17-10-2008, 08:08 AM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Song ngoại - Quỳnh Dao
Song ngoại
Tác giả: Quỳnh Dao
Chương 1
Má»™t buổi sáng mai tháng chÃn.
Äó là má»™t buổi sáng đẹp trá»i, trá»i cao xanh ngắt, không má»™t gợn mâỵ Gió lạnh thổi nhẹ qua đưá»ng, là m cho những hạt sương đêm, còn Ä‘á»ng trên cà nh cá»§a hai hà ng cây bên đưá»ng, long lanh như những hạt ngá»c. Mặt trá»i đã bắt đầu gởi những tia nắng xuyên qua phố.
Giang Nhạn Dung cháºm rãi bước nhẹ trên hè lá»™ Tân Sanh Nam, đó là cô bé khoảng mưá»i lăm hay mưá»i sáu tuổi, dáng dấp mảnh mai, trong bá»™ đồng phục lá»›p đệ nhất cá»§a trưá»ng nữ trung há»c. áo cánh ngắn mà u trắng, váy Ä‘en, hai vá»› trắng, tay mang chiếc cặp sách quá to, so vá»›i đáng dấp nhá» bé cá»§a cá»™ Mái tóc há»›t ngắn chải gá»n vá» phÃa sau, là m lá»™ cả gương mặt xinh xắn ra phÃa trước. Hai hà ng mi dà i trên đôi mắt sầu má»™ng, chiếc mÅ©i nhá» xinh xắn dá»… thương và chiếc miệng vá»›i đôi môi má»ng mÃm chặt, vương nét sầu mang mang.
Dung bước cháºm rãi trên mặt lá»™, phần đùi trắng thon nhá» lá»™ ra bên dưới chiếc váy ngắn, dá»… thương má»™t cách tá»™i nghiệp. Äôi mắt mÆ¡ má»™ng nhìn vá» phÃa trước như Ä‘ang chìm đắm trong giấc má»™ng suy tư riêng rẻ cá»§a nà ng, mà nÆ¡i đó chỉ có nà ng được biết. Má»™t chiếc xe bus chạy vượt qua tiếng huýt sáo trêu chá»c cá»§a cáºu há»c sinh cỡi xe đạp Ä‘i qua, cÅ©ng không là m gián Ä‘oạn niá»m suy tư cá»§a Dung, và có lẽ xã há»™i bên ngoà i bây giá» hình như không còn liên hệ gì vá»›i nà ng nữa cả.
Äến cuối đưá»ng Tân Sanh Nam, Dung quẹo mặt, qua má»™t rãnh nước, rồi trưá»ng Chuyên Nghiệp công nghệ, đưá»ng xá cà ng lúc cà ng tấp náºp. Hai dãy phố ba tầng hai bên đưá»ng, phần lá»›n là những tiệm buôn, đã bắt đầu mở cá»áº¡ Vá»›i những đứa bé không mặc quần áo Ä‘ang đùa giỡn bên lỠđưá»ng.
Nhìn lên những chiếc cá»a sổ trên lầu hai bên đưá»ng, Dung cưá»i vu vÆ¡ và thầm nghÄ©: "Có nhà , thì nhất định phải có cá»a sổ, bên trong những chiếc cá»a sổ kia, con ngưá»i Ä‘ang vui sống. Nhưng dù sao thì thế giá»›i bên ngoà i cá»a sổ má»›i đẹp hÆ¡n nhiá»u".
Qua chiếc cổng má»™t hiệu sá»a xe đạp, Dung nhìn thấy má»™t cô bạn há»c Ä‘ang đợi sá»a xe:
- A, Dung mạnh chứ? Cô bé há»i
- Vâng, vẫn mạnh, chị cÅ©ng thế chứ? Dung đáp và há»i ngược lại, cô bé gáºt đầụ
Chiếc xe đạp đã sá»a xong, cô bạn nhìn Dung nói:
- Chị có biết má»™t tin quan trá»ng Ä‘ang xảy ra không? Giáo sư Khang Nam được chỉ định là m thầy cá»§a lá»›p chúng ta, trong niên khóa nà y đó!
- Tháºt à !
Dung lÆ¡ đãng há»i, nà ng cảm thấy sá»± kiện trên không có gì là quan trá»ng cả.
Cô bạn gáºt đầu chà o Dung rồi lên xe đạp Ä‘i khuất. Dung vẫn cháºm rãi Ä‘i, nà ng thắc mắc không hiểu tại sao các cô bạn há»c cá»§a mình hay để ý đến việc chá»n giáo sư và sách vở quá thế. Ai là m giáo sư cÅ©ng thế mà thôi có liên hệ gì đâu mà cần để ý.
- Dung!
Tiếng gá»i lá»›n từ phÃa sau là m Dung giáºt mình quay lạị Má»™t ngưá»i bạn gái to con, có nước da ngăm Ä‘en, tươi cưá»i tiến đến:
- Tao tưởng không ai đến sớm hơn tao nữa chứ, không ngỠcòn thua mầy!
- Châu Nhã An đó á» Mầy Ä‘i ngã nà o mà sao suốt quãng đưá»ng tao không nhìn thấy mầy váºá»·
- Tao ngồi xe bus đấỵ Sao hôm nay mầy không ngồi xẻ
- Trá»i còn sá»›m chán, ngồi xe là m gì. Thả bá»™ từ từ, vừa Ä‘i vừa nghÄ© vẩn vÆ¡, hÃt chút không khà tươi mát cá»§a buổi sáng, không thÃch hÆ¡n saá»
Dung vòng tay ôm bạn và thủ thỉ.
- Mầy đừng tưởng là mình đến sá»›m nhất nhé, nhiá»u đứa đã đến trước mình rồi!
- Ai váºá»· An há»i
- Hà Kỳ chá»› aị Hồi nãy tao má»›i gặp nó, nó cho tao biết tin sốt dẻo là kỳ há»c nà y mình sẽ há»c vá»›i thầy Khang Nam. Thấy thái độ cá»§a nó tao tưởng thế chiến thứ ba sắp đến nÆ¡i rồi chá»›.
Dung đưa nhẹ tay sang bóp nhẹ tay bạn há»i:
- Hôm qua mầy là m gì mà không đến? Bắt tao chá» suốt cả buổi chiá»u, lần sao đừng là m váºy nữa nhé, nói đến thì phải đến chá»›, hay là mắc hẹn vá»›i anh chà ng há» Từ nữa rồỉ
- Thôi đừng thèm nhắc đến tên hắn nữạ An bảá»
Cả hai lại im lặng, bước quẹo sang góc phố và tiến đến cổng trưá»ng.
Äây là má»™t ngôi trưá»ng nằm ở khu ngoại ô Äà i Bắc. Ba năm trước đây chẳng qua chỉ là miếng đất hoang và chung quanh là những thá»a ruá»™ng và ng bát ngát. Nhưng hiện nay những cao ốc đã má»c đầy, tiệm buôn quán ăn tấp náºp xen kẽ vá»›i những ngôi nhà cây lụp xụp, phần lá»›n là tiệm buôn bán dụng cụ há»c sinh và văn phòng, hay là những tiệm sá»a xe đạp, quán cóc ... Những ngôi nhà bất hợp pháp nà y tạo ra vẻ mất tráºt tá»± cá»§a con đưá»ng. Nhưng dù sao nó cÅ©ng đóng má»™t vai trò quan trá»ng trong việc tạo má»™t khuôn mặt tấp náºp cá»§a khu phố.
Trên đưá»ng rá»™ng có năm trạm ô tô buýt từ các nÆ¡i đổ vá», hà ng ngà y mang đến hà ng ngà n nữ sinh từ các khu phố cá»§a Äà i Bắc đến trong buổi sáng, và mang Ä‘i sau má»—i buổi chiá»á»¥
Trước cổng trưá»ng, trồng má»™t cây trụ bằng xi măng, trên khắc bốn chữ "Trưá»ng Nữ Trung Há»c X". Trưá»ng chiếm khu đất khá rá»™ng lá»›n. Giảng đưá»ng là má»™t dãy nhà ba tầng đồ sá»™, bên cạnh có khu rừng cây nho nhá» dùng là m công viên. Bên trong má»™t hồ sen vá»›i chiếc cầu nhá» mà u đỠbắt ngang. Chung quanh hồ trồng đầy các loại hoa, như hoa trà , hoa cúc và loại hoa mang đầy mà u sắc huy hoà ng cá»§a mùa xuân, đó là hoa Äá»— Quyên.
Ngoà i ra còn hai dãy nhà nhá» khác, được dùng là m thư viện và ký túc xá cho những vị giáo chức độc thân, và má»™t chiếc sân rá»™ng để táºp thể dục.
Khi Dung và An và o đến cổng trưá»ng thì nÆ¡i vưá»n hoa đã có những đám nữ sinh tụ năm tụ ba nói chuyện vui vẻ.
- Không ngỠchúng nó lại đến sớm đến thế!
Dung nhìn An cưá»i nói
- Có gì lạ đâụ Hôm nay là ngà y khai trưá»ng mà ! Mấy ngà y nghỉ hè dà i đăng đẳng vừa qua khiến ai cÅ©ng Ä‘á»u chán hết. Mong sao chóng đến ngà y tá»±u trưá»ng. Rồi mà y coi, con ngưá»i là con váºt mâu thuẫn, chỉ há»c độ hai ba ngà y sau là há» mong được nghỉ hè sá»›m cho mà xem.
- Thôi bà ơi! Lúc nà o cÅ©ng mở giá»ng triết lý gà n ra mãi!
An cưá»i bảo
- Thôi lên lầu nhanh đi, để xem con Trình Tâm Vân đến chưa, lâu quá rồi tao chưa gặp nó.
Hai cô bé tay trong tay tung tăng chạy lên lầụ
Hôm nay là ngà y khai trưá»ng, nên đến đâu cÅ©ng gặp toà n những khuôn mặt vui tươi cả các nữ sinh, những thiếu nữ từ mưá»i hai đến hai mươi tuổị Há» kể cho nhau nghe những câu chuyện trong tháng hè dà i, nÆ¡i nÆ¡i vang vá»ng lại những tiếng nói cưá»i náo nhiệt.
Văn phòng trưá»ng là nÆ¡i nhá»™n nhịp nhất, vì tại nÆ¡i đây các nữ sinh đến để nháºn thá»i khóa biểu lá»›p, lãnh cours hay là m đơn khiếu nại xin thay giáo sư khi không vừa ý ...
Thầy Từ phải di chuyển thân hình máºp mạp cá»§a mình luôn, như con ngá»±a giấy trong đèn kéo quân, cổ ông đầy những hạt mồ hôị Chỉ có phòng Tổng Giám Thị là dá»… chịu hÆ¡n cả. Bà Hoà ng là ngưá»i má»›i đến nháºn chức Tổng Giám Thị năm qua, tuy đẹp nhưng có cái nhìn rất nghiêm khắc Ä‘ang dá»± thảo những cách thức báo cáo công việc phải là m trong ngà y tá»±u trưá»ng vá»›i bà Giám Thị há» Lý.
Bên ngoà i hà nh lang các lá»›p đệ nhị và đệ nhất ở lầu ba, Dung và An Ä‘ang ngồi cưá»i đùa trên ngạch cá»a sổ cá»§a lá»›p há»c. Các lá»›p nà y được sắp theo thứ tá»± Trung, Hiếu, Nhân, ái, TÃn, NghÄ©a (ghi chú cá»§a dịch giả: sá»± sắp thứ tá»± nà y có thể xem như tương tá»± A, B, C ... cá»§a chúng tặ
Dung trắng ngồi cạnh An Ä‘en, tạo nên khung cảnh tương phản khá thú vị, An giống như cô gái xứ Columbia và Dung như thiếu nữ Tà u thá»i thượng cổ. Tai mang khoen, bên rừng chuối, trong bức danh há»a ở thế ká»· 20.
Câu chuyện vẫn vây quanh đỠtà i giáo sư Nam. Dung chau mà y bảo bạn:
- Sáng má»›i mở mắt ra là đã nghe bây nói đến giáo sư Nam, ông nà o lại chả giống ông nà o, theo tao thì ông "Äá»™ng Äất" (biệt hiệu các nữ sinh gá»i má»™t giáo sư khá dốt), ông Nam, ông Minh hay ông Giang thì cÅ©ng thế. Äâu phải sá»± thà nh công cá»§a mình là nhá» mấy ổng đâủ Mà còn tùy ở mình nữa chứ!
- Mầy không biết gì mà cÅ©ng bảo - An nói - Hôm ná» tao được biết thì thầy Minh sẽ dạy tụi mình, còn thầy Nam sẽ phụ trách lá»›p đệ nhất Trung bên kia, nhưng sau đó, phòng huấn đạo cho rằng lá»›p ta quá cứng đầu khó trị, nên má»›i đẩy thầy Nam qua bên mình. Äệ nhất Trung lại không chịu hỠđòi là m dữ, tao thì chưa há»c qua ông Nam nên không biết ông ta dạy ra sao, coi chừng, cứ tranh già nh nhau mãi, không chừng kết quả gặp cỡ ông "Äá»™ng Äất" nữa thì bá» bu!
An lại nhìn Dung mỉm cưá»i:
- Nhưng tao cÅ©ng không lo, nếu gặp váºy thì chỉ cần con Dung viết tặng ông ta má»™t bà i thÆ¡ lá»™ng ngôn, là ông ta de gấp, có lo gì!
Dung cãi lại:
- Tao đâu bằng con Diệp Tiểu Tần, nó dám mang cả nhang đèn lên bảng, là m lá»… tế sống ông ta, khiến ổng xanh cả mặt, bữa đó tao còn nhá»› gương mặt dở khóc dở cưá»i cá»§a ổng.
Từ trong phòng há»c, má»™t nữ sinh bá»—ng chạy ra gá»i to:
- Dung Æ¡i! Văn phòng có lệnh gá»i mà y kìa!
Dung hoảng hốt, chết rồi! đầu niên há»c mà đã có giấy phạt, tin chẳng là nh rồi! Quay sang An, Dung cầu cứu:
- Mầy cùng tao Ä‘i nhé. Từ lúc đổi giám thị đến giá», tao chỉ toà n gặp Ä‘iá»u xui xẻá»
Cô bé vừa dá»a Dung bá»—ng phá lên cưá»i to:
- Giỡn tà mà đã xanh mặt, là m gì có giấy gá»i đâu mà lo bạn!
- á»’! Trình Tâm Vân, mầy nhá»› nghen, mầy đã ăn mặc bê bối mà còn dám nồ tao, để lát nữa thầy giám thị lên, tao trả đũa cho mà xem. - Dung dá»a laị
Vân nhướng hai mắt tròn xoe:
- Ăn mặc thế nà y bê bối ở cái chỗ nà o đâủ
- Äó, áo cá»§a mi không mang phù hiệu trưá»ng!
- Æ , Æ¡! - Vân nhìn và o áo Ä‘oạn nói - có gì đâu đợi tà nữa lấy chút má»±c xanh bôi lên, không lẽ bà giám thị dán cả mắt lên ngá»±c để nhìn xem phù hiệu vẽ hay thêu hay sao mà sợ?
- Mầy thì chỉ tối ngà y ăn hiếp bà giám thị cáºn, coi chừng bả không để cho mầy yên đâu! - An nóị
- Tao không sợ, bà ta với tao bồ mà - Vân đáp - nếu bả bắt bà tao, tao sẽ mang chuyện ngà y hôm qua bắt gặp bả cặp tay bồ đi xem hát, nhất định bà ta sẽ tha tao ngaỵ
- Bả có bạn trai tháºt sao máºá»· - An há»á»‹
Vân đáp:
- Tháºt mà , tao còn nghe nói đã Ä‘Ãnh hôn xong, nhưng dù sao bà ta cÅ©ng đẹp đấy chứ. Ai như cái bà Tổng giám thị, mặt mà y nhăn nhó má»™t cách vô tráºt tá»± lại máºp nhá»± ...
Dung cướp lá»i:
- Thôi chứ, diễn tả từ ngữ đẹp một chút có được không?
- Äẹp là đẹp thế nà Ỡ- Vân cong cá»›n - Có lẽ chỉ có mà y má»›i biết thế nà o là đẹp thôi, tối ngà y cứ lo thÆ¡ vá»›i thẩn, nà y trăng, nà y sao, nà y hoa bướm ....
- Thôi! thôi, nói thế chưa đủ saá» - Dung há»i
Vân vẫn không thôi:
- Mà y mà có xỠđẹp cách mấy Ä‘i nữa, kỳ há»c nà y đụng ông Nam, nhất định ông ta cÅ©ng không để mà y yên đâụ Văn phòng nói vụ ông "Äá»™ng Äất" bị ngưng chức, phần lá»›n cÅ©ng tại mà ỵ
- Tại sao lại tại taá» - Dung cãi lại - tao chỉnh ông ta Ä‘á»c sai giá»ng má»™t và i chữ, ai biểu ổng quê hóa giáºn, chá»i tao là m chi!
An thắc mắc:
- Sao tao nghe ai cÅ©ng nói ông Nam dạy giá»i, ổng giá»i ở chá»— nà o đâu, tụi bây biết không?
Vân đáp:
- Năm rồi nghe đâu lá»›p ông ta phụ trách Ä‘á»u Ä‘áºu cả lên đại há»c, do đó tên tuổi ông ta nổi như cồn. CÅ©ng vì váºy mà sinh ra những Ä‘iá»u rắc rốị Như giáo sư Minh cảm thấy mất mặt, thầy Tà o lá»›p đệ nhất Nhân cÅ©ng thế, bá»±c mình vì mãi nghe các nữ sinh ca tụng thầy Nam, ông ta dáºm giầy cồm cá»™p vừa Ä‘i vừa phân trần, nà o là thuở xưa khi còn trong quân ngÅ© chỉ huy binh sÄ©, đánh giặc giá»i ra sao, thế mà bây giá» bị bá»n nhóc chá»c quệ
Vân vừa nói vừa khua tay khua chân khiến cho má»i ngưá»i cùng cưá»á»‹ Dung bảo:
- Thôi! thôi đừng chá»c cưá»i nữa, váy mà y dÃnh đầy phấn kia kìạ
- Äâủ - Vân vừa nói vừa nhìn xuống - Ờ, tại lúc nãy chùi bà n đấy, bà n gì mà đầy phấn lại không có giẻ để chùi, tao tạm thá»i lấy váy chùi đỡ váºy mà .
Äang nói, Vân bá»—ng như sá»±c nhá»› má»™t Ä‘iá»u gì, la lá»›n:
- Chết chá»a, tà thì quên rồi, tao ra đây rá»§ mà y đến phòng số hai, hồi sáng tá»›i giá» tao chưa ăn gì hết, bây giá» nhạc Ä‘ang bắt đầu hòa tấu trong bụng, không ăn không được, Ä‘i vá»›i tao Dung.
Trong trưá»ng không hiểu vì má»™t duyên cá»› gì, các nữ sinh dùng danh từ số má»™t để chỉ phòng vệ sinh, và phòng số hai để chỉ quán ăn. Má»—i lúc giá» chÆ¡i thì nÆ¡i báºn rá»™n nhất là hai nÆ¡i nà ỵ
- Thôi tao không đi đâu, tao không ưa ăn vặt.
Dung không Ä‘i mà vẫn ngồi trên ngạch cá»áº¡
- Mà y không Ä‘i à ? Phải mà , nếu là con An má»i, chắc mà y Ä‘i ngay cho mà xem. - Vân xá» xiên.
- Thôi bà , tôi đâỵ - Dung sá»a lại quần áo cho thẳng nếp xong quay sang An - Äi luôn cho vui An?
- Không, tao không đi đâu, tụi bây đi đị - An đáp.
Vân lôi Dung chạy đến cầu thang và đi xuống lầụ Quán ăn nằm ở tầng dưới cùng. Từ dưới cầu thang, má»™t cô bé mang kÃnh cáºn tên Yến, vừa Ä‘i lên vừa chăm chú nhìn và o quyển Văn Phạm Anh Văn. Vân đến cạnh và hù to má»™t tiếng, khiến cô ả giáºt mình:
- Äồ quá»·, cÅ©ng mà y, chuyên môn ghẹo phá ngưá»i khác.
- Yến Æ¡i, mà y há»c vừa thôi chứ, há»c quá, đến khi tốt nghiệp xong tao sợ mà y giống hệt ông mù cho mà xem. - Vân ghẹá»
Dung vội lôi Vân đi:
- Lải nhải mãi, đi nhanh lên chứ!
Trong khi Yến tiếp tục nâng quyển sách lên ngang mắt. Vân bảo Dung:
- Tao không hiểu sao con Yến nó lại há»c chăm thế. Tao thì má»—i khi mang sách lên lầu, xuống lầu, lại quên Ä‘i má»™t Ãt. Sợ năm nay, tao lại thi há»ng và o đại há»c mất.
Dung an ủi bạn:
- Mà y đừng lo, tao biết mà y thông minh, chắc sẽ Ä‘áºu, chỉ có tao nè, má»›i đáng lá» Toán thì quá dốt, nên tao không biết phải là m thế nà o bây giá». - Dung cảm thấy buồn bã khi nghÄ© lại chÃnh mình - chắc chắn tao sẽ há»ng lên đại há»c. Mẹ tao bảo giòng há» Giang cá»§a tao không thể có những đứa con thi rá»›t lên đại há»c được. Các em tao há»c xuất sắc, còn tao má»—i năm Ä‘á»u phải thi lại, mẹ tao rất xấu hổ vì tao, nếu năm nay lại rá»›t chắc có lẽ độn thổ mất.
- Thôi đừng bà n đến chuyện thi cá» nữa, nghe đến là tao thấy nhức đầu, dù sao cÅ©ng còn đến cả năm trá»i nữa láºn, lo gì! Bây giá» tao ăn xúc xÃch, mà y ăn gì?
Quán ăn trà n ngáºp những ngưá»i, Vân má»™t thân tả xung hữu đột má»›i tiến được đến quầy hà ng má»™t lúc sau mang ra hai thá»i xúc xÃch. Dung chỉ lấy ná»a thá»i vừa Ä‘i vừa ăn vá»›i Vân.
- Mà y lại buồn nữa rồi, ráng mà vui lên chá»› - Äoạn Vân chá»c bạn - Tao thấy nếu gương mặt á»§ dá»™t cá»§a mà y mà vui lên tà thì có lẽ mà y sẽ là đứa dá»… thương nhất thế giá»›i nà ỵ Tao rất ghét cái buồn, mà y lại không chịu bắt chước tao, việc gì quan trá»ng lắm thì cÅ©ng để sang má»™t bên chá»›. Tao thÃch câu nói cá»§a Pascal sau đây vô cùng "Ngà y mai tôi sẽ nghÄ© lại, vì biết đâu ngà y mai lại chẳng khác hÆ¡n ngà y nay". Mà y thì cái gì cÅ©ng được, chỉ có bá»™ mặt đưa đám cá»§a mà y là khó coi thôị
Dung thẫn thá» nhìn sang hà ng cây soan ngoà i công viên, lá»i nói cá»§a Vân mÆ¡ hồ không và o tai nà ng. Việc thi cá» lên đại há»c là m nà ng phân vân. Má»™t đôi bướm cánh Ä‘en bay lượn trên hà ng hoa soan, Dung thẫn thá» nhìn theo cho đến khi đôi bướm Ä‘uổi nhau qua trưá»ng, để lại những đóa hoa tươi nồng rá»±c nắng. Quên cả ăn xúc xÃch, Dung thầm nghÄ©:
- Nếu không có những sách vở nặng ná» mệt nhá»c thì cuá»™c Ä‘á»i sẽ thÃch thú biết baá»
Tiếng chuông reng báo hiệu giá» cá» hà nh lá»… nháºp há»c đã Ä‘iểm. Dung hoảng hốt bá» vá»™i mảnh xúc xÃch còn lại và o mồm.
- Äến lá»… đưá»ng nhanh lên, giá» khai mạc đã bắt đầu rồi kìạ
Vân cÅ©ng vá»™i vã ngốn phần xúc xÃch thừa còn lại, cùng Dung đến lá»… đưá»ng.
Trước cổng lá»… đưá»ng, hai vị giám thị và Tổng giám thị cầm sổ đứng hai bên cổng, ghi phạt các nữ sinh bê bối như không mặc đồng phục, giầy vá»› không đúng luáºt, tóc để quá dà i, không mang phù hiệu ... Vân vừa trỠđến cá»a thấy thế vá»™i vã quay đầu vá» hướng thang lầu chạỵ
- Vân! chạy đâu đó. - Dung há»á»‹
- Tao quên vẽ phù hiệu!
Tiếng cá»§a Vân la quá to khiến vị Tổng giám thị ở cổng đã nghe thấy, gá»i giáºt:
- Vân! đứng lại!
- Thưa cô không được ạ! - Vân ngoái cổ lại đáp - Em mắc Ä‘i cầu quá, chút xÃu em sẽ trở lại đứng sau!
Bà Tổng giám thị nhìn theo bóng Vân đoạn quay sang bà giám thị bên cạnh lắc đầu:
- Nó là con quá»· phá nhất trưá»ng đấy!
Vị giám thị nhìn vá» hướng Vân, bà khẽ mỉm cưá»i, để che dấu nụ cưá»i cá»§a mình trước những cặp mắt nữ sinh, bà đánh trống lảng:
- Dung, Ä‘i nhanh lên chứ, sao lại cháºm như rùa thế kia!
Dung nhìn bà cưá»i nhẹ, nụ cưá»i đến vá»›i vẻ trầm lặng dá»… thương khiến bà không thể không vui được. Dù sao Ä‘i nữa bà cÅ©ng không có vẻ quá nghiêm khắc cá»§a bà Tổng giám thị, lý do là tuổi tác cá»§a bà rất gần vá»›i há», bà yêu các nữ sinh nhá» bé, vì đã nhìn thấy từ há» những nét xa xưa cá»§a mình khi còn là cô há»c trò nhá» thuở ấy, bà cÅ©ng từng phá phách còn hÆ¡n Vân ngà y nay nữa là khác.
Lá»… khai giảng đã bắt đầu như thưá»ng lệ, kéo dà i trong không khà nhà m chán. Bà hiệu trưởng, bà tổng giám thị, quý vị giáo sư ... má»—i ngưá»i Ä‘á»c má»™t bà i diá»…n văn dà i tháºm thượt, nhất là bà i diá»…n văn cá»§a tổng giám thị, có thể nói, trước khi bà đá»c ra, các nữ sinh thuá»™c là u là u, nà o là ăn mặc phải nghiêm chỉnh, siêng há»c và giữ gìn sức khoẻ ...
Sau cùng buổi lá»… cÅ©ng chấm dứt, các nữ sinh ùa ra như là n sóng dữ, tiếng la hét, nói cưá»i ... là m ồn cả lên. Dung và An sánh đôi nhau ra khá»i lỠđưá»ng. An nói, Dung cưá»i, hai đứa tiến vá» phÃa thang lầụ Từ phÃa sau, tiếng má»™t cô vá»ng lại:
- Dung ơi! lớp tụi bây sướng quá nhe!
Dung quay lại, thì ra là Qá»§i Nhược Lan, cô bé há»c lá»›p đệ nhất Nhân.
- Tại sao lại sướng? - Dung há»á»‹
- Chá»› bây không biết chuyện thầy Nam gây sóng gió ra sao à ? Lá»›p tao thầy Tà o tức ghê Ä‘i, lúc nà o ổng cÅ©ng hối tiếc thá»i và ng son cá»§a mình nhưng dạy lại không có má»™t sáng kiến má»›i mẻ nà o cả tháºt chán. Năm ngoái lá»›p nà o cÅ©ng già nh thầy Nam và thầy Giang. Năm nay cÅ©ng sôi nổi không kém.
Dung nói:
- Theo ý tao thì giáo sư phải hướng dẫn há»c sinh má»™t mạch từ lá»›p đệ tam lên đệ nhất, đừng có sá»± thay đổi giáo sư, như thế vừa đỡ rắc rối vừa tạo được niá»m thông cảm giữa thầy và trò.
- Äâu có được máºá»µ - Lan đáp - Thầy Nam cÅ©ng như thầy Giang, ai lại chịu xuống lá»›p đệ tam dạy cho mà ỵ
- Hứ! Giáo dục chớ nà o phải cái chi đâu mà phải phân biệt cao thấp. Tại sao dạy đệ nhất được mà không thể dạy đệ tam chứ? - Dung cãi lạị
Lan nói:
- Sá»± tháºt ra mà nói, thì tại quan niệm cá»§a nhà trưá»ng không đúng. Ai cÅ©ng cho là dạy đệ tam không nổi danh. Ai ai cÅ©ng dà nh dạy đệ nhất, là m như chỉ có dạy đệ nhất má»›i trà thức mà thôị Giáo sư thì ông nà o ông nấy, bá» ngoà i thì là m vẻ thân thÃch nhau lắm, nhưng trong bụng lại xem nhau như kẻ thù. Thầy Nam khi má»›i đến trưá»ng ta, bà hiệu trưởng cho dạy lá»›p đệ nhị, sau má»™t niên khóa thầy được đỠcá» lên dạy lá»›p đệ nhất, Ä‘iá»u nà y khiến các giáo sư đệ nhất khó chịu vô cùng. Nhưng dù sao, bà hiệu trưởng cÅ©ng có mắt nhìn ngưá»i lắm, ông Nam ổng có thá»±c tà i đó chứ.
Äang lúc má»i ngưá»i vừa Ä‘i vừa nói, thì Vân từ dưới thang lầu mang cà mèn cÆ¡m, hấp từ nhà bếp còn nóng hổi, như cÆ¡n giông bão chạy vá»t lên, vừa chạy vừa la:
- Tại sao chúng bây Ä‘i mà không đợi tao vớỉ - Nhìn sang chúng bạn Vân há»i - Ủa, tụi bây không mang cÆ¡m lên à ? Hôm nay không có ngưá»i trá»±c mang lên đâu nhé!
Dung đáp:
- Tao có mang theo nhưng không hâm lạị
- Còn tao lại quên không mang lên rồị - An bảo - Nhưng không sao đâu giá» còn sá»›m chán, má»›i mưá»i má»™t giá» mà ăn cÆ¡m chi, để tà mữa xuống mang lên ăn cÅ©ng chẳng muá»™n.
Theo quy luáºt cá»§a nhà trưá»ng, vì muốn tránh tình trạng giao du thân máºt cá»§a các nữ sinh và các nam sinh trưá»ng bạn, nên không cho phép các nữ sinh vá» nhà ăn cÆ¡m trưa mà phải mang cÆ¡m theo má»—i sáng khi Ä‘i há»c. Äể tránh cÆ¡m nguá»™i, nÆ¡i nhà bếp cá»§a nhà trưá»ng có sẵn những chiếc nồi to cho từng lá»›p má»™t. Má»—i sáng, các cô chỉ cần mang phần cÆ¡m riêng cá»§a mình, đặt và o nồi cá»§a lá»›p mình, thì đến trưa sẽ có ngưá»i trá»±c xách giá» mang cÆ¡m đến táºn lá»›p cho má»—i cá»™
Vân phân bua:
- Tao muốn tiết kiệm sức lao động và thá»i giá», nên sẵn dịp xuống lầu lấy luôn cÆ¡m lên, vừa lót đầy dạ dầy, vừa khá»i mất công phải xuống thang lầu lần thứ haị
Dung trêu:
- Mà y lại đói nữa rồi saá» Lúc nãy mấy miếng xúc xÃch chui Ä‘i đâu mất tiêu rồỉ
An cướp lá»i:
- Nó đã cho và o miệng chó rồi!
Vân tức giáºn:
- Mầy hư lắm rồi An ạ, con Dung nó dạy hư mầy, để tao dạy mầy lại mới được.
Vừa nói Vân vừa xông đến An. An tuy to con nhưng cÅ©ng khá nhanh nhẹn, lách mình tránh được, Vân chụp hụt tráºt chân, giáng tay xuống cầu thang, cà mèn cÆ¡m chạm và o tay là m Vân bị nóng buông ra khiến phần cÆ¡m từ lầu ba rÆ¡i nhanh xuống đất. Tất cả chúng bạn được dịp cưá»i tá»
- Thôi là m Æ¡n xuống đất lượm nhanh lên Ä‘i cô nương, xem kỹ coi giây buá»™c còn chặt không, nếu không thì bụng đà nh chịu đói váºá»µ
Vân nhón chân nhìn xuống đất thở dà i, uể oải Ä‘i xuống cầu thang, vừa Ä‘i vừa ngoái cổ lại dá»a Dung:
- Lát nữa rồi mầy sẽ biết tay taá»
- Cái gì? Äâu phải lá»—i tại tao - Dung cá»± ná»±.
- Nhưng mầy có dá»± phần và á»
Vân vừa đi vừa nói, Dung che miệng nói vói theo:
- Thôi Ä‘i chầm cháºm váºy cô, lát nữa lại đâm xả và o ngưá»i ta bây giá».
Cả bá»n cưá»i ngặt nghẽo trong khi bóng Vân khuất dần bên dưới cầu thang.
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
Tà i sản của quykiemtu
Chữ ký cá»§a quykiemtu Rượu gặp bạn hiá»n ngà n chén thiếu
Chuyện ngưá»i không hợp ná»a câu thừa
17-10-2008, 08:08 AM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 2
Còn năm phút nữa chuông và o há»c má»›i reo, thì Khang Nam đã có mặt trước phòng há»c lá»›p đệ nhất Hiếu từ bao giá». Äứng bên trong hà nh lang, má»™t tay tì lên cá»a sổ, tay cầm thuốc, mặt hướng ra bầu trá»i xanh lÆ¡ đãng. Äiếu thuốc cháy dở trên tay, buôn g ra những vòng khói xanh bị gió là m tan loãng dần.
Vá»›i bá»™ y phục thẳng nếp và sạch, chiếc cà vạt hồ cứng, ly quần bén nhá»n, ngưá»i ta khó mà tìm thấy những nét cẩu thả cá»§a những anh chà ng độc thân khác ở chà ng.
Ngưá»i không to, dáng vóc trung bình, hÆ¡i gầy, da ngăm Ä‘en. Nam có đôi mà y Ä‘en nhưng không sáºm, trên đôi mắt hÆ¡i buồn, vá»›i những nếp nhăn ở Ä‘uôi mắt cá»§a những ngưá»i trên bốn mươi, có thể nhăn nhiá»u hÆ¡n nữa vì chà ng có thói quen hay nhÃu mà y trong khi là m má»™t việc gì.
Hôm nay là ngà y tá»±u trưá»ng đầu tiên, nên không có dạỵ Thá»i giỠđược xá» dụng trong việc sinh hoạt ná»™i bá»™ cá»§a lá»›p. Giáo sư chỉ dẫn chá»n chá»— cho há»c sinh và sau đó là giá» bầu cá» ban đại diện lá»›p. Khang Nam đứng bên ngoà i cá»a, mặc nhiên nghe rõ những tiếng xê dịch bên trong lá»›p cá»§a các nữ sinh, cÅ©ng như tiếng thì thà o vá» anh. Nam biết rõ như váºy vì đã nghe hai tiếng Khang Nam rất rõ phát ra từ bên trong lá»›p. Chà ng tá»± nhá»§:
- Như váºy còn tốt lắm, vì há»c sinh còn gá»i được tên Nam mà chưa gán cho anh má»™t biệt hiệu má»›i nà á»
Nam biết rất rõ vá» sá»± rắc rối, trong việc sắp xếp lá»›p dạy kỳ nà y, vì các nữ sinh đã là m ồn lên, cÅ©ng như các báºc thầy cÅ©ng thấy Ä‘iá»u không haỵ Nam cảm thấy là m thầy tháºt là khó, chà ng nà o có thÃch trở thà nh vị giáo sư nổi tiếng đâủ Nhưng không ngá» lại nổị CÅ©ng như chà ng nà o có muốn là m phiá»n các giáo sư khác đâu, nhưng bây giá» anh bá»—ng trở thà nh cây Ä‘inh lá»›n trước mắt há», đôi khi Nam nghÄ© thôi thì ta cứ là m việc cá»§a ta, mặc kệ há»!
Tháºt ra, Nam chỉ dạy các há»c sinh vá»›i tất cả tâm hồn mình, anh cÅ©ng rất gà n không bao giá» chịu chìu chuá»™ng các há»c sinh, nhưng Nam không biết sao há» lại tôn sùng anh đến thế! Các đồng nghiệp không ưa anh, há» cho là anh tá»± cao tá»± đại, vì Nam là ngưá»i không thÃch ồn à o, cÅ©ng như không thÃch thù tạc vá»›i há», há» gá»i Nam là kẻ lạnh lùng và không má»™t giáo sư nà o ưa thÃch anh. Nam cÅ©ng không buồn để ý đến.
Có Ä‘iá»u Nam rất rõ địa vị mình trong lá»›p há»c, sá»± tôn sùng cá»§a há»c sinh là m anh cảm thấy niá»m hãnh diện nho nhá»: thầy Nam là má»™t giáo sư tốt. Câu nói đó sau hai mươi năm dạy há»c là niá»m an á»§i duy nhất cá»§a anh. CÅ©ng vì váºy, mà dù cho Nam có mặc nhiên trước dư luáºn, anh cÅ©ng không thể không chú tâm đến các há»c sinh cá»§a mình, không những vá» phương diện bà i vở mà còn chia xẻ cả những niá»m vui buồn cá»§a các há»c sinh.
Chuông và o há»c đã reo, Nam quay lại nhìn đám há»c trò Ä‘ang tuần tá»± bước và o lá»›p, anh ném tà n thuốc còn lại qua cá»a sổ. Äây là má»™t lá»›p há»c mớị Từ khi được chỉ định dạy đệ nhất cho đến nay, năm nà o anh cÅ©ng nháºn được những khuôn mặt má»›i, cÅ©ng phải toát mồ hôi vì sá»± lên đại há»c cá»§a các há»c sinh. Nam thấy thÃch dạy đệ nhị hÆ¡n là đệ nhất, vì dạy đệ nhất quá mệt má»i, trong khi không biết bao nhiêu ngưá»i tranh nhau để được dạy lá»›p nà ỵ
Äứng trên bục gá»—, nhìn xuống những khuôn mặt trẻ Ä‘ang chỠđợị Nam thấy tình cảm quá thắm thiết. Anh muốn hòa mình và o đám há»c trò, vì ở đó má»›i là m anh quên lãng được nhiá»u việc, kể cả sá»± cô đơn. Ngoà i đám há»c trò ra chỉ có rượu là giải được cÆ¡n phiá»n muá»™n cá»§a chà ng.
Việc sắp lá»›p kéo dà i cả ná»a giá» má»›i xong, vì các nữ sinh cứ thay đổi chá»— ngồi luôn, há» chỉ thÃch ngồi chung vá»›i những bạn thân thiết cá»§a mình. Tráºt tá»± vừa vãn hồi, má»™t nữ sinh bá»—ng đứng lên, đến phÃa trước nói to:
- Dung Æ¡i! Cho tao ngồi chung vá»›i mầy nhé, tao vá»›i mầy cùng cao má»™t cỡ nè! Cho tao ngồi Ä‘i, tao sẽ không nói chuyện vá»›i mầy trong giá» há»c nữạ
Không đợi cho phép cô vội ngồi xuống ngay bên cạnh Dung.
Khang Nam nhìn thẳng và o mặt cô bé vừa rồị Äôi mắt to đẹp vá»›i chiếc cổ trắng. Äồng thá»i anh cÅ©ng nhìn sang cô bên cạnh tên Dung, con bé trẻ và trầm lặng Ä‘ang nói nhá» vá»›i bạn:
- Vân! Nói khẽ váºy chá»›! Tao đâu có bảo không cho mầy ngồi cạnh bao giỠđâủ
Giang Nhạn Dung và Trình Tâm Vân, hai cái tên quen thuá»™c vì đã có ngưá»i lưu ý anh vá» há» rồị Theo đó, thì Dung trong niên khóa trước, vì không ưa vị giáo sư dạy quốc văn (mà hỠđặt cho biệt hiệu là động đất vì ông ta thưá»ng hay nện chân xuống bục gá»— trong khi nói), đã chỉnh ông ta phát âm sai ba từ ngữ, lại còn yêu cầu giáo sư giải thÃch giùm má»™t bà i thÆ¡ tối nghÄ©a cá»§a cô tạ Khiến vị giáo sư kia tức giáºn và chá»i nà ng. Việc đưa đến phòng giám thị, rồi phòng hiệu trưởng, là m ồn lên cả trưá»ng, khiến giáo sư kia chỉ còn nước rút luị Bây giá» Nam nhìn Dung, anh không thể ngá» rằng vá»›i gương mặt trắng xanh kia và đôi mắt dịu dà ng đó mà lại có thể gây nên chuyện rắc rối như váºy được?
Äến Trình Tâm Vân thì tên tuổi đã lẫy lừng rồi, vì cái tà i chá»c phá. Có thể nói không có má»™t giá» nà o yên ổn vá»›i cô tạ Các giáo sư đã nhức đầu vì cô ta rất nhiá»á»¥
Việc sắp lá»›p đã xong, đến phần bầu cá», Nam nhá» nhẹ bảo các há»c sinh:
- Các bạn có lẽ đã biết tôi, riêng tôi vẫn còn chưa rõ các bạn, tôi mong rằng trong vòng má»™t tuần lá»…, tôi có thể Ä‘á»c tên vanh vách từng ngưá»i má»™t. Các bạn gần gÅ©i nhau đã được hai năm, tôi biết các bạn đã rõ đã hiểu trách nhiệm cá»§a mình trong việc bầu cá». Vì thế, tôi mong các bạn đừng xem nó như má»™t trò đùạ Sau khi bầu cá» xong, bạn nà o có Ä‘iá»u chi thắc mắc, cứ đến há»i tôi, mong rằng tôi có thể giúp các bạn má»™t cách chân thà nh. Äừng xem tôi như má»™t ông thầy nghiêm khắc, mà hãy đến vá»›i tôi như đến vá»›i má»™t ngưá»i bạn già !
Phần bầu cá» bắt đầụ Việc đỠcá» trước, sau đó sẽ là phần biểu quyết. Trưởng lá»›p và phó trưởng lá»›p được bầu trước má»™t cách êm đẹp. Lý Yến và Thái Tú Hoa đắc cá» má»™t cách xứng đáng, vì há» là những há»c trò giá»á»‹ Kế đến là phần bầu các trưởng ban.
Trưởng ban há»c thuáºt để phụ trách việc sách báo, văn nghệ và ghi chép biên bản lá»›p ... Giang Nhạn Dung được đỠcá». Khang Nam dùng phấn viết tên Dung lên bảng, Ä‘oạn cố ý quay lại nhìn Dung. Äôi môi cô bé mÃm chặt lá»™ vẻ không hà i lòng vá» việc đỠcá» vừa rồị Hai ba tên khác cÅ©ng được đỠcá», nhưng khi biểu quyết ngoà i sá»± tưởng tượng cá»§a Nam, Dung được đắc cá» vá»›i 50/52 phiếụ Dung giữ chức trưởng ban và Hồ Mỹ Văn phó trưởng ban há»c thuáºt.
Trong lúc Nam muốn bước sang phần khác, thì Dung đứng dáºy xin phát biểu ý kiến:
- Thưa thầy em không thể nháºn chức vụ nà y, xin thầy cho đỠcá» ngưá»i khác.
Nam không bằng lòng chà ng nói:
- Tôi hy vá»ng rằng, những ngưá»i bầu ra, đừng thối thác trách nhiệm cá»§a mình. Chị đã được má»i ngưá»i bầu ra thì chắc chắn đã hiểu rõ, chị có thể hay không đảm nháºn được chức vụ kia rồị
- Nhưng mà ... thưa thầy ...
Dung ngẩng lên nhìn đôi mắt van lơn:
- Em có ná»—i khổ cá»§a em đâu ai biết. Nhưng chị bạn ở đây, có lẽ ai cÅ©ng biết em há»c rất dở, nếu em để tất cả thì giá» cá»§a mình trong việc há»c, chưa chắc là em đã là m tròn, bây giá» nếu đảm nháºn chức trưởng ban há»c thuáºt, bà i vở em sẽ bê trá»… hÆ¡n. Thưa thầỵ ... ngoà i ra, chức vụ nà y em đã đảm nháºn ba năm liên tiếp rồi, bây giá» nên thay đổi ngưá»i mớị..
Nam không thÃch có việc từ chức xảy ra, nhưng khi nhìn đôi mắt thiết tha và những lá»i van lÆ¡n cá»§a nà ng, chà ng bá»—ng thấy rung động, do dá»± má»™t lát, Nam nói:
- Bây giá» thì thế nà y nhé! Tôi há»i các bạn, có ai đồng ý sá»± từ chức cá»§a Dung hay không?
- Äồng ý thì cÅ©ng thế thôị - Tiếng cô bé có gương mặt bầu bÄ©nh ngồi hà ng đầu lên tiếng. - Dù muốn dù không thì tất cả công việc bÃch báo cÅ©ng phải có Dung má»›i chu toà n, không ai đủ khả năng thay Dung được cả.
Cả lá»›p yên lặng suy nghÄ© vá» lá»i nói vừa rồi cá»§a cô bé, Dung đứng đó rảo mắt nhìn khắp phòng, Ä‘oạn yên lặng ngồi xuống, đôi mắt buồn lÆ¡ đãng nhìn lên bà n, những ngón tay thon dà i vô ý đùa nghịch chiếc há»™p đồng đựng thước.
Äể đánh tan sá»± yên lặng, Khang Nam ho nhẹ má»™t tiếng, Ä‘oạn tiếp tục cuá»™c bầu cá». Bây giỠđến phần bầu trưởng ban ká»· luáºt, để Ä‘iá»u hà nh tráºt tá»± lá»›p cÅ©ng như kiểm soát đồng phục các nữ sinh, chức vụ rất khó khăn.
Cô bé có gương mặt bầu bĩnh lúc nãy giơ tay xin đỠnghị, ngoà i tưởng tượng đối với Nam:
- Thưa thầy, em đỠcỠTrình Tâm Vân.
Nam chưa kịp viết tên Vân lên bảng, tiếng Vân đã hét to:
- Äồ quá»· sống! Mầy đỠcá» tao hả?
Tất cả cặp mắt trong lớp hướng vỠVân, đang cuống quýt miệng chu chéo:
- Thưa thầy, xin thầy đừng viết tên em lên bảng, thầy đừng nghe lá»i con Diệp Tiểu Tần, em vá»›i nó ghét nhau, nó muốn hại em đó. Äá» nghị em là m trưởng ban ká»· luáºt cÅ©ng chẳng khác nà o đỠnghị tên du đãng là m cảnh sát, giống như trò cưá»i, đâu có được? Em trị em còn chưa được nữa là ... Chừng nà o em trị được em, em sẽ nháºn chức vụ saụ
Những câu nói cá»§a Vân là m cả lá»›p cưá»i ồn lên, ngay cả Dung Ä‘ang buồn, cÅ©ng không dấu được nụ cưá»á»‹
- Em đừng lo, chưa biểu quyết mà ! Em đã đắc cỠđâu mà sợ - Nam đáp.
- Nhưng ... nhưng mà thầy ơi, đừng cho biểu quyết, tụi nó ...
Vân cuống quýt lên, nhưng thấy không là m gì được đà nh ngồi xuống không quên trợn mắt dữ tợn nhìn Tần. Kết quả cuộc biểu quyết, hình như cả lớp cố tình bỠphiếu cho Vân. Vân ôm chặt Dung lải nhải:
- Mầy mà giơ tay lên tao sẽ nghỉ chơi với mầy ngaỵ
Dung nhìn lên, thấy hầu như cả lá»›p Ä‘á»u đồng ý bá» cho Vân, nên để tay xuống, vì biết rằng dù sao Vân cÅ©ng đã đắc cá». Kết quả Vân được đắc cá» trưởng ban ká»· luáºt vá»›i năm mươi mốt phiếụ
Trình Tâm Vân nhảy hoảng lên, vì nhảy quá mạnh nên là m rơi cả mặt ghế đánh ầm một tiếng, không buồn lượm lên, cô ả la lớn:
- Thưa thầy! chúng ăn hiếp em. Thầy đừng để em giữ chức trưởng ban ká»· luáºt vì như thế cả lá»›p sẽ loạn đến nÆ¡i ... Æ¡ ... Æ¡ ... Æ¡ ... em là con quá»· sống mà là m sao giữ được chức ấy chứ.
- Nhưng các bạn cá»§a em đã bầu cho em rồi! - Nam đáp - Thôi thì ráng mà nháºn váºá»µ Giải pháp trước nhất là em hãy tá»± trị mình trước, dù sao, tôi cÅ©ng mong rằng em sẽ là vị trưởng ban gương mẫụ
Vân chỉ biết ngồi xuống, gương mặt khóc cưá»i không yên. Dung ngồi cạnh nhìn bạn mỉm cưá»á»‹ Vân gây gổ:
- Cưá»i cái gì?
Dung cưá»i đáp:
- Tao cưá»i cái con khỉ chúa, Ä‘ang bị sợi dây ká»· luáºt cá»™t cứng, để coi từ rà y vá» sau có còn khỉ khá»t nữa không cho biết!
Cuá»™c bầu cá» lại tiếp tục. Trưởng ban thể thao và âm nhạc: Chu Nhã An và Hà Kỳ đắc cá». Äến phần bầu cá» trưởng ban phục vụ, không đợi Nam cho phép đỠcá», Vân lên tiếng:
- Äá» cá» Diệp Tiểu Tần!
Bây giỠthì đến phiên Tần bối rối, đôi mắt to mở rộng, hắn la lớn:
- Thưa thầy, không được! Nó muốn báo thù em, việc đỠcỠnà y không được kể đến.
Vân cãi:
- Tại sao mầy đỠcỠđược, còn tao lại không?
Khang Nam lẳng lặng viết tên Tần lên bảng. Vân đắc ý như quên hẳn việc bị đỠcá» là m trưởng ban ká»· luáºt, nhìn Tần cưá»i ngạá»
Kết quả Tần được bầu là m trưởng ban phục vụ - Việc bầu cá» chấm dứt sau phần bầu trưởng ban sá»± vụ và kinh tà ị Nam kêu Dung ghi kết quả cuá»™c bầu cá» và o sổ ký lục. Giá» sinh hoạt chấm dứt, Nam rá»i phòng há»c xuống lầu, trở vá» phòng trỠđộc thân cá»§a chà ng.
Äây là gian phòng nhá», chỉ rá»™ng khoảng sáu chiếc nệm.
Vừa đủ để má»™t chiếc giưá»ng, má»™t bà n há»c, má»™t kệ sách và má»™t và i chiếc ghế nhá». Phần đất trống còn lại không còn được bao nhiêụ Vì thế, đôi khi các há»c sinh đến táºn phòng để há»i bà i hay hà n huyên, chỉ cần năm hay sáu đứa là cÅ©ng đủ có cảnh chen nhau xảy ra rồị
Nam uống ly nước, ngồi xuống ghế sau bà n viết, đốt Ä‘iếu thuốc và cháºm rãi nhả khói, nhìn ra cá»a sổ trầm tá»±
Chà ng thấy rằng không phải dá»… ứng phó vá»›i cái lá»›p há»c nà ỵ Các cô bé nà y hình như không được giản dị lắm. Vân, con bé mắt to, không biết sợ ai cả. Tần vá»›i gương mặt bầu bÄ©nh nhạy cảm. Dung, con bé trầm lặng hay u buồn ... Các nữ sinh quá phức tạp nhưng chứa đựng bao nhiêu thiên tà i! Vân, nổi tiếng khắp trưá»ng vá» há»™i há»áº¡ An đà n guitar hay tuyệt vá»i trong buổi lá»… tốt nghiệp năm rồị Giang Nhạn Dung, con bé u hoà i có giá»ng nói dịu dà ng còn in mãi ấn tượng trong đầu chà ng, là con bé khá nổi tiếng vá» văn chương.
Khi Dung còn Ä‘ang há»c lá»›p đệ tam, Nam đã từng được vị giáo sư dạy quốc văn cho xem má»™t bà i luáºn văn cá»§a cô ấy, khiến anh cÅ©ng phải ngạc nhiên vô cùng. Bây giá», không ngá» con bé có đôi mắt sầu má»™ng kia lại là há»c sinh cá»§a mình. Nam dạy quốc văn, nhất định Nam không thể bá» qua việc khai thác văn tà i cá»§a nà ng.
Biết đâu má»™t và i năm sau, những đứa bé kia lại chẳng là những há»a sÄ©, nhạc sÄ© hay các nhà văn nổi tiếng thì saá» Tuy nhiên, Nam nghÄ© lúc đó có lẽ chà ng đã già lắm rồi, và há» cÅ©ng sẽ quên lãng chà ng đị
Dạy há»c đã hai mươi năm rồi, không phải hay saá»
Hai mươi năm trước, Nam đã từng là m hiệu trưởng trưá»ng trung há»c xứ Hà Nam. Má»™t vị hiệu trưởng trẻ và được há»c sinh mến chuá»™ng. Mãi đến năm dân quốc thứ ba mươi tám vì bị cá»™ng sản hăm dá»a thá»§ tiêu, chà ng má»›i bá» trốn đị Trước khi Ä‘i, Nhược Tố, ngưá»i vợ trẻ cá»§a chà ng, đã trao cho chà ng chiếc nhẫn và ng năm chỉ, nhá» nó Nam má»›i thoát ra được Hương Cảng. Chà ng vẫn nghÄ© rằng sẽ không còn bao lâu, mình được trở vá» xum há»p vá»›i quê nhà . Không ngá», chuyến chia tay đó, đã trở thà nh ly biệt. Nhược Tố đã chết sau khi chà ng Ä‘i được ba năm vì không chịu được sá»± cưỡng bách tái giá. Khi nháºn được tin thì đã năm năm trôi qua rồị Nhược Tố! Nam nghÄ© rằng mình còn nợ nà ng quá nhiá»á»¥ Nhiá»u đêm, khi nghÄ© đến những sá»± gây gổ giữa chà ng và nà ng, Nam thấy Ä‘au thắt cả lòng. Bây giá» Tố chỉ còn là tấm ảnh phai và ng, hình ngưá»i trong ảnh đã phai má», có lẽ chỉ trong vòng và i năm nữa thì hình dáng kia sẽ biến mất Ä‘i, nhưng hình ảnh trong tim chà ng chắc chắn sẽ không bao giá» phai, kể cả những ân háºn và lòng hoà i niệm cÅ©ng thế.
Sau khi Nhược Tố chết, hai con cá»§a chà ng, lúc ra Ä‘i đứa 7 tuổi, đứa 4 tuổi, bây giá» không biết phiêu bạt nÆ¡i phương trá»i nà ỠKhi quốc gia gặp biến thì những đứa trẻ khốn nạn phải khổ sở theo, chà ng nghÄ©. Những đứa con cá»§a chà ng chúng có tá»™i tình chi đâu mà phải mất cả cha lẫn mẹ chứ?
Äiếu thuốc đã tà n, Nam vẫn còn ngồi thừ ra, nhìn đóm lá»a cháy sáng cá»§a phần thuốc còn lại vá»›i những vệt khói xanh yếu á»›t.
Má»—i khi nhá»› đến quê nhà và Nhược Tố là chà ng phải uống hai há»›p rượụ Xa nhà đã lâu, thuốc và rượu trở thà nh hai món mà chà ng không bao giá» xa rá»i được, vì chỉ có chúng là đôi bạn tri ká»· cá»§a chà ng.
Nam nhìn điếu thuốc nói thầm.
- Chỉ có mà y má»›i hiểu được taá»
Chà ng đứng dáºy, cháºm rãi Ä‘i lại trong phòng. Những lúc gần đây, Nam cố gắng trốn chạy sá»± hồi tưởng. Trốn chạy ná»—i nhá»› thương Nhược Tố và các con. Nhưng sá»± hồi tưởng thì giống như kẻ trá»™m, cứ đợi lúc chà ng rảnh rá»—i lại chui và o, len lá»i và o táºn tâm hồn chà ng, và o óc chà ng. Dứt không ra mà chạy trốn cÅ©ng không được.
Tà i sản của quykiemtu
17-10-2008, 08:09 AM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 3
Có tiếng gá»i cá»áº¡ Nam mừng rỡ chạy vá»™i ra mở. Chà ng chỉ mong có ngưá»i đến để đánh đứt ná»—i nhá»› cá»§a chà ng. Cá»a mở, bên ngoà i An và Dung, má»™t cao má»™t thấp hiện ra trước cá»áº¡ Hai đứa đứng chung lôi kéo sá»± chú ý cá»§a má»i ngưá»á»‹ Nam thắc mắc vá» sá»± cắc cá»› cá»§a tạo hóạ CÅ©ng đồng thá»i má»™t đôi mắt, chiếc mÅ©i và miệng, lại tạo ra hai khuôn mặt khác xa nhaụ CÅ©ng đồng thá»i má»™t thân hình, má»™t đôi chân, lại hai kÃch thước khá chênh lệch.
Dung nâng táºp ký lục cá»§a trưá»ng trên tay, nói vá»›i Nam:
- Xin thầy ký tên và o ạ.
- Hai em và o đây chứ! - Nam gá»á»‹
Dung và An cùng bước và ỠKhang Nam đỡ lấy sách, nhìn thoáng qua, chà ng thấy phần ban huấn thị và kết quả cuá»™c bầu cỠđược ghi má»™t cách tóm lược và gá»n gà ng bởi nét chữ thanh tú, má»m mạị Nam ký và o phần riêng cá»§a giáo sư, xong trả lại quyển vở cho Dung. Quyển vở nà y sau đó sẽ được giao nạp cho văn phòng. Dung nháºn xong vở, khẽ gáºt đầu chà o Nam và kéo An Ä‘i rạ Nam nhìn theo, lòng cảm thấy thất vá»ng. Chà ng nghÄ© rằng há» phải nói cái gì vá»›i chà ng, nhưng há» không nóị Nam khép cá»a lại, trở vá» ngồi lại vị trà cÅ© và châm má»™t Ä‘iếu thuốc khác.
Dung và An rá»i khá»i phòng Nam, An nói:
- ông Nam tháºt lạ, phòng ông ta sắp đặt quá ngăn nắp. Mầy còn nhá»› gian phòng cá»§a ông "Thây Ma" chăng?
"Thây Ma" là má»™t biệt hiệu mà Vân đã đặt cho má»™t giáo sư khác. ông thầy nà y Ä‘i ngoà i đưá»ng luôn luôn thẳng ngưá»i đôi vai không cỠđộng, và mặt thì lạnh lùng như cái thây mạ Äặc Ä‘iểm riêng cá»§a ông ta là rất lưá»á»‹
- Mầy còn phải há»á»‹ - Dung đáp - Hôm ấy mang sổ đến ký tháºt xui xẻỠAi có ngỠđâu má»›i mưá»i hai giá» trưa mà ông ta đã ngá»§ rồi và phòng ông ta lại bê bối như váºá»µ
- Ai biểu mầy không chịu gõ cá»a trước khi và Ỡ- An nóị
- Äó là lá»—i cá»§a con Vân chá»› nà o phải tại taá» Nó muốn bất thần thị sát, không ngá» khi nhìn thấy cả con Vân còn phải đỠmặt.
Dung, An ra khá»i khu ký túc xá, đến bên má»™t lùm cây, An ngồi lên má»™t cục đá tá»
- Mình ngồi lên đây má»™t lát, trốn khá»i quét dá»n luôn. - An nóị
- Là m như váºy má»™t lát con Tần nó chá»i chết luôn, con Vân là con thất đức, nhè con Tần mà bầu nó là m trưởng ban phục vụ - Dung nóị
- Váºy chá»› con Tần không thất đức saá» Nó nhè con Vân lại bầu là m trưởng ban ká»· luáºt. - An bảá»
- Tao cá vá»›i mầy là trong năm nay, tuị mình cÅ©ng sẽ được thưởng thức nhiá»u trò vui vẻ.
Dung ngồi bên cạnh An cùng yên lặng, má»—i ngưá»i thả hồn theo việc riêng cá»§a mình. Dung má»™t tay đặt trên đá, tay còn lại gác lên cổ tay kia, lặng lẽ nhìn sang cây hoa hồng má»c bên bá» sen. Äôi mắt dịu dà ng tạo cho khuôn mặt vẻ thoát tục. Tuy không đẹp, nhưng vẻ suy tư cá»§a nà ng có má»™t hấp lá»±c mạnh đối vá»›i kẻ khác. Sá»± suy tư đã thay đổi, đôi mắt ẩn hiện vẻ u sầu, từ cánh hồng tươi đẹp, tia nhìn dá»i dần vá» hướng đám cá» dại và ng úa bị ngưá»i chà đạp trên mặt đất. Nà ng khẽ thở dà i, trong khi An ngồi cạnh cÅ©ng Ä‘ang thở dà ị
Dung quay sang nhìn bạn, An có đôi mắt lạnh lùng và gương mặt gần như vui buồn bất chợt. Vân cho là An khó chÆ¡i vì quá lạnh lùng. Chỉ có Dung là hiểu được An. Vẻ lạnh lùng bá» ngoà i cá»§a nà ng che dấu má»™t trái tim nóng bá»ng bên trong.
Dung lặng nhìn bạn má»™t lúc lâu, há»i:
- Sao váºy An?
- Thế mà y cÅ©ng là m sao đó? An há»i ngược lạị
- Tao Ä‘ang nghÄ© đến chương trình đệ nhất quá nặng ná», sợ tao ứng phó không nổi, cha mẹ tao lại không cảm thông được tao, còn các em tao lại chỉ biết cưá»i ngạo taá» Tao phải là m sao bây giá»? Tháºt sá»± không biết phải xá» trà thế nà o! Tao muốn là m việc phải, nhưng luôn vấp phải thất bạị Ở nhà không thể là đứa con ngoan, trong trưá»ng lại không là ngưá»i há»c trò giá»i, tao chỉ tượng trưng cho thất bại, tao chán ngán tất cả. Há»c! há»c! rồi lại há»c, há»c má»™t cách vô vị, tối ngà y cứ thi vá»›i cá», tao chỉ muốn như núi, như nước, mặc tình trôi chảy, như cá» như hoa, mặc tình yêu, không bị rà ng buá»™c bởi sách vở, nhất là các số X, Y ... rồi Acid Carbonic, Acid Sulfuric ... chỉ là m tao nhức đầụ Tại sao không để tao sống tá»± do chứ, Ä‘á»c thÆ¡ hay viết những Ä‘iá»u gì mình nghÄ©, như thế má»›i tháºt sá»± là ụ sống chứ. Bây giá» chỉ có phạm tá»™i mà không được sống theo ý mình thì sao gá»i là sống? Con ngưá»i mà ngay cả cuá»™c sống cá»§a mình cÅ©ng không được tá»± do an bà i, tháºt khổ quá.
Dung mÃm chặt môi lắc đầụ Äối vá»›i An, bá»™ óc Dung quá nhá» mà chứa quá nhiá»u tư tưởng, nên đôi khi An chỉ hiểu má»™t cách lá» má». An nói:
- Mà y đã nghÄ© quá nhiá»u! Việc quá giản dị, tốt nghiệp đại há»c xong là mà y có thể sống theo ý mà y ngaỵ
- Mà y tưởng dá»… dà ng như váºy saá» Äâu có dá»… tốt nghiệp đại há»c? Ngoà i ra, cha mẹ tao nà o có sẵn sà ng cho tao tối ngà y ngâm thÆ¡, là m bạn cùng cây cỠđâu, là m ngưá»i đâu giản dị thế. Äến má»™t lúc nà o đó việc xong, thì những rắc rối khác lại xuất hiện. Lúc trước khi Ä‘áºu xong bằng trung há»c tao tÃnh sang há»c y tá, hầu tìm má»™t nghỠđể sinh sống, sau đó sẽ viết văn. Nhưng ba tao vì tương lai cá»§a tao, nên bắt buá»™c phải lên bằng tú tà i, vì ông cho rằng há»c tú tà i dù sao cÅ©ng có lợi hÆ¡n há»c y tá, tao chỉ còn biết vâng lá»i cha mẹ, kết quả là cuá»™c sống bây giá» không phải là cá»§a tao nữạ
- Nói váºy mà y hoà n toà n tùy thuá»™c cha mẹ saá» An há»á»‹
- Không phải váºy, vì nếu hoà n toà n thuá»™c cha mẹ là m sao tao có được quan niệm riêng cá»§a mình? Tình cảm, ý thức và cả ý thÃch cá»§a tao cÅ©ng khác biệt vá»›i cha mẹ tao, cÅ©ng như tâm hồn và dục vá»ng tao hoà n toà n độc láºp vá»›i ngưá»á»‹
- Mà y cà ng nói cà ng không tưởng, coi chừng nghĩ thêm nữa mà y có thể hoà i nghi cả cuộc sống của mà y! An nóị
- Tao đã hoà i nghi cuộc sống từ lâụ
Dung tá»±a mình và o thân cây phÃa sau yên lặng má»™t lát tiếp:
- NghÄ© kỹ ra, cuá»™c Ä‘á»i cÅ©ng khá tình cá». Giả sá» cha mẹ tao không kết hôn vá»›i nhau là m sao ngà y nay có taá» Hay giả sá» há» gần nhau trước hay sau má»™t năm thì cÅ©ng chưa chắc có tao hiện diện. Giả sá» ... ...
- Thôi đừng giả sá» chi nữa, cà ng nghÄ© cà ng không Ä‘i đến đâu cả, muốn váºy sau nà y mà y chá»n ban triết đị
- Thôi được rồi tao không nói đến chuyện của tao nữa, bây giỠđến chuyện của mà ỵ Tại sao lại thở dà ỉ Phải tại thằng hỠTừ hay không? Tao chúa ghét mặt hắn.
An yên lặng không đáp.
- Tại saỠNói đị Dung hối thúc.
- Mầy muốn tao nói gì bây giá»? An há»á»‹
Dung nhìn bạn thở dà i bảo:
- Thấy mà y không giải quyết được gì cả. Tại sao mà y không tự giải thoát lấy mà y, thằng hỠTừ tự nó còn lo chưa xong.
- Tao biết nhưng tao không là m gì được cả. An đáp.
- Mầy lại cãi nhau vá»›i nó rồi à ? Dung há»i bạn.
- Sá»± tháºt là như vầy, hôm trước hắn có viết cho tao má»™t lá thư, bên trên có má»™t hà ng chữ nhá» tao vô ý nên không nhìn thấỵ Hắn cứ nhất định cho là tao há»i hợt vá»›i hắn, đến thư cá»§a hắn cÅ©ng không thèm xem, nhất định là phải có bạn trai khác, tao giải thÃch cách mấy hắn vẫn không thèm tin, mầy xem tao phải là m thế nà o bây giá».
- Tao nghĩ có lẽ hắn cố ý là m thế. Dung đáp. Nếu tao là mầy tao sẽ để mặc hắn, muốn là m gì thì là m.
- Không được, là m thế tao sẽ mất hắn, mầy tìm biện pháp cứu dùm taỠAn năn nỉ Dung.
- Lạ quá! Cái thây mầy bây to, mà cũng không chủ động được, tình cảm gì mà yếu ớt thế?
- Mầy chưa hỠyêu, thì là m sao hiểu được. An nóị
Dung nhìn lên trá»i cao:
- Tháºt tao chưa biết yêu, nhưng mầy quá chiá»u hắn nên dá»… bị hắn Ä‘á»a đầy, tao nghÄ© có lẽ hắn thÃch nhìn nét bối rối cá»§a mầy nên má»›i gây sá»± không đâụ Kỳ trước cÅ©ng thế, vì váºy theo tao, muốn trị bịnh mầy chỉ bá» mặc hắn là được.
- Tao không thể là m như váºy được, tao sợ mình sẽ đánh mất Ä‘i tình yêu, thôi thì mầy giúp tao Ä‘i, hãy lấy danh nghÄ©a mầy, viết cho hắn lá thư, Ä‘oan chắc là tao không có ai ngoà i hắn, xin hắn đừng tà n nhẫn vá»›i tao ... Tao biết chắc hắn sẽ tin mầy như lần trước.
- Tao không thÃch viết những lá thư loại đó. Dung đáp. Chỉ trừ trưá»ng hợp nó là thằng đại ngốc, má»›i không tin mầy không có ai ngoà i hắn. Nó cố tình kiếm chuyện, tao chưa viết đã giáºn run lên rồi, nếu có viết thì cÅ©ng chỉ toà n gai góc và đanh đá mà thôị
- Mầy giúp tao đi, viết nhẹ nhà ng chút. An năn nỉ bạn.
- ÄÆ°á»£c rồi, tao sẽ giúp mầy, nhưng tao nhất định không tán thà nh thái độ cá»§a mầỵ Theo tao, biện pháp tốt nhất là tuyện giao vá»›i hắn, hắn chưa xứng đáng vá»›i tình yêu cá»§a mầỵ
- Äừng nói váºy Dung.
- Tao há»i mầy, mầy yêu thằng Từ, mà yêu ở chá»— nà ỠDung để tay lên nhau, há»i An.
- Tao cũng không biết! Chỉ biết là mình yêu hắn, nếu mất hắn đi có lẽ tao cũng không sống được.
- Tao không hiểu sao, nó lại có thể là m mầy má»m lòng đến váºá»· Dung nóị
- Rồi má»™t ngà y nà o đó mầy sẽ yêu, khi đó mầy sẽ nháºn thấy rằng, nếu không được sống cạnh ngưá»i mình yêu thì đó là điá»u đại bất hạnh, tao cÅ©ng từng thá» cắt đứt, nhưng mà ... An nhún vai, không nói tiếp.
- Tao không cho rằng sẽ yêu má»™t ai đến độ đó ... Dung đáp. Nhưng tao mong rằng sẽ có ngưá»i yêu tao như váºá»µ
- Mầy là con nhá» Ãch ká»·. An nóị Tao biết đã có ngưá»i yêu mà y như váºá»µ Anh chà ng há» Trương luôn trồng cây si trước ngõ mầy, hay thằng há»c trò phổ trung ở đầu hẻm đó!
- Thôi đừng nói nữa, nghe phát nôn! Dung cướp lá»á»‹
- Ngưá»i ta yêu mầy, mầy lại phát nôn, đến má»™t lúc nà o đó khi tìm được ngưá»i mầy yêu, có lẽ mầy sẽ là ngưá»i say đắm nhất, và lúc đó mầy sẽ không còn cưá»i tao nữạ
Dung cưá»i, nhìn bạn:
- Tao cÅ©ng từng tưởng tượng đến sá»± yêu đương, nhưng tao đòi há»i ngưá»i đà n ông quá lý tưởng. Tao muốn có ngưá»i đà n ông kiêu hùng, nhưng phải biết dịu ngá»t, bay bướm, nhưng cÅ©ng phải trung thà nh! Ha! Ha! là m gì có má»™t ngưá»i đà n ông có được những cá tÃnh mâu thuẫn như thế. Có lẽ khắp thế giá»›i cÅ©ng chưa tìm được má»™t ngưá»i, nhưng dù có Ä‘i nữa thì là m gì để ý đến đứa ti tiện không đẹp như taá» Vì thế có lẽ tao sẽ không có được tình yêu như ý.
- Má»™t lúc nà o đó khi tình yêu đến, mầy sẽ không còn để ý đến những Ä‘iá»u kiện không tưởng kiạ An đáp.
- Mầy quá tình cảm, có lẽ tao sẽ không thể yêu như váºy, tuy nhiên tao cÅ©ng ao ước được yêu má»™t lần. Tao sẽ yêu ngưá»i như ngưá»i đã yêu ta, câu đó trÃch trong má»™t quyển sách, không phải cá»§a chÃnh tao, nhưng diá»…n tả được tâm trạng cá»§a taá» Bây giá» thì tình cảm đó Ä‘ang ngá»§ yên. Tao hiện có má»™t vết thương lòng, đó là cha mẹ tao không yêu tao như yêu các em tao, mà tao hằng mong má»á»‹ Có lẽ khi có tình yêu tao sẽ không quan trá»ng hóa tình thương cá»§a cha mẹ nữạ Tao không được cha mẹ yêu chỉ vì há»c kém! Tháºt bất công quá! DÄ© nhiên, tao cÅ©ng có những lầm lá»—i cá»§a mình, tao quá cứng đầu và ưa thÃch nổi loạn. An Æ¡i, sá»± sống cá»§a tao có thừa thãi chăng mà sao không ai ưa tao cả.
- Tao yêu mầy! An vuốt tóc bạn.
Dung gục đầu trên khủy tay, tay xiết chặt tay bạn, hỠngồi yên lặng bên nhau, một lúc sau Dung khẽ bảo bạn:
- An, tao muốn nghe mầy đà n guitar, bản nhạc của chúng mình đó. Hôm nay bỗng dưng tao cảm thấy buồn vô cùng.
- Äừng buồn nữa, tao bị lây bây giá». An đáp.
Dung đứng dáºy, hai tay vò rối tóc, hình như nà ng muốn dứt Ä‘i ná»—i buồn trong đầu, Dung cầm quyển số ký lục lên bảo An:
- Thôi chúng mình Ä‘i! Giao quyển sổ cho xong rồi lên lầu, không chừng chúng nó đã quét dá»n xong, mình Ä‘i kiếm con Vân nói phà o chÆ¡i cho đỡ buồn.
An đứng dáºy, hai đứa Ä‘i vá» văn phòng. Dung bảo:
- Hôm hè, tao có quyển tiểu thuyết cá»§a Tô Äức Man, vai chánh trong truyện là kẻ luôn yêu Ä‘á»i, má»™t hôm vì đụng phải đôi cánh xám cá»§a phu nhân sầu muá»™n, từ đó bắt đầu rÆ¡i và o những sá»± buồn bã triá»n miên. Tao tưởng là bà mang sầu muá»™n đó bao giá» cÅ©ng ở bên cạnh tao, và đôi cánh xám kia lúc nà o cÅ©ng đụng đến.
Sau khi giao sách cho văn phòng xong, An và Dung lên lầu, Dung và von:
- Tao luôn có phu nhân sầu muá»™n bên cạnh, còn con Vân luôn được ngưá»i mang vui vẻ cáºn ká».
Bên ngoà i hà nh lang, Vân tay cầm thùng nước vừa chạy vừa lá»›n tiếng chá»i, Ä‘ang rượt theo Tần để tạt, trong khi chiếc váy cá»§a cô ta đã bị thấm ướt. Tần má»™t tay cầm chổi lông, vừa chạy vừa la, Má»i ngưá»i cùng đổ xô ra xem rượt bắt. Má»™t số khác cầm giẻ, tay cầm chổi reo hò cổ võ theá»
- Mầy xem, chúng nó đến giá» má»›i bắt đầu quét dá»n, có lẽ mình tránh không khá»i, phải quét dá»n rồị An nóị
- Con Tần mà lãnh chức trưởng ban phục vụ thì phải biết. Dung đáp.
- Nhưng dù sao nó cÅ©ng dá»… thương, tao thÃch nó.
Nhìn theo cuộc đuổi nhau xong, Dung và An lẫn và o trong đám đông cùng là m việc.
Tà i sản của quykiemtu
17-10-2008, 08:09 AM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 4
Con lá»™ Tân Sanh nằm dà i và thẳng tắp, vừa được tráng nhá»±a xong. Bên cạnh rãnh nước ngưá»i ta trồng thêm má»™t hà ng cây Bá, đặt và i chiếc ghế đá bên cạnh để khách bá»™ hà nh nghỉ chân. Äây là con lá»™ mà Dung và An hà ng ngà y phải Ä‘i qua, má»—i buổi chiá»u, việc trở vá» không cần kÃp bằng lúc Ä‘i há»c nên An và Dung thưá»ng dắt tay nhau, bách bá»™ vá» nhà mà không cần dùng xe buýt.
Cảnh hoà ng hôn má»—i chiá»u trên mặt lá»™ rất đẹp. Mặt trá»i đã ngá»§ bên kia sưá»n núi, ráng chiá»u hồng cả bầu trá»i và phản chiếu xuống phố nhuá»™m mà u hồng cảnh váºt. Từ bên rà o cá»§a trưá»ng chuyên nghiệp công nghệ trở Ä‘i là những cánh đồng ngáºp nước. Má»™t lần, Dung trông thấy má»™t cánh cò trắng từ ruá»™ng nước bay lên, ráng hồng là m đôi cánh đỠá»ng, nà ng đã xúc động, Ä‘á»c khẽ "ráng rÆ¡i, cánh lá»™ bay cao". Từ đó trở Ä‘i, An và Dung thưá»ng gá»i con đưá»ng nà y là "Con đưá»ng cá»§a ráng chiá»u", An được Dung gá»i là "ngưá»i bạn trên đưá»ng ráng chiá»u".
Chỉ có trên con lá»™ nà y, An và Dung má»›i tìm được yên ả cho tâm hồn mình, dù không bảo nhau há» cÅ©ng cố không nghÄ© đến việc sách vở và thi cá».
Và o má»™t buổi chiá»u cách tuần sau khi khai giảng, An bảo bạn:
- Dung có biết tụi nó xì xà o gì vỠmình hay không?
- Có phải bồ nói chúng bảo mình đồng tình luyến ái chớ gì, hơi đâu mà mầy để ý đến việc đó.
- Nhưng mà ... Dung nè, nếu tao là con trai tao sẽ yêu mầy ngaỵ
- Tao cũng thế. Ráng hồng là m má Dung đỠthắm.
- Như váºy trong hai ta phải có má»™t đứa là m con trai, mầy có đủ đặc tÃnh cá»§a má»™t ngưá»i đà n bà , như váºy nên là con gái, tao sẽ là trai nhé!
Dung trêu bạn:
- Mầy là m con trai cÅ©ng được Ä‘i, nhưng con gái không phải là tao, mà phải là anh chà ng há» Từ cá»§a mầy, có như váºy mầy má»›i có thể tìm chuyện không đâu để trả đũa lại cho nó chứ. Váºy cho công bằng.
- Như thế tao và nó Ä‘á»u là nạn nhân cá»§a nhau cả hay saá» An bá»—ng nghÄ© đến nghÄ©a bóng cá»§a câu nói đỠcả mặt.
- ÄÆ°á»£c Ä‘á»i Ä‘á»i là m nạn nhân cho nhau mãi, mầy không thÃch hay saá» Dung trêu bạn.
- Con nhá» nà y hay ghẹo ngưá»i ta quá!
Dung cãi lại:
- Như váºy còn đỡ, mầy mà gặp con Vân cà ng chết. Mầy biết không hôm sáng ná»™p sổ cho văn phòng, lúc Ä‘i ngang thư viện, tao và Vân bá»—ng gặp ông Sói (biệt hiệu cá»§a Vân đặt cho má»™t giáo sư khác) đầu đội nón, trong lúc trá»i Ä‘ang nóng ná»±c, Vân nhìn thấy ghẹo ngaỵ - Thưa thầy, thầy không dùng thuốc má»c tóc cá»§a mỹ viện à ? Khiến cho ông ta phải đỠcả mặt, sau đó Vân má»›i mách tao biết là trong kỳ hè vừa qua, ông Sói đến mỹ viện cá»§a má»™t bác sÄ© danh tiếng để trị bịnh sói đầụ Vị bác sÄ© kia bảo ông ta phải nhổ luôn những sợi tóc còn lại rồi sẽ trị saụ ông ta tin ngay, nhưng không ngá» tóc đâu không thấy má»c mà mất cả phần tóc trước. Sợ khó coi, ông phải đội nón suốt ngà y từ đó biệt danh ông Sói đầu biến sang trá»c đầu luôn.
An nghe xong cưá»i to:
- Tao không ngỠcon Vân lại độc đến thế, con nhỠbất nhân thất đức quá.
- Con Vân nó tinh lắm nhé, chuyện cá»§a ai nó cÅ©ng biết cả, tao ngồi cạnh nó, trưa nà o cÅ©ng không nghỉ được, không há»c được mà chỉ nghe nó nói tếụ
- Nghe nói con Tần ngà y nà o cÅ©ng gây vá»›i nó phải không? Hôm nay tao nghe con Tần nó thá» cái gì mà trên trá»i dưới đất là m chứng, tôi mà chÆ¡i vá»›i con Vân nữa tôi không là con ngưá»á»‹
- á»i, hÆ¡i đâu mà nghe con đó thá», hôm trước đây vì con Hoa không kịp chỉ cho nó câu đại số, không ngá» lúc thi lại trúng đỠđó. Tần là m tháºt, nó cÅ©ng đến trước mặt con Hoa thá» như váºy, con Hoa tưởng thiệt. Chiá»u đến con Tần quên mất lá»i thá», nó lại đến nhá» con Hoa chỉ cho bà i Váºt Lý, con Hoa không thèm chỉ, thế là nó lại oang oang cái miệng lên nói, nó có là m gì cho con Hoa giáºn hồi nà o đâu mà con Hoa lại giáºn nó. Tụi tao nghe nó nói cưá»i muốn chết luôn.
An cÅ©ng cưá»i, nhưng bất chợt nhá»› ra má»™t Ä‘iá»u gì, An há»i:
- Dung ơi! Hôm kia thi đại số mầy được mấy điểm?
Nụ cưá»i trên môi Dung chợt tắt, cúi đầu nhìn xuống, nhưng bước chân cá»§a Dung bá»—ng trở nên nặng ná».
- Äá» cáºp chi đến việc đó váºy An?
An hiểu bạn vỗ vai Dung nói:
- Thôi đừng lo, lần sau ráng váºá»µ
Lần sau, lại lần sau! Dung thấy tức giáºn vô cá»›. An bảo bạn:
- Thôi bá» qua Ä‘i, đừng bà n đến chuyện đó nữạ Tao đố mầy váºy chá»› mai đây thầy Nam sẽ cho đỠluáºn gì? Tao mong rằng đỠsẽ không là "ký ức sinh hoạt ngà y hè" hay "đón mừng niên há»c má»›i" nữạ
An biết bạn giá»i vá» văn chương, nhưng muốn xoa dịu ná»—i buồn cá»§a bạn, nhưng Dung vẫn lặng lẳng không đáp.
Những tia nắng cuối cùng cá»§a mặt trá»i đã tắt, mà n đêm bao trùm lên vạn váºt. Dung xiết chặt tay bạn khẽ nói:
- An nè, mầy xem tao có phải là đứa lưá»i há»c đâủ Trong giá» há»c tao rất chú tâm há»c cÅ©ng như ở nhà , đại số, vi phân, váºt lý ... má»—i ngà y tao Ä‘á»u có là m, tao là m việc đến cả má»™t giá» sáng. Thế mà má»—i lần thi lại thiếu Ä‘iểm. Phải chi toán nó dá»… là m như thi phú thì hay biết mấỵ
- Tao vẫn phục tà i viết văn của mầỵ Hôm trước bà i cổ thi mầy cho tao xem, đến cách phân đoạn tao mù tịt cả.
- Biết cách phân tÃch má»™t bà i thÆ¡ nà o có Ãch chi đâủ Thi lên đại há»c đâu có cần đến nó, mầy là m sao mà toán lại giá»i như váºá»·
- Tao cũng không biết, nhưng tao biết chắc mầy sẽ trở thà nh một nhà văn lớn. Mầy là một thiên tà i Dung ạ, đừng vì những việc nhỠnhặt mà buồn rầụ
- Thiên tà ỉ Thiên tà i để là m gì? Lúc bé trong gia đình ai cÅ©ng cho là tao có khiếu văn chương, nhưng khi há»c lại thi Ä‘áºu vá»›t mãị Không có lần nà o vì lý do thi cá» mà tao lại không buồn rầụ Kỳ nầy, lại cÅ©ng không hy vá»ng lên được đại há»c.
- Äừng nói thế Dung, dù sao thì mầy có không lên được đại há»c, thì mầy viết văn cÅ©ng được váºá»µ Äâu phải tất cả những văn hà o Ä‘á»u phải tốt nghiệp đại há»c đâủ
- Không dá»… dà ng thế đâu, tao mà thi rá»›t, cha mẹ tao sẽ phiá»n lòng. - Dung đáp chân đá nhẹ hòn sá»i dưới chân ra xa - Tao ghét lối giáo dục sai lầm nà y, tại sao phải há»c toán, lý hóả Sau nà y ra Ä‘á»i, đâu có dùng nó để câu cÆ¡m được đâủ
An chưa kịp đáp thì tiếng còi xe từ phÃa sau vang lên. Dung và An quay lại, má»™t cáºu há»c sinh Ä‘i xe đạp phÃa sau nhìn há» cưá»á»‹ An mừng rỡ:
- Anh Từ đó phải không?
- Tôi Ä‘i theo các cô đã má»™t Ä‘oạn đưá»ng dà i mà các cô vẫn không haỵ Các cô nói vá»›i nhau những gì mà khi lại vui cưá»i, lúc buồn so váºá»·
Từ không cao lắm khi đứng cạnh An, nhưng được chiếc mÅ©i cao, đôi mắt sáng và thân hình khá cân đối, nhưng dáng dấp lại hÆ¡i công tá».
- Theo tình hình nà y có lẽ tao phải đi trước tốt hơn An ạ - Dung nóị
- Äừng Dung, đợi tao vớị - Lá»i nói cá»§a An có vẻ không được thà nh tháºt cho lắm.
- Hai ngưá»i nói chuyện Ä‘i, tôi báºn phải vá» trước, bà i vở khá nhiá»á»¥ - Dung nhìn An - Thôi tao vá» nghe An, mai nếu mầy có đến trưá»ng trước tao là m Æ¡n xuống văn phòng lấy quyển ký lục giùm tao nhé.
- ÄÆ°á»£c rồi, thôi tạm biệt!
Dung má»™t mình lầm lÅ©i Ä‘i, nghÄ© đến An và Từ, nó là lạ là m saá» á»’! ái tình nó bà máºt, nó như váºy đó. An dầu thương bạn cách mấy khi gặp Từ rồi thì trong mắt hắn có lẽ chỉ biết đến Từ thôị
Dung quẹo sang đưá»ng TÃn NghÄ©a, Ä‘oạn lách mình và o ngõ hẻm. Tháºt ra, thì Ä‘i thẳng con đưá»ng nà y, Dung cÅ©ng có thể đến được nhà ở Hòa Bình đông lá»™ nhưng Dung thấy thÃch Ä‘i ngá» nà y hÆ¡n, có lẽ vì sá»± yên tịnh cá»§a nó. Dá»c theo bên hẻm là hai dãy nhà cây lụp xụp, xen kẽ có ngôi miếu nhá» lúc nà o cÅ©ng hương đèn nghi ngút. Dung nghÄ© đến những ngưá»i sống trong những ngôi nhà gá»— nà y, cuá»™c sống có lẽ chỉ toà n đầy những sá»± Ä‘au khổ, vất vả, già nh giá»±t lẫn nhaụ Nà ng lạ lùng: như thế tại sao há» vẫn thÃch được sống, quả tháºt là mâu thuẫn.
PhÃa trước bên dưới chân cá»™t đèn hà ng ngà y Ä‘i quạ Bóng chà ng trai, thân cao gầy trong bá»™ đồ và ng bên chiếc xe đạp hà ng ngà y vẫn chỠđợi nà ng Ä‘i quạ Từ giữa niên há»c trước đến giá». Anh chà ng quá nhút nhát nhưng má»™t hôm đã thu hết can đảm bước đến xin là m quen vá»›i nà ng. Trong lúc quá thẹn, Dung bước nhanh, chỉ nghe lá» má» hắn nói tên hắn và ngỠý gì không rõ. Nà ng chỉ nhá»› mang máng gương mặt đỠá»ng đầy vẻ trẻ thÆ¡ cá»§a hắn. Từ đó đến nay hắn vẫn đứng đấy lặng im nhìn nà ng Ä‘i quạ Má»—i khi Ä‘i ngang Dung phải bước nhanh không dám quay lại nhìn, đôi má á»ng hồng.
Nhiá»u khi Dung lạ lùng, không hiểu anh chà ng nà y có Ä‘iên hay không? Vì không là m quen, không bắt chuyện được, thì không hiểu là m sao hắn nói được chữ yêủ
Äến cổng Dung gặp cô Lưu bên cạnh, má»™t ngưá»i đà n bà thÃch ngồi lê đôi mách, nà ng gáºt đầu chà o và bấm chuông nhà , Giang Lân em trai Dung ra mở cá»áº¡
Gia đình Dung ngoà i cha mẹ ra còn ba chị em, Dung là chị cả kế đến Giang Lân rồi Giang Nhạn Nhược cô bé út của nhà .
Lân nhá» hÆ¡n Dung hai tuổi là con trai duy nhất trong gia đình, vì thế Dung thưá»ng gá»i đùa Lân là cục cưng cá»§a nhà há» Giang. Thuở trước khi ná»™i còn sống Lân được ông xem như nguồn an á»§i, má»—i khi gặp chuyện buồn phiá»n, ông thưá»ng đến trước ảnh Lân treo trên vách, ngắm xong tá»± nhá»§: - Ta có được đứa cháu ná»™i như thế nà y thì phiá»n chi những chuyện không đâủ
ông cÅ©ng thưá»ng vò đầu Lân và bảo cùng cha Lân:
- Ta biết nó sẽ là kẻ hÆ¡n ngưá»i, tiếc rằng ta không thể sống đến ngà y ấỵ
Bây giá» thì thiên tà i đâu không thấy, chỉ thấy sá»± liếng thoắng và hay gây sá»±, tuy nhiên Lân há»c rất giá»i dù không siêng năng cho lắm, trong lá»›p Lân không bao giá» sụt dưới hạng năm.
Năm nay Lân đã mưá»i sáu tuổi, há»c đệ tam và cao hÆ¡n Dung cả cái đầụ Nó thưá»ng tinh nghịch má»—i lần đứng gần Dung là so cao thấp và hay gá»i Dung là bà lùn má»—i khi Ä‘o xong.
Lân cÅ©ng thÃch há»™i há»a, nó há»a rất giá»á»‹ Giang Nhưỡng Chỉ, cha Dung biết con có khiếu vá» há»a nên từ năm Lân mưá»i hai tuổi đã cho Lân thụ giáo cùng nữ há»a sÄ© danh tiếng há» Tôn. Giá» thì tà i há»a cá»§a Lân cÅ©ng khá giá»á»‹
Lân là đứa con trai giầu tình cảm, trong nhà biết cha thương nên thưá»ng ăn hiếp Dung và Nhược, tuy nhiên khi ra đưá»ng, má»—i khi nghe ngưá»i ta nói xấu Dung hay Nhược là Lân chả bao giá» tha thứ.
Nhìn thấy chị đã vá», Lân ghẹo:
- Chà o đại tiểu thÆ¡ đã vá»!
Dung và o nhà , đây là cư xá cá»§a trưá»ng đại há»c, nÆ¡i đó cha nà ng là giáo sá»±
Bên trong cổng là khu vưá»n hoa nhá», trồng đầy chuối Mỹ Nhân và cây Tông Lữ. Ngôi nhà cất theo kiểu Nháºt, gồm bốn phòng ăn thông nhaụ Gian đầu được dùng là m phòng khách và văn phòng cá»§a cha, gian sau là phòng ngá»§ cá»§a cha mẹ, hai gian còn lại hai bên, má»™t gian dùng là m phòng ngá»§ cá»§a Lân, đồng thá»i cÅ©ng là phòng ăn, gian phòng còn lại là phòng chị em Dung, Nhược, gian nà y ăn thông nhà bếp.
Dung cởi hà i xong, vá»™i Ä‘i tìm cÆ¡m, nhưng hôm nay mùi thÆ¡m xà o nấu ở bếp núc lại không ngá»i thấy, nà ng xuống bếp, bếp lò lạnh tanh, Lân nhìn chị nhún vai:
- Mẹ Ä‘ang giáºn cha, chị thế mẹ nấu cÆ¡m váºá»µ
- Tao nấu sao được! Bà i vở cả đống còn chưa là m, mai lại còn thi Anh Văn nữạ
- Váºy chứ là m sao bây giá»? Không lẽ cả nhà nhịn cÆ¡m?
NÆ¡i phòng khách, Giang Nhưỡng Chỉ hai tay chắp sau Ä‘Ãt Ä‘i tá»›i Ä‘i lui, ông dáng không cao lắm, lúc trẻ rất đẹp traị Bây giá» tuy đã lá»›n tuổi thân thể có máºp ra, nhưng những nét xưa vẫn chưa xóa má», lại thêm cặp kÃnh cáºn nÆ¡i mắt khiến ông cà ng có vẻ vững chãi hÆ¡n.
ông có thói quen mặc áo dà i, chiếc áo thưá»ng dÃnh đầy phấn và lông mèỠPhấn là do thói quen lúc dạy thưá»ng vuốt tay và o áỠCòn lông mèo là do cái thú nuôi mèo cá»§a ông. Có lúc trong nhà nuôi đến bảy chú mèo, nhưng sau vì bị vợ nhằn quá, nên bây giá» chỉ còn độc nhất má»™t chú mèo trắng mà thôị Nó thưá»ng ngá»§ yên trên đùi ông má»—i khi ông ngồi nghỉ. Do đó, phấn và lông mèo là những dấu hiệu thưá»ng tìm thấy nhất trên ngưá»i cá»§a cha Dung.
Hai năm gần đây, nhá» viết sách và dạy giá»i, ông Giang đã bắt đầu nổi tiếng, ông báºn rá»™n suốt ngà y trong những công việc viết sách, Ä‘i diá»…n giảng hoặc lên tiếng trên đà i phát thanh. Sá»± báºn rá»™n vẫn không thay đổi được nguyên tánh con ngưá»á»‹ ông Giang có hai ý thÃch, đó là du lịch và chÆ¡i cá». Du lịch thì vì tuổi đã khá cao nên ông cÅ©ng Ãt Ä‘i, còn việc chÆ¡i cá» thì không thể bỠđược. Má»—i tuần phải có mặt nÆ¡i vưá»n cá» Ãt nhất là ba lần. Äó cÅ©ng là lý do chÃnh cá»§a cuá»™c xà o xáo trong gia đình. Vợ ông thưá»ng chống đối, cho rằng đánh cá» mệt trÃ, có hại sức khoẻ. Má»—i lần đánh cá» thưá»ng có cá bạc, ông Giang thưá»ng thua, khiến bao nhiêu tiá»n tiện tặn không dám xà i cá»§a vợ, cà ng lúc cà ng vÆ¡i Ä‘i, lại là m mất Ä‘i không biết bao nhiêu thì giá» quý báu bên bà n cá». Bà Giang không thể không nổi giáºn được. Nhìn thấy Dung đã vá», ông Giang ngưng chân lại bảo:
- Con xuống nấu cơm đi Dung.
- Thưa cha, hôm nay con quá báºn.
- Äừng cãi, con gái lá»›n phải phụ giúp gia đình chứ.
Là m con gái tháºt khổ, việc là m phải nháºn trước, còn ăn uống hay đùa vui thì lại hưởng sau má»i ngưá»á»‹ Dung định quay xuống bếp, chuông cổng bá»—ng reo vang, có lẽ Nhược đã vá», Dung nghÄ©, nà ng vá»™i ra mở cá»áº¡
Nhược năm nay mưá»i ba tuổi, nhưng đã cao bằng Dung, cô bé há»c đệ lục tại trưá»ng nữ trung há»c khác ở tỉnh. Bản tánh trái ngược Dung. Dung sầu muá»™n bao nhiêu thì Nhược lại liếng thoắng bấy nhiêụ Là đứa được mẹ yêu nhưng cÅ©ng há»c giá»i nhất. Không bao giá» Nhược há»c đứng hạng nhì sau chúng bạn trong lá»›p.
Nhược và o nhà , ông Giang gá»i:
- Con và o an á»§i mẹ con Ä‘i, mẹ Ä‘ang giáºn đấỵ
Nhược vừa cởi hà i vừa trách cha:
- Ai biểu cha hôm qua vá» quá muá»™n chỉ Phải cha vá» sá»›m tà thì vừa đỡ thua vừa không là m mẹ phiá»n! Cái ông nhà há» Vương đó, ổng cứ khÃch cha mãi, để dá»… bá» thu tiá»n cha và o túi ổng.
ông Giang nhìn con, đứa con đủ cả đức tin cá»§a mẹ nó, ông phì cưá»i:
- Thôi đừng nói báºy! Có giá»i đến vưá»n cá» trả thù giùm cha đị
Tiếng bà Giang từ trong phòng vá»ng ra:
- Hừ, má»™t mình hư há»ng không đủ sao mà lại muốn táºp cho con hư nữa chứ.
ông Giang cau mà y, ông hÆ¡i pháºt lòng, đã đà nh vợ chồng giáºn há»n nhau nhưng Ãt ra cÅ©ng phải giữ thể diện cho ông trước mặt cá»§a lÅ© con, phải để chúng kÃnh trá»ng ông chá»›. Cái gì đánh cá» mà bảo là hư há»ng, nói chi lá»i nặng nỠđến thế.
Nhược mang vở và o phòng mẹ, bà Giang tuy lá»›n tuổi nhưng rất hiếu há»c. Bản tÃnh hiếu thắng và cương quyết. Thuở nhá» bà vốn là con nhà già u, còn ông Giang chỉ là anh há»c trò rách nát. Nhưng vì tình yêu, bà đã từ bá» nếp sống già u sang để sống trá»n vẹn cho chồng. Bà chịu cá»±c chịu khổ chỉ mong má»i chồng có được má»™t ngà y vinh quang, nhưng ông Giang quá an pháºn, không thÃch ganh Ä‘ua khiến bà thất vá»ng. Lấy nhau đã hai mươi năm nhưng cuá»™c sống vẫn cháºt váºt, chỉ có thêm má»™t chút hư danh mà thôị
Äôi khi trong lúc buồn, bà cảm thấy hối tiếc vì việc thà nh hôn quá sá»›m cá»§a mình. Sá»± thất bại cá»§a hôn nhân đã là má»™t ná»—i buồn, nhưng vá»›i Dung, việc há»c bê bối cá»§a nà ng cà ng khiến bà phiá»n hà thêm.
Có má»™t lần là m sai toán, Dung bị bà trách, Dung đã cãi lại bà bằng những câu quá tà n nhẫn vô tâm khiến bà cảm thấy Ä‘au nhói ở tim. Chỉ còn Nhược, cô gái út nhất nhà , là điá»u an á»§i cho bà thôị
Nhược đến gần mẹ, bà Giang xoa đầu con há»i:
- Lúc trưa con đã ăn gì chưả
- Xong rồi nhưng giỠvẫn đóị
- Con ăn gì?
- Con ăn hết một tô mì và hai ổ bánh.
- Hết bao nhiêủ
- Chỉ có 5 đồng.
- Ãt thế, sao con không ăn thêm?
- Thôi đủ no rồi mẹ ạ!
Nhược ngã và o lòng mẹ nũng nịu:
- Mẹ Æ¡i! mẹ đừng giáºn cha con nữa nghen! Mẹ giáºn là m cả nhà buồn, cả con cÅ©ng không chịu đâu!
Bà Giang vuốt tóc con:
- Mẹ thấy con, mẹ hết giáºn rồị Con ráng con há»c để mẹ hãnh diện nghe!
- Con nhất định ráng há»c, mẹ đừng lo!
Nhược vừa nói vừa hôn mẹ.
Dung và o phòng chà o mẹ xong xuống bếp thổi cÆ¡m. Há»a lò nguá»™i lạnh, Dung lại không biết mở ga để đốt nà ng đà nh nhóm lá»a bằng củị Trong lúc Ä‘ang lui cui chẻ cá»§i, mẹ Dung và o:
- Thôi để đó cho mẹ, con Ä‘i há»c Ä‘i, cuối năm thi rá»›t đại há»c thì đừng nhìn mặt mẹ nữạ
Dung rá»a tay trở và o phòng, mở rá»™ng cá»a sổ, ngồi lẳng lặng nhìn ra bầu trá»á»‹ Bầu trá»i đã vỠđêm. Dung lấy vở ra, tá» giấy thi bá»—ng lá»t ra ngoà ị Äây là kết quả bà i thi đại số hôm trước. Hai con số không nằm to tướng trên giấỵ Không ngá» sau lưng Lân đã đứng nhìn thấy tá»± bao giá», Lân chụp lấy la to:
- á»’, chị há»c giá»i quá lại ốc vịt.
Tiếng cưá»i cá»§a Lân là m Dung ngượng vô cùng. Nà ng Ä‘uổi theo Lân để giá»±t lạị Mẹ Dung từ nhà bếp nhìn ra há»i:
- Bà i thi của ai đó?
- Thưa của chị Dung. - Lân đáp.
- GiÆ¡ xem. - Lân vừa đưa cho mẹ vừa nhìn chị chá»c quệ Dung chỉ biết cúi đầụ Cắn chặt đầu ngón tay để khá»i báºt khóc, nà ng thấy lòng Ä‘au thắt, nước mắt lưng tròng khi nghe mẹ bảo:
- Mẹ không biết con sẽ là m gì vá»›i khả năng như váºá»µ Há»c thì không siêng, thi lại không Ä‘áºu, chỉ có nước mắt mà thôị
Ná»—i buồn không thể nén trong lòng. Những giá»t nước mắt bắt đầu tuôn trà ỠCó ai biết ná»—i uất ức cá»§a nà ng đâụ Nà ng đã cố gắng vá»›i tất cả khả năng cá»§a mình nhưng có lẽ vì vô duyên vá»›i toán há»c. Nà ng hiểu mình và cảm thấy tuyệt vá»ng không cùng. Mẹ không hiểu cho con, mẹ chỉ biết rầy phạt con. Các em cÅ©ng thế nà o có ai thông cảm vá»›i chị đâụ
- Không Ä‘i há»c Ä‘i! Còn đứng đó khóc mãi saá»
Mẹ Dung cảm thấy tức giáºn vô cùng. Thuở xưa bà nà o có há»c dốt như Dung đâủ Dung cÅ©ng khá thông minh, giá»i văn chương từ thuở nhá». Bà không thể nà o tha thứ cho những đứa biếng há»c.
Mẹ Dung giáºn dữ bá» và o bếp. Tại sao chúng không giống bà , chỉ giống cha chúng. An pháºn, biếng lưá»i, không cầu tiến. Tất cả là m bà nản lòng vô cùng.
Äối vá»›i ông Giang thì sá»± há»c cá»§a Dung không quan trá»ng lắm. ông cho rằng nó là gái dù nó có há»c đến Tiến sÄ©, Thạc sÄ© Ä‘i nữa thì công việ c chánh phải là m chẳng qua cÅ©ng chăm sóc con cái, bếp núc, còn việc há»c là phụ, tuy nhiên ông cÅ©ng sẽ không sẵn sà ng tha thứ cho Dung nếu Dung thi rá»›t và o đại há»c. ông sợ thiên hạ đà m tiếu: "Con giáo sư Giang Nhưỡng Chỉ thi rá»›t đại há»c". Nghe tiếng Dung khóc ông vá»™i quay qua an á»§i Dung:
- Con gái lá»›n rồi khóc mãi ngưá»i ta cưá»i chá» Lần nà y là m bà i kém thì lần sau cố gắng váºá»µ Thôi Ä‘i lau mặt đị
Dung thấy vÆ¡i Ä‘i niá»m sầu, nà ng hy vá»ng cha sẽ thông cảm mình. Nà ng muốn cùng cha tâm sá»±, nhưng khi nhìn lên thì ông Giang đã không còn đứng đấy và đang ngồi trên ghế xem bức há»a cá»§a Lân. Äây là bức tốc há»a, Lân đã vẽ Dung âu sầu khi Ä‘ang khóc. ông Giang xem tranh mắng yêu: Tối ngà y vẽ báºy mãi! nhưng giá»ng Ä‘iệu chứa đầy sá»± hà i lòng và khen ngợị
- Cha ngồi cho con vẽ cho cha một bức nhé, chỉ một tiếng đồng hồ thôị - Lân nà i chạ
- Không được cha Ä‘ang báºn.
- Thôi ná»a tiếng váºá»µ
- Thôi được, sang phòng khách Ä‘i, chỉ ná»a tiếng thôi nhé!
Dung nhìn theo dáng hạnh phúc cá»§a cha và em, lòng bá»—ng dâng lên ná»—i trống trải và cô đơn vô cùng. Ngoà i trá»i má»™t mà n đêm Ä‘ang phá»§ vây chung quanh, bóng tối đã lan rá»™ng bao giá».
Tà i sản của quykiemtu
17-10-2008, 08:10 AM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 5
Lá»›p há»c tháºt yên lặng, năm mươi mấy nữ sinh Ä‘ang say sưa theo dõi bà i giảng cá»§a Nam. Äây là má»™t bà i phú vá» Cung A Phòng cá»§a Äá»— Mục. ý nghÄ©a tháºt thâm sâu, lá»i văn lại trác tuyệt. Nam say sưa giảng giải, chà ng cố dùng cả những khả năng sẵn có cá»§a mình để giải thÃch cho các há»c sinh nghẹ "Bốp!" má»™t tiếng vang từ dưới lá»›p nÆ¡i chá»— bà n Vân dá»™i lên. Má»i ngưá»i giáºt mình quay lại, thấy má»™t quyển sách rÆ¡i bên dưới bà n, trong khi Vân mải mê say ngá»§. Việc ngá»§ gục trong lá»›p cá»§a Vân là việc thưá»ng xảy ra trong giá» há»c, trái hẳn những lúc tươi tỉnh vui đùa trong giá» ra chơị
Nam nhìn và o đồng hồ, chỉ còn 5 phút nữa là đã tan há»c. Buổi há»c đã kéo dà i bốn tiếng cá»§a buổi sáng, há»c sinh đã quá mệt má»á»‹ Nam thấy thương hại đám há»c trò nhá» cá»§a mình vô cùng. Há»c sinh đã quá mệt má»i vá»›i việc há»c bây giá», thế mà nhà trưá»ng vì sợ sÄ© số há»c sinh Ä‘áºu thấp, nên đã dồn nhét và o đầu những đứa bé nà y má»™t số bà i há»c má»›i như Tứ Thư, viết nháºt ký ...
Nam nhìn đám há»c trò bảo:
- Tôi biết các em đã quá mệt, nếu giảng thêm chắc lại có vở rơi xuống nữạ
Các cô cùng cưá»i, trong khi Vân vẫn bình yên trong giấc ngá»§. Dung ngồi cạnh vá»™i lay nhẹ bạn, Vân giáºt mình ngÆ¡ ngác.
Nam chá» tiếng cưá»i loãng dần, chà ng nói:
- Tôi xin báo cáo cho các bạn biết, hôm qua há»™i đồng giáo sư đã quyết định là bắt đầu ngà y mai chúng ta sẽ há»c thêm phần Tứ thư, váºy mai các bạn nhá»› Ä‘em theo sách. Tôi bắt đầu giảng cho quý bạn phần Mẫn Tá» trước, sau đó chúng ta sẽ há»c vá» phần luáºn ngữ. Ngoà i ra, các bạn cÅ©ng phải viết nháºt ký má»—i ngà y để ná»™p cho tôi, đối vá»›i vấn đỠnà y tôi hiểu các bạn đã quá mệt nên cho phép ai muốn ná»™p thì ná»™p, không thì thôi, thà như váºy còn hÆ¡n để các bạn miá»…n cưỡng viết chẳng ra cái gì cả.
Chà ng yên lặng nhìn khắp lớp, đoạn tiếp:
- Bây giá» còn năm phút nữa tan há»c, váºy bạn nà o có ý kiến gì xin cho biết, để tôi giải đáp.
Há»c sinh bắt đầu ồn lên, sá»± yên lặng lá»›p há»c đã mất. Nam Ä‘i qua Ä‘i lại trên bục gá»— mắt nhìn xuống lá»›p, chạm phải đôi mắt Dung Ä‘ang nhìn chà ng. Dung bẽn lẽn quay Ä‘i nÆ¡i khác.
Con bé tháºt lạ lùng, Nam nghÄ©, niên há»c đã trôi qua quá ná»a, chà ng có thể tá»± hà o là mình hiểu rất rõ vá» bản tÃnh từng đứa há»c sinh cá»§a chà ng. Chỉ riêng có Dung, đứa bé mang má»™t trạng thái cô độc, yếu Ä‘uối nà y là cả má»™t bà máºt đối vá»›i chà ng. Nam nghÄ© rằng nhất định là Dung phải mang má»™t tâm trạng Ä‘au khổ nà o đó. Dung khác vá»›i những nữ sinh khác. Nà ng rất thầm kÃn, không thÃch Ä‘em tâm sá»± mình giải bà y cho kẻ khác nghẹ Dung thưá»ng đến phòng chà ng, đôi khi vì bổn pháºn ná»™p sổ, đôi khi cặp bạn vá»›i Tần hay Vân, nhưng Dung thưá»ng Ãt nóị Tuy nhiên má»—i lần Dung rá»i Ä‘i là má»—i lần Nam cảm thấy như mình đã mất mát má»™t cái gì, mà chà ng vẫn không hiểu rõ. Chà ng cÅ©ng không hiểu được tại sao mình quá chú tâm đến Dung như thế.
Tiếng chuông tan há»c vừa vang, các nữ sinh giống như đà n chim non vỡ tổ chÃu chÃt kéo nhau ra khá»i phòng. Tần báºn rá»™n tìm ngưá»i trá»±c phòng số má»™t, nhưng không ai chịu nháºn, vá»™i kéo Dung, nhưng Vân không cho, nhảy lên bà n la lá»›n:
- Pháºn sá»± ai nấy là m, sao bắt buá»™c ngưá»i ta thế.
Nói xong Vân kéo Dung theo mình.
Nam xuống lầu, Yến chạy theo giao chồng vở châu ký cho chà ng.
Äến phòng trá» Nam đặt chồng vở trên bà n Ä‘i rá»a mặt. Giá» nà y các bạn chà ng có lẽ Ä‘ang hiện diện ở phòng ăn. Nam tÃnh Ä‘i dùng cÆ¡m, nhưng sá»±c nhá»› ra chồng vở trên bà n, chà ng vá»™i lôi quyển cá»§a Dung ra xem.
Châu ký là bà i ghi lại những việc cần thiết trong má»™t tuần. Thưá»ng gồm bốn cá»™t: kiểm thảo sinh hoạt trong tuần, phương thức há»c táºp, chuyện trong tuần và mục tạp ghị Má»—i tuần phải ná»™p cho giáo sư để kiểm soát. Bà i cá»§a Dung lại không phân cá»™t, mà lại ghi riêng theo cảm nghÄ© cá»§a nà ng:
"Hôm nay, ngà y sinh nháºt thứ 18, má»™t cái tuổi mà biết bao nhiêu văn thi sÄ© đã ca tụng là tuổi cá»§a hoa má»™ng. Buổi sáng mẹ đón mình vá»›i câu: sống lâu trăm tuổị Mình chỉ cưá»i vì không mong gì sống đến đó. Tuổi hoa má»™ng đâu không thấy mà chỉ thấy toà n ác má»™ng, những ác má»™ng đáng thương. Vì tôi có những cÆ¡n má»™ng giản dị mà lòng vẫn không thá»±c hiện được. Thà dụ tôi chỉ mong ước được thanh thản như con mèo con Ä‘ang nằm trên hầm núp bom kia vá»›i quyển sách cá»§a Shakespear, Tolstoị..mà tôi có thể nằm xem má»™t cách sảng khoái không bị quấy rầỵ Nhưng tôi nà o được váºy, vì nếu là m thế cha tôi sẽ bảo: con muốn là m cái trò gì váºá»· Hoặc mẹ tôi sẽ la: con không muốn tiếp tục há»c đại há»c hay saá» Tôi thấy cuá»™c sống nà y quá khó khăn, bổn pháºn quá nhiá»á»¥ Nhiá»u khi tôi nghÄ©, không hiểu có phải tôi Ä‘ang sống cho chÃnh tôi hay không? Cái tuổi 18 đáng thương kia Ä‘ang bị định luáºt Newton vây kÃn, bị cản trở. Vì váºy nguyện vá»ng duy nhất trong sinh nháºt nà y là là m thế nà o trẻ hÆ¡n cái tuổi 18 hôm nayâ€.
Nam xếp táºp Dung lại, Ä‘oạn lấy vở Vân ra xem, chà ng thấy:
1. Kiểm thảo sinh hoạt trong tuần: Từ rà y trở vỠsau nếu tôi còn ngủ gục trong lớp nữa, tôi là đứa tồi, nhưng coi bộ là m đứa tồi dễ hơn là không ngủ gục.
2. Phương thức há»c táºp: Dung bảo toán đại số giống như đĩa khổ qua, khó nuốt quá. Tôi lại cho rằng nó là đĩa mì khét, không ăn thì đói, mà ăn thì khó trôị
3. Chuyện trong tuần: xin lá»—i, vì suốt tuần không Ä‘á»c báo nên không biết.
4. Mục tạp ghi: Tần lại giáºn tôi, nhưng tôi là kẻ dá»… tha thứ tá»™i ngưá»i, vì thế khi Tần rá»§ tôi ăn kem, tôi đã sẵn sà ng quên việc đã Ä‘oạn giao vá»›i nó. Ngoà i ra, khi giữ chức trưởng ban ká»· luáºt đến nay tôi thấy tôi là đứa dá»… thương nhất, nhưng văn phòng không đồng ý như thế.
Nam bá» vở xuống, chà ng đến phòng dùng cÆ¡m. Lòng thắc mắc không hiểu tại sao Dung và Vân bản tÃnh trái ngược nhau như thế, lại chÆ¡i thân nhau váºy được? Chà ng lại nghi ngá» cả chánh sách giáo dục từ chương như vầỵ Những quyển sách quá nặng nỠđã áp chế cả thiên năng cá»§a há»c trò. Dung viết văn khá lại bị ngá»™p thở vì toán, Vân vẽ giá»i lại bê bối bà i vở. Cái lối giáo dục phổ thông quá ôm đồm nà y đã là m hao mòn không biết bao nhiêu đứa trẻ tà i danh.
NÆ¡i lá»›p há»c, các nữ sinh tụ năm tụ ba ngồi chung dùng cÆ¡m trưa, vừa ăn vừa cưá»i đùa vui vẻ. Tần, Vân và Dung ngồi ká».
Tần kể nỗi khổ của mình cho Dung nghe:
- Hôm qua tao lại xực lộn với bà dì, tức quá chỉ muốn đi nơi khác ở cho xong. Nhưng trước khi đi, tao phải trả đũa bà ta mới được. Mầy có kế gì không, Dung?
Tần nhà ở táºn miá»n Nam, lên tỉnh trá» tại nhà bà dì để Ä‘i há»c.
Vân há»i Tần:
- Bà dì của mầy sợ chi nhất?
- Sợ mạ
- Váºy mầy là m ma nhát bả. Äể tao dạy mầy cách hóa trang, hôm vừa qua tao cÅ©ng khiến bà chị há» tao cuống cuồng má»™t tráºn.
- Không được đâu! Tao cÅ©ng sợ ma, rá»§i là m ma giả gặp ma thiệt thì saá»
Dung bảo:
- Váºy mầy viết bức thư nặc danh chá»i bả là xong chứ gì.
- Chá»i là m sao chá»›?
- Thì chá»i bả là con rùa chết, con két thối, dân ba xạá»..
Tần đau khổ:
- Tao nói thiệt mà bây cứ đùa mãị
Vân bảo:
- Thôi tao dạy mà y, mai mà y bắt má»™t túi sâu rá»m bá» và o giưá»ng bả, tao bảo đảm sáng hôm sau thế nà o mà y cÅ©ng được thưởng thức mà n hà i kịch haỵ
- Sâu rá»m chỉ thấy không cÅ©ng đủ khiếp, đừng nói chi đến bắt.
Rốt cuộc rồi cũng không giải quyết được gì cả, Vân đà nh tự mình tìm giải pháp riêng:
- ÄÆ°á»£c rồi, để hôm ấy tao sẽ núp dưới chân cầu đợi bả Ä‘i ngang, chỉ cần hù má»™t cái cÅ©ng đủ là m bả khiếp rÆ¡i xuống sông.
Câu chuyện lại bắt đầu thay đổi đỠtà i, Vân và Tần nói vá» những táºt xấu cÅ©ng như biệt danh cá»§a từng giáo sá»± Dung ăn vá»™i cÆ¡m, bảo các bạn:
- Tao còn bà i đại số chưa là m, không nói xà m với bây nữạ
Tần bảo:
- á»i! HÆ¡i đâu mà là m, đến lấy bà i cá»§a tao chép lại là xong, nhưng tao không bảo đảm đâu nhé, vì cÅ©ng là tái bản mà thôị
- Mặc tao, để tao là m.
Vân bảo Tần:
- Mầy để mặc nó, một lát giải không được lại khóc cho mà xem.
Dung lẳng lặng mang táºp ra là m bà i, để mặc Vân và Tần.
- Tao sợ nhất là và o phòng thầy Nam, phòng gì mà mù cả khói thuốc.
- Khói thuốc thì ai chẳng ghét, nhưng thầy Nam lại dá»… thương, có Ä‘iá»u gì thắc mắc tao vẫn nhá» thầy giải bà ỵ
Tần lảng sang chuyện khác:
- Nghe bảo thầy Giang đau phổi phải không?
- Chắc váºy, tao thấy ổng ốm quá, cách dạy cá»§a ông ta tháºt buồn cưá»i, để tao há»c bá»™ mà y xem nhé.
Vân nhẩy lên bà n, vói tay ra sau lấy chiếc kÃnh cáºn cá»§a Yến mang và o, nhìn quanh phòng, Ä‘oạn nhÃu nhÃu mà y, ho má»™t tiếng, giả giá»ng thầy Giang nói:
- Các bạn đã hiểu "dá»" chưả Tiếng rõ Ä‘á»c trại ra dá» khiến Tần ôm bụng cưá»á»‹
Dung liệng bút xuống cà u nhà u:
- Tụi bây là m ồn thế, ai là m việc được?
- Hứ! Bá»™ đợi đến tao là m ồn mà y má»›i giải không ra à ? Thôi nghỉ Ä‘i bồ Æ¡i, trưa mà không chịu nghỉ thì tháºt là khùng.
- Kệ tao là đứa khùng cũng được.
An từ sau Ä‘i đến, vá»— vai Dung. Dung quay sang nhìn bạn. Äôi mắt An nhìn ra bầu trá»i bên ngoà i má»™t cách buồn bã. Dung hiểu ý bạn, cất táºp và o tá»§ Ä‘i rạ Vân nÃu Dung lại bảo:
- ê! Ä‘i đâủ Sao con An đến rá»§ má»™t cái là đi liá»n váºá»· Không là m tÃnh nữa đỉ
- Äừng lá»™n xá»™n, tụi tao có việc riêng.
Dung nắm tay An xuống lầu, đến hồ sen công viên. Äứng tá»±a ngưá»i lên thà nh cầu nhìn xuống nước, bây giá» trá»i đã sang đông, hoa sen đã tà n, chỉ còn trÆ¡ lại những chiếc lá sen và ng úạ An ngắt đâu má»™t đóa hoa cúc và ng đến tá»±a cạnh bạn, Ä‘oạn bóp nát cả cánh hoa, khiến những tà n hoa rÆ¡i lả tả trên mặt hồ. Dung nhìn bạn bất nhẫn:
- Sao lại ác thế?
- Cúc má»c nÆ¡i hóc kẹt cá»§a vưá»n hoa, lúc bình thưá»ng vẫn không được ngưá»i chú ý đến, để hoa khô kéo rồi tà n lụn nÆ¡i đó, chi bằng để nó trôi trên giòng nước như thế nà y có nghÄ©a hÆ¡n không?
- Hôm nay, sao mà y lại có tư tưởng như váºá»· - Dung nhìn bạn cưá»á»‹
An lẳng lặng không đáp, má»™t lúc sau cháºm rãi bảo:
- Từ đã bá» tao, hắn đã có ngưá»i bạn gái khác.
Dung quay sang nhìn bạn, gương mặt An lạnh lùng xa xăm trông có vẻ rất háºn Ä‘á»á»‹
- Sao mầy biết?
- Chú tao hôm qua ra chợ bắt gặp chúng nó.
- Bây giá» tÃnh saá»
- Tao chỉ muốn giết hắn.
Dung đặt tay lên vai bạn an ủi:
- Tao thấy nó chưa xứng đáng để mà y giết.
Mắt An đã lưng tròng, những hạt nước mắt chực chỠrơi xuống.
- Mầy không thể khóc được, con ngưá»i cương nghị và thể thao như mầy, không thể nà o chảy những giá»t nước mắt thế kia, tao không muốn nhìn mầy khóc.
An thì thầm:
- Tao không khóc, và sẽ không bao giá» khóc, thôi mình đến thầy Nam, nhá» thầy coi tay dùm cho mình, để xem cuá»™c Ä‘á»i sẽ trôi chảy đến đâu, nghe Dung?
- Tao tin rằng sẽ không có tên thằng Từ trong bà n tay cá»§a mầy đâu, mầy nên quên nó, cÅ©ng như quên cả những gì liên quan đến nó. Cuá»™c tình hôm nay không phải là cả cuá»™c Ä‘á»i mà chỉ là má»™t phần nhá» mà thôị Má»™t ngà y không xa, tình yêu rồi sẽ lại đến vá»›i mối tình trưởng thà nh hÆ¡n.
- Dung! đừng an á»§i tao vá»›i những lá»i lẽ đó. Vì chỉ có mầy là hiểu được tình yêu đáng quà biết bao vá»›i taá» Sá»± an á»§i chả giúp Ãch được gì!
- Tao biết nói thế nà o với mầy bây gi� Hãy cho tao biết, tao phải là m gì để chia xẻ nỗi buồn của mầy
Tà i sản của quykiemtu