Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #1  
Old 26-04-2008, 07:03 AM
meongo75's Avatar
meongo75 meongo75 is offline
Nghịch Thiên Quá»· Äế
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Ha Long
Bài gởi: 419
Thá»i gian online: 1 ngày 8 giá» 29 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 1 Post
Sanh tá»­ kiá»u -Trần Thanh Vân

Sanh tá»­ kiá»u
Äánh máy: Lâm Äại Ngá»c, Bạch Vân Phi

Hồi 1

Má»™t nghá» giết ngưá»i

Trá»i vào hạ, ánh nắng ban trưa hừng hừng như muốn thiêu đốt cả vạn vật trần gian.

Äứng trong bóng mát ngưá»i nhá»… nhãi mồ hôi, thế mà gã phÆ¡i mình bất động giữa trá»i nắng chang chang y như má»™t pho tượng vô tri giác.

Con ngưá»i kỳ dị, đội chiếc nón trúc ngả màu, gương mặt rắn rá»i, đôi mày xếch lên má»™t cách kiên nghị. Äôi mắt sắc như chim ưng, và vá»›i đôi mắt ấy khi nhìn quét đến ai là kẻ đó phải rợn mình.

Äó là Lệ Tuyệt Linh, má»™t cao thá»§ trong làng võ đạo, má»™t tên độc hành đại đạo có má»™t không hai trên giang hồ hiện tại.

Lá»™c cá»™c !.... Lá»™c cá»™c!...

Äá»™t nhiên giữa cảnh nóng cháy không còn chút sinh khí đó vang lên tiếng bánh xe lăn rồi má»™t chiếc xe có mui từ xa cuốn bụi lướt tá»›i. Theo sau xe là hai đại hán cỡi ngá»±a, Ä‘ao giắt lưng, chuôi Ä‘ao rung động theo đà ngá»±a chạy, giải Ä‘ao màu vàng bay phất phá»›i.

Phu xe thấy có ngưá»i lạ đứng chận giữa đưỡng lấy làm kinh ngạc đưa cao roi ngá»±a lên hét:

- Ngưá»i nào đó, đứng giữa đưá»ng làm chi thế ? Tránh qua má»™t bên kẻo ngá»±a, xe cán chết oan mạng.

Lệ Tuyệt Linh làm như không nghe thấy tiếng hét cá»§a phu xe, tay rút thanh Ä‘ao gác ngang vai tiến bước má»™t bên chững chạc vá» phía cá»— xe. Khoảng cách thu ngắn rất nhanh, cá»— xe cÅ©ng nhanh, gã lại tiến ngược chiá»u thành ra nhanh hÆ¡n nữa. Tên phu xe hoang mang hét lá»›n:

- Tên này muốn chết !

Lệ Tuyệt Linh giả câm giả điếc, bước dài tới như muốn đụng vào xe gấp hơn. Tên phu xe vung roi quất mạnh vào đôi ngựa quát ầm lên:

- Tên điên kia muốn chết ta cho mi chết !

Cá»— xe cứ thẳng đưá»ng phóng vùn vụt tá»›i như bay, hai ánh chá»›p lóe lên, hai vật thể tròn bắn tá»›i, má»™t thứ nước màu đỠvá»t ra.

Ãnh chá»›p là hai nhát Ä‘ao xuất phát bởi Lệ Tuyệt Linh vá»›i thá»§ pháp thần diệu, hai con ngá»±a kéo xe rụng đầu văng Ä‘i ,máu vung tứ tán.

Ngá»±a mất đầu, xác chồm lên ngã xuống, gã phu xe bị hất văng ra phía trước dá»™ng đầu xuống đưá»ng, máu đổ đỠngưá»i. Sá»± việc xảy ra ngoài sá»± tưởng tượng cá»§a hai đại hán cỡi ngá»±a chạy phía sau xe. Hai gã sá»­ng sốt, nhưng ngá»±a cá»§a chúng vẫn cất Ä‘á»u Ä‘á»u vá»t tá»›i. Bây giá» Lệ Tuyệt Linh không còn hoà hưỡn như trước nữa.

Nhanh như điện gã lướt đến cạnh cỗ xe dùng thanh đao đẫm máu ngựa cậy tung cửa xe. Trong xe, một nhân vật mập lùn vận áo gấm ngã lộn theo đà lật của cỗ xe.

Nhân vật đó Ä‘ang tìm cách ra ngoài đúng lúc Lệ Tuyệt Linh bật cánh cá»­a xe. Äao chá»›p lên, đầu lâu nhân vật đó bắn ra rÆ¡i xuống mặt đưá»ng lăn lông lốc.

Hai đại hán cấp tốc xuống ngá»±a toan ngăn chặn hành động cá»§a Lệ Tuyệt Linh song muá»™n má»™t chút, chưa kịp làm gì thì ngưá»i lùn mập mặc áo gấm đã vÄ©nh biệt cõi Ä‘á»i.

- Hay cho loài chó má, ngươi dám hạ sát Tiá»n Nhị gia vùng Nam sÆ¡n rồi.

Ngưá»i kia mặt đỠnhư nhuá»™m máu nghiến răng nói :

-Tên súc sanh phải Ä‘á»n mạng, không giết được ngươi bá»n ta không phải là ngưá»i.

Lệ Tuyệt Linh lạnh lùng không nói năng gì cắm mũi đao xuống đất, lùi lại kéo chuôi đao, thanh đao uốn cong như cánh cung, sau đó gã buông tay, đao bật lên bay đi.

Äao vừa bay, ngưá»i cÅ©ng vá»t theo liá»n. Hai đại hán đến lúc đó má»›i đưa tay lên đầu vai rút Ä‘ao ra. Tay chúng chưa chạm chuôi Ä‘ao là đầu đã văng Ä‘i xa lắc, máu từ cổ phun lên, xác ngã xuống ngay.

Vẩy thanh Ä‘ao cho rÆ¡i những giá»t máu còn bám Ä‘á»ng, Lệ Tuyệt Linh không há» chá»›p mắt, từ từ cất bước ly khai cục trưá»ng.

Nắng như thiêu, đốt khô máu trên mặt đưá»ng, trên xác và đầu lâu cá»§a ngưá»i và ngá»±a, biến nhanh những bá»™ phận đó thành những vật thể nám sạm quái dị.

Trong thoáng mắt, Lệ Tuyệt Linh đã khuất dạng giữa cánh đồng bao la hoang vắng. Thái dương bắt đầu chệch xuống hướng tây, nắng vẫn gay gắt như thưá»ng, dưới cÆ¡n nắng lá»­a Ä‘á», Lệ Tuyệt Linh tiến bước Ä‘á»u Ä‘á»u. Tiến bước là má»™t cách nói, gã cho ngá»±a cất vó Ä‘á»u Ä‘á»u. Không lâu lắm, gã đã đến trấn Thất Hoè.

Sỡ dÄ© có cái tên trấn là Thất Hòe, vì nÆ¡i đây có bảy cây hòe, tàng cây liá»n lạc vá»›i nhau lại thành má»™t chiếc tán rá»™ng nhưng lại có bảy cái cán đứng cao. Tàng cây rậm rạp tượng trưng cho sá»± hưng thịnh không cần tương trợ.

Nhưng Lệ Tuyệt Linh không buồn nhìn ra bảy cây hòe đã trở thành huyá»n thoại tại địa phương đó. Gã lẳng lặng vượt qua bảy cây hòe thẳng đến cá»­a tòa tá»­u lầu Tân Cúc.

Bốn ngưá»i trong tá»­u lầu chạy ra nghinh tiếp khách, nhưng tất cả Ä‘á»u rùng mình trước ánh mắt sắc lạnh cá»§a gã, bốn gã không hẹn mà cùng nhau lui vào quán. Lệ Tuyệt Linh dừng ngá»±a trước cá»­a chỠđợi.

Không lâu lắm nÆ¡i khúc quanh cá»§a con đưá»ng trước mặt má»™t bá»n mưá»i ngưá»i xuất hiện. Ngưá»i nào cÅ©ng có vẻ kiêu hãnh ngạo nghá»… trông dáng hình giống như hạng võ sư cá»§a những danh gia thế tá»™c được nuôi dưỡng thành má»™t thá»±c lá»±c hầu hống hách vá»›i dân lành. Bá»n đó á»§ng há»™ má»™t công tá»­ mặt tô phấn tóc ướp dầu, phấn tô tá»±a tưá»ng vôi, dầu ướp như trét sÆ¡n. Vị công tá»­ đó còn nhá» tuổi miệng luôn luôn Ä‘iểm nụ cưá»i mãn nguyện.

Äoàn ngưá»i Ä‘i tá»›i , Lệ Tuyệt Linh hiểu con mồi cá»§a gã đã đến rồi. Con mồi đó là con trai cá»§a NgÅ© Trá»ng Quyá»n, má»™t thổ hào ở thị trấn Thất Hòe.

Äoàn ngưá»i vừa Ä‘i tá»›i vừa cưá»i nói nghinh ngang không kiêng nể ai cả. HỠđến trước cá»­a Tân Cúc tá»­u lầu. Há» không muốn nhìn qua Lệ Tuyệt Linh cạnh đó, há» ngả ngá»›n bước vào quán. Nhưng há» vừa bước qua cánh cá»­a, má»™t ánh chá»›p bốc lên, khí lạnh bốc rợn ngưá»i.

Vị công tá»­ mặt phấn tóc dầu không kịp kêu lên má»™t tiếng, chiếc đầu rá»i khá»i cô?

bật Ä‘i mang theo nụ cưá»i mãn nguyện cá»§a kẻ tưởng mình sanh ra là để cho ngưá»i Ä‘á»i vâng phục và má»i ý muốn là má»™t cái lịnh.

Sá»± tình diá»…n biến đột ngá»™t quá. Bao nhiêu võ sư bao quanh hắn kinh hãi sững ngưá»i chưa kịp quan sát để tìm hiểu nguyên nhân, thì Lệ Tuyệt Linh đã lặng lẽ rá»i ngôi tá»­u lâu, khi há» tỉnh hồn lại thì gã đã Ä‘i khá»i thị trấn rồi.

Thái dương dần dần chệch xuống phương Tây, gió chiá»u bắt đầu cuốn vá», quét cái nóng oi bức cá»§a ngày dài Ä‘em thoải mái cho ngưá»i dân vùng nhiệt đới. Nhưng ngồi trên mình ngá»±a Lệ Tuyệt Linh không có cảm giác thoải mái do gió mang vá», mồ hôi vẫn đượm ướt cả thân thể.

Không thoải mái vì cái mát, gã cÅ©ng chẳng khó chịu vì cái nóng, gương mặt lầm lầm lỳ lỳ, mặc ngá»±a cất vó Ä‘á»u Ä‘á»u, gã suy tư vá» việc gã làm trong chốc lát nữa đây !

Phải, gã còn một việc phải làm, việc thứ ba trong ngày naỵ Gã cương quyết làm xong việc đó trong ngày, không thể để qua ngày mai được !

Cái nghá» làm ăn cá»§a gã mà ! Sanh ý hôm nay gồm ba việc, thì hai đã xong rồi, đó là kết liá»…u tánh mạng há» Tiá»n vùng Nam SÆ¡n và diệt trừ công tá»­ há» NgÅ©. Còn lại việc sau cùng, để làm cái việc này, gã phải vượt độ bảy mươi dặm đưá»ng nữa.

Bằng má»i giá gã phải làm tròn sá»± á»§y thác cá»§a ngưá»i, có vậy má»›i gây uy tính, có vậy sanh ý má»›i vững bá»n.

Khách giang hồ tặng gã cái danh hiệu Diêm La Äao, thanh Sanh Tá»­ Kiá»u chá»›p lên là lịnh Diêm La Vương ban ra cho câu hồn sứ giả thi hành. Thá»­ há»i có ai thoát chết vá»›i câu hồn sứ giả được chăng ?

Äối vá»›i việc thứ ba, gã thận trá»ng hÆ¡n, bởi đối tượng là má»™t tay trên mức tầm thưá»ng. Hắn là má»™t ngưá»i có thể nói là ghê gá»›m lắm. Rất có thể gã sa vào cạm bẫy lắm.

Má»™t khắc thá»i gian sau gã đến má»™t cái ngõ. NÆ¡i đó có má»™t ngôi nhà cô quạnh, quanh nhà cá» má»c lan tràn, cây cao cây thấp chen chúc không đúng lối. Má»™t khung cảnh hoang vắng lạ lùng !

Lệ Tuyệt Linh xuống ngá»±a, nhanh chân tiến đến trước ngôi nhà. Không cất tiếng gá»i mà tung chân đá bay cánh cá»­a bằng bạch má»™c. Cá»­a vỡ thành năm bảy mảnh.

Äoạn gã nép mình qua má»™t bên. Bên trong cá»­a, có tiếng cưá»i lạnh vá»ng ra rồi má»™t mồi lá»­a bật lên, mồi lá»­a bắt sang ngá»n đèn nhá». Ãnh đèn nhá» má» không đủ soi sáng cảnh âm u trong ngôi nhà.

Tiếp theo má»™t giá»ng nói trầm vang lên:

- Ta chá» các hạ đã lâu lắm rồi ! Äã đến thì má»i vào.

Lệ Tuyệt Linh ngang nhiên bước qua cửa. Bên trong đồ vật bày biện rất đơn giản.

ÄÆ¡n giản đến chẳng có gì ngoài má»™t chiếc bàn bằng gá»— tạp, trên bàn có ngá»n đèn nho?

chập chá»n theo từng cÆ¡n gió thoảng qua làm cảnh vật lung linh mỠảo.

NÆ¡i góc nhà, má»™t ngưá»i Ä‘ang hướng mặt ra cá»­a, thân vóc ốm cao, vận chiếc áo màu vàng chá»›p sáng. Gương mặt y Ä‘en dài như mặt ngá»±a, cÅ©ng lạnh lùng, cÅ©ng tàn khốc.

Hai gương mặt lạnh đối chiếu nhau.

Nhưng ngưá»i trong nhà lá»™ vẻ ngạc nhiên, há»i:

- Các hạ là ai ? Nếu tại hạ Ä‘oán không lầm, thì các hạ chẳng phải là thuá»™c hạ cá»§a ÄÆ¡n Quan Môn?

Lệ Tuyệt Linh buông thõng:

- Không sai !

Rồi gã há»i lại:

- Ngươi là Mạnh Ngạn ?

Ngưá»i trong nhà gật đầu :

- Kim Sam Khách Mạnh Ngạn ! Còn ngươi là ngưá»i cá»§a môn phái nào ?

Lệ Tuyệt Linh bĩu môi:

- Há»i làm chi Ä‘iá»u đó ? Bây giá» tốt hÆ¡n nên Ä‘i ngay vào vấn Ä‘á»! Mạnh Ngạn !

Hôm nay ta đến đây vì chiếc rương Miêu Nhãn Ngá»c !

Mạnh Ngạn trầm giá»ng:

- Ngươi muốn chiếc rương ngá»c ? Bằng vào đâu mà ngươi nuôi vá»ng tưởng ?

Lệ Tuyệt Linh quắc mắt bắn tinh quanh chớp chớp:

- Bằng vào sá»± á»§y thác cá»§a Lâu Tá»­ Nghiên, chưởng môn nhân ÄÆ¡n Quan Môn !

Như vậy đủ chưa ?

Mạnh Ngạn xì một tiếng :

- Cả Lâu Tá»­ Nghiên cÅ©ng không có mÆ¡ vá»ng chiếm Ä‘oạt chiếc rương thì còn á»§y thác được cho ai ?

Lệ Tuyệt Linh trầm ngâm một chút:

- Chiếc rương Miêu Nhãn Ngá»c đó do chính Lâu Tá»­ Nghiên cướp Ä‘oạt tại Tây Cương, từ nÆ¡i tay Phi Vương cống hiến triá»u đình...

Mạnh Ngạn chận lá»i:

- Äừng quên là có ta tham gia kế hoạch và cÅ©ng tham gia hành động luôn.

Lệ Tuyệt Linh lắc đầu:

- Song ngươi lại muốn chiếm hưởng một mình, ngươi mang chiếc rương trốn tránh tận phương xa, không chịu chia phần cho Lâu Tử Nghiên.

Mạnh Ngạn cưá»i mỉm:

- Lỗi tại Lâu Tử Nghiên! Tại sao y hạ độc thủ trước chứ ?

Nhá»› lại việc xưa, Mạnh Ngạn căm há»n trầm giá»ng tiếp:

- Có bảy ngưá»i tất cả, sáu là môn hạ ÄÆ¡n Quan Môn, ngưá»i thứ bảy là tạ DÄ© nhiên Lâu Tá»­ Nghiên cÅ©ng có mặc trong số đó. Cướp rương ngá»c rồi, chúng định dụ ta vào má»™t tá»­ cốc, giết ta để hưởng trá»n vẹn số ngá»c. Ta đâu có thể khoanh tay chá» chúng hạ thá»§ Ä‘oạn! Ta phải có biện pháp đối phó chứ !

Lệ Tuyệt Linh lạnh lùng:

- Các ngươi làm sao với nhau ngày trước ta không cần biết đến, ta chỉ hiểu là hôm nay, ta có nhận một sự ủy thác và ta phải làm tròn sự ủy thác đó.

Gã cao giá»ng tiếp:

- Mạnh Ngạn, Lâu Tá»­ Nghiên nhá» ta lấy lại rương ngá»c. Ta gặp ngươi rồi, bằng má»i giá ta phải lấy cho kỳ được chiếc rương ngá»c.

Mạnh Ngạn cưá»i vang:

- Bằng hữu Æ¡i! Äừng tưởng Mạnh Ngạn này là kẻ dá»… uy hiếp ! Bằng hữu đã lầm!

Chẳng lẽ vì má»™t vài lá»i nói cá»§a bằng hữu rồi ta cung cung kính kính hiến dâng?Không!

Äá»i không có tiện nghi cho má»™t số ngưá»i như vậy đâu !

Lệ Tuyệt Linh nhướng cao đôi mày rậm gằn từng tiếng:

-Ta thì nghĩ khác! Với ta, bắt buộc phải có tiện nghi đó !

Mạnh Ngạn trừng mắt:

- Nếu ta không trao rương ngá»c ?

Lệ Tuyệt Linh bước tá»›i má»™t bước rồi thêm má»™t bước nữa. Thanh Ä‘ao hoành ngang trước ngá»±c. Nhìn Mạnh Ngạn, gã Ä‘iá»m nhiên thốt:

- Rất giản đơn! Trao rương ngá»c là ngươi chấp nhận cái đạo lý vật mất ngưá»i còn.

Không trao là vật và ngưá»i cÅ©ng không còn luôn!

Mạnh Ngạn hừ một tiếng:

- Ngươi lầm! Chắc ngươi chưa hiểu rõ đối tượng của ngươi là ai ?

Lệ Tuyệt Linh bỉu môi:

- Ngươi cũng thế, ngươi không lượng đúng giá trị của đối tượng!

Mạnh Ngạn hét lớn:

- Cái giá trị của ngươi như thế nào hả. Bất quá ngươi là tay sai của Lâu Tử Nghiên.

Ngươi bằng lòng đổ máu để đánh đổi má»™t số tiá»n do há» Lâu bố thí chứ danh vá»ng chi đó mà hòng khoa trương? Má»™t tên chó săn không hÆ¡n không kém !

Lệ Tuyệt Linh mỉm cưá»i:

- Ngươi biết thanh Ä‘ao này tên chi chăng? Nói ra cho ngươi nghe cÅ©ng chẳng quan hệ gì, khách giang hồi quen gá»i nó là Sanh Tá»­ Kiá»u đó.

Mạnh Ngạn giật mình như chạm phải điện, y lùi lại một bước, trố mắt nhìn đối phương, lâu lắm y mới thở ra một hơi dài:

- Ngươi là Diêm La Äao Lệ Tuyệt Linh ?

Lệ Tuyệt Linh trầm gương mặt quát:

- Chiếc rương đâu trao ra đây ?

Nuốt nước bá»t đánh á»±c má»™t tiếng. Mạnh Ngạn lá»™ vẻ khó khăn trầm ngâm má»™t chút rồi kêu lên :

- Khinh ngưá»i làm chi quá lắm vậy Lệ bằng hữu ?

Lệ Tuyệt Linh vắn tắt:

- Trao hay không nói cho ta biết ?

Mạnh Ngạn nghiến răng:

- Như thế này nhé, chúng ta thương lượng vá»›i nhau chia hai số ngá»c. Bất quá Lâu Tá»­ Nghiên cÅ©ng chỉ trả công cho ngươi bao nhiêu đó thôi! Làm gì hÆ¡n nổi !

Lệ Tuyệt Linh Ä‘iá»m nhiên:

- Äúng vậy! Nhưng ta đã đáp ứng vá»›i y trước. Ngươi là kẻ đến sau, ta phải giữ chữ tín! Ta phải giữ đạo nghÄ©a! Dù ngươi đỠnghị má»™t số cao hÆ¡n cÅ©ng muá»™n mất rồi, không thể đặt thành vấn đỠnữa !

Mạnh Ngạn dùng giá»ng dịu cố thuyết phục, hy vá»ng Lệ Tuyệt Linh thông cảm, thay đổi chá»§ ý.

Song Lệ Tuyệt Linh vẫn lắc đầu, cả giục:

- Phải biết, ta không có nhiá»u thì giỠđâu nhe.

Mạnh Ngạn thở dài:

- Bằng hữu khinh ngưá»i thái quá! Ta biết ngươi là má»™t tay khó chÆ¡i lắm, nên bằng lòng hạ mình thương lượng vá»›i ngươi. Tuy nhiên, đừng vá»™i tưởng ta là con ngưá»i dá»… uy hiếp.

Bỗng y quát:

- Äốt đèn lên !

Liá»n theo đó, hai cánh cá»­a hông hai bên tả hữu mở ra, sau má»—i cánh cá»­a có hai ngưá»i, cả bốn Ä‘á»u tiến vào gian giữa. Hai ngưá»i bên tả, má»™t là lão nhân ốm gầy như que cÅ©i, má»™t có dáng dấp nho sinh, ba chòm râu dài buông tá»›i ngá»±c. Hai ngưá»i bên hữu, má»™t có vẻ thô bạo, vóc lùn, còn ngưá»i kia rất anh tuấn, phong lưu mày Ä‘en, mặt trắng, phảng phất má»™t mỹ nam tá»­.

Há» vừa vào đến nÆ¡i là chiếm vị trí ưu thế, tất cả Ä‘á»u âm thầm, ẩn ước vẻ tàn khốc.

Lệ Tuyệt Linh mỉm cưá»i:

- Chả trách ngươi ương ngạnh! Thì ra có sự mai phục nơi đây! Thì ra ngươi có viện thủ.

Mạnh Ngạn bĩu môi:

- Äáng lý ngươi nên dá»± liệu Ä‘iá»u đó trước khi đến đây!

Lệ Tuyệt Linh vuốt chuôi đao gật đầu đáp:

- Có chứ, ta có dá»± liệu như vậy. Bởi nếu không có hậu thuẫn thì khi nào ngươi dám phá»ng tay trên Lâu Tá»­ Nghên. Ngươi thừa hiểu trước sau gì lão cÅ©ng tìm đến ngươi mà. Song vá»›i số viện thá»§ cá»§a ngươi thì đừng mong ta đổi ý, ta nhắc lại má»™t lượt nữa. Vật mất, ngưá»i còn hay ngưá»i mất vật cÅ©ng mất luôn?

Mạnh Ngạn trầm ngâm một chút:

- Ngươi nhất định không chấp nhận đỠnghị của ta ?

Lệ Tuyệt Linh lắc đầu:

- Äừng nói nhiá»u!

Äoạn đảo mắt nhìn quanh, gã cao giá»ng tiếp:

- Các vị xưng tên đi !

Nho sinh có râu dài cưá»i nhẹ:

- Ngươi tưởng bất cứ ai cũng run sợ trước mặt ngươi rồi không dám xưng tên à, Lê.

Tuyệt Linh ! Ta công nhận ngươi là tay khá, song bá»n ta xem ngươi rất thưá»ng!

Lệ Tuyệt Linh gật đầu:

-Thế thì bằng hữu cho biết quý danh!

Nho Sinh đáp:

- Tam Bá»™ Äoạt Phách Châu Thanh.

Bên cạnh Châu Thanh, lão nhân ốm gầy cất tiếng khàn khàn:

- Lệ Tuyệt Linh đến Äại Câu Trảo Ngụy Bằng mà ngươi cÅ©ng không nhận ra nữa à ?

Lệ Tuyệt Linh âm trầm thốt:

- Hay quá, thế ra hai vị là Kim Ưng trong Ưng Bảo.

Äại Câu Trảo Ngụy Bằng bật cưá»i ha hả :

- Khá đó! Diêm La Äao cÅ©ng biết được là trong Ưng Bảo có Kim Ưng, đáng khen lắm.

Ưng Bảo nằm tại biên giới phía bắc hạt Giang Tây, trên chốn giang hồ ai chẳng biết.

Lệ Tuyệt Linh bật cưá»i nói:

- Ưng Bảo không đáng giá một lạng bạc.

Tam Bộ Phách Châu Thanh giận xám mặt quát lớn:

- Lão Ngụy, chúng ta còn chỠgì nữa ?

Lệ Tuyết Linh gật đầu:

- Phải đó, chúng ta không nên để mất thì giá», cứ vào Ä‘i.

Äại Câu Trảo Ngụy Bằng trầm giá»ng:

- Ngươi dám thách?

Lệ Tuyết Linh bĩu môi:

- Ãt nhất đối vá»›i bá»n các ngươi.

Ba chòm râu dài rung rinh, hai hàm răng rít ken két, Châu Thanh gằn từng tiếng:

- Ngươi nhá» gặp nhiá»u may mắn mà thành danh rồi tưởng mình là vô địch trong thiên hạ. Những kẻ như ngươi bất cứ ai trong võ lâm cÅ©ng có bổn phận diệt trừ đê?

thanh lá»c gà vá»›i phụng. Äêm nay, ngươi có chết Ä‘i cÅ©ng không oan mạng chút nào!

Äại Câu Trảo phụ há»a:

- Phải đó! Võ lâm là vưá»n hoa đẹp, không thể để cho ngươi náo loạn.

Lệ Tuyệt Linh Ä‘iá»m nhiên:

- Thế các ngươi là những nhân vật xứng đángsao? Các ngươi là những kẻ đại tôn sá»­ Thi tổ ná»n võ há»c? Nhưng hiện nay ai đầy nghÄ©a khí ? Theo ta nhận thấy các ngươi là má»™t phưá»ng khảo khấu, má»™t bá»n cẩu tặc, lại vá»ng tưởng trở thành lãnh tụ võ lâm.

Nếu có cuá»™c thanh trừng thì chính các ngươi má»›i là cái chính đáng. Cho các ngươi biết, mấy ngưá»i các ngươi không trị giá đến ná»­a đồng tiá»n.

Äại Câu Trảo Ngụy Bằng quắc mắt đỠngầu:

- Ngươi muốn chết, ta thành toàn cho ngươi !

Lệ Tuyết Linh hừ một tiếng:

- Máu của ngươi không xứng đáng làm bẩn đao ta!

Vung tay lên Ngụy Bằng rút chiếc câu trảo giắt nÆ¡i lưng, chiếc câu trảo chá»›p sáng ngá»i, nÆ¡i má»™t đầu có năm móc nhá»n sắc bén.

VÅ© khí đó giống như quá»· trảo, cán dài ná»­a thước ,má»™t đưá»ng dây cá»™t nÆ¡i đầu cán, đầu dây khác dính nÆ¡i cổ taỵ ÄÆ°á»ng dây đó dùng thu phóng lúc đánh rá»™ng, khi đánh hẹp thì dùng tàn cán.

Lệ Tuyệt Linh trầm tĩnh như núi, lạnh lùng bảo:

- Cứ vào đi!

Ngụy Bằng hét:

- Ta thỠkhông giết được ngươi trong đêm nay ta chẳng mang hỠNgụy nữa.

Lệ Tuyệt Linh gật đầu:

- Cứ động thủ rồi muốn đầu thai vỠhỠnào, tùy thích mà đầu thai, ta không ngăn trở đâu!

Ngụy Bằng chưa kịp tấn công, Châu Thanh đã lướt tá»›i ống tay áo đã phất lên, đồng thá»i chÄ©a thẳng năm ngón tay hữu sang đối phương cùng má»™t lúc đánh vào ba bô.

thượng trung ha.

Châu Thanh xuất thá»§ nhanh Lệ Tuyệt Linh còn nhanh hÆ¡n. Châu Thanh vừa nhích động thân hình, thanh Sanh Tá»­ Kiá»u đã ra khá»i vá» và chá»›p lên, đưá»ng Ä‘ao đã đến gần mặt Châu Thanh mà thế công cá»§a lão vừa má»›i Ä‘i được ná»­a tầm.

Rú lên má»™t tiếng Châu Thanh lùi lại. Chiếc câu trảo cá»§a Ngụy Bằng đã bay ra ngăn chặn Lệ Tuyết Linh. Äồng thá»i Kim Sam Khách Mạnh Ngạn xuất chưởng như Ä‘ao, trong khoảnh khắc lão đánh ra bảy chưởng lợi hại như bảy mươi bảy đưá»ng Ä‘ao.

Lệ Tuyệt Linh cầm chắc Ä‘uôi Ä‘ao vung lên vù vù, Ä‘ao như má»c cánh mà bay tung hoành, Ä‘ao quét không khí bật thành những tiếng kêu rẹt rẹt, Ä‘ao tá»›i đâu, ngưá»i tá»›i đó lên như xuống, xuống như lên, tiến thoái tràn lách nhanh hÆ¡n Ä‘iện chá»›p.

Äao pháp và thân pháp thật tuyệt vá»i.

Hào quang tá»a rá»™ng, ngưá»i ẩn trong ánh đáo xoay tròn tròn, như má»™t quả cầu ánh sáng nhồi lên đáp xuống.

Bá»—ng má»™t tiếng coong vang lên, ngân dài ,Ngụy Bằng buông tay nhảy lùi vá» góc phòng, còn Mạnh Ngạn lao ngưá»i sát mặt đất tràn ra ngoài, má»™t mảnh áo đứt lìa rá»›t xuống đất.

Liá»n theo đó thanh niên anh tuấn đâm kiếm xuống, cái đích chính là Lệ Tuyệt Linh, chàng Ä‘ang sà ngưá»i định vá»t ra ngoài vòng vây rồi từ bên ngoài công vào trở lại.

Chàng thấy kịp nhát kiếm đó, lăn mình né tránh. Tiếp theo luôn, thanh niên anh tuấn lập tức biến chiêu dùng thanh kiếm vừa má»ng vừa nhá» lại vừa bén lưỡi, nhá»n mÅ©i, đánh ra cùng má»™t lúc mưá»i hai nhát.

Nhưng, Lệ Tuyệt Linh đã vung thanh Sanh Tá»­ Kiá»u loang loáng như trốc lốc ngăn chặn mưá»i hai nhát kiếm. Má»™t loạt tiếng soang soảng vang lên, Ä‘ao chạm kiếm mấy lượt, đánh bật kiếm trở vá», thế công cá»§a thanh kiếm bị hoá giải dá»… dàng.

Lệ Tuyệt Linh kêu lên:

- Thư Hùng Kiếm Phan Tuấn.

Thanh niên anh tuấn đó đúng là Thư Hùng Kiếm Phan Tuấn, má»™t trong mưá»i nhân vật lập thành Thập Toàn phái, kiếm pháp cá»§a hắn đã đạt đến mức độ tinh vi, vá»›i tài nghệ đó, hắn được giang hồ liệt vào hàng nhất nhì trong võ lâm hiện tại.

Khi Lệ Tuyệt Linh buông dứt câu nói thì má»™t bóng xanh lao vút đến, nhanh đến độ mắt thưá»ng không nhận ra ngưá»i. Chưởng ánh rợp không gian, chưởng hình như chiếu sáng và chưởng pháp có cái tên là Äại Tá»a Cốt cá»§a ná»™i gia chánh tông.

Lệ Tuyệt Linh bÄ©u môi, nhận ra chính là Tam Bá»™ Äoạt Phách Châu Thanh, đã bi.

chàng bức thoái đầu tiên. Tuy nhiên, chàng cÅ©ng nhìn nhận y là má»™t tay khá, song khá vá»›i ai, chứ chàng thì vẫn xem thưá»ng.

Chàng không lùi, không né tránh lại tiến lên, vung thanh Sanh Tá»­ Kiá»u tạo thành má»™t vầng lam quang, bao bá»c toàn thân. Vầng lam quang như kết hợp bởi những qua?

cầu nhá», những quả cầu đó vừa xoay tròn vừa di động quanh chúng. Lệ Tuyệt Linh Ä‘ang sá»­ dụng má»™t chiêu trong tuyệt há»c cá»§a chàng, Lục Sát Ä‘ao pháp.

Chiêu này là chiêu thứ hai tên Luân Hồi, còn chiêu thứ nhất đã được sử dụng vừa rồi tên là Phản Chiếu. Chàng đã dùng chiêu Phản Chiếu đối phó với Thư Hùng Kiếm Phan Tuấn vừa qua.

Dùng chiêu Luân Hồi ngăn chặn Châu Thanh xong, chàng đánh tiếp chiêu Äầu Thế, cÅ©ng có ngưá»i gá»i chiêu này là Äầu Thai.

Vầng lam quang Ä‘ang tròn, vụt biến thành dài bắn tá»›i Châu Thanh. Châu Thanh kinh hãi vì không lùi được, không né qua tả hữu được, bắt buá»™c phải tung mình lên cao thật cao, thật nhanh. Nhưng nóc nhà cao có hạn, đầu y chạm vào rưá»ng cây ngói vỡ đô?

rổn rảng, y bị bật dá»™i trở xuống ná»n, đầu xuống trước, má»™t ánh sáng xanh loé lên, chiếc đầu cá»§a Châu Thanh nát bấy, máu từ cổ phá»t ra bắn tung tóe ra bốn phía.

Äại Câu Trảo Ngụy Bằng xanh mặt, vung vÅ© khí lướt tá»›i hét to:

- Súc sanh tàn độc cá»±c độ. Ta quyết liá»u mạng vá»›i ngươi đêm nay.

Lệ Tuyệt Linh không buồn đáp ná»­a tiếng, không cần giở đến tuyệt kỹ, chỉ dùng má»™t Ä‘ao pháp thông thưá»ng ngang nhiên ứng chiến.

Tuy là Ä‘ao pháp tầm thưá»ng, nhưng chàng đánh ra đủ má»™t trăm bảy mươi đưá»ng, chiêu nào cÅ©ng được xuất phát vá»›i tốc độ thần sầu quá»· khốc. Äao quang chá»›p chá»›p khắp nÆ¡i, nÆ¡i nào có ánh Ä‘ao là có bóng ngưá»i. Äao và ngưá»i hợp nhất, luôn luôn bức Ngụy Bằng có thoái mà không có tiến nổi ná»­a bước.

Äúng lúc đó Phan Tuấn vào cuá»™c vá»›i đôi kiếm thư hùng má»™t dài má»™t ngắn, dài đánh rá»™ng, ngắn đánh gần. Dài ngắn giao chuyển tại thành những mắc cá»­i bao trùm Lê.

Tuyệt Linh.

Bá»—ng Lệ Tuyệt Linh xoay mình nhanh và mạnh đến độ rít gió kêu má»™t tiếng vù, lạng thanh Ä‘ao sát mặt đất, rồi từ phía dưới vá»t thẳng lên, đưá»ng Ä‘ao chẻ hai đạo kiếm quang cá»§a đôi thư hùng kiếm, lúc đó hiệp lại thành má»™t.

Gần như đồng thá»i vá»›i ánh Ä‘ao chá»›p, má»™t tiếng sá»at vang lên, rất khẽ, hông áo Phan Tuấn bị rá»c tét, làn da tét luôn, máu đổ vẽ thành má»™t vệt dài. Phan Tuấn rú má»™t tiếng cấp tốc lùi lại.

Không chậm trá»…, Lệ Tuyết Linh hoành tay đánh thốc chuôi Ä‘ao theo, trúng miệng Phan Tuấn, mấy chiếc răng vỡ vụn, máu từ miệng vá»t ra, cuốn tuôn rÆ¡i xuống đất, Phan Tuấn ngã nhào...

Äến lúc này, ngưá»i lùn má»›i vào cuá»™c, con ngưá»i hắn thô bạo cá»­ động lên xuống trông như con hổ di chuyển.

Cái thế đánh cá»§a y chỉ có lợi hại khi thế công đánh từ dưới lên trên hay là từ trên phá»§ xuống, chứ thân vóc đó mà tấn công ngang qua, thì cầm như đưa xác cho ngưá»i ta mặc tình xá»­ trí.

Cho nên sau phút dây đắn đo ,vào cuộc rồi thì y tung mình lên rồi từ trên đổ ập xuống.

Lệ Tuyệt Linh xuất phát chiêu thứ tư trong Lục Sát đao pháp, có tên là Lạc Trẫn, chàng không cần nhìn theo kẻ chiến bại nữa, mà cũng chẳng lưu tâm đến kẻ vừa tham gia, thản nhiên đảo cánh tay lấy thế thuận, chĩa mũi đao thẳng lên.

Äà xuống cá»§a ngưá»i lùn, vá»›i trá»ng lượng tăng gia đó, phải là nhanh nếu y xuống luôn, thì thay vì chụp ngưá»i, y lại vướng mÅ©i Ä‘ao. Lập tức, y thu tay vá», biến tư thế lá»™n ngưá»i ná»­a vòng, vá»t trở lên, lạng mình tấn công vào hông Lệ Tuyệt Linh.

Äồng thá»i gian, Kim Sam Khách Mạnh Ngạn nhập ná»™i sát vào bên cạnh Lệ Tuyệt Linh. VÅ© khí cá»§a lão là Chiếc Thiên Lăng chùy, đứng hàng bá đạo trong võ há»c Lệ Tuyệt Linh không há» nao núng. Tay hữu cầm Ä‘ao phóng ra ngăn chặn Mạnh Ngạn, tay tả co lại tung má»™t chưởng thần tốc sang ngưá»i lùn.

Mạnh Ngạn vận công lá»±c vung chùy nghinh đón thanh Ä‘ao. Bên kia ngưá»i lùn cắn răng chụp bàn tay do Lệ Tuyệt Linh bắn tá»›i.

Rắc! Rắc !

Cổ tay ngưá»i lùn gẫy lá»i, nằm má»™ng y cÅ©ng chẳng ngỠđược phóng ra chiêu chưởng đó Lệ Tuyết Linh dụng ná»™i lá»±c chí cương chí thuần, Vi Äà Lá»±c.



Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này:

Tài sản của meongo75

  #2  
Old 26-04-2008, 07:05 AM
meongo75's Avatar
meongo75 meongo75 is offline
Nghịch Thiên Quá»· Äế
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Ha Long
Bài gởi: 419
Thá»i gian online: 1 ngày 8 giá» 29 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 1 Post
Hồi 2

Hương trá»i sắc nước

Lệ Tuyệt Linh dừng chân tại chỗ.
Chàng dừng chân rất ung dung, không há» tá» vẻ ngạc nhiên, như tá»± ý bá» quên vật dừng lại chứ chẳng vì tràng cưá»i đó. Rồi chàng từ từ ngẩng đầu lên thong thả đưa ánh mắt hướng vá» nÆ¡i xuất phát ra tiếng cưá»i. Tuy vậy, bên trong chàng đã giá»›i bị chu đáo, từng đưá»ng gân căng thẳng, từng thá»› thịt nổi vồng.

NÆ¡i phía tả trong má»™t góc hình tam giác, má»™t ngưá»i Ä‘ang ngồi trên xà nhà, hai chân buông thá»ng. Dù nÆ¡i đó thiếu ánh sáng, Lệ Tuyệt Linh cÅ©ng nhận ra bóng ngưá»i nhá» thó yểu Ä‘iệu, bóng đó hẳn là má»™t nữ nhân.

Nàng vận y phục màu Ä‘en, nÆ¡i đầu có vuông khăn bá»c tóc cho gá»n, đôi giày cÅ©ng nhá», khăn và giày Ä‘á»u Ä‘en.

Giá»ng cưá»i đó đúng là giá»ng mÅ©i. Phàm cưá»i hay nói bằng giá»ng mÅ©i, là có ý ngạo nghá»… rồi. Như vậy, nữ nhân xuất hiện chẳng phải vá»›i thiện ý! Huống chi, bất cứ sá»± xuất hiện nào trong trưá»ng hợp này Ä‘á»u không hàm ẩn má»™t thiện ý. Nhất là kẻ đó lại là má»™t nữ nhân ở ngay tại hiện trưá»ng đẫm máu này. Sá»± xuất hiện đó chứng minh là sá»± việc gì đó sẽ phải phát sinh, chắc chắn bất lợi cho chàng.

Chàng lạnh lùng há»i:

-Trong khung cảnh máu hồng loang đổ tang tóc phá»§ trùm này, cô nương vẫn cưá»i được sao ?

Nữ nhân từ trong bóng tối, thay vì đáp, lại thốt ngoài câu há»i cá»§a chàng:

-Trá»i sanh ra các hạ, chẳng lẽ chỉ để cho các hạ làm có má»—i cái việc giết ngưá»i thôi à ? Chẳng lẽ các hạ khát máu thành tánh rồi ư ?

Lệ Tuyệt Linh ước đóan hẳn là nữ nhân phải đẹp. Nếu là đẹp thì sao ? Chẳng lẽ chàng không nỡ tàn khốc với giai nhân sao ?

Chàng khoát tay bảo:

-Việc cá»§a nam nhân, tùy nam nhân giải quyết. Nữ nhân nên tránh xa, đừng bao giá» nghiêng tai ghé mắt vào. Huống chi, bình sanh tại hạ không thích tiếp xúc vá»›i nữ nhân. Äối vá»›i ngưá»i đẹp, tại hạ không muốn nổi nóng sợ mình hành động kém đẹp.

Nữ nhân cưá»i, giá»ng vẫn lạnh lùng như trước:

- Các hạ thật cuồng ngạo quá đó! Ai ngưá»i ta hàm hồ vá» Diêm La Äao, ngưá»i ta hoang mang vá» Sanh Tá»­ Kiá»u, chứ đối vá»›i ta thì mấy tiếng đó chẳng có giá trị gì cả.

Äừng có mà làm phách quá đáng, nếu không đúng chá»— thì chỉ tá»± tạo ra trò cưá»i cho thiên hạ mà thôi, Lệ công tá»­ à!

Lệ Tuyệt Linh tặc lưỡi:

-Vá»›i giá»ng lưỡi đó hẳn cô nương phải có oai vá»ng lá»›n lắm ?

Nữ nhân hừ một tiếng:

- Äiá»u duy nhất các hạ cần hiểu là các hạ chưa xứng đáng làm má»™t nhân vật đệ nhất trên giang hồ! Hãy cứ tá»± lo lấy mình, đừng tìm hiểu chi vá» ngưá»i khác cả. Không phải ai ai cÅ©ng Ä‘á»u hoảng sợ khi nghe Diêm La Äao.

Lệ Tuyệt Linh Ä‘i thẳng vào Ä‘á»:

- Cô nương là ai ? Tới nơi đây với mục đích gì ?

Nữ nhân đáp:

- Các hạ không há»i, ta cÅ©ng nói cho haỵ Ngưá»i luôn luôn hành sá»± quang minh, Thạch Nữ Bạch Liên Bình chính là ta.

Dù lạnh lùng, dù trầm tĩnh, Lệ Tuyệt Linh vẫn phải giật mình khi nghe đối phương xưng danh hiệu.

Nhưng chỉ má»™t thoáng thôi, chàng lấy lại vẻ bình thưá»ng buông tiến “ a†để chứng tá» là chàng không ngá» và cái Ä‘iá»u đáng ngá» lại rất đáng tiếc. Äáng tiếc cho nàng muốn làm chướng ngại vật và có thể là chàng bị bắt buá»™c phải san bằng chướng ngại vật đó.

Chàng tiếp:

- Thì ra cô nương là Bạch Liên Bình! Sao không ở lại Lưu Phương SÆ¡n cùng các sư huynh đệ trong Äại Châu phái mà tiêu dao tháng ngày, lại còn đến nÆ¡i đây làm chi vậy?

Bạch Liên Bình buông mình đáp xuống nhẹ nhàng như chiếc lá lìa cành.

Nàng đẹp quá, tất cả từ nÆ¡i nàng chỉ thấy toàn là má»™t màu Ä‘en, song phản chiếu từ dáng vẻ ấy má»™t nét đẹp toàn diện, lạnh lùng và sáng ngá»i như má»™t viên ngá»c sinh ra từ tuyết, long lanh và không tỳ vết.

Là Bạch Liên tất phải sản sinh ở ao hồ, Bạch Liên rá»i ao hồ là má»™t việc rất lạ, mà Bạch Liên lại xuất hiện nÆ¡i máu chảy thịt phÆ¡i lại là má»™t Ä‘iá»u lạ lùng hÆ¡n nữa!

Thần thái nàng biểu hiện một sự tàn khốc lạnh lùng, một âm trầm nham hiểm.

Nhìn nàng, ngưá»i ta không còn thấy cái sắc đẹp mê hồn mà chỉ thấy rợn mình vì cái lạnh lùng băng giá cá»§a nàng.

Một con rắn độc không hơn không kém.

Lệ Tuyệt Linh liếc thoáng qua nàng rồi trầm giá»ng thốt:

- Tại hạ từng nghe đến đại danh của cô nương song chừng như có một điểm không được rõ lắm. Hình như điểm đó làm cho tại hạ nghi ngỠđến cái hư danh của cô nương.

Bạch Liên Bình hững há» há»i:

- Äiểm gì ?

Lệ Tuyệt Linh tiếp lá»i:

- Nói là khuyết Ä‘iểm má»›i đúng hÆ¡n, giả như trên khuôn mặt ngây ngô đó cô nương dùng dao xe lên má»™t chữ thập thì Ä‘i đến đâu cô nương cÅ©ng sẽ khá»i xưng tên, thiên hạ nhìn vào vết xẹo là biết ngay cô nương là ai!

Không đợi Bạch Liên Bình kịp phát tác, chàng tiếp luôn:

- Cô nương là má»™t con rắn độc, vá»›i cái vết sẹo đó, ngưá»i ta kkông còn lầm cô nương ngoài thì mỹ miá»u diá»…m lệ nhưng bên trong lại tàn độc vô nhân đạo. Vá»›i chiếc sẹo đó, cái đại danh cá»§a cô nương má»›i phù hợp vá»›i thá»±c tế hÆ¡n.

Lạ thay, Bạch Liên Bình không giận ra mặt, nàng chỉ bĩu môi lộ sự khinh miệt:

- Ta biết các hạ nói thế chứ bên trong các hạ cố tâm tìm cách mua chuá»™c ta đó thôi ! Các hạ khích ta để cho ta cảm thấy các hạ là má»™t ngưá»i hùng rồi sẽ dâng tình cảm cho các hạ. Äúng là má»™t kẻ chẳng thức thá»i.

Lệ Tuyệt Linh lắc đầu, giá»ng lưỡi càng mÄ©a mai hÆ¡n:

- Không đâu cô nương! Dù cô nương có hiến dâng bao nhiêu cảm tình, chắc chắn tại hạ không dám gần cô nương đâu. Giả như tại hạ có thèm rõ dãi cũng chỉ đứng xa xa mà nhìn chớ chẳng có dám rớ tay vào, tại hạ chỉ có tâm lãnh mà thôi! Không dám bồi tiếp đâu cô nương ạ.

Mặt không Ä‘á», mắt không quắc lên giận dữ, Bạch Liên Bình vẫn thản nhiên đáp trả:

- Ta biết, các hạ dùng những từ đó hầu mong khích ná»™ được ta, nhưng lòng cá»§a ta trầm động vững như núi, không má»™t cÆ¡n bão nào làm dao động ná»—i. Các hạ đừng có ở đó nằm má»™ng giữa ban ngày. Lệ Tuyệt Linh, các hạ là má»™t con ngưá»i thô lá»— cá»™c cằn, bạo tàn hung ác, khốc liệt vô nhân đạo, ta chẳng hÆ¡i đâu Ä‘i tranh luận vá»›i các hạ vá» bản thân tạ Ta chẳng có thá»i gian để quanh co vá»›i hạng đồ tể chuyên hành nghá» mổ thịt chặt xương đồng loại như các hạ. Các hạ là má»™t tên Ä‘ao phá»§ đâm thuê chém mướn, có tư cách gì mà làm cho cô nương đây phải lưu ý chứ?

Nàng dừng lại một chút rồi tiếp:

- Äối vá»›i các hạ, chỉ có máu vì các hạ lấy máu đổi tiá»n, các hạ sống vì máu, cho máu, sống để gây đổ máu, máu càng đổ các hạ càng sống dai! Lệ Tuyệt Linh, ta thiệt là ghê tởm cái tên này! Con ngưá»i các hạ chẳng có giá trị gì hết, sống chi để mà vô vị thế hỡi!

Lệ Tuyệt Linh nhếch ná»­a vành môi, dồn má»™t nụ cưá»i lạnh ra má»™t bên khóe, khẽ lắc đôi vai:

- Còn cô nương, ngoài sự tàn độc và gian tham, cô nương có gì thú vị chứ ?

Bạch Liên Bình trầm giá»ng:

- Thật ra các hạ là má»™t tên ác quá»· chứ chẳng phải ngưá»i.

Lệ Tuyệt Linh trả miếng:

- Còn cô nương lại là một độc phụ không hơn không kém.

Bạch Liên Bình bắt đầu mất bình tĩnh:

- Có phải ngươi định khích nộ ta chăng ?

Lệ Tuyệt Linh hơi ưỡn ngực một chút:

- Giả như có việc đó thì sao, hở cô nương ?

Bạch Liên Bình cưá»i lạnh:

- Nếu ta mà nổi giận chắc chắn nhà ngươi phải hối hận.

Lệ Tuyệt Linh có vẻ đắn đo một chút:

- Nếu cô nương trách cứ tại sao tại hạ không tâng bốc cô nương như đã có má»™t số ngưá»i thiếu tư cách thì cô nương lầm rồi. Há» Lệ này chẳng có việc gì phải hối hận cả.

Huống chi những Ä‘iá»u tại hạ nói Ä‘á»u là sá»± thật, dẫu rằng cô nương là má»™t tuyệt đại giai nhân Ä‘i chăng nữa thì hai chữ Thạch Nữ cÅ©ng không gây nổi má»™t chút cảm hứng nào nÆ¡i tại hạ cả đó cô nương ạ.

Nói như thế, đương nhiên chàng thừa hiểu tại sao đối phương có cái danh hiệu là Thạch Nữ.

Äó là cái gì cứng rắn, đã tượng trưng cho sá»± quật cưá»ng, thà bể nát chứ chẳng há» hàng phục, đá là vô tình thì tá»± nó đã là vô tri vô giác rồi.

Nam, nếu là đá, thì cÅ©ng chẳng có chi là quá đáng, huống hồ là nữ! Nam dù vô tình, cái Ä‘iểm tàn độc vẫn nhá» so vá»›i nữ nhân, nữ nhân vô tình mà cá»™ng thêm lòng dạ nham hiểm tàn độc thì không biết thế nào mà tưởng tượng nổi. Ngưá»i Ä‘á»i gán cho nàng hai tiếng Thạch Nữ, Ä‘iá»u đó chứng minh con ngưá»i nàng là má»™t kẻ rất cay độc và rất khó đối phó.

Lệ Tuyệt Linh thừa hiểu song bất quá chàng muốn trêu ghẹo thá»­ xem con ngưá»i tá»± cao tá»± đại đó như thế nào, chàng toàn là dùng những từ khích ná»™ hay chê bai nữ nhân ná» má»™t cách thậm tệ coi như là má»™t cÆ¡ há»™i để dằn mặt nàng.

VỠphần Bạch Liên Bình thì đã đến lúc nàng phẫn nộ thực sự.

Nàng hừ má»™t tiếng gằn giá»ng:

- Tay đang nhúng trong chậu máu mà ngươi lại tưởng rằng mình là bậc chân tu ư?

Ai cho ngươi tấm cà sa để mà mong mượn lốt ? Hừ! Ngươi cứ tưởng mình là một thần tượng hay sao, ai thấy cũng phải bái phục, ngưỡng mộ ? Hãy tự soi gương vào mình đi, nhóc con ạ.

Lệ Tuyệt Linh co hai vai khẽ cưá»i khinh khỉnh:

- Nếu cô nương muốn bảo trì cái gương mặt đẹp đó thì ngay từ giây phút này hãy cút đi đừng để cho ta nhìn thấy, nếu không thì nó sẽ bị sưng lên tím bầm thì dạ xoa cũng chào thua đó nha.

Bạch Liên Bình xì một tiếng:

- Ngươi là má»™t kẻ Ä‘iên, ta chẳng có thá»i gian Ä‘i so Ä‘o vá»›i má»™t thằng Ä‘iên cả.

Lệ Tuyệt Linh tặc lưỡi:

- Chắc cô nương cho rằng mình tài ba xuất chúng lắm hử ?

Bạch Liên Bình lại xì một tiếng:

- HỠLệ ngươi nào phải kẻ bất khả xâm phạm ? Ngươi tưởng rằng ta ngán ngươi sao ?

Lệ Tuyệt Linh lắc đầu tỠvẻ thương hại:

- Cô nương chưa phải là đối thủ của tại hạ đâu. Hãy nên ý thức rõ rệt vỠtình thế, đừng lấy mộng làm thực, quên thực mà theo mộng.

Bạch Liên Bình cưá»i mỉa:

- Ta đến đây, là một bằng cớ chứng minh ta không xem ngươi ra cái quái gì cả.

Lệ Tuyệt Linh lại lắc đầu:

- Cô nương thật là khá» khạo quá Ä‘i thôi. Cô tưởng ta không nhìn thấy được tâm ý cá»§a cô sao ? Thoạt tiên cô đến đây chỉ muốn làm má»™t kẻ ngư phá»§ chá»±c chá» tìm lợi sau cuá»™c tranh chấp ngao cò. Nhưng sá»± việc diá»…n tiến không thuận lợi theo niá»m ước muốn cá»§a cô nên bắt buá»™c cô nương phải xuất hiện để mong vá»›t vát được phần nào. Thà là cô nương tá»± nhận mình là kẻ Ä‘i xin thì may ra tại hạ đây dá»… dãi mà bố thí cho cô nương má»™t vài phân lượng.

Bạch Liên Bình không đợi nghe nói hết đã giận dữ ngắt lá»i mắng:

- Ngươi đúng là tên cẩu trệ! Ngươi mất hết nhân cách rồi nên mới dùng ngôn ngữ của lòai súc vật.

Lệ Tuyệt Linh bỉu môi:

- Äừng có làm cao vô ích. Muốn kiếm chác thì cứ nói thẳng ra Ä‘i:

Thay vì nổi giận tiếp Bạch Liên Bình buông gá»n, gần như trắng trợn:

- Tự nhiên Lệ Tuyệt Linh hất mặt lên một chút:

- Bằng vào đâu ?

- Ta phải có một điểm tựa nào đó mới dám chia phần với các hạ chứ, rồi các hạsẽ thấy. Song ít nhất các hạ cũng phải đưa ra một giá tương đương. Nếu ta hài lòng với cái giá đó, thì ta sẽ không dấu các hạ. Ta không hài lòng, là các hạ đừng hòng biết cái điểm tựa của tạ Hẳn các hạ thừa thông minh để hiểu ta có nắm một cái gì đáng giá lắm mới dám tới đây uy hiếp các hạ chứ Lệ Tuyệt Linh trầm ngâm một chút:

- Cô nương nói thật ?

Bạch Liên Bình gật đầu, giá»ng nói đã bá»›t gắt gao:

- Dù sao thì cái danh Diêm La Äao cÅ©ng có má»™t uy thế, không tuyệt đối cÅ©ng tương đối đó mà. Uy hiếp được các hạ hay không ta không dám chắc, tuy nhiên ta cÅ©ng không muốn mang lấy phiá»n phức sau này vì các hạ. Cho nên ta chẳng dối gì các hạ cả. Thá»±c ra chính cái tính chất cá»§a Ä‘iểm tá»±a má»›i thá»±c sá»± uy hiếp các hạ chứ chẳng phải ta.

Lệ Tuyệt Linh gật gù:

- Cô nương thức thá»i như vậy kể ra cÅ©ng là sáng suốt!

Bạch Liên Bình giục:

- Ta không có thá»i gian nhiá»u lắm. Các hạ hãy đưa giá ra Ä‘i cho ta quyết định.

Lệ Tuyệt Linh cao giá»ng há»i:

- Cô nương hãy cho tại hạ biết trước đi, bằng vào đâu mà cô nương đưa ra yêu sách ?

Bỗng Bạch Liên Bình gằn từng tiếng:

- Các hạ không muốn làm một cuộc giao dịch à ?

Lệ Tuyệt Linh lạnh lùng nói:

- Muốn đưa ra một cái giá thì ít nhật tại hạ cũng phải biết mặt hàng của mình có xứng với cái giá đó không chứ ? Một cuộc giao dịch mù quáng thì làm sao thành công được hả cô nương ?

Bạch Liên Bình không giấu vẻ giảo hoạt:

- Các hạ cứ tin là món hàng đó rất tốt cho riêng các hạ !

Lệ Tuyệt Linh vẫn cương quyết:

- ÄÆ°á»£c rồi, tại hạ mong cô nương sáng suốt để tránh khá»i phải hối hận sau này !

Bởi trong hành trang mà có món hối hận Ä‘i kèm thì đưá»ng Ä‘á»i sẽ ngập sát khí chá»› chẳng còn rải hoa thÆ¡m như xưa nữa đâu cô nương à.

Dừng lại má»™t chút, chàng há»i:

- Cô nương muốn bao nhiêu ?

Bạch Liên Bình buông nhanh:

- Phân ná»­a số Miêu Nhãn Ngá»c !

Lệ Tuyệt Linh lắc đầu:

- Nhiá»u lắm đó Bạch cô nương.

Bạch Liên Bình vỗ tay bép bép:

- Thế thì thôi vậy.

Lệ Tuyệt Linh quắc mắc:

- Kẻ Ä‘i đưá»ng phải biết tôn trá»ng luật Ä‘i đưá»ng, khách giang hồ phải tôn trá»ng luật giang hồ. Yêu sách cá»§a cô nương đưa ra thật là quá đáng, chẳng có qui luật giang hồ gì cả. Bằng vào đâu mà cô đòi chia đôi số ngá»c này. Cô nên biết phân ná»­a số ngá»c cÅ©ng đã hÆ¡n trăm viên rồi đó, cô thật nên biết cái giá cá»§a nó là bao nhiêu trước khi đưa ra yêu sách này. Äừng có mà nuôi má»™ng.

Bạch Liên Bình trừng mắt:

- Ta chẳng có đòi há»i quá đáng đâu, bởi vì cái bí mật mà ta sắp nói ra dây cho các hạ hay rất đáng giá trị ngang ngá»­a vá»›i số ngá»c này. Nếu ta đưa ra đủ chứng cá»› thì lúc đó ngưá»i hối hận sẽ là các hạ đó.

Lệ Tuyệt Linh nghiến răng:

- Ta không tưởng nổi, rương ngá»c chua tá»›i tay ta mà cô nương đã đòi phân nữa nó rồi. Giả như ta tạm ứng vá»›i cô nương thì trước tiên phải cứu tỉnh Mạnh Ngạn và dò cho ra cái nÆ¡i mà hắn chôn dấu ngá»c trước tiên đã.

- Khó khăn gì việc này, Bạch Liên Bình cưá»i nhạt, ai thì không làm nổi chứ ta thì thừa hiểu các hạ có đủ khả năng lấy được tin tức vá» rương ngá»c từ Mạnh Ngạn mà, còn có chuyện gì mà có thể cản được ý muốn cá»§a các hạ chứ. Nhưng trước tiên ta muốn biết các hạ có chịu đáp ứng ta không ?

Lệ Tuyệt Linh lắc đầu:

- Tại hạ không trá»n quyá»n định Ä‘oạt ! Theo sá»± thá»a thuận giữa tại hạ và Lâu Tá»­ Nghiên, chưởng môn nhân ÄÆ¡n Quan Môn thì tại hạ phải mang chiếc rương vá» tận nÆ¡i cho lão rồi má»›i cùng nhau chia đôi số ngá»c này. Nếu bây giá» tại hạ đáp ứng cô nương thì há» Lâu sẽ nghi ngá» là ta đã lấy bá»›t mất má»™t phần.

Bạch Liên Bình thốt:

- Thì các hạ cứ mang cái rương ngá»c vá», sau khi chia xong thì các hạ mang cái phần cá»§a riêng mình tá»›i đây cho ta theo như sá»± thá»a thuận cá»§a mình.

Lệ Tuyệt Linh hừ luôn mấy tiếng:

- Cô nương có thể yên tâm để tại hạ Ä‘i không cÆ¡ chứ ? Giả như tại hạ chịu đáp ứng bây giỠđể nghe được Ä‘iá»u bí mật kia, nhưng sau đó lại thay đổi chá»§ ý thì sao? Tại hạ không giao ngá»c thì cô nương lại làm gì được tại hạ cÆ¡ chứ ?

Bạch Liên Bình lắc đầu:

- Bổn cô nương tự biết mình đang nói chuyện với ai, ta không bao giỠlàm việc lỗ vốn như vậy cả.

Lệ Tuyệt Linh ngạc nhiên, tròn mắt há»i:

- Tại sao vậy? Có lẽ cô nương tự tin vào bản lãnh của mình chăng?

Bạch Liên Bình mỉm cưá»i:

- Muốn thành công thì trước tiên ta phải biết đối thá»§ cá»§a ta là ai, muốn má»™t cuá»™c giao dịch thành công mỹ mãn thì ta phải xem món hàng đó giá trị ra sao chứ. Ta biết rất rõ con ngưá»i các hạ. Tuy trên giang hồ, các hạ có tiếng là má»™t tay rất tàn độc nhưng song song vá»›i nó các hạ cÅ©ng là má»™t con ngưá»i rất thá»§ tín. Giao dịch vá»›i các hạ, ta chẳng việc gì phải lo sợ, danh tiếng tạo nên chẳng phải má»™t sá»›m má»™t chiá»u, các hạ chẳng ngu ngốc gì mà bá» rÆ¡i nó đâu, ta nói có phải hay không?

Lệ Tuyệt Linh mặt vẫn lạnh lùng, không đổi sắc trước sá»± nhận sét sắc bén cá»§a Bạch Liên Bình, chàng trầm giá»ng nói:

- Khá khen cho cô là ngưá»i biết nhìn xa, trông rá»™ng.

Bạch Liên Bình gật đầu:

- Lập nên danh là má»™t việc đã khó mà giữ được cái danh đó trưá»ng tồn lại càng khó khăn hÆ¡n. Lập danh cần phải có thá»§ Ä‘oạn mà giữ cái danh đó lại cần cái khí chất.

Các hạ tung hoành trong thiên hạ là nhá» vào khí chất cá»§a mình, Ä‘i tá»›i đâu ngưá»i ngưá»i Ä‘á»u khiếp sợ là nhá» các hạ đã triệt để khai thác cái căn bản cá»§a sá»± thành công cùng thá»§ Ä‘oạn cá»§a mình.

Lệ Tuyệt Linh trầm ngâm một lúc đoạn gật đầu:

- Cô nương nói rất phải, thật ra đâu hẳn cô nương chỉ biết tá»›i bạc vàng không đâu, ít nhất cô cÅ©ng đã nói được mấy lá»i rất dể nghe đó chứ ! Nói như vậy, ngoài trừ con ngưá»i sinh ra để mà ăn, nói, làm, con ngưá»i cÅ©ng cần có suy nghÄ© cùng quan sát sá»± vật. Có như vậy má»›i thoát ra khá»i cái bình thưá»ng cá»§a con ngưá»i. Muốn ăn ngon thì phải biết cái gì nên nói và cái gì nên làm. Có như vậy má»›i hòng tồn vong trên cuá»™c Ä‘á»i này.

Bạch Liên Bình không muốn đi sâu vào những lý thuyết vớ vẩn, nàng gạt ngang:

- Thôi Ä‘i, ta hãy trở lại vấn đỠchính. Các hạ có đáp ứng Ä‘iá»u kiện cá»§a ta chăng?

Lệ Tuyệt linh lại suy tư một lúc, cuối cùng chàng đáp:

- ÄÆ°á»£c rồi, tại hạ đáp ứng. Nhưng vá» Ä‘iểm thá»i gian thì phải sau khi tại hạ gặp mặt Lâu Tá»­ Nghiên.

Bạch Liên Bình mỉm cưá»i:

- Äịa Ä‘iểm thì sao?

Lệ Tuyệt Linh gắt lên:

- Cô nương nên nhá»› là cô chưa giải đáp vấn đỠcho ta đó nhé. Nàng hãy cho ta biết cái cái bí mật đó trước Ä‘i để xem nó có đáng giá cho tại hạ nhượng bá»™ nàng hay không? Nàng nên biết trong bất cứ cuá»™c giao dịch nào song phương Ä‘á»u phải thấy rõ cùng biết rõ giá trị cá»§a việc mà đôi bên cùng ra giá, nàng đã thấy ngá»c còn ta thì chưa biết mảy may nào vá» bí mật kia cả. Ta chẳng phải là kẻ thích bị thiệt thòi, kẻ nào muốn Ä‘iá»u lợi từ ta thì há»a chăng chỉ có nằm má»™ng.

Bạch Liên Bình trách nhẹ:

- Sao bá»—ng dưng các hạ lại giở giá»ng uy hiếp tạ Các hạ nên biết uy hiếp nhau sẽ chẳng mang đến cho nhau kết quả tốt đẹp nào cả đâu. Các hạ nên tin lá»i ta, ta chẳng dối chi ngưá»i. Thật ra ta cÅ©ng chẳng có chi phải sợ gì các hạ, các hạ nên biết nếu như ta cần động võ thì Äại Chân phái là hậu thuẫn tốt nhất cá»§a ta, nhưng thật ra ta không thích phiá»n phức vì những hành động hàm hồ không cần thiết. Sau này nếu như các hạ có làm Ä‘iá»u gì thất lá»… vá»›i ta thì Äại Chân phái sẽ tá»›i há»i tá»™i các hạ, lúc đó thì sợ gì không có cÆ¡ há»™i đánh nhau chứ. Ta cÅ©ng chẳng cần gạt các hạ mà làm gì, hậu lai còn dài, chúng ta còn nhiá»u cÆ¡ há»™i làm ăn vá»›i nhau mà, ta cÅ©ng cần phải giữ uy tín cá»§a ta nữa chứ.

Lệ Tuyệt Linh khoát tay:

- Thôi được rồi, xin má»i cô nương động khẩu.

Bạch Liên Bình đảo mắt nhìn quanh má»™t vòng. Dầu rằng nàng đã tá»›i gần sát bên Lệ Tuyệt Linh rồi nhưng nàng vẫn lo sợ ngưá»i ta nghe thấy nên phải thận trá»ng. Gió thoảng nhẹ đưa, má»™t thứ hương huyá»n diệu tù ngưá»i nàng loáng thoáng không gian len vào khứu giác chàng, dù không muốn nhưng chàng cÅ©ng cảm thấy má»™t thoáng hoang mang.

Bạch Liên Bình khẽ nói:

- Bí mật này có liên quan tá»›i sá»± sống cá»§a Lệ Tuyệt Linh các hạ , nếu không ta đâu cần phải lặn lá»™i đưá»ng xa tá»›i đây làm gì.

Lệ Tuyệt Linh ngưng thần nhìn nàng không nói gì, mặt vẫn lạnh lùng không nôn nóng. Bạch Liên Bình thấy chàng vần dững dưng đành liếc xéo một cái rồi cắn răng nói tiếp:

- Hai tháng trước đây tại Trưá»ng An các hạ có làm má»™t việc đáng nể là kinh thiên động địa:

Một thương gia hỠHà buôn tơ lụa nợ nần sao đó bị chủ nợ thuê một số nhân vật giang hồ tới đòi. Các hạ đã ra tay can thiệp đánh chết những tên đó, có phải vậy chăng?

Lệ Tuyệt Linh ngẫm nghĩ một hồi rồi đáp:

- Không sai, quả có chuyện đó thật. Tại hạ thấy vị thương gia há» Hà đó tuổi đã xuýt soát lục tuần sinh ý không đến đồi quá suy vi, gia tư cÅ©ng phong phú đáng lý ra không có gặp cái thảm cảnh đó được. Chỉ vì đứng ra bảo lãnh số nợ cho má»™t vị bằng hữu mà thành nát cá»­a tan nhà. Chá»§ nợ kiện thưa, nha lại gặp dịp vÆ¡ vét, còn lại phần nào tài sản thì má»™t đứa cháu từ phương xa dẫn xác đến. Ở lại má»™t thá»i gian, dan díu vá»›i má»™t nàng kỳ nữ trong Phú Xuân Lầu rồi má»™t hôm gã cuá»—m hết bạc vàng dẫn luôn nàng ná» bá» trốn Ä‘i mất.... Tại hạ gặp Hà tiên sinh, ngẫu nhiên mà song phương quen biết chứ chẳng có gặp qua bao giá». Buồn tình má»i việc, Hà tiên sinh bá» nhà ra Ä‘i, tìm ngưá»i tiếp trợ, gầy lại cÆ¡ nghiệp. Má»™t con ngưá»i trong hoàn cảnh đó phải tiá»u tuỵ xác xÆ¡ vá»›i niá»m thất vá»ng chán chưá»ng, quên ăn quên ngá»§. Má»™t hôm Hà tiên sinh thất thểu đến Duyệt Lai khách sạn, nÆ¡i tại hạ Ä‘ang ở trá». Lúc đó tại hạ Ä‘ang đứng trước cá»­a khách sạn.

Bá»—ng hai gã hào hoa công tá»­, con nhà há» Lý ở tại Trưá»ng An, dẫn má»™t bá»n gia nhân, rong ngá»±a trên đưá»ng phố, bất chấp bá»™ hành, chạm ai nấy chịu. Äến trước khách sạn Duyệt Lai, chúng để ngá»±a đá Hà tiên sinh ngã nhào. Tại hạ bất bình xông ra đánh chúng tÆ¡i bá»i, ngưá»i thì tha chết còn ngá»±a thì giết hết tại chá»—. Rồi tại hạ đưa Hà tiên sinh vào khách sạn kiếm đại phu chữa trị,sau đó ta sai tiểu nhị đưa tiên sinh vá» nhà.

Bạch Liên Bình tặc lưỡi há»i:

- Hẳn Hà lão lão cảm kích ngươi lắm.

Lệ Tuyệt Linh gật đầu:

- Hà tiên sinh thuật hết chuyện nhà cho tại hạ nghe trước khi vá» nhà. Ba bốn hôm sau bá»—ng má»™t gia nhân Hà tiên sanh hấp tấp đến khách sạn tìm tại hạ, há» cho biết có má»™t bá»n ngưá»i hung dữ đến nhà tiên sinh hiện Ä‘ang hành hạ tiên sinh. Tại hạ nổi giận đến nÆ¡i ngay, kịp lúc chúng Ä‘ang trói chân tay tiên sinh treo lên trần nhà. Tại hạ không cần há»i tá»›i há»i lui đánh chúng thất Ä‘iên bát đảo, rồi ra tay cứi giải tiên sinh. Sau lại tặng tiên sinh bảy mươi lượng vàng bảo lập tức đưa gia quyến Ä‘i nÆ¡i khác tỵ nạn.

Chàng dừng lại rồi nói tiếp luôn:

- Cô nương có biết bá»n đó là ai không? Toàn là đệ tá»­ cá»§a Äại Hổ Tá»­ Cam Bang.

DÄ© nhiên, lão hay tin lập tức tá»›i tìm tại hạ. Cừu nhân gặp cừu nhân, gặp là đánh liá»n.

Cam Bang cÅ©ng là má»™t tay có hạng lắm, lão lại mang theo bảy vị võ sá»± Song đối vá»›i tại ha, chúng chỉ như cá» rác. Tại hạ giết hết bảy tên võ sư, còn Cam Bang thì chỉ lấy mất hai khối thịt. Tại hạ chỉ muốn giáo huấn nặng lão thôi, không muốn sát hại. Xong việc rồi, tại hạ rá»i Trưá»ng An lập tức.

Chàng thở dài, kết luận:

- Sự tình đại khái như vậy đó, dù ai có chút máu nóng cũng phải hành động như vậy thôi.

Bạch Liên Bình thốt:

- Các hạ tha chết cho Cam Bang là thất sách!

Lệ Tuyệt Linh hừ một tiếng:

- Ta cho hắn má»™t bài há»c, cảnh cáo hắn từ nay không được hống hách hiếp đáp dân lành trong vùng nữa, như vậy nghÄ© cÅ©ng đủ lắm rồi, cần gì phải giết chết hắn luôn?

Bạch Liên Bình lắc đầu:

- Hắn có biết Æ¡n các hạ đâu mà hòng cải sá»­a tâm tánh. Trái lại hắn thù hận ngưá»i đến tận xương tá»§y thì có đó!

Lệ Tuyệt Linh nổi giận:

- Thế thì hắn phải chết ! Bất cứ nơi nào, lúc nào, ta mà gặp hắn thì hạ thủ ngay, ta sẵn sàng chỠđợi hắn tìm ta!

Bạch Liên Bình cưá»i nhẹ:

- Há» Cam đâu còn là trẻ nít nữa mà đến tìm các hạ má»™t mình khi mà hắn biết rõ hắn chưa phải là đối thá»§ dưới lưỡi Sanh Tá»­ Kiá»u kia.

Lệ Tuyệt Linh giục:

- Cô nương cứ nói thẳng ra cho ta biết gấp, đừng dài dòng nữa.

Bạch Liên Bình tiếp:

- Các hạ chắc không biết sự liên hệ giữa Cam Bang và vị thủ lĩnh Hắc Lâu, Tư?

Kiếm Tà Võng Tào Nghệ ?

Thoáng giật mình, Lệ Tuyệt Linh há»i:

- Cả hai liên hệ với nhau như thế nào ?

Bạch Liên Bình giải thích:

- Em gái lá»›n cá»§a Cam Bang là nguyên phối cá»§a Tào Nghệ. Em rể bênh vá»±c anh vợ là Ä‘iá»u tất nhiên rồi.

Lệ Tuyệt Linh trầm ngâm má»™t chút, chàng ý thức ngay sá»± phiá»n phức do sá»± đụng chạm ngày trước sanh ra, má»™t sá»± phiá»n phức thật nghiêm trá»ng. Hắc Lâu có má»™t thế lá»±c to lá»›n, ngưá»i trong Hắc Lâu sống vá»›i nghá» giết ngưá»i cướp cá»§a, há» nhằm vào các tay có máu mặt, ngoài ra há» còn làm cái việc sát nhân thuê mướn, bất cứ ai nhỠđến hỠđê?

giết vô luận ai, miễn là cái giá xứng đáng là hỠsẵn sàng làm.

Äối vá»›i Hắc Lâu, chỉ có tiá»n và tiá»n, tuy sinh hoạt giữa giang hồ, song há» chẳng màng đạo nghÄ©a. Chạm vào Hắc Lâu là chết, nói chuyện tình cảm vá»›i há» cầm như nói vá»›i đá.

Hắc Lâu còn trên Ưng Bảo má»™t bậc. Ưng Bảo đã là má»™t mối lo quan trá»ng cho Lệ Tuyệt Linh thì Hắc Lâu phải là má»™t mối lo quan trá»ng hÆ¡n gấp mấy lần.

Bạch Liên Bình khích:

- Sao? Nghe nói đến Hắc Lâu, các hạ mất bình tĩnh rồi à ?

Lệ Tuyệt Linh lạnh lùng:

- Cô nương đừng có mà nằm mộng. Hắc Lâu sao lại có thể làm khó được tạ Cô nên biết đừng bao giỠhân hoan trên cái khó của kẻ khác, nếu không kẻ gặp khổ chính là cô nương ngươi đó.

Bạch Liên Bình tiếp:

- Ta chẳng cần biết, chuyện đối phó Hắc Lâu đâu có liên quan gì tá»›i tạ Nói kết lại, Cam Bang bị các hạ đánh bại, hắn trở vá» dưỡng bịnh má»™t thá»i gian, nhưng hắn nóng nảy quá chừng, không đợi hoàn toàn bình phục, mang luôn thương thế mà Ä‘i bất kể ngày đêm, thẳng đến Hắc Lâu, yêu cầu Tào Nghệ báo cừu. Lần này Tào Nghệ phá lệ, vì ngưá»i ngoài tổ chức mà xuất thá»§ không cần tiá»n. Theo lệ thưá»ng tình, cho dù Cam Bang có là anh vợ, nhưng hắn không phải là ngưá»i trong Hắc Lâu, muốn xuất lá»±c ra thì phải lấy má»™t số tiá»n thù lao. Vừa nghe Cam Bang trình bày sá»± thể, Tào Nghệ nổi giận, thá» quyết bắt cho được ngươi, đưa vá» Hắc Lâu, xá»­ lăng trì. Ngoài ra y còn truyá»n Kiếm lệnh hay Thúc Thần Lịnh cÅ©ng thế, phân phó thuá»™c hạ, chỉ nên bắt sống ngươi thôi, để áp dụng má»i cá»±c hình xá»­ tá»™i ngươi. Giá như Tào Nghệ mà ban Truy Mạng Lịnh thì bá»n thuá»™c hạ cá»§a y có thể dùng má»i thá»§ Ä‘oạn hạ sát ngươi, ngươi phải bá» mạng tại nÆ¡i nào đó mà chúng bắt gặp.

Lệ Tuyệt Linh xì một tiếng:

- Cô nương cho ta là ngưá»i gì, mà nói năng như thế? Hừ, vá» cái nghá» sát nhân thì đối vá»›i ta, bá»n Hắc Lâu chỉ là những kẻ má»›i tập sá»±. Tài nghệ cá»§a chúng còn non lắm, giả như chúng động thá»§ lúc ta Ä‘ang ngá»§ thì may ra chúng có thể thành công, chứ đương trưá»ng mà giao thá»§ minh minh chính chính thì chỉ có trong má»™ng chúng má»›i mong làm gì ta nổi!

Bạch Liên Bình cưá»i nhẹ:

- Dù sao thì trong tương lai cÅ©ng phải có má»™t trưá»ng nhiệt náo phi thưá»ng phải không? Các hạ giận bá»n Hắc Lâu, gương mặt á»­ng hồng lên, còn nhìn ra vẻ con ngưá»i má»™t chút, chứ còn cái khuôn mặt lạnh lùng như Diêm La Äao lúc thưá»ng thì chẳng khác gì ma quá»·, gá»›m giếc quá chừng.

Nàng lại dừng đoạn tặc lưỡi nói tiếp:

- Má»™t bên là cả má»™t tập Ä‘oàn, má»™t bên chỉ đơn thân độc lá»±c, cả hai bên cùng chuyên nghiệp sát nhân nhưng không bên nào dung bên nào. Thế má»›i biết cùng Ä‘i chung con đưá»ng mà còn là oan gia cá»§a nhau! Ta nghÄ© cái trưá»ng nhiệt náo này hẳn đáng được mục kích lắm!
Tài sản của meongo75

  #3  
Old 26-04-2008, 07:07 AM
meongo75's Avatar
meongo75 meongo75 is offline
Nghịch Thiên Quá»· Äế
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Ha Long
Bài gởi: 419
Thá»i gian online: 1 ngày 8 giá» 29 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 1 Post
Hồi 3

Cảnh cáo vạn toàn

Lệ Tuyệt Linh há»i:
- Cô nương bắt được tin đó từ lúc nào?
Bạch Liên Bình suy nghĩ một chút rồi đáp:
- Khoảng nửa tháng nay!
Lệ Tuyệt Linh trầm giá»ng:
-Thế ra Võng Lịnh cá»§a Tào Nghệ được truyá»n Ä‘i ná»­a tháng nay rồi à ?
Bạch Liên Bình gật đầu:
- Có lẽ vậy. Sở dÄ© bá»n chúng chưa làm chi các hạ, bởi vì hành tung cá»§a các hạ vô định, như con chim trá»i lướt gió tung mây, phiêu dạt khắp bốn phương...
Lệ Tuyệt Linh hừ một tiếng rồi gật gù đáp:

- Äúng thế ! Nhất là trong suốt má»™t tháng nay, sinh lá»±c cá»§a tại hạ phồn thịnh lắm, luôn luôn tại hạ phải xê dịch khắp bốn phương, vó ngá»±a không há» dừng lại nÆ¡i nào lâu cả. Chính tại hạ cÅ©ng không biết sáng lên đưá»ng rồi chiá»u lại phải ngá»§ tại địa phương nào, thì bá»n chúng làm gì theo dõi nổi ?

Bá»—ng chàng há»i :

- Bạch cô nương! Cứ theo sá»± hiểu biết cá»§a tại hạ thì trong Hắc Lâu, có bốn tổ là Thiên tổ, Äịa tổ, Huyá»n tổ và Huỳnh tổ, Võng Lịnh cá»§a Tào Nghệ đã được giao phó cho tổ nào, cô nương có biết chăng?

Bạch Liên Bình khẽ cưá»i rồi đáp:

- Chúng đã giao cho Thiên tổ và Huyá»n tổ. Các hạ nên biết làø má»—i tiểu tổ trong Hắc Lâu gồm có bốn ngưá»i, hai ngưá»i cá»§a tổ này và hai ngưá»i cá»§a tổ kia. Thiên cùng Äịa tổ thì chuyên vá» võ công, còn Huyá»n và Huỳnh hai tổ thì sở trưá»ng vá» dụng độc, đồng thá»i há» nghiên cứu độc dược cá»§a ngoại nhân để tìm cách hoá giải. Theo thiển ý cá»§a ta, nếu như các hạ có gặp há» rồi, thì phải nên hết sức cẩn thận, may ra má»›i cÆ¡ tránh được nguy hại tá»›i bản thân.

Lệ Tuyệt Linh mỉm cưá»i ngạo mạn:

- Thiên hạ giang hồ sẽ thấy cái kết quả vỠcuộc đụng chạm giữa Lệ Tuyệt Linh này và Hắc Lâu trong tương lai !

Bạch Liên Bình chỉnh sắc mặt, nghiêm nghị há»i:

- Các hạ thấy ta nói có ngoa chăng ? Tin tức đó có xứng đáng vá»›i ná»­a rương ngá»c này không hả ?

Lệ Tuyệt Linh bá»±c dá»c cắt lá»i :

- Tại hạ đã hứa lá»i chia cho cô nương rồi thì cái tin này có xứng đáng hay không xứng đáng nó cÅ©ng đã định rồi, cô đừng há»i chi cả.

Bạch Liên Bình đắc ý :

- Ta phải mạo hiểm ghê lắm đó nhé! Phải trải lắm gian lao má»›i có được má»™t cái tin như vậy. Tuyệt đối các hạ không nên tiết lá»™ vá»›i ai vá» tin tức này. Äêm nay là mồng sáu tháng sáu, đến đêm mưá»i lăm, đầu canh má»™t, ta sẽ có mặt tại toà Lương Äình trong khu rừng vắng thuá»™c vùng Thanh Câu Äiá»n đợi chá» các hạ. Chắc các hạ biết rõ nÆ¡i đó ? Cách Tùng ÄÆ°á»ng Môn độ ba mươi dặm thôi. Ta nghÄ© các hạ đã từng qua lại nÆ¡i đó nhiá»u lần rồi.

Lệ Tuyệt Linh gật đầu không đáp.

Chàng thoáng liếc qua Bạch Liên Bình nhá» giá»ng há»i:

- Do đâu cô nương biết được tin tức này? Mà lại còn biết rành nữa? Tại hạ há»i chi?

mà há»i thôi, không dám ép buá»™c cô nương phải trả lá»i, nếu thấy tiện thì cô cho biết, còn không thì thôi vậy.

Bạch Liên Bình khẽ cưá»i nhẹ. Sau má»™t hồi đắn Ä‘o cô đáp, giá»ng đã bá»›t gắt gao:

-Thật ra giang hồ đã đồn sai vỠcác hạ. Ta chẳng thấy công tử khinh mạn ở điểm nào cả. Còn vỠbí mật kia, xin công tử hãy giữ bí mật giùm. Nàng khách sáo đổi xưng cả cách xưng hô.

Lệ Tuyệt Linh lẹ làng đáp:

- ÄÆ°Æ¡ng nhiên rồi, xin cô nương an tâm thổ lá»™!

Bạch Liên Bình tiếp:

- Ta có má»™t vị sư huynh, hiện Ä‘ang sung chức vệ sÄ© bên cạnh Tào Nghệ. Chính y báo tin cho ta hay để Ä‘i thương lượng cùng vá»›i công tá»­ vá» vụ giao dịch này. Ngoài ra ta còn có thêm vận may là biết được sá»± tình giữa công tá»­ và ÄÆ¡n Môn phái. Thật ra ngưá»i vợ thứ ba cá»§a Lâu Tá»­ Nghiên trước kia là bạn thân cá»§a ta, Lâu Tá»­ Nghiên vô tình có cho vợ hay vá» việc nhá» công tá»­ tiếp xúc vá»›i Mạnh Ngạn, đòi lại ná»­a rương ngá»c, lão còn nói rằng sẽ lập tức đến đây chá» công tá»­. Nhá» ta đến đây trước cho nên đã thấy rõ má»i diá»…n tiến cá»§a cuá»™c giao đấu vừa quạ Sau cùng ta má»›i ra mặt.

Lệ Tuyệt Linh cưá»i lạnh:

- Khá lắm ! Song, lỡ như tại hạ không thu thập nổi bá»n kia, thì cô nương lại định làm sao đây há»­?

Bạch Liên Bình bật cưá»i ranh mãnh nheo nheo mắt đáp:

- Chuyện đó sẽ không bao giá» xảy ra. Ta biết Lâu Tá»­ Nghiên không phải là hạng ngu ngốc. Hắn sẽ không bao giá» làm việc gì mà hắn chưa nắm chắc phần thắng trong tay vì hắn chẳng muốn bức dây động rừng. HÆ¡n nữa danh tiếng cá»§a các hạ không phải là nhá», nếu không Lâu Tá»­ Nghiên đâu đã giao trách nhiệm này cho các hạ! Ãt nhất lão ta cÅ©ng hiểu giá trị cá»§a ngưá»i nhận sá»± á»§y thác cá»§a lão chứ! Nói cho cùng, nếu như các hạ bại thì ta coi như cuá»™c giao dịch không thá»±c hiện được, thế thôi. Ta không dại gì dây vào bá»n há», cho mãi mãi bị phiá»n phức.

Lệ Tuyệt Linh gật đầu :

- Cô nương quả thật quá khôn khéo, biết tính toán sâu xa.

Bạch Liên Bình liếc xéo chàng:

- Cám ơn công tử đã quá khen, tiểu nữ chẳng dám nhận. Tuy nhiên, cho các ha.

biết luôn là tùy ngưá»i ,ta má»›i cho rõ má»i chuyện, chứ không phải ai ta cÅ©ng thành thật vậy đâu. Giá»ng cô lại lạnh lùng trở lại.

Lệ Tuyệt Linh chớp mắt:

- Thế ra Lệ Tuyệt Linh quả thật là có phước nên mới được cô nương đối xử bằng tấm chân tình đó ha.

Chàng cưá»i mát, hững há» tiếp:

- Thật là không dám tâm lãnh.

Bạch Liên Bình cau mặt :

- Các hạ đừng quá tá»± phụ, chỉ trong trưá»ng hợp này thôi, sau này thì không biết được đâu đó.

Lệ Tuyệt Linh gật gù:

- Thật là thú vị ghê!

ÄÆ°a tay chỉ Kim Sam Khách, Bạch Liên Bình nói:

- Các hạ hãy cứu hắn tỉnh lại, rồi bức cung hắn vá» rương ngá»c cho gấp, ta phải dá»± thính cuá»™c há»i cung này má»›i thấy yên tâm.

Lệ Tuyệt Linh bước tới cạnh Kim Sam Khách Mạnh Ngạn, y đang nằm vắt ngang nơi chiếc ghế, mê man. Chàng dụng lực chà xát nơi nhân trung của y một lúc, vận công vào tay, vỗ vỗ nơi các khớp xương.

Không biết tìm ở đâu, Bạch Liên Bình mang nước tới.

Mạnh Ngạn thá» thương rất nặng, má»™t vết bầm to hiện rõ dưới nách bên tả, ba đốt xương sưá»n gẫy. Lệ Tuyệt Linh phải phí lắm công phu trong má»™t lúc má»›i làm cho y tỉnh lại được.

Tuy tỉnh rồi nhưng y vẫn chưa khôi phục hoàn toàn tri giác.

Bạch Liên Bình đổ nước lã lên đầu y.

Lệ Tuyệt Linh liếc thoáng qua nàng, chừng như chàng có cưá»i nhẹ, mỉa mai:

- Cô nương sao mà gấp quá thế? Hắn chạy chẳng thoát khá»i tay hai chúng ta đâu mà.

Bạch Liên Bình đáp:

- Äêm dài lắm má»™ng. Giải quyết sá»›m có lợi hÆ¡n nhiá»u.

Không lâu lắm, Mạnh Ngạn từ từ mở mắt ra.

Lệ Tuyệt Linh gật đầu:

- Ngươi tỉnh rồi à? Chiếc rương kia ngươi dấu ở đâu, nếu không nói ra thì ngươi biết ta sẽlàm gì ngươi chứ !

Mê man thì quên đau, tỉnh lại rồi là Mạnh Ngạn nghe nhức nhối suýt chết đi được, chẳng kịp nhận thức ra mình đang ở nơi đâu, hắn chỉ nghe đau đớn cả châu thân, nên buộc miệng rên ư ử.

Lệ Tuyệt Linh quát lớn:

- Ta há»i ngươi lần nữa, chiếc rương đâu rồi?

Cố dằn cÆ¡n Ä‘au nhói Mạnh Ngạn thá»u thào:

- Ngươi.... đừng nuôi mộng!

Lệ Tuyệt Linh lắc đầu:

- Ngươi đúng là má»™t thằng ngu ! Trong trưá»ng hợp này mà ngươi còn ương nghạnh thì chỉ thiệt thân thôi. Ta có trăm ngàn phương cách bẻ gãy cái ương ngạnh cá»§a ngươi, chắc chắn là ngươi không chịu nổi đâu. Tốt hÆ¡n hết ngươi nên ngoan ngoãn nghe lá»i ta, bởi cuối cùng rồi ngươi cÅ©ng phải khuất phục kia mà ! Ta chắc ngươi là con ngưá»i khá, không đến ná»—i quí trá»ng gia tài hÆ¡n sanh mạng, vậy hãy ráng sáng suốt tịnh tâm đê?

nhận thức lại tình hình hiện tại của ngươi đi, ta không gấp lắm đâu.

Manh Ngạn thốt:

- Ngươi có quyá»n áp dụng má»i phương pháp. Nói cho ngươi hay, chẳng bao giá» ngươi được toại nguyện đâu. Tốt hÆ¡n hết ngươi nên bá» má»™ng đó Ä‘i, đừng có làm má»™t việc vô ích.

Lệ Tuyệt Linh gằn giá»ng:

- Ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ chăng, ngươi có muốn biết giữa ngươi cùng sắt thép cái nào cứng hơn cái nào à ? Nói đàng hoàng ngươi không nghe, vậy thì phải cho ngươi thấy thế nào là lợi hại mới được.

Mạnh Ngạn cố trừng đôi mắt đỠngầu:

- Ta không phải là kẻ hàm hồ. Ta nói với đầy đủ lý trí, ngươi cứ xuống tay đi.

Lệ Tuyệt Linh bật cưá»i ghê rợn:

- Ngươi đã đánh giá ta quá thấp ngay từ phút giây đầu ! HỠLệ này là kẻ có thừa khả năng khuất phục ngươi.

Lệ Tuyệt Linh xoè bàn tay, năm ngón tay vươn thẳng, không mạnh không nhẹ, từ từ ấn năm ngón tay vào vết thương xoay một vòng.

Mạnh Ngạn kêu oái một tiếng.

Lệ Tuyệt Linh mặt lạnh như tiá»n ngoáy bàn tay thêm má»™t vòng nữa. Kim Sam Khách Mạnh Ngạn còn bao nhiêu khí lá»±c bật lên má»™t tiếng rống kinh hoàng, toàn thân như đỉa nhúng vôi, mắt trắng dã, mồ hôi tuôn như xối.

Lệ Tuyệt Linh không há» cau mặt cầm luôn cánh tay nhấc lên. Vết thương ở dưới cánh tay bị động, Mạnh Ngạn Ä‘au đến thấy đủ ba mươi sáu ông trá»i.

Lần này y không rống lên nữa, bởi khí lực đã cạn hết rồi, lần này y chịu không nổi ngất lịm đi.

Bạch Liên Bình lo ngại:

- Nhẹ nhẹ tay một chút chứ ! Các hạ làm hắn chết luôn là hoài của đấy !

Lệ Tuyệt Linh hừ một tiếng:

- Äừng có sợ hắn chết gấp, ta bảo đảm Ä‘iá»u đó, vá»›i loại súc sanh như hắn, ta cần phải cay độc má»™t chút.

Chàng vung tay tát mạnh vào mặt Mạnh Ngạn. Hắn tỉnh lại liá»n.

Lệ Tuyệt Linh mỉm cưá»i, thứ nụ cưá»i cá»§a quá»· sứ câu hồn:

- Ngươi đã thấy chưa ? Ta chỉ má»›i vừa cho ngươi ăn Ä‘iểm tâm thôi đó, ngươi nên biết ngoài món Ä‘iểm tâm còn có những bữa ăn chính nữa! Trong đóù toàn là cao lương mỹ vị không à. Ngươi liệu sức mình xem có ăn được thêm món gì chăng, nếu được thì ta dá»n ra luôn!

Mạnh Ngạn gào qua tiếng rên, cái ý thì gào chứ còn hơi sức nào mà bật thành tiếng:

- Ngươi.... là má»™t tên ác quá»·.... đội lốt ngưá»i.

Lệ Tuyệt Linh so vai:

- Ta sẽ bắt đầu bằng món sáp nóng nung thành nước, ta cho nhá»…u từng giá»t, từng giá»t lên mặt ngươi, thỉnh thoảng ta cho vào mắt ngươi vài giá»t. Cái trò đó chẳng làm chết ngưá»i song khó chịu lắm, Mạnh Ngạn. Qua bao lần thá»±c nghiệm ta nhận ra chẳng có tay nào chịu nổi.

Tuy nhiên chàng chưa áp dụng phương pháp đó ngay.

Chàng cầm cánh tay tả của Mạnh Ngạn từ từ đưa lên phía trước.

Mạnh Ngạn hãi hùng rú lên:

- Xin tha mạng! Ta.... ta bằng lòng chỉ!

Lệ Tuyệt Linh dừng tay:

- Thế má»›i là thức thá»i vụ đó. Nếu lúc đầu ngươi thức thá»i như vậy thì đâu đến ná»—i phải thêm khổ. Nói mau! Nó ở đâu?

Mạnh Ngạn thở dài một lúc đoạn thốt :

- NÆ¡i góc tưá»ng phía hữu đó, dưới đất sâu độ má»™t thước!

Không cần nghe Lệ Tuyệt Linh nói gì, Bạch Liên Bình lập tức vá»t mình chạy ngay đến đó. Nàng vận lá»±c vào hai tay moi đất lên.

Lệ Tuyệt Linh lẳng lặng khoanh tay trước ngá»±c đứng đó nhìn, chàng lắc đầu thầm nghÄ© con ngưá»i đẹp đẽ như vậy mà lòng tham không lưá»ng nổi.

Mạnh Ngạn cố tiếp một câu:

- Lệ Tuyệt Linh, xin chừa cho ta chút ít với !

Lệ Tuyệt Linh hừ một tiếng:

- Bây giỠthì đến lượt ta khuyên ngươi đừng có mà nuôi mộng.

Mạnh Ngạn van nài:

- Ta có công.... ta đáng được hưởng phần nào chứ...

Lệ Tuyệt Linh khoát tay:

- Ngươi đã mất quyá»n hưởng dụng nó từ lúc ngươi bá» trốn cùng vá»›i rương ngá»c này. Hãy nghÄ© mà xem, ta chưa giết ngươi là may lắm rồi mà ngươi còn ở đó đòi chia phần số ngá»c. Theo ngươi , ngươi có đáng được hưởng số ngá»c đó chăng? Nếu ngươi muốn thì lấy mạng mình thế ngá»c luôn Ä‘i. Ngươi không nghÄ© đến mạng mình mà lại tha thiết đến ngá»c. Cho ngươi biết, đáng lẽ ta giết ngươi rồi đấy, như ta vẫn thưá»ng làm đối vá»›i bá»n cướp vô lương tâm. Song ta thấy ngươi chưa đáng tá»™i chết, nên ta để ngươi sống mà ăn năn hối cãi, hy vá»ng trong tương lai ngươi sẽ thành con ngưá»i tốt.

Mạnh Ngạn sợ không dám nói gì thêm.

Bỗng Bạch Liên Bình kêu lên hân hoan.

Lệ Tuyệt Linh nhìn sang, đúng lúc nàng nâng từ lòng đất lên một chiếc rương bằng gỗ tạp sơn đỠdài độ hai thước, rộng độ một thước.

Lệ Tuyệt Linh lạnh lùng:

- Hãy mở nắp rương ra, soát kỹ lại xem!

Bạch Liên Bình bật nắp ra liá»n.

Một lằn sáng bắn từ trong rương ra, chiếu rực làm choá mắt nàng, nàng phải nhắm mắt lại.

Lệ Tuyệt Linh gật gù:

- Äúng là số ngá»c đó rồi, Bạch cô nương, xin cô hãy đóng nắp rương lại Ä‘i.
Tài sản của meongo75

  #4  
Old 26-04-2008, 07:08 AM
meongo75's Avatar
meongo75 meongo75 is offline
Nghịch Thiên Quá»· Äế
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Ha Long
Bài gởi: 419
Thá»i gian online: 1 ngày 8 giá» 29 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 1 Post
Hồi 4

Bốn phía bao vây


Bạch Liên Bình còn tiếc , muốn nhìn thêm một chút chứ không chịu đậy nắp ngay.
Lệ Tuyệt Linh bĩu môi :
- Thá»i gian còn dài mà , đợi đến lúc vật vá» tay , ngươi tha hồ mà nhìn , mặc sức mà mân mê . Hiện tại , ngươi đừng như trẻ con vậy . Phải nhá»› là chúng ta cần phải thanh thá»§ thá»i gian đấy Bạch Liên Bình bị số ngá»c hấp dẫn mạnh , không nghe tiếng nói cá»§a Lệ Tuyệt Linh nữa , cứ trầm trồ :

- Äẹp quá ! Äẹp hÆ¡n màu sắc yên hà lúc hoàng hôn nhiá»u ! Äẹp !

Lệ Tuyệt Linh bực mình , bước tới đóng ập nắp rương lại , rồi cầm chiếc rương lên thốt :

- Äâu phải lúc làm thÆ¡ , đừng quá mÆ¡ má»™ng !

Bạch Liên Bình còn thêm :

- Ngươi có thể trao trước cho ta vài hạt chứ ! Trong cái phần của ta đó...

Lệ Tuyệt Linh lắc đầu :

- Äừng buá»™c ta thất tính vá»›i Lâu Tá»­ Nghiá»n , trước khi ta há»™i kiến vá»›i y ,bằng má»i giá ta phải giữ nguyên vẹn số ngá»c này Bạch Liên Bình thất vá»ng :

- Thôi thì đành vậy chứ biết sao !

Rồi nàng tiếp :

- Lệ Tuyệt Linh đừng quên cuộc ước hội của chúng ta nhé !

Lệ Tuyệt Linh cưá»i mỉa :

- Dặn như thế là thừa ! Khuyên ngươi đừng quá nôn nao mà chết gấp !

Bật cưá»i khanh khách, Bạch Liên Bình bước đến cá»­a sổ há»i :

- Ngươi trù ta phải không ? Tàn nhẫn quá, đã là ngưá»i hùng thì phải biết thương hương tiếc ngá»c chứ ai lại mong cho gia nhân chết gấp ?

Lệ Tuyệt Linh quát :

- Cút nhanh ! Lải nhải mãi ta khó chịu vô cùng Bạch Liên Bình đưa tay chỉ ngưá»i bị thanh Ä‘ao dóng cứng nÆ¡i vách tiếp :

- Biết ai không ? Kha Trưá»ng Sanh đấy, má»™t tay đô vật có hạng đấy. Rất tiếc, hắn ra Ä‘i sá»›m quá ,chứ nếu không thì trong tương lai ngươi sẽ có má»™t đối thá»§ khả ái ! Khả ái theo ngôn ngữ cá»§a ngươi ấy mà !

Bạch Liên Bình vá»t mình qua cá»­a sổ biến dạng Lệ Tuyệt Linh ung dung bước đến cạnh cá»­a sổ , rút thanh Sanh Tá»­ Kiá»u ra , chiếc xác cá»§a Kha Trưá»ng Sanh mất chá»— chịu , rÆ¡i ngay xuống đất .Ngoái nhìn Mạnh Ngạn lần cuối , Ä‘oạn tra Ä‘ao vào vá» , kẹp dưới nách, bước ra ngoài...

Tầm mắt cá»§a chàng vấp phải ná»­a vòng cung bảy ngưá»i há»p lại , giăng phía sau Như thế là bảy ngưá»i đó theo chàng đến đây , giữ mãi hình thức má»™t vòng vây cÆ¡ chậu . Vòng vây nhất thá»i sẽ chuyển từ hậu ra trước và sẽ thu lại thành hình tròn trịa.

Bảy ngưá»i bao kín mặt bằng bố Ä‘en.

Cố ý tá» ra cái giá»ng thất thểu , Lệ Tuyệt Linh thở dài Gương mặt chàng vẫn lạnh hướng vá» bảy vá» khách la.

Dĩ nhiên là khách của chàng rồi , chứ chẳng lẽ đến đêy tìm gió , tìm cỠcây ?

Chàng dừng chân , bảy ngưá»i đó cÅ©ng dừng chân .Há» dừng lại trong vị trí bất đồng, dÄ© nhiên há» chá»n má»™t vị trí thuận lợi để xuất thu?

Ãnh mắt ngưng Ä‘á»ng chừng tò há» giá»›i bị cá»±c đô.

Tay hữu cầm thanh Sanh Tá»­ Kiá»u, tay tả kẹp chiếc rương đỠdưới nách , Lệ Tuyệt Linh bình tÄ©nh nhìn bảy đồi tượng, Ä‘oạn từ từ há»i :

- Muốn gì các vị bằng hữu ?

Bảy ngưá»i đó bất ngôn, bất động, mưá»ng tượng như bảy hình gá»— Lệ Tuyệt Linh nén ngá»n lá»­a lòng chá»±c bốc cháy,nói tiếp :

- Äêm hôm khuya khoắc các vị hiện ra, ba phần giống ngưá»i, bảy phần giống quái vật , các vị còn theo dõi tại hạ má»™t Ä‘oạn đưá»ng, đến đây rồi má»›i chịu xuất hiện.

Xuất hiện rồi lại biến thành bảy ngốc tá»­ , đơ ngưá»i tại chá»—. Thế là nghÄ©a gì ? Äã theo nhau tất có chá»§ ý , đối diện nhau rồi sao chưa tá» lá»™ cái chá»§ ý ? Các ngươi cứ nói ! ÄÆ°á»£c là chúng ta thá»a thuận nhau , không được thì sẽ có phương pháp giải quyết , các vị hiểu tại hạ không thừa thì giá».

Bảy ngưá»i cùng đưa ánh mắt cho nhau Há» không nói gì , tất cả cùng bước tá»›i Vòng cung khép lại tiá»n lạc hÆ¡n Lệ Tuyệt Linh nổi giận quát :

- Các ngươi câm hết rồi à ?

Ngưá»i đứng giữa có thân hình khôi vÄ© , lướt tá»›i chừng ná»­a bước , trầm giá»ng khàn khàn thốt :

- Tốt ! Nghe đây , Lệ Tuyệt Linh ! Ta không dài dòng đâu ! BỠchiếc rương nơi nách ngươi đó xuống đất ! Cam đoan sóng gió sẽ chẳng nổi lên !

Thoáng giật mình, rồi Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i , nhưng giá»ng cưá»i như quá»· reo, Lệ Tuyệt Linh há»i gá»n :

- Cướp ?

Ngưá»i đó Ä‘iá»m nhiên :

- Cướp cũng chẳng sao , ngươi bằng lòng chăng ?

Lệ Tuyệt Linh bĩu môi :

- Äã biết tên, tất biết ngưá»i, biết luôn tại hạ do làm nghá» gì mà có cÆ¡m ăn áo mặc. Nói vá» việc cướp thì tại hạ là bậc tổ sư, các vị dám chạm đến tổ sư à ? Thế thì phản tổ bá»™i sư, là múa rìu qua mắt thợ đó nhé !

Ngưá»i đó hừ má»™t tiếng :

- Càng tá»± cao càng vấp nặng, Lệ Tuyệt Linh.Trên hắc đạo, ngươi chỉ là má»™t cái bóng má», ngươi chưa đủ khả năng giành độc quyá»n sinh ý đâu !Giòng máu trong ngươi quá dồi dào , ta muốn trích bá»›t má»™t phần máu cá»§a ngươi Lệ Tuyệt Linh rùn vai :

- Ngươi có nghe chứ , từ bao lâu rồi , Lệ Tuyệt Linh này được kể như là bất kha?

xâm phạm má ! Các ngươi quả thật là những kẻ mù , cho nên không sợ ánh chớp làm lóe mắt mắt !

Äối tượng hù má»™t tiếng :

- Lá»i nói đó không dá»a hiếp được ai đâu !

Bá»—ng Lệ Tuyệt Linh trầm giá»ng :

- Ta nghÄ© các ngươi nên cút Ä‘i là hÆ¡n .Cả bá»n các ngươi hiệp lại ,ta còn xem thưá»ng huống chi chỉ má»™t mình ngươi . Các ngươi tuổi Ä‘á»i còn dài, hưởng lợi còn nhiá»u, đừng dại dá»™t mà chết gấp . Vể Ä‘i , đừng há»§y hoại cuá»™c sống vô lý như vậy, ta hứa sẽ không làm chi các ngươi đâu !

Chính chàng quay mình toan bước Ä‘i rá»i khá»i nÆ¡i đó.

Nhưng sau lưng chàng có tiếng chân bước đến, đồng thá»i nhiá»u ngưá»i cùng phát âm má»™t lượt :

- Äứng lại !

Trước ép, sau dồn , hai bên cùng ập lại , vòng vây khép chặt hơn Lệ Tuyệt Linh quắc mắt :

- Các ngươi định giỡn với tử thần ?

Ngưá»i khôi vÄ© cất tiếng :

- Ta há»i ngươi má»™t lần nữa , lần cuối , ngươi có bằng lòng không ? Äừng nói nhiá»u nữa, hãy làm theo lá»i ta Ä‘i !

Lệ Tuyệt Linh đặt chiếc rương xuống , chàng biết là phải động thá»§ rồi, không làm sao tránh khá»i sát hại má»™t vài mạng. Cho nên chàng cần có đôi tay rảnh rang chứ nào phải chàng sợ bá»n chúng.

Nhưng chàng cũng giả vỠkhiếp sợ :

- Rồi đó ! Các ngươi sẽ làm gì nữa đây ?

Äối tượng quát :

- Ngươi cứ cút , bá»n ta làm gì mặc bá»n ta !

Nở má»™t nụ cưá»i lạnh Lệ Tuyệt Linh thốt :

- Ngươi mù đôi mắt rồi ! Ta đang làm ăn suông xẻ bỗng nhiên các ngươi dẫn xác đến ngăn trở đòi giành lấy . Mà cũng được đi , vật đó , các ngươi cứ bước tới mà tiếp lấy !

Äại hán khôi vÄ© do dá»± má»™t chút , Ä‘oạn gằn từng tiếng :

- Chưa thấy quan tài là chưa nghĩ đến cái chết hả Lệ Tuyệt Linh ?

Lệ Tuyệt Linh cưá»i mỉa :

- Ta chỉ muốn thấy cái gan cá»§a bá»n ngươi thôi ! Các ngươi cứ bước tá»›i , đừng dài dòng mãi mất thì giá» lắm !

Bá»—ng từ phía sau lưng chàng , môt ngưá»i lạng mình xuống đất chuồi nhanh tá»›i , đồng thá»i vươn hai tay má»—i tay cầm hai ngá»n phân thá»§y thích , cả hai mÅ©i Ä‘á»u nhắm vào hông cá»§a Lệ Tuyệt Linh Ãnh thép ngá»i ngá»i trông rất lạnh . Phân thá»§y thích nhanh, song không nhanh bằng Sanh Tá»­ Kiá»u . Sanh Tá»­ Kiá»u chá»›p từ phía trước uốn vòng cung ra phía sau, từ dưới đảo lên trên Ngưá»i phái sau rú lên má»™t tiếng nhưng tiếng kêu chỉ phát ra ná»­a phần, đưá»ng Ä‘ao nhanh quá khiến thân hình hắn bị chẻ làm hai, cắt đôi luôn âm thinh cá»§a hắn Chiếc xác phân hai Ä‘oạn , chưa Ä‘oạn nào rÆ¡i xuống đất , thanh Ä‘ao đã trở vá» vo?

rồi nằm im Äồng thá»i gian , thừa tay tả , Lệ Tuyệt Linh đưa tay tả Ä‘iểm tá»›i đại hán khôi vÄ© , bắt buá»™c y phải bá» dở thế công vừa phát xuất để há»— trợ đồng bá»n Bảy ngưá»i, hao má»™t, còn sáu, nhân số giảm , phẫn uất tăng Lệ Tuyệt Linh lạnh lùng :

- Nếu không chịu sống nữa , nhất định ta sẽ hoá kiếp cho kỳ được. Còn kẻ nào nữa , cứ bước lên , ta sẵn sàng làm cái công đức đó cho Äại hán khôi vÄ© rợn mình ,ánh mắt lá»™ nhiá»u sá»± khá»§ng khiếp thấy rõ Dù vậy hắn cố trấn định tâm thần , buông cứng :

- Ta thá» không dung tha ngươi qua đêm nay Lệ Tuyệt Linh cưá»i lạnh :

- Ta cÅ©ng thá» như ngươi vậy đó .Ta thá» sẽ trừng trị các ngươi, bởi tuổi Ä‘á»i còn dài mà các ngươi há»§y hoại như vậy là phụ lòng trá»i , tá»™i lắm ! Chắc là đêm nay ta phải sát hại nhiá»u ngưá»i . Cái số ta bắt buá»™c phải thế !

Äại hán khôi vÄ© hứ lên má»™t tiếng như sấm rồi thò tay vào lòng rút ra má»™t ngá»n roi gân bằng da rắn, cất giá»ng oang oang :

- Lệ Tuyệt Linh ngươi ngông cuồng thái quá ! Ngươi còn sống trên Ä‘á»i ngày nào là sanh linh đồ thán ngày đó . Hôm nay ta vì đồng đạo mà hạ sát ngươi , Ä‘em lại thái bình cho giang hồ Lệ Tuyệt Linh cau mày:

- Ngươi lá»›n lối quá, cho ta xin cái nghÄ©a khí cá»§a ngươi Ä‘i. Má»™t lần cuối, ta nhắc lại, ta sẵn sàng tha chết cho bất cứ ai lập tức rá»i khá»i ngay đương trưá»ng . DÄ© nhiên là trên đưá»ng ta Ä‘i ta không muốn gặp má»™t trở ngại nào. Các ngươi đừng hòng làm chướng ngại vật mà uổng mạng, các ngươi chưa đủ sức làm cái việc đó!

Äại hán khôi vÄ© rít lên :

- Ta phải giết ngươi. Lột da ngươi, chặt ngươi thành trăm mảnh Lệ Tuyệt Linh gật gù :

- Ngươi cứ tá»± do làm theo sở thích, có Ä‘iá»u ngươi có làm nổi hay không. Riêng ngươi đừng có mà võ Ä‘oán kết cuá»™c, ta chỉ sợ nó sẽ đảo ngược đấy Rồi chàng quát :

- Mau vá» tổ Ä‘i những con chim non ! Khi nào má» cứng rồi hãy tập tá»…nh vào Ä‘á»i.

Trá»i cao dẫu hấp dẫn lắm song lại là khung cảng cá»§a những cánh chim bằng , chim se sẻ các ngươi đừng có vá»ng tưởng mà chết uổng mạng Äại hán khôi vÄ© hét lên :

- Ngươi làm gì biết được bá»n ta là ai mà bảo trở vá» tổ ?

Lệ Tuyệt Linh bĩu môi :

- Thì giỠđâu cho ta tim hiểu lai lịch cái thứ bất tài như các ngươi !

Má»™t ngưá»i bèn hét lá»›n:

- Câm cái miệng của ngươi lại ngay đi !

Má»™t vật sáng bay tá»›i . Äó là má»™t thanh Tam Nhẫn Kiếm.

Lệ Tuyệt Linh không buồn nhìn qua má»™t thoáng, tay tả cầm chiếc vá» Ä‘ao vung lên . Trong khi đó , ngá»n roi da rắn rít gió cuốn tá»›i . Lệ Tuyệt Linh vung tay hữu đánh ra liên tiếp má»™t trăm chín mươi chín Ä‘ao vào đại hán khôi vÄ© Còn gã tay cầm Tam Nhẫn Kiếm thì lại té lăn xuống đất lá»™n Ä‘i mấy vòng tránh chiếc vá» Ä‘ao Bốn ngưá»i còn lãi lập tức vào cuá»™c.

Bốn vÅ© khí khác loại rít gió bay tá»›i ,nhắm xuống đầu Lệ Tuyệt Linh Quanh chàng , Ä‘ao ảng chá»›p lên tạo thành bức tưá»ng đồng vách sắt, bao nhiêu vÅ© khí đó không làm sao xâm phạm vào mình chàng nổi Chàng đánh vá»›i há» như có vẻ đùa, thá»­ xem há» còn giở những ngón nghá» gì ra nữa , những ngón gnhá» mà há» nương cậy để mong hạ địch Qua má»™t lúc chàng không muốn đùa dai nữa , lập túc biến chiêu , liá»n theo đó má»™t tiếng phập vang khẽ , mÅ©i Ä‘ao cá»§a chàng đã chá»c trúng yết hầu cá»§a gã cầm ngá»n Äoản Ngân Thương Rút thanh Sanh Tá»­ Kiá»u vá» , không cần xem kẻ đó đã chết chưa . Lệ Tuyệt Linh quét má»™t vòng đánh bạt những vÅ© khí còn lại . Bàn tay chàng đưa thanh Ä‘ao từ dưới lên . Hai tiếng soạt soạt tiếp nối, gã ốm nhá» cầm thanh bị thanh Ä‘ao rá»c má»™t mảng da thịt trên cánh tay , rú lên thảm thiết Äại hán khôi vÄ© lại vung roi da rắn lên lướt tá»›i . Lệ Tuyệt Linh đứmg tại chá»— không há» nhích động thân hình Bạch Liên Bình gã kia cÅ©ng vÅ© lá»™ng vÅ© khí xông vào / Roi da rắn vút sang liên tục nhanh vô tưởng , những đưá»ng roi như liá»n nhau bện thành má»™t tấm lưới chụp xuống Lệ Tuyệt Linh Vậy mà chàng vẫn ung dung vừa né vừa lách Ä‘ao theo như giỡn.
Tài sản của meongo75

  #5  
Old 26-04-2008, 07:13 AM
meongo75's Avatar
meongo75 meongo75 is offline
Nghịch Thiên Quá»· Äế
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Ha Long
Bài gởi: 419
Thá»i gian online: 1 ngày 8 giá» 29 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 1 Post
Hồi 5


Dã tâm kẻ tham

Lệ Tuyệt Linh kiểm soát bảy thi thể song ngoài một số bạc vụn chàng không tìm thấy

má»™t vật nhá» má»n nào chứng minh xuất xứ cá»§a bá»n Xích Phù.

Chàng đến bụi cỠkiểm soát luôn thi thể kẻ tung ám khí tự sát Xích Phù mà chàng đã dùng thủ pháp Cung Hồ Phi Nhân giết chết.

Vẫn chẳng có một chứng tích gì! Chàng chùi tay vào cỠsạch máu vừa tìm chiếc võ đao vừa nghĩ ngợi.

Kế hoạch của chúng cực kỳ chu đáo. Không ai biết được vụ cướp do kẻ nào chu?

mưu. Há» chuẩn bị cái bại trước khi hành sá»± kể ra bá»n này cÅ©ng hiểm độc lắm! Nhưng há» là bá»n ngưá»i nào?

Chàng ngồi xuống nắp chiếc rương, Ä‘ao chá»i đất cằm đặt lên chuôi Ä‘ao suy nghÄ©.

Nhưng ai biết được chàng có mặt tại vùng này trong thá»i khắc này?

Trước hết là Lâu Tá»­ Nghiá»n bởi y là ngưá»i thuê chàng mà? Ngoài y ra còn có mấy cao thá»§ dưới quyá»n cá»§a y trong ÄÆ¡n Quan Môn biết nữa mà thôi. Bá»n cấp dưới không há» hay biết sanh ý này.

Chẳng lẽ há» Lâu chÆ¡i trò đê tiện! Chẳng lẽ lão muốn giết ngưá»i để chiếm hòng mong muốn hưởng dụng chiếc rương ngá»c má»™t mình.

Ngoài ÄÆ¡n Môn Quan còn có Thạch Nữ Bạch Liên Bình. Nàng có đáng nghi lắm không?

Bỗng chàng nhớ tới một việc.

Äại Mãng Tiên bị bá»n đồng đảng gá»i là đàn chá»§ mà ÄÆ¡n Quân Môn lại gồm ba đầu mối, có ba vị đàn chá»§ và hương chá»§.

Äúng rồi! Trong số bảy ngưá»i bị chàng giết có má»™t vị hương chá»§ há» Lý.

Sự tình khả nghi lắm. Có thể là Lâu Tử Nghiên chủ mưu vụ cướp này lắm!

Nhưng rồi chàng cũng không tin giả thuyết đó là với sự thật bởi làm gì hỠLâu kia có cái can đảm để làm cái việc này.

Huống chi, theo chàng nhận xét, Lâu Tử Nghiên vốn không đủ bản lãnh cùng cơ trí để nghĩ ra cái mưu mẹo thâm hiểm chu đáo như vầy.

Gạt bá» giả thuyếy đó rồi chàng níu lại cho lànó sát sá»± thật bởi chàng vừa nhá»› ra lúc đến ÄÆ¡n Quang Môn chàng tiếp xúc vá»›i Lâu Tá»­ Nghiên trong cuá»™c há»™i đàm có hai vị đàn chá»§ và má»™t há»™ pháp. Mà ÄÆ¡n Quan Môn lại có ba đàn, thì có lẽ Xích Phù là vị đàn chá»§ vắng mặt hôm đó.

Vì lý do gì Xích Phù vắng mặt?

Sự tình ngẫu nhiên mà xảy ra như vậy hay có sự sắp xếp từ trước?

Thá»±c ra Lệ Tuyệt Linh không muốn nghi ngá» chi tá»›i há» Lâu kia, bất quá chàng làm má»™t cuá»™c suy luận để tìm hiểu nguyên do vụ mưu cướp số ngá»c này thôi. Nhưng dù muốn dù không chàng cÅ©ng Ä‘i đến má»™t kết luận:

Là Lâu Tá»­ Nghiên rất đáng nghi ngá».

Äúc kết lại những giả thuyết đặt thành má»™t Ä‘iểm sau:

ÄÆ¡n Quan Môn là má»™t tổ chức gồm các vụ trá»ng yếu:

đàn và hương, má»™t ngưá»i đàn chá»§ vắng mặt trong các buổi há»™i đàm giữa chàng và bá»n Lâu Tá»­ Nghiên sá»± tình bàn nghị được giữ hết sức là bí mật chỉ có Lâu Tá»­ Nghiên cùng vài thuá»™c hạ thân tín cá»§a y biết được mà thôi.

Nhân chá»— bí mật đó, sanh ra vụ mưu cướp Ä‘oạt này và ngưá»i vắng mặt là Xích Phù được á»§y thác hành sá»±, để khi chàng đến tổng đàn sẽ không nhận diện được hắn.

Bá»n cướp phải hiểu rõ tình hình cho nên vừa chạm mặt là đòi ngay rương ngá»c.

Nhất định vụ cướp không do bằng hữu cá»§a Kim Sam Khách Mạnh Ngạn chá»§ trương, toan Ä‘á»at lại số ngá»c mà cÅ©ng không phải đồng đảng cá»§a Bạch Liên Bình. Bởi thá»i gian không còn cách biệt quá xa, trong mấy giây phút thôi bá»n há» chẳng thểnào hay kịp để mà tổ chức cuá»™c cướp Ä‘á»at vá»›i số ngưá»i đông đảo thế được. Bạch Liên Bình cÅ©ng chẳng có lý do gì định cưỡm tay trên như vậy.Vì cuá»™c giao dịch đã được thoa? thuận êm xuôi. Chỉ cần chá» vài hôm nữa là có ngá»c thì tá»™i tình gì cô ta lại phải mạo hiểm kết thù gây oán?

Chàng có phải là tay tầm thưá»ng đâu mà ai cÅ©ng có thể trêu vào.

Lệ Tuyệt Linh thở dài, ngẩng đầu lên lẩm bẩm:

- Lâu Tá»­ Nghiên! Ta muốn tin ngươi thành thật lắm song rất khó mà đặt niá»m tin trá»n vẹn nÆ¡i ngươi. Ta chỉ sợ cảm tình cá»§a ta dành cho ngươi rồi đây sẽ biến thành thù hận mất:

Ngươi phải biết, chẳng khi nào ta chấp nhận má»™t vụ man trá cả! Man trá đối vá»›i ta là cầm như khinh thưá»ng ta là má»™t trẻ nít, tất phải chết vá»›i ta.

Chàng từ từ đứng lên, nhấc rương ngá»c theo mình rồi đảo mắt nhìn các xác chết lần cuối, lắm đầu thốt:

- Tại sao các ngươi lại muốn chuốc khổ vào thân? Lâu Tá»­ Nghiên đã đánh giá ta quá thấp làm cho bao nhiêu ngưá»i phải chết oan mạng, đáng thương hại thay cho bá»n thá»§ hạ khi chịu sá»± sai khiến cá»§a má»™t chá»§ nhân ngu ngốc. NÆ¡i suối vàng, các ngươi mang hận thì nên hận Lâu Tá»­ Nghiên chứ đừng có hận ta!

Chàng lần bước vỠphía cột ngựa.

Äêm đã tàn, nÆ¡i phương đông trá»i rá»±ng sáng. Từ biên thùy đất Lá»—, dưới chân Cô Hà Lãnh, có má»™t trang viên đồ sá»™ nguy nga.

Trang viên đó là Ngá»c Long sÆ¡n trang, Tổng đàn cá»§a ÄÆ¡n Môn Quan nằm trên má»™t gò đất cao.

Lúc Lệ Tuyệt Linh đến là vừa hoàng hôn, xuống đúng hai hôm sau đêm chàng tiêu diệt bá»n Xích Phù.

Dưới ánh yên hà chói lá»i chàng giục ngá»±a tiến thẳng đến cổng trang. Hai đại hán vấn khăn hồng mặc y phục Ä‘en hấp tấp bước ra chặn chàng lại há»i rõ ràng rồi bảo chàng đứng đợi, má»™t tên ở lại chạy vào trong thông báo.

Lệ Tuyệt Linh xuống ngá»±a đặt nhanh Sanh Tá»­ Kiá»u lên đầu vai lÆ¡ đãng đưa mắt nhìn ra khắp bốn phía, chàng nhìn trá»i mây hoa lá.

Bên trong cổng là con đưá»ng thẳng chạy dài đến má»™t tòa khách sảnh đưá»ng lát đá bản, được quét sạch như chùi. Phía sau đại sảnh là nhà ngang nhà dá»c, thấp có cao lầu, trệt có ngôi nào cÅ©ng được kiến trúc tân kỳ.

Lệ Tuyệt Linh có đến đây hai lượt song vào lúc ban đêm nên không rõ ràng cảnh trí. Bây giỠchàng mới được dịp nhận ra cái vẻ tráng lệ huy hoàng của khuôn viên này.

Không rõ vô tình hay cố ý, chàng vụt há»i má»™t câu bất ngá»:

- À, lão đệ, Xích đàn chủ của chúng ta có mặt tại tổng đàn chứ?

Äại hán vấn khăn hồng buá»™t miệng đáp:

- Vắng mặt!

Dù vắng mặt, dù có mặt, nghÄ©a là vẫn có con ngưá»i há» Xích tại đây rồi!

Chừng như hắn tỉnh ngá»™, vá»™i chữa lá»i:

- A! thuộc hạ không biết nữa!

Lệ Tuyệt Linh Ä‘iá»m nhiên, gật đầu. Còn chá» gì nữa chàng má»›i minh bạch.

Chàng cưá»i hì hì:

- Mấy hôm nay hẳn sơn trang yên tịnh ghê ha?

Äại hán lá»™ vẻ nghi hoặc, nhìn chàng.

Lệ Tuyệt Linh vẫn cưá»i tá»± nhiên, đại hán lắc đầu:

- Thuộc hạ cũng không biết nữa.

Lệ Tuyệt Linh bình thản:

- Äừng nghi ngá», lão đệ! Tại hạ cùng chưởng môn nhân là bằng hữu mà. Tại ha.

đâu dám có ý đồ bất lương với lão bằng hữu! Lão đệ khéo lo xa thì thôi.

Äại hán khăn hồng bối rối thấy rõ, hắn vá»› vẩn đưa tay phá»§i bụi, hắn phải làm má»™t cá»­ động nào đó để che giấu cái sượng sùng, hắn ấp úng đáp:

- Dạ.... tại hạ.... không biết nữa...

Hắn xưng thuộc hạ rồi xưng tại hạ, chứng tỠhắn mất bình tĩnh rõ ràng.

Liếc xéo đối tượng, Lệ Tuyệt Linh đáp:

- Có thể là chưởng môn nhân phân phó các vị sao đó. Giả như có ngưá»i mạo nhận tại hạ đến đây há»i này ná», thì các vị cứ dùng má»™t câu "Tại hạ không biết nữa" mà đáp lại. Phải vậy không?

Äại hán nghe nóng vành tai, lúng túng đáp:

- Tại ha.... không...

Lệ Tuyệt Linh lắc đầu:

- Cũng không biết nữa? Cái gì cũng không biết nữa! Cho đến một ngày nào đó, có kẻ đến ve vãn vợ bằng hữu, lừa vợ bằng hữu bỠnhà ra đi, lúc đó bằng hữu cũng nói không biết luôn sao?

Äại hán nổi giận:

- Cái gì? Sao các hạ lại nói xấu nhau chứ ?

Lệ Tuyệt Linh mỉm cưá»i:

- Tại hạ cũng không biết nữa.

Äại hán giận căm căm:

- Các hạ ăn nói hồ đồ, không ngại chạm tự ái ai sao hả?

Lệ Tuyệt Linh lạnh lùng:

- Tại hạ chỉ sợ trong chốc lát nữa sẽ có cuộc chạm tự ái lớn đấy.

Äại hán trừng mắt, vừa kinh hãi vừa phẩn ná»™:

- Các hạ nói gì chứ?

Vừa lúc đó, từ trong đại sảnh, bốn năm ngưá»i chạy ra.

Lệ Tuyệt Linh bá» mặc đại hán, giương mắt nhìn bá»n ngưá»i má»›i đến đó.

Äi đầu là má»™t vị trá»c ốm, mặt tươi cưá»i, đôi tay dài và thá»™ Ngưá»i đó là Lâu Tư?

Nghiên, chưởng môn nhân ÄÆ¡n Quan Môn, ngoại hiệu là Thác Thiên Tý.

Còn cách xa xa, Lâu Tá»­ Nghiên đã bật cưá»i ha hả gá»i to:

- A, Lệ lão đệ. Mấy hôm nay ngày nào tại hạ cũng banh mắt mà ngón trông lão đệ.

Lệ Tuyệt Linh bước tá»›i mấy bước, ná»­a thật ná»­a cưá»i hăng hắc:

- Có má»™t vài khó khăn nhá» trong sinh ý, thành ra phải để cho chưởng môn trông đợi, đắc tá»™i! Äắc tá»™i !

Lâu Tử Nghiên giật mình bước lên thêm mấy bước:

- Có khó khăn như thế nào? Chẳng lẽ lão đệ không thành công?

Lệ Tuyệt Linh búng ngón tay lên nắp rương cái cốp:

- Äùa mà! Lệ Tuyệt Linh này có việc gì mà không làm nổi chứ, đã không làm thì thôi, làm thì phải thành công mỹ mãn.

Lâu Tá»­ Nghiên vòng tay cưá»i hì hì:

- Tại hạ hấp tấp quá mà thành ra hồ đồ. Thật là đắc tá»™i vá»›i lão đệ. Có vậy chứ, con ngưá»i như Lệ lão đệ thì có khi nào lại thất bại? Tại sao tại hạ lại lo ngại hảo thế cÆ¡ chứ!

Lúc đó ba ngưá»i Ä‘i sau Lâu Tá»­ Nghiên cÅ©ng vừa ra đến nÆ¡i. Má»™t ngưá»i là Cầm Long Thá»§ Bành Thiếu SÆ¡n, đàn chá»§ Anh Quan đàn mặt đỠvóc mập. Ngưá»i thứ nhì là Thánh Viên Äá»— Quảng Tài, đàn chá»§ Dõng Quan đàn, miệng nhá»n lưng thon, toàn thân lợp lông vàng vàng. Ngưá»i thứ ba là Phác Phong Côn Tá»­ Cổn, má»™t chấp pháp đứng hàng thứ năm, tên gá»i là chấp pháp lão ngÅ©, vóc mập mặt tròn, có cái hoà khí chiêu hiá»n đãi sÄ©, nhưng cái vẻnày thiếu thành thật rõ ràng.

Lệ Tuyệt Linh há»i:

- Lâu chưởng môn, chúng ta mang món hàng này vào đại sảnh chứ?

Lâu Tử Nghiên gật đầu đáp:

- Tự nhiên, tự nhiên!

Rồi y cao giá»ng nói:

- Có ai đó không? Mang chiếc rương đỠtrên lưng ngựa của Lệ lão đệ vào đại sảnh ngay.

Một đại hán vấn khăn hồng lướt tới:

- Vâng chưởng môn.

Nhưng Lâu Tử Nghiên trầm gương mặt lại:

- Cút ngaỵ Ai mượn đến ngươi. Äừng há»c đòi thông minh.

Äại hán sững sá». Thế thì chưởng môn nhân gá»i ai? Gá»i ai thì gá»i không phải gá»i hắn thì hắn cúi đầu, lùi lại.

Hắn thầm nghĩ:

- Cái vận của ta hôm nay sao mà đen thế? Vừa rồi bị gã hỠLệ chế nhạo bi giỠlại đến chưởng môn mắng cho ê cả mặt. Thật là khổ.

Lâu Tử Nghiên quay sang Bành Thiếu Sơn bảo:

- Äệ hãy chịu khó mang há»™ ta cái rương đó.

Bành Thiếu Sơn vâng dạ một tiếng bước tới mở dây hai tay cẩn thận nâng chiếc rương lên từ từ tiến vào đại sảnh.

Lâu Tử Nghiên lại hướng sang Lệ Tuyệt Linh nói:

- Lão đệ nói là có việc phiá»n phức chẳng hay phiá»n phức như thế nào?

Lệ Tuyệt Linh cưá»i nhẹ:

- Trước hết tại hạ cứ tưởng là Kim Sam Khách chẳng thể có má»™t số viện thá»§ đáng kể. Nhưng sá»± tình quả là ngoài sở liệu cá»§a tại hạ. Há» Mạnh có má»i mấy tay khá ra há»™ vệ cho y.

Lâu Tử Nghiên à lên một tiếng:

- Y có viện thủ à? Ai thế?

Lệ Tuyệt Linh từ từ tiếp:

- Thư Hùng Kiếm Phan Tuấn, má»™t nhân vật trong Thập Toàn phái, Äại Cẩu Trảo Ngụy Bằng, và Tam Bá»™ Äoạt Mệnh Phách Châu Thanh trong hàng Kim Ưng cá»§a Ưng Bảo, ngoài ra còn có Kha Trưá»ng Sanh, má»™t tay đô vật khét tiếng không xa lạ gì vá»›i chưởng môn. Bá»n đó cá»™ng thêm Mạnh Ngạn tạo thành má»™t thế lá»±c không nhá» chút nào.

Lâu Tử Nghiên thở dài:

- Tại hạ cÅ©ng nghÄ© Mạnh Ngạn có má»™t số ngưá»i tiếp trợ song không tưởng y má»i được những tay khá như vậy. Y đã liên kết vá»›i Ưng Bảo là má»™t sá»± phi thưá»ng rồi mà mà lại còn gá»i đến được bá»n Kim Ưng thì hẳn thu ûđoạn cá»§a y cÅ©ng cao cưá»ng lắm. Tuy nhiên, tại hạ vốn có tính phòng xa nên má»›i nhỠđến lão đệ. Nếu không phải là lão đê.

còn ai đảm đương nổi cái trá»ng trách này. Giả như tại hạ có huy động toàn thể anh em cá»§a bổn môn bất quá song phương chỉ ở trong tình trạng quân bình vá»›i sá»± thá» thương đồng dạng, vị tất lúc đó đã thắng nổi y?

Bật cưá»i ha hả, y tiếp luôn:

- Cái thế cá» cá»§a tại hạ sắp bày, dù sao cÅ©ng có phần cao tay đấy chứ. Cho nên lão đệ xuất chinh là kỳ khai đắc thắng mã đáo thành công ngaỵ Lợi được chia đồng Ä‘á»u, lão đệ vẫn không hao má»™t giá»t máu. Giả sá»­ như có đổ máu thì dù sao ÄÆ¡n Quan Môn cÅ©ng chia sá»›t vá»›i lão đệ má»™t phần. Nhưng may mắn thay bây giá» lão đệ đã được bình an vô sá»±. Có Ä‘iá»u tại hạ xin lão đệ xét công công lao cá»§a bá»n thuá»™c hạ, cái công lao Ä‘á»at vật từ tay bá»n Phiên Vương.

Lệ Tuyệt Linh nhếch môi song không cưá»i:

- Lâu chưởng môn nên sá»­ xá»± đúng thá»±c tế là hÆ¡n. Tại hạ nhận lãnh tiá»n là có phận sá»± giải toa? Ä‘iá»u thắc mắc cho ngưá»i chi tiá»n. Ná»­a rương ngá»c quý trị giá vạn lượng vàng đâu phải bá»—ng nhiên mà có? Vật đã có rồi thì cứ theo sá»± thá»a hiệp ban đầu mà chia hai, chẳng có tình riêng nghÄ©a tư chi cả.

Lâu Tá»­ Nghiên cưá»i khan:

- Hẳn là trong cuộc sanh ý này, thanh đao của lão đệ có vấy máu không ít?

Lệ Tuyệt Linh Ä‘iá»m nhiên:

- Hành nghá» này, có khác nào đùa cợt vá»›i tá»­ thần má»™t cách thưá»ng xuyên đâu?

Lâu chưởng môn há»i như vậy là quá thừa.

Bành Thiếu Sơn chen vào:

- Chắc Lệ lão đệ đã tàn sát chúng?

Giá»ng cá»§a y khàn khàn, nghe như có ý mỉa mai.

Lệ Tuyệt Linh lắc đầu:

- Không hẳn vậy, chỉ có hai chết, ba thá» thương, tại hạ không thích dá»n láng chiến trưá»ng, do đó thỉnh thoảng còn chừa lại má»™t vài sanh mạng.

Lâu Tá»­ Nghiên cưá»i lá»›n:

- Tập quán và tác phong cá»§a lão đệ làm cho ngưá»i kinh khiếp quá. Ai mà chẳng biết chạm vào Diêm La Äao là phải mất mạng hay cÅ©ng tàn phế suốt Ä‘á»i. Lá»i ca tụng được truyá»n khắp giang hồi, còn âm vang bên tai, bất cứ ai chưa rá»­a tay gác kiếm, quy ẩn sÆ¡n lâm Ä‘á»u phải nghe phải thấy. Äao ra, Diêm Vương cưá»i lá»›n bắc cầu đón kẻ Ä‘i đầu thai, thanh Sanh Tá»­ Kiá»u cá»§a lão đệ cứ má»—i lần tuốt ra khá»i vá» là y như có nhuá»™m máu hồng.

Lệ Tuyệt Linh lạnh lùng:

- Có những kẻ hiếu sá»± thích phóng đại vấn đỠchứ thật ra thì tại hạ chỉ là má»™t tay bình thưá»ng thôi. Vì cái ăn cái mặt mà phải tận dụng sở năng mưu cầu sá»± tồn vong không hÆ¡n không kém, chẳng qua trá»i chưa Ä‘oản lá»™c nên còn sống đến ngày nay.

Lâu Tử Nghiên gật đầu:

- ÄÆ°Æ¡ng nhiên phải vậy. Ai ai cÅ©ng có quyá»n sống, muốn sống thì phải đấu tranh.

Nhưng sá»± đấu tranh cá»§a lão đệ lại được lồng trong cái khung đạo nghÄ©a, chính Ä‘iá»u đó má»›i đáng kể, đáng phục. Cho nên làm cái cuá»™c giao dịch này tại hạ chỉ dám kêu gá»i đến lão đệ thôi, thà bá» rương ngá»c Ä‘i hÆ¡n là nhá» những kẻ khác, mà chắc chắn tại ha.

sẽ gặp sự phải bội như Mạnh Ngạn đã làm.

Bành Thiếu Sơn chen vào:

- Phải đó. Trên giang hồ, tìm má»™t tay trá»ng nghÄ©a khinh tài như Lệ huynh đài là cầm như tìm kim giữa lòng biển cả.

Lệ Tuyệt Linh Ä‘iá»m nhiên:

- Hay quá! Hay thật!

HỠđã qua khá»i tiá»n đình, vào tận khách sảnh rồi. DÄ© nhiên nÆ¡i đây phải là trang hoàng mỹ lệ, cho xứng đáng vá»›i cái danh Ngá»c Long SÆ¡n Trang.

Há» ngồi, chá»§ nhân gá»i thuá»™c hạ mang trà, song Lệ Tuyệt Linh không buồn cầm đến chén.

Chàng nhìn Bành Thiếu Sơn đang đặt chiếc rương gỗ trên mặt chiếc bàn gần đó.

Chàng mỉm cưá»i há»i:

- Có nặng lắm không Bành huynh?

Bành Thiếu Sơn gật đầu:

- Khá nặng. Vá»›i trá»nglượng này, cái giá trị hẳn là phải to lá»›n lắm.

Lâu Tá»­ Nghiên nâng chén trà lên má»i:

- Uống chứ, Lệ lão đệ. Loại trà này đặc biệt lắm, nó có cái tên VÅ© Tiá»m Mao Tiên đấy.

Lệ Tuyệt Linh cầm chén trà đưa gần môi khen vá» mấy tiếng rồi đặt chén xuống bá»—ng cưá»i khan há»i:

- Lâu chưởng môn, có một việc này mà mỗi lần nhớ đến là tại hạ lại toát mồ hôi lạnh, chẳng hay...

Lâu Tử Nghiên nghi hoặc:

- Việc chi thế lão đệ?

Lệ Tuyệt Linh tiếp:

- Kể cảlần này tại hạ đến đây đúng ba lượt rồi, các cao thá»§ trong quý môn như Bạch đàn chá»§, Äồ đàn chá»§, Từ Cổn huynh, tại hạ Ä‘á»u có hân hạnh được há»™i diện.

Song chừng như còn thiếu má»™t ngưá»i, và có thể là ngưá»i đó không thích tiếp xúc vá»›i tại hạ. Phải vậy chăng?

Lâu Tử Nghiên không hỠđổi sắc mặt, nghiêm nghị nói:

- Tưởng là việc gì làm tại hạ hồi hộp quá. Cứ tưởng rằng mình đã đắc tội với lão đệ chứ?

Rồi y giải thích:

- ÄÆ¡n Quan Môn có ba đàn, Anh Quan, Trung Quan và Äông Quan. Bành Thiếu SÆ¡n chưởng quản Anh Quan Äàn, Äá»— Quảng Tài Ä‘iá»u khiển Äông Quan Äàn, còn Trung Quan đàn thì được giao phó cho Trình Kiết. Hai lần Lệ lão đệ đến đây nhằm lúc há» Trình xuất ngoại công tác, cÅ©ng vì vậy y bận đến Tiêu Văn Tập để giải quyết má»™t số vấn đỠthuá»™c vá» thuá»™c hạ ỵ Có lẽ y cÅ©ng sắp vá» rồi. Y vỠđến rồi thì đương nhiên sẽvào bái kiến lão đệ ngaỵ Tại hạ không ngá» lão đệ chiếu cố đến Trình Kiết như vậy.

Lệ Tuyệt Linh nhìn Lâu Tử Nghiên cố tìm ra một khe hở. Nhưng trên gương mặt thản nhiên đó chẳng có một chú linh cảm nào chứng tỠy bịa chuyện. Y bình tĩnh quá chừng. Bình tĩnh nói ra sự thật hoàn toàn.

Bắt buộc chàng nhóng một câu:

- Thế ra đàn chá»§ Trung Quan Äàn cá»§a quý môn không phải ở há» Xích Phù à?

Lâu Tử Nghiên tỠvẻ ngạc nhiên:

- Xích Phù ? Ai là Xích Phù? Cái tên đó lãøo đệ đã nhặt được ở đâu thế?

Äoạn y lắc đầu, rồi quay sang ba thuá»™c hạ:

- Trong các vị có ai nghe nói đến cái tên hiệu này chăng?

Bành Thiếu SÆ¡n, Äá»— Quảng Tài, Từ Cổn cùng lắc đầu.

Bành Thiếu Sơn thốt:

- Giả như có ngưá»i mang cái tên đó, thì cÅ©ng chẳng ai biết hắn tạ Lệ huynh có việc gì thế? Lệ huynh gặp hắn hay nghe đến hắn? Hắn ta là ai vậy?

Lệ Tuyệt Linh cưá»i nhẹ:

- Chẳng có chị Các vị không hiểu ngưá»i đó là ai thì thôi vậy. Có thể tại hạ nhá»› lầm, mà cÅ©ng có thể đàn chá»§ cá»§a Trung quan đàn trong quý môn mang tên Xích Phù.

Lâu Tử Nghiên quả quyết:

- Nói thật đấy lão đệ, chúng ta chưa bao giỠnghe đến cái tên này.

Y thấp giá»ng há»i:

- Lão đệ có nhầm lẫn Ä‘iá»u gì chăng?

Lệ Tuyệt Linh lạnh lùng:

- Chẳng có Ä‘iá»u chi gá»i là hiểu lầm cả.

Lâu Tử Nghiên cau mày:

- Một tin gió?

Lệ Tuyệt Linh cau mày:

- Không nốt. Bình sanh tại ha trá»ng sá»± thật, không há» lưu tâm đến phao ngôn.

Lâu Tử Nghiên vỗ ngực thở dài:

- Tốt. Thế là tại hạ yên tâm. Hừ, giang hồ càng ngày càng man trá, mãi rồi ai cÅ©ng chẳng dám tin ai, má»i ngưá»i Ä‘á»u phải dè dặt lẫn nhau. Ngưá»i ta chỉ chuyên nói xấu hại nhau chứ chẳng ai khuyến khích xây dá»±ng cho nhau. Há» dùng má»i cách cốt gây ly gián cả những lão bằng hữu.

Lệ Tuyệt Linh bỉu môi:

- Tại hạ chẳng phải là trẻ nít mà hòng ai muốn gạt là gạt. Nếu không có sá»± kiện gì đặc biệt thì đừng hòng khích ná»™ được tại hạ. Äể thá»­ xem ai có thá»§ Ä‘oạn làm được việc đó chứ?

Lâu Tử Nghiên gật đầu:

- Äúng vậy rồi, đương nhiên là vậy rồi Thánh Viên Äá»— Quảng Tài bây giá» má»›i chen vào:

- Thật ra Lệ huynh cứ thá»­ nghÄ© mà xem, giá như có ngưá»i dùng lá»i ác, toan ly gián chúng ta, thì ÄÆ¡n Quan Môn đâu đến ná»—i ngu xuẩn gây khó khăn cho Lệ huynh? Lê.

huynh có thịnh danh cùng thân phận như vậy, trên Ä‘á»i này còn có ai dám trêu vào? Hà huống Lệ huynh lại là ngưá»i cá»§a bổn môn. Trong tương lai bổn môn sẽ còn nhỠđến Lê.

huynh đệ. Lệ huynh thành thá»±c tiếp trợ bổn môn, chẳng há» có ác ý gì, thì Lệ huynh cứ tin rằng đó chỉ là những Ä‘iá»u vô căn cứ, bá»n tại hạ bảo đảm như vậy.

Y nhấn mạnh:

- Chúng ta là bằng hữu mà Lệ huynh.

Lệ Tuyệt Linh gật đầu:

- ÄÆ°á»£c lắm. Tại hạ hy vá»ng như vậy.

Lâu Tử Nghiên giục:

- Uống, Lệ lão đệ, chúng ta mượn trà thay rượu uống mừng thành công.

Má»i ngưá»i cùng nâng chén trà. Bành Thiếu SÆ¡n cưá»i mấy tiếng rồi thốt:

- Bây giá» chúng ta dùng trà, đợi lát nữa nhà trù dá»n tiệc ra, má»—i ngưá»i sẽ uống mấy trăm chén...

Cánh Lâu Tá»­ Nghiên bốn ngưá»i cùng cạn chén. Lệ Tuyệt linh chỉ chạm chén trà vào môi, không uống má»™t giá»t nào.

Bành Thiếu SÆ¡n nhìn sang Lâu Tá»­ Nghiên, tỠý chẳng làm sao hÆ¡n được. Ãnh mắt đó không sao thoát khá»i Lệ Tuyệt Linh. Lâu Tá»­ Nghiên buông chén cưá»i nhẹ:

- Lão đệ, ở đây không thích hợp lắm, chúng ta hãy vào trong phòng kia, mình phân chia chiến lợi tiện hÆ¡n nhiá»u.

Lệ Tuyệt Linh gật đầu:

- Ở đâu cũng được, tại hạkhông quan tâm lắm.

Lâu Tá»­ Nghiên đứng lên, tá»± ý mang chiếc rương thấp giá»ng bảo:

- Thế thì chúng ta cùng đi, lão đê.

Lệ Tuyệt Linh đứng lên theo, đảo mắt nhìn bá»n Bành Thiếu SÆ¡n:

- Ba vị không đi à?

Bành Thiếu Sơn lắc đầu:

- Không cần! Bá»n tại hạ bao nhiêu ngưá»i, chưởng môn nhân biết rõ, tá»± nhiên sẽ có phần thưởng đến taỵ Äi theo cÅ©ng thế thôi, chẳng phải được hÆ¡n số đã định.

Lệ Tuyệt Linh không nói gì nữa, theo Lâu Tá»­ Nghiên qua khá»i cá»­a hậu, dá»c theo hành lang, đến má»™t ngôi nhà nhá» cá»±c kỳ bí mật.

Ngôi nhà đó không lạ gì đối vá»›i Lệ Tuyệt Linh. Chàng đã vào đó hai lượt, cùng vá»›i bá»n há» Lâu thảo luận cuá»™c giao dịch trước khi Ä‘i tìm Mạnh Ngạn. Ngôi nhà xây bằng đá tảng dầy hÆ¡n thước, nóc hình tam giác, chỉ có má»™t vá»ng cá»­a bằng gá»— cứng, hai lá»›p gá»— khép vào nhau, cánh rất dày, không kém tưá»ng.

Bên trên nóc có một lỗ thông hơi. Trong nhà chỉ có một chiếc bàn, vài cái ghế cùng với một cái lư đồng.

Một nơi cực kỳ kiên cố và kín đáo, ngồi trong bàn chuyện, chẳng sợ ai ở bên ngoài nghe thấy.

Khi cả hai vào trong rồi, Lâu Tư ûNghiên đóng ngay cá»­a lại, Ä‘oạn má»i Lệ Tuyệt Linh ngồi xuống má»™t chiếc ghế. Lệ Tuyệt Linh chẳng chút do dá»±, ngồi xuống liá»n. Tuy nhiên chàng vẫn đỠphòng tay hữu thá»§ sẵn chuôi Ä‘ao, thân Ä‘ao gác trên đầu vai. Äồng thá»i chàng đảo mắt nhìn chung quanh.

Kẹp chiếc rương dưới nách, Lâu Tá»­ Nghiên mỉm cưá»i há»i:

- Chừng như lão đệ không yên tâm?

Lệ Tuyệt Linh lắc đầu:

- Không phải! Chỉ vì tại hạ có thói quen như vậy mất rồi.

Lâu Tử Nghiên nhìn lên lỗ thông hơi, những chiếc song bằng sắt chắn ngang lỗ thông hơi, ngăn chặn bất cứ ai muốn đột nhập vào nhà qua cái nơi đó.

Nhìn má»™t lúc, y lại bước đến tưá»ng áp tai nghe ngóng. Lệ Tuyệt Linh mỉa mai:

-Tưá»ng dày lắm Lâu chưởng môn. Không ai nghe lá»t câu chuyện cá»§a chúng ta đâu?

Lâu Tá»­ Nghiên cưá»i hì hì:

- Cẩn thận bao giá» cÅ©ng được việc hÆ¡n lão đệ à, ngưá»i ta thất bại cÅ©ng chỉ vì những cái bất ngá» mà không ngỠđược là do quá tá»± tin.

Y tiếp luôn:

- Lão đệ chịu khó chá» má»™t chút tại hạ kiểm tra kỹ má»›i chắc chá»›. Giả như có phiá»n muá»™n lão đệ cứ xem chiếc lư đồng kia, vật cổ vá»›i cái tuổi bảy trăm đó nhé!

Lệ Tuyệt Linh bất chợt nhìn qua chiếc lư đồng. Trong khi đó nhanh như chá»›p, Lâu Tá»­ Nghiên phóng mình chạm vào má»™t góc tưá»ng.

Mặt tưá»ng phẳng lỳ không có đưá»ng rạn nứt hay má»™t vết dấu nào, ngỠđâu nÆ¡i y chạm mình lại là má»™t cánh cá»­a bí mật. CÆ¡ quan động, cá»­a mở ra Lâu Tá»­ Nghiên nhào mình ra bên ngoài.

Nghe tiếng ầm, Lệ Tuyệt Linh quay mình lại vừa trông thấy Lâu Tá»­ Nghiên thoát ra. Nhanh tay, chàng vụt chiếc vá» Ä‘ao theo nhưng không còn kịp nữa, cánh cá»­a đóng lại bật kêu má»™t tiếng binh vang dá»™i, bắn vá» Ä‘ao trở vào rÆ¡i xuống chân tưá»ng.

Lệ Tuyệt Linh rít lên:

- Ngươi giá»i lắm Lâu Tá»­ Nghiên!

Chàng mắng luôn mấy tiếng Ä‘oạn nhặt vá» Ä‘ao lên bước đến vá»ng cá»­a bí mật.

Nhưng cửa còn đâu nữa?

Cánh cá»­a vừa đóng lại là liá»n lạc vá»›i bức tưá»ng. Lệ Tuyệt Linh dù biết là có cánh cá»­a vẫn không tìm ta chá»— giáp mí. Chàng dùng lá»±c ướm thá»­ thì biết có kẻ mở khóa cÆ¡ quan ở bên ngoài.

Chàng trở lại cửa chính, lấy vỠđao gõ thử. Cánh cửa đó trước kia bằng gỗ cứng, hai lớp ép sát lại, bây giỠthì được độn một lớp chính giữa bằng lớp cây nên nó trơ?

thành cứng dầy lạ thưá»ng.

Chàng nhìn lên lá»— thông hÆ¡i, lá»— đó ngày thưá»ng có bằng đầu ngươi, bây giá» lại hẹp hÆ¡n, độ ná»­a tấc thôi. Vả lại có chấn sắt giăng ngang, chốt to bằng nắm tay...

Thế là chàng thúc thủ!

Trong trưá»ng hợp này, cố gắng lắm cÅ©ng chẳng ích gì.

Chàng trở lại chiếc ghế ngồi xuống, suy tư tìm cách thoát ra! Cách nào? Tưá»ng dầy? Cá»­a dầy như thế đó, dù Ä‘em hoa? phái địa lôi vào phá, vị tất đã loay chuyển nổi má»™t ngôi nhà kiên cố như má»™t lòng hang giữa bụng núi to?

Thì con ngưá»i mong gì phá vỡ? Huống chi chỉ có sức lá»±c cá»§a má»™t ngưá»i.

Dù đó là ai, vẫn là sức ngưá»i. Sức ngưá»i lại chỉ có hạn?

Bỗng một tiếng cách vang lên.

Bất giác Lệ Tuyệt Linh nhìn ra vá»ng cá»­a chánh nÆ¡i đó có má»™t lá»— hổng hiện ra, to hÆ¡n nắm tay má»™t chút.

Bên ngoài lá»— hổng là gương mặt cá»§a Lâu Tá»­ Nghiên Trên gương mặt đó thay vì niá»m đắc chí nở rá»™ thì là vẻ phẩn ná»™!
Tài sản của meongo75

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
4vn sanh tu kieu, àâòîøêîëà, ðîëèêè


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™