 |
|

15-09-2008, 02:44 AM
|
 |
 Nguyễn Gia Lão Tam
|
|
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: Q4, TpHCM, VN
Bà i gởi: 1,740
Thá»i gian online: 33 phút 50 giây
Thanks: 2
Thanked 4 Times in 4 Posts
|
|
Tà ng Hồng Linh Äiệp Ký - Trần Thanh Vân
Tà ng Hồng Linh Ãiệp Ký
Nguyên tác: Trần Thanh Vân
Dịch Thuáºt: Vô Danh
Mạnh Thưá»ng Quân: Tây Ãá»™c
Äả tá»±: Các cao thá»§ Nhạn Môn Quan
Nguồn: nhanmonquan.com
Lá»i tá»±a
Má»™t cô nhi vá»›i má»™t thanh kiếm cùn ... Vốn là ngưá»i đánh cá, nhưng Ngư Lang Trần Gia Lân vì ngưá»i vợ yêu mất tÃch mà phải hà nh tẩu giang hồ. Vì nhân định mà chà ng phải đối phó vá»›i đại ma nữ Mẫu ÄÆ¡n lệnh chá»§ đồng thá»i cÅ©ng là mẹ cả cá»§a chà ng ... Trên đưá»ng hà nh tẩu, và i tấm chân tình cá»§a các thiếu nữ xinh đẹp cÅ©ng khiến chà ng nhiá»u phen bối rối ...
Truyện được dẫn dắt vá»›i lá»i văn thô sÆ¡, không quá trau chuốt, không quá triết lý võ há»c nhưng lại có nhiá»u tình tiết, nhiá»u nút thắt được gút mở tà i tình. Äá»c hết chương nà y lại muốn tìm hiểu ngay chương sau, tháºt là má»™t câu chuyện hết sức hấp dẫn váºy!
Lá»i tá»±a được vncommando viết tặng
Hồi 1 Mẫu Nữ Bất Hợp
Äả tá»±: tiểu Tâm Di
Khà trá»i âm u, những đám mây nặng ná» dà y đặc bao phá»§ má»™t vùng, chẳng há» có chút gió nà o cả, trá»i oi bức đến ná»—i khó chịu vô cùng.
Có má»™t ngôi trang viện to lá»›n tá»a lạc bên hồ Bà Dương tại Nhiên Châu Thà nh Tây, trang viện nà y chiếm má»™t diện tÃch khá rá»™ng lá»›n, mặt chÃnh là lục địa, còn mặt sau trang viện thì day lưng ra hồ Bà Dương, trước cổng lầu nguy nga tráng lệ có treo tấm biển to lá»›n đỠbốn chữ Hoa Nguyệt Biệt Trang bằng sắc và ng kim, hai cánh cá»a thì sÆ¡n mà u đỠsáºm, ngưá»i ta thoáng trông thấy liá»n nảy sinh cảm giác thần bÃ.
Lúc nà y, và o giá» chÃnh ngá», đúng ra là lúc mặt trá»i đứng bóng, tiếc rằng bầu trá»i hôm nay u ám âm trầm, cho nên, cảnh hồ đẹp đẽ ná» cÅ©ng trở nên thất sắc.
Bấy giá», trong đại sảnh đưá»ng hoa lệ cá»§a Hoa Nguyệt Biệt Trang, có hai nữ nhân ngồi đâu mặt vá»›i nhau, má»™t phụ nhân lá»›n tuổi mặc cung trang có gương mặt khá sáng sá»§a, còn ngưá»i đối diện vá»›i bà ta là má»™t thiếu nữ áo xanh trạc hai mươi tuổi, ăn mặc giản dị nhưng vẫn không là m sao che giấu được nét đẹp siêu trần thoát tục cá»§a cô ta, có Ä‘iá»u gương mặt hÆ¡i xanh xao, ra vẻ bệnh hoạn.
Cả hai ngưá»i Ä‘á»u cúi đầu trầm mặc không ai nói gì hết, bầu không khà nÆ¡i đây thá»±c phù hợp vá»›i khà trá»i bên ngoà i.
Má»™t hồi tháºt lâu, phụ nhân ăn mặc cung trang cảm khái thở dà i má»™t tiếng, phá tan bầu không khà tÄ©nh lặng trong sảnh đưá»ng, cất giá»ng u oán nói:
- Nà y Ngá»c Phương, con đã chịu khó từ nÆ¡i xa xôi đến đây tìm mẹ, thì con... cứ mang chút Ãt và ng bạc trở vỠđể hai ngưá»i phụ tá» có mà tiêu dùng...
Thiếu nữ áo xanh ngẩng mặt lên, ánh mắt lá»™ vẻ quáºt cưá»ng và kiên quyết, nói giá»ng lạnh lùng:
- Thưa mẹ, con đến đây không phải để xin và ng bạc!
Âm thanh của phụ nhân cung trang bỗng trở nên lạnh lùng, lạnh đến nỗi không còn chút tơ hà o tình cảm nà o, nói:
- Chẳng phải vừa rồi ngươi nói rằng sinh hoạt cá»§a hai phụ tá» ngươi rất cá»±c khổ đó ư? Thiếu nữ áo xanh khẽ gáºt đầu nói:
- Phải, quả tháºt rất cá»±c khổ, nhất là trong tâm cà ng khổ hÆ¡n nhiá»u. Phụ nhân mặc cung trang há»i:
- Váºy ngươi đến đây là m gì?
- Xin mẹ giải tán nÆ¡i đây, theo con trở vá» nhà , cha cần mẹ trở vá», nếu không có mẹ thì chẳng ra má»™t gia đình gì nữa...
Phụ nhân mặc cung trang bĩu môi nói:
- Không thể được! Ta phà cả hai mươi năm tâm huyết mới có thà nh tựu như ngà y hôm nay, bảo ta giải tán... thì không được rồi.
Hai mắt thiếu nữ áo xanh đỠbừng lên, nói:
- Thưa mẹ, dù gì mẹ cÅ©ng là má»™t ngưá»i phụ nữ có chồng con, hÆ¡n nữa, Ä‘iá»u nà y... Phụ nhân cung trang cưá»i lạnh lùng má»™t tiếng, nói:
- Nà y Ngá»c Phương, con chá»› Ä‘iá»u nà y Ä‘iá»u ná», mẹ biết ý con muốn nói gì, con cho rằng tiếng tăm Hoa Nguyệt Biệt Trang không danh dá»± chứ gì? Thế nhưng, mẹ láºp lại cho con nghe lần nữa, dù tốt xấu thế nà o Ä‘i nữa, Hoa Nguyệt Biệt Trang cÅ©ng là má»™t môn phái giang hồ, đồng thá»i mẹ chưa từng mượn cá» hiệu cá»§a cha con bao giá» kia mà .
Thiếu nữ áo xanh đứng phắt dáºy, cất giá»ng thê lương nói:
- Thưa mẹ, ngưá»i không chịu hồi tâm chuyển ý chứ gì?
Phụ nhân mặc cung trang chẳng do dự chút nà o cả, lạnh lùng nói:
- Äiá»u nà y chằng có gì phải hồi tâm hay không hồi tâm cả. Ngá»c Phương, tốt hÆ¡n hết con cứ mang má»™t Ãt kim châu vá» nhà , như thế hai phụ tá» con sẽ được an hưởng má»™t Ä‘á»i...
Thiếu nữ áo xanh nghiến răng, mÃm môi nói:
- Thưa mẹ, con nói cho mẹ hay, xin mẹ chá»› giáºn. Cha quyết không khi nà o lấy và ng bạc kim châu cá»§a lão nhân gia ngưá»i đâu, cho dù nghèo túng đến đỗi phải chết đói cÅ©ng thế.
Phụ nhân mặc cung trang mặt hÆ¡i biến sắc, cuối cùng bà ta vẫn gượng cưá»i, nói:
- Nà y Ngá»c Phương, bằng không con cứ ở lại đây vá»›i mẹ...
Thiếu nữ áo xanh khẽ nghiến răng và trợn ngược đôi mà y liá»…u lên, hình như muốn nói nhiá»u Ä‘iá»u lắm thì phải, song cuối cùng cô ta chỉ thốt ra má»™t chữ:
- Không!
Nghe cô ta nói thế, phụ nhân mặc cung trang liá»n khôi phục nét mặt lạnh lùng như lúc nãy, cất giá»ng lạnh nhạt nói:
- Ngươi đã cứng đầu như ông già ngươi thì ta cÅ©ng đà nh chịu, váºy thì ngươi hãy Ä‘i vá» Ä‘i!
Thiếu nữ áo xanh nghiến răng, cố đè nén cÆ¡n xúc động trong lòng, Ä‘i được và i bước, bá»—ng ngoái cổ nhìn ra sau há»i:
- Còn Ngá»c Phân muá»™i cá»§a con đâu rồi?
- Y có công việc đã đi vắng mấy hôm nay.
- Thưa mẹ, ngưá»i... là m thế nà y, Ngá»c Phân muá»™i sẽ há»ng cho mà coi. Phụ nhân cung trang bá»—ng trợn trừng đôi mắt, căm phẫn la hét nói:
- Câm mồm lại, ngươi dám lên mặt dạy Ä‘á»i ta ư?
Hai mắt thiếu nữ áo xanh óng ánh lệ, chăm chăm nhìn bà mẹ má»™t cái, sau đó nói giá»ng u oán:
- Thưa mẹ, con vỠthôi!
Ngay lúc nà y, có má»™t thiếu phụ yêu kiá»u bước tá»›i cá»a sảnh đưá»ng, cúi đầu hà nh lá»…, cung kÃnh thưa rằng:
- Bẩm phu nhân, có khách cầu kiến... Phu nhân cung trang khoát tay nói:
- Ngươi lại quên lá»i dặn cá»§a ta rồi, hôm nay ta không tiếp kiến bất cứ má»™t khách nhân nà o cả.
Thiếu nữ kiá»u diá»…m ná» kêu vâng lia lịa, nói:
- Bẩm phu nhân, thế nhưng lai lịch khách nhân nà y chẳng phải tầm thưá»ng...
- Lai lịch thế nà o mà chẳng tầm thưá»ng ư? Ngưá»i nà o váºy?
- Tam Sương đệ nhất gia, tam công tá» Ngá»c Äịch Thư Sinh Huỳnh Minh ở Äá»™ng Äình Quân...
Nghe nói thế mặt mà y phụ nhân cung trang hơi biến sắc, bất giác kêu ồ một tiếng, nói:
- Huỳnh tam công tỠư?... Thôi được, tạm thá»i má»i y và o quý tân quán dùng trà chỠđợi, ta sẽ ra ngay bây giá»...
Bà ta chưa nói hết lá»i, có má»™t tiếng cưá»i sang sảng từ ngoà i sảnh đưá»ng bá»—ng vá»ng và o, kế đó chỉ thấy má»™t thư sinh mặc áo gấm có gương mặt giống như vẻ mặt nữ nhân bước trên lối Ä‘i rải sá»i, ra vẻ phong nhã từ từ Ä‘i hướng và o sảnh đưá»ng.
Phụ nhân cung trang thoáng cau mà y, nói:
- Thì cứ má»i y và o đây luôn cÅ©ng được. Dứt lá»i, bà ta ngồi báºt dáºy bước ra luôn.
Thiếu nữ áo xanh ngẩn ngưá»i ra tại chá»—, nà ng chẳng biết mình nên bá» Ä‘i ngay hay là vẫn ở lại đây?
Thiếu nữ kiá»u diá»…m ná» vá»™i thoăn thoắt bước tá»›i và i bước, nghinh đón Ngá»c Äịch Thư Sinh Huỳnh Minh, nói:
- Thưa tam công tá», phu nhân má»i và o.
Nói xong, y nghiêng mình đứng sang má»™t bên, tươi cưá»i cúi đầu vái chà o má»™t cái. Ngá»c Äịch Thư Sinh Huỳnh Minh khẽ gáºt đầu má»™t cái, nói:
- Có lẽ tôn giá chÃnh là Chức Nữ Vi Hà m Tiếu tổng quản cá»§a Hoa Nguyệt Biệt Trang thì phải?
Thiếu phụ kiá»u diá»…m mỉm cưá»i, gáºt đầu nói:
- Äúng thế, thất lá»… vô cùng, chưa báo danh vá»›i công tá» trước. Ngá»c Äịch Thư Sinh Huỳnh Minh vui cưá»i, nói:
- Không dám, tôn giá là đệ nhất hồng nhân trong trang viện, mong hãy chiếu cố thêm.
Dứt lá»i, y ngước đầu Ä‘i thẳng và o sảnh đưá»ng. Ãnh mắt vừa thoạt chạm phải thiếu nữ áo xanh, bất giác ngẩn ngưá»i trong giây lát, nhưng y liá»n cảnh giác mình mất lá»… độ, vá»™i và ng nghiêm sắc mặt tiến lên hai bước, hướng vá» phụ nhân cung trang chắp tay xá má»™t xá, nói:
- Tam Sương Huỳnh Minh mạo muá»™i bái kiến, xin phu nhân thứ lá»—i cho. Mặt mà y há»›n hở, phụ nhân cung trang cúi ngưá»i trả lá»…, nói:
- ÄÆ°á»£c tam công tá» quang lâm á»§ng há»™, tệ trang thêm phần huy hoà ng, má»i công tá» ngồi.
Ngá»c Äịch Thư Sinh xoay ná»a ngưá»i nhìn thiếu nữ áo xanh, nói:
- Chắc cô nương đây có lẽ là minh châu của phu nhân...
Phụ nhân cung trang không đợi đối phương nói hết lá»i, liá»n mỉm cưá»i gáºt đầu nói:
- Äúng thế, chÃnh là tiểu nữ.
Phụ nhân cung trang vừa nói vừa đưa mắt nhìn thiếu nữ áo xanh, nói tiếp:
- Con mau chà o Huỳnh tam công tỠnà o!
Mặt mà y thiếu nữ áo xanh á»ng Ä‘á», láºp tức cúi ngưá»i vái chà o má»™t cái. Ngá»c Äịch Thư Sinh chắp tay xá dà i má»™t cái, nói:
- Nghe giang hồ đồn đại rằng, cô nương là đệ nhất mỹ nhân đương kim võ lâm, hôm nay há»™i ngá»™, quả nhiên danh bất hư truyá»n, bản công tỠđược trông thấy tiên dung, quả thá»±c là tam sinh hữu hạnh.
Thiếu nữ áo xanh khẽ cưá»i má»™t tiếng rất lá»… độ, cúi đầu không nói gì hết.
Ngá»c Äịch Thư Sinh thò tay và o tay áo lấy má»™t cái há»™p gấm ra, hai tay dâng lên, bước tá»›i trước khẽ đặt há»™p gấm lên bà n gần chá»— ngồi phụ nhân cung trang, cúi ngưá»i nói:
- Äây là chút Ãt lá»… váºt, xin được kÃnh dâng phu nhân, mong phu nhân lãy tiếp nạp. Nói xong, y liá»n lui sang má»™t bên và ngồi trên ghế luôn.
Phụ nhân cung trang kêu “chao ôi†một tiếng, nói:
- Là m sao dám nháºn háºu lá»… cá»§a tam công tá» như váºy, chẳng hay lệnh tôn đưá»ng vẫn khá»e chứ?
Ngá»c Äịch Thư Sinh ngồi tại chá»—, khẽ gáºt đầu thưa rằng:
- Nhá» phu nhân chúc phúc, nên gia phụ mẫu luôn vẫn khá»e.
Nói xong, y là m ra vẻ vô ý, liếc mắt nhìn thiếu nữ áo xanh má»™t cái. Phụ nhân cung trang cưá»i nhạt má»™t tiếng, nói:
- Chẳng hay tam công tá» quang lâm tệ trang có Ä‘iá»u chi chỉ giáo chăng? Ngá»c Äịch Thư Sinh cưá»i nhã nhặn má»™t tiếng, nói:
- Vãn bối nghe ngưá»i ta đồn rằng Hoa Nguyệt Biệt Trang là nÆ¡i táºp trung danh hoa võ lâm, dưới tá»a hạ cá»§a Dương phu nhân, chẳng có mảy may cô nương nà o tầm thưá»ng hết, cho nên ngà y hôm nay vãn bối muốn đến đây để được mở mắt má»™t phen.
Dương phu nhân cháºm rãi nói:
- Lá»i đồn đại há có thể tin hết như váºy, như nhân váºt tà i hoa có tiếng ở Tam Sương là tam công tỠđây, e rằng trong Hoa Nguyệt Biệt Trang khó tìm ra ngưá»i nà o tiếp đãi công tá» rồi.
Ngá»c Äịch Thư Sinh Huỳnh Minh xua tay lia lịa, nói:
- Phu nhân nói như váºy khiến cho vãn bối lấy là m hổ thẹn vô cùng.
Y vừa nói vừa liếc mắt nhìn thiếu nữ áo xanh Ä‘ang đứng bên cạnh má»™t cái, cất giá»ng nói tiếp:
- Chỉ một lệnh thiên kim thôi, cũng thừa sức được được xem là mỹ nhân trong mỹ nhân rồi!
Thiếu nữ áo xanh nghe nói thế, liá»n ngước đầu nhìn đại môn sảnh đưá»ng, hai mắt lá»™ vẻ kinh miệt, vì Ngá»c Äịch Thư Sinh Huỳnh Minh ngồi nghiêng ngưá»i má»™t bên, cho nên không trông thấy thần sắc cá»§a thiếu nữ áo xanh.
Bấy giá» có má»™t thiếu nữ cung trang trạc tuổi hai mươi dâng trà thÆ¡m lên, hai mắt cá»§a Ngá»c Äịch Thư Sinh Huỳnh Minh bá»—ng sáng ngá»i lên, chỉ thấy da thịt thiếu nữ dâng trà nà y trắng như bạch ngá»c, mi mắt như hoa, yêu kiá»u khả ái, nụ cưá»i lá»™ ở hai bên khóe miệng trông tháºt hấp dẫn mê hồn.
Hình như thiếu nữ áo xanh không còn chịu nổi bầu không khà tại nơi đây, cô ta ngoái cổ nhìn ra sau, nói:
- Thưa mẹ, con xin cáo từ!
Nói xong, cô ta chẳng đợi mẫu thân có phản ứng gì hết, đã vá»™i thoăn thoắt bước ra sảnh đưá»ng, cô ta cÅ©ng chẳng thèm cáo biệt vá»›i Ngá»c Äịch Thư Sinh luôn.
Thiếu nữ dâng trà nỠlui sang một bên, đứng sau lưng Bà Dương phu nhân.
Ngá»c Äịch Thư Sinh đưa mắt tiá»…n thiếu nữ áo xanh Ä‘i khá»i, trong lòng bá»—ng như cảm thấy đánh mất má»™t thứ gì.
Chức Nữ Vi Hà m Tiếu tổng quản Hoa Nguyệt Biệt Trang vốn Ä‘ang đứng ở hà nh lang, y thoạt trông thấy thiếu nữ áo xanh bước ra sảnh đưá»ng, vá»™i bước tá»›i nghinh đón, nói:
- Má»i tiểu thu và o háºu viện nghỉ ngÆ¡i. Thiếu nữ áo xanh nói giá»ng lạnh lùng:
- Không! Ta phải Ä‘i ngay bây giá».
Dứt lá»i thoắt bước Ä‘i luôn.
Chức Nữ Vi Hà m Tiếu tổng quản đà nh Ä‘i theo sau lưng cô ta, khi ra tá»›i tiá»n đưá»ng, má»™t thiếu nữ kình trang vá»™i và ng bước tá»›i thưa rằng:
- Bẩm cáo tổng quản, có ngưá»i xông pha biệt trang. Chức Nữ Vi Hà m Tiếu tổng quản mặt hÆ¡i biến sắc nói:
- Ai lại cả gan như thế?
- Äối phương là má»™t phụ nhân!
- Ngươi cứ giải quyết mụ là xong, chứ và o đây la ó kinh hãi là m gì?
- Võ công đối phương kinh hồn lắm... Xem kìa, đối phương đã và o tới nơi rồi.
Chức Nữ Vi Hà m Tiếu ngoái cổ nhìn ra sau, thấy má»™t phụ nhân trung niên trạc bốn mươi tuổi, rảo bước vá» phÃa sảnh đưá»ng, có và i thiếu nữ kình trang tay cầm trưá»ng kiếm chạy theo sau đối phương. Trông thấy tình hình bá»n thiếu nữ kình trang không ngăn cản nổi đối phương.
Thiếu nữ áo xanh trông thấy tình thế nà y, bất giác dừng lại. Chức Nữ Vi Hà m Tiếu hét to một tiếng, nói:
- Hãy dừng bước lại!
Phụ nhân trung niên nghe tiếng la hét liá»n dừng bước lại, cặp mắt đỠngầu, tia ra luồng sát khà khá»§ng khiếp đáng sợ.
Và i thiếu nữ kình trang Ä‘ang truy kÃch đối phương cÅ©ng láºp tức dừng ở sau lưng cách chá»— phụ nhân độ khoảng má»™t trượng.
Chức Nữ Vi Hà m Tiếu đưa mắt nhìn phụ nhân từ trên xuống dưới má»™t lát, sau đó há»i:
- Ngươi là ai, tại sao dám xông pha và o Hoa Nguyệt Biệt Trang cá»§a bá»n nà y thế? Phụ nhân trung niên ná» nghiến răng kêu ken két, gầm rống nói:
- Cố Nhược Mai chÃnh là con gái ta, các ngươi đã dụ dá»— và bắt cóc y đến đây, sau đó lại bắt ép y gả cho Ngân Phong Tú SÄ© Viên Tá» Cang, đến đỗi đã hại mất mạng sống cá»§a y...
Chức Nữ Vi Hà m Tiếu cưá»i lạnh lùng má»™t tiếng, nói:
- Nếu quả tháºt Cố Nhược Mai chết trong tay cá»§a Ngân Phong Tú SÄ© Viên Tá» Cang, thì ngươi nên tìm há» Viên má»›i phải, tại sao...
Phụ nhân trung niên giáºn dữ la hét, nói:
- ChÃnh các ngươi bảo y đánh cắp gia truyá»n chi bảo cá»§a Viên gia, nên y má»›i bị Ngân Phong Tú SÄ© Viên Tá» Cang sát hại!
Chức Nữ Vi Hà m Tiếu giá»ng nói lạnh lùng:
- Nà y Cố đại nương, ngươi ăn nói phải cẩn tháºn má»™t chút chứ... Phụ nhân nổi giáºn đùng đùng, nói:
- Ta không cần biết gì nữa, bây giỠta phải trả thù cho con gái ta mà thôi. Chức Nữ Vi Hà m Tiếu đưa mắt liếc thiếu nữ áo xanh một cái, nói:
- Bây giỠtrong trang có tân khách, chúng ta sang một địa điểm khác nói chuyện với nhau, thế nà o?
Phụ nhân trung niên dùng giá»ng mÅ©i kêu hừ má»™t tiếng, nói:
- Tân khách cái quái gì, chỉ là khách chơi điếm thế thôi! Hôm nay ta quyết phải tìm ra mụ chứa gái nỠthà mạng mới được...
Câu nói nà y chói tai hết sức, mặt mà y thiếu nữ áo xanh hÆ¡i biến sắc, ngưá»i trong võ lâm đã xem mẹ cô ta như má»™t lão bảo mẫu.
Hai mắt Chức Nữ Vi Hà m Tiếu bá»—ng tia ra luồng sát khà lạnh lùng, giáºn dữ gầm hét nói:
- Ngươi đang nói gì thế?
Phụ nhân trung niên nghiến răng nói:
- Ta nói y là lão bảo mẫu, là mụ điếm già , ta phải thà mạng với y... Bà ta vừa nói vừa lướt tới trước.
Chức Nữ Vi Hà m Tiếu gầm hét một tiếng.
- Muốn chết!
Kêu vù một tiếng, tấn công ra một chưởng mãnh liệt hết sức. Phụ nhân trung niên trợn ngược đôi lông mà y lên, nói:
- Ngươi cũng là chồn cùng một gò rồi!
Dứt lá»i, bà ta lượn mình nhảy vá»t Ä‘i, vung chưởng phản kÃch ngay.
Chức Nữ Vi Hà m Tiếu vì sợ kinh động các khách nhân trong sảnh nên chưởng vừa đánh ra ná»a chừng vá»™i thu hồi lại ngay, lao mình tránh sang má»™t bên, nói:
- Nơi chốn nà y không phải là chỗ để ngươi tự do lộng hà nh đâu!
Phụ nhân trung niên căm phẫn, kêu hừ má»™t tiếng, láºp tức biến chưởng lá»±c thà nh chỉ lá»±c, lướt tá»›i tấn công tiếp, Chức Nữ Vi Hà m Tiếu vẫn không hoà n thá»§, lại lượn mình nhảy qua má»™t bên lần nữa, phụ nhân trung niên thấy thế chuẩn bị xông và o ná»™i sảnh...
Chức Nữ Vi Hà m Tiếu bá»—ng giÆ¡ tay hấy nhẹ má»™t cái, tức thì có má»™t luồng ánh sáng cá»±c nhanh bay vá»t tá»›i, phụ nhân trung niên kêu ư má»™t tiếng, đánh bạch má»™t cái, té nằm trên đất bất động luôn.
Thiếu nữ áo xanh nói giá»ng xúc động:
- Chớ sát hại bà ta, hãy để y đi cho rồi!
Chức Nữ Vi Hà m Tiếu quay sang thiếu nữ áo xanh, nói:
- Tiểu thư, nà ng chẳng nghe thấy y mở miệng buông lá»i nhục mạ phu nhân ư? Äây là tá»± y chuốc khổ và o thân váºy!
Nói xong, y rút bà n tay vá», luồng sáng lại bay và o tay áo cá»§a y ngay. Thiếu nữ áo xanh trợn ngược đôi mà y liá»…u lên, nói:
- Nà y Vi tổng quản, ngươi...
Thiếu nữ áo xanh chưa nói hết lá»i, chỉ thấy chiếc thá»§ cấp cá»§a phụ nhân ná» lăn sang má»™t bên, máu tươi từ nÆ¡i xương rá»—ng phun ra tua tá»§a, trông cảnh tượng chết cá»§a phụ nhân rùng rợn hết sức.
Hình như Chức Nữ Vi Hà m Tiếu xem giết ngưá»i là trò chÆ¡i trẻ nhá», thần sắc cá»§a y chẳng há» thay đổi chút nà o, khoát tay nói:
- Mang xác chết vứt ra ngoà i và quét dá»n hiện trưá»ng cho sạch sẽ, nhanh lên.
Và i thiếu nữ kình trang kêu vâng má»™t tiếng, láºp tức động thá»§ quét dá»n hiện trưá»ng ngay.
Thiếu nữ áo xanh giáºn dữ, nói:
- Nà y Vi tổng quản, ngươi tà n nhẫn và cay độc tháºt... Chức Nữ Vi Hà m Tiếu nói giá»ng lạnh nhạt:
- Thưa tiểu thư, đây chÃnh là đạo lý sinh tỠở chốn giang hồ, nếu khoan hồng kẻ địch chÃnh là tà n nhẫn vá»›i chÃnh bản thân mình.
Thiếu nữ áo xanh nghiến răng kêu hừ một tiếng, nói:
- Bà ta đánh mất con gái đã đà nh, bây giá» lại bồi thêm má»™t mạng sống cá»§a mình. Nà y Vi tổng quản, ngươi không sợ trá»i trừng phạt ngươi sao?
- Thưa tiểu thư, nếu nói như ngưá»i thì không cần hà nh tẩu giang hồ là m gì nữa.
- Hà nh tẩu giang hồ vì đạo hạnh hay là vì tạo ác nghiệp ư?
- Thưa tiểu thư, tôi không tranh luáºn vá»›i cô...
- ÄÆ°á»£c, ta và o trong tìm mẹ ta...
- Nà y tiểu thư, bây giá» trong sảnh đưá»ng có khách quý, ngưá»i không nên là m mất mặt phu nhân.
Thiếu nữ áo xanh thoạt nghe hai chữ khách quý trong lòng như bị lá»a đốt, lá»i nói cá»§a phụ nhân lúc nãy văng vẳng còn bên tai... khách quý cái quái gì, chỉ là khách chÆ¡i Ä‘iếm thế thôi...
Thiếu nữ áo xanh suy nghĩ đến đây, căm phẫn đưa mắt nhìn Chức Nữ Vi Hà m Tiếu một cái, cô ta cố cầm giữ nước mắt lại, giơ tay bịt mặt bỠđi luôn.
Chức Nữ Vi Hà m Tiếu đưa mắt nhìn bóng lưng xa dần của thiếu nữ áo xanh, lắc đầu thở dà i một tiếng.
Trong ná»™i sảnh, Bà Dương phu nhân mặt mà y vui tươi, cháºm rãi nói:
- Nà y Tam công tá», bản nhân thà nh láºp Hoa Nguyệt Biệt Trang nà y vá»›i tôn chỉ muốn để cho nữ nhân có cÆ¡ há»™i mở mà y mở mặt, và vá»›i mục Ä‘Ãch nữa, mong rằng trong chốn võ lâm nà y không còn khoáng nam oán nữ nữa, thiên địa âm dương, nam nữ hòa hợp, đôi bên Ä‘á»u có lợi, đây vốn là đạo lý tá»± nhiên...
Ngá»c Äịch Thư Sinh nhướng đôi mà y kiếm lên nói:
- Cao luáºn! Cao luáºn!
Bà Dương phu nhân nghiêm sắc mặt, nói tiếp:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên hà nh động nà y cÅ©ng khó tránh khá»i khiến má»i ngưá»i có dị luáºn.
Bà Dương phu nhân nói xong, là m ra vẻ ung dung mở nắp há»™p gấm mà Ngá»c Äịch Thư Sinh đã biếu cho bà ta, há»™p gấm thoạt vừa được mở ra, bất giác xúc động nói:
- A! Tam công tá», già nà y sao dám nháºn háºu lá»… cá»§a công tá» như váºy... Ngá»c Äịch Thư Sinh cưá»i khẽ má»™t tiếng nói:
- Phu nhân, ngưá»i nói thế khiến vãn bối lấy là m hổ thẹn vô cùng, trong Hoa Nguyệt Biệt Trang có biết bao kỳ trân dị bảo, má»™t đôi Huyết Ngá»c Chạc cá»§a tại hạ có đáng kể chi, xin phu nhân vui lòng nháºn cho.
Bà Dương phu nhân ngắm nghÃa đôi Huyết Ngá»c Chạc giây lát, sau đó bá» và o há»™p gấm Ä‘áºy nắp lại, nói:
- Váºy thì già nà y không khách sáo, đà nh nháºn lấy món thịnh tình cá»§a tam công tá» mà thôi.
Nói xong, bà ta giao cái hộp gấm cho thiếu nữ cung trang đứng ở đằng sau lưng, nói:
- Mang và o háºu viện giao lại cho Thẩm đại nương, đây là báu váºt hy hữu trên thế gian.
Äồng thá»i căn dặn há» chuẩn bị yến tiệc cho ta ngay.
Thiếu nữ cung trang cung kÃnh kêu vâng má»™t tiếng, hai tay đón lấy há»™p gấm, thoăn thoắt bước Ä‘i luôn.
Ngá»c Äịch Thư Sinh cau mà y nói:
- Vãn bối đến đây chưa chi đã là m phiá»n...
Bà Dương phu nhân ngắt lá»i y, nói giá»ng sang sảng rằng:
- Công tá» chá»› khiêm tốn quá thế, có khi nà o già nà y má»i được má»™t khách quý như váºy, há có thể không táºn chút lòng địa chá»§ cÆ¡ chứ?
Thình lình có má»™t trà ng tiếng nói trong trẻo vang lên, tức thì có bốn thiếu nữ cung trang lần lượt bước và o sảnh đưá»ng, hỠđồng lúc chắp tay vái chà o, cùng thưa rằng:
- Xin kÃnh chúc phu nhân kim an!
Bà Dương phu nhân khoát tay, nói:
- Miễn lễ, các ngươi mau ra mắt yết kiến Huỳnh tam công tỠcủa Tam Sương đệ nhất gia nà o.
Bốn thiếu nữ cung trang đồng lúc quay ngưá»i qua hướng Huỳnh Minh công tá», cúi đầu hà nh lá»…, đồng thanh thưa rằng:
- Xin chà o tam công tá»!
Ngá»c Äịch Thư Sinh Huỳnh Minh vá»™i và ng ngồi dáºy trả lá»…, gáºt đầu lia lịa nói:
- Không dám! Không dám!
Bốn thiếu nữ cung trang là m dáng yêu kiá»u cùng đứng lui sang má»™t bên, bốn cặp mắt nhu tình cùng liếc nhìn Ngá»c Äịch Thư Sinh, trên gương mặt như hoa phù dung nở nụ cưá»i khiêu khÃch. Ngá»c Äịch Thư Sinh trông thấy thế bất giác hồn vÃa lên mây.
Bốn thiếu nữ cung trang nà y không má»™t ai mà chẳng đẹp, mặc dù bốn gương mặt khác nhau, nhưng má»—i ngưá»i có má»™t nét đẹp riêng, hoà n toà n không thể nà o khẳng định ai đẹp hÆ¡n ai được hết.
Ngá»c Äịch Thư Sinh nhá»§ thầm trong bụng rằng, Bà Dương phu nhân tìm từ đâu được những cô giai nhân nà y như thế. Ta chỉ cần ngắm nhìn như váºy cÅ©ng đã cảm thấy diá»…m phúc lắm rồi.
Bà Dương phu nhân mỉm cưá»i, nói:
- Nà y tam công tá», chúng nó không đến ná»—i xấu lắm chứ?
Bốn thiếu nữ cung trang khẽ đưa tay áo che miệng, đưa mắt nhìn y rất tình tứ, tức thì trong lòng Ngá»c Äịch Thư Sinh ngứa ngáy khó chịu vô cùng, mồm miệng linh hoạt vốn có cá»§a y đã ấp úng, nói:
- á»’! Äẹp... quá thế, đúng là tiên nữ giáng trần! Thình lình...
Trong óc Huỳnh Minh thoáng hiện má»™t hình ảnh xinh đẹp khác, hình ảnh nà y chÃnh là thiếu nữ áo xanh vừa Ä‘i khá»i lúc nãy, vẻ đẹp siêu trần thoát tục ấy má»›i thá»±c sá»± là đẹp, vẻ đẹp ấy vừa thánh thiện vừa cao quý, khiến ngưá»i thoạt trông thấy phải loạn mê tâm ý ngay, thế nhưng chẳng sinh tà niệm, y như má»™t hoa lan trân quý chỉ để ngưá»i thưởng thức, chứ không được động chạm tá»›i, khà chất đó trá»i sinh nét đẹp tá»± nhiên biểu lá»™ ra ngoà i.
Trong lòng Ngá»c Äịch Thư Sinh thoáng so sánh như váºy, tức thì bốn thiếu nữ cung trang có gương mặt yêu kiá»u xinh đẹp nà y bá»—ng thất sắc hết.
Thần tình hÆ¡i thay đổi cá»§a Ngá»c Äịch Thư Sinh có thể qua mắt ngưá»i khác, nhưng quyết không thể nà o qua mắt được Bà Dương phu nhân là ngưá»i đã Ä‘á»c được tâm ý cá»§a y, thế rồi bà ta cưá»i nhạt má»™t tiếng, nói:
- Nà y tam công tá», hình như ngươi chẳng nói lá»i thá»±c tình chút nà o hết?
Ngá»c Äịch Thư Sinh bất giác giáºt bắn ngưá»i lên, thế nhưng y cÅ©ng không phải là tay ngang, liá»n cưá»i sang sảng má»™t tiếng nói:
- Phu nhân nói thế, vãn bối lại lấy là m áy náy vô cùng, nếu phu nhân cho rằng vãn bối vừa rồi nói bốn vị quý môn nhân đẹp như tiên nữ giáng trần là những lá»i nói không thá»±c tình, há chẳng phải bảo rằng vãn bối có mắt mà không có con ngươi sao?
Mặc dù Bà Dương phu nhân không bằng lòng lá»i biện giải nà y cá»§a y, nhưng bà ta cÅ©ng chẳng muốn phá vỡ bầu không khà vui vẻ nà y, liá»n lái sang đỠtà i khác, nói:
- Tam công tá» tà i hoa cái thế, lúc nãy già nà y nói đùa thế thôi, mong công tá» chá»› báºn tâm Ä‘iá»u nà y nữa.
Ngá»c Äịch Thư Sinh thông minh xuất chúng, y không trả lá»i Bà Dương phu nhân, song lại quay sang nói vá»›i bốn thiếu nữ cung trang rằng:
- Bốn vị cô nương không trách thái độ thất lá»… cá»§a tại hạ chứ? Má»™t trong bốn thiếu nữ cung trang mỉm cưá»i, nói:
- Tam công tá» nói thế quá lá»i rồi, chúng tiểu nữ nà o dám nói lá»i trách cứ, nếu công tá» không chê bai là chúng tôi đã lấy là m đại hạnh rồi.
- o O o -
Hết hồi 1
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
|

15-09-2008, 02:47 AM
|
 |
 Nguyễn Gia Lão Tam
|
|
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: Q4, TpHCM, VN
Bà i gởi: 1,740
Thá»i gian online: 33 phút 50 giây
Thanks: 2
Thanked 4 Times in 4 Posts
|
|
Hồi 2 Ngư Lang BỠHồ
Äả tá»±: VanNhanVang
Sắc trá»i âm u tối như má»±c, có má»™t bóng ngưá»i Ä‘i dá»c theo bá» hồ, ngưá»i nà y không ai xa lạ mà chÃnh là thiếu nữ áo xanh Ngá»c Phương vừa giáºn dá»—i rá»i khá»i Hoa Nguyệt Biệt Trang.
Cô ta y như là một con chim sẻ bị kinh hoà ng, đang bay lượn tứ tán.
Nà ng chẳng biết mình Ä‘ang là m gì, và cÅ©ng không biết nên chạy vỠđâu đây, nà ng cứ theo bản năng tá»± nhiên phi thân chạy tá»›i trước mà thôi, bên tai nà ng văng vẳng nổi lên tiếng nói cá»§a phụ nhân trung niên nỠ“... lão mẫu... mụ Ä‘iếm già ...â€
Nà ng chẳng muốn nghe chút nà o, thế nhưng âm thanh nỠcà ng lúc cà ng rõ hơn, nà ng không là m sao thoát ly được tiếng nói nà y hết.
Chẳng biết chạy được bao xa, và cÅ©ng không biết bây giá» là lúc nà o, nhưng nà ng cảm thấy rằng có lẽ rá»i khá»i Hoa Nguyệt Biệt Trang xa lắm thì phải, nà ng bắt đầu cảm thấy uể oải kiệt sức, đầu óc choáng váng, đánh bạch má»™t cái, nà ng đã té nằm trên đất luôn.
Thiếu nữ áo xanh nhá»§ thầm trong bụng, mình có chết như váºy cÅ©ng tốt thôi, thế giá»›i nà y dÆ¡ bẩn vô cùng, sống để thá» khổ thêm, chẳng có ý nghÄ©a gì cả.
Nà ng suy nghĩ đến đây, cứ cho rằng mình đã chết thực rồi, được giải thoát rồi, linh hồn từ từ thăng lên cao... biến mất trong bóng tối hư vô.
Chẳng biết trải qua bao lâu thá»i gian nà ng lại trở vá» thá»±c tại lạnh lùng tà n bạo, nà ng nhìn thấy đồng dã, rừng hoang, bầu trá»i u ám.
Nà ng vùng vẫy ngồi báºt dáºy, cảm thấy trước ngá»±c Ä‘au nhức vô cùng, lẩm bẩm nói thầm. Trá»i Æ¡i! Tại sao chẳng để ta chết phứt cho rồi, hà nh hạ ta như thế chưa đủ sao? Tại sao ta phải sống tiếp để thá» nhục như váºy...
Nà ng gắng gượng đứng phắt dáºy, ngÆ¡ ngác cất bước tiến vá» phÃa y như má»™t ngưá»i má»™ng du.
Nà ng Ä‘i mãi, Ä‘i mãi, thấy phÃa trước má»™t mà u xanh bÃch mênh mông, thì ra cô ta đã đến má»™t bãi đá gần bá» hồ, dưới chân nà ng là nước hồ sâu lạnh, cÅ©ng má»™t mà u âm u như bầu trá»i.
Nà ng đỠngưá»i ra giây lát, sau đó lẩm bẩm nói thầm rằng: “Nước có thể rá»a sạch vết nhÆ¡ bẩn, tất nhiên cÅ©ng có thể rá»a sạch cả Ä‘au khổ, a... có lẽ bên dưới hồ nước là má»™t nÆ¡i chốn tuyệt đối an tịnh thì phải, nằm dưới nước là m bạn vá»›i loà i cá, chao ôi, đẹp biết bao... có lẽ đây là chá»— ở lý tưởng nhất, từ rà y vá» sau không còn Ä‘au khổ nữa, tất cả xong hết... từ giã váºy!â€
Thế rồi cô ta ngước đầu nhìn bầu trá»i u ám, nói:
- Từ biệt thế giá»›i tá»™i lá»—i và đá»i ngưá»i đầy Ä‘au khổ.
Dứt lá»i, kêu tÅ©m má»™t tiếng, cô ta đã nhảy xuống dòng nước xanh biếc, bao la ấy luôn, thoạt tiên nà ng cảm thấy là nh lạnh, kế đó là đau khổ vì ngá»™p thở, cuối cùng thì bất tỉnh nhân sá»± luôn.
Chẳng biết trải qua bao lâu thá»i gian, nà ng lại phục hồi tri thức, liá»n cảm thấy trong ngưá»i ấm áp, nà ng lại nhá»§ thầm: “Ồ! Chết chẳng Ä‘au khổ chút nà o kia mà ! Äể xem qua thế giá»›i ngoà i thế giá»›i loà i ngưá»i như thế nà o đã...â€
Suy nghÄ© đến đây, nà ng từ từ mở hai mắt ra, lúc đầu lá» má» chẳng trông thấy gì hết. Nà ng cố gắng định thần lại, từ từ nà ng đã trông thấy cảnh váºt trước mặt, phÃa trên là nóc nhà lợp bằng tranh, cách chá»— nà ng và i thước có má»™t cái bà n gá»—, trên bà n gá»— có ngá»n đèn dầu leo lét, hình như có má»™t ngưá»i ngá»§ gục trên bà n, tiếng gáy kêu “o... o†nổi lên không ngá»›t.
Nà ng bất giác giáºt mình nhá»§ thầm: “Ta chưa chết chăng?â€
Nà ng suy nghÄ© đến đây liá»n ngước đầu lên nhìn, má»›i hay mình Ä‘ang nằm trên chiếc giưá»ng, trên ngưá»i có đắp má»™t tấm chăn bông.
- Ta chẳng chết kia mà !
Suýt nữa nà ng đã buá»™t miệng kêu lên sá»ng sốt, nà ng vùng mình định ngồi dáºy, thế nhưng toà n thân má»m nhÅ©n không còn mảy may sức lá»±c nà o hết.
Nà ng giáºt mình nhá»§ thầm: “Ở đây là nÆ¡i nà o váºy? Rõ rà ng mình đã nhảy xuống hồ, tại sao không chết? Ngưá»i gục đầu trên bà n gá»— Ä‘ang ngá»§, ngáy o o là ai thế?â€
Nà ng suy nghÄ© đến đây liá»n trố mắt nhìn kỹ hÆ¡n, má»›i thấy ngưá»i gục đầu ngá»§ tại bà n gá»— ăn mặc kiểu cách dân đánh cá, trông tuổi tác đối phương chẳng quá ba mươi, trong lòng nà ng đã hiểu được và i phần...
Chà ng ngư dân ná» bá»—ng dưng duá»—i lưng ngồi thẳng ngưá»i lên, lấy tay giụi đôi mắt má»™t cái, ngoái cổ nhìn sang hướng nà ng, bất giác cả mừng, nói:
- Lạy trá»i lạy đất, cuối cùng cô nương cÅ©ng đã tỉnh lại. Chà ng vừa nói vừa đứng phắt dáºy.
Trống ngá»±c thiếu nữ áo xanh bất giác Ä‘áºp thình thịch không dừng, buá»™t miệng nói:
- Ngươi là ai thế?
Chà ng ngư lang thoáng ngạc nhiên, nói:
- Ta là dân đánh cá!
- ChÃnh ngươi... đã cứu sống ta?
- Äúng thế!
- Tại sao... ngươi lại cứu ta?
- Nà y cô nương, có khi nà o gặp nạn chết mà chẳng cứu sống ngưá»i ư?
Tức thì trong lòng thiếu nữ áo xanh rối loạn cả lên, cảm khái thở dà i một tiếng, nói:
- Sống cũng gian nan, mà chết cũng khó khăn, ngươi không nên cứu ta... Chà ng ngư lang ngạc nhiên nói:
- Cô nương, tục ngữ có câu “Chết sướng không bằng sống cá»±câ€. Tại sao nà ng lại nhảy sông tá»± sát như váºy? Rất có can đảm má»›i chết được, cô không sợ chết thì là m gì phải sợ những Ä‘au khổ trên thế gian nà y?
Thiếu nữ áo xanh thấy đối phương ăn nói văn nhã bất phà m, biết chà ng không phải là má»™t dân đánh cá tầm thưá»ng. Bấy giá» nà ng má»›i trông thấy rõ rà ng tuổi tác cá»§a đối phương chẳng chênh lệch vá»›i mình bao nhiêu, trông đối phương nhất biểu nhân tà i, khà sắc linh tú lá»™ bên ngoà i, song trong vẻ mặt anh tuấn có nét thá»±c thà chất phác, mặc dù chà ng ăn mặc kiểu cách ngư lang, thế nhưng không thể nà o giấu khà chất phi phà m cá»§a chà ng.
Nhưng bấy giá», ý niệm chết cá»§a nà ng chưa phai nhạt, chẳng còn bất cứ thứ gì là m cho nà ng cảm thấy thÃch thú cả, thế rồi nà ng thở dà i má»™t tiếng nói giá»ng u oán:
- Khi má»™t ngưá»i đã quyết tâm Ä‘i tìm cái chết, đương nhiên y phải có lý do, nếu có thể sống tiếp thì không cần tìm cái chết là m gì.
Chà ng ngư lang gượng cưá»i, nói:
- Cô nương nói phải, thế nhưng bây giỠcô nương đã được cứu sống, không còn chết được nữa, phải sống tiếp tục thôi...
Thiếu nữ áo xanh la lớn rằng:
- Ai bảo ta không còn chết được nữa?
Chà ng ngư lang đảo ngược con ngươi má»™t vòng, mặt mà y á»ng Ä‘á», nói:
- Bây giá» cô nương không tiện nói chuyện nhiá»u, vì cô đã hôn mê cả ba ngà y đêm rồi... Thiếu nữ áo xanh nghe nói thế, bất giác giáºt mình nói:
- Nói sao? Ta đã hôn mê cả ba ngà y ba đêm rồi ư? Chà ng ngư lang khẽ gáºt đầu, nói:
- Phải, đúng ba ngà y ba đêm rồi, suýt nữa ta đã sợ quýnh lên...
Chà ng nói đến đây bá»—ng cảm thấy bất ổn, vá»™i tắt tiếng không nói nữa, đưa mắt nhìn thiếu nữ áo xanh khẽ cưá»i má»™t tiếng.
Theo bản năng cảnh giác cá»§a má»™t nữ nhân, chẳng biết thiếu nữ áo xanh có từ đâu má»™t sức mạnh lạ lùng, chỉ vùng vẫy má»™t cái đã ngồi báºt dáºy luôn.
Chà ng ngư lang quýnh quáng nói:
- Nà y cô nương, phải khéo nghỉ ngÆ¡i chứ, không được động Ä‘áºy như váºy.
Khi thiếu nữ áo xanh ngồi báºt Ä‘áºy, hất tấm chăn ra má»›i phát hiện mình Ä‘ang mặc má»™t bá»™ quần áo ngắn tay cá»§a đà n ông, tức thì mặt mà y đỠbừng lên, trái tim cứ Ä‘áºp thình thịch luôn, nà ng vừa xấu hổ vừa lÃnh quýnh, suýt nữa buông tiếng khóc òa lên.
Má»™t nữ nhân nằm trên giưá»ng nam nhân cả ba ngà y ba đêm, đồng thá»i lại thay y phục, hÆ¡n nữa thay mặc y phục cá»§a nam nhân, thế thì không cần phải há»i cung thì cÅ©ng biết nÆ¡i đây không có nữ nhân nà o rồi...
Chà ng ngư lang trông thấy thần tình nà ng khác lạ, bất giác ngẩn ngưá»i ra tại chá»— luôn. Thiếu nữ áo xanh giáºn dữ la hét, nói:
- Trong nhà nà y còn ai nữa?
Chà ng ngư lang cau mà y nói:
- Không có ai hết, chỉ có mỗi một mình ta thôi.
Nghe nói thế, thiếu nữa áo xanh cà ng tá» ra luống cuống, mặt mà y tái mét, suýt nữa trái tim đã nhảy vá»t ra ngoà i, nà ng nghiến răng nói:
- Ta phải giết ngươi!
Chà ng ngư lang giáºt bắn ngưá»i lên, nói:
- Cô nương định giết ta ư?
- Äúng thế!
- Tại sao váºy?
Thiếu nữ áo xanh đánh liá»u, nói giá»ng sợ hãi:
- Ta há»i ngươi, ngươi đã là m gì bản cô nương rồi? Chà ng ngư lang bà ng hoà ng, chẳng hiểu gì cả, nói:
- Chẳng là m gì hết, ta đi ghe đánh cá, ghé ngang bãi đá bỠhồ, thấy cô nương té dưới nước, bèn cứu cô nương vỠnhà , chỉ có thế thôi. Trong ba ngà y nay ta đã bỠcả ra ngoà i đánh cá chỉ để lo chăm sóc cô nương, ngoà i ra ta chẳng là m khác hơn.
Thiếu nữ áo xanh thẹn thùng nói:
- Y áo của ta đâu rồi?...
Chà ng ngư lang vỡ lẽ, thở phà o một cái nói:
- á»’! Té ra cô nương vì Ä‘iá»u nà y mà nổi cÆ¡n giáºn, chẳng phải y áo cá»§a cô nương vẫn để ở chân giưá»ng đó sao?
Thiếu nữ áo xanh trông thấy bá»™ dạng thá»±c thà cá»§a chà ng, bất giác dở khóc dở cưá»i, thế nhưng nà ng vẫn giáºn dữ, nói:
- Ngươi giả là m ngớ ngẩn đó ư?
- Nà ng... nói thế nghĩa là sao?
- Ngưá»i đã thay y phục cho ta?...
Mặt mà y chà ng ngư lang đỠbừng lên, nói:
- Äúng thế, như váºy có há» gì chăng?
Thiêu nữ áo xanh tròn xoe hai mắt, khà bốc lên đùng đùng, nói:
- Chẳng lẽ ngươi không hiểu nam nữ khác biệt, cả gan dám vô lá»… vá»›i bản cô nương như váºy...
Chà ng ngư lang nghiêm sắc mặt lại, thần quảng tá»a sáng trên mặt, nói giá»ng sang sảng:
- Nà y cô nương, đồng ý nam nữ hữu biệt, nhưng sá»± cố nguy cấp, mặc dù Trần Gia Lân nà y là má»™t ngư dân, thế nhưng chẳng phải là hạng tiểu nhân vô hạnh không biết lá»… nghÄ©a, cô nương té xuống nước bất tỉnh nhân sá»±, không thay mặc y áo khô và o ngưá»i, là m sao cứu chữa được cô nương nà o? Chẳng lẽ chỉ vì hai chữ lá»… giáo, cứ đưa mắt trÆ¡ trÆ¡ nhìn cô nương chết Ä‘i như thế được sao? Trong ba ngà y ba đêm nà y, tại hạ quên ăn bá» ngá»§, cuối cùng chỉ được cô nương đáp lại hai chữ vô lá»…, như thế có nghÄ©a là sao?
Nghe chà ng nói má»™t hÆ¡i những từ ngữ nghiêm chÃnh, nghÄ©a khÃ, hợp tình hợp lý, tức thì thiếu nữ áo xanh cứng há»ng nói chẳng nên lá»i, nà ng âm thầm xem xét thấy trong ngưá»i không có gì khác lạ, thần sắc căm phẫn thẹn thùng biến mất ngay, thế rồi nà ng hạ giá»ng ấp úng nói:
- Váºy là ta đã trách lầm chà ng rồi, xin cáo lá»—i chà ng váºy! Chà ng ngư lang liá»n cất giá»ng ôn tồn nói:
- Không hỠchi, chỉ cần cô nương hiểu là đủ rồi!
- Lúc nãy ngươi nói ngươi tên là Trần... Chà ng ngư lang gáºt đầu nói:
- Phải, ta tên là Trần Gia Lân, còn cô nương xưng hô thế nà o?
- Ta... tên là Äà o Ngá»c Phương.
- á»’, Äà o cô nương, nà ng hôn mê cả ba ngà y ba đêm, chưa hỠăn uống gì hết, tất nhiên thân thể còn yếu á»›t lắm, cô nương hãy nằm xuống nghỉ ngÆ¡i, ta sẽ ra ngoà i tìm con cá nấu súp cho nà ng dùng.
Dứt lá»i Trần Gia Lân bước ra ngoà i luôn.
Lúc nãy thiếu nữ áo xanh nhất thá»i lÃnh quýnh nên má»›i ngồi báºt dáºy, bây giá» nghe Trần Gia Lân nói như váºy, nà ng liá»n cảm thấy mặt mà y choáng váng, vá»™i và ng ngả lưng nằm trên giưá»ng ngay.
Bấy giá», nà ng má»›i cảm thấy mình sai quấy, chưa cám Æ¡n cứu mạng cá»§a ngưá»i ta, đã vá»™i và ng kết lá»—i ngưá»i, mặt khác nà ng vẫn còn lấy là m hổ thẹn vá» việc thay y áo, mặc dù đối phương vì cứu ngưá»i mà bất đắc dÄ© hà nh động như váºy, thế nhưng thân thể má»™t thiếu nữ khuê các bị má»™t ngưá»i đà n ông hoà n toà n xa lạ chạm phải, nà ng vẫn cảm thấy khó chịu vô cùng...
Cô ta suy nghÄ© đến đây, hai má lại nóng bừng lên, nhá»§ thầm. Thôi được, đợi khi nà o mình khá»e lại và có thể hà nh động, lúc đó má»›i tìm cách kết liá»…u sinh mạng nà y chưa muá»™n, chết rồi thì tất cả Ä‘á»u hết, chẳng cần suy nghÄ© vá»› vẩn là m gì nữa.
Nà ng nghĩ thế, trong lòng yên ổn ngay.
Chẳng mấy chốc, Trần Gia Lân bưng má»™t tô lá»›n súp cá tươi nóng hổi Ä‘ang còn bốc khói bước và o nhà , chà ng kéo chiếc ghế gần giưá»ng, nói:
- Cô nương có thể ngôi dáºy ăn không, nếu chẳng được thì tại hạ đút cho ăn... Äà o Ngá»c Phương lÃnh quýnh gáºt đầu lia lịa, nói:
- ÄÆ°á»£c, được, không dám là m phiá»n...
Nà ng vừa nói vừa vùng vẫy ngồi dáºy được ná»a ngưá»i, sau đó lại ngã nằm xuống. Trân Gia Lân suy nghÄ© giây lát, nói:
- Äể tại hạ đỡ cô nương ngồi dáºy!
Nói xong, chà ng không đợi Äà o Ngá»c Phương có phản ứng gì hết, liá»n bước tá»›i đỡ nà ng ngồi dáºy, má»™t tay vá»› lấy tấm chăn bông xếp gá»n lại kê ở sau lưng nà ng.
Cho dù Äà o Ngá»c Phương không bằng lòng cÅ©ng đà nh chịu, vì nà ng không còn động Ä‘áºy được nữa, đà nh phải để cho chà ng muốn là m gì thì là m.
Quả nhiên Trần Gia Lân là m việc chu đáo vô cùng, chà ng để tô súp ở trong vỠbầu khô, như thế khi nà ng dùng súp thì tiện vô cùng.
Trần Gia Lân sợ Äà o Ngá»c Phương e lệ, nên chà ng mỉm cưá»i, nói:
- Nà y Äà o cô nương, ngưá»i cứ thong thả mà ăn, ta phải ra ngoà i ghe là m chút việc nữa. Nói xong, chà ng quay ngưá»i bước ra ngoà i luôn.
Trong lòng Äà o Ngá»c Phương lấy là m cảm kÃch vô cùng, nà ng cảm thấy chà ng ngư lang nà y cẩn tháºn, lão thà nh, tri lá»… và ăn nói rất văn nhã, y như là má»™t đệ tá» cá»§a nho giáo.
Nà ng thỠhúp và i hớp súp, quả nhiên thơm ngon vô cùng, chỉ trong chốc lát nà ng đã dùng xong tô súp cá nà y, tức thì tinh thần sảng khoái ngay.
CÅ©ng và o lúc nà y, Trân Gia Lân bước vô nhà , thu dá»n bát đũa trước, sau đó kéo ghế ngồi cạnh bà n, và vặn ngá»n đèn dầu cho sáng hÆ¡n.
Äà o Ngá»c Phương mặt mà y á»ng Ä‘á», nói:
- Món súp cá ngon tháºt, cám Æ¡n chà ng nhiá»u lắm. Trần Gia Lân nghiêm sắc mặt, nói:
- Vì cô nương đói cả ba ngà y đêm nên hôm nay phải dùng súp cá, ngay mai cô nương có thể dùng cháo được rồi.
Äà o Ngá»c Phương thắc mắc, há»i:
- Chà ng nấu nướng tại đâu thế?
- á»’... Ä‘iá»u nà y... ta nấu nướng trên ghe, hiện giá» chiếc ghe cáºp gần đây thôi.
- Nơi nà y là địa phương nà o?
- Ta cÅ©ng chẳng biết, vì ngà y thưá»ng Ãt ngưá»i đến vùng nà y lắm.
- Ai đã ở trong phòng tối nà y...
Äà o Ngá»c Phương vừa nói, vừa chỉ tay và o trong phòng trong. Trần Gia Lân lắc đầu, nói:
- Không ai ở cả, chắc cô nương lấy là m lạ tại sao không an trà cô nương trong đó mà lại để cô nương nằm nghỉ ngoà i nà y, vì phòng trong là phòng nghỉ cá»§a tiên sư, vì tôn kÃnh lão nhân gia ngưá»i, nên tại hạ cứ bá» trống, không dám sá» dụng đến.
Äà o Ngá»c Phương động lòng há»i:
- Nói váºy Trần thiếu hiệp cÅ©ng là ngưá»i võ lâm rồi? Trần Gia Lân khẽ gáºt đầu má»™t cái, nói:
- Có lẽ là thế...
Äà o Ngá»c Phương ngạc nhiên há»i:
- Tại sao nói là có lẽ ư?
- á»’... ngưá»i luyện võ, đương nhiên được xem là ngưá»i võ lâm. Thế nhưng tại hạ không hà nh tẩu giang hồ, chỉ trông và o nghỠđánh cá sống qua ngà y mà thôi, cho nên cÅ©ng có thể nói rằng tại hạ không phải là ngưá»i võ lâm.
Äà o Ngá»c Phương thắc mắc há»i tiếp:
- Äại danh cá»§a lệnh tiên sư xưng hô thế nà o váºy?
Trân Gia Lân trầm ngâm giây lát, cưá»i cay đắng má»™t tiếng, nói:
- Khi tiên sư còn tại thế căn dặn không được đỠcáºp đến danh húy cá»§a lão gia ngưá»i, cho nên... xin cô nương lượng thứ, tại hạ không thể phụng cáo Ä‘iá»u nà y được!
Äà o Ngá»c Phương mỉm cưá»i, nói:
- Không có chi, ta chỉ há»i qua thế thôi, có Ä‘iá»u ta vẫn chưa cảm tạ ân cứu mạng cá»§a thiếu hiệp...
Trần Gia Lân xua hai tay nói:
- Chá»› nói ân cứu mạng là m gì, chút Ãt việc nho nhá» có đáng kể chi. Nghe khẩu khà cô nương, chắc là ngưá»i trong võ lâm thì phải, xin lượng thứ cho tại hạ nói Ä‘iá»u thẳng thắn, trông khà chất cá»§a cô nương, tú bên ngoà i huệ bên trong, có thể nói rằng thuá»™c nữ lưu giống phượng hoà ng, ắt là ngưá»i có lai lịch lá»›n, tại sao lại tìm đến bá» hồ hoang dã để tá»± sát...
Äà o Ngá»c Phương nghe nói thế, hai mắt đỠbừng lên, số mạng bất hạnh bá»—ng dâng trà o trong lòng, nhất thá»i nà ng cÅ©ng chẳng biết trả lá»i thế nà o vá» vấn đỠnà y đây.
Trần Gia Lân là ngưá»i thông minh, thoạt trông thấy thần tình đối phương, biết ngay cô ta có tư ẩn khó nói, thế rồi chà ng là m ra vẻ thản nhiên, nói:
- Cô nương chá»› buồn lòng là m gì, không nói cÅ©ng chẳng sao, nghe giá»ng nói cô nương hình như không phải ngưá»i địa phương nà y...
Äà o Ngá»c Phương gáºt đầu, nói:
- Äúng thế, ta không phải là ngưá»i ở tại địa phương nà y.
- Trong gia đình cô nương còn những ai nữa?
Äà o Ngá»c Phương nghe chà ng há»i thế lại ngẩn ngưá»i ra tại chá»— lần nữa.
Hai mắt óng ánh ngáºp lệ, nà ng sá»±c liên tưởng đến ngưá»i cha Ä‘ui mù cả hai mắt, lão nhân gia ngưá»i Ä‘ang cần ngưá»i chăm sóc sá»± ăn ngá»§ cá»§a lão, nà ng vừa nghÄ© đến đây, trong lòng lấy là m hối háºn vô cùng, nếu chẳng may nà ng chết tháºt, bá» lại má»™t cha già đui mù hai mắt đáng thương hại, như váºy mình có phải là má»™t đứa con đại bất hiếu không?
Trần Gia Lân lại trông thấy nà ng im lặng không nói gì cả, thế rồi chà ng không tiện há»i gì thêm.
Äà o Ngá»c Phương trầm tư giây lát, cuối cùng nà ng cất tiếng, nói:
- Ta là một cô gái mồ côi!
Trần Gia Lân trợn to hai mắt, hơi xúc động, nói:
- Ta cÅ©ng là má»™t cô nhi, từ bé đã mất cả song thân, được ân sư thu nháºn nuôi dưỡng thà nh ngưá»i.
- À!
Äà o Ngá»c Phương thất thanh kêu lên má»™t tiếng, nà ng nói nà ng là má»™t cô gái mồ côi chỉ là nói dối, thế mà đối phương đã trả lá»i má»™t câu nói tháºt, trong lòng nà ng không hối háºn sao được, đúng ra nà ng không nên nói dối vá»›i chà ng, huống chi chà ng là ân nhân cứu mạng cá»§a mình, thế nhưng lá»i nói đã thốt ra khá»i miệng không còn thay đổi được nữa.
Trần Gia Lân ngồi báºt dáºy, quan tâm nói:
- Nà y cô nương, nà ng nên nghỉ ngÆ¡i cho nhiá»u, ngay mai chúng ta sẽ gặp lại.
Äà o Ngá»c Phương đưa ánh mắt cảm kÃch nhìn Trần Gia Lân má»™t cái, ngạc nhiên há»i:
- Chà ng ngủ tại đâu?
Nà ng vừa thốt câu nói nà y ra, bỗng cảm thấy bất ổn, hai má nóng bừng lên ngay. Trần Gia Lân thì nghiêm chỉnh đáp:
- Bây giỠđã khuya rồi, tại hạ lên ghe nằm nghỉ cũng được!
Dứt lá»i, chà ng cẩn tháºn nhẹ tay đóng cá»a lại, sau đó rá»i khá»i ngay.
Äà o Ngá»c Phương trằn trá»c thức cả đêm không sao ngá»§ nổi, nà ng cứ suy nghÄ© lung tung, mãi cho đến gần sáng má»›i thiếp Ä‘i.
Trá»i má» sáng...
- Nà y Äà o cô nương, ta có thể và o nhà chăng?
Äà o Ngá»c Phương giáºt mình thức dáºy ngay, nà ng mở to hai mắt ra, thấy ngá»n đèn dầu đã tắt lúc nà o mà chẳng hay, ánh sáng từ bên ngoà i soi xuyên qua khe cá»a, nà ng ngồi dáºy nói:
- Má»i chà ng cứ và o, ta đã thức giấc rồi!
Trần Gia Lân đẩy cá»a bước và o trong nhà , trong tay chà ng lại bưng thêm má»™t tô súp cá nóng hổi.
Trần Gia Lân đưa mắt nhìn Äà o Ngá»c Phương má»™t cái, nói:
- Nà y cô nương, má»i cô dùng chút Ä‘iểm tâm sáng! Äà o Ngá»c Phương e lệ nói:
- Chà ng cứ việc để trên bà n, ta sẽ dùng ngay!
Nói xong, vá»™i bước xuống giưá»ng, nà ng má»›i Ä‘i được má»™t bước, bá»—ng thất thanh kêu lên má»™t tiếng, té ngã xuống luôn.
Trần Gia Lân trông thấy thế, láºp tức lượn mình lướt tá»›i giÆ¡ tay đỡ lấy thân liá»…u sắp phải té ngã ra đất cá»§a Äà o Ngá»c Phương, kêu keng má»™t tiếng, cả cái tô súp cá đánh rÆ¡i xuống đất, tức thì cái bát bị đánh vỡ ngay.
- o O o -
Hết hồi 2
|

15-09-2008, 02:49 AM
|
 |
 Nguyễn Gia Lão Tam
|
|
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: Q4, TpHCM, VN
Bà i gởi: 1,740
Thá»i gian online: 33 phút 50 giây
Thanks: 2
Thanked 4 Times in 4 Posts
|
|
Hồi 3 Duyên Nợ Tiá»n Äịnh
Äả tá»±: VanNhanVang
Trần Gia Lân vá»™i đặt nà ng nằm trên giưá»ng, nói:
- Nà y Äà o cô nương, nà ng còn yếu á»›t lắm, không nên quáºt cưá»ng bước xuống giưá»ng là m gì.
Äà o Ngá»c Phương nhắm chặt hai mắt lại, nước mắt cứ nhá» ròng ròng xuống.
- Äà o cô nương, thưá»ng thì ngưá»i té xuống nước cứu lên chỉ dưỡng sức và i ngà y là khá»e ngay, vì trưá»ng hợp cô rÆ¡i xuống nước thá»i gian quá lâu, hÆ¡n nữa có lẽ lúc té xuống nước đã đụng và o đá ngầm bên dưới, đến ná»—i phụ thá» thương, cho nên... Cô nương phải chịu khó dưỡng sức thêm má»™t thá»i gian.
Äà o Ngá»c Phương mở mắt ra, đưa đôi mắt ngáºp lệ ngÆ¡ ngác nhìn chà ng, má»™t hồi tháºt lâu má»›i cất giá»ng u oán nói:
- Háºn rằng... ta không thể báo đáp chà ng... Trần Gia Lân lắc đầu lia lịa, nói:
- Cô nương lầm rồi, ta cứu ngưá»i chỉ vì đây là việc là m thôi, chứ không phải muốn nà ng báo đáp ta đâu?
- Ta vẫn biết thế, chà ng thi ân bất cần báo, thế nhưng ngưá»i thỠân không thể nghÄ© như váºy kia mà !
Trần Gia Lân suy nghĩ giây lát, nói:
- Cô nương cứ nằm đây cho khá»e, ta ra ngoà i là m tô súp khác cho nà ng. Äà o Ngá»c Phương kêu ồ má»™t tiếng, nói:
- Äáng tiếc tháºt, ta lỡ tay đánh vỡ má»™t bát súp nóng hổi...
- Cá tươi dưới hồ dùng chẳng hết, có chi đáng tiếc đâu, nếu cô nương thÃch ăn, ăn cả Ä‘á»i cÅ©ng không hết.
Nói xong, Trần Gia Lân bước ra ngoà i luôn.
Trong lòng Äà o Ngá»c Phương lấy là m cảm động vô cùng, nà ng cứ ngẫm nghÄ© ý nghÄ©a câu nói ăn cả Ä‘á»i vừa thốt ra lúc nãy cá»§a chà ng.
Trần Gia Lân nói câu nà y vốn là vô ý, nhưng khi lá»t và o tai nà ng thì trở thà nh hữu ý, câu nói ăn cả Ä‘á»i ám chỉ gì đây?
Äà o Ngá»c Phương nhá»§ thầm, chà ng săn sóc mình cả ba ngà y ba đêm, cá»™ng vá»›i hôm nay tất cả là bốn ngà y đêm rồi, ta có thể không báo đáp ân đức nà y chăng? Có Ä‘iá»u quý hÆ¡n nữa chà ng đã giữ lá»… nghiêm ngặt, tuy ở trong phòng tối, song chẳng vô lá»…...
Äà o Ngá»c Phương thoạt liên tưởng đến việc thay y phục, nà ng nghe nói rằng cứu chữa ngưá»i té dưới nước ắt phải đổ hết nước tÃch tụ trong bụng ngưá»i, đồng thá»i còn phải ma sát cấp cứu, thế là không cần phải nói nữa, chẳng những chà ng đã xem khắp thân thể mình, hÆ¡n nữa cÅ©ng đã sá» mó má»i nÆ¡i...
Chỉ trong chốc lát, Trân Gia Lân lại mang má»™t bát súp cá và o, lần nà y chà ng có kinh nghiệm rồi, chà ng di chuyển cả cái bát đến cạnh giưá»ng nằm luôn, như váºy Äà o Ngá»c Phương ăn uống sẽ tiện hÆ¡n.
Chà ng kéo ghế ngồi ở kế bên, đưa mắt nhìn nà ng ăn. Äà o Ngá»c Phương thẹn thùng há»i:
- Nà y ngư lang ca, chà ng không ăn chút Ãt Ä‘i?
Nghe nà ng gá»i ba chữ ngư lang ca, Trần Gia Lân đã ngẩn ngưá»i ra tại chá»—, mặt mà y nóng bừng lên, quên cả trả lá»i nà ng luôn.
Äà o Ngá»c Phương trông thấy thần tình ngá»› ngẩn cá»§a chà ng, báºt cưá»i nói:
- Chà ng bị sao thế?
Trần Gia Lân không trả lá»i nà ng, lại khen nà ng:
- Nà ng... nà ng đẹp lắm!
Äà o Ngá»c Phương nghe chà ng nói thế, bất giác run bắn ngưá»i lên, vá»›i linh cảm vốn có cá»§a thiếu nữ, nà ng đã ý thức rằng tình huống Ä‘ang từ từ hình thà nh, nhưng nà ng không có ý định từ chối tình huống nà y xảy ra, nà ng chỉ ngẫm nghÄ© nếu là m như váºy có hại cho chà ng hay không?
Ngay lúc nà y, có má»™t âm thanh già lão từ bên ngoà i vá»ng và o, nói:
- Trân tiểu ca có ở nhà hay không? Mấy hôm nay sao chẳng thấy ngươi Ä‘i đánh cá váºy...
Trần Gia Lân lên tiếng trả lá»i:
- Có!
Khi chà ng đứng dáºy, thì đối phương đã bước gần cá»a, chỉ thấy má»™t lão nhân đội nón rÆ¡m, ngay thắt lưng có Ä‘eo má»™t cái rổ cá.
Trân Gia Lân đà nh phải đứng ngang cá»a, chà ng muốn che khuất ánh mắt đối phương.
- Nà y tiểu ca, già nà y cứ tưởng ngươi sinh bệnh rồi chứ, cho nên phải đến đây thăm ngươi. Trông mặt mà y ngươi hồng hà o thế nà y, rốt cuá»™c có việc gì xảy ra sao lại chẳng thấy ngươi ra hồ đánh cá váºy?
- Ồ... thế à , ta có chút việc nên không ra ngoà i mà thôi!
- Ngươi... báºn công việc ư?
- Ủa! Lão gia lại mang theo cả rổ cá, chẳng lẽ đánh bắt được thứ gì trân quý ư? Lão nhân vuốt ve hà m râu hoa râm, cưá»i ha ha nói:
- Nà y tiểu ca! Sáng sớm hôm nay già ở Nam Xá vừa đánh được một món quý báu, đang chuẩn bị đưa tới Hoa Nguyệt Biệt Trang, chỉ có số cô nương được nam nhân cung phụng nỠmới trả giá cao...
Äà o Ngá»c Phương ở trong nhà nghe thấy lá»i nói lấy là m chói tai vô cùng.
Trần Gia Lân sợ lão nhân ná» phát hiện Ngá»c Phương, nên chà ng giả đó là m ra vẻ an tâm, nói:
- Sao lão gia không mau mau mang Ä‘i cho há», nếu hà ng chết thì chẳng đáng giá... Lão nhân cau mà y nói:
- Hấp tấp là m gì má»™t và i tiếng đồng hồ, mấy chục dặm đưá»ng sông, ắt không thể đến trước giá» ngá» rồi.
Bây giá» Äà o Ngá»c Phương má»›i biết ná»›i đây cách xa Hoa Nguyệt Biệt Trang cả và i chục dặm rồi.
Trần Gia Lân khẽ gáºt đầu, nói:
- Quả tháºt lão gia nói chẳng sai chút nà o, rốt cuá»™c lão gia đánh lưới được váºt gì váºy?
- Ngươi đoán thỠxem nà o?
- Kim Tuyến Lý? (cá chép)
- Không phải!
- Quyển Tu Hà ? (tôm hùm)
- Không phải!
Trần Gia Lân lắc đầu tỠvẻ chịu thua, nói:
- Thế lão gia nói đi, ta không sao đoán nổi rồi.
- Nà y tiểu ca, già nà y nói ra ngươi phải giáºt mình không sai, có lẽ ngươi cÅ©ng chưa đánh lưới được bao giá», già nà y đánh cá đã và i chục năm, lần nà y là lần thứ ba đánh lưới được, hắc hắc. Tối thiểu cÅ©ng phải bán được mưá»i lạng bạc không sai. Ngươi có nghe nói XÃch VÄ© Tế Lân (loà i cá Ä‘uôi Ä‘á») bao giá» chưa?
Trần Gia Lân quên bẵng má»i việc, kêu to rằng:
- Tuyệt cÆ¡! Nà ng Ä‘ang cần dùng món nà y! Lão nhân bất giác trợn to hai mắt, há»i:
- Ai cần dùng ư?
Trần Gia Lân nhất thá»i lỡ miệng, ấp úng nói chẳng nên lá»i.
Lão nhân lấy là m hồ nghi, liá»n thò đầu nhìn và o nhà , tình cá» lại trông thấy Äà o Ngá»c Phương cÅ©ng đưa mắt nhìn ra ngoà i, lão thoáng ngạc nhiên trong giây lát, kế đó cưá»i la lên:
- Cha chả! Äại sá»± như váºy mà ngươi lại giấu giếm già nà y được sao, nà y tiểu ca, ngươi láºp gia đình bao giá» váºy?
Mặt mà y Trân Gia Lân đỠbừng lên, nói:
- Ta... ta... ta không có... Lão nhân vuốt râu nói:
- Tiểu ca mắc cỡ chăng, đây là nhân sinh đại sá»±, và cÅ©ng là há»· sá»±, có phải là việc xấu hổ đâu, ngươi sống cô độc mãi như thế cÅ©ng chẳng nên, huống chi trai lá»›n có vợ, gái lá»›n có chồng, con bất hiếu là con không nòi giống! Thế là ngươi quấy rồi, có phải ngại rằng già nà y đòi ngươi và i ly rượu mừng ư? á»’! Chẳng trách gì không má»i già nà y và o nhà ngồi, để già nà y đổi thà nh hỠđứng...
Trần Gia Lân luống cuống đến ná»—i đỠmặt tÃa tai, nói:
- Nà y lão gia hiểu lầm rồi, không phải như thế đâu, ta chỉ cứu vị cô nương nà y thoát chết...
Lão nhân cau mà y, hạ giá»ng nói:
- Ngươi từ dưới hồ đánh cứu nà ng chăng?
- Äúng thế!
- A! Già nà y hiểu rồi...
Lão vừa nói vừa đưa mắt nhìn lén và o trong má»™t lần nữa, lão láºp tức kéo Trần Gia Lân rá»i khá»i cá»a phòng xa hÆ¡n má»™t chút, hạ giá»ng nói tiếp:
- Nà y tiểu ca, ngươi hãy coi chừng, già nà y trông thấy thiếu nữ nà y đẹp quá thể, chẳng giống ngưá»i phà m chút nà o, ngươi có nghe hồ tiên bao giá» không? á»’! Äúng là ...
Trần Gia Lân dở khóc dở cưá»i, luống cuống nói:
- Lão gia lại lầm to, nà ng là ngưá»i, nà ng tên Äà o Ngá»c Phương, chẳng biết tại sao nà ng lại nhảy sông tá»± váºn...
Lão nhân cố chấp, nói:
- Không đúng rồi, nÆ¡i đây chẳng phải quan đạo, đại lá»™ gì cả, hÆ¡n ná»a tháng, mưá»i ngà y có khi nà o trông thấy ngưá»i lạ mặt đến đây bao giá», má»™t nữ nhân là m gì có chuyện chạy đến nÆ¡i hoang dã nà y để nhảy sông...
Trần Gia Lân không là m gì hơn, đà nh xua tay nói:
- Lão gia không tin, má»i lão và o nhà xem cho biết cÅ©ng được. Lão nhân buông tiếng cưá»i ha ha như Ä‘iên như cuồng, nói:
- Nà y tiểu ca, miá»…n váºy, lão gia chỉ đùa vá»›i ngươi thế thôi. Nà ng nhảy sông thá» thương thân thể yếu á»›t, cần thức ăn bồi dưỡng chứ gì? Nà y, con XÃch VÄ© Tế Lân xem như là váºt cá»§a lão gia nà y, mong rằng ngươi tìm được má»™t ngưá»i vá áo nấu cÆ¡m cho ngươi, hẹn hôm khác lão già nà y mang rượu tá»›i chúc mừng ngươi.
Nói xong, lão gỡ rổ cá ra, đặt và o trong tay Trần Gia Lân, sau đó huýt sáo miệng một bản ngư ca đi mất.
Trần Gia Lân lắc đầu là m ra vẻ đà nh chịu.
Trần Gia Lân suy nghÄ© giây lát, sau đó ra bá» hồ mang rổ cá ngâm dưới nước để con XÃch VÄ© Tế Lân không chết, sau đó chà ng quay trở và o nhà , đưa mắt nhìn Äà o Ngá»c Phương gượng cưá»i má»™t tiếng không nói gì hÆ¡n.
Äà o Ngá»c Phương đã có sá»± tÃnh toán, nên nà ng tá» vẻ tá»± nhiên, mỉm cưá»i nói:
- Ngư lang ca, lúc nãy lão gia ná» nói XÃch VÄ© Tế Lân gì vá»›i chà ng váºy... Nghe nà ng nói thế, Trần Gia Lân mặt mà y tươi tỉnh, há»›n hở nói:
- Nà y Äà o cô nương, con XÃch VÄ© Tế Lân là giống cá chép lai, ta cÅ©ng chỉ nghe nói mà thôi. Giống cá nà y trân quý lắm, dân đánh cá tại hồ Bà Dương, có những ngưá»i đánh lưới cả Ä‘á»i cÅ©ng chưa gặp nó, giống cá nà y bổ khà bồi nguyên, có má»™t công hiệu thần kỳ. Vốn thì... ta có thể dùng ná»™i gia thá»§ pháp ma sát trị thương cho nà ng thì không phải kéo dà i đến nay, thế nhưng...
Äà o Ngá»c Phương tiếp lá»i, nói:
- Thế nhưng nam nữ hữu biệt, có phải váºy không?
- Äúng... như thế!
- Nhưng chà ng đã thay y áo cho ta rồi... Mặt mà y Trần Gia Lân nóng bừng lên, nói:
- Äiá»u đó... thì khác, cứu mạng không thể xen lẫn vá»›i việc đó được.
Äà o Ngá»c Phương đưa mắt chăm chăm nhìn chà ng má»™t cái, mỉm cưá»i nói:
- Nếu ta trá»ng thương đến ná»—i phải mất mạng, váºy thì chà ng cứu mạng và cứu thương lại có khác biệt thế nà o?
Trần Gia Lân cứng há»ng thốt chẳng nên lá»i, má»™t hồi lâu chà ng má»›i nghÄ© ra má»™t câu nói:
- Ta biết nà ng không bao giỠchết!
- Thôi được, chá»› nói nhiá»u là m gì, ta chỉ mong sá»›m phục hồi sức khá»e.
- Váºy thì ta ra ngoà i là m con XÃch VÄ© Tế Lân ngay!
- Ta ghi nháºn thịnh tình chà ng!
o0o
Mặt trá»i lặn vá» hướng tây.
Có má»™t ngư gia thiếu phụ sinh đẹp đứng trước cá»a nhà cạnh bá» hồ, cứ đưa mắt nhìn ở đằng xa xa, trở nên yêu kiá»u và trang nghiêm hÆ¡n.
Nà ng không phải Ä‘ang thưởng thức cảnh quan bá» hồ, mà nà ng Ä‘ang chỠđợi tình lang kéo ghe trở vá».
Nà ng là ai váºy?
Nà ng không phải ai xa lạ mà chÃnh là Äà o Ngá»c Phương đã nhảy xuống hồ tá»± tá» và được Trần Gia Lân cứu sống, vì báo ân, đồng thá»i nà ng kÃnh phục hà nh vi cá»§a Trần Gia Lân, cho nên nà ng đã trao thân gởi pháºn gả cho chà ng ngư lang Trần Gia Lân bất phà m nà y.
Äà o Ngá»c Phương hồi tưởng những má»—i ngà y gần má»™t năm nay, chà ng ngư lang cưng chiá»u nà ng tháºt hết lòng, xem nà ng như má»™t tiên nữ, vì thế nà ng quên bẵng bất hạnh bản thân, đồng thá»i quên cả hung hiểm giang hồ, Ä‘á»i sống cách tuyệt vá»i thế gian đã là m thay đổi nà ng thà nh má»™t con ngưá»i khác, nà ng luôn luôn cảm thấy yên tịnh, hạnh phúc, yêu và được yêu, cuá»™c sống bây giá» cá»§a nà ng chỉ có thế thôi.
Ãnh tà dương dần dần biến mất, những chấm kim tuyến óng ánh trên mặt hồ cÅ©ng theo đó tan biến luôn, thay và o đó là những đám mây u ám lá» má».
Äà o Ngá»c Phương lẩm bẩm nói thầm:
- Chà ng đã đi cả hai ngà y rồi, sao vẫn chưa thấy trở vỠư?
Äà o Ngá»c Phương đưa tay sá» và o cái bụng hÆ¡i phình lên, tức thì gương mặt nà ng lá»™ ra nết vui sướng thanh khiết, ấy là niá»m vui vốn có cá»§a má»—i má»™t ngưá»i sắp phải là m mẹ, nà ng tá» ra trang nghiêm là m sao.
- Mong rằng đây là một tiểu ngư lang, thế là ta hoà n toà n mãn nguyện. Thình lình ngay lúc nà y...
Từ nÆ¡i xa xa ngoà i hồ có má»™t ghe từ từ lướt vá» hướng nà ng. Äà o Ngá»c Phương mừng quá thể, đến ná»—i ứa cả nước mắt, nói:
- Ồ! Chà ng đã vỠkia rồi!
Chiếc ghe cáºp bến, má»™t ngư lang trẻ tuổi trên ghe nhảy lên bá» hồ, tay xách má»™t bao to lá»›n, tung tăng nhảy vá»t tá»›i trước.
- Ngá»c Phương!
Nghe tiếng gá»i nà y, nà ng như vừa vá»› được váºt quý không bằng.
- Lân ca!
Äà o Ngá»c Phương thoăn thoắt bước tá»›i định đón chà ng.
Hai bóng ngưá»i ôm lấy nhau, tức thì hai tâm linh cùng hòa là m má»™t thể, má»™t hồi lâu má»›i tách ra.
- Lâm ca, muá»™i cứ tưởng rằng chà ng đã Ä‘i xa cả hai năm trá»i, chà ng có biết thiếp... hoà i niệm chà ng đến mức nà o không?
- Phương muá»™i, ta không dám cháºm trá»… chút nà o cả, ta đã mua đủ đồ váºt nà ng cần rồi.
- Không quên thứ gì chứ?
- Ta có phải con nÃt đâu, là m gì có chuyện quên bẵng cả lá»i nà ng dặn!
Trần Gia Lân vừa nói vừa đưa mắt nhìn cái bụng bầu phình to lên cưá»i hà hÃ, nói:
- Phương muá»™i, nà ng nói rằng... đây là tiểu ngư lang sao? Äà o Ngá»c Phương thẹn đỠmặt, nói:
- Nếu nó là má»™t nữ hà i nhi thì sao? Trần Gia Lân cưá»i ha há má»™t tiếng, nói:
- Váºy thì cà ng hay chứ sao, nó sẽ xinh đẹp như nà ng, như má»™t tiên nữ...
Äà o Ngá»c Phương bÄ©u môi, nói:
- Nếu chẳng may là một cô bé xấu xà thì sao nà o? Trần Gia Lân cau mà y nói:
- Chẳng sao, chỉ cần do nà ng sinh đẻ ra là đủ rồi!
Äà o Ngá»c Phương cưá»i tháºt tươi, nà ng có má»™t cảm giác như Ä‘ang là m má»™t nữ hoà ng không bằng.
Trần Gia Lân nghịch ngợm đưa tay sỠnhẹ và o cái bụng bầu của nà ng, pha trò nói:
- Ngá»c Phương, nà ng có thÃch là m mẫu thân không? Äà o Ngá»c Phương hất tay chà ng ra, nói:
- Bá» tay ra nà o, khó ưa tháºt!
Trần Gia Lân thè lưỡi, vội xách bao đồ lên, nói:
- Chúng ta hãy và o nhà nà o?
Hai vợ chồng trẻ liá»n nắm tay nhau Ä‘i và o trong nhà . Äà o Ngá»c Phương châm sáng ngá»n đèn dầu lên, Trần Gia Lân vá»™i và ng mở bao đồ ra, nói:
- Số vải và phấn son nà y cá»§a nà ng, còn phần nà y... cá»§a tiểu bảo bối, vừa ý chưa? Há»! Ta chạy cả ba vòng trong thà nh và tìm đến năm sáu Ä‘iếm gia má»›i sắm đầy đủ được như váºy, à , phải rồi, còn nữa...
Chà ng nói xong, thò tay và o ngá»±c áo lấy hai bao giấy ra. Äà o Ngá»c Phương thấy váºy ngạc nhiên nói:
- Äây là cái gì thế?
Trần Gia Lân múa máy tay chân, nói:
- á»’! Äiá»u nà y chẳng đơn giản, ta thám thÃnh cả ngà y trá»i má»›i tìm được Lý thái y là má»™t danh y có tiếng nhất trong thà nh, xin được toa thuốc, sau đó đến Thá» Äức ÄÆ°á»ng là má»™t dược Ä‘iếm nổi tiếng nhất trong thà nh hốt hai thang thuốc nà y cho nà ng. Nà y, gói nà y là thuốc bổ, còn gói nà y là thuốc an thai, khi nà ng sắp đến lúc...
Äà o Ngá»c Phương liếc mắt nhìn chà ng má»™t cái, xua tay lia lịa, nói:
- Thôi đủ rồi, chớ nói gì nữa!
Miệng nà ng tuy nói váºy, trong lòng lấy là m sung sướng vô cùng, nà ng mỉm cưá»i nói tiếp:
- Chà ng Ä‘i nghỉ ngÆ¡i Ä‘i, phen nà y chà ng cÅ©ng khá cá»±c nhá»c rồi, thiếp phải Ä‘i nấu cÆ¡m... Trần Gia Lân giÆ¡ tay cản nà ng lại, lắc đầu lia lịa, nói:
- Không, không, nà ng nằm nghỉ cho khá»e, để ta lo việc cÆ¡m nước cho, thái y có căn dặn rằng nà ng không được là m việc nhiá»u.
Nói xong, chà ng không đợi nà ng có phản ứng thế nà o, đã vội xắn tay áo lên xuất thủ nấu cơm ngay.
Thá»±c ra mấy hôm nay, Äà o Ngá»c Phương cảm thấy mệt má»i vô cùng, tiểu ngư lang trong bụng cứ múa quyá»n đá cước ngà y đêm, thế rồi nà ng cÅ©ng chiá»u ý chà ng đà nh ngồi xuống ghế nghỉ ngÆ¡i.
Ngà y sắp sinh sản, Trần Gia Lân đã đặc biệt Ä‘i vô má»™t xóm cách chá»— chà ng ở xa cả mưá»i dặm đưá»ng, má»i má»™t sản phụ vá» nhà ở luôn, sau khi mang thai đủ ngà y đủ tháng, Äà o Ngá»c Phương đã hạ sinh được má»™t tiểu tá» vừa trắng trẻo vừa máºp mạp, Trần Gia Lân lần đầu tiên được là m cha, nên trong lòng vui sướng không tả xiết, bây giá» là má»™t gia đình ba miệng ngưá»i rồi.
Tiểu ngư được đặt tên là Ngá»c Lân, lấy tên má»™t chữ trong danh tá»± cá»§a hai vợ chồng đặt tên cho thằng bé.
Thá»i gian thấm thoắt trôi qua, Ngá»c Lân đã tròn má»™t tuổi.
o0o
Một hôm.
Trần Gia Lân mang cá ra chợ bán, Äà o Ngá»c Phương bồng con ngồi chá» trước sân nhà . Thình lình ngay lúc nà y...
Bá»—ng có tiếng ho nhẹ từ sau lưng vang tá»›i, Äà o Ngá»c Phương bất giác giáºt bắn ngưá»i lên, vì nÆ¡i đây Ãt khi nà o có ngưá»i lạ mặt đến, nà ng ngoái cổ ra sau, má»›i thấy má»™t lão nhân ăn mặc như má»™t thầy thuốc theo lối giang hồ, lão đến chá»— cách sau lưng nà ng khoảng má»™t trượng từ lúc nà o mà nà ng không hay biết gì hết, đối phương Ä‘eo má»™t túi thuốc trên vai, tay cầm má»™t xâu chuông đồng, mặt mà y sáng sá»§a, trông lão ra vẻ má»™t ngưá»i chÃnh phái.
Äà o Ngá»c Phương cau mà y nói:
- Lão trượng đến đây có việc chi chăng? Lão thầy thuốc mỉm cưá»i nói:
- Thưa tiểu nương tá», lão phu là má»™t thầy thuốc dạo, vì muốn tranh thá»§ để sang sông, không ngá» lại Ä‘i và o nÆ¡i chốn hoang dã vắng ngưá»i, may mà gặp được tiểu nương tá», có thể cho lão phu xin má»™t chén cÆ¡m lót dạ chăng?
Äà o Ngá»c Phương suy nghÄ© trong giây lát, gáºt đầu, nói:
- ÄÆ°á»£c, má»i lão trượng và o nhà ngồi!
Khi và o tá»›i nhà , Äà o Ngá»c Phương cho đứa bé nằm trên giưá»ng, sau đó ra bếp là m má»™t bát cÆ¡m cho lão, may mà cÆ¡m canh cá tươi là m sẵn, nên chẳng mấy chốc nà ng đã dá»n lên bà n, nói:
- Má»i lão trượng cứ dùng tá»± nhiên!
Lão thầy thuốc dạo chẳng khách sáo chút nà o, liá»n ngồi xuống ghế, đưa mắt nhìn tôm cá bà y trên bà n má»™t cái, nuốt nước miếng, nói:
- Mấy khi lão phu được dùng tôm cá tươi như váºy, tiếc rằng không có rượu...
Äà o Ngá»c Phương vá»™i lên tiếng, nói:
- Có, có chứ, xin lá»—i lão trượng, tiểu nữ chẳng biết lão cÅ©ng thÃch uống rượu. Dứt lá»i nà ng mang ná»a hÅ© rượu ra.
Lão thầy thuốc dạo liá»n cưá»i toe toét má»™t tiếng, tá»± mình rót đầy má»™t bát, há»›p hai há»›p rượu xong, sau đó nói:
- Thưa tiểu nương tá», lão phu xin thỉnh giáo quý danh tÃnh cá»§a nà ng xưng hô như thế nà o?
- Tệ phu quân là Trần Gia Lân, vừa mang cá tươi ra chợ bán, có lẽ cÅ©ng sắp vá» tá»›i bây giá».
- Trông tình hình... có lẽ tiểu nương tá» từng luyện võ thì phải? Äà o Ngá»c Phương khẽ gáºt đầu, nói:
- Vâng, chỉ há»c chút Ãt phòng thân thể thôi.
- Nếu lão phu không nhìn lầm ngưá»i, tiểu nương tỠắt là má»™t cao thá»§...
- Lão trượng nói quá lá»i thế thôi, tiểu nữ há dám đảm đương hai chữ cao thá»§.
Lão thầy thuốc dạo vừa ăn uống vừa cau mà y, hình như lão có tâm sá»± gì trá»ng đại thì phải, bá»—ng nhiên lão ngước đầu nhìn thẳng Äà o Ngá»c Phương, cảm khái thở dà i má»™t tiếng, trầm giá»ng nói:
- Nà y tiểu nương tá», lão phu có má»™t Ä‘iá»u muốn nói, nhưng cảm thấy mạo muá»™i, nên không tiện mở miệng...
Äà o Ngá»c Phương động lòng nói:
- Xin lão trượng cứ nói, không hỠchi.
- Váºy lão phu xin nói thẳng thắn đây!
- o O o -
Hết hồi 3
|

15-09-2008, 02:51 AM
|
 |
 Nguyễn Gia Lão Tam
|
|
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: Q4, TpHCM, VN
Bà i gởi: 1,740
Thá»i gian online: 33 phút 50 giây
Thanks: 2
Thanked 4 Times in 4 Posts
|
|
Hồi 4 Tiếng Sấm Kinh Hoà ng
Äả tá»±: tiểu Tâm Di
Äà o Ngá»c Phương lấy là m bồn chồn lo lắng, đối phương là má»™t thầy thuốc, có lẽ lão đã xem ra Ä‘iá»u gì chăng? Thế rồi nà ng cố trấn tÄ©nh tinh thần, nói:
- Xin lão tiên sinh cứ thẳng thắn chỉ giáo.
Lão thầy thuốc ra vẻ trầm tư giây lát, sau đó nói:
- Tiểu nương tỠcó bằng lòng cho lão phu khám xem huyệt mạch một phen chăng?
Äà o Ngá»c Phương do dá»± giây lát, sau đó nói:
- Äiá»u nà y cÅ©ng được thôi!
Nói xong, nà ng ngồi ở má»™t bên giÆ¡ tay trái để thẳng lên bà n, trong lòng lo nghÄ© lung tung, nà ng biết sắp có sá»± việc gì xảy ra vá»›i mình rồi, cặp mắt thầy thuốc nà y sáng như Ä‘iện quang, có khả năng khám biết ná»™i ẩn, không cần phải há»i cÅ©ng biết đối phương là má»™t dị nhân phong trần, quyết không phải là thầy thuốc tầm thưá»ng đâu.
Lão thầy thuốc đặt ba ngón tay lên huyệt mạch của nà ng, sau đó nhắm mắt lại.
Trong lòng Äà o Ngá»c Phương bá»—ng lóe lên má»™t tia ánh sáng hy vá»ng, y như những đám mây dà y nặng có má»™t kẽ hở soi ra má»™t tia sáng mặt trá»i, có lẽ ngưá»i trước mặt là cứu tinh cá»§a mình.
Lão thầy thuốc vẫn nhắm chặt hai mắt, cháºm rãi há»i:
- Tiểu nương tỠcó chảy máu bao giỠchăng?
Äà o Ngá»c Phương mặt hÆ¡i biến sắc, nói giá»ng há»›t hải:
- Có và i lần.
Lão thầy thuốc rút tay trở lại, mở to hai mắt ra, thở dà i má»™t cái, trầm giá»ng nói:
- À! Tiểu nương tá», trá»i kỵ hồng nhan, cô nương dung nhan đẹp như hoa...
Tức thì trái tim cá»§a Äà o Ngá»c Phương trầm xuống luôn, nà ng cưá»i thê lương má»™t tiếng, tiếp lá»i nói:
- Dung nhan đẹp như hoa, nhưng hồng nhan bạc mệnh chứ gì?
Lão thầy thuốc cau mà y, trầm tư giây lát, há»i:
- Tiểu nương tá», không ai có thể tranh đấu vá»›i váºn mệnh được hết, chá»› quan trá»ng hóa cuá»™c Ä‘á»i được rồi, chẳng hay tôn phu có biết Ä‘iá»u nà y không?
Äà o Ngá»c Phương cưá»i cay đắng má»™t cái, lắc đầu nói:
- Tiểu nữ không nói cho chà ng biết nên chà ng chẳng hay biết gì hết. Tiểu nữ nghĩ là ...
Gương mặt lão thầy thuốc ra vẻ u sầu nói:
- Lão phu lấy là m hổ thẹn không thể Ä‘á»n đáp ân đức buổi cÆ¡m rượu nà y. Tiểu nương tá», lão phu xin tặng má»™t câu nói, có lẽ sống thêm được Ãt lâu. Bắt đầu từ hôm nay cần phải Ä‘oạn tuyệt lá»… giao hoan giữa hai phu phụ, bằng không... e rằng chẳng sống qua mùa thu năm nay, hãy nhá»› kỹ những Ä‘iá»u căn dặn nà y. Xin lượng thứ lão phu nói lá»i thẳng thắn khiến tiểu nương tá» thương tâm, xin cáo từ, nếu có duyên sẽ gặp lại sau.
Nói xong, lão ngồi báºt dáºy, Ä‘eo túi thuốc lên vai, bước ra cá»a luôn.
Äà o Ngá»c Phương ngồi trên ghế ngẩn ngưá»i ra tại chá»— luôn, nà ng chẳng để ý đến lão thầy thuốc nỠđã rá»i khá»i lúc nà o.
Nước mắt nhá» ròng ròng xuống, giây phút nà y hình như linh hồn nà ng đã lìa khá»i xác thân.
Bên tai nà ng văng vẳng còn tiếng căn dặn cá»§a lão thầy thuốc dạo "... Ä‘oạn tuyệt lá»… giao hoan... bằng không chẳng qua khá»i mùa thu năm nay..."
Äà o Ngá»c Phương muốn buông tiếng khóc òa lên thêm, nhưng lại sợ kinh động đến đứa bé.
Bé Ngá»c Lân đưa hai tay vịn và o giưá»ng, thân ngưá»i loạng choạng từ từ bước tá»›i phá»§ phục lên đầu gối nà ng, cứ đưa mặt cá» trên đùi mẹ.
Äà o Ngá»c Phương đưa tay vuốt ve đầu tóc ái nhi, nói giá»ng thảm thiết:
- Nà y hà i nhi, con sắp mất mẹ rồi, sao số mạng con lại khổ như thế...
Tiếng nói u oán thê lương Ä‘oạn trưá»ng, có ai hiểu được ná»—i khổ tâm hiện giá» cá»§a nà ng chăng?
- Trá»i Æ¡i! Ta đã lầm lá»—i, trước kia ta chết cho rồi có hay không? Äúng ra không nên kết hợp vá»›i chà ng, bây giá»... hối háºn cÅ©ng đã muá»™n rồi, ta đã hại hai Ä‘á»i phụ tá» các ngươi, trá»i Æ¡i, ta biết là m sao đây...
Bé Ngá»c Lân trợn to hai mắt chăm chăm nhìn mẹ hiá»n, trong tiểu tâm linh cá»§a hắn chẳng có cảm thụ gì hết.
- Hãy rá»i khá»i chà ng, xa lánh chà ng mãi mãi... thế nhưng còn hà i nhi nà y thì sao? Liệu chà ng có nuôi nấng được hắn lá»›n khôn chăng?
Nà ng nghiến răng đưa quyá»n quÆ¡ và o hư không lia lịa, chứng tá» nà ng Ä‘au khổ đến bá»±c nà o rồi.
- Ta biết là m sao bây gi�...
Tiếng kêu tuyệt vá»ng...
- Ngá»c Phương!
Bá»—ng có má»™t tiếng gá»i thân máºt từ nÆ¡i xa xa vá»ng tá»›i.
Nà ng vá»™i lấy tay áo lau khô nước mắt, ẵm bé Ngá»c Lân lên, bước ra cá»a, thân ngưá»i nhẹ bá»—ng, hình như không còn chút sức lá»±c nà o cả, nà ng sợ té ngã xuống, nên cá»±c chẳng đã phải tá»±a lưng và o cá»™t cá»a để kìm giữ thân ngưá»i lại.
Trần Gia Lân phi thân chạy tá»›i tháºt nhanh như má»™t con chim bay vá» tổ, lần lượt hôn lên má hai mẹ con, bá»—ng nhiên chà ng phát hiện hai mắt nà ng đỠngầu, bất giác thất kinh nói:
- Phương muội, nà ng... khóc rồi sao?
Äà o Ngá»c Phương giáºt bắt ngưá»i lên, gượng cưá»i nói:
- Khi không thiếp khóc là m gì, vì lúc nãy... bị khói nhà bếp xông và o mắt thế thôi!
- Tháºt đấy chứ?
- Chẳng lẽ thiếp lại nói dối chà ng, lúc nãy có má»™t thầy thuốc giang hồ ghé qua đây xin má»™t bát cÆ¡m... chà ng xem trên bà n, thiếp vẫn chưa kịp dá»n dẹp.
Trần Gia Lân đưa mắt nhìn và o trong nhà , ngạc nhiên nói:
- Sao lại có thầy thuốc giang hồ đến đây được ư?
- Lão nói rằng muốn Ä‘i đưá»ng tắt để kịp lúc qua sông, không ngá» lão lỡ bước và o chốn vắng ngưá»i như thế...
- á»’! Phải rồi, Phương muá»™i, nà ng luôn luôn không được khá»e, hôm khác ta dẫn nà ng và o thà nh để thái y khám lại xem thế nà o...
- Äiá»u đó từ từ hãy tÃnh.
Trần Gia Lân bồng đứa bé, sau đó vợ chồng cùng bước và o nhà , sau khi và o nhà , Trần Gia Lân liá»n đặt tiểu Ngá»c Lân lên giưá»ng và đùa giỡn vá»›i nó.
Äà o Ngá»c Phương ngá»› ngẩn đưa mắt nhìn đôi phụ tá» nà y, suýt nữa nà ng đã khóc òa lên, thế nhưng nà ng không dám khóc.
Ở chốn thiên hạ nà y chắc không còn sự việc gì đau khổ như thế nữa.
Cuối cùng nà ng cất tiếng nói:
- Nà y Lân ca, nếu không có thiếp, liệu chà ng... có thể chăm sóc hà i nhi được chăng?
Trần Gia Lân từ trên giưá»ng nhảy tuá»™t xuống dưới, trợn ngược hai mắt nhìn nà ng, nói giá»ng há»›t hải:
- Phương muội, nà ng đang nói gì thế?
Äà o Ngá»c Phương nghiến răng, gượng cưá»i nói:
- Chá»› giáºt mình như váºy, kẻo là m hà i nhi sợ hãi, thiếp chỉ nói đùa như thế thôi...
Trần Gia Lân thở phà o một cái, nói:
- Phương muá»™i, vá» sau nà ng chá»› nói đùa như váºy nữa, không là m hà i nhi sợ, mà là m cho ta phải giáºt mình kinh hãi.
Äà o Ngá»c Phương không dám nói chuyện vá»›i chà ng nữa, nà ng sợ rằng không kìm lòng được nói há»› bà máºt nà y ra, nên nà ng giả đò bÄ©u môi là m ra vẻ nÅ©ng nịu, bước vô nhà lo cÆ¡m nước cho chồng con.
Cơm nước xong, Trần Gia Lân nghỉ ngơi giây lát, sau đó lại chuẩn bị ngư cụ lên ghe.
Và o đêm má»›i là giỠđánh lưới thÃch hợp nhất.
Äà o Ngá»c Phương ẵm con tiá»…n chà ng ra táºn bá» hồ, Trần Gia Lân căn dặn và i Ä‘iá»u, sau đó bước lên ghe nhổ neo Ä‘i luôn.
Trong lòng Äà o Ngá»c Phương khẽ gá»i má»™t cách thương tâm:
- Lân ca, từ biệt nghe...
Nước mắt đã nhỠròng ròng xuống, bóng ghe từ từ biến mất trong đêm tối.
Chẳng mấy chốc thằng bé đã ngá»§ tháºt ngon.
Äà o Ngá»c Phương ngồi cạnh giưá»ng hồi tưởng lại những lá»i nói cá»§a lão thầy thuốc giang hồ, nếu ở lại hai vợ chồng không thể thân cáºn là điá»u không thể thá»±c hiện được, bây giá» chỉ còn má»™t cách duy nhất là mình bá» Ä‘i.
Thế nhưng, liệu mình có đà nh lòng bỠlại chồng con được ư?
Nà ng đau lòng suy nghĩ mãi, cuối cùng nà ng quyết định phải bỠđi!
Äà o Ngá»c Phương nhá»§ thầm:
- Mình không thể bá» Ä‘i mà chẳng có và i lá»i giao phó.
Nà ng suy nghÄ© như thế, láºp tức lấy giấy bút ra, khi nà ng cầm bút, bà n tay run lẩy bẩy, cả ná»a buổi vẫn chưa viết được chữ nà o hết, nước mắt cá»§a nà ng cÅ©ng đã khô cạn từ lâu, không còn nhá» ra được nữa.
Trá»i sắp sáng tá»›i nÆ¡i bây giá», nà ng biết không thể chần chừ được nữa, má»™t khi chà ng trở vá», quyết tâm cá»§a nà ng sẽ bị lung lay không sai.
Thế rồi nà ng nghiến răng cầm bút viết tháºt nhanh:
"Nà y Lân ca, thiếp xin từ biệt chà ng, thiếp không thể mang hạnh phúc cho chà ng, nên thiếp đà nh phải ra Ä‘i. Không cần thiết phải tìm thiếp nữa, đồng thá»i cÅ©ng chá»› hoà i niệm nữ nhân bạc mệnh nà y, hãy khéo chăm sóc hà i nhi cá»§a chúng ta. ChÃnh thiếp tạo ra bất hạnh nà y, đây là lá»—i cá»§a thiếp, thiếp sẵn sà ng đón nháºn sá»± trừng phạt cá»§a thượng thiên, mong chà ng hãy tìm má»™t ngưá»i khác thay thế thiếp. Xin chà o biệt chà ng lần cuối! Chà ng phải bảo trá»ng lấy mình.
Ngưá»i vợ bạc mệnh Äà o Ngá»c Phương cẩn bút".
o0o
Trần Gia Lân vừa Ä‘i vừa kêu gá»i:
- Ngá»c Phương! Ngá»c Phương!...
Chà ng lấy là m lạ tại sao không thấy ái thê ra đón chà ng như má»i buổi?
Khi Trần Gia Lân và o trong nhà , đưa mắt trông thấy ái tá» Ä‘ang ngá»§ tháºt ngon, nhưng chẳng thấy bóng dáng ái thê Ngá»c Phương đâu cả, chà ng ngẩn ngưá»i trong giây lát, sau đó chạy ra ngoà i lá»›n tiếng kêu gá»i:
- Ngá»c Phương! Ngá»c Phương!...
Bốn bá» tịch lặng như tá», chẳng thấy phản ứng gì hết.
Tức thì chà ng ý thức rằng tình hình chẳng tầm thưá»ng rồi, chà ng sá»±c hồi tưởng chiá»u hôm qua nà ng từng nói má»™t câu bâng quÆ¡ rằng "... nếu không có thiếp, liệu chà ng có thể chăm sóc hà i nhi chăng?..."
Trần Gia Lân suy nghÄ© đến đây, bất giác giáºt bắn ngưá»i lên, chà ng láºp tức chạy trở và o nhà , phát hiện tấm thư giản đặt trên bà n gá»—, trá»±c giác báo cho chà ng hay có Ä‘iá»u không là nh xảy ra, suýt nữa quả tim chà ng đã nhảy vá»t ra ngoà i.
Khi chà ng Ä‘á»c xong lá thư ấy, kêu ùng má»™t tiếng, đầu óc chà ng như trúng phải má»™t cú sét đánh không bằng, té ngồi trên ghế, suýt nữa đã ngất xỉu luôn, bồi hồi tháºt lâu, chà ng má»›i cất giá»ng bi thương, nói:
- Ngá»c Phương! Tại sao nà ng phải bá» Ä‘i như váºy ư?
Thình lình...
Trần Gia Lân xông ra cá»a như má»™t con hổ Ä‘iên, vừa chạy vừa kêu la inh á»i, chà ng chạy má»™t vòng chung quanh vùng phụ cáºn, chà ng kêu gá»i đến ná»—i khan cả tiếng, vẫn không thấy phản ứng gì hết.
Trần Gia Lân thất vá»ng quay trở lại, chà ng uể oải té ngồi trên ghế nhá»§ thầm tại sao nà ng lại bá» cả chồng con ra Ä‘i như váºy ư? Mình đã xá» tệ vá»›i nà ng chá»— nà o đâu? Chẳng lẽ nà ng chê mình là má»™t ngư lang hèn hạ sao? Thế nhưng hà i nhi là con đẻ cá»§a nà ng kia mà , nà ng nhẫn tâm bá» Ä‘i như váºy được chăng?...
Thế rồi, chà ng liên tưởng đến cảnh tượng ngà y hôm qua, khi chà ng bán cá xong trở vá» tá»›i nhà , thấy trên bà n bà y những rượu thịt ăn dở, nà ng bảo có má»™t thầy thuốc giang hồ đến xin bát cÆ¡m ăn, lá»i nói nà y có thể tin được chăng? NÆ¡i chốn hoang vắng nà y có thấy ai tá»›i bao giỠđâu?...
Trần Gia Lân lại hồi tưởng cách đây hai năm vá» trước, nà ng nhảy sông tá»± tỠđược mình cứu vá»›t, tại sao nà ng đã tìm tá»›i nÆ¡i chống hoang vắng nà y để nhảy sông tá»± tỠư? Vợ chồng ăn ở hai năm trá»i, chẳng há» thấy nà ng đỠcáºp gì hết, cuối cùng vẫn là má»™t sá»± kiện nghi vấn khó hiểu...
Chẳng lẽ nà ng đã ngoại tình?
Rất có thể là như thế, mình hà nh nghỠđánh cá Ä‘i sá»›m vá» khuya, nà ng không chịu được sá»± cô đơn lạnh lẽo, tối hôm qua có thầy thuốc giang hồ đến đây, và sáng nay thì nà ng lại mất tÃch.
Chắc chắn nà ng đã trốn theo tình nhân rồi, thực ra chẳng phải là thầy thuốc giang hồ gì hết!
Äáng buồn cưá»i rằng mình cứ tin Ä‘iá»u nà ng nói, không há» mảy may sinh nghi...
Trần Gia Lân suy nghĩ đến đây, bất giác buột miệng kêu rằng:
- Nà y Äà o Ngá»c Phương, ngươi chỉ có má»™t thể xác đẹp đẽ mà thôi, linh hồn ngươi vẫn đê tiện, hèn hạ...
Thá»±c ra Äà o Ngá»c Phương vẫn chưa Ä‘i đâu xa cả, nà ng Ä‘ang núp ở bụi cây sau hè, vì nà ng vẫn luyến tiếc chưa chịu bá» Ä‘i...
Äà o Ngá»c Phương định lên tiếng và quay trở vá» vá»›i ngôi nhà ấm áp hạnh phúc nà y, nà ng ra khá»i nhà đến bây giá» trước sau chỉ hÆ¡n ná»a tiếng đồng hồ, thế nhưng nà ng cứ tưởng rằng đã trải qua má»™t thá»i gian dà i cả mưá»i năm trá»i.
Bấy giỠTrần Gia Lân lại lẩm bẩm nói tiếp:
- Nà y Äà o Ngá»c Phương, ta háºn ngươi, mãi mãi háºn ngươi, bất kể phải Ä‘i đến chân trá»i góc biển nà o ta vẫn phải tìm ngươi ra cho bằng được và giết chết ngươi, ta không ở lại đây nữa, ta phải dương danh láºp nghiệp ở chốn giang hồ để cho ngươi xem...
Nà ng nghe chà ng nói thế lại thay đổi ý kiến luôn, nà ng nhủ thầm trong bụng:
- Nà y Lân ca, chà ng cứ háºn thiếp Ä‘i, đến lúc chà ng có tiếng tăm thì thiếp đã hóa thà nh má»™t đống đất rồi, chà ng mãi mãi không còn tìm được thiếp nữa. Háºn là m cho chà ng sống tiếp, là m cho chà ng phấn đấu và dương danh láºp nghiệp. Nếu bây giá» thiếp quay vá» vá»›i chà ng, đến má»™t ngà y nà o đó chà ng chỉ bi thương mà thôi, và ná»—i bi thương đó sẽ từ từ ăn mòn sinh mạng chà ng. Có lẽ thiếp là m như váºy là đúng, nà y Lân ca, hà i nhi, xin vÄ©nh biệt hai ngưá»i...
Äà o Ngá»c Phương lẳng lặng bá» Ä‘i, nà ng mang theo má»™t trái tim tan nát bá» Ä‘i mãi mãi.
Thằng bé không thấy mẹ nó, đã cất tiếng khóc òa lên, má»™t khi nó khóc thì không là m sao dá»— nó nÃn khóc được hết. Thằng bé khóc đến ná»—i cõi lòng Trần Gia Lân tan nát hết, suýt chút nữa chà ng đã phát Ä‘iên lên.
Ná»—i háºn trong lòng chà ng không là m sao diá»…n tả được hết.
- Nà y tiểu ca, việc gì xảy ra thế, để thằng bé la khóc inh á»i như váºy, chắc hai chú thÃm đấu khẩu rồi chứ gì?
Tiếp theo tiếng nói, lão nhân đội nón rơm hôm nỠđã bước và o trong nhà , lão đảo mắt nhìn một vòng, nói tiếp:
- Tiểu nương tỠđâu rồi?
Trần Gia Lân ngước đầu lên, gà o thét nói:
- Nà ng bỠđi rồi!
Thằng bé trông thấy ngưá»i lạ mặt và o nhà , nó lại nÃn khóc ngay, cứ chuyển động cặp mắt ngấn lệ nhìn lão nhân má»™t hồi sau đó lại quay sang nhìn cha nó.
Lão nhân thoạt trông thấy thần tình Trần Gia Lân, bất giác giáºt bắn ngưá»i lên, há»›t hải nói:
- Ngươi nói sao? Y bỠđi rồi?
Trần Gia Lân gáºt đầu nói:
- Äúng thế!
- Rốt cuá»™c việc gì đã xảy ra váºy?
- Chẳng có việc gì cả, sáng nay ta đánh cá vừa trở vỠnhà , thì nà ng đã bỠđi...
- Thế sao? Ngươi mang tình hình thuáºt lại cho lão gia xem nà o?
Thế rồi Trần Gia Lân liá»n mang má»i việc tối qua kể lại cho lão nhân nghe má»™t phen, sau đó đưa cả lá thư cho lão xem, cuối cùng nói cho lão nghe Ä‘iá»u phán Ä‘oán cá»§a mình luôn.
Lão nhân cau mà y vuốt râu, nói:
- Bên trong nà y ắt phải có nguyên nhân, ngươi bảo rằng nà ng không giữ lá»… nghÄ©a và đã trốn theo ngưá»i khác, già nà y quả quyết nà ng không phải là hạng ngưá»i như thế...
Trần Gia Lân căm phẫn nói:
- Nà ng đã bá» cả chồng con ra Ä‘i thì phải giải thÃch thế nà o đây?
Lão nhân bỗng khẽ vỗ và o đầu một cái, nói:
- á»’! Già nà y tháºt hồ đồ. Hồi sáng nay thằng Hai Khùng nói cho ta hay rằng tối hôm qua nó đưa má»™t lão thầy thuốc giang hồ sang sông và thưởng cho nó má»™t nén bạc, nó cao hứng đến ná»—i trá»i vừa tảng sáng đã Ä‘i và o thà nh mua sắm quần áo cho con dâu lão. Có lẽ chÃnh lão thầy thuốc đó là ngưá»i đến nhà ngươi xin cÆ¡m ăn không còn nghi rồi...
Trần Gia Lân cau mà y:
- Váºy thì Ä‘iá»u nà ng nói vá»›i ta là sá»± thá»±c rồi, nhưng... chẳng biết việc nà ng bá» Ä‘i có liên quan gì đến lão thầy thuốc giang hồ nà y không?
- Có lẽ như thế!
- Nà y lão gia! Ta cầu lão má»™t Ä‘iá»u...
- Äiá»u gì? Ngươi cứ nói.
- Ta muốn gá»i Ngá»c Lân lại cho lão, nhá» con dâu lão trông há»™ má»™t thá»i gian có được không?
Lão nhân trợn ngược đôi lông mà y, nói:
- Ngươi định là m gì thế?
- Ta phải Ä‘i tìm con tiện nhân ấy, không giết y thì khó hả cÆ¡n giáºn cá»§a ta lắm!
- Nà y tiểu ca, bỠqua cho rồi, thiên hạ mênh mông bao la như thế, ngươi biết đi đâu tìm y đây, không chừng một ngà y nà o đó y hồi tâm chuyển ý cũng nên...
Trần Gia Lân lắc đầu nói:
- Không, ta đã quyết định như váºy rồi, nếu lão gia không tiện thu nháºn Ngá»c Lân, ta đà nh phải mang nó Ä‘i theo.
- Ngươi nói thế sao được, chỉ cáºy và o ân đức cá»§a sư phụ ngươi đối vá»›i Châu Tiêu Thiên ta, thì việc cá»§a ngươi cÅ©ng tức là việc cá»§a ta rồi, chá»› nói tiện hay không tiện là m gì, ý cá»§a ta muốn nói rằng ngươi chá»› nóng nảy hà nh sá»± như váºy, phải xem xét kỹ lại rồi má»›i hà nh động.
Trần Gia Lân dùng giá»ng cương quyết nói:
- Châu lão gia, vãn bối đã quyết tâm là m như váºy rồi!
Lão ngư ông Châu Tiêu Thiên thở dà i một tiếng, nói:
- Thôi được! Ta đồng ý mang Ngá»c Lân vá» nhà chăm sóc há»™ cho ngươi!
Trần Gia Lân bỗng phủ phục quỳ dưới đất nói:
- Thưa lão gia, xin nháºn má»™t lạy cá»§a vãn bối trước...
Châu Tiêu Thiên vá»™i đỡ chà ng dáºy, nói:
- Sao ngươi lại là m thế nà y, lão già nà y chẳng ưa tục lễ như thế.
Trần Gia Lân từ dưới gối nằm rút ra một xấp giấy bạc để lên bà n, nói tiếp:
- Thưa lão gia, xin lão nháºn số tiá»n nho nhá» nà y lo cho Ngá»c Lân ăn mặc vá» sau...
Châu Tiêu Thiên trợn ngược đôi lông mà y, nói:
- Ngươi cho rằng ta chưa trông thấy tiá»n bạc bao giỠư? Nói đến tiá»n bạc thì ta sẽ bá» Ä‘i ngay, đồng thá»i ngươi cứ việc dẫn Ngá»c Lân Ä‘i đâu thì Ä‘i!
Trần Gia Lân nghe lão nói thế, cảm động đến chảy nước mắt, không dám nói gì nữa.
Châu Tiêu Thiên nghiêm sắc mặt lại, thò tay và o túi áo lấy ra má»™t quả cầu nho nhá», nói:
- Äây là trò chÆ¡i nhá» lão phu thưá»ng mang theo trong ngưá»i năm xưa trước khi chưa hà nh nghỠđánh cá, rất nhiá»u ngưá»i biết váºt nà y, ngươi chỉ cần dùng ngón tay út móc và o khoen tiểu cầu, khẽ giáºt má»™t cái, tức thì tiểu cầu phát ra âm thanh ngay, ngươi cứ việc mang theo trong ngưá»i. Trước hết ngươi hãy đến Nhiên Châu thà nh thăm viếng Chúc Nhị viên ngoại, đưa tiểu cầu nà y ra, đối phương sẽ giúp ngươi thám thÃnh hà nh tung cá»§a lão thầy thuốc ná», sau khi sang sông ắt phải đến Nhiên Châu.
Trong lòng Trần Gia Lân lấy là m cảm kÃch vô và n, chà ng vá»™i giÆ¡ tay cầm lấy quả tiểu cầu ấy.
Châu Tiêu Thiên lại nói tiếp:
- Ta còn nhá»› má»™t Ä‘iá»u nữa, bên kia hồ chÃnh là Hoa Nguyệt Biệt Trang, má»™t bang phái tà môn danh lừng giang hồ bấy lâu, trong trang viện toà n là giai nhân bất tục, biết đâu tiểu nương tá»...
Trần Gia Lân động lòng nói:
- à cá»§a lão gia muốn nói rằng có lẽ Äà o Ngá»c Phương là ngưá»i cá»§a Hoa Nguyệt Biệt Trang chứ gì?
Châu Tiêu Thiên khẽ gáºt đầu, nói:
- Rất có thể là như thế, nhưng ngươi không được mạo muá»™i xông pha và o đó, bằng không mãi mãi ngươi chẳng Ä‘iá»u tra được gì đâu. Hãy gặp Chúc Nhị viên ngoại trước, xin chỉ dẫn cá»§a y, y sẽ hướng dẫn ngươi là m thế nà o cho phải.
- Vâng!
- Còn nữa, ngươi hà nh tẩu giang hồ chá»› tùy tiện tiết lá»™ lai lịch sư môn! Lệnh sư ẩn cư tại đây ắt phải có nguyên nhân, hÆ¡n nữa ngươi đã kế thừa chân truyá»n cá»§a tiên sư, binh khà mà lão nhân gia ngưá»i đã lưu lại cho ngươi, ngươi luôn luôn phải giữ lấy, phải đặc biệt chú ý rằng không được tạo sát nghiệp má»™t cách bừa bãi, đây là điá»u lệnh tiên sư lúc còn tại thế phó thác cho lão chuyển cáo lại cho ngươi, vì ta thấy không cần thiết cho nên chưa từng nói vá»›i ngươi hay, bây giá» chÃnh là lúc lão phu phải nói cho ngươi hay lá»i dạy cá»§a lệnh tiên sư, mong rằng ngươi luôn luôn cảnh giác ghi nhá»› và o lòng.
Trần Gia Lân cung kÃnh thưa rằng:
- Vãn bối không dám quên lá»i căn dặn nà y.
Châu Tiêu Thiên thở dà i một tiếng, nói:
- Nếu cảm thấy không cần thiết, tốt nhất chá»› lưu lại ở chốn giang hồ. Xong việc hãy vá» ngay, đồng thá»i nếu tìm gặp được phu nhân ngươi, nên tra vấn nguyên nhân cho rõ rà ng, chá»› nên hấp táºp hà nh động bừa bãi...
Trần Gia Lân cung kÃnh thưa rằng:
- Vâng!
- Bây giỠngươi giao hà i nhi cho ta!
Trần Gia Lân uể oải ngồi trên ghế ngẩn ngưá»i ra tại chá»—, gia đình nà y xem như hoà n toà n bị phá vỡ hết.
Thế rồi chà ng thu dá»n y áo và tiá»n bạc các thứ, vẫn ăn mặc trang phục ngư lang, có Ä‘iá»u đặc biệt là bây giá» chà ng mang theo má»™t thanh kiếm cổ ở thắt lưng, sau khi khấu biệt linh vị sư phụ và khóa cá»a nhà lại, chà ng liá»n nhảy lên ghe, nhổ neo lướt ra giữa hồ luôn.
Qua bên kia bỠhồ, chà ng neo ghe lại. Chà ng biết rằng Châu lão gia sẽ lo liệu cho chà ng, xong xuôi chà ng nhảy lên lục địa bắt đầu cuộc sinh nhai giang hồ của chà ng.
Trần Gia Lân vượt qua hoang dã, bước ra đưá»ng lá»™ chÃnh, con đưá»ng nà y là thông lá»™ để Ä‘i đến Hoa Nguyệt Biệt Trang, chà ng bất giác nhá»§ thầm:
- Có tháºt Äà o Ngá»c Phương là ngưá»i cá»§a Hoa Nguyệt Biệt Trang chăng? Chi bằng bây giá»...
Chà ng đang còn suy nghĩ, bỗng nhiên một tiếng gầm hét đinh tai vang tới:
- Ê! Chó ngoan không cản đưá»ng, nà y tiểu tá», hãy tránh ra nà o!
- o O o -
Hết hồi 4
|

15-09-2008, 02:57 AM
|
 |
 Nguyễn Gia Lão Tam
|
|
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: Q4, TpHCM, VN
Bà i gởi: 1,740
Thá»i gian online: 33 phút 50 giây
Thanks: 2
Thanked 4 Times in 4 Posts
|
|
Hồi 5 Công TỠQuý Phái
Äả tá»±: tiểu Tâm Di
Trần Gia Lân bá»—ng nghe thấy tiếng gầm hét, bất giác giáºt bắn ngưá»i lên, ngoái cổ nhìn lại sau, má»›i thấy có hai kỵ mã đến gần sau lưng mình. Ngồi trên ngá»±a là hai hán tỠăn mặc trang phục theo kẻ hạ nhân, và xa hÆ¡n và i ba trượng ở phÃa sau hai hán tỠấy lại có năm kỵ mã từ từ chạy tá»›i. Trên lưng con ngá»±a chạy tá»›i trước là má»™t công tá» quý phái, ăn mặc lòe loẹt, sau lưng y là bốn bá»™c nhân có thân hình vạm vỡ. á»’! Trông khà thế đối phương oai phong hết sức.
Một trong hai hán tỠnỠlại la hét lần nữa:
- Nà y tiểu tá» quê mùa ngươi có Ä‘iếc hay chăng? Hán tá» kia cưá»i ha hả tiếp lá»i, nói:
- Cha chả, hắn lại bắt chước ngưá»i ta Ä‘eo gươm nữa chứ, biết đâu hắn là má»™t võ sÄ© cÅ©ng nên.
Nói xong, gã vung roi kêu vù một tiếng, vụt và o cổ Trần Gia Lân nhanh như chớp.
Trần Gia Lân giÆ¡ tay chỉ tá»›i trước má»™t cái, tức thì cây roi má»m nhÅ©n đứt là m hai, vì hán tỠấy dùng sức quá mạnh, trong lúc thình lình mất thăng bằng, tức thì từ trên lưng ngá»±a té nhà o xuống đất luôn, gã hán tá» kế bên mặt mà y biến sắc.
Trần Gia Lân vẫn có thể lượn mình tránh né đưá»ng roi vụt tá»›i cá»§a đối phương, thế nhưng hắn căm phẫn bá»n nà y ngang tà ng, khi không lại xuất thá»§ đánh ngưá»i, nên hắn không còn nhịn nổi, đã dùng chỉ phong bắn đứt cây roi cá»§a đối phương, đối vá»›i hắn đây là chuyện nhá», nên hắn không tiếp tục tấn công gã.
Thế nhưng Trần Gia Lân có ngỠđâu đòn nay của hắn đã là m kinh động thế tục rồi.
Có lẽ hán tá» té nhà o xuống ngá»±a ná», ngà y thưá»ng hà hiếp ngưá»i ta quen rồi, chưa khi nà o bị ai lấn hiếp bao giá», nên gã chẳng suy nghÄ© đến hai chữ lợi hại là thế nà o hết, láºp tức nhún mình đứng lên, đồng thá»i rút trưá»ng kiếm ra, giáºn dữ lao và o hướng Trần Gia Lân.
- Muốn chết sao? Hãy mau lui ra xem sao!
Âm thanh không lớn tiếng, nhưng rất là uy nghiêm.
Hán tỠtiến tới nhanh, nhưng thoạt nghe thấy tiếng hét, gã nhảy lùi ra sau cà ng nhanh hơn, y như một con chó bị chủ nhân quát mắng, gã đã ngoan ngoãn cúi đầu đứng yên tại chỗ, khà thế bá đạo lúc nãy biến đi đâu hết.
Ngưá»i lên tiếng hét mắng không ai xa lạ, mà chÃnh là công tá» quý phái ná», y vẫn ngồi yên trên lưng ngá»±a, nhưng bây giỠđã đến gần chá»— Trần Gia Lân chỉ còn cách khoảng má»™t trượng mà thôi.
Trần Gia Lân đưa mắt nhìn công tá» quý phái ná», chỉ thấy niên ká»· đối phương và o khoảng hai mươi lăm trở lại, gương mặt khá thanh tú, có Ä‘iá»u là khi trông thấy đối phương liá»n nảy sinh má»™t cảm giác khó chịu vô cùng.
Công tá» quý phái ná» cưá»i ha hả nói:
- Nà y bằng hữu, quả thực các hạ là cao nhân không lộ tướng rồi, cho biết danh hiệu được chứ?
Trần Gia Lân chưa từng hà nh tẩu giang hồ, thế nhưng hắn được sư phụ dạy dá»— vô số ám ngữ và các Ä‘iá»u cấm kỵ trong chốn giang hồ, hắn nhá»§ thầm trong bụng: “Mình má»›i xuất đạo lần đầu là m gì có danh hiệuâ€, hắn sá»±c liên tưởng tá»›i Äà o Ngá»c Phương thưá»ng gá»i hắn bằng tiếng “Ngư Lang caâ€, hắn liá»n nảy ra má»™t ý niệm, nếu mình dùng danh hiệu nà y để hà nh tẩu giang hồ, biết đâu chẳng dụ được Äà o Ngá»c Phương xuất hiện chăng? Hắn suy nghÄ© đến đây, láºp tức cất giá»ng lạnh lùng nói:
- Ngư Lang Trần Gia Lân!
Công tá» quý phái ná» ngạc nhiên há»i:
- Bằng hữu tên là gi?
Trần Gia Lân láºp lại lần nữa:
- Ngư Lang Trần Gia Lân!
Ở chốn giang hồ nà y lấy Ngư Lang là m danh hiệu, quả tháºt đây là lần đầu tiên công tá» quý phái ná» nghe đến, y thắc mắc há»i lại lần nữa:
- Bằng hữu hà nh nghỠđánh cá chăng?
Äồng ý Trần Gia Lân thiếu kinh lịch giang hồ, thế nhưng hắn cÅ©ng không khá» dại quá đáng, liá»n nghiêm sắc mặt gáºt đầu nói:
- Äúng thế. Ta hà nh nghỠđánh cá đây. Chuyên môn Ä‘i ngÅ© hồ tứ hải đánh những thứ cá kỳ trân dị bảo, ta không khi nà o thèm đánh những loại tôm nhỠđâu.
Công tá» quý phái cau mà y ngẩn ngưá»i ra giây lát, y không là m sao hiểu nổi câu nói kia cá»§a Trần Gia Lân.
Nói vá» danh hiệu thì chưa từng nghe đồn đại ở chốn giang hồ nà y bao giá», còn xem vá» cách ăn mặc cá»§a đối phương rõ rà ng là má»™t dân đánh cá thá»±c sá»±, thế nhưng luáºn vá» tướng mạo và khà chất thì kinh ngưá»i hết sức, thế rồi thuáºn theo chiá»u gió, nói:
- Váºy thì hôm nay bằng hữu đến đây để đánh cá rồi?
- Äúng thế, nhưng dân đánh cá bá»n nà y còn phải xem khà tướng, thá»i gian, địa Ä‘iểm và cả đối tượng nữa.
Công tá» quý phái nghe đối phương nói những lá»i nà y cà ng lấy là m kinh hãi hÆ¡n, như nhiá»u ngưá»i giang hồ chú trá»ng vá» mưu trÃ, y đã suy gẫm và i câu nói nà y trong giây lát, sau đó cưá»i sang sảng má»™t tiếng, nói:
- Chẳng lẽ bằng hữu định giăng lưới chá» bắt cá tại đây chăng? Trần Gia Lân cưá»i nói:
- Tại hạ không khi nà o giăng lưới chỠcá cả, luôn luôn trông thấy cá tới mới quăng lưới bắt chúng.
Trần Gia Lân chỉ vui miệng trả lá»i như váºy, thế nhưng đối phương nghe nói như váºy đã giáºt bắn ngưá»i lên.
Công tá» quý phái ná» nói lá»i sâu sắc rằng:
- Hôm nay xem như bằng hữu đã gặp cá tươi trân quý rồi chứ gì?
Trần Gia Lân nghe nói thế, hiểu ngay đối phương ám chỉ mình đả thương thủ hạ của y, thế rồi hắn lạnh lùng nói:
- Tại hạ chẳng có ý định quăng lưới, chÃnh quý thá»§ hạ cáºy thế đánh ngưá»i mà thôi. Công tá» quý phái nỠđưa mắt chăm chăm nhìn Trần Gia Lân, nói:
- Bằng hữu có biết bản công tỠlà ai không?
Trần Gia Lân không ưa thái độ phách lối cá»§a đối phương chút nà o cả, hắn cất giá»ng lạnh lùng nói:
- ÄÆ°á»ng ai nấy Ä‘i, tại hạ không biết, đồng thá»i cÅ©ng chẳng muốn biết. Công tá» quý phái ná» trợn ngược đôi lông mà y lên, nói:
- Bằng hữu cao ngạo hết sức.
Trần Gia Lân không muốn tiếp chuyện vá»›i đối phương nữa, láºp tức quay ngưá»i định bá» Ä‘i...
Công tá» quý phái ná» giáºt dây cương cho ngá»±a chạy tá»›i cản đưá»ng Ä‘i cá»§a hắn, nói giá»ng lạnh lùng:
- Bằng hữu hãy giao phó cho rõ rà ng, sau đó hãy đi cũng chẳng muộn!
- Giao phó Ä‘iá»u gì nà o?
- Lúc nãy ngươi Ä‘iểm đứt roi ngá»±a cá»§a thá»§ hạ bản công tá», phải có lá»i giải thÃch rõ rà ng chứ!
- Ngươi muốn sao đây?
- Dá»… dà ng thôi, ngươi thân mang trưá»ng kiếm, không thể nà o bảo chẳng biết sá» dụng, bản công tá» muốn lãnh giáo và i chiêu...
Trần Gia Lân bất giác ná»™ há»a xung thiên, song hắn vẫn cố đè nén cÆ¡n phẫn ná»™ lại, nói:
- Thanh kiếm của ta không khinh xuất ra bao! Công tỠquý phái nỠngạo nghễ nói:
- Nếu như ngươi sợ hãi, cứ việc gỡ bỠthanh kiếm xuống, vỠsau chớ hà nh tẩu giang hồ thì bản công tỠsẽ buông tha ngươi.
Cho dù tu dưỡng cá»§a Trần Gia Lân cao siêu đến đâu Ä‘i nữa, hắn cÅ©ng không thể chịu nhịn được nữa, thế rồi hắn khẽ đẩy và nh nón ra sau, hai mắt tia ra luồng sáng kinh ngưá»i, cất giá»ng lạnh lùng:
- Các hạ chớ xem bốn bể chẳng có ai chứ?
Công tá» quý phái ung dung xuống ngá»±a, gã hán tá» ngã nhà o xuống ngá»±a lúc nãy láºp tức bước tá»›i dẫn kỵ mã Ä‘i ra, năm thá»§ hạ ná» cÅ©ng lần lượt xuống ngá»±a hết.
Trần Gia Lân nhá»§ thầm, má»›i xuất đạo lại gặp phải chuyện vô lý thế nà y, trông tình hình kiếm pháp cá»§a đối phương ắt không tầm thưá»ng rồi, mình chưa thá»±c sá»± động thá»§ vá»›i ai hết, chẳng biết kiếm thuáºt cá»§a sư phụ đã truyá»n thụ có sá» dụng được hay không?
Công tá» quý phái ná» khà thế lấn ngưá»i cất giá»ng lạnh lùng nói:
- Nà y Ngư Lang, hãy rút kiếm đi, bản công tỠphải xem thủ pháp đánh cá của ngươi cao siêu cỡ nà o.
Dứt lá»i, y vung kiếm diá»…n ra thế khởi thá»§ ngay.
Trần Gia Lân cÅ©ng từ từ rút kiếm ra khá»i bao luôn.
Thực ra thanh kiếm của hắn hoà n toà n chẳng giống một thanh kiếm gì hết, vì mũi kiếm đứt hết một đoạn, chỉ là một thanh kiếm cùn mà thôi.
Mấy thá»§ hạ cá»§a công tá» quý phái ná» trông thấy thế báºt cưá»i ngay.
Thế nhưng bản thân công tỠthì lại khác, y thoạt trông thấy thanh gươm quái lạ cùn đầu và có hình thù cổ quái nà y, mặt mà y bỗng biến sắc, nét kiêu ngạo trên mặt cũng biến mất luôn.
Trần Gia Lân trông thấy thần sắc đối phương thay đổi bất thưá»ng, trong lòng lấy là m ngạc nhiên hết sức, hắn chẳng biết đối phương Ä‘ang chÆ¡i trò gì đây.
Công tá» quý phái ná» ngẩn ngưá»i trong giây lát, sau đó tá»± động tra kiếm và o bao nói:
- Nà y bằng hữu, việc chẳng đáng kể, bỠqua cho rồi, bản công tỠkhông muốn đấu với ngươi nữa!
Mấy thá»§ hạ đứng bên ngoà i thoạt nghe y nói thế, bất giác ngẩn ngưá»i ra tại chá»— hết, vì há» chưa từng trông thấy chá»§ nhân tá»± động thôi đấu bao giá» hết, đây là lần đầu tiên há» trông thấy trưá»ng hợp nà y, há» không giáºt mình kinh hãi sao được, sáu ngưá»i cùng nhá»§ thầm, chẳng lẽ lai lịch Ngư Lang nà y kinh ngưá»i lắm ư?
ÄÆ°Æ¡ng nhiên cả Trần Gia Lân cÅ©ng thắc mắc không sao hiểu nổi, hắn nhá»§ thầm trong bụng, chẳng lẽ công tá» nà y chỉ là hạng nhân váºt đầu hổ Ä‘uôi rắn, bên trong ruá»™t không có chút thá»±c tà i sao? Äôi bên không thù không oán ta cÅ©ng chẳng muốn gây sá»± là m gì.
Hắn suy nghÄ© đến đây, liá»n tra kiếm và o bao ngay. Công tá» quý phái láºp tức thay đổi bá»™ mặt khác, nói:
- Nà y, Ngư Lang, chúng ta kết là m bằng hữu, thế nà o?
Trần Gia Lân vốn thì chẳng ưa đối phương, hắn trầm tư giây lát, sau đó nói:
- Thà nh tháºt cáo lá»—i, tại hạ không dám vá»›i cao.
Mặt mà y công tá» quý phái nỠđỠbừng lên, Ä‘iá»u yêu cầu cá»§a mình bị bác bá», quả tháºt hổ thẹn vô cùng.
Bá»—ng lại có má»™t kỵ mã phi nước đại chạy tá»›i, đối phương thấy đưá»ng bị cản trở, cá»±c chẳng đã phải dừng ngá»±a lại.
Con ngá»±a nà y toà n thân trắng như tuyết, không có má»™t sợi lông tạp nà o hết, ngưá»i cưỡi trên lưng ngá»±a là má»™t thư sinh mặc áo gấm, đối phương có gương mặt khá giống nữ nhân.
Trần Gia Lân đưa mắt quét nhìn y má»™t cái nhá»§ thầm trong bụng: “Ngưá»i nà y là ai thế? Chẳng lẽ cÅ©ng khách tầm lạc cá»§a Hoa Nguyệt Biệt Trang chăng?â€
Thư sinh áo gấm nói:
- Ồ! Xin chà o chư bằng hữu, cho qua được không?
Công tá» quý phái ngoái cổ nhìn ra sau, cưá»i há há má»™t tiếng, nói:
- Ta lại tưởng ai đó, té ra Huỳnh Tam công tá».
Ngưá»i nà y không ai xa lạ, chÃnh là Ngá»c Äịch Thư Sinh Huỳnh Minh. Trần Gia Lân thì chẳng quen biết đối phương.
Nghe chá»§ nhân lên tiếng chà o há»i, bá»n thá»§ hạ láºp tức kéo ngá»±a và o lỠđưá»ng ngay. Ngá»c Äịch Thư Sinh Huỳnh Minh nhảy xuống ngá»±a, chắp tay vái chà o, nói:
- Hân hạnh! Hân hạnh! Không ngá» gặp lại các hạ tại đây. Công tá» quý phái cưá»i khẩy má»™t tiếng, nói:
- Huỳnh huynh định đến Hoa Nguyệt Biện Trang đó ư?
- Äúng thế!
- Tại hạ có Ä‘iá»u nà y muốn há»i huynh đà i...
- Xin cứ việc nói.
- Nghe đồn rằng gần đây Huỳnh huynh thưá»ng lui tá»›i vùng nà y, chẳng lẽ... Ngá»c Äịch Thư Sinh Huỳnh Minh mặt hÆ¡i biến sắc, nói:
- Có lẽ huynh đà i định là m lộ hoa sứ giả thì phải? Thế nhưng tiếc rằng danh hoa hữu chủ, cho nên... tại hạ xin khuyên huynh đà i bỠý niệm nà y cho rồi!
Ngá»c Äịch Thư Sinh bÄ©u môi, nói:
- Các hạ tự cho rằng là danh hoa chi chủ chăng? Công tỠquý phái cau mà y nói:
- Nói thế cũng được.
- Váºy thì chẳng may chút nà o.
- Huỳnh huynh nói thế nghĩa là sao?
- Các hạ đã đến cháºm má»™t bước rồi, vì Bà Dương phu nhân đã Ä‘Ãch thân hứa vá»›i tại hạ hôn sá»± nà y rồi...
Công tá» quý phái bÄ©u môi, láºp tức nói:
- Chao ôi! Váºy thì nên chúc mừng huynh đà i rồi, chắc hôm nay định đến đây nạp lá»… váºt chứ gì?
Ngá»c Äịch Thư Sinh dương dương tá»± đắc, nói:
- Thế thì không phải, nhưng ngà y ấy cũng chẳng còn bao lâu nữa.
- Bản thân Võ Lâm Tiên Cơ cũng bằng lòng ư?
- Äây là việc riêng cá»§a tại hạ, các hạ chá»› thắc mắc Ä‘iá»u nà y là m gì?
Qua lá»i đối thoại cá»§a đôi bên, Trần Gia Lân cÅ©ng đã Ä‘oán được phần nà o sá»± việc cá»§a há», hình như cả hai ngưá»i nà y vì Võ Lâm Tiên CÆ¡ gì đó mà tìm đến đây, mà Võ Lâm Tiên CÆ¡ có lẽ là nữ thiếu chá»§ cá»§a Hoa Nguyệt Biệt Trang, thế nhưng việc nà y cÅ©ng chẳng liên can gì đến mình, chá»› suy nghÄ© là m gì cho mệt thêm.
Công tá» quý phái cưá»i lạnh lùng má»™t tiếng, nói:
- Nếu như tại hạ nói rằng chÃnh miệng thiên kim cá»§a Bà Dương phu nhân đã hứa hẹn vá»›i tại hạ, thì huynh đà i nghÄ© sao?
Mặt mà y Ngá»c Äịch Thư Sinh đại biến sắc, y ngẩn ngưá»i trong giây lát, sau đó nói:
- Bản thân nà ng từng nói rằng chỉ biết vâng mệnh lệnh cá»§a mẫu thân mà thôi. Công tá» quý phái nói giá»ng lạnh lùng:
- Tại hạ xin khuyên huynh đà i một lần nữa, hãy dẹp bỠý niệm nà y, và quay ngựa trở vỠđi.
Ngá»c Äịch Thư Sinh xếch ngược đôi lông mà y kiếm lên, nói:
- Tại hạ cũng xin khuyên các hạ như thế!
- Huynh đà i vẫn chấp mê bất ngộ ư?
[thiếu trang 134, 135]
Tức thì bầu không khà tại hiện trưá»ng trở nên khẩn trương vô cùng.
Hai bên đứng yên hồi lâu, bá»—ng thấy bóng sáo kiếm ảnh thấp thoáng má»™t cái, vừa hợp lại liá»n tách ra ngay.
Cặp mắt cá»§a Trần Gia Lân sắc bén vô cùng, hắn đã trông thấy kiếm thuáºt cá»§a Quan Lạc Hiệp Thiếu quả thá»±c lợi hại vô cùng, nhưng chiêu thức ống sáo cá»§a Ngá»c Äịch Thư Sinh thì có má»™t môn lá»™ đặc biệt.
Hai bên lại trở vá» thế khởi thá»§ nhìn nhau như lúc nãy, thần sắc cá»§a hai ngưá»i trầm trá»ng hết sức, đây chẳng những chỉ là tranh già nh nữ nhân, đồng thá»i phải bảo vệ tiếng tăm cá»§a bản thân.
Phà m những cao thá»§ có tiếng tăm thưá»ng tránh né tình huống nà y, ngoại trừ trưá»ng hợp bất đắc dÄ©, bằng không, bên thua tráºn truyá»n khắp giang hồ, tiếng tăm sẽ bị hư há»ng không sai, cho nên phà m những tráºn đấu đánh cuá»™c nà y phần nhiá»u há» hẹn nhau ở nÆ¡i chốn bà ẩn để giải quyết, vì tiếng tăm không bị ảnh hưởng.
Nếu công khai quyết đấu như váºy, phÃa bại tráºn bị vạch nát mặt, ắt phải tìm trăm mưu ngà n kế báo phục không sai, thế rồi thù háºn liên kết chẳng biết đến bao giá» má»›i chấm dứt được.
Mặc dù Trần Gia Lân thiếu kinh nghiệm thá»±c tế, nhưng hắn đã nghe sư phụ dạy bảo nhiá»u, hÆ¡n nữa đôi bên vì nữ nhân mà xảy ra tranh chấp nà y, hắn cà ng bất mãn hà nh vi nà y, chẳng muốn xem tiếp nữa, hắn suy nghÄ© đến đây, đưa cặp mắt lạnh lùng, quét nhìn há» má»™t cái, sau đó cất bước bá» Ä‘i...
Thình lình ngay lúc nà y...
Ngá»c Äịch Thư Sinh nhảy ra khá»i vòng chiến, la hét nói:
- Khoan đã, ngưá»i nà y là ai thế?
Quan Lạc Hiệp Thiếu cất giá»ng lạnh nhạt nói:
- Bá» qua cho rồi, Ngá»c Äịch Thư Sinh ngươi không đụng nổi đối phương đâu! Trần Gia Lân nghe y đỠcáºp đến mình bất giác dừng bước lại.
Ngá»c Äịch Thư Sinh nghe nói thế, kêu hừ má»™t tiếng, nói:
- Tại hạ không đụng nổi đối phương ư? Thế còn các hạ thì sao? Quan Lạc Hiệp Thiếu lắc đầu nói:
- Tại hạ chẳng muốn đụng với đối phương chút nà o hết!
- Hắn là m gì ở đây thế?
- Tại sao huynh đà i không há»i bản thân hắn xem thế nà o?
- Hắc hắc! Quan Lạc Hiệp Thiếu là ngưá»i hay sinh sá»±, thế mà cÅ©ng có lúc không dám chá»c ghẹo ngưá»i, quả tháºt Huỳnh má»— lấy là m ngạc nhiên vô cùng. Ê! Bằng hữu là cao nhân phương trá»i nà o váºy?
Trần Gia Lân Ä‘ang lấy là m ngạc nhiên, chẳng hiểu sao lúc nãy Quan Lạc Hiệp Thiếu thình lình ngừng tay, bây giá» nghe y nói như váºy hắn cà ng lấy là m ngạc nhiên hÆ¡n, thế rồi hắn đưa cặp mắt lạnh lùng nhìn Ngá»c Äịch Thư Sinh, nói:
- Giang hồ vô danh tiểu tốt Ngư Lang Trần Gia Lân chÃnh là tại hạ đây!
Ngá»c Äịch Thư Sinh nghe hắn báo danh xong, bất giác ngẩn ngưá»i ra tại chá»—, sau đó thì há há quay sang nói vá»›i Quan Lạc Hiệp Thiếu rằng:
- Các hạ chẳng đùa với tại hạ chứ?
- Ngươi nói thế có nghĩa là sao?
- Quả tháºt vị bằng hữu mà các hạ không dám trêu chá»c nà y đúng là má»™t nhân váºt danh lừng thiên hạ rồi, há há...
Thấy đối phương có lá»i nói khinh miệt mình, Trần Gia Lân nổi giáºn đùng đùng, nhưng hắn chưa nói gì hết.
Quan Lạc Hiệp Thiếu thoạt nghe y nói thế, láºp tức hiểu tâm ý cá»§a Ngá»c Äịch Thư Sinh ngay. Y nghiêm mặt nói:
- Äối phương có phải là má»™t nhân váºt lừng danh hay không, sá»± tháºt vẫn có thể chứng minh kia mà , huynh đà i có muốn chứng minh chăng?
Ngá»c Äịch Thư Sinh là má»™t nhân váºt trầm tÄ©nh nhiá»u mưu kế, y thoạt nghe Quan Lạc Hiệp Thiếu nói như váºy, trong lòng liá»n sinh nghi ngay, bất giác đưa mắt quan sát Trần Gia Lân giây lát, nhưng y chẳng trông thấy chà ng thanh niên ăn mặc kiểu cách ngư lang quê mùa nà y có chá»— nà o đặc biệt hết, ngoại trừ cặp mắt hÆ¡i trong sáng và có gương mặt anh tuấn, ngoà i ra không có chá»— nà o kinh ngưá»i hết. Y nghÄ© thầm trong bụng, chá»› bị Quan Lạc Hiệp Thiếu đánh lừa, không khéo lại là m trò cưá»i cho giang hồ, có lẽ ngưá»i nà y chỉ là thá»§ hạ cá»§a y, cố tình giả dạng quái lạ như váºy, bằng không vá»›i tác phong ngông cuồng thưá»ng ngà y cá»§a y, là m gì y chịu để cho ngưá»i lạ mặt đứng xem mình đấu kiếm như váºy.
Ngá»c Äịch Thư Sinh suy nghÄ© đến đây, tức thì lấy là m yên tâm phần nà o, y cưá»i khẩy má»™t tiếng, nói:
- Chứng minh bằng cách nà o đây?
Quan Lạc Hiệp Thiếu lạnh lùng nói:
- ÄÆ¡n giản thôi, nếu huynh đà i tiếp được kiếm chiêu cá»§a vị các hạ nà y, thì Phương Nhất Cung ta quay ngá»±a hồi đầu ngay, như váºy được chứ?
Trần Gia Lân nghe y nói thế bất giác giáºt bắn ngưá»i lên, Quan Lạc Hiệp Thiếu lại dám dùng võ công cá»§a mình đánh cuá»™c vá»›i Ngá»c Äịch Thư Sinh như thế, hai bên chưa há» quen biết vá»›i nhau bao giá», là m sao y dám mạo hiểm như váºy chứ?
Ngưá»i trầm tÄ©nh Ä‘a mưu luôn luôn Ä‘a nghi, nghe nói thế Ngá»c Äịch Thư Sinh lại bất an liá»n. Y rất tin tưởng lá»i hứa cá»§a Quan Lạc Hiệp Thiếu Phương Nhất Cung rất có giá trị, chẳng lẽ Ngư Lang quê mùa không nghe nói đến tiếng tăm nà y là má»™t cao nhân không lá»™ tướng ư?
Quan Lạc Hiệp Thiếu cÅ©ng chẳng đơn giản, y đã Ä‘á»c được tâm ý cá»§a Ngá»c Äịch Thư Sinh, nên láºp tức bồi thêm má»™t câu:
- Thế nà o, huynh đà i dám đánh cuá»™c nà y chăng? Ngá»c Äịch Thư Sinh nói giá»ng lạnh lùng:
- Hắn là ngưá»i cá»§a các hạ chứ gì? Quan Lạc Hiệp Thiếu cưá»i khẩy nói:
- Tại hạ và vị các hạ nà y má»›i gặp nhau chưa quá ná»a tiếng đồng hồ, huynh đà i chá»› Ä‘a nghi như váºy.
Ngá»c Äịch Thư Sinh sá»±c như hiểu ra Ä‘iá»u gì, nói:
- Nếu nói như thế, các hạ đã chứng minh rồi, cho nên má»›i không dám trêu chá»c đối phương chứ gì?
Quan Lạc Hiệp Thiếu chẳng chút do dự, nói:
- Chẳng phải không dám, mà là không muốn, vì chúng tôi chưa động thủ kia mà ?
- Váºy thì các hạ cáºy và o Ä‘iá»u gì mà dám dùng công lá»±c cá»§a hắn đánh cuá»™c vá»›i ta như thế?
- Như thế hai chúng ta không phải trá»±c tiếp xung đột, như váºy chẳng hay sao?
Tức thì Trần Gia Lân đã trở thà nh đối tượng mặc cả cá»§a há», trong lòng hắn lấy là m tức giáºn vô cùng, nhưng hắn sá»±c nảy ra má»™t kế, nhá»§ thầm trong bụng, chẳng phải mình đã thá» rằng quyết dương danh láºp nghiệp cho Äà o Ngá»c Phương xem má»™t phen đó sao? Thế thì hai ngưá»i nà y là nhân váºt có tiếng tăm trong chốn giang hồ rồi, nếu mình thừa dịp nà y biểu diá»…n ra và i chiêu, có lẽ tiếng tăm Ngư Lang mình sẽ truyá»n khắp giang hồ ngay.
Hắn suy nghÄ© như thế, tức thì cÆ¡n giáºn trong lòng hạ xuống liá»n.
Ngá»c Äịch Thư Sinh thoáng suy nghÄ© trong giây lát, quả nhiên Phương Nhất Cung nói không sai chút nà o, thế rồi y gáºt đầu biểu thị đồng ý nói:
- ÄÆ°á»£c, chúng ta cứ đánh cuá»™c như váºy, lá»i nói cá»§a các hạ có giá trị chứ? Quan Lạc Hiệp Thiếu mặt hÆ¡i biến sắc, nói:
- Huynh đà i cho rằng tại hạ là hạng ngưá»i như thế nà o?
Ngá»c Äịch Thư Sinh không nói gì nữa, y láºp tức quay sang hướng Trần Gia Lân, nói:
- Có lẽ bằng hữu nghe hiểu hết rồi chứ, hãy rút kiếm ra nà o.
Trần Gia Lân đưa cặp mắt lạnh lùng quét nhìn Quan Lạc Hiệp Thiếu một cái, nói:
- à kiến của các hạ hay đấy, xem như tại hạ để ngươi lợi dụng một lần đi.
Nói xong, hắn quay sang hướng Ngá»c Äịch Thư Sinh, từ từ rút thanh kiếm cùn đầu ra, đồng thá»i diá»…n thế kiếm khởi thá»§ luôn.
Quả tháºt cặp mắt cá»§a Ngá»c Äịch Thư Sinh cÅ©ng khá bén nhá»n, y thoạt trông thấy khà thế cá»§a Trần Gia Lân, bất giác giáºt mình thầm má»™t cái. Y biết rằng mình đã đụng phải cao thá»§ không tầm thưá»ng rồi, thế nhưng bây giá» y không thể đánh trống rút lui được, bằng không coi như thua tráºn, vì thế y đà nh phải tụ thần váºn khÃ, váºn khởi mưá»i hai thà nh công lá»±c, vung thanh sáo ngá»c chuẩn bị tấn công.
- o O o -
Hết hồi 5
|
 |
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
hong linh diep, ïîäàðîê, tan hon linh diep ky, tan hong linh diep ki, tan hong linh diep ky, tan honglinh diep ky, tang hông linh diêp ky, tang hon linh diep khi, tang hon linh diep ky, tang hong diep linh ky, tang hong diep long ky, tang hong diep.linh ky, tang hong dieplinh ky, tang hong doep linh ky, tang hong linh diep ki, tang hong linh diep ky, tang long hong diep ky, tanghonglinhdiepky, tanh hong diep linj ky  |
| |