  | 
	
	 | 
 
 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				04-09-2008, 06:36 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch  
  
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng 
					
					
						Bài gởi: 4,793
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 24 
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	| 
		
	
		
		
			
			 
				
				Biên niên ký chim vặn dây cót
			 
			 
			
		
		
		
			
			BIÊN NIÊN Kà CHIM VẶN DÂY  CÓT 
 
HURAKI MURAKAMI 
Trần Tiá»…n Cao Äăng  dịch 
Nhà xuất bản Hội nhà văn
QUYỂN I: CHIM ÃC LÀ Ä‚N CẮP 
Tháng 6 và tháng 7 năm  1984 
 
 
  
 
 1 
Chim vặn dây cót ngày thứ ba 
* 
Sáu ngón và bốn vú 
 
Khi điện  thoại reo, tôi đang nấu dở món spaghetti trong bếp, mồm huýt sáo theo bản  overture Chim ác là ăn cắp của Rossini phát qua đài FM. Vừa nấu spaghetti vừa  nghe bản nhạc này thì còn gì bằng. 
Tôi muốn lá» cuá»™c gá»i Ä‘i, không chỉ vì món  spaghetti sắp chÃn mà còn bởi Claudio Abbado Ä‘ang đưa dàn nhạc Giao hưởng Luân  Äôn lên đến cao trào âm nhạc. Nhưng rốt cuá»™c tôi chịu thua. Nhỡ ai đó Ä‘ang muốn  gặp tôi vá» chuyện việc làm thì sao. Tôi vặn nhá» bếp gas, Ä‘i ra phòng khách, nhắc  ống nghe. 
- Cho tôi xin mưá»i phút, - giá»ng nữ ở đầu bên kia nói. 
Tôi vốn  có trà nhá»› tốt vá» giá»ng ngưá»i, nhưng giá»ng này tôi không quen. 
- Xin lỗi? Chị  muốn gặp ai/ 
- DÄ© nhiên là gặp anh. Tn mưá»i phút thôi, thế là đủ để ch1ng ta  có thể hiá»u nhau, - giá»ng cô ta trầm trầm, má»m mại, nhưng tháºt khó phân  biệt. 
- Hiểu nhau ? 
- Hiểu cảm xúc của nhau. 
Tôi cúi xuống nhìn qua khe  cá»a bếp. Nồi spaghetti Ä‘ang sôi sùng sục. , Claudia Abbo vẫn Ä‘ang Ä‘iá»u khiển bản  Chim ác là ăn cắp. 
- Xin lá»—i, chả là tôi Ä‘ang nấu dở nồi spaghetti. Chị gá»i  lại sau được không ? 
- Spaghetti à ? Ai lại Ä‘i nấu mì spaghetti vào lúc mưá»i  giá» rưỡi sáng kia chứ ? 
- Äấy không phải là việc cá»§a cô, - tôi nói, hÆ¡i nổi  cáu. – Tôi muốn ăn cái gì, ăn lúc nào là quyá»n cá»§a tôi. 
- Thôi được, tôi sẽ  gá»i lại sau, - cô ta nói, giá»ng cô ta giá» khô khan, vô cảm. Tháºt lạ, má»™t thay  đổi nhá» trong tâm trạng cÅ©ng có thể ảnh hưởng đến giá»ng nói ngưá»i ta đến  thế. 
- Äợi má»™t chút, - tôi nói trước khi cô ta gác máy. - Nếu có muốn chào  hàng chào hiếc gì đó thì đừng gá»i lại mất công. Tôi Ä‘ang thất nghiệp nên không  thể mua sắm gì đâu. 
- Äừng lo, tôi biết. 
- Cô biết ? Cô biết cái gì ? 
-  Rằng anh Ä‘ang thất nghiệp. Tôi biết. Äi mà nấu cho xong món spaghetti quý giá  cá»§a anh Ä‘i. 
- Nhưng mà... cô này ! – nhưng cô ta đã cúp máy. 
Tức anh ách  mà không biết xả vào đâu, tôi nhìn trân trân má»™t lúccái ống nghe Ä‘ang cầm tiong  tay rối má»›i sá»±c nhá»› tá»›i món spaghetti. Tôi xuống bếp, tắt gas rồi trút chá»— mì  trong nồi ra cái chao cho ráo nước. Vì cuá»™c gá»i vừa rồi mà món spaghetti hÆ¡i bị  chÃn quá, nhưng cÅ©ng không đến ná»—i chết ai. Tôi vừa ăn vừa ngẫm nghÄ©. 
Hiểu  nhau ? Hiểu cảm xúc cá»§a nhau chỉ trong vòng mưá»i phút? Cô ta nói năng cái gì váºy  ? Có lẽ chỉ là gá»i để chÆ¡i xá» thôi. Hay là lại làm má»™t chiêu tiếp thị bán hàng  gì đó. Gì thì gì, chẳng liên quan đến tôi. 
Ä‚n trưa xong, tôi lên phòng khách,  ngồi trên sofa Ä‘á»c cuốn sách mượn cá»§a thư viên, chốc chốc lại liếc nhìn Ä‘iện  thoại. Làm sao có thể hiểu nahu trong vòng mưá»i phút cÆ¡ chứ ? Hai ngưá»i có thể  hiểu gì vá» nhau trong vòng mưá»i phút? Thá» nghÄ© mà xem : cô ta dưá»ng như tin chắc  má»™t cách quái lạ vào mưá»i phút ấy : chẳng phải đó là câu đầu tiên cô tá thốt ra  đấy sao. Cứ như thể chÃn phút thì quá Ãt còn mưá»i má»™t phút lại quá nhiá»u. ChÃnh  xác từng phút má»™t, cÅ©ng như nấu món spaghetti vừa chÃn tá»›i. 
Tôi không Ä‘á»c  được nữa, bèn bỠđấy Ä‘i là áo sÆ¡ mi. Tôi luôn luôn Ä‘i là quấn áo má»—i khi trong  lòng bứt rứt bá»±c bõ> Má»™t thói quen có từ lâu. Tôi chia việc là áo thành muá»i  hai công Ä‘oạn. đầu tiên là cổ cồn (mặt ngoài), cuối cùng là măng sét tay trái.  Tráºt tá»± này bất di bất dịch, tôi vừa là vừa đếm ngược từng công Ä‘oạn. nếu không  thì sẽ rối tung lên cả. 
Tôi là ba chiếc sơ mi, kiểm tra xem còn chỗ nghăn nào  không rồi treo lên mắc áo. Sau khi tắt bàn là rồi cất vào tủ cùng với cái giá là  quần áo, đầu tôi thấy minh mẫn hẳn ra. 
Tôi quay xuống bếp định rót má»™t cốc  nước thì Ä‘iện thoại lại reo. Tôi chần chừ má»™t giây rồi quyết định trả lá»i. Nếu  cÅ©ng lại ngưá»i đàn bà kia, tôi sẽ bảo là Ä‘ang báºn là quần áo rối cúp máy. 
Lần  này là Kumiko. Äồng hồ chỉ mưá»i má»™t rưỡi. 
- Anh thế nào ? – nàng há»i. 
- á»”n  cả, - tôi đáp, nh5 cả ngưá»i khi nghe giá»ng vợ. 
- Anh đang làm gì đấy ? 
-  Mới là quần áo xong. 
- Có chuyện gì váºy ? - giá»ng nàng nhuốm chút căng thẳng.  Nàng biết, thưá»ng chỉ trong tâm trạng thế nào đó tôi má»›i Ä‘i là quần áo  thôi. 
- Cp1 gì đâu. Anh là mấy cái áo so8 mi thôi mà. – Tôi ngồi xuống,  chuyển ống nghe từ tay trái sang tay phải. – Em gá»i có chuyện gì ? 
- Anh có  biết làm thÆ¡ không ? – nàng há»i. 
- Thơ !? 
ThÆ¡ ấy à ? Nàng có ý gì váºy...  thÆ¡ ư ? 
- Em có ngưá»i quen ở má»™t tạp chà chuyên đăng truyện cho các thiếu nữ.  Há» Ä‘ang tìm má»™t ngưá»i chuyên lá»±a chá»n và chỉnh lý các bài thÆ¡ do độc giả gá»i  tá»›i. Nhưng trước hết ngưá»i đó hàng tháng phải viết má»™t bài thÆ¡ ngắn. Lương há»  trả cao mà viêc thì nhàn. Vá»›i lại chỉ làm bán thá»i gian thôi. Nhưng há» có thể  giao thêm má»™t Ãt việc biên táºp nêu ngưá»i đó... 
- Việc nhàn ư ? – tôi cắt  ngang. - Äợi đã. Anh tìm là tìm việc trong ngành luáºt, chứ không phải thÆ¡ vá»›i  thẩn. 
- Em cứ tưởng anh từng viết lách hồi còn Ä‘i há»c cÆ¡ mà. 
- Ừ thì viết  cho báo tưá»ng : thi đấu bóng đá đội nào thắng, hay thầy dạy lý ngã cầu thang nằm  viện - đại loại thế. Nhưng thÆ¡ thì không. Anh không biết làm thÆ¡. 
- Hẳn rồi,  nhưng em không nói chuyện thÆ¡ thứ thiệt, mà chỉ là ba thứ thÆ¡ nhăng nhÃt cho mấy  cô nữ sinh thôi. Có ai bắt thÆ¡ cá»§a anh phải Ä‘i vào văn há»c sỠđâu. Nhắm mắt anh  cÅ©ng làm được. Anh không hiểu ư ? 
- Nghe đây: anh không biết làm thÆ¡, nhắm  hay mở mắt cÅ©ng váºy thôi. Anh chưa bao giá» làm thÆ¡ và sẽ không làm đâu. 
- Thì  thôi, - Kumiko nói, giá»ng buồn buồn. – Nhưng tìm việc làm trong ngành luáºt khó  lắm. 
- Anh biết. ChÃnh vì váºy mà anh má»›i phải Ä‘i gõ đếnngần ấy cá»a. tuầnnày  chắc sẽ có thư trả lá»i. nếu không được, anh sẽ tÃnh cách khác. 
- Thôi được,  cứ cho là váºy. À, hôm nay thứ mấy ? 
Tôi nghĩ một chút rồi đáp : - Thứ  Ba. 
- Váºy anh chạy ra ngân hàng trả tiá»n gas và Ä‘iện thoại nhé ? 
- Ừ, đằng  nào anh cũng phải ra ngoài mua đồ ăn tối. 
- Anh định làm món gì ? 
- Anh  chưa biết. Äến cá»a hàng rồi sẽ tÃnh. 
Nàng ngừng má»™t chút. – Anh nghÄ© kÄ© Ä‘i, -  nàng nói, giá»ng trở nênnghiêm trang. – Anh chẳng việcgì phải hối hả tìm việc làm  như váºy đâu. 
Câu nói đó khiến tôi hoàn toàn bất ngá». « Tạo sao ? », tôi há»i.  Phải chăng toàn thể phụ nữ trên thế giá»›i đã chá»n chÃnh ngày hôm nay để làm tôi  ngạc nhiên qua Ä‘iện thoại ? 
- Sớm muộn gì trợ cấp thất nghiệp của anh cũng sẽ  cạn. Anh không thể ngồi không mãi được. 
- Äúng thế, nhưng em vừa được tăng  lương, thi thoảng có việc làm thêm, lại còn tiá»n tiết kiệm cá»§a chúng mình nữa,  nếu biết dè xẻn thì vẫn sống được. tháºt ra có gì là nước sôi lá»a bá»ng đâu. Hay  anh không thÃch ở nhà làm ná»™i trợ như thế này ? Sống như váºy anh bứt rứt khó  chịu lắm à ? 
- Anh không biết, - tôi đáp rất chân thành. Quả thực là tôi  không biết. 
- Thôi, anh cứ từ từ suy nghĩ, - nàng nói. – À, thế con mèo đã vỠ chưa ? 
Con mèo. cả buổi sáng nay tôi không hỠnghĩ tới con mèo. 
- Không, -  tôi nói. – Chưa vá». 
- Anh thỠtìm quanh khu hàng xóm xem Nó đi cả tuần nay  rồi. 
Tôi ừ há», chẳng ra đồngý cÅ©ng chẳng ra không rồi chuyển ống nghe sang  tay trái. Nàng nói tiếp: 
- Em tin hcắc là nó lảng vãng chá»— căn nhà không  ngưá»i ở đằng cuối ngõ ấy. Căn nhà mà trước sân có cái tượng chim ấy. Em vẫn hay  thấy nó ở đó mà. 
- Cái ngõ? Em tá»›i cái ngõ ấy từ hồi nào váºy ? Em chưa há» nói  gì vá»... 
- Thôi nào ! Em phải chạy Ä‘i đây. Nhiá»u việc phải làm quá. Äừng quên  chuyện con mèo đấy. 
Nàng cúp máy. Tôi lại nhìn chằm chằm ống nghe. Rồi tôi  đặt lên giá đỡ. 
Tôi tá»± há»i Ä‘iá»u gì đã dẫn Kumiko đến cái ngõ ấy. Từ chá»— nhà  chúng tôi, muốn đến cái ngõ ấy thì phải trèo qua bức tưá»ng bê tông. Mà có mất  công trèo Ä‘i nữa thì tá»›i đó cÅ©ng chẳng để làm gì. 
Tôi xuống bếp uống má»™t cốc  nước, rồi Ä‘i ra hàng hiên xem đĩa thức ăn cho mèo. Má»› cá sardin không có ma nào  động tá»›i từ tối qua. Không, con mèo không vá». Tối đứng đó nhìn ra khu vưá»n nhá»  cá»§a vợ chồng tôi đẫm trong ánh nắng đầu hè. Äây chẳng phải là loại vưá»n có khả  năng an á»§i tinh thần khi ta nhìn ngắm nó. Mặt trá»i chỉ len tá»›i được đây trong  khoảng thá»i gian Ãt á»i má»—i ngày, nên mặt đất luôn Ä‘en và ẩm, và toàn bá»™ cây cối  gá»i là có ở trong vưá»n vẻn vẹn chỉ là mấy bụi tú cầu lầm bụi trong má»™t góc, mà  tôi thì chẳng ưa hoa tú cầu. gần đấy có má»™t rặng cây nhá», đứng ở đó ta có thể  tiếng kêu như bằng kim khà cá»§a má»™t con chim, nghe như nó Ä‘ang vặn dây cót đồng  hồ váºy. Chúng tôi gá»i nó là con chim vặn dây cót. Cái tên do Kumiko đặt. Chúng  tôi chẳng biết đúngra con chim đó tên gì, hình thù nó ra sao, nhưng Ä‘iá»u đó  chẳng làm con chim vặn dây cót báºn tâm. Ngày nào cÅ©ng váºy, nó đến Ä‘áºu trên rặng  cây nhà hàng xóm để lên dây cho cái thế giá»›i nhá» bé tÄ©nh lặng cá»§a chúng  tôi. 
Thế là bây giá» tôi phải Ä‘i lùng mèo. Xưa nay tôi vẫn yêu mèo. Riêng con  này tôi càng yêu hÆ¡n. Nhưng mèo có lối sống riêng cá»§a chúng. Chúng không đần  độn. Nếu má»™t con mèo thôi sống ở nÆ¡i ta ở, thế nghÄ©a là nó đã quyết định chuyển  Ä‘i nÆ¡i khác. Nếu mệt và đói bụng, nó sẽ trở vá». Dù váºy nhưng, rốt cuá»™c, để  Kumiko vui lòng, tôi sẽ phải Ä‘i tìm conmèo cá»§a vợ chống tôi. Tôi chẳng có việc  gì hay hÆ¡n để làm. 
 
* * * 
 
Tôi nghỉ việc từ hồi đầu tháng Tư – tôi  vốn làm việc ở công ty luáºt này đã lâu, kể từ khi tốt nghiệp. Tôi thôi việc  chẳng phải vì lý do gì đặc biệt. ÄÆ¡n giản là tôi không ưa công việc. Chẳng có gì  lý thú, nhưng lương bổng khá, đồng nghiệp thì thân thiện. 
Chả cần phải sÄ© làm  gì, vai trò cá»§a tôi ở công ty là anh loong toong chạy giấy. Tôi làm việc đó rất  cừ. Có thể nói, tôi thá»±c sá»± có tài trong việc thi hành những sá»± vụ thá»±c tiá»…n.  Tôi há»c há»i nhanh,làm gì cÅ©ng hiệu quả, không bao giá» ta thán và là ngưá»i thá»±c  tế. ChÃnh vì váºy mà khi tôi thông báo sẽ thôi việc, vị cổ đông chÃnh cá»§a công ty  (đây là má»™t công ty luáºt kiểu cha con, ông này là cha) tháºm chà còn đỠnghị tăng  lương cho tôi chút đỉnh. 
Nhưng tôi vẫn thôi. Chẳng phải là để thá»±c hiện má»™t  hoài bão hay dá»± tÃnh gì đặc biệt. Chẳng hạn, việc tôi ghét nhất trên Ä‘á»i chÃnh  là đóng cá»a há»c bài chuẩn bị cho kì thi luáºt sư. Tôi biết chắc như Ä‘inh đóng cá»™t  rằng tôi không muốn làm thầy cãi. Nhưng tôi cÅ©ng biết mình không muốn cứ chôn  chân má»™t chá»— làm mãi công việc đã làm bấy nay. Äằng nào cÅ©ng thôi việc thì thôi  ngay bây giá» cho xong. Nếu còn nấn ná chá»— cÅ©, ắt tôi sẽ làm ở đó suốt Ä‘á»i. Dù gì  tôi cÅ©ng đã ba mươi tuổi. 
Trong lúc ăn tối tôi đã bảo Kumiko rằng tôi Ä‘ang  tÃnh chuyện thôi việc. Nàng chỉ trả lá»i : « Em hiểu ». Tôi không biết ý nàng là  nàng hiểu cái gì, nhưng hồi lâu sau nàng chẳng nói gì thêm. 
Tôi cÅ©ng yên  lặng, cho đến khi nàng tiếp : « Nếu anh đã muốnnghỉ việc thì cứ nghỉ. Äây là  cuá»™c Ä‘á»i anh, anh muốn sống thế nào thì cứ sống như thế ấy ». Nói xong, nàng bắt  đầu chăm chú dùng đũa tách xương cá để riêng ra mép đĩa.  
Kumiko kiếm được  khá nhiá»u tiá»n bằng nhá» biên táºp cho má»™ttạp chà chuyên vá» thá»±c phẩm dưỡng sinh,  thỉnh thoảng nàng còn nháºn vẽ minh hoạ cho bạn bè ở các tap chà khác, nhá» váºy  còn kiếm thêm má»™t khoản thu nháºp đáng kể nữa. (Nàng há»c khoa thiết kế ổ trưá»ng  cao đẳng và từng mÆ¡ ước làm hoạ sỹ minh há»a tá»± do). Ngoài ra, nếu nghỉ việc, tôi  vẫn được nháºn tiá»n trong má»™t thá»i gian từ quỹ trợ cấp thất nghiệp. Thế nghÄ©a là  dù tôi ở nhà làm ná»™i trợ, hai vợ chồng vẫn đủ tiá»n cho đồ ăn thức uống, giặt á»§i  và những chi phà khác, và cuá»™c sống cá»§a chúng tôi vẫn chẳng thay đổi là  mấy. 
Thế là tôi nghỉ việc 
 
* * * 
 
Tôi Ä‘ang cất thức ăn vào tá»§  lạnh thì Ä‘iện thoại reo. Lần này tiếng chuông có vẻ nóng nảy, riết róng. Tôi vừa  má»›i mở má»™t gói nhỠđựng Ä‘áºu phụ, thế là phải cẩn tháºn đặt lên bàn nhà bếp sao  cho nó khá»i chảy nước, rồi Ä‘i lên phòng khách nhấc Ä‘iện thoại. 
- Giá» thì anh  ăn xong món spaghetti rồi chứ, - ngưá»i đàn bà nói. 
- Ăn rồi. Nhưng giỠtôi  phải đi tìm con mèo. 
- Chuyện ấy để mưá»iphút nữa cÅ©ng chẳng sao. Không phải  như nấu món spaghetti. 
Vì lý do nào đó tôi không cắt ngang cuá»™c gá»i được. Có  gì đó trong giá»ng cô ta buá»™c tôi phải chú ý. 
- Thôi được, nhưng không quá  mưá»i phút đâu đấy. 
- GiỠthì chúngta sẽ có thể hiểu nhau, - cô ta nói khẽ  nhưng có vẻ quả quyết. Tôi có thể cảm thấy cô ta đang ngồi thoải mái xuống ghế  bành, bắt tréo hai chân. 
- Äể xem, - tôi nói. – Trong vòng mưá»i phút thì cô  hiểu được gì nào ? 
- Mưá»i phút có thể là dài hÆ¡n anh tưởng đấy, - cô ta  nói. 
- Có chắc là cô biết tôi không ? 
- Dĩ nhiên là chắc. Chúng ta đã gặp  nhau hàng trăm lần rồi. 
- Ở đâu ? Hồi nào ? 
- Má»™t lúc nào đó, má»™t nÆ¡i nào  đó, - cô ta nói. – Nhưng nếu em giải thÃch rõ thì mưá»i phút không đủ đâu. Quan  trá»ng là thá»i gian ta có lúc này đây. Hiện tại. Anh đồng ý không ? 
- Có thể.  Nhưng tôi muốn có bằng chứng là cô có biết tôi. 
- Bằng chứng gì kia ? 
-  Tôi bao nhiêu tuổi chẳng hạn ? 
- Ba mươi, - cô ta trả lá»i ngay. – Ba mươi  tuổi hai tháng. ÄÆ°á»£c chưa ? 
Tôi cứng há»ng. Hiển nhiên là cô ta biết tôi,  nhưng tôi không tài nào nhá»› ra giá»ng cô ta. 
- Giá» tá»›i lượt anh, - cô ta nói,  giá»ng mÆ¡n trá»›n. - Cố hình dung ra em Ä‘i. Từ giá»ng nói cá»§a em. Hình dung xem em  thế nào. Em bao nhiêu tuổi. Em Ä‘ang ở đâu. Em ăn mặc ra sao. Nào, anh nói Ä‘i chứ  ? 
- Tôi biết gì đâu mà nói. 
- Thôi nào, cố lên đi, - cô ta nói. 
Tôi  nhìn đồng hồ. Nãy giỠmới có một phút năm giây trôi qua. – Tôi chẳng biết gì  đâu, - tôi lặp lại. 
- Thế để em giúp anh nhé, - cô ta nói. – Em Ä‘ang nằm trên  giưá»ng. Em vừa má»›i tắm xong, ngưá»i em chẳng mặc gì hết. 
Hừ, được lắm. lại cái  trò *** qua điện thoại đây. 
- Hay anh thÃch em mặc trên ngưá»i má»™t thứ gì đó ?  Má»™t cái gì có đăng ten. Hay tất dài chẳng hạn. Anh có thÃch váºy hÆ¡n không ? 
-  Thế nào cÅ©ng được, mặc cô. Cô muốn làm gì thì làm, - tôi nói. – ThÃch thì mang  vài thứ trên ngưá»i. Còn muốn trần truồng thì cứ việc. Xin lá»—i, nhưng tôi không  quan tâm đến những trò chÆ¡i qua Ä‘iện thoại kiểu này. Tôi có quá nhiá»u thứ  phải... 
- Mưá»i phút thôi, - cô ta nói. – Dành cho em mưá»i phút thì anh có  chết đâu nào, phải không ? Chỉ cần trả lá»i vài câu há»i cá»§a em thôi. Anh muốn em  trần truồng hay mang vài thứ trên ngưá»i ? Em có nhiá»u thứ để mang lắm. Quần ren  màu Ä‘en này... 
- Tôi thì trần truồng đi.  
- ÄÆ°á»£c rồi. Anh muốn em trần  truồng. 
- Ừ, trần truồng. 
Bốn phút rồi. 
- Lông mu em vẫn còn ướt, - cô  ta nói. – em sấy chưa kỹ lắm. Ôi, ngưá»i em ướt quá chừng! Vừa ấm vừa ẩm ướt. Lại  còn má»m nữa. Má»m tháºt là má»m, Ä‘en nhay nháy. Sá» em thá» xem.  
- Nào nào, tôi  xin lỗi, nhưng mà… 
- Xuống dưới cÅ©ng váºy. Xuống nữa. Dưới ấy tháºt là ấm, như  là bÆ¡ ấy. Ấm quá chừng! Ôi ôi ôi. Lại còn chân em nữa. Anh thá» nghÄ© xem em Ä‘ang  ở trong tư thế nào nào? Äầu gối phải nhấc lên, chân trái dạng sang bên vừa đủ.  Như hai cái kim đồng hồ lúc chỉ mưá»i giá» năm phút váºy. 
Từ giá»ng nói cô ta,  tôi hiểu rằng cô ta không nói phét. Cô ta quả tháºt Ä‘ang giạng chân ra như lúc  kim đồng hồ chỉ mưá»i giá» năm phút, âm há»™ cô ta ấm áp và ẩm ướt. 
- Sá» thá» hai  vành môi xem, - cô ta nói. – Châ-áº-m-m thôi. Giá» thì vạch ra. Thế. Cháºm thôi,  tháºt cháºm. Hãy để những ngón tay anh mÆ¡n trá»›n chúng. Ôi, tháºt châ-áºm-m-m. Giá»  lấy tay kia sò vú phải cá»§a em Ä‘i. Äùa vá»›i nó. Mân mê nó. Lên trên nữa. Giá» bóp  nhẹ núm vú Ä‘i. Lần nữa. Lần nữa. Lần nữa. Em sắp ra rồi đây.  
Không nói má»™t  lá»i, tôi cúp ống nghe. Duá»—i nguá»i trên ghế sopha, tôi nhìn đồng hồ và thở má»™t  hÆ¡i dài. Cuá»™c nói chuyện kéo dài gần sáu phút.  
Mưá»i phút sau Ä‘iện thoại lại  reo, nhưng tôi không **ng tá»›i ống nghe. Chuông reo mưá»i lăm lần. Khi nó ngừng  reo, má»™t ná»—i im lặng sâu thẳm, lạnh lẽo trùm xuống căn phòng. 
 
  
 
  	
  Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này:
	
		 
		
		
		
		
		
        
		    
  
		 
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				04-09-2008, 06:37 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch  
  
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng 
					
					
						Bài gởi: 4,793
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 24 
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			 
 
  
 
  * * * 
 
Ngay trước 2 giá» chiá»u, tôi trèo qua bức  tưá»ng bê tông để sang bên cái ngõ, đúng hÆ¡n là chá»— mà chúng tôi gá»i là cái ngõ.  Tháºt ra nó chẳng phải là “ngõâ€. Tháºt ra nó chẳng phải là “ngõ†theo đúng nghÄ©a;  hẳn là chẳng có từ nào thÃch hợp để gá»i nó cả. Nó không phải là “đưá»ngâ€, không  phải “lối Ä‘i†, cÅ©ng chẳng ra cái “ngõâ€. Dù “đưá»ng hay “ngõ†thì cÅ©ng phải có  lối vào và lối ra, phải dẫn ta tá»›i má»™t chá»— nào đó nếu ta Ä‘i theo nó. Nhưng cái  “ngõ†này chẳng có lối vào cÅ©ng chẳng có lối ra. CÅ©ng không thể gá»i là ngõ cụt,  vì Ãt ra ngõ cụt cÅ©ng còn có lối vào. Còn cái ngõ này thì cả hai đầu Ä‘á»u cụt.  Ngưá»i dân xung quanh cứ gá»i là “ngõ†cho tiện. Nó dài khoảng trăm mét, len lá»i  giữa những khoảnh sân sau cá»§a các căn nhà dá»c hai bên. Bá» ngang nó chỉ tròm trèm  má»™t mét, ở vài chá»— tháºm chà phải lách ngưá»i qua má»›i qua được giữa những hàng rao  thòi ra giữa lối Ä‘i hoặc phải tránh những đống đồ phế thải. 
Vá» cái ngõ này,  ông cáºu tôi, ngưá»i cho vợ chồng tôi thuê căn nhà này vá»›i giá gần như cho không,  bảo rằng xưa kia nó cÅ©ng có đầu vào đầu ra, từng đóng vai trò kiểu như má»™t lối  Ä‘i tắt giữa hai con phố. Nhưng vá»›i sá»± tăng trưởng kinh tế nhanh chóng vào giữa  tháºp ká»· 1950, hàng dãy nhà má»c lên trên các lô đất trống dá»c hai bên ngõ, ép nó  lại cho tá»›i khi chỉ còn là má»™t lối Ä‘i hẹo. Dân tình không thÃch kẻ lạ đến gần  nhà và sân cá»§a mình , thế nên chẳng bao lâu má»™t trong hai đầu ngõ bị ngưá»i ta  ngăn lại, đúng hÆ¡n là che lại bằng má»™t hàng rào xá»™c xệch. Má»™t ngưá»i Ä‘ia phương  quyết định ná»›i rá»™ng khoảng sân cá»§a mình, thế là xây luôn má»™t bức tưá»ng bê tông  bÃt kÃn đầu ngõ. Như để đáp trả, má»™t hàng rào dây thép gai được dá»±ng ở đầu bên  kia, ngay lÅ© chó cÅ©ng không qua lá»t. Hàng xóm chẳng ai kêu ca gì, bởi có ai dùng  cái ngõ này làm lối Ä‘i đâu, tháºm chà há» còn hài lòng là khác, bởi nhá» bức tưá»ng  rào này há» lại có thêm má»™t lá»›p bảo vệ trước những phưá»ng bất hảo. Kết quả là cái  ngõ chỉ còn như má»™t kênh đào bị bá» hoang, không ai dùng tá»›i, có chăng chỉ là má»™t  vùng đệm giữa hai dãy nhà, thế thôi. LÅ© nhện chăng mạng dày đặc trong những lùm  cây má»c um tùm. 
Cá»› sao Kumiki hay lui tá»›i má»™t mÆ¡i như váºy? Bản thân tôi chỉ  má»›i Ä‘i trên cái “ngõ†này không quá hai lần, Kumiki thì sợ nhện nhất trần Ä‘á»i.  Nhưng thôi, quá»· tha ma bắt – nếu Kumiko đã bảo tôi ra ngõ kiếm con mèo thì tôi  cần phải ra ngõ kiếm con mèo. Chuyện gì sẽ tá»›i hẵng nghÄ© sau. Äi ra ngoài thế  này vẫn tốt chán so vá»›i ngồi nhà chá» Ä‘diện thoại reo. 
Ãnh nắng chói đầu hè  rá»i qua bóng những cành cây trải rá»™ng trên đầu, vẽ những đốm tròn lá»— chá»— xuống  bá» mặt ngõ. Không có ngá»n gió nào lay động cành lá, những bóng cây trông như  những vết ố mà số trá»i đã định là sẽ in lên mặt đưá»ng này vÄ©nh viá»…n. Dưá»ng như  không thứ tiếng động nào lá»t được đến nÆ¡i này. Hầu như tôi có thể nghe những  ngá»n cá» pháºp phồng trong ánh nắng. Vài đám mây nhá» trôi qua bầu trá»i, bóng cá»§a  chúng rõ rệt, sắc nét, như những đám may trong tranh khắc thá»i trung cổ. Tôi cảm  nháºn má»i thứ má»™t cách rõ ràng đáng sợ đến ná»—i chÃnh thân thể tôi bá»—ng trở nên mÆ¡  hồ, vô hạn, tuôn chảy và … nóng bá»ng. 
Tôi mặc áo thun, quần má»ng bằng vải  bông, mang giày tennis, nhưng khi Ä‘i dưới ánh nắng hè, tôi cảm thấy má»™t lá»›p mồ  hôi má»ng Ä‘á»ng dần dưới hai cánh tay và trên hõm ngá»±c. Chiếc áo thun và quần sợi  bông này lâu nay bị nhét trong há»™p lèn quần áo mùa hè, tôi chỉ má»›i lấy ra mặc  sáng nay, nên mùi băng phiến hăng hắc xá»™c vào trong lá»— mÅ©i tôi. 
Những căn nhà  dá»c hai bên ngõ chia làm hai loại khác hẳn nhau: những căn nhà cÅ© và những căn  nhà má»›i xây. Những căn nhà má»›i thì nhá» hÆ¡n, sân cÅ©ng nhá» hÆ¡n. Những chiếc sào  phÆ¡i quần áo trong sân thưá»ng thò hẳn ra ngoài ngõ, khiến nhiá»u lúc tôi phải len  lá»i giữa những bức màn chắn bằng khăn mặt, khăn trải giưá»ng, đồ lót. Bên kia vài  bức tưá»ng háºu vẳng ra tiếng ti vi, tiếng nước dá»™i toa lét, thoang thoảng mùi nấu  cà ri. 
Nhữnng căn nhà cÅ© thì ngược lại, hầu như không có dấu hiệu sá»± sống.  Chúng được ngăn cách bằng những bụi cây và hàng dáºu ngay hàng thẳng lối, xen  giữa là những mảnh vưá»n tỉ tót công phu. 
Má»™t cây thông Giáng sinh già nua,  nâu xỉn, khô héo đứng trong góc má»™t khu vưá»n. Má»™t khu vưá»n khác đã hóa thành bãi  rác để ngưá»i ta vứt bá» bất cứ món đồ chÆ¡i nào cá»§a con ngưá»i, rõ ràng là nÆ¡i vứt  bá» hàng mấy thế hệ tuổi thÆ¡. Nào chiếc xe đạp ba bánh, vòng gá»—, kiếm nhá»±a, bóng  ca su, nào những con rùa đồ chÆ¡i, những chiếc mÅ© bóng chày bé xÃu. Má»™t khu vưá»n  có má»™t khoảnh chÆ¡i bằng bóng rổ, má»™t vưá»n khác nữa có những cái ghế xinh xẻo xếp  quanh chiếc bàn bằng gốm. Bụi đóng dày trên những chiếc ghế vốn dÄ© màu trắng,  hình như chẳng ma nào **ng tá»›i nhiá»u tháng, tháºm chà nhiá»u năm rồi. Mặt bàn phá»§  đầy những cánh hoa má»™c lan tÃm bị mưa dáºp vùi tan nát. 
Tôi thấy rõ má»™t căn  phòng khách qua má»™t cánh cá»a ngoài bằng nhôm. Phòng khách gồm má»™t bá»™ sofa và ghế  bành bằng da, má»™t cái tivi lá»›n, má»™t tá»§ buýp phê (trên đó có má»™t bể nuôi cá nhiệt  đới và hai món chiến lợi phẩm gì đó), má»™t cây đèn đứng để trang trÃ. Căn phòng  trông như bối cảnh cho má»™t vở kịch truyá»n hình. Má»™t cái cÅ©i chó to đùng chiếm  lÄ©nh phần lá»›n diện tÃch má»™t khu vưá»n khác, những chẳng có con chó nào, cá»a nhà  thì mở toang. Tấm lưới cá»a cÅ©i chó bị vênh ra ngoài, như thể ai đó đã tá»±a vào đó  liên tục hàng mấy tháng trá»i. 
Căn nhà không ngưá»i ở mà Kumiko nói vá»›i tôi nằm  ngay sau khoảnh sân có cái chuồng chó kếch xù kia. Chỉ cần liếc qua cÅ©ng biết  căn nhà này không có ngưá»i ở đã khá lâu rồi. Äó là má»™t căn nhà hai tầng trông  cÅ©ng má»›i, nhưng mấy cánh cá»a chá»›p bằng gá»— trông lại quá ư cÅ© kỹ, chấn song bên  ngoài các cá»a sổ trên tầng hai phá»§ đầy gỉ sét. Căn nhà có má»™t khu vưá»n nhá» xinh  xinh, trong đó hiển nhiên là có bức tưởng chim. Tượng đặt trên má»™t cái bệ cao  ngang ngá»±c, xung quanh cá» dại um tùm. Äầu mút những nhánh xiêm gai vàng gần như  bén tá»›i chân chim. Con chim – tôi chịu không Ä‘oán nổi giống chim gì – giang rá»™ng  cánh như thể muốn thoát khá»i chốn khó ưa này càng nhanh càng tốt. Ngoài con chim  ra chẳng còn váºt trang trà nào khác trong khu vưá»n. Dăm chiếc ghế nhá»±a không  biết tá»± Ä‘á»i thuở nào đứng chá»ng chÆ¡ ở vách tưá»ng, cạnh đó là má»™t bụi đỗ quyên  phô những đóa hoa đỠtươi, màu sắc có vẻ là lạ, không thá»±c. Còn lại toàn là cá»  dại. 
Tôi tá»±a vào hàng rào mắt cáo ngang ngá»±c, ngắm khu vưá»n má»™t hồi lâu. Chốn  này hẳn là thiên đưá»ng cho lÅ© mèo, nhưng chẳng thấy mèo đâu cả. Äiểm xuyết vào  khung cảnh chỉ có tiếng kêu Ä‘á»u Ä‘á»u cá»§a má»™t con bồ câu đơn độc vắt vẻo trên  chiếc ăngten truyá»n hình. Bóng cá»§a con chim đá đổ lên mặt cá» dưới chân bệ tượng,  bị cắt làm hai mảnh. 
Tôi rút trong túi quần ra má»™t viên kẹo chanh, bóc giấy  gói rồi cho vào mồm. Tôi từng coi việc nghỉ làm ở công ty là má»™t cÆ¡ há»™i để bá»  thuốc lá, nhưng bây giá» Ä‘i đâu tôi cÅ©ng không thể thiếu mấy viên kẹo chanh.  Kumiko bảo tôi nghiện kẹo chanh mất rồi và cánh cáo rằng chẳng mấy chốc tôi sẽ  sâu hết cả hàm răng, nhưng tôi không bá» kẹo được. Trong khi tôi đứng ngắm khu  vưá»n, con bồ câu Ä‘áºu trên ăngten vẫn kêu gù gù, như má»™t tay cạo giấy đóng số lên  má»™t tệp giấy. Tôi không biết mình đã đứng đó tá»±a rào trong bao lâu, nhưng tôi  nhá»› mình đã nhổ kẹo ra khi cảm thấy nó đã tan má»™t ná»a và lấp đầy miệng cái vị  ngá»t dinh dÃnh. Tôi vừa chuyển cái nhìn sang bóng chim đá thì có cảm giác ai đó  vừa gá»i mình từ phÃa sau. 
Tôi quay lại thì thấy má»™t cô gái đừng trong khu  vưá»n bên kia ngõ. Ngưá»i cô nhá» nhắn, tóc tết bÃm. Cô Ä‘eo kÃnh râm thẫm, gá»ng màu  hổ phách, mặc áo phông cá»™c tay màu xanh nhạt. Mùa mưa vẫn chưa dứt hẳn, thế mà  cô đã kịp làm cho đôi tay mảnh dẻ cá»§a mình có má»™t màu rám nằng má»m mại ưa nhìn.  Cô đút má»™t bàn tay vào túi quần soóc. Bàn tay kia đặt lên má»™t cánh cổng hằng tre  ngang thắt lưng xem ra chẳng càn được ai. Hai chúng tôi chỉ cách nhau chừng hÆ¡n  má»™t thước. 
- Nóng quá, - cô bảo. 
- Ừ, nóng, - tôi đáp. 
Sau mẩu trao đổi  ngắn ngá»§i này cô lại đứng đó nhìn tôi. Rồi cô móc trong túi ra má»™t bao “Hopeâ€,  rút má»™t Ä‘iếu, đút vào giữa miệng. Cô có cái miệng nhá», môi trên hÆ¡i vểnh. Cô  quẹt diêm chấm thuốc. Khi cô khẽ nghiêng đầu, tóc cô lệch sang bên để lá»™ má»™t  chiếc tai có hình dáng tuyệt đẹp, nuá»™t nà như vừa má»›i nặn, vành tai ánh lên vẻ  dịu dàng cá»§a lá»›p lông tÆ¡. 
Cô búng que diêm Ä‘i rồi chúm môi phà khói. Äoạn, cô  nhìn lên tôi như thể đã quên mất là có tôi ở đó. Tôi không nhìn thấy mắt cô sau  cặp tròng thẫm cá»§a chiếc kÃnh râm. 
- Anh sống gần đây à? – cô há»i. 
- Ừ, -  tôi muốn chỉ vá» phÃa nhà mình, nhưng để tá»›i được đây tôi đã len lách quá nhiá»u  đến ná»—i giá» tôi chịu không biết nhà mình ở hướng nào nữa. Tôi đành chỉ hú  há»a. 
- Tôi Ä‘i tìm con mèo, - tôi vừa nói như để thanh minh vừa chùi lòng bàn  tay mướt mồi hôi vào quần. – Nó Ä‘i vắng cả tuần rồi. Có ngưá»i thấy nó aunh quẩn  chá»— này. 
- Con mèo trông thế nào? 
- Mèo đực, to khá»e. Có vằn nâu, Chót  Ä‘uôi hÆ¡i quặp. 
- Tên gì? 
- Noboru. Wataya Noburu. 
- Không, không phải  tên anh. Tên con mèo cơ. 
- Thì tên con mèo đấy. 
- Chà, ấn tượng quá! 
-  Thá»±c ra đấy là tên ông anh vợ anh. Con mèo có gì đó giống ông ấy. Bá»n anh lấy  tên ông ấy đặt cho con mèo, để cho vui thôi mà. 
- Con mèo giống ông ấy chỗ  nào cơ? 
- Anh không biết. Nhìn chung là thế. Dáng đi chẳng hạn. Hay là cái  nhìn chả biểu lộ gì hết. 
Lần đầu tiên cô mỉm cưá»i, nụ cưá»i khiến cô giống trẻ  con hÆ¡n nhiá»u so vá»›i ấn tượng ban đầu. Cô không quá mưá»i lăm, mưá»i sáu tuổi. Môi  trên cô vểnh thành má»™t góc kì lạ. tôi nghe như thấy giá»ng nói “Sá» em Ä‘iâ€, giá»ng  ngưá»i đàn bà trong Ä‘iện thoại. Tôi lấy mu bàn tay lau mồ hôi trên trán. 
- Con  mèo có vằn nâu, chóm đuôi hơi quăn, - cô gái nói. - À, nó có đeo vòng cổ  không? 
- Äeo vòng cổ màu Ä‘en, để trị bá» chét. 
- Cô đứng ngẫm nghÄ© chứng  mươi, mưá»i lăm giây, bàn tay vẫn đặt trên cánh cổng. Rồi cô vứt Ä‘iếu thuốc Ä‘ang  hút dở xuống đất, lấy bàn chân Ä‘i xăngÄ‘an giẫm lên. 
- Có lẽ em đã gặp má»™t con  mèo như thế, - cô bảo. – Em không biết Ä‘uôi có quặp không, nhưng con mèo vàng  nâu, giống như cá»p ấy, hình như có Ä‘eo vòng cổ. 
- Em thấy khi nào? 
- Thấy  khi nào á? Chà… Mới ba bốn hôm trước thôi. Sân nhà em cứ như là nơi quá cảnh của  tất cả mèo hàng xóm ấy mà. Chúng đi tắt qua nhà em từ nhà Takitani tới nhà  Miyawaki. 
Cô chỉ vá» phÃa căn nhà không ngưá»i ở, nÆ¡i con chim đá vẫn Ä‘ang  giang cánh, cây xiêm gai vàng Ä‘ang đón nắng hè và con bồ câu vẫn tiếp tục gù gù  đơn Ä‘iệu trên cần ăngten tivi. 
- Em có ý này, - cô nói. – Sao anh không đợi ở  đây? Tất cả lÅ© mèo sá»›m muá»™n gì cÅ©ng Ä‘i qua nhà em trên đưá»ng tá»›i nhà Miyakawi.  Anh cứ Ä‘i tá»›i Ä‘i lui kiểu này thì coi chừng ngưá»i ta gá»i cảnh sát bắt đấy. Có  ngưá»i bị như thế rồi. 
Tôi lưỡng lự. 
- Äừng lo, - cô nói. - Ở đây chỉ có em  thôi. Chúng mình cứ ngồi sưởi nắng, đợi con mèo ló mặt ra. Em sẽ nhìn giúp anh.  Thị lá»±c cá»§a em những hai mươi-hai mươi cÆ¡ đấy. 
Tôi nhìn đồng hồ. Hai giỠhai  mươi sáu phút. Những gì tôi phải lám hôm nay, từ giỠcho đến tối là mang đồ đến  hiệu giặt và làm bữa tối. 
Tôi bước qua cổng vào trong vưá»n, theo sau cô bé  băng qua bãi cá». Chân phải cô hÆ¡i kháºp khiá»…ng. Cô Ä‘i vài bước rồi dừng, quay lại  nhìn tôi. 
- Em bị ngã xe máy từ ghế sau, - cô nói như thể chuyện ấy chẳng có  gì quan trá»ng. 
NÆ¡i rìa bãi cá» có má»™t cây sồi lá»›n. Dưới bóng cây có hai ghế  xếp bằng vải bạt, trên má»™t chiếc có trải tấm khăn tắm màu xanh dương. Trên chiếc  ghế kia lỉnh kỉnh má»™t bao “Hopeâ€â€chưa mở, cái gạt tàn, chiếc báºt lá»a, má»™t cuốn  tạp chÃ, má»™t chiếc máy nghe nhạc ngoại cỡ. Máy Ä‘ang phát má»™t bản hard rock âm  lượng không to lắm. Cô bé tắt nhạc rồi trút hết má»› đồ đạc trên chiếc ghế thứ hai  xuống cỠđể lấy chá»— cho tôi. Ngồi trên chiếc ghế này tôi thấy rõ khá»ang sân căn  nhà không ngưá»i ở bên kia – con chim đá, cây xiêm gai vàng, hàng rào mắt cáo.  Hẳn là cô bé đã quan sát tôi suốt cả thá»i gian tối đứng ở bên kia. 
Vưá»n nhà  này lá»›n tháºt. Có má»™t bãi cá» rá»™ng dài thoai thoải, đó đây có mấy khóm cây. Bên  trái hai chiếc ghế là má»™t hồ nước to mép bằng bê tông, phÆ¡i cái đáy cạn khô dưới  nắng. Trông cái màu xanh xanh thì đủ biết đã bao lâu hồ không có nước. Chúng tôi  ngồi xoay lưng lại căn nhà thấp thoáng sau màn cây. Nhà không lá»›n, kiến trúc  chẳng cầu kỳ. Chỉ khu vưá»n thênh thang được chăm sóc cẩn tháºn là nom bá» thế mà  thôi. 
- Vưá»n rá»™ng quá, - tôi vừa nói vừa nhìn quanh. – Rá»™ng thế này thì chăm  sóc cÅ©ng mệt. 
- Hẳn rồi. 
- Hồi bé anh có làm việc cho một công ty chuyên  xén cỠthuê. 
- Thế à? - rõ là cô bé chẳng quan tâm gì đến chuyện cỠ kiếc. 
- Em luôn ở đây má»™t mình à? – tôi há»i. 
- Vâng, lúc nào cÅ©ng má»™t  mình. Trừ má»™t bà đến má»—i sáng và chiá»u, dá»n dẹp ấy mà. Còn lại thì suốt ngày chỉ  mình em thôi. Anh muốn uống gì lạnh không? Nhà có bia đấy. 
- Không, cảm  ơn. 
- Tháºt á? Äừng khách sáo đấy nhé. 
Tôi lắc đầu. 
- Em không Ä‘i há»c  à? 
- Thế anh không đi làm à? 
- Có việc gì làm đâu mà đi. 
- Thất nghiệp  à? 
- Äại loại thế. Anh má»›i thôi việc vài tuần trước. 
- Trước anh làm  gì? 
- Anh là trợ lý luáºt sư. Anh đến các cÆ¡ quan chÃnh phá»§ để lấy tài liệu,  sắp xếp hồ sÆ¡ đâu vào đó, kiểm tra các tiá»n lệ pháp lý tiến hành thá»§ tục tố  tụng… kiểu kiểu thế. 
- Nhưng anh thôi việc rồi. 
- Ừ. 
- Vợ anh có việc  làm không? 
- Có. 
Con bồ câu ở khoảnh sân bên kia chắc đã thôi gù gù mà bay  Ä‘i nÆ¡i khác. Äá»™t nhiên tôi nháºn thấy má»™t sá»± im lặng chết chóc bao phá»§ quanh  tôi. 
- Kia là chá»— lÅ© mèo hay qua lại, - cô nói, tay chỉ vá» phÃa đằng kia bão  cá». – Anh có thấy cái máy đốt rác trong sân nhà Takitani không? Chúng nó chui ra  từ dưới hàng rào ngay ở chá»— ấy, Ä‘i qua bãi có, rồi chui qua cổng sang mảnh sân  bên kia. Lần nào cÅ©ng đúng lá»™ trình ấy. 
Cô láºt kÃnh lên trán, nheo mắt nhìn  khu vưá»n rồi kéo kÃnh xuống, phà ra má»™t làn khói. Trong khoảng thá»i gian đó tôi  kịp thấy cô có má»™t vết xước dài khoảng năm phân gần mắt trái, loại vết xước có  khả năng để sẹo suốt Ä‘á»i. Chiếc kÃnh râm hẳn là để che vết xước ấy. Khuôn mặt cô  bé không phải là đẹp lắm nhưng có cái gì đó tháºt quyến rÅ©, có thể là cặp mắt  sống động hay đôi môi hình dáng khác thưá»ng. 
- Anh có biết nhà Miyakawi  không? – cô há»i. 
- Chả biết gì cả, - tôi đáp. 
- Gia đình há» từng sống  trong căn nhà không có ngưá»i ở kia. Gia đình rất ná»n nếp. Há» có hai cô con gái,  cả hai Ä‘á»u há»c trưá»ng tư dành cho nữ sinh. Ông Miyakawi là chá»§ mấy cái nhà  hàng. 
- Sao hỠkhông ở đó nữa? 
- Có lẽ vì ông ấy nợ nần. Há» bá» trốn, biến  mất vô tung tÃch chỉ trong má»™t đêm. Äâu như má»™t năm trước. Há» bá» lại căn nhà,  mặc cho cá» dại và lÅ© mèo. Mẹ em cứ than phiá»n suốt. 
- Có nhiá»u mèo đến thế  sao? 
Vẫn ngáºm Ä‘iá»u thuốc trong miệng, cô bé ngẩng lên nhìn trá»i. 
- Äá»§ thứ  trên Ä‘á»i. Con thì trụi lông, con thì chá»™t mắt… ở cái chá»— trước kia là con mắt  giá» chỉ còn cục thịt. Eo ôi! 
Tôi gáºt đầu. 
- Em có ngưá»i bà con má»—i bàn tay  Ä‘á»u có sáu ngón. Chị ấy lá»›n hÆ¡n em má»™t chút thôi. Bên cạnh ngón út chị ấy lại có  thêm má»™t ngón thừa, như ngón tay trẻ sÆ¡ sinh ấy. Chị ấy biết cách gáºp nó lại nên  hầu như không ai nháºn thấy cả. Mà chị ấy đẹp lắm cÆ¡. 
Tôi lại gáºt. 
- Anh  nói thá» xem, đó có phải là do di truyá»n không? Gá»i thế nào ấy nhỉ… từ trong  huyết thống ấy mà? 
- Anh không biết nhiá»u lắm vá» di truyá»n. 
- Cô ngừng  nói. Tôi mút viên kẹo chanh và chúc mục vào lối đi của lũ mèo. Nãy giỠchẳng  thấy con mèo nào cả. 
- Thá»±c tình anh không muốn uống gì à? – cô há»i. – Em Ä‘i  lấy Coca đây. 
Tôi nói tôi không cần uống gì cả. 
Cô đứng dáºy khá»i ghế và  biến mất sau hàng cây, chân phải hÆ¡i kháºp khiểng. Tôi nhặt tá» tạp chà từ dưới cá»  lên, láºt láºt các trang. Hoàn toàn bất ngá», tôi nháºn ra đó là má»™t tạp chà dành  cho nam giá»›i, loại nguyệt san bìa láng. Trên trang ảnh là má»™t ả ngồi ghế, hai  chân dạng rá»™ng thành má»™t góc kỳ quái, quần bó chẽn má»ng dÃnh phô ra toàn bá»™ chá»—  kÃn vá»›i lá»›p lông Ä‘en nhánh. Tôi thở dài đặt tạp chà xuống, khoanh tay lên ngá»±c,  lại chú mục vào lối Ä‘i cá»§a lÅ© mèo. 
Mãi rất lâu sau cô bé má»›i trở lại, tay cầm  cốc Coca. Cái nóng **** chiá»u Ä‘ang hành hạ tôi. Ngồi dưới nắng, tôi nghe đầu  mình cứ ong ong. Tôi hoàn toàn không muốn nghÄ© gì hết. 
- Nói em nghe, - cô  tiếp tục đỠtài bỠdở. – Nếu anh yêu một cô gái nhưng hóa ra cô ấy có những sáu  ngón tay thì anh sẽ làm gì? 
- ÄÆ°a cô ấy tá»›i rạp xiếc, - tôi đáp. 
- Tháºt  à? 
- Không, dÄ© nhiên là không, - tôi nói. – Äùa thôi mà. Chắc là chuyện ấy  chẳng làm anh báºn tâm lắm đâu. 
- Cho dù con cái anh có thể dÅ©ng bị do di  truyá»n? 
Tôi nghÄ© má»™t chút rồi má»›i trả lá»i. 
- Không, thá»±c tình anh nghÄ© là  sẽ không báºn tâm vá» chuyện đó mà. Thừa má»™t ngón tay thì đã sao? 
- Thế nếu cô  ấy có bốn vú? 
Tôi lại phải nghĩ một hồi. 
- Anh không biết. 
Bốn vú? Cứ  cái đà này thì nói mãi không hết. Tôi quyết định chuyển đỠtài. 
- Em bao  nhiêu tuổi? 
- Mưá»i sáu. Má»›i đây thôi là sinh nháºt tròn mưá»i sáu cá»§a em đấy.  Em vừa lên năm đầu trung há»c đệ nhị cấp. 
- Em nghỉ há»c lâu chưa? 
- Nếu em  Ä‘i nhiá»u thì chân vẫn Ä‘au. Em lại còn bị vết xước gần mắt nữa. Trưá»ng em há»  nhiá»…u sá»± lắm. Ngưá»i ta mà biết em bị ngã xe máy thì sẽ bàn tán vào chẳng thiếu  chuyện gì. Thành thá» em nghỉ ốm. Em được nghỉ trá»n má»™t năm nhé. Chả việc gì phải  vá»™i lên lá»›p cả. 
- Ừ thì thế. 
- Thì thế là sao? Vừa rồi anh bảo là cô gái  có sáu ngón thì anh vẫn lấy, nhưng có bốn vú thì không… 
- Anh không nói váºy.  Anh chỉ bảo là anh không biết. 
- Anh không biết gì nào? 
- Anh không biết –  ý anh là khó tưởng tượng được chuyện ấy. 
- Một cô gái có sáu ngón tay thì anh  hình dung được chứ? 
- Chắc là được. 
- Thế sao bốn vú thì lại không? Có gì  khác nhau nào? 
Tôi lại phải nghÄ© thêm má»™t hồi nữa, nhưng vẫn không tìm ra câu  trả lá»i. 
- Em há»i nhiá»u quá phải không? 
- Ngưá»i ta bảo em váºy à? 
-  Thỉnh thoảng. 
Tôi lại quay vá» phÃa lối mèo Ä‘i. Tôi Ä‘ang làm cái quái gì ở đây  váºy? 
Tá»± nãy đến giá» chẳng có con mèo nào ló mặt. Tay vẫn khoanh trước ngá»±c,  tôi nhắm mặt lại chừng ba mươi giây. Tôi nghe mồ hôi túa ra khắp mình khắp mẩy.  Ãnh mặt trá»i đổ lên tôi vá»›i má»™t sức nặng kỳ lạ. Má»—i khi cô gái di chuyển cốc  Coca, những mẩu nước đá lại kêu lanh canh như cái lục lạc buá»™c cổ bò. 
- Nếu  anh buồn ngá»§ thì ngá»§ Ä‘i, - cô thì thầm. – Con mèo xuất hiện em sẽ gá»i  anh. 
Mắt vẫn nhắm, tôi lẳng lặng gáºt đầu. 
Trá»i đứng gió, xung quanh lặng  ngắt như tá». Con bồ câu đã bay mất tá»± Ä‘á»i nào. Tôi nghÄ© mãi vá» ngưá»i đàn bà gá»i  Ä‘iện thoại. Mình có biết cô ta không nhỉ? Hoàn toàn chẳng có gì quen thuá»™c trong  giá»ng nói hay cung cách ăn nói cá»§a cô ta. Nhưng nhất định là cô ta biết tôi. Tôi  có cảm giác mình Ä‘ang nhìn vào má»™t bức tranh cá»§a de Chirico: cái bóng dài tháºm  thượt cá»§a ngưá»i đàn bà cắt qua má»™t con phố vắng mà vươn vá» phÃa tôi. Má»™t cái  chuông cứ kêu leng keng không ngừng bên tai tôi. 
- Anh ngá»§ à? – cô gái há»i  bằng giá»ng khẽ đến ná»—i tôi không chắc mình nghe ra. 
- Không, anh có ngủ  đâu. 
- Em xÃch lại gần má»™t chút được không? Nói khẽ thì… dá»… chịu hÆ¡n. 
-  Anh sao cũng được, - tôi nói, mắt vẫn nhắm. 
Cô ta dịch ghế lại gần cho đến  khi chạm vào ghế tôi làm phát ra tiếng gỗ khô khốc. 
Tháºt lạ, giá»ng cô bé khi  mình mở mắt thì nghe thế này, khi nhắm mắt thì lại nghe khác hẳn. 
- Em nói  chuyện được không? Em sẽ nói tháºt khẽ và anh không phải trả lá»i đâu. Tháºm chị  anh ngá»§ luôn cÅ©ng được. 
- Ừ, - tôi nói. 
- Khi ngưá»i ta chết thì tuyệt lắm  nhỉ. 
Lúc này miệng cô bé ká» bên tai tôi, nên những lá»i cô nói xuyên thẳng vào  tôi cùng vá»›i hÆ¡i thở ấm áp, ẩm ướt. 
- Sao lại thế? 
Cô đặt má»™t ngón tay lên  môi tôi như thể niêm kÃn lại. 
- Không há»i gì cả, cÅ©ng không mở mắt. ÄÆ°á»£c  chứ? 
Cái gáºt đầu cá»§a tôi cÅ©ng khẽ như giá»ng nói cá»§a cô. 
Cô nhấc ngón tay  khá»i môi tôi và đặt lên cổ tay tôi. 
- Em ước gì có con dao mổ. Em sẽ rạch chá»—  này ra mà nhìn vào trong. Không phải nhìn thịt cá»§a ngưá»i chết đâu… mà nhìn vào  cái chết. Em tin là có cái gì đó giống như cái chết. Nó tròn tròn, nhun nhÅ©n  giống như quả bóng má»m có cái lõi cứng bằng những sợi thần kinh chết. Em muốn  lôi nó ra khá»i cÆ¡ thể ngưá»i chết rồi rãchc nó mà nhìn vào trong. Em luôn luôn tá»±  há»i nó giống cái gì. CÅ©ng có thể nó cứng ngắc, như kem đánh răng bị khô trong  ống váºy. Anh nghÄ© sa? Không, đừng trả lá»i. Bên ngoài nó má»m nhÅ©n, càng vào trong  lại càng rắn. Em muốn rạch da để lôi cái cục má»m má»m nhu nhÅ©n đó ra, dùng dao mổ  và má»™t dụng cụ kiểu như cái đè lưỡi để lần vào trong, càng vào trong thì cục má»m  nhÅ©n đó lại càng rắn, cho đến khi gặp cái lõi nhá» xÃu kia. Nó bé tÃ, như hòn bi  trong ổ bi ấy, và rất là cứng. Hẳn là váºy phải không? 
Cô hắng giá»ng mấy  lần. 
- Mấy hôm nay em cứ nghÄ© mãi chuyện ấy. Có lẽ vì ngày nào em cÅ©ng có quá  nhiá»u thá»i gian rảnh. Má»—i khi không có việc gì làm, ý nghÄ© cá»§a mình Ä‘i xa, rất  xa, xa đến ná»—i mình không theo kịp ấy. 
Cô nhấc ngón tay khá»i cổ tay tôi và  uống nốt chá»— Coca còn lại. Nghe tiếng những mẩu nước đá, tôi biết cái cốc giỠđã  rá»—ng. 
- Äừng lo chuyện con mèo, em sẽ canh cho. Nếu thấy Wataya Noboru, em sẽ  báo cho anh ngay. Anh cứ nhắm mắt. Em tin chắc Wataya Noburu chỉ quanh quẩn đâu  đây thôi. Nó có thể ló mặt ra bất cứ lúc nào. Wataya Noburu Ä‘ang đến đấy. Em  biết là nó Ä‘ang đến – nó len qua bão cá», luốn dưới hàng rào, dừng lại ná»a đưá»ng  đỠngá»i những bông hoa. Càng lúc càng gần, Wataya Noburu, từng bước từng bước  má»™t. hãy hình dung cảnh đó, đưa hình ảnh đó vào trong tâm trà anh. 
Tôi cố  tưởng tượng ra con mèo, nhưng cố lắm cÅ©ng chỉ thấy má»™t hình ảnh má» má» như bức  ảnh bị thiếu ánh sáng. Ãnh nắng xuyên qua mà mắt tôi làm chao đảo và tán xạ cái  bóng tối bên trong tôi, khiến tôi không thể vẽ nên má»™t hình ảnh chÃnh xác vá» con  mèo. Thay vào đó tôi chỉ nặn ra được má»™t bức chân dung tồi, má»™t bức tranh méo  mó, thiếu tá»± nhiên, có vài nét hao hao giống nguyên bản song phần quan trá»ng  nhất thì lại thiếu vắng. Tháºm chà tôi không nhá»› nổi dáng Ä‘i cá»§a con mèo ra sao  nữa. 
Cô gái lại đặt ngón tay lên cổ tay tôi, dùng đầu ngón tay vẽ má»™t thứ ký  hiệu lạ lùng nào đó. Như thể đáp lại, má»™t thứ bóng tối khác – khác vá» chất so  vá»›i bóng tối mà tôi cảm thấy nãy giá» - bắt đầu xâm nháºp vào ý thức tôi. Có lẽ  tôi đã thiếp Ä‘i. Tôi không muốn Ä‘iá»u đó xảy ra, nhưng không cách nào cưỡng lại  được. CÆ¡ thể tôi như cái xác chết – xác chết cá»§a má»™t ai khác – Ä‘ang chìm sâu vào  chiếc ghế xếp bằng vải bạt. 
Trong bóng tối, tôi thấy bốn cái chân cá»§a Wtaya  Noburu, bốn cái chân tÄ©nh lặng màu nâu bên trên bốn bàn chân vá»›i những cái núm  chân má»m như bằng cao su, những cái chân Ä‘ang giẫm lên đâu đó mặt đất tịnh không  má»™t tiếng động.  
Nhưng ở đâu? 
“Chỉ cần mưá»i phút thôiâ€, ngưá»i đàn bà trên  Ä‘iện thoại đã nói thế. Không, cô ta lầm. Äôi khi mưá»i phút không phải là mưá»i  phút. Nó có thể giãn ra co lại. Äiá»u đó thì tôi biết rõ. 
Khi thức dáºy tôi chỉ  có má»™t mình. Cô gái đã biến mất, ghế xếp cá»§a cô vẫn kê sát vào ghế tôi. Chiếc  khăn tắm, há»™p thuốc lá và cuốn tạp chà vẫn nằm đấy, nhưng cốc và máy nghe nhạc  thì không còn đó nữa. 
Mặt trá»i đã bắt đầu lặn vá» phÃa Tây, bóng má»™t cây sồi  vắt ngang qua ngang đầu gối tôi. Äồng hồ cá»§a tôi chỉ 4 giá» 15. Tôi ngồi dáºy nhìn  quanh. Bãi cá» rá»™ng, cái hồ cạn, hàng rào, con chim bằng đá, cây xiêm gai vàng,  cần ăngten tivi. Vẫn không thấy bóng dáng con mèo. Hay cô gái. 
Vẫn ngồi trên  ghế, tôi đưa mắt nhìn lối mèo Ä‘i, chá» cô gái quay lại. Mưá»i phút trôi qua, nhưng  cả mèo và cô gái vẫn biệt tăm. Chẳng có gì động Ä‘áºy. Tôi cảm thấy như trong khi  ngá»§ mình đã già khá»m Ä‘i. 
Tôi đứng dáºy Ä‘i vá» phÃa căn nhà, nÆ¡i không có dấu  hiệu sá»± sống. KÃnh cá»a sổ phản chiếu ánh hoàng hôn. Tôi đành không đợi nữa, băng  qua bãi cá» vá» nhà. Vẫn chưa tìm thấy con mèo, nhưng tôi đã cố hết sức rồi. 
        
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				04-09-2008, 06:37 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch  
  
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng 
					
					
						Bài gởi: 4,793
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 24 
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			 
 
  
 
 Ở nhà, tôi thu quần áo phÆ¡i vào rồi chuẩn bị má»™t bữa tối đơn giản. Äiện thoại  reo mưá»i hai lần lúc 5 giá» 30, song tôi không trả lá»i. Ngay cả khi Ä‘iện thoại đã  ngừng reo, tiếng chuông vẫn còn reo trong bóng tối Ä‘ang sẫm dần cá»§a căn phòng  như những hạt bụi lÆ¡ lá»ng trong không khÃ. Bằng những cây kim có đầu mút cứng,  đồng hồ để bàn gõ nhịp Ä‘á»u Ä‘á»u lên má»™t chiếc bảng trong suốt trôi trong không  trung. 
Tao sao không viết má»™t bài thÆ¡ vá» con chim vặn dây cót nhỉ? à nghÄ© này  làm tôi như sá»±c tỉnh, song chẳng làm cách nào cho dòng đầu tiên nảy ra trong đầu  được. Nhưng liệu các cô nữ sinh có thÃch má»™t bài thÆ¡ viết vá» con chim vặn dây  cót không? 
 
* * * 
 
Kumiko vá» nhà lúc 7 giá» 30 tối. Tháng rồi nàng  ngày càng Ä‘i làm vá» muá»™n. Chẳng hiếm khi nàng vá» sau 8 giá», tháºm chà đôi khi sau  10 giá». Nay thì đã có tôi ở nhà nấu ăn nên nàng chẳng phải vá»™i vá» nhà nữa. Nàng  bảo tòa soạn neo ngưá»i quá, vá»›i lại gần đây má»™t trong các đồng nghiệp cá»§a nàng  xin nghỉ ốm. 
- Xin lá»—i nhé, - nàng nói. – Việc nhiá»u quá, mà con bé làm bán  thá»i gian thì chả được tÃch sá»± gì. 
Tôi xuống bếp nấu nướng: cá xốt bÆ¡, xà  lách, súp miso. Kumiko ngồi vào bàn bếp, làm động tác duá»—i ngưá»i. 
- Lúc 5  rưỡi anh Ä‘i đâu? – nàng há»i. – Em Ä‘iện vá» báo là vá» muá»™n mà. 
- Hết bÆ¡, anh ra  cá»a hiệu mua. – tôi nói dối. 
- Anh có ra ngân hàng không? 
- Có. 
- Còn  con mèo? 
- Không tìm thấy. Anh có đến chá»— căn nhà không ngưá»i ở như em dặn,  nhưng không có nó ở đó. Anh đánh cuá»™c là nó đã Ä‘i xa hÆ¡n nhiá»u. 
Nàng chả nói  gì. 
Sau bữa tối, khi tôi tắm xong, Kumiko đang ngồi trong phòng khách, không  mở đèn. Ngồi thu lu trong bóng tối, mặc áo sơ mi màu xám, nàng trông như một  chiếc vali đặt không đúng chỗ. 
Tôi vừa lau tóc bằng khăn tắm vừa ngồi xuống  ghế sofa đối diện Kumiki. 
Bằng giá»ng khẽ đến ná»—i khó khăn lắm tôi má»›i nghe  ra, nàng nói: - Em chắc là con mèo chết rồi. 
- Nào, đừng ngốc thế, - tôi đáp.  – Anh chắc là nó Ä‘ang tung tăng vui vẻ đâu đó thôi. Khi nào đói thì nó sẽ mò vá».  Chuyện đó xảy ra má»™t lần rồi, em nhá»› chứ? Hồi mình sống ở Koenji ấy… 
- Lần  này khác, - nàng nói. – Lần này thì anh lầm. Em biết. Con mèo chết rồi. Nó Ä‘ang  thối rá»a trong má»™t bãi cỠở đâu đó. Anh có tìm trên bãi có quanh căn nhà không  có ngưá»i ở không? 
- Không. Nhà không có ngưá»i ở nhưng vẫn là nhà có chá»§. Anh  đâu có tá»± tiện xông vào được.  
- Thế thì anh tìm ở đâu chứ? Em dám cá là anh  không há» tìm thá». ChÃnh vì váºy mà anh không tìm ra. 
Tôi thở dài, lại lau tóc  bằng chiếc khăn tắm. Tôi đã toan nói, nhưng lại thôi khi nháºn thấy Kumiko khóc.  Dá»… hiểu thôi, nàng rất thương con mèo. Nó đã ở cùng chúng tôi ngay từ sau đám  cưới. Tôi ném khăn tắm vào chiếc giỠđựng đồ ướt trong buồng tắm rồi xuống bếp  lấy má»™t lon bia lạnh. Hôm nay tháºt là má»™t ngày ngu ngốc. Má»™t ngày ngu ngốc trong  má»™t tháng ngu ngốc cá»§a má»™t năm ngu ngốc. 
Wataya Noburu, mày ở đâu? Lẽ nào con  chim vặn dây cót đã quên vặn dây cót cho mày?  
Mấy câu này nảy ra trong đầu  tôi như những dòng thơ. 
Wataya Noburu 
Mày ở đâu? 
Lẽ nào con chim vặn  dây cót 
Äã quên vặn dây cót cho mày? 
 
Tôi đang uống dở lon bia thì điện  thoại lại reo.  
- Em nghe máy nhé? – tôi thét vào bóng tối trong phòng  khách 
- Không, - Kumiko đáp. – Anh đi mà nghe. 
- Anh không muốn. 
Äiện  thoại vẫn reo, khuấy động những hạt bụi lÆ¡ lá»ng trong bóng tối. Không ai nói má»™t  lá»i. Tôi uống bia, còn Kumiko tiếp tục khóc lặng lẽ. Tôi đếm được hai mươi hồi  chuông thì chịu thua. Äếm mãi cÅ©ng chẳng có ý nghÄ©a gì. 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				04-09-2008, 06:37 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch  
  
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng 
					
					
						Bài gởi: 4,793
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 24 
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			 
 
  
 
2 
Trăng tròn và nháºt thá»±c 
* 
VỠnhững con  ngựa chết trong chuồng 
 
 
Nói cho cùng, liệu ngưá»i ta có hoàn toàn hiểu  nhau không? 
Chúng ta có thể đầu tư rất nhiá»u thá»i gian và công sức hòng hiểu  được ngưá»i khác, nhưng rốt cục chúng ta tiếp cáºn được tá»›i đâu cái bản chất xấu  xa cá»§a con ngưá»i đó? Ta tá»± thuyết phục mình rằng ta biết rất rõ ngưá»i kia, nhưng  liệu ta có biết được Ä‘iá»u gì hệ trá»ng vá» má»™t ai đó không? 
Tôi bắt đầu suy  ngẫm những chuyện như váºy má»™t cách nghiêm túc từ khoảng sau khi thôi việc ở công  ty luáºt. Trước đó – suốt khoảng thá»i gian trước đó cá»§a tôi – tôi chưa bao giá»  váºt lá»™n vá»›i những câu há»i như thế này. Tại sao nhỉ? Có lẽ vì đối vá»›i tôi, ná»™i  việc sống thôi, đã đủ lắm rồi. ÄÆ¡n giản là tôi quá báºn bịu nghÄ© vá» bản thân  mình. 
Má»™t sá»± kiện vặt vãnh đã là cú huých để tôi biết suy ngẫm, nhưng ở Ä‘á»i  hầu hết những chuyện hệ trá»ng nhất Ä‘á»u bắt đầu từ những Ä‘iá»u nhá» nhặt. Có má»™t  buổi sáng ná», sau khi Kumiko nuốt vá»™i cho xong bữa sáng để Ä‘i làm, tôi ném quần  áo bẩn vào máy giặt, dá»n giưá»ng, rá»a bát và hút bụi sàn nhà. Sau đó, có con mèo  bên cạnh, tôi ra ngoài hiên ngồi Ä‘á»c các mục quảng cáo tuyển ngưá»i và rao vặt  mua bán. Äến trưa tôi ăn rồi ra siêu thị. Ở đó tôi mua thức ăn dành cho buổi tối  rồi mua thuốc tẩy rá»a, khăn giấy và giấy vệ sinh ở quầy giảm giá. Lại vá» nhà,  sá»a soạn bá»a tối rồi nằm xuống ghế sofa Ä‘á»c sách chá» Kumiko vá».  
Tôi vừa má»›i  thất nghiệp nên cảm thấy sống kiểu này tháºt thoải mái. Không còn phải tất tả Ä‘i  làm trên những toa xe Ä‘iện ngầm lèn cứng như cá há»™p, không còn phải gặp những  ngưá»i tôi không muốn gặp. Và hÆ¡n hết, tôi có thể Ä‘á»c bất cứ cuốn sách nào mình  thÃch, bất cứ lúc nào mình muốn. Tôi chả biết cái lối sống phong lưu này sẽ tiếp  diá»…n bao lâu, nhưng Ãt nhất là lúc này, má»›i sau má»™t tuần, tôi vẫn còn Ä‘ang thÃch  thú và cố không nghÄ© đến tương lai. Äây là kì nghỉ hè lá»›n cá»§a Ä‘á»i tôi. Sẽ đến  lúc nó chấm dứt, nhưng từ giá» tá»›i đó tôi quyết tâm táºn hưởng an nhàn. 
Dù váºy,  tối hôm đó tôi không thể đắm mình vào thú vui Ä‘á»c sách vì Kumiko vá» muá»™n. Nàng  không bao giá» vá» muá»™n quá sáu rưỡi, và nếu cho rằng mình sẽ vá» mua dù chỉ mưá»i  phút, nàng luôn báo cho tôi biết. Nhưng hôm đó là ngoại lệ. Mãi sau 7 giá» nàng  vẫn chưa vá», mà cÅ©ng không gá»i Ä‘iện. Thịt và rau đã sẵn sàng, chỉ đợi nàng vá» là  tôi sẽ nấu ngay. Chẳng phải tôi định bày vẽ thịnh soạn gì: tôi sẽ chỉ xào mấy  lát thịt bò, hành tây, á»›t xanh, giá đỗ, thêm Ãt muối, tiêu, nước tương và má»™t  chút bia, đó là món tôi há»c được từ hồi còn độc thân. CÆ¡m đã chÃn, xúp miso  đương nóng, rau đã thái, xếp gá»n từng chồng trên má»™t cái đĩa to, sẵn sàng cho  vào chảo. Chỉ còn thiếu má»—i Kumiko. Tôi khá đói nên đã nghÄ© đến chuyện tá»± nấu  phần mình rồi ăn trước, nhưng lại thôi. Làm váºy hình như không phải lắm. 
Tôi  ngồi ở bàn bếp, vừa nhấp bia vừa nhai mấy cái bánh quy xôđa nhão nhoét tìm được  sau tá»§ bếp. Kim chỉ giá» cá»§a đồng hồ nhÃch tá»›i vị trà bảy giá» rưỡi rồi chầm cháºm  bò qua.  
Mãi sau 9 giá» Kumiko má»›i vá». Nàng có vẻ mệt bã ngưá»i. Mắt nàng đỠ ngầu, sưng húp: dấu hiệu không tốt. Má»—i khi mắt nàng đỠlà y như rằng có chuyện  không hay. 
- ÄÆ°á»£c rồi, -tôi tá»± nhá»§. - Cứ bình thản, đừng nói gì thừa, hãy tá»±  nhiên, hãy làm như không có gì xảy ra. Äừng nổi nóng. 
- Em xin lá»—i, -Kumiko  nói. – Cái công việc này tháºt chẳng ra sao cả. Em đã định gá»i cho anh, nhưng  chẳng lúc nào bá» ra được. 
- Không sao, chuyện vặt ấy mà. Äừng áy náy gì cả, -  tôi cố nói bằng giá»ng càng bình thưá»ng càng tốt. Mà tháºt, tôi cÅ©ng chẳng thấy  khó chịu gì cho lắm. Chuyện ấy từng xảy ra vá»›i tôi hàng bao nhiêu lần. Äi làm  đâu có phải là việc nhẹ nhàng gì, đâu có phải an nhàn dá»… chịu như ngắt đóa hoa  hồng đẹp nhất trong vưá»n để tặng ngưá»i bà bị ốm sống cách hai khu phố và nán lại  suốt ngày ở bên bà. há»… đã Ä‘i làm, đôi khi ta phải làm những việc tê ngắt, phải  gặp những ngưá»i khó chịu, đã thế lại chẳng rãnh phút nào để gá»i vá» nhà. Ba mươi  giây là đủ để nói: “Hôm nay anh vá» muá»™nâ€, Ä‘iện thoại thì đâu cÅ©ng có, thế mà vẫn  không sao gá»i được. 
Tôi bắt đầu nấu nướng: báºt bếp gas lên, rót dầu vào chảo.  Kumiko lấy má»™t chai bia trong tá»§ lạnh và má»™t cái cốc trong chạn, nhìn qua những  thứ tôi sắp nấu rồi lẳng lặng ngồi xuống bàn bếp. Xem vẻ mặt thì biết nàng uống  bia mà chẳng thấy ngon lành gì. 
- Äáng lẽ anh cứ ăn, đừng đợi em, - nàng  nói. 
- Chả sao cả. Anh cũng không đói lắm. 
Trong khi tôi xào thịt và rau,  Kumiko Ä‘i tắm. Tôi nghe tiếng nàng rá»a mặt và đánh răng. Lát sau nàng ra khá»i  buồng tắm, tay cầm cái gì đó. Ấy là giấy vệ sinh và khăn giấy tôi mua ở siêu  thị. 
- Anh mua cái thứ này làm gì? – nàng há»i, giá»ng mệt má»i. 
Tay cầm  chảo, tôi nhìn nàng. Rồi tôi nhìn xuống hộp khăn giấy và cuộn giấy vệ sinh. Tôi  không hiểu nàng muốn nói gì.  
- à em là sao? Thì khăn giấy và giấy vệ sinh  thôi mà. Mình cần chứ. Tháºt ra mấy thứ này ở nhà vẫn còn, nhưng có mua thêm thì  để lâu má»™t chút chúng cÅ©ng có mục ra đâu. 
- Dĩ nhiên là không. Nhưng việc gì  anh phải mua khăn giấy màu xanh dương và giấy vệ sinh in hoa ? 
- Anh không  hiểu, - tôi nói, cố trấn tĩnh. - Mấy thứ này bán hạ giá. Khăn giấy xanh có làm  mũi em xanh lè ra đâu. Có gì to tát cơ chứ ?  
- Có. Em ghét khăn giấy xanh và  giấy vệ sinh in hoa. Anh không biết à ? 
- Không, anh không biết. – tôi nói. –  Sao em lại ghét ? 
- Làm sao em biết được tại sao em ghét ? Em không chịu  được, có thế thôi. Anh thì ghét khăn phá»§ Ä‘iện thoại, ghét mấy cái chai giữ nhiệt  có trang trà hoa, ghét quần bò rách te tua có cúc bấm, ghét em làm móng tay. Anh  cÅ©ng có nói được tại sao đâu. Äó là ý thÃch cá»§a má»—i ngưá»i. 
Thá»±c ra tôi có thể  giải thÃch lý do tất cả những chuyện nàng vừa kể nhưng dÄ© nhiên tôi chẳng giải  thÃch gì. 
- Thôi được, - tôi nói. - Cứ cho đó là ý thÃch má»—i ngưá»i. Nhưng  liệu em có thể bảo anh rằng suốt sáu năm kể từ ngày mình lấy nhau chưa má»™t lần  nào em mua khăn giấy màu xanh hay giấy vệ sinh có in hoa không? 
- Không bao  giá». Không má»™t lần nào. 
- Tháºt chứ ? 
- Tháºt. Khăn giấy cá»§a em chỉ màu  trắng, vàng hay hồng thôi. Và em không bao giá» mua giấy vệ sinh có vẽ này vẽ ná».  Em tháºt sá»± bị sốc vì anh đã sống vá»›i em suốt thá»i gian qua mà lại không biết  chuyện ấy. 
Bản thân tôi cÅ©ng bị sốc khi nháºn ra rằng suốt sáu năm qua tôi  chưa má»™t lần nào dùng khăn giấy màu xanh hay giấy vệ sinh có vẽ hình. 
- Và hễ  đã nói thì để em nói nốt, - nàng tiếp. – Em ghét cay ghét đắng món thịt bò rán  với ớt xanh. Chuyện ấy anh không biết à ? 
- Không, anh không biết. – tôi  đáp. 
- Phải, em ghét cay ghét đắng. Anh cÅ©ng đừng há»i tại sao. ÄÆ¡n giản là em  không chịu nổi mùi cá»§a hai thứ nấu trong cùng má»™t chảo. 
- Em muốn nói là suốt  sáu năm qua chưa một lần nào em nấu thịt bò với ớt xanh ? 
Nàng lắc đầu. - Ớ  xanh làm rau trộn thì em ăn. Em rán thịt bò với hành. Nhưng em chưa bao giỠnấu  thịt bò chung với ớt xanh cả. 
Tôi thở dài. 
- Anh chả bao giá» thấy chuyện  đó là lạ sao ? – nàng há»i. 
- Thấy lạ á ? Anh chưa bao giá» nháºn ra Ä‘iá»u đó, -  tôi vừa nói vừa ngẫm nghÄ© má»™t chút: chẳng lẽ suốt từ khi lấy vợ tôi chưa bao giá»  ăn món nào vừa có thịt bò vừa có á»›t xanh. DÄ© nhiên là tôi không nhá»› nổi. 
-  Anh sống với em ngần ấy năm nhưng có mấy khi quan tâm tới em. Anh chỉ quan tâm  tới bản thân mình thôi. 
- Khoan đã nào, - tôi vừa nói vừa tắt bếp và đặt chảo  lên mặt bếp. – Mình không nên lạc Ä‘á». Có thể em nói đúng. Có thể anh đã không  quan tâm đầy đủ tá»›i những chuyện như khăn giấy hay giấy vệ sinh hay thịt bò và  á»›t xanh. Nhưng Ä‘iá»u đó không có nghÄ©a là anh chẳng quan tâm gì đến em. Anh cóc  cần biết khăn giấy anh dùng có màu gì. Nếu màu Ä‘en thì, á», chắc cÅ©ng hÆ¡i rợn má»™t  tÃ, nhưng trắng hay xanh... vá»›i anh có khác gì nhau đâu. Thịt bò vá»›i á»›t xanh  cÅ©ng váºy. Nấu riêng, nấu chung, việc gì tá»›i anh chứ ? Món thịt bò xào vá»›i á»›t  xanh cò hoàn toàn biến khá»i trái đất này thì anh cÅ©ng chẳng quan tâm. Nó chẳng  liên quan gì đến em, đến những gì là tinh tuý cá»§a em. Anh nói thế không đúng sao  ? 
Thay vì trả lá»i, nàng nốc hai ngụm hế cốc bia rồi nhìn chăm chăm vào cái  chai rá»—ng. 
Tôi trút các thứ trong chảo vào thùng rác. Này thì thịt bò, này  thì á»›t xanh, hành tây, giá đỗ. Lạ tháºt: má»›i đây là đồ ăn, nhoáng cái đã thành  rác. Tôi mở má»™t chai bia rồi nốc từ cổ chai. 
- Sao anh làm váºy ? 
- Em ghét  món này lắm mà. 
- Nhưng lẽ ra anh có thể ăn chứ. 
- Tá»± nhiên anh không  thÃch thịt bò xào á»›t xanh nữa. 
- Tuỳ anh thôi, - nàng nhún vai. 
Nàng  khoanh hai tay lên bàn rồi úp mặt vào, ngồi như váºy má»™t hồi lâu. Rõ là nàng  không khóc cÅ©ng chẳng ngá»§. Tôi nhìn cái chảo rá»—ng trên bếp, nhìn Kumiko rồi nốc  cạn cốc bia. Äiên rồ quá. Việc gì phải ầm Ä© vá» chuyện khăn giấy, giấy vệ sinh và  á»›t xanh cÆ¡ chứ? 
Tôi lại gần vợ, đặt tay lên vai nàng. 
- Thôi được, - tôi  nói. – Anh hiểu rồi. Anh sẽ không bao giá» mua khăn giấy xanh hay giấy vệ sinh in  hoa nữa. Mai anh sẽ mang trả lại siêu thị và đổi hàng khác. Nếu há» không chịu  đổi, anh sẽ đốt ở ngoài sân. Anh sẽ ném tro xuống biển. CÅ©ng sẽ không bao giá» có  món thịt bò và á»›t xanh nữa. Không bao giá» nữa. chẳng mấy chốc mùi cÅ©ng sẽ bay  Ä‘i, và chúng mình cÅ©ng sẽ không bao giá» nghÄ© tá»›i chuyện này nữa. Äồng ý nhé  ? 
Nhưng nàng vẫn chẳng nói gì. Tôi ước gì có thể ra ngoài Ä‘i dạo chừng má»™t  giá», trở vá» thì thấy nàng đã vui vẻ lại, nhưng tôi biết chuyện đó sẽ không xảy  ra đâu.Tôi phải tá»± giải quyết chuyện này thôi. 
- Nghe này, em mệt rồi, - tôi  nói. – Nghỉ má»™t chút Ä‘i, rồi chúng mình Ä‘i đâu đó ăn pizza . Lần cuối mình ăn  pizza là khi nào nhỉ ? Ä‚n vá»›i cá trồng và hành. Mình sẽ gá»i má»™t suất chia đôi.  Lâu lâu tá»± cho phép mình ra ngoài ăn hàng má»™t lần thì cÅ©ng có sao đâu. 
Vẫn  không ăn thua. Nàng vẫn gục mặt xuống hai cánh tay. 
Tôi chẳng biết nói gì  nữa. Tôi ngồi xuống nhìn nàng từ phÃa bên kia bàn. Má»™t tai nàng lá»™ ra qua mái  tóc Ä‘en cắt ngắn. Nó có Ä‘eo má»™t chiếc hoa tai mà tôi chưa bao giá» thấy, má»™t cái  hoa tai nhá» bằng vàng hình con cá. Nàng mua ở đâu ra cái cá»§a này váºy ? Tôi muốn  hút thuốc. Tôi hình dung mình rút gói thuốc và báºt lá»a ra khá»i túi quần, lấy má»™t  Ä‘iếu đút vào mồm, châm lá»a. Tôi hÃt vào má»™t hÆ¡i đầy phổi và đột nhiên cảm thấy  cái mùi gắt cá»§a thịt bò xào rau. Tôi đói cồn cào cả ruá»™t gan. 
Mắt tôi bắt gặp  tấm lịch trên tưá»ng. Tấm lịch này cho biết các tuần trăng. Sắp đến tuần trăng  tròn. Ừ thì dÄ© nhiên: sắp đến kỳ kinh nguyệt cá»§a Kumiko. 
Chỉ từ khi thành  ngưá»i có vợ tôi má»›i tháºt sá»± ngá»™ ra rằng mình là má»™t công dân cá»§a Trái đất, hành  tinh thứ ba trong hệ mặt trá»i. Tôi sống trên trái đất, trái đất quay quanh mặt  trá»i, và quay quanh trái đất là mặt trăng. Dù ta có muốn hay không, Ä‘iá»u đó sẽ  tiếp diá»…n vÄ©nh viá»…n (hay Ãt nhất cái gá»i là vÄ©nh viá»…n khi so sánh vá»›i cuá»™c Ä‘á»i  tôi). Äiá»u đã khiến tôi đâm ra nhìn sá»± váºt theo cách đó chÃnh là chu kỳ kinh  nguyệt tuyệt đối chÃnh xác cá»§a vợ tôi, hai mươi chÃn ngày, lại trùng khá»›p hoàn  toàn vá»›i chu kỳ trăng khuyết trăng tròn. Những ngày có kinh cá»§a Kumiko luôn tháºt  khổ sở. Từ mấy ngày trước đó nàng đã trở nên bất an, tháºm chà trầm uất. Vì váºy  chu kỳ cá»§a nàng cÅ©ng trở thành chu kỳ cá»§a tôi, mặc dù nó chỉ liên quan vá»›i tôi  má»™t cách gián tiếp. Tôi phải cẩn tháºn không gây những phiá»n phức không cần thiết  vào những ngày đó trong má»—i tháng. Trước khi chúng tôi lấy nhau, tôi chả mấy khi  nháºn thấy chu kỳ cá»§a mặt trăng. Nó có thể lá»t vào mắt tôi khi tôi nhìn lên bầu  trá»i, nhưng tôi không há» báºn tâm đến hình dạng cá»§a nó vào lúc này hay lúc khác.  Nay thì tôi luôn luôn để ý theo dõi hình dáng cá»§a mặt trăng. 
Tôi từng gần gÅ©i  vài phụ nữ trước khi gặp Kumiko, dÄ© nhiên má»—i ngưá»i Ä‘á»u có kỳ kinh nguyệt riêng.  Ở vài ngưá»i kỳ kinh nguyệt diá»…n ra rất nhá»c nhằn, vài ngưá»i khác thì nhẹ không,  có ngưá»i chỉ ba ngày là xong, ngưá»i khác phải má»™t tuần; có ngưá»i Ä‘á»u đặn, có  ngưá»i lại muá»™n những 10 ngày khiến tôi sợ chết khiếp; ngưá»i này khi có kinh thì  đâm bẳn tÃnh, ngưá»i khác hầu như không bị ảnh hưởng gì. Tuy nhiên, trước khi  cưới Kumiko, tôi chưa há» sống vá»›i má»™t phụ nữ nào. Cho tá»›i khi đó, vòng tuần hoàn  cá»§a tá»± nhiên đối vá»›i tôi chỉ có nghÄ©a là bốn mùa thay đổi. Mùa đông tôi mặc áo  khoác, mùa hè tôi Ä‘i dép lê. Từ khi lấy vợ, tôi không chỉ có má»™t ngưá»i chung  sống mà còn có thêm má»™t ý niệm má»›i vá» tÃnh tuần hoàn: chu kỳ cá»§a mặt trăng. Chỉ  có má»™t lần nàng bị rối loạn kinh nguyệt trong vòng vài tháng; đó là khi nàng có  thai.  
- Em xin lá»—i, - nàng ngẩng lên nói. – Em không có ý trút hết má»i  chuyện lên đầu anh. Em mệt quá, vá»›i lại tâm trạng không thoải mái. 
- Không  sao đâu, - tôi nói. – Äừng nghÄ© ngợi gì cả. Má»—i khi mệt má»i thì cÅ©ng nên xả vào  má»™t ai đó. Rồi em sẽ thấy dá»… chịu hÆ¡n. 
Kumiko chầm cháºm hÃt vào má»™t hÆ¡i dài,  nén lại má»™t lát rồi thở ra. 
- Còn anh? – nàng há»i. 
- Thì sao là thế nào?   
- Má»—i khi anh mệt, anh chẳng bao giá» xả vào ai cả. Còn em thì có, tại sao  váºy ? 
- Anh chẳng bao giá» nháºn ra Ä‘iá»u ấy, - tôi lắc đầu. – Lạ tháºt. 
-  Chắc là bên trong anh có má»™t cái giếng sâu, anh hét xuống giếng : « Nhà vua có  tai lừa ! », thế là má»i chuyện ổn cả. 
Tôi nghĩ một chút. 
- Có thể, - tôi  đáp. 
Kumiko lại nhìn cái chai rỗng . Nàng nhìn chăm chăm vào nhãn chai, sau  đó nhìn cổ chai, rồi xoay xoay cổ chai trong mấy ngón tay. 
- Em xắp có kinh,  - nàng nói. – Có lẽ vì váºy mà em khó chịu. 
- Anh biết. Äừng lo nghÄ© vá» chuyện  đó. Em không phải là kẻ duy nhất đâu. Hàng lô ngá»±a cÅ©ng chết vào đêm trăng tròn  đấy. 
Nàng nhấc tay khá»i chai, há hốc mồm nhìn tôi. 
- Này, sao tự dưng anh  lôi chuyện ngựa nghẽo gì đó ra đây thế ? 
- Hôm ná» anh Ä‘á»c trong báo mà. Anh  đã định kể cho em nghe nhưng quên mất. Äấy là bài phá»ng vấn má»™t bác sỹ thú y.  Hóa ra, ngá»±a là loài bị ảnh hưởng ghê gá»›m bởi chu kỳ cá»§a mặt trăng, cả vá» thể  chất lẫn tâm lý. Má»—i khi sắp đến kỳ trăng tròn, dao động não cá»§a chúng trở nên  tán loạn, chúng lại còn bị đủ thứ triệu chứng khó ở. Thế rồi, vào đúng đêm trăng  tròn, nhiá»u con ngã bệnh, nhiá»u con nữa lăn ra chết. Không ai biết vì sao, nhưng  số liệu thống kê chứng minh là chuyện đó có. Váo các đêm trăng tròn, bác sỹ thú  ý chẳng có thì giỠđâu mà ngá»§ vì nhiá»u việc quá.  
- Thú vị nhỉ, - Kumiko  nói. 
- Nhưng nháºt thá»±c lại càng tệ hÆ¡n. Chẳng thiếu gì thảm kịch cho lÅ© ngá»±a.  Em không thể hình dung số ngá»±a chết vào ngày nháºt thá»±c toàn phần đâu. Dù sao Ä‘i  nữa, Ä‘iá»u anh muốn nói là ngay lúc này đây, ngá»±a Ä‘ang chết ở khắp nÆ¡i trên thế  giá»›i. So vá»›i chuyện đó thì chuyện em trút ná»—i bá»±c dá»c lên ngưá»i khác chẳng có gì  là ghê gá»›m cả. Vì váºy đừng báºn tâm làm gì. Hãy nghÄ© vá» lÅ© ngá»±a bất hạnh kia. Hãy  hình dung chúng nằm trên ổ rÆ¡m chuồng ngá»±a dưới ánh trăng tròn, sùi bá»t mép, mồm  ngáp ngáp trong cÆ¡n hấp hối. 
Nàng có vẻ nghĩ ngợi một chút vỠnhững con ngựa  đang chết trong chuồng.  
- Thôi được, - nàng nói vá»›i giá»ng nhượng bá»™. – Em  phải thừa nháºn là anh có thể thuyết phục bất cứ ai vá» bất cứ chuyện gì. 
- Váºy  em thay đồ Ä‘i, rồi mình Ä‘i ăn pizza. 
 
Äêm đó, nằm bên Kumiko trong căn  phòng ngá»§ tắt đèn, tôi nhìn lên trần nhà và tá»± há»i mình thá»±c sá»± biết những gì vá»  ngưá»i phụ nữ này. Äồng hồ chỉ 2 giá» sáng. Nàng Ä‘ang ngá»§ say. Trong bóng tối, tôi  nghÄ© vá» nhá»±ng cái khăn giấy màu xanh dương và giấy vệ sinh in hoa, vá» thịt bò và  á»›t xanh. Tôi đã sống vá»›i nàng suốt thá»i gian qua mà không há» biết nàng ghét  những thứ đó đến nhưá»ng nào. Tá»± thân chúng chẳng có gì quan trá»ng hết. Tháºt ngu  xuẩn. Lẽ ra phải cưá»i xòa rồi quên Ä‘i, đừng nên chuyện bé xé to. Toàn những Ä‘iá»u  vặt vãnh , chỉ hai ba hôm là ta sẽ quên béng Ä‘i ngay. 
Nhưng chuyện này thì  khác. Có cái gì đó má»›i mẻ, không bình thưá»ng, nó làm tôi bứt rứt như má»™t mẩu  xương cá hóc trong cuống há»ng. Có thể - chỉ là có thể thôi- chuyện này quan  trá»ng hÆ¡n tôi tưởng nhiá»u. Hoàn toàn có thể là má»™t cái gì đó tháºt nguy hại. Hay  tháºm chà đây chỉ má»›i là khởi đầu cho má»™t cái gì đó tháºt sá»± nghiêm trá»ng và bi  thảm. Có thể tôi Ä‘ang đứng trước ngưỡng cá»a má»™t cái gì đó lá»›n lao mà trong đó là  má»™t thế giá»›i chỉ thuá»™c vá» Kumiko thôi, má»™t thế giá»›i mênh mông mà tôi chưa há»  biết. Tôi thấy nó như má»™t căn phòng rá»™ng, tối tăm. Tôi đứng đó tay cầm má»™t cái  báºt lá»a, ngá»n lá»a bé tà cá»§a nó chỉ soi cho tôi thấy má»™t phần rất nhá» cá»§a căn  phòng. 
Liệu có thể nào tôi nhìn thấy phần còn lại không? Hay là cho đến già,  đến khi xuống lá»— tôi vẫn chẳng bao giá» thá»±c sá»± biết được vợ mình? Nếu quả tháºt  Ä‘á»i tôi sẽ thế thì cái cuá»™c sống vợ chồng này có ý nghÄ©a gì cÆ¡ chứ? Cuá»™c Ä‘á»i tôi  có ý nghÄ©a gì nếu suốt Ä‘á»i tôi ngá»§ chung giưá»ng vá»›i má»™t ngưá»i đàn bà xa lạ vẫn  hoàn xa lạ. 
 
* * * 
 
Äó là những gì mà suốt đêm đó tôi nghÄ© miên man  và sau đó thỉnh thoảng vẫn tiếp tục miên man nghÄ©. Chỉ rất lâu sau tôi má»›i vỡ ra  rằng mình đã tìm được đưá»ng đến táºn cốt lõi vấn Ä‘á». 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				04-09-2008, 06:38 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch  
  
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng 
					
					
						Bài gởi: 4,793
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 24 
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			 
 
  
 
3 
Cái mũ của Kano Malta 
* 
Màu kem quả, Allen  Ginsberg và các hiệp sÄ© Tháºp tá»± chinh 
 
 
Tôi Ä‘ang làm bữa trưa thì Ä‘iện  thoại reo. Tôi vừa cắt hai lát bánh mì, phết bÆ¡ và mù tạc, kẹp mấy lát cà chua  và phó mát vào giữa, đặt cả lên thá»›t và Ä‘ang sắp sá»a dùng dao cắt làm đôi thì  chuông Ä‘iện thoại vang lên.  
Tôi để Ä‘iện thoại reo ba tiếng rồi má»›i cắt chiếc  sandwich làm đôi. Sau đó tôi đặt hai ná»a bánh vào đĩa, lau sạch dao, đặt vào  ngăn để dao, rồi rót má»™t cốc cà phê vừa má»›i Ä‘un. 
Äiện thoại vừa reo. Dá»… đến  mưá»i lăm lần. Tôi chịu thua, đành ra nghe máy. Tôi chẳng thÃch trả lá»i, nhưng  nhỡ ngưá»i gá»i là Kumiko thì sao. 
- Alô, - ở đầu dây bên kia là giá»ng má»™t phụ  nữ mà tôi chưa há» nghe. Không phải giá»ng Kumiko, cÅ©ng không phải giá»ng ngưá»i đàn  bà lạ đã gá»i tôi hôm ná» khi tôi Ä‘ang nấu dở món spaghetti. – Chẳng hay có phải  tôi Ä‘ang nói chuyện vá»›i ông Toru Okada không ạ? – giá»ng kia nói, như thể chá»§  nhân cá»§a nó Ä‘ang Ä‘á»c thành tiếng má»™t văn bản đã soạn sẵn. 
- Äúng rồi, - tôi  đáp.  
- Ông là chồng của Okada Kumiko phải không ạ? 
- Äúng, Okada Kumoko  là vợ tôi? 
- Và anh trai của bà Okada là Wataya Noburu? 
- Lại đúng nữa, -  tôi nói, tỠra tự chủ đến đáng khâm phục. – Wataya Noburu là anh trai của vợ  tôi. 
- Thưa ông, tôi tên là Kano. 
Tôi đợi cô ta nói tiếp. Việc cô ta bất  ngá» nhắc tá»›i anh trai cá»§a Kumiko khiến tôi phải cảnh giác. Tôi lấy cái đầu cùn  cá»§a cây bút chì đặt cạnh Ä‘iện thoại mà gãi sau cổ. Năm giây hay hÆ¡n thế trôi  qua, ngưá»i đàn bà im lặng. Hoàn toàn không có âm thanh gì phát ra từ ống nghe,  như thể ngưá»i đàn bà kia đã lấy khăn tay bịt ống nói để nói chuyện vá»›i ngưá»i bên  cạnh. 
- Alô, - tôi nói, giỠđã hơi bồn chồn 
- Xin ông thứ lá»—i, - giá»ng nói  lại báºt lên. – Trong trưá»ng hợp đó tôi xin phép được gá»i lại ông sau. 
- Này,  đợi đã, - tôi nói. – Äây là… 
Ngay khi đó cô ta gác máy. Tôi nhìn cái ống  nghe, rồi lại áp vào tai. Chẳng nghi ngá» gì nữa: ngưá»i đàn bà đã gác máy. 
Cảm  thấy bất mãn má»™t cách mÆ¡ hồ, tôi trở lại bàn bếp uống cà phê, ăn bánh sandwich.  Trước khi Ä‘iện thoại reo tôi Ä‘ang nghÄ© vá» chuyện gì đó, nhưng giá» thì chịu không  nhá»› ná»—i là chuyện gì. Ban nãy khi cầm dao sắp sá»a cắt bánh làm đôi, nhất định là  tôi Ä‘ang nghÄ© vá» má»™t Ä‘iá»u gì đó. Má»™t Ä‘iá»u rất quan trá»ng. Má»™t Ä‘iá»u mà đã bao lâu  nay tôi cố nhá»› nhưng hoài công. Nó đã nảy ra trong đầu tôi đúng vào khoảnh khắc  tôi sắp cắt bánh làm đôi, nhưng giá» nó đã lại biến mất. Tôi vừa nhai sandwich  vừa ra sức khÆ¡i lại Ä‘iá»u đó, nhưng vô Ãch. Nó đã quay vá» vùng âm u trong ký ức  tôi, nÆ¡i nó vẫn hằng nằm yên cho đến khoảnh khắc đó.  
* * * 
Tôi vừa ăn  xong và Ä‘ang rá»a bát thì Ä‘iện thoại lại reo. Lần này tôi nhấc máy ngay. 
Má»™t  lần nữa tôi lại nghe giá»ng nữ nói “Alôâ€, nhưng lần này là Kumiko. 
- Anh sao  rồi?, - nàng há»i. – Ä‚n trưa chưa? 
- Rồi. Em thì ăn gì? 
- Chẳng ăn gì cả, -  nàng đáp. – Báºn túi bụi. Chắc em sẽ mua sandwich sau váºy. Anh ăn gì? 
Tôi mô  tả cái sandwich của mình. 
- Hiểu rồi, - nàng nói, không má»™t chút ghen tị. –  À, tiện thể, có chuyện này suýt nữa em quên bảo anh sáng nay. Hôm nay sẽ có má»™  cô Kano nào đó gá»i Ä‘iện cho anh.  
- Cô ta gá»i rồi, - tôi nói. – Vừa gá»i xong.  Cô ta chỉ toàn kể tên nhà mình – tên anh, tên em, tên ông anh trai em. Chẳng nói  cô ta muốn gì. Thế là thế nào váºy? 
- Cô ta gác máy à? 
- Bảo là sẽ gá»i  lại. 
- Nghe này! Khi nào cô ta gá»i lại, em muốn anh làm tất cả những gì cô ta  bảo. Äiá»u này tháºt sá»± quan trá»ng đấy. Em nghÄ© là anh sẽ phải Ä‘i gặp cô ta. 
-  Khi nào? Hôm nay à? 
- Thì đã sao? Anh đã có kế hoạch làm gì đó à? Anh sắp  phải gặp ai sao? 
- Không. Chẳng có kế há»ach nào hết. – Hôm qua không, hôm nay  không, ngày mai không; hoàn toàn không có kế hoạch gì. – Nhưng cái nhà cô Kano  này là ai? Cô ta muốn gì ở anh chứ? Anh muốn biết đôi Ä‘iá»u trước khi cô ta gá»i  lại. Nhưng nếu đây là chuyện việc làm cá»§a anh mà lại dÃnh dáng tá»›i ông anh cá»§a  em thì quên Ä‘i. Anh không muốn dây và anh ta. Em biết mà. 
- Không, ở đây  chẳng liên quan gì đến việc làm cả, - nàng nói, thoáng chút bực bội. – Là vỠcon  mèo. 
- Con mèo? 
- Xin lá»—i, em phải chạy Ä‘i đây. Có ngưá»i Ä‘ang đợi em. Lẽ  ra em không nên gá»i Ä‘iện cho anh vào giá» này. Em đã nói mà: tháºm chà chẳng có  lúc nào mà ăn nữa. Khi nào rá»—i em sẽ gá»i lại ngay cho anh. 
- Khoan đã nào,  anh biết em rất báºn, nhưng em phải giải thÃch má»™t chút chứ, đừng làm anh rối  tung lên chẳng hiá»u đầu cua tai nheo gì cả. Mèo là thế nào? Cái cô Kano này  là… 
- Cô ta bảo anh làm gì thì anh cứ làm, nhé? Hiểu không nào? Chuyện này hệ  trá»ng đấy. Anh cứ ở nhà đợi cô ta gá»i. Thôi em Ä‘i đây. 
Nàng gác máy. 
 
*  * * 
 
Khi Ä‘iện thoại reo lúc 2 giá» rưỡi, tôi Ä‘ang ngá»§ trên sofa. Thoạt tiên  tôi nghÄ© là đồng hồ báo thức. Tôi vá»›i tay bấm nút tắt, nhưng đồng hồ không có  đó. Tôi không nằm trên giưá»ng mà trên sofa, và bây giá» không phải buổi sáng mà  là xế trưa. Tôi dáºy Ä‘i ra chá»— Ä‘iện thoại. 
- Alô? – tôi nói. 
- Alô, - má»™t  giá»ng nữ nói. Äó là ngưá»i đã gá»i lúc sáng. – Ông Okada Toru phải không ạ? 
-  Vâng, tôi đây, Okada Toru. 
- Thưa ông, tên tôi là Kano, - cô ta nói. 
- Cô  vừa má»›i gá»i đây phải không?  
- Vâng. Tôi em rằng mình đã quá ư thất lá»…. Nhưng  thưa ông Okada, xin ông cho biết liệu chiá»u nay ông có rãnh không? 
- Chắc là  rảnh. 
- Nếu váºy, tôi biết thế này quả tháºt là đưá»ng đột, nhưng liệu chúng ta  có thể gặp nhau không? 
- Khi nào? Hôm nay? Ngay bây giỠsao? 
-  Vâng. 
Tôi nhìn đồng hồ. Thá»±c ra thì chẳng cần nhìn – cách đây ná»a phút tôi  vừa nhìn đồng hồ xong – mà chỉ để cho chắc. Vẫn Ä‘ang 2 giá» rưỡi. 
- Có lâu  không? 
- Chắc không lâu lắm đâu. Tuy nhiên tôi có thể lầm. Ngay lúc này tôi  không thể nói hoàn toàn chÃnh xác được. Xin ông thứ lá»—i cho. 
Dù là thế nào Ä‘i  nữa, tôi cÅ©ng không có cách nào khác. Kumiko đã bảo tôi phải làm theo lá»i ngưá»i  đàn bà này, bởi chuyện rất hệ trá»ng. Má»™t khi nàng đã nói là hệ trá»ng thì đúng là  hệ trá»ng, và tốt nhất là tôi nên làm theo. 
- Tôi hiểu, - tôi đáp. – Ta nên  gặp nhau ở đâu? 
- Chẳng hay ông có biết khách sạn Pacific bên cạnh ga  Shinagawa không? 
- Có. 
- Có má»™t tiệm cà phê ở tầng má»™t. Tôi sẽ đợi ông ở  đó lúc 4 giá». Thế có tiện cho ông không ạ? 
- ÄÆ°á»£c, - tôi nói. 
- Tôi ba  mươi mốt tuổi, tôi sẽ đội mÅ© bằng vải vinyl màu Ä‘á». 
Tháºt lạ lùng. Có cái gì  đó kì quặc trong cách nói năng cá»§a ngưá»i đàn bà này, nó khiến tôi bối rối má»™t  lát.. Nhưng tôi không thể lý giải có gì khác thưá»ng trong lá»i lẽ cá»§a cô ta. CÅ©ng  chẳn có luáºt nào cấm phụ nữ ba mươi mốt tuổi đội nón vinyl màu đỠcả. 
- Tôi  hiểu, tôi sẽ nháºn ra cô. 
- Thưa ông Okada, ông có thể vui lòng cho tôi biết  ông cónhững nét bá» ngoài nào nổi báºt dá»… nháºn diện không? 
Tôi cố nghÄ© xem mình  có thể có những “nét bá» ngoài nổi báºt†nào. Mình có không nhỉ? 
- Tôi ba mươi  tuổi. Tôi cao 1,72 mét, nặng 63 cân, tóc cắt ngắn, không Ä‘eo kÃnh. – Trong khi  liệt kê mấy nét trên, tôi nháºn ra rằng vị tất đó là những đặc Ä‘iểm bá» ngoài dá»…  nháºn diện. Có thể có tá»›i năm chục ngưá»i đàn ông như váºy trong quán cà phê ở  khách sạn Pacific. Tôi từng tá»›i đó rồi, quán cà phê rá»™ng mênh mông. Phải là nét  gì nổi báºt hÆ¡n thì cô ta má»›i nháºn ra được. Nhưng tôi chẳng nghÄ© được gì cả. Nói  thế không có nghÄ©a là tôi chả có nét gì nổi báºt. Tôi có má»™t bàn Sketchy of Spain  cá»§a Mils Davis có chữ ký cá»§a tác giả. Tôi có nhịp tim rất cháºm: bình thưá»ng bốn  mươi bảy, khi nào lên cÆ¡n sốt cÅ©ng không quá bảy mươi. Tôi vừa thất nghiệp. Tôi  thuá»™c tên tất thảy anh em trong nhà Karamazov. Nhưng chẳng có nét nào trong số  đó là nét bên ngoài cả. 
- Ông sẽ ăn mặc thế nào? – cô ta há»i. 
- Tôi không  biết. Tôi chưa quyết định. Chuyện này đột ngột quá. 
- Thế thì xin ông hãy  mang cà vạt chấm hạt đỗ, - cô ta nói với vẻ quyết đoán. _ Liệu ông có chiếc cà  vạt chấm hạt đỗ nào không? 
- Chắc là có, - tôi nói. Tôi có má»™t cái cà vạt  xanh kiểu lÃnh thuá»· có những hạt đỗ li ti màu kem. Äó là quà sinh nháºt cá»§a  Kumiko tặng tôi vài năm trước.  
- Váºy xin ông hãy mang cái cà vạt ấy, - cô ta  nói. – cám Æ¡n ông đã đồng ý gặp tôi lúc 4 giá». - Rồi cô ta gác máy. 
 
* *  * 
 
Tôi mở tá»§ tìm cái cà vạt chấm hạt đỗ. Không thấy trên giá treo cà vạt.  Tôi lục tất cả các há»™c. Tôi tìm trong mấy cái há»™p đựng quần áo. Cái cà vạt chấm  hạt đỗ chẳng thấy đâu. Không thể có chuyện cái cà vạt vẫn Ä‘ang ở trong nhà mà  tôi không thể tìm ra. Kumiko là ngưá»i rất kỹ tÃnh, vá»›i nàng quần áo trong tá»§  luôn phải ngăn nắp đâu ra đó, nên cái cà vạt không thể ở đâu khác ngoài nÆ¡i từ  trước đến nay vẫn dùng để cất nó. thá»±c váºy, tôi thấy má»i thứ - cả quần áo cá»§a  nàng và cá»§a tôi - Ä‘á»u rất chỉn chu. Các sÆ¡ mi cá»§a tôi xếp gá»n trong há»™p dành cho  chúng. Các áolen cá»§a tôi nằm trong mấy cái há»™p lèn chặt băng ohiến đến ná»—i vừa  mở nắp ra là mắt tôi đã cay xè. Má»™t há»™p đựng các thứ quần áo nàng mặc hồi còn Ä‘i  há»c : má»™t bá»™ đồng phục kiểu lÃnh thuá»·, má»™t bá»™ váy áo mini kẻ hoa, những bức ảnh  ưa thÃch trong má»™t album cÅ©. Giữ lại những thứ này để làm gì chứ ? Có lẽ nàng  vẫn mang chúng theo chỉ vì chưa tìm được cÆ¡ há»™i để tống khứ Ä‘i. Hoặc có thể nàng  định gá»i chúng sang Bangladesh. hoặc má»™t ngày nào đó sẽ Ä‘em bán như là váºt phẩm  văn hóa. Nói gì thì nói, chẳng kiếm đâu ra cái cà vạt chấm hạt đỗ cá»§a tôi. 
Tì  tay lên cá»a tá»§, tôi cố nhá»› lại lần cuối cùng mình Ä‘eo cái cà vạt là khi nào. Nó  là má»™t cái cà vạt khá sành Ä‘iệu, rất có gu, chỉ có Ä‘iá»u mang Ä‘i làm thì hÆ¡i Ä‘iệu  quá. Nếu tôi mang nó tá»›i cÆ¡ quan thì ắt hẳn trong bữa ăn trưa sẽ có ngưá»i lại  gần trầm trồ náo màu sắc tuyệ đẹp, nào hình dáng tinh tế. Mà đấy chÃnh là má»™t  kiểu cảnh cáo. Ở công ty tôi làm trước đây, được khen vá» cà vạt mình Ä‘eo thì  chẳng hay ho gì. Vì váºy tôi chẳng bao giá» Ä‘eo cái cà vạt chấm hạt đỗ Ä‘i làm cả.  Tôi chỉ Ä‘eo nó trong những dịp riêng tư và tương đối trang trá»ng, chẳng hạn nghe  hòa nhạc hoặc ăn tối trong má»™t nhà hàng có hạng, nghÄ©a là những hôm nào Kumiko  bảo « Hôm nay em muốn vợ chồng mình ăn mặc lịch sá»± » (tháºt ra những dịp như thế  không có nhiá»u). Cái cà vạt ấy Ä‘i vá»›i chiếc áo sÆ¡ mi màu xanh thẫm cá»§a tôi rất  hợp, và Kumiko rất thÃch. Thế nhưng tôi vẫn không nhá»› nổi lần cuối mình Ä‘eo nó  là khi nào. 
Tôi kiểm lại lần nữa tất cả má»i thứ trong tá»§ quần áo rồi chịu  thua. Vì lý do nào đó, cái cà vạt chấm hạt đỗ đã không cánh mà bay. Thôi váºy.  Äành phải mặc bá»™ comple xanh thẫm, sÆ¡ mi trắng, Ä‘eo cà vạt kẻ sá»c. Chẳng sao cả.  Cô ta có thể không nháºn ra tôi, nhưng tôi thì chỉ cần tìm ngưá»i đàn bà nào trạc  ba mươi tuổi đội mÅ© bằng vải vinyl màu Ä‘á». 
Váºn quần áo đâu đấy xong, tôi ngồi  lên ghế sofa nhìn chăm chăm vào tưá»ng. lần cuối tôi váºn bá»™ comple đã lâu lắm  rồi. Bình thưá»ng ra, mùa này mà mặc bá»™ comple xanh thẫm này có thể là quá nặng,  nhưng hôm ấy trá»i lất phất mưa, lại còn se lạnh nữa. Äó chÃnh là bá»™ comple tôi  đã mặc vào hôm cuối cùng Ä‘i làm (dạo tháng Tư). Chợt tôi nháºn ra có cái gì đó ở  má»™t trong các túi. Trong túi ngá»±c tôi tìm thấy má»™t cái biên lai đỠngày từ mùa  thu trước. Nó là má»™t cái biên lai taxi, loại mà trước kia tôi hay mang vá» cÆ¡  quan làm thá»§ tục thanh toán lại. Giá» thì muá»™n quá rồi. Tôi vò mảnh biên lai vứt  vào sá»t rác. 
Từ lúc thôi việc cách đây hai tháng, tôi chưa lần nào mặc lại bá»™  com lê này. GiỠđây, sau ngần ấy thá»i gian má»›i mặc lại, tôi cảm như thân thể  mình biến thành má»™t chất liệu khác. Nó nặng trịch, thô cứng, dưá»ng như không  khá»›p vá»›i đưá»ng viá»n thân thể tôi. Tôi đứng dáºy Ä‘i tá»›i Ä‘i lui trong phòng, đứng  lại trước gương, kéo thẳng tay áo và vạt áo để bô com lê ôm khÃt ngưá»i hÆ¡n. Tôi  duá»—i thẳng hai tay, hÃt má»™ hÆ¡i dài rồi gáºp ngưá»i xuống ngang thắt lưng đặng kiểm  tra xem dáng ngưá»i tôi có thay đổi không trong hai tháng vừa qua. Tôi lại ngồi  xuống sofa, nhưng vẫn thấy bứt rứt bất an như trước.  
Mãi đến mùa xuân vừa  rồi, ngày nào tôi cÅ©ng mặt com lê Ä‘i làm mà không há» cảm thấy nó là cái gì lạ  lẫm. Công ty tôi có quy định tương đối khắt khe vá» chuyện ăn mặc, há» yêu cầu  ngay cả những nhân viên hạng tép riu như tôi cÅ©ng phải mặc com lê. Tôi chẳng  nghÄ© ngợi gì vá» Ä‘iá»u đó cả. 
Tuy nhiên, lúc này đây, mặc bá»™ com lê mà ngồi  trên sofa, tôi có cảm giác mình Ä‘ang thá»±c hiện má»™t hành vi vô đạo, kiểu như làm  sÆ¡ yếu lÃch lịch giả hay cải trang thành phụ nữ. Có cái gì đó rất gần vá»›i mặc  cảm có tá»™i tràn ngáºp trong lòng khiến tôi càng lúc càng khó thở. 
Tôi bước ra  phòng ngoài, lấy đôi giày màu nâu ra khá»i giá, dùng cái bót Ä‘i giày để xá» chân  vào. Bá» mặt đôi giày phá»§ má»™t lá»›p bụi má»ng. 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
 
	
		  | 
	
	
		
		
		 | 
	
 
 
	
	
	
		
	
	
	
	
		 
	
	
	
		
	
	
 
 |     |