[Huyền huyễn] Vạn Yêu Chi Tổ - Tác Giả: Cô Độc Phiêu Lưu - Chương 90
Vạn Yêu Chi Tổ Tác giả: Cô độc phiêu lưu
-----oo0oo-----
Chương 1: Trọng sinh vi hổ.
Dịch: Hỏa Ngục Đế
Biên: Thiên Di
Nguồn: TuChanGioi
“Ngao!!”
Một tiếng hổ gầm phát ra từ trong sơn mạch cổ xưa, trong âm thanh ẩn chứa sự vui vẻ cùng một tia mệt mỏi.
Đây là một dãy núi to lớn, kéo dài hàng nghìn dặm, với nhiều cây cổ thụ cao lớn khắp nơi, tán lá rậm rạp như muốn che cả ánh nắng mặt trời. Nhiều loài chim lớn nhỏ đậu trên cây với tiếng ríu rít thanh thúy dễ nghe. Một cảnh sắc của rừng nguyên sơ chưa hề có dấu chân con người.
Từ xưa, mọi người gọi nơi đây là Hổ Gầm sơn mạch.
Những tiếng hổ gầm ẩn chứa bá khí với hơi thở uy hiếp nhất thời khiến cho các động vật trong trăm dặm bỏ chạy hoảng loạn. Đây là cảm giác sợ hãi theo bản năng đối với vua của mọi loài thú.
Lại nhìn vào vị trí tiếng hổ gầm phát ra...
Đó là một hang động tự nhiên nằm dưới chân núi, bị che dấu bởi đám cỏ rậm rạp. Nếu không phải cẩn thận sẽ không ai có thể phát hiện lại có một hang động đằng sau đám cỏ dại đó.
Hang động không sâu, hai bên chỉ khoảng mười thước, cửa động cũng không lớn nhưng bên trong rất rộng. Ở cuối động có một con bạch hổ thật lớn đang nằm, trên trán có chữ “vương”. Trên người nó có một cỗ tự nhiên uy thế- đây là hơi thở vương giả mà chỉ bách thú chi vương mới có.
Tiếng hổ gầm khi nãy đúng là từ nó phát ra. Sau tiếng gầm, nó quay lại nhìn dưới thân mình, ánh mắt lộ ra một loại từ ái.
"Ngao! Ngao!!"
Bên dưới nó là ba con hổ mới sinh, còn chưa mở mắt, trong miệng phát ra tiếng kêu ”ngao ngao”, bốn chân quơ loạn, theo bản năng tiến đến bụng bạch hổ bú sữa.
Ba cọp con, trong đó có một con cùng mẫu thân nó giống nhau, toàn thân một màu trắng. Một con bình thường trên người sọc vằn là ban lan hổ. Cuối cùng một con cả người thuần một màu đen, trên trán một chữ ”vương” màu tím nho nhỏ, chính là hắc hổ.
Hai ấu hổ đều ghé vào người bạch hổ bú sữa, nhưng kì quái là, hắc hổ không giống bình thường, đôi mắt nó đã mở.trong ánh mắt còn hiện ra muôn vàn sắc thái.
Thống khổ...
Lạnh lùng...
Kinh ngạc...
Cùng một tia mờ mịt.
Không ai nghĩ đến, những sắc thái đó lại hiện ra trong ánh mắt một ấu hổ mới sinh.
Vì cái gì? Vì cái gì ta không có chết, vì cái gì ta lại biến thành lão hổ. Hay là hết thảy đều do ông trời trêu cợt ta không thành. Đế Thích Thiên trong lòng mờ mịt hò hét. Hắn không rõ vì sao bị trúng đạn xuyên qua tim nhưng lại không chết, nhưng hắn không thể tin nổi mình lại biến thành một tiểu lão hổ mới vừa sinh ra.
Chuyện như vậy nếu không tự mình trải qua, hắn vô luận như thế nào cũng không tin tưởng, càng không thể chấp nhận chính mình từ người lại biến thành dã thú, lại còn là thân thể của bách thú chi vương.
Nhìn trước mặt uy mãnh bạch hổ cùng với hai tiểu lão hổ đang bú sữa, không, hiện phải nói là hai huynh đệ của mình, chợt cảm thấy bi thương trong lòng.
Hắn Đế Thích Thiên từ khi sinh ra đã là người thừa kế Đế gia, một trong tứ đại thế gia, là thiên kiêu chi tử.
Mà hắn thiên phú trời sinh gặp qua là không quên được, học cái gì đều nhanh, nhất là ở buôn bán. Mười bốn tuổi hắn đã rời gia tộc, bằng vào một vạn nhân dân tệ, ở thị trường chứng khoán một năm, khi rời đi đã có trăm vạn. Mười lăm tuổi hắn sáng lập công ty của chính mình. Ba năm qua đi mà trên mình hắn tài sản đã có hơn mười triệu.
Mười tám tuổi, công ty của hắn đã phát triển vươn sang các ngành sản xuất, ẩm thực.... phàm là có thể kiếm tiền đều bị đề cập. Sản nghiệp khổng lồ đó đã thu hút vô số chú ý từ gia tộc, việc kế thừa gia chủ gia tộc có thể nói là nắm chắc trong tay.
Đáng tiếc, khi Đế Thích Thiên vừa ra sinh, mẫu thân liền bởi vì sinh mà cơ thể suy yếu, ở cùng hắn chưa đến một năm đã qua đời. Ba năm sau, phụ thân hắn cưới Nam Cung Hinh, nữ nhân của một trong tứ đại thế gia, sau đó sinh hạ một vị đệ đệ.
Gia tộc có quy củ chỉ truyền cho con trưởng không truyền cho con thứ, hắn là trưởng tử cho nên nếu không có sự tình đặc biệt nào, vậy chức gia chủ nhất định là của hắn.
Nếu Nam Cung Hinh không sinh con trai thì đâu có gì để bàn, nhưng hôm nay nàng cũng sinh hạ nam hài, tranh đoạt là điều không tránh khỏi.
“Nam Cung Hinh, Đế Thích Thiên ta đối đãi với các ngươi như thân sanh phụ mẫu cùng đệ đệ, coi trọng thân tình, vậy mà các ngươi hồi báo cho ta thế này sao?” Thích Thiên trong mắt lộ vẻ thê lương cùng lạnh lùng.
" Rống!!"
Khi Đế Thích Thiên lâm vào thống khổ nhớ lại, bạch hổ mụ mụ nhìn đến tiểu hắc hổ chưa đến bú sữa, gầm nhẹ một tiếng, mở miệng đem Đế Thích Thiên nhỏ bé yếu ớt đặt dưới thân.
"Lão đại, trước hết ngươi sinh ra, cũng không thể nghịch ngợm, mau bú sữa cho lớn lên khỏe mạnh.”
Bạch hổ mụ mụ rống lên một tiếng, đối với người đó là tiếng hổ gầm, nhưng khi rơi vào tai Đế Thích Thiên hoàn toàn thành một câu nói.
" Di!! Ta như thế nào biết nghe thú ngữ?" Đế Thích Thiên bị lời nói trong tai làm cho ngẩn ngơ, bất quá lập tức đã hiểu, trong lòng chua xót nghĩ: "Nguời có ngôn ngữ, dã thú tự nhiên cũng có, trước kia ta là người nên nghe không hiểu, giờ đã biến thành một đầu lão hổ tự nhiên là nghe được.”
Giương mắt nhìn chăm chú vào bạch hổ, trong mắt hắn rõ ràng nhìn ra một loại tình thương của mẹ, điều này làm cho Đế Thích Thiên trong lòng vốn lạnh như băng tựa hồ bị mạnh mẽ kích thích một chút.
Hắn mở miệng, nhẹ nhàng bú sữa, dòng sữa tươi ngọt lành lập tức đi vào trong miệng, được hắn nuốt vào trong bụng. Thân thể ấm áp, làm cho hắn thật thoải mái. Chỉ chốc lát, hai ánh mắt liền tự nhiên khép kín ghé vào bạch hổ mụ mụ dưới thân ngủ say.
Ở chủng loài hổ, bạch hổ số lượng rất thưa thớt, đồng dạng, hắc hổ số lượng giống nhau cực kỳ rất thưa thớt, nhưng cả hai đều là trời sinh dị chủng, tiềm lực so với hổ bình thường thì hơn rất nhiều. Nếu đối chiến với một con hổ bình thường thì bạch hổ hay hắc hổ có tới chín phần thắng.
...
" Ngao!!"
Bên cạnh sơn động, trên một tòa núi nhỏ, một con hắc hổ ngửa đầu lên trời rít gào. Hắc hổ không lớn, chỉ tương đương dã lang trưởng thành, trong tiếng hổ gầm tuy rằng mang theo tính trẻ con nhưng sơ qua đã hình thành khí thế vương giả của bách thú chi vương.
Nghe thấy tiếng hổ gầm, chung quanh không ít loài chim đều giương cánh kinh sợ bay lên.
Gió nhẹ thổi qua, lông mao của hắc hổ không ngừng lắc lư, chữ ”vương” trên trán càng thêm thâm thúy, nhưng trong ánh mắt nó càng thêm lạnh lùng,tỏa ra khí thế coi thường vạn vật.
" Nhân không bằng thú, ta cần gì phải so đo việc biến thành dã thú.Làm thú, ta cũng muốn làm vương." Đế Thích Thiên lạnh lùng nhìn xuống trước cảnh tượng trước mặt,không ít loài chim bị tiếng hổ gầm làm cho hoảng sợ bay lên,một cỗ ngạo khí không ngừng quanh quẩn xung quanh thân thể.
" Rống!!"
Lúc này, ở dưới chân núi, một tiếng hổ gầm càng thêm bá đạo vang lên. Tuy nhiên lại có hai tiếng mang theo tính trẻ con kêu theo. Đế Thích Thiên nghe được, quay đầu hướng địa phương âm thanh truyền đến nhìn chăm chú một hồi, rốt cục hai chân sau phát động, thân hình cường tráng vững vàng rơi trên mặt đất, chạy nhanh về phía trước.
Không bao lâu, Đế Thích Thiên chạy trở về trước sơn động, cao lớn hổ mụ mụ mang theo hai đệ đệ muội muội ở trước động chơi đùa. Hai tiểu lão hổ, bạch là muội muội, ban lan hổ là đệ đệ, vì sinh ra sau cùng nên là nhỏ nhất.
Hai tiểu lão hổ nhìn Đế Thích Thiên trở về, lập tức hướng hắn chạy tới, ở bên người hắn không ngừng thân thiết, trong miệng phát ra tiếng kêu 'ngao ngao’ vui sướng. Chúng nó đã mở mắt, tuy rằng chạy đi chưa vững vàng, nhưng có thể thong thả bước đi.
Trong khoảng thời gian này Đế Thích Thiên cũng phát hiện một chuyện tình cổ quái. Dã thú trí tuệ quả thật không có cách nào cùng người so sánh, hổ mụ mụ cũng chỉ biểu đạt ra một ít ý tứ đơn giản, hai đệ đệ muội muội lại không có biện pháp biểu đạt, có lẽ vì chưa lớn lên.
Nhìn đến đệ đệ muội muội tại bên người hành động thân mật, Đế Thích Thiên ánh mắt đạm mạc cũng thoáng hiện ra một tia ôn hòa thần sắc. Nhìn lại bên cạnh bạch hổ mụ mụ toát ra nhè nhẹ tình thương, thầm nghĩ trong lòng: "Làm chích lão hổ cũng tốt, ít nhất không có giống nhân loại người gian kẻ xấu."
Vạn Yêu Chi Tổ Tác giả: Cô độc phiêu lưu
-----oo0oo-----
Chương 2: Nhà tan Hổ bi.
Dịch: Hỏa Ngục Đế
Biên: Thiên Di
Nguồn: TuChanGioi
Phanh, phanh, phanh!!
Ở bên cạnh sơn động, một tiểu hắc hổ đang đứng dưới một gốc cây cổ thụ cao lớn không ngừng dùng sức đem thân thể của mình va chạm vào thân cây thô to. Mỗi lần va chạm đều phát ra tiếng vang không nhỏ, trong âm thanh có thể nghe được tiểu hắc hổ tuyệt không làm bộ mà thật sự dùng sức va chạm vào thân cây.
Một tiếng gầm trầm thấp trong miệng tiểu hắc hổ phát ra, thân hình đang run run không ngừng, có thể thấy được hành động này tạo nên sự thống khổ vô bì đối với thân thể nó. Nhưng trong mắt tiểu hổ lại tràn đầy sự bất chấp cùng lạnh lùng, một loại kiên trì, không đạt mục đích tuyệt không từ bỏ.
" Chín mươi bảy......"
" Chín mươi tám......"
" Chín mươi chín......"
" Một trăm......."
Đế Thích Thiên kiên trì đem số lần va chạm. Nhưng không dừng lại ở đó, nó xoay người lại, dùng đuôi của mình quật đến thân cây. Một tiểu lão hổ mới sinh chưa có được sự cường tráng như khi trưởng thành nên khi đuôi quật vào thân cây, bị thương đầu tiên là chính cái đuôi của nó, từng trận đau nhức không ngừng xuất hiện, nhưng cũng không vì vậy mà nó dừng lại. Nó cắn răng kiên trì,trong đầu chỉ nghĩ phải kiên trì, kiên trì.
Cho đến khi hoàn thành một trăm lần.
" Hô!!"
Lúc này Đế Thích Thiên mới phun ra một ngụm trọc khí, toàn thân mồ hôi đổ như mưa, thân thể hư nhược quỳ rạp trên mặt đất.
Không sai, tiểu hắc hổ này chính là Đế Thích Thiên, kiếp trước làm người, trong lòng đối với quy luật tự nhiên không hiểu nhiều. Kiếp này tuy là bách thú chi vương lão hổ, nhưng hắn cũng hiểu một điều, tại rừng rậm này không có lực lượng cường đại thì sớm hay muộn cũng bị dã thú khác giết chết.
Khi biết mình thành lão hổ, Đế Thích Thiên hắn không phải là người hay rên rỉ ai oán. Từ lúc chấp nhận chuyện này, hắn đã muốn trở nên cường đại hơn.
Đế Thích Thiên không có giống với đệ đệ cùng muội muội tiếp tục ở trong động mà hắn muốn rèn luyện thân thể của mình. Hắn không hiểu tu luyện là gì, cho nên chỉ có thể dựa vào thân thể của chính mình.
Không ngừng va chạm vào thân cây để rèn luyện cơ nhục, làm cho cơ thể cường tráng, càng thêm cứng cỏi. Hắn không ngừng rèn luyện cái đuôi vì đó là sát chiêu của loài hổ.
" Cường đại, ta muốn trở thành cường đại hơn.”
Trong mắt Đế Thích Thiên là một loại kiên định, tín niệm muốn trở thành cường giả đã trởi thành căn nguyên trong lòng hắn. Kiếp trước vì có gia tộc chống lưng nên mọi việc đều thuận lợi, nhưng tại đây, Đế Thích Thiên chỉ dựa vào chính mình, sâu trong lòng cũng hạ quyết tâm.
Cả đời này tuyệt không thể dựa vào người khác, chỉ có tự mình cường đại mới có khả năng sinh tồn trong khoảng rừng luôn tồn tại nguy cơ như thế này. Tín niệm này trở nên mãnh liệt chưa từng có từ trước trước nay.
Nghỉ ngơi một hồi, Đế Thích Thiên cố hết sức đứng lên,đi một bước một vào trong sơn động.
Vào trong, nghênh đón hắn là ánh mắt nhu hòa của bạch hổ mụ mụ. Ánh mắt như vầy làm tâm thần hắn run lên, thong thả đi đến bên người hổ mụ mụ mà bú sữa, cảm giác ấm ap dạt dào khắp nơi làm hắn có cảm giác thoải mái.
Không biết vì cái gì, Đế Thích Thiên luôn cảm thấy một loại ánh mắt như có nhân tính, không, phải nói như có linh tính của bạch hổ mụ mụ. Hắn luôn có một cảm giác an toàn, thoải mái khi ở gần bên người bạch hổ. Tất cả cảnh giác buông xuôi, hắn chìm vào trong giấc ngủ.
Ngày qua ngày, cuộc sống như vậy bất giác đã trôi qua thêm ba tháng.
Nửa năm này, Đế Thích Thiên đều ở phụ cận cây cối rèn luyện thân thể mỗi ngày, dùng răng năng cắn trên thân cây, dùng móng vuốt mà cào trên thân cây,liều mạng rèn luyện không ngừng nghỉ.
Hiện tại, thân thể hắn đã cao tới một thước, gần như tiếp cận hình thể lão hổ trưởng thành, đây là kết quả không ngừng rèn luyện chính mình.
" Ân!! Bằng với lực lượng hiện tại hẳn là có thể thử đi săn mồi vào ngày mai, không thể mãi mãi đi theo bạch hổ mụ mụ được."
Sau khi hoàn thành rèn luyện, Đế Thích Thiên đưa bàn chân trước lên, những cái móng sắc bén đã hiện rõ, trong mắt toát ra vẻ suy tư. Trải qua khoảng thời gian rèn luyện, hắn đã cảm giác mình đã sẵn sàng cho vệc sinh tồn, âm thầm quyết định ngày mai đi săn lần đầu tiên trong đời.
Sau khi quyết định, Đế Thích Thiên rất nhanh đứng lên, bốn chân lực lưỡng không ngừng phát lực, tốc độ rất nhanh nhuưng không trở về sơn động mà hướng tới một cái hồ nước chạy đi.
Hồ nước kia cách sơn động cũng không xa, là địa phương cho các loại vật uống nước. Chạy xuyên qua rậm rạp cây cối, trước mắt là một thung lũng nhỏ, bằng phẳng, sâu bên trong là một thác nước từ trên cao đổ xuống, nước trong suốt phát ra nồng đậm nơi nước khiến cho không khí luôn thanh mát. Dưới thác nước, hình thành nên một cái hồ cũng không tính là lớn, ở ven hồ đủ loài động vật đang cúi đầu uống nước.
" Ngao!!"
Đế Thích Thiên đi vào trong, phát ra một tiếng rít gào chấn thiên, lúc này hổ gầm đã có một chút vương bá khí, cùng một khí thế uy hiệp vạn vật không một chút che dấu phát ra.
" Mị!!"
" Ti!!"
Nhất thời, dưới khí thế bá đạo, một đám động vật chấn kinh hướng chung quanh chạy trốn. Chớp mắt sơn cốc trở nên yên tĩnh.
Nhìn các con vật chạy khắp nơi, trong mắt Đế Thích Thiên không một tia dao động. Không biết từ lúc nào trong mắt hắn chỉ có một vẻ lạnh lùng. Mạnh mẽ động thân hình, hắn đi vào trong, hắn nhảy vào trong nước, tùy ý để nước hồ rửa trôi đi bao mệt nhọc trong người.
Vừa bơi trong dòng nước, Đế Thích Thiên vừa tự hỏi một ít vấn đề trong đầu, những vấn đề hắn thắc mắc đã lâu.
Sống lại không bao lâu, hắn phát hiện đây là một thế giới hoàn toàn khác biệt với nơi hắn sống kiếp trước, không khí tươi mát không ô nhiễm như nơi hắn từng sống, bầu trời xanh thẳm, núi non cũng không bị phá hủy, cùng thế giới hắn sống trước kia hoàn toàn đối lập.
Có lẽ,nơi này không phải thế giới kia, cũng có thể là cổ đại.
Trong lòng Đế Thích Thiên thầm đoán. Đáng tiếc hắn không có biện pháp xác nhận mọi chuyện, nên hắn vẫn không thể khẳng định suy nghĩ của mình.
" Ngao!!"
Đúng lúc này, đột nhiên một tiếng hổ gầm mạnh mẽ vang vọng bầu trời, tiếng gầm oai phong, lẫm liệt, bá đạo vô cùng. Nhưng khi tới tai Đế Thích Thiên, ánh mắt hắn kịch liệt co rút lại, trong âm thanh đó hắn nghe được sự phẫn nộ cùng bi thương.
" Không tốt." Trong lòng Đế Thích Thiên run lên, thân hình phát ra lực lượng cường đại, thoát khỏi dòng nước đến trên bờ, tiếng hổ gầm này là của bạch hổ mụ mụ.
Một núi không thể có hai vua, đây là ngạn ngữ ngày xưa. Có một nhà bạch hổ ở đây, phụ cận phạm vi trăm dặm đều không có một lão hổ khác tồn tại.
Nghe trong âm thanh tản mát hơi thở chỉ sợ đã xảy ra chuyện không hay.
Cùng nhau sinh hoạt lâu như vầy, tuy rằng hắn không nói gì, nhưng đối tình thương của bạch hổ hắn không có một tia kháng cự, dần dần trong lòng đã nhận chính thân phận này, đem mình trở thành thành viên trong gia đình bạch hổ.
Cảm giác đã xảy ra biến cố, Đế Thích Thiên tâm tình chợt lo lắng, xuất toàn lực, liều mạng chạy về sơn động.
Vì cái gì mà bạch hổ mụ mụ phát ra tiếng kêu như thế? Tại đây chẳng lẽ có ai thắng được mụ mụ sao, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?
Vừa chạy trong đầu hắn vừa suy nghĩ, đối với thực lực bạch hổ hắn biết rất rõ, bách thú chi vương không phải nói chơi, trong khu rừng này tuyệt đối không kém hơn vương giả.
Mau! Mau! Phải mau nữa!
Không ngừng hò hét trong lòng, thân thể như lưu tinh chạy đi.
" Bá!!--"
Khi hắn sắp tới gần cửa động, thân thể hắn lập tức dừng lại.đem thân thể nấp vào một đám cỏ dại rậm rạp.hai ánh mắt thống khổ nhìn về giữa không trung.
Ở không trung.
Có hai người đang đứng.
Một người mặc cẩm y, dưới chân đạp một thanh phi kiếm đỏ hồng, một người mặc cung trang, dung nhan tuyệt thế. Một nữ tử lạnh lùng, dưới chân đạp một thanh băng tinh kiếm, đồng thời, trong tay nàng cầm một cái lưới, một cái lưới tối đen.
Trong lưới, dĩ nhiên là một lớn hai nhỏ, ba lão hổ. Trong lưới bạch hổ mụ mụ liều mình đem đệ đệ cùng muội muội bảo hộ bên người, một bên dùng răng nanh cắn, dùng vuốt cào nhưng không biết cái lưới này làm bằng chất liệu gì, nhưng vũ khí của bách thú chi vương không làm tổn hại dù một chút.
" Ngao!!"
Bạch hổ phát ra một âm thanh phẫn nộ cùng bi thương. Người nghe được sẽ sinh lòng trắc ẩn.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Vạn Yêu Chi Tổ Tác giả: Cô độc phiêu lưu
-----oo0oo-----
Chương 3: Nguyệt viên chi dạ.
Dịch: Hỏa Ngục Đế
Biên: Thiên Di
Nguồn: TuChanGioi
“Đại sư tỷ, không nghĩ tới lần này vận khí chúng ta tốt như vậy, vừa ra ngoài đã gặp một con bạch hổ có linh tính ở trong khu rừng này, lần này bắt đem về tông môn giao cho sư môn bồi dưỡng nhất định rất nhanh sẽ làm cho tông môn thêm ba đầu linh thú. Tông chủ khẳng định sẽ ban thưởng, nói không chừng còn thưởng cho linh đan.”
Cẩm y nam tử nhìn đến bạch hổ đang giãy dụa trong lưới giữa không trung, nhất là khi nhìn đến trong mắt bạch hổ toát ra thần sắc linh tính hóa không khỏi hướng nữ tử lạnh lùng hâm mộ nói.
Nữ tử lạnh lùng hơi gật đầu, nhìn bạch hổ trước mặt nói: ”Bạch hổ này có linh tính cực cao, lần này mang về sư môn, lấy bí pháp bồi dưỡng, không tốn bao lâu là có thể kết xuất nội đan trở thành linh thú. Hơn nữa, lần này lại có ba con, sư môn ban thưởng tự nhiên sẽ có một phần dành cho sư đệ.”
" Cảm ơn sư tỷ." Cẩm y thanh niên vừa nghe, trên mặt mừng rỡ, vội vàng cảm ơn.
" Đi, chúng ta đến địa phương khác nhìn xem có hay không tìm được thêm vài con vật có linh tính khác.”
Không nhìn rõ cô gái kia có động tác gì thế mà cái lưới giữa không trung lập tức thu nhỏ lại, bị bỏ vào cái gói to có vẻ cũ đeo bên hông.
Trong nháy mắt, giữa không trung xuất hiện hai đạo ánh sáng, đôi nam nữ liền biến mất.
" Ngao!!"
Cố ý áp chế âm thanh mình, Đế Thích Thiên được cỏ dại che dấu thân hình, đôi mắt nhìn về phương hướng hai người vừa ly khai, toát ra vẻ cừu hận cùng phẫn nộ sâu sắc, trong lòng thống khổ không ngừng.
" Rống!!"
" Rống!!"
" Rống!!"
Đế Thích Thiên mạnh mẽ đứng lên, trong miệng phát ra tiếng gầm tràn ngập phẫn nộ cùng hận thù điên cuồng vang vọng trong rừng cây. Hơi thở tịch mịch trên ngươi hắn bùng lên, tiếng hổ gầm vang vọng trời đất, cây cối cùng muôn loài chấn kinh chạy trốn khắp nơi.
Một ngày, suốt một ngày.
Trong sơn mạch, tiếng hổ gầm liên miên không ngừng vang vọng. Bi thương, thê lương, đến cuối cùng, ngay cả âm thanh cùng trở nên khàn khàn nhưng tiếng gầm vẫn không hề dừng lại.
Trong sơn cốc nơi Đế Thích Thiên uống nước trước đây, một đầu hắc hổ đứng bên cạnh tảng đá to lớn bên thác nước, ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn sáng ngời, trên người phát ra nhè nhẹ hơi thở lạnh lùng, trong mắt lạnh như băng thỉnh thoảng hiện lên từng đợt cừu hận cùng thần sắc thống khổ.
"Vì cái gì? Nếu ông trời không cho ta làm người, ta cho dù biến thành lão hổ, cũng không có oán hận, ít nhất, ta có thể cảm nhận được thân tình đơn giản này. Vì cái gì lại tàn nhẫn cướp đoạt của ta?"
“Hận, ta hận, ta hận..."
Trong mắt Đế Thích Thiên hiện ra điên cuồng hận ý, hắn hận ông trời bất công, hận đời bất bình. Ở kiếp trước, hắn cố gắng cảm nhận một đoạn thân tình, nhưng cuối cùng lại bị tình thân đó hại chết. Một khắc đó, hắn đối với nhân tính hoài nghi hết thẩy. Khi thành hổ, hắn cảm nhận được bạch hổ không lúc nào là không quan tâm, hết lòng yêu quí ba đứa con của mình, làm cho hắn muốn trở thành một thành viên trong gia đình bạch hổ. Thế nhưng gia đình trước mắt lại bị chia rẽ.
Một khắc kia...
Hận ý khắc sâu trong người!
Người tu tiên!!
Trong lòng Đế Thích Thiên càng lạnh như băng, kẻ bắt đi bạch hổ mụ mụ cùng đệ đệ, muội muội của hắn chính là người tu tiên trong truyền thuyết.
Từ lúc thấy đôi nam nữ chân đạp phi kiếm đứng trên không trung, Đế Thích Thiên liền hiểu được hai người kia chính là những kẻ xuất hiện trong thần thoại ở kiếp trước- người tu tiên. Hiểu được lực lượng của bản thân, hắn không lỗ mãng lao ra mà đem bản thân ẩn giấu thật kĩ.
Bởi vì hắn hiểu được, với lực lượng của hai người nọ, dù có thêm một ngàn Đế Thích Thiên cũng không phải là đối thủ, đường đột tiến lên chỉ giúp họ có thêm chiến lợi phẩm mà thôi.
" Người tu tiên, người tu tiên, các ngươi hãy chờ, một ngày nào đó ta sẽ tìm các ngươi.” Đế Thích Thiên trong lòng âm thầm hạ quyết tâm.
"Ngao!!"
Một tiếng tiếng gầm từ trong miếng hắn phát ra,mang theo vô tận hàn ý, hận ý cùng khôn cùng thê lương!
"Yêu, ta nhất định phải tu thành yêu."
Đế Thích Thiên nằm sát vào khối đá to lớn kia, mở rộng miệng nhìn vào trăng tròn trên đầu, nuốt từng ngụm từng ngụm khí, dường như muốn đem ánh trăng kia toàn bộ nuốt vào bụng.
Tu luyện, nhất định phải tu thành yêu, chỉ cần thành yêu hắn mới có cách cứu bạch hổ mụ mụ cùng đệ đệ, muội muội. Nhất định, nhất định ta phải tu thành yêu.
Lúc trước khi thấy hai người nọ, trong lòng Đế Thích Thiên cũng đã doán được, thế giới này chỉ sợ là không phải ở thế giới của kiếp trước nữa, mà là một một thế giới của người tu chân. Nếu có tu tiên, vậy thì cũng sẽ có tu yêu.
Người có thể tu tiên, vạn vật vì sao không thể tu yêu?
Nghĩ đến dộng vật có thể luyện thành yêu Đế Thích Thiên không một tia do dự, đối với trăng tròn trên đầu không ngừng hít thở. Ở kiếp trước, hắn từng xem một ít sách, bên trong ghi rằng yêu thông qua hấp thu nhật nguyệt tinh hoa mới sinh ra. Mặc kệ có phải là thật hay không, hắn cũng phải thử, chỉ cần một tia hi vọng hắn đều không buông tha.
Ngửa mặt lên đối với trăng tròn, không ngừng hít thở.
" Hô!!"
" Hấp!"
Lần lượt hít thở, nhưng không có làm cho hắn có chút cảm giác khác lạ nào, hơn nữa càng không có hấp thụ được một chút tinh hoa của mặt trăng nào.
Cứ như vậy, ngửa đầu, không ngừng hít thở kéo dài suốt một đoạn thời gian dài, tính cách cứng cỏi kèm theo một loại cố chấp, cố chấp muốn có lực lượng.
Dù sao hắn vẫn chưa trưởng thành, lại trong rừng phát tiết suốt cả ngày, cùng với mệt nhọc khi chạy cả ngày, mí mắt nặng trĩu rồi chậm rãi khép lại.Toàn bộ ý thức lâm vào hôn mê, hắn nằm trên tảng đá ngủ say.
Ánh trăng vẫn như trước, ôn nhu nhìn vào thế nhân.
" Bá!!"
Không biết qua bao lâu, ánh trăng dần dần chiếu tới chính giữa, ánh trăng tròn vẫn như trước khiến mặt đất như có một lớp cát bạc.
Đúng lúc này, Đế Thích Thiên đang nằm ngủ say, hô hấp tự nhiên tựa hồ phù hợp với quy luật nào đó trong một trạng thái vô ý thức.
Khi ánh trăng chiếu đến trên tảng đá, nhất thời tảng đá to lớn mang phong cách cổ xưa quỷ dị tản ra nhè nhẹ huỳnh quang tựa như hấp thu ánh trăng đang chiếu trên bề mặt. Nếu có người bên cạnh sẽ thấy một tầng bạch quang bao phủ toàn bộ tảng đá, Mà Đế Thích Thiên đang nằm trên đó tựa như cũng chiếm được chỗ tốt. Trên người hắn, theo tiết tấu hô hấp, một chuyện tình kì diệu xảy ra.
Từng đợt ánh trăng chiếu trên tảng đá, mỗi khi hắn hô hấp từng chút tiến vào các lỗ chân lông vào trong cơ thể.
Tại thế giới này, yêu rất khó có thành tựu. Nếu không có kỳ ngộ hoặc cơ duyên thì một vạn loài cũng không có sinh ra một yêu.
Vì sao?
Tu thành yêu đòi hỏi điều kiện rất hà khắc.
Đầu tiên, tự bản thân phải có linh tính, chỉ có sinh ra linh tính mới có cơ hội mở ra linh trí, bước này trong yêu tộc gọi là “Khai Khiếu”.
Cái gọi là “Khai Khiếu” cũng là sinh ra linh trí, linh trí là gì? Rất đơn giản, nếu một con vật có năng lực suy nghĩ hay gọi là tư duy, đây là “Khai Khiếu”.
“Khai Khiếu” tựa hồ rất đơn giản, nhưng nếu không có kỳ ngộ thì rất khó xuất hiện. Ví dụ như ăn được thiên địa linh túy, ngàn năm chu quả mới có khả năng sinh ra linh trí.
Mà sau khi mở ra linh trí, trong cơ thể sẽ cảm giác được thiên địa linh khí hay nhật nguyệt tinh hoa, chúng sẽ vô ý thức hấp thụ, tích góp từng tí một. Lâu dần, có thể trăm năm, ngàn năm cho đến khi đủ rồi thì sẽ sinh ra nội đan.
Khi có nội đan linh trí sẽ gia tăng, sẽ hiểu được tự động hấp thu nhật nguyệt tinh hoa mà cải tạo thân thể, làm cho bản thân thêm cường đại, đồng thời sẽ có đủ loại thần thông. Khi đó mới chân chính là yêu thú, và lực lượng của chúng cũng sẽ biến hóa.
Biến hóa cũng có bí quyết, nếu không hiểu, sẽ không thể lột xác, chân chính thành yêu.
Thử nghĩ xem yêu thú là từ động vật mà thành, từ ngu muội chỉ hoạt động theo bản năng nhưng hấp thu thiên địa lực lượng mà biến hoá, nếu không chúng ngay cả ý thức cũng không có.
Như vậy, có thể tưởng tượng, tu yêu gian nan ra sao.
Nan vu thượng thanh thiên! (Câu thơ của Lý Bạch, có nghĩa là: đường khó hơn lên trời.)
Đế Thích Thiên sinh ra là hổ, trời sinh còn có linh trí, nhưng lại giống nhân loại có một trí tuệ sâu sắc cho nên, ’Khai Khiểu’ hắn tự nhiên có thể vượt qua, tựa như hắn trời sinh đã là yêu tộc, có thiên phú tu yêu cực tốt.
Họa hề phúc chi sở y, phúc hề họa chi sở phục!! (Trong phúc có họa, trong họa lại có phúc.)
Đế Thích Thiên có ý thức, còn là suy nghĩ của con người tại kiếp trước, nên không biết thế nào là nhật nguyệt tinh hoa, không biết cách hấp thụ. Tự nhiên không có cách liên hệ cùng thiên địa linh khí. Từ trước tới nay, hắn cũng không cảm thấy bản thân so với động vật khác có gì bất đồng ngoài trí tuệ.
Mà nay đột nhiên xảy ra biến cố làm cho hắn thấy được người tu tiên, rốt cục làm cho hắn hiểu được, thế giới này còn có tu chân.
Vì thế hắn bắt đầu thử hấp thụ nhật nguyệt tinh hoa.
Trong trường hợp này, bản thân hắn không có căn cơ, lại muốn hấp thụ nhật nguyệt tinh hoa, không có biện pháp tiến vào trạng thái tự nhiên cho nên không cảm giác được nguyệt hoa lực lượng, liên tục vài canh giờ hít thở đều không thấy gì khác.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Vạn Yêu Chi Tổ Tác giả: Cô độc phiêu lưu
-----oo0oo-----
Chương 4: Thôn phục huyết thực.
Dịch: Hỏa Ngục Đế
Biên: Thiên Di
Nguồn: TuChanGioi
Nếu hắn không nằm ngủ trên tảng đá này thì sẽ không xảy ra tình huống như vầy, cho dù hắn có thể cảm nhận được thiên địa linh khí, thì cũng mất một khoảng thời gian dài. Nhưng tảng đá dưới thân đã giúp hắn giảm bớt đi khoảng thời gian đó.
Theo nhịp hít thở nhiều tia nguyệt tinh hoa không ngừng theo lỗ chân lông tiến vào cơ thể, hóa thành một dòng nước ấm áp lưu chuyển khắp nơi trong cơ thể. Mỗi một vòng chuyển động, cơ thể càng được cường hóa lên.
Sau khi Đế Thích Thiên gặp biến cố mà nổi điên chạy khắp trong rừng cả ngày, mệt nhọc khiến hắn ngủ say. Trong trạng thái hôn mê hắn cũng có thể cảm giác được cơ thể thật thoải mái không thể nói nên lời.
Đó như là loại cảm giác khi ở trong lòng bạch hổ mụ mụ.
Mặt trời ngã bóng cho trăng lên, ngày đêm luân phiên như thế!
Theo thời gian trôi đi, ánh trăng được thay bằng ánh mặt trời ấm áp từ phía Đông. Ánh vàng rực rỡ chiếu sáng đất trời như báo hiệu một ngày mới. Tia nắng ấm áp chiếu trên người Đế Thích Thiên làm cho hắn từ trong ngủ say tỉnh dậy.
"Di, ta làm sao vậy? Toàn thân tràn ngập khí lực.”
Sau khi tỉnh dậy Đế Thích Thiên liền nhận ra thay đổi trong thân thể, cơn mệt nhọc ngày hôm qua đã biến mất, toàn thân như ẩn chứa nội lực vô biên, nhiệt huyết sôi trào, không khỏi âm thầm kinh ngạc.
Trầm tư trong lòng, hai mắt hắn nhắm lại lặng lẽ cảm thụ biến hóa trong cơ thể.
Không chỉ thân thể cường tráng hơn, Đế Thích Thiên còn cảm giác được rõ ràng có dòng khí như một dòng nước ấm di chuyển trong cơ thể mình, mỗi khi lưu chuyển một vòng, sẽ làm cho hắn vô cùng thoải mái. Dường như nó đang kéo khí huyết di chuyển.
"Trong cơ thể ta sao lại có một dòng khí kì quái?”
Trên đầu, mặt trời đã thay thế cho vầng trăng tròn: "hay là,đêm qua ta đã hấp thu được nguyệt tinh hoa.”
Khi vừa nghĩ đến, Đế Thích Thiên càng thêm kinh ngạc, đối với hành động đêm qua hắn còn nhớ rất rõ ràng, tuy rằng dưới ánh trăng hắn đã cố hít thở,nhưng cũng không có hấp thu được cái gì gọi là nguyệt tinh hoa, chỉ có không khí bình thường.
Khi ngủ say, hắn cũng không hề có cảm giác có dòng khí gì trong cơ thể.
Thật quá kì lạ, không chỉ thân thể sau một tối tăng thêm khí lực mà còn có thêm dòng khí ấm kì lạ, dường như nó đang đem lại cho hắn chỗ tốt thật lớn.
Trầm tư một lát, suy nghĩ đủ mọi khả năng nhưng hắn cũng không thể lý giải nổi chuyện này.
"Hống!!"
Đế Thích Thiên đứng trên tảng đá, ngửa mặt phát ra một tiếng hổ gầm tạm thời đem nghi vấn trong lòng để sang một bên. Đến cuối cùng là có hấp thu được nguyệt tinh hoa hay không, chờ tới buối tối có thể kiểm tra lại.Hiện tại hắn phải đi kiếm thức ăn vì cái bụng đã kêu réo đòi ăn.
"Muốn đi săn.”
Trong lòng Đế Thích Thiên hiện ra suy nghĩ, hắn hiện tại vẫn chưa thật sự trưởng thành nhưng bản lĩnh săn mồi thì đã thành thục. Hổ mụ mụ bị bắt, muốn dựa vào là không có khả năng, muốn sinh tồn trong khu rừng này chỉ có thể dựa vào chính mình.
Nhảy khỏi tảng đá, bốn chân mạnh mẽ phát lực chạy đi, hắn không quay về sơn động nơi hắn cư trú mà hướng thác nước dưới sơn cốc chạy tới.
Trong sơn cốc có nước nên các loại động vật đều uống nước ở đây, mỗi ngày đều có động vật nên không lo sẽ không tìm thấy con mồi.
Đế Thích Thiên đi tới cửa sơn cốc nhưng không đi vào, mà cẩn thận đem thân thể mình ẩn giấu, mắt hướng vào phía trong cốc. Trong sơn cốc, chỉ thấy một con sói hoang cao lớn đang đứng ở mép hồ uống nước.
"Cũng chỉ là một con sói hoang, ta trải qua mấy tháng rèn luyện không ngừng hẳn là có thể săn nó.”
Đế Thích Thiên lạnh lùng nhìn vào con sói hoang đi một mình, thân thể hắn trải qua vài tháng rèn luyện, mỗi bộ phận đều tràn ngập lực lượng, so với hổ trưởng thành chỉ kém chút ít. Hơn nữa, đêm qua không biết xảy ra chuyện gì làm cho thân thể hắn lại được tăng cường rất nhiều. Hắn rất tin tưởng hướng sói hoang tấn công.
"Ngao!!"
Sau khi tính ra thực lực bản thân so với đối phương, Đế Thích Thiên rốt cục bắt đầu triển khai tấn công. Lui về sau, hắn dồn sức vào hai chân sau, toàn bộ thân thể trực tiếp bay lên cao, ước chừng xa khoảng mười thước có thừa.
Đến sau lưng con sói, hai chân trước lộ ra móng vuốt sắc bén xông đến.
Vân tòng long, phong tòng hổ!
Còn chưa đáp xuống, gió lớn đã tới, đập vào người con sói.
"Ngao ô!!"
Có thể sinh tồn ở đây phải có cảnh giác cực cao, con sói vừa cảm giác được cuồng phong trên đỉnh đầu, biết là không tốt, liền hướng bên cạnh lăn một vòng.
Ti!
Trong lúc lăn một vòng, hổ trảo của Đế Thích Thiên đã đến sau cổ sói, dùng sức, một khối thịt bằng bàn tay trên người con sói bị xé xuống. Máu phun ra nhuộm đỏ cả mặt đất.
"Ngao ô!!"
Ngay khi Đế Thích Thiên muốn kết thúc trận chiến, đột nhiên vang lên vài tiếng sói tru đáng sợ, liếc mắt xung quanh đã có nhiều hơn hai con sói, tổng cộng là ba, chúng nó đã sớm có âm mưu tại đây, cố ý dụ dỗ con mồi.
Lúc này, một con sói lộ ra răng nanh sắc bén hướng Đế Thích Thiên đánh tới.
"Đây là cạm bẫy!!"
Một suy nghĩ lập tức hiện ra trong đầu Đế Thích Thiên, nhưng hắn càng thêm bình tĩnh. Mấy tháng khổ luyện rốt cục cũng có tác dụng. Đối với đòn công kích của sói hoang, cái đuôi cọp đằng sau vụt lên rất nhanh, như cái roi quất vào giữa mình con sói.
"Phanh!!"
Lão hổ có ba tuyệt chiêu, Đế Thích Thiên lại chuyên môn rèn luyện đuôi, sử dụng không chỉ linh hoạt mà còn có lực lượng không thể khinh thường. Con sói vừa bị quất trúng, lập tức rơi xuống mặt đất, co giật vài cái rồi nằm im.
"Ngao ô!!"
Không biết hôm nay lũ sói bị làm sao, một con trong số đó mắt xanh mượt, lấp lánh hung quang, cả hai không chạy trốn mà ngược lại hướng hắn tiếp tục công kích.
Dùng những chiêu thức của thú hoang, răng nanh cắn, dùng vuốt cào, dùng thân va chạm, Đế Thích Thiên trời sinh bách thú chi vương nhưng đối diện hai con sói hoang liều mạng cũng không tiện nghi gì, ngược lại có chút chật vật, cả hai bên đều đầy vết thương.
"Răng rắc!!"
Đang chiến đấu kịch liệt, Đế Thích Thiên tìm được cơ hội, mạnh mẽ vồ về phía trước, khí thế hung hãn vô cùng, động tác lại nhanh như thiểm điện, há miệng cắn về phía cổ của một con sói. Cuối cùng còn một con sói hoang, biết không đánh lại nên mang theo vết thương hướng cửa sơn cốc chạy đi.
"Cô lỗ cô lỗ!!"
Nhìn đến con sói cuối cùng chạy trốn, Đế Thích Thiên thở nhẹ trong lòng, theo bản năng hít thở một chút, không nghĩ tới vừa mở miệng đã đem máu của con sói bị cắn cổ khi nãy, ‘cô lỗ’ một tiếng nuốt vào bụng, máu sói nóng hầm hập tràn vào cơ thể thật ấm áp, mệt mỏi tự nhiên giảm bớt.
Đồng thời, trong cơ thể hắn, dòng khí kì dị kia đột nhiên hưng phấn, không ngừng di chuyển, mỗi một vòng đều làm cho máu sói dung nhập vào máu thịt của hắn. Giữa đan điền dâng lên một hơi khí nóng, được dòng khí dẫn dắt, chạy khắp toàn thân, mỗi một vòng cỗ nhiệt khí kia sẽ bị dòng khí hấp thu một bộ phận khiến cho dòng khí thần bí kia lớn mạnh thêm một ít.
Tinh thần hắn rung lên.
"Chẳng lẽ đây chính là luyện hóa tinh khí trong truyền thuyết. Hay là phương pháp tu luyện của yêu tộc, cắn nuốt huyết thực làm tinh khí lớn mạnh hơn?”
Một suy nghĩ hiện lên trong đầu Đế Thích Thiên, bất quá không dừng lại lâu, nhìn thấy việc uống máu còn có chỗ tốt này, hắn liền từng ngụm từng ngụm đem máu sói uống vào bụng.
Không biết vì sao, kiếp trước làm người, nhưng bây giờ uống máu lại không có nửa điểm phản cảm, cũng không có cảm giác ghê tởm, mà ngược lại lại cảm thấy ngọt lành, có một loại cảm giác vui sướng.
“Mặc kệ trời sinh thị huyết hay không, ta nhất định phải sống, ta muốn tu thành yêu.”
Uống máu sói xong, Đế Thích Thiên tha xác một con sói hướng nơi sơn động cư trú đi đến. Trên người hắn vết thương chi chít, làm cả vùng da lông đỏ sẫm màu máu.
Bên trong rừng không có lửa, Đế Thích Thiên cũng không tính đến việc đánh lửa. Trở lại sơn động, cảm nhận bên trong đã không còn hơi ấm mà trở nên lạnh lẽo, trong lòng hắn đối với hai người tu tiên thù hận càng sâu. Xé vài khối thịt sói, nuốt vào cho no bụng rồi nằm xuống trong động, hắn nhắm mắt lại, bắt đầu cảm thụ dòng khí thần bí nọ trong cơ thể.
Nói cũng lạ, dòng khí này tuy ở trong cơ thể hắn nhưng cũng không chịu sự khống chế, tự mình di chuyển trong cơ thể. Vừa mới ăn no nên dòng khí này càng như hưng phấn hơn,tản mát ra một lực lượng kì diệu, đem thịt mới ăn phân giải thành năng lượng.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Vạn Yêu Chi Tổ Tác giả: Cô độc phiêu lưu
-----oo0oo-----
Chương 5: Nguyệt tinh hoa
Dịch: Độc Nguyệt Cầm
Nguồn: TuChanGioi
Bây giờ đang là mùa xuân, trăm hoa bắt đầu đua nở.
Màn đêm dần bao phủ toàn bộ khu rừng, những ngọn núi đen sẫm như ẩn như hiện trong bóng tối. Gió đêm nhè nhẹ thổi tạo ra những tiếng lá cây rì rào như tiếng nói nhỏ nhẹ của người thiếu nữ đang tuổi thanh xuân. Ban ngày chim chóc thi nhau đua hót, nhưng đêm xuống chỉ còn tiếng côn trùng rả rích không ngừng.
Trên bầu trời tinh tú thi nhau xếp hàng như thiên địa đang bày một cuộc cờ. Dải thiên hà như một vòng nguyệt quế lơ lửng giữa không gian. Ánh trăng nhè nhẹ lan tỏa khắp không gian núi rừng.
Một thân hình nhanh chóng di chuyển xuyên màn đêm. Nhờ có thân hình màu đen nên bóng đêm vô hình trở thành đồng lõa cho sự di động của hắc hổ này. Nếu như kẻ khác không cẩn thận thì sẽ rất khó phát hiện ra được hành tung của hắn.
Đế Thích Thiên đang trên đường trở lại chỗ tối qua hắn đã nằm ngủ.
Có lẽ nhờ dị biến đêm qua nên hắn cảm giác mình rất nhanh đói. Buổi sáng giết được hai con sói trưởng thành đến giờ đã hắn đã ăn hết toàn bộ. Huyết thực trong cơ thể không ngừng chuyển hóa thành tinh khí, mạnh mẽ hòa vào dòng khí thần bí trong cơ thể hắn.
Tốc độ chuyển hóa nhanh và không ngừng như vậy nên dù ăn no đến mấy nhưng chỉ lát sau là thức ăn đã được tiêu hóa toàn bộ. Hai con sói mình giết được lúc này chỉ còn lại một đống xương mà thôi.
Đối với hắn, địa phương này quả là một nơi kì dị.
Đế Thích Thiên hướng tảng đá lớn phóng đến, thầm nghĩ: “Tại sao bản thân ta lại không thể hấp thu nguyệt tinh hoa. Nơi đây chỗ nào cũng chỉ là không khí bình thường, rõ ràng không có nửa điểm kì dị nào. Nếu không phải ta hấp thu đượcnguyệt tinh hoa, tại sao trong cơ thể ta lại có dòng khí kì lạ kia?”
Con người sở dĩ có thể trở thành chúa tể của muôn loài bởi vì con người có trí tuệ, hiểu được thế giới. Đế Thích Thiên được sống lại, mặc dù là hắc hổ nhưng hắn căn bản vẫn còn trí tuệ của con người. Khi gặp phải điều khó hiểu, hắn tuyệt không bỏ qua mà yên lặng trầm tư để tìm ra lời giải.
Hắn hiện tại trong đầu đang vô cùng nghi hoặc.
Đối với con đường tu hành vừa mới bắt đầu này, hắn căn bản là vô cùng mới mẻ. Vắt óc suy nghĩ mãi mà không tìm ra căn nguyên, hắn đành lắc lắc cái đầu hổ rồi gạt nghi vấn qua một bên.
Vừa xử lý nốt chỗ thức ăn buổi sáng, thấy ánh trăng rọi vào cửa động, hắn bèn ung dung rời chỗ ở, đứng ngẩng đầu lên trời trong lòng tràn đầy chờ mong. Hắn đứng hít ra thở vào đều đặn, muốn thử một lần nữa đem nguyệt tinh hoa hấp thụ trong cơ thể.
Nhưng chờ mong không có nghĩa là sẽ được như ý.
Đế Thích Thiên hô hấp đều đặn như vậy liên tục mấy canh giờ, cuối cùng thất vọng nhận ra là bản thân nửa điểm cũng không hấp thu được cái gì gọi là tinh khí thiên địa.
Kết quả này làm cho trong lòng hắn không ngăn được sinh ra một trận ảo não.
Đang chán nản, đột nhiên hắn lại nghĩ đến việc, có lẽ do địa phương hắn đang đứng không đủ cao chăng? Ngày hôm qua nơi hắn nghỉ lại là một mỏm núi nhỏ nhô lên ở phía trên thác nước, phía dưới thác nước chính là sơn cốc nơi hắn đã giết hai con sói.
Suy nghĩ này làm cho Đế Thích Thiên phi thường hưng phấn, một lần nữa trong lòng lại dấy lên hy vọng. Thế là trong đêm đen, hắn hướng thác nước phóng đến.
Đêm tối trong rừng cây chính là thời điểm nguy hiểm nhất trong ngày. Lúc này nhiều động vật săn mồi bắt đầu di động để kiếm ăn. Đế Thích Thiên là bách thú chi vương, trời sinh trên người đã mang khí tức vương giả, lại cộng thêm ban ngày tiến hành giết chóc, sát khí tự nhiên dầy đặc quanh mình hắn. Mặc dù là một mình di chuyển trong rừng nhưng không có một dã thú nào dám nảy sinh ý đồ tập kích hắn.
Hắn chạy một mạch không ngừng, cuối cùng cũng đến được bên trên thác nước. Mặc dù là đêm đem nhưng cảnh vật xung quanh dưới hai con mắt của hắn hiện ra rất rõ ràng. Trước mặt hắn là một con sông, chảy xuôi từ trên núi xuống. Đến đoạn này núi đá dựng đứng, tự nhiên nước đổ xuống chân núi thành một dòng thác lớn.
Bên cạnh con sông là rừng toàn những cây đại thụ cao lớn, tảng đá lớn chính là ở bên cạnh con sông. Bây giờ hắn mới có thời gian nhìn lại, tảng đá lớn này giống như một quả trứng chim khổng lồ, mặt trên bị nước mưa xói mòn nên bề mặt bóng loáng. Ánh trăng rọi lên bề mặt của tảng đá, phản chiếu lại một thứ ánh sáng lấp lánh huyền diệu.
“Phốc”.
Đế Thích Thiên nhìn lại tảng đá, cũng không để ý nhiều nữa, hắn đang tìm một chỗ nằm thích hợp. Nơi này vị trí của hòn đá hình trứng chim này hiển nhiên là tốt nhất, không đánh giá nhiều, hắn tung người nhảy lên trên.
“Hít.”
“Thở.”
Hắn ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn phía trên mình, bắt đầu hít thở đều đặn. Hắn nhịp nhàng đem khí thải trong người phun ra, rồi lại hít vào một ngụm không khí trong trẻo.
Ánh trăng chiếu lên mặt tảng đá tạo ra một tầng ánh sáng bàng bạc, ánh trăng khắp không gian lúc này dường như tụ tập hết tại đây, chiếu lên người của Đế Thích Thiên. Ánh trăng theo vô số lỗ chân lông dung nhập vào trong cơ thể hắn.
“Ồ, đã có phản ứng.”
Đế Thích Thiên đang tập trung hít thở sâu, hy vọng có thể hấp thu linh khí của đất trời, đột nhiên không hiểu tại sao hắn lại cảm nhận được rõ ràng có từng dòng khí quỷ dị theo lỗ chân lông đi vào trong cơ thể mình. Cùng lúc đó, cỗ khí thần bí đang chảy trong cơ thể cũng hưng phấn dâng lên.
Một cảm giác hưng phấn lan tràn khắp cơ thể hắn, đem từng đợt khí kia cắn nuốt hoàn toàn. Mỗi lần cắn nuốt thì dòng khí trong cơ thể hắn lại lớn thêm một phần. Hiện tượng này khiến cho Đế Thích Thiên vô cùng kích động.
“Chẳng lẽ ta đang thật sự hấp thu linh khí sao?”
Ý nghĩ này vụt qua đầu hắn, nhưng cũng không lâu, hắn vội vàng tập trung hít thở, chỉ sợ dòng linh khí này sẽ đột nhiên biến mất. Hắn yên lặng cảm nhận sự di chuyển của nó trong cơ thể mình. Đế Thích Thiên phát hiện mình đang ở trong một trạng thái vô cùng vi diệu.
Ở trạng thái này, mặc dù không mở mắt nhưng vẫn có thể thấy được rõ ràng mọi thứ đang xảy ra xung quanh. Không biết qua bao lâu thời gian, khi cảm nhận được linh khí đang tiến nhập vào trong cơ thể mình đột nhiên biến mất thì hắn mới từ trong trạng thái kì diệu đó tỉnh táo trở lại. Chỉ thấy phía đông mặt trời đỏ rực đang chậm rãi dâng lên. Vậy là bình minh đã đến.
“Rắc, rắc.”
Hắn hơi động thân hình, nhất thời xương cốt trong cơ thể phát ra thanh âm răng rắc. Sau đó, hắn cảm thấy toàn thân vô cùng thoải mái, đặc biệt là tinh thần, dường như chưa bao giờ ở trạng thái hưng phấn như thế.
“Ngao ô…”
Hắn kích động ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng, theo đó, cỗ khí thần bí cũng dâng lên nhưng chỉ đến cổ họng hắn thì dừng lại, không thể thoát ra để dung nhập với tiếng gầm được. Dường như có một sức mạnh kì bí đánh nó bật trở xuống rồi tan đi vô thanh vô tức.
Mặc dù như vậy nhưng tiếng gầm này cũng phi thường lớn, so với những lần trước không biết bao nhiêu lần. Bá khí của Bách thú chi vương tại thời khắc này bộc lộ tới cực điểm.
Tiếng hổ gầm vang xa, lan khắp khu rừng khiến cho bách thú chim muông kinh hãi, bỏ chạy tán loạn.
“Quả nhiên ta có thể hấp thu linh khí trời đất. Dòng khí trong cơ thể rõ ràng chính là do hai đêm nay hấp thu mà có. Chỉ cần ta kiên trì không lùi bước, nhất định có ngày tu thành yêu, ngưng kết nội đan.” Trong lòng Đế Thích Thiên tin tưởng. Nếu có thể tu thành yêu, trở nên cường đại hơn, như vậy có thể đi cứu mẹ cùng các huynh đệ rồi.
Từ khi biết thế giới này có người tu tiên, Bạch hổ mụ mụ cùng các huynh đệ cũng bị bọn họ bắt đi, trong lòng hắn chỉ có một cảm giác bất lực. Vì thế hắn mới điên cuồng nghĩ đến việc tu thành yêu.
“Nhưng kì quái, tại sao trong sơn động ta không thể hấp thu linh khí, còn ở trên núi thì lại có thể?”
Đế Thích Thiên trong lòng đang vui mừng, đồng thời cũng vô cùng kì quái. Mặc dù không biết biện pháp hít thở hấp thu linh khí là đúng hay sai, nhưng việc không thể hấp thụ linh khí trong sơn động và việc có thể hấp thụ linh khí trên thác nước cũng khiến hắn vô cùng kì quái. Trong lòng hắn nổi lên một trận tò mò.
“Hay là phải tu luyện ở chỗ cao mới được?” Bởi vì hoàn toàn xa lạ với việc tu luyện nên trầm tư hồi lâu, hắn cuối cùng cũng chỉ có thể đưa ra lời lý giải đầy nghi hoặc như thế.
Lắc lắc đầu, gạt bỏ suy nghĩ này khỏi trí óc, hắn rời ngọn núi, hướng rừng cây đi đến.
Tuy rằng hiện tại cảm thấy con đường tu luyện đã có một chút thành quả, không còn quá mờ mịt như trước, nhưng hắn rất muốn dòng khí trong cơ thể ngày một lớn hơn. Dòng khí ấy hắn gọi là yêu lực.
Trải qua việc ngày hôm qua, hắn hiểu được yêu lực cũng có yếu và mạnh, không phải chỉ có duy nhất một cách hấp thu.
Thứ nhất, chính là phương pháp hít thở để hấp thu nguyệt tinh hoa. Yêu lực hấp thu theo cách này vô cùng tinh thuần, đối với tương lai tu luyện về sau sẽ có nhiều lợi thế.
Thứ hai, chính là thông qua việc cắn nuốt huyết thực, hay nói cách khác, chính là máu thịt sống. Luyện hóa tinh huyết tươi thành năng lượng, rồi năng lượng hóa thành tinh khí. Đây cũng là một phương pháp có thể làm cho yêu lực của bản thân lớn mạnh hơn. Phương pháp này có vẻ mau hơn, lại vô cùng dễ dàng, ăn càng nhiều, sau khi tiêu hóa, tinh khí cũng nhận được càng nhiều. Nếu có thể ăn được thịt của linh thú trăm năm, ngàn năm, nói không chừng trong thời gian ngắn yêu lực sẽ bạo tăng.
Chỉ có điều phương pháp thứ hai này yêu lực hấp thu vào trong cơ thể sẽ có nhiều tạp chất, không thuần túy như nhật nguyệt tinh hoa vốn là linh khí của trời đất. Sau khi hấp thu yêu lực bằng phương pháp này sẽ phải luyện hóa để đem tạp chất khu trừ đi.
“Nguyệt tinh hoa không thể không hấp thụ. Nhưng huyết thực ta cũng không tha.”
Đế Thích Thiên chạy vào rừng, bắt đầu săn bắt, mặc kệ cái gì tu luyện, trước hết là không thể bạc đãi cái bụng của mình được.
Trải qua một đêm tu luyện, lực lượng trong cơ thể được tăng cường lên rất nhiều, việc đi săn đã sớm không phải vấn đề gì lớn. Hắn bắt được một con lợn rừng nhỏ, dùng hổ trảo mổ bụng lấy nội tạng ra. Ăn hết một phần ba thân thể con lợn hắn mới lặng lẽ tiến vào trong động, yên lặng cảm nhận yêu lực trong cơ thể vận chuyển, đem huyết thực chuyển hóa thành tùng đợt tinh khí, khiến cho yêu lực càng lúc càng lớn mạnh hơn.
Sau khi cảm nhận thấy huyết thực đã được luyện hóa hoàn toàn hắn mới rời khỏi động, tới nơi trước đây mình vẫn rèn luyện thân thể. Không chỉ là yêu lực lớn mạnh, thân thể này của hắn cũng phải lớn mạnh hơn.
Nghĩ tới quãng đường gian nan trước mắt, Đế Thích Thiên tuyệt không muốn lãng phí thời gian.
“Bang, bang…”
“Phanh”
Liên tục dùng thân thể va chạm kịch liệt vào thân cây cổ thụ cao trọc trời đem đến cho hắn vô vàn thống khổ, toàn thân đau nhức cùng cực, mỗi lần va chạm đều hướng thẳng đến thân cây rắn chắc không một chút do dự. Phải dùng huyết nhục để trui rèn mình thì bản thân mới có thể mạnh hơn được. Cái loại đau đớn này, so với nỗi thống khổ khi mất người thân thì không thể nào so sánh kịp. Nghĩ tới kẻ thù, hận ý trong lòng hắn lại sâu thêm một chút.
Hắn không chỉ hận hai kẻ tu tiên bắt mất gia định mình, hắn còn hận chính mình không có đủ lực lượng để cứu mẹ và huynh đệ. Hận thù khiến cho hắn lại có thêm một chút động lực, lại có thể kiên trì thêm một chút nữa.
“Ầm.”
Đúng lúc Đế Thích Thiên hướng cây đại thụ lao tới một lần nữa tuyệt nhiên không phát hiện ra, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một đạo lưu quang đang hướng thẳng đến chỗ hắn.