  | 
	
	 | 
 
 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				12-09-2008, 05:23 AM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			
				
				Äá»™i Xung KÃch  
 
  
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: May 2008 
					Äến từ: Hà Ná»™i 
					
					
						Bài gởi: 562
					 
                    Thá»i gian online: 1 giá» 5 phút 47 giây
                 
					
 
	Thanks: 532 
	
		
			
				Thanked 159 Times in 80 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	| 
		
	
		
		
			
			 
				
				Thất Lão Kiếm - TG: Cổ Long (trá»n bá»™)
			 
			 
			
		
		
		
			
			Hồi 1    Thất Lão Bát Tuyệt kiếm 
 
       
 
  
 
Trên cao, vầng trăng  tròn treo lÆ¡ lá»ng giữa từng không nhả ánh sáng bạc lạnh lùng xuống đỉnh núi  hoang lương, ánh sáng chảy dài theo sÆ¡n đạo quanh co uốn lượn ngút má» dần vào  khu rừng ráºm dưới chân núi. 
Äỉnh núi là má»™t khoảng rá»™ng, mặt bằng, bốn bá» im  ắng, im ắng từ đỉnh núi theo ánh sáng trăng dá»c theo sÆ¡n đạo, đến táºn khu  rừng. 
NÆ¡i đỉnh núi, có bảy bóng ngưá»i phân thành hai cánh ngồi đối diện vá»›i  nhau, mắt nhắm nghiá»n, không ai nói vá»›i ai má»™t tiếng nào, trông há» như bảy pho  tượng đá được đặt tại đó từ nghìn xưa. 
Hai cánh cách nhau độ trượng, má»™t bên  sáu, má»™t bên má»™t, há» ngồi như váºy chẳng rõ từ lúc nào và bây giá» thì ngưá»i duy  nhất cá»§a cánh thiểu số bắt đầu nhÃch động trước. 
Cả bảy ngưá»i Ä‘á»u thoát được  trá»n vẹn, bất quá há» chỉ còn má»™t Ä‘iểm nhá» khà lá»±c đủ thoi thóp con tim cầm hÆ¡i  để sống, cho nên ngưá»i đó dù cá»±a mình, song không đứng lên nổi. 
Cá»±a mình rồi,  ngưá»i đó từ từ mở mắt, rồi từ từ nhẹ buông tiếng thở dài. 
Ngưá»i đó có gương  mặt trắng bệch, dưới ánh trăng, màu trắng ấy quá ảm đạm, gần như xanh. Tác ngưá»i  vào tầm trên dưới thất tháºp, mặt nhăn nheo chứng tá» phong trần lắm độ, sương  nắng đã nhuá»™m cằn cá»—i làn da, chỉ lạ má»™t Ä‘iá»u là vào thượng thá» rồi mà cằm chẳng  có má»™t cá»ng râu. 
Sáu ngưá»i bên cạnh da số thì khác hẳn, há» cÅ©ng là những lão  niên nhân nhưng ai ai cÅ©ng có râu chòm trắng xóa. 
Ngưá»i mặt trắng không râu  mở mắt rồi, chưa nói gì. 
Mãi má»™t lúc sau, lão má»›i cất tiếng há»i : 
- Các vị  cảm thấy sao? 
Bên cánh đối láºp chưa ai đáp. 
Thá»i khắc trôi qua, độ tàn hai  bữa ăn, trong sáu ngưá»i đối láºp thì có năm ngưá»i mở mắt cùng má»™t lượt, còn ngưá»i  thứ sáu cứ nhắm luôn. ChÃnh lão nhân nhắm mắt này cất tiếng đáp : 
- Vô Mục  Tẩu ta hôm nay chịu phục ngươi đó! 
Thì ra, lão là ngưá»i tàn phế, lão mất cả  đôi mắt! 
Má»™t vị gù lưng nhưng vóc dáng lại cao hÆ¡n năm đồng bạn, trầm giá»ng  thốt : 
- Tại sao lại chịu phục lão ấy? Thì cứ lưỡng bại câu thương lại chẳng  được sao? 
Lão nhân mặt trắng bệch không râu cưá»i khổ, gằn từng tiếng : 
-  Lưỡng bại câu thương? Quả là lưỡng bại câu thương mà! Chúng ta cứ quyết đấu đến  quên cái chết như thế này, tại sao chuốc khổ cho mình mãi? 
Má»™t cÆ¡n gió quét  qua, phất bay cánh tay áo hữu cá»§a má»™t lão nhân. Thì ra, lão nhân này cụt mất  cánh tay hữu. ChÃnh lão cưá»i lá»›n má»™t tiếng rồi thốt : 
- Äã sợ có ngày nay,  thì sao chẳng hối háºn cho cái buổi ban đầu? Nếu hai mươi năm trước ngươi chịu  biểu lá»™ thế kiếm đó thì giỠđây đâu có dịp cho ngươi nói đến danh từ  “khổâ€? 
Từng thá»› thịt nÆ¡i gương mặt trắng cá»§a lão nhân không râu giáºt nhẹ, lão  đáp : 
- Ta đã nói gì hai mươi năm trước, hôm nay lá»i nói đó vẫn còn y. Thá»i  gian chuyển biến, giá trị cá»§a nó vẫn trưá»ng tồn. Ta đã nói như thế nào, hẳn các  ngươi không quên chứ? Ta nói rằng: “chỉ cần các ngươi thắng nổi ta là ta biểu lá»™  thế kiếm đó ngay vá»›i các ngươi.†Rất tiếc, suốt hai mươi năm dài, các ngươi bất  tài vẫn toàn bất tài. Hừ! Hừ! Ta xem, dù hai mươi năm sau nữa, các ngươi cÅ©ng sẽ  không là đối thá»§ cá»§a ta! 
Má»™t lão nhân vụt đứng lên, nhưng chỉ đứng chân hữu,  còn chân tả thì cụt mất từ lâu. Äứng lên thì mạnh dạn lắm, song lão chao ngưá»i  má»™t chút rồi má»›i đứng vững được. 
Lão nhân mặt trắng không râu thở dài : 
-  Không ngỠThiết Cước Tiên Khuyết Thối Tẩu hôm nay lại đứng không vững. 
Khuyết  Thối Tẩu tức uất, giá»ng quái dị : 
- Ngưá»i đừng ngạo ngưá»i ta! Hôm nay, ngươi  cÅ©ng chẳng tốt đẹp chi đó, cần gì phải là mưá»i năm sau, bá»n ta cứ truyá»n cho  nhau má»™t thế kiếm là trong má»™t tháng thôi, bá»n ta sẽ đánh bại ngươi cầm  chắc! 
Lão nhân mặt trắng không râu cưá»i vang mấy tiếng, Ä‘oạn ung dung đứng  lên, xem như không mất chút khà lá»±c nào. 
Sáu lão nhân đối láºp thấy thế đồng  thất sắc, há» nháºn định qua thần khà và âm thinh cá»§a đối phương, cứ tưởng là đối  phương đã khôi phục công lá»±c hoàn toàn. Äến cả Thiết Cước Tiên cÅ©ng còn kém lão  má»™t báºc! 
Lão nhân mặt trắng không rầu cưá»i rồi cao giá»ng thốt : 
- Tại sao  hai mươi năm trước các ngươi không truyá»n cho nhau má»™t thế kiếm? Hừ! Truyá»n cho  nhau má»™t thế kiếm! Nếu các ngươi có làm cái việc đó thì kết quả đã như thế nào  hả? Ta nghÄ© cho dù đến cả hai mươi năm sau, các ngươi má»—i ngưá»i cÅ©ng vẫn chỉ  biết má»™t thế kiếm mà thôi! 
Vô Mục Tẩu cảm khái phi thưá»ng, nhẹ buông tiếng  thở dài đáp : 
- Bá»n ta không ai chịu Ä‘em thế kiếm cá»§a mình truyá»n lại cho  ngưá»i khác, xem hai mươi năm sau nữa, chung quy chúng ta cÅ©ng vẫn không phải là  đối thá»§ cá»§a ngươi! 
Lão nhân mặt trắng không râu tiếp : 
- Các ngươi cùng là  trong bá»n vá»›i nhau mà cÅ©ng không chịu truyá»n thá» thế kiếm cá»§a mình cho đồng bá»n,  lại bức ta phải biểu lá»™ thế kiếm cá»§a ta cho các ngươi biết, lấy cái tâm cá»§a mình  độ cái tâm cá»§a ngưá»i, các ngươi nghÄ© ta có thể làm được má»™t việc mà các ngươi  chẳng khứng chăng? Trong thiên hạ, đâu có sá»± tiện nghi dánh cho các ngươi  chứ? 
Lão nhân gù lưng khum lưng đứng lên, cháºm rãi thốt : 
- AI bảo ngươi  biết hÆ¡n bá»n ta má»™t thế kiếm chứ? “Hải Uyên kiếm pháp†chỉ có tám chiêu, bá»n ta  sáu ngưá»i, má»—i ngưá»i biết má»™t chiêu, chỉ độc có má»—i mình ngươi thì lại biết đến  hai chiêu. Nếu ngươi Ä‘em chiêu kiếm thứ tám đó ra biểu diá»…n cho bá»n ta thấy, cho  tất cả cùng biết đủ chiêu kiếm như nhau thì thiên hạ thái bình là cái chắc, có  phải váºy không nào? 
Lão nhân mặt trắng không râu báºt cưá»i lá»›n, cưá»i dài, ghê  rợn cưá»i mãi má»™t lúc lâu, như mượn cÆ¡n cưá»i để trút hết niá»m Ä‘au chất chứa từ  lâu. Lão cưá»i đến ná»—i thần sắc biến đổi, rồi lão dịu cÆ¡n cưá»i. 
Sá»± biến đổi  thần sắc cá»§a lão chẳng ai phát hiện, trừ hai lão nhân ngồi lặng từ đầu đến bây  giá». Má»™t lúc sau, lão nhân mặt trắng không râu má»›i Ä‘iá»u hòa chân khà lại được,  Ä‘oạn lão cất giá»ng hùng hồn, thốt : 
- Ta hÆ¡n các ngươi má»—i ngưá»i má»™t chiêu  kiếm, các ngươi Ä‘á»u biết là cái hÆ¡n đó ta đánh đổi bằng cái Ä‘au khổ như thế nào  chăng? Cứ má»—i đêm, vào giá» tý, ta sá» ngá»±c, lòng há»i lòng, tiếp nháºn sá»± thống khổ  suốt Ä‘á»i để đánh đổi má»™t chiêu kiếm, như váºy có đáng giá chăng? Má»™t chiêu kiếm  hại khổ ta như thế, ta có thể khinh thưá»ng để Ä‘em nó truyá»n thụ cho các ngươi  được chăng? 
Sáu lão nhân kia lá»™ vẻ ảm đạm, tá»± nhiên há» Ä‘á»u hiểu ý nghÄ©a cá»§a  hai tiếng thống khổ như thế nào, bởi hai tiếng đó Ä‘eo Ä‘uổi, bám vÃu theo hầu như  là hình vá»›i bóng và hiện tại thân thể bất toàn cá»§a há» là má»™t chứng minh cụ thể  cá»§a sá»± hiểu biết hai tiếng đó. Há» cùng cúi đầu, há» cùng láºp lại trong tâm tư câu  nói cá»§a lão nhân mặt trắng không râu: “Tiếp nhân sá»± thống khổ suốt Ä‘á»i, để đánh  đổi má»™t chiêu kiếm, như váºy có đáng giá chăng?†
Má»™t áng mây Ä‘en bay qua, che  khuất vầng trăng, không gian chìm trong hắc ám, cả bảy ngưá»i chỉ nhìn thấy lá» má»  sắc diện cá»§a nhau. 
Khuyết Thối Tẩu khẽ thở dài, thốt : 
- Hôm nay lại thêm  má»™t trưá»ng quyết đấu võ công! Hai mươi năm đã qua rồi! Cho dù là bao năm vá» sau  Ä‘i nữa, chúng ta cÅ©ng chẳng dung tha bất cứ ngưá»i nào biết được hai chiêu “Hải  Uyên kiếm phápâ€! Trừ ra có chết Ä‘i thì thôi, chúng ta không ai tiêu diệt được  cái tâm quyết tái đấu. 
Lão nhân mặt trắng không râu lạnh lùng đáp : 
- Các  ngươi nếu không thắng nổi ta, thì dù đến lúc ta chết Ä‘i, ta cÅ©ng chẳng há» biểu  lá»™ chiêu kiếm nào trong hai chiêu cá»§a ta cho các ngươi biết. Ta thà mang nó theo  mình làm bạn chốn tuyá»n đài chứ không chịu Ä‘em tuyệt há»c truyá»n lưu trên thế  gian. 
Vô Mục Tẩu lại thở dài, thốt : 
- Hà tất phải váºy! Ngươi cứ Ä‘em má»™t  chiêu kiếm truyá»n lại cho bá»n ta, để má»—i ngưá»i Ä‘á»u biết hai chiêu như nhau thì  chúng ta sẽ không còn dùng khà lá»±c cá»§a những ngày tàn quyết đấu vá»›i  ngươi. 
Lão nhân mặt trắng không râu lắc đầu, hừ lạnh : 
- Äừng nói nhảm!  ÄÆ°á»ng đưá»ng là Vô Mục Tẩu mà lại có cái giá»ng trẻ con như thế à? Buồn cưá»i tháºt!  Äáng thẹn tháºt! 
Vô Mục Tẩu nÃn lặng. 
Khuyết Thối Tẩu chợt cao giá»ng : 
-  Xem ra, năm sau, ngày này, chúng ta lại sẽ gặp nhau! 
Lão nhân mặt trắng không  râu ưỡn ngực : 
- Năm sau, ngày này, ta sẵn sàng hầu tiếp các ngươi! 
Trong  hai lão nhân chưa hỠmở miệng, bây giỠmột đưa tay làm mấy cái dấu rồi một kia  cất tiếng : 
- à tứ của à lão như vầy: Các vị nếu muốn sống thêm mấy năm nữa  thì cái ước hẹn năm sau phải thủ tiêu đi là hơn. 
Công lá»±c cá»§a lão nhân này  kém hÆ¡n các bạn, mãi đến bây giá» lão chưa khôi phục được, cho nên âm thinh cá»§a  lão phát xuất rất suy nhược, rồi thì gặp lúc gió núi bốc vá» làm loãng tiếng nói  cá»§a lão Ä‘i nên ngưá»i ta chỉ nghe mÆ¡ hồ chẳng hiểu rõ ràng. 
Khuyết Thối Tẩu  hét to : 
- Này à lão! Tung Tẩu nói gì, ngươi bảo lão ta nói lớn hơn một chút  đi! 
Thì ra, hai lão nhân sau cùng, một thì câm, một thì điếc. 
Bên cánh sáu  ngưá»i thì có má»™t mất mắt, má»™t mất tay, má»™t mất chân, má»™t gù lưng, má»™t Ä‘iếc, má»™t  câm. 
Lão nhân mất tay ngồi cạnh lão Ä‘iếc, nghe được rõ hÆ¡n những ngưá»i ngồi  xa liá»n láºp lại câu nói cá»§a Tung Tẩu. 
à lão bảo thế là lo cho sức khá»e cá»§a  má»i ngưá»i, ai ai cÅ©ng biết lão tinh thông y thuáºt, hẳn lão hiểu sá»± suy kém cá»§a  má»i ngưá»i. 
Lão nhân gù trố mắt : 
- Lá»i nói đó, có nghÄ©a như thế nào? 
à lão lại làm mấy dấu tay. 
Tung Tẩu váºn khà lên Äan Ä‘iá»n, cố lấy sức cất to  tiếng giải thÃch : 
- Chúng ta quyết đấu hôm nay, ai ai cÅ©ng thá» thương cá»±c  trá»ng, nếu vì sá»± ước đấu năm sau mà ná»— lá»±c táºp luyện thì bịnh thế tái phát,  không đầy má»™t khắc tất cả chẳng còn ai trông thấy mặt ai trên cõi Ä‘á»i  này. 
Lão nhân mặt trắng không râu gáºt đầu thốt : 
- Lão ấy nói đúng đó. Dù  ta tự cảm giác mình thỠnội thương rất nặng, muốn khôi phục nguyên trạng chẳng  phải mất mấy năm ngắn ngủi mà làm được. 
à lão lại làm tiếp mấy dấu  tay. 
Tung Tẩu lạnh lùng tiếp : 
- Tuy ngươi khôi phục công lá»±c nhanh hÆ¡n  hết, song thá»±c ra ngươi thá» thương lại nặng hÆ¡n hết má»i ngưá»i. Nếu không mất Ãt  nhất mươi năm, nhất định ngươi không có cách gì khôi phục nguyên trạng nổi. à  lão nói rằng, vì có lợi cho bá»n ta mà cÅ©ng có lợi cho cả ngươi luôn, sá»± ước đấu  đó thay vì định là ngày này năm sau thì nên dá»i lại là ngày này, mưá»i năm  sau. 
Lão nhân mặt trắng không râu cưá»i lá»›n : 
- Tốt! Tốt! Các ngươi sợ ta  chết mất, rồi tuyệt há»c phải bị thất truyá»n. Mưá»i năm sau, dù ta có chết Ä‘i,  cÅ©ng sẽ có má»™t ngưá»i mang hai chiêu kiếm cá»§a “Hải Uyên kiếm pháp†đến nÆ¡i ước  hẹn gặp các ngươi. Bất quá, mưá»i năm sau, cÅ©ng như bây giá», cÅ©ng như hai mươi  năm qua, các ngươi không thắng nổi Dụ ta đâu. 
Lão nhân mất tay không phục,  há»i : 
- Nếu bá»n ta thắng? 
Lão nhân mặt trắng không râu đáp nhanh : 
-  Thì cái chiêu kiếm thừa ra đó sẽ được biểu lá»™ công khai cho các ngươi thấy,  chẳng những thế, ta sẽ còn truyá»n luôn cả hai chiêu cho các ngươi. 
Khuyết  Thối Tẩu gáºt gù : 
- Như váºy là mưá»i năm sau, bá»n ta má»—i ngưá»i sẽ biết đến ba  chiêu, hÆ¡n ngươi má»™t chiêu. 
Lão nhân không râu cưá»i lạnh : 
- Các ngươi  nhất định là sẽ thắng ta? 
Lão nhân gù lưng mỉm cưá»i : 
- Ai biết được là  bá»n ta sẽ không thắng chứ? Mưá»i năm sau nếu bá»n ta bại, thì má»—i ngưá»i sẽ truyá»n  cho ngươi má»™t chiêu kiếm! Có thế má»›i công bình! 
Lão nhân không râu cao giá»ng  : 
- Quân tỠnhất ngôn! 
Sáu ngưá»i cánh đối phương thương nghị má»™t lúc, cả à  lão cÅ©ng đồng tình. 
Cả sáu ngưá»i đồng thốt, hay đúng hÆ¡n năm ngưá»i cùng thốt,  má»™t gáºt đầu : 
- Ngựa tứ khó theo! 
Há» là những nhân váºt tuyệt đỉnh trong võ  lâm, lá»i nói cá»§a há» có giá trị ngàn vàng. 
Lão nhân mất tay tiếp : 
- Nếu  bá»n ta chẳng may chết trước ngày ước hẹn, thì sẽ có ngưá»i mang chiêu kiếm đến  nÆ¡i ước há»™i. 
Lão nhân không râu vòng tay : 
- Như váºy đó. Dụ ta xin chào  biệt! 
Lão quay mình. 
Khuyết Thối Tẩu gá»i to : 
- Hãy khoan! 
Khi áng  mây Ä‘en qua khá»i mặt trăng, không gian sáng lại nhưng vắng bóng ngưá»i, tịch mịch  trở vá» vá»›i rừng núi. 
Xem  tiếp hồi 2   Ngưá»i trong cÆ¡n mưa 
 
  
 	
  Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này:
	
		 
		
		
		
		
		
        
		    
    
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				12-09-2008, 05:26 AM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			
				
				Äá»™i Xung KÃch  
 
  
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: May 2008 
					Äến từ: Hà Ná»™i 
					
					
						Bài gởi: 562
					 
                    Thá»i gian online: 1 giá» 5 phút 47 giây
                 
					
 
	Thanks: 532 
	
		
			
				Thanked 159 Times in 80 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Hồi 2    Ngưá»i trong cÆ¡n mưa 
        
 
 
  
 
Chung quanh, là má»™t  cánh đồng bao la, rá»™ng đến táºn chân trá»i, giữa cánh đồng, má»™t khu rừng cây sầm  uất, trên cao, mây Ä‘en giăng mắc, mây không ngừng từ má»™t phương hướng theo gió  lá»™ng đổ vá», càng phút càng dày. Dù thá»i gian vào ngá», khu rừng Ä‘en tối như chìm  trong màn đêm. 
Rồi thì mưa xuống từng hạt to, thoạt đầu lơi lơi hạt, dần dần  nặng hạt, cuối cùng thì mưa như trút xuống, tiếng ào ào vang lên, như ngàn muôn  ngựa thi vó tung hoành. 
Sấm nổ không ngừng, chá»›p lóe không ngừng, má»—i cÆ¡n  chá»›p nhanh lên, khu rừng lại sáng hÆ¡n ban ngày, qua những chá»›p sáng đó, ba bóng  ngưá»i hiện ra, má»™t chạy trước hai Ä‘uổi theo sau, ngưá»i chạy nhanh, bởi chạy  chết, kẻ Ä‘uổi lại nhanh hÆ¡n, quyết bắt được ngưá»i chạy. 
Ngưá»i chạy trước cầm  thanh kiếm nÆ¡i tay tả, kiếm buông thõng, máu từ vai chảy xuống, hòa vá»›i nước  mưa, nhuá»™m đỠná»a thân mình, cÆ¡n chá»›p nhoáng lên, máu cÅ©ng chá»›p ngá»i  theo. 
Hai kẻ chạy sau, tay cầm kiếm, nhưng là loại kiếm cổ quái, kiếm không  bằng thép, bằng gá»—, mà là bằng xương trắng. Há» có thân vóc cao, ốm trông như hai  bá»™ xương khô di động. Ai trông thấy hai ngưá»i này, dù gan lỳ cÅ©ng phải rùng  mình. Há» chạy song song vá»›i nhau, mắt chú vá» ngưá»i phÃa trước. 
Ngưá»i bên tả  gá»i to : 
- Gã hỠNhuế! Nếu hôm nay ta để cho ngươi chạy thoát, thì Nhân Ma  Kha Khinh Nông này đúng là con của ngươi đó! 
Ngưá»i bên hữu nối lá»i, giá»ng vẫn  cao như đồng bạn : 
- Hãy ngoan ngoãn theo bá»n ta trở lại bái kiến Bảo chá»§ Ä‘i,  nếu mà ngươi để cho Äịa Ma Na Ấn Viá»…n chụp được, thì ngươi có hy vá»ng thá» nháºn  mưá»i tám cá»±c hình nÆ¡i địa ngục đấy. 
Mặc kẻ Ä‘uổi gá»i, mặc há» dá»a, ngưá»i chạy  trước cứ chạy, trong đầu óc chỉ có má»—i má»™t ý niệm: “trốn!†
Phải! Làm sao trốn  thoát nanh vuốt Nhân Ma và Äịa Ma! 
Nhưng, hắn chạy liá»u, như nhắm mắt mà  chạy, không phân phương hướng, miá»…n sao chạy thoát khá»i bá»n Ä‘uổi phÃa sau, dù là  biển cả, cÅ©ng bất biết dù phải chết cÅ©ng cam, miá»…n đừng rÆ¡i vào tay song ma phÃa  háºu là được rồi. 
Ngưá»i chạy hẳn đã chạy từ lâu, phần thá» thương, nên kiệt  sức, hiện tại thì lá»±c khà không còn, bất quá đôi chân do nghị lá»±c chỉ huy, do ý  niệm cầu sanh chỉ huy, chứ sức ngưá»i thì tiêu tan từ lâu. 
Bóng tối là má»™t trở  ngại cho mắt cá»§a kẻ Ä‘uổi theo, mưa ầm ầm là má»™t trở ngại cá»§a tai cá»§a kẻ Ä‘uổi  theo, kẻ Ä‘uổi chỉ bằng vào linh giác mà chạy, cÅ©ng nhá» thế, ngưá»i bị Ä‘uổi chưa  bị tóm nhanh chóng. Cho nên, qua má»™t lúc, Nhân Ma và Äịa Ma mất hút ngưá»i phÃa  trước. Cả hai bắt buá»™c phải dừng chân lại, nghe ngóng. 
Há» nghe gì được trong  tiếng mưa ầm ầm, bây giá» thì mưa Ä‘á»u nhịp, sấm không còn nổ nữa, chá»›p cÅ©ng bặt  luôn, mắt trở thành vô dụng giữa cảnh tối tăm, tai cÅ©ng chẳng giúp Ãch được  gì. 
Nhân Ma Kha Khinh Nông trầm giá»ng há»i : 
- Làm sao đây, nhị ca? Hắn  biến mất dạng rồi! 
Äịa Ma Na Ấn Viá»…n hừ má»™t tiếng, đáp : 
- Tiểu tỠtrúng  một nhát kiếm của ta, mà còn chạy được đến đây, kể cũng là một tay khá đó! Tuy  nhiên, ta tin hắn chẳng chạy đi đâu nổi nữa, nhất là dưới cơn mưa này. Chắc chắn  còn ẩn nấp quanh quẩn đâu đây. 
Rồi hỠđộ chừng phương hướng, lại chạy đi, ra  đến bìa rừng hỠdừng. 
Má»™t cÆ¡n chá»›p lẻ loi nháng lên, há» thấy ngưá»i há» Nhuế  nằm sóng soài trên mặt đất, cách hỠđộ ba trượng. Ngưá»i há» Nhuế đã hôn  mê. 
Äịa Ma Na Ấn Viá»…n reo vang lên : 
- Có thế chứ! Chẳng lẽ ngươi chui  xuống đất! Trước hết hãy chặt đôi chân ngươi, cho ngươi đừng chạy nữa, đỡ phà  công bá»n ta Ä‘uổi bắt. 
Bóng ngưá»i vù Ä‘i, thanh kiếm xương rÃt gió. 
Chắc  chắn là ngưá»i há» Nhuế phải khổ rồi. 
Má»™t tiếng rú thảm vang lên. Ngưá»i há» Nhuế  đã hôn mê, thì làm gì còn rú thảm được? 
Nhân Ma Kha Khinh Nông giáºt bắn  ngưá»i, vá»™i há»i gấp : 
- Nhị ca! Nhị ca làm sao thế? 
Bóng tối còn dày quá,  ngoài tầm cánh tay, chẳng trông thấy gì cả. Chợt y nghe nhói dưới nách, rồi máu  tươi vá»t chảy ròng ròng. 
Y kinh hãi, mũi kiếm đâm vào, y không nghe tiếng  gió, không hỠcảm giác mạnh, cái nhói đó chỉ bằng một cái búng ngón tay nhẹ  thôi. Giá như mũi kiếm đâm vào ngực, hoặc lưng, thì y mất mạng rồi. 
Má»™t giá»ng  lạnh buông tiếp theo nhát kiếm : 
- Chưa cút đi à? 
Äịa Ma Na Ấn Viá»…n từ xa  xa, gá»i gấp : 
- Tam đệ! Chúng ta Ä‘i thôi! Hôm nay cầm như lỡ cuá»™c  váºy! 
Giá»ng y run, chứng tá» má»™t niá»m khÃch động, hẳn là khÃch động vì sợ  hãi. 
Mưa thưa hạt rÆ¡i, tiếng mưa dịu lại, tiếng chân ngưá»i vang nghe rõ, má»™t  thoáng sau, tiếng chân im bặt. 
Không còn một động tĩnh nào ngoài tiếng hạt  mưa rơi cuối cùng, nuối tiếc. 
Rồi má»™t vầng sáng đỠlóe lên, má»™t vị công tá»  mặc áo Ä‘en dài hiện ra, vầng sáng đó là ngá»n lá»a cá»§a mồi lá»a nÆ¡i tay vị công tá»  đó. 
Chiếc áo Ä‘en dài cá»§a y làm bằng má»™t chất liệu đặc biệt, không là tÆ¡, cÅ©ng  chẳng phải lụa, chất liệu đó cao quý vô cùng, bằng cá»› là y có ở trong cÆ¡n mưa  vừa qua, song ngưá»i cá»§a y chẳng hỠướt át. 
Y cầm mồi lá»a chiếu xuống, nhìn  mặt kẻ hôn mê. 
Kẻ hôn mê vấy máu đầy mình, xem ra mưá»i phần chắc chết đến  tám. Y cau mày, thầm nghÄ© : 
- “Cứu má»™t ngưá»i sắp chết, để làm quái gì?†
Y  quay mình, toan bước Ä‘i, bá»—ng kẻ hôn mê khẽ cá»±a mình, y bèn đứng lại, bắt mạch  xem. Mạch nhảy rất yếu, lại nghịch thưá»ng, Ä‘iá»u đó chứng tá» nạn nhân trúng độc,  tuy hiện tại chưa chết, xong rồi cÅ©ng chết. Chết, nếu không giải cứu kịp thá»i,  giải cứu ngay từ bây giá». 
Y lắc đầu, đứng thẳng ngưá»i lên, anh lá»a quét ngang  qua mặt kẻ ngá»™ nạn, chợt y lá»™ vẻ kinh kỳ, rồi y ngồi xuống trở lại, chiếu ngá»n  lá»a quan sát kỹ hÆ¡n. 
Ngưá»i nằm đó quả thá»±c giống y như đúc, trừ ra hắn hÆ¡i ốm  hÆ¡n y, còn thì cao thấp, vẫn đồng dạng vá»›i y. DÄ© nhiên, y phục cá»§a nạn nhân phải  khác, nếu khoác vô bá»™ y phục cá»§a y lên mình ngưá»i đó, thì ai ai cÅ©ng phải lầm là  y. 
Má»™t ý niệm phát sanh nÆ¡i đầu óc, vị công tỠđó Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i, thầm nghÄ©  : 
“Bảo hắn cải trang thành ra ta, thì còn ai phát hiện được sự giả  mạo?†
Nhất định như váºy rồi, y lấy trong mình ra má»™t chiếc há»™p gấm, há»™p có  cái nắp, dÄ© nhiên là có hai ngăn, y lấy trong má»—i ngăn má»™t hoàn thuốc, má»™t Ä‘á»,  má»™t trắng, nghÄ© ngợi má»™t chút, y đặt hoàn đỠvào há»™p, còn hoàn kia thì cho nạn  nhân uống. Äoạn, y bước Ä‘i, đứng chá» xa xa, cách hÆ¡n trượng. 
Há» Nhuế dần dần  tỉnh lại, từ từ cá»±a mình, cố gượng đứng dáºy, đảo mắt nhìn quanh, phát hiện có kẻ  thứ hai, song dáng dấp thì chẳng phải là địch nhân. Hắn vòng tay, cất tiếng  : 
- Tại hạ là Nhuế Vĩ, thừa ân các hạ cứu mạng, xin khắc cốt ghi tâm. Chẳng  hay quý tánh cao danh là chi? 
Công tỠáo Ä‘en hừ lạnh má»™t tiếng, cao ngạo bảo  chứ không đáp lá»i : 
- Äi theo ta! 
Nhuế VÄ© không lấy làm phiá»n, Ä‘i theo  ngay, rá»i khá»i khu rừng. 
Mưa đã dứt hạt, mây Ä‘en tan nhiá»u, dương quang bắt  đầu chiếu trở lại, không gian sáng lên, cảnh váºt hiện rõ. 
Vết thương nÆ¡i vai  rất nặng. Nhuế VÄ© Ä‘i má»™t lúc, thân mình chấn động, máu lại rỉ ra, hắn nhăn mặt,  mưá»ng tượng không chịu nổi cÆ¡n Ä‘au. 
Nhưng công tỠáo Ä‘en phá»›t lá», không há»  chiếu cố đến hắn, xem như hắn không thể chết được sau khi uống hoàn thuốc cá»§a y.  Không chết, thì y còn lo gì mà phải quan tâm đến hắn? 
Má»™t trước thản nhiên  Ä‘i, má»™t sau cố bám sát, máu rỉ càng lúc càng nhiá»u, nhá»™n đỠmá»™t bên áo vừa được  nước mưa giặt sạch. 
Äến má»™t tòa nhà, công tỠáo Ä‘en dừng chân, không quay  mình, chá» Nhuế VÄ©. 
Cất bước quá khó khăn, khi đến đây thì Nhuế VÄ© rÆ¡i lại sau  xa, cách nhau mấy trượng. Nhuế VÄ© cố gắng lê chân tá»›i, trèo lên từng báºc thá»m.  Hắn há»i : 
- Công tá» có Ä‘iá»u gì phân phó? 
Há»i rồi hắn ngã xuống, hôn mê trở  lại. 
Bấy giỠcông tỠáo đen mới quay nhìn, lạnh lùng bĩu môi, bế xốc hắn lên,  mang vào trong tòa nhà, đặt hắn xuống chiếc ghế đá vung tay điểm vào bảy huyệt  đạo trên mình hắn. 
Hắn từ từ tỉnh lại. 
Công tá» không đợi hắn mở miệng, lấy  má»™t hoàn thuốc Ä‘á», bảo hắn : 
- Nuốt đi! 
Nhuế VÄ© không do dá»±, tiếp nháºn  hoàn thuốc uống ngay. Vừa nuốt xong hoàn thuốc. Nhuế VÄ© nghe lá»a chạy rần rần  khắp thân thể, hắn cấp tốc ngồi xuống, váºn chuyển huyá»n môn ná»™i công trợ sức  thuốc, mang chân khà truyá»n khắp các bá»™ pháºn. 
Má»™t lúc sau, quanh mình hắn,  bốc từ thân thể ra, má»™t vầng khói màu trắng bao bá»c rất dày, mồ hôi Ä‘iểm lấm tấm  nÆ¡i trán, kết thành hạt rÆ¡i xuống. Không lâu lắm hắn nghe toàn thân sảng khoái  vô cùng, chừng như hắn sung sức hÆ¡n trước khi thá» thương. 
Hắn vồ cùng cảm  kÃch, lại vòng tay cảm tạ lượt nữa : 
- Các hạ đối vá»›i Nhuế VÄ© này có cái Æ¡n  sánh bằng tái tạo, chẳng những giải trừ chất độc cá»§a thanh kiếm xương, mà còn  giúp tại hạ khôi phục công lá»±c. Äầu thai ba kiếp để đáp Æ¡n này, kể cÅ©ng chưa bù  đấy! 
Công tỠáo Ä‘en không màng sá»± tán tụng thiết tha đó, vá» như chẳng nghe  hắn nói gì, chỉ há»i : 
- Ai... Äuổi theo ngươi vừa rồi, có phải là Song Ma  trong Hắc bảo chăng? 
Nhuế VÄ© cung kÃnh đáp : 
- Phải! ChÃnh Äịa Ma Na Ấn  Viá»…n và Nhân Ma Kha Khinh Nông. 
Công tỠáo đen mơ màng một chút : 
- Ngươi  khá»i phải tri ân ta. Ta dùng hai hoàn thuốc vô giá trên Ä‘á»i này cứu tánh mạng  ngươi, là có Ä‘iá»u kiện. Äiá»u kiện đó, ngươi thá»a mãn xong, là ân kia chấm dứt  ngươi không còn thắc mắc nữa. 
Nhuế VÄ© vẫn giữ vẻ cung kÃnh : 
- Công tá» cho  biết Ä‘iá»u kiện như thế nào? 
Công tỠáo Ä‘en buông gá»n : 
- Ta muốn ngươi cải  trang thành ta! 
Nhuế Vĩ ngạc nhiên, ngẩng đầu lên, nhìn lẹ một chút. 
Trá»i!  Vị công tá» trước mặt kia, sao mà giống hắn thế? Giống như hai huynh đệ song  sinh. Tuy nhiên, hắn lạ lùng ở cái chá»— đối tượng muốn hắn cải trang để biến  thành y. 
Công tỠáo đen lạnh lùng tiếp : 
- Ta không bảo ngươi làm những  việc khó ta chỉ cần ngươi đến nhà ta, ở đó hoặc sáu tháng hoặc một năm! Có thế  thôi! 
Nhuế VÄ© thở phào. Hắn chỉ sợ vị công tá» bà máºt này bắt hắn làm những  việc trái nghịch lương tâm, cái đó thì quả tháºt là khó khăn cho hắn lắm. Nhưng,  nếu chỉ có đóng vai hỠở yên má»™t chá»— như váºy, thì còn gì dá»… dàng hÆ¡n? 
Việc  tuy dá»… làm, song hắn không khá»i kỳ quặc trước Ä‘iá»u kiện cá»§a đối tượng. 
Dù  hiếu kỳ, hắn nháºn thấy không tiện há»i rõ. 
Công tỠáo Ä‘en biết Nhuế VÄ© không  phản đối nên lấy trong mình ra má»™t quyển sách nhá», trao cho hắn, Ä‘oạn thốt  : 
- Má»i sá»± việc trong gia đình ta Ä‘á»u có ghi chú rành rẽ trong quyển sách  này, ngươi cố Ä‘á»c cốt sao cho hiểu thuá»™c lòng, nhất định là đừng để nhầm lẫn má»™t  chi tiết nào, dù là nhá» nhất. Bây giá» thì ngươi hãy há»c các động tác cá»§a ta cho  quen Ä‘i! 
Nhuế VÄ© vốn thông minh, nên chỉ há»c qua trong ná»a giá» là hiểu hết  những thói quen cá»§a công tỠáo Ä‘en. VỠđộng tác thì hắn đã làm được như hệt, chỉ  có giá»ng nói là Ä‘iểm đặc biệt trá»i sanh, hắn táºp mãi mà vẫn không luyện được âm  thinh cho tháºt giống. 
Tuy nhiên, công tỠáo Ä‘en có giá»ng lanh lảnh còn Nhuế  VÄ© thì âm thinh khàn khàn, giả như giả làm má»™t ngưá»i Ä‘au vừa mạnh, dùng cái  giá»ng khàn khàn mà nói năng thì cÅ©ng xong, ngưá»i ta khó lòng phát hiện sá»± khác  biệt cá»§a hai con ngưá»i. 
Xong phần động tác, xong luôn phần âm thinh, công tỠ áo đen bèn thốt : 
- Còn công phu của ngươi nữa! Ngươi còn kém lắm! 
Nhuế Vĩ  hơi thẹn, đáp : 
- Vũ công của ân nhân cao quá, chỉ sợ cái đó trở thành một sơ  hở cho kế hoạch! 
Công tỠáo đen tiếp : 
- Ta sẽ truyá»n cho ngươi ba chiêu,  ngươi hãy luyện táºp ba chiêu đó cho tháºt thuần thục. Ngưá»i trong gia đình ta sẽ  chẳng nghi ngá» ngươi là con ngưá»i giả. 
Rồi y khoa tay. 
Chưởng cá»§a y vừa  đưa ra, gió cuốn vù vù, mạnh như sóng biển tràn bá». 
Biểu diễn hình thức chiêu  đó xong, công tỠthốt : 
- Äó là chiêu thứ nhất, tên “Kinh Trào Bạt Ãnâ€, bây  giá» thì sang chiêu thứ hai, chiêu: “Thao Thiên Cá»± Lãngâ€! 
Oai lực của chiêu  thứ hai lớn hơn chiêu thứ nhất, chưởng ảnh hiện hợp không gian. 
Nhuế Vĩ thầm  kinh hãi, nghĩ : 
- “Thứ chưởng pháp này, quả tháºt là hi hữu trên thế  gian!†
Công tỠáo đen tiếp : 
- Chú ý! Äây là chiêu thứ ba, tên “Hải Lãng  Bài Khôngâ€! 
Chưởng phát ra, gió vút, sóng gào, ầm ầm như trá»i long đất lở.  Má»™t chiêu chưởng cá»±c kỳ ảo diệu, có cái oai lá»±c há»§y diệt sÆ¡n hà. 
Biểu diễn  xong ba chiêu, công tỠáo đen thốt : 
- Bá» qua phần công lá»±c, hiện tại ngươi  cứ táºp cho quen hình thức Ä‘i! 
Y có thái độ ngạo nghễ quá, xem Nhuế Vĩ như cái  bóng, chẳng ra quái gì. 
Nhưng, y vốn là ân nhân, Nhuế VÄ© không lấy làm phiá»n  vá» Ä‘iểm đó. Nhuế VÄ© gáºt đầu : 
- Xin ân công diễn cho xem lượt nữa. 
Công tá»  áo Ä‘en không còn biết làm sao hÆ¡n là biểu diá»…n lại má»™t lần nữa, trong thâm tâm,  y cho rằng nếu Nhuế VÄ© há»c được má»™t trong ba chiêu, thì hắn cÅ©ng giành được má»™t  thế đứng vững chắc trên giang hồ rồi, chẳng cần gì phải thuần thục hết đủ cả ba  chiêu. 
Sau đó, Nhuế Vĩ vòng tay, thốt : 
- Äa tạ ân công chỉ giáo! 
Äoạn,  hắn biểu diá»…n lại ba chiêu “Kình Trào Bạt Ãnâ€, “Thao Thiên Cá»± Lãng†và “Hải Lãng  Bài Khôngâ€, ba chiêu liên hoàn, chưởng pháp rành rẽ, không sai lệch mảy mai hình  thức do công tỠáo Ä‘en vừa chỉ Ä‘iểm. 
Công tỠáo Ä‘en cả kinh, thất sắc, nháºn  thấy hắn thi triển ba chiêu, mưá»i phần tá»±u thành đến tám chÃn, mà chỉ trong  khoảng thá»i gian ná»a giá» thôi. Nếu chuyên tâm táºp luyện thì không mấy chốc, hắn  theo kịp y là cái chắc. 
Nhuế Vĩ dừng tay, khiêm tốn thốt : 
- Còn sơ hở  nào, xin ân công chỉnh lại. 
Công tỠáo Ä‘en ngá»ng nhìn trá»i, đáp lÆ¡ lá»ng  : 
- ÄÆ°á»£c lắm rồi. Ta có việc khẩn cấp, không thể dần đà. Hãy đổi y phục cho  nhanh Ä‘i! 
Nhuế VÄ© biến thành vị công tá» sang quý, ung dung, nhàn hạ, hắn nhá»  hÆ¡n công tá» ba tuổi, song má»™t ngưá»i ưu đài như công tá», dù già hÆ¡n ba tuổi, cÅ©ng  không già hình dáng bằng má»™t ngưá»i Ãt tuổi mà lắm phong trần. Cho nên, sá»± thay  đổi này, chỉ có hai ngưá»i trong cuá»™c nháºn ra mà thôi, ngoại nhân đừng hòng phát  giác. 
Trước khi ra đi, công tỠdặn dò : 
- Nhất thiết, cẩn tháºn mà hành sá»±,  khi nào gặp nguy cấp hãy yên tâm như thưá»ng, sẽ có ta xuất hiện tiếp  ứng. 
Nhà, nÆ¡i há» dừng chân đây, là má»™t tòa nhà nghỉ mát, dành cho khách giang  hồ, không thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ai, nên há» vào cÅ©ng như ra, chẳng có gì quan  tâm, lưu luyến. 
Công tỠáo đen ra đi. 
Nhuế VÄ© đóng vai giả mạo, lẽ tất yếu  là phải biết tên há» ngưá»i mình mạo nháºn chứ! Công tỠáo Ä‘en là ai? Không há»i khi  ngưá»i có mặt, ngưá»i Ä‘i rồi, Nhuế VÄ© tra sách. Hắn giở sách ra, xem từ đầu đến  cuối, rất kỹ. 
Công tỠáo đen, theo sự ghi trong sách, là con trưởng trong gia  đình, hỠGiản, tên Thiện Vũ. 
Nhuế VÄ© xem xong quyển sách, bất giác thở dài,  nhá»› lại những tao ngá»™ vừa qua, rồi nhìn vào lá»›p giả tạo bên ngoài mình, tưởng  như đã chết Ä‘i đầu thai lại dưới má»™t kiếp Ä‘á»i khác. 
Từ nay, nếp sanh hoạt cÅ©  đương nhiên là phải vứt Ä‘i, để thay vào bằng má»™t nếp sống má»›i, dù chỉ trong thá»i  gian ngắn. Sá»± thay đổi này, là há»a hay phúc? 
Dù sao thì trước hết, nó là má»™t  cái phúc rõ ràng. Má»™t ngưá»i trong đại thế gia tại đất Kim Lăng, hẳn phải sống  sung sướng. HÆ¡n thế, bá»n tai mắt cá»§a Hắc bảo từ đây cÅ©ng không còn đáng sợ nữa,  chúng tìm Nhuế VÄ© khắp bốn phương trá»i, dù gặp Nhuế VÄ©, chúng chỉ gặp má»™t kẻ giả  tạo, khi nào chúng biết được con ngưá»i tháºt cá»§a Nhuế VÄ© hiện là má»™t vị công tá»  có danh vá»ng lá»›n tại Kim Lăng? 
Hắn ra đi. 
Äêm đó, hắn ở lại khách sạn  trong vùng phụ cáºn, sáng hôm sau hắn cảm thấy tinh thần sảng khoái vô cùng, hắn  lại xem qua quyển sách lượt nữa, cho rằng mình không quên má»™t Ä‘iểm nhá». 
Dùng  cÆ¡m trưa xong, theo chương trình đã định, hắn Ä‘i thẳng đến Kim Lăng, dừng chân  trước Äắc Thắng Môn. 
Äắc Thắng Môn, là tên má»™t cá»§a thành. 
Thá»i gian lúc  đó, đúng ngá», từ trong thành, má»™t cá»— xe ngá»±a hoa lệ chạy ra, Nhuế VÄ© đứng dá»±a  cá»™t liá»…u, lòng khẩn trương cá»±c độ. 
Cá»— xe càng lúc càng đến gần, bây giá» thì  hắn thấy rõ ràng ngưá»i đánh xe. 
Hắn còn lạ gì con ngưá»i đó, vốn vang danh  trên giang hồ, tánh Ä‘a nghi, âm trầm, tên Chương Chân Mạng, hiệu Huyết Thá»§ Hắc  Sát. Giản Thiện VÅ© từng nói vá»›i hắn, nếu qua mặt được Chương Chân Mạng, thì trên  Ä‘á»i này chẳng còn ai khám phá ra nổi sá»± giả tạo. 
Cá»— xe đến ngang chá»— Nhuế VÄ©  đứng, liá»n dừng lại. Ngưá»i đánh xe hiện ra vá»›i thân hình thấp, nhá», ốm da Ä‘en,  đôi mắt có vẻ mất thần. Chương Chân Mạng cất tiếng : 
- Công tỠtrở vỠđấy  à? 
Nhuế VÄ© vá» lạnh giá»ng, buông gá»n : 
- Ừ! 
Huyết Thá»§ Hắc Sát Chương  Chân Mạng xuống xe, mở cá»a, môi cưá»i song toàn bá»™ miệng không cưá»i há»i : 
-  Gần đây nhất, thân thể công tỠcó được mạnh chăng? 
Nhuế VÄ© thầm kinh hãi,  hiểu ngay há» Chương thấy hắn ốm nên sanh nghi tâm, hắn không dám tùy tiện đáp  lá»i, chỉ tá» vẻ bá»±c gắt : 
- Là nhà cái gì? Hãy đánh xe đi gấp! 
Chương Chân  Mạng vâng vâng luôn miệng, không há» biểu lá»™ má»™t nét cảm nghÄ© nào chứng tá» gã  nghi ngá». 
Gã phục thị Giản Thiện VÅ© hÆ¡n mưá»i năm qua, biết rõ tánh khà công  tá» cá»§a gã kiêu ngạo đến vô lá»…, gã không lấy làm phiá»n, giả như Nhuế VÄ© vá»™i đáp  lá»i gã vá»›i má»™t nụ cưá»i, thì gã sanh nghi ngay. 
Nhuế Vĩ ngồi yên trong xe rồi,  ngựa phóng vó, lôi xe chạy như bay. Trong cách trang sức cỗ xe cực kỳ hoa lệ,  Nhuế Vĩ thầm nghĩ : 
- “Chỉ bằng vào một cỗ xe này thôi, cũng đủ biết nhà hỠ Giản giàu đến mức độ nào!†
Giản Thiện VÅ© từng cho hắn biết, má»—i hôm, cứ vào  giá» ngá» là có má»™t cá»— xe ra thành, nghinh đón y trở vá» phá»§, Ä‘á»u Ä‘á»u. 
Nhá»› Ä‘iá»u  đó, hắn lại nghÄ© : 
- “Xe nghinh đón như váºy, Ä‘á»u Ä‘á»u má»—i ngày suốt ná»a năm  rồi, ná»a năm há» Thiện vắng nhà! Cái phong cách kiêu xa cá»§a gia đình này kể cÅ©ng  là quá đáng!†
Hắn thở dài, lắc đầu. 
- “Ngưá»i thừa tiá»n có những hành động,  theo há» thì hợp lý, ngoại nhân lại cho rằng ngông.†
Xe chạy độ ná»a giá», từ từ  cháºm lại. 
Ngồi phÃa trước, Chương Chân Mạng há»i : 
- Công tá» muốn do cá»a  nào vào? 
Nhuế Vĩ tùy tiện đáp : 
- Cá»a hông. 
Không lâu lắm, xe dừng hẳn.  Nhuế VÄ© xuống xe, trông ra trước mặt, thấy má»—i bên cá»a là má»™t mảng tưá»ng, vừa  cao vừa dài, dài hÆ¡n mấy mươi trượng. Tưá»ng cao và rá»™ng như thế, thì phá»§ đệ ở  trong phải đồ sá»™ nguy nga. 
Quanh theo tưá»ng có trồng liá»…u, cá»™i này cách cá»™i  kia độ hai trượng. Liá»…u rất to, chứng tá» tòa phá»§ đệ được kiến trúc từ nhiá»u năm  trước, và gia đình này có má»™t lịch sá» vừa xa xưa vừa lẫy lừng. 
Äứng giữa hai  cá»™i liá»…u, Nhuế VÄ© không dám bước loạn, bởi má»™t con ngưá»i khi trở vá» nhà mà lại  Ä‘i đứng tráºt đưá»ng sai lối, thì làm sao gia nhân không sanh tâm ngá» vá»±c? Huống  chi, Giản Thiện VÅ© từng Ä‘inh ninh dặn dò hắn phải phòng bị Chương Chân Mạng hÆ¡n  ai hết trong gia đình? 
NÆ¡i hắn dừng chân, là trước khung cá»a chánh còn vá»ng  cá»a hông ở đâu? 
Không biết ở đâu thì làm sao tiến bước? 
May luôn cho hắn,  hắn đứng đó không lâu lắm, Chương Chân Mạng đỗ xe xong rồi, bước tới ấn tay vào  một thân liễu. 
Nhuế Vĩ nghĩ thầm : 
- “Không hiểu gã làm trò ma quái  gì?†
Má»™t tiếng động khẽ vang lên, nÆ¡i chân tưá»ng cao, má»™t khoảng trống bày  ra, vừa tầm vóc má»™t ngưá»i thưá»ng. 
Chương Chân Mạng nghiêng mình thốt : 
-  Thỉnh công tỠvào. 
Nhuế Vĩ thở phào, thoát nạn lần thứ hai, cái nạn lộ chân  tướng. 
Từ bên trong khoan thái bước ra, còn cách xa xa, hai nàng làm lễ ngay  : 
- Äại công tá» trở vá»! 
Chương Chân Mạng đã rút lui rồi, gã vắng mặt bên  cạnh thì Nhuế VÄ© được yên tâm hÆ¡n. Hắn cưá»i, đáp : 
- Ta má»›i vá». 
Hai liễu  hoàn kinh ngạc, thầm nghĩ : 
- “Äại công tá» cưá»i! Má»™t Ä‘iá»m tốt rồi đó  nhé!†
Chúng kinh ngạc, bởi chẳng khi nào vị đại công tá» cá»§a chúng nở má»™t nụ  cưá»i. 
Nhuế VÄ© lại cưá»i thêm má»™t nụ, bảo : 
- Hai ngưá»i đưa ta đến thÆ¡ phòng  Ä‘i! 
Nhá»› quyển sách nhá» cá»§a Giản Thiện VÅ©, hắn hiểu đại khái vị trà các nÆ¡i  trong khuông viên phá»§ đệ, nhưng hắn sợ lầm đưá»ng, lạc lối, tốt hÆ¡n hết là bảo  bá»n này đưa Ä‘i. 
NgỠđâu hai liễu hoàn cùng kêu lên kinh hãi : 
- Sao công  tỠlại như thế? 
Như thế là làm sao? Nhuế VÄ© nào có biết lá» lối sinh hoạt  trong má»™t thế gia vá»ng tá»™c? Phàm liá»…u hoàn, ai có pháºn sá»± nấy, riêng biệt, đón  cá»a thì chuyên đón cá»a không làm việc chi khác, hầu hạ thì có thứ liá»…u hoàn đảm  nhiệm phần việc đó, cÅ©ng như má»i công việc khác Ä‘á»u có kẻ phụ trách phân mình.  Không thể bạ đâu sai đó, bạ gì cÅ©ng làm. 
“Chẳng lẽ đại công tỠlại quên phong  cách gia đình?†
Hai nàng đâu có pháºn sá»± dẫn đưá»ng, tại sao đại công tá» lại  bảo chúng làm việc đó? 
Nhuế Vĩ biết mình sơ hở, song tự nghĩ : 
- “Sơ hở ở  điểm nào?†
Äang lúc hắn bối rối, má»™t âm thinh dịu dàng chợt vang lên bên cạnh  : 
- Công tá» trở vá»! 
Âm thinh dứt, bốn liễu hoàn khác xuất hiện, lối phục  sức khác hơn hai liễu hoàn trước, chúng đến gần rồi, một trong bốn nàng hướng  qua hai liễu hoàn trước, bảo : 
- Các ngươi hết pháºn sá»± rồi. 
Hai liá»…u hoàn  đó rút lui. Má»™t trong bốn liá»…u hoàn sau, có vẻ đẹp trá»™i hÆ¡n ba đồng bạn, Ä‘iểm  má»™t nụ cưá»i, há»i : 
- Công tỠcó muốn bái kiến chủ mẫu chăng? 
Nhuế Vĩ lắc  đầu : 
- VỠthơ phòng trước, rồi hẵng hay. 
Bốn nàng láºp tức dẫn  đưá»ng. 
ÄÆ°á»ng có trồng cây cao, hoa đẹp, nhà cá»a hai bên đưá»ng dÄ© nhiên cÅ©ng  hoa lệ, cho hợp vá»›i cái mức sang giàu cá»§a má»™t đại danh gia. 
Nhuế VÄ© vừa Ä‘i  vừa ngầm quan sát, ghi nhá»› đặc Ä‘iểm cá»§a má»i nÆ¡i, lúc đến thÆ¡ phòng rồi, hắn đã  hiểu đại khái địa thế cá»§a tòa phá»§ đệ há» Giản này. 
Trong thÆ¡ phòng, sách có  đến hàng ngàn quyển, có má»™t chiếc giưá»ng ngà, trên giưá»ng có màn lụa, chăn gấm,  gối hoa, bốn vách đầy tranh thá»§y mặc, có kiếm, có tiêu, bất cứ váºt gì cÅ©ng quà  giá. 
Bốn liễu hoàn bắt đầu phục thị, pha nước, lau mình, chải tóc, thay áo,  những cái hầu hạ do nữ nhân mà từ bao giỠNhuế Vĩ chưa từng hưởng thụ. 
Hắn có  cảm giác vừa khó chịu bởi không quen, vừa khoái trá bởi lạ lùng, hắn ná»a muốn từ  khước, ná»a không. 
Không từ khước, thì tá» ra mình ham nữ sắc mà từ khước chỉ  sợ mất cái tánh chất má»™t đại công tá», rồi biết đâu nhân đó chân tướng lại không  bại lá»™? 
Công cuá»™c phục thị ngưá»i Ä‘i xa vừa vá» xong xuôi đâu đó rồi có kẻ cáo  trình vá»›i hắn : 
- Chá»§ mẫu muốn gặp đại công tá». 
Ná»a năm không trở vá» nhà,  vá» rồi lại được mẫu thân đòi gặp mặt ngay. 
Nhuế VÄ© chỉ sợ trước mặt mẫu thân  cá»§a Giản Thiện VÅ©, tá»± mình lá»™ rõ thân pháºn má»™t công tá» giả. 
Nhưng, làm sao  tránh được cái Ä‘iá»u mẫu tá» gặp nhau? 
Bắt buộc, hắn phải cúi đầu trước một sự  chẳng đặng đừng. 
Xem tiếp  hồi 3   Thiên Trì nội phủ 
 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				12-09-2008, 05:27 AM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			
				
				Äá»™i Xung KÃch  
 
  
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: May 2008 
					Äến từ: Hà Ná»™i 
					
					
						Bài gởi: 562
					 
                    Thá»i gian online: 1 giá» 5 phút 47 giây
                 
					
 
	Thanks: 532 
	
		
			
				Thanked 159 Times in 80 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Hồi 3    Thiên Trì nội phủ 
        
 
 
  
 
Bên ngoài thơ phòng, có  hai đoạn hành lang, đoạn bên tả dẫn vỠđại sảnh, bên hữu đưa đến cơ sở nội quyến  hỠGiản. 
Giản lão phu nhân ở tại ngôi nhà cuối dãy, tựa mình vào vách  núi. 
Bốn liá»…u hoàn đưa hắn Ä‘i, theo hành lang quanh co, cứ má»—i Ä‘oạn hành lang  mươi trượng là có má»™t tòa kiến trúc, qua khá»i tòa kiến trúc thứ hai, đến má»™t  khoảng rá»™ng, tại đó có má»™t tấm bia, cao ba trượng bia đặt trên ná»n cao, gồm mấy  mươi báºc thá»m, bia và thá»m Ä‘á»u làm bằng đại lý thạch cá»§a vùng Vân Nam. Bia có  bốn chữ: “Thiên Trì Ná»™i Phá»§â€. 
Bia dá»±ng giữa khoảng rá»™ng, hai bên bia có má»™t  tòa kiến trúc má»—i bên. Từ trong tòa kiến trúc bên hữu, vá»ng ra tiếng tiêu  sầu. 
Thá»i khắc lúc đó, vào hoàng hôn, bốn bá» tịch mịch, tiếng tiêu sầu vang  lên, nghe não nùng cá»±c độ. 
Nhuế VÄ© từ thÆ¡ ấu, đã sống cái cảnh cÆ¡ khô rồi, tá»±  nhiên lòng dá»… xúc động khi nghe tiếng tiêu rên rỉ oán thương, bá»—ng như gào há»n,  trầm như nức nở, lâm ly, bi thảm. 
Bất giác, hắn dừng chân, má»™t nàng có cái  tên là Xuân Cầm bước tá»›i, há»i : 
- Công tỠmuốn gặp Lưu tiểu thơ? 
Nhuế VÄ©  Ä‘ang nghe đến độ xuất thần, giáºt mình quên mất dè dặt, kêu lên : 
- Lưu tiểu  thơ? 
Một liễu hoàn, tên Hạ Thi đáp : 
- Từ sau khi công tá» ra Ä‘i, trong ná»a  năm nay không ngày nào Lưu tiểu thÆ¡ không ra đây đơn độc, thổi tiêu. Tốt hÆ¡n,  công tá» nên vào gặp ngưá»i trước, rồi đến chá»§ mẫu sau. 
Nhuế VÄ© nhẩm lại những  Ä‘iá»u ghi chú trên quyển sách. 
Giản Thiện Vũ có một vị hôn thê, tên Lưu Dục  Chi, ở tại Thiên Trì phủ này. 
Äã là má»™t vị hôn thê cá»§a Giản Thiện VÅ©, thì  nàng phải là ngưá»i rất thân cáºn cá»§a y, nếu ngay bây giá» vào gặp nàng, chỉ sÆ¡  thất má»™t chút là nàng phát hiện ra sá»± giả tạo ngay, nghÄ© thế hắn cho rằng không  nên gặp nàng vá»™i là tốt hÆ¡n. Hắn lắc đầu, lại khoát tay luôn : 
- Không  cần! 
Bốn nàng liễu hoàn không hẹn mà đồng buông khẽ tiếng thở dài, chúng  chẳng nói gì thêm, nhẹ chân ly khai nơi đó. 
Nhuế VÄ© không hiểu tại sao chúng  thở dài, tá»± há»i : 
- “Chẳng lẽ bốn nàng hy vá»ng hắn vào thăm Lưu tiểu thÆ¡? Nếu  đúng thế, thì tại sao hắn hy vá»ng chứ.†
Hắn đi theo chúng, xác đi song tâm tư  còn ở lại tại chỗ, nghe dư âm tiếng tiêu sầu. 
Äoàn ngưá»i Ä‘i hÆ¡n mưá»i trượng  nữa, đến má»™t tấm bia, nhá» hÆ¡n bia trước, có khắc mấy chữ: “Vạn Thá» Cưâ€. 
Nhuế  Vĩ nghĩ thầm : 
- “Hẳn là nơi trú cư của Giản lão phu nhân!†
Tòa kiến trúc  bằng đá Äại Lý màu trắng, theo hình thức cung vi, dÄ© nhiên nguy nga, tráng  lệ. 
Bốn liá»…u hoàn đưa Nhuế VÄ© lên các báºc thá»m xong, rồi đứng lại. Nhuế VÄ©  toan há»i, tại sao chúng không đưa hắn vào luôn, bá»—ng sáu liá»…u hoàn khác, mặc y  phục bất đồng vá»›i bốn nàng này cÅ©ng như khác luôn vá»›i hai nàng trước. Má»—i nàng  cầm nÆ¡i tay má»™t chiếc đèn lồng bằng lụa màu xanh biếc. 
Xuân Cầm thốt : 
-  Bá»n nô tỳ ở đây chá» công tá». 
Nhuế VÄ© há»i : 
- Tại sao ở đây ch� Chứ cùng  đi với nhau vào chung không được sao? 
Hạ Thi kêu lên kinh hãi : 
- Công  tá»... 
Xuân Cầm nghi hoặc, há»i : 
- Công tá» không biết lão phu nhân chẳng  khi nào cho bá»n tôi vào Vạn Thá» Cư sao? 
Nhuế VÄ© há miệng, toan há»i : 
- Tại  sao lại chẳng cho các ngươi vào? 
Nhưng, nếu hắn há»i má»™t câu như váºy, thì ngá»›  ngẩn quá, bởi là con mà không biết tâm tÃnh cá»§a mẹ thì còn ai biết nữa? Há»i như  váºy có khác nào tá»± tố cáo chân tướng cá»§a hắn? Hắn vá»™i sá»a cái ý lại : 
- Ta hồ  đồ hết sức! Váºy các ngươi không cần ở đây chá» ta, chốc lát nữa ta trở lại thÆ¡  phòng má»™t mình cÅ©ng được. Các ngươi cứ Ä‘i! 
Bốn nàng này đi, sáu nàng kia đến.  Chúng làm lễ trước chàng, đoạn thốt : 
- Chá»§ mẫu Ä‘ang đợi đại công tá». 
Nhuế  VÄ© gáºt đầu, theo sáu nàng vào Vạn Thá» Cư. 
Bốn tiểu hoàn kia Ä‘i được má»™t đỗi,  cách xa xa rồi, má»™t nàng tên Äông Hoạch cất tiếng : 
- Không xong! Không xong!  Chừng như con ngưá»i đó chẳng phải là đại công tá». 
Một nàng khác, tên Bà Thơ,  lẩm nhẩm : 
- Cách biệt ná»a năm rồi, công tư trở vỠđây, mưá»ng tượng biến  thành má»™t ngưá»i khác! 
Hạ Thi gắt : 
- Các ngươi ăn nói báºy bạ quá! Bất quá  tánh tình công tá» thay đổi phần nào đó thôi, có gì lạ đâu mà phải thắc  mắc? 
Xuân Cầm tiếp nối : 
- Má»™t con ngưá»i có thể thay đổi tánh tình nhanh  như thế được sao? Trước kia, công tỠđâu có vui vẻ, hiá»n hòa như váºy? 
Hạ Thi  vẫn giữ ý kiến : 
- Ta xem công tá» vẫn như ngày trước, chẳng thay đổi chút  nào, các ngươi không thấy ngưá»i chẳng chịu vào thăm Lưu tiểu thÆ¡ ngay đó hay sao  chứ? 
Äá»™ng Hoạch thở ra : 
- Công tỠcủa chúng ta vô tình thái quá! 
Xuân  Cầm bảo : 
- Thôi, đừng ai nói gì nữa, cứ đi vỠcho yên. 
Nhuế Vĩ vào Vạn  ThỠCư. 
Lối kiến trúc nÆ¡i đây cá»±c kỳ xa xỉ, ai vào táºn chốn này, má»›i thức ngá»™  ra chẳng phải riêng có hoàng cung má»›i có những vẻ hoa lệ huy hoàng. Ngưá»i ta  nói, hầu môn sâu hÆ¡n biển, câu đó được chứng thá»±c tại đây rõ rệt, há» Giản ba Ä‘á»i  ở ngôi Tể tướng trong trào, thì phải có cái sang quý trên báºc công hầu. 
Trên  lầu, là nÆ¡i Giản lão phu nhân cư trú, muốn lên lầu phải Ä‘i theo má»™t cái thang  dài, trước đầu dưới thang, có hai dãy nhà, dá»c theo hai bên hành lang, dành cho  bá»n gia nô phục dịch lão phu nhân, bất cứ phút giây nào, dù ngày, dù đêm, há» sẵn  sàng ứng tiếng nếu bà cần đến há». 
Qua khá»i tòa ná»™i sảnh, là đến hành lang, Ä‘i  suốt hành lang, là đến đầu dưới thang. 
Hắn tiến lên từng báºc, từng báºc, được  hai phần ba chiếc thang, bá»—ng có tiếng dịu dàng gá»i hắn : 
- Äại ca! Äại  ca! 
Tiếng gá»i như hoàng oanh hót, nghe êm ái vô cùng. Rồi ngưá»i xuất hiện,  ngưá»i đến đâu, hương tá»a đến đấy. DÄ© nhiên, con ngưá»i đó là má»™t thiếu nữ, nàng  sanh ra vá»›i tất cả sá»± ưu đãi mà tạo hóa dành cho má»™t nữ nhân. Không có má»™t bá»™  pháºn, má»™t giác quan nào nÆ¡i nàng lệch vị, hoặc khuyết Ä‘iểm. Nàng giống Giản  Thiện VÅ© Ãt nhất cÅ©ng ba phần, như váºy thì nàng cÅ©ng giống Nhuế VÄ© chừng ấy  phần. 
Nhuế Vĩ nhất định nàng là em gái của Giản Thiện Vũ, tên Giản Hoài  Huyên. 
Hắn nghe lòng rá»™n lên niá»m vui lá»›n mạnh, buá»™t miệng kêu : 
- Muá»™i  muá»™i! 
Giản Hoài Huyên có má»› tóc Ä‘en huyá»n, vóc lại hình má»™t chiếc bÃnh duy  nhất, buông thõng sau lưng, nàng váºn y phục thưá»ng, không lòe loẹt như bao thiếu  nữ đài các trâm anh, nhưng y phục càng thông thưá»ng, nàng càng có vẻ đẹp, vẻ quý  hÆ¡n. Trông nàng, ai cÅ©ng phải nháºn là nàng linh động, hoạt bát, hÆ¡n  nhiá»u. 
Nhuế VÄ© bước lên nốt mấy báºc thang cuối cùng, bây giá» thì hắn bắt đầu  quen vá»›i vai trò cá»§a tấn kịch do Giản Thiện VÅ© soạn thành, hắn bá»›t Ä‘i phần nào  sá»± hoang mang, lo lắng. 
Song phương gần nhau, thấy rõ nhau rồi, Giản Hoài  Huyên chợt kêu lên kinh hãi : 
- Äại ca... sao.... ốm thế? Mà.... âm thinh  cÅ©ng biến đổi luôn. 
Nhuế Vĩ lấy thái độ tự nhiên, đáp : 
- Ạ? Tháºt váºy sao?  Trong ná»a năm qua đại ca ngã bịnh nặng, cổ há»ng trở nên khàn khàn... 
Giản  Hoài Huyên càng kinh hãi : 
- Bịnh gì thế, đại ca? 
Nhuế VÄ© cưá»i rất thân  thốt : 
- Nói là nặng, vì bịnh chứng kéo dài, chứ thực ra, chẳng có chi đáng  ngại. 
Äại ca chỉ cảm chứng phong hàn thôi! Mẹ mạnh giá»i chứ, hiá»n  muá»™i. 
Giản Hoài Huyên gáºt đầu : 
- Mẹ vẫn an khang như thưá»ng. 
Trong  thâm tâm, nàng nghi hoặc, tá»± há»i : 
- “Äại ca Ä‘au ốm làm sao mà tánh tình biến  đổi thế? Trước kia, có khi nào đại ca cưá»i đâu? Mà cÅ©ng chẳng bao giá» há»i thăm  đến sức khá»e cá»§a mẹ nữa!†
Trong khi Nhuế VÄ© vào phòng Giản lão phu nhân, ở  bên ngoài Giản Hoài Huyên vẫn còn nghÄ© vá»› nghÄ© vẩn vá» sá»± thay đổi cá»§a ngưá»i  huynh trưởng. Nàng cố moi óc, nhá»› lại xem, trong những năm qua, có lúc nào vị  huynh trưởng cá»§a nàng nở má»™t nụ cưá»i chăng... 
Không cần tả vá» cái vẻ huy  hoàng trong gian phòng cá»§a Giản lão phu nhân, bởi tả cái vẻ đó là má»™t việc thừa,  bất quá chỉ nên chú ý đến má»™t chiếc ghế thái sư, cao bằng má»™t vóc ngưá»i, ná»n  phòng thì lát bằng da hổ, có chiếc lư cao trong đốt gá»— đàn hương, mùi tá»a ra nhẹ  nhàng. 
Trên ghế, một lão phu tác độ năm mươi, gương mặt dài, đang ngôi nghiêm  trang, bên cạnh bà có một thiếu niên cũng mặt dài, đang cung hầu. Thiếu niên  giống lão phu nhân, nhưng không giống Giản Thiện Vũ và Giản Hoài Huyên. 
Nhuế  VÄ© không hiểu thiếu niên là ai, song Ä‘oán định vị lão phu hân là Giản lão phu  nhân. Hắn liá»n quỳ xuống lạy chào, thốt : 
- Con xin hầu mẹ. 
Giản lão phu  nhân không tỠvẻ gì là có phát hiện điểm chi lạ nơi Nhuế Vĩ, lạnh lùng bảo  : 
- Äứng dáºy Ä‘i! 
Nhuế VÄ© cung kÃnh đứng lên, thiếu niên bên cạnh lão phu  nhân run giá»ng lắp bắp thốt : 
- Äại... đại... ca mạnh... 
Nhuế VÄ© bây giá»  má»›i biết thiếu niên là em trai cá»§a Giản Thiện VÅ©, tên Giản Thiệu Kê. Hắn cưá»i,  há»i lại : 
- Gần đây, hiá»n đệ cÅ©ng được mạnh giá»i như thưá»ng chứ? 
Chừng như  Giản Thiệu Kê có phần nào sợ đại ca của gã, gã ấp úng đáp : 
- Mạnh...  mạnh... 
Giản lão phu nhân giáºn, gắt : 
- Nói chuyện vá»›i ngưá»i ta, sao lại  run rẩy như thế? 
Giản Thiệu Kê cúi đầu, nhá» giá»ng : 
- Mẹ! Con... 
Giản  lão phu nhân khoát tay : 
- ÄÆ°á»£c rồi, ngươi Ä‘i ra Ä‘i! Äể cho mẹ nói chuyện vá»›i  đại ca ngươi. 
Giản Thiệu Kê như tá» tù được ân xá, chạy nhanh ra khá»i phòng,  ngang qua Nhuế VÄ© gã chẳng dám nhìn. 
Nhuế VÄ© mưá»i phần kinh dị, thầm nghÄ©  : 
- “Làm sao mà hắn sợ đại ca hắn quá chừng như váºy?†
Giản lão phu nhân  vẫn dùng giá»ng lạnh, há»i : 
- Mấy tháng nay, ở bên ngoài, đã làm được những  gì? 
Nhuế Vĩ tuân theo sự chỉ giáo của Giản Thiện Vũ, đáp : 
- Ná»a năm qua,  con phiêu lãng trên giang hồ, bất chợt ngã bệnh, nên chẳng làm được việc chi  cả. 
Giản lão phu nhân lại há»i : 
- Ngã bệnh sao chẳng trở vỠnhà dưỡng  bệnh? 
Nhuế VÄ© giáºt mình. Ná»a năm xa cách, mẹ con má»›i lại gặp nhau, gặp nhau  rồi, mẹ lại dùng giá»ng lạnh nói năng vá»›i con, chẳng có má»™t Ä‘iểm nhá» thân  tình! 
Tại sao thế? 
Nhuế VÄ© vốn tÃnh hiếu thảo, đã xem lão phụ là mẹ rồi,  thì hắn tưởng mình là con ruá»™t, cho nên hắn đáp vá»›i lòng hiếu thảo chứ không vá»  vÄ©nh theo vai trò giả mạo : 
- Trong mình có bệnh, con làm sao Ä‘i đứng nổi mà  trở vá»! 
Giản lão phu nhân tiếp : 
- Từ ngày phụ thân ngươi tá» lá»™, gia đình  chúng ta lần hồi mất Ä‘i uy thế cá»§a ngay xưa, những nhân váºt trên giang hồ, cho  rằng chúng ta suy bại lắm rồi, nên có kẻ bắt đầu sanh tâm dòm ngó đến phá»§ đệ  Thiên Trì cá»§a chúng ta. Há» mÆ¡ vá»ng bảo váºt cá»§a chúng ta đó. 
Nhuế VÄ© đã hiểu,  rằng tổ phụ và phụ thân cá»§a Giản Thiện VÅ©, từng nối tiếp nhau ở ngôi vị Tể tướng  trong triá»u. Nhưng, hắn không hiểu tại Thiên Trì phá»§ có những bá»u váºt gì. Hắn  há»i : 
- Kẻ nào có ý đồ đó, hở mẹ? 
Giản lão phu nhân giữ nguyên giá»ng lạnh  : 
- Ná»a tháng trước đây, vị Tổng tiêu đầu cá»§a đệ nhất tiêu cục tại Kim Lăng  có mang đến cho chúng ta má»™t phong thÆ¡, nói rằng từ SÆ¡n Tây gởi đến. Ngươi hãy  xem Ä‘i. 
Nhuế VÄ© cung kÃnh tiếp nháºn phong thÆ¡, mở ra, nhẹ giá»ng Ä‘á»c : 
-  Viết cho Giản lão phu nhân tại Thiên Trì phá»§ được biết, khi còn tại thế, Giản  công thu Ä‘oạt tài váºt cá»§a dân gian khắp bốn phương trá»i, chÃnh bổn bảo cÅ©ng là  má»™t trong số ngàn muôn nạn nhân cá»§a Giản công. Ngày này, lão ta đã quy tiên, thì  những tỉ váºt đó phải được quy hoàn vá» bổn bảo. Váºy xin hẹn má»™t tháng sau, bổn  bảo sẽ đến tiếp nháºn, mong lão phu nhân không ngăn trở, để tránh được xô xát vá»›i  nhau. Cuối thÆ¡, có ghi: Hắc bảo tại SÆ¡n Tây. 
Nhuế VÄ© hÆ¡i run giá»ng khi Ä‘á»c  bốn chữ cuối, mặt hắn thoáng biến trắng. 
Nhưng, Giản lão phu nhân không chú ý  nên chẳng phát hiện những cái đó. 
Bà há»i : 
- Ngươi sẽ xỠlý việc này như  thế nào? 
Nhuế Vĩ trấn định tâm thần, đáp : 
- Thiên Trì phủ không thể an  nhiên với cái nhục này. Con sẽ có thái độ đối với chúng. 
Giản lão phu nhân  cưá»i lạnh : 
- Hẳn phải như váºy rồi. Việc này, chúng ta không thể báo trình  quan, chúng ta chỉ bằng vào tá»± lá»±c mà thôi. Trong gia đình há» Giản, chỉ có ngươi  là có võ công cao, ngươi đã trở vá», thì nhất thiết việc chi, ngươi có bổn pháºn  liệu biện. 
Nhuế Vĩ vâng dạ : 
- Phải đó, mẹ! 
Giản lão phu nhân khoát tay  : 
- Không còn việc gì nữa, ngươi hãy ra đi. 
Nhuế VÄ© làm lá»… cáo từ, lui ra  khá»i phòng, lòng thầm lo lắng, nghÄ© : 
- “Võ công của ta làm sao ngăn trở nổi  sự xâm phạm của Hắc bảo?†
Xuống thang lầu, vừa đặt chân nÆ¡i đưá»ng hành lang,  hắn thấy Giản Thiệu Kê thấp thoáng phÃa trước, song gã chợt phát hiện ra hắn,  liá»n lui nhanh vào má»™t gian nhà. 
Nhuế VÄ© lắc Äầu, cho rằng lúc ở tại nhà,  Giản Thiện VÅ© khắc nghiệt, hiếp đáp gã cùng cá»±c, cho nên gã quá sợ như  váºy. 
Bên phÃa tả Vạn Thá» Cư, có má»™t khu rừng. Nhuế VÄ© muốn đến đó song nhá»›  lại lá»i dặn cá»§a Giản Thiện VÅ©, hắn đành bá» qua ý muốn, theo con đưá»ng cÅ© trở vá»  thÆ¡ phòng. 
Giản Thiện VÅ© cảnh cáo hắn, tuyệt đối không nên bước loạn trong  khu rừng ấy, mà cÅ©ng chẳng bao giá» nên lởn vởn quanh vùng phụ cáºn Vạn Thá» Cư,  bởi địa phương đó có vô số cạm bẫy mai phục. Nếu khinh thưá»ng loạn động thì phải  mang kỳ há»a. 
Hắn tá»± há»i : 
- “Kỳ há»a như thế nào? Chết là cùng chứ  gì?†
Hắn Ä‘ang Ä‘i, bá»—ng nghe Giản Hoài Huyên gá»i : 
- Äại ca! 
Nàng từ nÆ¡i  đỉnh má»™t ngá»n núi gần đó, theo triá»n dốc chạy xuống, đến trước mặt hắn. 
Nhuế  VÄ© Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i : 
- Việc gì thế, hiá»n muá»™i? 
Giản Hoài Huyên buông  giá»ng nÅ©ng, há»i : 
- Ngày mai, chúng ta Ä‘i săn sư tá», nghe đại ca? 
Nhuế VÄ©  thừa biết ngưá»i trong gia đình há» Giản Ä‘á»u biết võ công nhưng không tưởng được  má»™t vị cô nương có thể nhảy má»—i cái nhảy vượt qua bảy tám trượng đưá»ng. 
Thế  thì vị đại ca giả cá»§a nàng làm sao mà bì được vá»›i nàng vá» thuáºt khinh  công? 
Hắn còn sững ngưá»i trước thân pháp cá»§a Giản Hoài Huyên, không nghe nàng  nói gì thế làm sao đáp được? Hắn há»i lại : 
- Hiá»n muá»™i nói gì? 
Giản Hoài  Huyên vòi vĩnh : 
- Äi bắt sư tá». 
Nhuế Vĩ cả kinh, kêu lên : 
- Äi bắt sư  tá»? 
Giản Hoài Huyên nghi hoặc, gằn từng tiếng : 
- Chứ trước kia, đại ca đã  chẳng thÃch cái trò đùa bắt sư tỠđấy sao? 
- Ơ... à... phải! 
Trong tâm,  hắn thầm kêu khổ, nghĩ : 
- “Chưa chắc gì ta đánh ngã nổi má»™t con sư tá», chứ  làm gì đủ sức mà bắt, để đùa giỡn vá»›i nó, như đùa giỡn má»™t con chó, má»™t con  mèo?†
Hắn đáp ứng rồi. Giản Hoài Huyên vui ra mặt, reo lên : 
- Äại ca tốt  quá! Váºy là sáng sá»›m ngày mai, chúng ta ra phÃa sau núi, lâu lắm rồi, tiểu muá»™i  không có dịp đùa giỡn vá»›i sư tá». 
Nàng thốt má»™t cách thản nhiên quá, trong con  mắt cá»§a nàng, sư tá» là váºt để cho nàng đùa lúc nào cao hứng, chứ chẳng đáng sợ  chút nào. Thế thì, trên Ä‘á»i này, nàng còn sợ cái gì nữa? 
Nàng không sợ gì cả,  nhưng Nhuế VÄ© lại sợ nàng! Sợ những việc nàng vòi vÄ©nh hắn làm những việc trên  sức! Tuy nhiên, hắn hiện tại là Giản Thiện VÅ© kia mà, hắn đâu còn là Nhuế VÄ© mà  hòng sợ hãi thoái thoát? Hắn cưá»i, thốt : 
- Äêm xuống lâu rồi, hiá»n muá»™i vá»  Ä‘i. 
Nàng vừa chạy đi, vừa dặn : 
- Ngày mai, nghe đại ca! Nhất định mình  phải giỡn với sư tỠmột phen mới được! 
Nhuế Vĩ đáp với : 
- ÄÆ°á»£c  rồi! 
Giản Hoài Huyên còn buông câu cuối : 
- Sáng mai, tiểu muội chuẩn bị  dụng cụ rồi, sẽ đến tìm đại ca. 
Nàng tin chắc, thế nào vị đại ca giả hiệu của  nàng cũng phải đi bắt sư tỠvới nàng, mà đùa mà giỡn! 
Äi? Là nguy, là nạp  tánh mạng cho loài thú dữ báºc nhất, không Ä‘i, là tá»± mình cáo tố sá»± giả mạo. Bà  máºt bị tiết lá»™, là hắn phụ lòng ân công cá»§a hắn. Nhưng, hắn hy vá»ng ở cÆ¡ may,  biết đâu trá»i lại không giúp hắn, hắn lại chẳng bắt được má»™t vài con. Hắn thong  thả Ä‘i vá» thÆ¡ phòng. 
Tiếng tiêu sầu còn văng vẳng trong đêm. Hắn muốn vào gặp  Lưu tiểu thơ, song nghĩ lại, thêm một việc không bằng bớt một việc, đã trải qua  mấy sự trắc nghiệm rồi, hắn còn mạo hiểm luôn làm chi ngay trong đêm nay? Muốn  gặp mặt nàng, thiếu chi dịp khác? Ngày mai, ngày kia cũng được, thơi gian đóng  kịch còn dài mà! 
Hắn đi thẳng vỠthơ phòng. 
Xem tiếp hồi 4   Gái táºp sư  tá» 
 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				12-09-2008, 05:29 AM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			
				
				Äá»™i Xung KÃch  
 
  
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: May 2008 
					Äến từ: Hà Ná»™i 
					
					
						Bài gởi: 562
					 
                    Thá»i gian online: 1 giá» 5 phút 47 giây
                 
					
 
	Thanks: 532 
	
		
			
				Thanked 159 Times in 80 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Hồi 4    Gái táºp sư tá» 
        
 
 
  
 
Hôm sau, từ sáng sá»›m,  trong bá»™ y phục săn, Giản Hoài Quyên dắt hai con bạch mã đến trước thÆ¡ phòng gá»i  : 
- Äại ca Æ¡i! Äại ca! Chúng ta Ä‘i thôi! 
Nhuế VÄ© đã rá»a mặt, thay xiêm áo  xong. Xuân Cầm há»i : 
- Hôm nay công tá» du ngoạn phÃa háºu sÆ¡n? 
Bất đắc dÄ©,  Nhuế VÄ© “ừ†má»™t tiếng, Bà ThÆ¡ liá»n nói : 
- Váºy thì công tá» phải thay bá»™ y  phục đó má»›i được! 
Nàng vào trong, mang ra bá»™ y phục bằng da thuá»™c, còn Hạ Thi  thì mở rương, lấy má»™t chiếc dây lưng, cÅ©ng bằng da, bản dây rá»™ng, nÆ¡i đưá»ng dây  có má»™t ngá»n roi, má»™t thanh chá»§y thá»§, cả hai thứ Ä‘á»u được xá» vào khoen cẩn tháºn.  Äông Hoạch mỉm cưá»i thốt : 
- Tiểu thÆ¡ cá»§a chúng ta thÃch đùa giỡn vá»›i sư tá»  ghê! Công tá» vừa vỠđến, là tổ chức ngay cuá»™c săn... 
Hạ Thi tiếp : 
- Không  có công tá» Ä‘i theo, tiểu thÆ¡ má»™t mình đâu dám Ä‘i? Từ ná»a năm nay, sau ngày công  tá» ly gia, không bao giá» tiểu thÆ¡ ra phÃa háºu sÆ¡n du ngoạn, nếu công tá» ra đó,  thì phải cẩn tháºn cho lắm nhé, hÆ¡n ná»a năm rồi, bầy sư tá» như bị bá» quên váºy đó,  dã tánh cá»§a chúng bừng dáºy, chúng hung mãnh dị thưá»ng! 
Nhuế VÄ© trong lòng sầu  muốn chết được, còn hứng thú nào mà nghe bá»n liá»…u hoàn cưá»i cưá»i nói nói? 
Rồi  hắn miễn cưỡng thay y phục, Xuân Cầm thắt chiếc dây quanh hông hộ hắn. 
Nhuế  VÄ© nhìn ngá»n roi, thanh chá»§y thá»§, thầm nghÄ© : 
- “Chỉ bằng vào hai váºt này mà  bắt được sư tỠà?†
Hắn và bá»n liá»…u hoàn loay hoay như váºy, mất hết mấy  phút. 
Giản Hoài Quyên ở bên ngoài, lại gá»i : 
- Äại ca nhanh lên Ä‘i chứ!  Nhanh lên má»™t chút! 
Nhuế VÄ© làm gan, bước mạnh dạn ra khá»i thÆ¡ phòng. Giản  Hoài Quyên Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i, tiếp : 
- Äi nhanh lên má»›i được, đại ca. Cháºm  thêm mấy phút nữa mẹ sẽ gá»i tiểu muá»™i đấy, thành ra há»ng cuá»™c săn hôm  nay! 
Trông thấy Giản Hoài Quyên cao hứng cực độ, Nhuế Vĩ phải phấn động tinh  thần nhưng bên trong thâm tâm, hăn cứ kêu khổ mãi, nghĩ : 
- “Bắt sư tỠkhông  được, hôm nay lại phải bị sư tỠvồ mà xơi xác chứ chẳng chơi đâu!†
Cả hai lên  lưng bạch mã, Giản Hoài Quyên đưa tay chỉ cái gò đất vàng phÃa trước, thốt  : 
- Chúng ta do ngã đó, Ä‘i ra cáºn lá»™. 
Nhuế VÄ© gáºt đầu : 
- ÄÆ°á»£c! 
Hắn  không thể nói tiếng gì hơn, dù óc muốn cũng không nói nổi, rồi giục ngựa chạy vỠ gò đất vàng. 
Vừa lúc đó, má»™t liá»…u hoàn trong phòng lão phu nhân chạy đến, gá»i  to : 
- Tiểu thơ! Tiểu thơ! 
Giản Hoài Quyên thở dài thốt : 
- Äại ca thấy  chưa! Äi không được rồi đại ca Æ¡i! 
Nhuế Vĩ thầm vui sướng. Không đi là hay  cho hắn lắm. Giản Hoài Quyên cho rằng bất thành, chứ hắn thì nghĩ là rất  thành. 
Liá»…u hoàn lướt tá»›i, tiến lên trước ngá»±a cá»§a Giản Hoài Quyên, thân pháp  cá»§a nàng làm cho Nhuế VÄ© xám mặt, thì ra cả đến bá»n liá»…u hoàn trong Thiên Trì  phá»§ đệ này cÅ©ng có thuáºt khinh công khiếp ngưá»i! Hắn tá»± xét, mình còn kém xa bá»n  thuá»™c hạ, như váºy đối vá»›i chá»§ nhân hắn có ra cái quái chi đâu? 
Giản Hoài  Quyên cau mày, quay đầu hướng vỠNhuế Vĩ, thốt : 
- Chẳng hiểu tại sao, trong  mấy hôm sau này, má»—i ngày mẹ lại bức tôi phải luyện công cùng vá»›i nhị ca! Tôi  phải vá», làm cái việc đó, xong rồi là trở ra đây ngay, đại ca ở đây chá» tôi  nhé! 
Nhuế VÄ© biết rõ nguyên nhân khiến Giãn lão phu nhân buá»™c anh em nàng  hàng ngày luyện táºp. Hẳn là để ứng phó vá»›i sá»± xâm phạm cá»§a Hắc bảo chứ  gì? 
Hắn muốn nói: “Hôm nay không đi được, thì ngày mai, ngày kia sẽ đi, cần  gì phải nhất quyết đi hôm nay mà ở đây chỠđợi?†Nhưng Giản Hoài Quyên đã quày  ngựa, đi xa rồi. 
Hắn nghĩ : 
- “Äã như thế này thì má»™t mình hắn giục ngá»±a  ra phÃa háºu sÆ¡n xem qua địa thế, lần sau Giản Hoài Quyên có đòi hắn đưa Ä‘i săn  sư tá», Ãt nhất hắn cÅ©ng không xa lạ gì vá»›i cục diện.†
Rồi hắn lên gò đất  vàng. NÆ¡i đó, chẳng có má»™t váºt gì, hắn nghÄ© : 
- “Má»™t nÆ¡i bằng phẳng trÆ¡n tru  như váºy thì làm sao có nguy hiểm được?† 
Hắn lại cho rằng : 
“Chỉ cần cẩn  tháºn má»™t chút là hắn thoát khá»i cÆ¡ quan, cạm bẫy.†
Qua khá»i má»™t gò đất nhá»,  hắn được vô sá»±. Rồi hắn đến má»™t gò đất lá»›n hÆ¡n, gò lài lài thẳng xuống, là khu  vá»±c háºu sÆ¡n cá»§a Thiên Trì ná»™i phá»§. 
Nhuế VÄ© lần theo gò đó Ä‘i xuống, bên dưới  có má»™t sÆ¡n cốc, đá chất chồng linh loạn. Hắn định chừng, chÃnh nÆ¡i đây là lối  xuất nháºp cá»§a đàn sư tá». Hắn xuống ngá»±a, vịn vào các má»m đá, lần vào sÆ¡n cốc,  rồi đỠcao cảnh giác, hắn Ä‘i sâu vào sÆ¡n cốc. 
NgỠđâu, càng Ä‘i vào sâu, hắn  chỉ thấy toàn là đá loạn, đá quái hình dị dạng nhưng không có bóng dáng má»™t con  sư tá» nào. Hắn cho rằng, nÆ¡i đây chưa đúng là chá»— đàn sư tỠẩn trú, nên buông  lÆ¡i cảnh giác, ung dung quay trở lại con đưá»ng cÅ©, ra ngoài. 
Hắn Ä‘i ngang qua  hai mô đá cao bằng tầm vóc vá»›i hai ngưá»i, nÆ¡i đó trước đây mấy phút, hắn đã Ä‘i  qua chẳng gặp gì cả, bây giá» trở lại bá»—ng nghe má»™t tiếng gió quét kêu vù bên  trên đầu. 
Hắn kinh hãi, vá»™i soạt chân lướt tá»›i, khá»i hai mô đá rồi hắn quay  mình nhìn lại, thấy con mãnh sư Ä‘ang gầm thét tức uất vì sổng mồi. Nó Ä‘ang chồm  mình như sắp sá»a nhảy tá»›i. 
Không cháºm trá»…, Nhuế VÄ© lấy ngá»n roi và thanh chá»§y  thá»§ cầm tay. 
Tuy nhiên, hắn không quen sá» dụng loại roi da, nhất là loại roi  đặc biệt dùng để đối phó vá»›i loài sư tá», còn thanh chá»§y thá»§ chỉ là má»™t váºt hữu  dụng trong lúc cấp thá»i chứ nó cÅ©ng không phải là má»™t váºt mà dù cho kẻ có võ  công cao hoàn toàn á»· trượng vào, mong được an toàn như ý. 
Cho nên, dù thá»§  trong tay ngá»n roi, thanh chá»§y thá»§, Nhuế VÄ© vẫn bối rối như thưá»ng. Hắn vung  ngá»n roi tá»›i tấp, không mục tiêu phân biệt, vung loạn như ngưá»i chẳng biết võ  công. 
May mắn cho hắn, con sư tá» chắc trước kia đã bị khổ vì thế roi da này  nhiá»u phe lắm rồi nên vừa thấy ngá»n roi da vun vút là nó giảm bá»›t vẻ hung hăng  ngay, nó lại cúi thấp đầu tuy vẫn còn rống, song tiếng rống nhá» lại rất nhiá»u.  Mưá»ng tượng là nó được huấn luyện thành thuần phục. 
Nhuế VÄ© cả mừng, nghÄ©  rằng con sư tỠđã được ngưá»i trong Thiên Trì phá»§ huấn luyện kỹ rồi, nó mất hết  dã tánh, hắn quên Ä‘i là nếu con sư tá» quả đã được huấn luyện thành thuần phục  thì khi nào nó vồ ngưá»i như vừa rồi? Nếu hắn không nhanh chân tránh thoát thì đã  mất mạng trong cuá»™c táºp kÃch cá»§a con dã thú. 
Hắn sÆ¡ sót Ä‘iá»u đó, hại đâu chưa  thấy, hắn lại được cái lợi là bá»›t sợ, rồi can đảm tăng gia, hắn bước tá»›i gần con  sư tá» hÆ¡n. 
Con mãnh sư lùi dần, lùi dần, từng bước một. Hắn hét : 
- Lại  đây! Lại đây! 
Hắn làm như Ä‘ang táºp luyện loài sư tá» váºy. Hắn lại quên luôn là  mình chẳng hiểu mảy may vá» kỹ thuáºt táºp luyện sư tá». 
Thoạt đầu, con sư tá»  thấy ngá»n roi quen thuá»™c đâm khiếp hãi, thu oai, rồi lùi, sau cùng nó bị Nhuế VÄ©  bức dồn cá»±c độ, sanh tức uất, dã tánh bừng dáºy, gầm lên má»™t tiếng lá»›n, Ä‘oạn lao  mình vút tá»›i Nhuế VÄ©. 
Nhuế VÄ© chẳng biết bản tÃnh cá»§a loài sư tá» như thế nào  nên không dá»± liệu được nó có thể phản công như váºy, thành ra hắn kinh hoàng, lại  vung loạn ngá»n roi da như trước. 
Hắn đánh quýnh quáng như váºy, ngá»n roi quất  vào khoảng không nhiá»u hÆ¡n, ngá»n nào quất vào mình sư tá» thì không hy vá»ng  trúng, mà có trúng cÅ©ng chẳng nhằm chá»— nhược. Hắn lá»› ngá»› thế nào lại để cho sư  tá» chụp được ngá»n roi, giáºt mạnh, roi tuá»™t tay hắn. 
Mất roi, Nhuế VÄ© càng  quýnh quáng hÆ¡n, còn sư tá» thì hết sợ rồi nên hung mãnh hÆ¡n, dáºm chân sau nghe  “phịch†má»™t tiếng, thân mình lao vù tá»›i. Dù sao tài Nhuế VÄ© cÅ©ng tá»a táºp huyá»n  môn ná»™i công qua mấy năm dài, mắt sáng, tay nhanh, cấp tốc dùng thanh trá»§y thá»§  vừa bảo vệ toàn thân vừa đâm thốc mÅ©i sang dã thú. 
Khác vá»›i lúc cầm roi, hắn  đâm thanh chá»§y thá»§ rất chuẩn Ä‘Ãch, mÅ©i chá»§y đâm trúng vai tả cá»§a sư tá», nhá» thế  thoát khá»i cái vồ cá»§a nó. Sư tá» thá» thương, càng hung mãnh hÆ¡n, rống luôn ba  tiếng liên tiếp, trong khi đó Nhuế VÄ© chú hết tinh thần theo dõi động tịnh cá»§a  con váºt Bá»—ng, từ phÃa sau lưng hắn vá»ng tá»›i mấy tiếng vang rá»n. Nhuế VÄ© khiếp  hãi, quay đầu nhìn lại. Trá»i! Chẳng rõ xuất hiện lúc nào, ba con sư tỠđứng lù  lù, uy mãnh, hùng tráng. 
Con sư tỠtrước, thừa lúc Nhuế Vĩ quay đầu, vừa gầm  lên vừa nhào tới. 
Nhuế VÄ© vá»™i hụp đầu đồng thá»i lạng mình xuống, tràn qua má»™t  bên. 
Ba con sư tá» sau, nghe đồng bạn kêu cứu, đã đến nÆ¡i rồi thì đương nhiên  là nó chuẩn bị tiếp chiến, chúng thấy Nhuế VÄ© di động láºp tức phân nhau má»—i con  má»™t hướng, từ ba hướng nhào vào. 
Trong cÆ¡n nguy cấp, Nhuế VÄ© quên mất sá» dụng  quyá»n cước, thấy rõ là mình phải làm mồi cho đám sư tá» này, bất giác kêu lên  : 
- Mạng ta dứt rồi! 
Äang lúc đó, má»™t bóng Ä‘en từ trên đầu mô đá bay  xuống, bóng đó chỉ vung ba quyá»n, phóng ba cước, bốn con sư tá» gào lên như sấm,  cúi đầu, cúp Ä‘uôi chạy trối chết. 
Từ lâu, Nhuế VÄ© chỉ nghe nói loài sư tá» rất  hung mãnh, song chưa từng gặp chúng lần nào, mãi đến hôm nay má»›i chạm trán vá»›i  chúng, suýt mất mạng vì chúng. Tuy sợ hãi cá»±c độ, hắn vẫn còn giữ được thần trà  sáng suốt, hắn nhìn ngưá»i vừa cứu mạng, thấy ngưá»i đó váºn y phục chẹt màu Ä‘en,  mặt bao kÃn bằng khăn Ä‘en, dáng dấp rất yểu Ä‘iệu. Ngưá»i đó, đúng là má»™t nữ  nhân. 
Nữ nhân áo Ä‘en đánh Ä‘uổi đàn sư tá» rồi, dừng tay, dừng chân, không nói  má»™t lá»i, ngây ngưá»i nhìn Nhuế VÄ©. Nàng có đôi mắt xanh rất trong sáng, mÅ©i cao,  da mặt trắng, thân hình hÆ¡i ốm má»™t chút, tuy không đẹp bằng Giản Hoài Quyên,  song có duyên vô cùng. 
Nhuế VÄ© cÅ©ng sững sá», không tưởng là má»™t nữ nhân mảnh  khảnh như váºy lại có thể đánh Ä‘uổi cùng má»™t lượt bốn con sư tá». Hắn rất cảm kÃch  Æ¡n cứu mạng, hắn hết sức thành kÃnh thốt lá»i cảm tạ : 
- Cô nương cứu mạng,  tại hạ ghi khắc Æ¡n Æ¡n trá»ng muôn Ä‘á»i. 
Nữ nhân áo Ä‘en chừng như có biến sắc  mặt há»i : 
- Ngươi là ai? 
Nhuế VÄ© trì nghi má»™t lúc, vốn ý muốn nói tên  tháºt, nhưng nhá»› lại sá»± á»§y thác cá»§a ân công, thành ra phải nói dối : 
- Tại hạ  là Giản Thiệu Vũ tại phủ Thiên Trì. 
Nữ nhân áo đen lắc đầu : 
- Ngươi không  phải là đại công tỠtrong nhà hỠGiản. 
Sợ nàng khám phá sá»± tháºt, Nhuế VÄ© vá»™i  cãi : 
- Tại sao không phải? 
Nữ nhân áo đen bình tĩnh đáp : 
- Tại Thiên  Trì Ná»™i Phá»§, đại công tá» há» Giản là tay luyện táºp sư tá» nổi danh, nếu ngươi là  đại công tá» thì đâu có cái nạn hôm nay? 
Nhuế Vĩ tưởng nên đem nhất thiết các  việc tố cáo với nàng, nhưng rồi không dám nói chi tiết, chỉ thở dài, rồi than  : 
- Tại hạ là Giản đại công tỠchân chánh mà! 
Nữ nhân rất ôn hòa, không  muốn tranh luáºn nữa, cất tiếng khuyên : 
- Sư tỠở đây mưá»i phần hung hăng,  ngươi không có kỹ thuáºt huấn luyện chúng, tốt hÆ¡n đừng bén mảng đến vùng  này. 
Nàng không nói đến việc chân giả nữa, nàng lại chiếu cố đến hắn nên  khuyến cáo hắn, hắn cảm kÃch hết sức, thốt : 
- Äa tạ cô nương. 
Nữ nhân  Ä‘iá»m nhiên : 
- Chả cần cái đó! 
Nàng ung dung bước đi. Nhuế Vĩ cấp tốc bước  theo, tiếp : 
- Xin cô nương cho biết phương danh! 
Nữ nhân áo đen hơi cúi  thấp đầu : 
- Tên hỠta, không thể nói cho ngươi biết. 
Nhuế Vĩ vội tiếp  luôn : 
- Tại hạ chưa phải là má»™t kẻ vô lương, sống cảnh đầu đưá»ng xó chợ mà  chẳng biết Æ¡n cứu mạng trá»ng đại như thế nào. Nếu cô nương không cho biết phương  danh để mà suốt Ä‘á»i khắc niệm thì tại hạ ân háºn mãi mãi đến ngày tàn... 
Nữ  nhân lắc đầu, nhẹ giá»ng : 
- Ta không thể nói cho ngươi biết đâu. Nếu cần nhắc  nhở đến ta thì ngươi cứ nhớ ta là Thuần Sư Nữ, một nữ nhân chuyên huấn luyện  thuần phục loài dã thú đó. 
Rồi nàng bước Ä‘i. Nhuế VÄ© cao giá»ng há»i : 
- Tại  hạ có thể gặp lại cô nương chăng? 
Ngoài mấy trượng xa, nữ nhân hẳn có nghe  câu há»i song nàng không đáp, thản nhiên Ä‘i tá»›i, Ä‘i mãi đến lúc khuất dạng trên  nẻo đưá»ng dài... 
Nhuế Vĩ đứng đỠtại chỗ dõi mắt theo nàng, lòng dặn lòng  vĩnh viễn không quên cuộc tao ngộ hôm nay. 
Má»™t lúc sau, Nhuế VÄ© bước tá»›i.  Nhưng ngá»n roi đâu còn, con sư tá» chụp được đã xé tan tành rồi! 
Ngá»n roi nát,  thay thế cho hắn! 
Hắn khó quên được hình bóng nàng áo Ä‘en vừa cứu mạng dù  chẳng rõ mặt mày nàng như thế nào, vẻ ôn nhu đó phải là hy hữu trên Ä‘á»i này.  ChÃnh thái độ dịu hòa cá»§a nàng gây ấn tượng nặng nÆ¡i tâm tư hắn hÆ¡n là nhan sắc,  dù hắn chẳng thấy được nhan sắc cá»§a nàng. 
Äúng lúc đó, có tiếng gá»i lanh lảnh  từ xa vá»ng lại, tiếng gá»i cá»§a Giản Hoài Quyên : 
- Bắt được con nào chăng, đại  ca? 
Nhuế VÄ© thở dài, đợi nàng đến gần, đáp gá»n : 
- Không! 
Giản Hoài  Quyên lại há»i : 
- Thế là đại ca chưa gặp chúng? 
Nhuế Vĩ buông lơ là : 
-  Có gặp rồi! 
Giản Hoài Quyên trố mắt : 
- Gặp rồi mà không bắt được con nào?  Tại sao thế? 
Tại sao? Còn tại sao nữa? Là một đại ca giả hiệu thì tài năng  đâu mà bắt được loài thú dữ đó? Hắn uể oải đáp : 
- Từ sau ngày thá» bệnh, đại  ca không còn đủ sức đùa giỡn vá»›i loài sư tá» như trước. Thôi, chúng ta trở vá» Ä‘i,  hiá»n muá»™i. 
Không đợi Giản Hoài Quyên nói gì, hắn bỠđi trước. 
Giản Hoài  Quyên mất hứng, nhưng còn biết làm gì hÆ¡n khi vị đại ca cá»§a nàng viện cá»› bệnh  hoạn để bá» cuá»™c? Nàng phải theo Nhuế VÄ© trở vá». 
Äến thÆ¡ phòng rồi, Nhuế VÄ©  nằm dài, nghỉ ngÆ¡i má»™t lúc, khi nghe trong ngưá»i khá»e lại, hắn tùy tiện đưa tay  lấy trên giá sách má»™t quyển ngoài bìa có mấy chữ : 
“Chung Nam Quyá»n Kiếm  Lụcâ€. 
Hắn láºt từng trang, thấy bên trong ghi chú quyá»n pháp và kiếm pháp cá»§a  phái Chung Nam, quyển bà lục này nếu được lưu truyá»n trên giang hồ thì nó là má»™t  báu váºt vô giá, nhưng nó lại ở tại đây, nằm tại má»™t chá»— bình thưá»ng thì có thể  những quyển kia cÅ©ng phải bình thưá»ng như nó. Nhưng ở bên ngoài, nó là váºt vô  giá, tại sao ở đây nó trở thành bình thưá»ng như váºy? Nhà há» Giản đâu phải là  chẳng biết giá trị cá»§a má»™t quyển bà lục võ công như thế nào sao? Hay là há» có  chá»— hÆ¡n ngưá»i, mấy quyển sách như thế này cÅ©ng như là sách thông thưá»ng, bỠđó  để trang trà thÆ¡ phòng cho ráºm đám? 
Hắn lấy quyển thứ hai, xem ngoài bìa, có  mấy chữ: “Trưá»ng Bạch Phong Quyá»n Kiếm Lụcâ€. 
Các quyển kế tiếp là: “Võ ÄÆ°Æ¡ng  Quyá»n Kiếm Lụcâ€, “Hoài Tây Phạm Gia Xuất Hà Lụcâ€, “Lá»— Äông Äệ Nhất Phách SÆ¡n  Chưởngâ€. 
Bốn quyển sau trị giá không kém quyển trước, xem đó đủ biết những  sách trong thÆ¡ phòng này Ä‘á»u quý cả, lạ má»™t Ä‘iá»u là ngưá»i ta không quý trá»ng cho  lắm nên tùy tiện mà sắp xếp, bất quá cho nó ngăn nắp váºy thôi. 
Má»™t Ä‘iá»u lạ  khác là tại sao bà há»c cá»§a các môn các phái trong võ lâm lại táºp trung ở đây  cả? 
Nhuế VÄ© từ nhá» vốn hiếu võ, hắn lại rất thông minh, hiếu Ä‘á»c, Ä‘á»c qua rồi  là nhá»› kỹ, không bao giá» quên. Äang lúc sầu tư, lại gặp được vô số sách quý như  thế này thì còn gì bằng? Hắn bá» hết má»i Ä‘iá»u lo nghÄ©, chăm chú Ä‘á»c. 
Trá»n ngày  đó, đến lúc hoàng hôn xuống thì Nhuế VÄ© đã Ä‘á»c xong mưá»i bảy quyển. Hắn đã ra  lệnh cho bá»n liá»…u hoàn Ä‘i ngá»§, khá»i phải hầu hạ hắn để hắn được yên tịnh tiếp  tục Ä‘á»c. 
Äến canh hai, hắn lấy ra má»™t quyển nữa, quyển thứ mưá»i tám, ngoài  bìa có mấy chữ: “Äàm Gia Uyên Ương Thốiâ€. Hắn xem đến giữa quyển chợt thấy má»™t  bức đồ, vốn vẽ trên giấy trắng song hiện tại đã ngã màu vàng. Hắn mở ra xem thì  là má»™t bức địa đồ. 
Má»™t bức địa đồ không gây sá»± chú ý cá»§a hắn mà chÃnh là  những chữ bằng chu sa ở sau lưng bức đồ hấp dẫn hắn. Mấy chữ đó là : 
“Muốn có  tuyệt nghệ, chỉ có cách là đi... đi...†
Nhìn nét bút, hắn nháºn ra đúng là  tuồng chữ cá»§a Giản Thiệu VÅ©. Nhuế VÄ© thầm nghÄ© : 
- “Tại sao y viết chữ “đi† thành má»™t dá»c như váºy?†
Äi! Viết má»™t loạt chữ “điâ€, có nghÄ©a là ngưá»i viết  nuôi kỳ vá»ng Ä‘i! Mà Ä‘i đâu? 
Äi tìm cái tuyệt nghệ? Tuyệt nghệ ở đâu? 
Nhuế  VÄ© xem qua bức địa đồ. Má»™t lúc lâu, hắn tỉnh ngá»™. Bức địa đồ phát há»a vùng phụ  cáºn cá»§a Vạn Thá» Cư! Äịa Ä‘iểm là phÃa tả Vạn Thá» Cư, là khu rừng nhân tạo. Giản  Thiệu VÅ© từng cảnh cáo hắn đừng bao giỠđến đó, nếu cãi lá»i là phải gặp kỳ  há»a. 
Trên địa đồ có những đưá»ng vẽ chỉ dẫn màu Ä‘á», bên cạnh đó có chữ nhá»  giải thÃch rõ ràng. Thì ra, trong khu rừng nhân tạo đó có mai phục vô số cÆ¡ quan  giết ngưá»i. Những đưá»ng màu đỠchỉ dẫn xuyên qua khu rừng nhân tạo, thẳng đến  phÃa háºu. 
Nhuế Vĩ thầm nghĩ : 
- “NÆ¡i Giản Thiệu VÅ© muốn đến hẳn là địa  phương nằm phÃa háºu khu rừng nhân tạo!†
Hắn nhá»› lại phong thư cá»§a Hắc bảo,  hẹn trong ná»a tháng nữa sẽ đến đây, đòi lại váºt báu gì đó mà ngày trước phụ thân  cá»§a Giản Thiệu VÅ© đã cưỡng Ä‘oạt cá»§a há». Ngưá»i cá»§a Hắc bảo có võ công như thế nào  Nhuế VÄ© đã hiểu lắm rồi. 
Bằng vào tài nghệ còn quá non kém cá»§a hắn, hắn làm  sao ngăn trở nổi sá»± xâm nháºp cá»§a há»? 
Hiện tại, hắn đóng vai Giản đại công tá»  thì hắn phải đảm nháºn trách vụ bảo vệ Thiên Trì phá»§, muốn làm được việc đó thì  trong vòng ná»a tháng, hắn phải làm sao há»c võ công đủ sức chế ngá»± cuá»™c xâm phạm  cá»§a đối phương. 
Làm sao? Bà kÃp võ công hiện có trong thÆ¡ phòng quá nhiá»u,  song trong má»™t thá»i gian ngắn, hắn há»c thế nào cho hết? Mà dù có há»c được hết,  tuy hắn tiến bá»™ phi thưá»ng, song chắc gì vá»›i sá»± thành tá»±u đó, hắn ngăn chặn nổi  bá»n Hắc bảo? 
Äừng nói chi thá»§ thắng, giữ sao cho cuá»™c chiến được hòa kể cÅ©ng  mệt cho hắn không tưởng nổi! Thì cần chi phải chuyên chú Ä‘á»c hết các quyển bà  kÃp này, cuối cùng cÅ©ng chẳng giúp Ãch cho hắn trong nhiệm vụ bảo vệ Phá»§ Thiên  Trì? 
Chỉ có má»™t cách duy nhất! Cách đó là Ä‘i! Như Giản Thiệu VÅ© đã nêu kỳ  vá»ng Ä‘i! Äi đến địa phương có tuyệt nghệ, tìm tuyệt nghệ đó làm phương tiện bảo  vệ gia đình cá»§a ân công. 
Hắn cÅ©ng có thể ly khai Thiên Trì phá»§, tránh cái  việc khó khăn này, song bá» Ä‘i thì còn ăn nói làm sao vá»›i Giản Thiệu VÅ© sau này  khi gặp lại nhau? Thế thì chỉ còn có cách đó, có váºy hắn má»›i đáp ân đáp nghÄ©a  cứu mạng được. 
Äi! Phải Ä‘i! 
Hắn quyết định như váºy. Tuy biết là nguy hiểm,  song tá»± vạch cho mình má»™t đưá»ng lối hoạt động rồi, hắn nhẹ nhá»m ngưá»i, hết lo  lắng, đắn Ä‘o nữa. 
Khi tâm tư vÆ¡i nhẹ ngàn mối ná»—i niá»m thì cái mệt má»i liá»n  đến vá»›i hắn. Má»™t ngày đầy xao xuyến, lo lâu, sợ hãi, tinh thần luôn luôn căng  thẳng, hắn phải mệt. 
Hắn định Ä‘i nằm má»™t lúc, ngỠđâu cánh cá»a thÆ¡ phòng vụt  mở ra, Bà ThÆ¡ bước vào, trên tay có má»™t cái mâm, trên mâm có tô cháo  nóng. 
Nhuế VÄ© há»i : 
- Äêm khuya rồi, sao ngươi chưa ngá»§? 
Bà ThÆ¡ nở nụ  cưá»i tình, dùng giá»ng dụ hoặc đáp : 
- Nô tỳ thấy công tá» chưa ngá»§ nên không  thể ngá»§ được, mà thức dáºy cÅ©ng chẳng làm gì nên Ä‘i nấu cho công tá» má»™t tô cháo  liên tá», ăn cho khá»e ngưá»i. 
Nhuế Vĩ thấy cô nàng cỠchỉ lả lơi, ăn nói không  được nghiêm chỉnh, trong lòng không vui, lạnh lùng thốt : 
- Ta không bảo thì  các ngươi khá»i phải phục thị ta. 
Bà ThÆ¡ đặt chiếc mâm xuống bàn, nhìn Nhuế  VÄ©, Mắt long lanh gợi tình, buông tiếp vá»›i giá»ng dụ hoặc : 
- Äêm hôm khuya  khoắc, tôi chịu nhá»c nấu cháo cho công tỠăn, công tá» hãy ăn Ä‘i. 
Thấy nàng có  hảo ý, Nhuế VÄ© cÅ©ng thương tình, cố gắng ăn xong tô cháo, ăn càng chóng xong là  nàng càng chóng rá»i khá»i phòng. 
Ä‚n xong, hắn quay đầu lại, toan gá»i Bà ThÆ¡  cho nàng mang chiếc mâm Ä‘i, ngỠđâu lại thấy nàng Ä‘ang cởi chiếc áo ngoài, chỉ  chừa lại chiếc áo lót rất má»ng, bày thân hình lồ lá»™. 
Má»™t sá»± kiện không thể có  trong tưởng tượng cá»§a Nhuế VÄ©. Má»™t nữ tỳ cởi trần trước mặt công tá» chá»§ nhân  giữa đêm khuya và có lẽ nàng sắp sá»a cởi truồng nữa cÅ©ng nên, trông dáng Ä‘iệu  cá»§a nàng, Nhuế VÄ© nghÄ© là nàng dám làm như váºy lắm chứ chẳng chÆ¡i. Hắn không  phải là ngưá»i háo sắc, thân hình cá»§a Bà ThÆ¡ có vẻ hấp dẫn lắm, song chỉ nhìn  thoáng qua, bắt gặp nàng trong tình trạng đó, hắn quay mặt Ä‘i nÆ¡i khác  liá»n. 
Bà ThÆ¡ làm già hÆ¡n, xõa tóc cho phá»§ trá»n hai bá» vai, suối tóc làm tăng  vẻ quyến rÅ© cá»§a nàng. Rồi nàng cưá»i lÆ¡i lả, thốt : 
- Công tá» Æ¡i! Lâu lắm rồi,  tôi không hầu hạ công tá»... 
Như con rắn, nàng nhoài mình tá»›i, ôm ngang Nhuế  VÄ©, quấn tay, quấn chân Ä‘eo dÃnh hắn. 
Nhuế VÄ© rùng mình qua cái chạm cá»§a hai  làn da, bởi lần đầu tiên hắn má»›i cảm nháºn cái xúc giác đó. Hắn thấp giá»ng, nạt  : 
- Buông ngay! 
Hắn sợ hét lá»›n lên làm kinh động những ngưá»i khác, dù tức  giáºn hết sức cÅ©ng chỉ có thể nạt thế thôi. 
Nhưng Bà Thơ không buông tay, trái  lại còn ghì mạnh hơn. 
Nhuế VÄ© biến sắc, hoành tay rút thanh kiếm treo nÆ¡i  vách khá»i vá», chong mÅ©i kiếm ngay mình nàng, trầm giá»ng bảo : 
- Ngươi cháºm  buông tay, là ta đâm liá»n. 
Thấy mÅ©i kiếm, Bà ThÆ¡ lạnh xuân tình ngay, láºp tức  buông tay, lùi lại ba bước, lá»™ vẻ nghi ngá», há»i : 
- Công tá»... sao thế  hả? 
Nhuế Vĩ đáp : 
- Con ngưá»i, không thể thiếu liêm sỉ, ngươi hãy rá»i  phòng ta, tá»± phản tỉnh, sá»± việc đêm nay, ta hứa không há» nhắc lại. 
Hắn tưởng,  đột nhiên Bà ThÆ¡ phát động tánh xuân nên tìm đến hắn mà đòi há»i má»™t việc vô lý  thì đáng trách, mà tình lý cÅ©ng đáng dung tha nên chỉ đỠtỉnh nàng váºy thôi và  hứa sẽ không trách cứ hoặc nhắc nhở lại làm gì, để cho nàng yên tâm ly khai hắn.  NgỠđâu Bà ThÆ¡ chẳng biết Æ¡n, trái lại còn mÃm môi cưá»i mỉa : 
Nhuế VÄ© thấy  nàng lì lợm quá chừng, bất giác cả giáºn, nhưng không thể phát tác, chỉ khoát tay  gắt : 
- Äi nhanh! Äi nhanh! Äừng chá»c ta cáu giáºn! 
Bà ThÆ¡ cưá»i giòn, thốt  : 
- Giả công tỠcủa tôi ơi! Hãy quay đầu nhìn tôi xem nào! 
Nghe ba tiếng  “giả công tá»â€, Nhuế VÄ© giáºt bắn mình quay đầu liá»n. 
Bà ThÆ¡ đã mặc xong chiếc  áo ngoài, mặt vẫn còn cưá»i, song ác ý hiện rõ rệt. 
Thân pháºn cá»§a Nhuế VÄ© bại  lá»™ rồi sao? Hắn hấp tấp há»i : 
- Ngươi... ngươi nói gì? 
Bà ThÆ¡ tắt nét  cưá»i, Ä‘iá»m nhiên tiếp : 
- Chị em tôi bốn ngưá»i Ä‘á»u lấy làm kỳ quái vá» sá»± biến  đổi tánh tình cá»§a công tá», không ai tưởng công tá» trở thành má»™t báºc đạo mạo tiên  sanh... 
Nhuế VÄ© lo lắng há»i : 
- Ngươi có ý tứ gì? 
Bà Thơ tiếp : 
- à tứ của tôi à? Hừ! Tôi muốn từ nay bất cứ vỠviệc gì, công tỠphải vâng theo sự  chỉ huy của tôi! 
Nhuế VÄ© nổi giáºn : 
- Má»™t vị công tá» tại Thiên Trì phá»§ khi  nào lại vâng lệnh cá»§a bá»n nô tỳ? 
Bà Thơ âm trầm thốt : 
- Ngươi còn phám  xưng là công tá» Thiên Trì phá»§ nữa sao? Công tá» hiếu dâm thành tánh, cái trinh  bạch cá»§a ta bị ngưá»i phá hoại từ lâu, chứ đâu như ngươi là tuồng giả đạo  đức? 
Nàng trở giá»ng rồi, thế là có sá»± quyết liệt! 
Nv không tưởng là Giản  Thiệu Vũ từng thông gian với đám nô tỳ như thế. 
Chả trách, Bà ThÆ¡ phát hiện  ra sá»± giả mạo cá»§a hắn! Hắn đành nhẫn nhục, há»i : 
- Ngươi muốn sao? 
Bà ThÆ¡  đã ra đến cá»a phòng, đáp vá»›i lại : 
- Chỉ cần ngươi nghe theo mạng lệnh cá»§a ta  là thân pháºn cá»§a ngươi không còn bại lá»™ nữa. 
Thốt xong, nàng ngang nhiên bước  đi. 
Nhuế VÄ© rầu héo ruá»™t, đóng cá»a phòng, cài then kỹ, nhưng vẫn kịp thá»i  phát hiện má»™t ra bóng Ä‘en âm thầm theo dõi phÃa sau Bà ThÆ¡. 
Qua cảnh nhiệt  náo đó, Nhuế VÄ© hết buồn ngá»§. Thân pháºn đã bị lá»™ rồi thì má»—i phút giây sắp tá»›i  là mối nguy hiểm chá»±c chá», nếu dần dà lưu lại đây, chẳng mấy chốc sẽ đến hạn kỳ  ước hẹn cá»§a Hắc bảo thì lại càng nguy hÆ¡n. 
Trốn Ä‘i là ổn tiện nhất! Khá»i bị  bẽ bàng khi cả gia đình khám phá sá»± giả mạo, khá»i bị Bà ThÆ¡ uy hiếp bắt làm  những việc trái lương tâm, khá»i phải chạm trán vá»›i bá»n Hắc bảo, bảo toàn được  tÃnh mạng. 
Nhưng làm cách nào để ly khai êm thấm? 
Bên ngoài, ba tiếng  “Tung! Tung! Tung!†vang lên. 
Äêm đã sang canh ba rồi, chÃnh là lúc tiện lợi  cho khách dạ hành. Nghe tiếng trống, Nhuế VÄ© xúc động tâm linh, nghÄ© nên thừa  đêm nay Ä‘i đến vùng cấm địa theo sá»± chỉ dẫn cá»§a bức địa đồ, tìm tuyệt nghệ, táºp  luyện. Còn việc chi khác cứ để đó, sáng ra hẵng hay. 
Láºp tức, hắn thay đổi y  phục chẹt, mang theo bức địa đồ, rá»i thÆ¡ phòng Ä‘i thẳng vá» phÃa Vạn Thá»  Cư. 
Trong khu Thiên Trì phá»§, nÆ¡i nào cÅ©ng tịch mịch, chẳng có má»™t tiếng động  nhá». Mãnh trăng treo nÆ¡i phương trá»i xa qua lá»›p sương má», không chiếu sáng lắm  nhưng cÅ©ng đủ cho Nhuế VÄ© phân biệt lối Ä‘i. 
Ngang qua Vạn Thá» Cư, hắn không  thấy ánh đèn, hắn yên tâm song vẫn dè dặt len lén bước, sợ bị ngưá»i phát hiện.  Hắn nghÄ©, âm thầm thám dá» vùng cấm địa tìm tuyệt nghệ như thế này dù sao cÅ©ng có  lá»—i vá»›i Giản Thiệu VÅ© nên không muốn bị ai bắt gặp. 
Hắn lấy làm lạ, tại sao  Giản Thiệu VÅ© không đến đó mà tìm lại nuôi kỳ vá»ng? 
Giản Thiệu Vũ không dám  đi? Hay không thể đi vì một lý do nào đó. Giản Thiệu Vũ mà không đi được thì còn  ai đi được? 
Hắn lấy bức địa đồ xem lại một lượt, đoạn bắt đầu tiến lên gò đất  vàng, rồi lần dần đến khu rừng nhân tạo. 
Vào khu rừng, chỉ do má»™t cá»a duy  nhất nhưng lại có mưá»i ba lối dẫn đến cá»a rừng. Trong mưá»i ba lối đó thì có hết  mưá»i hai tá» lá»™, chỉ còn má»™t sanh lá»™ mà thôi. 
Theo sá»± chỉ dẫn trên bức địa đồ,  Nhuế VÄ© do con đưá»ng thứ chÃn mà Ä‘i, hắn lại gặp ngã ba, trong ngã ba thì hai là  tá» và má»™t là sanh, hắn theo con đưá»ng chÃnh giữa tiến tá»›i. Äặt chân lên con  đưá»ng này, hắn cảm thấy rợn ngưá»i, bởi trên bức địa đồ có ghi từ đây vào sâu còn  có mưá»i tám cÆ¡ quan mai phục nữa, nếu hắn sÆ¡ ý là táng mạng ngay. 
Trước mặt  là cây cao, tàng ráºm, ánh trăng yếu á»›t không thể xuyên nổi cành lá soi sáng,  đưá»ng Ä‘i tối tăm, tháºt khó tiến bước. Nhuế VÄ© phải báºt mồi lá»a cầm nÆ¡i tay rá»i  các thân cây, từng thân má»™t. Äi như váºy, tiến được má»™t bước cÅ©ng không phải dá»….  Hắn suýt hôn mê vì khung cảnh hết sức mù má». 
Mồi lá»a đó bất quá chỉ chiếu  sáng trong phạm vi mưá»i bước mà theo địa đồ ghi chú thì chứ má»—i mưá»i bước là có  má»™t cÆ¡ quan. Nhuế VÄ© đếm từng bước mà Ä‘i nhưng có hạn định nào cho má»—i má»™t bước  phải dài ngắn là bao nhiêu thì làm sao cân nhắc được những nÆ¡i đặt chân cho đúng  mưá»i bước để gia tâm phòng bị ở bước thứ mưá»i má»™t? Cho nên Nhuế VÄ© không khá»i  đặt chân sái chá»—, đặt sái rồi là hắn biết ngay, vá»™i tung mình lên cao hai  trượng. 
Hắn vừa lên cao thì ở dưới thấp, từ hai thân cây chá»— đó, hÆ¡n mấy trăm  mÅ©i tên bắn vào giữa ngay chá»— hắn vừa rá»i khá»i. Tên bên cây này bắn Ä‘i sang cây  đối diện, cắm pháºp vào. Tên từ hai phÃa bắn Ä‘i, như trao đổi vị trÃ, như giao  thoi dệt, tháºt là nguy hiểm. 
Tên bắn ra rồi, Nhuế VÄ© đáp xuống, nguy hiểm đã  qua, hắn nhìn kỹ mấy trăm mÅ©i tên nháºn ra mÅ©i nào cÅ©ng cắm vào thân cây sâu hÆ¡n  ba phân. Hắn thầm kêu khổ: “Nguy! Cá»±c nguy!†
Nếu hắn cháºm tung mình má»™t giay  thôi là thân xác bị dệt cá»i ngay và những mÅ©i tên ngắn đó hẳn nhiên là có tẩm  độc! 
Vừa lúc đó, có tiếng huyên náo từ bìa rừng vá»ng vào, rồi ánh Ä‘uốc ánh  đèn chiếu vào, hắn ở trong rừng mà ánh sáng vẫn chiếu rõ. Nhuế VÄ© kinh hãi, tá»±  há»i : 
“Làm sao mà ngưá»i đó biết được có kẻ xâm nháºp khu rừng?†
ÄÆ°Æ¡ng nhiên  những ngưá»i đó là gia nhân cá»§a Thiên Trì phá»§. 
Trong trưá»ng hợp này, hắn còn  lòng dạ nào Ä‘i sâu vào xa hÆ¡n? Láºp tức hắn lấy bức địa đồ rà lại xem có lối  thoát không? Bức địa đồ ghi ngoài ba mươi bước phÃa trước có hai lối rẽ, riêng  vá» lối bên tả thì có má»™t lối khác, chÃnh lối tắt này đưa ra phÃa háºu khu  rừng. 
Tiếng huyên náo vẫn còn ở bên ngoài, Ä‘iá»u đó chứng tá» ngưá»i trong phá»§  phát hiện có địch xâm nháºp khu rừng nhưng há» không biết lối vào nên chỉ ở bên  ngoài bao vây chỠđịch ra mà thôi. 
Không cháºm trá»…, Nhuế VÄ© theo con đưá»ng tắt  ra khá»i khu rừng, từ phÃa háºu vòng vá», chạy thẳng đến thÆ¡ phòng. CÅ©ng may, dá»c  đưá»ng hắn không gặp má»™t trở ngại nào cả. 
Việc đầu tiên cần làm là thay đổi y  phục, hắn làm việc đó má»™t cách hết sức hối hả. Khi hắn váºn bá»™ y phục thưá»ng xong  rồi thì bên ngoài có tiếng há»i vá»ng vào : 
- Công tỠđi đâu thế? 
Kế tiếp,  má»™t ngưá»i xuất hiện. Ngưá»i đó vóc cao, thân lá»›n, mặt vàng, dung mạo xem ra có  phần trung háºu. Từ lúc vào đây Nhuế VÄ© chưa từng thấy mặt. Âm thinh cá»§a ngưá»i đó  trầm trầm, ẩn ước có cái oai mà cÅ©ng đượm phần lạnh lùng. 
“Cứ theo sá»± chỉ dẫn  cá»§a Giản Thiệu VÅ© thì ngưá»i này hẳn là viên tổng quản trong phá»§ tên Phan Trung  Hư.†Nhuế VÄ© thầm nghÄ© như váºy. 
Hắn không đáp câu há»i, chỉ há»i lại : 
-  Hiện tại, tình thế bên ngoài ra sao? 
Hắn biểu thị là mình đã hiểu có kẻ xâm  nháºp Vạn Thá» Cư, hắn từ nÆ¡i đó trở vỠđây, hắn nói rõ hành tung vừa rồi để duy  trì thân pháºn má»™t vị công tá» tôn nghiêm. 
Phan Trung Hư làm gì biết được sá»±  tháºt quanh hắn như thế nào! Y là ngưá»i thứ nhất biết được biến cố xảy ra tại  cùng cấm địa, y hấp tấp chạy đến đây bẩm báo vá»›i đại công tá» nhưng lại không  gặp, lúc đó y sanh nghi ngá» tá»± há»i : 
- “Äại công tá» Ä‘i đâu mà vắng mặt  thế?†
Sau khi huy động má»™t số ngưá»i bao vây quanh khu rừng rồi, hay đúng hÆ¡n  là láºp tráºn chỠđịch tại cá»a rừng, y trở lại đây tìm đại công tá» lượt nữa. Thì  ra, vị đại công tá» cá»§a y đã trở vỠđây rồi. 
Theo y biết thì khi nào địch xâm  nháºp khu rừng, cÆ¡ quan mai phục phát động, những cÆ¡ quan đó có liên lạc vá»›i  chuông cảnh báo đặt tại phòng cá»§a y, như váºy chỉ có má»—i má»™t mình y biết trước  được thôi. Nhưng vị đại công tá» há» Giản nói thế, hiển nhiên cÅ©ng có biết trước  như y, nếu không trước y thì cÅ©ng đồng thá»i. 
Như váºy là nghÄ©a làm sao? Tại  sao đại công tá» cÅ©ng biết được như y? 
Phan Trung Hư giữ địa vị Tổng quản  trong Thiên Trì phá»§ trải qua hai Ä‘á»i liên tiếp rồi nhưng không rõ sá»± việc bên  trong gia đình há» Giản cho lắm, do đó y chẳng dám xác định đại công tá» có biết  trước biến cố xảy ra bằng y hay không, và cÅ©ng chẳng biết luôn tại sao công tá»  hiểu như y. 
Giả như đại công tá» biết trước thì sá»± hoài nghi cá»§a y cầm như  thừa, bởi đại công tá» vẫn có quyá»n, có pháºn sá»± đến táºn chá»— quan sát tình hình  chứ! Sá»± vắng mặt tại thÆ¡ phòng đâu có gì là không hợp lý? Y cung kÃnh đáp : 
-  Lão nô chưa biết rõ, để lão nô chạy ra đó, phòng chiếu ứng bá»n gia nhân. 
Y  không hành lá»…, thốt xong là chạy Ä‘i ngay, mưá»ng tượng chẳng xem đại công tá» ra  quái gì. 
Nhuế VÄ© cÅ©ng hiểu, qua quyển sổ ghi chú cá»§a Giản Thiệu VÅ©, Phan  Trung Hư là con ngưá»i mưá»i phần Ä‘iêu ngoa, ác độc, hắn dặn lòng phải hết sức cẩn  tháºn đối vá»›i y. Hắn biết, Phan Trung Hư xem thưá»ng Giản Thiệu VÅ©, bằng cá»› là đại  công tá» vỠđây hÆ¡n má»™t ngày đêm rồi mà viên quản gia không hỠđến chào mừng. Gia  pháp nào dung dưỡng má»™t sá»± vô lá»… như váºy? Y á»· trượng vào thâm niên tổng quản cá»§a  y chăng? Y tá»± xem mình là má»™t chá»§ nhân thứ hai sau phu nhân nhưng trên tất cả  má»i ngưá»i khác chăng? 
Không mảy may không tịnh bên ngoài. 
Nhuế VÄ© cởi áo,  toan Ä‘i nằm thì cá»a phòng xịch mở, Phan Trung Hư cất tiếng : 
- Công  tá»! 
Trong khi Phan Trung Hư bước vào, Nhuế VÄ© há»i : 
- Việc chi nữa  đó? 
Phan Trung Hư lá»™ vẻ thần bÃ, đáp : 
- Lão nô trở lại để báo với công tỠ là bên ngoài chẳng có việc chi cả. 
Nhuế VÄ© bá»±c, buông gá»n : 
- Không có  việc gì thì Phan tổng quản trở vỠphòng ngủ đi! 
Phan Trung Hư tiếp : 
-  Nhưng bá»n gia nhân nói rằng, má»™t liá»…u hoàn cá»§a công tá» là Bà ThÆ¡ đã tá»± tá»  rồi. 
Nhuế Vĩ kêu lên : 
- Mà nàng có chết tháºt hay chưa? 
Phan Trung Hư  thầm nghĩ : 
- “Ngươi là con sắc quá»·, phần lá»›n do ngươi hại chết nàng, còn vá»  há»i chi nữaâ€. 
Y đáp : 
- Chết rồi, cách đây vài giỠthôi. Chết rất thê  thảm. 
Nhuế VÄ© kinh ngạc không tưởng nổi lý do khiến Bà ThÆ¡ tá»± sát. Nếu nàng  không có lý do tá»± sát thì chỉ còn có má»—i má»™t cách giải thÃch là đại công tá» giết  nàng, là chÃnh hắn hạ sát nàng. Mà hắn đâu có giết nàng? Thế thì ai  giết? 
Phan Trung Hư thấy hắn thừ ngưá»i chẳng nói năng gì hết càng tin chắc  hắn bức chết Bà ThÆ¡. Y vốn nghi đại công tá» vừa vắng mặt bất hợp lý, bây giá» thì  y hoàn toàn hết nghi rồi, cho rằng đại công tá» lúc đó lén đến phòng cá»§a Bà ThÆ¡  bức chết nàng. ChÃnh y cÅ©ng nghÄ© rằng Bà ThÆ¡ không có lý do tá»± sát thì cái chết  cá»§a nàng phải do đại công tá» gây nên. 
Khi Nhuế VÄ© định tâm thần thì Phan  Trung Hư đã rá»i khá»i phòng. Äóng cá»a, cài then cẩn tháºn, Nhuế VÄ© lên giưá»ng, cố  tìm giấc ngá»§. 
Qua hôm sau, vụ tá»± sát cá»§a Bà ThÆ¡ truyá»n Ä‘i khắp trong phá»§.  Sáng sá»›m, Xuân Cầm, Äông Hoạch, Hạ Thi như thưá»ng lệ, vào phục dịch đại công tá»,  nàng nào cÅ©ng mang cái vẻ âm trầm, thê thảm, riêng Äông Hoạch thì đã khóc quá  nhiá»u đôi mắt sưng húp lên. Chắc chắn là cả ba nàng quyết truy ra hung thá»§ cho  kỳ được, dù chẳng làm chi hung thá»§, Ãt nhất cÅ©ng phải biết để mà đỡ uất ức, nhẹ  nghi ngá». 
Thá»i khắc trôi qua, đến giá» ngá», vô hình trung Nhuế VÄ© nghe lá»m  được cuá»™c đối thoại cá»§a ba nàng. 
Äông Hoạch há»i Hạ Thi : 
- Tại sao công tỠ bức chết Bà Thơ hả chị Hạ? 
Hạ Thi bá»±c dá»c khoát tay : 
- Äừng có há»i gì  hết. Ta chẳng biết đâu. 
Äông Hoạch tiếp : 
- Mà có đúng là công tỠbức chết  Bà Thơ chăng? 
Hạ Thi lắc đầu : 
- Ta đã nói là không biết gì hết. Ngươi  đừng léo nhéo, không khéo lại chuốc há»a đấy. 
Nhuế VÄ© thầm kêu oan, tá»± nghÄ©  mình có bổn pháºn truy tầm hung thá»§ hÆ¡n ai hết, truy tầm để tá»± minh oan, gián  tiếp minh oan cho ân công, bởi hiện tại hắn là Giản Thiệu VÅ©, việc gì liên quan  đến hắn là có liên quan đến Giản Thiệu VÅ©. 
Nhưng làm thế nào để truy tầm hung  thủ? Hắn chẳng có một manh mối nào giúp hắn phăng lần, phăng lần. 
Hắn Ä‘i vÆ¡  vẩn, Ä‘i mãi đến phÃa háºu sÆ¡n, đến đây hắn nhá»› lại Thuần Sư Nữ, nhá»› đến nàng là  nhá»› đến cái vẻ ôn nhu cá»§a nàng, lòng hắn nao nao, má»i phiá»n muá»™n tiêu tan,  nhưá»ng chá»— cho ý niá»m má»›i. 
Hắn bất chấp sư tỠhung mãnh, cứ lần bước xuống  sơn cốc rồi hắn đi luôn đến chỗ ngộ nạn hôm qua. Nơi đây tịch mịch hoàn toàn,  ngoài tiếng gió thỉnh thoảng thoát qua vi vu trong lá cành, ven mô đá, chẳng có  tiếng động nào khác. 
Hắn đứng đó, bồi hồi. Má»™t lúc lâu, hắn cất cao giá»ng gá»i  : 
- Thuần Sư Nữ! Thuần Sư Nữ! 
Hắn quên mất tiếng gá»i cá»§a hắn chấn dá»™i  quanh vùng, kinh động đến loài sư tá», sư tá» xuất hiện thì làm sao hắn cá»± đương  nổi? Chẳng qua hắn muốn gặp lại Thuần Sư Nữ, việc đó rất bách thiết, hắn không  còn nghÄ© gì đến những cái nguy hiểm ở tại vùng này. 
Thuần Sư Nữ không xuất  hiện. Sư tá» cÅ©ng vắng bóng luôn. Nhuế VÄ© trở lại, lòng nặng trÄ©u thất  vá»ng. 
Hôm đó, Giản Hoài Quyên cÅ©ng không đến tìm đại ca cá»§a nàng rá»§ nhau Ä‘i  du ngoạn, Nhuế VÄ© cho rằng Giản lão phu nhân kiá»m chế nàng, để cho nàng táºp  luyện võ công hòng đối phó vá»›i ngưá»i cá»§a Hắc bảo. 
Ai ai cÅ©ng chuẩn bị cẩn  tháºn, còn hắn? Hắn bằng vào đâu để đối đương vá»›i địch? Trở lại vùng cấm địa, hắn  không thể rồi, chỉ còn có cách là xem lại các quyển bà lục võ công, mong ước bắt  gặp được môt nhiệm màu nào trong đó, giúp hắn phút chốc trở thành báºc đại  tài. 
Äá»c, phải Ä‘á»c nhanh má»›i Ä‘á»c hết tất cả các quyển. Nhưng sách thuá»™c loại  đòi há»i sá»± nghiên cứu kỹ lưỡng thì trong thá»i gian ngắn, tài gì hắn thu hoạch  kết quả? Hắn làm cái việc vô Ãch đó suốt năm hôm liá»n. 
Trong năm hôm đó, hôm  nào hắn cÅ©ng có đến chá»— cÅ© má»™t lần, kêu gá»i như trước. Thuần Sư Nữ vẫn vắng  bóng, đàn sư tá» cÅ©ng vắng bóng. 
Hôm nay, ngày thứ sáu, Nhuế VÄ© cÅ©ng đến nÆ¡i  cÅ©, mong gặp lại Thuần Sư Nữ. Không rõ hắn Ä‘i từ lúc nào, khi bình minh lên thì  hắn trở lại thÆ¡ phòng. VỠđến nÆ¡i, hắn gặp Giản Hoài Quyên Ä‘ang chá» hắn. Hắn cất  tiếng há»i trước : 
- Hiá»n muá»™i xong buổi táºp luyện hôm nay rồi chứ? 
Giản  Hoài Quyên cưá»i đáp : 
- Hôm nay tiểu muá»™i không táºp luyện. Hai môn công má»›i  mẹ dạy mấy hôm nay tiểu muá»™i luyện mãi chán quá, nên lén bá» cuá»™c má»™t hôm, chạy  đến đây. 
Nhuế VÄ© há»i : 
- Võ công gì thế? 
Giản Hoài Quyên thốt : 
- Mẹ  nói đại ca có táºp qua rồi. Äó là “Thiên La Chưởngâ€. 
Nhuế Vĩ “ừ†một tiếng, tỠ ra là mình có biết chưởng pháp đó. Thực ra thì bình sanh hắn chưa từng nghe ai  nói đến chứ nói chi là có biết! 
Giản Hoài Quyên tiếp : 
- Mr nói, trong mấy  hôm nữa, ngưá»i cá»§a Hắc bảo sẽ đến đây, Ä‘oạt váºt gì đó cá»§a chúng ta, mình chỉ cần  luyện thành thục chưởng pháp đó là đủ sức đối phó vá»›i chúng. Theo đại ca nghÄ©,  chưởng pháp Thiên La có thể chế ngá»± được chúng chăng? 
Nhuế Vĩ làm gì biết oai  lực của chưởng pháp Thiên La như thế nào mà quyết đoán nên hàm hồ ừ cho xong  chuyện. 
Giản Hoài Quyên chợt há»i : 
- Làm sao đại ca ốm thế? 
Nhuế VÄ© mỉm  cưá»i : 
- Äại ca đâu có ốm! 
Giản Hoài Quyên thở dài : 
- Vừa rồi, tôi đến  thăm vị hôn thê của đại ca, tôi nói rằng chị ấy ốm quá, chị không tin! 
Nhuế  VÄ© rất lấy làm lạ, hắn không đến tham nàng ấy, nàng cÅ©ng chẳng há»i han gì đến  hắn. Chẳng lẽ giữa nàng và Giản Thiệu VÅ© lại không có má»™t Ä‘iểm cảm tình nào? Há»  là vị hôn phu vị hôn thê cá»§a nhau kia mà! Sao kỳ thế? Không cảm tình thì Ä‘Ãnh  hôn làm chi? 
Hắn đang nghĩ vỠviệc đó, Giản Hoài Quyên bảo : 
- Äại ca đến  thăm chị ấy Ä‘i! 
Nhuế Vĩ không nói gì! 
Giản Hoài Quyên nháºn ra vị đại ca  cá»§a nàng khác hÆ¡n trước. Trước kia, khi nghe nhắc đến ngưá»i vợ chưa cưới thì  Giản Thiệu VÅ© lá»™ vẻ bá»±c dá»c, bây giá» thì tuy không sốt sắng, song không còn bá»±c  dá»c nữa. Nàng lấy làm lạ, nhưng được váºy thì càng hay. Nàng nắm tay Nhuế VÄ©,  giục : 
- Chúng ta đi thăm chị ấy đi, đại ca! 
Nhuế VÄ© khó từ chối, lại nghÄ©  là đến thăm nàng tức nhiên làm tăng gia cảm tình giữa nàng và ân công, kể ra  cÅ©ng là má»™t Ä‘iá»u hay. Hắn không do dá»± nữa, bước theo Giản Hoài Quyên  liá»n. 
Giản Hoài Quyên sợ đại ca Ä‘i ná»a chừng rồi chuồn mất nên giữ chặt tay  Nhuế VÄ© trong tay nàng, lôi hắn đến khuê phòng cá»§a Lưu Dục Chi. 
Chưa đến nÆ¡i,  Nhuế VÄ© đã ngá»i mùi hương thoảng như lan, như xạ. Bây giá» thì hắn lại đâm  lo. 
Nếu Lưu Dục Chi khám phá ra sá»± giả mạo thì chẳng những không làm tăng gia  cảm tình giữa nàng và Giản Thiệu VÅ© mà chân tướng cá»§a mình lại bị bại lá»™ quả  khôn lưá»ng. 
Äứng trước cá»a phòng, Giản Hoài Quyên gá»i : 
- Lưu thơ thơ! Lưu  thơ thơ! 
Bên trong phòng, có tiếng há»i vá»ng ra : 
- Ai đó? 
Nhuế VÄ© giáºt  mình, nháºn ra âm thanh rất quen thuá»™c. 
Giản Hoài Quyên cưá»i khúc khÃch : 
-  Ra đây mà xem! Có ngưá»i muốn gặp mặt thÆ¡ thÆ¡ đó! 
Tiếng chân ngưá»i bước Ä‘i từ  xa đến gần. 
Giản Hoài Quyên vụt xô Nhuế VÄ© vào cánh cá»a phòng, nàng cưá»i ròn  rồi phóng chân chạy Ä‘i. 
Bị xô bất ngá», Nhuế VÄ© chúi nhá»§i, lá»t vào trong, suýt  rÆ¡i vào lòng khuê nữ. 
Hắn trụ bộ, cất đầu nhìn lên, trước mắt hắn là một giai  nhân mặc y phục đen. 
Dung mạo trông quen quen! 
Bất giác, hắn kêu lên  : 
- Thuần Sư Nữ! 
Xem  tiếp hồi 5   Quái Lão Äầu 
 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				12-09-2008, 05:30 AM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			
				
				Äá»™i Xung KÃch  
 
  
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: May 2008 
					Äến từ: Hà Ná»™i 
					
					
						Bài gởi: 562
					 
                    Thá»i gian online: 1 giá» 5 phút 47 giây
                 
					
 
	Thanks: 532 
	
		
			
				Thanked 159 Times in 80 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Hồi 5    Quái Lão Äầu 
        
 
 
  
 
Nhuế VÄ© làm gì tưởng  nổi ngưá»i cá»§a hắn hằng hoài niệm, mang cái danh Thuần Sư Nữ bất đắc dÄ© đó, lại  là Lưu Dục Chi, vị hôn thê cá»§a Giản Thiệu VÅ©! Kinh ngạc tá»™t độ, báºt kêu ra  tiếng, Nhuế VÄ© sững ngưá»i, đứng đỠra đó. 
Qua mấy hôm sau này, Lưu Dục Chi  quả tháºt có ốm hÆ¡n trước má»™t chút, nhưng cái ốm đó lại làm cho vẻ đẹp cá»§a nàng  tăng lên, đẹp trang nhã, thùy mị! Nàng bình tÄ©nh thốt : 
- Công tỠvẫn mạnh  chứ! 
Nghe nàng xưng hô như thế, Nhuế VÄ© càng bối rối, bởi lần thứ nhất gặp  nhau, nàng đã khám phá ra sá»± giả mạo rồi, có lẽ lúc đó muốn tránh cho hắn phải  bẽ mặt, nàng lá» Ä‘i. Hắn cảm kÃch nàng vá» Ä‘iểm đó. Rồi bây giá», gặp lại nhau đây,  nàng cÅ©ng giấu luôn chân tướng cá»§a hắn! Niá»m cảm kÃch càng gia tăng, hắn ấp úng  mấy tiếng : 
- Äa tạ... tiểu thÆ¡! 
Lưu Dục Chi hiểu rõ cái ý ngụ trong lá»i  cảm tạ, Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i, đáp : 
- Không cần! 
Nhuế Vĩ áy náy không yên,  tiếp : 
- Cái việc này, Nhuế tôi đáng ra không nên làm... 
Hắn muốn nói,  đáng lẽ ra hắn không nên giả mạo Giản Thiệu VÅ© mà đến đây. Nhưng, Lưu Dục Chi  thở dài u oán, cháºn lá»i : 
- Mấy lúc sau này, Giản công tỠđược mạnh  chứ? 
Nhuế Vĩ đáp : 
- Ân công vẫn được an khương. 
Lưu Dục Chi nhìn hắn  : 
- Y từng thi ân với các hạ? 
- Ân công từng cứu mạng Nhuế Vĩ này! 
Lưu  Dục Chi há»i : 
- Cho nên y yêu cầu các hạ đến đây? 
Nhuế Vĩ đáp : 
- Ân  công chỉ muốn tại hạ làm má»™t Ä‘iá»u, là giả mạo ngưá»i đến tại đây, do đó tại hạ  phải có mặt trong phá»§. Bằng không váºy, tại hạ gan nào mà dám tá»›i! 
Lưu Dục Chi  lá»™ vẻ u oán, há»i : 
- Các hạ có biết tại sao y muốn các hạ hóa trang thành y  chăng? 
Nhuế Vĩ lắc đầu : 
- Tại hạ không biết dụng ý của ân công như thế  nào? 
Lưu Dục Chi lại thở dài : 
- Dụng ý của ân công như thế nào? 
Há»i  rồi, hắn biết lỡ lá»i, thành ra áy náy. Hắn đâu thể thám dò ý đồ cá»§a ân công? Há»i  như váºy là tá» ra mình kém tế nhị, kém lịch sá»±! Há»i như váºy là tá» ra tư cách cá»§a  mình rất thấp. 
Tuy nhiên, hằng mang niá»m thắc mắc canh cánh trong lòng, nếu  há»i rõ Ä‘iá»u đó, thì tâm tư nhẹ biết bao! Cho nên, trong cái dở, có cái hay,  trong cái hại, có cái lợi. 
Lưu Dục Chi há»i lại : 
- Y không tỠbày cho các  hạ biết? 
Nhuế Vĩ lắc đầu. Lưu Dục Chi tiếp : 
- Y không nên giấu các hạ mới  phải! 
Nhuế Vĩ thốt : 
- Thá»±c ra, cÅ©ng không nên trách ân công! Tại hạ không  há»i kia mà! Dù có há»i, ân công nói cÅ©ng thế, không nói cÅ©ng thế thôi, tại hạ  chẳng lưu ý làm gì. 
Lưu Dục Chi nhẹ tặc lưỡi : 
- Nếu việc ủy thác này,  mang lại bất lợi cho các hạ? 
Nhuế Vĩ khẳng khái đáp : 
- Mạng sống này, còn  sót lại đây, là do ân công ban cho, tại hạ tiếc gì nữa? 
Lưu Dục Chi gáºt đầu  : 
- Hảo tâm của các hạ, tôi xin thay mặt y, cảm tạ! 
Là vị hôn thê cá»§a Giản  Thiệu VÅ©, nàng thay mặt vị hôn phu, tá» lá»i cảm tạ, cái đó rất hợp lý. Nhưng, hắn  là kẻ linh Ä‘inh, cÆ¡ khổ, có đáng cho há» cảm tạ chăng? Hắn chua xót trong tâm  khôn cùng. 
Rồi cảm thấy mình quá thừa trong khung cảnh này, hắn vòng tay thốt  : 
- Tại hạ cáo từ! 
Lưu Dục Chi dặn dò : 
- Các hạ dè dặt nhé! 
Nhuế VÄ©  cưá»i khổ : 
- Tại hạ chẳng hiểu phải dè dặt như thế nào? 
Lưu Dục Chi thốt  : 
- Xem ra tôi phải cho các hạ biết. 
Nhuế VÄ© thầm cảm kÃch. Lưu Dục Chi  tiếp : 
- Äại khái, các hạ không hiểu Giản lão phu nhân chẳng phải là thân  sanh mẫu thân cá»§a Giản Thiệu VÅ©. Giản bá phụ có má»™t Ä‘á»i vợ trước, bà ấy má»›i là  mẫu thân cá»§a Giản Thiệu VÅ©. Lúc sanh Thiệu VÅ© thì bà chết Ä‘i. Giản bá phụ tục  huyá»n, và ngưá»i kế thất đó chÃnh là Giản lão phu nhân ngày nay. Bà này sanh há»  Giản Thiệu Kê và Giản Hoài Quyên hai anh em. Từ lúc nhá», Thiệu VÅ© đã bất hòa vá»›i  bà kế mẫu. Tánh tình cá»§a Thiệu VÅ© rất lạnh lùng, Giản lão phu nhân không ưa  thÃch lắm... 
Nhuế VÄ© cÅ©ng nháºn thấy ân công rất lạnh lùng tịch mịch. 
Lưu  Dục Chi tiếp : 
- Giản bá phụ mất Ä‘i rồi, hai mẹ ghẻ con chồng bá» ngoài thì  xem như vô sá»±, song bên trong há» ngấm ngầm tranh chấp vá»›i nhau. Giản lão phu  nhân căm háºn không giết được Thiệu VÅ© ngay... 
Nhuế Vĩ kêu lên : 
- Trong  thiên hạ đâu có vị kế mẫu tàn độc đến mức độ đó? 
Lưu Dục Chi thở dài : 
-  Có thể là các hạ không tin. Nhưng sá»± thá»±c thì Thiệu VÅ© sợ kế mẫu mưu hại nên lưu  lãng bên ngoài, ná»a năm qua rồi không trở vá» nhà. Rồi lại còn tìm ngưá»i giả mạo,  thay thế... 
Nhuế Vĩ trố mắt : 
- Chẳng lẽ ân công muốn cho tại hạ thay thế  ngưá»i, tiếp nháºn cái chết? 
Lưu Dục Chi thấp giá»ng : 
- Theo tôi Ä‘oán thì  cái ý cá»§a y hẳn như váºy, chứ nếu không thì dù y vắng mặt, mà Giản lão phu nhân  biết là y chưa chết, tất phải cho ngưá»i theo dõi, chú ý đến má»i hành động cá»§a y,  mãi cho đến khi nào y tắt thở má»›i chịu thôi cho. 
Nhuế Vĩ thở dài : 
- Như  váºy thì, tại hạ chỉ còn có cách là chết Ä‘i, để báo đáp Æ¡n trá»ng cá»§a ân  công? 
Trong ánh mắt của Lưu Dục Chi ẩn có sự đồng tình. 
Nhuế VÄ© vốn tánh  quáºt cưá»ng, bá»™c trá»±c, không thÃch thứ ánh mắt đó, nên cao giá»ng tiếp : 
- Tại  hạ không tin Giản lão phu nhân có lòng hãm hại ân công. Mà dù bà có lòng dạ như  váºy Ä‘i nữa, vá»›i cái tài lệch đất nghiêng trá»i, ân công sợ gì má»™t lão phụ âm mưu  trừ diệt? 
Lưu Dục Chi thở dài : 
- Tôi có lợi gì nói dối vá»›i các hạ? Giản  lão phu nhân muốn hại chết Thiệu VÅ©, bên trong sá»± tình có lắm ná»—i phức tạp,  không đơn thuần theo ý tưởng cá»§a thưá»ng nhân. Còn như vá» tài năng thì trong  thiên hạ ngày nay, ai có công phu cao tuyệt, thắng nổi bà ta chứ! 
Nhuế Vĩ  kinh hãi : 
- Ân công không là đối thủ của bà? 
Lưu Dục Chi lắc đầu : 
-  Kém xa! Rất xa! 
Nhuế VÄ© há»i : 
- Còn tiểu thơ? Sánh với bà ta? 
Lưu Dục  Chi lắc đầu, không đáp. 
Nhuế VÄ© Ä‘inh ninh là nàng có võ công trên báºc Giản  Thiếu VÅ© nhưng nàng lại cho rằng không là đối thá»§ cá»§a Giản lão phu nhân. Thì lấy  hắn mà luáºn, hắn có ra cái quái gì? Hắn tá»± thương cảm cho mình, tá»± thán cho  mình. 
Rồi hắn tiếp : 
- Nhuế tôi chỉ biết nháºn mạng mà thôi! Nếu chết được  để đánh đổi sá»± an toàn sau này cho ân công, tại hạ có lá»i dư thừa tiếc  háºn! 
Rồi hắn quay mình, bước đi. 
Lưu Dục Chi thấp giá»ng : 
- Từ nay, nếu  cần Ä‘iá»u chi, các hạ cứ đến đây tìm tôi, chứ đừng ra phÃa háºu sÆ¡n kêu réo  nữa! 
Nhuế VÄ© tỉnh ngá»™. Thảo nào hắn ra đó má»—i ngày, gá»i vang lên, mà chẳng  thấy đàn sư tá» xuất hiện. Thì ra, nàng biết hắn ra đó tìm nàng, nên nàng ngăn  chặn đàn sư tá», sợ chúng hại hắn. 
Ân tình như váºy, kể cÅ©ng thâm háºu chứ! Và  chỉ có những kẻ ôn nhu má»›i làm như nàng. Mà trên Ä‘á»i, đâu phải bất cứ thiếu nữ  nào cÅ©ng ôn nhu? 
Hắn quay mình lại, cảm tạ lượt nữa : 
- Nhuế tôi còn sống  ngày nào, là ngày đó không quên được cô nương... 
Nhưng hắn thấy Lưu Dục Chi  cúi đầu, chừng như có ý thẹn. Nàng hẳn nhá»› đến việc má»—i ngày, Nhuế VÄ© Ä‘á»u ra  chốn cÅ© gá»i nàng, bây giá», đối diện vá»›i nhau, làm sao nàng không kÃch động tâm  tình? 
Nhuế Vĩ không biết nên nói gì thêm cho hợp cảnh, bỠdở câu nói, lâu  lắm, chưa tiếp nối. 
Lưu Dục Chi cất tiếng : 
- Nghe nói trong mấy hôm nữa,  có khách giang hồ đến xâm phạm khu vực này. Các hạ hãy liệu đối phó. 
Nhuế VÄ©  giáºt mình nghÄ© thầm : 
- “Còn nói chi cái ý cảm kÃch đến suốt Ä‘á»i? Còn vài hôm  nữa thôi, ngưá»i cá»§a Hắc bảo sẽ đến đây, mình chết Ä‘i thân pháºn bị bại lá»™, tÃnh  mạng không bảo toàn, thì nói gì cho lắm cÅ©ng vô dụngâ€. 
Äau lòng hết sức, hắn  lặng thinh, quay mình bước Ä‘i ngay. 
Lưu Dục Chi lấy mắt tiá»…n đưa hắn đến khi  hắn khuất dạng, cõi lòng tràn ngáºp thê lương. Nàng không rõ, mình có đồng tình  vá»›i đối tượng chăng, hay nàng thương hại con ngưá»i tịch mịch? Ngưá»i ta tịch  mịch, hay chÃnh nàng tịch mịch? Ãt nhất cÅ©ng có ba ngưá»i tịch mịch. Giản Thiếu  VÅ©, ở táºn phương trá»i lạ, gã công tá» thay thế, hiện diện bên cạnh, và nàng! Má»—i  ngưá»i tịch mịch má»™t cách! 
Nhuế Vĩ vỠđến phòng, trầm tư một lúc lâu. Sau cùng  hắn lấy quyết định, mang theo bức địa đồ vùng cấm địa, bất chấp ban ngày, đến đó  ngay. 
Bởi hắn nghÄ© nếu phải chết, thì nên chết sao cho đáng giá. Nếu mấy hôm  nữa, ngưá»i trong Hắc bảo đến đây, thân pháºn hắn bị bại lá»™, hắn mất mạng là cái  chắc rồi, chết như váºy thì đối vá»›i ân công, ân chưa tròn, nghÄ©a chưa vẹn, bất  lợi cho ngưá»i, chết mà không mang Ãch lợi cho ân công, thì chết làm chi? Chung  quy, tÃnh mạng ân công vẫn bị hăm dá»a như thưá»ng! Thì tại sao không mạo hiểm,  may ra tìm được tuyệt nghệ, nhá» tuyệt nghệ đó hắn cứu vãn bao nhiêu đổ vỡ! Thắng  Hắc bảo, là bảo toàn bà máºt, là tạo an ninh cho ân công, mà chÃnh hắn cÅ©ng được  vô sá»±, trong thá»i gian ước định. 
Muốn thắng Hắc bảo, thì phải có nhiệm màu.  Nhiệm màu sẵn có ở phÃa háºu khu rừng nhân tạo đó, tại sao không đến lấy? Mạo  hiểm? Có má»™t đại thành công nào không mua bằng cái giá mạo hiểm! 
Trước khi  vào táºn chốn nguy, hắn còn phải tránh những cái nguy dá»c đưá»ng, tránh tai mắt  cá»§a ngưá»i trong Thiên Trì phá»§. Hắn đến Vạn Thá» Cư, không gặp trở ngại nào, rồi  hắn vào rừng, chiếu theo sá»± chỉ dẫn trên địa đồ Ä‘i tá»›i, không lâu lắm, đến chá»—  ngá»™ nạn lần trước. 
Bây giá» thì hắn bình tÄ©nh lắm rồi, không còn khẩn trương  như trước, phần lá»›n nhỠánh thái dương chiếu sáng, khá»i phải dò dẫm khó khăn  từng bước. Hắn phát giác ra, lần trước sở dÄ© ngá»™ nạn là vì má»™t bước chân há»›  hênh. Nếu hắn cẩn tháºn má»™t chút, thì đâu đến ná»—i bị Phan Trung Hư nghi  ngá»? 
Má»™t cÆ¡ quan thứ nhất bị hắn phá thá»§ng rồi, cho đến nay, ngưá»i trong phá»§  chưa tu chỉnh lại, thế là còn đúng mưá»i bảy chá»— mai phục nữa. Hắn hết sức dè  dặt, Ä‘i qua khá»i từng cÆ¡ quan má»™t, Ä‘i suốt con đưá»ng rừng vừa hiểm nguy vừa  dài. 
Trước mắt, hiện ra năm lối rẽ, con đưá»ng rẽ thứ tư là an toàn, đó là con  đưá»ng chánh dẫn đến vùng cấm địa. Hắn Ä‘i hết con đưá»ng đó, đến má»™t ngôi má»™ cá»±c  kỳ hùng vÄ©, má»™ hình tròn, cao độ bốn vóc ngưá»i, rá»™ng trên hai mươi trượng, dài  độ năm mươi trượng. Bốn phÃa má»™ là rừng, do ngưá»i trồng lên. 
Muốn vào ngôi  má»™, hắn phải biết bay, bằng không thì phải sa vào mê tráºn cá»§a vòng Ä‘ai rừng nhân  tạo đó. 
Nhuế Vĩ luôn luôn đỠcao cảnh giác, bước từng bước một đến gần ngôi  mộ. 
Bức địa đồ không ghi chi tiết vỠđịa thế của khu này, hắn sợ đạp nhằm cơ  quan mai phục. 
NgỠđâu rừng cây nhân tạo này, trái vá»›i khu rừng thứ nhất,  được trồng lên để làm cảnh chứ không có má»™t tráºn thế nào được bố trà trong đó,  hay má»™t cÆ¡ quan giết ngưá»i được mai phục chá» kẻ manh tâm. 
Nhuế Vĩ đến trước  phần mộ an toàn vô sự. 
Ngôi má»™ được kiến trúc bằng thứ đá bạch ngá»c đẽo gá»t  bằng phẳng, chồng vào nhau, xếp hàng lối trông như má»™t khối duy nhất. Dù tinh  mắt đến đâu cÅ©ng khó nháºn ra những mối ráp. 
NÆ¡i giữa má»™ có má»™t tấm bia, cao  ba vóc ngưá»i, rá»™ng bằng bốn ngưá»i đứng gá»™p lại, bằng đá hắc ngá»c, má»™t mặt có  khắc mấy chữ: “Giản Thị Nhất Mạch Gia Tá»™c chi má»™â€. 
Nhuế Vĩ thầm nghĩ : 
-  “Hai tiếng “Nhất Mạch†này, phải giải thÃch như thế nào? Chẳng lẽ há» Giản chỉ có  má»™t dòng từ trên truyá»n xuống má»—i Ä‘á»i chỉ có má»™t con trai sao? Nếu có từ hai con  trai trở lên, thì sao? Giả như có nhiá»u con trai, thì chẳng lẽ chỉ có má»™t ngưá»i  có đủ tư cách được mai táng tại đây?†
Hai bên má»™ có ba tấm bia khác, cÅ©ng  lá»›n, tả hai, hữu má»™t, bia thứ nhất có hàng chữ lá»›n: “Äệ nhất đại Giản Công Lạc  Quanâ€, bên cạnh có hàng chữ nhá» : 
“Thê Lưu Bà Hoa hiệp tángâ€. 
Bia thứ hai  có hàng chữ: “Äệ tam đại Giản Công Xuân Kỳâ€, kèm theo thêm hàng chữ nhá»: “Thê  Lưu Hạnh Thá»§y hiệp tángâ€. 
Bia thứ ba có hàng chữ: “Äệ nhị đại Giản Công Yến  Chânâ€, bên cạnh có hàng chữ nhá»: “Thê Lưu Phi Ngá»c hiệp tángâ€. 
Hiển nhiên,  Ä‘á»i thứ ba là phụ mẫu thân sinh cá»§a Giản Thiệu VÅ©, còn Ä‘á»i thứ hai và thứ nhất  là tổ phụ và tằng tổ phụ cá»§a y. 
Nhuế VÄ© hết sức lấy làm lạ, tại sao cả ba Ä‘á»i  Ä‘á»u lấy vợ trong há» Lưu. Rồi đến Giản Thiệu VÅ©, vị hôn thê cá»§a y cÅ©ng là há» Lưu  nốt! 
Lưu Hạnh Thủy, vợ của Giản Xuân Kỳ, đại khái hắn là thân sinh, mẫu thân  của Giản Thiệu Vũ. Còn Giản lão phu nhân hiện tại hỠgì đó? Nếu bà ta cũng hỠ Lưu nữa, thì đúng là một sự cổ quái. 
Nhuế VÄ© nhìn ra bốn phÃa quanh phần má»™.  Trong khu rừng này, ngoài ngôi má»™ ra, chẳng có cái gì khác. Thế thì tuyệt há»c  đó, được chôn giấu ở đâu? 
Hắn không thấy cái chi có vẻ quái dị cả, cho rằng  mình mạo hiểm vô Ãch, đến đây rồi chỉ là đến nhìn ngôi má»™ tổ tiên cá»§a ân công,  chứ có phát hiện ra cái quái gì đâu? 
Äang lúc hắn thất vá»ng, bá»—ng có ngưá»i  cất tiếng há»i : 
- Ngươi đến đây làm gì? 
Nhuế Vĩ kinh hãi, quay mình  lại. 
Không rõ xuất hiện từ lúc nào, má»™t lão nhân Ä‘ang đứng trước phần má»™. Mặt  lão đầy vết nhăn, tuy tuổi rất cao, lão không có má»™t sợi râu nào, làn da cá»§a lão  trắng như tuyết. Hắn hấp tấp há»i lại : 
- Ông là ai? 
Lão nhân cưá»i, tiếp  : 
- Ngươi không biết ta, chứ ta thì biết ngươi! 
Nhuế Vĩ trố mắt : 
- Ông  nháºn ra tôi? 
Lão nhân gáºt đầu : 
- Ba năm trước ngươi lén lút đến đây, nếu  không nhá» ta âm thầm chỉ Ä‘iểm, thì làm gì lấy được bổn bà kÃp đó! 
Nhuế Vĩ  hiểu. Lão nhân lầm hắn là ân công. Ba năm trước ân công đã đến đây rồi, bị lão  phát hiện. Nhưng lão là thù hay bạn? Tại sao lão ở vùng cổ quái này? Hắn thốt  : 
- Vãn bối... 
Lão nhấn nháºn : 
- Bà kÃp, ngươi đã lấy rồi, còn trở lại  làm chi? 
Nhuế Vĩ đáp : 
- Vãn bối trở lại đây, mong cầu tìm được má»™t tuyệt  há»c. 
Lão nhân bảo : 
- Trong ngôi má»™, có bổn bà lục môn công tuyệt há»c, tại  sao không tìm, còn tìm chá»— nào nữa? 
Nhuế VÄ© mừng lá»›n. Bà lục tuyệt há»c ở  trong ngôi má»™! Nhưng má»™ kiên cố thế kia thì làm cách nào vào được mà lấy? Tháºt  sá»± nó được chôn giấu ở chá»— nào? 
Chẳng lẽ phá hủy toàn diện ngôi mộ, tìm tòi?  Sức đâu cho hắn làm việc đó? 
Hắn lắc đầu thốt : 
- Äâu có thể được! Bổn bà  lục, là váºt hồi táng cá»§a nhà há» Giản, chẳng lẽ phải quáºt má»™ mà lấy? 
Lão nhân  nghi hoặc : 
- Ngươi không là hỠGiản? 
Nhuế Vĩ không giấu : 
- Vãn bối là  Nhuế Vĩ! 
Lão nhân nổi giáºn : 
- Không phải ngưá»i trong há» Giản, sao ngươi  bén mảng đến đây? Hãy ra gấp gấp! 
Nhuế VÄ© cÅ©ng hiểu là mình không nên đột  nháºp vào nÆ¡i này, huống chi vào mà chẳng tìm được gì, thì còn lưu lại làm chi?  Hắn quay mình, toan bước Ä‘i. 
Lão nhân chợt thốt : 
- Ngươi không cho là  ngưá»i trong há» Giản, thì để quyển bà kÃp trước đó lại cho ta! 
Nhuế Vĩ quay  mình lại : 
- Vãn bối không há» lấy bà kÃp cá»§a há» Giản. 
Lão nhân giáºn dữ,  nhanh như chá»›p lách mình tá»›i gần Nhuế VÄ© rồi hai tiếng “bốp, bốp†vang lên, Nhuế  VÄ© lãnh hai cái tát tay như trá»i giáng. 
Hắn sỠmá, sỠmiệng, máu răng rỉ ra,  ướt tay. 
Lão nhân còn giáºn, quát : 
- Oắt con dám man trá vá»›i lão phu nữa  à? Rõ ràng là lần trước, ngươi lấy quyển bà kÃp, lại còn giả vá» trung háºu, định  chối phăng phải không? Ngươi không lấy, thì ba năm trước đây, ai lấy? Äã nói là  không lấy váºt bồi táng, thì váºt ba năm trước là váºt gì? 
Nhuế VÄ© có thể nói  chÃnh là ân công lấy, song vốn tÃnh quáºt cưá»ng, sanh ương ngạnh, đáp gá»n : 
-  Vãn bối không há» lấy quyển bà kÃp đó! 
Lão nhân trố mắt : 
- Chẳng lẽ ngươi  không phải là kẻ đến đây ba năm trước? 
Nhưng lão nhìn kỹ, thì ngưá»i hôm nay  và kẻ ba năm trước vẫn là má»™t, nhất định là má»™t không thể nhầm lẫn được. Lão cho  rằng Nhuế VÄ© khinh lão đã già, má» mắt không trông rõ ràng. 
Buồn cưá»i tháºt! Có  những trưá»ng hợp, ngưá»i giả mạo muốn cho kẻ khác nháºn lầm, lầm kẻ mình giả mạo!  Rồi có những trưá»ng hợp, lại muốn ngưá»i ta phát hiện ra sá»± giả tạo! Má»™t thứ mâu  thuẫn do quyá»n lợi tạo nên. 
Nhuế Vĩ đáp rồi, cho là minh bạch lắm, nên quay  mình đi. 
Lão nhân nổi giáºn hét : 
- Không được đi! 
Lão phi thân, tung  má»™t ngá»n cước vào mình Nhuế VÄ©. 
Võ công cá»§a Nhuế VÄ© không cao, lão nhân lại  nhanh, lại phóng cước bất ngá», gia dÄ© động tác trong cÆ¡n giáºn, nên khà thế rất  hùng mạnh, thì tài gì hắn né khá»i, chịu đựng nổi? Hắn ngã ngá»a ngưá»i ra, y phục  vấy bụi cát dÆ¡ dáy hết sức. 
Oai phong một đại công tỠthế gia mất  hẳn! 
Nhuế Vĩ phát cáu lên. 
Lão nhân lấy làm kỳ, há»i : 
- Lấy quyển bà  kÃp đó, ngươi không táºp luyện à? 
Nhuế VÄ© cao giá»ng : 
- Tại hạ nói không có  lấy là không lấy! Äã không lấy thì làm sao táºp luyện? 
Tiá»n bối đánh chết tại  hạ, cứ đánh! Äã không lấy mà thừa nháºn, vãn bối thừa nháºn thế nào được! 
Lão  nhân bắt đầu tin, mỉm cưá»i, thốt : 
- Äứng lên Ä‘i, xem ra lão phu trách lầm  ngưá»i rồi đó! 
Nhuế VÄ© đứng lên. Dù sao thì cáu kỉnh vá»›i má»™t báºc trưởng  thượng, kể cÅ©ng vô lá»…. 
Lão nhân biết hối, cưá»i rồi tiếp : 
- Lão phu nóng  nảy quá, đối xỠkhông đẹp với ngươi! 
Nhuế Vĩ khoát tay : 
- Nói chi cái đó!  Việc đã rồi, kể như qua! 
Rồi hắn lại bước đi. 
Lão nhân quát : 
- Trở  lại! 
Nhuế VÄ© quay mình, hằn há»c : 
- Còn gì nữa đó? 
Lão nhân gằn giá»ng  : 
- Làm sao ngươi vào đây được? 
Nhuế VÄ© cưá»i mỉa : 
- Còn lão tiên sanh?  Lão tiên sanh làm sao vào đây được? 
Lão nhân đáp : 
- Khu vực này, ta quen  thuộc từ mấy mươi năm trước, tự nhiên ta vô ra thong thả. 
Nhuế Vĩ tiếp : 
-  Còn tại hạ, dù gần đây thôi, tại hạ cũng quen thuộc rồi, nên vô ra thong  thả. 
Hắn lại theo khẩu khà cá»§a lão nhân, thành lão muốn giáºn, song không giáºn  nổi! Lão thốt : 
- Tuy ngươi vào được, song đây là bà máºt cá»§a nhà há» Giản,  ngươi không có quyá»n tá»± chuyên Ä‘i lại. 
Nhuế VÄ© không hiểu nổi tâm tÃnh lão  nhân, thoạt phẫn ná»™, thoạt vui vẻ vô cá»› mà sanh sá»±, rồi hối lá»—i, bất nhất. Bây  giá» lại sanh chuyện trở lại! Hắn nháºn ra, lão ta cÅ©ng chẳng phải là ngưá»i trong  gia đình há» Giản như hắn, nên há»i : 
- Lão tiên sanh không phải là hỠ Giản? 
Tuy có táºt cổ quái, bất thưá»ng song lại bá»™c trá»±c, đáp ngay : 
- Lão  phu hỠDu! 
Nhuế Vĩ tiếp : 
- Thì ra Du lão tiên sanh! Không là hỠGiản, sao  lão tiên sanh tự chuyên vào chốn này? 
Lão nhân sững sá», cho rằng hắn bắt bẻ  như thế là hợp lý. Lão không là há» Giản, mà vẫn vào được, thì ngưá»i khác cÅ©ng  vào được chứ! Nhưng, nhá»› lại má»™t Ä‘iá»u chi đó, lão há»i : 
- Lão phu là bằng hữu  chà thân của Giản Lạc Quan, tự nhiên vào được. Còn ngươi! Ngươi là gì trong hỠ Giản? 
Nhuế VÄ© thầm kinh hãi, không tưởng lão nhân là bằng hữu cá»§a tổ phụ Giản  Thiệu VÅ©. Lão có ngôi thứ quá cao, xem ra địa vị cá»§a Thiên Trì phá»§ trên giang hồ  không phải là nhá»! Lòng tôn kÃnh phát sanh, hắn từ từ bước trở lại, cất giá»ng  cung kÃnh, đáp : 
- Tại hạ là bằng hữu cá»§a Giản đại công tá» Ä‘á»i thứ tư! 
Lão  nhân ạ một tiếng : 
- Giản Thiệu VÅ© là con độc nhất cá»§a Ngá»c Chưởng Kim Äiệp  Lưu Hạnh Thá»§y? 
Nhuế Vĩ đáp : 
- Ân công cá»§a tại hạ chÃnh là con cá»§a vợ Giản  Công Xuân Kỳ. Tại hạ nói, ngưá»i vợ trước! 
Lão nhân thở dài, đáp : 
- Năm  xưa, tin từ trong Thiên Trì phá»§ đưa ra, há» Giản sinh con, khắp giang hồ sắm lá»…  váºt mừng. Lão phu đến nÆ¡i, tưởng là giúp vui, không ngá» lại chia buồn! 
Trong  hàng háºu sanh, Ngá»c Chưởng Kim Äiệp Lưu Hạnh Thá»§y cô nương là nhân váºt tuyệt  đỉnh, không ngá» vừa sanh con lại vÄ©nh viá»…n ra Ä‘i, giữa lúc xuân niên đầy phúc  hạnh! Äáng tiếc vô cùng! 
Nhuế VÄ© nghÄ©, lão ta bồi hồi thuáºt lại sá»± tình hai  mươi năm trước! 
Lão lẩm nhẩm tự thốt : 
- Lão phu là bằng hữu cá»§a há» Giản,  ngươi cÅ©ng là bằng hữu cá»§a há» Giản, lão phu vào được, tá»± nhiên ngươi cÅ©ng vào  được! Bằng không thì, đừng nói chi ngươi, chÃnh lão phu cÅ©ng không vào  được! 
Nói được cái đạo lý đó rồi, lão cao giá»ng tiếp luôn : 
- Phải! Phải  lắm! Lão phu không thể trách ngươi! Ngươi có quyá»n vào đây! 
Nhuế VÄ© nháºn ra,  lão nhân rất thành phác, nên quên Ä‘i cái nhục vừa rồi. 
Hắn cưá»i, há»i : 
-  Bây giá», tại hạ trở ra được chưa? 
Lão nhân đáp nhanh : 
- ÄÆ°á»£c!  ÄÆ°á»£c! 
Nhưng, Nhuế VÄ© vừa quay mình, lão lại gá»i : 
- Khoan! 
Nhuế VÄ© thầm  than khổ, nghÄ© hôm nay gặp lắm việc phiá»n, má»i phiá»n phức Ä‘á»u do má»™t lão tiá»n  bối tạo cho hắn. Rồi bây giá», lão còn muốn làm gì nữa? 
Lão nhân chỉnh sắc há»i  : 
- Ngươi nói, ân công của ngươi giống ngươi? 
Nhuế Vĩ đáp : 
- Mưá»i phần  giống cả mưá»i! 
Lão nhân lại há»i : 
- Bây giá», ngươi định Ä‘i đâu? Tại sao  ngươi dám phạm vào sá»± cấm kỵ xâm nháºp Thiên Trì phá»§? Ngươi phải chết, ngưá»i trên  giang hồ Ä‘á»u rõ sá»± kỵ đó chứ! 
Äã váºy, ngươi lại còn bén mảng đến vùng cấm địa  này nữa? 
Nhuế VÄ© không dám giấu. Hắn Ä‘em má»i tao ngá»™ gần đây, thuáºt lại tưá»ng  táºn cho lão nhân nghe. Nghe xong, lão nhân gáºt gù, thốt : 
- Thì ra, có những  khúc chiết như váºy! Lão phu không há» tưởng đến! 
Trầm tư một lúc, lão tiếp  : 
- Lưu tiểu cô nương đã nói rõ dụng ý cá»§a Giản Thiệu VÅ© muốn ngươi giả mạo  hắn, song nàng không nói tại sao kế mẫu cá»§a hắn muốn sát hại hắn. Dụng tâm cá»§a  bà, nếu quả tháºt như váºy, thì tháºt là độc ác! 
Lão nhân gá»i mẹ cá»§a Giản Thiệu  VÅ© là Lưu cô nương, lại gá»i vị hôn the cá»§a y là Lưu tiểu cô nương. Thá»±c sá»± là  Lưu Dục Chi đã lá»›n rồi, năm nay nàng được mưá»i tám tuổi, hÆ¡n Nhuế VÄ© má»™t tuổi.  Như thế, nàng đâu còn là tiểu cô nương nữa! 
Nhuế VÄ© há»i : 
- Lão tiên sanh  thấy cái dụng tâm đó như thế nào? 
Lão nhân thở dài : 
- Hai mươi năm qua,  lão phu không há» chánh thức viếng thăm Thiên Trì phá»§. Bất quá, lão phu chỉ biết  Giản Xuân Kỳ tục huyá»n vá»›i em gái cá»§a ngưá»i vợ trước. 
Nhuế Vĩ kêu lên : 
-  Giản lão phu nhân cũng là hỠLưu? 
Lão nhân gáºt đầu : 
- Không phải là má»™t  sá»± lạ, mà ngươi kêu lên như váºy. Phàm là ngưá»i trong há» Giản nhất mạch, Ä‘á»u lấy  vợ há» Lưu. 
Nhuế VÄ© há»i : 
- Phải có một nguyên nhân chứ? 
Lão nhân đưa  tay sá» cằm, định vuốt râu, gợi ý, song cằm nhẵn bóng, râu đâu có sợi nào mà rá».  Lão buông tay xuống, Ä‘oạn thở dài, tiếp : 
- Sá»± tình, nói ra dài dòng lắm.  Muốn nói phải bắt đầu từ thá»i Lạc Quan lão huynh cá»§a lão phu. Thuở trước, trước  khi làm Tể tướng tại triá»u đình, Lạc Quan huynh từng âm thầm bôn tẩu khắp đó đây  sống cái kiếp giang hồ, tung hoành má»™t lúc dưới má»™t danh hiệu tạm mượn. Lão phu  xin bá» qua cái danh hiệu đó. 
Trong khi lưu lãng, Lạc Quan huynh có kết giao  vá»›i hai ngưá»i, lão đại là Lưu Trung Trụ, vá»›i lão phu là ngưá»i thứ ba. Lão phu  tên là Du Bách Long. 
Dừng một chút, lão nhân tiếp : 
- Cảm tình giữa lão  phu và Lạc Quan huynh thì ở mức độ thưá»ng, nhưng Lạc Quan huynh và Trung Trụ  huynh thì rất Ä‘áºm đà thắm thiết vá»›i nhau. Lúc kết bái vá»›i nhau, Lạc Quan huynh  cưới em gái cá»§a lão đại làm vợ, thành ra thân tình lại thêm thân. Lão đại rồi  cÅ©ng lấy vợ, chỉ còn lại má»—i lão phu... 
Nhắc đến hôn nhân, Du Bách Long lộ vẻ  mơ buồn. 
Nhuế VÄ© muốn há»i : 
- Tại sao lão tiên sinh không lấy  vợ? 
Nhưng, nhìn vẻ buồn của lão, hắn không tiện mở miệng. 
Rồi lão nhân  thuáºt tiếp : 
- Tẩu xảo làm sao, vợ lão đại và vợ Lạc Quan huynh, đồng thá»  thai, há» chỉ bụng vợ mà Ä‘Ãnh hôn, nếu má»™t sanh trai, má»™t sanh gái. Giả như cả  hai cùng sanh trai, hoặc cùng sanh gái thì dÄ© nhiên cái việc “chỉ phúc vi hôn† cầm như há»§y bá». 
NgỠđâu khi hai vị tẩu tẩu sanh con thì nhị tẩu sanh trai,  đại tẩu sanh gái, bất hạnh thay, đại tẩu sanh rồi, cả mẹ lẫn con Ä‘á»u  chết... 
Lão ngây ngưá»i ra má»™t lúc, đưa ký ức trở lại thá»i gian xa xưa, lâu  lắm lão má»›i tiếp tục thuáºt : 
- Vợ chết, con chết, lão đại Ä‘au khổ vô cùng,  không thiết sống nữa, Lạc Quan huynh hết lá»i khuyên giải, lại hứa từ nay con  trai trong nhà há» Giản, nhất mạch phải lấy vợ há» Lưu, để ghi ká»· niệm cái thuở  ban đầu. Con trai duy nhất cá»§a Lạc Quan huynh, là Giản Yến Châu, tuân theo ý  cha, lấy con gái cá»§a em trai lão đại, là Lưu Phi Ngá»c làm vợ. 
Lão nhân đằng  hắng mấy tiếng, mới tiếp nói : 
- Việc đó thành một quy củ trong gia đình hỠ Giản, phàm là nhất mạch thì nhất định lấy vợ hỠLưu. Con cháu sau này, tuân theo  rất kỹ. 
Nhuế VÄ© há»i : 
- Tại sao chỉ là nhất mạch mà thôi? 
Lão nhân thở  dài : 
- CÅ©ng vì hai tiếng nhất mạch đó, mà Giản lão phu nhân ngày nay có ý  muốn sát hại Giản Thiệu VÅ©, con trai duy nhất cá»§a ngưá»i chị ruá»™t! 
Nhuế VÄ©  không tin há»i : 
- Chẳng lẽ thực sự Giản lão phu nhân quyết hạ sát ân công của  tại hạ? 
Lão nhân lại thở dài : 
- Vì đứa con thân sinh cá»§a bà ta, làm gì bà  lại chẳng thể làm việc đó? Phải biết, vá» võ công, Lạc Quan huynh có má»™t quy Ä‘iá»u  cá»±c kỳ nghiêm khắc, là: nghệ truyá»n nhất nhân, bất khả dị nhÄ©! NhÄ© là lá»— tai,  không cho ngưá»i khác nghe, đừng nói là truyá»n dạy cho ngưá»i khác! Lạc Quan huynh  truyá»n cho Giản Yến Châu, Giản Yến Châu truyá»n cho Giản Xuân Kỳ. Tuy Yến Châu có  ba con trai, song Xuân Kỳ là trưởng tá». Vô luáºn là võ công hay sản nghiệp trong  Thiên Trì phá»§, Ä‘á»u do con trưởng thừa hưởng. Năm xưa thì tình trạng đó không  thành vấn Ä‘á», nhưng ngày nay thì khác, Giản Thiệu VÅ© có bà kế mẫu, Thiên Trì có  hai dòng con. Thiệu VÅ© dù nhá» tuổi, song có cao kiến, thấy xa, trông  rá»™ng... 
Nhuế Vĩ hiểu. Bất giác, hắn lẩm nhẩm : 
- Thì ra, vì gia tài, sự  sản! Giản lão phu nhân muốn lấy cái nhất mạch đó, chuyển sang cho con trai bà!  Cho nên bà nuôi dưỡng cái tâm sài lang, toan hãm hại ân công! 
Lão nhân tiếp  : 
- Cáºu bé Xuân Kỳ đại khái không nháºn thấy dã tâm cá»§a ngưá»i vợ kế, hắn Ä‘inh  ninh bà ấy là em ruá»™t cá»§a vợ, thì đâu có cái lý tranh giành, do đó mà không đỠ phòng. Gia tài sá»± sản cá»§a há» Giản quá lá»›n, tá»± nhiên bà ấy phải sanh lòng tham.  Rồi từ tham thành độc ác. 
Nhuế Vĩ trách : 
- Lão tiá»n bối đã là bằng hữu  cá»§a tằng tổ phụ ân công, từng tá»›i lui Thiên Trì phá»§, cái lý là nên đến đó, chiếu  quản gia vụ cá»§a vị nghÄ©a huynh kết bái phần nào, ngăn chặn âm mưu cá»§a lão phu  nhân! 
Lão nhân đáp : 
- Hai mươi năm rồi, lão phu không hỠđặt chân đến  Thiên Trì phá»§, làm sao biết được tại đó có xảy ra sá»± tình gì! Làm cho chánh chá»§  nhân không dám trở vá» nhà! Năm trước, lúc chuyển linh cá»u Xuân Kỳ đến đây, lão  phu có tham gia công cuá»™c dá»±ng bia, đặt viên đá đầu tiên cho ngôi má»™, lão phu  muốn há»i tình hướng trong Thiên Trì phá»§, song nghÄ© lại, có há»i cÅ©ng chẳng Ãch  gì. Con ngưá»i dù sao cÅ©ng có má»™t ngày chết Ä‘i! Mà lão phu thì sắp vá» lòng đất  lạnh! Nên thôi! 
Nhuế VÄ© há»i : 
- Lão tiá»n bối hiện tại ở tại Thiên Trì phá»§,  sao lại nói là không đến Thiên Trì phá»§? 
Lão nhân cưá»i khổ : 
- Lão phu ở  tại đây bảy năm rồi, không hỠđến phá»§ má»™t lần suốt trong thá»i gian đó. Lão phu  sợ vào đó! Nên quyết định không vào! 
Nhuế Vĩ lấy làm kỳ. Tại sao lão ở chốn  cô tịch này, mà lại không vào phủ một lần nào hết? Chẳng lẽ lão có tâm sự gì khổ  sở lắm? 
Lão nhân mỉm cưá»i, xóa tan bầu không khà bi thảm Ä‘ang bao bá»c cả hai.  Rồi lão tiếp : 
- Thá»±c ra, có những lúc như thế này, Giản Thiệu VÅ© có dịp rèn  luyện tâm linh. Hắn dấn thân trên giang hồ, hắn sẽ thu tháºp nhiá»u kinh nghiệm,  đó là Ä‘iá»u tốt cho hắn! Sau này, hắn sẽ có kiến thức rá»™ng để nối chà  cha! 
Nhuế VÄ© không nói gì chỉ gáºt đầu. 
Lão nhân chợt cau mày, thốt : 
-  Có Ä‘iá»u hắn không nên nhá» ngươi mạo hiểm thay hắn mà đến đây, bởi ngươi đến là  phải chết, chết thay cho hắn! Hắn làm thế là mất cái khà khái cá»§a báºc trượng  phu! Sau này, nếu có dịp gặp hắn, lão phu sẽ giáo huấn hắn má»›i được! 
Nhuế Vĩ  biện hộ cho ân công : 
- Vãn bối thỠơn cứu mạng, thì phải hiệu lực cho ân  công, chẳng có gì đáng trách cho ân công cả! 
Lão nhân cưá»i lá»›n : 
- Ngu!  Ngu! Hiệu lá»±c như váºy là tá»± tìm cái chết! Trong thiên hạ đâu có thứ ngưá»i tùy  tiện mà bá» sanh mạng nhu váºy? Muốn chết, cÅ©ng phải chết sao cho oanh liệt, cho  đáng giá chứ! Ai lại vì má»™t ân oán mà xem thưá»ng sanh mạng! 
Nhuế VÄ© cung kÃnh  thốt : 
- Xin tiá»n bối chỉ giáo. 
Lão nhân cao giá»ng : 
- Má»™t ngưá»i muốn  phấn đấu, trừ trưá»ng hợp bất đắc dÄ©, má»›i nói đến cái chết. 
Chứ cứ má»—i việc  má»—i đòi chết, khinh thưá»ng mạng sống thì còn làm gì được, cho nên báºc anh hùng  chẳng bao giỠđòi chết, song sẵn sàng chết, nếu đúng việc đúng lúc cần thiết.  Ngưá»i không sợ chết, không phải khinh thưá»ng sinh mạng. 
Trá»i sanh con ngưá»i,  tất có chá»— dùng lá»›n. 
Nhuế Vĩ lộ vẻ ưu tư : 
- Quan mấy hôm nữa, là Hắc bảo  sẽ đến xâm phạm Thiên Trì phá»§. Giản lão phu nhân giao toàn quyá»n cho tại hạ ứng  phó. Vá»›i tài nghệ quá non kém, tại hạ làm sao đảm đương trá»ng trách? Cho nên,  tại hạ còn cách nào hÆ¡n là nghÄ© đến cái chết! 
Lão nhân mỉm cưá»i : 
- Sở dĩ  thế, ngươi mới đến đây, định tìm tuyệt nghệ để ứng phó với tình thế phải  không? 
Nhuế VÄ© thấp giá»ng : 
- Vâng! 
Lão nhân lắc đầu : 
- Ngươi nghÄ©  sai rồi! Ở đây, chỉ tàng trữ những bà lục võ công Lạc Quan huynh dày công nghiên  cứu, đừng nói là mấy hôm, dù ngươi táºp luyện mấy năm, cÅ©ng vị tất thành  tá»±u! 
Nhuế Vĩ thốt : 
- Thế thì tại hạ đành tuyệt vá»ng! 
Lão nhân buông  giá»ng từ hòa : 
- Có phải ngươi nhìn phần má»™ này, lòng không nỡ khai quáºt mà  lấy bà kÃp võ công giấu trong đó? 
Nhuế Vĩ lặng thinh. 
Lão nhân thở dài  : 
- Ngươi kể ra cÅ©ng là má»™t tiểu tá» tốt đó! Lão phu mong rằng con cá»§a Lạc  Quan huynh có lòng nhân háºu được như ngươi! 
Nhuế Vĩ cất tiếng : 
- Tại hạ  xin cáo từ! 
Lão nhân khoát tay : 
- Äừng vá»™i! Vừa rồi, ta vô duyên vô cá»›,  đánh ngươi hai tát tay, đá luôn má»™t đá, thá»±c là không nên làm như váºy! Ta đâu có  thể để cho ngươi ra Ä‘i cách oan uổng! 
Nhuế Vĩ đáp : 
- Tại hạ thuá»™c hàng  háºu sanh, dù tiá»n bối đánh Ä‘áºp chút Ãt, cÅ©ng chẳng sao. 
Lão nhân lắc đầu  : 
- Không được! Äâu có thể như váºy được! 
Nhuế VÄ© ngạc nhiên, tá»± há»i lão  muốn gì! Chẳng lẽ lão bảo hắn đánh trả lại hai tát má»™t đá? Nếu thế, làm sao hắn  vâng lá»i? 
Lão nhân vụt tiếp : 
- Như thế này! Ta truyá»n cho ngươi ba chiêu,  trừ hai cái tát và má»™t cái đá. 
Nhuế VÄ© bối rối không biết nên nháºn hay chăng.  Vá»›i ba chiêu, chắc gì hắn đối đương nổi vá»›i bá»n Hắc bảo? Nếu không đối đương nổi  thì há»c mà làm gì để rồi qua mấy hôm nữa, cÅ©ng phải chết? Vả lại tâm tư Ä‘ang bấn  loạn, thà không há»c là hÆ¡n! 
Chừng như biết rõ ý tứ cá»§a hắn, lão nhân cao  giá»ng thốt : 
- Ngươi đừng xem thưá»ng ba chiêu cá»§a ta! Chỉ cần ngươi luyện  thuần phục, là Hắc bảo phải bại nÆ¡i tay ngươi! 
Rồi lão hẹn Nhuế Vĩ, đầu canh  một, trở lại đó. 
Xem tiếp  hồi 6   Thiên Äịa Nhân 
 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
 
	
		  | 
	
	
		
		
		 | 
	
 
 
	
	
	
		
	
	
		 
	
	
	
		
	
	
 
 |     |