÆ¡i nào đó, ẩn tích mai tung, chá» má»™t cÆ¡ há»™i báo thù cho em cÅ©ng chẳng muá»™n. Em an lòng ở nÆ¡i chín suối chá» anh? Em chết Ä‘i, má»i phiá»n luỵ sẽ không còn Ä‘eo Ä‘uổi theo anh nữa, bởi hai vị cung chá»§ sẽ thoả hận vá»›i cái chết cá»§a em, hai vị sẽ buông tha anh. Chạy Ä‘i anh, Ngá»c Lang!
Giang Phong gầm lên :
- Không! Em không thể chết được! Anh không chạy Ä‘i được! Em sống, anh sống! Chúng ta phải sống mãi trên Ä‘á»i! Không má»™t ai có quyá»n năng làm cho chúng ta lìa bá» cõi Ä‘á»i!
Chàng vung tít thanh đao, cố xung phá vòng vây, vừa dợm tới là lập tức lùi lại, hoặc tránh đầu gà, hoặc tránh đuôi gà, cánh gà, bởi đầu đuôi cánh không ngừng tấn công chàng.
Hiện tại chàng như con thuyá»n con, không mái chèo, không tay lái, dùng hai tay bÆ¡i nước, thuyá»n nhích tá»›i, sóng đùa tiếp vào bá» rồi sóng dợn, lôi cuốn trở ra khÆ¡i, vào thì ít, ra thì nhiá»u, cứ dập rồi lui tá»›i trong phạm vi sóng dợn.
Cố gắng xông xáo một lúc, chàng không gượng nổi nữa, hét lên một tiếng, ngã nhào.
Thiếu phụ thét lên, bất chấp bao nhiêu ngưá»i ngăn chặn trước mặt, bất chấp tình trạng kiệt quệ, chạy tá»›i.
Ngã xuống rồi, Giang Phong cố trưá»ng mình ra bên ngoài, thiếu phụ cố nhào vô.
Cả hai hoàn toàn tuyệt vá»ng.
Bây giá», há» không còn miá»…n cưỡng phản công nữa, há» cố làm sao cho được gần nhau, dù có chết trong tay nhau.
Trong khi bá»n Hồng Y Kê Quan chặn Giang Phong, thì Hắc Diệu Quân chận thiếu phụ.
Thiếu phụ gom toàn lực, đánh một chưởng vào mặt y, y đưa tay lên, chụp bàn tay nàng, rồi gặt mạnh xuống.
Bàn tay nàng gãy lìa, da còn dính nơi cổ tay.
Hắc Diệu Quân đưa tay kia chặt xuống, mảnh da đứt, bàn tay thiếu phụ văng xa.
Bị gãy tay như vậy, thiếu phụ chừng không nghe đau đớn chi cả, nàng buông cánh tay xuống, máu chảy ròng ròng, mắt nàng trợn tròn, nhìn Hắc Diệu Quân, nhìn một lúc, nàng rít lên :
- Tàn nhẫn lắm! Ngươi bất chấp quy củ giang hồ, hạ độc thủ cả với kẻ bất lực!
Hắc Diệu Quân cưá»i vang :
- Tàn nhẫn? Mãi đến giỠphút này, ngươi mới biết là ta tàn nhẫn? Ha ha! Muộn lắm rồi!
Giang Phong gào lên :
- Muốn giết chúng ta, cứ giết, song ta yêu cầu các ngươi cho chúng ta được chết gần nhau. Chẳng lẽ các ngươi táng tận lương tâm đến độ khước từ lá»i yêu cầu cá»§a ta?
Hắc Diệu Quân càng cưá»i lá»›n :
- Trước đây má»™t khắc, nếu ngươi thỉnh cầu như vậy, có thể là ta chấp nhận, nhưng bây giá» thì kể như muá»™n đó. Giang Phong! Hai ngươi, lừa bá»n ta, đánh bá»n ta, các ngươi cho là mình thắng thế, nên đắc chí lắm. Niá»m đắc chí đó, ngươi vất Ä‘i đâu rồi? Äã hống hách, ngươi nên hống hách luôn, đắc chí luôn, sao lại mở miệng van xin, cầu khẩn? Không! Ta chẳng bao giá» chấp nhận đâu, đừng mong vá»ng vô ích. Chết, đó là cái chắc rồi. Äòi chết chung, không thể được đâu, đó cÅ©ng là cái chắc!
Thiếu phụ gằn giá»ng :
- Tại sao ngươi quyết chia rẽ chúng ta? Trong cái chết mà các ngươi cũng chẳng cho chúng ta hiệp nhau, thế là nghĩa gì? Ngươi hãy nói rõ nguyên nhân cho ta nghe?
Hắc Diệu Quân cưá»i ha hả :
- Các ngươi chết chung, chết riêng, cÅ©ng chẳng quan hệ đến bá»n ta, sở dÄ© bá»n ta không để cho các ngươi chết chung, vì có lá»i yêu cầu cá»§a má»™t ngưá»i. Bá»n ta đã đáp ứng ngưá»i đó rồi.
Dừng lại má»™t chút, y bật lên cưá»i ha hả, cố ý kéo dài tràng cưá»i, Ä‘oạn buông từng tiếng :
- Ngưá»i đó, không muốn cho các ngươi đồng hành trong chuyến vÄ©nh du này.
Giang Phong quát :
- Ai? Ngưá»i đó là ai?
Hắc Diệu Quân nheo nheo mắt :
- Ta tưởng ngươi có thể đoán ra!
Một đại hán trong cặp cánh gà, đột nhiên lướt tới.
Hắn cao giá»ng thốt :
- Giết rắn, đốt ná»c; đốn cây, bứng rá»…, hắn chết đã đành, hai giá»t máu thừa kia, nhất định không nên lưu lại! Thà phụ Ä‘á»i, đừng để Ä‘á»i phụ ta. Từ nghìn xưa, có bao nhiêu chứng tích cứu nhân, nhân trả oán.
Hắn nhân mạnh :
- Tàn ác là trưá»ng tồn! Nhân đạo là nuôi dưỡng mầm diệt vong!
Hắc Diệu Quân hoan hô :
- Äúng đạo lý! Äúng đạo lý! Ai dám đảm bảo là hai hài nhi kia chẳng là hậu hoạ cá»§a chúng ta?
Gã cánh gà không nói chi thêm, đưa cao cánh tay lên.
Thanh đao trong tay gã chớp sáng lạnh. Thanh đao đó chiếu xuống hai hài nhi.
Giang Phong hét lên, thiếu phụ rú lên.
Gã cánh gà vừa nhích động cánh tay, thanh Ä‘ao nhích động theo, lưỡi bén nhắm đúng hai khối thịt Ä‘á», trần truồng, Ä‘ang oa oa khóc.
Má»™t tấm tả má»ng phá»§ há» trên hai khối thịt đó, liệu có đủ sức ngăn chặn lưỡi Ä‘ao, giữ cho hai khối thịt đừng đứt thành bốn Ä‘oạn chăng?
NgỠđâu...
Một tiếng xoảng vang lên, thanth đao vừa nhích xuống độ tấc, vụt gãy làm hai đoạn.
Äoạn gãy bay Ä‘i, rÆ¡i xuống ngoài xa, Ä‘oạn còn lại suýt vuá»™t tay gã cánh gà. Gã xám mặt, đúng là mặt gà cắt tiết, loạng choạng lùi lại.
Vật gì đó, làm gãy thanh đao, đã chấn động tới gã.
Lùi lại rồi, đứng vững chân, lấy bình tĩnh, gã hét lớn :
- Ai dám ngăn trở hành động của ta?
Mặc gã hét, chẳng một ai đáp.
Không má»™t bóng ngưá»i nào khác xuất hiện, tại cục trưá»ng chỉ có bá»n chúng và vợ chồng Giang Phong!
Chẳng lẽ đồng bá»n gã ngăn chận gã? Thế thì ai?
Thanh Ä‘ao cá»§a gã, chế luyện bằng thép quý, rắn chắc phi thưá»ng, chạm vào vÅ© khí khác, nhất định vÅ© khí đó gãy, chứ thanh Ä‘ao không há» hấn gì. May ra, chỉ có mấy thanh kiếm thần như Can Tương, Mạc Gia, Thái A, Long Tuyá»n má»›i làm tổn thương loại Ä‘ao đó. Thế thì lạ thật!
Vật gì làm gãy thanh Ä‘ao? Ãt nhất cÅ©ng phải có má»™t ngưá»i nào đó xuất hiện, vung vÅ© khí, hứng nhát Ä‘ao chứ?
Nhưng chẳng có ai khác, ngoài bá»n chúng, mà cÅ©ng chẳng thấy vật gì từ đâu đó bay đên chứng tá» có kẻ tung ám khí, phá hoại mưu đồ cá»§a gã cánh gà.
Hồng Y Kê Quan có theo dõi từng cá»­ chỉ cá»§a gã cánh gà, vẫn chẳng phát hiện ra sá»± gì cả, biến sắc mặt, hấp tấp há»i :
- Tại sao? Tại sao thế?
Gã cánh gà run giá»ng :
- Quỷ? Quỷ phá chúng ta! Quỷ ngăn chặn hành động của chúng ta!
Gã rít lên, cơn phẫn uất làm gã quên sợ, gầm gừ :
- Thế này là nghĩa gì chứ? Một thanh đao quý bỗng nhiên bị gãy!
Trầm lặng má»™t chút, gã chưa chịu bá» cuá»™c, nhún chân vá»t tá»›i. Còn má»™t Ä‘oạn Ä‘ao nÆ¡i tay, gã vung lên.
Xoảng!
Äoạn Ä‘ao đó lại gãy làm hai, Ä‘oạn gãy bay Ä‘i, Ä‘oạn còn thừa chỉ là cái chuôi Ä‘ao.
Gã lại bị chấn động như trước, chập choạng lui lại, lùi đến sáu bảy bước mới đứng vững.
Gã quắc mắt nhìn vào bên trong cá»— xe, cố tìm xem có thấy má»™t bóng hình nào ẩn nấp trong đó chăng, mặc dù cả bá»n đã quan sát kỹ rồi.
Ngưá»i, thì chắc chắn là không có.
Không ngưá»i, hẳn phải có quá»·. Nếu có quá»·, làm gì gã nhìn thấy được nếu quá»· không hiện hình?
Gã còn đảo mắt nhìn ra bốn phía, ngoài đồng bá»n ra, chẳng có má»™t bóng ngưá»i nào khác.
Äến lúc đó, gã thá»±c sá»± kinh hãi, lưỡi gã líu lại, thành ra gã thốt vừa khó nghe, vừa thấp :
- Có quỷ thật sao?
Hắc Diệu Quân vụt cưá»i khan :
- Äể ta quan sát thá»­ xem nào!
Từ lâu, y đã rá»i cá»— xe, bây giá» y bước trở lại gần xe.
Nhưng y không đến sát cỗ xe, cúi xuống nhặt đoạn đao gãy cầm trên tay, vỠsăm soi một chút, bất thình lình vung tay ném vào xe.
Y vận dụng toàn lực, lao đoạn đao đó, đà bay vừa nhanh vừa mạnh.
Lại một tiếng xoảng vang lên.
Vì Ä‘oạn Ä‘ao quá ngắn, không gãy, song cÅ©ng bị sứt mẻ má»™t mảnh nhá».
Äoạn Ä‘ao không bay Ä‘i nÆ¡i nào khác, mà lại bắn trở vá» y, nếu y không nhanh tay chụp lấy, hẳn đã thá» thương rồi.
Hồng Y Kê Quan chợt tỉnh ngộ, kêu lên :
- Có ngưá»i nấp quanh đây, phá há»ng mưu đồ cá»§a chúng ta!
Nụ cưá»i cao ngạo trên môi Hắc Diệu Quân đã tắt.
Y rung rung giá»ng thốt :
- Ãm khí, má»™t loại ám khí rất nhá», vút Ä‘i rất nhanh, chúng ta không làm sao phát hiện được! Ngưá»i sá»­ dụng ám khí này phóng Ä‘i, vừa nhanh, vừa chuẩn, lại vừa mạnh, hẳn phải có thá»§ pháp tuyệt diệu! Má»™t vật nhá», được lao Ä‘i từ xa, mắt chúng ta không nhìn thấy, vật đó lại làm gãy thanh Ä‘ao quý, còn bắn vá»t Ä‘oạn Ä‘ao trở lại, suýt làm cho ta thá» thương, ngưá»i đó hẳn phải có công lá»±c thâm hậu vô tưởng!
Gả cánh gà còn xám mặt, tiếp nối không thành tiếng rõ rệt :
- Ai? Trên Ä‘á»i này có ai tài ba như thế?... Hay là...
Gã vụt nín bặt.
Cái tên vừa hiện trong tâm tư gã, gã toan nói ra, cái tên đó như có má»™t uy lá»±c phi thưá»ng, làm lưỡi gã líu lại.
Lưỡi líu lại rồi, răng gã lại đập vào nhau, cành cạch, cành cạch. Mặt gã tái hơn, mắt gã mất thần.
Giang Phong cầm như mình đã chết rồi, bất quá chúng chưa xuống đao thôi, và chắc là chúng xuống đao, chứ mong gì chúng buông tha?
Vậy mà chàng cÅ©ng sợ hãi. Tuy gã cánh gà bá» ngang câu nói, chàng cÅ©ng hiểu gã định đỠcập đến ngưá»i nào rồi!
Chàng tự lẩm nhẩm :
- Nàng đã đến? Có phải chính nàng đã đến chăng?
Hắc Diệu Quân không nghe rõ tiếng “nàngâ€, vá»™i há»i :
- Yến Nam Thiên?
Má»™t giá»ng nói vang lên :
- Yến Nam Thiên? Yến Nam Thiên? Cái quái gì thế?
Ngưá»i phát xuất ra câu nói ngắn đó, không phải là má»™t tên trong bá»n Hồng Y Kê Quan và Hắc Diệu Quân.
Ngưá»i đó cÅ©ng không phải là Giang Phong hay thiếu phụ.
Không phải ai trong những ngưá»i có mặt tại cục trưá»ng. Hiển nhiên cÅ©ng không phải hai hài nhi sÆ¡ sanh!
Thế thì ai?
Ấm thinh nghe trong trẻo, lại dịu, chứng tá» ngưá»i phát xuất là má»™t nữ nhân, nhất định là tuổi chưa tròn đôi mươi.
Tuy nhiên, nếu để ý má»™t chút, chắc má»i ngưá»i Ä‘á»u nhận ra, âm thinh vừa dịu vừa trong đó, có ẩn ước phần nào linh hoạt, xảo quyệt, âm thinh cá»§a má»™t ngưá»i không được hiá»n thục cho lắm.
Bá»n Hồng Y Kê Quan và Hắc Diệu Quân biến sắc.
Vợ chống Giang Phong càng biến sắc hơn. HỠđã cầm chắc cái chết trong tay, thì hỠcòn sợ gì nữa mà biến sắc?
Không! HỠkhông sợ chết, mà hỠsợ một chuyện khác.
Há» sợ má»™t cuá»™c chạm mặt vá»›i ngưá»i vừa há»i gần đó. Há» không muốn có cuá»™c chạm mặt.
Tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u nhìn quanh. Chung quanh, chẳng có bóng ngưá»i.
Nhưng tất cả làm sao thấy được, trong bụi cá» rậm, cách cục trưá»ng không xa lắm, có ngưá»i ẩn nấp.
Hiện tại, chỉ có má»™t ngưá»i.
Ngưá»i đó, hiển nhiên là má»™t nữ nhân. Nữ nhân, hiển nhiên dưới lứa tuổi đôi mươi, vóc nhá», rất dịu dàng, yểu Ä‘iệu.
Nữ nhân, xuất hiện trong trưá»ng hợp này, hẳn phải là kỳ nhân, và kỳ nhân đó, đẹp là cái chắc rồi.
Má»™t cÆ¡n gió nhẹ thoáng qua, tuy nhẹ, song thừa làm rợn mình bao nhiêu ngưá»i hiện diện.
CÆ¡n gió lặng, nữ nhân đã đứng tại cục trưá»ng.
CÆ¡n gió đó, do nữ nhân xuất phát lúc di động thân hình rá»i bụi cỠđến nÆ¡i.
Bây giá» ai cÅ©ng thấy rõ ngưá»i má»›i đến, cái ngưá»i mà há» không dám nêu tên nhưng ai cÅ©ng nghÄ© đúng.
Ngưá»i đó, má»™t nữ nhân trạc tuổi suýt soát đôi mươi, vận áo gấm màu mây ráng, loại gấm thưá»ng dùng trong cung cấm hoàng gia.
Chiếc quần quá dài, tạo cái vẻ thướt tha cho ngưá»i, má»› tóc Ä‘en dài buông thõng càng làm tăng thêm vẻ thướt tha đó.
Má»™t nữ nhân, thừa vẻ thướt tha, càng tìm má»i cách làm tăng thêm vẻ thướt tha đó, hẳn nữ nhân phải đẹp.
Bởi, chẳng có thiếu nữ xấu xí nào muốn tá» lá»™ cái vẻ thướt tha, vì vẻ thướt tha không thể Ä‘i đôi vá»›i cái xấu xí. Dáng ngưá»i càng tha thướt, vẻ xấu xí càng nổi bật.
Cho nên, những thiếu nữ xấu xí, bao giá» cÅ©ng muốn gá»n gàng, nhanh nhẹn, luôn linh hoạt, dù không cần linh hoạt thưá»ng xuyên, cÅ©ng phải linh hoạt.
Linh hoạt để tạo cái nét oai khí, ngăn chặn sá»± quan sát kỹ cá»§a ngưá»i nhìn, oai khí làm giảm bá»›t vẻ xấu xí.
Bởi thế, những nữ nhân xấu xí, thưá»ng là nữ ma đầu hung ác ra mặt, luôn luôn bức ngưá»i phải kiêng sợ.
Còn ngưá»i đẹp dù có tàn nhẫn, sá»± tàn nhẫn cÅ©ng được giấu kín.
Nữ nhân vừa xuất hiện đẹp vô tưởng. Äem nàng so sánh vá»›i má»™t tiên nữ, là khá»i phải diá»…n tả vẻ đẹp cá»§a nàng. Giả như có Ä‘iểm xuyến thêm vẻ đẹp đó bằng má»™t vài lá»i phụ hoạ thì cÅ©ng có thể dùng tiếng "hÆ¡n".
Nghĩa là, nàng đẹp hơn một tiên nữ.
Nàng vui vẻ, trẻ tính cÅ©ng như trẻ ngưá»i, gần như hồn nhiên. Song ánh mắt cá»§a nàng nói lên má»™t cái gì phức tạp cá»§a tâm hồn, nàng như có má»™t tâm tư do sá»± kết tụ những mâu thuẫn mà thành. Do đó, không thể hiểu nổi được nàng Ä‘ang muốn gì, và trong chốc lát nàng đã thay đổi ý tứ chăng?
Nàng là hiện thân cá»§a cái gì khó hiểu nhất trên Ä‘á»i.
Vợ chồng Giang Phong hiểu, bá»n Hồng Y Kê Quan và Hắc Diệu Quân hiểu, nhưng nàng là ai?
Nữ nhân xuất hiện, tim má»i ngưá»i ngưng đập, không gian ngưng Ä‘á»ng.
Không một ai nói tiếng gì, cục diện song phương biến thành cái thế tam giác.
Một lúc sau, Hắc Diệu Quân cất tiếng trước :
- Tôn giá là Nhị cung chủ Di Hoa cung?
Nữ nhân mỉm cưá»i :
- Ngươi nhận ra ta?
Hắc Diệu Quân gật đầu :
- Uy danh của Nhị cung chủ vang dội khắp sông hồ, trong võ lâm còn ai không biết chứ? Mãi đến hôm nay, tại hạ mới hân hạnh nhìn tận mắt tôn nhan...
Y chá»›p chá»›p mắt, tiếp vá»›i niá»m tôn kính, có Ä‘iá»u chẳng rõ niá»m tôn kính đó, chân thành hay giả vá».
- Cái hân hạnh đó, từ lâu tại hạ hằng ao ước, cÅ©ng như hầu hết má»i ngưá»i trên giang hồ ao ước được má»™t lần diện kiến Cung chá»§ Lân Tinh.
Lân Tinh cung chá»§ Ä‘iá»m nhiên :
- Và ngươi, cÅ©ng như hầu hết khách giang hồ, Ä‘á»u nể sợ ta?
Hắc Diệu Quân không đáp.
Lân Tinh cung chủ tiếp luôn :
- Nếu nể sợ ta, chắc ngươi không từ chối tuân theo, khi ta đưa ra má»™t Ä‘iá»u kiện?
Hắc Diệu Quân vẫn nín lặng, lần này thì y Ä‘iểm phá»›t má»™t nụ cưá»i.
Lân Tinh cung chủ nhìn thẳng vào mặt y, chừng như vẻ kinh ngạc thoáng hiện trong ánh mắt đó.
Kinh ngạc vì má»™t ngưá»i không đáp câu há»i cá»§a Cung chá»§, hẳn phải là sá»± phi thưá»ng.
Từ bao lâu rồi, có ai dám im lặng trước má»™t câu há»i cá»§a nàng?
Nàng hÆ¡i cau mày, há»i tiếp :
- Ngươi không đáp lá»i ta? Thế là ngươi không kiêng sợ ta?
Hắc Diệu Quân hÆ¡i nghiêng mình, nụ cưá»i nÆ¡i môi hiện rõ hÆ¡n má»™t chút :
- Chỉ vì tại hạ...
Lân Tinh cung chủ chận ngang :
- Ngươi có biết là đã làm nhiá»u Ä‘iá»u bại hoại rồi chăng? Ngươi có biết là ngươi là má»™t tá»™i nhân đối vá»›i võ lâm chăng? Äã thế, ngươi lại không kiêng sợ ta thì thật là má»™t Ä‘iá»u ta không tưởng nổi! Giả như ta cần sá»­a trị các ngươi, hoặc giả ta muốn trừ diệt những phần tá»­ bại hoại, Ä‘em lại an ninh cho giang hồ, thì cái việc đó đối vá»›i ta, dá»… hÆ¡n trở má»™t bàn tay! Ta nghÄ©, ngươi thừa thông minh hiểu như vậy?
Không tưởng là nữ nhân tỠthái độ quyết liệt như thế, Hắc Diệu Quân biến sắc.
Nhưng y còn hy vá»ng là sá»± tình không biến đổi quá nghiêm trá»ng, cố lấy vẻ thản nhiên, cưá»i nhẹ, há»i :
- Nhị cung chủ không đùa đấy chứ?
Lân Tinh cung chủ lạnh lùng thốt :
- Ta có thể đùa vá»›i má»™t ngưá»i cỡ ngươi à? Ngươi có biết là ngươi đắc tá»™i vá»›i ta chăng? Dá»±a vào uy lá»±c nào mà ngươi dám đánh cung nữ cá»§a ta đến thá» trá»ng thương? Hình phạt nhân đạo dành cho ngươi là má»™t cái chết nhẹ nhàng, nếu ta muốn nhân đạo. Bởi cái tá»™i cá»§a ngươi, là má»™t tá»­ tá»™i. Cho ngươi biết, đừng hy vá»ng sống sót vá»›i cái tá»™i xúc phạm ngưá»i trong Di Hoa cung. Không, ta không đùa đâu, còn như các ngươi muốn đùa để được vui trước khi chết, thì cứ đùa, tùy tiện đùa! Äó là quyá»n cá»§a các ngươi!
Gương mặt cá»§a Hắc Diệu Quân biến xanh rá»n.
Y ấp úng :
- Nhưng... Äại cung chá»§... Yêu Nguyệt cung chá»§...
Y không còn kịp dứt câu, chẳng ai trông thấy Lân Tinh cung chá»§ xuất thá»§ như thế nào, chỉ nghe má»™t loạt hÆ¡n mưá»i tiếng bốp bốp vang lên.
Bóng bàn tay hiện lên, bóng bàn tay tắt, hiện rồi tắt chỉ trong khoảng một giây thôi.
Gương mặt cá»§a Hắc Diệu Quân đã to, bây giá» phồng to hÆ¡n, dấu ngón tay chằng chịt, các chá»— sưng lan ra Ä‘á»u, trông như nổi u nổi nần.
Cái tát này giống như thiếu phụ trong xe, có Ä‘iá»u thiếu phụ tát qua má»™t lần, còn Lân Tinh cung chá»§ tát đến mưá»i lần.
Tuy tát mưá»i lần, Cung chá»§ chỉ sá»­ dụng má»™t khoảng thá»i gian bằng cái tát cá»§a thiếu phụ.
Gia dĩ, thiếu phụ chỉ tát để khuyến cáo cho chúng bỠđi, chứ không vì ác ý, hay trừng phạt.
Cung chủ tát vì phẫn nộ, công lực phải mạnh hơn.
Máu răng, máu môi chảy ròng ròng, rơi từ hai mép xuống áo, Hắc Diệu Quân có vẻ thảm hại quá chừng.
Nhìn y, Lân Tinh cung chủ thản nhiên, chừng như ai khác tát tay Hắc Diệu Quân chứ không phải nàng.
Vẫn vá»›i giá»ng lạnh, Lân Tinh cung chá»§ há»i :
- Ngươi là cái quái gì, dám nêu danh hiệu cá»§a thÆ¡ thÆ¡ ta như đỠcập đến má»™t kẻ tầm thưá»ng? Ta muốn moi lấy lá gan ngươi, xem nó to lá»›n bao nhiêu cho biết!
Äầu gà, Ä‘uôi gà, cánh gà, mông gà Ä‘á»u xám mặt. Cái xác chúng còn đó, song hồn chúng phiêu phưởng tận đâu đâu.
Hắc Diệu Quân nín lặng, Hồng Y Kê Quan cố lấy can đảm, cứu vớt đồng bạn :
- Tại hạ có biết rõ sự tình, chính Yêu...
Y quên mất những cái tát cảnh cáo Hắc Diệu Quân vừa tiếp nhận nên buá»™t miệng phụ há»a vá»›i Hắc Diệu Quân, song y vừa buông tiếng “Yêu†chưa kịp dứt vá»›i tiếng “Nguyệtâ€, y bá»—ng thấy đủ ngàn sao chá»›p trước mắt.
Một loạt tiếng bốp vang, lên hình phạt dành cho Hắc Diệu Quân tiếp chuyển sang y.
Lần này Lân Tinh cung chá»§ tát mạnh hÆ¡n, hÆ¡n nữa, vóc ngưá»i cá»§a Hồng Y Kê Quan lại nhá», nhá» là phải nhẹ, mưá»i cái tát tay đó bắn y lên không bay vù vù.
Lân Tinh cung chủ cau mày :
- Lạ thật! Các ngưá»i quả không thông minh chút nào. Má»™t ngưá»i đã bị ta trừng trị, những ngưá»i khác phải lấy đó làm gương chứ? Tại sao còn có kẻ sau vô lá»… như kẻ trước? Các ngươi không tin là ta có thể giết các ngươi à?
Äể chứng minh cái Ä‘iá»u ngôn tất hành, Cung chá»§ phất bàn tay.
Một gã cánh gà đột nhiên ngã xuống, gã không kịp kêu lên một tiếng.
Một gã khác cúi mình, quan sát kẻ vừa ngã, rú lên thất thanh :
- Chết rồi!
Lân Tinh cung chủ hừ lạnh :
- Chứ sao! Ta đã nói, ta có thể giết các ngươi! Các ngươi vẫn không tin, bắt buộc ta phải làm cho các ngươi tin!
Thương cảm vì cái chết tức, chết oan cá»§a đồng bá»n, tên vừa rú lên phẫn ná»™, không còn sợ hãi nữa rít giá»ng :
- Cung chủ tàn nhẫn quá!
Lân Tinh cung chá»§ Ä‘iá»m nhiên :
- Các ngươi giết ngưá»i vô cá»›, có ai dám nói chi các ngươi chăng? Các ngươi có thấy rằng các ngươi tàn nhẫn chăng? Giết ngưá»i ta thì ngươi thản nhiên, bị ngưá»i ta giết lại thì các ngươi oán hận, cho là tàn nhẫn! Thế thì còn gì cái lẽ công bình? Chết má»™t tên phá»ng có nghÄ©a gì thế mà các ngươi cho là tàn nhẫn? Giả như ta giết tất cả các ngươi thì sao?
Tiếp theo câu nói, nàng lại phất tay.
Má»™t tên nữa ngã gục, chính là tên vừa rít giá»ng oán trách nàng tàn nhẫn.
Hồng Y Kê Quan đã đáp xuống rồi, thấy thuộc hạ bị giết nóng mắt lên, vừa hét to vừa lao vút thanh đao trong tay thẳng đến Cung chủ.
Lân Tinh cung chá»§ mỉm cưá»i, phất nhẹ ống tay áo, thanh Ä‘ao chui gá»n vào đó.
Äồng thá»i nàng vẫy bàn tay kia, má»™t tên nữa ngã gục.
Äoạn nàng nhặt tất cả những thanh Ä‘ao rÆ¡i trên mặt đất, nhìn thoáng qua, mỉm cưá»i, thốt :
- Kê Trảo Liêm Äao! Chẳng biết có rắn chắc hay không?
Nàng đưa từng thanh Ä‘ao lên miệng, hai hàm răng Ä‘á»u như ngá»c vụn đã hé ra, nàng cắn từng thanh Ä‘ao, từng thanh, tiếng cách, cách vang lên, những thanh Ä‘ao bằng thép quý gãy đôi.
Mục kích thần lực của Lân Tinh cung chủ, Hồng Y Kê Quan và Hắc Diệu Quân đã hãi hùng, càng hãi hùng hơn.
Còn một đoạn đao nhỠnơi miệng, Lân Tinh cung chủ thổi phì một tiếng, vệt trắng bay đi, như ánh sao xẹt, một tên thuộc hạ của đầu gà và thủ lợn rú lên một tiếng, hai tay che mặt ngã nhào.
Hai bàn tay cá»§a gã khép kín mưá»i ngón, máu từ mặt trào qua mấy kẻ tay, mép tay, chảy ròng ròng.
Gã bất động trong tư thế đó.
Hai bàn tay che mặt, đầu gã như dính xuống đất.
Không, đầu gã không mất, chỉ vì đoạn đao đập vào mặt gã dập lại, như bị một đống đá nặng nỠép lại, thành ra mất hẳn dưới lòng hai bàn tay.
Trá»i! Má»™t Ä‘oạn Ä‘ao nhá» có công lá»±c lá»›n đến kinh ngưá»i!
Nếu không trông thấy tận mắt má»™t cảnh tượng như vậy mà nghe thuật lại, chắc hẳn trên Ä‘á»i này chẳng có ai tin được!
Bây giá» thì Hắc Diệu Quân má»›i thấy mình không hy vá»ng gì chống trả nổi vá»›i đối phương, dù chỉ là chống trả cầu may, y ngã nhÅ©n ngưá»i xuống đất, chân quỳ, lưng má»p, hai tay chắp lại, lạy như tế sao, vừa lạy vừa rung giá»ng van cầu :
- Cung chá»§ tha mạng cho bá»n chó heo này! Giết chó, giết heo chỉ bẩn tay Cung chá»§ thôi!
Lân Tinh cung chá»§ không buồn nhìn y, nghe y, lạnh lùng nhìn qua Hồng Y Kê Quan, há»i :
- Ngươi tin chưa? Ta có thể giết ngươi chăng? Ta giết ngươi, việc đó có khó khăn lắm chăng?
Hồng Y Kê Quan đã sụp mình theo Hắc Diệu Quân cũng lạy, song không van cầu, bởi đã có Hắc Diệu Quân làm hộ việc đó rồi.
Cả hai cùng van cầu, thì lá»i van cầu sẽ lẫn lá»™n khó nghe, chứ có ích chi đâu?
Cung chá»§ há»i, Hắc Diệu Quân nín lặng, y phải cất tiếng :
- Tin rồi! Tin lắm, Cung chá»§ Æ¡i, võ công cá»§a Cung chá»§ quả là siêu thượng! Trên Ä‘á»i này, không má»™t ai có thể đương đầu nổi vá»›i Cung chá»§! Ngàn năm trước, khó có ai, ngàn năm sau, không có luôn!
Lân Tinh cung chủ hừ một tiếng :
- Và ngươi cũng biết sợ luôn?
Qua bao nhiêu năm, gieo tang tóc khắp sông hồ, ngưá»i ta sợ y, khi nào y sợ lại ai, y chưa từng nghe ai dám há»i y câu đó.
Có ai dám há»i y như vậy chứ? Há»i má»™t đứa bé con bằng câu đó, kể ra cÅ©ng quá đáng, nói chi má»™t hung thần.Vì má»—i má»™t nhân vật trong mưá»i hai quái khách là má»™t hung thần.
Vậy mà Hồng Y Kê Quan phải cúi đầu nghe, không muốn nghe cũng phải mở rộng vành tay mà nghe, không dám bỠsót một tiếng.
Tai mở rộng để nghe cho đủ, đã đành rồi, hơn nữa miệng y cũng phải mở rộng luôn, để xác nhận.
- Biết rồi Cung chủ ơi!... Sợ lắm!...
Thấy thái độ hèn khiếp của Hồng Y Kê Quan, Lân Tinh cung chủ bĩu môi :
- Äã biết sợ sao chưa quỳ xuống mà van xin tha chết cho? Ngươi còn chá» gì chứ?
Hồng Y Kê Quan không thể không vâng lá»i, quỳ xuống liá»n, mồm lí nhí :
- Cung... chủ... dung mạng...
Lân Tinh cung chá»§ trầm giá»ng :
- Các ngươi còn muốn sống à? Muốn sống, phải thá»±c hành má»™t Ä‘iá»u kiện cá»§a ta!
Hồng Y Kê Quan và Hắc Diệu Quân hồi hộp chớ đợi, xem nàng bảo hỠlàm gì.
Nàng tiếp :
- Má»—i ngưá»i phải đánh ta má»™t quyá»n!
Hồng Y Kê Quan biến sắc :
- Tại hạ làm sao dám...
Hắc Diệu Quân cũng kêu lên :
- Trên Ä‘á»i này có ai dám làm thế, Cung chá»§? Bá»n tại hạ đâu có lá gan to hÆ¡n núi?
Lân Tinh cung chủ quắc mắt :
- Không có gan đánh ta, sao các ngươi có gan cãi lá»i ta? Cãi lá»i ta thì mong gì ta tha thứ?
Cãi lá»i, dÄ© nhiên chẳng bao giá» chúng dám.
Nhưng đánh, làm sao chúng dám xuất thủ chứ?
Trong hai Ä‘iá»u, Ä‘iá»u nào cÅ©ng khó, dù chúng có lá gan trùm vÅ© trụ, nhứt định là chúng chẳng dám làm bất cứ Ä‘iá»u nào.
Nhưng, nhất định chúng phải làm má»™t trong hai Ä‘iá»u, dù không muốn cÅ©ng phải làm.
Bình sanh, chưa bao giá» chúng gặp má»™t trưá»ng hợp đạc biệt như thế này.
Bình sanh, muốn hành động như thế nào, tuỳ ý mà hành động, chẳng bao giá» có việc chúng phải chá»n lá»±a. HÆ¡n thế, khi nào cao hứng, chúng ra Ä‘iá»u kiện cho kẻ khác chá»n lá»±a, chứ ngược lại, thì không.
Bây giá», chúng gặp đúng cái cảnh trái ngược đó!
Làm sao?
Cả hai cùng kêu lên một lượt :
- Bá»n tại hạ không dám xuất thá»§ đâu, Cung chá»§ Æ¡i! Xin Cung chá»§ đưa ra bất cứ Ä‘iá»u kiện nào khác, bá»n tại hạ sẵn sàng Ä‘i thá»±c hiện, trừ Ä‘iá»u kiện đó.
Cung Chủ lắc đầu, lạnh lùng thốt :
- à ta muốn như thế, các ngươi phải làm thế. Ta đã nói rồi, muốn sống phải làm Ä‘iá»u đó!
Nàng cao giá»ng, giục :
- Nhanh lên nào!
Hắc Diệu Quân và Hồng Y Kê Quan cùng nhìn nhau, bất động.
Lân Tinh cung chủ lại quắc mắt.
Hoảng sợ, cả hai cùng đứng dậy, chúng từ từ bước tá»›i, trong khi đó, Lân Tinh cung chá»§ cưá»i nhẹ, gật gật chiếc đầu tán thưởng :
- ÄÆ°á»£c lắm! ÄÆ°á»£c lắm đó! Cứ từ từ tiến tá»›i! Làm gì phải sợ chứ, chính ta bảo như vậy, mà khi ta đã bảo thì khi nào ta bắt tá»™i?
Nàng dặn dò :
- Bình tĩnh nhé, thật bình tĩnh rồi sẽ xuất thủ nhé! Dùng một chiêu thật độc, đánh ra thật mạnh, chiêu thức càng độc, càng mạnh, càng cấp bách dùm cho ta! Yên trí, ta không hoàn thủ đâu!
Rồi nàng hăm :
- Kẻ nào đánh nhẹ, kẻ đó đừng trách ta đấy!
Hồng Y Kê Quan nghĩ :
- Nàng muốn như vậy thì tại sao ta không nhân dịp này thá»±c nghiệm xem công lá»±c cá»§a nàng cao thâm đến mức nào? Giả như may ra, vá»›i má»™t chiêu, ta đắc thá»§, thì có phải là ta vÄ©nh viá»…n không còn bị nàng ám ảnh chăng chứ? Nếu ta không làm gì nổi nàng thì Ä‘iá»u đó có hại gì cho ta đâu, bởi nàng muốn ta làm để giúp vui nàng mà?
Hắc Diệu Quân cũng nghĩ thầm :
- Ta đâu dám vô lá»…? Tại nàng muốn thế, nếu ta đắc thá»§, trừ diệt được nàng, nàng cÅ©ng chẳng thể trách ta, nàng không thể cho là chết oan! Hừ, quả đấm thôi sÆ¡n cá»§a ta, có lẽ nàng chưa nghe nói nó lợi hại như thế nào sao? Hừ, nàng không hoàn thá»§, thì dù thân thể nàng có là sắt cÅ©ng phải bẹp rí! ÄÆ°á»£c rồi, nàng muốn chết, ta cho chết!
Lấy chủ trương rồi, cả hai vận dụng chân khí, dồn tụ vào hai tay.
Cả hai không còn sợ hãi nữa, cầm chắc là tay vung ra, Lân Tinh cung chá»§ phải Ä‘i Ä‘á»i.
Niá»m phấn khởi hiện lên, thay thế cho sá»± sợ hãi.
Tuy nhiên, cả hai không dám biểu lộ sự hân hoan đó, cả hai còn rầu rầu gương mặt hơn trước, tỠvẻ miễn cưỡng rõ rệt.
Cả hai vừa lủi thủi bước tới, vừa thở dài, vừa lẩm nhẩm :
- Cung chá»§ bắt buá»™c bá»n tại hạ phải thất lá»… vá»›i Cung chá»§ như vậy, thật bá»n tại hạ không yên tâm má»™t chút nào!
Lân Tinh cung chủ gạt ngang :
- Khá»i phải nói nhiá»u. Cứ xuất thá»§, ta đứng đợi đây. Dần dà mãi chỉ làm ta sanh cáu mà thôi!
Äang lá»§i thá»§i bước, độ chừng vừa tầm xuất chiêu, bất thình lình Hắc Diệu Quân vụt đứng thẳng ngưá»i, hai cánh tay cùng vươn ra, thân hình vá»t tá»›i, hai tay nắm tay vút lên rồi giáng xuống, nhanh hÆ¡n thiên lôi vung búa.
Vó ngưá»i mập lùn, bá» ngang chừng như hÆ¡n bá» cao. Äáng lý y cá»­ động phải chậm chạp lắm, nhưng y xê dịch nhanh hÆ¡n má»™t hòn núi từ trên không giáng xuống.
Hai chiêu quyá»n giáng xuống, toàn khối thịt gieo theo, trợ lá»±c cho hai tay.
Äà di động cá»§a y cuốn không khí ào ào, khí rÆ¡i xuống lại rít gió ầm ầm.
Chiêu đó, tên là Thần Trư Hóa Tượng, má»™t con lợn đột nhiên biên to bằng con voi, cho nên gá»i là lợn thần. Trên giang hồ, nhiá»u danh thá»§ táng mạng vá»›i con lợn thần đó.
Trừ những bậc kỳ nhân, dị khách, hầu hết hào kiệt võ lâm Ä‘á»u rùn mình khi nghe nói đến chiêu Thần Trư Hóa Tượng.
Äồng thá»i gian vá»›i Hắc Diệu Quân, Hồng Y Kê Quan cÅ©ng xuất thá»§.
Cầm danh là con gà, tự nhiên tâm pháp và thủ pháp của y phải nhanh, có lẽ còn nhanh hơn Hắc Diệu Quân một bậc.
Vũ khí của y hình mỠgà, theo đà tay của y, mỠgà biến thành một đạo ngân quang, ngân quang chớp lên, bắn sao tung toé khắp bốn phía.
Ngân quang chiếu xuống Lân Tinh cung chủ, khi gần đến nơi, lại móc ngược lên, như mỠgà, mổ xếch vào ngực nàng.
Má» gà khi mổ, không hẳn nhắm vào má»™t Ä‘iểm duy nhất, mà lại nhắm nhiá»u Ä‘iểm nÆ¡i phần ngá»±c cá»§a Cung Chá»§, toàn là những Ä‘iểm yếu nhược.
Chiêu thức đó, có cái tên Thần Kê Äế Tinh.
Vá»›i chiêu thức đó, ngày trước Hồng Y Kê Quan sát hại đúng tám vị tiêu sư trong Tiêu cục Äinh Oai VÅ©.
Lân Tinh cung chá»§ ung dung Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i, gật gù khen :
- Khá lắm! Có vậy mới đáng mặt anh hùng chứ! Chiêu thức độc, công lực thâm hậu! Ta chịu quá!
Thốt xong, nàng đưa tay hữu lên, khoa một vòng.
Bàn tay đó quậy trong vầng ngân quang, không màng đến hai quả đấm như trá»i giáng cá»§a Hắc Diệu Quân.
Hồng Y Kê Quan chá»›i vá»›i đã đành, Hắc Diệu Quân cÅ©ng chao Ä‘ao ngưá»i như thuyá»n nhảy sóng.
Trong tình thế đó, chúng làm sao Ä‘iá»u khiển chiêu thức chuẩn cái đích đã nhắm?
Chiêu cá»§a chúng tung vào khoảng không, là Ä‘iá»u chẳng tránh khá»i.
Lạ lùng hÆ¡n nữa, chúng chưa có ý rụt tay vá», thì hai tay lại lui vá».
Chúng chưa có cái ý buông thá»ng tay thì hai tay lại xuôi xuống.
Chúng bây giá» muốn hai tay bất động theo cái tư thế buông thá»ng thì hai tay đã không còn tuân theo sá»± Ä‘iá»u khiên cá»§a chúng nữa, hai tay đưa lên, hai tay chấp chá»›i, quá» quạng, khoát qua khoát lại, đảo lên hoành xuống...
Lân Tinh cung chá»§ nhìn chúng, cưá»i hì hì...
Nàng cưá»i mãi, đứng nguyên tại chá»— mà cưá»i không há» hoàn thá»§, đúng như lá»i nàng đã hứa.
Chúng không trách cứ nàng được, với cái khoa tay vừa rồi, bởi nàng có xuất thủ đánh trả chúng đâu? Bất quá, nàng phất bàn tay như đùa cợt, nàng dùng bàn tay thay cánh bướm chớp lên rồi xếp cánh, đỗ lại trên một đoá hoa.
Nàng cứ cưá»i Hắc Diệu Quân và Hồng Y Kê Quan cứ khoa tay vun vút.
Bá»—ng nàng ngưng cưá»i, chẳng rõ nàng thi triển má»™t thá»§ pháp như thế nào, cả hai bị bắn ra xa, má»—i ngưá»i má»™t nÆ¡i, rÆ¡i xuống đám cá».
Cả hai chỉ kịp kêu hự một tiếng, rồi bất động.
Hai đám cỠcòn rung động một chút, rồi cũng im luôn.
Nhưng, chúng chưa chết hẳn. NÆ¡i ngá»±c cá»§a Hắc Diệu Quân, vÅ© khí má» gà cá»§a Hồng Y Kê Quan còn móc cứng, y cắn răng giật mạnh chiếc má» gà, lôi theo má»™t Ä‘oạn xương ngá»±c, có thịt và da, chá»— đó bày ra má»™t lá»— hổng, máu tươi vá»t ra như xối.
Y hướng vá» Lân Tinh cung chá»§, rít giá»ng căm há»n :
- Ngươi... ngươi...
Bây giỠy cần gì phải ve vuốt, tâng bốc nàng nữa? Giả như y còn đủ sức, hẳn y đă mắng nàng oang oang, mắng cho hả để rồi chết vui.
Bị chấn động qua cơn bị bắn bay đi, rồi vết thương làm nhói mạnh, y lại giật mỠgà, da thịt đứt, xương gãy, y không còn chịu đựng nổi.
Phần thì máu ra quá nhiá»u, khí lá»±c kiệt quệ mau chóng.
Cho nên, thay vì mắng lá»›n, mắng nhiá»u, y chỉ ấp úng má»™t tiếng ngươi, giá»ng vừa run vừa má»ng.
Lân Tinh cung chủ khoát tay :
- Ngưá»i định mắng ta? Äừng hận ta! Ta giữ đúng lá»i hứa kia mà! Ta có làm gì các ngươi đâu? Ai bảo các ngươi xuất thá»§, không đánh ta mà lại đánh nhau? Các ngươi tá»± gây hại cho nhau, thì cố mà chịu, ta chẳng liên quan vào việc cá»§a các ngươi!
Nàng lại cưá»i, dứt tiếng cưá»i, lại tiếp :
- Nhìn kỹ đi, chiếc mỠgà đâu phải là vật của ta?
Hắc Diệu Quân còn lại bao nhiêu công lực, y dùng phần lực đó trừng mắt nhìn nàng, bất quá y lí nhí mấy tiếng, song âm thinh vừa nhỠvừa dính rít nhau, Lân Tinh cung chủ không làm sao nghe rõ.
Lân Tinh cung chủ lắc đầu, tỠvẻ tiếc rẻ :
- Tại các ngươi hết! Ta bảo xuất chiêu độc, các ngươi chỉ xuất chiêu vừa vừa thôi, tại sao cố tình xuất tuyệt độc? Mình làm, mình chịu chớ, oán trách ta là oán trách làm sao? Thật oan cho ta quá chừng!
Không má»™t tiếng ngưá»i đáp lại.



Cỗ xe đã ngã nghiêng.
Chẳng rõ nó ngã nghiêng từ lúc nào, bốn bánh đưa vá» má»™t phía. Hai hài nhi còn trong cá»— xe, chúng nó rÆ¡i theo chiá»u xe ngã. Vậy mà chúng nó không khóc.
HỠvừa đưa tay ra định bế hai đứa bé, bỗng nhiên một bàn tay chẳng rõ xuất hiện từ đâu, đẩy hai hài nhi ra xa.
Bàn tay đó má»m mại, như má»™t bàn tay chỉ có da và thịt chứ không có xương, má»™t bàn tay trắng mịn, thon Ä‘á»u vuốt Ä‘á»u móng, móng ngá»i lên má»™t màu hồng mát dịu.
Năm ngón tay, dài ngắn bất đồng, to nhá» bất đồng, song rất đẹp, trông như năm ngá»n bút bằng hồng ngá»c trong trong, do má»™t thợ khéo chuốt lắm công phu.
Thụt vào trong bàn tay má»™t chút, má»™t ống tay áo bằng lụa, bao quanh cánh tay tròn lẳn, cÅ©ng trắng, cÅ©ng mịn, má»™t màu trắng có pha lẫn chút màu hồng, màu cá»§a má»™t con ngưá»i có khí huyết đầy đủ, không há» bệnh hoạn.
Bàn tay đẹp, cánh tay đẹp, ống tay áo lại rá»™ng, tất cả tăng phần dịu dàng cho cá»­ động cá»§a con ngưá»i đó, dù cái cá»­ chỉ có hàm súc ác ý: ngăn chặn tình thương, tình cha mẹ thương con.
Giang Phong kinh hoảng, kêu lên :
- Con của ta! Con của ta mà! Ai đó, làm gì lạ thế, sao không cho ta bế con ta?
Nhưng, thiếu phụ đã biết bàn tay đó của ai rồi.
Nàng không gào lên như Giang Phong, nàng khẩn cầu tha thiết, đôi mắt ràn rụa lệ thảm :
- Nhị cung chủ! Cung chủ nỡ nào!... Con của tôi, Cung chủ ơi! Cung chủ xuống phước, đừng cắt đứt tình thương của cha mẹ chúng nó!
Phải, ngưá»i vừa đẩy hai hài nhi ra khá»i tầm tay cá»§a Giang Phong và thiếu phụ chính là Lân Tinh cung chá»§, sau khi hạ bá»n Hắc Diệu Quân và Hồng Y Kê Quan rồi, nàng bước đến cá»— xe.
Nàng cưá»i nhẹ.
Nụ cưá»i Ä‘iểm phá»›t trên vành môi má»ng Ä‘á», thoáng trông thì đẹp vô cùng, nhìn kỹ lại thì thấy sợ, bởi trong nụ cưá»i ẩn ước má»™t nham hiểm lạnh lùng.
Nàng nhẹ giá»ng, song giá»ng rất mỉa mai :
- Nguyệt Nô! Ngươi đã làm một việc rất đáng khen! Ta không tưởng là có một ngày, ngươi trở thành mẹ! Và tay thợ biến ngươi thành mẹ lại là Giang Phong! Hay quá đó, Nguyệt Nô!
Nàng thốt, chốc chốc nàng pha vào câu nói má»™t tiếng cưá»i, ná»­a như gằn, ná»­a như mỉa, nhưng nghe ra chua chát làm sao!
Nếu Nguyệt Nô nhìn kỹ, tất phải thấy vẻ oán há»n trong ánh mắt cá»§a Cung chá»§, và thấy cái vẻ oán há»n thậm độ đó, còn ai không rùng mình?
Nguyệt Nô muốn khóc to, muốn van cầu tha thiết hÆ¡n, song ánh mắt cá»§a Cung chá»§ gieo lạnh bắt nàng lạnh rợn ngưá»i, lệ thảm như bị ngăn Ä‘á»ng nÆ¡i yết hầu, rồi lá»i van cầu cÅ©ng ứ Ä‘á»ng tại đó luôn, thành ra nghẹn ngào, nức nở...
Lâu lắm, Nguyệt Nô mới thốt thành tiếng được :
- Cung chủ ơi, Cung chủ lượng xét cho tôi! Nào có phải tôi muốn chống đối với Cung chủ đâu? Ra đi, tôi biết rằng đắc tội với Cung chủ, song sự thể chẳng đặng đừng, tôi còn biết làm sao?
Nói được, là khóc được, nàng vừa khóc, vừa tiếp :
- Tá»™i nghiệt, là do cha mẹ làm, hình phạt, cha mẹ chịu, hai đứa bé kia hoàn toàn vô tá»™i, chẳng lẽ vừa mở mắt chào Ä‘á»i, là chúng có trách nhiệm vá» tá»™i nghiệt cá»§a cha mẹ chúng? Buông tha cho chúng, Cung chá»§ Æ¡i! Bao nhiêu búa rìu, Cung chá»§ cứ giáng xuống đầu cha mẹ chúng! Nhất định chúng tôi không há» oán hận!
Thiếu phụ có nói gì! Lân Tinh cung chủ có nghe chăng?
Mặc thiếu phụ nói, nàng nhìn hai đứa bé kia: chúng nó lại là con của thiếu phụ?
Thiếu phụ đó có diễm phúc gì?...
Hai đứa bé kháu khỉnh vô cùng, nhìn qua chúng, Cung chủ thấy mến ngay.
Nhưng, mến là một chuyện, hành động lại là chuyện khác, không thể đóng khung hành động trong cái mến đó.
Chắc chắn như vậy rồi!
Lâu lắm, nàng thở dài rất nhá», bất quá vừa đủ cho má»—i má»™t mình nàng nghe.
Nàng lẩm nhẩm :
- Chúng dá»… thương quá chừng! Sanh được con như vậy má»›i xứng đáng cho cái công mang nặng, đẻ Ä‘au! Tại sao không phải là ta? Nếu là ta, chúng hẳn phải đẹp hÆ¡n nhiá»u!
NghÄ© đến đó, máu trong ngưá»i vụt tăng nhiệt độ, nàng quay ngưá»i nhanh vá» hướng Giang Phong, nàng nhìn chàng, tia nhìn sáng rá»±c ngá»n lá»­a hận.
Nhưng, có ai biết được trong ngá»n lá»­a căm há»n đó, có cái gì như luyến tiếc, như thương cảm, man mác, mông lung, ánh mắt đó dịu dần, dịu dần...
Nàng gằn giá»ng há»i :
- Giang Phong! Ngươi có ý thức cái tầm quan trá»ng cá»§a việc làm chưa? Ngươi đã nhận định hậu quả cá»§a việc đó chưa?
Tình cảm cá»§a nàng biến đổi như chong chóng, tâm tư nàng vừa dịu lại bá»—ng sôi bá»ng lên, nàng tiếp nói, giá»ng rít lại :
- Tại sao, hở Giang Phong?
Giang Phong đã lấy lại bình tĩnh rồi.
Khi con ngưá»i quá sợ, rất dá»… mất bình tÄ©nh. Nhưng biết rằng mình có sợ cÅ©ng vô ích, sợ cÅ©ng chết, nhưng không sợ cÅ©ng chết, thì sợ mà làm gì?
Cho nên, chỉ thoáng qua má»™t phút giây, chàng bình tÄ©nh liá»n.
Chàng trầm giá»ng, đáp :
- Tại sao? Chẳng tại sao cả, con ngưá»i ta, có má»™t quả tim, nàng đã làm cho tim tại hạ rung động, tại hạ hướng vá» nàng. Yêu nàng, không phải là má»™t cái tá»™i, chỉ vì Cung chá»§ cho đó là má»™t cái tá»™i, nên trách cứ tại hạ.
Chàng gằn từng tiếng, tiếp luôn :
- Nếu phải đáp câu há»i cá»§a Cung chá»§, tại hạ xin nói rằng, sở dÄ© phải làm như thế vì tại hạ yêu nàng!
Lân Tinh cung chá»§ mỉm cưá»i, nụ cưá»i biểu lá»™ cái vẻ mỉa mai, khinh miệt.
Nàng thốt :
- Ngươi yêu? Yêu má»™t đứa nô tì cá»§a ta? Nó có những đặc Ä‘iểm gì? Nó hÆ¡n chị ta ở những nét nào? Nó có cái công Æ¡n gì đối vá»›i ngươi? Ngươi bị hãm hại, chị ta cứu ngươi hay nó cứu ngươi? Rồi ai săn sóc, ai chữa trị cho ngươi trong thá»i gian ngươi mang thương thế? Bình sanh, chị ta không há» vất vả vá»›i ai, ngươi có biết chăng? Vá»›i cái Æ¡n tái tạo đó, ngươi chưa thấy giá trị cá»§a má»™t con ngưá»i à? Tại sao ngươi có lối đối xá»­ như vậy?
Nàng dừng lại má»™t chút, nặng giá»ng căm há»n, há»i :
- Ngươi nói làm sao với ta?
Giang Phong thản nhiên :
- Cung chá»§ muốn nghe tại hạ nói? Có chi đâu, Cung chá»§? Tình yêu phát xuất tá»± con tim, ai làm cho tim tại hạ rung động, là tại hạ hướng vá» ngưá»i đó. Nguyệt Nô hiá»n dịu ôn nhu, hợp vá»›i tâm tính cá»§a tại hạ, còn Äại cung chá»§ bất thưá»ng, lúc nóng lại nóng hÆ¡n lá»­a, khi lạnh lại lạnh hÆ¡n giá băng, gia dÄ©, lại hung ác, bạo tàn, xem mạng sống cá»§a con ngưá»i như má»™t chiếc lá rụng. Äại cung chá»§ không còn là ngưá»i nữa! Bảo tại hạ yêu má»™t con ngưá»i như Äại cung chá»§, có khác nào bảo tôi thân thiết vá»›i má»™t ác quá»·, má»™t hung thần? Huống chi, yêu chân thật là yêu ngưá»i, chứ có phải yêu giai cấp?
Chàng cao giá»ng tiếp :
- Äem sanh mạng Ä‘á»n đáp má»™t Æ¡n trá»ng, thì được! Äem quả tim dâng hiến cho má»™t ngưá»i chỉ vì ngưá»i đó có Æ¡n trá»ng, tại hạ xem gượng ép quá, đại trượng phu không thể làm má»™t việc gì gượng ép, bởi gượng ép là Ä‘i ra ngoài tôn nghi, tại hạ không thể bước lệch đưá»ng!
Như căm há»n quá độ, cho rằng tình cảm hôm nay do má»™t áp lá»±c cá»§a má»™t kẻ ngoan cố gây nên, má»™t kẻ ích ká»· chỉ biết ganh mà không há» tá»± xét, chàng buông luôn :
- Tại hạ có thể yêu má»™t con ngưá»i, nhất định không yêu má»™t con quá»·!
Thốt xong, chàng nhìn thoáng qua thiếu phụ, ánh mắt chàng trìu mến vô cùng.
Lân Tinh cung chủ không còn dằn được phẫn uất, vung tay tát mạnh vào mặt chàng mấy lượt, quát to :
- Ngươi đã nói hết cái ý chưa? Nếu còn, cho ngươi nói tiếp!
Giang Phong bật cưá»i ghê rợn :
- Nói làm chi nhiá»u vá»›i những ngưá»i không biết nghe lẽ phải? Tại hạ chỉ cần thêm mấy tiếng này: nàng là linh hồn cá»§a tại hạ, nàng là lẽ sống cá»§a tại hạ! Nàng yêu tại hạ vì tư cách, chứ không vì vẻ đẹp cá»§a tại hạ!
Lân Tinh cung chá»§ bật cưá»i lá»›n, nếu ai chưa nghe chằng tinh cưá»i lần nào, thì có thể bằng vào giá»ng cưá»i cá»§a nàng mà tưởng tượng ra giá»ng cưá»i cá»§a chằng tinh.
Cưá»i má»™t lúc, nàng rít lên :
- Vẻ đẹp cá»§a ngươi? Ngươi tá»± phụ là đẹp trai? Ngươi tưởng bất kỳ ai cÅ©ng say mê vẻ đẹp cá»§a ngươi? Ta sẽ giết ngươi, trước khi giết, ta sẽ há»§y diệt gương mặt cá»§a ngươi, ta sẽ biến ngươi thành má»™t kẻ xấu xí nhất Ä‘á»i, cho ngươi thành má»™t xú quá»·, vÄ©nh viá»…n hổ thẹn vá»›i loài quá»·!
Nàng còn nói nữa, nhưng Giang Phong chẳng màng nghe.
Chàng chỠCung chủ hạ thủ, nàng hạ thủ sớm, chàng được giải thoát sớm.
Thiếu phụ kêu lên :
- Trá»i? Thế ra Nhị cung chá»§ đã... đã...
Biết Nguyệt Nô sắp nói gì, Lân Tinh cung chá»§ gằn giá»ng, chận lá»i :
- Phải, ngươi đã nghĩ đúng!
Äoạn, nàng hướng qua Giang Phong, căm há»n :
- Tên xuẩn ngốc kia, nhìn kỹ ta xem, ta kém nàng ở Ä‘iểm nào? Chẳng lẽ hai chị em ta Ä‘á»u kém hÆ¡n nàng? Ta không đủ tư cách yêu ngươi và đáng được ngươi yêu sao?
Bốn mạng sống đang ở trong nắm tay của nàng, hai vợ chồng, hai hài nhi.
Bốn mạng sống chỉ còn chỠtừng giây, chứ không phải từng phút, để tắt lịm.
Tắt lịm vÄ©nh viá»…n, tắt lịm muôn Ä‘á»i.
Má»™t Cung chá»§ Di Hoa cung, bất chấp thân phận giữa giang hồ, phải Ä‘i đến quyết định hèn hạ, giết ngưá»i vì không được ngưá»i yêu, giết luôn kẻ Ä‘oạt tình yêu, giết cả những giá»t máu, tàn tích cá»§a sá»± chiếm Ä‘oạt đó, chứng cứ sá»± thua kém cá»§a chị em nàng, trước má»™t kẻ nô tỳ.
Hèn hạ thật, song bá» qua thì nàng uất hận suốt Ä‘á»i, thà hèn hạ mà nàng được thá»a?
Bá» qua, rồi không quên được hình ảnh cá»§a ngưá»i nàng yêu, bá» qua để má»—i lần nghÄ© lại, thì làm sao khá»i phác hoạ trong tâm tư hai mái đầu gần ká» nhau, tâm tình thân mật?
Quá căm há»n, nàng rít lên má»™t lúc, rồi tá»§i thân, xót phận, nàng bật khóc.
Nhìn những hạt lệ lăn dày, từ khoé mắt bò chầm chậm xuống má, Nguyệt Nô hết sức kinh hãi.
Con ngưá»i đó, khóc được sao? Cung chá»§ Di Hoa cung khóc, là má»™t hiện tượng lạ lùng, còn lạ lùng hÆ¡n thái dương đổi chiá»u, lặn Äông, má»c Tây.
Thiếu phụ nhìn Lân Tinh cung chá»§ má»™t lúc lâu, ấp úng giá»ng trầm buồn, từ từ phân trần :
- Cung chá»§ tha thứ cho! Thật ra tôi không được biết mối tình u uẩn cá»§a Cung chá»§ đối vá»›i chàng! Nếu trước kia, tôi biết được, thì khi nào tôi dám hiện thân làm má»™t vật chướng ngại trên con đưá»ng mÆ¡ vá»ng cá»§a Cung chá»§!
Nàng thở dài, tiếp nối :
- Tuy nhiên, sá»± việc cÅ©ng chưa phải muá»™n màng, cái dở dang đó còn có thể hoán cải được, sá»± tình còn có thể cứu vãng được. Bởi, tôi sắp chết, tôi không sống được mấy phút giây nữa đâu, tôi chết Ä‘i, là chàng sẽ hoàn toàn tá»± do, tôi chết Ä‘i, là Cung chá»§ không còn vấp phải má»™t chướng ngại vật nào nữa trên con đưá»ng mÆ¡ vá»ng. Nếu Cung chá»§ còn mÆ¡ vá»ng như xưa, thì chàng còn đó, chàng sẽ thuá»™c vá» Cung chá»§, trá»n vẹn và vÄ©nh viá»…n. Cung chá»§ thừa sức trị thương cho chàng bình phục như ngày nào, và...
Nàng nuốt lệ, cố gượng Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i, cưá»i lên cho vui lòng ngưá»i nhưng bên trong, nàng nghe chua xót lại, rồi nàng kết luận :
- Bên cạnh chàng, Cung Chá»§ sẽ thấy hạnh phúc, Cung chá»§ sẽ yêu Ä‘á»i hÆ¡n bao giá» hết, Cung chá»§ phải được hưởng hạnh phúc làm má»™t ngưá»i mà tạo vật ưu đãi phi thưá»ng.
Lân Tinh cung chủ khích động mãnh liệt.
Những tiếng “từ nay, chàng sẽ thuá»™c vá» Cung chá»§, trá»n vẹn và vÄ©nh viá»…n†có cái nhiệm màu làm rung chuyển toàn thân Nhị cung chá»§, gieo má»™t cảm giác đê mê, mặc dù đó là ảo tưởng.
Nhưng, đồng thá»i Lân Tinh cung chá»§ cÅ©ng nghe Ä‘au nhói ở tim.
Chướng ngại vật.
Äành rằng Nguyệt Nô là má»™t chướng ngại vật, giả như Nguyệt Nô không chết, Cung chá»§ cÅ©ng thừa khả năng há»§y diệt chướng ngại vật đó!
Nào có phải chỉ có má»™t chướng ngại vật duy nhất? Nguyệt Nô chết Ä‘i, má»™t chướng ngại vật được tiêu trừ, song cái chướng ngại vật đó quá nhá» má»n, nó cÅ©ng không hại, tiêu trừ cÅ©ng không lợi.
Bởi còn chướng ngại vật to lớn, Lân Tinh cung chủ tự xét mình bất lực tiêu diệt cái chướng ngại vật đó.
Nên nàng nghe nhói trong tim.
Nguyệt Nô phân trần vá»›i tấc dạ chân thành, mà Cung Chá»§ nghe như những lá»i nói cá»§a nàng là những mÅ©i tên bắn vào quả tim Ä‘au khổ cá»§a nàng.
Nàng không khóc nữa, tuy ngưng khóc, nàng càng ủ rũ hơn, trông nàng như một đoá hoa héo, sắp rã cánh, lìa cành...
Giang Phong bật cưá»i ha hả, trong lúc này, càng cưá»i được như thế, thì quả thật lý trí cá»§a chàng đã Ä‘i vắng tá»± lâu.
Bảo rằng chàng Ä‘ang lên cÆ¡n Ä‘iên cÅ©ng chẳng ngoa, những lá»i nói cá»§a vợ chàng làm chàng suýt Ä‘iên thật.

hết: Hồi 2(a), xem tiếp: Hồi 2(b)
Tài sản của danangcity

  #3  
Old 12-07-2008, 12:56 PM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 2(b)

Chim non không tổ


Yêu nhau, từ trong cảnh nguy, yêu nhau là cả hai biết rằng há» tá»± lên án tá»­ hình cho há», há» cam nhận cái án tá»­ hình đó, để yêu nhau.
Yêu như thế, là tự nguyện đồng tử với nhau rồi.
Chết, phải chết đồng, thì Nguyệt Nô chết, chàng có thể sống hơn nàng một giây chăng?
Äành là chàng còn có hai con kia, nhưng có ai ngăn chận chàng cùng đưa chúng theo chàng, vá» vá»›i vợ vÄ©nh viá»…n sống hoà bên nhau ở nÆ¡i thanh bình đó.
Thì, làm gì có việc chàng sẽ thuộc vỠLân Tinh cung chủ, sau khi nàng gửi xác thân giữa vùng đất lạnh?
Nếu chàng có thể sống chung vá»›i Lân Tinh cung chá»§, hoặc Äại cung chá»§, thì chàng chá»n Nguyệt Nô làm gì? Từ lúc chàng yêu nàng, là nguy hiểm quanh quẩn bên chàng, chàng vẫn không sợ, má»™t má»±c yêu nàng, như vậy là cái tâm cá»§a chàng hướng trá»n vá» Nguyệt Nô, làm sao chàng ôm ấp má»™t con ngưá»i như chị em Cung chá»§?
Chá»n chị em há» trước kia, khi chưa yêu Nguyệt Nô, chàng hưởng sung sướng biết bao?
Trước đã không chá»n, bởi không thích chị em nàng, thì sau này, chàng yêu hỠđược sao?
Nguyệt Nô nói những lá»i đó, là khinh thưá»ng cái tình cá»§a chàng, phá»§ nhận cái giá chung thuá»· cá»§a tình chàng!
Chàng tức uất, cưá»i lên ha hả, cưá»i cuồng dại.
Cưá»i má»™t lúc, chàng nhìn Nguyệt Nô gằn từng tiếng :
- Cứu sống huynh à? Ai? Không má»™t ai có thể cứu sống ngu huynh, không bao giá» ngu huynh chấp nhận cho má»™t ai cứu sống ngu huynh! Cứu sống ngu huynh, là cắt đứt mối tình cá»§a đôi ta, kẻ đó tàn ác lắm, ngu huynh không bao giỠưng thuận cho bất cứ ai hành động tàn ác ngay trên xác thân này! Ngưá»i ta ngăn chặn ngu huynh và hiá»n muá»™i yêu nhau trên cõi tạm, thì hai ta sẽ đưa nhau đến thế giá»›i vô tận vÄ©nh viá»…n yêu nhau! Chúng ta Ä‘i, hai con chúng ta cùng Ä‘i, nhưá»ng cõi tạm ô uế này cho bá»n ngưá»i tàn bạo!
Nguyệt Nô còn biết nói làm sao?
Nàng khóc.
Rồi nàng nhích thân hình sát Giang Phong, còn một tay, nàng đưa ra ve vuốt chàng.
Nàng gào lên :
- Tá»™i tình gì hả Giang Phong? Kiếp trước, chúng ta đã làm gì? Kiếp này, chúng ta có làm gì? Tại sao oan nghiệt chỠđón chúng ta ở khắp nẻo đưá»ng Ä‘á»i?
Giang Phong cưá»i, chàng vừa cưá»i, vừa nghiến răng keng két, răng nát răng mòn, bá»™t răng bay theo hÆ¡i cưá»i cá»§a chàng, toả trắng má» má» trước mặt chàng.
Nguyệt Nô rên rỉ :
- Äừng chết, Giang Phong, đừng giết con, Giang Phong! Cố sống, sống nuôi con!
Giang Phong chua chát :
- Ngu huynh phải sống? Chết, là nghịch ý hiá»n muá»™i, sống là trái vá»›i tâm nguyện cá»§a ngu huynh!
Nguyệt Nô hướng qua Lân Tinh cung chủ :
- Cung chủ ơi! Hãy cố cứu sống chàng. Như tôi đã nói, chàng sống lại, là vĩnh viễn thuộc vỠCung chủ, Cung chủ và chàng sẽ hiệp lực xây lâu đài hạnh phúc, mái lâu đài hạnh phúc đó sẽ che mưa, che nắng, ấp ủ đôi tim cùng hoà chung nhịp yêu đương.
Lân Tinh cung chủ mơ màng :
- Ta cứu hắn? Ta có tài năng gì cứu hắn? Mà cứu hắn để làm gì?
Nguyệt Nô cao giá»ng :
- Cung chủ phải cứu chàng! Cung chủ thừa sức cứu chàng!
Lân Tinh cung chủ mơ màng :
- Ta thừa sức cứu hắn? Phải! Ta có thể cứu hắn! Nhưng cứu để làm gì?
Nàng lập Ä‘i lặp lại mãi hai tiếng “làm gìâ€.
Nguyệt Nô lại cao giá»ng :
- Äể xây lâu đài hạnh phúc vá»›i chàng chứ làm gì? Từ lâu, Cung chá»§ xây lâu đài má»™ng, bây giỠđến lúc xây lâu đài thật. Cung chá»§ yêu chàng mà! Cung chá»§ đã thừa nhận là yêu chàng mà?
Lân Tinh cung chủ vẫn mơ màng :
- Ta yêu hắn thật sao? Nguyệt Nô? Ta có thừa nhận như vậy sao? Nguyệt Nô?
Nguyệt Nô gật đầu :
- Có, Cung chủ ạ, có!
Lân Tinh cung chủ cũng mơ màng như trước :
- Phải! Ta có thừa nhận như vậy! Và sự thật, ta có thể cứu hắn! Ta đã nói dối với ngươi!
Giá»ng nàng xa vắng quá, thân tình nàng mÆ¡ hồ quá, chừng như xác thân đứng đó, hồn nàng đã phiêu phưởng tận đâu đâu.
Vừa lúc đó, má»™t giá»ng nói lanh lảnh đâu đây vang lên, vá»ng đến cục trưá»ng :
- Ngươi nói dối! Ngươi không cứu nổi hắn đâu! Trên thế gian này chẳng có ai cứu nổi hắn, kể cả ngươi! Ngươi hoàn toàn nói dối!



Giá»ng nói đó, nghe như xa như gần, như to, như nhá», mưá»ng tượng từ trên trá»i vá»ng xuống, giống như dưới đất vang lên.
Giá»ng nói phát ra, lanh lảnh, bá»™c lá»™ cả ý niệm tàn độc, hung ác, má»™t giá»ng nói đúng tiếng ngưá»i song không có nhân tánh, giá»ng nói cá»§a má»™t ác quá»·, má»™t nữ quá»· phải hÆ¡n.
Nhưng giá»ng nói trong trẻo quá, chứng tá» nữ quá»· đó hẳn phải diá»…m kiá»u.
Má»™t nữ quá»· diá»…m kiá»u!
Nhưng giá»ng nói đó có má»™t sức hấp dẫn mãnh liệt phi thưá»ng, ai nghe cÅ©ng biết là tàn độc, là lạnh lùng, thế mà thích, muốn nghe mãi, càng nghe càng sợ, càng sợ càng thích.
Từ trước tá»›i nay, những ngưá»i có tiếp cận vá»›i chá»§ nhân giá»ng nói đó, Ä‘á»u nhận ra sá»± mâu thuẫn quái dị, há» biết là mâu thuẫn, song há» không làm sao hiểu nổi cái mâu thuẫn ấy!
Dù là sợ, dù là thích, Ä‘iá»u đó cÅ©ng chẳng đáng lấy làm lạ, cái Ä‘ang lạ là ai nghe qua giá»ng nói đó má»™t lần rồi vÄ©nh viá»…n chẳng há» quên, sau dăm mưá»i năm, hai mươi năm, không thấy ngưá»i, chỉ nghe đâu đây cái giá»ng đó, ngưá»i ta cÅ©ng không nhầm lẫn được.
Nhất định trên Ä‘á»i này chẳng có má»™t kẻ khác có má»™t giá»ng nói y như vậy, hoặc mưá»ng tượng.
Giá»ng nói đó vang lên, có cái nhiệm màu làm cô Ä‘á»ng không gian tại cục trưá»ng, luôn đến tim con ngưá»i cÅ©ng đứng luôn, máu ngưng chảy trong cÆ¡ thể, hÆ¡i thở cÅ©ng dừng.
Mà chừng như gió cÅ©ng ngăn, gió tránh cái cục trưá»ng trong má»™t phạm vi rá»™ng lá»›n, gió không quét, thì cây cối cÅ©ng ngừng rung chuyển.
Tất cả Ä‘á»u cô Ä‘á»ng, trong cái lạnh nặng ná», lạnh từ ảo tưởng lạnh ra, lạnh đến độ má»i ngưá»i phải run bần bật.
Má»i ngưá»i, là gồm vợ chồng Giang Phong, có cả Lân Tinh cung chá»§.
Lân Tinh cung chá»§ run, là má»™t sá»± phi thưá»ng.
Như thế, ngưá»i có giá»ng nói vừa vang lên đó, là ai?
Run sợ tất nhiên phải biến sắc, gương mặt ngưá»i nào ngưá»i nấy cÅ©ng trắng nhợt, riêng vợ chồng Giang Phong thì biến sắc mặt đến xanh rá»n.
Chẳng má»™t ai nhìn quanh quẩn xem ngưá»i phát ra câu nói đó đã xuất hiện chưa.
Má»™t phần vì há» quá sợ, nên bất động, phần khác, há» không muốn nhìn tận mắt, bởi nhìn làm gì khi há» biết ngưá»i kia lắm rồi, càng nhìn càng sợ thêm chứ có ích chi đâu?
HỠkhông cần nhìn, hỠcũng chẳng phải chỠlâu, một bóng trắng xuất hiện.
Một chiếc lá rơi, dù nhẹ đến đâu cũng gây tiếng động, bóng trắng xuất hiện không hỠgây tiếng động, chẳng khác nào một bóng ma vừa xuất hiện.
Ma không gây tiếng động, vì ma vô hình, ma phiêu phưởng khá»i mặt đất.
Bóng trắng, dÄ© nhiên là má»™t nữ nhân, tóc bá» xoã, rất dài, lất phất theo đà di chuyển, tà áo dài phết đất bay lượn tạo cái vẻ ảo ảo huyá»n huyá»n cho nữ nhân, tà áo phất song vẫn không gây tiếng động.
Äẹp, Ä‘iá»u đó khá»i phải nói, nếu cần phải nói, ngưá»i ta phải nói là nhan sắc cá»§a nữ nhân trên cái đẹp.
Danh từ đẹp dùng cho nhan sắc nữ nhân không xứng má»™t chút nào, bởi danh từ đó bất quá chỉ đủ diá»…n tả má»™t cái nét trong muôn nét diá»…m kiá»u cá»§a nữ nhân.
Cái đẹp cá»§a nàng cao vá»i quá, do đó, chẳng má»™t phàm nhân nào dám mÆ¡ vá»ng ăn miếng thịt con ngá»—ng trá»i, thành ra nàng cô độc mãi mãi.
Bởi chừng như nàng quá cái tuổi lấy chồng, mà nàng vẫn còn cô đơn.
Thực ra những nam nhân đồng lứa tuổi, không hẳn là quá sợ cái lạnh lùng, hoặc hung ác của nàng mà dám cầu thân.
Bởi, ngưá»i ta vẫn thấy nữ ma đầu siêu thượng vẫn có chồng, có bạn như thưá»ng.
Äiá»u mà ngưá»i ta ngán nhất nÆ¡i nàng, là tâm tính bất thưá»ng cá»§a nàng.
Cho nên, sống vá»›i má»™t con ngưá»i có chiá»u hướng rõ rệt, lúc vui, lúc buồn, lúc nóng, lúc lạnh, hoặc dữ hoặc hiá»n, tâm tính thay đổi như chong chóng, thá»­ há»i còn ai thích? Vá»›i má»™t con ngưá»i như thế, đừng ai hòng xây dá»±ng má»™t ná»n tảng lâu bá»n được.
Ngưá»i ta tránh nàng, vì không ai thích cái phù phiếm mong manh. Ngưá»i ta muốn nắm má»™t cái gì trong tay, rắn chắc, lâu dài hÆ¡n má»™t bá»t nước.
Do đó, bá»t nước phải cam cảnh cô đơn, dù lắm lúc bá»t nước đẹp như mÆ¡, quyến rÅ© như má»™ng, khi ánh thái dương chiếu diệu bốc ngá»i lên muôn sắc màu long lanh.
Lân Tinh cung chủ cúi thấp đầu, nhìn mũi giày, lâu lắm mới nói được mấy tiếng :
- Thơ thơ đã đến.
Như vậy, ngưá»i đó là chị cá»§a Lân Tinh cung chá»§, ngưá»i đó là Yêu Nguyệt cung chá»§!
Ngưá»i có cái tên bất khả Ä‘iểm, kẻ nào vô tình nêu tên nàng, là phải chết.
Hắc Diệu Quân bị tát đến sưng mồm, chỉ vì nêu tên nàng.
Hồng Y Kê Quan bị vả đến tét môi, chỉ vì nêu tên nàng, dù là nêu chưa trá»n vẹn.
Yêu Nguyệt cung chủ lạnh lùng :
- Không ta thì còn ai? Thế ngươi nghĩ là chẳng bao giỠta đến đây?
Nói vá»›i má»™t ngưá»i đồng cha đồng mẹ, lại dùng cái giá»ng đó, thì tình thân cốt nhục nàng vất bá» nÆ¡i nào rồi?
Tại sao nàng hằn há»c ngưá»i tiểu muá»™i cá»§a nàng?
Lân Tinh cung chủ gầm đầu thấp thêm một chút nữa, không ngừng ý nơi thái độ của chị, cứ lỠđi và tiếp luôn :
- Thơ thơ đến lâu chưa?
Yêu Nguyệt cung chá»§ vẫn lạnh lùng, giá»ng nói cá»§a nàng nặng hÆ¡n má»™t chút :
- Không sớm lắm, mà cũng chẳng muộn lắm!
Nàng hừ một tiếng tiếp :
- Chẳng biết ta đến đúng lúc chăng, chứ ta nghe được trá»n vẹn câu chuyện do ngươi thốt ra, nhưng thốt khi nào không có mặt ta, và thốt khi cái ngưá»i đáng được nghe có mặt!
Nàng gồm trá»n hai ngưá»i trong má»™t câu nói, không dài lắm.
Hai ngưá»i đó là Giang Phong và Lân Tinh cung chá»§.
Chàng không còn giữ được sự im lặng nữa được. Chết, là cái chắc rồi, tại sao chàng không nói cho hả?
Chàng cao giá»ng há»i :
- Cung chá»§ đã có mặt quanh đây từ lâu? Cung chá»§ đã giục bá»n Hắc Diệu Quân, Hồng Y Kê Quan trở lại đây gây khó khăn cho tại hạ? Cung Chá»§ đã má»›m lá»i cho chúng đối đáp vá»›i tại hạ? Chính Cung chá»§ đã tiết lá»™ sá»± thầm kín cá»§a ná»™i nhân cho chúng hiểu?
Yêu Nguyệt cung chủ bĩu môi :
- Sao ngươi chậm hiểu thế? Äáng lý ra ngươi phải thức ngá»™ được Ä‘iá»u đó khi thấy chúng trở lại chứ? Phàm má»™t kẻ bị ngưá»i đánh bại, chạy trối chết, kẻ đó đột nhiên trở lại tìm ngưá»i đã đánh, tức nhiên phải có má»™t hậu thuẫn gì đó chứ, nếu không thì làm gì kẻ đó có can đảm tái hiện?
Giang Phong tức uất ngưá»i, đôi mắt long lên sóng sá»c, ánh mắt ngá»i lá»­a hận.
Trước má»™t con ngưá»i mất cả lương tri, nhân tánh như thế, chàng còn cần giữ lá»… độ nữa chăng?
Tá»± nhiên là không rồi, và bất cứ ai ở trong trưá»ng hợp chàng, cÅ©ng không luôn.
Chàng hét lên :
- Ngươi? Tất cả là do ngươi, phải không, con yêu nữ? Tại sao chứ, tại sao ngươi có thể là má»™t mẫu đại trùng, má»™t huyết la sát? Ta có làm chi thiệt hại đến quyá»n lợi ngươi, mà ngươi thù ta dai đến thế? Ngươi hãy dẫn giải cho ta nghe cái nguyên nhân khiến ngươi táng tận lương tâm!
Hoa Nguyệt Nô cũng căm phẫn, rít theo chồng :
- Äại cung chá»§ tàn nhẫn chi quá độ đối vá»›i chàng? Lá»—i do tôi mà Cung chá»§ Æ¡i? Chàng không có tá»™i chi cả! Chàng đáng thương hại lắm, chàng đáng được Cung chá»§ tha thứ lắm.
Nàng không quyết liệt như Giang Phong, bởi dù sao thì Yêu Nguyệt cung chủ cũng từng nuôi dưỡng nàng, giáo huấn võ công cho nàng. Nàng không phản sư, chỉ nhận tội, và tha thiết van cầu chủ nhân rộng lượng đối với chàng.
Yêu Nguyệt cung chủ hét lớn, lần đầu tiên nàng hét từ lúc đến đây :
- Câm!
Long đôi mắt sáng rực, nàng tiếp :
- Ngươi còn dám chưá»ng mặt cho ta thấy à? Ngươi còn dám mở miệng tranh biện vá»›i ta nữa à?
Hoa Nguyệt Nô sợ cho Giang Phong hÆ¡n cho chính nàng, rung rung giá»ng van cầu :
- Äại cung chá»§ Æ¡i! Tôi...
Nàng nức nở, không nói thêm được một tiếng nào nữa cả!
Yêu Nguyệt cung chủ nhấn mạnh :
- Ngươi hành động hợp lý lắm, đáng khen lắm, Nguyệt Nô! Ta tin tưởng, có thông minh ngươi mới hành động như vậy, và cái thông minh đó sẽ giúp ngươi dự đoán được những gì phải đến cho ngươi, sau hành động đó! Bây giỠgặp ta rồi, cái gì phải đến, đã đến, chắc ngươi cũng hiểu là những gì đang chỠđợi ngươi?
Nguyệt Nô tự nhiên phải biết chứ, cho nên nàng không nói gì hơn là van cầu tha thiết, van cầu mà chưa chắc gì thoát chết, nói gì bào chữa?
Nàng rên rỉ :
- Äại cung chá»§ thương thì nhá», ghét thì chịu, tiểu nô nào dám nói gì. Phần tôi, tôi cam thá» nhận má»i hình phạt Cung Chá»§ dành cho, chỉ xin Cung chá»§ ná»›i tay cho chàng.
Giang Phong kêu lớn :
- Không phải van xin ai cả, hiá»n muá»™i! Ngưá»i ta đã mất cả lương tri, hiá»n muá»™i có nói nhiá»u cÅ©ng vô ích! Chúng ta kém, chúng ta bại, bại là chết, để cho kẻ mạnh vui vá»›i cái thắng cá»§a há»!
Nguyệt Nô nhìn chàng, rồi nhìn qua hai hài nhi.
Má»™t niá»m Ä‘au hai mặt giày vò tâm tư nàng quá mà: Ä‘au cho chồng, Ä‘au cho con!
Nhìn chồng, nhìn con, nàng nghe khí lá»±c tiêu tan dần, rồi chân lạnh, tay lạnh, còn lại má»™t nhiệt độ nào, nàng nung nóng giòng lệ cuối cùng, khi giá»t cuối cùng vượt khá»i bá» mi, nàng gá»i khẽ Giang Phong :
- Giang Phong ơi! Vĩnh biệt!
Nàng từ từ khép mi mắt.
Cho đến muôn Ä‘á»i, đôi mắt nàng chẳng bao giá» mở lại.
Nếu xác thân không được ai vùi trong đất lạnh, thì xác thân đó sẽ rã tan, cuối cùng cũng hoà vào cát bụi, nhưng linh hồn nàng bất diệt, linh hồn mãi quyện quẩn bên chồng, bên con.



Giang Phong gào lên :
- Nguyệt Nô! ChỠhuynh theo với!
Má»™t mãnh lá»±c nhiệm màu bốc chàng lên, quăng mình tá»›i cạnh Nguyệt Nô. Chính chàng cÅ©ng lạ lùng, không hiểu tại sao trong tình trạng này chàng nhảy vá»t đến cạnh vợ được.
Vô ích!
Một đạo kình phong vút tới, đẩy chàng nhào xuống chỗ cũ.
Äồng thá»i Yêu Nguyệt cung chá»§ lạnh lùng bảo :
- Nằm yên tại chỗ, chỠlệnh ta!
Giang Phong gào to :
- Ngươi ngăn chặn ta đến gần vợ ta? Hèn quá! Ngươi tưởng làm thế là ta không theo vợ ta được à? Cho ngươi biết, hồn nàng còn quanh quẩn đâu đây chá» ta, hồn nàng Ä‘ang nhìn ngươi, cưá»i khinh miệt trước hành động đê hèn cá»§a ngươi!
Mắng, chỉ có cái lợi là hả dạ phần nào, song cái lợi đó có nghĩa gì bên cạnh cái hại, tăng gia sự phẫn nộ đối với đối tượng, sự phẫn nộ của càng tăng, Yêu Nguyệt cung chủ càng ngăn chận chàng đến gần xác vợ.
Mà chàng thì muốn đến gần xác vợ, để ôm ấp cái xác của nàng lần cuối cùng, khi xác còn nóng.
Chàng muốn hưởng lần cuối cùng cái hÆ¡i nóng ấm áp đó, nương theo hÆ¡i ấm áp, lấy nghị lá»±c quyết định má»™t Ä‘iá»u quan trá»ng: giết con theo vợ vá» nÆ¡i suối vàng.
Giết! Tự tay chàng giết chúng, tuy vô nhân đạo, nhưng bắt buộc phải làm, bởi chúng không thể nào sống sót sau chàng, khi con yêu tinh xuất hiện trước chúng.
Tại sao chàng không thể giết chúng, lại để cho kẻ khác hạ thủ chứ?
Nhưng mắng, đương nhiên là không giúp cho chàng được việc gì rồi, chàng đổi giá»ng, xuông nước, van cầu :
- Äại cung chá»§ Æ¡i, tàn nhẫn làm chi đến thế? Cho tại hạ đến gấn xác nàng Ä‘i!
Tại hạ vuốt ve xác nàng lần cuối, rồi Cung Chủ muốn xử trí cách nào tuỳ ý, nhất định tại hạ không oán hận Cung Chủ! Bình sanh, tại hạ chưa van cầu một ai, lẽ nào Cung Chủ không thể ban một đặc ân cho kẻ sắp ra đi vĩnh viễn?
Yêu Nguyệt cung chủ lạnh lùng :
- Chẳng bao giỠta chấp nhận một sự kiện như vậy!
Giang Phong giương mắt nhìn Yêu Nguyệt cung chủ.
Äôi mắt ngá»i lên niá»m tuyệt vá»ng, ước muốn cuối cùng không thá»a mãn rồi.
Chàng biết rõ, trên thế gian này, không một mãnh lực nào bức bách nàng thay đổi chủ trương, chủ trương chia rẽ vợ chồng chàng : chia rẽ lúc sống, chia rẽ luôn lúc chết.
Yêu Nguyệt cung chủ thản nhiên đứng lặng tại chổ, một vẻ thản nhiên tàn khốc, vừa mỉa mai, vừa thách thức, ẩn ước sự hài lòng.
Phải! Ãt nhất nàng cÅ©ng làm được má»™t cái gì giúp nàng hài lòng chứ? Giang Phong và Nguyệt Nô đã hưởng quá nhiá»u hạnh phúc bên nhau rồi, bây giá» phải để cho má»™t trong hai, oằn oại vá»›i niá»m Ä‘au ná»—i uất.
Äá»™t nhiên, Giang Phong bật cưá»i vang.
Chàng cưá»i Ä‘iên dại cưá»i mãi, tiếng cưá»i càng lúc càng vang lá»›n, tràng sau cùng chấm dứt bắng má»™t tiếng nấc, tràng cưá»i dứt, tiếng nấc im bặt liá»n.
Chàng đã ra đi, chàng đi tìm vợ.
Có lẽ hai oan hồn đã gặp nhau, hai oan hồn Ä‘ang nắm tay nhau, phiêu diêu đến cõi hư vô, nÆ¡i đó há» sẽ được an ninh trá»n vẹn.
HỠđã gặp nhau rồi, nên nÆ¡i miệng cá»§a Giang Phong thoáng Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i.
Nụ cưá»i cô Ä‘á»ng đó khi Yêu Nguyệt cung chá»§ giật mình bước đến, nó vẫn còn.
Má»™t nụ cưá»i thoả mãn vá» phần kẻ ra Ä‘i, nhưng có cái vẻ chua chát mỉa mai, gởi lại cho ngưá»i còn sống.
Thì ra, chàng chết không phải vì cưá»i quá phải đứt hÆ¡i, chàng chết vá»›i thanh Ä‘ao do chàng Ä‘oạt được cá»§a bá»n Ä‘uôi gà.
MÅ©i Ä‘ao cắm sâu nÆ¡i ngá»±c, máy chảy không nhiá»u, vì máu đã đỠquá nhiá»u, trước đó.
Gió đêm từ nÆ¡i xa xa thổi vá», từng cÆ¡n, từng cÆ¡n quét dần, cô Ä‘á»ng không gian, gió đêm thổi phất phÆ¡ má»› tóc dài cá»§a Yêu Nguyệt cung chá»§ tạo cho nàng cái dáng ảo huyá»n, đúng lúc tâm thần nàng cÅ©ng chÆ¡i vÆ¡i trong ảo huyá»n.
Thế là xong!
Äịch cÅ©ng chết! Cái đích cÅ©ng mất luôn!
Hiển nhiên địch là Nguyệt Nô, đích là Giang Phong rồi! Di Hoa cung Ä‘i khắp bốn phương trá»i, biết được hành tung cá»§a đôi vợ chồng, quyết tâm trừ địch, Ä‘oạt đích.
Bây giá», địch diệt, đích cÅ©ng mất luôn.
Tại sao nàng không giữ cái đích lại? Từ xưa tá»›i nay, tá»± ái đã làm há»ng bao nhiêu việc lá»›n cá»§a con ngưá»i?
Äá»i không tá»± ái, thì Ä‘á»i đã tránh được bao nhiêu là thương tiếc, Ä‘á»i đã xây dá»±ng được bao nhiêu được tốt đẹp?
Chỉ vì tâm tánh nàng bất thưá»ng, nên lắm lúc nàng nông nổi đáng trách.
Nhưng nói thế, là bằng vào chiá»u hướng tâm tư cá»§a nàng, đã chắc vì Giang Phong chịu xếp mình theo chiá»u hướng đó!
Xong! Thế là xong!
Một lúc lâu, nàng nhẹ thốt :
- Chàng ra đi rồi!
Nàng gá»i tên Giang Phong vá»›i cái tiếng chàng! Má»™t tiếng đó, đủ diá»…n tả cõi lòng nàng vá» trước, và cÅ©ng phát hoạ luôn cõi lòng nàng vá» sau!
Nàng tiếp :
- Chết, chàng được thá»a nguyện, chàng hưởng trá»n vẹn hạnh phúc bên ngưá»i yêu, vÄ©nh viá»…n vô ưu, vô phiá»n, trần gian không dành cho há» má»™t khung cảnh an toàn, thì há» tìm má»™t khung cảnh bên ngoài thế giá»›i! Ta làm má»i cách, chung quy rồi vẫn không ngăn chận được há» Ä‘oàn tụ!
Giá»ng nàng trở nên căm há»n :
- Còn ta?
Lân Tinh cung chủ hừ một tiếng :
- Còn bá»n ta chứ? Các ngươi ra Ä‘i, các ngươi cho nhau trá»n vẹn, còn bá»n ta ở đây, hưởng những gì? Các ngươi ra Ä‘i, còn hai giá»t máu rÆ¡i đó, cho ai chứ?
Nàng rít lên, oán hận :
- Chứng tích cá»§a má»™t vụ án Ä‘oạt tình! Kẻ Ä‘oạt tình đã Ä‘á»n tá»™i, còn hai chứng tích kia?
Yêu Nguyệt cung chủ gắt :
- Cho ta im lặng đi, có được không? Ta đang cần cái im lặng của ngươi, biết không?
Lân Tinh cung chá»§ không cho nàng cái gì cả, Ä‘iá»u đó trái vá»›i thông lệ, bởi chẳng khi nào Lân Tinh dám cãi lá»i Yêu Nguyệt.
Yêu Nguyệt xin cái im lặng cá»§a nàng, nàng lại cho cái bá»±c tức hằn há»c.
Nàng gào lên :
- ThÆ¡ thÆ¡ bảo tôi câm? Tại sao tôi phải câm? ThÆ¡ thÆ¡ nói được, tôi cÅ©ng nói được chứ? ThÆ¡ thÆ¡ nói được trong thá»i gian há» còn sống, tôi phải câm lặng trong thá»i gian há» sống, bây giá» há» chết rồi, tôi cÅ©ng phải câm luôn sao? Không, tôi phải nói, tôi không thể câm vÄ©nh viá»…n, ít nhất tôi cÅ©ng có quyá»n nói má»™t lần, dù là nói sau khi há» chết!
Nàng phẫn hận cực độ, buông luôn :
- Tại sao thÆ¡ thÆ¡ làm thế? Làm như thế, thÆ¡ thÆ¡ có thu thập được gì? ÄÆ°á»£c gì hả thÆ¡ thÆ¡? Càng phân rẽ há», há» càng gần nhau! ThÆ¡ thÆ¡ có thể Ä‘i theo há» xuống tuyá»n đài, tiếp tục làm cái công việc phân rẽ há» nữa chăng? Thì ra, từ bao lâu nay thÆ¡ thÆ¡ tận dụng tâm cÆ¡, để cuối cùng tạo cho há» má»™t chất keo sÆ¡n, gắn liá»n há» vào nhau vÄ©nh viá»…n!
Bốp!
Năm ngón tay của Yêu Nguyệt cung chủ in ràng ràng trên má của Lân Tinh cung chủ.
Lân Tinh cung chủ lùi lại mấy bước, đưa tay xoa xoa vào chỗ bị tát, giương tròn mắt nhìn Yêu Nguyệt.
Yêu Nguyệt trầm lạnh giá»ng há»i :
- Ngươi muốn nói rằng chúng hận ta? Ngươi muốn biện há»™ cho chúng? Ngươi có biết là ta hận chúng chăng? Niá»m hận cá»§a ta, đối vá»›i chúng tràn ngập cả vÅ© trụ này, cho ngươi biết!
Äá»™t nhiên nàng dịu sắc mặt, chừng như lệ thảm đã lên đến yết hầu, nàng cố giữ lại đó, giá»ng nàng trở nên sệt lại, nàng gá»i nhá» :
- Lân Tinh hiá»n muá»™i!
Lân Tinh cung chủ giật mình.
Thái độ đó từ nhiá»u năm qua, không há» có nÆ¡i ngưá»i chị độc Ä‘oán, chuyên quyá»n.
Bây giỠnàng biểu lộ ra, bảo sao Lân Tinh không kinh ngạc?
Lân Tinh bước tới mấy bước, trong khi Yêu Nguyêt, phất ống tay áo, đưa hai cổ tay tròn trắng mịn cho Lân Tinh xem.
Trên làn da trắng mịn hiện lên những điểm đỠto bằng đầu kim, điểm lốm đốm khắp cùng, có đốm còn vấy máu khô, màu máu đen sì.
Nàng đưa hai cổ tay cho Lân Tin nhìn rõ, Ä‘oạn há»i :
- Hiá»n muá»™i có biết tại sao không?
Lân Tinh kêu lên :
- Tại sao? Tại sao?
Yêu Nguyệt cúi mặt xuống, giá»ng u buồn, tiếp :
- Sau cái hôm bá»n chúng thoát ly Di Hoa cung, ngu thÆ¡ Ä‘au khổ vô cùng, Ä‘au khổ vì mất chàng, phần hận con liá»…u đầu to gan phản chá»§! Niá»m uất hận, nổi khổ Ä‘au càng ngày càng dâng cao, càng tràn đầy, ngu thÆ¡ phải làm má»™t cái gì, cho vÆ¡i Ä‘i niá»m khổ hận! Má»—i lần ngu thÆ¡ nhá»› đến há», là máu sôi động hãi hùng, ngu thÆ¡ dùng kim châm vào mạch máu, cho máu thoát bá»›t ra ngoài, ngu thÆ¡ nghe lòng dịu lại. Ngày ngày, ngu thÆ¡ làm như thế, đếm số chá»— lốm đốm trên cổ tay, cái số đó hẳn là nhiá»u hÆ¡n số ngày chúng đưa nhau trốn tránh ngu thÆ¡. Hiá»n muá»™i đã thấy ngu thÆ¡ Ä‘au khổ như thế nào chứ? Sao hiá»n muá»™i không thốt má»™t lá»i thương hại ngu thÆ¡, mà lại bệnh vá»±c chúng, trở lại thống trách ngu thÆ¡? Sao hiá»n muá»™i ác thế?
Nàng xúc động tâm tình, không thể khóc được, nàng phải gào to :
- Tại sao để chúng sống, chúng hưởng hạnh phúc bên nhau, còn mình thì tiêu mòn vì uất hận rồi đến má»™t ngày nào đó mình lại chết vì hận? Giết! Nhất định phải giết chúng, không thể dung tha chúng, hiá»n muá»™i Æ¡i! Ngưá»i ta đã há»§y diệt lẽ sống cá»§a mình, thì bằng má»i giá mình phải cướp lại cái lẽ sống cá»§a bá»n chúng!
Lân Tinh cung chá»§ lặng ngưá»i.
Giang Phong và Nguyệt Nô yêu nhau, Ä‘iá»u đó nghÄ© ra chẳng có gì đáng trách, bởi con tim há» hướng vá» nhau.
Yêu Nguyệt Ä‘au khổ, kể cÅ©ng đáng thương, chỉ vì tình yêu cá»§a nàng không được đáp lại là nàng oán hận, là lẽ thưá»ng. Cái oái oăm trong sá»± việc là do tạo vật sắp bày, nên con tim cá»§a Yêu Nguyệt chá»n sai hướng.
Bây giá» cả hai chết rồi, má»™t ở lại ôm niá»m Ä‘au ná»—i hận!
Tất cả Ä‘á»u đáng thương cả!
Còn nàng, nàng có khác gì Yêu Nguyệt? Niá»m Ä‘au cá»§a nàng cÅ©ng nặng, cÅ©ng lá»›n, có khác chi niá»m Ä‘au cá»§a chị?
Thương hại cho chị, ai thương hại cho nàng?
Tuy nhiên, đã âm thầm chịu đựng từ lâu, thì giỠđây nên âm thầm chịu đựng luôn để tìm lá»i an á»§i chị.
Nàng thốt :
- Tiểu muá»™i hối hận quá, thÆ¡ thÆ¡ Æ¡i! Trong má»™t phút xúc động, không ngăn chận được nguồn lòng lai láng, tiểu muá»™i mất lý trí, nặng lá»i há»n oán thÆ¡ thÆ¡.
Yêu Nguyệt cung chủ khoát tay :
- Thôi Ä‘i, hiá»n muá»™i. Tất cả Ä‘á»u đã rồi, nói bao nhiêu lá»i, cÅ©ng đã rồi! nói bao nhiêu cÅ©ng chẳng cứu vãng được gì, càng nói càng nghe Ä‘au, chúng ta nên bá» qua. Nếu có má»™t Ä‘iá»u gì còn vương Ä‘á»ng nÆ¡i ngu thÆ¡ qua sá»± tình này, là ngu thÆ¡ hận mình, sao chẳng là con yêu tinh, sao mình chẳng là má»™t quái vật, mà lại là má»™t con ngưá»i! Bởi ngu thÆ¡ là con ngưá»i, nên ngu thÆ¡ Ä‘au khổ như má»i ngưá»i! Ngu thÆ¡ giác ngá»™ ra sở dÄ© con ngưá»i Ä‘au, khổ, buồn thương, là vì con ngưá»i không là quái vật, không là yêu tinh!
Con ngưá»i có má»™t quả tim! Con ngưá»i yếu hèn, nhu nhược là vì có má»™t quả tim! Cho nên, hầu như rất hiếm kẻ thoát ra khá»i vòng chi phối cá»§a ngoại cảnh!
Thốt xong, nàng im lặng.
Lân Tinh cung chủ cũng im lặng.
Hai cái im giữa im lặng cá»§a không gian, má»™t cái gì nằng nặng đè xuống cục trưá»ng, đè dần. Trăng đã lên cao, trăng dần dần lên cao, ánh trăng chiếu sáng má»™t thứ ánh sáng lạnh giữa cảnh tịch mịch, có Ä‘iểm xuyết má»™t vài xác chết vá»›i hai bóng ảo huyá»n, tất cả Ä‘á»u nói lên âm u, rùng rợn. Hai bóng trắng ôm nhau lại, cùng khóc.
Há» là Cung chá»§ Di Hoa cung, há» là những nhân vật bất khả xâm phạm trên chốn giang hồ, há» có lối sống siêu nhiên, nhưng há» cÅ©ng khóc được như thưá»ng, há» khóc như ngưá»i tầm thưá»ng.
Thì ra, hỠchưa là siêu nhân!
Chưa là siêu nhân, hỠvẫn yêu, hỠvẫn hận, tình yêu càng sâu đậm, hận càng to lớn.
Khi há» báo hận, hàng động cá»§a há» phải có tầm quan trá»ng phi thưá»ng.
Và cái chết của Giang Phong và Nguyệt Nô, chưa phải là kết thúc của sự việc.
Cái chết của đôi vợ chồng, chỉ là giai đoạn mở màn...
Lân Tinh cung chá»§ ngưng khóc, thở dài dịu giá»ng :
- Tiểu muội hiểu lòng thơ thơ, tiểu muội không lưu ý đến cái tát vừa rồi đâu, thơ thơ yên trí.
Äá»™t nhiên Yêu Nguyệt xô mạnh Lân Tinh ra xa, Lân Tinh chập choạng, suýt ngã xuống.
Äồng thá»i nàng quát :
- Äừng lại gần ta.
Lân Tinh cung chủ sửng sốt :
- Thơ thơ muốn gì? Tại sao...
Lân Tinh cung chá»§ hết sức hãi hùng trước sá»± thay đổi thái độ đột ngá»™t cá»§a ngưá»i đại thÆ¡, nhìn sững nàng má»™t lúc.
Yêu Nguyệt cung chủ quát to :
- Sao còn đứng đó?
Lân Tinh hấp tấp há»i :
- Chứ thơ thơ muốn tiểu muội làm gì?
Yêu Nguyệt cung chủ gắt :
- Ngươi ngốc đến thế à?
Lân Tin suýt khóc :
- Không cho tiểu muội lại gần, thì tiểu muội dang xa, muốn tiểu muội làm gì thì cứ bảo, làm sao tiểu muội hiểu ý tứ của thơ thơ? Hay là thơ thơ bảo tiểu muội trở vỠcung?
Yêu Nguyệt dậm chân :
- Xuất thủ ngay!
Lân Tinh kêu lên :
- Xuất thủ? Với ai? Với thơ thơ à?
Yêu Nguyệt quát :
- Tại đây, ngoài ngươi và ta ra, còn ai sống sót?
Lân Tinh chợt hiểu, giật mình, sắc mặt nàng biến đổi rõ rệt :
- Hai đứa bé? Chúng sanh ra chưa được nửa ngày...
Yêu Nguyệt hừ một tiếng :
- Thì đã sao? Chúng nó là chứng tích cá»§a sá»± cướp Ä‘oạt! Nó là kết tinh cá»§a sá»± phá»§ phàng, cha mẹ chúng phá huá»· hạnh phúc cá»§a ta, chúng phải Ä‘á»n tá»™i! Chúng không có quyá»n sống trên thế gian này. Ta còn thấy chúng, là niá»m hận cá»§a ta chẳng há» tiêu tan.
Nàng gằn từng tiếng :
- Ngươi hiểu chưa?
Lân Tinh sao chẳng hiểu, nhưng tàn nhẫn quá!
Trẻ thơ, nào có tội tình gì?
Nàng ấp úng :
- Nhưng tiểu muội...
Yêu Nguyệt quát :
- Ngươi không tuân lá»i ta?
Lân Tinh rên rỉ :
- Bất nhẫn quá, thơ thơ ơi! Xuống tay thế nào được, hở thơ thơ?
Yêu Nguyệt trừng mắt nhìn Lân Tinh.
Má»™t lúc lâu, nàng cưá»i lạnh, thốt :
- ÄÆ°á»£c rồi! Ngươi nhân đạo! Ta tàn nhẫn! Ta tàn nhẫn tức nhiên ta có thể nỡ như thưá»ng! Ngươi không làm, thì ta làm!
Nàng xoay bàn tay nửa vòng.
Theo đà xoay của bàn tay, ống tay áo phất lên, vương thẳng ra, quét xuống đất, đầu ống tay áo, hốt thanh đao của Giang Phong.
Nàng gặt nhẹ bàn tay, ống tay áo bật trở vá», thanh Ä‘ao nằm gá»n trong tay nàng.
Nàng nhích chân tới một bước. Cánh tay vung lên, thanh đao chớp sáng. Thanh đao chiếu thẳng xuống hai hài nhi đang thiêm thiếp trong giấc ngủ vô tư.
Hai hài nhi mũm mĩm đang nằm yên, nào có hay biết gì? Dù chúng mở mắt ra, chúng lại biết gì?
Trên thế gian có ai nỡ cầm đao chặt những hài nhi như thế?
Giả thử chúng gặp chằng tinh, chằng tinh vồ chúng mà cắn mà nhai, bởi chúng là mồi ngon của chúng, cũng như các loài thú thịt khác, chứ chúng không chặt, không xé chúng cho vui, cho khoái.
Không ai làm được, đến chằng cũng không làm được, chỉ có Yêu Nguyệt cung chủ là làm được, làm với sự bình tỉnh của tâm hồn.
Lân Tinh cung chá»§ biến sắc mặt, nhưng đôi mắt long lanh, rồi gân trán nổi vồng, những đưá»ng gân biểu lá»™ sá»± cương quyết.
Không chậm trễ, nàng lướt tới.
Muộn một chút.
Khi tay nàng chụp được tay của Yêu Nguyệt, mũi đao đã xuống sát mặt một hài nhi rồi.
Nàng chỉ còn kịp kéo giật tay Yêu Nguyệt ra, mÅ©i Ä‘ao không hạ thẳng xuống mặt đứa bé đó, quét qua má»™t bên, rá»c lên trá»n má non cá»§a nó!
Máu chảy liá»n. Máu má»™t hài nhi có bao nhiêu? Bất quá chỉ ri rỉ ra, song rỉ mãi cÅ©ng đẫm ướt ná»­a phần mặt cá»§a nó.
Dĩ nhiên nó khóc thét, đứa bé kia giật mình, cũng khóc theo.
Giữa tiếng khóc của chúng, Yêu Nguyệt gầm lên :
- Ngươi ngăn trở ta?
Lân Tinh van cầu :
- Thơ thơ...
Yêu Nguyệt quát :
- Ngươi có buông tay không?
Nàng cao giá»ng hÆ¡n, tiếp :
- Ngươi có thấy từ bao lâu nay, có ai dám trái ý ta chăng? Có ai dám ngăn chặn một hành động của ta chăng? Có kẻ nào làm cho ta bất mãn mà được sống sót chăng?
Má»™t ý nghÄ© chợt hiện trong tâm tư, Lân Tinh Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i :
- Bao giá» tiểu muá»™i dám ngăn trở thÆ¡ thÆ¡? Chẳng qua, tiểu muá»™i nhận thấy, có má»™t phương pháp khác, hay hÆ¡n nhiá»u. Tại sao chúng ta không chá»n cái hay, mà lại dùng cái dở?
Yêu Nguyệt trầm ngâm một chút :
- Ngươi nói thử cho ta nghe!
Lân Tinh đã có chá»§ trương rồi, thần sắc nàng trở nên bình hoà, nàng cưá»i nhẹ, há»i :
- Hẳn thơ thơ phải oán hận con liễu đầu Hoa Nguyệt Nô lắm chứ?
Yêu Nguyệt hừ lạnh :
- Ngươi còn phải há»i!
Lân Tinh tiếp :
- Và Giang Phong đương nhiên không ngoài cái lệ dành cho Nguyệt Nô?
Yêu Nguyệt lại hừ một tiếng :
- Còn phải há»i!
Lân Tinh mỉm cưá»i :
- Hai hài nhi kia nào có biết gì? Có thể cho rằng chúng là những vật vô tri vô giác, mình giết chúng, như giết một con trùn, con dế, cái chết của chúng chẳng đem lại cho mình một khoái cảm nào. Trái lại, mình còn giúp phương tiện cho cha mẹ chúng chóng gặp con hơn, gia đình chúng sẽ đoàn tụ gấp hơn...
Yêu Nguyệt trố mắt :
- Thế là ta phải để cho chúng sống?
Lân Tinh gật đầu :
- Äó là giai Ä‘oạn sÆ¡ khởi trong kế hoạch cá»§a tiểu muá»™i. Hành hạ má»™t con ngưá»i, ít nhất cÅ©ng phải chỠđến lúc cái tri giác cá»§a con ngưá»i đó phát sinh, cho ngưá»i đó biết được thế nào là Ä‘au khổ, có như vậy, sá»± tàn nhẫn cá»§a mình má»›i đáng giá! Hẳn thÆ¡ thÆ¡ cÅ©ng thừa hiểu là mình không thể có má»™t hứng thú nào khi cầm Ä‘ao chém, chặt vào má»™t khối thịt chứ? Chúng có khác nào hai khối thịt chết đâu? Lưu mạng sống cho chúng, mình có hai Ä‘iá»u lợi! Äiá»u thứ nhất là chá» cái ngày chúng trưởng thành, mình hạ thá»§, chúng sẽ nếm cái Ä‘au thương, oằn oại, chúng sẽ oán hận cha mẹ chúng gieo cái nhân bất thiện, để chúng gặt cái quả không hiá»n! Äiá»u thứ, là mình làm chậm lại cái ngày Ä‘oàn viên cá»§a chúng và cha mẹ chúng nÆ¡i âm cảnh!
Yêu Nguyệt mơ màng :
- Hai Ä‘iá»u lợi, hai Ä‘iá»u lợi...
Lân Tinh cưá»i nhẹ :
- Äúng vậy, thÆ¡ thÆ¡.
- Vừa rồi, ngươi muốn che chở chúng, bây giá», ngươi lại nghÄ© ra má»™t phương pháp thâm độc, thế là nghÄ©a làm sao?
Lân Tinh Ä‘iá»m nhiên :
- Chẳng sao cả! Chỉ vì, tiểu muá»™i cÅ©ng oán hận Nguyệt Nô và Giang Phong, niá»m oán hận cá»§a tiểu muá»™i cÅ©ng không kém nổi tức uất cá»§a thÆ¡ thÆ¡ đâu!
Yêu Nguyệt trầm lặng giây lâu.
Sau cùng, nàng thở dài, buông lơi :
- Tuỳ ngươi.
Äoạn nàng há»i :
- Ngươi sẽ làm thế nào, cho chúng sau này phải Ä‘au khổ? Chúng suốt Ä‘á»i phải Ä‘au khổ, và cha mẹ chúng nó nÆ¡i suối vàng phải lo âu!
Lân Tinh suy nghĩ.
Rồi nàng gật gù, như tán thưởng lấy mình đã tìm ra một phương pháp tuyệt diệu.
Nàng đáp :
- Chắc chắn trên giang hồ, không ai biết lai lịch của chúng, khi chúng trưởng thành, chúng không thể truy ra nguồn cội!
Yêu Nguyệt xì một tiếng :
- Cái đó hẳn rồi! Không ai biết lai lịch cá»§a chúng, thì chúng còn há»i ai?
Lân Tinh tiếp :
- Giang Phong có má»™t bằng hữu chí thân, ngưá»i đó không xa lạ gì đối vá»›i chúng ta.
Yêu Nguyệt nhìn nàng :
- Ngươi muốn nói đến Yến Nam Thiên?
Lân Tinh gật đầu :
- Phải, Yến Nam Thiên có ước hẹn vá»›i Giang Phong, há» gặp nhau trên Ä‘oạn đưá»ng này. ThÆ¡ thÆ¡ biết không, nếu chẳng có cái lá»i ước hẹn đó, thì dù có gan to bằng núi, Giang Phong cÅ©ng không dám đánh xe ngang qua đây!
Yêu Nguyệt hừ một tiếng :
- Ngươi biết nhiá»u chuyện đấy!
Lân Tinh cung chủ không lưu ý đến câu mai mỉa của Yêu Nguyệt, tiếp luôn :
- Nhưng nếu Yến Nam Thiên không đến kịp lúc...
Yêu Nguyệt trầm giá»ng :
- Hắn đến kịp rồi sao? Hắn làm gì bá»n ta?
Lân Tinh không muốn phá tan niá»m tá»± tin cá»§a Yêu Nguyệt, dù rằng nàng không tán đồng quan niệm cá»§a Yêu Nguyệt. Tá»± tin là má»™t đức tính khiến ngưá»i kiên trì, cương quyết Ä‘i đến thành công, song tá»± tin quá độ, thành ra ngông cuồng, khiến con ngưá»i gặp địch, dá»… khinh địch, mà khinh địch là cầm chắc cái bại.
Nàng không muốn chạm tá»± ái cá»§a Yêu Nguyệt, nên hướng cái ý cá»§a nàng qua má»™t chiá»u khác :
- Tiểu muội nói rằng Yến Nam Thiên không đến kịp lúc là có ý nhấn mạnh ở cái điểm hắn ta thế nào cũng đến. Hắn không đến kịp lúc Giang Phong còn sống, thì hắn đến sau...
Yêu Nguyệt nóng nảy, giục :
- Ngươi dài dòng quá, ta không thích cái lối suy luận đó. Cứ nói thẳng ra, phương pháp của ngươi như thế nào, để ta cân nhắc xem có áp dụng được không?
Lân Tinh gật đầu :
- Tiểu muá»™i xin Ä‘i ngay vào chuyện. Trong hai hài nhi, chúng ta Ä‘i bắt má»™t đứa, chừa má»™t lại đây. Yến Nam Thiên đến nÆ¡i rồi, hắn sẽ bắt Ä‘i hài nhi đó, theo hắn, hắn nuôi dưỡng nó, hắn truyá»n dạy võ công cho nó, hắn còn cho nó biết kẻ thù cá»§a cha mẹ nó là ai. Äứa bé đương nhiên phải báo thù...
Yêu Nguyệt chợt hiểu.
Nàng nhìn nhận Lân Tinh có sáng kiến hay.
Nhìn sang đứa bé kia, nàng há»i :
- Ngươi chỉ an trí số phận cho một đứa, còn đứa kia, chúng ta phải làm gì cho nó?
Lân Tinh mỉm cưá»i :
- Tá»± nhiên tiểu muá»™i có cách an bài. Soát qua các vết thương trên mình Giang Phong, Yến Nam Thiên sẽ biết là chúng ta hạ thá»§, thì hắn phải sá»›m nuôi hận thù trong khối óc non ná»›t cá»§a đứa bé, mà chúng ta là đối tượng cá»§a hận thù đó! Thế là, suốt Ä‘á»i đứa bé, nó chuyên tâm, chú ý hướng vá» Di Hoa cung, trong khi đó đứa bé kia lại được chúng ta nuôi nấng giáo huấn trong cung.
Yêu Nguyệt gật đầu :
- Ta khởi sự hiểu rồi đấy. Cái đứa do chúng ta nuôi dưỡng sẽ cố gắng hết sức mình, bảo vệ Di Hoa cung, nếu đứa kia đến tìm thù tại Di Hoa cung, thì đứa này sẽ đối phó, anh em chúng sẽ trở thành đối lập, tử đối lập!
Lân Tinh cưá»i nhẹ :
- Làm sao chúng biết cả hai là đồng bào song sinh huynh đệ? Trên giang hồ có ai biết được Ä‘iá»u bí mật đó mà hòng tiếc lá»™ vá»›i chúng?
Yêu Nguyệt sáng mắt lên :
- Phương pháp của ngươi tuyệt diệu!
Lân Tinh thở phào :
- Vậy thì cần gì chúng ta phải giết chúng hôm nay? Thơ thơ có đồng ý với tiểu muội chớ?
Yêu Nguyệt lại gật đầu :
- Äồng ý là cái chắc!
Äoạn nàng tiếp :
- Chúng giết nhau, vô luận tên nào chết, mình cũng có cái lợi là hả hận phần nào. Chúng chết hết càng tốt, giả như có một tên còn sống sót sau cuộc ác chiến giữa chúng, thì mình đem sự thật tỠbài cho nó hiểu, nó phải hối hận biết bao! Nó phải đau khổ biết bao! Mà, cha mẹ, anh hay em của nó dưới suối vàng cũng đau khổ biết bao! Còn mình thì khoái trá biết bao!
Lân Tinh cưá»i lá»›n :
- ThÆ¡ thÆ¡ thấy chưa? Kế hoạch chưa thá»±c hiện, mà thÆ¡ thÆ¡ đã nghe hân hoan rồi, đến lúc nhìn tận mắt má»™t tên oằn oại trong vÅ©ng máu vì độc thá»§ cá»§a tên kia, còn tên kia thì ôm mặt kêu trá»i trước cảnh tương tàn cốt nhục, hẳn thÆ¡ thÆ¡ phải cưá»i lăn lá»™n, cưá»i đến xỉu luôn!
Yêu Nguyệt không muốn tỠlộ sự khâm phục mưu cao của em, hừ một tiếng :
- Khoan cao hứng sớm! Giả như trước khi chúng động thủ với nhau, có kẻ nào đó, ngăn chặn chúng, tiết lộ sự bí mật cho chúng hiểu, thì chắc là bộ mặt ngươi méo hơn quả cam phơi nắng mươi ngày!
Lân Tinh lắc đầu :
- Làm gì có ngưá»i biết lai lịch cá»§a chúng mà mách vá»›i chúng? Không! Nhất định là cái kế hoạch cá»§a tiểu muá»™i phải có kết quả đúng như mong muốn!
Chẳng hiểu nghĩ sao, Yêu Nguyệt nhóng một câu :
- Không ai biết đã đành, nhưng biết đâu, ngươi chẳng tiết lộ với chúng?
Nàng còn bị sá»± ngăn trở cá»§a Lân Tinh ám ảnh, tuy Lân Tinh đưa ra kế hoạch đó, nàng vẫn nghi ngá».
Bởi nàng nghi rằng rất có thể Lân Tinh dùng kế hoãn binh, để tạm thá»i cứu sống mạng sống cá»§a hai đứa bé, rồi sau đó, tuỳ cÆ¡ ứng biến.
Lân Tinh giật mình :
- Thơ thơ nói sao? Chính tiểu muội lại có thể phá hoại cái kế hoạch của mình à? Thơ thơ quên rằng tiểu muội đưa kế hoạch, đương nhiên tiểu muội chịu trách nhiệm hoàn toàn kia mà? Kế hoạch bất thành, là anh em chúng sẽ quay mũi dùi vào mỗi một mình tiểu muội, sau lưng chúng, còn có Yến Nam Thiên, bằng hữu của cha chúng, tất cả làm hậu thuẫn cho chúng, thiết tưởng đương đầu với một lực lượng như vậy, tiểu muội không phải muốn nhàn hạ mà được! Thơ thơ nghĩ như thế, là phủ nhận mối hận thù của tiểu muội đối với Giang Phong và Nguyệt Nô rồi!
Như căm há»n, nàng trầm giá»ng tiếp :
- Thơ thơ cho là tiểu muội quá ngu xuẩn mới có hành động mâu thuẫn với mình vậy! Tiểu muội chưa đến đỗi quá ngu, thơ thơ ạ!
Yêu Nguyệt hết nghi ngá».
Tuy nhiên nàng còn khích một câu nữa :
- Ta chỉ sợ ngươi không đủ kiên nhẫn giữ sự bí mật đến lúc chúng trưởng thành!
Lân Tinh mỉm cưá»i, không nói gì!
Chị em đối thoại vá»›i nhau, Lân Tinh thì gá»i là thÆ¡ thÆ¡, xưng tiểu muá»™i, còn Yêu Nguyệt vẫn dùng tiếng ngươi và ta, như thế đủ biết cái tánh cá»§a nàng bất cận nhân tình cá»±c độ.
Trong thái độ lạnh lùng đó, hiện rõ sự hống hách của nàng, bình sanh nàng chẳng nhân nhượng bất cứ ai, kể cả em gái nàng, dù em gái có lẽ phải.
Nàng tưởng rằng, trá»i sanh nàng trên thế gian là để ra lệnh cho tất cả, con ngưá»i cao ngạo như vậy lại có tài cao, bảo sao nàng chẳng ích ká»·, khinh ngạo?
Bởi thế, sự tế nhị không hỠcó nơi nàng, và luôn luôn nàng độc đoán, dù thấy mình làm sai, vẫn làm luôn, chẳng chịu sửa hành vi cho hợp lý, hợp tình.
Trước đó nàng có gá»i Lân Tinh bằng hai tiếng hiá»n muá»™i, đó không phát xuất do chính thá»±c tâm cá»§a nàng, bất quá trong niá»m tuyệt vá»ng, nàng quên mất bản ngã Ä‘i, sau phút dao động mạnh, nàng trở vá» vá»›i cá tính muôn Ä‘á»i.
GiỠđây, hai chị em trầm lặng, má»—i ngưá»i theo Ä‘uổi má»™t ý nghÄ©, dÄ© nhiên ý nghÄ© cá»§a há» phải bất đồng.
Hai hài nhi khóc một lúc, mệt lả, lại thiếp đi.
Lâu lắm, Yêu Nguyệt cung chủ nhìn xuống chúng, lẩm bẩm :
- Äợi chúng trưởng thành! Ãt nhất cÅ©ng mưá»i bảy năm! Mưá»i bảy năm chỠđợi! Lâu thật...
Lân Tinh cung chá»§ mỉm cưá»i, nếu Yêu Nguyệt không bận nhìn hai hài nhi, hẳn đã phát hiện nÆ¡i ánh mắt cá»§a Lân Tinh má»™t vẻ bí hiểm.
Nàng gật đầu, thốt :
- Mưá»i bảy năm, lâu thật, song chúng ta phải đành, bởi chẳng còn phương pháp nào thích hợp hÆ¡n. ThÆ¡ thÆ¡ cÅ©ng biết chứ, biết bao trưá»ng hợp đợi chá» lâu hÆ¡n thế? Ngưá»i ta lắm khi phải ôm mối hận suốt Ä‘á»i, không tìm được má»™t dịp báo phục! Thì, chúng ta chỠđợi mưá»i bảy năm, cÅ©ng chẳng sao!
Äể gieo thêm niá»m tin nÆ¡i Yêu Nguyệt, nàng gật gù, tiếp :
- Mưá»i bảy năm! Má»™t niá»m vui to lá»›n sẽ đến vá»›i chúng ta!
Yêu Nguyệt thở dài :
- Má»™t sá»± kiên nhẫn trên sức ta! Phải chỠđợi suốt mưá»i bảy năm dài! Bởi mối hận này sâu và nặng phi thưá»ng, nên ta phải kiên nhẫn đến độ đó! Nhưng...
Nàng mơ màng nói tiếp :
- Sá»± thích thú sau mưá»i bảy năm đó, có đáng cho ta chịu đựng má»™t sá»± kiên trì như thế này chăng?


hết: Hồi 2(b), xem tiếp: Hồi 3
Tài sản của danangcity

  #4  
Old 12-07-2008, 01:37 PM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 3

ÄÆ°á»ng gươm vạn thắng



Äịa phương là má»™t thị trấn nhá», rất nhá», có lối sinh hoạt oể oải, má»i mòn. Äịa Ä‘iểm là má»™t ngôi quán, dÄ© nhiên phải nghèo nàn vì dân cư nÆ¡i đây mệt phá» trong cái việc kiếm ra đồng tiá»n bát gạo, còn đâu mà phè phỡn bên chén rượu chung trà?
Ngôi tá»­u quán dá»±ng lên dá»±a con đưá»ng trải đá, con đưá»ng duy nhất cá»§a thị trấn xác xÆ¡ này, thỉnh thoảng tiếp đón má»™t vài viá»…n khách.
Tá»­u quán có cái tên khá hấp dẫn là Thái Bạch Cư. Cái tên gá»i má»™t nÆ¡i cư trú cá»§a Lý Thái Bạch, hẳn là phải có má»™t thứ rượu cầu kỳ. Chẳng biết quán có loại rượu cầu kỳ đó chăng, có Ä‘iá»u là tá»­u khách không thưá»ng lui tá»›i.
Con đưá»ng trước mặt cÅ©ng tịch mịch vô cùng. Äiá»u đó chứng tá» sinh hoạt cá»§a dân cư không đặt trá»ng tâm vào thương mại, và má»™t thị trấn không chuyên vá» thương mại thì làm sao có cái phồn thịnh cá»§a những đô thành?
Trong tá»­u quán lưa thưa vài tên tiểu nhị ngồi rải rác, má»—i tên dá»±a má»™t chiếc bàn, đầu gục xuống mặt bàn như tránh bá»n ruồi nhặng không tìm được mỡ thịt phải bu vào chúng để rút tỉa thứ chất nhá»n lẫn vá»›i mồ hôi.
Hôm nay có thể bá»n chúng phát tài vì có má»™t tá»­u khách Ä‘ang độc ẩm nÆ¡i má»™t chiếc bàn đặt trong góc.
Má»™t ngưá»i khách thì có đòi bao nhiêu ngưá»i phục dịch đâu.
Bá»n tiểu nhị cứ mÆ¡ màng, giả như khách có cất tiếng gá»i thì má»™t tên nào đó chưa nặng mÆ¡ cứ đáp, rồi chầm chậm đứng lên, nặng ná» bước tá»›i nghe khách bảo, rồi Ä‘i lấy cái gì khách cần mang đến.
Nhàn quá!
Một ngôi tửu quán mà tiểu nhị rất nhàn thì ngôi quán đó phải yểu số.
Huống chi khách lại là ngưá»i trầm lặng, chỉ có uống chứ biếng nói năng, khác hÆ¡n những kẻ khác rượu càng vào thì lá»i càng ra.
Thì tiểu nhị đã nhàn lại càng nhàn hơn.
Gia dÄ©, khách là ngưá»i quen thuá»™c, chẳng ngày nào là khách chẳng đến đây thì dù sao sá»± chiêu đãi cÅ©ng kém sốt sắng.
Khách thưá»ng ngày chỉ gá»i rượu mà không cần thức nhắm nên thấy khách đến, tiểu nhị không cần chá» bảo đã mang bao nhiêu vò rượu đến tại chiếc bàn mà khách ưa ngồi. Có thế thôi! Rồi khách uống, uống xong mấy vò rượu lại ra vỠđể ngày sau lại đến.
Xem ra khách rất nghèo.
Giày bằng cá», rách đến mất cả hình dạng lại đầy bụi bám, bụi cÅ© Ä‘en sì, bụi má»›i trắng mốc, gót lòi ra, má»™t vài móng chân Ä‘en thoát ra khá»i chiếc giày thá»§ng mÅ©i.
Khách ghếch chân đặt trên một chiếc ghế bên cạnh, bất chấp bụi rơi trên ghế, bất chấp những chỗ rách của giày.
Cần gì phải dấu diếm? Ngôi quán vắng vẻ quá mà, có ai nhìn đâu?
Phần đông ngưá»i nghèo Ä‘á»u có mặc cảm tá»± ti nhưng khách dá»­ng dưng như thưá»ng.
Nghèo thì không ăn sang mặc đẹp, có bao nhiêu chi dụng bấy nhiêu, chỉ cần kiếm được tiá»n bằng những phương tiện lương thiện là đủ.
Khách uống một lúc rồi lim dim đôi mắt như trầm tư, chốc chốc lại mở ra, rồi uống, rồi lại nhắm.
Má»™t con ngưá»i có thân vóc cao, không ăn uống đầy đủ, tá»± nhiên phải gầy đến lá»ng khá»ng. Y phục không lành lặn thì dù cho là bậc hào hùng cÅ©ng mất Ä‘i phần nào cái oai khí.
Äặc biệt là khách không mất Ä‘i oai khí, chỉ có Ä‘iá»u là không tá» lá»™ ra bên ngoài thôi. Do đó chẳng ai biết rõ khách là má»™t anh hùng mạt lá»™ hay má»™t kẻ cùng Ä‘inh.
Thái dương đã chênh chếch vá» Tây mà nắng vẫn gay gắt như giữa ngá», xuyên qua cá»­a sổ rá»i vào.
Không có cảnh nào tiêu Ä‘iá»u bằng má»™t quán nghèo, vắng khách, giữa trưa oi nồng, cánh ruồi vo ve và những kẻ hiện diện chập chá»n ngá»§ gà ngá»§ gật.
Khách ngồi đó, một tay đặt lên đốc kiếm, tay kia sè ra che đôi mắt.
Với tư thế đó, khách lim dim đôi mắt.
Quán im lặng, con đưá»ng im lặng, thị trấn im lặng. Không gian như cô Ä‘á»ng giữa vùng nắng thiêu đốt vật và ngưá»i.
Bá»—ng có tiếng động phá vỡ cái im lặng Ä‘ang cô Ä‘á»ng khắp thị trấn.
Tiếng động do nhiá»u con ngá»±a nện vó mạnh trên con đưá»ng im lặng. Vó ngá»±a nhanh chứng tá» kỵ sÄ© gấp rút hành trình.
Trong má»™t thị trấn nhá», má»™t Ä‘oàn ngưá»i ngá»±a chợt đến như vậy, lại Ä‘ang lúc im vắng, phải làm cho má»i ngưá»i giật mình.
Những ngôi nhà ven đưá»ng từ từ hé cá»­a, má»™t vài bá»™ mặt lá»™ ra nhìn má»™t chút, rồi trở lại cái bình thưá»ng trong im vắng.
Trong khí đó đoàn kỵ sĩ dừng lại trước quán.
Kỹ sÄ© mặc toàn gấm chứng tá» há» là những tay thừa tiá»n. Há» xuống ngá»±a, há» vào quán má»™t cách nghinh ngang.
Há» có quyá»n nghinh ngang bởi đây là má»™t ngôi quán nghèo trong má»™t thị trấn nhá» bé. Còn há» là những ngưá»i được ưu ái thì phải tá» rõ sá»± chênh lệch cá»§a những hạng ngưá»i giữa xã há»™i.
HỠồ ạt vào, vóc dáng hùng hổ lạ.
Dẫn đầu là một đại hán kiêu hùng đáng khiếp.
Äại hán có gương mặt rá»— chằng rá»— chịt, thêm vào đó là những vết sẹo, to có, nhá» có, vắt ngang vắt dá»c.
Y đem lủng lẳng bên hông một thanh kiếm dài xem chừng cũng có giá trị lắm.
Vừa bước vào cá»­a quán, đại hán bật cưá»i ha hả :
- Thái Bạch Cư? Thái Bạch nào lại có thể nương mình trong cái chuồng ngá»±a á»p ẹp như thế này? Nên đổi tên là Lạc Phách Cư thì đúng hÆ¡n.
Äi kế đại hán là má»™t gã mặt tròn, cÅ©ng có Ä‘eo kiếm nhưng dáng ngưá»i lại giống má»™t chưởng quá»· thu tiá»n trong các tá»­u quán hoặc má»™t ngưá»i quản lý khách Ä‘iếm.
Không! Tên thứ hai chẳng có vẻ gì là một khách giang hồ.
Gã cÅ©ng cưá»i vang như đại hán Ä‘i đầu, gã thốt :
- Quắc lão ca khó tính thì thôi. Cần gì phải có Lý Bạch dừng chân nÆ¡i đây thì ngôi quán này má»›i mang được cái tên đó? Giả như chá»§ quán chép má»™t bài thi nào đó cá»§a há» Lý dán vào vách là đã có cái bóng cá»§a há» Lý rồi, và con ngưá»i phần đông Ä‘á»u sốn vá»›i ảo tưởng, như vậy là đủ để đặt cho cái tên Thái Bạch Cư rồi. Chúng ta hãy nhìn chiá»u sâu để biết cái hữu ích cá»§a ngôi quán, chứ đừng nhìn chiếu rá»™ng mà phê bình cái dáng bên ngoài. Không có ngôi quán nghèo nàn thì bá»n hạ đẳng cùng lưu làm gì có chá»— nghỉ chân lót dạ?
Khinh ngôi quán, khinh luôn thá»±c khách cá»§a quán, quán nghèo chỉ để tiếp đón bá»n mạt hạng. Bá»n này kiêu hãnh quá chừng, xem dưới mắt không ngưá»i.
Quắc lão ca gật gù :
- Lá»i biện há»™ có lý đó. Rất tiếc không có Lý Thái Bạch để cùng chúng ta chuốc chén má»™t lúc cho vui nhá»™n lên.
Uống rượu, lại đòi có Lý Thái Bạch cùng đối ẩm. Bá»n này quả thất cao ngạo quá chừng.
Gã đi sau vụt quát to :
- Có rượu thì cứ mang ra, có thức gì ăn được thì cứ dá»n lân. Ta Ä‘ang đói, Ä‘ang khát không tưởng nổi.
Há» ngồi vào bàn, há» uống, há» chậm, chậm và uống liá»n mấy chén má»›i ngừng.
Ngừng để khà khà, để chuẩn bị nốc mấy chén kế tiếp.
Từ lúc đầu, ngưá»i khách quái dị vẫn lim dim như không nghe không thấy gì hết.
Sau cùng y hơi vươn mình thẳng đứng một chút lẩm nhẩm :
- Thúi quá! Cái mùi gì phất qua mũi chịu không nổi.
Bá»—ng y đập tay xuống bàn, má»™t tiếng bốp vang lá»›n, rồi giá»ng y cÅ©ng to, vang lên tiếp theo tiếng vá»— bàn :
- Rượu! Mang gấp cho ta! Ta cần có rượu để Ä‘uổi cái tục khí vừa chui qua mÅ©i vào mình ta, khó chịu phi thưá»ng.
Tiếng quát cá»§a y lá»›n như sấm. Bá»n kỵ sÄ© giật mình nhấc ngưá»i lên má»™t chút rồi ngồi xuống.
Bây giỠhỠmới lưu ý đến khách.
Trông thấy khách, Quắc lão ca biến sắc mặt ngay. Y vụt đứng lên nhưng gã áo gấm có thân vóc ốm gầy như que cá»§i kéo y ngồi xuống, Ä‘oạn thấp giá»ng bảo :
- Mình sắp hội diện với Tổng tiêu đầu, tuyệt đối không nên sanh sự trước khi việc kia chưa xong.
Hừ thêm má»™t tiếng nữa, y há»i :
- Tôn lão tam, có đúng là Tổng tiêu đầu hẹn tại đây chứ? Ta chỉ sợ ngươi nghe lầm thôi.
Gã ốm gầy mỉm cưá»i :
- Lầm sao được lão ca! Chính Tiá»n nhị ca cÅ©ng có nghe Tổng tiêu đầu ước hẹn nữa, chứ nào có phải má»—i má»™t mình tiểu đệ đâu.
Ngưá»i mặt tròn gật đầu :
- Äúng vậy lão ca. Tổng tiêu đầu hẹn chúng ta đến đây. Lão ấy cho biết là đến đây để bái kiến má»™t vị đại anh hùng, cho nên lão sai chúng ta mang lá»… vật Ä‘i trước.
Quắc lão ca há»i :
- Lão nhị có nghe Tổng tiêu đầu nói đến danh hiệu của vị đại anh hùng đó chăng?
Tiá»n lão nhị ká» tai Quắc lão ca thì thầm mấy tiếng.
Quắc lão ca trố mắt :
- Ngưá»i đó? Có thật là ngưá»i đó không? Ngươi đó lại đến chốn này sao?
Tiá»n lão nhị gật đầu :
- DÄ© nhiên là vậy rồi. Nếu ngưá»i đó không đến đây thì lão Tổng lại cất công Ä‘i xa làm chi cho mệt chứ?
Cả bá»n bây giá» không còn cưá»i nói ồn ào nữa. Há» dè dặt từng lá»i từng tiếng nhưng rượu thì há» nốc càng lúc càng đậm hÆ¡n.
HỠăn, há» uống, càng ít cưá»i nói thì càng ăn uống nhiá»u. Thỉnh thoảng má»™t trong ba ngưá»i má»›i buông khẽ má»™t câu.
HỠthì thầm với nhau :
- Nghe nói thanh kiếm cá»§a ngưá»i đó vốn là vật cá»§a thần tiên tặng, chém sắt như chém bùn, đêm lại chiếu sáng như đèn.
- Hừ! lại còn phải nói. Nếu chẳng phải vậy thì làm sao chỉ trong ná»­a khắc, ngưá»i đó lại làm cá» sạch bá»n ác quá»· trên Ấm SÆ¡n.
Không hẹn mà đồng má»™t động tác vá»›i nhau, cả ba cùng rút soạt thanh kiếm bên mình ra khá»i vá», lau lại trên vạt áo.
Quắc lão ca nhếch mép cưá»i tá»± đắc :
- Thanh kiếm này cÅ©ng có hạng lắm chứ chẳng phải là tầm thưá»ng đâu. Nhưng chắc chắn là không sánh được vá»›i thanh thần kiếm cá»§a ngưá»i đó. Nếu sánh bằng thì Quắc lão ca này đây lại cứ mãi là má»™t tên vô danh tiểu tốt?
Tiá»n lão nhị lắc đầu, khoát tay :
- Äừng có mÆ¡ má»™ng! Dù cho đại ca có được má»™t thanh kiếm báu Ä‘i nữa thì đã chắc gì đại ca có bản lỉnh sá»­ dụng kiếm thuật đến mức linh thông để tá» rõ giá trị cá»§a báu kiếm? Äừng nói gì đến môn nào khác, chỉ ná»™i cái thuật khinh công thôi mà đại ca cÅ©ng chẳng bằng ai rồi.
Y nhấn mạnh :
- Äại ca có biết không, thành Bắc Kinh rá»™ng lá»›n là thế nào? Vậy mà ngưá»i đó chỉ vào má»™t mình má»™t phát là từ cá»­a thành này vút sang cá»­a thành kia nhanh hÆ¡n Ä‘iện chá»›p.
Quắc lão ca trố mắt lè lưỡi :
- Thật vậy à?
Tiá»n lão nhị cao giá»ng :
- Chứ không thật thì bỡn à? Này nhé, lúc hoàng hôn ngưá»i Ä‘1o còn uống rượu trong má»™t tá»­u lâu ở thành Bắc Kinh, thế mà màn đêm chưa buông xuống là ngưá»i đó đã đến Ấm SÆ¡n rồi. Bá»n quá»· trên Ấm SÆ¡n chỉ thấy ánh kiếm ngá»i lên là đầu chúng rÆ¡i như sung rụng. Chúng chết mà không hay biết gì cả. Hừ! Theo ngưá»i tại Ấm SÆ¡n thuật lại thì lúc đó ánh kiếm ngá»i lên như Ä‘iện chá»›p, chiếu xa đến ngoài trăm dặm.
Ngưá»i khách bần cùng vào quán đầu tiên, lúc đó không hiểu nghÄ© sao, cÅ©ng rút thanh kiếm bên sưá»n ra, cÅ©ng lau qua lau lại trên vạt áo.
Thanh kiếm cá»§a khách khác hÆ¡n các thanh kiếm cá»§a bá»n Quắc lão ca, hai bên bản kiếm có chạm trồm không rõ là hình thù gì.
Lau kiếm chán, khách lại uống.
Bá»—ng nhiên khách cưá»i to. Dứt tràng cưá»i, khách thốt :
- Trên thế gian làm gì có hạng ngưá»i như thế? Làm gì có loại kiếm quý như thế? Ha ha!
Khách nói bâng quÆ¡, không hướng vào ai nhưng bá»n Quắc lão ca cảm thấy mình bị chạm mạnh. Há» biến sắc, nhìn sang khách.
Quắc lão ca vỗ bàn đánh rầm một tiếng quát :
- Ngươi là ai? Sao bá»—ng dưng lại chen vào câu chuyện cá»§a bá»n ta?
Khách vẫn thản nhiên như không nghe không thấy gì cả, vừa lau kiếm trên vạt áo vừa nốc rượu.
Quắc lão ca không chịu nổi thái độ khinh khỉnh cá»§a khách vá»™u đứng lên toan phi thân sang chiếc bàn cá»§a khách nhưng Tiá»n lão nhị đã kịp thá»i đưa tay nắm Quắc lão ca giữ lại.
Y lấy mắt ra hiệu cho Quắc lão ca, đoạn thong thả đứng lên từ từ tiến vỠphía khách :
- Luận theo tình hình thì bằng hữu là ngưá»i từng luyện kiếm, cho nên khi nghe nói đến kiếm thuật là ngứa ngáy và có lẽ kiếm thuật cá»§a bằng hữu có hạng lắm nên không phục tuyệt há»c cá»§a kẻ khác, nhưng bằng hữu có biết là chúng tôi Ä‘ang nói đến nhân vật nào chăng?
Khách từ từ ngẩng mặt lên, nhe hai hàm răng vẽ thành má»™t nụ cưá»i cao ngạo há»i :
- Ai?
Thái độ khinh khỉnh, câu há»i buông gá»n bằng má»™t tiếng cá»™c lốc, khách có vẻ xem trá»i bằng nắm tay, dưới mắt không ngưá»i.
Nhưng Tiá»n lão nhị không lấy đó làm Ä‘iá»u bận lòng, y nghÄ© rằng y đưa danh hiệu nhân vật đó ra thì chắc chắn khách sẽ thẹn mà câm lặng luôn.
Y cưá»i :
- Nhân vật đó là Yến đại hiệp, Yến Nam Thiên đại hiệp! Yến thần kiếm! Ha ha! Bằng hữu là ngưá»i luyện kiếm chắc bằng hữu có nghe danh hiệu đó chứ?
Khách khẽ chá»›p mi mắt, ngÆ¡ ngác nhì Tiá»n lão nhị :
- Yến Nam Thiên? Yến Nam Thiên là ai mới dược chứ?
Tiá»n lão nhị vá»— bụng cưá»i đắc chí :
- Ha ha! Äến danh hiệu cá»§a Yến đại hiệp mà bằng hữu còn không biết thì còn hợm mình là ngưá»i luyện kiếm thế nào nữa?
Khách vẫn Ä‘iá»m nhiên :
- Vậy ra các hạ biết Yến Nam Thiên?
Tiá»n lão nhị giật mình nhưng y có bao giá» chịu lép? Y không nhận là mình có biết Yến Nam Thiên hay không, chỉ cưá»i đáp vu vÆ¡ :
- Việc đó... Ha ha! Ha ha...
Khách dồn thêm :
- Yến Nam Thiên có hình dáng ra sao? Thanh kiếm của Yến Nam Thiên có đặc điểm gì không?
Quắc lão ca thấy Tiá»n lão nhị quẩn quá vá»™i chen vào :
- Chúng ta tuy không biết mặt Yến Nam Thiên nhưng nghe nói Yến Nam Thiên có thân hình cao lớn, cao hơn ngươi một phần đấy. Còn thanh kiếm của Yến đại hiệp thì dĩ nhiên là phải có giá trị gấp trăm gấp ngàn lần thanh kiếm của ngươi.
Khách cưá»i mỉa :
- Chả trách được ngươi, bất quá ngươi chỉ là má»™t tên bảo tiêu tầm thưá»ng nên nhãn lá»±c chẳng có gì xuất sắc! Ta tuy thân hình không được khôi vÄ© bằng ai, chứ thanh kiếm này thì...
Quắc lão ca cưá»i lá»›n :
- Chẳng lẽ ngươi đem thanh kiếm rỉ sét đó so sánh với thanh kiếm của đại hiệp?
Khách vẫn Ä‘iá»m nhiên :
- Thanh kiếm của ta vẫn chém sắt như chém bùn, có thua gì thần kiếm của ai?
Nghe khách khoa trương thanh kiếm, Quắc lão ca bật cưá»i, y gập ngưá»i xuống, cưá»i đến chảy nước mắt.
Tiá»n lão nhị cÅ©ng bật cưá»i sang sảng. Tôn lão tam cÅ©ng phụ há»a theo. Ngôi quán đìu hiu suýt tung nóc vì tràng cưá»i cá»§a ba tên bảo tiêu. Ho cưá»i cái sá»± khoát lác cá»§a khách. Há» cưá»i cho khách trÆ¡ trẽn vì sá»± khoát lác cá»§a mình.
Cưá»i má»™t lúc, Quắc lão ca thốt :
- Nếu thanh kiếm cá»§a ngươi chém được sắt như chém bùn thì bá»n ta sẽ đãi ngươi má»™t chầu rượu, nhưng...
Khách bá»—ng đứng lên, đồng thá»i bảo :
- ÄÆ°á»£c rồi! Ngươi tuốt kiếm cá»§a ngươi ra Ä‘i, chúng ta thá»­ má»™t tí xem sao.
Thốt xong, khách vùng đứng lên, hiện đúng là một vị hộ pháp khổng lồ. Thân hình cao tám thước của khách khôi vĩ vô tưởng.
Quắc lão ca vốn có thân vóc cũng khá to lớn, vậy mà còn ngán xác khách.
Lúc đó, hắn đã rá»i bàn, bước đến gần Tiá»n lão nhị, đối diện vá»›i khách. Khi khách đứng lên, hắn nhìn ngưá»i rồi nhìn lại mình, bất giác hắn kinh hãi lùi lại mấy bước.
Tiá»n lão nhị tuy không cao lắm, song thân hình phì ná»™n nên đứng má»™t mình thì hắn vẫn có cái oai vệ như thưá»ng. Nhưng thái cá»±c khôi vÄ© cá»§a khách vừa hiện ra, Tiá»n lão nhị thấy mình nhá» bé lại như que cá»§i.
Khách không phải là ngưá»i thừa da thịt nhưng được cái là xương vóc to lá»›n, đôi vai rất rá»™ng, đôi tay lại dài quá mức bình thưá»ng, nếu xòe thẳng ngón tay xuống quá gối.
Vừa lúc đó, má»™t thiếu niên vận chiếc áo màu xanh, đội mÅ© nhá», gương mặt trắng nhợt từ bên ngoài chạy vào tá»­u quán, nhìn thoáng qua má»i ngưá»i, Ä‘oạn đứng tá»±c mình vào quày cưá»i tí toét.
Äắn Ä‘o má»™t lúc, sau cùng Quắc lão ca cÅ©ng rút thanh trưá»ng kiếm bằng loại thép quý mang lá»§ng lẳng nÆ¡i hông ra khá»i vá», Ä‘oạn ưởn ngá»±c tá»›i, dõng dạc thốt :
- ÄÆ°á»£c rồi! Ta bằng lòng làm má»™t cuá»™c thá»±c nghiệm vá»›i ngươi.
Khách thản nhiên bảo :
- Có bao nhiêu công lá»±c, ngươi cứ vận dụng trá»n vẹn vung kiếm chém qua Ä‘i!
Quắc lão ca bật cưá»i ha hả :
- Thế thì ngươi cẩn thận nhé, giả như có bá» gì thì ngươi không trách ta đấy nhé! Ta có muốn vô cá»› giết ngưá»i đâu. Bình sanh ta trá»ng nhân mạng lắm.
Tuy nói thế nhưng trong thâm tâm y nghe niá»m thích thú dâng cao.
Y rất hận khách, cái lối khinh ngưá»i cá»§a khách làm cho y tức lá»™n ruá»™t từng cÆ¡n, song chẳng có cá»› gì để gây sá»±. Bây giá» khách lại thách thức thì đúng là chạm vào chá»— ngứa cá»§a y rồi.
Y cầm chắc chỉ má»™t nhát kiếm thôi là y sẽ chặt khách ra làm hai Ä‘oạn hoặc chẻ thân hình kia làm hai mảnh, nhất định là phải đồng Ä‘á»u.
Từ xưa đến nay, có khi nào Quắc lão ca xuất thủ mà vô công?
Cánh tay của y được nâng cao từ từ, gân nổi vồng, bắp thịt cuộn tròn, chừng như có tiếng xương chuyển động răng rắc, mặt y phồng lên, mắt trợn lớn.
Cánh tay đó lên cao, bất thình lình, y xoay nửa vòng, chém mạnh xuống đỉnh đầu khách.
Trong khi Quắc lão ca gồng tay lấy tư thế, khách ung dung cầm tay tả, từ từ đưa chén rượu lên miệng, từ từ há»›p từng há»›p nhá». Bàn tay hữu vẫn đặt nÆ¡i đốc thanh kiếm rỉ, bàn tay đó khẽ nhích động.
Không ai kịp nhìn xem khách làm má»™t thá»§ pháp như thế nào, chỉ thấy thanh kiếm rỉ đã lên cao, khá»i đầu khách.
Một tiếng keng vang khẽ.
Khách vẫn ung dung cầm chén, chén vẫn còn kỠmiệng nghiêng nghiêng, rượu từ từ chui vào miệng.
Tay hữu của khách còn đưa cao, thanh kiếm rỉ còn bên trên đỉnh đầu của khách.
Nhưng Quắc lão ca đã lùi lại hai bước.
Thanh trưá»ng kiếm quá dài nÆ¡i tay hữu dưá»ng như chui vào chuôi, bởi hiện tại chỉ còn cái chuôi kiếm trong tay y, thân kiếm biến đâu mất.
Không, thân kiếm làm gì biến mất, bởi có tiếng keng phát lên rõ ràng. Tiếng keng chứng tỠmột sự va chạm.
Thân kiếm của y ở đâu?
Môi ngưá»i Ä‘á»u sững sá», không ai tưởng là má»™t sá»± thất vừa diá»…n ra trước mắt há».
Bây giá» khách má»›i hạ tay kiếm xuống, uống cạn chén rượu, đặt luôn chén xuống mặt bàn, rồi bật cưá»i ha hả há»i :
- Thế nào?
Quắc lão ca há hốc mồm, có lẽ y định cất cao giá»ng, song thay vì thốt oang oang, y lại lẩm nhẩm :
- Quý... kiếm quý... đúng là một thanh kiếm quý.
Y lẩm nhẩm cái tiếng quý luôn mấy lượt, chừng như không tin nổi má»™t thanh kiếm rỉ, bá» rÆ¡i bên vệ đưá»ng chắc chắn chẳng có ma nào nhặt, lại có thể tiện đứt thanh kiếm báu làm bằng loại thép hy hữu cá»§a y.
Tuy nhiên sự thật đã diễn ra trước mắt, dù không tin cũng phải tin. Bởi khó tin nên y lẩm nhẩm mãi để gây một ấn tượng rõ rệt, để có một xác nhận rõ rệt.
Khách bỗng thở dài, buông bâng quơ :
- Kiếm thì báu thật song ngưá»i cầm kiếm lại không xứng đáng. Kiếm báu ở bên cạnh kẻ nghèo kể ra cÅ©ng tá»™i cho cái số cá»§a nó. Cái số cá»§a má»™t vật không xứng vá»›i ngưá»i, ngưá»i không xứng vá»›i vật. Uổng thay cho nó! Uổng thay!
Äôi mắt cá»§a Quắc lão ca chá»›p sáng lên, há»i gấp :
- Bằng hữu nói thế... hẳn... hẳn có cái ý muốn... nhượng nó lại cho má»™t ngưá»i nào đó?
Khách lại tiếp tục thở dài :
- Có cái ý mà làm gì? Trên Ä‘á»i này có ai tinh mắt thấy cái giá trị cá»§a má»™t thanh kiếm rỉ? Äem nó ra đỠnghị bán cho thiên hạ thì có khác nào má»i thiên hạ cưá»i vào mÅ©i mình? Cho nên cái ý cá»§a ta rồi cÅ©ng âm trầm như số phận cá»§a thanh kiếm.
Quắc lão ca chớp mắt luôn mấy lượt, ánh mắt càng lúc càng sáng hơn :
- Giả như... giả như tại hạ... đỠnghị với bằng hữu... giả như tại hạ muốn mua...
Y không dùng cái tiếng ngươi gá»i khách cÅ©ng chẳng xưng ta, y thừa nhận cái giá trị cá»§a thanh kiếm thì đương nhiên y cÅ©ng nể luôn chá»§ nhân cá»§a thanh kiếm.
Khách nhìn sang y, nhìn từ trên đầu xuống chân, rồi từ chân trở lên đầu, đoạn đáp :
- Ta xem các ngươi Ä‘á»u có khí khái anh hùng, thanh kiếm này cá»§a ta phải là vật tùy thân cá»§a các ngươi thì má»›i xứng ngưá»i xứng vật. Tuy nhiên bất cứ trong cuá»™c mua bán nào cÅ©ng cần có sá»± thoả hiệp giữa song phương.
Quắc lão ca hân hoan ra mặt :
- Bằng hữu khá»i lo. Nhất định là bằng hữu phải hài lòng.
Y kéo đồng bá»n Ä‘i ra ngoài, bàn vá»›i nhau má»™t lúc, rồi má»—i ngưá»i lấy trong mình ra má»™t gói bạc, đếm kỹ.
Khách tựa mình bên cạnh bàn, ung dung rót rượu, ung dung uống.
Khách đến đây trước đã rất lâu, uống chẳng biết bao nhiêu bình rồi, mà bây giỠvẫn còn uống, lại uống ung dung, chừng như tửu lượng của khách to bằng biển.
Khách uống, mÆ¡ màng nhìn lên trần nhà, không buồn lưu ý đến bá»n Quắc lão ca Ä‘ang thì thầm bàn luận, Ä‘ang âm thầm đếm bạc cá»§ má»—i ngưá»i.
Lâu lắm, Quắc lão ca và mấy đồng bạn bước vào.
Quắc lão ca không ngồi lại bàn mà đi thẳng đến bàn của khách đưa tay gãi đầu, gãi một lúc, y ấp úng thưa :
- Chẳng biết... năm trăm lượng bạc...
Khách làm như giật mình vì có ngưá»i đến bên cạnh bất ngÆ¡ mà chẳng hay biết gì, chừng nghe tiếng nói má»›i rõ ra.
Äôi mắt Ä‘ang lim dim, mặt Ä‘ang ngẩng lên, khách mở rá»™ng mắt nhìn thẳng vào ngưá»i Quắc lão ca, buông gá»n :
- Bao nhiêu?
Có lẽ khách đã nghe con số do Quắc lão ca nói ra, song khách còn vỠvĩnh.
Vì cái vỠvĩnh của khách, Quắc lão ca hơi ngán, sợ mất món hàng, vụt tăng gấp đôi :
- Má»™t ngàn lượng! Chẳng rõ cái số đó có làm cho bằng hữu hài lòng chăng? Chẳng dám dấu cho bằng hữu, bốn anh em tại hạ dốc trá»n túi đấy. Nhất định chẳng còn má»™t chút bạc vụn nào trong mình. Chỉ được bấy nhiêu đó thôi bằng hữu Æ¡i. Bằng hữu cÅ©ng biết chứ, Ä‘i đưá»ng có ai lại mang tất cả tài sản theo mình. Nếu phải chi ở tại nhà thì đừng nói là má»™t ngàn, dù cho là nhiá»u gấp mấy lần nữa thì tại hạ cÅ©ng có thể tìm ra...
Khách trầm ngâm một lúc, đoạn từ từ thốt :
- Thanh kiếm này thá»±c ra thì là vật vô giá đấy. Song theo lá»i ngưá»i xưa thì phấn dồi dành cho mỹ nhân, kiếm báu thì dành cho bậc anh hùng. Các hạ có thừa oai phong, đương nhiên là phải có vật báu này tùy thân. Tại hạ còn biết nói sao hÆ¡n. Thôi đành vậy, bao nhiêu đó cÅ©ng được, tại hạ cầm như tạo cho mình cái duyên tri ngá»™, dù sang nhượng vật dưới cái giá thích đáng cÅ©ng chẳng sao. Tại hạ bằng lòng.
Quắc lão ca không ngỠkhách đáp ứng hết sức dễ dàng như vậy.
Hắn sợ khách đổi ý, vá»™i trút số bạc lên bàn, rồi cưá»i hì hì bảo :
- Các hạ đếm lại đi, đúng một ngàn lượng đó.
Bên cạnh đống bạc có chiếc bao của Quắc lão ca, khách đùa số bạc vào bao, thản nhiên đáp :
- Äếm làm gì, chắc không thiếu đâu.
Khách trao kiếm ra, tiếp luôn :
- Vật là thần vật, chỉ có ngưá»i có đức cao má»›i xứng đáng giữ nó. Từ nay các hạ hãy thận trá»ng gìn tâm giữ tánh mình tròn hạnh thì kiếm má»›i linh, minh kém đức thì kiếm chỉ còn là má»™t Ä‘oạn thép thông thưá»ng.
Quắc lão ca gật đầu :
- Phải! Phải!
Hai tay tiếp kiếm, tim hắn đập mạnh, mắt hắn sáng lên.
Khách lấy trong chiếc bao ra má»™t đỉnh bạc, dằn lên mặt bàn kêu má»™t tiếng bốp, rồi đứng lên, vươn thân hình dài vô tưởng, ngáp má»™t hÆ¡i, cưá»i nhẹ thốt :
- Tiá»n rượu đó, lão gia Ä‘i thôi!
Khách bước ra ngoài, không hỠquay đầu lại.
Trong quán, Quắc lão ca cưá»i tít.
Thiếu niên mặt trắng nhợt từ lúc vào vẫn tá»±a mình nÆ¡i quầy, không nói má»™t tiếng nào, lúc đó nhìn Quắc lão ca Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i bí hiểm, Ä‘oạn bước theo khách.
Tiá»n lão nhị cÅ©ng vui lây vá»›i Quắc lão ca.
Nhìn há» Quắc, hắn cưá»i hì hì, tán má»™t câu :
- Lão ca chúng ta có được thanh kiếm này thì cÅ©ng như cá»p mà má»c thêm hai cánh vậy. Chỉ sợ cái giang hồ sau này sẽ là sản nghiệp cá»§a Quắc lão ca chúng ta.
Quắc lão ca bật cưá»i ha hả :
- Lão nhị nói nghe đến là hay. Nếu giang hồ là sản nghiệp của ta thì có khác nào là sản nghiệp của các huynh đệ. Vậy chứ xưa nay, vật gì của ta lại chẳng phải là vật của các huynh đệ sao?
Hắn cưá»i lá»›n hÆ¡n tiếp :
- Mạng vận của ta đã đến hồi tươi sáng rồi. Nếu không thì làm gì có cơ may hi hữu như thế này?
Tiá»n lão nhị gật gù tiếp :
- Äúng là vận đỠcá»§a lão ca. Yến Nam Thiên nghe lão ca có má»™t thanh kiếm báu như thanh kiếm này cÅ©ng phải xám mặt, nói gì đến những kẻ khác. Có lẽ rồi đây Tổng tiêu đầu cÅ©ng phải khép nép trước mặt lão ca.
Quắc lão ca như từ chín từng mây thốt vá»ng xuống :
- Bất cứ thành tựu của ta ở mức độ nào thì ta vẫn không quên các huynh đệ.
Hắn nắm chặt đốc kiếm, sợ nó má»c cánh mà bay. Hắn đứng không yên mà ngồi cÅ©ng chẳng lâu. Hắn phải nhích nhích mình, phải Ä‘i tá»›i Ä‘i lui, chừng như hắn bất động thì niá»m cao hứng bốc mạnh lên, phá vỡ huyết quản mà chết.
Hắn cần cử động để phát tiết bớt sự căng phồng bên trong.
Bá»—ng có tiếng ngưá»i cưá»i rồi há»i :
- Việc gì làm cho các vị cao hứng thế?
Liá»n theo câu nói, má»™t ngưá»i bước vào.
Ngưá»i đó có vóc lùn, đôi mắt to và sáng, vận y phục gấm, thân thể bé song khí thái kiêu hùng, bất cứ cá»­ động nào cá»§a y cÅ©ng biểu lá»™ má»™t oai nghi thừa gieo khiếp đảm cho những kẻ chung quanh.
Nhìn thoáng qua con ngưá»i đó, tất cả ai ai cÅ©ng biết y sanh ra dưới phàm trần này là để ra lịnh cho kẻ khác chứ y thì chẳng bao giá» thừa lịnh cá»§a má»™t ai.
Bởi phong thái cá»§a y biểu lá»™ rõ rệt cái tập quán chỉ huy, cái phong thái cá»§a má»™t ngưá»i không thể chấp nhận má»™t sá»± lệ thuá»™c, dù là cái lệ thuá»™c má»™t chúa tể san hà...
Bá»n Tiá»n lão nhị cÅ©ng đứng lên nghinh tiếp.
Hắn nghiêng mình, chưa thốt đã cưá»i, lá»i chào cá»§a hắn tuy thông thưá»ng song tá» rõ má»™t sá»± khuất phục tuyệt đối :
- A! Tổng tiêu đầu...
Äoạn má»—i ngưá»i má»™t câu, dứt câu này đến câu khác, không ai nhượng ai, không ai muốn mình bá» sót má»™t chi tiết. Tất cả cùng má»™t lượt tưá»ng thuật lại cuá»™c kỳ ngá»™ vừa qua vá»›i ngưá»i khách bần cùng kia.
Tổng tiêu đầu vừa nghe vừa chá»›p mắt, ánh mắt cá»§a y càng lúc càng sáng lên, cuối cùng y nhếch miệng cưá»i tươi tán :
- Có việc như vậy à? Thật vậy chứ? Nếu đúng là thật thì đáng mừng cho các vị lắm lắm.
Bây giỠQuắc lão ca mới nói lên cái hứng của hắn. Nhưng hắn chợt nhận thức ra thân phận của hắn quá kém, thân phận của hắn làm hắn tiu nghỉu, cái hứng cũng sụt độ luôn. Hắn lui vỠmột góc, giương mắt nhìn Tổng tiêu đầu.
Ãnh mắt cá»§a hắn thoáng lá»™ vẻ ngài ngại.
Hắn ngại gì?
Äể khá»a lấp phần nào cái may to lá»›n đến vá»›i hắn bất ngá», sợ cái may đó sẽ làm nảy nở má»™t ý niá»m ganh tỵ, hắn cưá»i nhẹ thốt :
- Tổng... Trầm huynh khen quá lá»i! bất quá... bất quá... mạng vận cá»§a tiểu đệ chuyển hướng, từ bỉ cá»±c đến thái lai. Trầm huynh Æ¡i, bỉ cá»±c thái lai ấy mà. Trong Ä‘á»i ai ai cÅ©ng có má»™t lần may mắn, cÅ©ng như tất cả loài hoa, hoa cÅ©ng có mùa, đến mùa là nở...
Cách đây không đầy mấy phút, hắn khi nào dám nói giá»ng ngang đó. Mở miệng ra là má»™t Tổng tiêu đầu, hai cÅ©ng Tổng tiêu đầu, luôn luôn tuân phục, nghiêng mình trước Tổng tiêu đầu.
Bây giá» hắn bá» cái tiếng Tổng tiêu đầu, bởi gá»i như vậy là còn xác nhận sá»± sai biệt, còn chứng tá» giai cấp và dÄ© nhiên là hắn kém hÆ¡n Tổng tiêu đầu.
Bây giỠhắn có thanh thần kiếm rồi. Với thanh thần kiếm, hắn sẽ trở thành một đại anh hùng, không trên Tổng tiêu đầu thì cũng bằng, chứ làm gì có thua kém nữa, làm gì hắn ngán nữa.
Thế thì còn gá»i kẻ kia là Tổng tiêu đầu nữa sao được. Gá»i như vậy không hợp lý chút nào.
Nếu còn giữ lại cho nhau chút tình ngày trước, ngày còn hành sá»± chung vá»›i nhau thì nên gá»i là nhân huynh. Mà đã gá»i là nhân huynh thì chắc là sá»± hiệp tâm không còn nữa, bởi sắp sá»­a thành đại anh hùng rồi, hắn vẫn còn cúi đầu tuân lịnh mãi sao?
Không, từ nay hắn không còn lệ thuộc vào Tổng tiêu đầu nữa.
Hắn gá»i Tổng tiêu đầu bằng Trầm huynh, má»™t huynh đệ há» Trầm, đó là hắn còn giữ tình cảm đấy. Thói Ä‘á»i giàu đổi bạn, sang đổi vợ, không nhìn Tổng tiêu đầu nữa cÅ©ng chẳng ai làm gì chi được hắn.
Hắn thay đổi thái độ, những ngưá»i chung quang làm gì chẳng nhận ra sá»± kiện đó?
Trầm tổng tiêu đầu không tá» vẻ gì quan tâm, chỉ cưá»i nhẹ đáp :
- Cái gì đáng mừng thì mình phải nói lên sá»± vui mừng chứ, ngưá»i anh em không nên khiêm nhượng.
Y cao giá»ng hÆ¡n má»™t chút tiếp :
- Bình sanh tại hạ chưa từng thấy một vật chí báu như các vị vừa mô tả. Chắc Quắc huynh cũng không ngại gì chẳng cho tại hạ được hân hạnh nhìn qua.
Quắc lão ca hơi do dự một chút.
Nhưng y nghĩ không lẽ Tổng tiêu đầu ngang nhiên cướp đoạt thanh kiếm báu?
Hắn cưá»i ha hả gật đầu :
- ÄÆ°á»£c chứ! Có gì trở ngại đâu, Trầm huynh! Và Trầm huynh có thể làm má»™t thá»±c nghiệm nếu thấy cần.
Trầm tổng tiêu đầu nhìn sang Tiá»n lão nhị bảo :
- Tiá»n huynh cho tại hạ mượn tạm thanh kiếm má»™t chút.
Tiếp nhận thanh kiếm cá»§a Tiá»n lão nhị, Tổng tiêu đầu xắn tay áo lên, nhìn Quắc lão ca Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i :
- Quắc huynh cẩn thận nhé, tại hạ thực nghiệm đây.
Y vung kiếm từ bên trên chém xuống như Quắc lão ca đã làm trước đó vá»›i ngưá»i khách cùng Ä‘inh. Quắc lão ca cÅ©ng y theo ngưá»i khách, giữ thần sắc thản nhiên, tay tả ung dung nâng chén rượu, từ từ đưa lên miệng, từ từ nhấp, tay hữu nắm chuôi kiếm, từ từ đưa thanh kiếm lên cao, ngăn chặn nhát kiếm cá»§a Tổng tiêu đầu.
Một tiếng keng vang lên, một tiếng cộp tiếp theo.
Quả có má»™t thanh kiếm gãy rÆ¡i xuống ná»n.
Nhưng thanh kiếm gãy không phải là của Tổng tiêu đầu mà chính là thanh thần kiếm của Quắc lão ca.
Tiếng keng dÄ© nhiên là hai thanh kiếm chạm nhau, phát ra và tiếng cá»™p là Ä‘oạn kiếm gãy rÆ¡i đập vào ná»n nhà.
Bởi má»i ngưá»i chú ý đến hai thanh kiếm, bởi tiếng keng làm má»i ngưá»i sá»­ng sốt nên chằng ai nghe lá»t má»™t tiếng thứ ba, không nhá» hÆ¡n cho lắm.
Tiếng thứ ba do chén rượu từ tay Quắc lão ca rơi xuống, rượu bắn tung tóe, chén vỡ tan.
Nhưng bây giỠthì ai cũng nghe rõ tiếng thứ tư.
Tiếng thứ tư vang lên nặng ná», do má»™t vật gì rÆ¡i xuống như má»™t cái bao bị rất to.
Tiếng thứ tư phát xuất do má»™t cây thịt gây ra. Chính là Quắc lão ca té từ trên ghế xuống ná»n.
Ngã như thế thì làm gì hắn chết được. Song gương mặt hắn biến thành màu đất, hai con mắt trợn trừng, hai mắt mất thần.
Không bị thương tổn gì cả, hắn lại nằm bất động, mắt không nháy, mồm ngậm câm.
Trầm tổng tiêu đầu quăng luôn thanh kiếm trong tay cưá»i lạnh, gằn giá»ng há»i :
- Bảo kiếm mà như thế à?
Quắc lão ca cơ hồ có thể khóc lên được.
Khóc vì tức uất, khóc vì bẻ mặt, chứ không vì hối tiếc ngàn lượng bạc Ä‘i Ä‘á»i.
Hắn phải khó khăn lắm mới mở miệng được và mở miệng chỉ để lẩm nhẩm mấy tiếng :
- Rõ ràng là mắt mình thấy! Rõ ràng...
Trầm tổng tiêu đầu lạnh lùng nói tiếp :
- Rõ ràng là mình bị gạt!
Äá»™t nhiên Quắc lão ca vụt đứng lên hét :
- Báo hận! Phải tìm cho được gã lưu manh đó, trị hắn mới được.
Trầm tổng tiêu đầu nạt :
- Äừng có hấp tấp!
Bây giá» ngưá»i trên hách dịch trở lại, kẻ dưới khiếp phục trở lại, cái má»™ng thay bậc đổi ngôi đã vỡ tan rồi.
Quắc lão ca trố mắt nhìn hỠTrầm :
- Tổng tiêu đầu có cao kiến gì chăng?
Trầm tổng tiêu đầu sá gì sá»± thay đổi thái độ nÆ¡i hắn, vẫn vá»›i gương mặt lạnh lùng, y há»i :
- Ngưá»i đó có hình dáng ra sao?
Quắc lão ca đáp :
- Hắn có gì đặc biệt đâu. Bất quá chỉ là một gã vô lại, có thân vóc rất cao thôi.
Trầm tổng tiêu đầu suy tư một lúc lâu, bỗng biến sắc mặt, thốt :
- Ngươi mô tả mÆ¡ hồ quá! Äể ta thá»­ nói xem có đúng hình dáng ngưá»i Ä‘o hay không. Cao, đã đành rồi, nhưng ngưá»i đó có đôi mày rất đếm, có thể bảo là các ngươi chưa từng thấy ai có đôi mày như vậy. Äôi mắt cá»§a y luôn luôn lim dim. Ãt ai thấy y mở mắt to má»™t lần nào. Chừng như liên tiếp mấy ngày mấy đêm y không ngá»§, và giấc ngá»§ chỉ chá»±c chỠở mi mắt. Tuy nhiên lúc mở ra thì đôi mắt đó to vô cùng.
Quắc lão ca hấp tấp đáp :
- Äúng vậy rồi, Tổng tiêu đầu! Thế ra Tổng tiêu đầu có qen hắn à?
Trầm Tổng tiêu đầu nhìn há» Quắc, rồi liếc sang Tiá»n Lão Nhị, vụt ngẩng mặt lên không, buông tiếng thở dài.
Lâu lắm y mới lẩm nhẩm :
- Rất tiếc cá ngươi từng xuôi ngược khắp sông hồ, nghe cÅ©ng lắm mà thấy cÅ©ng nhiá»u. Vậy mà các ngươi ngu xuẩn hÆ¡n má»™t ngốc tá»­. Có mắt cÅ©ng như mù, có tai mà như vịt nghe sấm, chẳng lóng cao gạn thấp, chẳng Ä‘oán được ngưá»i qua khẩu khí...
Quắc lão ca lúc đó mặt gầm xuống, nghe hỠTrầm chê trách, càng cúi gầm mặt xuống thấp hơn.
Hắn ấp úng :
- Phải! Phải...
Trầm Tổng tiêu đầu há»i :
- Các ngươi có biết ngưá»i đó là ai chăng?
Cả bá»n nhìn nhau.
Cả bá»n cùng há»i :
- Ai?
Trầm tổng tiêu đầu gằn từng tiếng :
- Y là tay kiếm thần, tay kiếm đệ nhất trong võ lâm đương thá»i. Y là Yến Nam Thiên đó! Chính hôm nay ta bôn ba lặn lá»™i đến đây là để bái kiến y. Và lá»… vật do các y chuyển vận là dành để kính tặng y.



Thiếu niên áo xanh ra ngoài rồi, theo kịp vị khách cùng đinh mạt kiếp.
Cả hai cùng bước những bước dài theo con đưá»ng Ä‘i. Qua khá»i đầu đưá»ng, thiếu niên vượt lên, quay mặt lại, thấp giá»ng há»i :
- Yến đại hiệp đây phải không?
Yến Nam Thiên cứ bước Ä‘á»u.
Y không quay đầu nhìn thiếu niên, không đáp, trầm giá»ng há»i lại :
- Ngươi có phải là ngưá»i do Giang nhị đệ cá»§a ta sai Ä‘i tìm ya chăng?
Thiếu niên đáp :
- Tiểu nhân chính là Giang Cầm, thơ đồng của Giang nhị gia.
Yến Nam Thiên vụt nhìn sang hắn, cao giá»ng há»i :
- Tại sao đến giỠphút này ngươi mới đến?
Y quắc mắt trừng trừng nhìn Giang Cầm. Tuy giữa ban ngày mà đôi mắt đó chiếu rực như hai vì sao to.
Giang Cầm kinh hãi, rung rung giá»ng thốt :
- Tiểu nhân...tiểu nhân sợ... để lá»™ hành tung cho ngưá»i ngoài biết nên chẳng dám Ä‘i ban ngày, chỉ chỠđêm xuống má»›i dám bôn ba... Tuy theo Giang nhị gia từ thuở nhá», tiểu nhân vẫn chẳng há»c được thuật khinh công. Do đó... do đó...
Yến Nam Thiên dịu sắc mặt lại phần nào, mi mắt sụp xuống ná»­a vá»i như muôn thuở, trầm ngâm má»™t chút lại há»i :
- Công tá»­ cá»§a ngươi sai ngưá»i mang thÆ¡ đến cho ta, hẹn gặp nhau tại đây. Trong thÆ¡ không nói rõ nguyên nhân, ta nghÄ© sá»± tình phải vô cùng quan trá»ng và bí mật. Chắc ngươi có biết là việc gì chứ?
Giang Cầm đáp :
- Chẳng hiểu tại sao công tá»­ cá»§a tiểu nhân đột nhiên phân tán hết tất cả gia nhân, chỉ chừa lại có má»—i mình tiểu nhân. Rồi sau đó ngưá»i bảo tôi đến đây, đón đại hiệp, yêu cầu đại hiệp Ä‘i theo con đưá»ng hoang phế đến gặp ngưá»i. DÄ© nhiên là gặp ở dá»c đưá»ng bởi ngưá»i cÅ©ng đã khởi hành từ nhà đến chá»— hẹn. Ngưá»i chẳng nói gì cho tiểu nhân biết, song theo tình hình mà suy Ä‘oán thì tiểu nhân ngá» rằng công tá»­ muốn tránh má»™t cừu nhân lợi hại.
Yến Nam Thiên giật mình :
- A! Có sự việc như vậy à? Tại sao y không cho ta biết sớm hơn?
Y lẩm nhẩm giá»ng bá»±c tức hÆ¡n :
- Tại sao nhị đệ lại hành động hồ đồ như thế? Dù cho cừu nhân của nhị đệ có lợi hại như thế nào, Yến Nam Thiên này há lại sợ hay sao?
Giang Cầm gật đầu :
- Äại hiệp nói phải đó.
Yến Nam Thiên lại há»i :
- Như vậy là công tá»­ cá»§a ngươi đã lên đưá»ng rồi?
Giang Cầm đáp :
- Chắc là vậy rồi, đại hiệp!
Yến Nam Thiên dậm chân :
- Äáng lẽ ngươi phải tìm đến ta gấp. Vạn nhất mà...
Bá»—ng có tiếng gá»i vang lên oang oang :
- Yến đại hiệp! Yến đại hiệp!
Tiếng gá»i chưa dứt âm vang, má»™t Ä‘oàn gồm bốn năm ngưá»i chạy tá»›i.
Ngưá»i Ä‘i đầu có thân pháp rất nhanh, y di động nhẹ nhàng như má»™t làn khói cuốn Ä‘i.
Ngưá»i đó không ai khác hÆ¡n là Trầm tổng tiêu đầu.
Và theo sau là bá»n Quắc lão ca.
Yến Nam Thiên khẽ chau mày, trầm giá»ng há»i :
- Có phải là vị Tổng tiêu đầu ba tiêu cục Oai Viá»…n, Trần Viá»…n và Ninh Viá»…nđó chăng? Giang hồ từng ca tụng Tổng tiêu đầu Trầm Khinh Hồng bằng tám tiếng : “Hoa bay đầy trá»i, rÆ¡i không tiếng độngâ€. Tại hạ đã nghe danh từ lâu.
Trầm Khinh Hồng đã đến nơi rồi.
Y nghiêng mình chào, Ä‘oạn khiêm nhưá»ng cất tiếng :
- Không dám nhận lá»i khen cá»§a đại hiệp! Chính tiểu nhân lá Trầm Khinh Hồng đây. Bá»n kia chẳng thấy Thái SÆ¡n trước mắt nên đã xúc phạm thần oai, mong đại hiệp...
Yến Nam Thiên cưá»i lá»›n :
- Tại hạ nghe chúng đòi má»i tiên cùng đánh chén vá»›i chúng nên tại hạ có phần nào bất mãn. Vì nể trá»ng chá»§ nhân quý tiêu cục nên dằn lòng, không sá»­a trị chúng đích đáng. Nếu không lấy cá»§a chúng mấy lượng bạc thì làm sao tại hạ hả được cái tức khí cho vÆ¡i Ä‘i?
Trầm Khinh Hồng lại nghiêng mình :
- Phải! Phải! Chúng đáng chết cả. Việc nhá» má»n kia có đáng gì mà đại hiệp phải nhắc đến.
Yến Nam Thiên há»i :
- Tổng tiêu đầu tìm tại hạ?
Trầm Khinh Hồng lại gật đầu :
- Tại hạ chuyên trình đến đây cho kịp lúc, mong có dịp bái kiến đại hiệp.
Yến Nam Thiên cao giá»ng :
- Làm sao Tổng tiêu đầu biết ta ở đây?
Trầm Khinh Hồng giải thích :
- Tại hạ Ä‘ang bối rối, chẳng biết tìm Yến đại hiệp ở phương trá»i nào thì may thay, có má»™t vị tiá»n bối cho biết là đại hiệp có thể ở tại địa phương này để chá» bằng hữu.
Yến Nam Thiên bật cưá»i :
- Thì ra cũng tại cái lão Tửu Quỷ đó lắm mồm!
Phía sau Trầm Khinh Hồng, cách xa xa Quắc lão ca Ä‘ang đứng lặng, tay buông thá»ng, đầu cúi xuống, trong tay y còn cầm Ä‘oạn kiếm gãy.
Yến Nam Thiên nhìn hắn, mỉm cưá»i thốt :
- Bây giá» thì chắc ngươi đã rõ là mình nông nổi đến buồn cưá»i rồi chứ?
Quắc lão ca cúi đầu thấp hơn một chút nữa, ấp úng :
- Tiểu nhân...thanh kiếm này... hiện tại thì...
Trầm Khinh Hồng nạt lớn :
- Ngươi còn dám chưá»ng mặt bép xép trước mặt Yến đại hiệp nữa à? Ngươi có biết không, bất cứ thanh kiếm nào ở trong tay Yến đại hiệp Ä‘á»u trở thành thanh kiếm thần. Bàn tay cá»§a đại hiệp còn lợi hại hÆ¡n má»™t thanh kiếm báu.
Yến Nam Thiên cưá»i nhẹ :
- Tổng tiêu đầu đưa tại hạ lên cao quá, chỉ sợ lúc rơi xuống lại tan xương nát thịt mất.
Trầm Khinh Hồng thở dài :
- Không phải tại hạ xu nịnh đâu!
Yến Nam Thiên vẫn cưá»i :
- Dù là Tổng tiêu đầu có thá»±c sá»± tán dương tại hạ Ä‘i nữa, thì cái sá»± tán dương trong lúc này, thêm cái sá»± vượt đưá»ng xa tìm gặp nhai, hẳn là phải có má»™t mục đích. Thế Tổng tiêu đầu có Ä‘iá»u gì yêu cầu nÆ¡i tại hạ, xin cứ nói, nói nhanh Ä‘i.
Trầm Khinh Hồng lại thở dài rồi tiếp :
- Chẳng dám dấu chi đại hiệp. Tại hạ vừa được giao phó há»™ tống má»™t chuyến bảo tiêu, hàng hoá có giá trị bằng má»™t vương quốc. Làm cái việc đó đương nhiên tại hạ phải giữ gìn hết sức bí mật. Song chẳng biết tại sao bá»n Thập Nhị Quái Kiệt lại biết được. Há» chuyển cánh thiếp Tinh Thần đến tại hạ, báo tin là há» sẽ cướp tiêu. Do đó tại hạ định hoãn cuá»™c hành trình.
Yến Nam Thiên chận lại :
- Tổng tiêu đầu muốn nhỠtại hạ hộ tống?
Trầm Khinh Hồng cúi đầu :
- Tại hạ nào dám nói đến cái việc làm phiá»n đến đại hiệp. Chẳng qua tại hạ biết đại hiệp Ä‘ang có mặt ở tại địa phương này, mà Thập Nhị Quái Kiệt thì đã xuất hiện cách đây không xa lắm. Do đó tại hạ nghÄ© là nên thỉnh cầu đại hiệp rong ngá»±a nhàn du vá»›i tại hạ má»™t Ä‘oạn đưá»ng, hoặc giả đại hiệp chỉ nhắn gá»­i má»™t vài lá»i vá»›i Thập Nhị Quái Kiệt tuyệt đối không nên vá»ng động. Tại hạ tin chắc là há» không dám dòm ngó đến Ä‘oàn bảo tiêu cá»§a tại hạ đâu.
Yến Nam Thiên trầm giá»ng há»i :
- Äã biết mình không làm nổi sao Tổng tiêu đầu còn nhận lãnh há»™ tống món hàng đó?
Trầm Khinh Hồng không đáp câu há»i, cứ van cầu :
- Vụng tính nên phải gặp khó khăn, mong đại hiệp thương tình.
Yến Nam Thiên thốt :
- Bá»n Thập Nhị Quái Kiệt từng làm nhiá»u tá»™i ác, trên giang hồ không ai là không oán hận chúng. Chính tại hạ cÅ©ng có ý diệt trừ chúng từ lâu, cho nên gặp trưá»ng hợp này, thá»±c ra thì tại hạ không nên từ chối tiếp trợ cho Tổng tiêu đầu má»™t tay.
Trầm Khinh Hồng thấy có hy vá»ng nên vá»™i thốt lá»i cảm tạ.
Nhưng Yến Nam Thiên khoát tay :
- Khoan! Không nên cảm tạ tại hạ. Cái tâm của tại hạ muốn giúp Tổng tiêu đầu lắm, song tại hạ đang có việc khẩn cấp nơi mình, chắc chắn là tại hạ không thể bỠphí một phút một giây nào để lo việc gì khác mà đình hoãn việc đó.
Nói như thế là từ chối rồi. Rất rõ rệt.
Không đợi nghe Trầm Khinh Hồng nói gì, Yến Nam Thiên toan chuyển mình bước đi.
Trầm Khinh Hồng kinh hãi, hấp tấp thốt :
- Khoan đi đã dại hiệp!
Y vẫy tay. Bá»n Tiá»n lão nhị lập tức mang lá»… vật bước tá»›i.
Lễ vật đựng trong một chiếc rương to. Lễ vật là những đỉnh vàng, những nén bạc.
Vàng và bạc chá»›p ngá»i.
Trầm Khinh Hồng cúi mình, lạy thật sự.
Rồi y đứng lên, cung kính thốt :
- Tại hạ biết là đại hiệp có tánh vung tiá»n như sá»i đá, cho nên chuẩn bị số bạc vàng này, mang đến đây...
Yến Nam Thiên ngẩn mặt lên không cưá»i dài :
- Trầm Khinh Hồng! Ngươi có thể gom tất cả bạc và vàng trong thiên hạ chất thành núi, thành từng hàng núi cao trước mặt ta, thì ta cÅ©ng không thể bá» nhị đệ cá»§a ta mà nấn ná lại đây để tiếp nhận bạc vàng. Không! Nhị đệ cá»§a ta quý hÆ¡n tất cả, hÆ¡n quyá»n cao vô song, lại to lá»›n hÆ¡n kho tàng vô giá nhất trong thiên hạ. Không! Trầm Khinh Hồng! Ta có thể phụ ngươi chứ ta không thể bá» mặt nhị đệ cá»§a ta. Vàng cá»§a ngươi chẳng đổi được nhị đệ cá»§a ta.
Day qua Giang Cầm, Yến Nam Thiên vỗ nhẹ lên đầu vai hắn bảo :
- Ta đi trước, ngươi theo sau nhé!
Câu nói gồm bảy tiếng, lại buông nhanh, câu nói còn dá»™i vang tại cục trưá»ng thì Yến Nam Thiên đã ở ngoài xa hÆ¡n hai mươi trượng.
Trầm Khinh Hồng chết lặng tại chỗ.
Tiá»n Lão Nhị lẩm nhẩm :
- Con ngưá»i đó kỳ quái vô tưởng. Số bạc nhá» má»n thì y lại lừa mà Ä‘oạt. Khi ngưá»i ta mang vàng bạc đến hiến dâng thì y lại từ chối...


hết: Hồi 3, xem tiếp: Hồi 4
Tài sản của danangcity

  #5  
Old 12-07-2008, 03:17 PM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 4

Tay không đánh quỷ



Hoàng hôn xuống, đêm Ä‘uổi dần những tia nắng cuối cùng, đùn tại phương trá»i Tây, kết tinh thành ráng muôn màu, gợi niá»m nuối tiếc cho khách độc hành trên quảng đưá»ng vắng lặng.
Bởi có khách độc hành nào chẳng sợ bóng đêm và ngày càng dài lâu càng làm cho khách độc hành vững dạ bôn trình.
Những ai vô tư nhất cÅ©ng cảm thấy mông lung trong cái bãng lãng cá»§a ngày tàn và trên thế giá»›i này, không ai đón tiếp đêm vá»›i trá»n niá»m hoan lạc, trừ những ngưá»i sinh hoạt thiếu vắng lương tâm.
Trong cái bãng lãng cá»§a chiá»u hôm đó, bóng ngưá»i lao vun vút.
Nhãn lá»±c ngưá»i phàm dù tinh tế đến đâu cÅ©ng không thể nhận định toàn vẹn cái dáng cá»§a ngưá»i đó, bất quá ngưá»i ta chỉ thấy má»™t bóng má», má» hÆ¡n đợt không khí và nhanh hÆ¡n ngá»n gió.
Ngưá»i đó là Yến Nam Thiên.
Chỉ có Yến Nam Thiên mới đạt được mức tinh vi tột độ của thuật khinh công mà thôi.
Y Ä‘ang lao mình trên con đưá»ng hành nhân bá» phế qua nhiá»u năm.
Con đưá»ng đó, nếu chẳng biết trước là nó có từ lâu thì cÅ©ng chẳng ai biết có nó.
GiỠđây, cá» lan tràn bít lối, cá» cao quá đầu cá»§a giáo nhá»n, ngá»n cỠđùa theo gió càng làm loạn các lối má».
Äi trên con đưá»ng đó hiển nhiên chẳng nghe má»™t tiếng động nào, như tiếng ngưá»i, tiếng ngá»±a, tiếng xe hoặc tiếng chó tru gà gáy.
Hành nhân đã bá», cư nhân cÅ©ng bá» luôn thì làm gì có sinh khí, ngoại trừ vài tiếng chim kêu lạc lá»ng?
Äi trên con đưá»ng đó, vá» lúc hoàng hôn càng cảm thấy vắng lặng lạnh lùng. Nếu có tiếng động há»a chăng là tiếng gió lay cành, đùa cá». Tiếng động đó lại gieo rợn nÆ¡i lòng ngưá»i, chứ nào tạo phấn khởi cho khách lữ hành hy vá»ng gặp đồng loại, nương tá»±a lúc đêm vá»?
Rồi hoàng hôn lui, nhưá»ng không gian trá»n vẹn cho đêm, đêm nay có trăng, trăng giao tuần giữa trung và thượng nên lên sá»›m.
Trăng ở nơi hoang vắng, tất phải lạnh lùng, càng sáng càng có vẻ lạnh hơn.
Yến Nam Thiên cứ lướt đi thoăn thoắt, vẻ khẩn trương hiện rõ nơi gương mặt.
Chốc chốc, y lẩm bẩm :
- Kỳ quái, nhị đệ đã lên đưá»ng rồi, cứ theo ước Ä‘oán cá»§a Giang Cầm, thì hẳn phải có mặt trên Ä‘oạn đưá»ng này rồi, tại sao ta chẳng thấy bóng ngưá»i, bóng ngá»±a và bóng xe?
Bỗng y giương tròn mắt nhìn ra phía trước.
Trong bóng đêm má» má», nÆ¡i trăng soi rá»i thấu, có hai Ä‘iểm Ä‘en đậm hÆ¡n.
Lập tức y gia tăng tốc lá»±c vá»t vá» phía đó.
Thì ra hai điểm đen đó, chính là hai con chim, chim yến bay phía trước, chim ưng đuổi theo sau chực vồ.
Chim yến dưá»ng như kiệt sức, cánh đập dần dần chậm, con chim ưng hùng dÅ©ng phi thưá»ng, quạt cánh ào ào.
Trong tình hình đó, chắc chắn là con chim ưng bắt được con chim yến.
Bất giác, giận vì thất vá»ng cÅ©ng có, mà giận vì loài ác Ä‘iểu á»· mạnh hiếp yếu, á»· lá»›n hiếp nhá» nên Yến Nam Thiên quát to :
- Loài chim ác độc kia, ngươi có khác gì bá»n hung đồ giữa dòng nhân loại? Gặp ta rồi đừng hòng sống sót!
Má»™t con ngưá»i hăm dá»a chim, ngưá»i dưới đất chim trên trá»i, quả thật là sá»± kiện chưa từng thấy trên thế gian này, trừ những kẻ Ä‘iên.
Ngưá»i sẽ làm gì được chim trong khi không có cung tên? Ngưá»i sẽ làm gì được chim khi mình thiếu hẳn đôi cánh?
Thế mà Yến Nam Thiên làm được và lá»i hăm dá»a cá»§a y chẳng phải buông suông.
Khẽ nhúng chân, y tung bá»—ng mình lên không trung, lạng ngưá»i Ä‘i vẽ thành má»™t vệt dài, nhanh hÆ¡n mÅ©i tên.
Ngưá»i lao nhanh, tay lại dài, tay vươn ra thì khoảng cách thu hẹp gấp.
Nhưng, Yến Nam Thiên vừa vá»t mình lên thì chim ưng vá»— cánh vút cao hÆ¡n.
Chim yến kêu má»™t tiếng thảm, nằm gá»n trong mồm chim ưng rồi.
Chim ưng đắc chí quạt cánh mạnh hÆ¡n, định lên tận chín từng cao, từ nÆ¡i đó, là là theo chiá»u ngang, thong thả xÆ¡i mồi. Yến Nam Thiên nổi giận quát lá»›n :
- Loài ác Ä‘iểu, ngươi chạy khá»i ta chăng?
Chân đạp không khí lấy đà, tung mình lên cao, Yến Nam Thiên vận chân lực, vung tay vút hai đầu chưởng phong vào chim ưng.
Chim bay nhanh cách nào cÅ©ng không qua gió, nói gì gió chưởng do má»™t ná»™i lá»±c phi thưá»ng đẩy mạnh.
Chim ưng bị chưởng phong cuốn tới chạm nhằm, đảo đảo mấy vòng cuối cùng rơi xuống.
Yến Nam Thiên dùng phé? thiên cân tru đáp mình xuống theo, đồng thá»i bật cưá»i ha hả, tá»± tán thưởng :
- Ngưá»i bay trong không gian, Ä‘uổi bắt chim, chỉ sợ từ ngàn xưa chỉ có ta và suốt ngàn sau cÅ©ng chẳng có ai. Nếu Giang nhị đệ thấy cảnh này chắc phải khâm phục ta lắm.
Bay lên đã nhanh, đáp xuống phải nhanh hơn. Yến Nam Thiên chụp được con chim ưng lúc nó còn lơ lửng trên mặt đất khá cao.
Y đáp xuống đất rồi, bẻ móng chim ưng, lấy chim yến ra.
Chim yến bị chim ưng vấu mạnh, thỠthương khá nặng, xem chừng không bay nổi.
Yến Nam Thiên vừa vuốt nó, vừa lẩm bẩm :
- Yến Æ¡i! Yến đáng thương Æ¡i, cố gượng Ä‘au, yến không được chết đâu. Thương thế rồi cÅ©ng lành, yến lại vá»— cánh tung bay giữa trá»i rá»™ng như thuở nào.
Y ngồi trong bụi cá», lấy thuốc kim sang xoa vào vết thương nÆ¡i mình chim yến.
Thuốc há»™ thân cá»§a má»™t đại hiệp, đương nhiên phải có công hiệu phi thưá»ng.
Không lâu lắm, chim yến chớp chớp nhẹ đôi cánh, chập choạng đứng trong lòng bàn tay Yến Nam Thiên.
Yến Nam Thiên lại nở nụ cưá»i khoan khoái, lại lẩm bẩm :
- Yến ơi, ta thương yến, ta cứu yến, vì cứu yến ta mất mấy giây phút quý báu, nhị đệ ta đang nóng nảy chỠta. Nếu ngươi bay được cứ bay đi, ngươi bay vỠtổ ấm, còn ta cũng bay đến nơi hẹn với nhị đệ ta.
Chim yến chá»›p chá»›p cánh, lần này chá»›p mạnh hÆ¡n, cuối cùng nó bay Ä‘i, thoáng mắt đã biến mình trong bóng đêm má».
Nhìn theo chim yến, Yến Nam Thiên bật cưá»i ha hả :
- Ngàn vạn lượng vàng, không cầm chân ta được khi ta nóng nảy đến với nhị đê, nhưng một con chim yến lại tranh mất mấy phút giây quý báu với nhị đệ ta. Lạ lùng cho ta thật.
Yến!
Má»™t con chim yến giữa khung trá»i rá»™ng bao la, vá»›i má»™t chim yến cá»§a cõi Nam Thiên, đôi yến có liên quan gì?
Thương yến hay thương chính mình?
Hành động cá»§a ngưá»i đại hiệp trá»i Nam quả khó hiểu, dù sao y cÅ©ng đã phí mất mấy phút quý báu vô cùng, trong những phút có giá trị trên vạn lượng do Trầm Khinh Hồng dâng hiến.
Y tiếp tục hành trình, bỗng nghe tiếng trẻ khóc đâu đây, tiếng oa oa vang lên lồng lộng giữa khung cảnh vắng vẻ lạnh lùng.
Yến Nam Thiên hân hoan tá»± há»i :
- Nhị đệ ở gần đây chăng, nhị đệ đã làm cha rồi à?
Äôi chân như sanh mây, Yến Nam Thiên bay đến nÆ¡i có tiếng trẻ khóc.
Äến nÆ¡i rồi Yến Nam Thiên thấy gì?
Thây ngưá»i và máu nhiá»u quá, trong số các thây chỉ có má»™t quen và má»™t nữ, còn thì.....vài bá»™ mặt chỉ biết thôi, không quen cÅ©ng chẳng lạ.
Y rống lên đau đớn như hổ phá rừng.
Y nhào xuống ôm cái xác rất quen, ôm cái xác đó y suýt ngất xỉu.



Yến Nam Thiên đã Ä‘i rồi, Giang Cầm cÅ©ng mất dạng luôn, song Trầm Khinh Hồng vẫn còn đứng lặng ngưá»i tại chổ.
Lâu lắm vị Tổng tiêu đầu không nhích động thân hình, mưá»ng tượng hóa đá.
Tiá»n lão nhị do dá»± má»™t lúc, cất tiếng há»i, tuy đã quyết định há»i rồi mà vẫn ngập ngừng :
- Chẳng hay... Tổng tiêu đầu... ước hẹn vá»›i bá»n quái kiệt Thập Nhị Quái Kiệt vào thá»i gian nào?
Trầm Khinh Hồng chợt tỉnh, y thở dài đáp :
- Hôm này, vào lúc hoàng hôn.
Tiá»n lão nhị biến sắc :
- Hôm nay? Cận thế à... ở đâu?
Trầm Khinh Hồng lại thở dài :
- Thá»i gian cận, địa Ä‘iểm cÅ©ng cận. Ngay ở phiá trước đây thôi.
Tiá»n lão nhị càng biến sắc mặt hÆ¡n :
- Trá»i, chúng đến toàn bá»™ hay má»™t vài ngưá»i?
Trầm Khinh Hồng đáp :
- Trên tấm thiếp có ghi: Hắc Diện, Tá»­ Thần, Hiến Quả, Nghinh Khách và Thâu Tuyá»n.
Tiá»n lão nhị cau mày :
- Gà, chó, khỉ, lợn cũng đến?
Trầm Khinh Hồng gật đầu :
- Chắc đến không thiếu má»™t ngưá»i nào như tấm thiếp ghi tên.
Sắc mặt đã biến đổi, bây giá» cả giá»ng nói cÅ©ng biến đổi luôn, Tiá»n lão nhị lắp bắp :
- Tổng tiêu đầu Æ¡i! Thuá»™c hạ nghÄ© mình nên rút lui là hÆ¡n. Mình có bao nhiêu ngưá»i đây làm gì... phải trốn má»›i được... phải trốn má»›i được Tổng tiêu đầu ạ...
Trầm Khinh Hồng hừ lạnh :
- Trốn, là các ngươi, chứ còn ta....
Tiá»n lão nhị lắp bắp :
- Tổng tiêu đầu định...
Trầm Khinh Hồng tỠvẻ quả quyết :
- Tiêu cục trưởng bao lâu nay, lấy nghÄ©a đối đãi vá»›i ta, chẳng khi nào quan tâm đến cấp bậc, dùng cái oai để Ä‘iá»u khiển mà nghiêm lạnh vá»›i ta. Do đó, bằng má»i giá ta phải lấy nghÄ©a đối xá»­ lại vá»›i ngưá»i. Còn các ngươi thì...
Y không tiếp luôn cho trá»n câu, thốt đến đó, quay mình bước Ä‘i không há» quay nhìn lại bá»n thuá»™c hạ Tiá»n lão nhị gá»i gấp :
- Tổng tiêu đầu!
Hắn bước theo má»™t bước, chỉ má»™t bước thôi thì hắn dừng chân lại liá»n.
Quắc lão ca hừ một tiếng :
- Sao lại đứng đó? Ngươi không đi theo hắn à?
Tiá»n lão nhị thở dài :
- Y muốn cho tròn nghÄ©a, chúng ta phải để y sá»­ xá»± cho tròn vẹn đạo con ngưá»i. Chúng ta không có ý nghÄ©a gì phải trả, lại dẫn xác vào cõi chết làm chi.
Câu nói cá»§a Tiá»n lão nhị, dù có phần nào hợp lý nhưng nghe ra có vẻ vô tình trắng trợn quá.
Phàm ai có chút lương tâm, nghe câu đó rồi, lại chẳng có chút bất bình? Äành rằng kẻ bất tài thưá»ng sợ chết, nhưng có nhiá»u cách nói nghe êm dịu hÆ¡n, chứ sao lại nói má»™t cách trắng trợn như vậy? Huống chi, Trầm Khinh Hồng chấp nhận cho há» Ä‘i trốn kia mà.
Quắc lão ca đùng đùng nổi giận, mắng :
- Súc sanh, ngươi là thứ súc sanh chá»› chẳng phải con ngưá»i, Quắc Khiếu Hồ ta không thể đứng chung hàng ngÅ© vá»›i ngươi được.
Tiá»n lão nhị gật đầu, mỉa mai :
- Phải! Phải đó, tiểu đệ là súc sanh, còn lão ca là nghĩa cả.
Quắc lão ca hét :
- Súc sanh! Súc sanh, đến hôm nay ta mới biết các ngươi...
Bây giá», hắn mắng luôn cả bá»n, không chừa má»™t tên nào.
Hắn mắng thêm mấy tiếng nữa, đặng phóng chân chạy theo Trầm Khinh Hồng.
Tách ra bá»n Tiá»n lão Nhị, Trầm Khinh Hồng chầm chậm nhưng lại từ từ bước.
Y hướng vá» cánh đồng hoang, nÆ¡i đó hoàng hôn đã bắt đầu quét dá»n nắng vàng, để đón màn đêm vá» ngá»± trị vÅ© trụ.
Càng đi tới, y nghe đôi chân càng nặng, giỠđây y không còn là tay khinh công hữu hạng trên giang hồ nửa.
Äi nhanh mà làm gì? Y muốn kéo dài thá»i gian cuá»™c ước hẹn, y muốn nÆ¡i ước hẹn ở tận chân trá»i xa, cho y Ä‘i mãi không bao giỠđến.
Bỗng, có tiếng chân vang lên phía sau.
Trầm Khinh Hồng không quay đầu lại, Ä‘iá»m nhiên há»i :
- Quắc Khiếu Hồ có phải không?
Quắc Khiếu Hồ đáp :
- Thuộc hạ đây Tổng tiêu đầu.
Trầm Khinh Hồng cúi đầu thở dài :
- Ta biết! Ta biết chỉ má»™t ngưá»i theo ta mà thôi.
Quắc Khiếu Hồ cũng thở dài :
- Nghe Tổng tiêu đầu nói câu đó, thuộc hạ có chết cũng vui! Tuy là một ngốc tử, Quắc Khiếu Hồ chưa phải là súc sanh, Quắc Khiếu Hồ vẫn biết liêm sỉ... nhưng Tổng tiêu đầu ơi... lần này... Tổng tiêu đầu...
Trầm Khinh Hồng chận lá»i :
- Ngươi lấy làm lạ, tại sao ta không hẹn nhiá»u bằng hữu Ä‘i vá»›i ta?
Quắc Khiếu Hồ gật đầu :
- Chính vậy!
Trầm Khinh Hồng tiếp :
- Mưá»i hai quái kiệt ngưá»i nào võ công cÅ©ng tân kỳ, bằng hữu ta trên giang hồ không mấy kẻ đối phó nổi há». Nếu ta ước hẹn bằng hữu, há» sẽ vì nghÄ©a khí mà đến vá»›i ta, nhưng hỠđến để làm gì, trong khi biết chắc chẳng ai thắng được má»™t trong Thập Nhị Quái Kiệt. Ta ước hẹn há» là ta hại há», ta nỡ nào lại hại bằng hữu ta?
Quắc Khiếu Hồ ngước lên không, hú một tiếng dài rồi kêu lớn :
- Trá»i Æ¡i! Tổng tiêu đầu chung quy vẫn là Tổng tiêu đầu. Dù thuá»™c hạ có võ công ngang Tổng tiêu đầu cÅ©ng chẳng thể đảm đương trách vụ cá»§a Tổng tiêu đầu, quán xuyến ba đại tiêu cục. Bởi tác phong, bởi đạo nghÄ©a cá»§a Tổng tiêu đầu, cao quá, sáng quá...
Bỗng có tiếng chó tru đâu đây, vang lên văng vẳng...
Äồng hoang, cảnh vắng lại vào lúc đêm vá», bóng đêm vá», bóng tối chưa phá»§ đầy, vạn vật hiện lá» má», gió vá»n nhẹ, cây rung rung như ngàn quá»· ma xuất hiện. Tiếng chó đâu đây vang lên văng vẳng, chó không sá»§a nữa, chó tru lÆ¡i lá»ng, lúc ngân dài lê thê, lúc ngân như oán há»n, gia diết, con ngưá»i nặng niá»m lo sÆ¡, thì con ngưá»i ở trong cảnh đó lại thấy thắt ruá»™t gan vì khiếp hải rợn rùng.
Tiếng chó tru văng vẳng kia, lại có âm thinh ma quái, khách dạ hành nào dù có can đảm vẫn má»c gai như thưá»ng.
Quắc Khiếu Hồ biến sắc mặt xanh dá»n, lưỡi hắn như líu lại, hắn lí nhí mãi không thành lá»i, tiếng nói rít nÆ¡i yết hầu, lâu lắm má»›i thốt ra được.
- Hay là... có phải... đã đến rồi...?
Má»™t tiếng chó tru, hai tiếng chó tru, bao nhiêu tiếng chó trong vùng sá»§a lên, chó gần sá»§a, chó xa rá»™ theo, chó là loài vật có tiếng hùa, khi chó sá»§a hùa thì cái lắng Ä‘á»ng cá»§a không gianh phải xao động.
Chó sủa vang chát cả tai Trầm Khinh Hồng và Quắc Khiếu Hồ. HỠkhông còn nghe tiếng động nào khác ngoài tiếng chó.
Lạ lùng!
Äồng hoang cảnh vắng sao lại nhiá»u chó quá.
Chó của một đàn thợ săn? Hay cách không xa lắm là của một thôn trang nào đó khá đông dân cư.
Dù sao có tiếng chó sá»§a lên rồi, chó sá»§a lên báo hiệu má»™t cái gì mà Trầm Khinh Hồng Ä‘ang chá»i đợi.
ChỠđợi chẳng phải để giải quyết cho xong mà chá»i đợi cho cái gì đó đến gần, nếu cái đó phải đến, chỠđợi để kết thúc má»™t niá»m lo sợ.
Tiếng chó sá»§a nói lên hình bóng má»™t ngưá»i, ngưá»i đó có tên trên tấm thiếp do Trầm Khinh Hồng tiếp nhận cá»§a bá»n Thập Nhị Quái Kiệt. Tên ngưá»i đó là Nghinh Khách.
Nghinh đón khách. Khách vào nhà khi chưa gặp mặt chủ nhân thì con vật gì nghinh đón khách nơi cổng?
Quắc Khiếu Hồ bình thưá»ng nào phải là tay gan bé? Nhưng hiện tại hắn run trong ngưá»i.
Nhưng hắn nhìn sang Trầm Khinh Hồng, thấy vị tổng tiêu đầu cá»§a hắn trầm tỉnh lạ, hắn tá»± thẹn lấy mình, vụt phấn khở tinh thần, miá»…n cưỡng Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i, miá»…n cưỡng thốt ra má»™t câu nói tá» ra là mình dám nói :
- Cái bá»n Thập Nhị Quái Kiệt này, quả thật là có hÆ¡i hướm.
Trầm Khinh Hồng gật đầu :
- Há» chuyên thi thố bất cứ việc gì, vá»›i cái tánh cách ngụy dị, há» cố làm ra siêu loại, biệt lập hẳn vá»›i thế nhân. Há» dùng cái nguỵ dị đó trước hết để cướp tinh thần ngưá»i Ä‘á»i. Chính chúng ta đã biết trước rồi mà vẫn khiếp, đủ chứng tá» rằng há» lợi hại đến bá»±c nào.
Quắc Khiếu Hồ ưỡn ngá»±c, cao giá»ng :
- Thuá»™c hạ không há» sợ. Nếu sợ là chẳng phải con ngưá»i.
Hắn nghe nói cứng quá chừng, nhưng âm thinh hắn biến thể mà nào hắn có hay. Dù không phải sắp sá»­a gặp con ngưá»i đáng sợ, nhưng nghe tiếng chó sá»§a như vậy, hắn cÅ©ng phải hãi hùng.
Hắn bảo rằng không sợ, thá»­ há»i Trầm Khinh Hồng có tin được chăng, huống chi âm thinh cá»§a hắn đã hoàn toàn biến thể?
Nếu là tiếng chó tru thông thưá»ng thì chẳng nói đến làm chi, tiếng chó đêm nay nghe như tiếng lang, tiếng sói Ä‘i tìm mồi, song căm tức vì mồi thiếu vắng.
Vòng tay đối vào khoảng mông lung trước mặt, Trầm Khinh Hồng cao giá»ng há»i :
- Mưá»i hai vị Quái Kiệt ở nÆ¡i nào? Trầm Khinh Hồng ở đất Lạc Dương muốn gặp?
Y vận dụng ná»™i lá»±c truyá»n âm thanh Ä‘i xa, y biết bá»n thập nhị quái kiệt báo hiệu như vậy, chứ thật ra, vẫn còn ở xa.
Há»i xong, y buông thá»ng đôi tay, chỠđợi.
Không gian lắng Ä‘á»ng, tiếng chó đã ngừng.
Không lâu lắm, từ trong bóng tối, một điểm đen hiện lên, điển đen di động từ xa đến gần, điểm đen càng phút càng lớn.
Khi Ä‘iểm Ä‘en đến trong tầm mắt, Trầm Khinh Hồng nhận ra, phảng phất má»™t ngưá»i cưỡi ngá»±a sải nhanh.
Không!
Thú là má»™t con lang to lá»›n, lá»›n hÆ¡n con chó ngao, tai dá»±ng đưng mồm há rá»™ng, răng trắng bày ra, nhá»n hÆ¡n mÅ©i dùi Kỵ sÄ©, là má»™t con vượn, có sắc lông vàng, óng mượt.
Con lang vừa chạy, vừa gừ gừ, tiếng gừ gừ không dứt đoạn còn con vượn lông vàng thì có đôi mắt vừa to vừa đỠrực, màu đỠchiếu ra ẩn ước cái vẻ ma quái đáng sợ.
Trầm Khinh Hồng bước tá»›i mấy bước, đứng thẳng ngưá»i như cán bút dá»±ng chỉ thiên.
Vượn và chó lang đến nÆ¡i rồi. Vượn lấy má»™t trái cây, quăng vào miệng, trái cây lá»t đúng giữa vành môi, bật kêu má»™t tiếng phá»c.
Vượn nhai liá»n.
Trầm Khinh Hồng cưá»i lạnh, thố? :
- Hay! Hay lắm. Rất xứng đáng vá»›i lá»i truyá»n tụng trên giang hồ! Äúng là Thần Khuyển Khách, Linh Hầu Hiến Quả.
Y cưá»i tiếp mấy tiếng, trầm giá»ng buông luôn :
- Nhưng Trầm Khinh Hồng này ước hẹn là để gặp ngưá»i trong Thập Nhị Quái Kiệt, chứ khi nào lại tiếp xúc vá»›i loài thú vật?
Con vượn chừng như nghe được tiếng ngưá»i, nó chí choét vài tiếng, bất thình lình rá»i lưng chó, nhảy lên cao, đáp xuống, lại tiếp tục nhảy choi choi mấy lần, rồi đưa cao má»™t tay. Tay nó cầm má»™t Ä‘á»an bố trắng, Ä‘oạn bố xổ ra, thòng dài, trên Ä‘oạn bố có mấy chữ :
- Ngươi dám ăn, tức khắc có ngưá»i đến há»™i diện vá»›i ngươi.
Với tay kia, con vượn quăng qua Trầm Khinh Hồng một trái gì đó.
Trầm Khinh Hồng liếc nhanh qua, nhận ra là một trái đào.
Y cưá»i lạnh, cất cao giá»ng tiếp nối :
- Nếu Trầm Khinh Hồng này xem các vị trong Thập Nhị Quái Kiệt như những con chuá»™t nhắt, thì khi nào lại đến đây? Äã đến tức nhiên tin ngưá»i được, tin được ngưá»i thì tại sao lại nghi ngá» vật do ngưá»i tặng? Dù trong quả đào có độc dược, tại hạ há sợ sao?
Y cúi xuống, định nhặt lấy quả đào.
Nhưng Quắc Khiêu Hổ đã nhoài mình tá»›i, vươn tay chụp quả đào, cắn, nhai ngấu nghiến, nuốt ừng á»±c, Ä‘oạn bật cưá»i hả hê :
- Äào không mất tiá»n mua không ăn là dại, ai lại bá» Ä‘i, rất uổng?
Má»™t giá»ng cưá»i âm trầm đâu đây vang lên, tiếp theo là má»™t câu nói cÅ©ng vá»›i giá»ng âm trầm :
- Khá lắm! Thảo nào mà Tam Viá»…n Tiêu Kỳ lại chẳng được toàn thể anh hùng hào kiệt suốt hai bá» Nam Bắc Äại Giang ngưỡng má»™? Bên ngoài ngưỡng má»™, đương nhiên bên trong phải có kẻ can đảm phi thưá»ng.
Bảy tám giá»ng cưá»i khác nhau vang lên, nhiá»u bóng ngưá»i xuất hiện.
Trầm Khinh Hồng vốn có thân vóc nhá», thấp. Trong giá»›i giang hồ chừng như chỉ có y là thấp nhá» nhất, thế mà ngưá»i Ä‘i đầu cá»§a bá»n vừa xuất hiện lại nhá» hÆ¡n y nhiá»u.
Có thể lầm ngưá»i đó vá»›i má»™t đứa bé lên mưá»i.
Ngưá»i đó vận chiếc áo rá»™ng thùng thình bằng má»™t lá»ai vải chiếu sáng chÆ¡m chá»›p, xương gò má lòi ra, đôi má như biến mất, đôi mắt sáng rá»±c, lúc cưá»i đôi môi kéo xệch ra tận mang tai, cÆ¡ hồ rách khóe.
Y có ba phần giống ngưá»i, bảy phần giống vượn.
Sáu bảy ngưá»i kia, vận y phục chẹt, màu Ä‘en, mặt bao kín chỉ chừa hai lá»— vừa đôi mắt, đôi mắt lại sáng long lanh như mắt quá»·.
Trầm Khinh Hồng nghiêm giá»ng :
- Có phải đây là...
Ngưá»i đó cưá»i hịt hịt :
- Xem dáng biết ngưá»i, ngươi thừa hiểu ta là ai, cần gì phải há»i? Dù ta là ai cÅ©ng thế, cứ biết là thuá»™c nhóm nào, cÅ©ng đủ rồi. Bởi ai cÅ©ng như ai, ta cÅ©ng như bằng hữu cá»§a ta.
Trầm Khinh Hồng cưá»i lạnh :
- Tại hạ lấy làm lạ, chẳng hiểu tại sao lại vắng mặt Hắc Diện Quân và Tử Thần Khách?
Kim Hầu Tinh bật cưá»i quái dị :
- Há» có công việc cá»§a há», giả như vắng mặt há», thì bao nhiêu ngưá»i tại đây không đủ cho ngươi sai khiến sao?
Sai khiến?
Hay bao nhiêu ngưá»i vừa đến thừa sức làm cái việc sát nhân?
Trầm Khinh Hồng cưá»i lá»›n :
- Các hạ nói quá lá»i. Hôm nay tại hạ đến đây là cầm chắc mình đến vá»›i cái chết. Thì trước khi chết, nếu tại hạ được thấy mặt mày những nhân vật trong Thập Nhị Quái Kiệt, càng thấy được nhiá»u ngưá»i càng hay, thì đúng là má»™t cái chết vui, chết thá»a thích cho tại hạ. Vá»›i bao nhiêu ngưá»i đây, tại hạ cÅ©ng thừa chết rồi kia mà!
Kim Hầu Tinh nhe răng mà cưá»i, cưá»i như khỉ chí choét :
- Ta biết cái mật cá»§a ngươi to như núi nhưng vá» tài ăn nói cá»§a ngươi thì mãi đến hôm nay ta má»›i hiểu là cÅ©ng khá lắm. Nhưng ngươi biết không, bất cứ trong má»™t tổ chức nào cÅ©ng có cấp bậc, Ä‘i từ bậc thấp đên cấp cao kể ra cÅ©ng gian nan đấy chứ. Như ngươi leo lên cấp bậc Tổng tiêu đầu, chắc ngươi ít nhất cÅ©ng hÆ¡n má»™t lần thoát chết và thá»i gian hẳn phải dài. NghÄ© kÄ© lại Ä‘i Trầm Khinh Hồng, chết như thế oan uổng quá, đáng tiếc quá. Ngươi nên cố bám sá»± sống, để hưởng thụ những gì công lao cá»§a ngươi được tưởng thưởng.
Trầm Khinh Hồng quát lớn :
- Các hạ tha cho đôi tai cá»§a tại hạ khá»i phải nghe những lá»i cao ngạo đó. Tại hạ đến đây, chẳng phải đến để đấu khẩu vá»›i các hạ!
Kim Hầu Tinh vẫn vá»›i vẻ khinh ngạo, há»i :
- Không đấu khẩu, chắc ngươi thích đấu thủ, đấu cước?
Trầm Khinh Hồng gật đầu :
- Phải chi các hạ vẫn làm như vậy ngay từ lúc đầu, thì sự việc đã kết thúc lâu rồi!
Y dừng lại má»™t chút, Ä‘oạn trầm giá»ng tiếp :
- Tuy nhiên, tại hạ cần phải nhắc nhở các vị Ä‘iá»u này, giả như tại hạ thắng, thì các vị cÅ©ng nên tuân theo Ä‘iá»u kiện đã ấn định, đừng tìm má»i cách khác chận cướp Ä‘oàn xe bảo tiêu cá»§a tại hạ.
Kim Hầu Tinh lạnh lùng :
- Còn như ngươi bại? ÄÆ°a Ä‘oàn xe đến, qùy lại, hiến dâng?
Y bật cưá»i lá»›n tiếp :
- Há»i để mà há»i, chứ kẻ bại làm gì còn má»™t tiếng nói. Dù có nói, tiếng nói cá»§a kẻ bại cÅ©ng như thừa!
Trầm Khinh Hồng bật cưá»i ha hả :
- Nếu các vị nhắm vào cá nhân tại hạ thì có thể các vị được thá»a mãn, còn như hy vá»ng trên món hàng do tại hạ há»™ tống thì các vị vỡ má»™ng rồi!
Kim Hầu Tinh trố mắt :
- Tại sao?
Trầm Khinh Hồng cao giá»ng :
- Tại vì món hàng mà các vị mong ước đó, nó không còn tại đây nữa! Cho các vị biết, tại hạ đã á»§y thác cho vị Phó tiêu đầu cá»§a tại hạ là Song Tiên Tông Dá»±c đưa món hàng đến nÆ¡i đến chốn rồi. Tại hạ đến đây bất quá chỉ để lừa các vị, chuyên chú vào tại hạ và lÆ¡i lá»ng vá» phương diện khác. Tại hạ áp dụng đúng sách lượt dương Äông kích Tây trong binh pháp đó, các vị Æ¡i. Hay nói má»™t cách khác tại hạ thá»±c hiện cái kế Ä‘iệu hổ ly sÆ¡n.
Kim Hầu Tinh sững sá», ít nhất cÅ©ng mưá»ng tượng như vậy.
Lâu lắm, hắn mới trở vỠthực tại, đưa tay vỠphía hậu, vẫy lên. Hắc Cẩu Tinh lập tức bước tới, trao cho hắn một chiêc hộp bằng gỗ đàn hương.
Kim Hầu Tinh mở nắp chiêc há»™p, cất giá»ng trầm trầm, bảo :
- Ngươi nhìn đây, xem cho biết vật gì?
Trong chiếc hộp chẳng có vật chi cả.
Trong chiếc há»™p chỉ có má»™t chiếc đầu ngưá»i, đầu cá»§a Song Tiên Tông Dá»±c.
Trầm Khinh Hồng biến sắc thê thảm, chính y má»›i chết sững, chứ còn cái vẻ sững sá» cá»§a Kim Hầu Tinh, chỉ là sá»± vẽ vá»i.
CÅ©ng như Kim Hầu Tinh lâu lắm y má»›i rung rung giá»ng thốt :
- Ngươi... ngươi...
Y gá»i đối tượng vá»›i cái tiếng ngươi. Phải, còn chi nữa mà giữ lá»… độ?
Bây giá» Kim Hầu Tinh bậc cưá»i ha hả, tiếng cưá»i cá»§a hắn lá»›n hÆ¡n tiếng cưá»i cá»§a Trầm Khinh Hồng vừa rồi. Äúng là má»™t giá»ng cưá»i trả miếng.
Cưá»i má»™t lúc, hắn thốt :
- Ngươi có biết không, đã có cái danh là Thập Nhị Quái Kiệt, thì dù sao má»—i ngưá»i trong chúng ta cÅ©ng có má»™t khối óc khác hÆ¡n ngưá»i thưá»ng. Huống chi mưá»i hai khối óc cá»™ng lại? Nếu bất cứ ai cÅ©ng lừa được bá»n chúng ta thì cái danh Thập Nhị Quái Kiệt còn có giá trị gì? Thế ngươi tưởng bá»n chúng ta là Thập Nhị Vô Dụng à?
Không, Trầm tổng tiêu đầu ơi! Thập Nhị Quái Kiệt không thấp giá quá như ngươi tưởng đâu! Thập Nhị Quái Kiệt vẫn làm cho thiên hạ nhức đầu như thuở nào! Thiết tưởng ta chẳng cần nói, ngươi cũng thừa hiểu là vật đó đã vỠtay chúng ta, cùng một lượt với chiêc đầu của Tông Dực. Và sở dĩ chúng ta còn phải đến nơi ước hẹn là vì ta còn hứa với Tông Dực, sẽ đưa ngươi xuống diêm đài bầu bạn với hắn!
Hắn tiếp luôn :
- Chuẩn bị đi Trầm Khinh Hồng! Tông Dực đang chỠngươi ở bên kia thế giới.
Hắn vẫy tay vá» phía hậu, không cần quay đầu lại, cao giá»ng :
- Tiến lên đi thôi!
Chính hắn vá»t mình tá»›i trước hÆ¡n ai cả. Hai cánh tay vượn vươn ra, móng vượn cÅ©ng vươn luôn, cái đích cá»§a hắn là đôi mắt cá»§a Trầm Khinh Hồng.
Vượn đã vá»t đến há» Trầm, chó cÅ©ng nhào đến bên há» Quắc.
Quắc Khiêu Hổ hét lên một tiếng, soạt chân sắp sửa nhảy tụt qua một bên, song chó nhanh hơn hắn, chó nhào vào mình hắn trước khi hắn nhít động thân hình.
Thân hình hắn không tự động nhít qua một bên kịp, chó quật hắn ngã xuống, miệng chó hả ra trắng toát.
Miệng chó sát bên yết hầu hắn.
Quắc Khiêu Hổ chụp hai tay vào cổ chó, kẹp hai gối vào hông chó, quật lại nó.
Nó ngã ngang, lôi Quắc Khiêu Hổ lật qua một bên, nó cũng có phản ứng như Quắc Khiêu Hổ, hai chân kẹp thân hình hắn, quật hắn qua ngang nó, nó đứng lên như trước.
Nó đứng lên rồi, Quắc Khiêu Hổ lại quật, nó trả thế liá»n.
Chó và Quắc Khiêu Hổ cứ như thế, cùng nhào lộn mấy vòng.
Vừa quật, chó vừa gừ gừ, tiêng gừ càng phút càng vang lá»›n. Quắc Khiêu Hổ cÅ©ng vừa quật vừa gào lên, tiếng ngưá»i tiếng chó hòa lẫn vào nhau, tạo thành má»™t âm vang quái dị. Nếu chó chẳng phải là ngưá»i thì ngưá»i biến thành dã thú, trông vào cảnh tượng đó, ai không liên tưởng đến hai con dã thú Ä‘ang thanh toán lẫn nhau?
Bên kia, Trầm Khinh Hồng đánh ra mấy chiêu liên tiếp.
Kim Hầu Tinh chỉ nhảy quần quần quanh y, một con vượn thi thố tài nhảy, thì phải biết vượn nhảy nhanh như thế nào.
Chá»— tuyệt diệu cá»§a Kim Hầu Tinh là vừa nhảy vừa thá»c hai tay vào đôi mắt cá»§a Trầm Khinh Hồng.
Hắn nhất định móc cho kỳ được đôi mắt của Trầm Khinh Hồng.
Hắn không thá»c tay tá»›i sát mặt Trầm Khinh Hồng, hắn chỉ dứ dứ hai bàn tay bên ngoài đôi mắt, cách độ ba tấc, có lẽ hắn thích làm thế hÆ¡n là hạ độc thá»§ ngay. Loài vượn thì thích đùa, hắn đã chá»n cầm tinh con vượn tá»± nhiên hắn thích đùa.
Bàn tay vá»n vá»n trước mặt Trầm Khinh Hồng, hắn cưá»i khịt khịt, thốt :
- Ngươi đã nói là không tiếp xúc với hai con súc sanh. Ta có ngỠđâu thân phận là Tổng tiêu đầu Tam Viễn đại tiêu cục lại không hạ nổi hai con súc sanh.
Trầm Khinh Hồng đột nhiên đưa tay vào mình, Ä‘oạn rút nhanh ra NÆ¡i tay, có má»™t ngá»n nhuyá»…n tiên bằng bạc, dài chín thước.
Nhuyá»…n tiên chá»›p lên, ngân quang chiếu ngá»i. Kim Hầu Tinh không dám khinh thưá»ng, cấp tốc nhảy vá» phía hậu, đúng lúc đầu nhuyá»…n tiên phá»›t qua, rít gió má»™t tiếng vù.
Trầm Khinh Hồng tiến lên, đồng thá»i quát :
- Chạy đi đâu?
Nhuyá»…n tiên vung lên, từ nÆ¡i nhuyá»…n tiên, má»™t vầng sao bạc bắn ra, có lẽ hÆ¡n trăm Ä‘iểm, ngàn Ä‘iểm, những Ä‘iểm sao bắn vào thú, vào ngưá»i.
Thú dù là loại thông linh, làm sao tránh kịp ám khí độc đáo của một vị Tổng tiêu đầu của ba đại tiêu cục.
Thú ngã nhào, ngưá»i trên lưng thú vút mình bá»—ng lên không.
Kim Hầu Tinh kêu lên :
- Khá đó! Cái món Phi Hoa Mãn Thiên của ngươi cũng lợi hại đó!
Vá»t lên không, đúng tám ngưá»i, tám ngưá»i đó đáp xuống đúng chá»— Trầm Khinh Hồng Ä‘ang đứng.
Trầm Khinh Hồng dù có ba đầu tám tay, cÅ©ng không làm sao xoay trở kịp vá»›i thế công tập thể cá»§a tám ngưá»i, từ trên không chiếu xuống.
Lập tức, y nhào xuống đất, vừa lăn mình vừa vung nhuyễn tiên che chở bên trên.
Nhưng làm sao y lăn mình ra khá»i vòng vây cá»§a tám ngưá»i đó?
Xa xa, chó đã ngoạm một bên vai Quắc Khiêu Hổ, sát cổ hắn, ngược lại hắn cũng cắn được yết hầu chó.
Hắn và chó cùng oằn oại trong vũng máu.
Vừa lúc đó, má»™t tiếng quát vang lên, như tiếng sấm nổ ngang trá»i, tiếng quát làm rung chuyển cả má»™t vùng rá»™ng lá»›n.
Rồi má»™t ngưá»i từ trên không bay xuống, oai dÅ©ng như thiên thần.
Tất cả ngưá»i và thú hiện diện tại cục trưá»ng Ä‘á»u bị tiếng quát đó làm cho tiêu hồn, lạc phách, tất cả Ä‘á»u dừng tay lại ngay. Ngưá»i vừa xuất hiện có thân hình cao hÆ¡n tám thước, tóc rối bồng, mắt bắn lá»­a, gương mặt biểu lá»™ niá»m bi phẫn cá»±c độ.
Ngưá»i ta, ai ai cÅ©ng sợ tá»­ thần, song chưa ai thấy tá»­ thần lần nào, mà dù có thấy, thấy rồi là vÄ©nh viá»…n cuá»™c Ä‘á»i. Ai ai thấy ngưá»i này, còn sợ hÆ¡n tá»­ thần, tuy sợ hÆ¡n tá»­ thần song còn hy vá»ng chưa vÄ©nh quyết hẳn cuá»™c Ä‘á»i. Ngưá»i đó xuất hiện, trong tay có bế má»™t hài nhi. Má»™t hài nhi sÆ¡ sanh, má»™t hài nhi chưa tròn má»™t ngày Ä‘á»i!
Trầm Khinh Hồng ướt sá»§ng máu, trông thấy ngươì đó, niá»m vui bừng lên, kêu thất thanh :
- Yến đại hiệp! Yến đại hiệp đến rồi!
Kim Hầu Tinh biến sắc, hấp tấp há»i :
- Yến đại hiệp? Yến Nam Thiên phải không?
Trầm Khinh Hồng không cần đáp, bởi Yến Nam Thiên đã hét vang lên :
- Thập Nhị Quái Kiệt! Mưá»i hai con thú khốn nạn. Các ngưá»i đã đến kỳ tận số rồi.
Kim Hầu Tinh gượng thốt một câu :
- Thập Nhị Quái Kiệt xưa nay không có một điểm ân oán đối với các hạ, tại sao các hạ...
Khi nào Yến Nam Thiên để cho hắn nói dứt câu? Äại hiệp lướt tá»›i liá»n.
Hắc Khuyển Tinh xông ra, chận lại, vung song quyá»n đánh tá»›i Yến Nam Thiên không há» né tránh, ưỡn ngá»±c hứng hai quả đấm cá»§a Hắc Khuyển Tinh.
Bình! Bình!
Song quyá»n trúng ngá»±c Yến Nam Thiên, song đại hiệp thản nhiên như thưá»ng, hai bàn tay cá»§a Hắc Khuyển Tinh gãy trá»n, dính lòng thòng nÆ¡i cổ tay. Hắn không kịp rú thảm má»™t tiếng, Yến Nam Thiên đã vươn tay qua, chụp vào ngá»±c hắn.
Không còn làm gì khác hÆ¡n, hắn liá»n tung má»™t ngá»n cước.
Song quyá»n đánh ra, vá»›i toàn công lá»±c, đối phương chẳng há» hấn gì, song quyá»n lại gãy, thì má»™t ngá»n cước miá»…n cưỡng liệu có làm nên việc chăng?
Bất quá hắn đá hoảng, chứ chẳng lẽ đứng lại đó, bất động chá» khổ. Thá»±c ra, ngá»n cước đó cÅ©ng lợi hại lắm, đúng là má»™t chiêu thức trong Vô Ảnh cước pháp cá»§a Bắc phái, vì chân đá ra quá nhanh, không ai nhận định kịp, nên má»›i gá»i là Vô Ảnh.
Song ngá»n cước lợi hại đối vá»›i bất kỳ ai, vẫn chẳng có gía trị gì đối vá»›i Yến Nam Thiên.
Chẳng ai thấy rõ Yến Nam Thiên xuất thủ như thế nào. Chỉ nghe Hắc Khuyển Tinh rú lên một tiếng, thân hình của hắn bị xé làm hai mảnh, mỗi mảnh có một tay một chân, nửa thân trên, riêng chiếc đầu thì còn nguyên vẹn, bám vào một trong hai mảnh.
Còn lại đó bảy ngưá»i, riêng rẻ từng ngưá»i thì chúng chỉ là những tay tầm thưá»ng, so vá»›i Trầm Khinh Hồng chẳng má»™t tay nào xứng đáng là địch thá»§, thì sánh vá»›i Yến Nam Thiên chúng có thấm vào đâu?
Song chúng áp dụng má»™t đấu pháp liên thá»§, vì chúng đã thỠđồng tá»­ nạn vá»›i nhau, má»™t chết, tất cả phải liá»u, dù không báo hận được cho ngưá»i chết, ít nhất chúng cÅ©ng chết theo để trá»n lá»i thá».
Như vậy, thế công cá»§a chúng cÅ©ng đáng nể lắm, chúng phản ứng vá»›i cái thế liá»u, bất chấp quy pháp võ há»c, Ä‘iá»u đó có gây hoang mang phần nào cho đối tượng, bởi không thể dá»… Ä‘oán chiêu thức cá»§a chúng, Biết như thế, Trầm Khinh Hồng kêu lên :
- Yến đại hiệp cẩn thận!
Nhưng y lo ngại cho Yến Nam Thiên là làm má»™t việc thừa, vì chừng như trá»i sanh ra Yến Nam Thiên là để đàn áp bất cứ lá»±c lượng nào cần bị đàn áp, để cứu trợ dân lành, Yến Nam Thiên là con ngưá»i bất khả xâm phạm.
Thì má»™t thiểu số ngưá»i trong Thập Nhị Quái Kiệt kia, liệu làm chi nổi tay võ đẳng tuyệt luân.
Yến Nam Thiên vá»t tá»›i như hổ nhập quần, đương má»™t tay bế hài nhi, tay kia vung ra, hai mảnh xác cá»§a Hắc Cẩu Tinh chập lại làm má»™t, cầm trong má»™t tay, thay vÅ© khí theo đà vung quét gió vụt vù.
Máu từ hai mảnh xác bắn ra, máu bắn mạnh, tuy không làm chết ngưá»i, song cÅ©ng làm rát da, ê thịt.
Hai mảnh xác, do công lực của Yến Nam Thiên chuyển sang, trở nên cứng rắn.
Một tiếng bốp vang lên, hai tiếng rồi ba tiếng.
Cứ má»—i tiếng bốp vang lên, là có má»™t tiếng rú thảm theo liá»n, rồi thây má»™t ngưá»i ngã gục.
Thây đó, không nát đầu, cũng vỡ ngực.
Cái phút giây liá»u, sở dÄ© có, là do sá»± bốc đồng. Qua cÆ¡n bốc đồng con ngưá»i trở vá» bản ngã cá»§a bá»n hạ lưu, suốt Ä‘á»i sống bằng cách cậy đông lấn ít, mạnh hiếp yếu, cái bản ngã đó chú trá»ng vá» lẽ quý tá»­ tham sinh.
Những tên còn lại chẳng cần nghÄ© đến lá»i thá» giữa nhau, cất chân chạy nhào. Chạy Ä‘i chỉ còn hai tên may mắn đứng ngoài xa, không bị hai mảnh xác ngưá»i chạm phải. Yến Nam Thiên cưá»i lá»›n, quẳng luôn hai cái xác theo chúng.
Hai mảnh xác rẽ ra, mỗi mảnh theo đúng một tên.
Bình! Bình! Hai tiếng “bình†hầu như vang lên đồng thá»i, hai kẻ sống sót không còn hy vá»ng ly khai đồng bá»n, phải quay đầu vỠâm cảnh hợp nhau, cho đủ số hàng ngưá»i như thuở nào Chúng chưa chết hết.
Và ngưá»i còn lại sau cùng phải là vị chỉ huy. Từ vạn cổ đến nay, những vị chỉ huy phải chết sau cùng, bởi há» không thể là kẻ lót đưá»ng.
Khi nào không còn sanh mạng lót đưá»ng cho mưu đồ cá»§a há», há» má»›i lao đầu vào nguy hiểm, tuy vá»›i việc lao đầu đó, há» không hy vá»ng xoay chuyển thế cá», song há» không còn làm sao hÆ¡n.
Huống chi, ở đây, vị chỉ huy có muốn thoát Ä‘i, liệu hắn thoát khá»i tay Yến Nam Thiên chăng?
Không thoát Ä‘i được thì phải liá»u, ít nhất cÅ©ng vá»›t vát được cái tiếng hùng vá»›i Ä‘á»i. Ngưá»i sống sót cuối cùng, Kim Hầu Tinh.
Không phải sống sót vì có tài nghệ đủ tự vệ đến phút giây mà hắn sống sót, vì đối phương chưa ngó ngàng đến hắn, vì hắn chưa vào cuộc.
Hắn đứng phía sau lưng Yến Nam Thiên, hắn vá»t mình tá»›i chá»±c chụp đứa bé trong tay Yến Nam Thiên.
Nhưng, Yến Nam Thiên chừng như còn má»™t con mắt thứ ba ở phía hậụ Kim Hầu Tinh vừa vá»t tá»›i, y quát to :
- Súc sanh, ngươi muốn làm gì chứ?
Tiếng quát có oai lá»±c phi thưá»ng, chấn động tâm thần Kim Hầu Tinh, hắn trụ chân, đứng sững như trồng.
Yến Nam Thiên hét :
- Ngươi muốn động thủ với ta?
Kim Hầu Tinh ấp úng :
- Tại sao? Ngươi...
Yến Nam Thiên hừ một tiếng :
- Tại sao? Ngươi có biết Giang Phong là ngưá»i chi cá»§a ta chăng?
Kim Hầu Tinh biến sắc :
- Thế giá»t máu đó... là... là...
Yến Nam Thiên không để cho hắn nói gì hơn, quát chận :
- Tất cả đã ra Ä‘i rồi, ngươi còn ở lại đó làm gì? Lại đây, ta sẽ đưa ngươi theo đồng bá»n cho đủ số.
Kim Hầu Tinh bất động tại chỗ. Hắn cũng chẳng nói chi Yến Nam Thiên lướt tới, vươn tay ra chụp vào ngực hắn. Hắn vẫn bất động không hòan thủ, không né tránh.
Ngón tay của Yến Nam Thiên bấm sâu vào da thịt hắn, hắn vẫn không kêu lên một tiếng, dù là một tiếng khẽ.
Yến Nam Thiên cưá»i vang :
- Khá lắm! Thân hình ngươi nhá» bé, như lá gan ngưá»i quá to nếu là lúc nào, ta có thể tha cho ngươi rồi. Song hôm nay thì lại khác... Vậy ngươi muốn nói lá»i gì sau cùng, cứ nói Ä‘i, nói xong ta hóa kiếp cho.
Kim Hầu Tinh đột nhiên ngẩng mặt lên không, bật cưá»i cuồng dại
- Còn ngươi, thân hình ngươi vĩ đại nhưng ngươi chưa phải là đại trượng phu!
Giá như Yến Nam Thiên có phẫn ná»™ trước câu mắng cá»§a Kim Hầu Tinh, Ä‘iá»u đó cÅ©ng hợp lý.
Nhưng Yến Nam Thiên không giận trái lại giật mình, sững sá» má»™t chút, Ä‘á»an cao giá»ng thốt :
- Bình sinh ta hành sá»±, dù ta Ä‘i đúng con đưá»ng chánh nghÄ©a, cÅ©ng vẫn bị nhiá»u kẻ nguyá»n rá»§a, mắng chá»­i ta như thưá»ng, bởi chánh và tà không thể lưỡng lập, chánh đứng thì tà phải ngã, tà ngã thì oán hận chánh. Tuy nhiên, chưa má»™t ai dám chê trách ta không đáng là má»™t đại trượng phu. Ngươi dám nói thế, tất phải có nguyên nhân. Ngươi hãy giải thích nguyên nhân đó cho ta nghe.
Kim Hầu Tinh cưá»i lạnh :
- Không cứu xét thị phi, không phân minh ân oán, là chẳng phải bậc đại trượng phu, ngươi chẳng hiểu như vậy sao, lại còn phải há»i?
Yến Nam Thiên giận vì cái chỗ nghĩ lầm của Kim Hầu Tinh hơn là vì bị mắng, hét lớn :
- Ta...
Kim Hầu Tinh cao giá»ng hÆ¡n, chận lá»i :
- Nếu ngươi biết cứu xét thị phi, phân minh ân oán thì không bao giỠngươi hạ sát ta. Ngươi không thể hạ sát ta.
Yến Nam Thiên gầm lên :
- Tại sao ta không thể!
Kim Hầu Tinh há»i lại :
- Tại sao ngươi muốn giết ta?
Yến Nam Thiên quát :
- Giang Phong, nhị đệ của ta...
Kim Hầu Tinh quát :
- Ngươi có lý, nếu ngươi vì bất cứ má»™t việc gì khác. Song, nếu ngươi vì Giang Phong mà giết ta thì đúng là ngươi hồ đồ, ngươi không cứu xét lẽ thị phi, ngươi không phân minh Ä‘iá»u ân oán. Và như vậy, ngươi chẳng phải là đại trượng phu!
Yến Nam Thiên quắc mắt :
- Thế chẳng phải bá»n Thập Nhị Quái Kiệt các ngươi hạ thá»§?
Kim Hầu Tinh cưá»i lá»›n :
- Tá»± nhiên là không phải rồi. Thập Nhị Quái Kiệt không há» xuất thá»§ đối vá»›i Giang Phong. Chắc ngươi không lạ gì chúng ta là má»™t tổ hợp cưá»ng đạo, mà cưá»ng đạo là những kẻ không sợ Ä‘iá»u ân oán, bởi sợ ân oán thì còn hành nghá» làm sao được? Bá»n ta thừa hiểu chạm vào Giang Phong là trở thành kẻ đối đầu cá»§a ngươi, sá»›m muá»™n gì cÅ©ng có cái việc ngươi báo thù. Biết như vậy khi nào chúng ta sợ chết? Nhưng, ít nhất, bá»n ta có hạ thá»§ ngươi má»›i có lý do báo thù chứ? Tại sao ngươi không truy nguyên kẻ nào đã giết Giang Phong, lại cứ đổ tá»™i lá»—i lên đầu bá»n ta? Cho ngươi biết, giết hết bá»n ta, ngươi vẫn không báo thù cho Giang Phong được.
Giá»ng nói cá»§a hắn cứng rắng quá, lá»i nói thẳng thắn quá, tá» rõ hắn không sợ chết, hắn nói những lá»i chân thành bá»™c lá»™ má»™t đưá»ng lối xá»­ thế chính đáng, hÆ¡n là hắn tìm cách lay động chá»§ ý cá»§a Yến Nam Thiên.
Yến Nam Thiên sững sá», chưa kịp nói gì, hắn bật cưá»i vang dá»™i, tiếp luôn :
- Tại sao ngưá»i không Ä‘i tìm kẻ thù chân chánh? Tại sao ngưá»i lại theo dấu chân bá»n ta?
Yến Nam Thiên lẩm nhẩm :
- Kẻ thù chân chánh...
Kim Hầu Tinh gật đầu :
- Kẻ thù chân chánh chẳng phải là bá»n ta!
Yến Nam Thiên hét :
- Ai?
Kim Hầu Tinh hừ một tiếng :
- Ngươi không thông minh chút nào! Ta há»i ngươi, kẻ nào mang tin đến cho ngươi?
Yến Nam Thiên suýt nhảy dựng lên :
- Giang Cầm. Hành trình của nhị đệ ta, chỉ có mỗi một mình hắn biết!
Chẳng rõ tại sao, Kim Hầu Tinh thoáng biến sắc mặt, nhưng hắn lấy lại bình tĩnh, gật đầu :
- Giang Phong bị phản bá»™i. Chính kẻ thân tính nhất cá»§a y phản bá»™i. Kẻ ấy ham tiá»n, bán rẻ sanh mạng chá»§ nhân!
Yến Nam Thiên gầm lên :
- Súc sanh!... súc sanh!...
Kim Hầu Tinh thêm dầu vào lửa :
- Ngươi có biết tên súc sanh hiện giỠở đâu chăng?
Yến Nam Thiên vụt quay sang Trầm Khinh Hồng, cao giá»ng há»i :
- Ngươi biết chứ?
Biết rõ Yến Nam Thiên không có ác ý đối vá»›i y, Trầm Khinh Hồng vẫn khiếp trước oai khí đó, rung rung giá»ng, ấp úng :
- Tại hạ...tại hạ... không... lưu ý...
Bàn tay còn giữ nơi ngực Kim Hầu Tinh, Yến Nam Thiên nhấc bổng hắn lên cao, quát :
- Ngươi có biết tên súc sanh ở tại đâu hiện gi�
Kim Hầu Tinh Ä‘iá»m nhiên :
- Nếu ta không biết, thì khi nào ta há»i ngươi như vậy!
Yến Nam Thiên trừng mắt bốc lửa :
- Hắn ở đâu? Nói mau?
Kim Hầu Tinh vẫn bình tÄ©nh như thưá»ng, không há» biết sợ hãi trước thái độ hung hăng cá»§a Yến Nam Thiên.
Hắn mỉm cưá»i há»i lại :
- Giả như ta không nói?
Yến Nam Thiên cưá»i gằn :
- Ngươi không nói là ta phục ngươi lắm đó!
Giả như Yến Nam Thiên nói rằng, nếu Kim Hầu Tinh không chịu tiết lộ, thì sẽ giết Kim Hầu Tinh, sẽ xé xác y ra làm trăm mảnh hẳn y không sợ.
Y không sợ, bởi vì y biết chẳng bao giỠYến Nam Thiên giết y đơn giản như vậy, Yến Nam Thiên đang cần y tiết lộ nơi đến của Giang Cầm kia mà!
Và trước khi y tiết lộ, chắn chắn là không ai giết. Nếu y tiết lộ rồi, thì bắt đầu phút giây đó, y mới sợ Nhưng Yến Nam Thiên không nói là sẽ giết y mà chỉ nói là bội phục. Vì không hiểu cái dụng ý của Yến Nam Thiên như thế nào khi nói ra như vậy, Kim Hầu Tinh phải sợ cái dụng ý đó như thế nào? Hành hạ Kim Hầu Tinh đến sống lên chết xuống?
Chết, không ai sợ, miễn là chết gấp.
Cá»±c hình, thì ngán, bởi cá»±c hình kéo dài thá»i gian, cá»±c hình bắt con ngưá»i ta phải thấm thía cái Ä‘au, cái khổ từng giây từng phút, khó chịu vô cùng. Vào sinh ra tá»­ ngưá»i ta có thừa can đảm, nhưng chịu hành hạ dai dẳng, chắc chắn là không ai đủ kiên nhẫn, vả lại khi đã biết sau cái dai dẳng đó, chẳng có má»™t Ä‘iểm hy vá»ng nào chá»±c chá».
Y há»i má»™t câu :
- Giả như ta nói?
Yến Nam Thiên cưá»i lạnh :
- Thì ta móc đôi mắt cá»§a ngươi Trá»i! Không chịu nói lại được bá»™i phục. Chịu nói rồi, nói cho có lợi đối vá»›i kẻ uy hiếp, chẳng những không được Æ¡n, lại còn móc mắt.
Một mâu thuẫn khó hiểu nơi Yến Nam Thiên.
Chính cái mâu thuẫn của Yên Nam Thiên làm cho Trầm Khinh Hồng hoang mang không kém Kim Hầu Tinh.
Trầm Khinh Hồng thầm nghĩ :
- Tại sao Yến Nam Thiên lại làm Ä‘iá»u trái ngược thế tình như vậy? Không nói lại phục, nói ra lại không cho là Æ¡n. Chắc chắn là Kim Hầu Tinh không chịu nói rồi!
Song Kim Hầu Tinh thở dài, thốt :
- Thà mất đôi mắt mà còn sống, hơn còn đôi mắt mà mất sống.
Thì ra, Kim Hầu Tinh đã hiểu số phận nào được dành cho. Bất quá cái tiếng bá»™i phục do Yến Nam Thiên nói ra chỉ là má»™t cách nói mà thôi. Bởi trên Ä‘á»i này làm gì có kẻ được Yến Nam Thiên bá»™i phục?
Kim Hầu Tinh lại thở dài, tiếp :
- Ta sẽ nói!
Yến Nam Thiên gật đầu :
- Phải! Ngươi nên nói là phải hơn. Nói đi!
Kim Hầu Tinh còn kéo dài thá»i gian :
- Chỉ sợ ta nói rồi, ngươi lại không dám đến nơi đó!
Yến Nam Thiên gầm lên :
- Trên Ä‘á»i này, chẳng có địa phương nào là cấm địa đối vá»›i ta!
Kim Hầu Tinh khép ná»­a mắt lại, cưá»i ná»­a nụ, từ từ tiếp :
- Giang Cầm chẳng phải là má»™t ngốc tá»­. Hắn đã nhận bạc cá»§a Thập Nhị Quái Kiệt, hắn ham tiá»n vì hắn còn ham sống, hắn lại thừa hiểu Thập Nhị Quái Kiệt tiếc mạng con kiến chứ chẳng há» tiếc mạng ngưá»i, tá»± nhiên hắn phải tìm đến má»™t địa phương nào, ít nhất cÅ©ng bảo đảm chiếc đầu cá»§a hắn không rÆ¡i trong má»™t thá»i gian chứ?
Yến Nam Thiên cố dằn nóng nãy :
- Nói tiếp đi!
Kim Hầu Tinh gật đầu :
- Tránh Thập Nhị Quái Kiệt, Giang Cầm phải chá»n má»™t lá»™ trình, gồm những con đưá»ng mà bá»n ta ít đặt chân, hoặc xa phạm vi hoạt động cá»§a bá»n ta. Do đó hắn phải cần dùng lá»™ phí quan trá»ng. Và cái nÆ¡i hắn định đến, dù cho tất cả mưá»i hai ngưá»i chúng ta hợp lại cÅ©ng chẳng dám bén mảng trong vùng phụ cận...
Yến Nam Thiên bật cưá»i ha hả :
- Di Hoa cung? Nếu đúng là nơi đó, ta đi ngay. Bởi ta đang cần đến đó!
Kim Hần Tinh mỉm cưá»i :
- Di Hoa cung chưa phải là cấm địa đối vá»›i toàn giá»›i giang hồ. Nếu Di Hoa cung không là cấm địa thì Thập Nhị Quái Kiệt vẫn có thể đến đó tìm hắn như thưá»ng, và ngưá»i muốn tìm hắn hÆ¡n chúng ta, cÅ©ng có thể đến đó như thưá»ng. Như vậy, nÆ¡i hắn đến, phải là má»™t nÆ¡i có nhiá»u nguy hiểm hÆ¡n Di Hoa cung!
Yến Nam Thiên bực tức, quát :
- Ngươi dài dòng mãi! Nói mau! Giang Cầm trốn ở đâu?
Kim Hầu Tinh từ từ buông từng tiếng :
- Ãc Nhân cốc, trong vùng Côn Lôn sÆ¡n.
Trầm Khinh Hồng biến sắc mặt, rung rung ngưá»i lên, ấp úng thốt :
- Yến đại hiệp...Äại hiệp không đến đó được đâu!
Tóc dựng lên, râu dựng lên, mắt trừng lên, Yến Nam Thiên lại quát :
- Ngươi có nói đúng sự thật chăng?
Kim Hầu Tinh lạnh lùng :
- Ta nói rồi, là xong phần việc của ta, còn tin hay không là phần việc của ngươi!
Trầm Khinh Hồng lại rung rung giá»ng tiếp :
- Ãc Nhân cốc là má»™t nÆ¡i sÆ¡n cốc hoang vu, nÆ¡i má»™t số ác nhân quy tụ, những ác ma đó không còn má»™t chá»— đứng dưới trần thế này, bắt buá»™c phải lấy Ãc Nhân cốc làm chá»— dung thân. Há» là những ngưá»i từng phạm đại tá»™i “bất xáâ€, tay há» nhuá»™m máu hồng, thân thể há» bốc mùi máu tanh ngoài dặm xa, phàm má»—i cá nhân trên giang hồ Ä‘á»u có má»™t lý do thù hận há» và ai ai cÅ©ng tìm má»i cách sát hại há». Riêng rẻ ra, há» chẳng chống lại ai nổi, hiệp nhau má»™t nÆ¡i, há» là má»™t lá»±c lượng bất khả xâm phạm. Cho nên từ lúc biết há» quy tụ tại Ãc Nhân cốc, không ai dám đến đó tìm há». Chính những ngưá»i như Côn Lôn Thất Kiếm Khách, Thiếu Lâm tá»± Thần Tăng, Giang Nam Äệ Nhất Kiếm Phong Khiếu VÅ© cÅ©ng phải ngán...
Yến Nam Thiên trầm giá»ng :
- Nhưng ta chẳng phải là Thần Tăng Thiếu Lâm, chẳng phải Äệ Nhất Kiếm Giang Nam, chẳng phải Kiếm Khách Côn Lôn, ta là Yến Nam Thiên. Ta phải khác hÆ¡n những ngưá»i đó.
Trầm Khinh Hồng vẫn lo sợ như thưá»ng :
- Tiểu nhân biết kiếm thuật cá»§a đại hiệp kể như vô địch Ä‘á»i nay, nhưng đại hiệp chỉ là má»™t ngưá»i, còn tại Ãc Nhân cốc có Ä‘a số... Lấy sức má»™t ngưá»i chống lại cái sức cá»§a biển ngưá»i dù sao cÅ©ng mạo hiểm đấy đại hiệp. Huống chi, đại hiệp là khách, há» là chá»§, đại hiệp tìm đến tận sào huyệt há», bao nhiêu cạm bẫy đợi chá»i đại hiệp?
Yến Nam Thiên hét lớn :
- Vì nghÄ©a khí trá»n tình thì còn màng chi đến cái việc tòan mạng sống? Yến Nam Thiên này vẫn có thể bước vào lá»­a Ä‘á», nhảy vào nước sôi, chạy trên núi Ä‘ao kiếm, đương đầu vá»›i cÆ¡n mưa đạn như thưá»ng.
Trầm Kinh Hồng cao giá»ng :
- Vì nghÄ©a khí, Yến đại hiệp mạo hiểm, song đã chắc gì Kim Hầu Tinh nói thật? Giả như hắn lừa đại hiệp, hắn mượn tay ngưá»i gián tiếp báo hận cá»§a hắn hôm nay?
Yến Nam Thiên bật cưá»i ha hả :
- Nói như ngươi, ta đến Ãc Nhân cốc, ta có Ä‘i mà không vá»? Kim Hầu Tinh lừa ta thì sau khi ta trở vá», ta sẽ còn gặp lại bá»n chúng kia mà!
Trầm Khinh Hồng quyết ngăn cản :
- Nhưng... đại hiệp nên...
Yến Nam Thiên quát chận :
- Ta đã nhất định rồi, ngươi nói lắm cũng vô ích.
Trầm Khinh Hồng thở dài, nín lặng.
Kim Hầu Tinh khích nhẹ :
- Ta biết! Yến Nam Thiên là bậc đại anh hùng, khi nào lại ngán bá»n ngưá»i tại Ãc Nhân cốc? Nói cho cùng, dù ngươi đến đó lại gặp hiểm nguy gì, việc tuy bất thành chứ cái danh cá»§a ngươi sẽ được lưu truyá»n mãi mãi qua hậu thế!
Yến Nam Thiên lạnh lùng :
- Ngươi còn muốn nói chi nữa chăng?
Kim Hầu Tinh lắc đầu :
- Äá»§ rồi! Móc mắt ta Ä‘i, mang theo vào Ãc Nhân cốc lấy cái may mà hy vá»ng trở vá» vá»›i Ä‘á»i!



Một tiếng rú thảm vang lên từ cửa miệng Kim Hầu Tinh.
Ngàn điểm sao chớp, ngàn điểm sao tắt luôn cùng một lượt với đôi mắt Kim Hầu Tinh, tắt vĩnh viễn, và nơi đó chỉ còn là hai trũng sâu, máu trào ra, chảy xuống mặt y ròng ròng.
Mí mắt đó khép lại, để cho má»™t niá»m hận mở ra, mắt khép muôn Ä‘á»i thì hận cÅ©ng nặng muôn Ä‘á»i.
Yến Nam Thiên thuận tay xô thân hình Kim Hầu Tinh ngã vá» Trầm Khinh Hồng, cao giá»ng :
- Tặng ngươi đó!
Ba tiếng gá»n vang lên, âm thanh vừa dứt thì ngưá»i cÅ©ng khuất dạng trong màn đêm.
Quắc Khiếu Hổ còn nằm kia, đè trên mình một con chó rất lớn, quanh hắn là máu động thành vũng.
Ngưá»i chưa chết, chó cÅ©ng chưa chết, cả hai thoi thóp má»i mòn.
Trầm Khinh Hồng nhìn qua Quắc Khiếu Hổ, rồi đảo ánh mắt trở lại Kim Hầu Tinh, cất giá»ng tràn đầy uất hận :
- Từ lâu, Kim Hầu Tinh từng nổi tiếng là tay thông minh quán thế, nhưng hôm nay, hành sá»± chẳng khác má»™t kẻ ngu khá».
Kim Hầu Tinh đang rên siết vì cơn đau, đau nơi ngực, đau nơi mắt, xỉu một lúc lâu mới tỉnh lại Tỉnh lại rồi, trước hết hắn lo cho phần nào còn lại trong sự sống.
Như hắn đã nói, thà mất đôi mắt mà còn sống, hơn mất cái sống mà còn đôi mắt, cái gì vớt vát được cứ vớt vát.
Hắn lấy trong mình ra má»™t bao thuốc, bốc thuốc đắp vào chá»— trá»§ng đôi mắt, chá»— ngá»±c bị ngón tay Yến Nam Thiên chá»c thá»§ng, xong đâu đấy, hắn há»i :
- Ngươi cho rằng ta ngu xuẩn?
Trầm Khinh Hồng không đáp ngay câu há»i, tiếp luôn :
- Yến Nam Thiên không giết ngươi, mà lại giao ngươi cho ta, khi nào ta dung tha ngươi được chứ? Ngươi tin tưởng vào đâu lại cho rằng còn sống sót được với ta, mà dùng thuốc gịt lại các vết thương? Gịt để làm gì?
Kim Hầu Tinh bĩu môi :
- Gịt thuốc để cho vết thương chóng lành, gịt thuốc cho vết thương không hành hạ ta phải chết, chứ để làm gì? Bởi, khi nào ta chết được. Không, ta không chết đâu, Trầm Khinh Hồng!
Trầm Khinh Hồng bật cưá»i cuồng dại :
- Ngươi không thể chết? Ai cứu ngươi?
Kim Hầu Tinh Ä‘iá»m nhiên :
- Ta tự cứu!
Trầm Khinh Hồng quát to :
- Ta chóng mắt xem ngươi tự cứu lấy ngươi như thế nào...
Y đưa bàn tay lên.
Bàn tay đó giáng nhanh xuống đỉnh đầu Kim Hầu Tinh, chưởng lá»±c hẳn phải mạnh phi thưá»ng, bởi Trầm Khinh Hồng đánh vá»›i trá»n vẹn niá»m phẫn uất.
Má»™t con ngưá»i mù cả mắt, ngá»±c mang trá»ng thương, lại đứng trước mặt kẻ thù, mà dám nói rằng không thể chết được!
Nói như thế, chẳng khác nào xem kẻ tá»­ thù như má»™t tên vô dụng? Tá»± nhiên, bằng má»i cách, Trầm Khinh Hồng cÅ©ng phải giết cho kỳ được, huống hồ giết không khó khăn gì?
Nhưng bàn tay cá»§a Trầm Khinh Hồng vừa đưa cao, Kim Hầu Tinh cÅ©ng cất giá»ng cao :
- Ngươi không muốn lấy lại số bạc do ngươi hộ tống à?
Trầm Khinh Hồng dừng tay liá»n.
Bàn tay đã đưa cao, nếu dừng lại không giáng mạnh xuống thì ít nhất cũng phải buông thõng xuống, chứ chẳng lẽ cứ giữ lơ lửng mãi như vậy?
Kim Hầu Tinh cắn răng, chịu má»™t cÆ¡n Ä‘au oằn oại, Ä‘oạn bật cưá»i khanh khách, thốt :
- Ta biết lắm! Ta đoán đúng, ta đoán rằng chẳng bao giỠngươi hạ thủ được đâu! Giả như muốn lấy lại số bạc to tát đó, thì ngoài ta ra, còn ai giúp được ngươi chứ? Ngươi giết ta rồi, ai giúp ngươi? Mà ngươi rất thích lấy lại số bạc?
Vá»›i giá»ng mỉa mai, hắn tiếp :
- Ta chắc chắn là ngươi chẳng có can đảm bỠqua số bạc đó!
Bàn tay vừa hạ xuống, lại rung rung, như sắp sửa đưa cao như lần trước.
Lâu lắm, bàn tay còn rung, tay còn rung là y do dá»±, phàm có do dá»± là cái ý định đã lung lay rồi, và cuối cùng thì cái ý định phải ngã, phải chào thua trước tiá»n bạc!
Bất giác, y thở dài.
Thở dài không chưa đủ nói lên cái bại của y, y tiếp luôn :
- Ngươi đóan đúng!
Thá»±c ra, chẳng phải cái hấp lá»±c kim tiá»n thu hút nổi cá nhân cá»§a Bởi, số bạc đó là vận mạng cá»§a cả ba đại Tiêu cục. Mất số bạc đó, ba đại Tiêu cục phá sản, hàng ngàn ngưá»i thất nghiệp, hàng trăn chi thuá»™c khắp nước phải bế môn, tài sản tiêu tan đã đành mà thanh danh cÅ©ng phải bị há»§y diệt luôn, xa hÆ¡n nữa, khi con ngưá»i Ä‘ang thịnh vượng, thì hận thù ân oán trên giang hồ được tạm thá»i xếp qua má»™t bên, lúc thanh thế xuống dốc rồi, những hận thù ân oán đó sẽ bùng lên mà đòi thanh toán.
Giả như số bạc đó, thuộc phần tư hữu của y, thì y có sá gì?
Y không thể giữ tá»± ái má»™t cá nhân, đành xô đẩy hàng ngàn ngưá»i vào tuyệt lá»™, huống chi trong số ngưá»i đó có biết bao nhiêu bằng hữu từng vào sanh ra tá»­ vá»›i y, và y phải đối xá»­ làm sao cho trá»n vẹn giao tình?
Cái nghĩa bất dung tình, Trầm Khinh Hồng đành nhận bại trước Kim Hầu Tinh.
Kim Hầu Tinh bậc cưá»i vang dá»™i, còn bao nhiêu công lá»±c, hắn vận dụng trá»n vẹn để phát lên tràng cưá»i, cưá»i khoái trá, như để trả thù sá»± thảm bại trong tay Yến Nam Thiên.
Cưá»i má»™t lúc hắn thốt :
- Bây giá» thì ngươi đã biết rồi chứ? Vô luận là ai, vô luận trong trưá»ng hợp nào chẳng làm sao giết được Kim Hầu Tinh. Bây giá» thì chắc chắn là ngươi đã thức ngá»™, Kim Hầu Tinh không ngu ngốc như ngươi tưởng!



Äêm đã xuống sâu lắm rồi.
Äèn nhà trong thị trấn đã tắt, má»i ngưá»i Ä‘á»u ngá»§ yên.
Thái Bạch Cư, ngôi quán tuy nghèo, song đóng cửa muộn nhất so với các hàng quán tại thị trấn.
Những tay tổ rượu thích ngồi lì nÆ¡i quán xá, khá» khà từ giá» này qua giá» khác, thần sắc lừ đừ, mắt nhướng không lên, cÅ©ng vẫn không chịu vá» nhà, những tay tổ đó hiện tại cÅ©ng rá»i há»i quán.
Như vậy là đêm đã quá sâu, và quán Thái Bạch Cư cÅ©ng sắp sá»­a đóng cá»­a. Bá»—ng, tiếng bánh xe lăn trên đưá»ng vang lên, chừng như xe chạy rất gấp, bánh lăn gây tiếng động rất lá»›n, tiếng động càng vang lá»›n giữa đêm vắng lạnh lùng.
Cá»— xe rất lá»›n, nhưng lại không do ngá»±a kéo, mà chính là ngưá»i lôi Ä‘i. Ngưá»i lôi xe, xe chạy nhanh, có thể nhanh hÆ¡n ngá»±a, đủ biết ngưá»i lôi xe có má»™t sức thần.
Ngưá»i lôi xe, chính là đại hán nghèo, trước đó đã lừa bán thanh kiếm rỉ sét vá»›i cái giá ngàn lượng bạc.
GiỠđây, ngưá»i đó trở lại, toàn thân đẫm máu, chẳng rõ máu cá»§a ai, hay máu cá»§a y, gương mặt y bốc ngá»i sát khí.
Trông y, kẻ yếu vía phải cho là ác quá»· hiện hình. Nhìn kỹ má»™t chút, lại nhận thấy y mưá»ng tượng má»™t thiên thần.
Tiểu nhị đã sợ hãi trong lần trước, bây giá» thấy ngưá»i khách cÅ© trở lại, tình trạng đó, lại càng hãi hùng hÆ¡n.
Cơn buồn ngủ bay đi mất, hắn hấp tấp nép mình trong một góc.
Äại hán kéo cá»— xe đến trước cá»­a quán, dừng chân lại.
Äại hán tá»± nhiên chính là Yến Nam Thiên, chẳng rõ y tìm đâu được má»™t cổ xe to lá»›n như thế, xe không ngá»±a, y phải dùng tay kéo, và cÅ©ng chẳng rõ y chất chứa gì trong xe.
Dừng lại rồi, y dịch cá»— xe sát tưá»ng nhà, Ä‘á»an bước vào quán. Không thể ẩn mình mãi được, tiểu nhị phải lấy hết can đảm, rá»i khá»i chá»— nấp, gượng Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i vuốt, há»i :
- Äại gia muốn uống rượu?
Yến Nam Thiên trừng mắt :
- Sao ngươi biết là ta muốn uống rượu?
Tiểu nhị giật mình, ấp úng :
- Äại gia... không uống rượu... thế đại gia muốn chi?
Yến Nam Thiên buông giá»ng :
- Cháo!
Tiểu nhị sững sá», lâu lắm má»›i lắc đầu, thốt :
- Làm gì có cháo, hỡi đại gia? Ở đây...
Yến Nam Thiên đập tay xuống bàn, kêu bốp một tiếng, quát :
- Có hay không, ta chẳng cần biết. Ta muốn là các ngươi phải mang ra cho ta. Làm sao có thì làm! Mang cháo rồi, sẽ đem rượu sau!
Tiểu nhị xám mặt.
Cho hắn vàng, bảo hắn từ chối, hắn cũng chẳng dám chẳng vâng. Không có sẵn cháo, hắn phải nấu, nấu gấp.



Hài nhi uống mấy muỗng cháo, ngủ yên.
Bây giá» Yến Nam Thiên má»›i uống rượu. Y ngồi uống thần sắc lầm lỳ, ánh mắt sáng ngá»i, thỉnh thoảng má»™t vài tia lá»­a bốc rá»±c.
Tiểu nhị đứng xa xa, len lén nhìn, càng nhìn càng sợ hãi. Sợ quá, cuối cùng hắn không dám nhìn.
Hắn không nhìn bằng mắt song cái ý cá»§a hắn vẫn không rá»i con ngưá»i kỳ quái đó.
Bá»—ng, Yến Nam Thiên lấy ra mấy đỉnh bạc, không cần nhìn xem có tiểu nhị ở đâu đấy hay không, bảo gá»n :
- Mua cho ta mấy thứ cần dùng!
Tiểu nhị bước tá»›i, thấp giá»ng há»i :
- Äại gia muốn mua cái chi?
Yến Nam Thiên không nhìn hắn :
- Quan tài! Hai cỗ đấy nhé!
Tiểu nhị như chết lặng tại chỗ.
Mua quan tài. Lại mua đến hai cá»—. Lại mua lúc ná»­a đêm, trong khi má»i ngưá»i Ä‘á»u ngÆ¡i nghỉ.
Giả như trong thị trấn, có ai gặp cái cảnh bất đắc kỳ tử, thân nhân cũng phải đợi đến sáng ngày, muốn gì thì muốn.
Ai lại Ä‘ang đêm, đập cá»­a nhà ngưá»i, há»i mua quan tài, mà lại mua hai cá»— cùng má»™t lúc? Ngươi ta cho là hắn Ä‘iên, ngưá»i ta vác hèo, vác gậy đánh Ä‘uổi hắn thì sao?
Hắn há hốc mồm ra, lâu lắm, mồm hắn chưa khép lại, lâu lắm hắn chẳng nói được tiếng nàỠHắn dám nói gì?
Thấy hắn chưa nhút nhít, chẳng nghe hắn nói gì, Yến Nam Thiên lại đập tay xuống bàn.
Mấy đỉnh bạc văng lên, bất ngá» lại rÆ¡i đúng trong tay tiểu nhị, làm cho hắn phải chụp lấy. Hắn đâu dám để đỉnh bạc rÆ¡i xuống ná»n, bởi để như vậy là tá» ra vô lá»….
Yến Nam Thiên hét :
- Mua quan tài! Hai cỗ quan tài. Ngươi nghe rõ chứ!
Tiểu nhị hấp tấp đáp :
- Nghe! Nghe rồi đại gia! Nghe rõ lắm!
Yến Nam Thiên lại quát, lớn hơn một chút :
- Äã nghe rõ, sao ngươi còn đứng đó?
Gặp quá»·, chưa chắc gì tiểu nhị khổ bằng gặp con ngưá»i quái dị như thế này. Hắn vắt chân lên cổ, vút ra đưá»ng ngay Khi Yến Nam Thiên uống cạn chén rượu thứ hai mươi tám, tiểu nhị trở vá».
Äôi mắt cá»§a Yến Nam Thiên đỠngầu, chẳng rõ đôi mắt đỠvì khóc nhiá»u, hay vì uống rượu nhiá»u. Y vào xe, mang thi thể Giang Phong và Nguyệt Nô ra, đặt trong quan tài. Chính y tá»± tay làm, tá»± tay thu dá»n mấy món cần thiết liệm theo xác chết.
Y không muốn má»™t bàn tay phàm tục nào mó vào hai thi thể kia, mà y xem là báu hÆ¡n tất cả các báu vật trên Ä‘á»i Rồi cÅ©ng chính y đậy nắp quan tài, đóng Ä‘inh kín đáo. Äóng Ä‘inh, y không dùng búa, chỉ dùng tay ấn vào gá»—, Ä‘inh lún gá»— như lún vào đậu há»§.
Tiểu nhị đứng gần đó, chá» xem y có ý sai bảo chi chăng, trông thấy cách y đóng Ä‘inh, phải lắc đầu Hắn tá»± há»i, trước mặt hắn là má»™t thiên thần hay má»™t con ngưá»i bằng xương bằng thịt như hắn.
Äậy nắp, đóng Ä‘inh xong, Yến Nam Thiên nhìn hai cá»— quan tài, uống liên tiếp bảy chén.
Y không khóc ná»­a nhưng thần sắc còn thê thảm hÆ¡n lúc khóc. Chén rượu cuối cùng, y cầm nÆ¡i tay, giữ nó lÆ¡ lá»­ng đó, mắt đăm nhìn quan tài, tưởng đến ngưá»i xưa, thân đối trước di hài cố hữu, mà hồn như theo nhau tận góc biển, phương trá»i...
Y đứng như thế lâu lắm.
Tiểu nhị cÅ©ng đứng nhìn y trá»n thá»i gian đó, hoặc giả hắn không dám bá» Ä‘i đâu, hoặc giả hắn ngây ngưá»i, hắn cÅ©ng xuất hồn.
Sau cùng, y từ từ thốt, giá»ng nói âm trầm, gởi vá» mông lung, diệu vợi :
- Nhị đệ Æ¡i! Ngu huynh cÅ©ng muốn theo nhau vá» nÆ¡i ấy, cho trá»n tình trá»n nghÄ©a vá»›i nhau, cho cả hai chúng ta không còn cô đơn má»—i ngưá»i má»™t cảnh. Nhưng kẻ thù còn sống, ngu huynh chưa thể bá» Ä‘i được. Nhị đệ chá» nhé, chá» khi nào ngu huynh báo hận này xong rồi, chúng ta sẽ há»™i hiệp vá»›i nhau mãi mãi!



Tà dương đã nhuá»™m vàng loang lổ trên con đưá»ng lá»›n trong địa phận Thái Nguyên, cây rung rung theo gió, những đốm vàng cÅ©ng rung rung theo, tạo cái vẻ lung linh cho con đưá»ng nằm chết lặng dưới cÆ¡n nắng cháy suốt ngày tròn.
Bên vệ đưá»ng, má»™t tấm chiêu bài, có ba chữ: Thiên Lý Hương. Ba chữ màu vàng, phản chiếu ánh tà dương chói lá»i
Ngưá»i trong hạt SÆ¡n Tây còn ai không biết Thiên Lý Hương là má»™t xưởng chuyên chế tạo các lá»ai hương nổi tiếng khắp sông hồ?
Mua hương dùng trong việc tang lá»…, gặp nhãn hiệu Thiên Lý Hương thì nhất rồi, chắc chắn chẳng há» có cái việc mang tiá»n đổi lấy món hàng hữu danh vô thá»±c.
Hoàng hôn xuống, đêm dần vá», hÆ¡n mưá»i ngưá»i vừa chá»§ vừa nhân công quây quần bên bàn ăn.
Thá»i gian đúng lúc má»i ngưá»i thừa nhận sau má»™t ngày dài vất vả vì sinh kế, trên con đưá»ng rá»™ng rãi, đã có ngưá»i ung dung bách bá»™, hứng ngá»n gió chiá»u. Bá»—ng má»™t cá»— xe to lá»›n từ xa xa tiến đến, xe chạy nhanh, xe do ngưá»i kéo nhưng chạy nhanh hÆ¡n do ngá»±a kéo. Cá»— xe bất chấp khách Ä‘i đưá»ng, làm ai ai cÅ©ng hoảng hốt tạt vào lá», kẻ văng giày, rÆ¡i dép.
Cỗ xe dừng lại trước cửa hiệu Thiên Lý Hưong.
Má»™t đại hán chạy bay vào hiệu. Chẳng rõ đại hán có làm chi chăng, tất cả những ngưá»i trong hiệu bá»—ng dưng cảm thấy thân hình tê dại, chẳng má»™t ai cá»­ động được.
Äại hán khuân từng bó nhang lá»›n, từng đống giấy vàng, toàn là loại thượng hảo hạng, dồn nhét những nhang và giấy vàng đó vào hai cá»— quan tài Xong xuôi rồi, đại hán vừa bước ra cá»­a, vừa quay đầu bảo má»i ngưá»i trong hiệu :
- Các ngươi yên trí, trong ná»­a khắc thá»i gian, tất cả sẽ cá»­ động trở lại như thưá»ng. Vá» cái khoảng tiá»n cá»§a số nhang, giấy vàng này, ta hẹn ngày mai sẽ trở lại thanh toán cho các ngươi, bán má»™t, ta trả hai, bù lại chá»— ta mua ngang như thế này!
Những ngưá»i chứng kiến cảnh đó, Ä‘á»u xám mặt.
Chẳng phải đại hán hành hung ai, song thần khí của đại hán oai mãnh quá chừng, ai trông thấy đại hán cũng phải khiếp vía.



Thá»i gian vào giữa ngá», nắng đổ xuống đỉnh đầu, bên bá» ranh má»™t ruá»™ng dưa, có táng cây khá mát.
Dưới táng cây đó, một thiếu phụ đang vạch ngực áo cho con bú.
Thiếu phụ thừa sữa, một hài nhi làm sao nút cạn hai bầu to hơn quả dưa lớn nhất trong ruộng?
Thiếu phụ vừa cho con bú, vừa lim dim đôi mắt, đùa vá»›i cÆ¡n buồn ngá»§ theo gió nhẹ vá».
Äùa vá»›i cÆ¡n buồn ngá»§, chứ thiếu phụ làm sao dám ngá»§ ngay tại gốc cây? Tuy nhiên nàng cÅ©ng dật dá», ná»­a tỉnh, ná»­a mê trong cái mông lung cá»§a cam tưởng.
Bá»—ng, nàng có cảm nghÄ© là má»™t đôi mắt Ä‘ang nhìn đăm đăm vào hai gò bồng đào mụ tròn sữa ngá»t nÆ¡i ngá»±c nàng.
Một nữ nhân để lộ bộ ngực trắng nõn nà, tròn đôi vú, còn gì e thẹn bằng?
Huống chi, tại địa phương này, có thiếu chi ngưá»i quen tánh khinh bạc nữ nhân, những nữ nhân nào Ä‘i đứng má»™t mình nÆ¡i hoang vắng thưá»ng bị chúng chá»c ghẹo, sá»— sàng.
Chính thiếu phụ cÅ©ng đã hÆ¡n má»™t lần bị chúng chận đưá»ng.
Nhưng đôi mắt Ä‘ang nhìn ngá»±c nàng, không giống vá»›i những cặp mắt thưá»ng ngày. Äôi mắt này không bốc rá»±c niá»m dục vá»ng.
Äôi mắt này nhìn vào chá»— kín cá»§a ngưá»i phái yếu vẫn nghiêm trá»ng phi thưá»ng, chừng như đối vá»›i chá»§ nhân đôi mắt đó, trên Ä‘á»i này chẳng bao giá» có sắc dục.
Hoặc giả bình sanh, ngưá»i đó không há» biết sắc dục là gì.
Lim dim mắt mà thiếu phụ vẫn có cảm nghĩ như vậy.
Mở mắt ra rồi, nàng nhìn rõ hÆ¡n, nhận ra ngưá»i có đôi mắt đó oai hùng phi phàm, thần khí cá»§a ngưá»i gieo khiếp đảm cho bất cứ ai chạm mặt vá»›i ngưá»i.
Äó là má»™t đại hán, hoàn toàn xa lạ đối vá»›i thiếu phụ. Äại hán không có vẻ gì sang cả, bởi y phục xốc xếch, dÆ¡ dáy, mặt bụi bám đầy, tóc rối bù, cÅ©ng đầy bụi bám, giày rách.
Con ngưá»i đó, còn tiá»u tụy hÆ¡n má»™t tên hành khất, hay nói đúng hÆ¡n, đó là má»™t tên hành khất không ăn đã mấy hôm liá»n.
Nhưng oai phong phát ra từ con ngưá»i đó, thiếu phụ nhìn qua là rợn mình.
Nàng chẳng hiểu tại sao, thấy ngưá»i đó, nàng lại quá sợ, sợ hÆ¡n thấy hung thần, ác quá»·.
Kỳ quái hơn nữa, đại hán có bế một hài nhi, còn non ngày hơn đứa bé nơi tay nàng.
Và giỠđây, đứa hài nhi đó bật khóc, tiếng khóc của nó sao mà vang lớn thế?
Cái mẫu tánh bừng lên nÆ¡i thiếu phụ khi nghe trẻ thÆ¡ khóc, nàng buá»™t miệng há»i đại hán :
- Mẹ nó đâu?
Äại hán đáp gá»n :
- Không còn!
Trong ánh mắt cá»§a thiếu phụ, thoáng lá»™ niá»m kinh dị.
Lâu lắm, nàng thốt :
- Chừng như nó đòi bú.
Äại hán gật đầu :
- Phải! Nó đói!
Thiếu phụ nhìn đứa bé nÆ¡i lòng nàng, vụt cưá»i tươi :
- Trao nó đây cho tôi, tôi cho nó bú. Mấy hôm nay sữa căng nhiá»u, con chó con cá»§a tôi bú không hết, dù chia cho hài nhi đó má»™t phần, cÅ©ng chẳng hại gì sức khá»e cá»§a tôi.
Äại hán lá»™ sắc mừng, hấp tấp thốt :
- Äa tạ!
Y trao đứa bé cho thiếu phụ ngay.
Sanh ra chưa được mấy ngày, da thịt còn non quá, sá» nhẹ vào đó cÅ©ng đủ làm trầy, thế mà nó lại bị kẻ nào hung ác quá chừng, chém phá»›t qua má»™t bên má cá»§a nó, vết thương tuy liá»n da, song còn rạng Ä‘á»...
Thương hại đứa bé, thiếu phụ cau mày :
- Nam nhân bao giỠcũng vụng vỠtrong việc bế trẻ, sơ suất một chút là nó mang thương tích như vậy đó. Nghĩ cái nàng nào đó, đáng hận thật, sao lại không nuôi con, lại giao cho nam nhân giữ gìn? Nam nhân thì giữ trẻ thế nào được?
Äại hán đã nói, mẹ đứa bé không còn, thiếu phụ cứ tưởng là nàng ấy phụ tình, trốn chồng, bá» con, đáng lẽ thiếu phụ mắng nặng hÆ¡n, song ngại làm Ä‘au lòng ngưá»i bị tình phụ, nên nói phá»›t qua má»™t chút như thế.
Äại hán nói rõ hÆ¡n :
- Mẹ nó chết rồi, ngay lúc vừa sanh hạ nó!
Thiếu phụ trố mắt.
Nàng kêu lên :
- Má»›i bao lá»›n đó lại côi cút rồi? Äáng thương biết bao. Trá»i! Sao lại có cái lá»›p ngưá»i vừa mở mắt chào Ä‘á»i là vòng tay ôm liá»n nổi khổ. Còn gì khổ hÆ¡n cho má»™t đứa bé không mẹ? Còn gì khổ hÆ¡n cho má»™t nam nhân làm công việc cá»§a má»™t vú già?
Äại hán thở dài.
Y nhận ra, có nói gì cũng bằng thừa, bởi thiếu phụ đã hiểu rồi, nàng hiểu nổi khổ của một đứa bé không mẹ từ lúc sơ sanh, lớn lên nó sẽ lạc loài là cái chắc, bởi lẽ giản dị nhất là nó vẫn thiếu cha, thiếu nhà...


hết: Hồi 4, xem tiếp: Hồi 5
Tài sản của danangcity

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
àãåíòñòâî, àóäèî, ëåíêîì, ëþäåé, giang ho tha ac 4vn, giang ho thap ac-4vn, ïèööû, ïîðíîðàññêàçû, òàíöåâ, òåðüåðû, ôèòíåñ


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™