Người đàn ông lạ mặt kia lần đầu tiên xuất hiện trước khung cửa sổ phòng tôi vào một buổi tối thứ bảy.
Hôm ấy là một đêm trăng rất đẹp. Mặt trăng tròn và sáng treo trên cao. Không có lấy một gợn mây, tôi và ba mẹ lúc đó đang ngồi trong phòng khách thưởng thức một bản nhạc cổ điển - bản “Ouverture” của vở nhạc kịch “Don Jua” của Mozart mà tôi hằng yêu thích. Phải nói gia đình tôi là một gia đình có máu nghệ sĩ, nhất là mẹ tôi, người rất yêu nhạc. Người thường hay một mình ngồi trong phòng khách, không mở đèn, yên lặng lắng nghe các bản giao hưởng như bản số năm của Beethoven, khúc nhạc buồn của Chopin... Tiếng nhạc như rơi từng giọt để rồi thấm dần vào từng tế bào.
Cha thì cũng thích nhạc, có điều người không lộ rõ như mẹ. Khi hai mẹ con tôi mở nhạc nghe, hoặc khi mẹ ngồi bên đàn dương cầm tấu một tấu khúc hoặc một trích đoạn trong vũ kịch Hồ thiên nga, thì cha ngồi gần đấy với ly cà phê trên tay, hớp từng hớp một. Người chỉ ngồi trầm ngâm yên lặng như vậy mắt mơ màng nhìn xa xăm đến một nơi nào đó.
Còn tôi thì khỏi phải nói, một nhạc khúc hay có thể làm tôi mất ngủ cả đêm.
Tóm lại gia đình tôi là một gia đình yêu nhạc.
Hôm ấy sau khi nghe nhạc xong, thì cũng đã quá khuya. Tôi trở về phòng. Và như thói quen hàng ngày, vào phòng tôi bật chiếc đèn bàn lên, lấy quyển nhật ký trong hộc tủ ra, tay chống cằm, bắt đầu hồi tưởng lại chuyện gì đã xảy ra trong ngày để ghi lại. Hôm ấy là một ngày khá bình thường – Bình thường đến độ gần như nhạt nhẽo. Không có gì đáng nhớ để ghi lại. Vậy mà cứ ngồi cả nửa tiếng đồng hồ vẫn không ghi được một chữ.
Bực dọc, tôi hướng mắt về phía khung cửa. Khung cửa sổ phòng tôi được phủ bởi màn cửa màu xanh lục nhạt. Đó là cái màu mà tôi yêu thích. Gần như tất cả những vật dụng bày trong phòng này đều là màu lục. Từ cái chụp đèn bàn, cái nếp drape, cái khăn trải bàn cho đến cái chậu cây vạn niên thanh trên khung cửa sổ...
Gió bên ngoài thổi mạnh làm lay động màn cửa sổ. Trăng chiếu qua màn làm mọi thứ trở nên mông lung mờ ảo. Tất cả như ngập đầy trong không gian thơ mộng. Trái tim tôi bồn chồn. Không hiểu sao tôi không ngồi yên được. Tôi đứng dậy, bước tới bên cửa sổ. Vén màn nhìn ra ngoài, chủ đích chỉ để ngắm trăng. Nhưng, vừa mở màn ra, tôi đã giật mình ngay...
Đứng bên ngoài vòng rào nhà tôi, đối diện với khung cửa sổ phòng, là một người đàn ông. Tôi không nhìn rõ mặt lắm. Nhưng chắc một điều không thể phủ định, là ông ta đang chăm chú nhìn vào nhà. Rõ ràng hơn, là đang hướng mắt về phía cửa sổ phòng tôi. Người đàn ông đó đứng dựa vào chân cột đèn. Dáng cao gầy, khuôn mặt xương. Và dù trời mới chớm xuân, cái lạnh còn sót lại của mùa đông như cắt da, nhưng ông ta cũng chỉ mặc có một chiếc chemise trắng mỏng, một chiếc quần tây dài sậm màu. Ông ta đứng giữa trời khuya đầy sương đêm mà chẳng có lấy chiếc áo khoác. Hẳn rét lắm. Nhưng vì khoảng cách quá xa, lại tối, nên tôi không nhìn rõ mặt ông ta. Thật ra thì lúc đó, vừa mới mở cửa tôi đã thấy người xa lạ nhìn vào nhà, làm sao tôi không khỏi giật mình? Nhất là giữa lúc đêm khuya thanh vắng? Cái bóng tối ấy đầy đe dọa. Tôi không có đủ can đảm để ngắm kỹ nên chỉ mới nhìn phớt qua, tôi đã vội vã đóng ngay cửa lại, và quay vào bàn, ngồi xuống tiếp tục viết nhật ký. Nhưng không hiểu sao tim tôi lại cứ đập mạnh, tôi không viết được chữ nào. Mười phút sau, như có một cái gì lôi cuốn. Tôi lại đứng dậy, lại bước tới khung cửa sổ. Tôi không dằn được sự tò mò.
Lần này lúc vén màn cửa nhìn ra thì dưới cây cột đèn trước mặt kia, người đàn ông ban nãy không còn nữa. Ông ta đã đi mất.
Câu chuyện bắt đầu như vậy đó. Rồi một buổi tối cách đó ba hôm. Người đàn ông lạ mặt kia lại xuất hiện lần thứ hai trước khung cửa sổ phòng tôi.
Vừa mới vén màn cửa ra là trái tim tôi cơ hồ ngưng đập, tôi lại thấy ông ta. Vẫn đứng dưới ngọn đèn đường, hướng mắt về phía khung cửa sổ phòng tôi. Vẫn chỉ đứng yên lặng, cô đơn, buồn bã.
Nhận thức của tôi lần này về sự việc khác hẳn. Tôi đã hiểu đây không phải là một sự ngẫu nhiên mà là một sự kiện có chủ đích. Tôi vội khép màn cửa lại, nhưng không tránh xa, trái lại còn núp phía sau đó quan sát.
Phản ứng của tôi hình như khiến ông ta thất vọng. Tôi thấy ông lắc đầu, nhưng vẫn không bỏ đi, mà đứng đấy cúi nhìn xuống chân. Chiếc bóng dong dỏng của ông đổ dài trên mặt đường, cô độc một cách lạ lùng. Ông ta nhìn xuống đường như vậy thật lâu rồi lại ngước lên, nhìn về phía khung cửa sổ của tôi một lần nữa rồi mới đứng thẳng người dậy, hai tay thọc vào túi quần, quay người đi chầm chậm bước ra khỏi hẻm.
Tôi đưa mắt nhìn theo, mãi đến lúc cái bóng kia mất hút ở đầu hẻm mới thôi. Và không hiểu tại sao. Có lẽ vì một sự cảm hoài đêm xuân mà tôi cảm thấy như có cái gì đó man mác ở trong lòng. Đâu đó vang lên một khúc nhạc xuân rộn ràng như ru đêm đen vào giấc ngủ mơn man.
Lại mấy hôm sau. Hôm ấy trời mưa, những hạt mưa nặng hột chảy thành dòng trên khung cửa kính. Ánh sáng từ ngọn đèn đường hắt lên những giọt nước trong suốt, long lanh như chuỗi ngọc... Và khi tôi tiến đến tới bên cửa sổ, thì đã trông thấy ông ta đứng dưới ngọn đèn đường tự bao giờ.
Ông ta mặc áo mưa, đầu đội nón, nhưng tôi biết là ông ta đang nhìn về phía khung cửa sổ có tôi. Lúc đó tôi đang viết dở nhật ký, khi phát hiện ra sự hiện diện của ông ấy tôi lại không thể tiếp tục viết được. Tôi đặt bút xuống, đứng bên khung cửa tay chống cằm nhìn ra. Và như vậy có nghĩa là tôi với ông ta đã nhìn thấy nhau, nhìn thật lâu.
Mưa càng lúc càng nặng hạt. Những hạt mưa rơi trên mái nhà, trên khung cửa tạo thành những âm thanh trầm buồn. Qua khuôn kính đầy mưa, chiếc bóng của người đàn ông lạ trở nên mơ hồ huyền hoặc. Mưa to như vậy mà ông ta vẫn không bỏ đi... có cái gì áy náy trong lòng tôi. Tại sao ông ta lại dầm mưa? Hẳn có một mục đích nào đó. Nhưng tại sao tôi phải nghĩ đến chuyện đó? Mẹ hằng ngày hay trách là tôi ưa lo xa, lo chuyện bao đồng. Có lẽ mẹ nói đúng. Thế là tôi lại buông màn cửa xuống, bỏ vào với trang nhật ký đang viết dở trên bàn.
Chuyện có vẻ kỳ quặc như vậy nhưng không hiểu sao, tôi lại không mang chuyện người đàn ông lạ cứ đứng ngoài nhà nhìn vào cho ba mẹ biết, mặc dù, tối nào sau giờ dùng cơm, chúng tôi đều tụ họp ở phòng khách để nghe nhạc. Một dĩa hát cổ điển được đặt vào máy. Cha với chiếc ống vố bập bập trên môi. Trên tay người là một sơ đồ kiến trúc, đôi khi là một tờ báo. Còn mẹ thì viết lách hay đọc tài liệu gì đó. Chỉ có tôi là hiếu động. Không quậy phá người này thì kiếm chuyện với người kia. Tôi thường bước tới giật lấy bút của mẹ hoặc đồ án trên tay cha, nói:
- Cha, giờ này là giờ nghỉ ngơi, cha biết không? Cả một ngày chỉ có những giây phút này là cha dành cho gia đình, cha không có quyền làm việc nữa.
Thế là cha kéo tay tôi lại, nhìn thẳng vào mắt tôi, hỏi:
- Này Bội Dung! Con hãy nói cho cha biết xem, năm nay con được bao nhiêu tuổi rồi?
Tôi trề môi:
- Dạ mười tám tuổi. Rồi sao hở cha?
- Hừ. Mười chín rồi chứ sao lại là mười tám? Con nhớ không nào. Con sinh ngày hai mươi tám tháng giêng. Hôm nay là mùng hai tháng tư rồi. Vậy phải là mười chín. Suốt đời cứ tưởng mình mãi là trẻ con. Vậy là không được rồi nghen. Con phải nhớ là con đã qua rồi cái thời kỳ nghịch ngợm quậy phá. Con đã là người lớn! Chỉ một vài năm nữa thôi là rồi sẽ có anh chàng nào đấy đến đây... con phải lòng... Rồi cũng phải lập gia đình như người ta. Rồi cũng phải làm người lớn.
- Ồ không, không bao giờ có chuyện đó!
Tôi hét lên và ngồi xuống cạnh bá lấy cổ cha
- Con sẽ không thèm chơi với mấy đứa con trai, chúng nó ngang lắm. Con sẽ không lấy chồng. Con sẽ ở mãi bên cha mẹ thế này cho đến già thôi.
- Nói bậy! Cha đã gỡ tay tôi xuống, bẹo lấy má tôi, người nói – Con sẽ không thể mãi mãi làm con nít được, rồi con sẽ phải lớn. Thôi, bây giờ đừng có quấy rầy cha, hãy đi nghe nhạc của cô đi.
Tôi nũng nịu:
- Con không đi đâu cả, nếu cha không chịu nghỉ ngơi.
- Ờ thôi được – Cha nói rồi thở dài – Nuông chiều con mãi, không biết bao giờ con mới lớn được.
Mẹ ngồi gần đấy đang viết phải ngẩng đầu lên. Người đang nghĩ ngợi điều gì có vẻ thú vị. Một nụ cười thoáng trên môi. Tôi thấy trong mắt người có cái gì đó thật sống động.
Đấy, gia đình của tôi là như vậy đó. Tôi rất quý yêu cái nhà nhỏ của tôi. Hạnh phúc lúc nào cũng ngập đầy khi có cha và mẹ. Cha tôi mặc dù tốt nghiệp ở ngành kiến trúc, người hết sức khéo tay, ngoài chuyện xây dựng ra người còn là một điêu khắc gia nghiệp dư. Những tác phẩm điêu khắc của người thật sinh động, thỉnh thoảng người cũng cầm cọ vẽ.
Cha tôi là một con người đa tài, tôi rất yêu cha. Con người có khối óc khách quan khoa học nhưng cũng có cái nhiệt tình nhạy bén của người nghệ sĩ. Nhiều lúc tôi nghĩ, mãi đến bây giờ mà tôi vẫn chưa có bạn trai là cũng tại vì cha tôi – Người toàn diện quá, làm tôi coi thường hết những đứa con trai đã gặp trong đời. Mặc dù năm nay, cha đã trên bốn mươi lăm tuổi, nhưng cái đẹp chững chạc của người đàn ông trung niên, mày sậm, mắt sâu, cái nhìn đầy suy nghĩ. Một chút nếp nhăn ở dưới mắt, mũi thẳng khiến tôi vô cùng ngưỡng mộ. Thân hình vạm vỡ. Ở gần người, ta sẽ có cái cảm giác an ổn vô cùng, vì vậy tôi thích được vùi đầu vào giữa lồng ngực cha mặc dù bây giờ tôi đã qua cái thời trẻ con suốt ngày vòi vĩnh.
Còn mẹ tôi? Đấy là người đàn bà mà tôi nghĩ là đẹp nhất trên đời này. Tôi rất kiêu hãnh vì được người di truyền lại một đôi mắt to đẹp. Vào lớp học hay lúc đi dạo trên phố phường, khi nghe người ta trầm trồ đôi mắt tôi đẹp, thì tôi bỗng thấy tiếc làm sao, phải chi những người đó mà thấy được đôi mắt của mẹ tôi. Họ sẽ còn ngạc nhiên biết chừng nào. Mẹ không chỉ cho tôi cặp mắt, mà người còn cho tôi cả cái gien về âm nhạc. Ngoài chuyện viết lách ra, mẹ tôi còn là một tay piano rất cừ. Chính vì vậy mà ngoài cái món nghề về violon ra tôi còn biết chơi piano nữa. Nhưng có thế nào thì tôi vẫn nhận thấy mẹ tôi mới thật sự là một thiên tài. Tiếng đàn của người khi nghe như nhập tâm, phải nín thở lắng nghe. Còn tiếng đàn của tôi, nói ra thì xấu hổ, mẹ nói tôi cái gì cũng được cả, chỉ có cái là ham chơi. Chính vì ham chơi mà không có cái kiên nhẫn. Tính lại nóng nảy, nên cứ mắc lỗi luôn. Còn mẹ tôi thì trái lại. Người thật điềm đạm, ít nói. Lúc nào cũng lặng lẽ như một con suối hiền lành, phẳng lặng như mặt hồ thu. Nhiều người chỉ mới gặp mẹ một hai lần thì lại nói là mẹ buồn. Tôi thì cho rằng chính âm nhạc tạo cho người cái phong thái như vậy. Mẹ rất dễ bị xúc động nhưng tôi không cho đấy là một thứ đa sầu đa cảm.
Giữa cha với mẹ, trời như sinh hai người ra để yêu nhau, để bảo vệ che chở lẫn nhau. Tôi lớn lên trong gia đình, từ lúc nhận thức được đến giờ, chưa hề thấy cha mẹ to tiếng. Trưởng thành trong một gia đình như vậy, tôi hẳn hạnh phúc quá đi chứ. Vâng, nếu chỉ gói trọn trong gia đình tôi sẽ không biết là trên đời này còn có cái gì gọi là khổ đau, phiền muộn. Mọi thứ chung quanh đều được tôi nhìn qua lăng kinh chỉ toàn một màu hồng. Chỉ có tình yêu êm đẹp, những từ ngữ trái nghĩa với hạnh phúc đều là những gì không tưởng, không bao giờ xuất hiện trong căn nhà ấm cúng này.
Chính vì trưởng thành trong một gia đình như thế, nên tôi khác hẳn những cô gái cùng trang lứa. Tôi không ủy mị, không đua đòi bạn trai. Tôi cũng không thích làm bạn với ai. Mọi người đến với tôi như đến từ một thế giới khác. Sau này thì sao tôi không biết, chứ giờ tôi chỉ thích âm nhạc và cha mẹ.
Nhưng rồi sự xuất hiện của người đàn ông xa lạ kia như một hòn đá ném xuống, khuấy động cái êm ả của mặt hồ. Tôi không còn thất mình bình thản nửa. Nhưng tôi cũng không định đem chuyện đó ra kể lại cho cha mẹ nghe. Rồi mỗi tối, khi trở về phòng riêng, tôi đều không ngăn được tò mò. Bước đến bên khung cửa sổ, vén màn lên nhìn ra ngoài một chút như tìm kiếm một cái gì quen thuộc.
Người đàn ông lạ sau mấy đêm vắng mặt, lại xuất hiện
Đó là một buổi tối không mưa.
Hôm ấy, ông ta xuất hiện khá trễ.
Tôi đã ghi xong nhật ký, đang tập đàn violon. Tôi là con người không nghiêm chỉnh nên thấy chuyện học theo lối chính quy là một cực hình. Những bản nhạc được xếp vào giáo trình thường thường rất đơn điệu. Nó không thuộc loại trữ tình, thường chỉ là những tiêu khúc. mà tiêu khúc thì làm sao lâm ly hấp dẫn được? Cứ tấu đi tấu lại mãi những tấu khúc quen thuộc cũng buồn chán. Hết "mộng tưởng khúc" đến "mơ tưởng khúc", "mộ khúc" rồi "tiểu dạ khúc".. tôi thì tôi thích bản "Những ngày phiêu bạt" hơn. Và hôm ấy tôi đã kéo bản này hơm ba lượt. Khi sắp đến đoạn cuối, như một thoái quen, tôi lại hướng mắt về phía cửa sổ.
Và tôi đã giật mình ngay, người đàn ông lạ đã xuất hiện. Lần này không phải là bên dưới ngọn đèn đường mà là gần hơn, sát nhà tôi hơn. Như vậy có nghĩa là cách khung cửa sổ không xa. Tôi có thể trông rõ mặt ông ta.
Vẫn chiếc áo chemise màu trắng, vẫn khuôn mặt phong trần, ông ta khoảng bốn mươi mà cũng có thể là năm mươi. Đôi mày sậm, mắt sâu, xương má nhô cao, gầy nhưng gương mặt góc cạnh cương nghị.
Bóng tối khiến tôi khó đánh giá chính xác thái độ của ông ta. Có điều tôi biết ông ta đang chăm chú nhìn tôi. Hình như ông ta cũng hiểu biết đôi chút về âm nhạc. Ông ta nhìn tôi đàn mà miệng mấp máy như nói gì. Tôi rất tò mò định mở cửa sổ, nhưng ngay lúc đó có tiếng gõ cửa. Tôi giật mình quay lại. Mẹ đang đi vào. Người nhìn tôi với nụ cười trìu mến, người nói:
- Làm gì có một bản nhạc mà con cứ mãi kéo tới kéo lui vậy? Con có tâm sự à? Nhưng mà thật ra thì mẹ cũng thích cái bản nhạc này. Đâu con đàn lại một lần nữa cho mẹ nghe đi.
- Vâng, thưa me.
Tôi đáp. Và không quên liếc nhanh về phía cửa sổ. Nhưng ngay lúc đó thật ngạc nhiên. Tôi chẳng thấy bóng dáng người đàn ông lạ ban nãy đâu. Ông ta đã biến đâu mất.
Tôi lại bắt đầu kéo đàn. Bản "Những ngày phiêu bạt" được kéo trở lại. Nhưng bấy giờ, tâm thần tôi không còn được ổn định. Mấy câu hỏi cùng lúc như hiện ra trong đầu. Ông ta là ai? Tại sao lại cứ xuất hiện trước khung cửa sổ phòng tôi? Ý đồ gì? Nhìn cái dáng dấp dong dỏng cao kia, cái đôi mắt hiền từ và thái độ chững chạc, ông ta có vẻ là một người có học, chứ không phải là hạng đầu trộm đuôi cướp. Nhưng một người có học thì làm sao lại đến độ lang thang bụi đời như vậy? Tôi kéo đàn mà đầu cứ loay hoay với bao câu hỏi... Khiến đàn lỗi nhịp mấy lần. Tôi chẳng có hứng thú gì để tiếp tục kéo đàn nữa. Thế là tôi ngưng lại đột ngột. Mẹ đã ngạc nhiên nhìn tôi, hỏi:
- Sao vậy? Con làm sao thế?
- Không có gì mẹ a. Tôi nói mà chợt nhiên mất hứng. Hôm nay không biết làm sao con cứ đàn sai mãi. Thôi, không thèm đàn nữa đâu.
Rồi tôi mở nắp đàn ra, cho đàn vào hộp. Mẹ có vẻ nghi ngờ. Người nhìn tôi chăm chú. Khi tôi cất đàn, mẹ bước đến nắm lấy tay tôi, người kéo tôi về phía mép giường ngồi xuống, rồi vuốt tóc tôi người hỏi:
- Con có chuyện gì không vui, phải không? Con cứ nói cho mẹ đi, xem mẹ có thể giúp gì được gì không, Bội Dung.
Tôi quay lại cười gượng:
- Dạ, không có gì cả, mẹ yên tâm.
- Không có gì à? Mẹ nhìn vào mắt tôi, hỏi - Con gái không nên giấu giếm mẹ... thế ở trong trường, co anh chàng nào theo đuổi con không?
- Dạ không - Tôi nũng nịu - Mẹ sao kỳ qúa, con đã nói rồi, con không thích có ban trai cơ mà.
Mẹ châu mày nhìn tôi, ánh mắt của người có cái gì đó phiền muộn.
- Bội Dung - Người nói - Con bây giờ lớn rồị. Có nhiều thứ mẹ cần phải quan tâm. Mẹ muốn con được hạnh phúc mãi mãi, con biết chứ? À, thứ hai vừa rồi, trong công ty của cha mới có một kỹ sư mới vào nhận việc, anh ta còn rất trẻ, nghe cha con khen lắm. Cha vừa cho biết là chủ nhật này cậu ấy sẽ đến đây chơi. Cha đã mời cơm cậu ta. Con cần phải sửa soạn một chút, gắng tiếp đãi người ta lịch sự con a.
- Ồ mẹ! Tôi đã kêu lên - Con đã nói với mẹ lâu rồi mà, con không muốn làm người lớn. Cha mẹ đừng có sắp xếp gì hết, con không chịu đâu. Con chỉ muốn ở mãi bên cha mẹ thôi à.
- Sinh viên năm thứ hai rồi mà sao ăn nói khờ khạo vậy? Mẹ vỗ nhẹ lên vai tôi trách yêu - Con không còn nhỏ nhắn nữa nghe con.
Và người nói thêm:
- Thôi được rồi, bây giờ đã khá khuya, con đi ngủ đi, nhớ khép cửa sổ lại, lúc này gió to đấy.
Mẹ nói và đứng dậy đi ra cửa phòng. Tôi nhình theo dáng mẹ chợt kêu lên:
- Mẹ ơi!
Mẹ quay đầu lai. Tôi chạy đến ôm chầm lấy người, tôi úp mặt lên vai mẹ nói:
- Con nói thật đấy me. Con muốn suốt đời được sống bên cạnh cha mẹ thôi. Sống thế này mãi cho đến khi chết.. thật đấy. Nghe mẹ? Me đừng bắt con phải lấy chồng. Con không chịu đâu.
Mẹ không nói gì cả, người cứ đứng lặng yên ôm tôi vào lòng.
Tôi giống như chú mèo con. Lòng ngực mẹ lúc nào cũng ấm.
Đêm đã khuya lắm rồi. Bên ngoài hòan toàn yên lặng, chỉ có tiếng gió thổi qua khóm cây rì rào. Đêm bình lặng nhưng tôi cảm thấy mọi thứ chẳng có vẻ bình thường chút nào. Một nỗi lo sợ vu vơ bỗng xâm chiếm lấy tâm hồn tôi.
Con gái của mẹ, mẹ chẳng biết bao giờ con mới lớn nổi!
Đó là câu kết luận của mẹ, mỗi khi nghe tôi cãi bướng một điều gì, mà người phải chịu thua.
Hôm ấy, khi mẹ bỏ đi ra ngoài, tôi khép cửa phòng lại. Lúc đó tôi mời yên tâm. Suýt tí thì mẹ đã khám phá ra bí mật mà tôi giữ kín.
Nhưng vừa quay người lại, tôi chợt giật mình. Ngoài khung cửa sổ, người đàn ông lạ lại xuất hiện. Ông ta giống như một bóng ma. Sự xuất hiện đột ngột, đến độ tôi không kịp phòng bị. Cảm giác sợ hãi lan rộng trong tim. Ý đồ gì đây? Nhưng rồi nhìn cái khuôn mặt đau khổ, buồn bã, cái ánh mắt như van xin, tôi lại thấy đây hẳn là một người lành chứ không phải kẻ dữ. Nhưng với thái độ phản kháng, tôi đã lùi ra sau (thật ra thì lúc đó tôi không thể không sợ được, vì ông ta đứng thật sát cửa). Tôi nắm chặt lấy hai nắm tay lại, lắp bắp nói:
- Ông... ông... là ai vậy?
Người đàn ông lạ nhìn tôi. Ánh mắt chẳng có gì dữ tợn, trái lại như vui sướng... Ông ta không trả lời ngay, nhìn tôi rất lâu như vậy, rồi gật đầu như ra hiệu bảo tôi đừng sợ. Tôi thu hết can đảm, bước tới gần phía cửa sổ, ông ta lại khoát khoát tay như vẫy chào tôi với nụ cười. Nỗi lo sợ tan dần trong đầu, thay vào đấy là cái cảm giác tò mò, hiếu kỳ càng lúc càng như thúc giục trong tôi.
Tôi hỏi:
- Ông tìm ai? Ông muốn gì?
- Tôi không tìm ai cả — Ông ta lại nói, giọing nói miền Bắc, hơi trầm – Tôi đứng ở bên ngoài gần tháng nay, nghe cô kéo đàn rất hay. Mà tôi thì rất thích nghe đàn nhất là cái bản "Những ngày phiêu bạt" đấy. Tiết tấu của nó dễ tạo cho lòng người một tình cảm man mác buồn. Thí dụ như cô là một người không nhà không cửa, vô gia đình, khi cô nghe cái bản nhạc này, cô mới có cảm nhận được hết cái hay của nó. Tôi nghe cô đàn mấy hôm nay. Tôi cũng biết chút đỉnh về âm nhạc. Cô đàn khá đấy, nhưng phải chi lồng đước cái tình cảm vào bản nhạc thì hay biết mấy.
Lời nhận xét của người đàn ông xa lạ làm tôi ngạc nhiên.
Một người sống lang thang như vậy, sao lại có kiến thức về âm nhạc chẳng kém một nhạc sĩ lành nghề. Lại còn biết cả tên bản nhạc nữa
Tôi hỏi:
- Ông là ai?
Người đàn ông lạ cười - nụ cười có cái gì cay đắng:
- Một kẻ sống lang thang.
- Một kẻ sống lang thang? Tôi thốt lên rồi nhìn thẳng vào mặt ông ta, tôi không còn e dè nữa - -Thế thì tại sao ông cứ đứng trước cửa sổ phòng tôi để làm gì? Ông muốn gì?
Người dàn ông lạ không trả lời thẳng câu hỏi của tôi, ông ta nhìn tồi cười, rồi nói:
- Ngày mai, tôi có thể hầu chuyện với cô không? Tôi có chuyện muốn nói. Sáng mai tôi sẽ đứng trước cổng trường chờ cô lúc tan học, được chứ?
Tôi ngạc nhiên:
- Ông biết tôi còn đi học?
- Vâng. Tôi còn biết cả trường hiện cô đang học. Biết cả thời khóa biểu của cô nữa đấy!
- Ồ!
Tôi ngạc nhiên. Ông ta đã theo dõi mình bấy lâu nay, vậy mà không hề hay biết. Tôi chưa kịp nói gì thì đã nghe người đàn ông lạ nói:
- Mai là ngày thứ năm, cô sẽ có tiết học từ một đến ba giờ chiều? Đúng không? Cô là sinh viên năm thứ hai chuyên ngành violon, Nhạc viện thành phố. Tôi còn biết là cô học rất giỏi...
- Ông là ai?
Tôi tròn mắt nhìn ông ta, nhưng người đàn ông lạ đã nhạy cảm trấn an:
- Đừng sợ, chẳng ai làm gì cô đâu, nhất là với những cô gái tốt bụng và giàu lòng nhân từ như cô. Tôi muốn gặp cô chỉ với thiện chí. Cô hiểu và thông cảm. Tôi muốn cô tin tưởng tôi.
Có nên tin không? Tôi phân vân. Nhưng rồi nghĩ lại, chắc không đến đỗi nào đâu, một con người có kiến thức về âm nhạc như vậy thì không thể là kẻ ác được. Vả lại, cái ánh mắt của ông ta, cái ánh mắt đặc biệt như đầy sức mạnh làm cho tôi như bị lôi cuốn, bối rối. Tất cả tạo cho tôi niềm tin, tôi gật đầu, nói:
- Thôi được, vậy thì ngày mai, lúc ba giời rưỡi chiều tôi sẽ gặp ông trước cổng trường vậy.
Tôi định quay đi, nhưng ông ta lại nói:
- Khoan đã, tôi muốn xin cô một điều.
- Điều gì?
- Đừng kể lại chuyện này cho người nhà cô biết, nhất là mẹ cô.
Lời của ông ta làm tôi do dự. Mặc dù năm nay tôi đã mười tám tuổi, ý quên, mười chín tuổi. Nhưng mà, tôi chưa hề làm một chuyện gì mà qua mặt cha mẹ tôi. Nhưng tại sao phải giấu cha mẹ chuyện này? Có gì không phải? Tôi đắn đo. Nhưng rồi cái ánh mắt như van xin, khẩn cầu của ông ta, khiến tôi lại mềm lòng. Tôi gật đầu, rồi vừa khép cửa lại vừa nói:
- Thôi được, ông đi đi, mai sẽ gặp!
Ông ta bỏ đi.
Tôi vừa khép cửa xong thì cũng may thật, tôi nghe thất có tiếng chân trước cửa phòng, rồi tiếng hỏi của cha:
- Bội Dung này. Giờ mà còn chưa ngủ à?
- Dạ, con đang chuẩn bị đi ngủ đây, nhưng mà tại sao cha lại biết?
- Vì cha thấy đèn còn sáng. Vả lại, cha cũng nghe tiếng con nói chuyện, mà con đang nói chuyện với ai đấy?
- Dạ đâu có -Tôi vội vã chối, buông màn cửa xuống rồi thêm - Con đọc thơ mà cha tưởng là con nói chuyện à?
- Đọc thơ ư?
Cha vừa hỏi, là cánh cửa cũng bật mở. Cha bước vào với tẩu thuốc trên miệng, người nhìn tôi với nụ cười:
- Con lại tập tành đọc thơ từ bao giờ vậy? Đâu thử đọc cho cha nghe một bài xem.
Chết chửa! Từ xưa đến giờ có bao giờ tôi đụng đến thơ ca đâu! không từng nói dối nên nói ra là bị bể bạc, nhưng là con người lanh trí, nên tôi vội vã nghĩ đến mấy câu thơ mà mình đã từng học ở dưới trung học.
Tôi đọc:
"Anh không thấy nước sông Hải Hà từ thùng cây đổ xuống
Cuồn cuộn đổ ra hồ bơi đi mãi không bao giờ quay lại... "
Cha tôi đã ôm bụng cười lăn, cái tẩu thuốc trên miệng người suýt rơi xuống đấy. Rồi người hỏi:
- Ai dạy con bài thơ đó vậy?
Tôi quên mất, nhưng rồi cũng nghĩ ra, hình như đây là một bài thơ của ông Lý Bạch, Lý Ngư gì đấy! Có điều chắc tôi đã đọc sai, nên mới bị cha cười như vậy.
Cha nói:
- Con dù gì cùng lớn rồi, đừng có nghịch ngợm mãi. Bài thơ của người ta hay như vậy mà lại sửa đầu sửa đuôi làm mất cả cái ý thơ. Thôi, bây giờ cũng khá khuya rồi, đi ngủ đi, đừng có vớ vẩn nữa.
Nói xong người quay lưng đi ra cửa, nhưng rồi đến cửa, cha lại quay lại:
- Ồ quên nói cho con biết chuyện này. Công ty của cha vừa mới tuyển dụng được một kiến trúc sư trẻ, tốt nghiệp ở đại học California mới về. Cậu ấy rất giỏi, tên là Đường Thanh Cao, cũng khá điển trai. Chủ nhật tới, con đừng đi đâu nhé. Cha đã mời cậu ấy đến đây dùng cơm. Con phải ở nhà tiếp khách đấy!
- Ồ cha! Tôi kêu lên - Con đã nói với cha bao nhiêu lần rồi. Con không thích bạn trai. Con cũng chưa muốn lấy chồng đâu. Bảo anh chàng "đường muối" "cao đơn hoàn tán" gì đó đi chỗ khác chơi. Con bận lắm.
- Con bận gì?
- À thì bận... Bận... đàn
Tôi lúng túng bối rối.
Cha lắc đầu:
- Đây là chuyện quan trọng. Con không nên nói đùa mãi. Thôi được rồi, đi ngủ đi, mai sẽ tính.
Cha nói và bước ra cửa, người không có vẻ gì không hài lòng, trái lại tôi thấy người có vẻ rất vui. Đợi cha ra ngoài xong, tôi khép cửa lại
Khép cửa xong là tôi leo lên giường ngay, nhưng không hiểu sao tôi lại không buồn ngủ. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi biết thế nào là thao thức. Nhắm mắt lại mà cái khuôn mặt của người đàn ông lạ cứ lởn vởn trong đầu, nhất là cái đôi mắt. Đôi mắt u ẩn làm sao đấy, không phải chỉ có thết, tôi cũng bị bứt rứt vì hôm nay là lần đầu tiên tôi nói dối với cha me. Nói dối chỉ vì một người đàn ông xa lạ không quen biết. Tại sao tôi lại làm như vậ? Tôi cũng không biết!
Cứ thế tôi trằn trọc mãi cho đến gần sáng mới ngủ được
Và qua ngày hôm sau. Đúng ba giờ rưỡi chiều. Vừa ra khỏi lớp nhìn ra cổng trường tôi đã trông thấy người đàn ông lạ mặt
Hôm nay, khác với mọi hôm, con người ông ta có vẻ chải chuốt hơn. Tóc chải khéo, rẽ ngôi kỹ lưỡng, áo ủi thẳng. Đặc biệt ông ta có vẻ thật vui. Cứ cười luôn miệng. Điều đó làm ông ta như trẻ hẳn.
Thấy tôi bước ra, ông tiến tới tự nhiên, đỡ lấy hộp đàn trên tay, rồi nói:
- Chúng ta tìm một nơi nào nói chuyện nhé?
Không hiểu sao tôi lại rất bình thản, tôi nói:
- Tùy ông.
- Vậy thì mình vào Sở thú vậy. Ở đấy khá vắng, được chứ?
Ông ta hỏi. Tôi suy nghĩ. Sở thú! Ở đấ6 khá nhiều bóng râm, nhưng mà, bây giờ là ban ngày. Giữa thanh thiên bạch nhật chắc không có gì nguy hiểm đâu. Vả lại, người đàn ông này cũng có vẻ lương thiện... thế là tôi nhận lời, cùng ông ta đến Thảo cầm viên.
Thảo cầm viên cách trường cũng không bao xa nên chúng tôi đã đi bô. Trên đường chẳng ai nói gì với nhau cả. Tôi thì căng thẳng lại tò mò. Không hiểu ông ta muốn nói chuyện với tôi, mà nói chuyện gì?
Đến Thảo cầm viên, lựa chiếc băng đá dưới gốc cây dừa, chúng tôi ngồi xuống. Nghĩ cũng lạ, tại sao tôi lại co thể đi riêng rẽ với một người từ trước đến giờ không quen biết. Ngay cả tên ông ta là gì, tôi còn chưa rõ, chứ đừng nói đến gốc gác ông ta. Kỳ thật!
Người đàn ông xa lạ đã ngồi đấy yên lặng. Một cánh tay đặt trên thành ghế, tuy trang phục đơn sơ cũ kỹ, nhưng không che mất cái phong cách lịch sự của một người quý phái, có học. Tôi cũng ngồi đấy ngắm ông ta. Chờ đợi sự mở lời nhưng chỉ thấy ông ta yên lặng.
Trước băng ghế chúng tôi ngồi, hơi xa một chút có một cây dáng thấp lùn với những chiếc lá hình kim. Ông ta nhìn cái cây đó một chút, rồi nói:
- Cô có biết không, cái loài thực vật này là một giống hiếm, nó di thực từ Ấn Đô. Ba bốn tháng mới nở hoa một lần, mà mỗi lần nở là cho một loài hoa màu trắng tinh khiết có hương thơm ngát. Đứng ở thật xa mà vẫn có thể ngưởi thấy mùi hương.
Tôi ngạc nhiên nhìn ông ta:
- Làm sao ông biết điều đó?
Người đàn ông lạ cười, rồi nhìn tôi:
- Tôi đã đi đến thật nhiều nơi, gần như phiêu bạt khắp phương trời nên biết được rất nhiều thứ...
- Sống như ông vậy là sướng quá!
- Không sướng đâu, tôi đã làm một cuộc phiêu bạt bắt buộc, đó là cái quả mà tôi phải trả cho tội lỗi của mình.
Rồi quay sang tôi, ánh mắt có chút xót xa, phiền muộn, ông tiếp:
- Có lẽ là cô muốn biết tại sao tôi cứ đứng ngoài cửa cô nhìn vào, phải không?
- Hôm trước ông đã bảo rồi, ông thích nghe tôi đàn.
- Đó chỉ là một lý do.
- Thế thì tại sao?
- Một tháng trước đây, tình cờ tôi đi ngang qua cổng trường cô. Ngay lúc trường đang tan học. Và tôi đã trông thấy cô. Thế là tôi cứ đi theo cô đến tận nhà. Biết được nhà cô, rồi khám phá thấy nhà cô có một khung cưả sổ gần sát mặt đường, thế là sau đó, tôi không ngăn được lòng. Tôi cứ thường đến đấy, đứng bên ngoài nhìn vào nhà cô.
- Đó không phải là một lý do chính đáng!
Tôi nói mà cảm thấy không hài lòng.
- Vâng, lý do đó chưa đủ — Người đàn ông lạ sau một giây suy nghĩ nói. Giọng nói lúc này lại ngập đầy xúc động - Cái ly do chính là vì... cô đẹp lắm, cô lại giống hệt như đứa con gái của tôi.
Tôi ngạc nhiên kêu lên:
- Ồ. Con gái của ông? Có nghĩa là ông cũng đã từng có gia đình?
- Vâng - -Người đàn ông lạ mặt gật đầy. Khuôn mặt dàu dàu — Nếu ngày đó mà tôi và đứa con gái không bị thất lạc nhau, thì bây giờ, nó cũng lớn như cô.
Tôi nhìn ông ta. Cái ánh mắt buồn buồn kia làm tôi cảm động:
- Nhưng mà.. nhưng mà... tại sao ông và con gái ông lại thất lạc nhau chứ?
- Chuyện đó thì.. Ông ta nhìn tôi cười nhe, rồi lắc đầu nói — Nói ra phức tạp lắm, chưa hẳn nói ra mà cô hiểu.
- Thì ông cứ nói đi, chắc chắn tôi hiểu mà.
Tôi nói nhưng ông ta vẫn lắc đầu:
- Thôi, không nói tốt hơn.
- Nếu ông không nói tôi về ngay.
Tôi bướng bỉnh nói. Và đương nhiên người đàn ông lạ chẳng muốn tôi bỏ về, nên nói:
- Đơn giản là như vầy, vợ tôi vì giận tôi, nên đã bế nó theo.
- Tại sao vợ ông lại giận ông? Nhìn ông tôi nghĩ chắc cũng không đến nỗi nào? Như vậy có nghĩa là... Bà ấy là... một người đàn bà thiếu trách nhiệm?
Tôi nói và chợt nhiên liên tưởng đến nội dung những quyển tiểu thuyết tình cảm đã đọc. Đôi vợ chồng trẻ yêu nhau lấy nhau vì tình không gặp thời, kiếm không ra tiền cung phụng cho bà vợ tiêu xài. Thế là cái thế lực vật chất quyến rũ lôi cuốn... người đàn bà đả nhẹ dạ bỏ đi... Để lại cho ông chồng trái tim tan vỡ...
Nhưng người đàn ông lạ đã cắt ngang sự tưởng tượng của tôi:
- Không, không phải.. Vợ tôi là một người đàn bà tốt, lo cho chồng con. Nhưng mà.. thôi, chuyện phức tạp lắm, nói ra cô không hiểu đâu. Trên đời này..
Ông ta ngưng lại, mắt đăm đăm nhìn cây Tùng Hương Ấn Độ trước mặt, rồi nói:
Không biết phải nói thế nào, giải thích thế nào. Có điều lúc đó tôi còn trẻ quá... nên khá nông nổi.. tôi đã không làm chủ được mình... nhưng mà...
Ông thở dài.. Và bắt đầu kể chuyện của mình cho tôi nghe.
Nắng đã sụp tắt ở hướng tây. Ráng hồng buổi chiều sao lại buồn thảm và thê lương chi lạ
Tôi và vợ tôi trước kia cùng học ở trường đại học. Tôi học bên phân viện Âm nhạc ngành violon, còn vợ tôi thì hoc ở Văn khoa. Vợ tôi lại chọn môn nhiệm úy là âm nhạc. Cô ấy học về piano. Nhờ vậy chúng tôi mới quen biết nhau.
Có điều hoàn cảnh sống giữa hai đứa là hai thế giới khác biệt
Vợ tôi sinh ra trong một gia đìng giàu sang. Cha nàng là giám đốc hãng dệt Chấn Á, một hãng dệt lớn ở thành phố Bắc Kinh bấy giờ. Nàng lại là con một, nên được cha mẹ nuông chiều, tưng tiu như trứng mỏng, đi học đều có xe đưa rước.
Còn tôi, một sinh viên nghèo từ tỉnh xa đến Bắc Kinh trọ học. Tôi phải sống tự túc, ngoài những giờ học ra, tối tôi còn phải kéo xe để kiếm sống. Ý thức được cái túng quẫn của mình, tôi rất chăm học. Ba năm đầu ở đại học, tôi đã học một cách suông sẻ, đạt được danh hiệu học sinh giỏi. Nhưng rồi khi lên năm thứ tư tôi quen với Tân Như - vợ tôi. Và cuộc sống đã bị xáo trộn từ đó...
Như cô thấy, hoàn cảnh sống giữa hai đứa tôi quá cách biệt. Nên có thế nào thì cha mẹ Như cũng không thể chấp nhận cho chúng tôi lấy nhau.
Cha Như nói:
- Nó là một thằng sinh viên nghèo kiết xác. Lại học phải các ngành thương vay khóc mướn kia! Tuơng lai nào có sáng sủa gì? Đừng có mơ tưởng, hãy sống thực tế. các chuyện một túp liều tranh hai quả tim vàng chỉ có trong tiểu thuyết, còn thực tê thì không có ai uống nước lã mà nói chuyện tình yêu được đâu con ạ!
Tâm Như đã cãi lại:
- Nhưng chúng con yêu nhau. Con nghĩ là với đôi bàn tay, với khối óc chịu khổ, chúng con lại còn trẻ không có gì tuị con vượt không qua được cha ạ.
Cha Tâm Như đã cười to:
- Con lý thuyết giỏi lắm. Cha cũng tiếc là từ xưa tới giờ cứ để con sống trong lồng vàng nên con không tưởng. Tiền bạc không dễ kiếm như con nghĩ đâu. Nếu không trên đời làm gì có người đói rét? Đâu phải tất cả những người đói đều là những người lười biếng đâu.
Mặc cho cha khuyên thế nào khuyên, nhưng đối với cái bản chất ngang ngược, lại được nuông chiều bấy lâu nay, Như vẫn giữ vững lập truờng.
Cuối cùng người cha thấy thuyết phục không được đã giận dữ nói:
- Như vậy có nghĩa là con cương quyết lấy thằng sinh viên nghèo đấy chứ gì? Đuợc rồi, nếu con không nghe lời cha thì cứ đi với nó đi. Nhưng nhớ là từ đây về sau đừng có quay về lại cái nhà này, cũng đừng dùng cái họ La làm họ mà ô nhục dòng họ ta. Ta cũng cấm không cho con mang bất cứ một tài sản nào trong nhà này theo. Hãy sử dụng đôi tay mà làm ra của cải như điều con nói. Ngoài ra còn cần phải ghi nhớ điều này nữa. Khi con rời khỏi nhà này rồi thì đừng bao giờ nghĩ đến chuyên quay lại. Mọi thứ coi như cắt đứt, cha sẽ đăng báo từ con ngay.
Nhưng Tâm Như đã bất chấp lời đe dọa của cha. Nàng đã theo tiếng gọi của tình yêu và để cho thấy sự quyết tâm của mình, Như đã để lại hết mọi thứ, chỉ ra với bộ áo mặc trên người.
Năm đó, chàng nhạc sĩ vừa ra trường và Tâm Như đã bỏ dở việc học khi đang học năm cuối.
Hai người đã mướn một chiếc phòng nhỏ trên gác một căn nhà gỗ làm chỗ che mưa che gió.
Ban ngày chàng nhạc sì đi tìm việc làm, Tâm Như ở nhà dọn dẹp nhà cửa, lo chuyện bếp núc. Rảnh rỗi thì viết lách. Trời như không phụ lòng người. chẳng bao lâu sau đó chàng ta cùng tìm được việc làm, đấy là công việc kéo đàn trong một hộp đêm. Lúc đầu thì cả hai cùng mừng, nghĩ là đã có việc làm, giải quyết được cái ăn, nhưng chỉ một thời gian sau, Tâm Như lại thấy chồng có vẻ bất mãn. Chàng bắt đầu uống ruou, rồi cờ bạc. Chàng cho rằng vị trí của chàng đúng ra là phải trên sân khấu, trên các đại hý viên, trong các ban đại hợp xướng chứ không phải ở những chốn ăn chơi đàng điếm kia. Thật tủi nhục khi mình bỏ hết tâm hyết ra để đàn một bản nhạc trữ tình ba xu ẻo lả. Trong lúc thực khách bên dưới lại ồn ào cười cợt. Họ nào có để tâm nghe đâu? Họ chỉ dùng âm nhạc như một cái cớ, một thứ giúp vui cho không khí dâm dật. Có lần chàng nhạc sĩ đã tức phát điên lên, khi đang thả hồn theo âm điệu trầm bổng của "Dòng sông xanh" thì một thực khách say từ bên dưới đã nhảy lên sân khấu.
- Dỏm! Dỏm! đàn gì dỏm quá. Nghe buồn ngủ quá. Tại sao không cho một diệu Twist hay Cha cha cha gì đó có vẻ vui hơn không.
Và ông quản lý hộp đêm đã chiều khách quen, bắt ban nhạc phải ngưng bản đàn đang chơi dở. thay vào đấy là một điệu kích động
Hôm ấy chàng nhạc sĩ say khước khi về nhà. Nhìn khuôn mặt đỏ hoe của chồng Tâm Như đã thông cảm chia xẻ. Đặt chồng nằm ngay ngắn trên giường. Cởi áo, rồi lấy khăn ủ ấm đắp lên trán.
- Hay là anh nghỉ ở nhà đi. Đợi bao giờ tìm được công việc thích hơp rồi hãy làm.
Tâm Như đã đề nghị.
- Nghỉ à? chàng nhạc sĩ trừng mắt. Nghỉ rồi làm sau sống, còn cả bào thai trong bụng em?
- Chuyện đó anh đừng lo, em cũng đã tìm được tiền.
Như nói và kéo trong hộc bàn ra một phong thư:
- Đây này, tiền nhuận bút đầu tay của em.
Chiếc phong bì cũng tương đối dày. Chàng nhạc sĩ vừa ngạc nhiên vưa tò mò. Anh không khinh thường vợ nhưng anh cũng không dám tin là những bài viết của vợ được đăng báo lại có cả tiền nhuận bút. Anh vội vã buớc tới đỡ lấy phong thư, mở ra. Xấp tiền trên hai ngàn bạc, gần một nửa tháng lương của anh.
- Sao lại nhiều thế?
- Đấy chỉ là nhuận bút của một truyện ngắn. Nếu một tháng em viết được hai ba truyện là anh có thể nghỉ việc ở cái hộp đêm thổ tả đó, chờ việc thích hợp.
Rồi Tâm Như còn nói:
- Việc viết truyện của em, tương lai khá sáng sủa. Đấy, anh xem này, thư của ông chủ nhiệm báo "Buổi sáng" gởi cho em
chàng nhạc sĩ vội mở thư ra đọc
"Kính gởi nữ sĩ Tâm Như,
Kỳ này chúng tôi đã cho đăng truyện "Dưới ánh mặt trời mọc" của cô. Một truyện ngắn mà lâu lắm rồi tôi mới được đọc và cảm thấy hài lòng. Ngắn gọn, súc tích và đầy sáng tạo. Có thể nói, đây là một hạt ngọc trong muôn ngàn hòn sỏi thô.
Chúng tôi mong rằng, trong tương lai gần sẽ tiếp tục nhận được các sáng tác mới của cô. Nó sẽ được ưu tiên đọc và chọn đăng nếu thích hợp.
Ký tên
Chủ nhiệm báo Buổi Sáng"
Chàng nhạc sĩ đọc thư với hàng trăm cảm xúc lẫn lộn, vui có, buồn có, phân vân, mặc cảm. Chàng thật sự không ngờ vợ mình kiếm được tiền, mà kiếm đuợc một cách dễ dàng hơn gấp mấy lần mình nữa chứ. Chỉ mấy trang giấy. Tổng cộng không trên ba ngàn chữ. Lao động cao lắm là một ngày lại kiếm bằng nửa tháng lương của chàng. Rõ là ta vô tích sự. Tờ báo Buổi Sáng là tờ báo nghiêm chỉnh đầy uy tín. Có số lượng độc giả khá lớn, đâu phải là tờ báo lá cải, họ chọn bài kỹ lắm, chứ đâu phải chơi. Rõ là Tâm Như có tài, Tâm Như hơn ta, chàng nhạc sĩ nằm đó bứt rứt.
- Anh nằm nghỉ đi nhé, em ra ngoài viết cho xong cái truyện ngắn.
Rồi Tâm Như bỏ ra ngoài. Chiếc bụng nhô ra làm dáng đi của Như trở nên nặng nề hơn bao giờ hết.
o0o
Qua hôm sau, chàng nhạc sĩ vẫn tiếp tục đến sở làm.
Công việc ở đấy bây giờ làm chàng ngán ngẩm, mệt mỏi, nhưng chàng không thể nghỉ ở nhà. Cái mặc cảm đàn ông, lưng dài vai rộng để vợ nuôi, làm chàng chạm tự ái. Cuộc sống gần như hết ý nghĩa. Bao nhiêu ước mơ, lý tưởng thời còn ở đai học phai tàn, thực tế tàn nhẫn làm mọi thứ như sụp đổ. Tình yêu còn đấy, nhưng không còn nồng nàn như xưa. Bên cạnh đó, càng lúc truyện của Tâm Như viết càng được nhiều người đọc, Tâm Như đã nổi tiếng. Nàng trở nên bận rộn luôn... Chàng nhạc sĩ càng lúc thấy mình trở nên thừa thãi. Ngày xưa chàng là người chủ chốt kiếm tiền, là cột trụ của gia đình. Còn bây giờ... phần lớn đồ đạc sắm sửa trong nhà là tiền nhuận bút của Tâm Như, ngay cả bữa ăn được cải thiện... cũng là nhờ một tay Tâm Như.
Chàng nhạc sĩ lúc đầu chỉ mặc cảm buồn rồi sau đấy bắt đầu tìm quên lãng bằng những thú vui bên ngoài. Rượu và cờ bạc
Lúc đầu chỉ để đánh cho vui, sau dấn sâu vào chuyện sát phạt bao giờ không hay.
Rồi đứa con gái của hai người chào đời (Ở đây tạm gọi chàng nhạc sĩ là Bảo và đứa con gái là Phương Phương đi).
Tâm Như lúc đầu nghĩ rằng sự ra đời của bé Phương Phương, gạch nối giữa hai người sẽ khiến tình yêu khởi sắc trở lại. Rồi Bảo có về nhà thật. Chàng nghiêm túc, tan sở về rất đúng giờ.
Nhưng rồi tình trạng đó kéo dài không được bao lâu. Có cái đam mê hấp dẫn Bảo hơn cả vợ con ở nhà. Thế là mọi thứ đâu vào đấy. Hôm nào Bảo cũng thật khuya mới về đến nhà.
Hôm ấy như mọi hôm, trời đã khá khuya. Làm việc suốt một ngày, Tâm Như đã mệt mỏi vô cùng, mệt mỏi đến độ chỉ muốn được nằm xuống nghỉ, Như biết chỉ cần ngả lưng xuống là nàng sẽ có một giấc thật say. Nhưng Tâm Như cũng biết, không thể làm như vậy được.
Bài vở hẹn mai giao còn đó. Đây không phải là giờ để ngủ. mà là giờ làm việc. Vâng, phải làm việc! Nhưng mà bàn tay cầm bút của Như như rã rời. Tay cầm cây bút còn không vững nữa là... làm sao... Chuyện viết như dệt tơ. Những dòng chữ phải kéo đầy trên trang giấy trắng. Từng trang, phủ kín từng trang một Tâm Như thở dài đặt bút xuống, ngả người ra sau ghế tựa:
- Thôi, nằm ngủ năm phút vậy, ngủ năm phút thôi rồi thức dậy viết tiếp...
Tâm Như tự nhủ, hai tay đặt ra sau đầu, vừa nhắm mắt lại, là cơn buồn ngủ đã ụp đến, đôi mi nặng như chì nhướng không lên. Mặc dù có hàng trăm ý niệm, "còn nhiều việc cần làm". Nhưng sự tự nhắc nhở ấy vẫn không chống lại được cơn buồn ngủ. Thế là trong cái phản xạ tất nhiên, Như mơ mơ màng màng rồi đi vào cõi mộng
Hình như Như đã mơ thấy đứa con vừa biết lật của mình ngồi dậy. Nó bò về phia mép giường...
Tâm Như sợ quá, vội hét lên:
- Đừng con, đừng! Bò tới là té đấy, Phương Phương ạ.
Nhưng dù Tâm Như đã cố gắng hết sức, mà tiếng hét vẫn không thốt ra được. Tâm Như sợ quá. Chồm dậy, định chạy đến đỡ con. Nhưng đôi chân lại cứng như đổ chì. Nàng đành ngồi ở đó trơ mắt ngó. Để nhìn thấy bé Phương Phương từ trên giường cao rơi tọt xuống đất.
- Rầm!
Tiếng động thật lớn làm Tâm Như tỉnh cả ngủ. Nàng mệt mỏi mở mắt. Ngọn đèn trên bàn vẫn cháy sáng. chưa có chuyện gì xảy ra cả. Bé Phương Phương vẫn ngủ yên. Tâm Như thở phào. Chỉ là một cơn ác mộng. Nhưng nhờ vậy mà Như đã tỉnh ngủ.
Ban nãy rõ ràng có tiếng động lớn cơ mà? Tâm Như quay đầu lại nhìn ra cửa. Cửa đang mở.
Đứng ngay đấy là một người đàn ông. Thái độ trù trừ nửa muốn bước vào nửa lại định bỏ đi, nhìn thấy người đàn ông, Tâm Như đứng bật dậy:
- Anh Bảo. Vậy mà em tưởng là anh không quay về nhà nữa chứ?
Lời của Tâm Như khiến người đàn ông quyết định. Thế là anh ta bước vào. Con người anh ta trông mới thảm hại làm sao. Tóc thì rối bù. Mặt xanh xao, áo bỏ ngoài quần dơ bẩn. Hàm râu đã lâu không cạo dài tua tủa. Anh ta có vẻ thật thảm hại. Đi vào nhà mà mắt không hề nhìn Tâm Như.
Tâm Như há hốc mồm: Cơn giận bỗng dưng bốc lên. Nhưng rồi nhìn chồng, Tâm Như không nói được gì cả. Đằng sau sự uất hận giận dữ, cái tình cảm thương hại đau khổ dâng lên.
Tâm Như cắn nhẹ môi. Như một người mẹ nhìn đứa con trai sau cuộc đập lộn bại trận trở về. Vừa tức giận, định mắng nhưng rồi lại thương hại. Cuối cùng Tâm Như cố nuốt bọt, hỏi:
- Từ chiều đến giờ anh đã ăn gì chưa?
Bảo không đáp chỉ lắc đầu.
Tâm Như chua xót:
- Như vậy mà anh cũng chưa đói ư?
Bảo vẫn yên lặng.
Tâm Như không chịu được:
- Thôi, anh đi tắm rửa đi, để em xuống bếp hâm nóng thức ăn cho anh.
Rồi nàng đi xuống bếp, nhưng vừa dợm chân thì Bảo đã bước theo nắm lấy tay Tâm Như giữ lại. Bảo khụy người xuống. Tâm Như biết là có chuyện. Quả như vậy. Bảo chợt khóc.
- Tâm Như, anh thật có lỗi với em.
Lời của Bảo làm trái tim của Như co thắt lại. Nhưng lý trí lại dặn dò: "Đừng tin những gì hắn nói, cũng đừng tha thứ.. Cái màn cũ tái diễn đây! Phải cứng rắn, không được mềm lòng. Đây đã là màn thứ mấy rồi? Cứ tha thứ một lần rồi một lần tái diễn.
Nhưng rồi cái tiếng khóc của người đàn ông, tiếng khóc nghèn nghẹn làm sao ấy. Nó như những nhát roi quất mạnh lên tim Như. Như chợt thấy cái vạt áo của mình như bị ướt, nàng cúi xuống vuốt lấy mái tóc rối của chồng. Chợt nhớ hôm nay là đầu tháng, Tâm Như tái mặt hỏi:
- Có phải là anh lại thua hết tháng lương của mình rồi không?
Bảo chỉ gật đầu.
Trời đất! Thế này thì làm sao sống đây? Tiền thịt ở quầy thực phẩm còn chưa tính. Tưởng hôm nay Bảo sẽ mang lương về... Nào ngờ..
Thật ra thì nếu tiện tặn, chỉ tiền nhuận bút không thôi Tâm Như cũng có thể đủ chi phí hằng tháng. Nhưng cái thói quen cờ bạc của Bảo, tiền lương hàng tháng không còn mang về. Thậm chí còn mang cả những vật dụng trong nhà đi cầm cố... Tâm Như mỗi tháng còn phải trích ra một số để trả nợ...
Lòng Tâm Như nặng trĩu. Như phải cố gắng hết sức mới đủ nhẫn nhục hỏi thêm:
- Chỉ thua tiền lương không thôi hay còn nợ thêm nữa?
Bảo lại gật đầu.
- Còn nợ thêm nữa à? Bao nhiêu?
Tâm Như hỏi mà cơn tức giận dâng lên tràn cổ.
Giọng đáp của Bảo thật nhỏ.
- Cũng không bao nhiêu, chỉ khoảng ba ngàn đồng thôi.
- Ba ngàn đồng!
Tâm Như đứng muốn không vững. Ba ngàn đồng mà lại bảo là không bao nhiêu! Cả một tháng thu nhập chứ ít ỏi gì? Nàng cũng quỵ xuống, nhìn thẳng vào khuôn mặt bơ phờ của chồng.
- Anh Bảo. Tại sao anh cứ mãi cờ bạc như vậy? Anh có còn nghĩ đến vợ con không? Anh không thương chúng em chứ? Bây giờ... Bây giờ... Anh còn muốn em phải làm gì nữa đây.
Bảo có vẻ hối hận nhìn xuống:
- Tâm Như à - chàng nói — Em hãy tha thứ cho anh, đây là một lần cuối cùng. Anh xin thề với em như vậy. Từ rày về sau, anh sẽ không bài bạc nữa. Anh nói thật. Anh đã thật sự hối hận.. Tâm Như, hãy tha thứ cho anh. Anh chỉ xin em tha thứ cho anh lần này nữa thôi. Anh hứa là từ đây về sau anh sẽ tránh xa sòng bạc, nếu còn, em hãy bế con đi đi. Em đừng sống với anh nữa. Lần cuối cùng.. Hãy tha thứ.. Chúng ta sẽ làm lại cuộc đời. Làm lại từ đầu. Anh nói là anh làm được mà...
Mỗi lần... Đều bao nhiêu lời hứa. Bao nhiêu sự thề thốt.. Để rồi đâu lại vào đấy... ngựa quen đường cũ.. Tâm Như buồn bã nghĩ. Và quyết tâm. Không được. Lần này thì không thể được. Phải dứt khoát. Phải để cho Bảo một mình quay với số nợ do cờ bạc tạo ra, không thể để cho chàng ỷ lại. Phải bỏ mặc Bảo. Không thể để Bảo kéo cả hai mẹ con nàng xuống bùn. Bởi vì... nợ gì thì có thể trả hết chứ còn cái nợ cờ bạc thì suốt đời cũng không trả dứt được đâu.
Tâm Như cố gắng đứng dậy. Mệt mỏi nàng bước đến bàn. Liếc nhanh mấy trang giấy bản thảo đang viết dở... Như chợt thấy chóng mặt... Những hàng chữ như nhảy múa trước mắt. Mọi thứ như bế tắc. Không thể! không thể để thế này mãi được... hãy để mặc Bảo với món nợ cờ bạc, mặc cho những con nợ muốn xâu xé Bảo thế nào thì xâu xé, chứ nếu tha thứ thì đâu rồi lại hoàn đấy.
Tâm Như còn đang phân vân chưa quyết định, thì một bàn tay đã rụt rè đặt lên vai nàng.
- Tâm Như — Bảo nói với giọng điệu van xin — Anh biết là anh hư lắm, xấu lắm. Anh không đáng cũng như không có quyền để em tha thứ... Anh đã làm khổ em nhiều lắm rồi... Anh không đáng là một người chồng, một người cha. Nhưng mà Tâm Như ạ... Em hãy nghĩ đến cuộc tình của chúng mình, hãy nghĩ đến cuộc sống vợ chồng hai năm qua, mà tha thứ cho anh một lần nữa. Em cũng biết đó. Bây giờ anh không còn ai nương tựa nữa ngoài em, em là sức mạnh để vực anh dậy. Nếu không có em, chắc chắc là anh sẽ tiêp tục tha hóa, anh sẽ không ngóc đầu lên nổi. Tâm Như, hãy hiểu và tha thứ cho anh. Lần này anh thật sự hối lỗi rồi. Anh sẽ tiếp tục làm việc một cách đàng hoàng... Tan sở anh sẽ về ngay, về để săn sóc con, về để phụ em chép bản thảo... Và như vậy thì chắc chắn chỉ một năm thôi anh sẽ trả dứt được nợ... Tâm Như, hãy cho anh một cơ hôi cuối cùng làm lại cuộc đời.. Em biết đấy, anh cũng nào có phải là người xấu, đã hết thuốc chữa. Em hãy giúp anh, cho anh thêm một cơ hội...
Những lời này Tâm Như đã nghe qua hằng trăm lần rồi còn gì? Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn Bảo, nhìn thật lâu. Lòng chợt xót xa. Người đàn ông này... Trời ơi! lại là người đàn ông mà Tâm Như đã từng say đắm, yêu như điên như dại, đến độ có thể bỏ cả nhà, bỏ cha mẹ để ra đi? Cuộc sống lứa đôi của cả hai đã trải qua trăm ngàn đau khổ. Để rồi cuối cùng... Nàng đã được những gì, hay đã mất tất cả. Tâm Như chăm chú nhìn Bảo, rồi nước mắt tràn ra mi. Nàng lặng lẽ lắc đầu, nói từng chữ một:
- Anh Bảo à, lần này thì không thể được nữa rồi! Chúng ta phải xa nhau thôi anh ạ, như vậy mới giải quyết được mọi thứ bởi vì... Bây giờ thì anh không còn đáng để tha thứ được rồi.
- Đừng! Đừng!
Bảo đã kêu lên khi nghe Tâm Như nói. Lời của Tâm Như không khác gì một bản án tử hình. Mặt Bảo tái ngắt, Bảo chụp lấy cườm tay Như, khẩn thiết:
- Tâm Như... em đừng nói như vậy. Anh không thể sống xa mẹ con em. Em mà bỏ đi là anh chỉ có nước chết.
Bảo nói thật. Tâm Như biết, bởi vì đó là một sự thật... Bảo bây giờ không còn là người đàn ông giàu cương nghị, quyết tâm như ngày xưa. Chàng chỉ còn là một đứa con nít, sống hoàn toàn nương tựa vào nàng. Vì vậy Bảo sợ Tâm Như bỏ đi là phải.
Nhưng nếu muốn Tâm Như ở lại, Bảo phải bỏ cờ bạc, điều này Bảo lại không làm được. Vậy thì Như phải làm thế nào đây?
Phải cương quyết rời khỏi Bảo. Đó là vì tương lai của bản thân và của con. Tâm Như biết như vậy nhưng cũng không làm được. Phải thế nào đây trời? Nàng ôm lấy mặt, khóc òa. Tiếng khóc của Tâm Như làm kinh động bé Phương Phương đang ngủ mê trên giường. Con bé bắt đầu khóc.
- Oa oa! Oa oa!
Tâm Như nghe tiếng khóc của con, vội bước đến giường, bế con lên. Đã hơn nửa tháng nay, nhà có bao nhiêu tiều, để hở ra là bị Bảo vét sạch, khiến con bé không có sửa hộp bú. Tâm Như phải cho Phương Phương uống nước cháo. Con bé nhẹ hều. Tâm Như bế con mà đau lòng. Nàng bước tới trước mặt chồng:
- Anh Bảo, anh xem này. Con anh cả tháng nay không có sữa bú. Nó gầy còm. Mẹ con em sắp chết đói đến nơi. Vậy mà anh còn không thương xót. Anh còn muốn thế nào nữa chứ?
Bảo nhìn lên, mắt nhòa lệ, nghẹn ngào:
- Phương Phương, hãy tha thứ cho ba. Cha hứa với con, bắt đầu ngày mai, cha sẽ là một người khác. Cha cương quyết làm lại cuộc đời con a.
Bảo lại hứa. Tâm Như ngao ngán thở dài, trong khi bé Phương Phương thì không biết gì cả. Nó lại nhìn hai người cười.
Bên ngoài bầu trời đen nghịt không có lấy một ánh sao.
Sự hối hận của Bảo chỉ kéo dài được một tuần. Bảo đã giữ đúng lời, tan sở là chàng quay về nhà ngay, không la cà ở sòng bạc như dạo trước. Nhưng hạnh phúc cũng chỉ tồn tại được có một tuần lễ. Qua thứ hai tuần sau, Bảo đi làm rồi mất luôn hai ngày.
Tâm Như lúc đầu cũng nghĩ là chẳng có gì chẳng qua chỉ là ngựa quen đường cũ. Nhưng rồi sau đấy lại lo âu. Biết đâu những tay cùng bệnh với Bảo không muốn Bảo quay về đường ngay, hoặc họ đòi nợ, Bảo không tiền trả nên đã thanh toán chàng? Làm sao có thể tin được những tay cờ gian bạc lận. Họ dám làm mọi chuyện chứ không phải chơi.
Thế là Tâm Như điện thoại đến hộp đêm "Con chim Xanh" nơi Bảo làm việc. Ở đấy cho biết Bảo đã hai ngày qua không có đến làm. Vậy là Bảo đi đâu? Tâm Như vội vã thu gọn bản thảo, lấy dây cột lại đàng hoàng, rồi mới bế bé Phương Phương ra ngoài. Nhà đã hết gạo, Tâm Như cần phải đi giao nộp bài cho báo ngay để lấy tiền đong gạo. Khóa cửa cẩn thận xong, Tâm Như mới đi.
Ông chủ nhiệm báo là một người tốt bụng. Tâm Như viết bài thường xuyên nên ông đã biết qua, nhìn thấy Như, ông vồn vã nói:
- Ồ cô Như, mới sáng sớm mà cô đã đến à?
Tâm Như cười, giao xấp bản thảo cho ông tổng biên tập:
- Dạ kẹt quá, đang cần tiền mua sữa cho cháu nên ghé qua đây.
Ông chủ nhiệm là người tế nhị, ông không nói gì, bước ngay vào trong lấy hai ngàn bạc ra đưa cho Như. Số tiền đó hơn nhuận bút của một truyện ngắn.
- Ồ, sao nhiều quá thế này?
- Không nhiều đâu, cô cứ lấy mua sữa cho cháu. Vả lại, lúc gần đây bài viết của cô khá khởi sắc, rất đáng hưởng số tiền trên.
Tâm Như cầm tiền trên tay mà xúc động. Với số tiền này, mẹ con Tâm Như có thể sống được gần năm ngày. Đã lâu rồi Như mong mỏi bài viết của mình mãi lôi cuốn được bạn đọc. Nàng mong công việc đều đặn, không phải lo chuyện kinh tê khó khăn, vì vậy Như rất cố gắng, viết một cách thận trọng.
Số tiền chỉ đủ lo ăn thôi. Còn số nợ của Bảo? Đương nhiên là Bảo không có khả năng gánh một mình rồi. Tâm Như cũng biết, với cái bọn cờ bạc lưu manh, nợ mà không trả thì thân xác Bảo chưa chắc được an toàn. Nhưng bây giờ với số tiền ít ỏi này biết làm sao đây? Tâm Như gật đầu nói nhỏ một tiếng cám ơn với ông chủ nhiệm, rồi quay người định bước ra, nhưng ông chủ nhiệm đã gọi giật lại:
- Cô Như này, hình như cô đang gặp khó khăn?
- Dạ!
Như đáp.
- Thế nhà cô đâu?
- Anh ấy là nhạc công cho vũ trường "Con Chim Xanh".
- Thu nhập ở đấy nghe nói cũng khá lắm mà?
- Dạ, nhưng mà...
Tâm Như chỉ nói được bấy nhiêu rồi ngưng lại. Biết phải trả lời sao? Khi mà tháng lương nào Bảo cũng đều nướng sạch trong sòng bạc, không những thế còn mang nợ như núi... Nhưng không lẽ Tâm Như lại kể lể chuyện đó ra? Nàng chựng lại và chỉ biết đứng ngẩn ra nhìn ông chủ nhiệm.
Ông chủ nhiệm là người lịch thiệp, biết Tâm Như có điều khó nói, nên vội vã gật đầu:
- Thật ra thì thời buổi này đời sống hơi khó khăn, tiền làm ra thì ít mà xài lại nhiều, lại có con nhỏ...
Tâm Như chỉ cười buồn, gật đầu chào ông chủ nhiệm báo, rồi lật đật bế con ra khỏi toà soạn.
Tâm Như đã đi thật xa rồi mà vẫn có cảm giác như đôi mắt của ông tổng biên tập từ phía sau vẫn đăm đăm nhìn theo. Có tiền việc đầu tiên là Tâm Như bước vào của hàng thực phẩm mua cho con mấy hộp sữa. Phải bồi dưỡng cho con. Gần đây nó cứ uống nước cháo mãi, nhìn con càng ngày càng gầy đi mà Tâm Như đau lòng. Uống sữa trong hoàn cảnh kinh tế gia đình hiện nay là xa xỉ, nhưng Tâm Như không thể làm khác hơn. Mua được mấy hộp sữa cho con, Như thật hài lòng, nàng cũng ghé ngang qua hộp đêm "Con chim Xanh" nhưng hộp đêm giờ này đóng cửa. Đành phải về nhà thôi. Có khi Bảo đã có mặt ở nhà.
Nhưng khi Tâm Như về đến nhà, thì chỉ thấy nhà vắng lạnh. Như vậy là Bảo không có về. Tâm Như uể oải pha sữa cho con. Một sư giằng co trong đầu. Ta có nên thừa dịp nầy bỏ đi chăng? Chắc chắn một điều là Bảo không bao giờ bỏ được cờ bạc... Như vậy ta chờ anh ta trở về để làm gì nữa? Tâm Như đứng dậy, sắp xếp đồ đạc, bế con lên. Đi thì được rồi... nhưng mà... nhưng mà Tâm Như lại bịn rịn, bước đi không đành. Hình như có một sợi dây vô hình nào đó đang quấn lấy chân và trái tim của Như muốn Như ở lại.
Bé Phương Phương lâu ngày mới được bú sữa, nó nút lấy nút để. Nó bú dồn dập, cử chỉ của con làm Tâm Như đau lòng. Con bé mới có đầy tuổi. Cái tuổi chưa thôi sữa vậy mà lại không có sữa thường xuyên. Tâm Như siết chặt con vào lòng, nàng buồn bã nói:
- Phương Phương ạ, nếu mẹ sớm biết là sẽ có ngày hôm nay, thì mẹ đã không để con chào đời đâu con a. Tại sao con tôi lại khổ thế này?
Rồi như mơ hồ nhớ lại, cuộc tình của hai người, mặc dù gặp nhiều trắc trở, nhưng cũng đã có một khoảng thời gian hai người cũng rất hạnh phúc. Lúc bấy giờ, dù không khá giả lắm, nhưng Bảo chưa sa vào cái bẫy cờ bạc. Còn bây giờ... Như nghĩ, nếu Bảo bình thường như mọi người thì hẳn là hạnh phúc biết bao. Cờ bạc chẳng kém á phiện, khi đã sa vào có thế nào cũng không rút ra được, thề thốt khuyên nhủ rồi thề thốt... Cuối cùng đâu lại vào đấy. Gia đình không tích lũy được mà những thứ đáng giá thì lại lần lượt vỗ cách bay đi.
Đứa bé đưa bình sữa lên. Tâm Như nhìn xuống. Bình đã cạn sữa. Bé Phương Phương còn chép miệng nó còn muốn uống. Như đỏ cả mắt, nàng muốn khóc.
- Thôi uống bấy nhiêu đó đủ rồi, uống nhiều quá tức bụng đấy, để chiều uống tiếp nữa nha con.
Tâm Như nói như vỗ về, bé Phương Phương hình như hiểu được, nó cười với nàng.
Còn bao nhiêu việc chưa làm, Tâm Như vội đặt con lên giường, chắn gối cẩn thận rồi mới đi ra nhà sau giặt áo.
Ngồi cạnh vòi nước, Tâm Như thừ người ra với thau quần áo đầy bọt xà phòng... Cái công việc này ngày xưa khi còn là con gái, Tâm Như có bao giờ phải làm đâu? Tất cả đã có thím Trương, cô Tú.
Như nhớ đến mợ Tâm mỗi lần ghé qua chơi, đều cầm bàn tay nàng lên khen lấy khen để. Đôi bàn tay với những ngón tay thon dài, trắng mịn. Những ngón tay chỉ để ấn lên phím đàn chứ không phải để làm bất cứ một việc gì khác. Thế mà, bây giờ... Những vết chai sần đã hiện trên vân tay. Đã lâu lắm rồi chẳng ai màng cần nó lên để chiêm ngưỡng, kể cả Bảo, chồng nàng.
Tại sao vậy? Ngày xưa với cái bản chất nhạy bén của người nghệ sĩ, Bảo là con người tế nhị đầy ý thơ cơ mà! Chàng nuông chiều, nịnh đầm, tỉ mỉ. Bất cứ cái gì Tâm Như chưa ngỏ ý là Bảo đã làm. Chính Tâm Như đã yêu Bảo do cảm động bởi cái bản tính đó. Tình yêu của hai người như một ly rượu ngọt tràn đầy. Họ đã yêu nhau nồng thắm, Tâm Như đã nghĩ là rồi họ sẽ quấn quýt bên nhau suốt đời, chẳng rời nhau được. Nhưng mà... vậy sao lại có cái ngày nầy? Tại sao có cái thay đổi lớn lao thế này chứ? Con người! thật khó nói. Hoàn toàn bất ngờ, Tâm Như và Bảo hiện như hai con người xa lạ.
Những bọt xà phòng do sự khuấy động, lúc giặt tạo nên như nở to ra, căng phồng đến mức độ nào đó rồi vỡ tan. Tâm Như chợ nhớ đến thời con gái của mình. Cái cô tiểu thư được nuông chiều muốn gì có nấy giờ không còn nữa! Người con gái ngày xưa không làm động móng tay bây giờ biết đủ mọi thứ, giặt áo, nấu cơm, bế con, pha sữa.. Biết cả cách nài nỉ khất nợ. Biết cả nhẫn nhục khi mua hàng thiếu tiền bị chủ quán nặng lời. Đã lâu lắm rồi Tâm Như không dám ngắm kính... Nếu sớm biết sẽ có ngày này chắc Tâm Như đã nghe lời cha mẹ.. yên phận ở đấy chờ khi địa lợi nhân hòa để cha mẹ sắp xếp cho một người chồng bề thế, giàu có.
Tâm Như giặt xong chiếc áo dơ cuối cùng. Đổ bỏ thau nước dơ, thay một thau nước khác. Nước sạch trong ngần lăn tăn sóng in rõ bóng Tâm Như lên mặt nước. Một khuôn mặt tiều tuỵ, buồn phiền, xanh xao. Tâm Như đưa tay lên vuốt lấy nhừng sợi tóc lòa xòa trước trán. Nhìn xuống mặt nước, nàng tự hỏi:
Đây là con người ta đây sao?
Một nỗi buồn thoáng nhanh. Trái tim Tâm Như thắt lại. Ngay lúc đó, Tâm Như nghe tiếng con đang học nói từ trong nhà vọng ra.
- Ba, ba, mẹ, mẹ..
Cha của con ư? Tâm Như nhìn xuống mặt nước nói - Cha con đang bận ở sòng bạc... Ông ấy mê cờ bạc đến độ quên cả mẹ con ta, ông ấy không còn biết đến nhà cửa, ông ấy không cần gì khác ngoài những con bài, con ạ.
Rồi Tâm Như ngẩn ra, quên cả chuyện giặt áo.
Thật lâu sau đấy Tâm Như mới tiếp tục công việc được. Nắng đã lên cao. Tâm Như mang quần áo mới giặt ra ngoài sân sau, phơi trên nhừng cây sào. Thế này chắc có lẽ tối Bảo mới về. Như vừa phơi được mấy cái thì thiếm Châu ở nhà kế bên cũng mang quần áo mới giặt ra phơi.
Nhìn thấy Như, thím nói:
- Chú Bảo làm gì bận quá, mới thấy về nhà đã vội vã đi ngay vậy hở thím?
Tâm Như giật mình. Bảo mới về? Thì ra ban nãy lúc giặt áo Tâm Như nghe tiếng bé Phương Phương gọi "Ba, ba" là lúc nó nhận diện ra Bảo, chứ không phải là học nói vu vơ.
- Mới đây hở bác?
- Ờ, sao? Cô chẳng hay à? Cách đây chỉ khoảng nửa tiếng thôi. Hình như tôi còn nghe cả tiếng bé Phương gọi cha nữa mà?
Đúng vậy! Nhưng mà tại sao Bảo vừa về tới không kịp gặp ta đã đi ngay. Chợt nhiên, Tâm Như đặt thau quần áo xuống, xông vào nhà. Nàng nhớ lại cái khoản tiền mua sữa còn dư lại. Cái khoản tiền đủ cầm cự thêm bốn ngày ăn.
Tâm Như kéo hộc tủ ra, học tủ trống rỗng, chỉ có một mảnh giấy với hàng chữ viết vội:
"Tâm Như!
Hãy tha thứ cho anh, nhưng anh rất cần tiền để gỡ lại em ạ!
Bảo"
Gỡ lại? Gỡ lại? Trời ơi! Tâm Như đẩy mạnh hộc bàn rồi ngồi phịch xuống ghế, nàng muốn khóc lên thật to nhưng rồi chỉ run run đôi môi. Không một tiếng thốt ra khỏi miệng... Tay chân Tâm Như rã rời. Công lao thức mấy đêm bây giờ mất hết. Bây giờ phải sống thế nào đây?
Tâm Như đã tính giặt quần áo xong, sẽ ra cái chợ nhỏ ngoài đầu chợ, mua một miếng gan heo về nấu cháo cho con bồi dữơng, vậy mà, sao Bảo lại có thể tàn nhẫn như vậy? Con trẻ cần được bồi dưỡng. Nếu không thì làm sao nó lớn được.
Tâm Như nắm chặt đôi nắm tay lại. Móng tay bấm sao vào da thịt, vậy mà Tâm Như vẫn không thấy đau. Hàm răng nghiến lại, nỗi đau khổ căm tức tràn ngập từng tế bào.
- Anh Bảo? Anh có còn là con người không? Anh vẫn là một người đàn ông đấy chứ? Tại sao anh lại có thể hành động như vậy? Anh định giết chết mẹ con tôi ư?
Tâm Như kêu lên. Gian phòng trống vắng không có một tiếng vang. Và Tâm Như đã ngồi như vậy mãi cho đến lúc có tiếng "rầm!" Rồi tiếng khóc thét của bé Phương Phương, Tâm Như mới giật mình quay lại. Bé Phương Phương đang nằm lăn kềnh dưới đất. Tâm Như hốt hoảng đứng bật dậy, chạy đến đỡ con lên.
Khoảng cách giữa giường ngủ và mặt đất không cao lắm. Bé Phương Phương có lẽ vì sợ mà khóc nhiều hơn là vì đau. Tâm Như bế con lên xem xét, chỉ có một vết đỏ trên trán con bé. Nhưng như vậy cũng đủ làm cho tim Tâm Như thêm đau nhói. Nàng xiết chặt con nghẹn ngào.
- Phương Phương, con đến với cái cõi đời này chi vậy? Nó đâu có gì là tốt đẹp! Mẹ thật ân hận, nếu sớm biết thế này, mẹ đã không để con chào đời.
Sau một thời gian dài vật vã, Tâm Như cảm thấy không thể tiếp tục thỏa hiệp. Bởi vì cái thói xấu cờ bạc đã biết đổi Bảo thành một con người khác - Một con người hoàn toàn xa lạ với người chồng đáng yêu đáng quý thuở nào. Tại sao ta cứ phải cắn răng chịu đựng cái nỗi kổ do Bảo mang đến chứ?
Và lần này Tâm Như quyết tâm, nàng dỗ con ngủ xong, sắp xếp quần áo vào vali. Tâm Như cố chỉ nghĩ đến những cái xấu của Bảo, để nén những tình cảm yếu đuối bào chữa cho Bảo âm ỉ trong lòng.
Tâm Như xếp từng cái áo, từng cái quần đặt vào vali. Nàng làm việc 1 cách từ tốn, chậm rãi . Quần áo thì không nhiều, vậy mà Như lại xếp gần cả tiếng đồng hồ, làm mà Như chờ đợi, Như muốn kéo dài thời gian ra, Tâm Như cũng không hiểu sao mình lại hành động như thế ? Còn lại chiếc áo khoác màu xanh bên ngoài, Tâm Như cầm lên ve vuốt rồi nghĩ ngợi .
Hôm ấy là mùa đông. Lấy nhau được nửa năm. Tâm Như nhớ rất rõ . Lại là đầu tháng, Bảo vừa lãnh tiền . Đúng ra là mua 2 chiếc, 1 cho Bảo và 1 cho Như. Nhưng vì không đủ tiền ... Như nhớ lại vợ chồng đã cãi vả nhau ra sao, lần cãi đầu tiên giữa 2 người . Khi Bảo đã mua chiếc áo đó cho nàng, chàng hay đi ngoài luôn, chàng cần áo hơn, vậy mà ... Cuối cùng rồi chuyện cãi nhau đó cũng kết thúc với những giọt nước mắt cảm động, tình yêu nồng nàn hơn cả . Bảo đã ngắm Như rồi ôm Như vào lòng khi Như mặc áo, chàng nói:
-Em mặc chiếc áo này đẹp thật, đẹp tuyệt đấy! Anh nào có nhầm lẫn đâu?
Lúc đó sao mọi thứ lại tỉ mỉ, lại mật ngọt, 1 cách tình cảm như vậy ? Còn bây giờ ? Tâm Như ăn mặc thế nào, Bảo có buồn ngó tới . Chàng nào có thì giờ đâu! Chàng chỉ biết đến những con cơ, rô, chuồn, bích . Lâu lắm rồi, ngay cái nhìn Bảo cũng không dành cho nàng chứ đừng nói chi đến con. Bây giờ vuốt ve chiếc áo trên tay, bao nhiêu cảm hoài ngày cũ lại đến, Tâm Như cảm thấy xôn xao trong lòng, mắt chợt ướt . Chiếc vali mở nắp còn để trước mặt .
Chợt có tiếng cửa mở . Bảo xuất hiện ở ngạch cửa . Cũng giống như những lần trước khi thua bạc trở về nhà, đầu tóc của Bảo rối bù, khuôn mặt hốc hác, xanh xao, mệt mỏi . Đôi mắt thì láo liên bất thần . Thái độ của Bảo như đau khổ, ân hận . Nhiều lúc Tâm Như cảm thấy ngạc nhiên. Cờ bạc có gì quyến rũ mà Bảo lại say như vậy ? Tâm Như nhìn chồng, lòng ngổn ngang trăm mối tơ vò, giận có, buồn phiền, đau khổ, thương hại có . Nàng chưa kịp phản ứng gì thì Bảo đã trông thấy chiếc vali quần áo . Khuôn mặt Bảo tái hẳn, chàng bước vội tới qùy dưới chân vợ .
-Tâm Như! Đừng em, đừng làm như vậy .
Tâm Như cố giữ cho con người mình thật cứng cỏi, nàng nói nhanh:
-Tôi đã hết chịu đựng nổi rồi anh ạ!
-Đây là lần cuối cùng em ạ, hày tha thứ cho anh 1 lần nữa .
-Anh nói câu này đã bao nhiêu lần rồi, anh biết không?
-Nhưng đây là lần cuối cùng, anh chỉ xin em 1 lần này nữa thôi.
-Làm sao tôi có thể tin lời hứa của anh chứ .
Tâm Như bậm môi nói, nàng xách vali lên nhưng Bảo đã chụp lấy tay nàng lại giật cái vali lôi hết quần áo ra ngoài .
-Anh van em, Tâm Như, mấy lần trước em sẵn sàng tha thứ cho anh, vậy thì thêm 1 lần này nữa, không được sao?
-1 lần rồi, 1 lần, cứ như vậy, tiếp tục mãi mãi . Anh Bảo, có bao giờ anh dứt được cái máu đỏ đen của anh đâu? Vì vậy em không thể chịu đựng thêm được nữa . Mẹ con em không thể sống mãi trong hoàn cảnh thế này . Anh là con người không có lương tâm. Anh dám lấy cắp hết tất cả đồng tiền em kiếm được để mua gạo, anh muốn giết chết hết mẹ con em như vậy thì anh nào còn cái nhân tính nữa đâu?
-Anh biết lỗi của anh. Anh chỉ xin em hãy tha thứ cho anh 1 lần cuối .
-Không được - Tâm Như cương quyết - Tôi phải đi, thà là 1 mình anh chết còn hơn cả 3 chúng ta cùng chết . Tôi rất quý cái núm ruột của tôi.
-Tâm Như! Tâm Như! - Bảo kêu lên và bắt đầu khóc - Nếu em không còn yêu anh thì ít ra em cũng nên nghĩ lại cái tình cảm mấy năm trời chung sống . Chúng ta đã tạo dựng được 1 gia đình nhỏ, 1 đứa con. Chúng ta còn có cả tình yêu cơ mà!
-Tình yêu! Con cái! - Tâm Như kêu lên - Anh còn mặt mũi nào dám nhắc đến những thứ đó nữa chứ ? Anh đã đánh mất tất cả mọi thứ rồi .
-Không, anh vẫn còn, chỉ tại chuyện cờ bạc làm anh u mê ra, em biết không, mỗi lần ngồi trong sòng bạc, anh vẫn nghĩ đến em, đến con đấy chứ . Nhưng mà quỷ tha ma bắt cái cờ bạc, nó làm anh như mê hoặc nó cứ tạo cho anh cái viễn tưởng là anh sẽ thắng, sẽ đem về thật nhiều tiền để sắm sửa áo quần cho em, để mua sữa cho con. Nhưng số anh đen, anh cứ thua mãi! Và anh không thể không gỡ lại, nhưng rồi vì nôn nóng anh không còn bình tĩnh nên lại thua. Tâm Như, em nên hiểu cho anh, không phải anh không nghĩ đến vợ con, nhưng khi đã ngồi vào sòng bạc là không làm sao đứng dậy được nữa .
Tâm Như kêu lên:
-Anh đã biết vậy, mà tại sao cứ mãi cờ bạc ?
-Bây giờ thì anh biết rồi, anh sẽ không đi nữa đâu. Với điều kiện em hãy tha cho anh 1 lần nữa . Em đồng ý chứ ? Em đừng bỏ đi, hãy ở lại . Chúng ta sẽ xây dựng lại cái mái ấm . Tâm Như, ngày xưa em đã từng yêu anh tha thiết, không lẽ bây giờ anh đã ăn năn hối hận mà em nỡ nhẫn tâm dứt mặt anh bỏ đi đành sao? Tâm Như, anh van em, anh biết em là người vợ hiền lành yêu chồng con, hãy tha cho anh thêm 1 lần nữa . Đây là lần cuối cùng em ạ .
Lệ đã vờn quanh mắt Tâm Như, tất cả nhạt nhoà trước mắt . Như không còn thấy gì nữa cả, chỉ có lời của Bảo tha thiết dịu êm bên tai.
-Tâm Như, em cứ coi anh như 1 kẻ tội đồ đã biết cải tà quy chánh, em hãy thứ tha thử anh 1 lần nữa xem, em biết đấy, bây giờ ngoài em và con ra, anh là 1 đứa bơ vơ, anh cần được hỗ trợ bởi tình yêu của em. Nếu không có, anh sẽ chết mất . Em cũng biết đấy, tất cả những tôn giáo trên đời đều có mục đích là cứu rỗi con người, em là vợ anh không lẽ em nhắm mắt làm ngơ được trước cái chết của anh. Nếu bây giờ em bỏ đi, có nghĩa là em đã đẩy anh vào cõi chết .
Lời của Bảo làm cho mọi ý chí của Tâm Như sụp đổ, nàng oà lên khóc .
-Vậy chứ bây giờ anh muốn em phải làm thế nào đây?
-Hãy tha thứ cho anh. Một lần cuối cùng thôi.
-Nhưng em không còn tin anh. Hoàn toàn không tin tưởng được anh rồi .
-Em nói đi, em muốn anh phải làm sao để chứng tỏ sự quyết tâm của mình, làm sao để em tin anh chứ ?
Tâm Như lắc đầu:
-Anh có làm thế nào thì em cũng không còn tin anh.
Bảo đau khổ nhìn Tâm Như, sau đấy chàng lảo đảo đứng dậy đi vào nhà bếp . Tâm Như vẫn ngồi yên, mắt mở trừng trừng, nhìn chiếc vali nhưng lại không thấy gì hết . Thật ra thì trái tim của Tâm Như đã xao động . Từ trong tiềm thức sâu xa, Như cũng đau khổ, nhận thấy chắc chắn rồi đâu cũng vào đấy, nàng sẽ không dứt đi được đâu.
Chợt Như nghe có tiếng "bốp!" từ nhà sau rồi Bảo từ trong bước ra, đứng cạnh Tâm Như nói:
-Bây giờ em tin anh rồi chứ ?
Anh chàng chìa tay ra. Tâm Như tối tăm mắt mũi . Trước mặt nàng là máu, là máu ... máu đỏ cả bàn tay của Bảo, 1 lóng tay trỏ đã bị cắt cụt .
-Anh Bảo, anh làm gì vậy ?
Tâm Như hét lên, Bảo có vẻ bình thản:
-Anh đã chặt đứt 1 lóng tay, để cho em thấy là anh đã quyết tâm! Từ đây về sau, anh quyết chí bỏ cờ bạc, làm lại cuộc đời .
-Anh Bảo!
Tâm Như kêu lên, cái ý định bỏ đi của nàng hoàn toàn bị quật ngã .
-Anh Bảo! Cần gì phải như vậy chứ . Em tin anh rồi, anh không chặt đứt tay, em vẫn tin anh mà! - Tâm Như nắm chặt cánh tay bị thương của Bảo, khóc oà .
-Em hãy tin anh lần này anh bảo là anh bỏ cờ bạc cơ mà - Bảo tiếp .
Thế là quần áo trong vali lại được mang ra bỏ vào tủ lại . Tâm Như bận rộn băng bó vết thương cho chồng .
Tối hôm ấy, nằm trên giường, họ ôm nhau kể lể . Họ thảo luận 1 cách không mệt mỏi chuyện tương lai. Bảo hứa là sẽ làm ăn nghiêm chỉnh . Sẽ nhận thêm việc làm để tăng thu nhập . Tâm Như cũng vậy, sẽ viết nhiều hơn, nếu có thể sẽ nhận kèm thêm piano để kiếm thêm tiền . Bên cạnh đó sẽ tiết kiệm tối đa... Cố gắng trả cho hết nợ ... Cái viễn cảnh tương lai sao mà sáng sủa thế!
Tâm Như nắm lấy cánh tay khẳng khiu của chồng, thở dài nói:
-Anh rồi sẽ mập ra, em sẽ cố gắng bồi dưỡng để anh khoẻ ra.. Ngôi nhà này sẽ là 1 mái ấm hạnh phúc để anh quyến luyến và lúc đó em tin là ... rồi anh sẽ không bỏ đi đâu nữa .
Sau những ngày giông bão, cuộc sống tưởng chừng quay trở lại bình thường .
Suốt 1 tuần lễ liền sau đấy, hôm nào Bảo cũng về thật đúng giờ, và mỗi lần Bảo tan sở bước vào nhà là Tâm Như lại nhìn thấy cái nụ cười rạng rỡ mà đã lâu rồi Bảo đánh mất . Không có gì quý hơn, an ủi hơn là cùng nhau chia sẻ hạnh phúc . Tâm Như bên cạnh lo toan việc nhà, đã viết lách 1 cách hăng say hơn, nhưng dù hăng say thế nào thì Tâm Như cũng gác bút lại, trước khi Bảo về đến nhà 1 tiếng đồng hồ . Nàng thu dọn nhà cửa sạch sẽ, lo bếp núc . Nàng cố để khi Bảo về ngồi nghỉ mệt 1 chút là có bữa cơm nóng ăn. Bằng mọi giá, Tâm Như muốn cái nhà này phải là 1 mái ấm, thu hút thật sự Bảo . Nàng cố gắng hết mình để kèm giữ bước chân của Bảo .
Tâm Như làm việc xong tất, nhìn đồng hồ treo tường còn 5 phút nữa Bảo sẽ về đến nhà, vội vã bày chén đũa lên bàn ăn . Hôm nay, hẳn Bảo sẽ vui lắm vì có món cá chiên giòn mà chàng yêu thích .
Cũng trong lúc đó, ở tại hộp đêm "Con Chim Xanh" Bảo sau khi đàn xong bản cuối cùng, vừa cho chiếc vĩ cầm vào hộp thì Hưng, tay trống ở cùng ban nhạc bước tới:
-Sao? Đến "tầng hầm" không?
"Tầng hầm" là tiếng lóng để chỉ sòng bạc .
Bảo lắc đầu:
-Mình không chơi nữa đâu.
-Sao yếu thế ? - Hưng nói - Mới lãnh tiền cơ mà!
-Nhưng mình không thích chơi nữa .
-Bị bà xã cấm à ? Thì ra bạn cũng là thành viên của câu lạc bộ "Sợ vợ" . Thế định bỏ luôn số tiền bị thua hôm trước ư? Không định gỡ lại à ?
Nghe Hưng nhắc đến chuyện đó, Bảo chợt thấy ngứa ngáy . Nhưng nghĩ đến lời hứa với Tâm Như, Bảo cố lắc đầu:
-Mình mệt không thích chơi nữa .
-Thế còn những món nợ cũ ?
-Từ từ mình sẽ trả sau.
-Thôi được - Hưng nói - Không đánh cũng được, đi với mình đến đấy xem, hỗ trợ cho mình .
Bảo định từ chối, nhưng rồi không biết nghĩ sao lại thuận theo Hưng.
Đến nơi, lúc đầu chỉ đứng nhìn nhưng rồi sau đấy "cái máu" như nổi lên, Bảo lúc đầu cố dằn xuống, cái vết thương ở tay, lời thề nguyền tuyệt giao với cờ bạc còn chưa thật lành, còn nhức nhối . Bảo càng cố nghĩ đến vợ, đến bé Phương Phương. Nhưng rồi trước những lá bài bóng láng, ma đưa lối quỷ dẫn đường, Bảo lại nhập cuộc .
Tâm Như ở nhà chờ ... thường khi 6 giờ chiều Bảo đã về đến nhà, vậy mà hôm ấy, 7 giờ, rồi 8 giờ ....
Tâm Như ra điện thoại công cộng gọi điện thoại tới hộp đêm "Con Chim Xanh".
-Alô, xin hỏi, nhạc công Bảo có ở đấy không ạ ?
-Anh ấy đã về từ lúc 5 giờ hơn. Về với cậu Hưng.
Tâm Như buông ống nghe xuống nàng thấy mệt mỏi . Vậy là ngựa lại quen đường cũ rồi . Như lê những bước chân nặng trịch trở về nhà, lòng tê buốt .
Đến nhà, mở cửa, căn phòng lại lạnh giá . Tâm Như ngồi xuống ghế, nàng biết, mọi thứ lại sẽ tái diễn . Chắc chắn tối nay Bảo sẽ không về, nếu có về thì cũng về thật khuya rồi nàng sẽ lại đối diện với cái khuôn mặt hốc hác, đôi mắt thâm quầng . Cái đầu có mái tóc rồi bù . Rồi lại nước mắt, những lời van xin tha thứ ... Những lời hứa cuối cùng .
-Thôi thì phải đi vậy . Phải đi thôi, dứt khoát xa chàng, để cứu lấy bản thân, cứu lấy bé Phương Phương... chỉ còn 1 cách đó .
Tâm Như nghĩ, nhung lại bị dằn vặt bởi bao thứ tình cảm . Bảo chưa ăn cơm. Không có ta, Bảo sẽ sống thế nào ?
Thế là Như lại ngồi xuống bất động . Bên ngoài mưa bắt đầu rơi... Những hạt mưa nặng hột trầm buồn . Nhưng không lẽ lại cứ sống mãi trong tình trạng thế này ? Không cương quyết thì chỉ là kéo dài nỗi đau thôi. Rồi tất cả chẳng đi đâu hết, chỉ có thể lún sâu xuống bùn .
Tâm Như chợt nhớ đến bé Phương Phương. Bé Phương Phương rồi sẽ lớn . Cứ để tình trạng thế này mãi được sao? Không, không được! Phải cứu lấy con gái . Đời ta, thế nào cũng được, chứ bé Phương vô tội, nó phải lớn lên trong môi trường khác .
Tâm Như đứng thẳng dậy, bước ngay tới tủ, lôi chiếc vali ra. Nàng hành động 1 cách nhanh chóng, sợ dây dưa kéo dài ở đây mình lại đổi ý .
Sắp xếp quần áo vào vali, Tâm Như thay đồ cho bé Phương. Con bé còn chưa tỉnh ngủ, rồi rồi vã bước ra ngoài khép cửa lại .
Bên ngoài, bầu trời tối đen, trời đã mưa.
Cũng trong lúc đó, Bảo ôm số tiền vừa lãnh được đến sòng bạc với Hưng. Lúc đến nơi, chỗ chàng ngồi thường ngày đã có người khác . Bảo đứng ngoài quan sát . Tay cái lúc nào cũng có 2 đàn em ngồi cạnh . Bọn hắn không cho Bảo đến ngồi gần . Đó chỉ là 1 ván bài cào thông thường . Tay cái đợi tất cả đã lật bài ra, mới bắt đầu cầm bài của mình lên xem. Bảo tò mò nhìn vào bài tay cái . Hắn xoay bài thật nhanh nhưng Bảo khá lanh mắt, rõ ràng trông thấy trong tay hắn có 4 con bài . Hai con bốn, 1 con 2 và 1 con ách . Những tay chơi còn lại trên bà, thì 1 tay 6 nút, 1 tay 8 và 1 tay 5. Vậy là nếu tay cái 9 nút sẽ vừa cả .
Bảo còn đang phân vân thì tay cái đã ném bài của mình xuống bàn, thật ngạc nhiên, Bảo thấy cái lá bài trên tay của tay cái biến mất . Bài chỉ còn lại 3 lá, như vậy là hắn 9 nút, ăn vừa cả .
Bảo lạ lùng không hiểu cái lá bài 2 chuồn ban nãy sao mất tiêu? Cố tìm vẫn không thấy . Nhưng rồi 1 tia sáng loé ra trong đầu ...
Bây giờ Bảo đã hiểu thì ra đây là 1 màn cờ bạc lận . Và bấy lâu nay, Bảo bị thua là bởi vì quá khờ khạo . Cứ tin tưởng cuộc chơi sòng phẳng, và chính vì vậy lại vô tình đem tiền cúng cho những tay chơi trò gian ác lúc nào không hay.
Bảo ngẩn ra, nghĩ đến những buổi làm việc thâu đêm của vợ, những bữa cơm đạm bạc chỉ toàn rau muống . Những số tiền nợ cứ càng lúc càng chất chồng .
Bảo bỗng thấy sôi máu lên. Chàng nhảy đến xô ngã tên ngồi cái . Cái xô bất ngờ của chàng làm hắn ngã bật ra sau. Và con bài 2 chuồn hiện ra dưới bàn chân của gã . Vậy là quá rõ ràng . Cả sòng bạc nhốn nháo lên, và 2 tay đàn em của tay cái, đã nhảy bổ đến đánh Bảo để giải vây cho tay chủ .
Bảo bị mấy cú đấm vào mặt, làm tối tăm mặt mũi . Bảo còn chưa đánh trả thì mấy cú đấm nữa đập vào bụng và Bảo ngã người ra sau.
Vô tình bàn tay chàng quơ trúng vào 1 chiếc ghế . Thế là 1 phản ứng phản xạ, Bảo chụp lấy chân ghế, quơ mạnh về phía đầu 1 tay đang chồm đến định đánh bồi . Cú đập khá chính xác làm tay em này ngã bật ra sau nằm yên. Tên còn lại thấy Bảo đã có vũ khí trên tay không dám xông tới nữa .
Lúc đó, lại có tiếng còi cảnh sát . Hắn vội vã cùng tay cái và những tay đánh bạc khác rút lui.
Bảo vừa buông chiếc ghế xuống thì 2 cảnh sát viên đã chạy vào . 2 mũi súng đen ngòm chỉa thẳng về phía chàng . Rồi 1 chiếc còng với chất thép lạnh cập vào tay. Họ không nghe chàng phân bua, cũng không cần chàng giải thích . Họ cúi xuống xem xét cái tay đang nằm dưới nền gạch . Cú đánh của Bảo đúng vào chỗ nghiệt . Bảo nghe họ nói với nhau: "Nó chết rồi".
Thế là Bảo bị điệu về bót .
Cũng may là cái tay điều tra viên là tay có nghiệp vụ vững . Hiểu được cái lý do tự vệ chính đáng của Bảo .
Tên bị Bảo giết lại là 1 tay có nhiều tiền án hình sự . Vì vậy Bảo đã được giảm nhẹ án . Chỉ với tội danh "tự vệ, không cố ý giết người" nên chỉ lãnh cái mức án tù 2 năm.
Chưa hết! Vào tù, khi cánh cổng sắt khép lại, thì thế giới bình thường cũng bị bỏ lại bên ngoài .
Ở đây là 1 xã hội khác . Cái xã hội tối đen như 4 bức tường . "Luật lệ được sắp đặt theo tay trưởng phòng ác ôn - Luật lệ của Đại Bàng".
Ngay khi vừa kiếm được 1 chỗ trống ngồi xuống, thì Bảo đã nghe tiếng ai đó ở góc phòng hỏi:
-Ê thằng kia vào đây tội gì đấy ?
Bảo còn đang đau khổ khi nghĩ đến vợ con ở nhà nên đáp tỉnh bơ:
-Giết người!
-Ngon vậy ta! - Tiếng gã ngồi ở góc phòng kêu lên - Đâu ngẩng mặt lên cho chiêm ngưỡng tí nào ?
Bây giờ thì Bảo đã quen với cái ánh sáng lờ mờ trong phòng giam. Bảo thấy ở góc phòng ngoài tay lên tiếng, vóc dáng cao lớn và hung dữ ra còn có mấy tay khác cũng mặt mày hung dữ không kém đang đấm lưng cho hắn .
Bảo nghe tên kia nói:
-Ê! Tướng tá gầy còm như vậy mà lì vậy ta, hẳn là có nghề chứ ?
Và không đợi Bảo phản ứng, hắn hất hàm cho 1 tay ngồi bên cạnh:
-Đâu A Ngầu, mày ra dợt thử 1 trận với hắn xem.
Bảo còn chưa hiểu ý định của tay ấy, mà sau này Bảo mới hiểu là trưởng phòng nói gì thì thấy tay có tên là A Ngầu đứng dậy tiến về phía chàng . Và trong lúc Bảo còn ngạc nhiên thì liền ngay đó, 1 cú đá bay đến . "Bốp!" Bảo đã tối tăm mặt mày ngã lăn ra. Nhưng đâu phải chỉ có vậy thôi. Những cú đá và những cú đấm khác lại tới tấp . Bảo chẳng đánh trả lại được đòn nào, chàng đã ngất lịm ngay sau đó .
Trong suốt 2 năm ở tù, đâu phải Bảo chỉ bị có 1 trận đòn đó thôi?
Sự yếu đuối của Bảo bị đám vô thủ du thực chế nhạo . Và chúng đã xếp Bảo vào hạng thứ dân tận cùng trong tù . Chúng bắt chàng phải hầu hạ cả phòng . Hôm nào phần cơm đưa vào phòng thiếu là Bảo phải nhịn ăn. Không những thế, chàng còn phải đấm lưng, xoa bóp cho những tay to đầu đến tận khuya mới được ngủ .
2 năm ở tù! 1 thời gian không dài lắm nhưng nó đủ để Bảo suy nghĩ về sự lầm lỗi của mình, đủ để Bảo xót thương những giọt mồ hôi chảy xuống cho đồng tiền kiếm được, để Bảo biết xót thương vợ con - Những con người đã đau khổ bấy lâu nay vì chàng . Đồng tiền kiếm được bằng cờ bạc nhẹ nhàng đấy, nhưng lại là những đồng tiền phi nghĩa . Nó không ở lại với ta lâu và nó chỉ làm cho con người ta hư hỏng thêm thôi.
Bảo bắt đầu thấy nhớ thương vợ .
Không biết bây giờ vợ con chàng ở nơi nào ? Chắc chắn là Như và con không còn ở lại thành phố này . Bởi vì nếu có, sao không vào tù thăm Bảo ? Bảo rất hiểu Như. Cô ấy là 1 người giàu tình cảm . Nếu còn ở lại thành phố này, Như đã biết chuyện Bảo bị kêu án và sẽ thăm nuôi chàng . Như là người yêu chồng cơ mà ?
Bảo ân hận . Bảo không trách chuyện vợ con bỏ đi. Đó là lỗi của chàng . Và chàng tự hứa với lòng mình là bao giờ được tự do... Bảo sẽ đi tìm lại vợ con. Chàng sẽ bỏ hẳn chuyện cờ bạc, sẽ nghiêm chỉnh làm ăn và thương yêu vợ con nhiều hơn.
Và 2 năm tủi nhục cơ cực như vậy đã trôi qua.
Hôm Bảo ra khỏi tù, hít được cái không khí trong lành, thì cuộc đời hoàn toàn như lạ . Bảo quay về nơi ở trọ cũ . Đúng như điều chàng đã đoán, mọi thứ đã đổi khác . Mẹ con của Tâm Như đã bỏ đi từ lâu. Căn gác đã được người khác mướn . Bảo đi tìm khắp nơi nhưng không gặp . Rồi chiến tranh xảy ra. Mãi năm rồi Bảo mới lang bạt đến thành phố này . Nhanh thật, mới đấy mà đã 18 năm.