13-09-2008, 10:47 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn 
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: May 2008
					Äến từ: Việt Nam
					
					
						Bài gởi: 3,304
					
                    Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngày 16 giá» 
                
					
 
	Thanks: 932
	
		
			
				Thanked 2,152 Times in 223 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
			
			
				
				Dòng sông ly biệt - TG: Quỳnh Dao 
			
			 
			
		
		
		
			
			 
Chương 001
     
 
 
 
 
 Nhìn vào kÃnh, chải sÆ¡ lại mái tóc, cá»™t thêm chiếc nÆ¡ xanh, đánh tà phấn hồng lên má, mẹ bảo tôi trang Ä‘iểm trông có vẻ thùy mi. hÆ¡n. Lúc này tôi cần phải để cho ngưá»i ta có cảm giác như váºá»µ Hôm nay là ngày Ä‘i tìm việc thứ năm rồi. Nói là tìm việc cÅ©ng không đúng lắm, vì gặp việc gì tôi cÅ©ng nhảy vào thá» thá»i váºn cả. Cầm má»™t xấp giấy báo cắt rá»i trên tay chạy ngược chạy xuôi, lên xe buýt, xuống xe, dầm mưa... tá»›i đâu tôi cÅ©ng chỉ gặp sá»± từ chối khéo. Hôm nay chắc cÅ©ng thế. Hiểu như váºy nhưng lúc nào tôi cÅ©ng hết sức tá»± gây lấy niá»m tin. Mục rao vặt cá»§a tá» báo hôm nay có đăng mấy chá»— cần ngưá»i. Thứ nhất là phòng khám bệnh tư cần y tá, thứ hai là má»™t tá» báo mà tôi chưa há» nghe nói tá»›i cần má»™t thư ký tòa soạn, thứ ba là má»™t công ty cần gấp má»™t số thiếu nữ trẻ đẹp chưa chồng. 
 
      Tôi đã sá»a soạn xong xuôi, mẹ tôi từ ngoài bước vào vá»›i chiếc dù trên tay, gương mặt tái xanh cá»§a ngưá»i không quên mỉm nụ cưá»i gượng gạo: 
 
      - Y Bình, mẹ vừa sang thăm thÃm Trinh mượn được chiếc dù cho con đây, từ đây con khá»i phải dầm mưa nữa rồi, dầm mưa mãi bệnh thì khổ... Giày cá»§a con cÅ©ng vá xong, ông thợ đầu ngõ tốt quá, ông ấy bảo trả tiá»n sau cÅ©ng được. 
 
      Tôi nhìn mẹ, hôm nay trông ngưá»i tháºt xanh xao Tôi há»i: 
 
      - Mẹ, mẹ không khá»e trong ngưá»i à? Mẹ tôi gượng cưá»i, nụ cưá»i trông tháºt tá»™i nghiệp: 
 
      - Không, không sao cả con. Tôi Ä‘oán, có lẽ chứng bệnh nhức đầu cá»§a ngưá»i lại làm tình làm tá»™i ngưá»i. Mẹ ngồi xuống tấm da hổ lót trước giưá»ng cá»§a ngưá»i. Tấm da hổ này mang táºn từ nước ngoài vá». Lúc đầu gia đình tôi có đến bẩy tấm, nhưng bây giá» còn lại má»™t tấm độc nhất này thôi. Mẹ thưá»ng ngồi trên tấm da này may vá. Trong những tháng lạnh, khi áo không đủ ấm, ngưá»i thưá»ng vo tròn trong đó. Trong căn nhà nhá» hai gian cá»§a chúng tôi, má»™t chút phú quý, má»™t chút vàng son cá»§a thá»i xa xưa còn lại là nó. 
 
      - Mẹ Æ¡i, có lẽ con phải đến Phương Du mượn Ãt tiá»n, trưa nay nếu không thấy con vá» thì chắc tối con má»›i vỠđược, mẹ đừng lo nghe Phương Du là bạn há»c cá»§a tôi xx Mẹ nhìn tôi má»™t lúc má»›i há»i: 
 
      - Sợ mượn tiá»n rồi không trả nổi thì cÅ©ng khổ. 
 
      - Chuyện đó tÃnh sau, bây giá» mượn được thì tốt rồi. Phải chi lúc trước Ä‘áºu xong tốt nghiệp phổ thông con Ä‘i há»c thêm đánh máy, tốc ký thì hay biết mấy, bây giá» chỉ còn có cái bằng tốt nghiệp ai cÅ©ng coi không ra gì cả. 
 
      Mang dù ra cá»a, xá» giày vô, tôi nhìn bầu trá»i u ám bên ngoài. Những hạt mưa bụi bay đầy sân. Mẹ bước theo, đưa tôi ra khá»i cổng xong ngưá»i khép cá»a lại, không quên dặn dò: 
 
      - Nhá»› vá» sá»›m nghen con! Tôi quay sang nhìn mẹ, rồi bước nhanh. Nên đến nÆ¡i nào trước đâỷ Phải rồi, ta đến phòng khám bệnh trước. Xem nàỠNằm trong hẻm đưá»ng Nam Lá»™. Äể tiết kiệm bốn ngàn bạc còn lại trong túi, tôi không ngồi cả xe buýt. Khi tìm ra con đưá»ng, tôi Ä‘i gần suốt buổi mà vẫn không tìm thấy con hẻm ở đâu. 
 
      Cuối cùng rồi cÅ©ng tìm rạ Con hẻm vừa hẹp vừa tối lại đầy bùn, quanh gần sáu, bẩy khúc quẹo, bùn lấm đầy giày tôi má»›i tìm ra địa chỉ. Äấy là má»™t ngôi nhà gá»— rách nát, có gác, cá»a vào có chiếc bảng xiêu vẹo vá»›i nét chữ nguệch ngoạc: "Phòng Khám Bệnh Ngoài Giá»" Bác sÄ© Phước Anh đã từng du há»c ở Nháºt phụ trách. 
 
      Chuyên tri.: Hoa liễu, di tinh, mộng tinh, mào gà, bất lực... 
 
      Nhìn gian nhà vá»›i tấm bảng, tôi chợt rùng mình. Không đủ can đảm để bước tá»›i gõ cá»a, tôi láºp tức quay đầu lại bước ra ngõ, cÆ¡ há»™i tìm việc làm trong ngày đầu tiên đã mất. Vứt mảnh tin vặt kia vào sá»t rác, tôi nhìn đồng hồ, đã gần 11 giá» rồi 
 
      Còn hai nÆ¡i để đến, trước nhất là tòa soạn tá» báo ở đưá»ng Hai Bà Trưng. Tôi lại thả bá»™ đến nÆ¡i, lại phải quẹo thêm năm, sáu khúc quanh má»›i tá»›i được địa chỉ. Trước cá»a tòa soạn tôi thấy đỠ"Tòa Soạn Báo". 
 
      Nói tháºt hồi nào tá»›i giá» tôi chưa há» nghe tên má»™t tá» báo nào có tên như thế. Nhưng nhìn những chữ viết trên bảng tôi thấy vững tâm. Biết đâu đây là má»™t tá» báo má»›i 
 
      Vuốt lại tóc, áo quần cho ngay ngắn xong, tôi tiến tá»›i gõ cá»a, cá»a chỉ khép há», nhìn vào trong tôi thấy má»™t gian phòng rá»™ng khoảng ba thước vuông. Má»™t chiếc bàn to, má»™t chiếc ghế bành cho há»c trò ngồi đã chiếm hÆ¡n phân ná»a diện tÃch gian phòng... Trên chiếc bàn rá»™ng, má»™t gã đàn ông khoảng trên ba mươi tuổi mặc áo pull, miệng ngáºm ống vố xem báo. Nghe tiếng gõ cá»a, gã ngẩng đầu lên há»i: 
 
      - Cô tìm ai? 
 
      - Dạ thưa, ở đây có phải Ä‘ang cần má»™t thư ký tòa soạn không ạ? Gã đàn ông vá»™i vã đứng dáºy. 
 
      - Vâng. Má»i cô vào dây Tôi bước vào, gã hướng mắt phÃa trước bàn há»c trò vá»›i cây bút và mảnh giấy trên tay: 
 
      - Cô ngồi đây và viết cho tôi má»™t bản lý lịch. Hồi đó tá»›i giá» tôi chưa há» làm má»™t việc như váºy, lúng túng cầm bút lên ghi vá»™i tên, tuổi tác, trình độ há»c vấn cá»§a mình lên giấỵ Không đến năm phút tôi đã viết xong, gã cầm lên xem má»™t lúc rồi gáºt đầu nói: 
 
      - ÄÆ°á»£c rồi Cô thÃch làm việc văn nghệ không? 
 
      - CÅ©ng thÃch. Tháºt ra thì tôi thÃch âm nhạc và há»™i há»a hÆ¡n. Gã im lặng má»™t chút rồi kéo há»™c tá»§ ra mấy quyển tạp chÃ: 
 
      - Ở đây chúng ta ra loại táºp san này nhiá»u nhất, cô có thể ngồi đấy xem. Tôi tiếp lấy giở vài trang ra xem. Gã đàn ông nhìn tôi cưá»i nói: 
 
      - Chúng ta ở đây xuất bản loại tạp chà này là chánh, nếu cô Bình thấy thÃch, cô có thể viết thêm càng haỵ Riêng vá» công việc ở đây thì rất nhẹ, cô chỉ có nhiệm vụ thu tháºp mấy mẩu tin, mẩu truyện trên các báo khác. Nói trắng ra thì văn chương ở Ä‘á»i này nhiá»u lắm rồi, chúng ta chỉ cần chép lại rồi thêm mắm thêm muối, đổi tên nhân váºt, tên sách là được má»™t tác phẩm má»›i cá»§a chúng ta. Cô có biết không, truyện này đây tôi đã trÃch ra từ má»™t tạp chà cÅ© rách đây trên hai mươi năm, còn mấy bức tranh phụ bản trong báo, tôi đã mượn tạm cá»§a các báo Hồng Kông và ngoại quốc. Tóm lại, công việc chÃnh cá»§a chúng ta là sưu tầm. Còn nếu cô thấy có khả năng viết thì cứ viết. Truyện cá»§a chúng ta không cần phải cao, phải hay lắm, chỉ cần lâm ly hấp dẫn là được rồi. Bây giỠđộc giả chỉ thÃch những loại như thế, thành ra cô xem tạp chà chúng ta bán cÅ©ng đâu kém ai 
 
      Gã đàn ông nói má»™t hÆ¡i, hình như hắn rất kiêu hãnh vá»›i cái nghỠđạo văn, đạo ảnh cá»§a thiên hạ. Hèn gì mà ngay từ đầu tôi đã có cảm giác đã nhìn thấy mấy bức tranh ấy ở đâu rồi. Tháºt chẳng sai! Tôi chúa ghét những hạng làm văn nghệ kiểu lem nhem này. Äứng dáºy, tôi muốn Ä‘i khá»i đây ngay, trong khi gã đàn ông vẫn lải nhải: 
 
      - Tạp chà cá»§a chúng ta vì còn phôi thai nên tạm thá»i má»—i tháng chỉ ra có bốn kỳ, và lương cá»§a cô là má»™t trăm ngàn đồng. Tôi cắt ngang: 
 
      - Cám Æ¡n ông, nhưng tôi thấy công việc ở đây không thÃch hợp lắm vá»›i tôi, váºy phiá»n ông tìm ngưá»i khác. Nói xong, tôi bước nhanh ra cá»a tòa soạn "tạp chà vÄ© đại nhất nước". Gã đàn ông có vẻ ngạc nhiên, hắn đứng dáºy trố mắt nhìn theá» Ra khá»i hẻm, tôi ném mấy mảnh rao vặt vào thùng rác, thở dài. Ba hy vá»ng đã văng mất hết hai, bây giá» chỉ còn hy vá»ng ở công ty còn lại. Nhìn vào đồng hồ, đã gần má»™t giá» rồi, tôi ghé vào má»™t quán ăn nhỠăn má»™t tô mì hết má»™t ngàn, như thế cÅ©ng tạm xong bữa cÆ¡m trưạ Tôi nhảy lên xe buýt Ä‘i tìm hy vá»ng. 
 
      Äấy là tòa building tháºt lá»›n, bên dưới dùng làm trụ sở má»™t hãng buôn. Tìm mãi không thấy tấm biển công ty đâu, do dá»± má»™t lúc, tôi bước vào há»i cô bán hàng, cô này láºp tức gáºt đầu xác nháºn và đưa tay chỉ tôi lên lầụ Khung cảnh sang trá»ng trước mặt làm tôi chóa mắt. Bá»™ sa lon đẹp, những màn cá»a bằng nhung thả dài theo mấy khung cá»a sổ, ngoài ra còn có mấy kệ sách đánh vẹc ni tháºt bóng. Trong phòng khi tôi bước vào đã có sẵn bẩy, tám cô phấn son lá»™ng lẫy. Cạnh cá»a ra vào có má»™t ông thư ký tháºt trẻ. Thấy tôi, ông ta há»i: 
 
      - Cô dự tuyển à? 
 
      - Vâng. 
 
      - Thế thì Ä‘iá»n tên vào đâỵ ông ta đưa cho tôi má»™t tấm giấy lá»›n, bên trên có in những hàng chữ tên há», tuổi tác, quê quán... Tôi Ä‘iá»n vào đầy đủ, ông ta nháºn lại phiếu, đặt lên chồng giấy bên cạnh, rồi chỉ ghế trước mặt: 
 
      - Cô ngồi đợi Ä‘i, ông giám đốc sẽ há»i thêm má»™t vài Ä‘iá»á»¥ Há»i má»™t vài Ä‘iá»á»§ Có lẽ ông ta muốn nói là khẩu vấn chăng? Tôi ngồi xuống ghế, yên lặng ngắm nghÃa các cô cùng đến dá»± tuyển như tôi. Ngưá»i nào cÅ©ng đẹp hết, dù có má»™t số son phấn lòe loẹt nhưng cÅ©ng không đến đỗi nàỠÄợi khoảng hai tiếng đồng hồ, gian phòng thêm sáu, bẩy ngưá»i nữạ Äến bốn giá» hÆ¡n ông giám đốc má»›i đến. 
 
      Ngưá»i đàn ông được gá»i là giám đốc, hÆ¡i lùn và máºp, ông ta tri. nh trá»ng trong bá»™ vét - tông. Ngưá»i thư ký đứng lên cung kÃnh chào, Ä‘oạn trao phiếu lý li. ch cá»§a chúng tôi cho ông tạ ông giám đốc ngồi xuống, dáng dấp hoàn toàn cá»§a má»™t thương gia hạng nặng. ÄÆ°a mắt quan sát những ngưá»i trong phòng má»™t vòng, đôi mắt bén cá»§a ông ta khiến cho tất cả các cô Ä‘á»u phải thay đổi dáng dấp ngồi, đôi mắt dừng lại trước mặt tôi má»™t lúc ông ta chỉ tôi nói: 
 
      - Cô đến đây! Còn mấy ngưá»i khác đợi tÃ. Tôi không hiểu tại sao hắn không gá»i theo thứ tá»± mà lại gá»i tôi trước. ông giám đốc bước tá»›i chiếc bàn lá»›n ngồi xuống, gã có vẻ chăm chú theo dõi dáng Ä‘i cá»§a tôi khi tôi bước tá»›i. Rồi ánh mắt lại đưa lên ngắm nghÃa khuôn mặt tôi và há»i: 
 
      - Cô tên gì? 
 
      - Dạ, Lục Y Bình. ông ta lục đống phiếu ban nãy, tìm ra phiếu lý li. ch của tôi: 
 
      - Có phải phiếu này không? 
 
      - Vâng. ông ta gáºt đầu có vẻ vừa ý, lại nhìn tôi, rồi ra lệnh: 
 
      - Cởi chiếc áo ngắn bên ngoài xem. Tôi ngạc nhiên. ông ta định làm trò gì đâỷ Nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn cởi áo khoác ra, bên trong còn lại chiếc áo thun Ä‘en. ông ta nhìn tôi má»™t lúc, rồi vạch bút chì đỠlên phiếu, nhìn tôi cưá»i nói: 
 
      - Cô Bình, chúng tôi thu nháºn cô, tuần sau cô đến đây dá»± má»™t khóa huấn luyện cấp tốc má»™t tuần lá»…. Riêng vá» lương hướng cô đừng lo, má»—i tháng Ãt nhất cô cÅ©ng được hai ba trăm ngàn trở lên. 
 
      Tôi ngạc nhiên. Thế này là mình được tuyển dụng rồi à? Không cần phải thi cá» gì cả, má»—i tháng lại được hai, ba trăm ngàn, nghá» gì váºá»· Yên lặng má»™t lúc tôi há»i: 
 
      - Ông có thể cho tôi biết công việc tôi sẽ nháºn là công việc gì? 
 
      - Cô không hiểu à? 
 
      - Äá»c báo thấy đỠlà tuyển nhân viên. 
 
      - Vâng, thì đỠtuyển nữ nhân viên. Tháºt ra thì khoảng đầu năm âm li. ch vÅ© trưá»ng "Trá»i Xanh" cá»§a chúng tôi sẽ khai trương nên... 
 
      Tôi rùng mình: 
 
      - Thì ra mấy ông tuyển vÅ© nữ. ông ta cưá»i: 
 
      - Vâng. Cô đừng tưởng nghá» vÅ© nữ là cái nghá» hèn má»n. Sá»± tháºt ra công việc cá»§a nó sạch sẽ và thanh cao hÆ¡n là... Tôi gáºt đầu, cắt ngang: 
 
      - Vâng, nhưng tôi không thÃch làm nghỠđó, xin lá»—i ông. Tôi quay ngưá»i định bước ra cá»a, ông giám đốc gá»i giáºt lại: 
 
      - Khoan, đợi má»™t tà cô Bình. ông ta ngắm nghÃa tôi má»™t lúc: 
 
      - Cô có thể suy nghÄ© tháºt kỹ, chúng tôi ở đây lúc nào cÅ©ng sẵn sàng tuyển dụng cô, cô cÅ©ng có thể mượn trước hai trăm ngàn, sau đó má»—i tháng trả dần cÅ©ng được. Vá» nhà suy nghÄ© kỹ Ä‘i, nếu cô đổi ý cứ đến đây, tên cô sẽ được giữ kỹ, khi nào cô đến chúng tôi cÅ©ng nháºn ngay láºp tức. 
 
      - Cám Æ¡n ông. Tôi bước xuống cầu thang. Mượn trước hai trăm ngàn? Nhất rồi! Có lẽ ông giám đốc đã nhìn ra cái ao ước "có tiá»n" cá»§a tôi, nhưng dù cần tiá»n tháºt, tôi cÅ©ng không thể làm vÅ© nữ được! Xuống tá»›i dưới ra khá»i tiệm buôn, tôi đứng bên lỠđưá»ng nhìn ngưá»i qua lại tấp náºp vá»›i những tấm biển giá trong dip tết mà lòng buồn bã. Vâng, tết sắp đến rồi, chá»§ nhà Ä‘ang đòi tiá»n mà gạo trong nhà lại cạn, tôi làm sao có thể trở vá» tay không được? Suốt má»™t ngày lang thang không kết quả, bây giá» phải làm sao đây? 
 
  
 	
 Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này: 
	
		 
		
		
		
		
Tài sản của quykiemtu  
 
		
        
		    
  Chữ ký cá»§a quykiemtu      Rượu gặp bạn hiá»n ngàn chén thiếu
Chuyện ngưá»i không hợp ná»a câu thừa
          
		 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				13-09-2008, 10:48 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn 
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: May 2008
					Äến từ: Việt Nam
					
					
						Bài gởi: 3,304
					
                    Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngày 16 giá» 
                
					
 
	Thanks: 932
	
		
			
				Thanked 2,152 Times in 223 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			 
 
Chương 002 
      
 
 
 
 
Thế rồi cái ngày đáng ghét ấy lại đến. CÆ¡m tối xong, tôi ngồi tá»±a lưng bên khung cá»a ngắm mưa Ä‘ang đầy trá»i. Ngoài hiên, những sợi dây Ä‘iện Ä‘á»ng nước lóng lánh trong như những chuá»—i ngá»c trắng toát. Nước tuôn theo tàu lá chuối đổ xuống vÅ©ng bùn bên nhà, trong khi trá»i vẫn mưa ào ào má»™t cách vô duyên. Vạn váºt mang nét buồn á»§ rÅ©. Hàng cá»™t Ä‘iện dang lạnh lùng cao ngạo tá»a ánh sáng vàng vá»t xuống má»™t vùng đất bên dưới. Tôi thở dài đứng dáºá»µ Dù sao thì tôi cÅ©ng phải lo cho xong má»i việc. Mẹ từ trong bếp há»i vá»ng ra: 
 
      - Bình Æ¡i Con Ä‘i chưa Hình như mẹ vừa rá»a bát xong, ngưá»i Ä‘ang lau đôi tay ướt nước vào chiếc khăn xanh cá»™t ngang bụng. Tôi lại góc nhà lui cui tìm cây dù Ä‘i mưa. 
 
      - Con Ä‘ang sá»a soạn Ä‘i đây mẹ 
 
      - Nhá»› là đến đó đừng có gây lá»™n vá»›i ngưá»i ta nghe con. Nói vá»›i cha là nhà thiếu tiá»n nhà hÆ¡n hai tháng rồi, không thể khất được nữa Tôi vẫn chưa tìm ra chiếc dù, đáp vá»ng vào: 
 
      - Vâng, con hiểu rồi, xin mẹ yên tâm, con sẽ dùng má»i cách để mang tiá»n vá» cho mẹ mà! 
 
      - Tìm dù hả, hôm trước con bá» nhà bếp kìa, con không nhá»› sảo Nói xong, ngưá»i chạy Ä‘i lấy chiếc dù cho tôi. Nhìn ra ngoài mẹ lo ngại dặn dò: 
 
      - Nhá»› vá» sá»›m nghe con. Nếu có tiá»n thì Ä‘i xÃch lô vá». Trá»i mưa to quá. Tay cầm dù, tôi bước ra ngạch cá»a, xá» chân vào đôi giầy mưa nắng hai mùa. Äôi giày duy nhất mà mẹ đã mua cho khi tôi vừa Ä‘áºu tốt nghiệp. Má»™t năm rưỡi rồi, ông già sá»a giày đầu ngõ đã thay đế, và mõm mấy lượt, đến ná»—i má»—i lần thấy tôi mang nó ra là ông lại lắc đầu: 
 
      - Sao, đôi giầy đó nữa à? Hư nát thế này còn sá»a cái chá»— nào được nữa Gần đây, giầy lại sút chỉ, má»—i lần mang nó Ä‘i trong mưa nhất là qua những vùng lầy lá»™i đất vá»›i bùn lại chui vào kêu lép nhép như má»™t Ä‘iệu khúc buồn. Bây giá» thì tôi chẳng dám mang ra cho ông thợ nữa vì... Vả lại, ở "đằng kia" nhà lót bằng đá mài nên vào nhà phải bá» giày ra, tôi sẽ cố gắng chùi tháºt sạch thì đôi chân lấm bùn cá»§a tôi chắc chẳng ai trông thấy đâu 
 
      Mẹ đưa tôi ra đến cổng, bà đứng trong mưa ngừng trước bước đi của tôi: 
 
      - Bình này... Tôi quay lại, mẹ lại dặn dò lần nữa: 
 
      - Nhá»› đừng gây gổ vá»›i ngưá»i ta nghen con! Tôi gáºt đầu, bước Ä‘i được má»™t quãng tôi quay đầu lại, bóng mẹ tá»±a cá»a nhìn theo, tôi thấy yếu Ä‘uối và cô độc làm sao! Tôi ra dấu bảo mẹ vào, mẹ má»›i chịu quay vá»™ Cánh cá»a lá»›n đã đóng lại. Gió có vẻ lá»›n. Tay kéo cao cổ áo, tay nắm chặt cán dù, tôi tiếp tục bước tá»›i trước. 
 
      Từ nhà đến "đằng kia" không xa lắm nhưng không có xe buýt nên tôi lá»™i bá»™ hÆ¡n ná»a tiếng má»›i đến nÆ¡i. Tháng nào may mắn, xin được tiá»n thì chỉ cần Ä‘i má»™t lần, ngược lại, nếu chẳng may, tôi phải Ä‘i ba, bốn lần má»›i xong. 
 
      Trá»i lạnh tháºt, gió thổi như cắt vào mặt. Con lá»™ này tuy tráng nhá»±a bằng phẳng, nhưng má»—i bước Ä‘i đất cát lại theo kẽ hở chui ra chui vào khiến tôi Ä‘au Ä‘iếng. Chân tôi ướt lạnh, cái lạnh từ lòng chân xoáy thẳng lên tim. 
 
      Má»™t chiếc xe chạy vượt qua, bắn tung bùn đất, trước khi tôi kịp phản ứng, thì chiếc váy xanh duy nhất cá»§a tôi đã lấm đầỵ Tồi buồn bã vuốt nhẹ mái tóc. Mưa càng lúc càng to, má»—i lá»— má»t nhá» trên nóc dù nhá» nước xuống, tôi phải xoay tròn liá»n tay, nhưng làm thế nào thì làm, nước vẫn rá»›t trên đầu, trên trán. Mưa càng to, gió càng lá»›n, những cÆ¡n gió lạnh đầy ác ý, mang đầy bụi nước, tung cả váy tôi lên. Ngưá»i ngợm tôi như chuá»™t lá»™t. Tôi cắn răng tÃnh toán số tiá»n cần cho tháng này để quên cái lạnh. Tôi phải đến ngưá»i tôi gá»i là cha để nài nỉ xin xá» năm chục ngàn đồng tiá»n chợ, năm chục ngàn đồng tiá»n nhà, tất cả là má»™t trăm ngàn đồng. Nếu có thể, tôi sẽ há»i xin thêm vài chục để may quần áo mùa đông. Còn đôi giày chắc xài không qua khá»i mùa mưa nàỵ 
 
      Qua má»™t khúc quanh, tôi dừng lại trước cổng màu đỠchói. Cánh cổng có lẽ má»›i được sÆ¡n lại còn hăng hắc mùi dầụ Hai bên cổng có hai ngá»n đèn soi sáng nét chữ vàng trên tấm bảng "Biệt thá»± Lục Chấn Hoa". Tôi đưa tay nháºn chuông và khẽ nguýt tấm bảng kia má»™t cái. Nhà cá»§a ngưá»i đàn ông có tên Lục Chấn Hoa! Tôi cÅ©ng há» Lục, nhưng tôi là ngưá»i ở trong hay ở ngoài nhà này đây. 
 
      Cá»a mở, cô Lan, ngưá»i làm, nhe hai chiếc răng vàng ánh vá»›i đôi mắt cá tàu, tay cầm chiếc dù nghểnh cổ rạ Hình như cô ta chẳng ưa mấy ngưá»i khách đến viếng trong cÆ¡n mưa này. Lan đưa mắt nhìn tôi từ đầu tá»›i chân, khi bước vào xong, vừa cài cá»a lại cô ta vừa há»i: 
 
      - Mưa lá»›n thế này sao cô chẳng Ä‘i xe đến? Hứ! Có bao giỠđến đây mà tôi được ngồi xe bao giỠđâu. Giá»ng tôi nghe gắt gá»ng lạ: 
 
      - Có ông ở nhà không? 
 
      - Có. Lan gáºt đầu, Ä‘i vào! Theo con đưá»ng tráng xi măng giữa sân tôi bước vào nhà. Chiếc sân tháºt rá»™ng, hai bên đưá»ng xi măng trồng đầy những đóa hoa lài, cánh hoa trắng nở đầy thoảng hương thÆ¡m di. ụ Hình như có cả mùi hoa quế nữa thì phải. Mẹ thÃch nhất loại hoa này, nhưng mà nhà tôi chỉ trồng mấy cây chuối xứ mà thôi. 
 
      Tôi khom xuống cởi giày, rồi cẩn tháºn chà đôi chân lên thảm, xếp dù lại đặt nằm sát tưá»ng má»›i bước vá»™ HÆ¡i ấm từ bên trong ùa ra, tôi cảm thấy dá»… chịu ngaỵ Giữa phòng khách, má»™t lò sưởi tháºt lá»›n nằm chá»…m chệ le lưỡi tháºt dài. Gian phòng ấm cúng làm sạo Nhạc mở tháºt to, tiếng nhạc kÃch động ồn ào man dại. Má»™ng Bình, cô em gái cùng cha khác mẹ cá»§a tôi, Ä‘ang nằm dài trên ghế cạnh đó, cô ta mặc áo thun màu đỠchói, chiếc quần cao bồi bó sát chân, mái tóc dài tá»a tung trông tháºt khiêu gợi. Cái đẹp như được đúc khuôn cá»§a mẹ nó, má»™t cái đẹp quyến rÅ© đầy nhục dục. Thấy tôi, Má»™ng Bình thá» Æ¡ gáºt đầu, rồi nói vá»ng ra sau: 
 
      - Mẹ Æ¡i, chi. Y Bình đến. Tôi ngồi xuống chiếc ghế gần đó, cẩn tháºn kéo chá»— váy bẩn sang bên, đút đôi chân tháºt sâu vào bên trong ghế. Tá»± ái không muốn tôi để cho gia đình này trông thấy sá»± nghèo nàn cá»§a mình. Nhưng Má»™ng Bình nào có để ý gì đến tôi đâụ Cô ta chỉ lưu ý đến âm nhạc mà thôi. Vuốt lại mái tóc, tôi ngẩng đầu lên quét nhanh má»™t lượt khắp phòng khách, bấy giá» tôi má»›t phát giác ra trong phòng còn má»™t nhân váºt nữạ Kiệt, câu út má»›i mưá»i hai tuổi ngồi im lìm như xác chết trên má»™t chiếc xe máy nhá» má»›i toanh ở góc nhà. Má»™t chân nó đạp lên bàn đạp, chân kia chống dưới đất, lạnh lùng nhìn tôi. Äôi mắt tinh quái cá»§a nó rảo khắp ngưá»i tôi như dò xét. Äôi chân tôi chắc đâu dấu chẳng nổi nó. Kiệt chẳng chào tôi nên tôi cÅ©ng không buồn há»i đến nó. Năm cha tôi năm mươi tám tuổi. Kiệt má»›i chào Ä‘á»i, nó nhá» hÆ¡n Má»™ng Bình những bẩy tuổi, và là con muá»™n lại út, nên Kiệt được yêu nhất nhà, nhưng chÃnh nó là thằng bé tôi ghét nhất. Cha tôi thưá»ng đắc ý khoe khoang: 
 
      - Con cá»§a Lục Chấn Hoa bất luáºn trai hay gái đứa nào cÅ©ng đẹp cả! Câu nói ấy chẳng sai lắm, vì trong đám anh chi. em tôi con bà nào cÅ©ng Ä‘á»u đẹp cả. Như mẹ tôi, bà có hai đứa con là chi. Tâm Bình và tôi. Chi. Tâm Bình từ năm mưá»i lăm, mưá»i sáu tuổi đã vang danh khắp nÆ¡i vá» cái đẹp lá»™ng lẫy cá»§a chi.. Chi. là đứa con được cha cưng nhất nhà, bất cứ tiệc tùng, dạ há»™i nào hay trong những cuá»™c Ä‘ua ngá»±a cha Ä‘á»u cho chi. Tâm Bình theá» Ngồi trong xe, chi. đội nón rÆ¡m vành to trong khi cha lái xe chạy như bay trên đưá»ng phố, ngưá»i hai bên đưá»ng phải ngẩn ngÆ¡ nhìn. Nhưng chi. sống không thá», năm mưá»i bẩy tuổi chi. đã lìa Ä‘á»i vì bệnh phổi. Khi đã chết rồi, nghe đâu còn có má»™t sÄ© quan trẻ tuổi má»—i ngày đến cắm hoa trên má»™ chi.. Mãi cho đến ngày chúng tôi dá»n nhà Ä‘i nÆ¡i khác mà ngưá»i sÄ© quan kia vẫn không nguôi niá»m si cÅ©. Câu chuyện tháºt lãng mạn, nhưng cÅ©ng tháºt cảm động. Từ khi hiểu chuyện đến giá», tôi vẫn thưá»ng mÆ¡ ước ngày nào tôi nằm xuống, cÅ©ng sẽ có má»™t sÄ© quan trẻ đẹp ngày ngày Ä‘em hoa đến cho tôi. Lúc chi. Tâm Bình mất Ä‘i, tôi chỉ má»›i mưá»i tuổi, có ngưá»i xoa đầu tôi bảo: 
 
      - Con bé này càng lớn càng giống chi. nó, gia đình này sắp có giai nhân thứ hai nữa đây 
 
      Nhưng tôi hiểu lắm. Làm gì có chuyện đó vì tôi không thể nào so sánh được vá»›i chi. tôi. Chi. tôi đẹp, không phải chỉ ở cái bá» ngoài mà tÃnh tình chi. rất ôn hòa, dá»… thương. Còn tôi, tôi chỉ là đứa con gái ngang bướng, bẳn gắt. 
 
      Trong ký ức tôi, chi. Tâm Bình là đứa con gái đẹp nhất. Ngoài chi. Tâm Bình, các anh chi. khác con cá»§a ngưá»i vợ trước cha tôi cÅ©ng Ä‘á»u đẹp, như chi. Nhược Bình, Niệm Bình, Há»±u Bình, ái Bình. Không hẳn chỉ có bên con gái, mà bên con trai cÅ©ng thế, anh Khang tôi Ä‘ang du há»c tại Pháp, nghe nói đâu đã láºp gia đình vá»›i má»™t thiếu nữ tóc vàng và hiện đã có ba con. Riêng đám con cá»§a dì Tuyết gồm bốn đứa: lá»›n nhất là Hảo, tuy không đẹp trai như anh Khang nhưng coi cÅ©ng không đến ná»—i nàỠKế đến là Như Bình, năm nay hai mươi bốn tuổi, trên trung bình. Rồi đến Má»™ng Bình, cô bé mưá»i bẩy tuổi này đẹp tháºt, nhưng có Ä‘iá»u cái đẹp cá»§a nó là đẹp bốc lá»a chứ không đẹp thùy mi. như chi. tôi. Chỉ có cáºu út Kiệt là tôi không biết phải diá»…n tả thế nàỠTuy không xấu lắm, nhưng đôi mắt nhá» má»™t mà cá»§a nó trông tháºt đểu cáng, nhân trung và cằm lại cụt ngá»§n, miệng dài và môi dầy, lúc nào tôi cÅ©ng trông thấy nó đứa lưỡi ra liếm mép như thể muốn che giấu sá»± thiếu vắng cá»§a hai chiếc răng cá»a váºá»µ Nước da nó trắng xanh như ngưá»i mắc bệnh lao Ä‘ang đến thá»i kỳ thứ ba không bằng. Thế nhưng hắn nghịchvà khó chịu khá»i chệ Trong nhà này nó dá»±a vào sá»± yêu thương cá»§a cha và dì Tuyết mà làm ông "vua con" má»™t cõi. 
 
      Ngoài những ngưá»i kể trên, cha tôi còn vô số những ngưá»i con khác mà tôi không biết được tên. Thuở ngưá»i còn tung hoành ngang dá»c, bao nhiêu ngưá»i con gái đã qua tay ngưá»á»‰ ChÃnh ngưá»i cÅ©ng không hiểu rõ thì tôi làm sao biết được.? 
 
      Bản nhạc trong máy vừa dứt, tiếp đó là giá»ng cá»§a xướng ngôn viên đài Ä‘á»c tên má»™t bản nhạc ngoại quốc khác, vá»›i danh sách ngưá»i yêu cầu và ngưá»i được tặng.. Má»™ng Bình vẫn tá»±a đầu lên thành ghế yên lặng lắng nghẹ Kiệt đứng ở góc nhà, hình như hắn vừa nghÄ© ra má»™t Ä‘iá»u gì, hắn liếc vá» phÃa bà chi. ruá»™t cá»§a hắn vá»›i nụ cưá»i nghịchngợm. Tiếp đó, hắn đạp xe tá»›i trước bóp kèn inh á»i. Má»™ng Bình ném quyển báo vào Kiệt hét: 
 
      - Äồ phá đám! Mày có mang cái xe quá»· quái cá»§a mày ra khá»i đây không? Coi chừng tao Ä‘áºp cho mày chết bây giá»! Kiệt lè lưỡi trêu chi. tay vẫn tiếp tục bóp còi: 
 
      - Äố chi. đấy! Bá»™ không được bạn trai yêu cầu nhạc tặng cho rồi quạu, muốn gây ngưá»i khác hay sảo Hứ! Không biết mắc cở, đụng đến tôi là tôi mách cha ngay chứ đừng tưởng bở! Má»™ng Bình nhìn em thách thức: 
 
      - Mày thá» nhấn chuông nữa coi tao có dám đánh mày không? Má»™ng Bình nói xong bước xuống lượm tá» báo lên cuốn tròn lại như sẵn sàng để đánh, trong khi Kiệt chẳng có vẻ gì là sợ cả, hắn trợn mắt đưa chót lưỡi ra như định liếm đầu mÅ©i. Tiếc là lưỡi hắn ngắn quá. Tay Kiệt tiếp tục bóp kèn xe inh á»i. Má»™ng Bình bước tá»›i đưa cao tá» báo Ä‘e: 
 
      - Mày nhấn nữa xem! 
 
      - Nhấn thì nhấn, ai sợ? Má»™t tràng tiếng chuông kêu Ä‘iếc tai, mặt Kiệt đầy vẻ thách thức. Tiếng chuông ngưng bặt, hắn xông vá» phÃa Má»™ng Bình, tay nắm áo, đầu húc thẳng vào bụng chi.. Äồng thá»i hắn cÅ©ng không quên rống cổ lên khóc tháºt to: 
 
      - Cha Æ¡i! Mẹ Æ¡i! Ra xem chi. Má»™ng Bình đánh con nè! Ui da! Ui da! Tiếng khóc cá»§a hắn tháºt lá»›n, lá»›n hÆ¡n cả tiếng trống trong máy thu thanh, nếu dì Tuyết chẳng chạy nhanh ra dám tiếng hét có thể làm gian nhà này sụp đổ lắm. Dì Tuyết ôm lấy Kiệt rồi thẳng tay tát vào má Má»™ng Bình mắng: 
 
      - Mày là chi. mà chẳng chịu nhưá»ng em mà còn đánh lá»™n vá»›i nó nữa, không xấu à? Mày lá»›n hÆ¡n nó tá»›i bẩy tuổi mà còn á»· sức đánh nó, muốn tao gá»i cha mày ra để tri. mày không? Má»™ng Bình bá»±c tức, đứng chống nạnh nói: 
 
      - Nhá» hÆ¡n bẩy tuổỉ Nhá» thì nhá» chứ? Ai cÅ©ng bênh vá»±c, chiá»u chuá»™ng nó. Hôm nay mua cái này, mai mua cái kia cho nó, con xin chiếc áo ba, bốn chục ngàn không cho, còn mua chiếc xe cả trăm ngàn đồng bạc cho nó! Dì Tuyết hét: 
 
      - Câm mồm! Mày còn muốn gì nữa chứ? Muốn tao gá»i cha mày ra Ä‘áºp cho má»™t tráºn má»›i chịu hay sao? Lá»i hăm dá»a cá»§a dì Tuyết có vẻ có hiệu quả, nhưng Má»™ng Bình chưa nguôi cÆ¡n bá»±c tức đá mạnh vào chiếc ká»· trà bên cạnh, rồi ngồi phi. ch xuống ghế, thò tay vặn máy thu thanh tháºt to, tiếng nhạc tiếng hát muốn vỡ cả phòng. Dì Tuyết bế thằng Kiệt lên, đưa tay xoa đầu nó há»i: 
 
      - Sao con, nó đánh trúng đâu. Äau không con? Kiệt được dịp mếu máo, nhưng trong mắt nó chẳng có má»™t giá»t nước mắt. Dì Tuyết quay lưng ra nhìn thấy tôi, bà ngạc nhiên: 
 
      - Ủa Äến bao giá» thế? Mẹ cô có mạnh không? 
 
      - Mạnh. Tôi đáp gá»n lá»n, răng cắn nhẹ vào môi. Dì Tuyết tiếp tục xoa đầu Kiệt, mặc dù chá»— đó đâu có bi. đánh, nhưng nó cÅ©ng cứ giả vá» rấm rức khóc vá»›i đôi mắt tỉnh khô, thỉnh thoảng lại nhìn vào nhà trong thăm dò. Tôi hÆ¡i bá»±c mình, há»i: 
 
      - Cha có ở nhà không dì? Tháºt tình tôi muốn giải quyết cho xong để mau trở vá» căn nhà nhá» bé nhưng ấm cúng cá»§a mình hÆ¡n là ngồi giữa phòng tráng lệ nàỵ Nhà cá»§a mẹ con tôi dù nhá», không có lò sưởi, không có ghế nệm êm, nhưng có thể Ä‘i lại, hÃt thở không khà tá»± dá» Có lẽ mẹ Ä‘ang nóng lòng đợi tôi ở nhà. Từ khi đến đây xin tiá»n cha tôi rồi cãi lẫy vá»›i dì Tuyết trong kỳ hè năm rồi, má»—i lần Ä‘i mẹ lại dặn dò cẩn tháºn. Tá»™i cho mẹ tôi. CÅ©ng vì mẹ mà tôi ráng nhẫn nhịn thế nàỵ Dì Tuyết quay vào trong gá»i lá»›n: 
 
      - Anh Æ¡i! Có Y Bình đến nè! Tuổi cá»§a dì xấp xỉ tuổi cá»§a mẹ, đã gần năm mươi rồi còn gì, thế mà trông vẫn chưa thấy già. Nếu đứng cạnh mẹ, nhất định ngưá»i ta sẽ tưởng mẹ lá»›n há»›n dì Ãt nhất mưá»i hay hai mươi tuổi. Con trai lá»›n cá»§a dì Tuyết lá»›n hÆ¡n tôi những năm tuổi chá»› nhá» gì sao, thế mà nước da cá»§a dì vẫn mÆ¡n mởn chưa thấy nhăn. Dì Tuyết là ngưá»i biết trang Ä‘iểm, gương mặt lúc nào cÅ©ng có má»™t lá»›p phấn má»ng màu hồng nhạt, đôi mắt còn long lanh. Má»™t nét trẻ khó kiếm ở những ngưá»i cùng lứa tuổi dì. Nhưng đó cÅ©ng là chuyện hiển nhiên, vì dì Tuyết suốt ngày rảnh rá»—i vui chÆ¡i đâu có nhá» lệ suốt ngày như mẹ tôi 
 
      Cha từ nhà trong bước ra, ngưá»i mặc bá»™ pagiama màu cà phê vá»›i những đưá»ng viá»n màu nâu, miệng vẫn không rá»i chiếc ống Ä‘iếu cổ lá»— sÄ© mấy mươi năm rồi. ông nhìn tôi vá»›i cặp mắt dá»ng dưng, chỉ có đôi mày khẽ chau lại má»™t chút. Dù tôi chẳng mấy ưa ngưá»i, nhưng vẫn bắt buá»™c phải đứng lên gáºt đầu: 
 
      - Thưa cha! Cha khoát tay để tôi ngồi xuống, hình như ngưá»i nhìn rõ được thái độ miá»…n cưỡng cá»§a tôi nên muốn kéo dài màn kịch. Tiếng nhạc ồn quá, cha tôi quay sang Má»™ng Bình lá»›n tiếng quát: 
 
      - Tắt máy thu thanh ngay không? Má»™ng Bình khó chịu, miệng lầm bầm cái gì đó rồi cÅ©ng tắt máy. Gian phòng được trả vá» vá»›i sá»± yên lặng. Cha ngồi cạnh dì Tuyết, nhìn Kiệt há»i: 
 
      - Chuyện gì nữa thế? Kiệt nghe há»i, giả vá» khóc lá»›n hÆ¡n, dì Tuyết nói: 
 
      - Äánh lá»™n vá»›i con Má»™ng Bình đấy! Cha không nói gì đưa mắt lưá»m Má»™ng Bình. Má»™ng Bình thấy cha nhìn mình vá»™i cúi mặt xuống, không quên lải nhải: 
 
      - ÄÆ°á»£c mua cho cái xe má»›i là làm phách! Cha lại ngẩng lên, Má»™ng Bình im ngay chẳng dám hó hé. Quay sang nhìn tôi, đôi mắt cha vẫn lạnh lùng: 
 
      - Cái gì đây Mẹ mày vẫn mạnh chứ? Cũng còn may, cha vẫn còn nhớ đến mẹ tôi sao 
 
      - Mẹ già rồi nên bị nhức đầu luôn. 
 
      - Có bệnh sao không trị? Trị à? Tiá»n đâu. Má»—i tháng lấy má»™t trăm ngàn thôi mà còn như ăn mày nữa là. Tôi yên lặng. Cha kéo dá»c tẩu xuống, gạt tro trong ống ra, dì Tuyết vá»™i đỡ lấy ông Ä‘iếu, gạt tro tiếp và cho thuốc má»›i vào rồi đốt lá»a, bà hÃt má»™t vài hÆ¡i cho cháy rồi má»›i trao lại cho cha. Cha hÃt má»™t hÆ¡i dài, ngã ngưá»i ra, đôi mắt lim dim dá»… chịu. Tôi mừng thầm, lòng nghÄ© rằng mình đến đây tháºt đúng lúc, hôm nay có lẽ xin được tiá»n, ngoài số nợ phả trả cho chá»§ phố và tiá»n dùng hàng tháng ra, chắc cha sẽ cho thêm má»™t Ãt tiá»n nữa! 
 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của quykiemtu  
 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				13-09-2008, 10:49 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn 
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: May 2008
					Äến từ: Việt Nam
					
					
						Bài gởi: 3,304
					
                    Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngày 16 giá» 
                
					
 
	Thanks: 932
	
		
			
				Thanked 2,152 Times in 223 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 003 
 
 
 
 
 
 
     Má»™t chú chó Bi Bi nhá» từ nhà sau chạy ra, chú ve vẩy chiếc Ä‘uôi ngắn xù lông cá»§a nó trước mặt má»i ngưá»i, theo sau là cô chá»§ Như Bình cá»§a nó. Như Bình là con gái lá»›n cá»§a dì Tuyết, lá»›n hÆ¡n tôi bốn tuổi, nhưng thuá»™c loại phụ nữ an pháºn. Nếu so vá»›i Má»™ng Bình, Như Bình có vẻ kém sút nhiá»u, cô ta không đẹp như em gái, không có vẻ sung mãn và thiếu tá»± tin hÆ¡n. Nhiá»u khi nói chuyện vá»›i khách Như Bình cứ lúng túng, thẹn thùng nói chẳng thành câu. Cô nàng lại không biết trang Ä‘iểm và ăn mặc đúng cách nên dáng vẻ trông buồn cưá»i làm sạo Lấy và dụ ngay bây giá», Như Bình Ä‘ang mặc chiếc áo bông màu hành ta, nhưng lại mặc chiếc quần màu cà, trên cổ lại buá»™c chiếc khăn quàng sặc sỡ. Từ trong bước ra, trông cô nàng chẳng khác má»™t cô đào cải lương Ä‘ang làm tuồng. Có Ä‘iá»u dù cho Như Bình có bê bối Ä‘i nữa, tôi vẫn thÃch cô ta hÆ¡n bất cứ nhân váºt nào trong gia đình này, vì Như Bình có được má»™t Ä‘iá»u mà hầu như không có má»™t ngưá»i nào ở gia đình này có được đối vá»›i tôi, đó là sá»± thân máºt dá»… thương. Thấy tôi, Như Bình cưá»i, rồi khẽ liếc vá» cha nói: 
 
      - Má»i ngưá»i ở đây hết. Tôi không hay Y Bình đến, vì nãy giá» tôi ngá»§ trong phòng. Chà, lạnh quá.. Ủa, Y Bình, trá»i thế này mà vẫm mặc váy được sảo Tôi chắc chịu không nổi đâu, lạnh quá! Như Bình ngồi xuống cạnh tôi, sau má»™t cái ngáp dài, bàn tay cô ta tình cỠđặt lên chá»— bị dÃnh bẩn ban nãy: 
 
      - Ủa... Äồ cá»§a Y Bình ướt hết rồi, vào trong lấy đồ cá»§a tôi thay Ä‘i! 
 
      - Không sao đâu, tôi vá» ngay mà. Chú chó Bi Bi vẫy Ä‘uôi bước tá»›i, nó cạ mõm nó vào chân tôi, tôi cúi xuống vuốt ve, tấm thân đầy lông má»m nằm ngoan ngoãn giữa hai ống chân tôi, Bi Bi ngước đôi mắt Ä‘en nháy lên yên lặng nhìn. Con chó trông tháºt dá»… thương, tôi ao ước phải chi mình có má»™t con chó như váºy để chăm nom. 
 
      
 
      - Bi Bi! Lại đây! Nghe tiếng dì Tuyết gá»i, Bi Bi thoát khá»i chân tôi chạy Ä‘i, dì Tuyết đưa tay sá» bá»™ lông ấm cá»§a nó, đột nhiên nói: 
 
      - Coi mày! Má»›i tắm mà lăn vào đâu để lấm đầy bùn thế này! Tôi liếc dì Tuyết, lòng chợt dâng lên chút thù háºn. Ngưá»i đàn bà này lúc nào cÅ©ng tìm cách để ngạo báng tôi. Tháºt ra tôi khinh bà ta nhiá»u hÆ¡n là ghét. Má»™t thứ đàn bà nhá» nhen Ãch ká»·! Nhưng tôi vẫn yên lặng. Cha ngồi gá»n trong ghế yên lặng hút thuốc, những làn khói má» nhạt xuất hiện liên tục từ hai lá»— mÅ©i cá»§a ngưá»i. Chiếc mÅ©i cao và thẳng. Theo lá»i mẹ thì thuở xưa cha đẹp trai lắm. Nhưng bây giá» ngưỠđã gaì, tóc và lông mi đã bạc, gương mặt dài ra, nhưng không làm mất Ä‘i vẻ bệ vệ ngày nào 
 
      Cha ngồi trong ghế, mắt hướng vá» phÃa tôi và Như Bình. Bất giác tôi cảm thấy hình như ngưá»i Ä‘ang tìm kiếm má»™t dấu tÃch gì trên thân tôi, tôi hÆ¡i khó chịụ Tôi đến đây, mục Ä‘Ãch duy nhất là làm thế nào kiếm tiá»n Ä‘em vá» cho mẹ, chứ không mong má»i gì khác. Sau cùng tôi mở miệng: 
 
      - Thưa cha, mẹ bảo con đến xin tiá»n cha tháng này, tiá»n nhà đã hai tháng rồi chưa trả. Cha đưa mắt lạnh lùng nhìn tôi, nụ cưá»i thá» Æ¡ hiện trên mép. Có phải ngưá»i nhạo báng kiếp sống tầm gá»i cá»§a chúng tôi không? Tôi chưa kịp phản ứng thì ngưá»i đã quay sang dì Tuyết nói: 
 
      - Tuyết, có sẵn tiá»n bạc chưa? Há»i xong, ông lại quay sang tôi vá»›i đôi mắt tóe lá»a: 
 
      - Tao nghÄ© là nếu không vì đồng tiá»n, chắc chẳng bao giá» mày đến thăm tao cả. Tôi cắn nhẹ môi, yên lặng nhìn cha. CÆ¡n giáºn nhen nhúm trong lòng. ông còn đòi há»i tôi phải làm sao hÆ¡n, khi sá»± liên hệ giữa ông và mẹ con tôi chỉ là mấy đồng tiá»n này không hÆ¡n không kém? Nếu không vì tiá»n tôi đến đây làm gì? Ở đây có ai ưa thÃch tôi đâu mà đến? Tình trạng mẹ con tôi hiện này là do ai tạo nên? Dì Tuyết nhếch môi bảo Như Bình: 
 
      - Như Bình, mày vô tá»§ lấy má»™t trăm ngàn ra đây cho tạo Như Bình đứng lên vào trong lấy tiá»n. Tôi quýnh lên, số tiá»n đó quá Ãt so vá»›i những đòi há»i cá»§a chúng tôi. Tôi vá»™i há»i: 
 
      - Thưa cha, tiá»n nhà hai tháng đã không đóng rồi, kỳ này không đóng nữa không được. Vả lại, trá»i đã nhuốm lạnh, mẹ và con cần phải mua áo ấm... Tết sắp đến mà mẹ chỉ có độc nhất má»™t chiếc lụa, con cÅ©ng cần may thêm má»™t Ãt. Nếu cha thấy không có gì quá đáng xin cha cho thêm Ãt nhiá»u 
 
      Tôi nói xong chợt nghÄ© đến những lá»i ăn mày vừa rồi mà mặt bừng Ä‘á». Cha há»i, tôi lấy hết can đảm còn thừa trong ngưá»i ra đáp. Da... khoảng hai trăm ngàn... Dì Tuyết chen vào vá»›i nụ cưá»i ngạo mạn: 
 
      - Y Bình, có lẽ cô có bạn trai rồi chứ gì? Tôi hơi ngạc nhiên, không hiểu rõ ý bà ta muốn gì. Dì Tuyết tiếp: 
 
      - Có bạn trai má»›i thÃch ăn mặc đẹp, chứ con Như Bình đó, suốt năm mặc có chiếc áo bông sắp rách rồi mà có đòi may thêm đâụ Äầu năm may áo má»›i cÅ©ng đâu có gì đáng nói, nhưng gia đình nào cÅ©ng có cái khổ riêng cá»§a nó, ở đây không giống như đằng mẹ cô, chỉ có hai ngưá»i, muốn tiá»n có tiá»n, muốn áo có áo, mà ở đây còn thêm bốn miệng ăn nữạ Con Như Bình lá»›n nhất nên phải chịu thiệt thòi, may là không có bạn trai nên nó cÅ©ng không đòi há»i gì nhiá»u, bằng không thì... 
 
      Tôi nghÄ© đôi khi cái nhìn cá»§a ta cÅ©ng đủ khiến cho há» ngượng rồi, quả nhiên, dưới mắt cá»§a tôi, nụ cưá»i trên môi bà ta biến mất và thay vào đó là nét giáºn dữ, bá»±c tức. Cái nhìn cá»§a tôi đã đạt được kết quả. Tôi quay nhìn cha, ngưá»i khó chịu ra mặt. Tôi há»i: 
 
      - Thưa cha có được không ạ? Cha ngẩng đầu lên: 
 
      - Bộ mày tưởng mày muốn lấy hai trăm ngàn ngay để cho mày là dễ lắm à? Tôi không suy nghĩ gì cả nói ngay: 
 
      - Con không nghĩ thế, nhưng con nghĩ cha có thể bỠra cả trăm ngàn để mua cho Kiệt chiếc xe đạp mới toanh thì chắc lấy ra hai trăm cho mẹ con chắc cũng không đến nỗi nào khó khăn lắm! 
 
      Vừa nói xong, nhìn đôi mày chau lại của cha tôi biết mình đã đi sai nước cỠlần này kết quả coi bộ không như ý mẹ con tôi mong rồi. 
 
      - Thế mày tưởng mày có quyá»n xài tiá»n tao à? Tao muốn cho ai cái gì là tao cho, không có ai đòi há»i, kêu ca gì cả. Gương mặt giáºn dữ cá»§a dì Tuyết trở lại tươi tắn, thằng Kiệt nÃn khóc hồi nào không rõ. Tôi nuốt á»±c nước bá»t xuống cổ, định chuá»™c lại lá»—i lầm: 
 
      - Cha, còn tiá»n nhà tháng này. Không đóng há» Ä‘uổi. Không lẽ cha nỡ để cho mẹ con con phải chịu cảnh bÆ¡ vở 
 
      - Nhưng tháng này không có dư tiá»n, mày cầm đỡ má»™t trăm Ä‘i, rồi gần tết tá»›i lấy sau. Tôi nói hấp tấp trong cÆ¡n giáºn: 
 
      - Mẹ con vá»›i con không thể ngồi đợi đến cáºn tết được, trừ trưá»ng hợp bịt miệng lại nhịn ăn. Cha cau có: 
 
      - Tao không cần biết! Bây giá» tao không có tiá»n, tao chỉ có má»™t trăm thôi. Chỉ có hai mẹ con phải tiện tặn chá»›, lấy tiá»n nhiá»u quá để làm gì? Dì Tuyết đột nhiên cưá»i lá»›n, liếc tôi nói: 
 
      - Thế nữ trang cá»§a mẹ cô đâu? Äể dành cho cô lấy chồng à? Mấy năm nay có lẽ mẹ cô để dành được má»™t Ãt rồi, tôi biết bà ấy mà, bà ấy đâu cần phải làm gì, còn tôi, tôi phải làm hàm má»›i có nhai. 
 
      Tôi trừng dì Tuyết, tôi không hiểu tại sao má»™t ngưá»i như cha lại không thể nhìn ra cái khốn nạn và mất dạy cá»§a dì. Cố ngăn bao nhiêu cÆ¡n bá»±c tức trong lòng xuống, tôi nói: 
 
      - Tôi đâu có được phúc lá»›n như Má»™ng Bình và Như Bình đâu, nếu nhà còn cái gì đáng giá bán được, có lẽ tôi đã không cần phải đến đây ngá»a tay ra xin xá» thế nàỵ Dì Tuyết vẫn giữ nụ cưá»i nham hiểm: 
 
      - Äó xem nó lanh không? Hèn gì mẹ cô chẳng sai cô đến đây đòi nợ. Nói mà tá»™i, chắc khi cha cô không còn tiá»n cho mẹ cô, cô dám bảo là bị ngưá»i ta bá» bê mẹ con cô lắm à. 
 
      Như Bình từ trong bước ra, mang theo xấp giấy bạc trao cho dì Tuyết, rồi đến ngồi bên cạnh tôi. Tôi không ghét Như Bình, nhưng hôm nay bá»—ng nhiên tôi thấy khó chịu làm sao ấy, nhất là khi nhìn thấy chiếc nhẫn há»™t xoàn màu lục trên ngón tay thon Ä‘ang lấp lánh dưới ánh đèn. Äẹp và sang tháºt! Trong khi tôi lại xin xá» từng ngàn bạc. Dì Tuyết trao xấp giấy bạc cho cha, miệng châm vào: 
 
      - Này anh đưa cho nó Ä‘i. Tôi thấy có vẻ nó không muốn lấy rồi đấy! Cha nhìn tôi vá»›i ánh mắt Ä‘e dá»a: 
 
      - Sao lấy không? Tôi cố dằn cÆ¡n giáºn xuống, hôm nay phải cố gắng xin được đủ tiá»n vá» cho mẹ, hàng việc cần tiá»n Ä‘ang đợi ở nhà. 
 
      - Cha! Cha làm Æ¡n cho con thêm. Äóng tiá»n nhà Ãt nhất cÅ©ng gần năm chục ngàn đồng rồi! Cha trợn mắt: 
 
      - Mày nói thêm chẳng Ãch lợi gì, tao nói má»™t trăm là má»™t trăm, lấy thì lấy không lấy thì thôi, tao không ở không để cãi lý vá»›i màỵ 
 
      - Cha! Tôi kêu lên mà nghẹn lá»i: 
 
      - Không có tiá»n đóng tiá»n nhà rồi con vá»›i mẹ ở đâủ Cha là cha con, con má»›i đến đây xin chứ con có dám cãi gì đâu! Cha tôi cao giá»ng lên: 
 
      - Tao là cha mày, nhưng đâu phải là con nợ mà đòi hoàỉ Nếu là con nợ Ä‘i nữa, cÅ©ng chưa chắc gặp má»™t chá»§ nợ dai như màỵ Tiá»n tao cÅ©ng phải làm ra má»›i có chứ đâu phải ảo thuáºt rồi được đâu. Má»™t trăm đó, lấy thì lấy, không lấy thì vá» Ä‘i, tao không có đủ thá»i giỠđể nghe mày lải nhải nữa! Mày chẳng khác mẹ mày tà nào, chỉ giá»i tài lải nhải, bá»±c mình! 
 
      Tôi đứng báºt lên khá»i ghế, máu nóng dồn lên mặt, cÆ¡n giáºn đè nén lâu ngày đã bùng nổ. Tôi trừng mắt nhìn má»i ngưá»i, nhìn cả ngưá»i đàn ông tôi phải gá»i bằng cha. Không cần lưu ý gì nữa, tôi nói thẳng: 
 
      - Tôi đến đây không phải ăn xin, ông là cha tôi ông phải có trách nhiệm nuôi dưỡng tôi. Nếu ngày xưa, ông đừng lợi dụng quyá»n lá»±c ép uổng mẹ tôi làm vợ, thì đâu có tôi, thì đâu có kẻ đáng ghét thế này và tôi đâu phải khổ. 
 
      Giá»ng nói tháºt to, lá»i nói như dòng thác tuôn trào ngay chÃnh tôi cÅ©ng ngạc nhiên. Tôi dám đương đầu vá»›i cha à? Má»™t con ngưá»i chưa bị ai làm nhục, thế mà... Cha tôi ngồi thẳng lưng lại, dá»c tẩu rá»i khá»i môi, đặt lên ká»· trà. Äôi mắt tóe lá»a nhìn thẳng vào tôi. Hai hàng lông mi tháºt Ä‘áºm Ä‘ang chau lại, miệng háºm há»±, hÆ¡i thở nặng ná». Gian phòng rÆ¡i vào bầu không khó ngá»™t ngạt khó thở. Cha không nói gì nhưng bàn tay nắm chặt trên thành ghế cá»§a ngưá»i đã nổi gân xanh. Tôi biết rằng mình đã làm ngưá»i giáºn. 
 
      - Mày nói thế là sao? Hình như Như Bình đang kéo nhẹ lai áo tôi, như muốn khuyên tôi chạy tội. Mộng Bình nằm dài trên ghế trố mắt nhìn. Tôi hơi hoảng, tiếng quát của cha lặp lại: 
 
      - Nói mau, mày nói thế là sao chứ? Tôi giáºt mình, nhưng khi thấy dì Tuyết ngồi tá»±a lưng cưá»i đắc ý và thằng Kiệt nằm trong lòng bà ta trố mắt nhìn cÆ¡n giáºn lại trở vá». Tôi quên cả sợ hãi, quên cả ngưá»i Ä‘ang đứng trước mặt tôi đã má»™t thá»i làm vua má»™t cõi. Quên cả lá»i dặn dò cá»§a mẹ, tôi chỉ biết mình cần phải nói, phải trút hết bao nhiêu uất ức dồn nén từ bao nhiêu lâu nay: 
 
      - Con không có ý gì cả, con chỉ tiếc là mình đầu thai không đúng chá»—, tại sao tôi phải làm con cá»§a Lục Chấn Hoa chứ? Nếu tôi đầu thai lên gia đình khác thì tôi đâu phải ngá»a tay xin tiá»n bố như kẻ ăn xin thế này. Thú váºt nó còn biết chăm sóc con nó, còn tôi, tôi có cha như không! Thưa cha, giả sá» vá»›i con, cha chẳng có chút tình nghÄ©a nào Ä‘i, nhưng còn mẹ? Ngưá»i cha đã từng yêu quý, đã từng trăm phương ngàn sách để chiếm Ä‘oạt, không lẽ cha cÅ©ng có thể để chết đói không màng sao? 
 
      Cha đứng dáºy, chiếc dá»c tẩu rÆ¡i xuống ghế, đôi mắt trừng trừng nhìn tôi. CÆ¡n giáºn làm những sợi gân xanh trên mặt hiện rõ, ông lừ lừ tiến tá»›i nói: 
 
      - Mày là giống gì mà dám há»—n láo vá»›i tao như thế chứ? Sáu mươi tám năm nay rồi, chưa má»™t ai dám láo vá»›i tao như váºy Kiệt đâu, vào lấy sợi dây thừng cho tao xem! 
 
      Bản năng khiến tôi lùi ra sau má»™t bước, nhưng chiếc ghế đã cản chân tôi lại, tôi chỉ còn biết đứng đấỵ Thằng Kiệt có vẻ thÃch thú, nó chạy nhanh vào trong... Tôi không hiểu cha đị nh làm gì tôi, trói tôi chết à? Ná»—i lo sợ nhen nhúm trong lòng. Như Bình cÅ©ng Ä‘ang lo sợ cho tôi, nàng run rẩy làm chiếc ghế cÅ©ng run theá» Äiá»u đó khiến tôi mất bình tÄ©nh, nhưng cÆ¡n giáºn đã giữ chân tôi lại. Kiệt đã mang dây ra, cha cầm lấy, tiến tá»›i sát ngưá»i tôi. Nhìn hình ảnh đó, tôi càng giáºn dữ, quát to: 
 
      - ông không có quyá»n đụng đến tôi, ông không đủ tư cách để làm chuyện đó. Bao năm rồi ông đã Ä‘uổi mẹ con tôi ra khá»i gia đình này, ông đã không làm tròn trách nhiệm làm cha cá»§a ông thì ông không có quyá»n! 
 
      - Váºy hả? Cha tôi nghiến răng nói, sợi dây được quấn quanh tay ông mấy vòng, đưa lên cao, ông tiếp tục: 
 
      - Thá» xem tao có quyá»n đánh mày không thì biết. Vừa nói ông vừa quất mạnh sợi dây lên đầu tôi. Như Bình nhảy nhá»m lên, chạy trốn phÃa sau Má»™ng Bình. Bản năng khiến tôi né sang bên, đợi roi rÆ¡i ngay trên lưng tôi, nhá» chiếc áo khoác bên ngoài hÆ¡i dầy nên tôi cÅ©ng không Ä‘au lắm. CÆ¡n giáºn sôi ngùn ngụt, tôi hét: 
 
      - Ông là quá»·, má»™t thứ quá»· không có nhân tÃnh. ông cứ đánh tôi Ä‘i, tôi không né tránh đâu, nhưng tôi sẽ nhá»›, nhá»› mãi... và má»™t ngày nào đó tôi thá» sẽ trả thù, trá»i sẽ phạt ông để ông gặp báo ứng! 
 
      - Mày muốn báo thù tao cho mày báo thù. Hôm nay tao Ä‘áºp cho mày chết luôn cho hết dám láo vá»›i tao. 
 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của quykiemtu  
 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				13-09-2008, 10:50 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn 
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: May 2008
					Äến từ: Việt Nam
					
					
						Bài gởi: 3,304
					
                    Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngày 16 giá» 
                
					
 
	Thanks: 932
	
		
			
				Thanked 2,152 Times in 223 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 004 
 
 
 
 
 
 
     Chiếc roi trên tay ông quất xuống đầu, xuống thân tôi như mưa bấc tôi tránh không kịp nữạ Có mấy lần roi rÆ¡i trên mặt Ä‘au rát. Càng Ä‘au tôi càng giáºn, nước mắt ứa ra, tôi bắt đầu chá»i, tôi không biết lúc đó mình đã chá»i thế nào, cho mãi đến lúc cha đã má»i tay, ông má»›i ném roi Ä‘i, lạnh lùng bảo tôi: 
 
      - Không dạy mày, mày không bao giá» biết ai là cha mày cả! Cha ngồi xuống ghế, lượm chiếc dá»c tẩu lên, chăm chú nhìn tôi. Sá»± giáºn dữ cá»§a ông có vẻ đã nguôi, cầm má»™t trăm ngàn trên ká»· trà đưa tôi, ông nói: 
 
      - Äem má»™t trăm ngàn này vá» trước, ngày mai trở lại lấy thêm má»™t trăm ngàn may quần áo vá»›i trả tiá»n nhà. Bây giỠđã trở lại bình thưá»ng rồi à? Nếu xương sống tôi má»m má»™t chút, hoặc tôi chịu khó chịu đựng má»™t chút thì tráºn đòn vừa qua đổi lấy hai trăm ngàn đồng cÅ©ng được. Nhưng bản tÃnh ương ngạnh không muốn tôi phải chịu khuất phục! Cầm tiá»n trong tay, nhìn cha rồi nhìn nụ cưá»i chó má cá»§a dì Tuyết, tôi không chịu được: 
 
      - Kể từ hôm nay, tôi không còn là con của ông Lục Chấn Hoa nữa! Tôi nói lớn, lạnh lùng nhìn cha: 
 
      - Ông đã lầm rồi, ông tưởng hai trăm ngàn đồng bạc là có thể mua được sá»± thù háºn cá»§a tôi à? Còn lâụ Tôi không cần tiá»n cá»§a nhà há» Lục này, tôi khinh thưá»ng các ngưá»i. Tôi sẽ báo thù! Còn bây giá», các ngưá»i hãy giữ lấy tiá»n bẩn thỉu này lại Ä‘i! 
 
      Nói xong, tôi ném thẳng xấp tiá»n trong tay tôi vào mặt dì Tuyết. Nhìn những tá» giấy bạc rÆ¡i từ đầu bà ta xuống, tôi tháºt mãn nguyện. Quay lưng lại tôi bước thẳng ra cá»a, tá»›i sân tôi va mạnh vào ngưá»i Hảo khi hắn vừa bước vào, xô hắn qua má»™t bên, tôi chạy ra cổng. 
 
      Khi ngưá»i tôi bị ướt mưa, bấy giá» tôi má»›i nhá»› ra ban nãy vì giáºn dữ, tôi đã quên chiếc dù trong nhà há» Lục, nhưng tá»± ái không cho phép tôi trở vàỠTá»±a lưng vào tưá»ng nhá»› tá»›i lá»i mẹ dặn lúc Ä‘i lấy tiá»n và câu "nếu xin được tiá»n, con cứ ngồi xÃch lô vá»" mà tôi ứa nước mắt. Bên trong cổng có tiếng nói vá»ng ra: 
 
      - Chuyện gì váºy mẹ, ban nãy vừa bước vào, con đã đụng phải Y Bình. Cô ấy làm gì như cá»p sút chuồng thế? Tiếng nói cá»§a mụ Tuyết còn đầy vẻ giáºn dữ: 
 
      - Mặc nó, nó bao giá» lại chẳng là con cá»p sút chuồng. Rồi tôi nghe tiếng cá»§a mụ gá»i to: 
 
      - Con Lan đâu! Mang giẻ ra lau sạch nhà xem, má»—i lần con đó nó đến là vấy bùn bẩn như chó. Tôi đứng trước hai tấm cánh cổng màu Ä‘á», trị nh trá»ng thá» vá»›i lòng mình: 
 
      - Từ đây vá» sau, tôi sẽ không từ nan bất cứ má»™t thá»§ Ä‘oạn nào để trả thù cho bằng được cái nhà này! Kéo cao cổ áo, tôi lầm lÅ©i Ä‘i trong mưa, nước mưa ướt sÅ©ng cả mái tóc và thấm lạnh thân tôi. Lên xe buýt, tôi đến nhà Phương Dụ Phương Du là nhá» bạn thân nhất cá»§a tôi thá»i trung há»c. Chúng tôi trạc tuổi nhau, tÃnh tình lại giống, chiá»u cao xấp xỉ nên thân nhau vô cùng. Phương Du thÃch há»™i há»a, tôi thÃch nhạc, cả hai Ä‘á»u chúa là mê tiểu thuyết. Có lần vì bàn cãi nhau vá» nhân váºt trong truyện, chúng tôi đã giáºn đến ná»—i mấy ngày liá»n không nói chuyện vá»›i nhau. Các bạn cùng lá»›p gá»i chúng tôi "nhị vị tướng quân háºm há»±". Sau khi Ä‘áºu xong phổ thông, Phương Du thi vào khoa há»™i há»a trưá»ng Cao Äẳng Sư Phạm. Còn tôi cÅ©ng Ä‘áºu và khoa Văn Äại Há»c Tổng Hợp, nhưng há»c bổng thấp quá, trưá»ng lại ở xa nhà, gia đình chỉ có hai mẹ con, tôi không thể để mẹ ở nhà má»™t mình. Vì thế Ä‘áºu cÅ©ng như không. Tôi tá»± nhá»§, thôi ở nhà kiếm chuyện làm phụ mẹ váºy. Nhưng đến nay tôi vẫn chưa làm gì. Bây giá» Phương Du đã đưá»ng đưá»ng là má»™t sinh viên rồi, còn tôi, tương lai mù mịt! 
 
      Cha cá»§a Phương Du là má»™t giáo sư trung há»c. Gia đình cÅ©ng không khá. Cả nhà chỉ nhá» cả vào đồng lương ba cá»c ba đồng cá»§a ông. Ở nhà Phương Du còn hai đứa em trai và má»™t đứa em gái. Nhà chỉ toàn là miệng ăn, mẹ Phương Du không dám mướn ngưá»i làm, má»™t mình bà đảm Ä‘ang tất cả má»i việc. Dù nghèo túng, dù Ä‘á»i sống cháºt váºt, nhưng gia đình Phương Du chẳng bá»§n xỉn, trái lại rất quý khách và tháºt tình. Há» là ngưá»i duy nhất có thể giúp đỡ tôi. 
 
      Nhà Phương Du ở má»™t cư xá. Gia đình sáu ngưá»i phải chen chúc nhau trong má»™t gian nhà ba phòng rá»™ng khoảng sáu thước vuông, má»—i năm mùa nước lÅ© đến là phải lá» Phương Du vá»›i cô em gái được dành cho má»™t phòng, cô em này năm nay Ä‘ang há»c lá»›p hai trưá»ng tiểu há»c gần đấy. 
 
      ÄÆ°a tay lên gõ cá»áº¡ May quá, Phương Du có ở nhà, nàng ra mở cá»a cho tôi. Thấy tôi, hắn hét lên: 
 
      - Bình! Trá»i Æ¡i tao mong mày muốn chết Ä‘i được! 
 
      - Bình tÄ©nh coi, gặp ngưá»i ta là hét muốn bể tai, có chuyện gì đâỷ 
 
      - Sao lâu quá mày không đến tả 
 
      - Thế còn màỷ 
 
      - Tao báºn há»c thi mày hiểu không? Theo Phương Du tôi bước lên báºc thá»m, mẹ cá»§a Du Ä‘ang báºn làm cÆ¡m phÃa sau, tôi vá»™i ra sau chào, bà bảo ở lại dùng cÆ¡m. Vì có việc cần nói vá»›i Phương Du, tôi dạ ngay. Chúng tôi bước vào phòng riêng cá»§a Phương Du khép cá»a lại. 
 
      - Tao có chuyện muốn nói với mày 
 
      - Tao cũng thế. 
 
      - Váºy mày nói trước Ä‘i! Phương Du yên lặng má»™t lúc, bảo: 
 
      - Tao vừa má»›i yêu Tôi cưá»i to: 
 
      - Thế à? Váºy thì cho tao chúc mừng. 
 
      - Khoan đã mày chưa nghe hết mà. 
 
      - Mày chẳng nói là mày đã yêu rồi sao? Tình yêu là má»™t chuyện đẹp, đáng mừng chứ sao! Äôi mày Phương Du chau lại: 
 
      - Tao bảo mày là tao yêu ngưá»i ta, chứ tao có nói ngưá»i ta yêu tao bao giỠđâu mà mày mừng? 
 
      - Mày nói sao? Tôi nói. Dù Phương Du không đẹp lắm, nhưng đôi mắt sáng và chiếc mÅ©i cao cá»§a nàng trông cÅ©ng có nét tây phương lắm, bao nhiêu đó cÅ©ng đủ để xiêu lòng ngưá»i đàn ông rồi, làm gì có chuyện yêu đơn phương? Tôi biết ngay trong trưá»ng Phương Du há»c, bao nhiêu bạn trai Ä‘ua nhau tán tỉnh, chỉ mong được má»™t nụ cưá»i cá»§a ngưá»i đẹp nhưng Phương Du lúc nào cÅ©ng lạnh lùng. Có tháºt là ngưá»i ta không yêu mày không? 
 
      - Tháºt. Không phải chỉ không yêu thôi mà còn không thèm Ä‘oái hoài tá»›i nữa. 
 
      - Hắn là ai thế? 
 
      - Hắn là sinh viên năm thứ bốn, tao gặp hắn thưá»ng xuyên ở thư viện trưá»ng. 
 
      - Trông hắn ra sao? 
 
      - Không đẹp trai lắm! 
 
      - Há»! 
 
      - Tóc tai rối bù, mắt mũi cũng không có gì xuất sắc. 
 
      - Thế à? 
 
      - Còn nữa, râu không cạo, áo quần xốc xếch, tÃnh tình lại nóng nảy. Nhưng có Ä‘iá»u, hắn thông minh, nghệ sÄ©... Tôi cắt ngang: 
 
      - Thôi, được rồi! Có tháºt là mày yêu hắn không? 
 
      - Tháºt chứ còn gì mà há»i. Tôi đưa mắt nhìn ra ngoài trá»i: 
 
      - Váºy thì tìm đủ má»i cách để làm cho hắn chú ý, thà dụ như tìm cách gây sá»± vá»›i hắn, làm tháºt hung hăng hắn sẽ để ý đến mày ngay. 
 
      - Vô Ãch! 
 
      - Tại sao lại vô Ãch? Mày có thá» chưa mà bảo là vô Ãch? 
 
      - Chưa thá», nhưng tao biết. 
 
      - Tại sao mày chắc thế? Phương Du cháºm rãi đáp: 
 
      - Vì... vì hắn đã có bồ rồi. Tôi thở dài: 
 
      - Như váºy là tuyệt vá»ng rồi sảo 
 
      - Äúng thế, hoàn toàn tuyệt vá»ng. 
 
      - Tìm cách cướp đoạt? 
 
      - Không được. 
 
      - Váºy thì vô phương, thế ngưá»i yêu cá»§a hắn ra sảo 
 
      - Cô ta là bạn cùng lá»›p cá»§a tao, nhút nhát, yếu Ä‘uối, đụng má»™t tà là rÆ¡i nước mắt, nhưng được cái đẹp và hiá»n. 
 
      - Má»™t gã nóng tÃnh, láºp dị Ä‘i yêu má»™t cô gái yếu Ä‘uối, e thẹn. Có chuyện như váºy sao? 
 
      - Sao lại không, có Ä‘iá»u đứng trước mặt cô nàng, anh chàng lại có vẻ ngoan ngoãn, dá»… thương chi lạ. Cô bé mà rá»›t nước mắt má»™t cái là anh chàng cuống cuồng lên như nhà cháỵ Tôi cưá»i lá»›n: 
 
      - Hung dữ mà có ngưá»i ká»m chế như váºy má»›i được chứ. Phương Du bá»±c bá»™i: 
 
      - Mày không buồn cho tao mà còn ở đấy cưá»i được sảo 
 
      - Tao thấy chỉ có cách duy nhất mày là gặp ngưá»i như thế mình cứ tảng lá» không quen là được rồi. Phương Du cắt ngang: 
 
      - Äừng nói thế, vì cách cá»§a mày bày càng khó thá»±c hiện hÆ¡n. Tôi nhìn Phương Du: 
 
      - Mày si tình đến thế sao Phương Du có vẻ giáºn dữ đứng dáºy: 
 
      - Mày vẫn chưa tin tao. Thôi được rồi bây giá» nói chuyện cá»§a mày Ä‘i. Sao CÅ©ng rÆ¡i vào cái vòng tình ái lẩm cẩm nữa rồi chứ gì, phải không? Nếu đúng như váºy thì chÃnh chúng mình quả đúng là má»™t cặp "tướng quân háºm há»±" rồi đấỵ Tôi cá»± ngay: 
 
      - Äừng nói báºá»µ 
 
      - Váºy thì chuyện gì? Tôi kéo cổ áo cho rá»™ng ra, vết roi trên cổ vẫn còn hằn rõ, Phương Du nhìn thấy, há»i: 
 
      - Sao váºy 
 
      - Thành tÃch cá»§a ông bố tao đấỵ 
 
      - Ông bố đánh mày à? Tại sao váºyVì tiá»n? Tôi lắc đầu nói: 
 
      - Thế mày cứ tưởng rằng tao vẫn cần đồng tiá»n cá»§a ông ấy à? 
 
      - Váºy thì... 
 
      - Tao đến đây, câu duy nhất cần nói vá»›i mày là cho tao mượn Ãt tiá»n, bao nhiêu cÅ©ng được. Phương Du nhìn tôi má»™t lúc nói 
 
      - Mày đợi tao một chút. Phương Du chạy nhanh vào bếp, chẳng bao lâu bước ra với xấp giấy bạc trên tay, nhét vào túi tôi: 
 
      - Chỉ có vài chục, mày cầm lấy tiêu đỡ, ngày mai tao đến trưá»ng kiếm xem có đứa nào có tao mượn cho, tối mai tao Ä‘em đến cho màỵ 
 
      - Du này! 
 
      - Äừng, đừng nói gì cả. Nhưng tôi vẫn nói: 
 
      - Tao biết nhà mày cÅ©ng nghèo như tao, sang năm tao cố gắng kiếm tiá»n trả lại màỵ Phương Du quay ngưá»i Ä‘i: 
 
      - Äừng nói báºy, bạn bè mình đâu phải chỉ ở vài chục ngàn này thôi đâụ Bây giá» nói cho tao nghe, chuyện gì đã xảy ra thế? Tôi Ä‘em tất cả sá»± kiện lúc sang "đằng kia" xin tiá»n ra sao kể rõ cho Phương Du nghe xong, cắn môi tôi nói: 
 
      - Phương Du, rồi mày xem tao sẽ trả cái thù nàỵ Phương Du ngồi bó gối yên lặng nhìn tôi, nàng có vẻ thông cảm cho hoàn cảnh của tôi. Ăn cơm tối xong, tôi lại đem chuyện đi tìm việc làm ra kể cho bạn nghe nghe, rồi sợ mẹ ở nhà mong, tôi vội vàng xin phép rút lui, mẹ của Phương Du dặn dò: 
 
      - Từ rày vỠsau nếu con cần chi cứ đến với bác con nhé! 
 
      - Dạ cám Æ¡n bác! Tôi nói mà lòng nghẹn ngào. Có má»™t ngưá»i cha giàu sang như thế lại đến vay từng đồng bạc ở má»™t nhà nghèo rá»›t mồng tÆ¡i. Bước ra khá»i nhà Phương Du, tôi leo lên xe buýt vá» nhà. Bây giỠđã chÃn giá» hÆ¡n, mẹ lo lắng: 
 
      - Äi đâu mà Ä‘i dữ váºá»· Có chuyện gì chẳng lành không, mẹ lo chết Ä‘i được! Tôi đáp: 
 
      - Dạ không gặp chuyện gì cả, con đến thăm Phương Dụ Bước qua ngạch cá»a, tôi đưa mấy chục ngàn cho mẹ 
 
      - Ở đâu đây cổ 
 
      - Mượn của Phương Du đấy! Mẹ do dự: 
 
      - Nhà của Phương Du cũng nghèo lắm mà? 
 
      - Vâng, nghèo trên phương diện tiá»n bạc tháºt, nhưng trên phương diện tình nghÄ©a há» giàu lắm mẹ, há» hÆ¡n hẳn cha con. 
 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của quykiemtu  
 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				13-09-2008, 10:52 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn 
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: May 2008
					Äến từ: Việt Nam
					
					
						Bài gởi: 3,304
					
                    Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngày 16 giá» 
                
					
 
	Thanks: 932
	
		
			
				Thanked 2,152 Times in 223 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			 
Chương 005
 
 
 
 
 
 
     - Thế... thế làm sao ta đành lòng xài tiá»n cá»§a há» chứ? 
 
      - Thì cứ dùng Ä‘i, rồi con sẽ có cách mẹ đừng lá» Tắm bằng nước nóng xong, tôi cuốn ngưá»i trong tấm da hổ. Ngoài trá»i gió tháºt lạnh, chỉ có trong nhà má»›i ấm thế nàỵ Mẹ nhưá»ng chiếc túi nước nóng cho tôi. Má»™t ngày ngược xuôi mệt nhá»c đã tan mất, tôi Ä‘em tất cả chuyện tìm việc kể lại cho mẹ nghe, khi nói đến chuyện hành nghá» vÅ© nữ mẹ đã cháºn ngang nói: 
 
      - Làm thế nào thì làm, mẹ nhất quyết không để con hành nghỠvũ nữạ Tôi đáp: 
 
      - Mẹ cứ yên tâm con không bao giỠcó ý định làm nghỠđó. Yên lặng một lúc, mẹ nói: 
 
      - Hôm nay bà Châu có đến. Bà Châu là chá»§ nhà cá»§a chúng tôi, tôi chau mày há»i: 
 
      - Bà ấy làm gì gấp thế? Chúng ta cÅ©ng đâu phải có tiá»n mà không trả đâu. 
 
      - Con không thể trách ngưá»i ta được, con nghÄ© coi nhà ngưá»i ta còn đám con, phải có cÆ¡m ăn má»›i sống nổi chứ. Ngưá»i ta sống nhá» tiá»n thuê nhà cá»§a mình. Nếu không phải ngưá»i ta tá» tế thì hai năm nay làm gì bà Châu chẳng lên giá. Nhà này mà cho ngưá»i khác mướn Ãt nhất má»—i tháng cÅ©ng được trên má»™t trăm ngàn, còn cho mẹ con mình chỉ được có năm chục ngàn thôi. Bà Châu cÅ©ng muốn giúp mình, ngặt ná»—i... Mẹ thở dài, rồi tiếp: 
 
      - Hôm nay bà ấy đến, nói tháºt tá»™i, bà ấy bảo là vì tết sắp đến rồi con cái lại bệnh hoạn, cần tiá»n, nên má»›i sang... Tôi yên lặng, mẹ đưa tay lên xoa xoa trán, tôi thẳng lưng lên há»i: 
 
      - Bệnh nhức đầu của mẹ trở lại nữa à? 
 
      - Äâu có! Mẹ tôi vá»™i buông tay xuống nhìn tôi, rồi nhắm mắt lại... Tôi bứt rứt: 
 
      - Mẹ, con ngu tháºt, đúng ra con không nên gây vá»›i cha như thế. Mẹ đưa tay vuốt cổ tôi, mắt ngưá»i đỠhoe: 
 
      - Äừng nói nữa Bình ạ. Äúng ra cha con không nên đánh con như thế, dù sao cÅ©ng nên nghÄ© đến tình chồng vợ bao nhiêu năm qua chứ. Mẹ nói như muốn khóc, rồi đột nhiên nhá»› ra Ä‘iá»u gì, ngưá»i tiếp: 
 
      - Sáng này, thằng Hảo có đến đây. 
 
      - Hảo à? Hắn đến đây làm gì thế mẹ? Hắn nói cho con bảo con tối nay đến đấy Tôi cưá»i buồn: 
 
      - Có lẽ ông càng nghÄ© càng thấy tức nên muốn Ä‘áºp con thêm má»™t tráºn nữa chá»› gì. Mẹ suy nghÄ© má»™t lúc nói: 
 
      - Mẹ không nghÄ© như váºy, có lẽ cha con ăn năn rồi đấỵ Tôi cưá»i to: Ä‚n năn à? Mẹ mà cÅ©ng tin cha con ăn năn tháºt à? Vá»›i những chuyện ông ấy làm có bao giá» mẹ nghe ông ấy nói hối háºn không? Coi bá»™ chữ ấy không có duyên vá»›i cha rồi. 
 
      Tôi đứng dáºy, Ä‘i vào phòng riêng. Báºt đèn bàn lên, tôi viết nháºt ký là má»™t thói quen không thể thiếu trong những năm dài đói khổ. Tôi bắt đầu ghi sÆ¡ lược vài hàng vá» việc làm, câu sau cùng là: 
 
      Äá»i sống càng khổ cá»±c, định mệnh càng cay nghiệt thì càng phải cứng cá»i hÆ¡n. Bây giá» mình có trách nhiệm là phải phụng dưỡng mẹ, có trách nhiệm phải trả cho bằng được mối thù cá»§a dì Tuyết. Ngưá»i có chÃ, không thể quyên được mối nhục ngày quạ Phải trả thù, trả thù bằng má»i giá! 
 
      Ngày kế tiếp, tôi lại bá» suốt má»™t ngày vô Ãch cho chuyện tìm việc. Khi hoàng hôn đến, vác thể xác mệt má»i trở vá» nhà, sá»± thất vá»ng làm chân tôi lê muốn không nổi. Chuyện gì cÅ©ng thế, chỉ nghÄ© không thôi thì sao mà quá đơn giản, nhưng khi nhảy vào má»›i thấy cái rắc rối cá»§a cuá»™c Ä‘á»i. Không ngá» ngay cả những việc làm cá»n con cÅ©ng kiếm không ra. Bước vào cá»a, ngã ngưá»i lên ghế, tôi không thể dấu được tiếng thở dài. Mẹ há»i: 
 
      - Cùng chưa tìm ra việc làm nữa à? 
 
      - Dạ chưa Mẹ yên lặng, tôi bá»—ng cảm thấy hình như mẹ tôi hôm nay xanh hÆ¡n, yếu hÆ¡n má»i khi, tôi nói: 
 
      - Mẹ ơi, mai đi chợ mua gan heo vỠnấu canh ăn nhé mẹ! Mẹ nhìn tôi ái ngại: 
 
      - Nhưng... nhưng mẹ đã Ä‘em toàn bá»™ số tiá»n hôm qua đưa cả cho bà Châu rồi. 
 
      - Mẹ nói gì? Tôi nhảy nhá»m lên, vì tôi hiểu rằng ngoài số tiá»n hôm qua mang vá» và vài ngàn tôi mang Ä‘i, ở nhà không còn được má»™t cắc bạc. 
 
      - Mẹ đưa cả cho bà ấy rồi à? 
 
      - Ủa 
 
      - Thế hôm nay mẹ chẳng có ăn má»™t miếng gì vô bụng cả à? Mẹ tôi quay đầu Ä‘i không nói. Sau đấy ngưá»i bước tá»›i bên giưá»ng cuốn tấm da hổ lại, tôi bước tá»›i cạnh há»i: 
 
      - Hôm nay mẹ chẳng có ăn gì hết sao mẹ? 
 
      - Con không hiểu là bao tỠmẹ không được tốt, mẹ chẳng muốn ăn gì cả. 
 
      - Mẹ! Tôi gá»i to, chân tôi đột nhiên không còn sức để đứng vững tôi quỵ ngưá»i xuống, úp mặt trong váy, nước mắt tuôn tràỠMẹ vuốt mái tóc tôi an á»§i: 
 
      - Bình, đừng khóc nữa, mẹ nói tháºt đấy, mẹ không đói tháºt mà, bây giá» Ä‘em bán tấm da hổ này Ä‘i. Tôi lắc đầu: 
 
      - Không! Äừng bán da hổ, con sẽ mang tiá»n vá» ngaỵ Vừa nói, tôi xong ra phÃa cá»a, mẹ chạy theo nắm áo tôi, há»›t hải há»i: 
 
      - Con Ä‘i đâu váºá»· Tôi nói: 
 
      - Công ty ná» bảo con muốn đến lúc nào cÅ©ng được. Mẹ giữ chặt áo tôi, cánh tay yếu Ä‘uối hằng ngày bây giá» mạnh dá»… sợ. Ngưá»i mở to đôi mắt khiếp đảm nhìn tôi. 
 
      - Mẹ không cho con đi, mẹ không thể để con trở thành vũ nữ được! 
 
      - Nhưng mẹ, làm vÅ© nữ đâu có gì là hèn đâu? Äó cÅ©ng chỉ là má»™t cái nghá», nếu con giữ được mình trong sạch thì có gì đáng ngại đâu? Mẹ vẫn giữ chặt áo tôi: 
 
      - Không được Bình, con không hiểu, làm ngưá»i không thể lùi được, vì lùi má»™t lần là sẽ lùi mãi, rồi đến chá»— sa Ä‘á»a, không còn hy vá»ng để trồi lên được. Khi còn trẻ, mẹ đã từng chứng kiến cảnh bao nhiêu cô gái, xuất thân từ những gia đình danh giá, được giáo dục đàng hoàng, nhưng sau đó vì miếng sống mà phải Ä‘em thân làm vÅ© nữ, thành kỹ nữ chẳng mấy hồi. Khi đã trở Ä‘iếm rồi thì cuá»™c Ä‘á»i không làm sao vươn lên được nữa, suốt Ä‘á»i lặn ngụp trong chốn bùn nhợ Con, mẹ không để cho con Ä‘i làm nghỠấy đâu, làm vÅ© nữ không có gì đáng ngại tháºt, nhưng ánh đàn xanh đỠtrong tá»u lầu tháºt đáng sợ, nó sẽ quyến rÅ© con sa Ä‘á»a, nó sẽ làm hại Ä‘á»i con. Bình! Con không nên Ä‘i, con! 
 
      - Nhưng chúng ta cần phải có tiá»n mẹ ạ! Mẹ nhìn tôi, mắt nhòa lệ: 
 
      - Thà chết đói chứ mẹ cương quyết không để con hành nghá» vÅ© nữ. Tháºt là mẹ chịu nhục đến xin tiá»n cha con, chứ mẹ không để con sa Ä‘á»a. 
 
      - Nhưng thà Ä‘i làm vÅ© nữ hÆ¡n là phải đến van nài xin tiá»n cha! Tôi nói to và ngồi bệt xuống thá»m khóc ngất. Mẹ đứng bên cá»a. Tôi đứng dáºy sá»a soạn lại quần áo cho ngay ngắn bước ra cổng. Phương Du đến, nó dúi nhanh mấy tá» giấy bạc vào tay tôi nói: 
 
      - Chỉ có bẩy chục ngàn thôi, mày xài đỡ Ä‘i. Bây giá» tao phải Ä‘i thi rồi, thi xong tao sẽ tìm cách giúp màỵ Nói xong, nàng nhìn tôi cưá»i, rồi bá» Ä‘i tháºt nhanh. Tôi đưa mắt nhìn theo. Cài cá»a lại, bước lên thá»m nhìn những tá» giấy bạc trong tay mà lòng ngẩn ngợ Trao tiá»n cho mẹ, tôi nói: 
 
      - Phương Du mang tiá»n đến này, mẹ con mình lây lất thêm má»™t thá»i gian nữa rồi tÃnh sau. Hai ngày lại trôi qua, công việc vẫn không tìm được. Sang tối thứ ba, vừa mở cá»a cho tôi bước vào mẹ nói ngay: 
 
      - Như Bình mới đến! Tôi ngạc nhiên: 
 
      - Nó đến đây làm gì? Äể xem mẹ con ta chết chưa à? 
 
      - Bình, sao con cứ dùng cặp mắt thù háºn nhìn ngưá»i như thế? Cha con sai nó đến nhà mà! 
 
      - Cha bảo nó đến có việc gì? 
 
      - Cha con bảo nó mang đến ba trăm ngàn đồng! Tôi ngạc nhiên: 
 
      - Ba trăm ngàn đồng? Tại sảo 
 
      - Mẹ cÅ©ng không biết, Như Bình nói là cha con bảo mang tiá»n đến cho chúng ta sắm tết và trả tiá»n phố. Tôi chẳng hiểu: 
 
      - Con ngưá»i còn phải có tá»± ái chứ, mẹ nỡ để con chịu nhục à? Mẹ lắc đầu: 
 
      - Nhục? Nhục đâu có ăn được con? Äá»i có nhiá»u lúc tàn nhẫn lắm con ạ! Tôi cÅ©ng lắc đầu: 
 
      - Mẹ, mẹ đừng ép con nháºn số tiá»n này, vì nếu con nháºn, con sẽ chẳng bao giá» ngóc đầu lên nổi vì nhục. Mẹ yên lặng, bước tá»›i bàn, mở há»™c tá»§ lấy gói giấy trao cho tôi. Xấp giấy bạc trong tay, nhìn gương mặt xanh xao cá»§a mẹ, lòng tôi bàng hoàng. Ba trăm ngàn đồng! ba trăm ngàn đồng trong lúc này là cả má»™t cứu tinh. Äối vá»›i cha tôi, lòng tá»± ái và thá»±c tại nghèo khổ chiến đấu bất phân thắng bại trong óc tôi. Nhiá»u lúc tôi muốn buông tay, nhưng khi nghÄ© tá»›i lá»i xiên xá» thâm độc cá»§a dì Tuyết, tôi trấn tỉnh lại được và bước mạnh ra khá»i nhà. 
 
      Con đưá»ng dẫn đến "đằng kia" hôm nay sao dài quá. Ba trăm ngàn đồng bạc làm tim tôi Ä‘áºp chẳng Ä‘á»u. Mãi đến khi đứng trước hai tấm cá»a màu Ä‘á», tôi vẫn chưa bình tÄ©nh. Có nên nhấn chuông không? 
 
      Có nên trả lại ba trăm ngàn bạc chăng? Tại sao không nghÄ© đến gương mặt xanh xao cá»§a mẹ già chỉ nghÄ© đến tá»± ái cá nhân cá»§a mình? Äầu óc tôi rối tung lên, sau cùng, tôi cÅ©ng đưa tay lên nháºn chuông. 
 
      NÆ¡i phòng khách, cha đàng ngồi ngáºm dá»c tẩu, dì Tuyết Ä‘ang xếp máy bay giấy cho thằng Kiệt. Thấy tôi bước vào, há» Ä‘á»u có vẻ ngạc nhiên, tôi tá»›i gần chá»— há» ngồi, đặt ba trăm ngàn đồng lên ká»· trà, xong yên lặng xoay lưng lại, đị nh bá» vá». Tiếng cha gá»i giáºt lại: 
 
      
 
      - Y Bình! Äứng lại coi! Tôi đứng lại, giá»ng nói cha như má»™t mệnh lệnh, tôi không chống lại được, xoay ngưá»i lại nhìn chạ Ngưá»i vẫn ngáºm dá»c tẩu và mắt đăm đăm nhìn vá» phÃa tôi. Yên lặng, tôi cố gắng giữ vững tinh thần cho tim bá»›t Ä‘áºp. Má»™t lúc, cha tôi nói: 
 
      - Bao nhiêu đó đủ rồi con ạ! Tôi vẫn đứng yên đưa mắt nhìn ông. Cầm dá»c tẩu chỉ vá» phÃa ghế, cha tôi bảo: 
 
      - Ngồi xuống đây! Tôi không ngồi, vẫn đứng yên. Có Ä‘iá»u tôi thấy giáºn mình quá, tại sao không quay lưng bá» Ä‘i Ä‘i còn đứng đây làm gì, để nghe ông ấy nói chuyện à? Cha tôi đưa dá»c tẩu và miệng trở lại, ngưá»i gáºt gù: 
 
      - Y Bình, Ä‘em tiá»n vá» Ä‘i! Tôi cắn nhẹ môi, ná»™i tâm xung đột dữ dá»™i. Thái độ cá»§a cha tháºt lạ, bên trong lệnh truyá»n cá»§a ông hình như có chứa đựng cái gì, giá»ng nói cá»§a ông hôm nay hình như hòa nhã hÆ¡n. Thấy tôi vẫn tiếp tục yên lặng, ngưá»i ngồi thẳng lưng dáºy: 
 
      - Y Bình, đừng cứng đầu nữa con ạ, vì tiếp tục cứng đầu là ngu xuẩn. Con đừng ngá»™ nháºn, hãy suy nghÄ© kỹ Ä‘i rồi Ä‘em tiá»n vá» cho mẹ con. ông ra lệnh cho tôi à? Tôi nhìn xấp giấy bạc rồi lại nhìn cha... Ngu xuẩn? Có lẽ đúng, vì bấy nhiêu tiá»n trong tay Lục Chấn Hoa đâu có nghÄ©a lý gì? Nhưng đối vá»›i tôi và mẹ? Có quá nhiá»u việc cần đến nó. Nhìn cha mà tim tôi Ä‘áºp mạnh. Thế có nên lấy tiá»n hay không? Nhưng tại sao cha lại đổi thái độ nhanh như váºá»· Có phải vì hối háºn hay vì thương hạỉ Hay vì má»™t lý do nào khác? Giữa lúc tôi Ä‘ang do dá»± thì dì Tuyết chen vào, vẫn giá»ng nói châm biếm cố hữu: 
 
      - Anh cần gì phải nài ép như váºy, ngưá»i ta đã không muốn lấy mà cứ nài ép hoài. Tôi xoay tầm mắt vá» dì Tuyết. Ngưá»i đàn bà bần tiện, tham lam, vô há»c! Muốn tôi đừng lấy số tiá»n này à? Tôi không lấy chắc bà ta thÃch chà lắm! Ngu dại gì, tiá»n đến tay không lấy để mẹ ở nhà chết đói sảo Nhìn gói bạc mà lòng tôi bâng khuâng. Cha đứng dáºy lấy gói bạc đưa táºn tay tôi: 
 
      - Äem vá» cho mẹ con chữa bệnh. Tôi ngần ngừ đỡ lấỵ Dì Tuyết lại lên tiếng cưá»i trêu chá»c: 
 
      - Ủa! Không lấy mà sao bây giá» lại lấy rồi! Lẳng lặng mang gói bạc Ä‘i vá» phÃa cá»a, cái nhục nhã làm cho từng mạch máu trong ngưá»i tôi muốn vỡ tung. Nhưng có Ä‘iá»u tôi không còn ngu, không còn dại nữa. Tôi phải nháºn tiá»n cá»§a cha, vá»›i đồng tiá»n đó tôi sẽ không còn lo ăn uống thiếu thốn. Khi đã no đủ, tôi má»›i có thể thi hành được lá»i thá» cá»§a mình. Tiá»n cá»§a cha tôi tại sao tôi không nháºn? 
 
      Thế à? Nhà cá»§a tôỉ Tại sao cha tôi lại bảo thế? Phải chăng vì bứt rứt vá»›i những lằn roi trên lưng tôỉ Hay là ngưá»i muốn kéo má»™t đứa con lâu ngày bị bá» rÆ¡i trở vá». Tôi nhìn cha tôi mà vẫn không tìm được lá»i giải đáp nào trên khuôn mặt lạnh lùng kia, nhưng trong ánh mắt đó có má»™t cái gì hiá»n hòa Ä‘ang le lói. Tôi không muốn nghÄ© thêm nữa, con ngưá»i phức tạp khôn cùng làm sao quyết Ä‘oán được. 
 
      Bước ra khá»i "Biệt thá»± Lục Chấn Hoa" lòng tôi nặng trÄ©u, tôi thấy khó thở và nặng ở ngá»±c. Tiá»n! Tiá»n! Tá»± ái, thá»±c tế, tÃnh ương ngạnh cá»§a mình. Tất cả dày vò tim tôi. Tiá»n nắm trong tay đây, thá»±c tế đã được giải quyết xong, còn lòng tá»± ái cá»§a mình. 
 
      Mây Ä‘en vần vÅ© trên trá»i, mưa sắp đến rồi! 
 
 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của quykiemtu