:0 (150)::0 (67):Nghe giới thiệu cũng hoành tráng lắm.Rinh về cho anh em thưởng thức:0 (26):
Giới thiệu tác phẩm Đấu khải
Ba trăm năm trước, vũ khí đấu khải ngang trời xuất thế, cải biến vận mệnh mảnh đất Hoa Hạ. Dưới sự soái lĩnh của Thiên Vũ đế, các tộc man di xâm nhập Trung Nguyên, kiến lập nên đế quốc Bắc Ngụy bao la. Chưởng khống mười mấy quân trấn đấu khải cường đại, đế quốc áp chế Nam Đường cùng Tây Thục, uy chấn tứ phương, Ma tộc hoàng đế tin rằng, đế quốc của bọn họ sẽ trường tồn muôn đời.
Ba trăm năm sau, ở biên cương phía bắc đế quốc, sĩ quan trẻ tuổi Mạnh Tụ cùng đồng đội xoay chuyển phong vân thiên hạ. Vì dã tâm, vì tín niệm, những chiến sĩ ưu tú khu động các loại đấu khải bước lên hành trình đã chọn, tựa như Thiên Vũ đế năm đó, mục tiêu của bọn họ, chính là toàn bộ thiên hạ!
Lời mở đầu tác phẩm Đấu khải:
Bắc Ngụy Thái Xương năm thứ tám, Mạnh Tụ niên kỷ thanh tráng, thân giấu tuyệt kỷ bị giáng chức từ Lạc kinh tới nơi biên thùy, ở nơi đây hắn gặp gỡ nữ thủ trưởng xinh đẹp Diệp Già Nam, từ đó về sau hắn bắt đầu thần tốc quật khởi. Cả đời triền miên thăng trầm, tình yêu cùng khoái ý ân cừu khắc cốt ghi tâm, chiến tranh khải giáp cùng ân oán nước nhà rộng lớn, soạn nên một khúc cố sự giữa thời đại tráng lệ. Cám ơn đã ủng hộ!
( Tác phẩm tiếp theo Tử Xuyên của Lão Trư)
Giới thiệu một tí về tác giả Lão Trư (black_cat1)
Một tác giả gạo gội trong làng văn học Trung Quốc. Ông không quá nổi bật, nhưng làm gì, làm thế nào, luôn cẩn thận và luôn đưa chất lượng lên hàng đầu. Phong cách viết dí dỏm nhưng cũng không kém phần sắc bén. Không gian tiểu thuyết của ông thường rất rộng, đa dạng, đầy màu sắc. Ông viết tác phẩm huyễn huyễn nhưng mang đầy mầu sắc xã hội. Trong tác phẩm của ông, nhân vật tầng tầng lớp lớp, nhưng những nhân vật đó, từ diễn viên chính đến diễn viên quần chúng, ai cũng mang những nét rất riêng và độc đáo, ai cũng có mục đích và cuộc sống riêng, rất chân thật và quen thuộc. Có kẻ đại gian đại ác, có kẻ kiêu hùng và tất nhiên cũng có anh hùng. Song xung quanh họ cũng không thiếu những người bình dị, bình thường đến không thể bình thường hơn. Nhưng không có họ, không thể có tác phẩm.
Thiên hạ nhân thiên hạ kiệt, nhiều ít nhưng thời nào cũng có, nhất là thời loạn. Anh hào dẹp loạn, thành bại luận anh hùng, sử cũ ghi rõ, ngàn năm lưu truyền! Tác phẩm Đấu khải, một tác phẩm huyễn huyễn tập hợp những anh hào, tầng tầng lớp lớp xuất hiện, tập hợp những anh hào lấy cảm hứng từ cuối thời Hán (đầu Tam quốc) đến thời Đường. Rốt cuộc, ai sẽ là người được lưu danh.
Lời người dịch:
Trầm hùng, bi tráng và cười từ chết tới lết. Mọi người ai đã đọc Tử Xuyên chắc cũng biết phong cách của lão trư. Không nói nhiều nữa a. Thưởng thức thôi…
I – Vương Hổ
“Vương hổ” thuộc "Ma thú hệ" của Bắc Ngụy .
Là đấu khải hạng nặng, chủ yếu nhận nhiệm vụ áp chế chiến trường; do "Công trường liên hợp Hoàng gia" ở Lạc kinh phát minh và chế tạo, tải trọng 89 cân, khi chiến sĩ đấu khải sử dụng, lợi dụng "Chân khí" thúc dục, dấu hiệu rõ ràng nhất chính là hình hai đầu hổ khắc trên hai giáp vai rít gào, ngoài ra trên ngực áo giáp còn phát ra tia phóng xạ tạo thành một con mãnh hổ.
Nhằm đối kháng với trang bị mới của Giang Nam Đường quốc - đấu khải “Thiết toái sơn” cực mạnh mẽ, đế quốc Bắc Ngụy đã bắt tay vào dự án xây dựng đấu khải Vương hổ đời thứ tư, cùng "Hắc báo" và "Thương lang" cấu thành thế hệ quân đoàn đấu khải chủ lực mới của Ngụy quốc. Cũng có rất nhiều đấu khải sĩ sử dụng loại đấu khải này ở trên chiến trường lưu lại tên mình trong lịch sử khẳng định.
Nó là đại biểu cho kiệt tác của đấu khải đời thứ tư Ngụy quốc ma thú hệ.
II - Thiết toái sơn
"Thiết toái sơn" là đấu khải hạng trung, thuộc “Nam Hưng hệ” của Giang Nam Đường quốc.
Từ Đường quốc nghiên cứu phát triển, có thể xem nó là đấu khải đời thứ tư sớm nhất; giao cho "Giang Nam chế tạo cục" chế tạo, là đấu khải hạng trung có thể sử dụng thông thạo ở nhiều loại địa hình dưới nhiều loại điều kiện. Trên vai cùng cánh tay giáp đều khắc một tòa Băng liệt sơn phong -- làm huy hiệu của loại khải giáp này."Thiết toái sơn" có thể đột kích, chủ công, yểm trợ nhiệm vụ tác chiến, hơn nữa còn có thể cải tiến nhằm phục vụ nhiều mục đích, tải trọng 70 cân, chiến sĩ đấu khải khi sử dụng, lợi dụng "Chân khí" thúc dục. Bởi vì tư tưởng thiết kế cùng kỹ thuật rất tiên tiến khiến cho "Thiết toái sơn" có thể sản xuất trên quy mô lớn, lại còn khống chế dễ dàng, bảo trì thuận tiện, là loại khải giáp có sức chiến đấu rất mạnh.
Là đấu khải rất thông dụng trong quân đội ra đời trước "Vương hổ", "Hắc báo". Quân đội Nam Đường cũng đang bằng vào tính năng xuất sắc của nó mà chiến thắng rất nhiều trận khiến người ta phải trố mắt mà nhìn.
III - Bàn Cổ
"Bàn Cổ" là đấu khải hạng nặng, thuộc "Sơn hải hệ" của Thục quốc .
Là đấu khải hạng nặng chuyên dụng để công thành chiến, tải trọng 360 cân, cần bốn gã chiến sĩ đấu khải cấp "Quân" trở lên liên hợp thúc dục "Chân khí" cùng kết hợp với "Vu lực" của man tộc mới có thể thúc dục. Lực phòng hộ rất mạnh, có điều tốc độ di chuyển ở trên chiến trường cực thấp, gần như không có năng lực cận chiến, sau khi xuất động cần trang bị ít nhất một tiểu đội “Ngũ” trang bị đấu khải hạng trung hộ vệ.
Loại cải tiến của "Bàn Cổ" chính là một trong những đấu khải cực mạnh trong truyền thuyết -- "Xi Vưu", tải trọng lên tới 550 cân, phải lợi dụng "Vu lực" hấp thụ năng lượng nhật nguyệt trong thời gian dài, sau đó mới có thể thúc dục nổi.
IV - Tinh vệ
"Tinh vệ", thuộc "Sơn hải hệ" của Thục quốc.
Nó là đấu khải tầm trung chuyên dùng để bắn tỉa dưới nhiều loại địa hình khác nhau, được nghiên cứu phát triển từ Đường môn của Thục quốc rồi chế tạo ra, đấu khải sĩ lấy chân khí hoặc vu lực để khống chế; cánh tay mạnh mẽ được trang bị nỏ tiễn gắn liền, dùng để yểm trợ công kích trên chiến trường, tải trọng 53 cân, cung nỏ cùng tên mang theo tổng sức nặng là 13 cân, để cho cung nỏ tiện thao tác, "Tinh vệ" phải hy sinh một bộ phận năng lực phòng hộ của áo giáp. Đồng thời là đấu khải đời thứ ba có kỹ thuật hoàn thiện bậc nhất nên "Tinh vệ" ở trong quân đội cũng như chốn giang hồ còn có rất nhiều loại cải tiến, trong đó có cả phục vụ cận chiến cùng điều tra trinh sát như là "Dạ chi tinh vệ" cùng "Ảnh tinh vệ"….
V - Tham lang
Là phiên bản cải tiến từ đấu khải đời thứ ba "Tinh lang" của Bắc Ngụy, thuộc "Ma thú hệ", từ trung tâm kỹ thuật lệ thuộc "Đông Lăng vệ" nghiên cứu phát triển thành công, giao cho "Công trường liên hợp Hoàng gia" chế tạo, lấy danh xưng là ngôi sao Thiên giới. Tải trọng 72 cân, năng lực phòng hộ cùng tốc độ vận động tương đối cân đối, hoa văn trước mặt giáp lóe ra ngôi sao cùng một đôi nanh sói.
Tham lang vốn nhằm trang bị cho bộ đội chiến đấu trực thuộc Đông Lăng vệ sử dụng, bình thường chỉ dùng để trấn áp bạo động trên mặt đất cùng với hộ vệ một ít quan to hiển quý, cho nên số lượng khải giáp này cực ít, hơn nữa trang sức cùng hoa văn trên mặt giáp lại thường nổi tiếng bởi sự hoa lệ.
Nhưng sau này thiên hạ phát động chiến tranh toàn diện, “Tham lang” do có kỹ thuật tương đối hoàn thiện nên bắt đầu trang bị đại quy mô trong toàn quân Bắc Ngụy đế quốc, trở thành một trong những loại đấu khải chủ lực trên chiến trường, liên tiếp tham gia rất nhiều đại chiến dịch
Minh giác sư trong 《Đấu Khải》
I – Giới thiệu cơ bản về Minh giác sư
Ở trong thế giới đấu khải, Minh giác sư lợi dụng thần giao cách cảm cùng minh thức thuật để truyền lại tin tức tình báo trên chiến trường, đồng thời còn có thể thông qua tinh thần lực cường đại của bản thân triển khai công kích tinh thần địch nhân, khiến cho ý thức đối phương hỗn loạn, bị mị hoặc, tiến vào trạng thái tốc độ phản ứng chậm lại; thậm chí còn có thể bị khống chế tâm thần đến mức chuyển sang công kích chính đồng đội, hoặc tinh thần trực tiếp ngưng trệ, trở thành một cái xác không hồn. Ngược lại, Minh giác sư còn có thể thi triển tinh thần lực đối với đồng đội, khiến cho ý chí quyết tử cùng năng lực tác chiến được đề cao trên diện rộng.
Mà chiến sĩ đấu khải đẳng cấp cao có thể lợi dụng sự cộng hưởng giữa bản thân và đấu khải, qua đó thi triển ra các loại kỹ năng tất sát.
Lịch sử Minh giác sư và lịch sử chiến sĩ đấu khải cùng tồn tại đã lâu. Minh giáp sư sớm nhất trong truyền thuyết—— cũng là người cực mạnh——chính là quân sư hàng đầu của Lý Trường Sinh, khai quốc hoàng đế Nam Đường - Thẩm Thiên Sách, nàng cũng là người sáng lập nhất hệ Minh giác sư sau này.
II – Tác dụng của Minh giác sư
Minh giác sư, chính là chỉ một số ít người có năng lực đặc dị. Bọn họ có thể sử dụng tâm linh cảm ứng truyền tư tưởng tới người khác, đồng thời có thể sử dụng linh giác nắm giữ động tĩnh trong một phạm vi nhất định. Ứng dụng của Minh giác sư trên chiến trường cực lớn, đó là đồng đội số một bên cạnh sĩ quan chỉ huy, dùng thần giao cách cảm truyền đạt mệnh lệnh của chỉ huy tới đấu khải sĩ, đồng thời cũng dùng minh thức thuật điều tra tình báo chiến trường, phản ánh với sĩ quan chỉ huy, để cho sĩ quan chỉ huy có thể nắm giữ tình thế chiến trường kịp thời, dễ dàng điều khiển bộ đội, có thể nói là sợi dây liên lạc giữa chỉ huy tới đấu khải bộ đội. Với số lượng đấu khải bộ đội ngang nhau, nếu như có minh giác sư tham gia chỉ huy thì chiến lực của bộ đội so với không có minh giác sư phải cao hơn năm thành, đó là sự khác biệt giữa có tổ chức và vô tổ chức.
Hơn nữa tác dụng của Minh giác sư không chỉ như thế. Minh giác sư cường đại thậm chí có thể dùng tâm linh công kích, phát động "Tâm linh phong bạo", khiến cho quan binh cùng khải đấu sĩ đối phương điên cuồng hỗn loạn. Bộ đội không có Minh giác sư bảo hộ thậm chí có thể bị xóa sổ bởi một chiêu "Tâm linh phong bạo"—— có điều loại Minh giác sư cường đại như thế cũng là cấp bậc trong truyền thuyết, cực kỳ hiếm thấy.
Tác dụng của Minh giác sư không chỉ phản ánh ở trên chiến trường, ngay cả ở chính giới cùng dân gian cũng có ứng dụng rất lớn. Một số trọng trấn của triều đình Bắc Ngụy cùng quan phủ địa phương đều an trí một số Minh giác sư, đảm trách chức năng liên lạc giữa quan trấn phủ cùng triều đình trung ương. Mượn Minh giác sư, quan viên địa phương có thể nhanh chóng báo cáo với triều đình trung ương tình huống đột xuất cùng công tác quản lý, trung ương cũng có thể kịp thời nắm giữ tình hình thực tế ở địa phương, tăng mạnh quyền giám sát, đảm bảo được sự thống trị.
Tác dụng của Minh giác sư rất lớn, song số lượng lại cực kỳ thưa thớt. Chưa nói đến loại Thiên cấp Minh giác sư có thể phát động Tâm linh phong bạo, ngay cả một ít minh giác học đồ biết qua chút thần giao cách cảm đều quý như lông phượng sừng lân.
III – Nghiên cứu về Minh giác sư
Minh giác sư đầu tiên xuất hiện đến nay đã vượt quá ba trăm năm, vô luận ở Bắc Ngụy, Nam Đường hay là Tây Thục, ngành học thuật nghiên cứu về minh giác luôn gắn liền mật thiết với vận mệnh quốc gia. Đám học giả ăn lương cao ngất ngưởng này nghiên cứu gần ba trăm năm, số lượng công trình sáng tạo ra hoàn toàn có thể đè chết một tên chiến sĩ đấu khải. Nhóm học giả phân chia thành mười mấy phân ngành, sáng tạo ra cả đống lớn danh từ học thuật vừa nghe thôi đã rợn cả người—— cái gì mà "Não thùy biến dị", "Thiên phú minh giác luỹ thừa", "Ba truyền lại", "Tốc độ truyền sóng tăng lên" —— nghe nói có một lần, đột nhiên đương kim hoàng đế Thác Bạt Hoảng tâm huyết dâng trào, triệu tập đám học giả trong công trường liên hợp hoàng gia tới thỉnh giáo xem Minh giác sư rốt cuộc là thứ quỷ quái gì, chưa kịp uống xong ly trà, Thác Bạt Hoảng đã nổi giận lệnh đuổi đám học giả cút đi cho khuất mắt —— cứ nhìn ánh mắt bệ hạ anh minh là hiểu, có cho hắn cả vạn năm cũng không có khả năng nghe hiểu được thứ này.
Có thể nói Minh giác hệ nghiên cứu sáng tác ra toàn sách là sách, nhưng vấn đề mấu chốt lại ở chỗ: Rốt cuộc Minh giác sư sinh ra như thế nào? —— hoặc nói một cách cụ thể hơn chính là: làm sao mới có được Minh giác sư số lượng lớn? —— các quốc gia vẫn như cũ không hề tiến triển. Đám học giả chỉ biết là, một gã Minh giác sư sinh ra, chẳng những cần gian nan tu luyện cùng bồi dưỡng, hao phí một số lượng vật tư quý giá, mà trọng yếu hơn cả ——thân mình hắn phải có thiên phú minh giác!
Đạo lý cũng giống như tảng đá thì đẻ không ra gà con, người thường không có thiên phú thì cho dù có đưa cho hắn cả tòa núi vàng cũng không thành Minh giác sư nổi. Trong khi xác suất sinh ra người có thiên phú minh giác lại cực thấp, trong mười vạn thậm chí trong trăm vạn người cũng chưa chắc có một người mang thiên phú minh giác, đấy là chưa nói hắn có thể có vận khí được phát hiện rồi bồi dưỡng tu luyện hay không.
IV - Địa vị Minh giác sư
Cứ vật nào hiếm thì tất phải quý, địa vị của Minh giác sư cực kỳ cao quý. Trong triều đình Bắc Ngụy, quan quân trong quân đội chỉ từ cấp bậc quan quân trở lên mới có tư cách trang bị Minh giác sư làm trợ thủ, còn ở địa phương chỉ có Tổng đốc một tỉnh hoặc là quan lớn như tuần phủ mới có đủ tư cách.
Trong giang hồ, chỉ những danh môn gia tộc quyền thế cùng các đại bang phái mới có thể có được chiến lực của Minh giác sư. Mà có bao nhiêu Minh giác sư tức là đại biểu cho có bấy nhiêu thực lực.
Mặt khác Minh giác sư còn có một năng lực cực kỳ trọng yếu, một số nhân vật có thiên phú dị bẩm có thể đạt tới cảnh giới "Đấu minh song tu", tức là bản thân vừa là chiến sĩ đấu khải đồng thời còn mang năng lực của Minh giác sư, trực tiếp chỉ huy quân đoàn đấu khải tác chiến —— đương nhiên, những người trong lịch sử có thể đạt tới cảnh giới "Đấu minh song tu" đã ít lại càng ít, hơn ba trăm năm qua mà không có quá một trăm người.
Biên chế quân sự trong tác phẩm 《Đấu Khải》
Đơn vị tác chiến nhỏ nhất trong Đấu Khải là "Năm", do năm đấu khải tạo thành, binh lực này bình thường có ba đấu khải trang bị binh khí cận chiến khác nhau cùng hai đấu khải trang bị cung hoặc nỏ tiễn viễn trình bắn trợ chiến. Ngoài ra trong trường hợp tiểu đội có năng lực tổ hợp cao, trong lúc tác chiến còn có thể đánh ra tuyệt kỹ liên hợp đoàn thể.
Chỉ huy của tiểu đội "Năm" khải giáp là ngũ trưởng, sĩ quan phụ tá là thứ trưởng.
Mặt khác mỗi tiểu đội "Ngũ" thường thường còn có thể có hai chiếc xe ngựa hai bánh tiếp tế vận chuyển hậu cần.
Ba "Ngũ", 15 đấu khải tổ hợp thành một "Đội", tức trung đội, chỉ huy quân sự danh hiệu là đội chính, sĩ quan phụ tá là đội thứ.
Ba "Đội", 45 đấu khải tổ thành một "Doanh", chỉ huy gọi là quản lĩnh, sĩ quan phụ tá gọi là phó quản lĩnh.
Ba "Doanh", 135 đấu khải biên chế thành một "Lữ", chỉ huy là thống lĩnh, sĩ quan phụ tá là Phó thống lĩnh.
Ba "Lữ", 500 đấu khải biên chế thành một "Sư", chỉ huy là đô tướng, sĩ quan phụ tá là phó tướng.
Ba cái đến sáu "Sư" biên chế thành một "Quân", quan chỉ huy là trấn suất, trấn suất có thể khai mở phủ, có được quân khu của riêng mình, đó cũng là một đơn vị tác chiến lớn trong chiến tranh; ở trong quân khu được hưởng đặc quyền rất lớn về hành chính, tài chính, trên cơ bản những trấn suất có thể khai mở phủ riêng đều là quân phiệt một cõi, có kẻ còn trở thành bá chủ quân phiệt một phương.
Cần chú ý thêm chính là, đoàn đội đấu khải tùy vào tình hình thực tế có thể có thay đổi, số lượng trang bị đấu khải cụ thể có thể hoặc nhiều hoặc ít, cho nên thường xuyên có chuyện 10 đấu khải bị biên thành một "Đội", 30 đấu khải bị biên thành một "Doanh"....
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Đấu Khải
Tác giả: Lão Trư (老猪)
Tiết 1: Người mới kiếm thu nhập thêm.
Người dịch: Keny
Nguồn: Vip VD
Trong rừng rậm xanh um tươi tốt, không khí vừa tươi mát lại ẩm ướt. Sơn cưu trong rừng hót vang ríu rít , ánh bình minh sớm mai chiếu xuống phiến cỏ, lá cây, nóc nhà, nơi nơi đều lấm tấm hằng hà sa số những vệt sáng lấp lánh. Xa xa phía trước xuất hiện một thôn trang, cảnh vật trong thôn vẫn đang chìm trong sương mù - mơ hồ có thể thấy được những tia nắng ban mai yếu ớt cố xuyên qua lớp sương mờ dày đặc.
Đoàn xe đứng ở ven đường cái bên cạnh rừng rậm, mười mấy tên bộ khoái mặc bì giáp từ trên xe ngựa nhảy xuống, xếp thành hai hàng trên đường cái. Thiết bộ đầu vóc người cường tráng từ trong xe ngựa đi ra, nói với đám bộ khoái: "Năm người một tổ chia nhau kiểm tra, quan sát người lui tới trên đường, nhìn xem có nhân vật nào khả nghi hay không! Nếu phát hiện tình huống, lấy tiếng còi làm hiệu."
Sau khi nói xong, Thiết đầu mục xoay người quay sang một gã mặc chế phục màu đen của sĩ quan Lăng vệ quân cười nịnh: "Mạnh đốc sát, người xem, có điều gì không thích hợp sao?"
Vị được gọi là "Mạnh đốc sát" này mặc khinh giáp đen của Lăng vệ quân, niên kỷ ước chừng hơn hai mươi tuổi, thân hình cao ngất, da trắng nõn, mày kiếm mắt sáng, diện mạo thanh tú song lại có vài phần yếu ớt như phong độ của người trí thức. Nếu không phải trên người hắn mặc một thân bì giáp, người bên ngoài chắc sẽ cho rằng hắn là một gã thư sinh chứ không phải một quân nhân.
"Thiết bộ đầu, ta là hậu đốc sát, còn chưa phải là đốc sát, vạn nhất bị giám sát Ngự Sử nghe được lại tìm ta kiếm phiền phức a."
Tuy vị sĩ quan Lăng vệ quân này tuổi còn rất trẻ, thậm chí có phần trẻ con, song Thiết đầu mục không hề bởi vậy mà dám khinh thị. Đối phương là người tới từ Lạc kinh, còn là sĩ quan Lăng vệ quân. Đông Lăng vệ, đó là thân quân của bệ hạ, là cơ cấu đặc vụ phụ trách giám sát truy bắt ở trong toàn bộ Đại Ngụy quốc, phải biết rằng tiếng lóng của Lăng Vệ là gì chứ? Huyết xưởng a!
"Đại nhân ngài khách khí rồi. Các hạ tuổi còn trẻ như vậy mà đã có thể tiến vào nhận chức trong thân quân của bệ hạ, tiền đồ tương lai đâu chỉ là một đốc sát nhỏ nhoi. Y tỵ chức xem, Thiên Đình ngài sung mãn, tương lai nhất định là đại tướng quân trấn thủ một trong lục trấn a!"
Mạnh Tụ cười lắc đầu. Lục trấn đại tướng quân sao? Nếu nói mai sau có thể làm quận thủ, thứ sử hoặc thậm chí là đô đốc cũng đều có thể, nhưng lục trấn đại tướng quân, đó là chức vị chỉ do những anh tài trong hoàng tộc đảm đương, chỉ nhận người nhà, người ngoài có là ai cũng không được, sao có thể đến lượt ta đây?
Nhìn ra tâm tình Mạnh Tụ không tệ, Thiết bộ đầu hỏi: "Đại nhân, chúng ta đang tra cái gì vậy?"
"Bộ đầu, Lăng vệ chúng ta được mật tuyến báo tin, trên đường này sẽ có một số lượng lớn xe ngựa đi qua, bọn họ ngụy trang thành đoàn xe chở rượi cho Tần thị tửu phường trong thành —— nhưng đó là giả, bên trong đoàn xe có ẩn dấu gian tế của phản quân, hàng hóa trên xe có dấu binh khí trộm chuyển cho phản quân. Nhiệm vụ chúng ta lần này chính là bắt hết sạch những người liên quan, ngươi hiểu chưa?"
"Tại hạ hiểu." Thiết Tân nhìn sang Mạnh Tụ, ánh mắt lóe lên. Hắn nói: "Đại nhân, Tần thị tửu phường, rất không đơn giản a."
Mạnh Tụ nhàn nhạt nói: "Chúng ta là quan quân, Lăng vệ chúng ta nếu đã tới đây rồi bất luận bối cảnh hắn có lớn cách nào thì đã làm sao? Các ngươi cứ lôi danh nghĩa xét xử vi phạm lệnh cấm vận chuyển vũ khí ra ngăn đoàn xe lại, mọi việc đã có ta làm chủ."
"Đã có đại nhân ngài áp trận, chúng ta hiển nhiên không sợ." Thiết bộ đầu cười cười làm một cái lễ: "Đại nhân, thất lễ một chút, ta cần đi nhắc nhở các huynh đệ một tiếng, chúng ta phải chuẩn bị cho tốt."
Đám bộ khoái vây lại cùng một chỗ thương nghị trước còn Mạnh Tụ ngồi trên xe ngựa dưỡng thần. Lúc này, trên đường có một chiếc xe ngựa đi tới, trên thân xe có một tiêu ký đầu sói bạc, chính thị là tiêu ký Đông Lăng vệ.
Xe ngựa dừng lại trước tấm chắn do bọn bộ khoái vừa thiết lập, một quan quân bộ dáng buồn bã từ trên xe ngựa nhảy xuống, hắn hướng về phía bọn bộ khoái hét to: "Mạnh hậu đốc sát ở đâu?"
Mạnh Tụ vén màn xe ngựa lên, ứng tiếng trả lời: "Lưu Chân, ta ở đây."
Tên quan quân béo bước nhanh tới, trên mặt đầy mồ hôi, hắn nhảy lên xe ngựa, nói với Mạnh Tụ: "Làm sao rồi?"
"Ta theo chân bọn họ quan sát thấy dường như Tĩnh An nha phủ đã hơi hoài nghi. . . Tên Thiết bộ đầu kia hình như nhìn ra chúng ta muốn làm gì."
"Tên Thiết Tân nọ sống trên giang hồ bao nhiêu năm nay, người bên trong nha phủ cũng không thiếu, con mắt rất tinh tường, chắc đã sớm biết chúng ta muốn làm gì rồi —— huống hồ, loại chuyện này bọn họ cũng có liên quan! Lão Mạnh, đừng nên lo lắng, đến lúc đó chúng ta cũng chia cho bọn hắn chút bạc bịt miệng là được. Về phía Tĩnh An phủ ta cũng đã đánh tiếng qua, người trong công môn, mắt đen lại không nhìn thấy bạc trắng sao, danh tiếng bại hoại của triều đình Đại Ngụy cứ cho đám chó săn này hưởng thôi!"
Mạnh Tụ cảm thấy hơi buồn cười. Chính Lưu Chân đã nhân công vụ của Đông Lăng vệ ngụy trang kiếm thêm khoản thu nhập đen, vậy mà hết lần này tới lần khác còn đầy căm phẫn khiển trách bộ khoái Tĩnh An phủ như thế —— cái tên mập mạp xấu xa này da mặt không ngờ dày quá thể?
Thấy thần tình hắn cổ quái, Lưu Chân vỗ vỗ vai nói tiếp: "Không có việc gì đâu, tiểu Mạnh. Ngươi vừa tới Tĩnh An Lăng vệ chúng ta, cứ trơ ra thêm một đoạn thời gian nữa là hiểu rõ thôi. Ngân lượng triều đình phát ít đến thương cảm, làm sao nuôi sống nổi vợ con ở nhà? Chúng ta đúng là Lăng vệ - thân quân hoàng gia, có điều cũng không thể hít gió tây bắc mà no bụng được? Hơn nữa, không có Lăng vệ chúng ta bảo vệ quốc gia, đám phú thương địa chủ kia làm sao có thể an tâm kiếm tiền như vậy chứ? Bọn họ tiến cống hai người chúng ta, đó không phải là lẽ thường tình sao? Thế mà hết lần này tới lần khác đám nhà giàu Tần thị tửu phường cứ ngoan cố, keo kiệt đến vắt chày ra nước, anh đây phải gõ gõ đầu cho biết, giáo huấn bọn họ đạo lý đối đãi, điều này không phải là chuyện thường tình sao? Yên tâm đi, tiểu Mạnh, cho dù việc này có đến tai Lam lão đại, hắn cũng sẽ che chở cho chúng ta."
"Thế nhưng vạn nhất Diệp trấn đốc biết chuyện. . ."
Nghe được ba chữ "Diệp trấn đốc", Lưu Chân hơi động dung song lập tức cười trừ: "Diệp Già Nam? Anh em ta lấy cũng không nhiều, từ Tần gia kiếm một... ba... hai mươi lượng bạc mua rượu uống là tốt rồi, có chút bạc lẻ như vậy, chẳng nhẽ còn có người kinh động tới phó trấn đốc một tỉnh sao? Đi qua cửa tên gác cổng Diệp trấn đốc cũng phải mất số tiền lớn hơn thế! Lại còn vô duyên vô cớ đắc tội hai ta, Tần gia đâu có ngu đến thế —— Ài! Khí trời thật quỷ quái, làm sao nóng thế này a! Đám Vương bát đản Tần gia kia, rốt cuộc khi nào mới tới đây?"
Lưu Chân nói xong cao hứng đứng dậy, cởi áo giáp ngoài ra, chỉ mặc mỗi áo lót màu trắng, mồ hôi bên trong ướt đẫm một mảng lớn. Hắn lấy áo làm quạt phẩy phẩy, kễnh chân đứng lên nhìn mặt đường phía trước.
Sau đó, hắn lại quay sang đồng đội bên cạnh: "Lão Mạnh, ngươi là người Lạc kinh sao? Hai ta biết nhau lâu như vậy rồi mà lão ca ta còn chưa hỏi thăm ngươi a, thế nào lại lạc đến chỗ quê mùa chó ăn đá gà ăn sỏi chúng ta vậy?"
Mạnh Tụ cười khổ, nói: "Không may mà."
"Nói ta nghe một chút, thời gian quay về với chính nghĩa còn dài, đoàn xe kia còn lâu mới đến."
"Có gì hay để nói đâu."
Lưu Chân hắc hắc cười rộ: "Hiểu rồi, lão Mạnh, ta nói này, chắc ngươi đã đắc tội với người nào đó a! Năm ngoái, ở Xích Thành trấn ta cũng gặp một tên quan văn, hắn làm ở chỗ trữ lương, cũng là người Lạc kinh, có người nói là bởi vì hắn ngủ với vợ của nhân vật nào đó khá lớn, kết quả bị người ta một cước đá tới chỗ này, sách sách, mồm mép tên kia thật đúng là ngọt như đường phèn, đàn bà nhìn thấy hắn chỉ năm phút đồng hồ là say như điếu đổ. Hắn làm ở chỗ trữ lương tầm một hai tháng, từ trên xuống dưới đều kiên quyết yêu cầu điều hắn đi, nói là nếu hắn không đi chỉ sợ vợ bọn họ đều ngoại tình hết cả."
"Chuyện của ta không phải như ngươi tưởng."
"Rõ ràng đấy rồi còn gì, một vị quan quân mới tò te, lớn lên lại anh tuấn tiêu sái, ngoại trừ chuyện đàn bà ra ngươi còn có thể đắc tội với đại nhân vật nào chứ? Không cần hỏi, ngươi chắc là cướp mất tình nhân của cậu ấm con quan, kết quả lại bị lão ba người ta ra tay, một cước đá ngươi xuống chỗ chúng ta. Ngươi không phải rất am hiểu câu dẫn đàn bà sao? Cho ngươi câu dẫn mấy cô nương Ma tộc phương Bắc đi!"
Mạnh Tụ dở khóc dở cười: "Vớ vẩn, sự thực không như ngươi nói đâu."
Hắn đứng dậy, vừa lúc nghe thấy tiếng nói cùng cái bóng mờ mờ đang di chuyển phía trước, bóng đoàn xe như ẩn như hiện…
"Đứng lên mặc y phục vào, bọn họ tới rồi!"
Lúc mới đầu, hai gã quan quân Đông Lăng vệ cũng không phải đứng ra, hành động chủ yếu là mấy tay bộ khoái Tĩnh An thành. Đoàn xe mới tới dừng lại trước tấm chắn, bọn bộ khoái chen nhau quơ khóa và dây xích sắt, hung thần ác sát quát: "Đỗ xe, mau đỗ xe! Xuống đi, đều con mẹ nó lăn xuống đây cho lão tử!"
Mắt thấy đột nhiên chạy ra một đám người như hung thần, đoàn xe hoảng loạn một trận, bọn xa phu, kiệu phu căn bản không dám chống lại, tự giác ngồi chồm hổm trên mặt đất, tay ôm lấy đầu không dám ngẩng mặt lên nhìn. Đây vốn là động tác chiêu bài của đoàn xe khi gặp phải thổ phỉ, bây giờ gặp quan phủ, bọn họ cũng làm y như vậy: Tuy đám hung nhân kia ăn mặc quần áo bộ khoái nhưng ai biết bọn họ có đúng là bộ khoái hay không? Mà cho dù có thật sự là quan phủ —— lẽ nào ngươi chưa từng nghe nói qua sao, quan phủ so với cường đạo còn độc ác hơn a!
Một tên gia đinh áp xa còn không rõ chuyện gì xảy ra, ở trong thùng xe kêu lên: "Có chuyện gì? Có chuyện gì? Bọn ta luôn giao phí đi đường cho các ngươi rồi mà! Chọn thời điểm cũng thật là tốt đấy? Không thấy cờ hiệu Tần thị chúng ta sao? Các ngươi là. . . Ui da, đánh người a! Quan phủ đánh người!"
Trong nhất thời, tiếng ồn ào, tiếng quát mắng cùng tiếng ngựa hí cộng hưởng thành một mảnh nhốn nháo vô cùng.
Thiết Tân xông lên trước, một quyền đấm cho tên gia đinh thích dông dài kia ngã ngửa ra sau, hung thần ác sát kêu to: "Tất cả nghe đây! Quan phủ hoài nghi các ngươi chứa chấp phản quân đồng thời bí mật vi phạm lệnh cấm vận chuyển vũ khí, hiện giờ phụng quân lệnh Đông Lăng vệ Mạnh đại nhân cần lục soát các ngươi! Cấm cãi lời, đó chính là phản bội! Tất cả mọi người từ trong xe xuống hết đây, thành thật một chút đi!"
Lập tức, tất cả tiếng ồn ào náo động lúc nãy ngưng bặt, đám gia đinh của tửu phường thành thành thật thật ngồi xổm bên đường, không dám hé răng nói nửa lời.
Mạnh Tụ quay đầu lại nhìn Lưu Chân, nghi hoặc nói: "Đông Lăng vệ Mạnh đại nhân? Bọn họ biết ta? Ta vừa mới đến An Lăng mà!"
"Lão Mạnh, ngươi đừng có giỡn, người ta sợ nhất chính là Đông Lăng vệ a." Lưu Chân hùng hùng hổ hổ nói: "Thằng nhãi Thiết Tân này giảo hoạt thật, hắn đem ngươi ra trước đỡ đòn, muốn kiếm bạc lại không muốn phiêu lưu. Ngươi chờ xem, một lát nữa hắn sẽ dẫn người tới tìm ngươi đấy!"
Trong tiếng huyên náo kêu la, Thiết Tân bộ đầu thực sự đi tới, còn mang theo một thương nhân mặc áo dài. Nhìn thấy Mạnh Tụ cùng Lưu Chân, hắn vội giới thiệu: "Nhị vị đại nhân, áp đội lần này là tam quản gia Tần thị tửu phường, Tần Hồng — Tần quản gia, hai vị đại nhân này là đốc sát Đông Lăng vệ - Mạnh đốc sát cùng Lưu đốc sát! Chuyện Tần gia các người chứa chấp phản quân toàn bộ do hai vị đại nhân định đoạt, ngươi biết nên làm như thế nào rồi đấy!"
Vị Tần quản gia này cực xấu xí, bên mép để râu dê, cặp mắt tam giác lại rất linh động. Nghe Thiết Tân giới thiệu xong hắn liền lập tức quì một gối xuống, dùng khẩu âm tiếng Quan thoại đặc sệt của vùng Bắc cương nói: "Tiểu dân khấu kiến hai vị thượng quan! Uy danh Mạnh đốc sát cùng Lưu đốc sát hiển hách như sấm bên tai, tiểu dân ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay may mắn được gặp mặt hai vị thượng quan, thật sự là tam sinh hữu hạnh!"
Mạnh Tụ cúi đầu, không để ai trông thấy tiếu ý trên mặt. Hắn mới từ Lạc kinh đến Tĩnh An thành chưa quá một tháng, ngay cả vệ binh thủ vị trước cửa Tĩnh An phủ còn chưa nhận rõ mặt, vậy mà tên Tần quản gia này “ngưỡng mộ mình đã lâu” — trên đời thật có chuyện nói dối mà thèm chớp mắt như vậy sao!
các bạn sau mỗi bài xin hãy ấn thanks 1 cái cho tui nhé
cám ơn trước
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Lưu Chân vội ho một tiếng: "Tần Hồng? Ngươi là thân thích thế nào của Tần lão gia tử? Làm sao trước nay ta chưa thấy ngươi bao giờ?"
"Hồi bẩm thượng quan, tiểu dân là cháu trai bà con xa của Tần lão gia, bình thường đều phụ việc trong xưởng ở Xích Thành, cũng rất ít khi đến Tĩnh An, nên không có cơ hội được diện kiến thượng quan."
"À, thì ra là như vậy." Lưu Chân nghiêm sắc mặt, ngữ khí nghiêm túc, lớn tiếng quát nạt: "Điêu dân Tần Hồng to gan, các ngươi phạm tội tày trời! Còn không mau mau nhận tội! ! ?"
Tần quản gia quỳ rạp xuống, liên tục thở dài lo âu nói: "Oan uổng! Oan uổng, thượng quan, Tần Thị tửu phường chúng ta luôn luôn tuân thủ pháp luật, từ trước tới nay chưa hề dám làm chuyện phạm pháp. . ."
"Câm miệng! Có người tố cáo Tần Thị tửu phường các ngươi chứa chấp phản quân đồng thời buôn lậu quân giới, chẳng lẽ là giả phải không! Tần thị các ngươi dám làm ra hành vi phạm tội đại nghịch bất đạo như thế, ngươi còn không mau mau khai ra sự thực?"
"A? Nào có chuyện này a, thượng quan, đây là có người vu cáo chúng ta, chiêu bài Tần Thị tửu phường chúng ta truyền thừa từ thời Ngũ Đại, cắm rễ ở đất Bắc cương này đã hơn hai trăm năm, ai ai cũng đều biết chúng ta là lương dân, cơ nghiệp to lớn, làm sao dám làm chuyện mưu nghịch đây? Thượng quan minh giám, cả nhà Tần thị chúng ta đều là lương dân Đại Ngụy a. . ."
"Điêu dân to gan, còn dám cãi hả! Xem ra, phải cho ngươi thấy đại hình ngươi mới bằng lòng mở miệng?" Lưu Chân lớn tiếng quát nạt, cơ da trên mặt nhăn nhúm lại trông cực kỳ dữ tợn.
Ánh mắt khẽ liếc một cái, Thiết bộ đầu bên cạnh liền mười phần phối hợp, một cước đá Tần quản sự ngã nhào xuống đất, sau đó rút ra roi da bên hông, hung hăng đánh tiếp. Roi da của bộ khoái Tĩnh An phủ đều được đặc chế ngâm qua dầu ngô đồng, vừa thô lại vừa dai, roi quất xuống chỗ nào là chỗ đó da tróc thịt bong, tên Tần quản sự kia gào khóc thảm thiết: "Thượng quan tha mạng. . . Đừng đánh. . . Oan uổng a. . . Tha mạng a. . . A, đau chết mất, đừng đánh, a a a "
"Vương bát đản, tên phản loạn nhà ngươi còn không cung khai! A!!! Còn ngoan cố này!A! Không nhận tội này" Nương theo mỗi tiếng quát hỏi là tiếng roi da tàn nhẫn vụt xuống thân thể khiến đám gia đinh cùng phu xe ngồi xổm bên đường sợ đến mặt trắng như tờ giấy: Ngay cả Tần quản sự cũng đều bị đánh, hạng tôm tép như mình coi như xong đời?
Mạnh Tụ cùng Lưu Chân ở bên cạnh thấy rất rõ, Thiết bộ đầu ra tay tuy nhìn như hung ác tàn nhẫn, song phần lớn đều vụt xuống chỗ da thịt chắc dày như lưng, bả vai…. Hiển nhiên lưu tình có thừa. Hai người liếc mắt trao đổi một cái, đều âm thầm khen ngợi hắn nhanh trí.
Mạnh Tụ biết, lúc này cần diễn cho thật đạt.
"Bộ đầu, tạm ngừng tay." Mạnh Tụ bình thản nói.
"A, vâng." Thiết bộ đầu nghe lệnh ngừng tay lại, thở hồng hộc: "Điêu dân, còn không đứng dậy? Nếu không phải nhờ có Mạnh đại nhân, lão tử đã đánh chết ngươi!"
"A. . . Đau quá, đau quá. . ." Tần Hồng rên rỉ, gắng gượng đứng lên, quần áo xộc xệch, sắc mặt trắng bệch, hắn thức thời quỳ xuống trước mặt Mạnh Tụ: "Cảm tạ Mạnh đại nhân khai ân cứu mạng."
"Hừm!" Lưu Chân mập mạp bất mãn hừ lạnh: "Lão Mạnh, loại điêu dân này ngươi cứu hắn làm gì? Nếu hắn không chịu khai, đánh không chết cũng phải đánh cho chết, Lăng vệ chúng ta cũng không phải lần đầu tiên đánh chết người! Cùng lắm thì trở về viết kiểm điểm là được."
Nghe xong lời này, Tần Hồng bị dọa cho run cầm cập, ánh mắt cầu xin nhìn "Mạnh đốc sát" anh tuấn lạnh lùng, thấy vị Mạnh đốc sát này tỏ vẻ do dự, lại thấy hai tên bộ khoái trái phải cầm roi da trong tay nhe răng cười, hắn sợ quá liên tục dập đầu: "Đốc sát thượng quan, đốc sát đại nhân cứu mạng! Đừng đánh nữa, đánh nữa tiểu dân mất mạng mất!"
"Nói, khai thành thật vào! Các ngươi tư tàng vũ khí ở nơi nào? Trong đoàn xe ai là phản quân?"
"Oan uổng a, thượng quan, chúng ta thực sự không có. . ."
"Không thành thật phải không! Được! Để ta xem, đánh tiếp! Thiết bộ đầu, đánh cho tới khi hắn thành thật khai mới thôi!"
Thiết bộ đầu cầm roi muốn lao tới, Tần hồng sợ quá vội vã nhào tới ôm lấy chân Mạnh Tụ: "Mạnh thượng quan người cứu mạng! Mạnh thượng quan người cứu mạng a! Chúng ta thật là oan uổng mà!"
Mạnh Tụ cau mày, cuối cùng không đành lòng nói: "Lưu đốc sát, chuyện này nói không chừng có hiểu lầm? Ta nhìn vị Tần quản sự không giống là người xấu a! Chúng ta không thể để oan uổng người tốt được!"
Lời này vào trong tai Tần Hồng quả thực so với tiếng của trời xanh còn tuyệt vời hơn. Hắn ôm lấy chân Mạnh Tụ mà chỉ cảm thấy vị sĩ quan Đông Lăng vệ này so với cha mẹ còn thân thiết, hắn ủy khuất gào khóc, nức nở nói không ra lời.
Lưu Chân hừ lạnh nói: "Mạnh đốc sát, đây là vụ án được cấp trên chỉ thị, lẽ nào ngươi muốn bao che sao? Lẽ nào. . ." Hắn thô lỗ đánh giá Mạnh Tụ, cười nhạt nói: "Mạnh đốc sát cùng Tần gia. . . Rất có giao tình sao?"
"Bao che thì không dám, ta cũng không quen biết Tần gia, nhưng mà ta nghĩ bắt kẻ trộm trước phải có tang chứng, vụ án lớn như vậy mà chỉ dựa vào một tiếng tố cáo là chúng ta xét nhà bắt người? Dù sao cũng phải có chút bằng chứng chứ?"
"Muốn bằng chứng? Vậy dễ dàng thôi!" Lưu Chân vung tay lên: "Thiết bộ đầu, dẫn người của ngươi, hảo hảo lục soát! Mỗi người đều phải kiểm tra, mỗi chiếc xe đều kê khai rõ ràng cho ta! Trên xe có những gì, dù cho có một con rận ngươi cũng phải tra rõ ràng là đực hay cái!"
"Tuân mệnh, đại nhân!"
Nhất thời, từ đoàn xe vang lên đủ tiếng kêu la, tiếng đập vỡ đồ đạc, tiếng quát mắng còn có tiếng hàng hóa bị dẫm đạp. Sắc mặt Tần Hồng trắng bệch cắt không ra máu, cầu xin nói: "Hai vị thượng quan, xin các ngài giơ cao đánh khẽ. Các ngài xem, những rượu này rất đáng giá, không giao được hàng tiểu dân không biết ăn nói thế nào với lão gia a."
"Tìm!" Lưu Chân hét lớn: "Tìm! Tiếp tục tìm thật kỹ cho ta."
. Mạnh Tụ khuyên: "Ta nói này lão Lưu, kiềm chế chút đi, để đám tay chân ra tay nhẹ một chút. Việc buôn bán của người ta cũng không dễ dàng."
"Hừm! Không lẽ lão tử dễ sao? Có tí bạc vụn mới phải lăn qua lăn lại làm mấy chuyện thế này chứ. . ."
Mạnh đốc sát tựa hồ cũng tức giận: "Mặc kệ ngươi, ngươi cứ lăn qua lăn lại đi." Nói xong hắn xoay người bỏ đi, vừa đi dư quang khóe mắt thầm liếc Tần quản sự mặt đen như cột nhà cháy, trong lòng hiếu kỳ: "Để xem hắn cầu mặt đỏ mình, hay nhờ mặt đen Lưu Chân đây?"
Lúc này Mạnh Tụ chú ý tới một người. Giữa đám kiệu phu cùng gia đinh ngồi chồm hổm thành một đống bên đường, hắn thấy một người khá đặc biệt. Đó là một nam tử cực kỳ khôi ngô, tóc ngắn đỏ như lửa rất dễ khiến người ta chú ý. Hắn rất cao, cao khiến người ta có cảm giác như cột chống trời vậy, thân hình cường tráng, diện mạo chất phác bưu hãn, lông mi rậm rạp có vẻ rất đôn hậu.
Giống đám kiệu phu bên cạnh, quần áo hắn mặc cực đơn sơ, có vẻ phong trần mệt mỏi, nhìn sau lưng chỉ thấy như cây to, toàn bụi là bụi, mùi hôi bốc ra nồng nặc. Đám đồng bạn bên cạnh đều ngồi chồm hổm, chỉ có hắn nhàn nhã đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt như không có việc gì nhìn ngó xung quanh.
Nhìn hắn, Mạnh Tụ có một loại cảm giác: người này không để đám bộ khoái vào trong mắt. Hình như cũng phát hiện kẻ này không dễ chọc, đám bộ khoái Tĩnh An phủ cũng không để ý hắn nhiều, bên người hắn giống như xuất hiện một khoảng trống vô hình.
Mạnh Tụ nhíu mày: Trên người nam tử kia có một cỗ khí tức kiệt ngạo bất tuân, khí thế không cúi đầu trước bất luận kẻ nào, lại có một cỗ huyết tinh giống như lang. Nhân vật như vậy, tuyệt không giống là gia đinh chuyên để sai vặt.
Cảm giác được ánh mắt Mạnh Tụ, nam tử kia cũng quay đầu lại, ánh mắt hai người đối diện giữa không trung, Mạnh Tụ thấy rõ ràng, trên khuôn mặt chất phác của y là một đôi mắt xanh thẳm sáng ngời, thuần khiết như nước biển vậy.
Hắn cười cười với Mạnh Tụ, dáng tươi cười đúng mực, bình thản mà khoáng đạt.
Mạnh Tụ nhíu mày, bước tới trầm giọng nói: "Cầm Lộ Dẫn (CMTND) của ngươi ra, ta kiểm tra!"
Tên nam tử kia khẽ nhíu mày, trong nháy mắt, liền chợt có vẻ uy nghiêm nói không nên lời.
Tuy hắn không có bất cứ động tác nào nhưng đột nhiên Mạnh Tụ cảm giác được uy hiếp rất lớn, giống như đang đối mặt với mãnh thú vừa tỉnh ngủ. Hắn đè lên chuôi đao bên hông, quát lớn nói: "Xuất ra Lộ Dẫn của ngươi, nhanh lên một chút!"
Hán tử rất không tình nguyện đưa tay tiến vào trong ngực áo, chậm rãi móc ra một tờ giấy. Mạnh Tụ một tay đè lên đao, một tay đề phòng tiếp lấy Lộ Dẫn, hắn lui về phía sau hai bước, vừa cảnh giác nhìn đối phương, vừa kiểm tra Lộ Dẫn.
Đây chính xác là Lộ Dẫn, con dấu, kiểu dáng và cách hành văn đều là chế thức chính quy của quan phủ, con dấu quan phủ Xích Thành đóng trên đó Mạnh Tụ liếc mắt là có thể nhìn ra thực giả. Tĩnh An tiếp giáp với Xích Thành, nhân viên lui tới nhiều lần, hai bên hỗ trợ điều tra Lộ Dẫn là chuyện thường xuyên.
Lộ Dẫn này chứng minh, người đứng trước mặt Mạnh Tụ, đích thị là thôn dân người Nam Bình thôn, Xích Thủy hương, thuộc Xích Thành trấn, hắn gọi Dương Uy, năm nay 31 tuổi, thân cao 6 xích 1 tấc, tóc đỏ mắt xanh.
Mạnh Tụ lại nhìn thoáng qua Lộ Dẫn, ngẩng đầu hỏi: "Ngươi gọi Dương Uy?"
"Đúng vậy, thượng quan."
"Nguyên quán đâu?"
"Ta người Xích Thành trấn, Xích Thủy hương, Nam Bình thôn."
"Ngươi đang làm gì?"
"Ta làm việc cho Tần gia."
"Trong nhà còn những người nào?"
"Cha mẹ ta, còn có vợ và con nhỏ."
"Trưởng thôn Nam Bình thôn là ai? Bảo chính Xích Thủy hương tên gọi là gì?"
Nam tử do dự một chút rồi nói: "Trưởng thôn là Vương qua tử (Vương cụt chân). . . Bảo Chính là một người họ Triệu, gọi là Triệu tửu quỷ. . . Ta từng uống rượu với hắn nhưng không biết quý danh hắn gọi là gì."
"Ngươi từng đi những đâu?"
"Ta từng đi qua Tĩnh An, Xích Thành. . . Còn có một chỗ gì nữa mà quên mất tên. . ."
"Tiếng Quan thoại của ngươi học từ ai? Ngươi nói hai câu tiếng Xích Thủy hương cho ta nghe thử."
Sắc mặt nam tử khẽ biến, nhưng vẫn trấn định như cũ, hắn dùng khẩu âm tiêu chuẩn của Xích Thành đáp: "Thượng quan, ta bán rượi cho Tần gia mà. . . Giao tiếp với khách thương vào Nam ra Bắc nhiều rồi nên cũng học được."
Nghe được khẩu âm tiêu chuẩn của Xích Thành, hoài nghi trong lòng Mạnh Tụ đã tiêu tán hơn phân nửa, người bên ngoài không có khả năng chỉ buôn bán tiếp xúc qua mà học được tiếng địa phương. Mạnh Tụ định kết thúc tra vấn, đem Lộ Dẫn trả lại cho hắn chợt nhìn thấy: "Cái rương trên lưng ngươi chứa gì vậy?"
". . . Một ít thứ linh tinh, là hành lý của ta."
Trong nháy mắt này, Mạnh Tụ nhạy cảm bắt được một tia kinh hoảng trong mắt đối phương. Hắn lập tức rụt tay trả Lộ Dẫn lại, lớn tiếng quát: "Mở ra xem!"
Tên nam tử kia cứng ngắc đứng tại chỗ, không nói gì, cũng không mở ra hành lý.
Mặt Mạnh Tụ nghiêm túc, từng chữ từng câu quát lên: "Mở - ra - cho - ta!"
các bạn sau mỗi bài xin hãy ấn thanks 1 cái cho tui nhé
cám ơn trước
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Đấu Khải
Tác giả: Lão Trư (老猪)
Tiết 3: Dã tâp Đông Lăng vệ.
Người dịch: Keny
Nguồn: Vip VD
Mặt nam tử kia hơi co quắp. Hắn liếc mắt nhìn Mạnh Tụ, ánh mắt mang theo vẻ khinh miệt cùng xem thường, giống như đang nói: "Đây chính là ngươi tự tìm a!" Hắn lười biếng, chậm rãi cởi rương sau lưng xuống, từng bước từng bước cởi dây thừng buộc quanh rương ra.
"Lão Mạnh, ngươi làm gì bên kia vậy?"
Phía sau truyền đến tiếng kêu của Lưu Chân mập mạp, hắn lắc lắc người bước tới, tên quản sự Tần Hồng cũng nhắm mắt theo đuôi đi sát phía sau. Nếu không phải nhận ra mặt thịt núc ních của Lưu Chân, Mạnh Tụ thật không cách nào liên hệ giữa quân quân hung thần ác sát lúc nãy cùng Lưu Chân hiện giờ là cùng một người. Lưu Chân hiện giờ, vẻ mặt xuân phong, hòa ái dễ gần, nụ cười như hoa, dáng tươi cười kia quả thực so với tú bà xuân lâu nhìn thấy hoa hoa công tử còn thân thiết hơn, chỉ thiếu mỗi thân thiết mời mọc: "A, quý khách tới!"
Mạnh Tụ nhìn chằm chằm nam tử trước mặt, cũng không quay đầu lại: "Lão Lưu, bên này có người khả nghi. . . Ngươi mau tới đây nhìn."
"Có gì sai sao. . ." Lưu Chân đi tới, nhìn lướt qua Dương Uy: "Sao vậy? Người này sao vậy? Hắn tranh luận với ngươi à? Dám chống đối Đông Lăng vệ, lão tử đánh chết ngươi, thằng nha quê này!"
"Thật ra không phải vậy."
"Hắn không có Lộ Dẫn à? Không có Lộ Dẫn, bắt lại, giam nửa tháng!"
"Hắn có Lộ Dẫn. . ."
"Hả, vậy hắn làm gì sai?"
Mạnh Tụ nhất thời nghẹn lời, nhắc tới nam tử này làm gì sai, y đúng là chưa làm gì cả. Đây thuần túy chỉ là một loại trực giác, khiến hắn thấy người trước mặt này rất nghi ngờ.
Lúc này, Tần Hồng đi theo sau Lưu Chân đột nhiên lao tới, hung hăng quát Dương Uy ngay trước mặt hai người.
"Tên súc sinh Dương Uy này, hôm nay uống phải nước đái ngựa sao hả? Thượng quan Đông Lăng vệ ngươi cũng dám cãi, không muốn sống hả? Lão tử đánh chết ngươi!"
Tần Hồng lập tức quay đầu, cười cầu tài nói với Mạnh Tụ: "Mạnh đốc sát, Mạnh đại nhân, đại nhân ngài đại lượng, chớ để ý đến bọn dế nhũi nhà quê này. . . Bọn chúng u mê có biết gì đâu? Tên súc sinh này đắc tội ngài, chúng ta sẽ dùng gậy lớn đánh chết hắn!"
Hắn kéo tay Mạnh Tụ, Mạnh Tụ cảm thấy trên tay xuất hiện một tờ giấy. Hắn liếc nhìn Lưu Chân, đã thấy hắn nhìn mình cười cười, âm thầm dựng ngón tay cái lên, giống như đang nói: "Cao minh, thực sự là cao minh!"
Xoa xoa tờ giấy trong tay, trong lòng Mạnh Tụ do dự: "Hành lý người này có điểm khả nghi, để kiểm tra xem sao."
"Kiểm tra cái rắm a, đống đồ thối của đám bụi đời này, nhìn còn dơ mắt chúng ta!" Lưu Chân ngắt lời Mạnh Tụ, tiến lên đá một cước xuống mông Dương Uy: "Cút!"
"Đúng vậy, đúng vậy! Lưu đại nhân nói chí phải!" Vẻ mặt Tần Hồng tươi cười phụ họa nói: "Hai vị đại nhân là thân phận nào chứ? Kiểm tra đống đồ thối này hóa ra lại cho hắn mặt mũi!"
Hắn chắp tay nói: "Sắc trời cũng không còn sớm. Công vụ Lưu đại nhân, Mạnh đại nhân còn bận rộn, tiểu dân không dám quấy rầy, trước xin cáo từ. Ngày sau bất luận hai vị đến Tĩnh An hay là Xích Thủy nhất định phải tới Tần Thị tửu phường chúng ta uống rượi a, cũng xem như là chút lòng thành của chúng ta."
Lưu Chân cười đến con mắt híp lại thành một đường cong: "Đâu có, đâu có! Tần chưởng quỹ ngài đi đi, ngày sau gặp lại!"
"Vâng vâng. Tiểu dân xin cáo từ, cung chúc hai vị đại nhân từng bước thăng quan, thuận buồm xuôi gió!"
Đoàn xe Tần thị lộc cộc chuẩn bị khởi hành, cuối cùng dần biến mất phía cuối con đường, Mạnh Tụ quay người lại nói: "Đi thôi."
Nhìn mặt trời lặn xuống phía chân trời mênh mông của thảo nguyên Bắc cương, tâm tình Mạnh Tụ hơi phức tạp. Ba năm trước đây, bản thân còn là tú tài đêm đêm đốt nến đọc sách ở Lạc kinh, khi đó làm sao có thể ngờ được, ba năm sau lại biến thành một gã Lăng vệ trấn thủ biên cương Bắc cương Đại Ngụy, xảo trá vơ vét của cải của đám phú hộ nơi biên trấn? Nếu để đám bạn tốt cùng trường biết được, thật xấu hổ muốn chết a.
Nhưng đồng đội của hắn hiển nhiên không có loại cảm giác này, Lưu Chân cao hứng nắm lấy áo Mạnh Tụ kêu: "Lão Mạnh, chúng ta phát tài rồi! Ngươi đoán coi, cái tên quản sự kia đưa cho chúng ta bao nhiêu? Năm mươi lượng bạc a, ha ha! Bây giờ lão tử lại có tiền đi tới xuân lâu hái hoa a. . . Được rồi, vừa rồi hắn dúi vào tay ngươi bao nhiêu?"
Mạnh Tụ mở lòng bàn tay, mở ra tấm ngân phiếu, chính là ngân phiếu đại thông ngân hào (rút tiền ở ngân hàng nào cũng được).
Thấy chữ số ghi trên mặt phiếu, hai người nhất thời đờ ra: "Năm mươi lượng bạc, bằng phiếu lúc nãy."
Lưu Chân hồi thần lại trước tiên, cảm thán nói: "Xa hoa, thực quá xa hoa! Thủ bút thật là bạo tay, vừa ném ra đã là một trăm lượng bạc, thật không hổ là nhà giàu số một số hai trong quận!"
Vô duyên vô cớ lại được năm mươi lượng bạc, Mạnh Tụ cũng rất vui mừng, song hắn mơ hồ cảm thấy hơi không thích hợp: "Lão Lưu, người lúc nãy, ta nhìn rất đáng ngờ, nói không chừng chính là Uông Dương đạo tặc. . ."
"Cái này, lão Mạnh ngươi không hiểu rồi. Thức thời mới là trang tuấn kiệt. Người ta đã hiếu kính ngươi nhiều như vậy rồi, cho dù có thực sự là Uông Dương đạo tặc đang bị phát lệnh truy nã, bắt được liệu có kiếm nổi một trăm lượng bạc không. Chúng ta sẽ không tìm hắn kiếm phiền phức, đây là quy củ rồi, Tần thị người ta cũng không phải đồ bỏ đi, có thể kiếm sinh ý lớn thế này, phía sau nhất định có người giở trò. Một trăm lượng bạc, người ta lười tính toán với chúng ta mà thôi, đừng có nóng nảy mà hỏng việc, đại gia mà mất mặt sẽ rất khó coi đấy.
Ta phỏng chừng trong đoàn xe của bọn họ nói không chừng thực sự có hàng cấm, vạn nhất bị chúng ta tìm ra tại chỗ, làm trò trước mặt nhiều bộ khoái như vậy, chúng ta bắt hay không bắt đây? Bắt tức là phá hư quy củ, không bắt lại không được, cứ hàm hồ như thế này là hay nhất."
Nói tới bộ khoái, Lưu Chân vỗ ót: "Thiếu chút nữa quên mất, lão Thiết còn có người của hắn nữa, chúng ta cũng phải ý tứ một chút. Ngày hôm nay lão Thiết xuất lực không nhỏ, phối hợp cực kỳ ăn ý. Ý của ta là, ngươi ta đưa cho lão Thiết mười hai lượng bạc. Hắn phân thế nào, chúng ta mặc kệ. Dù sao chủ yếu để bọn họ đem chuyện hôm nay giấu trong bụng là được. Ngươi nghĩ thế nào?"
"Được! Toàn bộ để Lưu ca ngươi an bài!"
Lưu Chân hưng phấn ôm lấy cổ Mạnh Tụ: "Lão Mạnh, ta phát hiện ngươi thực sự là một nhân tài a! Hai huynh đệ ta đồng tâm hiệp lực, cơm no áo ấm! Tranh thủ những ngày này kiếm chút bạc, về sau còn có thứ để dưỡng già a."
Thiết Tân đem bạc chia ra, bọn bộ khoái cười đến không ngậm miệng lại đươc. Đoàn người đều là kẻ hiểu chuyên, không cần Mạnh Tụ phân phó, bọn họ lập tức đã tỏ thái độ: "Đại nhân, ngài yên tâm, chuyện ngày hôm nay chúng ta tuyệt đối sẽ để trong bụng!"
"Dù cho bố mẹ chúng ta cũng không nói!"
"Kỳ thực, nói cũng không quan trọng." Lưu Chân đứng phía sau Mạnh Tụ, âm trầm nói: "Có một người bán rượu, Lăng vệ kiếm từ hắn chút bạc vụn, đó là phần thưởng việc hắn kiểm tra, thế nhưng vị huynh đệ ấy lại chạy tới chỗ trấn đốc chúng ta kiện cáo, chút việc nhỏ ấy mà cũng tính toán, cuối cùng chúng ta cũng đã bị trấn đốc đại nhân răn dạy hai ba câu, ngay cả kiểm điểm cũng không phải viết. . . Vị huynh đệ ấy thật hăng hái a, mọi người không ngại có thể thử xem."
Lưu Chân tựa tiếu phi tiếu, nhìn kỹ mọi người, phảng phất như muốn đem tướng mạo bọn họ ghi tạc trong lòng, miệng lại nói: "Mười lăm, mười sáu, mười bảy, tổng cộng mười bảy người. Ta chắc có thể tin được mọi người chứ. . ."
Bọn bộ khoái rùng mình một cái. Thiết Tân đại biểu cho mọi người bảo đảm: "Đại nhân xin yên tâm, ai dám nhiều chuyện, không cần hai vị đại nhân ra tay, huynh đệ chúng ta sẽ băm hắn ra cám!"
Lưu Chân nhàn nhạt cười nói: "Thôi được, ta cũng lười quản, đường là do chính các ngươi đi, là phúc hay là họa do các ngươi tự chọn, không trách ta được."
Mạnh Tụ âm thầm tán thán. Lưu Chân bình thường hỉ hả vô tư, nhưng đến lúc then chốt lập tức hắn như biến thành một người khác, ứng phó có bài bản hẳn hoi. Loại khí độ lão luyện thế này, nếu không phải là Lăng vệ già đời tuyệt không làm nổi.
Nhưng vừa vào trong xe ngựa, Lưu Chân lại bắt đầu cợt nhả: "Lão Mạnh, sau khi quay về thành đã định làm gì chưa? Theo ta tới Ỷ xuân lâu hát lưỡng bôi, chúng ta ăn mừng ăn mừng?"
Ỷ xuân lâu là tửu lâu hàng đầu Tĩnh An thành, từ lâu Mạnh Tụ đã nghe tiếng. Hắn cười nói: "Đi, chỉ cần Lưu ca ngươi mời khách."
"Thực sự là có tiền đồ! Nam nhân kiếm tiền là phải chơi hoa a, ta nói này lão Mạnh, ngươi còn trẻ như vậy, lại chưa có vợ, lưu nhiều ngân lượng như thế để làm gì chứ? Lăng vệ chúng ta qua ngày hôm nay nhưng không biết chuyện ngày mai, sáng nay có rượu sáng nay say, nghìn vàng tiêu hết còn kiếm lại được!"
"Lưu ca, ngươi cứ nói như thế, đêm nay ngươi mời nha!"
"Ách! Cái này! Chúng ta ăn bên đường là được rồi."
Thẳng đến khi mặt trời lặn phía đằng tây, đoàn người mới vào thành. Trời thu cây cỏ xanh tốt ngựa béo, chính là mùa Ma tộc ở Bắc Cương hung hăng ngang ngược nhất. Mặt trời còn chưa lặn hẳn, Tĩnh An thành đã sớm đóng cửa thành lại. Thiết Tân hò hét dưới thành một trận, còn kéo lên cờ xí của Đông Lăng vệ, binh lính trấn thủ cửa thành mới dám mở cửa. Sau khi vào thành, Thiết Tân dẫn đám bộ khoái trở về phủ nha, còn Mạnh Tụ và Lưu Chân quay về Lăng sở, chuẩn bị thay thường phục đi tới Ỷ xuân lâu. Ngoại trừ là tửu lâu tốt nhất Tĩnh An thành, Ỷ xuân lâu cũng là một thanh lâu hàng đầu.
Tuy triều đình Đại Ngụy không cấm quan lại ra vào thanh lâu, nhưng dù sao Lăng vệ cũng là tổ chức đặc thù, ăn mặc chế phục đi vào, chỉ sợ mấy cô nương thanh lâu đều sợ quá mà chạy. Đây cũng là tập quán của Lăng vệ, công sự mặc chính phục, ra khỏi nha phủ lập tức chuyển sang thường phục.
Nhưng không như mong muốn, hai người vừa bước vào đại viện Lăng sở, vệ binh gác cổng lập tức gọi bọn họ lại: "Lưu hậu đốc sát, Mạnh hậu đốc sát, xin dừng bước."
"Ách? Chuyện gì?"
"Diệp trấn đốc tìm các ngươi, Lam đốc sát tìm cả ngày cũng không thấy hai người các ngươi, ngài rất bực tức." Vệ binh là một tên tiểu tử nhìn qua còn rất trẻ, hắn cười cười nhìn Lưu Chân, có vẻ rất thân thiết: "Lưu hậu đốc sát, ngài chắc lại đi ra ngoài làm thêm phải không? Ta nghe Lam đốc sát nói, hai vị đại nhân đi ra ngoài điều tra vụ án."
"Hắc hắc, thằng nhóc này, nhanh trí thật! Không sai, sau đó nói cái gì!" Lưu Chân lấy ra một xâu tiền đồng, kín đáo đưa cho vệ binh: "Diệp trấn đốc tìm chúng ta có chuyện gì, biết không?"
"Hắc hắc, hai vị đại nhân, điều này ta cũng không biết. Đây là chuyện của thượng quan các người, ta không dám hỏi nhiều lời."
"Vậy bây giờ lão Lam còn ở trong sở không?"
"Ta luôn đứng canh trước cửa, chưa thấy ngài đi ra ngoài, hẳn là còn đang ở trong trấn doanh."
Lưu Chân gật đầu, xoay người cùng Mạnh Tụ đi vào. Vừa nghe thấy tên Diệp trấn đốc, tâm thần Mạnh Tụ chấn động. Tuy hắn mới đến, nhưng danh tiếng Diệp Già Nam hắn đã từng nghe qua. Đó là đồng tri đô đốc của Lăng vệ Đông Bình tỉnh, trấn thủ đốc sát, chính là quan lớn ngũ phẩm. Trong khi hắn và Lưu Chân chỉ là hai tên tiểu quan quân đốc sát cửu phẩm dự khuyết, cấp bậc hai bên cách xa nhau như từ Tĩnh An thành đến Lạc kinh vậy. Đại nhân vật như vậy đột nhiên tìm mình, Mạnh Tụ mơ hồ dự cảm thấy không ổn, nhất là ngày hôm nay lại vừa ra ngoài kiếm thêm, trong lòng hắn thầm chột dạ.
Hình như đoán được tâm lý hắn, Lưu Chân nói: "Đừng lo lắng, chúng ta vừa mới trở về, cho dù Tần gia có cáo trạng cũng không có khả năng đến nhanh như vậy. Chắc là có chuyện khác."
"Ừ." Mạnh Tụ đáp, hắn cũng đoán được, một trăm lượng bạc đối với Tần thị chẳng là cái gì, không đáng để kết thù với hai sĩ quan Lăng Vệ quân.
các bạn sau mỗi bài xin hãy ấn thanks 1 cái cho tui nhé
cám ơn trước
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc