Di Thế Ma Hoàng - 异世魔皇
Tác Giả: Thiên Đường Không Tịch Mịch - 天堂不寂寞
Dịch : Tiểu Phương
Nguồn : Phong Nguyệt Lâu - Kiếm giới
Giới Thiệu Bộ Truyện:
"Ta XX , lại xuyên qua ." Đông Phương Tung Hoành ý thức tối sầm, chỉ tới kịp mắng một tiếng, liền lại bất tỉnh nhân sự.
Giống như bị một lời nguyền luân hồi độc ác nhất trên thế giới, Đông Phương Tung Hoành lần lượt xuyên việt, mỗi lần phụ thể nếu không phải chờ hành hình vì tội cưỡng gian cũng làm một tên khất cái tứ chi không trọn vẹn, mà mỗi lần trong cuộc sống có một chút ánh rạng đông thì tai họa bất ngờ đột nhiên ập tới rồi đi đời nhà ma, linh hồn lại lần nữa xuyên việt, có thể nói là người xuyên việt thê thảm nhất.
Lần này hắn xuyên việt tới một Ma tộc xui xẻo ở dị giới…Làm Phong Dực con thứ mười ba của Dạ Ma vương trong tam đại ma vương. Hắn phát hiện, hắn mặc dù thân là Ma tộc nhưng cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, một khúc Sát Phá Quân có khả năng phá địch, vẽ tranh có khả năng dễ dàng ngưng tụ ma lực thành ma pháp quyển trục, ngâm thơ có khả năng gia tăng sĩ khí. Lừa gạt hoàng đế làm tiểu đệ, trộm tuyệt thế mỹ nhân tâm, lừa thần tộc cam tâm tình nguyện cho hắn điều khiển, sờ... Ách, rất dâm đãng, rất ngang ngạnh.
Nghề Nghiệp, Cấp Bậc Trong Truyện:
Ma pháp sư: ma pháp sĩ, ma pháp sư, Đại ma pháp sư, thánh ma pháp sư, pháp thần
Chiến sĩ: chiến sĩ, chiến sư, đại chiến sư, thánh chiến sư, Chiến Thần
Đạo tặc: tặc đạo sĩ, tặc đạo sư, đạo tặc sư, thánh tặc đạo sư, tặc đạo thần
Ma tộc:
Đê cấp(cấp thấp) Ma tộc, trung cấp Ma tộc, cao cấp Ma tộc
Cao đẳng Ma tộc dựa vào ma dực (cánh) xét cấp bậc. , Hai cánh hồng ma, bốn cánh hoàng ma, sáu cánh lam ma, tám cánh lục ma, mười cánh thanh ma, mười hai cánh Tử Ma, mười bốn cánh ngân ma, mười sáu cánh kim ma, mười tám cánh Thiên ma.
Thần tộc:
Trái ngược với Ma tộc Dực giả (Người có cánh) là Thần tộc cấp thấp, như thiên sứ hai cánh, bốn cánh, sáu cánh, tám cánh.
Không có cánh là thần tộc cao cấp, phân từ cấp một đến cấp chín, cấp một Đại Địa chi thần, cấp hai Thiên Không chi thần, cấp ba Tinh Thần chi thần, cấp bốn Ngân Nguyệt chi thần, cấp năm diệu nhật chi thần, cấp sáu vũ trụ chi thần, cấp bảy Hồng Hoang chi thần, cấp tám Hỗn Độn chi thần, cấp chín Thiên thần.
Di Thế Ma Hoàng - 异世魔皇
Tác Giả: Thiên Đường Không Tịch Mịch - 天堂不寂寞
Chương 1: Xuyên Việt Thành Ma
Dịch : Tiểu Phương
Nguồn : Phong Nguyệt Lâu - Kiếm giới
"Ta XX con mẹ ngươi, lại xuyên việt." Đông Phương Tung Hoành ý thức tối sầm, chỉ kịp chửi một tiếng, rồi lại bất tỉnh nhân sự.
Đông Phương Tung Hoành, sở dĩ tên là Tung Hoành vì bà nội hắn mê tín bỏ ra mười đồng tiền nhờ một tên giang hồ tướng số bịp bợm bấm ngón tay xem cả nửa ngày chọn cho hắn, nói hắn sau này sẽ ngang dọc thế giới, không gì cản nổi.
Kết quả Đông Phương Tung Hoành không tung hoành thế giới mà hắn tung hoành xuyên việt. Người ta xuyên việt một lần, hắn nếu không làm mưa làm gió ở dị giới, đồ thần diệt ma, nếu không tại đô thị uống rượu hưởng lạc thành lập đế quốc thì cũng được mỹ nữ vây quanh. Nhưng hắn cũng không biết đây là lần thứ mấy xuyên việt, hắn chỉ biết mỗi lần linh hồn chuyển thế lại có ám ảnh, nếu không phải là tên khất cái không đủ tay chân thì cũng là kẻ cưỡng gian đang đợi hành hình, lúc là một thiên tài âm nhạc bệnh hoạn bị nhốt trong viện tâm thần, có lần ám ảnh hắn là nhập vào một người ngoài hành tinh, bất quá hắn chưa kịp hưng phấn liền phát hiện đang lạc ngoài vũ trụ, cuối cùng năng lượng hao hết mà chết đói, xuyên việt so với hắn có người nào thảm hơn?
Lúc trước, là tên khất cái tứ chi không trọn vẹn cũng không nói gì, tuy thân thể tàn nhưng chí khí kiên cường, trên ngực có vết thương, còn sợ không có ngày lành sao? Là tội phạm cưỡng gian sắp hành hình cũng không sao, ta nhận án tử hình thì sửa án thành không có gì, đi hối lộ khơi thông quan hệ, còn bắt lấy cơ hội xây dựng sự nghiệp hạng nhất, thoáng một cái chưa từng kỳ đến nộp tiền bảo lãnh, ngày hôm đó cũng có hi vọng a.
Chỉ là, thế giới không giống như lúc trước, hắn từ làm tên khất cái đến mở công ty, còn có một đại mỹ nữ si mê hắn. Từ phạm tội cưỡng gian đến anh hùng, trước đây mỹ nữ hắn XX qua tựa hồ có dấu hiệu yêu hắn. Chỉ là số phận đặc biệt chọc ghẹo hắn, mỗi khi sinh hoạt có chút hy vọng, tai họa liền lại đột nhiên ập tới bất ngờ rồi đi đời nhà ma, linh hồn lần nữa xuyên việt, giống như là trúng phải trớ chú độc ác nhất, tuần hoàn lặp lại, hắn xuyên việt đến thê thảm, chưa kể, ngay cả đây là lần thứ mấy hắn cũng không rõ.
Cũng không biết trải qua bao lâu Đông Phương Tung Hoành lung lay đứng dậy, ý thức vẫn còn đang lộn xộn, đây là tác dụng phụ mỗi lần hồi sinh.
Theo bản năng hắn mơ màng đi về phía trước, xa xa là cánh đồng hoang vu, chợt thấy một bóng màu đỏ biến mất, tựa hồ bị hắn làm kinh sợ.
Đi qua cánh đồng hoang vu, bước trên con đường đá vụn rất nhanh tiến vào một trấn nhỏ. Bây giờ là đêm khuya, cửa trấn đóng kín, không thấy một bóng người.
Đông Phương Tung Hoành giống như người mộng du, hắn đi tới trước cửa tòa hắc nham lớn nhất tiểu trấn, một cước đá văng cửa đá, rẽ trái rồi rẽ phải, chạy ào vào một cái phòng, hắn ngã trên giường, sau đó tiếng ngáy vang lên…
Đúng lúc này, bên dưới người Đông Phương Tung Hoành có cái gì đó nhúc nhích, rất nhanh hắn vén giường đá lên xem bên dưới.
Một thân ảnh uyển chuyển ngồi dậy, một mái tóc nâu đầy nhu thuận, từ ánh trăng qua cửa sổ có thể thấy đây là một cô gái xinh đẹp, con ngươi sáng tựa ánh sao.
"Thánh tông chủ, không lẽ đây là số mạng của ta sao?" Thiếu nữ nhìn Đông Phương Tung Hoành, không khỏi than khẽ, mang theo vẻ phiền muộn thêm phần sợ hãi.
Sáng sớm hôm sau, gió mát từ ngoài cửa thổi tới, gió lộng lên đầu giường một nam tử trẻ tuổi đang ngủ say, nam tử này có mái tóc đen như mực, ngũ quan sắc bén như đao, trên trán có hai hình xăm, hai hàng lông mày rậm như sâu róm, trong miệng thì thào những từ gì không rõ nghĩa.
"Hô..." Đông Phương Tung Hoành bỗng nhiên ngồi dậy, trán đầy mồ hôi.
Đầu tiên hắn cúi nhìn thân thể của mình, hoàn hảo, các bộ vị linh kiện đầy đủ hết (DG : đầy đủ nhưng còn phải xem công năng nữa), hơn nữa lực lượng trong cơ thể tựa hồ tăng lên, tố chất thân thể cực kỳ cường hãn. Thở dài một hơi sau đó hắn nhìn quanh căn phòng quen thuộc lại xa lạ này, quen thuộc bởi vì lúc đang ngủ thì hắn đoạt được thân thể này và từ đó nhận được tin tức, xa lạ vì khối thân thể này vốn không thuộc về hắn nhưng bây giờ linh hồn hắn đã hòa vào làm một thể.
Giống như từng thước phim quay chậm, từng khối ký ức trong đầu dần hiện ra, nam tử này tên là Phong Dực, là Ma tộc không phải nhân loại, địa vị cũng không nhỏ là con trai thứ mười ba của Hắc Dạ Ma vương, cũng là đứa có thực lực yếu nhất, tại khảo nghiệm lễ trưởng thành trong ma tộc suýt chết làm cho Hắc Dạ Ma Vương mất thể diện. Ma tộc là chủng tộc tôn kính thực lực, vì vậy ma vương không một chút thương cảm đá hắn đến lãnh thổ hẻo lánh nhất này, phiền toái hơn nữa là trấn nhỏ này rất gần nhân tộc chỉ cách một hoang nguyên. Nhân tộc và Ma tộc có cừu hận rất sâu đậm, chiến sự mà nổ ra thì trấn nhỏ này là nơi đứng mũi chịu sào, luôn đứng trước các công kích hủy diệt.
Phong Dực là vương tộc trong ma tộc, tố chất thân thể tuyệt đối là tốt nhất, nhưng hắn từ nhỏ đã mất mẹ, tính cách cực kỳ không tốt, đối với tu luyện Dạ Ma Công không chút nào hứng thú, ngược lại toàn kiếm chuyện gây sự, trêu hoa ghẹo nguyệt, thế nên trong lễ trưởng thành Dạ Ma Công có tổng cộng mười tám tầng hắn khó khăn lắm mới đột phá tầng thứ nhất, ngay cả tiêu chí của cao đẳng ma tộc, hắc sắc vũ dực cũng không có mọc ra.
Dựa theo Dạ Ma Công, tu luyện đến tầng thứ hai liền có thể mọc ra một đôi hắc sắc vũ dực, tầng thứ tư mọc ra hai đôi, cứ như vậy mà tăng, nói cách khác nếu như tu luyện Dạ Ma Công đến đỉnh phong, liền có thể mọc ra mười tám đôi vũ dực. Hiện giờ cao thủ đệ nhất ma tộc cũng là cha của Phong Dực có mười hai đôi cánh, nhưng có người nói rằng trong thâm sơn còn có các ma tộc cao thủ ẩn thế đã đạt được mười bốn thậm chí mười sáu đôi cánh, bất quá mười tám đôi cánh trong truyền thuyết cũng tại trăm vạn năm trước Ma Vương đã thống nhất ma tộc đánh tan liên quân nhân tộc thần tộc mới đạt được.
Dần dần, ánh mắt Đông Phương Tung Hoành có chút mờ ảo, hắn trải qua mấy đời chuyển thế, mỗi lần hào khí của đời này đang bùng cháy thì trong một khắc lại chuyển thế đến đời khác. Mỗi lần như thế hắn cũng không tức giận, nhân định thắng thiên, hắn nghĩ nhất định có thể thắng được thiên mệnh, nhưng một lần rồi lại một lần thất vọng, lại một lần nữa chuyển thế, hiện tại hắn cảm thấy mệt mỏi, mệt mỏi thật sự, cuộc sống tựa hồ là một gánh nặng.
Cho dù trong đầu hắn có rất nhiều kinh nghiệm sống, có rất nhiều tri thức cổ quái, thậm chí nếu có đủ tài liệu ngay cả phi thuyền hắn cũng có thể chế tạo được, nhưng như thế thì có tác dụng gì? Không bao lâu nữa, linh hồn hắn lại xuyên việt.
Nghĩ đến đây, tinh thần Đông Phương Tung Hoành có chút sa sút, con mắt không còn tia sức sống, dường như trong nháy mắt linh hồn hắn bị rút đi chỉ còn cái xác không hồn.
Leng keng thùng thùng … leng keng leng keng
Đột nhiên âm thanh dễ nghe nhẹ nhàng từ xa liên tiếp truyền đến, bắt đầu là âm thanh nhẹ như suối đầy huyền ảo, sau đó chuyển sang hào hùng mang tư thế sát phạt vĩnh viễn bất bại.
Đông Phương Tung Hoành sửng sốt, ánh mắt đang dại ra chợt trở nên linh động, cảm thấy lỗ chân lông toàn thân như giãn ra, một cỗ linh hồn lực lượng rót vào bên trong, vốn linh hồn đang buồn bã ảm đảm trong nháy mắt xán lạn, một cỗ hào khí từ trong lòng bốc lên, hắn nhịn không được muốn rống to.
Đông Phương Tung Hoành nắm chặt tay, chậm rãi bình ổn khí tức, hắn đã nhiều lần kiên trì khi bị chuyển thế, có thể thấy được tâm chí hắn kiên định như thế nào, trong lúc hắn đang sa sút tinh thần tiếng đàn làm cho hắn phát tiết được oán giận khi bị luân hồi, sau khi phát tiết tâm trí hắn lại càng trở nên kiên định.
“Lão tặc thiên, con mẹ ngươi cứ chờ xem” Đông Phương Tung Hoành hướng về trời xanh qua khung cửa sổ dựng thẳng ngón giữa lên, hắn tin tưởng hắn nhất định sẽ chiến thắng vận mệnh cho dù phải mất cả đời, nhất định tại đời nào đó hắn sẽ sống tốt cho đến hết đời.
“Từ nay vể sau Tung Hoành đã chết chỉ còn lại Phong Dực ma vương” hắn lẩm bẩm nói, nhiều lần chuyển thế hắn vẫn không buông được chấp niệm cái tên Đông Phương Tung Hoành, cái tên chôn sâu trong cõi lòng sẽ có một ngày hắn chân chính tung hoành thế giới.
Phong Dực đẩy cửa đi ra ngoài, thấy rõ góc sân có một cô gái xinh đẹp mặc áo trắng đang ngồi trên thạch đài chơi tố cầm, tiếng đàn khi nãy là xuất phát từ đây.
“Này”
Phong Dực nghĩ nửa ngày cũng không nhớ ra tên thiếu nữ này đối với ma tộc mà nói tên nhân tộc đúng là khó đọc. Cô gái nhân tộc này là Phong Dực phát hiện trên hoang nguyên rồi cướp về. Bất quá cô gái này vô cùng quỷ dị, thoạt nhìn nàng một điểm công kích cũng không có, nhưng Phong Dực không thể dùng sức mạnh đối với nàng, mỗi lần động vào nàng lại bị một lực lượng kỳ quái đánh văng ra.
Bất quá Phong Dực nghĩ ra biện pháp bắt hơn trăm người trong thôn trang nhỏ của nhân loại, bắt cô gái thu hồi lực lượng kỳ dị kia lại, ở trên giường phục vụ hắn nếu không mỗi ngày hắn liền trước mặt nàng giết một người. Biện pháp này đúng là có hiệu quả, thiếu nữa đã đáp ứng hắn, bất quá cần phải một tháng sau mới giao thân thể cho hắn.
Phong Dực cũng không quan tâm đến một tháng này, đồng ý thì cũng đồng ý rồi, mà kỳ hạn một tháng chính là tối qua, thế nhưng xế chiều hôm qua Phong Dực cưỡi Phong Ma báo chạy trên thảo nguyên bất chợt Phong Ma báo phát cuồng, tự bạo ma hạch đánh cho linh hồn hắn xơ xác.
Phong Ma báo không phải là ma thú bình thường, mà xuất xứ từ ác ma thâm uyên là ma thú chuyên phệ hồn S cấp thượng giai ma thú, với thực lực của mình Phong Dực không thể đem nó làm ma sủng, thế nhưng cha hắn còn nhớ tới một ít tình cha con tặng hắn phong ma báo làm bảo vật cứu mạng, có thể nghĩ ma thú bậc này tự bạo ma hạch thì năng lượng to lớn như thế nào.
“Xem ra tiểu mỹ nhân này thật không đơn giản a”
Phong Dực nhìn bóng hình yểu điệu lộ đang lộ nét tươi cười, nàng đưa ra kỳ hạn một tháng, mà đúng một tháng sau Phong Ma thú phát cuồng làm cho Phong Dực "thật sự" đã xuống âm phủ, kẻ ngu cũng biết chuyện này có liên quan đến nàng.
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Di Thế Ma Hoàng - 异世魔皇
Tác Giả: Thiên Đường Không Tịch Mịch - 天堂不寂寞
Chương 2: Tiến Giai
Dịch : Tiểu Phương
Nguồn : Phong Nguyệt Lâu - Kiếm giới
Như cảm nhận được ánh mắt Phong Dực đang nhìn, bàn tay trắng nõn của thiếu nữ hơi chậm lại, tiếng đàn trở nên rối loạn, nàng ấn mạnh mười ngón tay xuống Tố Cầm, rồi đứng dậy nhìn sang.
Đã sớm biết dung mạo của cô gái nhưng khi nhìn thấy tận mắt lại làm cho hắn không nhịn được lộ vẻ kinh diễm, hắn đã trải qua nhiều đời, gặp qua các mỹ nữ không ít thế nhưng cô gái thanh nhã kỳ ảo như tiên nữ này là lần đầu được thấy.
“Ngươi đã tỉnh”
Thiếu nữa thản nhiên nói, vốn là một câu ân cần thăm hỏi nhưng qua miệng nàng lại không mang ý tứ như thế, ngược lại cảm giác xa cách ngàn dặm.
“Thế nào? Hy vọng ta mãi mãi không tỉnh phải không?”
Khóe miệng Phong Dực khẽ nhếch lên, đôi mắt đen bóng hơi nheo lại, như một thân sĩ vô hại.
Thiếu nữ giật mình cảm giác ma đầu kia dường như biến đổi thành người khác? Trước đây Phong Dực tuyệt đối sẽ không lộ ra nụ cười như thế, tuy nhiên nàng không khỏi thừa nhận nụ cười hiện tại của hắn có vẻ rất bắt mắt. Nàng cũng không phản bác, bởi vì đúng là nàng hy vọng hắn vĩnh viễn không tỉnh lại, thậm chí tối qua nàng hy vọng không thấy hắn về phòng.
“Này, ân ta lại quên tên ngươi, có thể nói lại được không?”
Phong Dực đi lên phía trước, bàn tay nhẹ nâng mấy sợi tóc thiếu nữ, ân, rất mịn, rất mềm, rất mượt.
Lông mày thiếu nữ nhăn lại nhưng không hề tránh né mở miệng nói “Liễu Yên Vân”
“Liễu Yên Vân? Ha hả năng lượng hộ thân của nàng đã không còn?” Phong Dực cười nói.
Thân thể Liễu Yên Vân cứng đờ, một chút khó chịu vừa hiện lên liền biến mất, nàng ngước đôi mắt đẹp nhìn Phong Dực nói “Ngươi muốn thân thể của ta lúc nào cũng được, nhưng ngươi hãy giữ đúng lời hứa, đem nhân tộc thả hết ra”
“Ở chỗ này cũng được sao?” Phong Dực giơ tay ôm nàng, trong ánh mắt mang theo tia dục vọng nóng rực.
Liễu Yên Vân nhắm hai mắt lại, trầm tĩnh như nước.
Thật sự Phong Dực rất không thích nữ nhân như vậy, cũng không biết nàng bị tôn giáo nào tẩy não, trong lòng nàng ngoại trừ tín ngưỡng lực cũng không còn gì.
Phong Dực buông tay ra, lững thững đi tới cây Tố Cầm màu trắng, hai ngón tay lướt trên phím đàn, tiếng đàn lúc gấp gáp như tiếng mưa rơi, nhưng lập tức lại chuyển sang hòa phong tế vũ, có xúc động có bình tĩnh, có oán có sầu, một âm thanh vang lên huyền phù giữa không trung “Đêm nay tắm rửa sạch sẽ, nằm trên giường chờ ta”
Liễu Yên Vân nhìn bóng lưng Phong Dực biến mất trong nhà, trong mắt hiện lên vẻ khiếp sợ không dám tin từ tiếng đàn của hắn không ngờ lại có thể biểu đạt ra hỷ, nộ, ai, ố .. các cung bậc tình cảm.
Đối với âm nhạc, trong một lần xuyên việt Phong Dực đã phụ thể vào một thiên tài âm nhạc nên bất kỳ loại nhạc khí nào hắn chơi mà không tốt.
“Phong Dực vương tử mới dậy, hôm nay người muốn đi săn hay tra tấn những người này?” Phong Dực vừa ra hậu viện, một cái đầu có hai sừng dài trên mặt lộ ra hoa văn ma tộc cười đón chào.
“Bỉ Lợi ngươi đem những người này thả hết ra sau đó đến phía tây hoang nguyên tìm ta” Phong Dực ra lệnh.
Bỉ Lợi chớp mắt, nghĩ rằng chắc tối qua vương tử đã đắc thủ, thấy tâm trạng chủ nhân vui vẻ hắn lập tức thi hành mệnh lệnh.
“Đợi một chút, Bỉ Lợi, sau này đừng gọi ta là Phong Dực vương tử mà gọi là Phong thiếu”Phong Dực nói, vương tử ma tộc, thật buồn cười, để cho xứng đáng cái tên hắn phải làm ma vương thậm chí vô địch thế giới ma hoàng.
“Vâng, Phong thiếu” Bỉ Lợi tuy rằng không rõ nhưng tâm tư linh xảo lập tức đáp.
Phong Dực nhìn thấy Bỉ Lợi đi xa liền một mình cưỡi ngựa về phái tây hoang nguyên. Đối với hắn mà nói, Bỉ Lợi có thể là người thân cận duy nhất, dù sao cũng theo hắn từ nhỏ, đối với bất kỳ mệnh lệnh nào của hắn cũng chấp hành như thánh chỉ.
Phong Dực đã nghĩ thông suốt, nếu đã đi tới thế giới này hắn muốn mình phải sống tốt, có trớ chú luân hồi hay không hắn cũng không thèm để ý. Chỉ là đối với thế giới này hắn cũng không quen thuộc lắm, chỉ biết có rất nhiều chủng tộc cùng sinh sống. Có Ma tộc, Nhân tộc, Thần tộc, Tinh Linh, Dạ Xoa… có nhiều chủng tộc khác nhau, về phần cụ thể thì khối thân thể này cũng không cho hắn hiểu biết được bao nhiêu. Trước đây thân thể này chỉ toàn chìm đắm trong nữ nhân. Thế nhưng hắn đã tiếp quản khối thân thể này thì tuyệt đối sẽ không như trước nữa, lúc trước hắn dù có là tam giáo cửu lưu là trộm cắp lừa gạt đều đạt đại thành cảnh giới, dù là trộm cắp cũng có nhiều loại : trộm đồ, trộm người hay trộm tim. Trộm đạt cảnh giới đại thành trong mắt người khác hắn đã không còn là trộm, nếu ngươi trộm được trái tim tuyệt thế mỹ nhân không ai nói ngươi là kẻ trộm, trái lại có rất nhiều người hâm mộ ngươi, ngươi sẽ trở thành giai thoại, có kẻ ăn trộm cả thiên hạ, trái lại mỗi người đều cúi đầu xưng thần, đây cũng là cảnh giới đại thành của trộm cắp.
Phía tây hoang nguyên là một phong cảnh kỳ lạ, nơi này quái thạch cao thấp hình thành các thạch lâm hình dạnh khác nhau, bên trong có các loại dã thú, thế nhưng phần lớn dã thú lực công kích đều có hạn, tuy Dạ Ma Công kém cỏi chỉ mới đạt được tầng thứ nhất nhưng dựa vào cơ thể cường hãn cũng có thể một quyền giết dã thú, vì vậy hắn cũng không lo lắng cho an nguy của mình.
Phong Dực đứng phía ngoài loạn thạch, cạnh một tảng đá lớn, nhìn lên vô tận trời cao, rồi cúi xuống nhìn hoang nguyên vô tận, bất cứ sinh vật nào đứng trước vẻ mênh mông của thiên địa cũng có cảm giác mình nhỏ bé. Nhưng Phong Dực trải qua mấy kiếp luân hồi, từ lâu thần kinh hắn đã luyện thành vô cùng cứng cỏi, đối với trời xanh hay vận mệnh chẳng đáng cho hắn để vào mắt, một ngày nào đó hắn muốn đứng trên tất cả, phá vỡ vận mệnh.
Mới nghĩ tới đây, hào khí trong lòng nổi lên, Phong Dực cảm thấy trong ngực một trận nóng bỏng, sau lưng cảm giác có chút ngứa ngáy dường như có cái gì muốn phá thể mà ra.
Mà lúc này, Bỉ Lợi đang vội vã hướng phía loạn thạch chạy tới, từ xa đã nhìn thấ chủ tử mình như một bức tượng điêu khác đang đứng trên đỉnh thạch, trên trán xuất hiện hai đạo hoa văn u mang cường liệt, sau lưng xuất hiện một đôi cánh nhàn nhạt.
“Ma thần bảo hộ, Phong Dực vương tử… A, không, Phong thiếu rốt cục cũng đột phá” Bỉ Lợi từ xa muốn quỳ xuống, viền mắt rưng rưng, chủ tử không còn là sỉ nhục của cao đẳng ma tộc nữa, tuy chỉ là một đôi cánh thực lực vẫn còn thấp nhưng cuối cùng vẫn là tiêu chí của cao đẳng ma tộc.
Bỗng nhiên một tiếng huýt sáo dài từ trong cổ họng Phong Dực phát ra, cuồn cuộn như sấm, khí thế bàng bạc, ma khí toàn thân bành trướng, sau lưng xuất hiện một đôi cánh hư huyễn đã thành thực thể.
Bỉ Lợi vạn phần kích động đứng lên, đang muốn xông lên phía trước lại đột nhiên phát hiện phía sau lưng chủ tử của mình lại xuất hiện thêm một đôi cánh nữa, hai đầu gối mềm nhũn không khỏi quỳ lạy xuống, nghẹn họng nhìn trân trối bóng hình đang đứng trước mặt, trên mặt hắn hiện lên vẻ có phần hoạt kê.
Phong Dực lúc này cũng không rảnh mà hưng phấn, vừa không hiểu sao lại đột phá tới Dạ Ma Công tầng hai còn chưa kịp cẩn thận cảm thụ, đột nhiên một cỗ năng lượng từ mi tâm điên cuồng hướng lồng ngực tiến đến, ma khí cuộn trào quanh thân thể nhập vào tứ chi, bách hải, đôi cánh thứ hai đã bắt đầu thực thể hóa, mà người hắn cũng đã bay lên không trung.
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Di Thế Ma Hoàng - 异世魔皇
Tác Giả: Thiên Đường Không Tịch Mịch - 天堂不寂寞
Chương 3: Bỉ Lợi
Dịch : Tiểu Phương
Nguồn : Phong Nguyệt Lâu - Kiếm giới
Sau khi tất cả dừng lại, Phong Dực nhìn thấy phía sau nhiều hơn hai đôi cánh, có thể cảm giác được từ đó liên tục truyền đến từng đạo ma lực cùng với bản thân hắn tu luyện Dạ Ma Công như áo trời không vết rách (thiên y vô phùng).
Phong Dực vung tay lên, một đạo hắc sắc quang đột nhiên xuất hiện, một tiếng nổ lớn, một mảng lớn núi đá phía dưới bị ma lực cường đại chấn nổ nát bấy.
Phong Dực vẫn không dám tin tưởng, hắn hình như cũng không làm cái gì a? Thậm chí còn chưa một lần nghiên cứu Dạ Ma Công, chẳng lẽ từ tầng thức nhất đột phá đến tầng thứ tư?
Hình như vừa rồi có một cỗ năng lượng kỳ dị từ mi tâm phát ra. Phong Dực nhắm mắt cảm ứng, không ngờ tại thiên linh cái lại “nhìn” thấy một khối hạt châu màu lục đang trôi nổi ở giữa.
“Cái này là sao?” Phong Dực không khỏi ngạc nhiên, hình như hạt châu là ở đời trước hắn phụ thể vào một lão đạo sĩ giang hồ mà có được, hạt châu là do sư phụ lão đạo sĩ truyền lại, có tác dụng gì cũng không rõ bởi vì sư phụ trong một lần lừa gạt ăn uống bị vạch trần, quần chúng trong lúc phẫn nộ do bị lừa gạt nên đánh lão cho hả giận, trước khi chết lão kín đáo đem hạt châu cho hắn. Phong Dực lấy được thì quên ngay nghề đạo sĩ, đổi sang nghề ca sỹ, được đông đảo giới truyền thông tranh nhau đưa tin, thậm chí công ty băng đĩa nhạc cũng tìm đến hắn ký hợp đồng, kết quả đêm đó hắn gặp nhóm khủng bố ném bom, linh hồn hắn lại một lần nữa xuyên việt, lúc đó hắn còn nắm chặt hạt châu trong tay không ngờ hạt châu này cũng theo hắn, chuyện tình này trước đây chưa lần nào gặp qua, xem ra hạt châu này quả thật là bảo bối a.
“Phong thiếu chủ, chủ tử của ta a” Bỉ Lợi vội vàng lao tới, nước mắt nước mũi hòa vào nhau, hắn thầm nghĩ đừng coi thường chủ tử của ta, nếu biết chủ tử đã luyện ra hai cánh từ lâu, bọn họ còn không trợn trừng mắt, sợ rằng người nào cũng nhanh chóng chạy tới nịnh bợ, đến lúc đó xem Bỉ Lợi ta cười nhạo họ thế nào.
Phong Dực bay xuống đất, ý niệm khẽ động, hai cánh liền thu vào trong người. Nhìn thấy Bỉ Lợi phủ phục dưới chân đang hôn mũi chân mình, không khỏi hiện lên nét lạnh lẽo, đá hắn một cước rồi bật cười mắng
“Này, khóc cái gì, chủ tử ngươi còn chưa chết khóc cái gì, còn không mau đứng lên”
Bỉ Lợi bò dậy, lau nước mũi, ha hả cười, đối với địa vị thấp kém trong Ma tộc như hắn mà nói, chủ tử cường đại thì hắn cường đại, chủ tử vinh quang đó thì hắn cũng được vinh quang theo, hắn sinh ra là vì chủ tử.
“Bỉ Lợi, đã thả hết bọn chúng ra?” Phong Dực hỏi.
“Đã thả, bọn này chạy trốn so với thỏ còn nhanh hơn” Bỉ Lợi đang vũ nhục chính là nhân loại làm Phong Dực có chút khó chịu, dù sao hắn cũng là nhân loại, linh hồn tuy xuyên việt nhiều lần nhưng cũng là nhân loại, chỉ là lần này lại trở thành Ma Tộc, một chủng tộc có mỗi thù mấy trăm vạn năm với nhân tộc.
Trong lòng Phong Dực cười khổ, hắn chỉ là người xuyên việt, căn bản không thể cải biến được sự thật này, có thể sau này …
“Bỉ Lợi, đem tất cả hiểu biết của ngươi về thế giới này nói cho bản thiếu gia” Phong Dực nói, đây mới là mục đích hắn đưa Bỉ Lợi đến đây.
Hiểu biết của Bỉ Lợi về thế giới này hơn xa Phong Dực. Ma Vương đương nhiên còn biết nhiều hơn rất nhiều, khi nghe hắn giải thích, Phong Dực đã biết thêm một ít nhưng còn nhiều điều chưa rõ về thế giới này, dù sao có một số việc Bỉ Lợi cũng chỉ nghe nói lại, còn cụ thể thế nào hắn phải dựa vào bản thân mình tự đi tìm tòi.
Thế giới này được gọi là Thần Phong đại lục, có đông đảo chủng tộc có trí tuệ cùng tồn tại, Ma tộc, Nhân tộc và Thần tộc là ba đại chủng tộc trên đại lục, Ma tộc chiếm tây nam đại lục, Thần tộc chiếm giữ đông bắc, còn Nhân tộc thì chiếm trung tâm đại lục. Về phần các chủng tộc khác trên đại lục như Tinh Linh tộc, Dạ Xoa tộc, Thú nhân tộc, Ải nhân tộc dân số rất thưa thớt.
Có người nói tại phía xa đại hải còn có một đại lục khác là Hoa Hạ đại lục, cụ thể thế nào Bỉ Lợi cũng không rõ, nhưng đối với Ma Tộc thì hắn có hiểu biết khá rõ.
Ma Tộc tuy chiếm được diện tích lớn nhất nhưng đại đa số đều là cằn cỗi hoang vắng, khoáng thạch và ma tinh thạch để chế tạo vũ khí, áo giáp là ít nhất, tam đại ma vương cũng thường xuyên tranh đoạt khoáng vật của nhau làm nội bộ Ma tộc phát sinh chiến tranh. Mà khoáng sản ở lãnh thổ nhân tộc thì gấp mấy chục lần ở Ma Tộc, tuy diện tích khoáng sản của Thần Tộc so với ma tộc không sai biệt lắm nhưng so sánh về phẩm chất thì hơn rất nhiều, nói về giá trị thì khoáng sản của Thần tộc hơn Ma tộc mấy trăm lần.
So về thực lực, Ma tộc và Thần tộc không sai biệt lắm, Nhân tộc thì kém hơn một ít nhưng mà Nhân tộc lại có khả năng sinh sản rất mạnh, hơn nữa một vị ma pháp sư nhân loại cũng không yếu hơn chiến sĩ nhất lưu Ma tộc hay Thần tộc
Nói về thể chất, Ma tộc trời sinh thân thể đã cường hãn, công kích vật lý cực kỳ biến thái, mà Thần tộc trời sinh ma thể, ma pháp như là vì bọn họ mà sinh ra, còn nhân loại thì thân thể lại có phần cân bằng.
Ma tộc đối với lãnh thổ nhân tộc đương nhiên thèm nhỏ dãi, hầu như cứ mấy trăm năm liền phát động chiến tranh với nhân loại, chỉ là Nhân tộc và Thần tộc đã sớm hình thành liên minh, một khi Ma tộc tiến công Nhân tộc cùng Thần tộc liên hợp đối kháng Ma tộc, mỗi lần đều đem Ma tộc đánh đuổi.
“Phong thiếu, ngươi biết vì sao ma tộc chúng ta mỗi lần phát động chiến tranh, tối đa cũng chỉ cướp được một số của cải so với tổn thất hy sinh binh sỹ, căn bản là không chiếm được tiện nghi nhưng cứ mấy trăm năm lại phát động chiến tranh không?” Bỉ Lợi thần bí cười nói.
Phong Dực đột nhiên gõ đầu Bỉ Lợi một cái “Định câu ta hả, nói mau”
Bỉ Lợi xoa đầu kêu đau, không dám tiếp tục thừa nước đục thả câu nói : “Tuy Ma tộc sinh sản không nhiều nhưng mấy trăm năm số lượng tăng lên cũng rất lớn, thế nhưng tài nguyên Ma tộc lại ít nên chỉ có thể qua chiến tranh để tiêu hao bớt, những kẻ ngã xuống đều yếu ớt còn lại đều là tinh binh, hơn nữa còn cướp được tài sản, là nhất cử lưỡng tiện a”
Phong Dực sửng sốt, kỳ quái nhìn Bỉ Lợi nói “Đây là ngươi nghe người ta nói hay tự mình suy nghĩ”
Bỉ Lợi xấu hổ sờ sờ chiếc sừng trên đầu nói “Đây là ta nghĩ, bất quá càng nghĩ càng thấy đúng:”
Phong Dực cười hắc hắc nói “Nhìn không ra tiểu tử ngươi cũng biết suy nghĩ, thiếu gia mà phát đạt sẽ cho ngươi làm quân sư”
“Cám ơn thiếu gia, cám ơn thiếu gia” Bỉ Lợi lúc này rất hưng phấn, hắn chưa bao giờ nghĩ chủ tử mình phát đạt hay không mà chỉ nghĩ đến làm sao chủ tử tín nhiệm hắn.
Cánh đống hoang vu rộng lớn, liếc mắt không nhìn thấy tận cùng, nơi này các loại ma thú thường lui tới, hơn nữa ở đây gần với ranh giới ma tộc, ngoại trừ một vài mạo hiểm đội cùng dong binh đoàn trang được bị đầy đủ, thực lực cao cường, rất ít có chủng tộc khác xuất hiện.
Dù sao trong lòng nhiều người, Ma tộc là ác ma khủng bố, bọn họ mặt mày dữ tợn, lại còn ăn thịt người. Mà trên thực tế tuy Ma tộc không như mọi người tưởng tượng khoa trương như vậy nhưng đúng là tướng mạo ma tộc cực kỳ khủng bố hơn nữa thân thể lại cường hãn. Trong nhiều lần chiến đấu với Ma tộc chiến trường lúc nào cũng đầy máu tanh thảm khốc bởi vì binh sỹ Ma tộc thường xé xác nhân loại thành bốn năm mảnh.
Trên cánh đồng hoang vu cạnh một hồ nước nhỏ, một đội người mạo hiểm hơn hai mươi người đang nghỉ ngơi trong đó có ma pháp sư chiến sĩ, có mục sư, liệp nhân (thợ săn), còn có hai gã Tinh Linh tộc cung tiễn thủ tuấn mỹ, là một đội ngũ hoàn chỉnh các chức nghiệp, hơn nữa trang bị của họ cũng bất phàm, sức chiến đấu tuyệt đối không thể khinh thường.
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Di Thế Ma Hoàng - 异世魔皇
Tác Giả: Thiên Đường Không Tịch Mịch - 天堂不寂寞
Chương 4: Hoang Nguyên Mạo Hiểm Đội
(Đội Mạo hiểm Trên Hoang Nguyên)
Dịch : Tiểu Phương
Nguồn : Phong Nguyệt Lâu - Kiếm giới
"Tra Lý đội trưởng, phía trước là nơi Ma tộc thường hay lui tới nhiều lần, đi sâu vào rất có thể gặp Ma tộc, ta nghĩ chúng ta không nên đi sâu hơn." Một gã thợ săn thân mặc giáp đẳng cấp cao đi tới trước mặt một gã chiến sĩ cường tráng thân mặc trọng giáp nói.
Tra Lý suy nghĩ một chút, bọn họ lần này đến hoang nguyên mạo hiểm đã có thu hoạch phong phú, nếu bị Ma tộc bắt gặp cái được không bù đắp đủ cái mất, vì vậy liền gật đầu nói: "Không sai, ta cũng nghĩ như vậy, mọi người thấy thế nào?"
Đội trưởng đã lên tiếng những người khác dù không cam lòng cũng không tiện phản đối, dù sao đây cũng là một đoàn đội, đội trưởng có uy tín tuyệt đối, với lại đội trưởng về thực lực hay kinh nghiệm đều cao hơn mọi người.
Đúng lúc mạo hiểm đội chuẩn bị dọn dẹp để quay về thì đột nhiên lỗ tai gã thợ săn chợt động, lập tức nằm xuống dán tai sát mặt đất, nhắm mắt lại nghe trong chốc lát rồi nói: “Có một đám người đang chạy đến đây, bước chân hỗn loạn, có lẽ không phải ma tộc mà là dã thú, cũng có chút giống nhân loại bình thường”
Tra Lý nhướng mày “Xóa sạch dấu vết, phân tán ẩn nấp, xem là ai đến”
Một lúc sau, hiện ra trước mắt mạo hiểm đội là một đám nhân loại quần áo lam lũ bước chân lảo đảo, nhìn thấy hồ nước tất cả hoan hô một tiếng, bất luận là nam hay nữ đều lao đến vục mặt vào hồ uống từng ngụm lớn.
Tra Lý ngẩn ra, từ lúc nào hoang nguyên xuất hiện người chạy loạn? Hắn khoát tay ra hiệu, lập tức các đội viên hiện thân vây quanh hơn trăm người.
Tiếng kinh hô liên tiếp vang lên, những người bình thường xô đẩy lại với nhau, run rẩy nhìn mạo hiểm đội đang vây quanh.
Thấy không có gì dị thường Tra Lý bảo đội viên thu hồi vũ khí, chăm chú nhìn đám người kia nói lớn: “Các ngươi chỉ là người thường? Sao lại ở trong hoang nguyên nơi Ma tộc thường hay xuất hiện?”
Lúc này, trong đám người một lão giả có chòm râu trắng như tuyết cúi người run giọng nói: “Các vị đại nhân, chúng ta là thôn dân của Kim Lân thôn ở phía bắc hoang nguyên, bị ma tộc cướp nên chạy tới đây”.
Tra Lý cùng đội viên trao đổi ánh mắt, Ma tộc tuy thỉnh thoảng đến địa bàn nhân loại cướp bóc giết người nhưng cũng không bắt người làm nô lệ, nhưng nhìn những người này cũng không giống như đang nói dối.
“Vì sao ma tộc muốn bắt các ngươi? Nếu đã bắt sao lại để cho các ngươi trốn được” Tra Lý hỏi, chỉ bằng những người này muốn chạy khỏi ma tộc hiển nhiên là không có khả năng, chỉ cần một ma tộc bình thường muốn đối phó mười mấy hai mươi người cũng không vấn đề gì.
“Khải bẩm đại nhân, ma tộc bắt chúng ta là muốn cưỡng bức một cô nương, nếu không tuân theo lời bọn chúng thì mỗi ngày sẽ giết một người trong chúng ta, ôi, cô nương đáng thương kia như tiên nữ trên trời… Hiện tại chúng ta được thả ra, tám phần mười là cô nương kia đã bị ma tộc làm hoen ố” Vẻ mặt lão giả vô cùng đau đớn, khi nói đến ma tộc thì nghiến răng nghiến lợi.
Hai mươi người trong mạo hiểm đội nhất thời tức giận, hận không thể đem ma tộc giết hết.
Ánh mắt Tra Lý cũng trở nên lạnh lẽo, nhưng tâm tư cẩn mật đã giúp hắn nhanh chóng tìm ra được điểm không đúng, ma tộc hung tàn, coi như bọn chúng chiếm được thân thể cô nương kia cũng tuyệt đối không tùy ý thả những người này rời đi, theo bản tính của ma tộc mười phần chắc cả mười đem những kẻ vô dụng này giết hết.
Lý trí của Tra Lý không bị nhiệt huyết che mờ, làm một gã đội trưởng, hắn gánh vác hơn hai mươi sinh mệnh trong đội. Vì vậy hắn bắt đầu hỏi sự tình xảy ra tại tiểu trấn, ngay cả là chuyện nhỏ cũng không bỏ qua.
Nghe lão giả bảo cô nương bị bắt kia có mang theo Tố Cầm toàn bộ thần sắc đội viên mạo hiểm đội trở nên kỳ quái.
Tra Lý vội vàng hỏi đặc điểm của cô gái nhưng cũng không biết thêm được gì… những thôn dân chỉ biết được ngoại trừ xinh xắn như tiên nữ giáng trần còn không có từ nào khác để hình dung nữa.
“Đúng rồi, cô nương kia đi đôi giày màu trắng như ánh trăng, mặt trên thêu một con chim màu vàng rất to” đúng lúc này có một thôn dân nói, lúc đó hắn bị dọa cả người run run căn bản không dám ngẩng đầu lên nên chú ý tới chân vị cô nương kia.
“Là loại chim gì, có phải là Kim Sắc Phượng Hoàng?” Tra Lý luôn bình tĩnh cũng trở nên kích động, túm lấy thôn dân kia hỏi dồn.
“Phượng…. Phượng Hoàng? Ta chưa nhìn thấy nên cũng không biết hình dạng” thôn dân bị Tra Lý túm lấy giật mình, thân thể run lên, nghĩ rằng không phải vừa ra khỏi hang sói lại gặp lão hổ chứ (DG : nôm na là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa)
Tra Lý cũng biết mình thất thố, hắn bèn vẽ Phượng Hoàng trên nền đất, sau đó hỏi lại tên thôn dân.
“Không sai đúng là con chim này” người thôn dân nhìn thấy hình vẽ liền khẳng định.
Tra Lý đứng dậy cùng đội viên tụ hội một chỗ, vẻ mặt trở nên kích động mà nghiêm túc.
“Các ngươi cũng đều nghe thấy, nếu ta đoán không sai thiếu nữ chính là Kim Phượng Các Vân Tiên tử, mọi người có ý kiến gì không?” Tra Lý hỏi.
"Đội trưởng, không bằng chúng ta liều mạng, nếu cứu được Vân Tiên Tử chúng ta có thể đặt quan hệ với Kim Phượng Các, được các chủ chỉ điểm một hai điều thì ….” Một gã ma pháp sư nắm chặt ma pháp trượng nói, có điều hắn còn chưa nói nếu lọt vào mắt xanh Vân Tiên Tử thì cả đời này lên hương.
“Đội trưởng, chúng ta cũng đồng ý” Hai gã cung tiễn thủ tinh linh tộc cũng nói.
Rất nhanh, mạo hiểm đội ngoại trừ Tra Lý và gã thợ săn không có ý kiến ai cũng biểu thị tán thành.
"Mạc Da, ngươi thấy thế nào?" Tra Lý nhìn người thợ săn trung niên hỏi.
Người thợ săn trung niên lắc đầu, nói: "Ta phản đối, một trấn nhỏ của ma tộc cũng có hơn trăm hộ vệ, hơn nữa một gã ma tộc phổ thông cũng bằng chiến sĩ ngũ tinh, chúng ta chỉ có hai mươi ba người, dù thực lực có mạnh hơn nữa cũng không thể toàn thân trở về.
Người thợ săn trung niên nói xong, cả đội trở nên trầm mặc, bọn họ biết Mạc Da nói đúng, nhưng cũng không có người nào có ý bỏ qua.
"Mạc Da, nếu như chúng ta đánh lén, sau khi cứu được người liền dùng Quần Độn ma pháp quyển trục cấp bạch ngân chạy trốn, ngươi nói xác xuất thành công chúng ta có bao nhiêu ?" Lúc này, đội trưởng Tra Lý thản nhiên nói.
Quần Độn ma pháp quyển trục cấp bạch ngân? Cả đội đều sửng sốt, sau đó dùng ánh mắt nhiệt tình nhìn Tra Lý.
Ma pháp quyển trục kia chính là một vật cực kỳ xa xỉ, đừng nói ngân cấp, nếu là hắc thiết cấp bậc cũng đã mấy nghìn kim tệ một cái, mà ngân cấp quyển trục được đấu giá tới hơn mười vạn kim tệ, hơn nữa cấp bậc loại quyển trục cứu mệnh này giá còn cao hơn trăm vạn kim tệ nhiều.
"Nếu có Quần Độn ma pháp quyển trục, xác xuất thành công có thể tăng đến bảy thành." Mạc Da nói, nếu là bất ngờ cứu người sau đó dùng ma pháp quyển trục trốn đi thì có thể thử.
Tra Lý gật đầu, tuy dùng một cái Quần Độn ma pháp làm hắn cực kỳ đau lòng nhưng hắn hiểu rõ ý nghĩa của ba chữ Kim Phượng Các, chỉ cần thành công cứu Vân Tiên Tử, bọn họ sẽ thành anh hùng, địa vị được nâng lên không ít, hơn nữa Kim Phượng Các ban thưởng công pháp bí tịch coi như một thiệt hại trăm ma pháp quyển trục cấp bạch ngân cũng đủ bồi thường.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương