12-09-2008, 09:33 AM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn 
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: May 2008
					Äến từ: Việt Nam
					
					
						Bài gởi: 3,304
					
                    Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngày 16 giá» 
                
					
 
	Thanks: 932
	
		
			
				Thanked 2,152 Times in 223 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
			
			
				
				Xóm vắng - TG: Quỳnh Dao 
			
			 
			
		
		
		
			
			XÓM VẮNG  	 
 
Nguyên Tác: Quỳnh Dao  
 
Chương 1  
     
 
    
 
 
 
 
 
 Sương bước lên cầu, đứng dá»±a lan can nhìn làn nước trong xanh lặng lá» trôi giữa giòng sông. Ãnh nắng lung linh trong ánh nước. Nàng đứng thẫn thá» nhìn dòng sông, rồi lại nhìn cảnh đồng ruá»™ng bao la trước mắt. Nàng thở dài, không hiểu tại sao mình đến đây và đến để làm gì? 
 
      Bên kia cầu, má»™t ngôi cổ tá»± nằm im lìm dưới rặng dương cao vút, và xa xa rải rác những thôn trang Ä‘ang sưởi mình dưới nắng. Sương bước qua cầu, Ä‘i thẳng vá» phÃa thôn xóm tiêu Ä‘iá»u. Trá»i tháng năm, ánh nắng càng lúc càng gay gắt, khó chịu. Mồ hôi nhá»… nhãi, đôi chân nặng ná» nhưng Sương vẫn cố lê chân bước tá»›i. Hai bên đưá»ng, dấu vết chiến tranh còn in hẳn nét tang thương. Äây đó cây cối xác xÆ¡, cành rÆ¡i lá đổ. Ngoài xa, những vưá»n rau, các luống hoa lài vừa má»›i vun bồi, gầy dá»±ng lại. 
 
      Sương thở dài, tiếp tục lê chân. Nàng bá»—ng ngạc nhiên dừng lại trước má»™t ngôi nhà đổ nát bên đưá»ng. Có lẽ ngôi nhà này bị phá há»§y từ lâu, sao đến bây giá» chưa có ai sá»a sang lại? Ngôi nhà cất theo lối má»›i, kiến trúc tháºt đẹp, tỉ mỉ, cứ nhìn qua những bức tưá»ng đổ nát và vưá»n tược còn sót lại chung quanh, cÅ©ng nháºn thấy đó thuá»™c má»™t gia đình vào hàng phong lưu, khá giả. 
 
      Sương bước rẽ vào cổng nhà, trên cá»™t trụ xi măng tấm bảng đồng vẫn còn nguyên vẹn: "Mai Trang." Khung cá»a sắt chỉ khép há», bên trong, lá khô đổ đầy mặt đất, cành gãy, gạch vụn rÆ¡i tứ tung, dây leo bám đầy vách. Nhìn cảnh "Mai Trang" hoang tàn đổ nát, lòng Sương buồn lâng lâng. NÆ¡i đây chắc đã có má»™t thá»i êm đẹp lắm. Nhưng chuyện gì đã xảy ra? Chá»§ nhân cá»§a ngôi nhà này và luôn cả gia đình không còn má»™t ngưá»i sống sót chăng? 
 
      Sương lách mình qua cánh cá»a sắt bước vào trong, ngồi nghỉ chân trên bá»±c thá»m. Ãnh chiá»u đã xuống, nắng vàng còn lảng vảng trên mấy bức tưá»ng màu xám xịt. Mấy đóa hoa hồng cố vươn mình giữa đám cá» hoang lắc lư dưới cÆ¡n gió chiá»u. Nhìn cảnh hoang tàn, thê lương bất giác Sương thở dài. 
 
      Äâu đây có tiếng sá»™t soạt trên lá khô khiến Sương giáºt mình lo sợ. PhÃa sau bức tưá»ng đổ, trong đám dây leo ráºm rạp, có má»™t chàng thanh niên từ từ đứng dáºy. Sương suýt kêu lên má»™t tiếng kinh hoàng, vì nàng không ngá» trong cảnh hoang tàn này lại còn có ngưá»i ở. Có lẽ ngưá»i ấy đã nằm trong góc tưá»ng từ lâu và sống như má»™t bóng ma. 
 
      Nàng đưa tay bụm miệng, cố ngăn không cho tiếng la xuất phát ra ngoài. Nàng trố mắt nhìn chàng trai Ä‘ang lững thững bước Ä‘i. Chàng đưa tay lần theo vách tưá»ng đổ, còn má»™t tay chống gáºy cồm cá»™p trên mặt đất, Ä‘i ngay vá» phÃa nàng. Tim Sương Ä‘áºp thình thịch, nàng Ä‘ang đứng giữa khoảng trống phÃa trước sân nhà, không má»™t chá»— nào khuất để lẩn tránh. 
 
      Thanh niên đã nhìn thấy rõ ràng và có lẽ đã trông thấy rõ nàng từ lâu nhưng Sương đã lầm, chàng ta quá» quạng bước tá»›i, tay chống gáºy dò đưá»ng, má»™t tay lần vách. Rõ ràng là má»™t ngưá»i mù, mặc dầu đôi mắt chàng vẫn không khác gì ngưá»i thưá»ng. 
 
      Nàng thở má»™t hÆ¡i dài trước hoàn cảnh đáng thương ấy. Nàng nhìn chàng trân trân, theo dõi từng bước Ä‘i cá»§a ngưá»i tàn táºt giữa cảnh hoang tàn đổ nát. Nhìn kỹ đó là má»™t chàng thanh niên đứng tuổi, có lẽ đã xấp xỉ cỡ 40. Nét mặt chàng in rõ vẻ ưu tư sầu khổ, có lẽ trong Ä‘á»i chàng đã gặp quá nhiá»u sóng gió. Rồi Sương lại thấy thÃch những nét mặt dày dặn, rắn rá»i, có nhiá»u sức chịu đựng như thế. 
 
      Chàng ăn mặc chỉnh tá», y phục may rất khéo, đó là má»™t Ä‘iá»u rất lạ đối vá»›i ngưá»i đã bị tàn phế. Nhìn qua dáng Ä‘iệu, nàng cÅ©ng Ä‘oán biết chàng là má»™t ngưá»i trong gia đình khá giả, nhưng tại sao lại đến nÆ¡i hoang vắng này? Chàng lần dò từng bước giữa những đống gạch vụn. Có lúc bị vấp chân, chàng loạng choạng muốn ngã. Bóng chàng nằm dài dưới ánh nắng chiá»u... Thỉnh thoảng lại chá»›p chá»›p đôi mi như suy nghÄ© Ä‘iá»u gì khó khăn lắm. Bóng ngưá»i cô đơn tàn phế giữa cảnh hoang tàn khiến Sương xúc động, đôi mi nàng ươn ướt lúc nào không hay. Bá»—ng nhiên chàng vấp phải má»™t mẩu gạch to, ngưá»i lảo đảo vá» phÃa trước suýt té. 
 
      Sương giựt mình không kịp suy nghĩ gì cả, vội chạy tới đỡ chàng: 
 
      - Ã... Coi chừng. Thanh niên giá»±t mình kinh ngạc, rồi chá»›p chá»›p đôi mi như cố nhìn Sương: 
 
      - Ai đó? Giá»ng chàng trầm ấm nghe rất dá»… có cảm tình... Sương không trả lá»i ngay được, mà chỉ ngẩng mặt nhìn chàng trân trân. Äã ngoài 30 tuổi rồi, đây là lần thứ nhất nàng má»›i nhìn thấy má»™t gương mặt thanh niên in rõ nét Ä‘au khổ, xót xa và chan chứa những hy vá»ng tha thiết trong lòng. Không nghe nàng trả lá»i, chàng lại há»i tiếp: 
 
      - Ai váºy? Vừa... Vừa giúp tôi đó? Sương thở ra nhè nhẹ, trấn tÄ©nh tinh thần: 
 
      - Dạ tôi. 
 
      - Tôi? ... Mà là ai? 
 
      - Tôi... Tôi là Sương. Rồi nàng giá»±t mình, không biết tại sao lại xưng tên vá»›i ngưá»i ấy làm gì? Nàng tiếp: 
 
      - Ông không quen vá»›i tôi đâu, tôi chỉ Ä‘i ngang qua đây thôi, má»›i ghé lại ngồi nghỉ chân giây lát. Thanh niên gáºt gù lắng tai nghe: 
 
      - Váºy thì tiếng thở dài tôi nghe hồi nãy không phải là ảo giác. Trong cảnh hoang tàn này mà có tiếng thở dài như thế không khác gì hồn ma bóng quế phải không cô? Sương cau mày suy nghÄ© rồi há»i: 
 
      - Ông có đợi ai chăng? 
 
      - Cô bảo sao? 
 
      - Không... Không có gì cả. Nàng nhìn gương mặt chàng... Gương mặt rắn rá»i đến nóng nảy hay dá»… giáºn. 
 
      - Tôi chỉ hơi ngạc nhiên tại sao ông lại đến một nơi hoang tàn như thế này. 
 
      - CÅ©ng như cô váºy, tại sao cô đến? 
 
      - Tôi à? Tôi chỉ muốn đến ngôi chùa gần đây chÆ¡i. Chàng lại há»i: 
 
      - Cô đi có một mình? 
 
      - Phải, tôi không có bạn thân vì đã du há»c ở ngoại quốc gần mưá»i năm nay, má»›i trở vỠđây. 
 
      - À... Dưá»ng như chàng không chú ý đến thân thế nàng, chỉ chú ý đến giá»ng nàng nói: 
 
      - Dù sao cô cÅ©ng nói tiếng mẹ đẻ tháºt khá. Nàng cưá»i: 
 
      - Thế à? Sương biết rõ, tiếng mẹ đẻ nàng còn kém. Gần mưá»i năm ở ngoại quốc Ãt khi nàng tiếp xúc vá»›i kiá»u bào khác nên không mấy khi dùng tiếng Việt. Vì váºy giá»ng nàng đã hÆ¡i lÆ¡ lá»›, nặng ná». Chàng gáºt đầu: 
 
      - Phải, tiếng Việt cô nói như ngưá»i khác. Chàng tiếp: 
 
      - Cô có cài hoa hồng trên áo phải không, tôi nghe thoang thoảng mùi hoa hồng. 
 
      - Vâng, tôi vừa hái hai đóa hồng ngoài hoa viên. Chàng hơi ngạc nhiên: 
 
      - Ủa... Hoa viên còn có hoa sao? 
 
      - Còn hai khóm hoa hồng này chen chúc giữa đám cỠhoang. 
 
      - Cá» hoang lại chen giữa cảnh nhà hoang tàn. Giá»ng chàng buồn buồn: 
 
      - Trước đây cây cối, vưá»n tược ở đây xum xuê lắm. Sương xúc động nói: 
 
      - Tôi có thể tưởng tượng ra Ä‘iá»u đó. Chắc ông rất quen thuá»™c vá»›i chá»— này. Thanh niên thở dài: 
 
      - Quen thuá»™c à? HÆ¡n thế nữa, đây là nhà tôi, vưá»n tôi và những gian phòng ấm áp thân yêu cá»§a tôi. Sương trố mắt nhìn chàng: 
 
      - Trá»i Æ¡i! Như váºy ông đã mất mát quá nhiá»u... 
 
      - Phải, tôi bị mất tất cả... Mất má»™t cuá»™c Ä‘á»i! Giá»ng chàng trầm trầm như từ má»™t cõi xa xôi vang lại. Sương lo lắng há»i: 
 
      - Nhà bị cháy hả ông? Có ai bị nạn không? Chàng lắc đầu: 
 
      - Không. Nàng thở ra: 
 
      - Váºy thì còn có ngày kiến thiết lại. Chàng hừ nhá» má»™t tiếng: 
 
      - Làm sao kiến thiết Hoàng Mai Trang này lại? Rồi chàng lặng thinh, ngẩng mặt lên nhìn trá»i: 
 
      - Hình như đã xế chiá»u rồi phải không cô? 
 
      - Dạ phải, ánh nắng sắp tắt rồi. Chàng vừa đưa tay quá» quạng tìm gáºy vừa nói: 
 
      - Xin lá»—i cô, tôi phải Ä‘i... Bàn tay mò mẫm trên đám gạch vụn xung quanh. Sương cảm thương cho ngưá»i tàn táºt, nàng lấy gáºy dúi vào tay chàng: 
 
      - Äây này, thưa ông. 
 
      - Dạ, cám ơn cô. 
 
      - Bây giỠông vỠđâu? 
 
      - Cũng gần đây thôi, đi chừng một khoảng ngắn. 
 
      - Nếu có thể, ông cho phép tôi giúp đưa ông vá». Chàng lắc đầu: 
 
      - Cám Æ¡n cô, không dám làm phiá»n cô, tôi đã thuá»™c đưá»ng, hÆ¡n nữa, tôi còn phải đón con tôi. Tá»± nhiên, nàng vá»t miện: 
 
      - Ông đã có con rồi sao? Bao lá»›n rồi ông... Ông định đón cháu ở đâu váºy? Chàng hÆ¡i cau mày: 
 
      - Thưa... Hình như... Sương cÅ©ng vừa nháºn thấy mình quá lố... Nàng lắp bắp: 
 
      - Xin lỗi ông... Tôi... Nàng đỠbừng má, cúi đầu giấu sự lúng túng: 
 
      - Tôi... Chỉ vui miệng thôi. Tại vì tôi không có mấy bạn bè nên tôi... Nên tôi... Nàng không nói hết câu, nhưng chàng cÅ©ng Ä‘oán được ý nàng nên mỉm cưá»i dá»… dãi: 
 
      - Dạ... Tôi hiểu, không có chi đâu cô. Rồi chàng nói cho vừa lòng nàng: 
 
      - Con gái tôi mưá»i tuổi rồi, nó há»c má»™t trưá»ng trong xóm, hàng ngày thì nó vá» má»™t mình, nhưng hôm nay sẵn ra đây nên tôi định báºn vá» ghé đón nó luôn. 
 
      - Nếu có thể xin ông cho phép tôi đưa ông đón cháu, tôi... Rảnh rang lắm, không có chuyện gì làm. Chàng hÆ¡i khó chịu vì có má»™t ngưá»i cứ nằng nặc đòi giúp mình trong lúc mình không muốn. Chàng đáp giá»ng thản nhiên đến lạnh lùng: 
 
      - Nếu cô muốn. Sương liếc mắt nhìn chàng, nàng hình như cÅ©ng nháºn thấy chàng khó chịu, nhưng lúc đó chàng Ä‘i tá»›i má»™t khối đá lá»›n nên Sương vá»™i nói: 
 
      - Ông... Coi chừng, có đá lá»›n trước mặt ông. Nàng bước tá»›i nắm đầu gáºy: 
 
      - Äể tôi dẫn ông Ä‘i. Chàng đành gáºt đầu: 
 
      - Cám Æ¡n cô. Sương lặng thinh Ä‘i trước, hai ngưá»i rá»i khá»i nÆ¡i căn nhà đổ nát bước ra con đưá»ng phẳng lì, dá»… Ä‘i hÆ¡n. Sương để ý thấy chàng thuá»™c đưá»ng rất rành và giữa đám cá» gai vào nhà đổ nát có má»™t đưá»ng mòn nhá», chứng tá» chàng đã Ä‘i đến thăm nhà này thưá»ng lắm. Má»™t ngưá»i mù đến ngôi nhà đổ nát để làm gì? Äể ôn lại quá khứ, để làm sống lại những ká»· niệm chăng? Nàng khẽ liếc nhìn mặt chàng, chàng trở lại vá»›i gương mặt lạnh lùng nhưng đầy buồn bã. Nhìn gương mặt, khó Ä‘oán được chàng Ä‘ang nghÄ© gì trong lòng. 
 
      Äi má»™t Ä‘á»an nữa đến má»™t gian nhà vách ván ba căn, khang trang sạch sẽ, đồ đạc trong nhà tuy không sang trá»ng nhưng chẳng có món nào dÆ¡ bẩn cả, chá»§ nhân cÅ©ng khéo trang trà nên rất đẹp. Trước nhà trồng nhiá»u hoa rất đẹp, ngoài cổng có má»™t tấm bảng nhỠđỠtên "Trần Văn." Nàng há»i thá»: 
 
      - Ông Trần Văn... Chàng ngạc nhiên: 
 
      - Sao cô biết tên tôi? 
 
      - Thì ông bảo là nhà ông ở gần đây, nãy giỠtôi thấy có ngôi nhà này nên đoán là nhà ông, còn tên ông viết ở tấm bảng nhỠtreo trước nhà kìa. 
 
      Chàng thanh niên gáºt đầu như chợt nhá»› ra: 
 
      - Trà phán Ä‘oán cá»§a cô tháºt là phong phú. Cô làm nghá» gì? Có phải Ä‘ang viết văn không? 
 
      - Không, tôi đâu có tài đến mức ấy, mặc dầu tôi rất thÃch viết... Nàng nhìn chàng: 
 
      - Tôi Ä‘i ngoại quốc, há»c vá» nghành giáo dục, tôi chỉ là má»™t giáo sư tầm thưá»ng sắp sá»a ra trưá»ng. 
 
      - Cô có thể đổi sang nghá» viết văn, dưá»ng như cô Ä‘ang tìm cốt truyện để viết! Cô Ä‘i thăm má»™t cảnh hoang tàn, gặp ngưá»i mù và định tìm hiểu thân thế ngưá»i bạc phước này để gầy dá»±ng má»™t thiên tiểu thuyết. 
 
      Nàng nhếch mép, cưá»i chua chát: 
 
      - Ông Trần à, ông lầm rồi. Tôi không thấy thÃch gì vá» thân thế hay vá» câu chuyện riêng cá»§a ông đâu. 
 
      - Có tháºt thế không? Sương lặng thinh, hai ngưá»i Ä‘á»u như trầm ngâm suy nghÄ©. Äi thêm má»™t Ä‘oạn đưá»ng, Sương nhìn thấy má»™t ngôi trưá»ng tiểu há»c, bá»n trẻ Ä‘ang lÅ© lượt kéo ra ngoài. Có mấy đứa Ä‘i vá» phÃa hai ngưá»i. Sương đứng lại nhìn chúng, chúng tươi cưá»i lÃu lo như má»™t đàn chim nhá». 
 
      Trần há»i: 
 
      - Tan há»c rồi hả cô? 
 
      - Phải. Sương hơi lo lắng: 
 
      - Mình đến trễ, có lẽ cháu đã vỠtrước rồi. 
 
      - CÅ©ng có thể. Thái độ rất bình thản, dưá»ng như không quan tâm mấy vá» chuyện đó. 
 
      - Dáng ngưá»i cao hay thấp? Chắc dá»… thương lắm hả ông? Sương nhình quanh như cố tìm đứa bé. Trần lẩm bẩm: 
 
      - Tôi cũng đang muốn biết con tôi như thế nào đó. 
 
      - Ủa? Sương nhìn Trần ngạc nhiên: 
 
      - Ông không biết cháu như thế nào sao? Nàng thở ra, lòng nghẹn ngào. Phải rồi, chàng là một kẻ mù làm sao nhìn thấy con được! Nhưng chàng ta đã mù từ bao lâu? 
 
      Trần quay lại: 
 
      - Thôi, tôi vá». Chắc nó đã vá» nhà rồi. Sương ngăn lại: 
 
      - Khoan... Ông đợi thêm má»™t chút nữa Ä‘i. Sương chợt thấy má»™t đứa nhá» từ phÃa trong trưá»ng bước ra, nó Ä‘i má»™t mình, nước da trắng xanh, vóc mình gầy yếu, má»› tóc dài bá» xõa phÃa sau lưng. Äó có phải là con cá»§a Trần không? Sương hồi há»™p, nàng Ä‘oán chắc đứa bé ấy là con cá»§a chàng rồi vì nó rất giống Trần. Nàng chưa há» nhìn thây đứa trẻ nào giống cha in hệt như thế: Äôi mi Ä‘áºm, mắt to, sóng mÅ©i cao, nhứt là nét mặt buồn buồn nhưng rắn rá»i không khác Trần má»™t chút nào hết. 
 
      - Tôi nhìn thấy con ông rồi! Nàng tiếp: 
 
      - Nó là một đứa bé gái đẹp lắm ông à! 
 
      - Sao cô dám quả quyết như thế? Chàng vừa dứt lá»i đã nghe tiếng đứa trẻ mừng rỡ gá»i lá»›n, nhìn thấy ba, nó láºt Ä‘áºt chạy lại: 
 
      - Ba Æ¡i! Ba... Nó chạy đến nắm lấy tay cha, đôi mắt long lanh miệng mỉm cưá»i sung sướng. Gương mặt trắng xanh cá»§a đứa bé đã á»ng hồng: 
 
      - Ba đến đón con hả ba? Rồi nó chạy tung tăng quanh mình chàng, vóc ngưá»i gầy gầy, con bé trông như vừa má»›i lên sáu. 
 
      - Ba Ä‘i dạo, luôn dịp đến đón con. Trần vẫn bình thản, giá»ng nói trầm trầm, thái độ dá»ng dưng ấy làm cho Sương khó chịu. Dưá»ng như Trần đã dá»ng dưng trước tình cảm nồng nhiệt vui vẻ cá»§a con. Tháºt là má»™t ngưá»i cha khô khan đến tàn nhẫn. 
 
      - Ba Æ¡i! Äứa bé chá»›p đôi mắt nhìn cha trìu mến, có áp má vào bàn tay Trần: 
 
      - Ba đi một mình hả ba? Còn bác Du và Chị Châu đâu? Trần giơ tay chỉ Sương: 
 
      - Cô đây đưa ba Ä‘i, con lại cám Æ¡n cô Ä‘i. Cô bé quay lại nhìn Sương. Trong giây phút ấy bá»—ng nhiên nàng có ý nghÄ© muốn ôm gá»n nó vào lòng. Äứa bé dá»… mến làm sao! 
 
      - Thưa cô, con cám Æ¡n cô. Äứa bé khẽ cúi đầu, nhưng vẫn đứng sát bên cha, không há» rá»i má»™t bước, tay nó vẫn nắm chặt tay Trần. Nó chỉ thi hành theo ý muốn cá»§a cha cho có lệ rồi liá»n quay lại vá»›i ba: 
 
      - Thôi vá» ba, ba Ä‘i cho cẩn tháºn. Coi chừng dưới chân. 
 
      - Con dắt ba Ä‘i... Oanh. Oanh nắm tay cha Ä‘i tá»›i, tháºt ra Trần cÅ©ng không cần phải để con dắt nhưng chàng làm như thế để cho Oanh vui. 
 
      - Thôi cha con mình vá», trá»i tá»›i rồi. Oanh quay lại phÃa Sương: 
 
      - Con xin chào cô. Nói xong đứa bé nắm lấy tay cha dìu Ä‘i theo lỠđưá»ng. 
 
      Sương đứng nhìn theo sau lưng hai cha con, hoàng hôn lá» lá», hai bóng ngưá»i má» dần rồi như chìm hẳn trong đêm tối. Trong phút dây này, lòng Sương bá»—ng chua xót lạ lùng. Má»™t ngưá»i cha tàn táºt vá»›i má»™t đứa con gái nhá». Mẹ nó hiện Ä‘ang ở đâu? Äôi mắt Sương tràn đầy nước mắt lúc nào mà nàng không hay. 
 
 
 
 
 
  
 	
 Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này: 
	
		 
		
		
		
		
Tài sản của quykiemtu  
 
		
        
		    
  Chữ ký cá»§a quykiemtu      Rượu gặp bạn hiá»n ngàn chén thiếu
Chuyện ngưá»i không hợp ná»a câu thừa
          
		 
		
		
		
		
			
				
 
				
					
						Last edited by khungcodangcap; 05-10-2008 at 06:09 PM .
					
					
				 
			
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				12-09-2008, 09:35 AM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn 
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: May 2008
					Äến từ: Việt Nam
					
					
						Bài gởi: 3,304
					
                    Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngày 16 giá» 
                
					
 
	Thanks: 932
	
		
			
				Thanked 2,152 Times in 223 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 2  
     
 
    
 
 
 
 
 
 Suốt má»™t ngày nhá»c mệt, Sương má»›i dá»n xong căn phòng riêng cá»§a mình. Nàng ngồi bên chiếc bàn viết xinh xắn, đưa mắt nhìn quanh má»™t lượt. 
 
      Sương vẩn vÆ¡ suy nghÄ©, không hiểu tại sao mình lại có những quyết định bất ngá» như thế. Vá»›i sức há»c như nàng, nàng có thể đảm Ä‘ang nhiệm vụ giáo sư, nhưng nàng lại nằng nặc xin vá»›i ông chú ở Bá»™ Quốc Gia Giáo Dục vá» làm hiệu trưởng ở má»™t trưá»ng tiểu há»c vùng ngoại ô. Ông Thưởng, chú nàng hÆ¡i ngạc nhiên: 
 
      - Tháºt chú không sao hiểu nổi cháu. Có trình độ như cháu Ãt ra cÅ©ng phải làm giáo sư mà cháu lại muốn Ä‘i làm hiệu trưởng ở má»™t trưá»ng tiểu há»c. Mặc dầu trưá»ng đó sẽ mở thêm các lá»›p trung há»c, nhưng cÅ©ng còn lâu. Cháu phải biết, làm hiệu trưởng trưá»ng tiểu há»c lương không cao, thỉnh thoảng lại phải thế mấy cô giáo Ä‘i sinh nở, chăn bá»n trẻ nhá» không phải dá»… đâu. 
 
      - Chú cứ yên tâm, cháu làm được, vì cháu thÃch trẻ, lại ưa cảnh đồng ruá»™ng mát mẻ. Cháu ngán bá»n há»c trò lá»›n bây giá» lắm. 
 
      - Nhưng tại sao cháu lại chá»n trưá»ng đó? Trưá»ng khác cÅ©ng giống hoàn cảnh như thế có được không? 
 
      - Cháu chỉ thÃch trưá»ng B.T. Vì ở đó có nhiá»u cảnh đẹp vá»›i ngôi chùa cổ thâm nghiêm. 
 
      Nhìn qua dáng Ä‘iệu, nàng có vẻ là má»™t cô giáo hẳn hoi. Xong xuôi, Sương bước ra ngoài. Trá»i đã xế chiá»u, ánh nắng tháºt đẹp. Ra đến đưá»ng cái, hai bên là những luống rau chạy dài thẳng tắp, màu xanh tươi. Nàng Ä‘i được má»™t Ä‘oạn đưá»ng là đến nhà Trần. Gian nhà dưới ánh nắng chiá»u trông tháºt dịu hiá»n, ấm cúng. Ngoài rào, xung quanh nhà trồng toàn hoa lài, loại hoa dùng để ướp trà. 
 
      Sương dừng chân nhìn vào nhà má»™t giây, có tiếng xe rồ máy, tiếng mở cổng rồi bên trong chiếc xe hÆ¡i Dauphine từ từ chạy ra và quẹo bên đưá»ng cái chạy vá» phÃa thá»§ đô. Qua khá»i nhà Trần má»™t đỗi là đến Mai Trang. Gian nhà hoang tàn ấy như có sức thôi miên nàng má»™t cách kỳ dị. 
 
      Sương đứng do dá»± má»™t hồi lâu rồi bước vào lách mình ngang hai cánh cá»a sắt. Mấy cụm hoa hồng vẫn còn đó, nàng cúi xuống bẻ hai cành rồi đứng ngẩn ngÆ¡ nhìn mấy bức tưá»ng đổ trong giây phút má»›i quay trở ra. Cảnh chiá»u tháºt đẹp, gió hây hây, Sương thở má»™t hÆ¡i tháºt dài, lòng nhẹ nhàng khoan khoái. 
 
      Nàng lẩm bẩm: 
 
      - Ta đã chá»n má»™t nÆ¡i tháºt đúng. VỠđến nhà, nàng cắm hai nhánh hoa hồng trên má»™t bình nhỠđặt trên bàn viết. Màu hồng cá»§a mấy đóa hoa khiến Sương có những cảm giác ấm áp, vui tươi. 
 
      Äêm ấy, nàng cứ ngắm nghÃa mãi những đóa hoa hồng. Bên ngoài, tiếng dế gáy êm nhẹ ngoài đồng ruá»™ng mênh mông, giữa màn đêm Ä‘en đặc. Sương thẫn thá» suy nghÄ© má»™t lúc rồi keó ngăn tá»§ lấy xấp giấy viết thư ra ghi mấy dòng ngắn ngá»§i: 
 
      "Anh J... Thân mến, " 
 
      "Tôi thành tháºt xin lá»—i anh và tôi cÅ©ng đã quyết định ở lại trên đất nước này, nÆ¡i chôn rau cắt rún, nÆ¡i tổ quốc thân yêu cá»§a tôi. " 
 
      "Tôi xin anh thứ lá»—i cho và thành tháºt chúc anh tìm được má»™t ngưá»i bạn gái hoàn toàn hÆ¡n tôi vá» má»i phương diện". 
 
      "Thôi không hiểu tại sao tôi lại có quyết định đột ngá»™t như thế, đó chỉ là má»™t sá»± ngẫu nhiên. Má»™t buổi chiá»u tôi Ä‘i dạo ngoài ngoại ô vắng vẻ, cảnh hoang tàn cá»§a quê hương và hình ảnh má»™t ngưá»i tàn táºt cùng đứa con gái nhá» không mẹ, giúp tôi có được ý thức vá» tổ quốc và đưa đến quyết định này. " 
 
      Chỉ viết được mấy câu rồi nàng buông viết thở dài. Nàng không thể nào nói hết tâm sá»± mình cho J... Hiểu được. Có lẽ chàng sẽ cho nàng là má»™t ngưá»i quá lẩn thẩn hay gàn. J... Ä‘ang chá» nàng để làm lá»… thành hôn, nàng đã 30 tuổi rồi, đã đến cái tuổi cần phải có gia đình. Nhưng đã xa quê hương hÆ¡n mưá»i năm, giỠđây khi trở lại quê cha đất tổ, vá»›i những ngưá»i xung quanh dưá»ng như có quen biết nhau từ vạn thuở trước, bá»—ng nhiên tình quê hương sống lại. 
 
      Tá»±u trưá»ng đã được ba hôm, rồi Sương vào dạy thế cho má»™t cô giáo đã Ä‘i sanh. Sương đứng trên bảng giảng bài, nàng chú ý má»™t đứa bé ngồi hàng đầu, bên trái. Nàng thấy nó không chú ý nghe mà cÅ©ng không nhìn mình, chỉ chống tay lên cằm nhìn ra cá»a sổ. Tá»± nhiên, Sương cÅ©ng nhìn theo hướng ấy. Bên ngoài má»™t gốc cây to lá»›n, tàn cao bóng mát, ngoài xa là chân trá»i xanh xanh vá»›i những vầng mây trắng. 
 
      Nàng vụt ngưng giảng bài, gá»i: 
 
      - Oanh! Äứa bé không hay biết, nó vẫn nhìn ra tàng cây lá»›n và chân trá»i xanh nhạt ấy. Sương gá»i to hÆ¡n: 
 
      - Oanh! Nhưng đứa bé vẫn không nghe. Äôi mắt Oanh Ä‘en, hằn sâu, không giống những đứa bé khác ngây thÆ¡, liếng thoắng. Sương cau mày: 
 
      - Oanh, nhìn gì váºy? Lần này thì nó nghe và giá»±t mình quay lại. Nó sợ sệt, nó run run vịn bàn há»i: 
 
      - Thưa... Cô gá»i em? Dáng Ä‘iệu cá»§a nó làm Sương má»m lòng, nàng cháºm rãi bước tá»›i gần bàn. Oanh ngẩng lên nhìn, vẻ mặt sợ sệt như có vẻ Ä‘ang chỠđợi hình phạt đến vá»›i mình. 
 
      - Sao Oanh không chịu nghe giảng bài? Sương không ngá» giá»ng mình lại ôn tồn đến thế. 
 
      - Em nhìn gì đó? Oanh chớp mắt, vẻ êm dịu của Sương khiến nó an lòng phần nào. Nó ấp úng: 
 
      - Dạ... Em nhìn tổ chim trên cây. Oanh hạ giá»ng tiếp: 
 
      - Thấy chim me tha mồi vá», em nhìn xem có chim con không. Sương nhìn lên cây, quả thá»±c giữa đám lá ráºm có má»™t tổ chim, nàng nhìn con bé không nỡ trách: 
 
      - Thôi, nghe giảng bài Ä‘i, đừng lo ra không hiểu được. Ra vá» em lại nhà cô, cô có việc cần há»i em. Nét mặt Oanh lá»™ vẻ ngạc nhiên: 
 
      - Dạ... 
 
      - Em đừng sợ. Sương vá»— nhẹ lên vai Oanh. Hai vai nó gầy gầy, mảnh khảnh coi tháºt đáng thương. Giá» tan há»c, Sương dẫn Oanh vá» nhà mình, nàng bảo nó đưa táºp vở cho nàng xem trình độ cá»§a nó. Xem xong, Sương hÆ¡i ngạc nhiên không hiểu Oanh há»c như thế mà ngưá»i ta cho nó lên lá»›p thì kể cÅ©ng lạ. Nhìn nó đứng khoanh tay, vẻ mặt sợ sệt nàng thấy thương mến nó vô cùng. Có lẽ tại nếp sống hàng ngày cá»§a nó, tại gia đình cá»§a nó thế nào nên nó má»›i không được dìu dắt. 
 
      - Oanh, xÃch lại đây cô bảo. Nàng nắm tay Oanh kéo lại gần mình, vuốt tóc nó há»i: 
 
      - Hồi nãy cháu có hiểu bài cô giảng không? 
 
      - Dạ... Cháu... Oanh ấp úng không nói hết. Giá»ng Sương càng ôn tồn hÆ¡n: 
 
      - Nếu không hiểu thì cứ nói vá»›i cô, cháu còn há»c dở lắm đó, phải cố gắng má»›i được. Oanh nói: 
 
      - Dạ, hồi nãy cháu không hiểu. 
 
      - Cháu không hiểu chỗ nào? 
 
      - Dạ... Tá»± nhiên ngưá»i ta Ä‘em gà vá»›i thá» bá» vô má»™t chuồng rồi đếm chân đếm đầu xong bảo tÃnh số con, bá»™ ngưá»i ta không biết đếm chân thá» riêng, chân gà riêng sao? 
 
      Sương mở to mắt nhìn Oanh, nàng không biết trả lá»i sao trước câu há»i cá»§a nó. Má»™t lúc sau nàng lắc đầu: 
 
      - Äó là ngưá»i ta đố cháu để sau này cháu gặp phải việc khác giống như thế cháu sẽ biết tÃnh. Oanh lắc đầu: 
 
      - Nhưng... Äâu có ai nhốt chung gà vá»›i thá». 
 
      - À... Há»c toán phải như thế... Bây giá» mình thà dụ nhốt gà vá»›i thỠđể tÃnh toán cho quen, mai sau lá»›n lên mình ra Ä‘á»i, mình sẽ biết suy nghÄ© để tìm kết luân cho dá»…. 
 
      - Dạ... Oanh cúi đầu: 
 
      - Cháu... Cháu ngu lắm phải không cô? Sương khẽ lắc đầu: 
 
      - Không, cháu đừng nghÄ© thế. Cháu biết đặt câu há»i như thế là cÅ©ng biết suy nghÄ© rồi. Cháu cÅ©ng có vẻ thông minh, nếu cháu ráng há»c thì cháu giá»i ngay. Oanh sung sướng cưá»i tươi: 
 
      - Váºy thì cháu sẽ ráng há»c. Gương mặt nó lúc đó tháºt rạng rỡ dá»… thương. Sương nhìn vóc ngưá»i cá»§a Oanh: 
 
      - Nhà cháu có tất cả mấy ngưá»i? 
 
      - Dạ nhiá»u lắm... Ba cháu, má cháu, dì Châu và bác Du... Dì Châu giúp việc trong nhà, bác Du lái xe... Sương hÆ¡i ngạc nhiên, như váºy là nhà con bé giàu rồi. Nàng đắn Ä‘o má»™t chút: 
 
      - Oanh... Má cháu có thương cháu không? Oanh như giá»±t mình má»™t cái, nó hÆ¡i lùi lại, nhìn Sương chăm chăm, vẻ mặt giáºn dá»—i: 
 
      - Dạ... Thương chớ... Nó ấp úng một lúc rồi tiếp: 
 
      - Ở nhà cháu ai cÅ©ng thương cháu hết mà, má cháu thương cháu nhiá»u nhất, má cháu thương cháu lắm... 
 
      - À... Oanh cúi đầu, đôi môi mÃm chặt, giá»ng buồn bã: 
 
      - Cháu nói tháºt đó... Cô đừng nghe lá»i ngưá»i ta nghe cô, ba má cháu thương cháu lắm. Sương lắc đầu, nàng càng thấy thương con bé hÆ¡n. Như váºy là gia đình nó không êm ấm gì rồi. Vuốt mái tóc tÆ¡ cá»§a Oanh, Sương nói: 
 
      - Cô biết, cô biết ba má cháu thương cháu lắm, không ai nói báºy bạ vá» chuyện đó đâu. Nàng đỡ cằm nó lên: 
 
      - Cháu vá» xin vá»›i ba má má»—i ngày ở lại nhà cô má»™t giá» sau giá» há»c để cô kèm cho giá»i, nếu không, sợ cháu há»c lá»›p nhì không nổi đâu, năm sau thi rá»›t. 
 
      - Dạ, để cháu thưa với ba má. 
 
      - Thôi Oanh vỠđi. 
 
      - Thưa cô cháu vá». Sương lắc đầu nhìn theo Oanh, có lẽ nó Ä‘ang sống thiếu thốn vá» tinh thần. 
 
      - Này... Cháu Oanh... Con bé giựt mình, quay đầu lại. 
 
      - Cháu có anh em, chị em gì không? 
 
      - Dạ không. 
 
      - Ba má chỉ có một mình cháu? 
 
      - Dạ... 
 
      - Cháu còn ông bà không? 
 
      - Dạ, bà cháu mất cách đây vài năm. Còn ông cháu mất từ lâu, cháu không biết mặt ra sao cả. Sương lặng thinh, một lúc chàng nói: 
 
      - Thôi cháu vá» Ä‘i. Oanh đã Ä‘i khuất. Sương ngồi im lặng suy nghÄ© trên chiếc ghế dá»±a, đôi mắt nàng vẫn lÆ¡ đãng nhìn ra phÃa ngoài đưá»ng. 
 
      Trong tay, Sương cầm cây viết chì, nàng thỠơ cắn đoạn cao su trên đầu viết. Một cô giáo ở cạnh nhà bước vào khiến Sương giựt mình quay đầu lại nhìn: 
 
      - Cô Ä‘ang nói chuyện vá»›i con Oanh hả? Con nhỠđó có làm gì phiá»n không? Ngưá»i vừa há»i là cô Ngá»c, giáo viên lá»›p ba, tánh tình rất tốt. Cô ta còn trẻ, đã dạy tại đây mấy năm rồi. Sương lắc đầu: 
 
      - Không có gì. Nó dở toán, tôi muốn trò chuyện riêng để hiểu thêm. Nó tháºt là má»™t đứa nhỠđặc biệt. 
 
      - Äúng váºy, con nhỠđó cÅ©ng lạ lắm. Nói xong, Ngá»c ngồi sá» xuống chiếc ghế đối diện vá»›i Sương: 
 
      - Nếu cô xem văn nó, cô sẽ không ngỠđó là văn của đứa bé 11 tuổi. 
 
      - Ủa, Oanh viết văn hay lắm sao cô? 
 
      - Hay lắm, trà tưởng tượng cá»§a nó tháºt dồi dào khiến ai cÅ©ng phải ngạc nhiên. Rồi Ngá»c lại nói: 
 
      - Má»™t đứa bé có thiên tài như thế làm khổ chúng mình lắm. Má»—i năm, vấn đỠcó nên cho nó lên lá»›p hay không làm mình báºn trÃ. Phải bàn mãi vá»›i ban giám đốc. Nó rất dở toán, nhưng quốc văn lại giá»i lạ lùng. Nhưng cô cÅ©ng nên chú ý, tánh nó khó lắm. 
 
      - Khó là sao? Ngá»c mỉm cưá»i: 
 
      - Tài dối trá của nó chúng mình cũng khó có thể mà theo kịp. Sương cau mày khó hiểu: 
 
      - Thế à? Ngá»c kéo ghế ngồi sát lại gần: 
 
      - Cô má»›i tá»›i, chắc chưa hiểu chuyện gia đình ấy đâu. Ngá»c hạ giá»ng, ra vẻ như câu chuyện có nhiá»u u uẩn ly kỳ. Từ xưa đến nay bản năng sẵn có cá»§a ngưá»i đàn bà là thÃch kể chuyện này, chuyện ná» cho ngưá»i khác nghe. Sương cau mày: 
 
      - Câu chuyện cá»§a gia đình ấy? Chuyện gì váºy cô? Sương nhìn Ngá»c, trước mắt nàng hình dáng cá»§a Trần, ngưá»i thanh niên tàn táºt lại nổi lên lá» má». 
 
      - Ba cá»§a Oanh là Trần. Trần Văn, cô có biết ngưá»i ấy không? Sương lắc đầu. Ngá»c tiếp: 
 
      - Cô chưa biết gì vá» chuyện ấy cả. Ở đây, ai ai cÅ©ng rõ chuyện gia đình ông Trần, cô có thấy những khu vưá»n bát ngát xung quanh đây không? Tất cả Ä‘á»u là cá»§a ông ta đó. Chẳng những ông có vưá»n tược, mà ở dưới thá»§ đô, ông cÅ©ng có má»™t hiệu buôn lá»›n chuyên bán sỉ vá» các tỉnh. Ở đây, ai cÅ©ng cho rằng ông ấy là ngưá»i giàu nhất vùng này, vì thế cho nên khi ngôi biệt thá»± bị cháy, ông ta cứ bá» luôn như thế, không thèm sá»a sang lại, mà Ä‘i cất nhà khác để ở. Sương ngạc nhiên: 
 
      - Ông ấy bỠcả ngôi nhà cũ à? 
 
      - Cô có thấy ngôi nhà hoang tàn cách đây không xa không? Äó là Hoàng Mai Trang. 
 
      - Tôi thấy... 
 
      - Vợ chết, nhà cá»a tan tành, dưá»ng như ông ấy muốn để nguyên như thế để tưởng nhá»› ngưá»i xưa, thưá»ng thưá»ng ông ta hay đến đó như để nhá»› lại bóng dáng ngưá»i xưa. Sương ngạc nhiên: 
 
      - Ủa, vợ ổng chết rồi sao? 
 
      - Äó là ngưá»i vợ trước, mẹ ruá»™t cá»§a Oanh, còn ngưá»i vợ này là kế mẫu. 
 
      - À... Sương liếc mắt nhìn táºp vở cá»§a Oanh Ä‘ang để trên bàn. 
 
      - Có ngưá»i lại bảo Oanh cÅ©ng không phải là con ruá»™t cá»§a ông Trần. Ngá»c ngưng giây lát, như để cho cuá»™c nói chuyện có phần hứng thú thêm, Sương sốt ruá»™t há»i: 
 
      - Cô bảo sao? Ngá»c tiếp: 
 
      - Nghe nói ngưá»i vợ trước cá»§a ông ấy là má»™t ngưá»i rất đẹp mà lại có tánh hay e thẹn, dưá»ng như đó là má»™t ngưá»i làm công cho ông ta ở tiệm buôn dưới Saigon. Ông ta mê cố ấy, mặc dầu gia đình phản đối dữ dá»™i, ông vẫn Ä‘em vá» nhà ăn ở. Sau đó hai năm, sanh con Oanh. Bà ta thưá»ng ở dưới tiệm lo buôn bán, rồi có tiếng đồn sao đó, ổng nổi ghen Ä‘uổi Ä‘i, bả phẫn uất, nhảy xuống sông tá»± váºn... Vì thế có ngưá»i nói rằng Oanh cÅ©ng không phải là con cá»§a ông Văn. 
 
      - À... Nhưng Sương thấy rõ là Oanh rất giống Văn. Ngá»c tiếp: 
 
      - Lúc mới sanh ra, Oanh không được cha thương mến, rồi sau đó khi có mẹ ghẻ, nó lại càng khổ sở hơn... Hơn nữa, ông Văn lại mù... 
 
      - Ông ấy mù bao lâu rồi? 
 
      - Chừng vài năm nay... 
 
      - Tại sao mù váºy cà? Ngá»c lắc đầu: 
 
      - Tôi không rõ, có kẻ nói ổng bị nhiá»…m nhằm chất độc, ngưá»i lại nói ổng bị thương đôi mắt trong lúc nhà cháy... Nhưng trong gia đình ấy có nhiá»u Ä‘iá»u khó hiểu lắm... Không sao quyết Ä‘oán được. 
 
      - Như váºy là kế mẫu chắc không thương Oanh? Ngá»c chỉ nhếch mép cưá»i ý nhị... 
 
      - Nhất định Oanh sẽ cho cô biết là mẹ ghẻ nó rất thương nó, tôi nói như thế có đúng không? Nếu như cô thÃch nó, cô sẽ biết thêm được nhiá»u chuyện rất lạ trong gia đình ấy... Cô đã nghiên cứu vá» ná»n giáo dục ở nước ngoài hiểu nhiá»u tâm lý trẻ con, Oanh là má»™t đối tượng rất tốt và cần phải tìm hiểu, nghiên cứu thêm... Cô tìm cách gần gÅ©i thân máºt vá»›i nó, tôi tin rằng... 
 
      Ngá»c mỉm cưá»i nhìn Sương lặng thinh, trong trưá»ng, các cô thầy Ä‘á»u đồn rằng vì Sương thÃch con bé ấy, muốn tìm hiểu nó nên má»›i xin đến... Chá»› không phải đến vì muốn có việc làm... 
 
      Ngá»c tiếp: 
 
      - Oanh sẽ làm cho cô gặp nhiá»u Ä‘iá»u lạ lùng đáng ngạc nhiên lắm. Cô cứ thá» xem lá»i tôi nói có đúng không. Ngá»c đứng dáºy nhìn ra ngoài, mặt trá»i đã khuất sau rặng cây từ lâu... Bóng hoàng hôn tràn ngáºp khung cá»a sổ, vào bên trong nhà. 
 
      - Trá»… quá rồi... Xin lá»—i tôi vá»... Ngá»c nhanh nhẩu bước ra ngoài. Sương nhìn theo phÃa sau lưng Ngá»c, đến khi bóng cô ta khuất hẳn, nàng lại ngồi xuống ghế thẫn thá» nhìn cảnh váºt bên ngoài Ä‘ang chìm lần trong bóng đêm. 
 
      Có tiếng gõ cá»a nhè nhẹ... Sương ngẩng đầu lên: 
 
      - Cứ vào. Cánh cá»a mở, Oanh mang cặp bước vào rồi quay mình ra khép cá»a. Nó tá»›i gần bên nàng: 
 
      - Thưa cô... 
 
      - Cháu ngồi xuống ghế Ä‘i. Nàng nhìn Oanh mỉm cưá»i: 
 
      - Cháu biết không, kèm cho cháu má»™t tuần thấy cháu tiến bá»™ rõ ràng. Bây giá» má»›i biết cháu đâu có há»c dở, tại cháu chán nản việc gì nên không cố há»c thôi. Oanh chỉ cúi đầu lặng thinh thở ra. Sương mỉm cưá»i: 
 
      - Ủa, tại sao lại thở ra? Bắt chước ai váºy? Bắt chước ba hả? 
 
      - À... Ba... Oanh như chợt nhá»› ra Ä‘iá»u gì, nó mở cặp, cầm má»™t phong thư trao cho Sương: 
 
      - Suýt chút nữa con quên... Ba con bảo trao bức thư này cho cô... 
 
      - Gì đó? Sương cầm chiếc bao thư dày cá»™m... Mở ra, bên trong là má»™t xấp giấy bạc xếp cẩn tháºn... Sương nghiêm sắc mặt nhìn Oanh: 
 
      - Tiá»n gì đây? 
 
      - Dạ... Ba con bảo, cô tốn công kèm thêm cho con giá»i... Nên gởi cho cô. 
 
      - Như váºy là tiá»n kèm cho Oanh đó hả? Sương mỉm cưá»i bá» xấp giấy trở vào bao thÆ¡ trao lại cho Oanh: 
 
      - Cháu Ä‘em vá» trả lại cho ba... Cô kèm thêm cho cháu không phải để lấy tiá»n đâu. Cô đã có đủ tiá»n để chi dụng, lấy thêm làm gì? Oanh lúng túng: 
 
      - Nhưng ba dặn con đưa cho cô, nếu Ä‘em trở vá», con bị rầy. Sương hÆ¡i lo ngại: 
 
      - Ba cháu thưá»ng hay rầy cháu không? Oanh lắc đầu: 
 
      - Dạ... Không... Từ trước đến nay, chưa bao giỠba con rầy con cả... Ba rất thương con. Oanh mở to đôi mắt nhìn Sương hồi lâu rồi thỠthẻ tiếp: 
 
      - Hôm qua là ngày sinh nháºt cá»§a con... 
 
      - Thế à? Sương chưa đoán được ý định của Oanh. 
 
      - ChÃnh con, con cÅ©ng quên. Thái độ cá»§a Oanh tháºt thà, ngây thÆ¡. 
 
      - Lúc tan há»c trở vá» nhà, nhìn thấy chiếc bánh lá»…, nến thắp sáng nhà, con Ä‘ang ngạc nhiên thì ba con ôm con vào lòng nói: "Con cưng cá»§a ba, chúc con được vui vẻ luôn". Oanh sung sướng nói: 
 
      - Ba con gá»i con là cưng vì chắc ổng không biết con đẹp hay xấu, cao hay thấp thế nào. Rồi má con trao cho con má»™t chiếc há»™p, cô biết trong đó có cái gì không? Oanh chá»›p chá»›p mắt nhìn Sương mỉm cưá»i. Sương cÅ©ng cưá»i: 
 
      - Có gì trong đó? 
 
      - Má»™t con búp bê tháºt đẹp và lá»›n... Tóc vàng, nó biết nhắm mở mắt nữa. Äể mai con mang cho cô xem. Má con chá»n đó, bà biết con thÃch búp bê. Con thÃch búp bê từ nhá», con có nguyên má»™t tá»§ đựng búp bê, con đặt tên cho chúng tất cả. Cô biết con búp bế má»›i con đặt tên gì cho nó không? 
 
      - Cháu đặt tên gì? 
 
      - Nó tóc vàng. Mái tóc vàng óng và mÅ©i cao cá»§a nó đẹp lắm, phải cô thấy cô khen liá»n hà. Con đặt tên nó hay lắm... Sương nhìn gương mặt ngây thÆ¡ cá»§a Oanh. Trong giây phút ấy, nàng thấy những nét buồn buồn, già dặn cá»§a con bé biến mất cả. 
 
      - Cháu có nhiá»u búp bê ở tại nhà sao má cháu còn mua thêm nữa? Oanh nhướng mày: 
 
      - Càng nhiá»u, chúng nó có bạn càng vui hÆ¡n nữa. Oanh hình như chẳng được vui vì thiếu bạn bè, Sương nghÄ© thế qua câu nói cá»§a nó. 
 
      - Bình thưá»ng, cháu Ãt khi vui lắm hả Oanh? Oanh lắc đầu: 
 
      - Dạ không, má con ở bên con luôn. Khi con thức dáºy, má con chải đầu chứ không để dì Châu chải cho con, rồi má còn ăn sáng vá»›i con trước khi sá»a soạn cho con Ä‘i há»c. Tối đến, con há»c bài, má con ngồi gần con, khi ngá»§ con cÅ©ng ngá»§ chung vá»›i má nữa. Äôi mắt Oanh sáng hẳn lên như tràn trá» hạnh phúc: 
 
      - Má con tốt nhất trên Ä‘á»i phải không cô? 
 
      - Như thế thì con hạnh phúc lắm. Thôi, mình gác chuyện đó lại, chúng ta làm toán thêm đã. Oanh nhìn Sương, há»i như van lÆ¡n: 
 
      - Há»c hả cô... Thế cô không thÃch nghe con nói chuyện sao? 
 
      - ThÃch lắm chá»›. Nàng nắm lấy tay Oanh: 
 
      - Nhưng chuyện há»c hành quan trá»ng hÆ¡n. Nàng bá»—ng nhìn tay Oanh kinh ngạc: 
 
      - Ủa... Oanh cũng giựt mình, nó định rút tay lại nhưng không kịp, Sương nắm chặt tay nó: 
 
      - Oanh, sao... Vầy nè? Trên bàn tay cô bé, đầy những vết tÃm bầm, có chá»— sưng vù, chứng tá» nó bị đánh rất nhiá»u. Vì Sương nắm chặt nên Oanh Ä‘au đớn, nhưng nó vẫn bặm môi chịu đựng không kêu la: 
 
      - Con... Con té mà cô. 
 
      - Té à? Té mà như thế này. Nàng nhìn thẳng vào mặt Oanh: 
 
      - Cháu nói tháºt Ä‘i, không cô sẽ há»i ba cháu à? Oanh có vẻ sợ sệt: 
 
      - Thôi... Thôi cô đừng há»i ba cháu. Nó nắm lấy tay nàng mếu máo: 
 
      - Cô đừng nói với ba cháu... Tội nghiệp cháu mà cô... Sương lắc mạnh vai Oanh: 
 
      - Có ai ăn hiếp cháu, đánh cháu phải không? 
 
      - Cô ơi... Hai dòng lên chảy dài trên má Oanh. Nó khóc: 
 
      - Cô... Äừng cô Æ¡i... Sương đứng lên: 
 
      - Äi vá»›i cô, cô phải nói cho ba má cháu nghe chuyện này, cháu bị ăn hiếp rõ ràng mà. Oanh ôm chặt lấy Sương nghẹn ngào: 
 
      - Cô đừng nói vá»›i ba cháu. Ba cháu bị mù mà. Má cháu đánh cháu để ba cháu tức giáºn đó. Bác sÄ© bảo không được làm cho ba cháu giáºn... Cô đừng nói nghen cô... Oanh ngã vào lòng Sương khóc rưng rức. Sương cảm thấy trong lòng Ä‘au xót vô cùng. 
 
      - Cháu bảo sao? Má cháu đánh cháu à? Sương không ngá» chuyện lại như váºy. Oanh vẫn khóc: 
 
      - Cô Æ¡i... Cô thương con... Cô đừng nói lại vá»›i ba con nghen cô... Ba con buồn lắm... Nàng đỡ cằm Oanh lên, nhìn vào gương mặt Ä‘au khổ xanh xao ấy, gương mặt đầy nước mắt ấy mà thương cảm vô cùng. Nàng không ngá» má»™t đứa trẻ mảnh mai, ốm yếu như thế đã phải mang lên vai má»™t gánh nặng ná». 
 
      Oanh ràn rụa nước mắt, gáºt đầu không đáp. Sương ôm nó vào lòng, nàng cÅ©ng không cầm được nước mắt: 
 
      - Nhưng má cháu thương cháu lắm mà, má săn sóc từng chút cho cháu đó, sao lại đánh cháu như thế? Oanh ấp úng nhìn nàng như xin tha thứ: 
 
      - Dạ..Thưa cô... 
 
      - Cháu đã đặt ra như thế phải không? Oanh khẽ gáºt đầu: 
 
      - Còn ngày sinh nháºt cháu cÅ©ng đặt ra? NghÄ©a là hôm qua không có gì cả. Oanh cúi đầu lặng thinh. 
 
      - Sao cháu dối cô làm chi váºy? Oanh vẫn im lặng. Sương há»i tá»›i: 
 
      - Tại sao váºy? Nó cúi đầu nói nhá»: 
 
      - Tại con sợ cô biết má con xấu, cô biết má con rồi cô mét với ba con. Sương lắc đầu: 
 
      - Không, cô không nói đâu. Mà bá»™ má cháu hay đánh cháu thưá»ng lắm hả, phải không Oanh? Oanh chá»›p mắt, hai dòng lệ chạy dài trên má, nét mặt cá»§a nó đầy những nét đớn Ä‘au, các vẻ hồn nhiên cá»§a má»™t đứa bé đã mất hẳn trên mặt nó rồi. 
 
      - Chắc cô cÅ©ng biết má con không phải là má ruá»™t. Giá»ng Oanh bá»—ng trầm trầm, bình thản như không có gì Ä‘au khổ nữa cả. Nó tiếp: 
 
      - Con đâu có thể đòi há»i má con phải thương con y như má ruá»™t, phải không cô? HÆ¡n nữa, ba con đã đối xá» không phải vá»›i bà ấy, bả tức giáºn đánh con cho đã... Oanh lắc đầu thở ra rồi nhìn Sương vá»›i đôi mắt chịu đựng, kiên nhẫn nhưng rất dịu hiá»n. 
 
      - Con phải giữ kÃn, không để ba con biết chuyện này. Cô cÅ©ng giữ kÃn gÃm con nghen cô? Sương cảm thấy chua xót trong lòng. Má»™t đứa trẻ mảnh mai gầy yếu, đâu tá»™i tình gì mà phải gánh chịu Ä‘au khổ cả tinh thần lẫn váºt chất như thế này. Nàng nhìn đứa bé Ä‘au khổ nhưng đáng mến má»™t lúc lâu rồi kéo nó vào lòng, vuốt lên mái tóc óng mượt cá»§a nó: 
 
      - Cô sẽ giữ kÃn chuyện này. Nhưng từ rày trở Ä‘i Oanh đừng nói dối vá»›i cô nữa nghen? 
 
      - Dạ. 
 
      - Và nhá»› há»… khi nào má đánh thì phải nhanh chân chạy, có thể đến đây nữa. Nhưng cháu đừng đụng chạm gây gổ vá»›i má cháu làm gì, cháu nhá»› kỹ nghen. Oanh ngá»ng đầu nhìn Sương vá»›i đôi mắt mến thương, cảm động. Trẻ con rất nhạy cảm, ai yêu mến, thương chúng chúng biết ngay. 
 
      - Dạ, con xin vâng lá»i cô. Nó lắc đầu tiếp: 
 
      - Nhưng cô đừng gặp bà ấy làm gì. Bả không phải là ngưá»i xấu, nhưng vì có Ä‘iá»u bá»±c dá»c nên khó chịu. Ba con cÅ©ng thưá»ng nạt ná»™ bả luôn. Ba con thưá»ng mắng: "Mày không bằng ná»a vợ tao trước kia." Như váºy chắc mẹ ruá»™t con còn sống chắc con sung sướng lắm hả cô? Sương lặng thinh, vuốt tóc Oanh trìu mến. 
 
      - Thưa cô? Oanh đẩy cá»a bước vào. Sương quay lại há»i: 
 
      - Gì váºy Oanh? 
 
      - Dạ, ba con má»i cô chiá»u nay lại nhà con dùng cÆ¡m. Sau buổi há»c con đưa cô vá» nhà. Cô Ä‘i vá»›i con nghe? 
 
      - Ä‚n cÆ¡m chiá»u à? Sương ngạc nhiên há»i tá»›i: 
 
      - Có tiệc gì hả cháu? 
 
      - Dạ không, ba cháu chỉ nói là má»i cô tá»›i dùng bữa cÆ¡m xoàng váºy thôi. Sương mỉm cưá»i: 
 
      - Cháu có nói với ba vỠcô hả? 
 
      - Dạ có, cháu nói cô rất thương Oanh, ba há»i nhiá»u việc lắm, con nói tháºt hết cả. 
 
      - Ba cháu há»i những chuyện gì? 
 
      - Ba há»i tánh tình cô như thế nào, cô dạy có hay không và cô đẹp hay xấu? Sương lại mỉm cưá»i: 
 
      - Rồi cháu trả lá»i sao? 
 
      - Dạ... Oanh dá»±a ngưá»i vào nàng cưá»i tươi: 
 
      - Dạ con bảo là cô đẹp nhất, dá»… mến nhất trên tất cả thế gian này. Sương báºt cưá»i dòn: 
 
      - Váºy mà cháu bảo đúng sá»± tháºt đó à? Oanh nắm tay nàng: 
 
      - Cô đi với con nghen cô, cô đi cho con vui, hôm nay má con không có ở nhà. Sương nhìn Oanh: 
 
      - Má con đi đâu? 
 
      - Dạ Ä‘i Äà Lạt, ba bốn hôm má»›i vá». 
 
      - Má cháu Ãt ở nhà lắm hả Sương? 
 
      - Dạ. Sương suy nghĩ một lúc: 
 
      - ÄÆ°á»£c rồi, cô sẽ Ä‘i. Oanh reo lên: 
 
      - Tháºt hả cô? Váºy chiá»u nay tan há»c con lại cô, con đưa cô Ä‘i, gần lắm. 
 
      - ÄÆ°á»£c rồi, cô biết nhà. Oanh mỉm cưá»i sung sướng rồi quay mình bước Ä‘i tá»›i trưá»ng. Sương lặng thinh suy nghÄ© những lá»i con bé vừa nói: "Cô đẹp nhất, đáng mến nhất...." Nàng thở dài ngồi xuống bàn phấn, trang Ä‘iểm sÆ¡ sài. Nhìn lại mình trong gương. Sương lẩm bẩm: 
 
      - Trang Ä‘iểm làm gì kìa? Ngưá»i ta có nhìn thấy gì đâu. 
 
      Oanh nắm lấy tay Sương kéo nhanh vô nhà... 
 
      Ngoài vưá»n, nhiá»u loại hoa hiếm được vui trồng tháºt kỹ nên rất tốt tươi, nhưng không có loại hoa mà Sương thÃch nhất: Hoa hồng. 
 
      Phòng khách không rá»±c rỡ sang trá»ng gì, nhưng được trang trà rất mỹ thuáºt, chỉ thanh nhã chứ không chút rưá»m rà. Hai bên có cá»a sổ nhá» trông ra vưá»n, trên tưá»ng và bức tranh sÆ¡n dầu rất đẹp. 
 
      Sương nhìn quanh má»™t lượt, nàng công nháºn là lối trang trà này khéo léo. Nhưng theo nàng thì còn vài chá»— sÆ¡ suất như nệm sa lon, màu cá»a tươi chói quá không hợp vá»›i vẻ thanh nhã cá»§a gian phòng. 
 
      Oanh chỉ tay: 
 
      - Cô ngồi Ä‘i cô. Rồi nó quay vào trong gá»i lá»›n: 
 
      - Dì hai Æ¡i, dì hai. Má»™t ngưá»i đàn bà bước ra nhìn Sương ngạc nhiên. 
 
      - Dì hai, pha gÃm con má»™t bình trà nghen. Nó bước lại há»i nhá»: 
 
      - Ba con đâu rồi? 
 
      - Ở trên gác. Vừa nói ngưá»i đàn và vừa cúi xuống hôn tóc Oanh trìu mến, tá»± nhiên Sương thấy mến ngưá»i đàn bà này ngay. 
 
      - Má con đi hồi sáng rồi. 
 
      - Tháºt hả dì? Äể con lên gác kêu ba. Vừa để cặp sách, nó vừa nói vá»›i Sương: 
 
      - Cô chá» con chút nghen. Sương mỉm cưá»i nhìn Oanh rồi chạy nhanh lên gác. 
 
      Dì hai bưng trà lên, hương trà tháºt thÆ¡m, từ nhỠđến giá» chưa bao giá» Sương nếm được trà ngon như thế. Nàng nhá»› lại Ngá»c đã nói vá»›i mình là nhà Oanh có vưá»n cây ăn trái và có tiệm trà ở thá»§ đô. Hèn gì trà ở đây uống thì phải thuá»™c lại đặc biệt rồi. 
 
      Nhìn quanh, Sương nháºn thấy phòng ăn chỉ cách phòng khách bởi má»™t tấm bình phong má»ng bằng lụa màu thôi. 
 
      Bỗng nhiên, Sương thấy tim mình hồi hộp lạ, bên tai nàng như văng vẳng những tiếng: 
 
      - "Hãy rá»i khá»i đây, hãy rá»i khá»i nÆ¡i đây ngay... Mau lên...". Nhưng tại sao phải rá»i khá»i nÆ¡i đây? Sương hoang mang không biết làm sao cả. Nàng thấy đầu có như choáng váng, cảnh váºt phÃa trước má» hẳn lại, những tiếng như cứ bảo nàng rá»i khá»i vang vang trong đầu Sương, như hối thúc càng lúc càng gấp. 
 
      Nhưng không lẽ Oanh âm mưu hại nàng sao? Vô lý. Sương vỗ trán cố trấn định tinh thần. 
 
      Oanh dìu cha từ lầu xuống sa lon: 
 
      - Ba, cô con ngồi đây nè. 
 
      - Chào ông. Sương chìa tay theo thói quen, nhưng nàng vá»™i rụt lại vì Trần có nhìn thấy gì đâu. Trần hÆ¡i nhÃu mày: 
 
      - Xin lá»—i... Giá»ng cô quen quá, hình như tôi đã được biết cô... 
 
      - Dạ phải, tôi đã gặp ông ở Hoàng Mai Trang và đã đưa ông Ä‘i đón con gái vá». 
 
      - À, phải rồi. Như thế cô đây là ngưá»i Ä‘i tìm đỠtài để viết văn à. Sương lắc đầu: 
 
      - Không ông à, tôi đâu biết viết lách gì. Trần quay sang Oanh: 
 
      - Sao con không cho ba biết chÃnh cô đã Ä‘i đón con vá»›i ba lúc trước. Oanh ngạc nhiên: 
 
      - Dạ, con không nhá»› rõ. Sương cưá»i: 
 
      - Nó còn nhá» mà. À, ông có vưá»n hoa đẹp quá. Phòng khách cÅ©ng trang nhã lắm. 
 
      - Tháºt à, theo tôi thì chưa hoàn toàn vì vợ tôi bảo để những miếng vải bàn đó, chắc coi kỳ lắm phải không cô? Chàng so vai tiếp: 
 
      - Những màu đó để trong các quán cà phê, các bar thì được chứ trong phòng này, trang trà như thế này coi trái lắm. Sương cưá»i: 
 
      - Sao ông không đổi lại? 
 
      - Äổi chi nữa cô, tôi có thấy gì đâu mà đổi? Sương biết mình lỡ lá»i nên lúng túng, nâng không biết nói sao để an á»§i Trần. Trần nói sang chuyện khác: 
 
      - Tôi rất cảm ơn cô đã lo lắng và săn sóc cho con Oanh. 
 
      - Thưa ông, đó là Ä‘iá»u dÄ© nhiên vì Oanh là há»c trò cá»§a tôi. Trần ngạc nhiên: 
 
      - Chỉ có thế mà cô lo cho nó như váºy à? Sương cưá»i: 
 
      - Chắc chắn là có chút đặc biệt chứ. Nàng kéo Oanh vào lòng: 
 
      - Nó ngoan và rất dá»… mến nên tôi thương nó nhiá»u hÆ¡n những há»c trò khác. 
 
      - Cám Æ¡n cô. Chàng cưá»i vui vẻ rồi bảo Oanh: 
 
      - Con nói dì hai lo dá»n cÆ¡m Ä‘i, ai cÅ©ng đói rồi. Oanh dạ rồi đứng lên chạy ra sau bếp. 
 
      Trần nhìn vá» hướng Sương hạ giá»ng: 
 
      - Oanh dá»… mến tháºt hả cô? Sương ngạc nhiên: 
 
      - Äáng lý ông hiểu nó nhiá»u hÆ¡n tôi chứ. 
 
      - Không, tôi muốn há»i theo ý cá»§a cô con Oanh như thế nào? 
 
      - Thì tôi đã nói Oanh dễ thương lắm. Trần lặng thinh hồi lâu: 
 
      - Tháºt cÅ©ng lạ, cô và nó dưá»ng như có sợi dây liên lạc vô hình nào, nó nói tá»›i cô suốt ngày, bảo là cô đáng kÃnh mến hÆ¡n bất cứ ai trên Ä‘á»i này. 
 
      Sương cưá»i xòa trong khi bà hai và Oanh Ä‘ang bưng đồ ăn lên. 
 
      Bữa ăn chỉ có ba ngưá»i nhưng dì hai làm tá»›i 6 món ăn, chưa kể món canh chua. 
 
      Sương tò mò muốn nhìn Trần ăn, nàng không biết ngưá»i mù như chàng làm sao biết chá»— đặt thức ăn. Nhưng nàng chợt thấy Oanh lo rất chu đáo cho cha, nó cứ gắp cho Trần mãi mà nhiá»u lúc quên cả mình. 
 
      Oanh nhắc luôn miệng: 
 
      - Thịt gà đây ba... 
 
      - Còn thịt nấu canh đây ba... 
 
      - Tô canh con múc cho ba con để trước chén ba đó. Giá»ng Oanh trong trẻo, dá»… thương, nó lo cho cha vá»›i thái độ tháºt tá»± nhiên, và cố tránh không để cho Trần áy náy vì sá»± săn sóc cá»§a nó. 
 
      Oanh cưá»i nói vá»›i Sương: 
 
      - Ba con Ãt khi xuống phòng này ăn lắm, thưá»ng ba con ở trên gác và có má»™t loại mâm ăn đặc biệt cho ngưá»i mù tiện lắm cô. Sương nhìn nó cảm động: 
 
      - Oanh ngoan lắm. Ba ngưá»i nói chuyện vá»›i nhau suốt bữa ăn. 
 
      Rồi hỠtrở ra phòng khách sau bữa cơm, dì hai lại bưng trà lên, Sương nhìn tách trà: 
 
      - Trà này ánh xanh xanh chắc hiếm lắm hả ông? Trần đang định mồi điếu thuốc thơm nghe nàng nói chàng ngưng lại có vẻ suy nghĩ rồi nói: 
 
      - Cô cũng biết trà của gia đình tôi à? 
 
      - Dạ, trong vùng ai cÅ©ng biết. Sương nhìn Trần như tìm hiểu, vá»›i ngưá»i mà nàng không cần e dè, giữ miếng gì cả. Trần lắc đầu: 
 
      - Rất tiếc là cô chưa được dùng loại trà hoa hồng. Chàng tiếp giá»ng buồn buồn: 
 
      - Từ lâu chúng tôi không còn sản xuất lại trà đó nữa. Trần im lặng má»™t lúc như suy nghÄ© Ä‘iá»u gì rồi bá»—ng ngẩng lên: 
 
      - Oanh đâu rồi con? Oanh đáp ngay: 
 
      - Dạ, con đây. Nó bước lại cầm tay cha: 
 
      - Chuyện gì váºy ba? Chàng nói như ra lệnh: 
 
      - Con vào trong há»c bài Ä‘i, ba có chuyện cần nói vá»›i cô giáo. 
 
      - Dạ. Dưá»ng như Oanh còn luyến tiếc cảnh thân máºt ấy nên chưa muốn Ä‘i khá»i ngay. Nó quay lại nhìn Sương chá»›p mắt như ra hiệu nhắc nàng giữ kÃn những chuyện đã xảy ra. 
 
      Sương mỉm cưá»i khẽ gáºt đầu. Trần nói thêm: 
 
      - Oanh à... Con chưa chịu đi sao? 
 
      - Dạ... Con đang đi đây ba. Rồi nó quay mình chạy nhanh lên gác. 
 
      Sương ngồi dựa trên sa lon, hớp một ngụm trà... Nàng nhìn Trần: 
 
      - Thưa ông... Trần rÃt má»™t hÆ¡i thuốc dài, chàng lặng thinh má»™t lúc rồi há»i: 
 
      - Cô giáo... Năm nay cô được bao nhiêu tuổi rồi? Sương giựt mình, nàng lúng túng: 
 
      - Tôi đã nói cho ông biết là tôi không còn trẻ. Ở ngoại quốc ngưá»i ta...Ãt há»i tuổi đàn bà... Trần nhướng mày: 
 
      - Tôi xin lỗi cô... Và hiện giỠcô nhớ là cô đang ở nước mình. Rồi chàng nói sang vấn đỠkhác: 
 
      - Cô chưa có gia đình à? Sương ngạc nhiên lúng túng, nàng cố bình tĩnh đáp: 
 
      - Dạ... Thưa ông, nhưng ông há»i chi váºy? Äâu có lệnh ông má»i tôi tá»›i đây để Ä‘iá»u tra? Trần mỉm cưá»i: 
 
      - DÄ© nhiên là tôi đâu dám Ä‘iá»u tra cô. Tôi chỉ lấy làm lạ, má»™t ngưá»i đẹp như cô, lại có du há»c, tại sao lại đến làm việc ở vùng ngoại ô nghèo nàn như thế này dạy má»™t trưá»ng tiểu há»c như thế này. Sương nhướng mày: 
 
      - Tôi đẹp à? Ai bảo ông như thế? 
 
      - Con Oanh! Nàng cưá»i: 
 
      - Nó còn trẻ con... Biết gì? Trần phi phà khói thuốc: 
 
      - Nếu tôi đoán không lầm, chắc có lẽ khi ở ngoại quốc cô đã gặp chuyện gì buồn... Vì thế, cô mới tìm chỗ hẻo lánh này để tìm sự yên tĩnh cho tâm tư. Chàng tiếp: 
 
      - Hay là... Có thể cô muốn trốn má»™t cảnh ngá»™ nào, hay má»™t ngưá»i nào đó! Sương ngạc nhiên, nhìn Trần trân trân, và lặng thinh hồi lâu... Rồi khẽ thở dài... Trần tiếp: 
 
      - Thôi... Chúng ta không nên bàn thêm vá» chuyện ấy làm gì. Tôi chỉ muốn há»i thăm cho biết... Äến lúc nào cô sẽ tiếp tục Ä‘i ngoại quốc? 
 
      - Chắc có lẽ tôi không Ä‘i nữa. Trần gáºt gù: 
 
      - Như thế thì hay lắm... Äiếu thuốc cháy gần hết, Trần giÆ¡ tay mò chiếc dÄ©a gạt tàn trên bàn, Sương liá»n đẩy đến ká» bên tay chàng... Chàng giÆ¡ tay mò rồi dụi mẫu tàn thuốc cho tắt: 
 
      - Cám Æ¡n cô. Sương lặng thinh, nàng bưng tách trà lên há»›p má»™t ngụm, trong lòng xao xuyến vô cùng. Trần nói nho nhá»: 
 
      - Tôi mong rằng, cô không buồn vì những lá»i nói khi nãy cá»§a tôi. 
 
      - Dạ... Không có chi. Chàng tiếp: 
 
      - Tôi muốn bàn với cô một việc, có tiện không? 
 
      - Dạ... 
 
      - Tôi nháºn thấy rằng, chắc có lẽ cô mến con Oanh? 
 
      - Dạ... 
 
      - Vì thế, tôi hy vá»ng được cô dá»i đến đây ở... Sương giá»±t mình: 
 
      - Dạ thưa ông, chuyện đó... 
 
      - Tôi ao ước được cô đến đây ở để kèm cho con Oanh. Tôi nghÄ© rằng nó há»c không được khá lắm, có phải váºy không cô? 
 
      - Dạ, nó có thể há»c giá»i được. Chàng tiếp: 
 
      - Nhưng phải có ngưá»i kèm thêm. Sương hÆ¡i lo ngại: 
 
      - Dạ... Nhưng... Nàng hơi do dự: 
 
      - Dạ, tôi đâu cần phải ở tại đây má»›i kèm được. Sá»± tháºt thì hiện nay, hằng ngày, tôi vẫn... Trần gáºt đầu: 
 
      - Phải, tôi biết. Hiện nay, hằng ngày cô Ä‘á»u kèm nó má»™t giá», nhưng từ chối không nháºn thù lao. Cô tháºt là khác lạ hÆ¡n má»i ngưá»i! Sương lặng thinh không nói gì. Trần tiếp: 
 
      - Tôi biết. Cô không quan tâm đến vấn đỠtiá»n bạc... Vì thế tôi nghÄ© rằng, dù cho có Ä‘á»n Æ¡n cô nhiá»u tiá»n đến đâu, cô cÅ©ng không nháºn. Sương vẫn lặng thinh, không nói má»™t lá»i. Trần hÆ¡i nghiêng mình vá» phÃa trước: 
 
      - à của tôi như thế... Cô có vui lòng không? Sương hơi cau mày: 
 
      - Dạ... Nàng tiếp: 
 
      - Nếu như ông nháºn thấy cháu cần phải há»c thêm, hoặc hai hay ba giá», thì sau bữa cÆ¡m chiá»u tôi cÅ©ng có thể đến đây kèm cho cháu rồi vá», đâu có cần phải ở đây làm gì? 
 
      Trần lại đốt điếu thuốc, thái độ rất thành khẩn: 
 
      - Cô à... Chàng mÃm chặt môi như khó nói: 
 
      - Có lẽ cô đã nghe qua má»™t Ãt tin đồn vá» gia đình tôi. Sương cúi đầu đáp nho nhá»: 
 
      - Dạ... Giá»ng chàng trầm trầm: 
 
      - Như thế thì cô đã hiểu... Oanh là một đứa bé côi cút rất đáng thương. 
 
      - Dạ... Sương lại cắn chặt đôi môi. 
 
      - Như thế thì chắc cô đã hiểu ý tôi. Tôi muốn tìm cho nó má»™t ngưá»i kèm thêm. Và má»™t ngưá»i có thể ở ká» bên để yêu thương nó, để cho nó được vui vẻ, hạnh phúc. Sương thấy cổ há»ng mình như bị nghẹn: 
 
      - Nhưng tôi biết. Ông đã tìm cho nó má»™t ngưá»i mẹ rồi... Trần thở ra, Ä‘iếu thuốc cháy nóng tay mà chàng không hay, giá»ng chàng trầm buồn: 
 
      - CÅ©ng vì thế mà tôi cần phải má»i cô đến ở đây... Chàng như nghẹn ngào: 
 
      - Cô à, nó không giống như những đứa trẻ khác, dù nó bị khổ sở đến đâu, cÅ©ng không há» than van má»™t lá»i, nhất là trước mặt tôi. Tôi sợ nó bị hành hạ khổ sở, má»—i ngày càng gầy mòn khô héo thêm... Mà trước mặt tôi nó vẫn bảo: "Ba à... Con vui vẻ và sung sướng lắm". Cô à, cô nên hiểu dùm hoàn cảnh cá»§a tôi và cá»§a nó... 
 
      Sương cúi đầu, nàng không biết nói sao, tâm tư nàng bị kÃch đông mạnh, trong đó có má»™t niá»m vui lạ. 
 
      Phải rồi, Trần đã Ä‘oán được tất cả sá»± tháºt trong gia đình và chàng tha thiết yêu thương đứa con mất mẹ ấy. Trần Ä‘ang cần nàng săn sóc cho con chàng, chẳng những chàng cần mà chàng sẵn sàng van xin nàng nữa. Sương hiểu rõ được ná»—i lòng cá»§a ngưá»i cha tàn táºt. 
 
      Chàng há»i lại: 
 
      - Cô Sương, cô nghĩ thế nào? 
 
      - Dạ... Tuy nhiên, Sương vẫn còn phân vân lắm, biết tÃnh sao. Nàng ấp úng: 
 
      - Dạ... Bây giá» tôi còn phân vân lắm, chưa thể quyết định được. Äể tôi nghÄ© lại. 
 
      - Cô suy nghĩ vỠvấn đỠgì? 
 
      - Ông cÅ©ng biết, Oanh là há»c trò tôi như bao đứa khác trong lá»›p, tôi đã dạy riêng cho nó, bây giá» lại đến đây dạy sợ ngưá»i ta bảo là thiên vị. Trần mỉm cưá»i: 
 
      - Chuyện đó đâu đáng cho cô suy nghÄ©, ngưá»i ta vẫn nhá» riêng thầy cô dạy cho con mình ở nhà thiếu gì. Chàng ngưng lại má»™t chút: 
 
      - Hay nếu cô muốn, cô có thể nghỉ ở trưá»ng há»c tôi xin Ä‘á»n bù lại sá»± thiệt thòi cá»§a cô. 
 
      Sương cưá»i má»™t mình, trong lòng nàng có những phản cảm dị kỳ. Ngưá»i có tiá»n thưá»ng hay muốn dùng đồng tiá»n để mua bất cứ cái gì mình muốn. Bá»™ há» tưởng có tiá»n là có tất cả hay sao? 
 
      Nàng nói giá»ng ná»a đùa ná»a tháºt: 
 
      - Chắc ông đã quen những chuyện mua bán nên nói những lá»i đó vá»›i tôi... Rất tiếc... Trần vá»™i nói: 
 
      - Tôi... Xin lá»—i... Chàng đứng lên, lần mò Ä‘i vá» phÃa hướng cá»a sổ, quay lưng lại phÃa Sương. Trần lẩm bẩm: 
 
      - Tháºt không ngá» phương pháp đúng nhất dùng để mua chuá»™c loài ngưá»i cá»§a mình lại thất bại. Nhưng chắc cô ấy cÅ©ng không thể phá»§ nháºn đó là phương pháp công hiệu nhất đối vá»›i ngưá»i thưá»ng. Phải tÃnh phương pháp khác. 
 
      Sương nhìn sau lưng Trần má»™t lúc rồi nàng đứng lên bước đến bên chàng, lòng hÆ¡i hối háºn. 
 
      Ngoài vưá»n, ánh trăng vằng vặc nổi sáng những cánh hoa Ä‘ang ngả ngÆ¡n dưới cÆ¡n gió thoảng. Nàng thở ra khoan khoái: 
 
      - Hoa hồng đẹp quá. Trần ngơ ngác: 
 
      - Cô bảo sao? Vưá»n tôi có hoa hồng à? 
 
      - Dạ không... Tôi nhìn lầm... Nàng cũng hơi ngạc nhiên khi thấy Trần tái mặt, có vẻ khó chịu lắm. 
 
      - À... Äó là hoa cúc mà tôi nhìn ra hoa hồng. Nhưng có lẽ ông không thÃch hoa hồng? Nó vừa đẹp vừa có hương... 
 
      Trần thở dài bá»±c bá»™i, chàng há»i nhá»: 
 
      - Cô thÃch hoa hồng lắm sao? 
 
      - Vâng, cÅ©ng như má»i ngưá»i khác. Nàng nhìn ra vưá»n má»™t lúc rồi bá»—ng nói: 
 
      - Chuyện cá»§a bé Oanh, tôi xin nháºn lá»i. Nhưng tôi không thể bá» nhiệm vụ cá»§a tôi ở trưá»ng được, má»—i ngày tôi sẽ cùng Oanh Ä‘i tá»›i trưá»ng và vỠđây. Xin ông cho tôi má»™t phòng riêng, còn lương ông muốn phát bao nhiêu tùy ý. 
 
      Ngưng lại một phút, nàng tiếp: 
 
      - Thứ Bảy này tôi sẽ dá»i tá»›i đây. 
 
 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của quykiemtu  
 
		
		
		
		
			
				
 
				
					
						Last edited by khungcodangcap; 05-10-2008 at 06:15 PM .
					
					
				 
			
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				12-09-2008, 09:36 AM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn 
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: May 2008
					Äến từ: Việt Nam
					
					
						Bài gởi: 3,304
					
                    Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngày 16 giá» 
                
					
 
	Thanks: 932
	
		
			
				Thanked 2,152 Times in 223 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 3 
 
 
 
 
 
 
 
     Chiá»u thứ Bảy, Sương nghỉ dạy. 
 
      - Thưa cô, cô Ä‘i vá»›i con bây giá». Bác Du đã Ä‘em xe tá»›i rồi. Nàng mỉm cưá»i: 
 
      - Ba cháu nhớ kỹ quá. 
 
      - Cô đã xếp đặt đồ vào va li chưa? Äể con mượn bác Du mang ra xe nghen cô. Oanh nói xong chạy ra cá»a. Sương nhìn theo nó, trong lòng thấy nao nao. Cho đến bây giá» nàng cÅ©ng không ngá» là mình đã quyết định dá»i sang nhà ấy. Nàng còn nhá»› rõ nét mặt ngạc nhiên cá»§a Ngá»c và nhiá»u bạn đồng nghiệp khác khi nghe nàng nói sẽ dá»i ở bên nhà cá»§a Oanh. Vá»›i thái độ như thế, nàng biết không ai tán thành ý định cá»§a nàng mặc dầu há» không nói chi cả. Nàng biết rằng tất cả đồng nghiệp Ä‘á»u cho nàng là vá»› vẩn hay mất bình thưá»ng. Há» không hiểu tại sao nàng lại dấn thân vào má»™t gia đình rắc rối. Há» nghÄ© thế cÅ©ng phải, vì chÃnh nàng, nàng cÅ©ng không ngá» tại sao mình đồng ý nữa. Nàng nhá»› khi quyết định, lý trà như luôn nhắc nhở nàng không nên đồng ý vá»›i Trần nhưng không hiểu có má»™t sức mạnh vô hình nào lôi kéo làm nàng phải tuân theo. 
 
      Nàng khẽ rùng mình khi nghÄ© có lẽ Trần, con gái nhá» cá»§a chàng, ngôi nhà đổ nát đó có má»™t ma lá»±c nào quyến rÅ© làm ngưá»i bị không thể nào chống đối lại được. Nàng nhá»› lại má»™t quyển truyện trinh thám nào tháºt rùng rợn đã viết má»™t chuyện trong má»™t lâu đài hoang phế, có gã đàn ông mù và má»™t cô giáo... Má»™t ngưá»i đàn bà loạn trÃ... Bây giá» hoàn cảnh cá»§a nàng đã gần giống như thế rồi, chỉ còn thiếu ngưá»i đàn bà loạn trà thôi. Biết đâu lại chẳng có ngưá»i đàn bà đó trong tòa nhà đổ vụn? 
 
      Oanh chạy trở ra, thở hào hển, má nó đỠhồng lấm tấm mồ hôi, đôi mắt long lanh... PhÃa sau lưng Oanh là ngưá»i đàn ông trạc 40, ngưá»i dong dá»ng cao, gầy gầy, ăn mặc rất đứng đắn. 
 
      Nhìn ngưá»i đàn ông này, Sương bá»—ng nhiên thấy sợ đôi mắt ông tháºt sắc bén. Ông ta lá»… phép: 
 
      - Thưa cô, tôi là tài xế của ông Trần. Ông ấy bảo tôi đến đón cô. 
 
      - Dạ cám Æ¡n ông. Sương đưa tay Ä‘eo cặp kÃnh trắng lên mặt cho có vẻ chững chạc hÆ¡n, nàng chỉ vào trong: 
 
      - Va li tôi đã sắp xong rồi, bên trong đây. Bác tài khệ nệ ôm chiếc rương đi trước, Sương qua từ giã dì Hai rồi ra xe luôn. 
 
      Sương ngồi kế Oanh nhìn những luống cải như chạy ngược ra vá» phÃa sau. Sương bá»—ng thấy bâng khuâng khi nhìn vưá»n tược cây cối hai bên đưá»ng, nàng không biết tại sao như váºy. 
 
      Con đưá»ng tháºt ngắn, xe chỉ chạy vài phút thì tá»›i ngay. Nghe tiếng xe ngừng, chị Châu chạy ra mở cá»a, chiếc xe chạy từ từ qua vưá»n hoa rồi dừng lại bên thá»m nhà. Oanh nhanh nhẩu mở cá»a: 
 
      - Cô Ä‘i vá»›i con vào phòng cá»§a cô nghen, cô coi vừa ý không? Còn va li để bác tài mang vô sau. Vừa nói nó vừa nắm tay Sương Ä‘i thẳng vào phòng khách, miệng cưá»i cưá»i sung sướng. Phòng khách vắng hoe, Sương theo Oanh Ä‘i lên gác. 
 
      Oanh bá»—ng nhiên đứng sá»±ng lại, những nét vui tươi sung sướng trên mặt nó biến Ä‘i tháºt nhanh chóng. Sương ngạc nhiên nhìn theo hướng mắt nó và đôi mắt nàng chạm phải má»™t ánh mắt cá»§a ngưá»i đàn bà khác. 
 
      Ngưá»i ấy tháºt không giống vá»›i hình ảnh ngưá»i mẹ ghẻ mà Sương đã nghÄ© trong lòng. Khuôn mặt trái xoan dá»… thương, đôi mắt trong sáng vá»›i hàng lông mi cong vút, đôi môi đỠmá»ng. Gương mặt đó cái gì cÅ©ng dá»… mến, nhưng thái độ thì lạnh lùng đến độ khắt khe. Vóc ngưá»i tầm thước, ăn mặc lại rất đúng dáng vóc và thá»i trang trông bà ta chưa đầy 30 tuổi. 
 
      Sương hÆ¡i tiếc cho Trần, làm sao chàng ta thấy được những nét đẹp cá»§a vợ mình. Nàng chắc bà ta cÅ©ng không hiểu được tà gì vá»›i nàng qua cặp kÃnh trắng nàng mang, bá»™ đồ quá đứng đắn cá»§a nàng Ä‘ang mặc. Trông nàng cÅ©ng khắt khe đúng như má»™t nhà mô phạm. 
 
      - Dạ chào cô... Hân hạnh được gặp cô. Thấy bà ta có vẻ lạnh nhạt, Sương cÅ©ng đáp hững há»: 
 
      - Dạ, không dám. Chào bà. Bà ta mỉm cưá»i khó hiểu: 
 
      - Oanh sẽ dẫn cô đến phòng dành riêng cho cô. Bà ta tiếp vá»›i giá»ng tháºt khách sáo: 
 
      - Rất tiếc tại tôi báºn nên không thể đón cô. Xin cô cứ coi như đây là nhà cô và Oanh như con cháu cô váºy. Sương mỉm cưá»i: 
 
      - Dạ cám Æ¡n bà, cháu Oanh ngoan lắm. Nàng nháºn thấy trong đôi mắt to, Ä‘en láy cá»§a ngưá»i đàn bà trước mặt tháºt đẹp nhưng cÅ©ng chứa má»™t cái gì tháºt sâu sắc. Sương tiếp: 
 
      - Tôi đã tìm hiểu Oanh. Nó rất ngoan ngoãn và biết vâng lá»i. Bà ta hững há»: 
 
      - Thế à. Bà liếc nhìn Oanh. Sương nháºn thấy tay con bé run lên khe khẽ trong tay mình. Nàng nắm chặt tay Oanh vào như ngầm bảo nó đừng sợ chi cả, đã có nàng. Trong phút giây đó, Oanh và Sương cảm thấy thương mến nhau nhiá»u hÆ¡n, sợi dây vô hình nào đó như đã có giữa hai ngưá»i. 
 
      Bà Trần thong thả bước xuống thang, dáng Ä‘i tháºt khoan thai uyển chuyển. Nhìn dáng Ä‘i cá»§a bà, Sương cÅ©ng biết được bà đã quen sống trong cảnh quý phái phong lưu. 
 
      Từ phÃa dưới, bác tài mang chiếc rương lên, bà ta nhìn bác: 
 
      - Xong rồi bác ra xe chá» tôi nghen, tôi Ä‘i liá»n đây. 
 
      - Dạ. Bác tài mang chiếc rương vào phòng Sương trong khi tiếng bà Trần lại lanh lảnh dưới nhà bếp: 
 
      - Chị Châu, đừng chá» cÆ¡m tôi nghen, trưa tôi không vá». Bước vào phòng Sương, Oanh tươi vui, liếng thoắng trở lại. Nó đưa tay chỉ cho nàng thấy nào là phòng riêng cá»§a ba nó, phòng mẹ nó và phòng Sương. 
 
      Nàng thấy từng lầu trên cÅ©ng trang trà rất khéo, chÃnh giữa là má»™t phòng khách nhá», chỉ có bá»™ sa lon, cháºu hoa tươi trên bàn nhá», xung quanh là 4 căn phòng, bên ngoài là bao lÆ¡n dài. 
 
      Phòng cá»§a vợ chồng Trần kế sát nhau, kế đó là phòng Oanh và Sương. Sương há»i: 
 
      - Ba má không ở chung phòng à? 
 
      - Dạ, từ trước tới nay vẫn như thế. Căn phòng của cô khi trước dành cho khách. 
 
      - Gia đình cháu thưá»ng có khác à? 
 
      - Dạ Ãt khi có lắm. Lâu lâu chú Cao má»›i đến má»™t lần, có khi cả năm má»›i tá»›i. Sương ngÆ¡ ngác: 
 
      - Chú Cao? 
 
      - Dạ, bạn cá»§a ba cháu đó. Chú ấy trồng trà trên Äà Lạt nên rất Ãt khi vỠđây. Rồi nó chỉ quanh há»i nàng: 
 
      - Cô thÃch phòng này không? Nãy giá» Sương đứng ngoài cá»a phòng mà không để ý đến bên trong, khi nhìn vào nàng ngạc nhiên hết sức. Không ngá» phòng mình lại đẹp đến như thế. 
 
      Trong phòng, đồ váºt gì cÅ©ng xinh cả, dưới chân được trải đệm êm tất cả, hai cái cá»a sổ gần giưá»ng ngá»§ cá»§a nàng. Má»™t bàn phấn nhá» và má»™t cái bàn viết tháºt đẹp và đầy đủ. Tất cả màu xanh trừ khăn trải giưá»ng màu hồng mang đến cho ta cảm giác âm ấm làm cho vẻ lạnh lẽo cá»§a màu xanh xung quanh thành tươi mát Ä‘i. 
 
      Sương ngạc nhiên hÆ¡n hết là chiếc tá»§ gần giưá»ng, bên trên có chiếc đèn nho nhá» bao lụa trắng đục, cạnh đấy là cháºu hoa, mà lại hoa hồng màu vàng. 
 
      Oanh lắc tay nàng: 
 
      - Cô thÃch không cô? 
 
      - ThÃch lắc Oanh à. Sương tá»± nhiên thấy vui tươi, nàng nhìn ra cánh cá»a thông vá»›i hành lang, trên thàng hành lang là những cháºu cúc Ä‘ang nở rá»™ như khoe mình dưới dương quang, bên dưới là vưá»n lài, vá»›i những đóa hoa trắng chen giữa lá xanh. Oanh há»i nữa: 
 
      - Cô thÃch tháºt không cô? 
 
      - Tháºt mà, cô thÃch lắm. Rồi nàng ôm Oanh vào lòng: 
 
      - Oanh, trước kia phòng này trang trà như thế nào? Oanh cưá»i: 
 
      - Dạ, chỉ có tấm thảm dưới đất là cÅ©, còn tất cả Ä‘á»u là má»›i hết. Ba con chỉ dẫn cho các nhà trang trÃ, bắt há» phải làm như thế. 
 
      - Còn bức tượng? Sương đưa tay chỉ má»™t bức tượng Ä‘iêu khắc trên má»™t cái giá sát tưá»ng. 
 
      - Dạ, bức tượng ấy có lâu rồi. Trước khi ba cháu để trong phòng riêng, nhưng vì không nhìn thấy gì cả nên bảo mang qua đây. Sương nhìn lại bình hoa trên đầu giưá»ng, rõ ràng là nhánh hoa hồng đó phải mua, vì ngoài vưá»n không có hoa hồng mà. 
 
      Sương bước lại ngồi bên cạnh giưá»ng, lòng hồi há»™p lạ. Mùi hoa hồng thoang thoảng bay khắp phòng. Ãnh nắng mùa thu chiếu ngang khung cá»a sổ, hÆ¡i ấm tràn ngáºp khắp gian phòng. 
 
      Có giá»ng đàn ông trầm ấm: 
 
      - Cô hài lòng chứ cô Sương? Sương giá»±t mình ngẩng lên nhìn, Trần Ä‘ang đứng ngay khung cá»a. Nàng không biết chàng đã đến hồi nào, có lẽ chàng đã nghe câu chuyện giữa Oanh vá»›i nàng rồi. Sương đứng dáºy, mặc dầu Trần không thấy gì nhưng nàng vẫn giữ lá»… độ: 
 
      - Dạ, ông sắp đặt gian phòng tháºt đẹp. 
 
      - Tôi cÅ©ng nghÄ© váºy, nhưng tôi không biết há» có chá»n màu sắc đúng theo lá»i tôi không? 
 
      - Dạ, màu sắc hợp lắm. Nàng không ngá» chàng lại chá»n màu hay đến thế. 
 
      - Tôi tháºt ngạc nhiên, ông chá»n màu hay quá. Trần gáºt đầu: 
 
      - Cám Æ¡n cô, khi trước tôi cÅ©ng có biết chút Ãt trang trÃ, màu sắc. 
 
      - À... Sương lại nhìn quanh gian phòng một lượt: 
 
      - Tôi thiết tưởng ông không nên quá lo như thế, ông làm tôi ngại thêm thôi. Trần cưá»i: 
 
      - Cô định viết văn, tôi nghÄ© là mình phải tạo hoàn cảnh thÃch hợp cho cô để sáng tác chứ. 
 
      - Ông bảo tôi sắp viết văn à? 
 
      - Phải, cô Ä‘ang thâu nháºp tài liệu đó chứ gì? Chàng cưá»i tiếp: 
 
      - Cô cứ ở đây rồi cô sẽ có đỠtài viết một truyện tiểu thuyết, có lẽ là một đỠtài lạ. Sương lắc đầu: 
 
      - Dạ... 
 
      - Äừng cãi nữa, tôi hiểu cô mà. Sương lặng thinh, nàng nghÄ© Trần là má»™t con ngưá»i tàn táºt mà lại độc Ä‘oán. 
 
      - Ông ta bảo là hiểu mình, nhưng sá»± tháºt đã hiểu chưa. Sương hÆ¡i ngướng mày, nàng không muốn cãi lẫy nữa. Nàng trở vào phòng, mở chiếc rương, chuẩn bị mang váºt dụng ra sắp xếp cho có thứ tá»±. Trần như chú ý lắng nghe: 
 
      - Oanh, con nên vỠđể cô nghỉ ngơi. 
 
      - Dạ, ba cho phép con ở lại lo dá»n vá»›i cô. Sương cÅ©ng quay vá» phÃa Trần: 
 
      - Ông cho phép cháu ở lại giúp đỡ tôi một lát nghen. Có Oanh nói chuyện cũng vui. Trần vừa chào Sương vừa nói: 
 
      - Váºy thì Oanh cứ ở vá»›i cô. Thôi, tôi vá». Rồi chàng lững thững bước ra khá»i phòng. Sương mở cá»a tá»§ áo, bên trong đã có sẵn những móc áo má»›i, nàng đưa cho Oanh, nó cẩn tháºn móc vô từng chiếc áo dài rồi đưa lại cho nàng máng lên. Oanh vui vẻ: 
 
      - Cô có nhiá»u áo dài màu đẹp quá, màu hồng, màu xanh lục nè, màu vàng. Sao cô Ãt mặc quá con chỉ thấy cô mặc màu trắng, Ä‘en hay xanh Ä‘áºm thôi. Sương mỉm cưá»i: 
 
      - Äể làm cô giáo cá»§a Oanh. 
 
      - Nếu cô uốn tóc cao, bá» kÃnh xuống và mặc áo màu tươi thì chắc cô sẽ đẹp hÆ¡n nữa. Oanh lại cầm má»™t chiếc áo may bằng má»™t loại hàng tháºt dắt tiá»n theo lối dạ há»™i ngoại quốc lên ngắm nghÃa mãi. Sương cưá»i: 
 
      - Thôi đi cô ơi, cô đừng dạy tôi làm đẹp nữa. 
 
      - Nhưng trước kia, cô mặc những chiếc áo ấy đẹp lắm phải không cô? 
 
      - Phải. 
 
      - Nhưng tại sao bây giỠcô không mặc nữa? 
 
      - Tại chưa có dịp, loại áo này mặc để dự tiệc, dự dạ hội, Oanh biết không? Sương mắc chiếc áo vào tủ rồi kéo Oanh lại gần mình: 
 
      - Cháu có thÃch áo đẹp không? Oanh gáºt đầu: 
 
      - Dạ thÃch lắm, mẹ cháu cÅ©ng có nhiá»u áo đẹp lắm. 
 
      - Còn cháu, sao cô thấy cháu chỉ mặc đồng phục há»c sinh không, ở nhà cÅ©ng váºy nữa. Oanh cúi đầu, chà chà má»™t chân lên tấm thảm trải đất, có nói nho nhá»: 
 
      - Dạ tại cháu phải Ä‘i há»c má»—i ngày nên mặc như thế cho tiện. Nếu cháu có quần áo đẹp cÅ©ng không có dịp để mặc. 
 
      - À... Sương chợt hiểu ra, nàng ngẩng đầu lên rồi tiếp tục sắp xếp quần áo vào tủ cho có ngăn nắp. 
 
      - Oanh, cháu phụ vá»›i cô sắp đồ vào tá»§ cho xong Ä‘i, rồi cháu đưa cô qua phòng cháu cô xem cho biết nghen. Oanh gáºt đầu ngay: 
 
      - Dạ. Một chút sau, Sương xếp xong tất ca rồi theo Oanh đi sang phòng của nó. 
 
      Gian phòng cÅ©ng khá rá»™ng, cÅ©ng có màn, giưá»ng, bàn viết, tá»§ áo... Äâu đấy Ä‘á»u ngăn nắp, sạnh sẽ không khác gì má»™t gian phòng cá»§a ngưá»i lá»›n ở. 
 
      Sương cứ ngỡ rằng phòng cá»§a Oanh chắc phải bừa bãi, đồ chÆ¡i vứt tứ tung, sách vở nằm la liệt. Nhưng không ngá» trước mắt Sương, phòng cá»§a Oanh lại quá sạch sẽ, tháºt là ngoài sức tưởng tượng cá»§a nàng. Sương gáºt gù khen: 
 
      - Oanh giá»i lắm, búp bê cá»§a cháu đâu? Oanh lúng túng: 
 
      - Dạ... Búp bê... Hả cô? Sương vui vẻ: 
 
      - Ờ... Những con búp bê đẹp mà cháu đặt tên cho chúng đó, hồi trước cháu khoe vá»›i cô đó. Oanh lúng túng nhìn Sương không trả lá»i được Sương không hiểu ra sao cả: 
 
      - Sao váºy Oanh? Nó chỉ cúi đầu lặng thinh. Sương chá»›p mắt: 
 
      - Có gì cháu cứ nói tháºt ra cho cô nghe Ä‘i. Oanh ngẩng lên nhìn nàng vá»›i vẻ ngượng ngùng. Nó ấp úng: 
 
      - Cô... Chắc chuyện ấy cô cũng biết rồi... 
 
      - Chuyện gì? Nàng cầm tay Oanh kéo vào lòng mình rồi vào ngồi bên cạnh giưá»ng. Sương âu yếm vuốt má nó: 
 
      - Nói cho cô nghe Ä‘i Oanh. Oanh im lặng hồi lâu, má»™t lúc sau nó bước lại đầu giưá»ng, láºt gối ra như tìm kiếm váºt gì rồi mang lại trao cho Sương má»™t cách rụt rè. 
 
      Sương ngạc nhiên hết sức, khi thấy đó là con búp bên loại rẻ 25 đồng, ngoài tiệm chạp phô, thế mà đã sứt mất má»™t cánh tay, quần áo may bằng loại vải rẻ tiá»n nhất. Sương cau mày: 
 
      - Cái gì đây Oanh? 
 
      - Dạ búp bê của cháu! 
 
      - Cháu không bỠà, nó cũ quá rồi mà. Còn mấy búp bê lớn của cháu đâu, búp bê đẹp đó. Oanh ấp úng một lúc rồi như cố gắng nói: 
 
      - Dạ cháu chỉ có má»™t con búp bê này... Còn những búp bê tháºt đẹp khác là tại... Tại... Cháu mÆ¡ tưởng nên cháu nói vá»›i cô như thế. Búp bê này cháu lượm được ngoài đưá»ng... 
 
      Oanh cúi xuống, vuốt vuốt lại quần áo cho con búp bê cá»§a nó. Sương lặng yên vuốt tóc nó không nói được má»™t lá»i. Oanh là con cá»§a má»™t gia dình giàu có mà phải bị thiếu thốn như thế này à? Má»™t lúc sau, Sương má»›i bảo Oanh: 
 
      - Nhưng con búp bê này cÅ©ng đẹp rồi cháu à, để khi rảnh cô sẽ may cho nó má»™t bá»™ đồ đầm má»›i. Äôi mắt Oanh sáng hẳn lên: 
 
      - Tháºt thế hả cô? 
 
      - ÄÆ°á»£c rồi, cô sẽ may cho. Sương lắc đầu nhìn Oanh hà há»ng Ä‘em cất con búp bê tàn táºt đó vào chá»— cÅ©. Sương cầm tay nó: 
 
      - Chiá»u nay chúng ta Ä‘i chÆ¡i nghen. Rồi tối há»c. Oanh thÃch chÃ: 
 
      - A... Sung sướng quá. 
 
      - Cháu xin phép ba Ä‘i, rồi mình sẽ Ä‘i. Oanh chạy nhanh ra ngoài, vá» phÃa phòng Trần. 
 
      Ná»a giá» sau, nó và Sương đứng trước căn nhà tiêu Ä‘iá»u hoang phế mang tên "Hoàng Mai Trang." 
 
      Nhìn những bức tưá»ng đổ, những cây cá»™t xiêu vẹo, Oanh nói giá»ng tháºt buồn: 
 
      - Cô... Ngưá»i ta nói là ở đây nè... Lâu lâu có má cháu hiện hồn vá». Sương rùng mình: 
 
      - Ai nói váºy? 
 
      - Dạ, trong xóm ai cÅ©ng nói váºy. Phần đông là há» thấy má con hết váºy mà con không được thấy. Nó nhìn trân trân ngôi nhà: 
 
      - Con đâu sợ ma, con chỉ muốn được nhìn má con, dù là ma đi nữa. Sương nghẹn ngào: 
 
      - Không có ma đâu, ngưá»i ta đồn báºy đó. Oanh lắc đầu: 
 
      - Có tháºt cô à, ba con và má»i ngưá»i Ä‘á»u biết thế. Sương nhìn trân trân Oanh: 
 
      - Nhưng có ai trong nhà thấy không? 
 
      - Dạ có, tuần trước dì Châu Ä‘i ngang đây thấy bóng ngưá»i đàn bà phất phá»›i trong này, dì ấy sợ quá chạy tuốt vá» nhà, lúc đó tối rồi. Theo con, đáng lẽ phải lại dẫn má vá» má»›i phải hả cô? 
 
      - Không đâu cháu, cái đó có lẽ dì Châu quáng mắt, chứ không có ma cá» gì đâu. Nàng không ngá» ngưá»i lá»›n lại bày đặt những câu chuyện như thế để cho Oanh nghÄ© những chuyện không đâu. 
 
      - Thôi, mình vỠOanh. Oanh nhìn nàng: 
 
      - Cô, đừng sợ cô. 
 
      - Cô không sợ đâu. 
 
      - Má con hiá»n lắm. 
 
      - Tại sao cháu biết? 
 
      - Ba con nói vá»›i con như váºy. Sương đứng ngẩn ngưá»i nhìn ngôi "Hoàng Mai Trang" vá»›i những cá»™t kèo, từng ốc hoang tan đổ nát. Thế mà trước đây, nó từng lành lặn, sang trá»ng, vá»›i ngưá»i nữ chá»§ nhân đẹp đẽ, hiá»n lành, cùng ngưá»i chồng có đôi mắt sáng, sống trong hạnh phúc êm Ä‘á»m. Thế mà bây giá»... 
 
      Nàng khẽ liếc nhìn Oanh, nó cÅ©ng Ä‘ang đứng ngẩn ngÆ¡ nhìn ngôi nhà như nàng, có lẽ có Ä‘ang liên tưởng tá»›i ngưá»i mẹ thân yêu cá»§a nó hiện Ä‘ang vất vưởng phÃa bên kia thế giá»›i.
 
 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của quykiemtu  
 
		
		
		
		
			
				
 
				
					
						Last edited by khungcodangcap; 05-10-2008 at 06:20 PM .
					
					
				 
			
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				12-09-2008, 09:37 AM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn 
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: May 2008
					Äến từ: Việt Nam
					
					
						Bài gởi: 3,304
					
                    Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngày 16 giá» 
                
					
 
	Thanks: 932
	
		
			
				Thanked 2,152 Times in 223 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 4 
     
 
 
 
 
 Oanh, Sương không sao chợp mắt được. Nàng nằm trên chiếc giưá»ng nệm rá»™ng tháºt êm, nhìn ngá»n đèn trên trần nhà, không thấy buồn ngá»§ má»™t chút. Mùi hương hoa hồng trên đầu giưá»ng thoang thoảng bay vá» hướng nàng, tấm màn che cá»a rung rinh nhè nhẹ dưới làn gió. Tất cả Ä‘á»u im lặng như tá». Sương nằm im lặnh như pho tượng, nàng không thấy buồn ngá»§ má»™t chút, và cÅ©ng không muốn trở mình. 
 
      Hồi chiá»u nàng đã dẫn Oanh Ä‘i vào các vưá»n trong xóm để xin vài cành trúc rồi Ä‘i ra má»™t cây cầu có dòng nước trong xanh tháºt đẹp để ngồi chÆ¡i. 
 
      Nhưng Oanh có vẻ không thÃch cây cầu. Sương đã há»i: 
 
      - Sao váºy cháu? Oanh buồn bã: 
 
      - Má cháu chết dưới dòng nước này. Sương nhÃu mày, tại sao những chuyện đáng buồn như thế Oanh Ä‘á»u biết hết... 
 
      - Ngưá»i ta nói hồi trước, khi Ä‘i ngoại thành vá» súng bắn sáºp cầu này, ba má cháu rÆ¡i xuống sông này, ba cháu thoát chết còn má cháu bị kẹt chết luôn ở dưới. 
 
      - Sao cháu biết? Oanh thở dài: 
 
      - Trong xóm ai cÅ©ng biết cả. Nó nói nho nhá»: 
 
      - Há» thì thầm vá»›i nhau, tưởng là con không nghe... Cô... Há» còn nói... Oanh bá»—ng rùng mình lặng thinh, không tiếp được lá»i. 
 
      Sương không biết nói gì, tại sao thiên hạ lại ác đến thế, đáng lẽ một đứa bé chưa biết mặt mẹ như Oanh phải cho nó tưởng mẹ kế là mẹ ruột của nó mới đúng chớ. 
 
      Nàng vội cầm tay Oanh, nói lảng sang chuyện khác: 
 
      - Thôi, cháu đừng để ý đến những lá»i đồn đãi vu vÆ¡ đó nữa... Cô cháu mình Ä‘i lại ngôi cổ tá»± vãng cảnh chùa... Nghe nói là ngôi chùa ấy rất xưa và rất đẹp, nhưng cô chưa tá»›i lần nào cả. Oanh mau mắn: 
 
      - Dạ để con dắt cô Ä‘i. Hai ngưá»i Ä‘i vá» phÃa ngôi chùa cô? ... ÄÆ°á»ng vào chùa, hai bên trồn toàn cây sao, cây nào cÅ©ng to lá»›n cả ôm ngá»n cao chót vót... 
 
      Xung quanh chùa, cây cối ráºm rạp che khuất cả ánh mặt trá»i, làm không khà càng thêm thâm nghiêm yên lặng... 
 
      Qua khá»i cổng tam quan, Oanh và Sương bước vào sân chùa. Sân hoa tiêu Ä‘iá»u, khô héo. Có lẽ từ lâu không vun trồng, săn sóc. 
 
      Äứng trước sân chùa má»™t lúc lâu, Oanh kéo tay nàng: 
 
      - Cô vào xin xâm Ä‘i. Sương không mấy tin vào khoa bói toán, nhưng cÅ©ng vào xin vì thấy lạ và muốn chiá»u lòng Oanh. Nàng thắp nhang vái vài câu rồi cầm ống xâm lắc. Nàng xin được quẻ cÅ©ng hÆ¡i lạ: 
 
      "Chân duyên phú quý bất do nhơn, 
 
      Tâm cao tất nhiên ngộ khanh, 
 
      Uyển chuyển vu hồi mê cực lộ, 
 
      Vân khai nguyệt xuất tự phân mình". 
 
      Oanh lẩm nhẩm Ä‘á»c bài xâm đã dịch rồi há»i: 
 
      - Bài xâm nói gì váºy cô? Cô muốn cầu xin việc gì đó? Sương xếp nhá» bài xâm bá» vào túi mỉm cưá»i: 
 
      - Cô cầu chuyện làm ăn, nhưng bài xâm nói khó hiểu quá, Oanh à trá»i đã xế rồi, mình vá»... Vá» tá»›i nhà đã tá»›i bữa ăn chiá»u, Trần thì ăn trên phòng riêng theo thói quen, mẹ Oanh Ä‘i ra ngoài thành chưa vá». Trên bàn cÆ¡m chỉ có Oanh và Sương. 
 
      Vì buổi chiá»u Ä‘i chÆ¡i xa, nên Oanh ăn cÆ¡m rất ngon, còn Sương thì trái lại, nàng ăn tháºt Ãt. 
 
      Thấy Oanh ăn ngon, Sương vui vẻ nói: 
 
      - Thưá»ng ngày nếu ba ăn trên gác, má cháu chưa vá», cháu ăn má»™t mình phải không Oanh? 
 
      - Dạ... Nhưng thưá»ng con không ăn. 
 
      - Sao lại không ăn? 
 
      - Dạ, con buồn quá ăn cơm không vô, có lúc chị Châu bắt ép lắm con ráng ăn một chút cho chỉ vui. Chả trách gì Oanh mặt xanh xao như thế. Sương nhìn nó thầm nghĩ: 
 
      - "Mình phải giúp nó sống sao lại được bình thưá»ng, ăn uống đầy đủ tinh thần không thiếu thốn, như váºy nó má»›i thấy cuá»™c sống vui tươi đáng quý." Trước mắt là việc há»c hành cá»§a nó, Ä‘o cÅ©ng là Ä‘iá»u chánh. 
 
      Vì thế sau bữa cÆ¡m, Sương xem xét bài vở cá»§a Oanh rồi cho má»™t Ãt toán cùng loại, giảng sÆ¡ cho Oanh làm. Rồi nàng Ä‘em búp bê cá»§a Oanh ra cắt may cho nó má»™t cái áo đầm má»›i. Nàng Ä‘ang hà hoáy cắt chiếc áo cÅ© ra để ráp vào chiếc áo má»›i thì Oanh đã làm toán xong, chạy đến bên nàng nhìn từng đưá»ng kim nàng may vá»›i vẻ mặt sung sướng. 
 
      May xong, Sương nói: 
 
      - Oanh nè, con búp bê cháu đẹp lắm rồi đấy. Oanh nhìn Sương sung sướng cảm ơn, nó ôm chặt búp bê vào lòng: 
 
      - Cưng... Cưng dá»… thương quá cưng Æ¡i... Sương nhìn Oanh cảm động. Nhìn đồng hồ thấy đã tối, nàng hối Oanh Ä‘i tắm rá»a rồi Ä‘i ngá»§. Oanh lên giưá»ng, Sương lấy má»n trùm ngang ngá»±c nó, bá»—ng nó nhổm dáºy bá cổ nàng hôn hai cái hai bên đánh chụt: 
 
      - Cô Æ¡i... Con thương cô quá... Sương hôn lại nó rồi đặt đầu nó xuống gối. Oanh mỉm cưá»i má»™t lúc rồi lim dim đôi mắt. Sương đứng lặng yên, nàng còn cảm động vì hành động thương mến cá»§a Oanh vừa rồi. Nàng cúi xuống hôn nhẹ lên trán nó: 
 
      - Ngá»§ ngon Ä‘i Oanh. Nàng rón rén khóa trái cá»a phòng rồi định bước vá» phòng mình. Nhưng nàng bá»—ng giá»±t mình khi thấy Trần Ä‘ang đứng ở đầu cầu thang, mắt hướng vá» phÃa mình. Nàng biết ngưá»i mù thương rất thÃnh tai nên vá»™i bước lại: 
 
      - Thưa ông, ông chưa đi nghỉ à? 
 
      - Cô có thể ngồi trò chuyện với tôi giây lát được không? Sương bước tới ngồi trên sa lon. 
 
     Trong phòng khách này Ãt ai được báºt ngá»n đèn sáng, thưá»ng chỉ để má»™t ngá»n đèn màu nho nhá» vá»›i ánh sáng lu lu, dìu dịu. Trần lần mò lại ká» bên cá»a sổ: 
 
      - Chắc cô báºn lắm, báºn lo săn sóc Oanh lắm. Sương cưá»i: 
 
      - Phải, tôi thÃch săn sóc, yêu thương nó vì nó... "Nghèo" quá ông. Trần hÆ¡i ngạc nhiên: 
 
      - Nghèo? Tôi chưa hiểu rõ ý cô. Sương lắc đầu: 
 
      - Tôi muốn nói là nó thiếu thốn, phải, Oanh thiếu thốn nhiá»u lắm. Thiếu thốn sá»± săn sóc, tình thương... Thiếu tất cả. 
 
      - Phải, tôi đáng trách lắm. 
 
      - Không, tôi đâu có ý trách ông. Nhưng theo tôi, ông nên chú ý tá»›i nó má»™t chút, vì trẻ thÆ¡ rất cần tình thương, nhất là Oanh. Giá»ng nàng tháºt cảm động khiến Trần xúc động lạ thưá»ng. 
 
      - Tôi biết. Giá»ng chàng tha thiết hÆ¡n: 
 
      - Cô cho tôi là má»™t ngưá»i cha không làm tròn trách nhiệm. Nhưng xin cô hiểu gÃm cho tôi. Dù sao tôi cÅ©ng là đàn ông, Ãt biết tâm lý trẻ con, và tôi lại mù... Tôi cÅ©ng chưa biết phải đối xá» vá»›i nó như thế nào... Oanh là hình ảnh cá»§a cả má»™t dÄ© vãng Ä‘au buồn. 
 
      Ngưng lại giây lát, chàng tiếp: 
 
      - Có lẽ cô đã nghe chuyện mẹ ruột nó? 
 
      - Có, tôi có nghe sÆ¡ qua. Giá»ng Trần như mÆ¡ hồ hÆ¡n: 
 
      - Äó là má»™t ngưá»i đàn bà hoàn toàn... Không bao giá» tôi quên được. Con ngưá»i, trong những giây phút tối tăm nào đó, có thể phạm những lá»—i lầm không thể chữa. Nếu vợ trước tôi còn sống... Nếu nàng có thể sống dáºy tôi nguyện hy sinh tất cả... 
 
      - Ông Trần... Sương đã nhìn thấy tất cả ná»—i lòng cá»§a Trần hiện trên gương mặt khổ Ä‘au cá»§a chàng. Như váºy là chàng luôn luôn nhá»› tá»›i ngưá»i vợ trước. Trần như chợt nhá»› ra Ä‘iá»u gì, chàng lẩm bẩm: 
 
      - Tôi... Tôi lẩn thẩn quá, đương không lại nói chuyện riêng không vui của mình với cô... Tôi xin lỗi cô. Sương lắc đầu: 
 
      - Không có chi cả. Nàng cÅ©ng hÆ¡i hối háºn vì chÃnh mình đã gợi chuyện đó: 
 
      - Xin phép ông... 
 
      - Xin cô nán lại má»™t chút... Hình như cô ngại Ä‘iá»u gì trước mặt tôi thì phải. Sương ấp úng: 
 
      - Dạ không... Không... Giá»ng chàng trầm ấm: 
 
      - Nếu tôi có khiếm nhã, xin cô cứ nói và xin cô tha thứ, vì lâu nay tôi Ãt khi giao thiệp vá»›i ngưá»i ngoài, có vài cá» chỉ sÆ¡ suất tôi không nhìn thấy được. 
 
      - Không, ông vẫng đàng hoàng. Tôi không ngại gì đâu. Xin phép ông, tôi Ä‘i nghỉ. Bây giá», nằm dài trên giưá»ng, mắt đăm đăm nhìn lên trần nhà, Sương cứ thao thức mãi, không ngá»§ được. Câu chuyện trong ngày hôm nay hiện ra từng cảnh, từng cảnh trước mắt nàng như trong cine. Rõ ràng là Sương không thoát được sá»± ám ảnh cá»§a ngưá»i đàn ông mù và con gái ông ta. 
 
      Ngưá»i đàn ông tàn táºt đó dưá»ng như đã cằn cá»—i trong tuổi còn hoạt động, còn đứa bé gái thì gầy mòn vì thiếu tình thương cá»§a ngưá»i mẹ lẫn ngưá»i cha. Bây giá» làm sao bù vào chá»— thiếu thốn cá»§a hai ngưá»i đó, chỉ có ngưá»i đàn bà đã mất bù lại được thôi... 
 
      Sương khẽ rùng mình vì làn gió thu thổi lùa qua khung cá»a sổ tạt vào gáy nàng... Äã má»™t giá» khuya... Cả bốn bá» Ä‘á»u im lặng, chắc vợ Trần không vá» nhà rồi. 
 
      Sương cầm quyển sách bên cạnh định Ä‘á»c cho đỡ nghÄ© ngợi nhiá»u. Nhưng nàng nhìn vào cuốn sách mà vẫn suy nghÄ© vẩn vÆ¡, hàng chữ trước mắt như nhảy múa rối loạn lên. Bất giác, nàng quay lại nhìn khắp phòng. Má»i váºt vẫn im lìm. Bên dưới có tiếng động cÆ¡ xe hÆ¡i, càng lúc càng gần rồi có tiếng còi xe hÆ¡i ngoài cổng, chắc bà Trần vá». 
 
     Tại sao lại ấn còi, đêm khuya thế này không sợ làm phiá»n những ngưá»i xung quanh sao? Tiếp theo là có tiếng giày cao gót nện trong phòng khách rồi lên lầu. Bà ta còn hát nữa, hát lá»›n. Giá»ng cÅ©ng khá hay. Nhưng chưa dứt bài, bá»—ng bà dừng tiếng hát, có lẽ bà gặp má»™t trở ngại nào đó. 
 
      Sương không nghe tiếng mở cá»a, nhưng lại nghe giá»ng trầm ấm cá»§a Trần: 
 
      - Lan... À... Thì ra bà ta tên Lan. 
 
      - Gì đó? Anh đó hả anh Trần? Có chuyện gì không? Giá»ng nói có vẻ xẵng như Lan Ä‘ang khiêu khÃch: 
 
      - Khuya rồi, em làm ồn quá. 
 
      - Anh sợ tôi làm mất giấc ngá»§ cá»§a cái cô giáo má»›i đến đây đó à? Rồi bà cưá»i gằn: 
 
      - Anh đừng sợ cô ấy mất giấc ngủ, nếu anh ra đây anh sẽ thấy đèn trong phòng cô ta còn sáng, nghĩa là cô đó đang lắng nghe câu chuyện giữa chúng mình nè. 
 
      - Lan... 
 
      - Nè, anh đừng kiếm chuyện vá»›i tôi. Tôi chưa kiếm chuyện vá»›i anh mà, anh Ä‘em cô giáo vá» nhà làm gì, nhìn mặt là tôi phát ghét rồi. Tôi không thÃch cô? , má»›i gặp mà đã nhìn tôi như má»™t kẻ thù thì làm sao tôi mến được. Trần cố gắng nói giá»ng hòa dịu nhưng cÅ©ng để lá»™ ra vẻ giáºn dữ trong lòng: 
 
      - Lan, bộ em điên rồi sao? Em đã uống bao nhiêu rượu? Em nên yên lặng là hơn. Lan vẫn chanh chua: 
 
      - Hừ, im lặng à. Im lặng sao được khi chÃnh anh gây sá»± trước. Anh sợ cô giáo đó nghe được lá»i tôi sao? Mặc kệ anh chứ. Hừ, anh đã tá»± tay trang dá»n căn phòng cho cô ta, đã dùng đủ má»i cách để má»i cô ta vỠđây... Tại sao váºy? Bất quá cÅ©ng chỉ là má»™t gái già ế chồng... À, má»™t ông chá»§ mù và má»™t cô giáo mang tiếng là "Kèm trẻ.".. Cha, để tôi mở mắt tháºt lá»›n coi chuyện Ä‘á»i. Có thể viết ra má»™t quyển tiểu thuyết vá»›i đỠtài lâm ly, rùng rợn đó. Trần nói to: 
 
      - Câm mồm, đồ... Hạ tiện. 
 
      - Anh bảo sao? Tôi là đồ hạ tiện à? Rồi cô ta nói giá»ng mỉa mai: 
 
      - Không biết ai hạ tiện đến ná»—i trá»i phạt chết trôi sông... Còn tôi, tôi chỉ ngu má»›i nhào vô nuôi đứa con hoang đó. Bốp... Tiếng tát tai đầy căm háºn cho Sương biết Trần đã đánh vợ. Nàng sợ câu chuyện sẽ to ra, nàng lắng tai nghe kỹ. Nhưng tháºt là lạ, bên ngoài im phăng phắc má»™t lúc tháºt lâu. 
 
      Sương bá»—ng nghe giá»ng nói nho nhá» run run cá»§a vợ Trần: 
 
      - Anh đừng đánh tôi, anh đánh tôi nữa, tôi sẽ huá»· hoại tất cả, lúc đó đừng có trách. Giá»ng Trần trầm trầm: 
 
      - Cứ tá»± nhiên... Tôi đã mất tất cả rồi, bà cứ huá»· hoại hết Ä‘i. Có tiếng khép cá»a, Sương biết Trần đã trở vá» phòng. Nàng nằm im, hÆ¡i thở nặng ná» như sắp nghẹn, từng thá»› thịt trong ngưá»i nàng Ä‘á»u nằm trong tình trạng lo âu. 
 
     Câu chuyện xảy ra quá bất ngá» khiến Sương ngÆ¡ ngác. Từ trước tá»›i nay, chưa bao giá» nàng bị ngưá»i khác làm nhục đến thế. Sương mở to mắt nhìn thẳng lên trần nhà, bây giá» nàng biết mình sẽ bị mất ngá»§ luôn. 
 
     Trước kia, nàng đã biết tình cảm vợ chồng trong gia đình này không mấy đẹp, nàng không ngá» nó tệ đến mức ấy. Gia đình như thế này làm sao lâu bá»n được. Và bây giá» nàng lại bị kẹt vào gia đình này rồi... Nàng sẽ phải đối xá» như thế nào? Nàng có thể chịu đựng những lá»i phỉ báng, sỉ nhục cá»§a Lan mãi không? Sương lẩm bẩm: 
 
      - "Mình đã quyết định quá hấp tấp". Rồi bỗng nhiên nàng lại nghĩ: 
 
      - "Phải rá»i khá»i gia đình này, giỠđây rút lui cÅ©ng chưa muá»™n. Nhưng... Còn Oanh, đứa bé mồ côi... " Sáng hôm sau, tá»›i 9 giá» Sương má»›i thức dáºy vì nàng vừa chợp mắt lúc tá» má» sáng. CÅ©ng may là hôm đó chúa nhá»±t nên nàng khá»i phải Ä‘i dạy. Sương vừa suống lầu thì Oanh chạy nhanh lại, nét mặt ngây thÆ¡ tháºt dá»… mến: 
 
      - Cô ngá»§ ngon không cô? Sương mỉm cưá»i: 
 
      - Ngon lắm. Nhưng ngay lúc đó nàng lại che miệng ngáp... 
 
      - Con đang chỠcô ăn sáng. 
 
      - Ba cháu đâu? 
 
      - Dạ đang ăn sáng trên phòng. Sương nhìn lên phòng Lan: 
 
      - Còn mẹ? 
 
      - Dạ chưa thức. 
 
      - À... Sương ngồi xuống bàn ăn mà nàng vẫn lá» Ä‘á», ngÆ¡ ngẩn. Oanh như đã mẫn cảm được chuyện gì nên ngồi lặng thinh, không dám há»i. Sau bữa ăn, Sương ngồi trên sa lon, kéo Oanh vào lòng bảo. 
 
      - Oanh, cô trở vá» nhà trá», má»—i ngày sẽ đến đây dạy cháu nghen. Oanh giá»±t mình: 
 
      - Cô... Con đã làm gì cho cô giáºn... Con không biết, cô tha thứ cho con nghen cô... Nó nhìn Sương vá»›i vẻ thất vá»ng lẫn lo âu. Sương lắc đầu: 
 
      - Không, cháu ngoan lắm, cháu không làm cho cô giáºn gì đâu. Oanh nắm tay nàng: 
 
      - Nhưng tại sao cô lại Ä‘i? Nó nhìn Sương vá»›i đôi mắt van lÆ¡n, tha thiết khiến nàng không nỡ trả lá»i ngay. 
 
      - Äừng Ä‘i nghen cô... Tá»™i nghiệp con mà... 
 
      - Ai đi đâu? Sương giựt mình vì có tiếng Trần chen vào. Chàng đi trên lầu đang bước xuống. Oanh vội chạy lại Trần: 
 
      - Ba... Ba nói với cô con đừng trở vỠnhà trỠđi ba, cô con nói là sắp đi đó... Trần lẩm bẩm: 
 
      - Tháºt không ngá»... Lan nguy hiểm quá, đến cả cô giáo mà nó cÅ©ng không để yên... Thế này Oanh sẽ khổ nữa rồi! Chàng ngẩng lên: 
 
      - Cô còn giáºn sao? Sương cÅ©ng nghe cả những lá»i chàng lẩm bẩm, nàng đáp cho tá»± ái: 
 
      - Giáºn làm gì ông? Trần lắc đầu chán nản: 
 
      - Thá»±c là má»™t con đàn bà nguy hiểm, nó muốn hành hạ Oanh suốt Ä‘á»i mà. 
 
      - Nhưng tôi chưa đi mà. 
 
      - Nghĩa là cô ở lại? 
 
      - Nhưng... Sương do dá»± rồi gáºt đầu: 
 
      - Phải... Tôi sẽ ở lại. Ngay lúc đó, nàng có cảm giác như đã lá»t và bẫy cá»§a Trần, chàng có lẽ nói như thế để khÆ¡i dáºy tá»± ái lòng nàng nhưng nàng nháºn thấy mình ở lại cÅ©ng đúng. Từ hôm ấy, Sương nháºn thêm má»™t sá»± tháºt là giữa nàng và Lan không thể nào hòa dịu được. Nói đúng hÆ¡n đôi bên coi nhau như kẻ thù địch không bằng. Sương biết mình sẽ gặp những rắc rối khó khăn nên nàng chú ý để tâm đối phó. Nhưng mấy ngày rồi, má»i việc vẫn trôi chảy, không có gì trở ngại cả. Thưá»ng ngày nàng và Lan Ãt khi gặp nhau. Sáng sá»›m nàng dẫn Oanh Ä‘i há»c khi Lan còn ngá»§, đến trưa vá» Lan đã ra ngoại thành trông nom việc buôn bán, đến khuya má»›i vá». Lần lần rồi nàng cÅ©ng quen vá»›i nếp sống má»›i Ä‘i, cÅ©ng chẳng có gì đáng lo ngại cả. Nàng chú ý tá»›i cách dưỡng dục, dạy dá»— Oanh. Má»—i sáng, nàng ép nó uống sữa tươi, nàng cÅ©ng thưá»ng bàn vá»›i chị bếp nấu thức ăn cho Oanh được đầy đủ chất bổ dưỡng. Rồi không biết bắt đầu từ bao giá», má»—i buổi chiá»u, Trần Ä‘á»u xuống phòng ăn, ăn chung vá»›i Sương và Oanh. Má»—i buổi ăn, Oanh tÃu tÃt trò chuyện vui vẻ, Trần thưá»ng lặng im nghe Sương cùng con mình nói chuyện mặt lá»™ vẻ vui tươi, sung sướng. Oanh thay đổi rất mau, má nó không còn hom hóp vô nữa mà hồng hào, vóc ngưá»i cao hÆ¡n và trong má»—i buổi ăn, nó ăn uống như bao đứa trẻ khá»e mạnh khác, nghÄ©a là gấp hai, ba lần khi trước. Äiá»u quan trá»ng là tánh tình Oanh cÅ©ng thay đổi, nó vui vẻ cả ngày làm gia đình cÅ©ng vui lây. Chị Châu đã cảm động nói vá»›i nàng: 
 
      - Oanh được sung sướng như thế là nhá» cô nhiá»u lắm. Sương thấy yên lòng vá»›i công việc thưá»ng ngày và hÆ¡n nữa, nàng lại thấy thÃch thú trong công việc quên dần Ä‘i ngưá»i thanh niên khác màu da, mang tên J... 
 
      J... Äã gởi cho nàng rất nhiá»u thư, chàng đã hết lá»i nài nỉ, trách móc nàng. Nhưng Sương cÅ©ng không trả lá»i, nàng lá» luôn chẳng thèm để ý đến nữa. Rồi thì thế nào J... CÅ©ng tìm ngưá»i khác, ngoại quốc ngưá»i ta đâu chung tình như à Äông đâu mà phải sợ chàng ta Ä‘au khổ lâu. 
 
      Má»—i tuần, Trần vá» thành phố hai lần. Chàng Ä‘i để kiểm soát tiệm buôn cá»§a mình ở thành phố. Ngưá»i quản lý tiệm là ông Hà, má»™t ông lão trên 50, thưá»ng đến nhà báo cáo vá» tình hình buôn bán cho Trần hay luôn. 
 
     Sương rất ngạc nhiên khi thấy Trần tuy mù lòa nhưng rất sáng suốt trong những quyết định thương mại, chàng làm ăn trôi chảy nhỠông lão trung thành và có trà thông minh. Sương cũng tiếc thầm: 
 
      - "Phải chàng đừng mù lòa...". Trước khi tàn táºt, không biết con ngưá»i Trần thế nào? Chắc đẹp lắm vì nếu thá» bá» những vết nhăn trên trán chứng tá» sá»± Ä‘au khổ chất chồng bá» hết sá»± u buồn trên nét mặt, bá» cái nhếch môi chua chát vá»›i Ä‘á»i thì Trần đẹp lắm, má»™t cái đẹp đầy nam tÃnh rắn rá»i, oai hùng. 
 
     Chiá»u chá»§ nhá»±t, lần thứ nhất kể từ ngày đến nhà Trần, Sương má»›i rá»i Oanh để vá» thành phố sắm Ãt váºt dụng cần thiết. Khi nàng ôm bao giấy to vá» nhà đã thấy Oanh ngồi chống tay buồn bã trước thá»m ba. Sương ngạc nhiên: 
 
      - Ủa, Oanh ngồi đây làm gì? 
 
      - Dạ, con đợi cô vá». Nó nhìn Sương: 
 
      - Lần sau có Ä‘i chợ cô cho con theo nghen cô, con ngoan lắm. Sương cưá»i: 
 
      - CÅ©ng được, nhưng cháu đừng buồn khi thiếu cô, dù sao cháu cÅ©ng phải có tÃnh tá»± láºp má»™t chút, cưá»i lên Ä‘i, đừng buồn nữa. Nàng nắm tay Oanh: 
 
      - Thôi mình lên lầu... Có quà cho cháu này. Nàng bỗng ngạc nhiên khi thấy dấu bầm trên má Oanh: 
 
      - Ủa, sao vầy nè? Oanh cúi đầu: 
 
      - Ba má con gây lộn dữ lắm. 
 
      - Ủa, má cháu hôm nay không đi à? 
 
      - Dạ không, hiện còn ngồi ở phòng khách. 
 
      - Tại sao lại gây nhau? 
 
      - Dạ má con xin tiá»n ba không cho... Sương lắc đầu: 
 
      - Rồi cháu bị vạ lây? Oanh chưa kịp trả lá»i thì cánh cá»a báºt mở, Lan Ä‘ang đứng chống nạnh nhìn nàng. Sương đứng lên, đối diện vá»›i Lan. 
 
      - Cần gì há»i nó, tôi nói cho cô nghe, chÃnh tôi đã đánh nó đó. Sương đáp nghiêm trang: 
 
      - Nhưng nó là con nÃt thì bà đánh nó làm gì, nó đâu có chá»c bà. Lan bÄ©u môi: 
 
      - Nhưng tôi thÃch đánh, còn cô, cô chỉ là má»™t ngưá»i mà chúng tôi ném ra vài ngàn má»™t tháng để cô dạy con Oanh, cô không có quyá»n gì nói vào chuyện gia đình cá»§a ngưá»i khác. Bà ta cưá»i gằn: 
 
      - Nó giống con gái mẹ nó là tôi đánh hà. Rồi thình lình bà lại đánh Oanh thêm má»™t tát tai tháºt mạnh nữa, đánh tháºt thản nhiên. Oanh Ä‘ang khép nép bên Sương, nó không ngá» Lan lại đánh nữa nên không tránh được cái tát tai ấy. 
 
     Bốp... Oanh loạng choạng mấy bước suýt té. 
 
      Sương giá»±t mình la lá»›n, bá» ngay giá» giấy lá»›n xuống đất rồi chạy lại đỡ Oanh. Nàng đứng trước mặt Oanh, chắn ngang giữa Oanh và bà Lan... Sương vừa giáºn, vừa tức, nàng nói to: 
 
      - Bà không được đánh nó... Bà... Nàng tức đến nghẹn cổ, không nói thêm má»™t lá»i nào được. Bà Lan cưá»i gằn: 
 
      - Tôi không có quyá»n đánh nó à? Lan nhìn Sương như khiêu khÃch, rồi quay lại Oanh mặt hầm hầm như muốn đánh thêm. Bà xô Sương ra: 
 
      - Cô ra chỗ khác đi, gián can cái gì? Tôi đánh chết con nhỠnày hôm nay mới được. Rồi bà xốc tới, Sương đẩy Oanh ra sau mình rồi đứng ngay trước mặt bà Lan. Trong phút giây ấy, nàng thấy cần phải bảo vệ cho Oanh nên hành động không cần suy nghĩ. 
 
      Lan xô Sương ra định đánh Oanh nhưng Sương cứ cản mãi làm bà đánh không được. Càng lúc Lan càng xô Sương mạnh hơn, nhưng nàng vẫn kiên nhẫn chịu đựng, không để Oanh bị đòn. Lan la lớn: 
 
      - Cô làm gì váºy, chuyện gia đình cá»§a tôi mà. Cô cút Ä‘i, thứ con hoang này mà che chở cho nó làm gì? Trong nhà bá»—ng có tiếng Trần la lá»›n: 
 
      - Lan, bộ bà khùng rồi hả? Lan quay lại, hào hển: 
 
      - À, có cả ông nữa hả? Hừ, phe đảng vá»›i nhau không mà. Má»™t thằng mù, má»™t con gái già, thế lá»±c mạnh dữ há. Chống mắt lên mà coi tôi nghen, đừng có tưởng... Dứt lá»i bà Ä‘i lại nhà xe, mở máy chiếc Dauphine chạy tuốt ra đưá»ng mất luôn. 
 
      Sương bị xúc động dữ dá»™i. Nàng mặc cho cha con Trần đứng đó, chạy tuốt lên lầu, ngã váºt lên giưá»ng mình nghẹn ngào. 
 
      Lát sau, có tiếng ngưá»i gõ cá»a, Sương vẫn lặng im, má»™t lúc có tiếng mở cá»a phòng rồi có tiếng Oanh khóc thút thÃt: 
 
      - Cô Æ¡i! Cô đừng giáºn con... Sương ngẩng lên nhìn qua làn nước mắt, vẻ mặt Oanh trông thảm hại vì vết thương trên mặt bầm tÃm. Nàng đưa tay vuốt nhẹ mặt Oanh rồi kéo nó vào lòng: 
 
      - Oanh... Cháu khổ quá... Oanh ôm chặt lấy Sương, vùi đầu vào ngá»±c nàng òa khóc. Trần đứng lặng im ngoài cá»a, chàng nghe tiếng Oanh khóc lẫn tiếng nghẹn ngào cá»§a Sương. Má»™t lúc chàng má»›i lên tiếng: 
 
      - Cô Sương... Tôi xin lá»—i cô... Sương cầm khăn lau nước mắt rồi đẩy nhẹ Oanh ra khá»i lòng mình, lau nước mắt cho nó. Nàng thở má»™t hÆ¡i tháºt dài như trút tất cả những uất ức trong lòng ra rồi gượng cưá»i bảo Oanh: 
 
      - Cháu đừng khóc nữa, Ä‘i rá»a mặt cho sạch sẽ rồi xuống dưới nhà mang bao giấy lên cho cô. 
 
      - Dạ. Oanh ngoan ngoãn hôn nhẹ trán nàng rồi chạy xuống thang lầu. Sương lắc đầu nhìn Trần: 
 
      - Ông đủ can đảm sống vá»›i má»™t ngưá»i vợ như thế à? Trần thở dài: 
 
      - Cô ta chỉ bằng lòng ly hôn vá»›i Ä‘iá»u kiện giao hết tiệm buôn cho cô ta, làm sao tôi chấp thuáºn được. Chàng thở dài tiếp: 
 
      - Chỉ vì trước kia tôi mù quáng. Câu nói được Trần dùng vá»›i hai ý nghÄ©a. Sương đứng lên, nàng chán nản định Ä‘i xuống dưới rá»a mặt. Trần gá»i giáºt lại: 
 
      - Cô Sương... Tại sao cô bằng lòng ở nhà này? Sương cưá»i chua chát: 
 
      - Vì Oanh và vì lá»i yêu cầu cá»§a ông. 
 
      - Tôi có cảm tưởng như cô từ má»™t thế giá»›i nào xa lạ hiện đến, từ buổi chiá»u gặp cô ở "Hoàng Mai Trang.".. Giá»ng Sương xa xôi: 
 
      - Phải... Tôi từ má»™t thế giá»›i xa xôi khác, bên mấy bỠđại dương... Trần định nói thêm gì nhưng lại thôi vì Oanh đã mang gói giấy lên. Sương ôm gói giấy đặt trên giưá»ng rồi mỉm cưá»i: 
 
      - Lại đây... Oanh. Nàng lấy ra từng món đồ. Nhìn thấy má»—i món đồ là Oanh reo lên thÃch thú. Äôi môi Oanh mấp máy: 
 
      - Cô... Cô mua nhiá»u quá chi cô? 
 
      - Äể cho Oanh đó. Rồi Sương đẩy tất cả những món đồ chÆ¡i vá» phÃa Oanh. Oanh rá» nhẹ vào những món đồ chÆ¡i: 
 
      - Cho con... Nó không ngá» là nó được nhiá»u đồ chÆ¡i đến thế. Tất cả ba con búp bê khác nhau, tháºt đẹp, toàn là đồ ngoại quốc. Má»™t con tóc vàng ánh, biết ngá»§, má»™t con tóc Ä‘en biết khóc và má»™t búp bên con trai, tay cầm vợt. Sương còn mua cho Oanh ba bá»™ đồ tháºt đẹp, má»™t bá»™ màu lam, má»™t bá»™ màu hồng và má»™t bá»™ trắng như tuyết. Oanh vuốt ve nhè nhẹ từng món, má»™t lúc nó ngẩng lên nhìn, Sương cảm động đến muốn khóc. Sương mỉm cưá»i: 
 
      - Thế nào, Oanh thÃch không? 
 
      - Dạ... ThÃch lắm. Sương kéo nó vào lòng: 
 
      - Váºy là cháu có nhiá»u búp bê rồi đó, bốn con búp bê thì chắc chúng chÆ¡i đùa vá»›i nhau vui lắm, hết buồn rồi. Còn quần áo thì cháu nên mặc cho đẹp, con gái mà. Thôi, cháu vá» phòng thay đồ để cô xem vừa không. 
 
      - Dạ. Nhưng Oanh chưa đi, nó còn đứng nán lại, vuốt ve từng con búp bê, vẻ mặt sung sướng vô cùng. Rồi nó cầm cả ba con chạy đến bên Trần: 
 
      - Con có búp bê đẹp nè ba Æ¡i, cô con mua cho con đó, còn quần áo nữa, đồ đẹp lắm ba Æ¡i. Trần đưa tay rá» rẫm con búp bê, lặng thinh ra chiá»u suy nghÄ© nhiá»u lắm. Sương nhắc: 
 
      - Cháu vỠphòng thay đồ đi Oanh. Oanh ấp úng: 
 
      - Con đem búp bê vỠluôn nghen cô? 
 
      - Ờ... Cá»§a cháu đó. Sương biết Oanh muốn Ä‘em búp bên vá» phòng để ngắm má»™t mình cho thá»a thÃch. Oanh vui vẻ: 
 
      - Chắc búp bê cÅ© cá»§a cháu thÃch búp bê má»›i lắm. Hồi đó giá» nó nằm trong buồng cháu có má»™t mình, bây giá» có bạn cho nó rồi, chắc nó không cãi lá»™n vá»›i nhau đâu. Oanh tung tăng ôm má»› đồ chạy vá» phòng mình. Sương nhìn theo đứa bé mỉm cưá»i. Nàng đứng lên lo dá»n những bao giấy, sợi giây và mấy chiếc há»™p không. Má»™t lúc, nàng ngẩng lên thấy Trần vẫn còn đứng ở cá»a phòng. Sương thấy lòng mình hồi há»™p, xao xuyến lạ lùng. Vẻ mặt chàng tháºt buồn và đầy vẻ trầm tư. Sương không biết chàng Ä‘ang nghÄ© gì trong lòng. Má»™t lúc, chàng lên tiếng: 
 
      - Tháºt tôi cÅ©ng đáng trách lắm, cô hành động như thế là đúng, tôi thiếu bổn pháºn làm cha vá»›i con Oanh nhiá»u quá mà. Sương lắc đầu: 
 
      - Xin ông đừng hiểu lầm, tôi làm thế vì thương Oanh chớ không phải muốn trách ông đâu. Tôi cũng biết hoàn cảnh của ông. Trần thở dài: 
 
      - Nhưng dù Ãt hay nhiá»u, dù muốn hay không, lòng cô cÅ©ng đã trách tôi qua cá» chỉ cao đẹp đó. Sương cưá»i chua chát: 
 
      - Tôi không đủ tư cách để trách ông vì tôi chỉ là má»™t cô giáo, má»™t ngưá»i tá»›i ở đây vì má»—i tháng được ngá»a tay lãnh vài ngàn đồng bạc cá»§a gia đình ông. Trần kêu lên: 
 
      - Cô Sương... Cô đừng tàn nhẫn vá»›i tôi như váºy... Sương lắc đầu: 
 
      - Äó là những lá»i cá»§a bà. Tháºt tôi chán quá... Nếu không vì Oanh, chắc tôi không thể ở đây má»™t giây phút nào cả. Gương mặt Trần đầy vẻ Ä‘au buồn: 
 
 
      - Tôi cũng thương Oanh lắm. Nhưng... 
 
      - Ông thương nó mà không biết rằng tá»§ quần áo cá»§a nó đã trống rá»—ng không từ lâu, món đồ chÆ¡i duy nhất cá»§a nó là con búp bê sứt tay, dÆ¡ bẩn mà nó đã lượm được bên lỠđưá»ng. Trần kêu lên: 
 
      - Trá»i Æ¡i... Tôi đâu ngá»... Chàng lắc đầu, tiếp giá»ng run run: 
 
      - Nó giống mẹ nó quá... Vẫn nhẫn nhục chịu đựng mãi... Sương hÆ¡i cau mày, dưá»ng như nàng khó chịu vì hai tiếng "Mẹ nó." 
 
      - Ông có đứa con như thế tháºt là may lắm nhưng... Nó bất hạnh quá! Trần thở dài: 
 
      - Nó cÅ©ng đẹp và cÅ©ng bất hạnh như mẹ nó sao? Sương lại cau mày và quay mặt sang hướng khác sau hai tiếng "Mẹ nó." Trần bá»—ng lần tay vào túi áo lấy má»™t món đồ trao cho Sương nói nho nhá»: 
 
      - Cô mở ra xem. Sương đưa tay ra đón, đó là má»™t miếng bìa mạ vàng, có hình trái tim vàng ở dưới hai cánh hoa hồng Ä‘ang khép lại, chạm trổ tháºt khéo. Nàng hé mở hai cánh hoa hồng ra, bên trong là má»™t bức ảnh. 
 
     Sương lặng ngưá»i nhìn tấm ảnh tháºt lâu. 
 
      Trong tấm ảnh là má»™t cặp vợ chồng. Ngưá»i chồng dÄ© nhiên là Trần, nhưng là Trần cá»§a quá khứ, trẻ trung, đẹp trai, đôi mắt trong sáng, vui tươi, tràn trá» hạnh phúc. Còn ngưá»i đàn bà uốn tóc ngắn, chân mày như vẽ, dáng ngưá»i thuần háºu. Trên đôi môi nhá», còn chúm chÃm ná»a nụ cưá»i. Sương nhìn tháºt lâu, lòng nàng bá»—ng thấy bồi hồi khó tả. Trần nói cháºm rãi: 
 
      - Äây là bức ảnh duy nhất cá»§a tôi còn giữ lại được. Mai không thÃch chụp hình nên chỉ có bức này thôi. Sương lẩm bẩm: 
 
      - Mai... Mai... 
 
      - Mẹ con Oanh đó. Chúng tôi xây dá»±ng gia đình đặt tên cho tổ ấm là Mai Trang. Mai... Tên nàng cÅ©ng như tên ngưá»i, cÅ©ng thanh nhã, cao quý làm sao... Tôi không bao giá» quên được nàng. Sương khẽ rùng mình, nàng khép hai cánh hoa hồng lại rồi trao trả cho Trần. Trần Ä‘ang lim dim đôi mắt hồi tưởng lại những ká»· niệm ngày xưa. Chàng bá»—ng há»i: 
 
      - Cô tin có ma quá»· trên Ä‘á»i này không? Sương hÆ¡i ngạc nhiên: 
 
      - Dạ không, vì từ trước đến giỠtôi chưa bao giỠgặp ma hay quỷ cả. 
 
      - Nhưng ngưá»i ấy vẫn còn má»™t phần... Sương ngÆ¡ ngác: 
 
      - Ngưá»i nào? 
 
      - Mai... Vợ tôi, nàng chỉ chết một phần thôi. Sương giựt mình: 
 
      - Hiện nay... Bà ở đâu? 
 
      - Hình như còn phảng phất trong ngôi nhà đổ nát Mai Trang, tôi có cảm giác là nàng vẫn còn hiện diện. 
 
      - Ông... Ông làm tôi giá»±t mình, ông Trần. Giá»ng Trần có vẻ hÆ¡i khác thưá»ng: 
 
      - Mấy ngày trước đây, tôi có đến Mai Trang lúc nhá nhem tối, tôi nghe rõ ràng tiếng chân ngưá»i Ä‘i, rõ ràng nhịp bước cá»§a Mai, tôi còn nhá»› rõ lắm, tôi nghe Mai thở dài, tháºm chà nghe cả tiếng y phục cá»§a vợ tôi cạ sá»™t soạt nữa. 
 
      - Tháºt váºy hả ông? 
 
      - Tôi không dám chắc, nhưng tôi biết mình không nghe lầm. Giá»ng quả quyết cá»§a chàng làm cho Sương xúc động. Trần tiếp: 
 
      - Vợ tôi còn quanh đây, cô Sương, cô có tin như thế không? 
 
      - Có lẽ... Ông mÆ¡ tưởng... Trần ngắt lá»i nàng: 
 
      - Không, tôi biết lúc đó tôi tỉnh mà, hÆ¡n nữa, thÃch giác tôi nhạy lắm. Sương lặng thinh nhìn Trần thầm nghÄ©: 
 
      - "Chàng vẫn chỠđợi một hồn ma ư? " Nàng bước tới đặt tay lên vai chàng: 
 
      - Chúc ông tìm lại được hạnh phúc đã mất. Rồi Sương bước nhanh ra ngoài.
 
 
 
 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của quykiemtu  
 
		
		
		
		
			
				
 
				
					
						Last edited by khungcodangcap; 05-10-2008 at 06:21 PM .
					
					
				 
			
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				12-09-2008, 09:39 AM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn 
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: May 2008
					Äến từ: Việt Nam
					
					
						Bài gởi: 3,304
					
                    Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngày 16 giá» 
                
					
 
	Thanks: 932
	
		
			
				Thanked 2,152 Times in 223 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 5 
 
    
 
 
 
 
 
 Hôm ấy, nhằm ngày rằm hay 16 gì đó. Ãnh trăng sáng vằng vặc nhưng càng làm cho căn nhà đổ nát thêm vẻ lạnh lùng, hoang phế đầy vẻ thâm u. Cảnh váºt như mông lung, như trong má»™ng, nhưng tất cả Ä‘á»u là thá»±c. Từ khung cá»a sắt, báºc thá»m nhà từng viên gạch vụn Ä‘á»u rõ mồn má»™t dưới bóng trăng. Sương bước nhẹ vào giữa khu hoa viên đầy cá» dại. Nàng cÅ©ng biết là tá»›i đây nguy hiểm, nhưng nàng vẫn Ä‘i theo má»™t động lá»±c vô hình nào khác thúc đẩy... Và... Nàng đã đến đây. Bước lên ánh trăng, bước lên sương đêm Ä‘á»ng trên mặt đất và bước cả lên những vết hoang tàn cá»§a khói lá»a... Sương lần mò đến ngôi Mai Trang thần bà ấy. Sừng sững dưới ánh trăng, "Hoàng Mai Trang" như cưá»i gằn từng lúc bởi những ngá»n cá» rì rào trong bốn bức tưá»ng đổ nát. Hai khóm hoa hồng vẫn còn ráng chen chúc sống giữa đám cá» xanh rì, hai cánh hoa màu đỠngắt ngưỡng dưới ánh trăng như hai đốm máu. Sương mang đôi dép má»ng, bước nhè nhẹ lại hái hoa tươi rồi cài lên áo nàng. Äêm ấy, nàng không mang kÃnh trắng, vì ban đêm không phải mang kÃnh làm gì. Từ hoa viên, Sương lần bước lên bốn báºc thá»m trước hai cánh cá»a cái mục nát, ngả nghiêng. Vừa lách vào phòng khách, Sương đã lạnh mình ngay vì mùi ẩm thấp rêu phong trong không khÃ, căn phòng không má»™t chút sinh khà nào, toàn là cảnh tiêu Ä‘iá»u. Sương lách mình qua đống bàn ghế xiêu vẹo và bước vào má»™t gian phòng phÃa trong. Khung cá»a sổ vỡ vụn, ná»n gạch bông cÅ©ng chẳng được miếng nào nguyên vẹn, cá» lan tràn đầy phòng, leo lên cả những đồ dùng mục nát. Ngá»ng đầu lên nhìn, dấu vết cá»§a từng lầu trên vẫn còn đó. Nếu đứng trên đó nhìn ra sẽ thấy trá»n vầng trăng tròn vành vạch và những đốm sáng từ thành phố rá»i qua. Trong góc tưá»ng, má»™t chiếc bàn viết nằm chổng gá»ng, mặt bàn đã bể phân ná»a. Sương muốn mở các ngăn tá»§ cá»§a chiếc bàn ấy ngay. Nàng bước tá»›i đưa tay kéo ngăn tá»§, nhưng ngăn tá»§ vẫn kẹt cứng mở không ra. Sương giá»±t mạnh má»™t cái, chiếc bàn viết ngã rầm xuống làm nàng giá»±t mình. Nàng đưa tay lên ngá»±c, hÆ¡ hải nhìn quanh, tứ bá» vẫn im lặng như tá», mấy phút sau Sương má»›i bình tÄ©nh lại được. Ngăn tá»§ đã văng ra ngoài, bên trong là má»™t cuốn sách nhá», giấy đã biết ra màu vàng bệch. Sương phá»§i sÆ¡ rồi láºt vài trang. Quyển sách đã bị cháy xém hết má»™t góc, trang sách ẩm nên đã mốc, láºt ra rách ngay. Sương khép lại rồi bá» vào túi áo ba 
 
      - đỠ
 
      - suy. Nàng nhìn quanh gian nhà má»™t lần cuối trước khi bước ra vá». Nhưng ngay lúc ấy, má»™t luồng khà lạnh như chạy dài trong xương sống nàng. Sương đứng im nghe ngóng, từng chân tóc cá»§a nàng dá»±ng đứng lên, má»™t cảm giác khác lạ cho nàng biết không phải chỉ có mình nàng trong ngôi nhà này. Sương vá»™i bước nhanh ra cá»a, nhưng nàng khá»±ng lại ngay, tim Ä‘áºp tháºt nhanh. Rõ ràng có tiếng chân ai bước ngoài hoa viên bước vá» phÃa mình. Sương sợ hãi tá»›i cá»±c độ, nàng muốn chạy trốn nhưng hai chân như bị chôn chặt dưới đất, cổ nghẹn lại... Trong bóng tối im lìm, tiếng chân ngưá»i nghe tháºt rõ, tiếng chân như lê lết dưới đất, vướng vào các ngá»n cá», nghe sá»™t soạt. Rồi có tiếng lẩm bẩm, tuy nhá» nhưng giữa đêm khuya Sương nghe mồn má»™t: 
 
      - Ai... Ai dám vào nhà ta kia? Hay là... Sương chết Ä‘iếng trong lòng. Nàng đứng lặng im không dám thở mạnh. Rồi má»™t bóng ngưá»i từ ngoài cá»a bước vào, vóc gầy gầy, tay cầm chiếc gáºy. Sương hoàn hồn lại khi nháºn ra đó là Trần chứ không phải ma quá»· gì cả. Trần đến đây? Äến làm gì? Chàng vẫn muốn tìm lại hồn phách cá»§a ngưá»i vợ đã chết? Bất giác, Sương thở dài. Trần đứng sững lại ngay sau tiếng thở dài, rồi chàng bước tá»›i, hai tay quá» quạng phÃa trước: 
 
      - Mai... Mai, đúng là Mai cá»§a anh rồi... Sương giá»±t mình nhìn chàng, nàng thối lui nhè nhẹ cho xa chàng hÆ¡n, nàng đâu thể đóng vai ngưá»i vợ đã chết cá»§a chàng được. 
 
      - Mai... Sao em không trả lá»i anh? Chàng đưa gáºy qua lại trước mặt tìm kiếm, giá»ng tha thiết hÆ¡n: 
 
      - Mai... Anh nghe rõ ràng mà, đừng lẩn tránh anh nữa... Mai Æ¡i! Sương lặng thinh, nÃn thở không dám gây ra tiếng động mạnh, nàng chỉ nhìn chàng lặng thinh. Dưới ánh trăng tròn, gương mặt Trần đầy nhiệt tình, đầy tha thiết nhưng cÅ©ng đầy Ä‘au khổ. Không nghe tiếng trả lá»i, chàng lắng tai nghe ngóng má»™t lúc rồi lần dò vá» phÃa nàng tháºt đúng. Sương giá»±t mình nhìn quanh, nàng Ä‘ang đứng trong má»™t góc tưá»ng, nếu muốn trốn, chắc chắn sẽ gây ra tiếng động. Giá»ng Trần lại vang lên: 
 
      - Mai... Khi trước em là ngưá»i vợ hiá»n lành, nhu mì, bây giá» em tàn nhẫn như váºy sao? Tại sao em không cho anh gặp? Em có biết lòng anh không lúc nào không nhá»› tá»›i em! Em cho anh gặp Ä‘i, đừng trốn anh nữa Mai Æ¡i, em tàn nhẫn quá... Trần lại bước thêm mấy bước: 
 
      - Mai Æ¡i... Mai... Trở lại vá»›i anh... Sương bịt tai chạy má»™t mạch vá» tá»›i nhà, lấy chìa khóa riêng ra mở, tay nàng run lẩy bẩy, tim nàng Ä‘áºp thình thịch, đầu tóc rối bá»i. Vào nhà, nàng Ä‘i thẳng lên phòng riêng, trong lúc hấp tấp, Sương đụng phải má»™t ngưá»i, nhìn lại là bác tài. Ông cúi xuống, lượm cành hoa trao cho nàng: 
 
      - Thưa... Xin lỗi cô, cô đánh rơi cành hoa. Nàng cầm lại nhánh hoa hồng trong tay bác, đôi mắt bác tài nhìn Sương như soi mói. Sương tìm cách vã lã: 
 
      - Bác chưa đi ngủ à? 
 
      - Dạ, tôi đợi ông Trần, tá»›i giá» này mà ổng vẫn chưa vá». 
 
      - Thế à, tôi vá» phòng nghen bác. Sương há»i qua loa cho có lệ rồi bước vào phòng riêng luôn. Nhưng nàng có cảm tưởng là đôi mắt cá»§a bác tài vẫn chăm chú nhìn sau lưng mình. Bước vào phòng, Sương nháºn thấy tay chân Ä‘á»u muốn rÅ© liệt cả. Nàng khép kÃn cá»a phòng rồi ngã váºt lên giưá»ng, không cỠđộng gì nổi cả. Má»™t lúc, nàng gắng gượng đứng dáºy cởi ba đỠsuy, cởi dép. Thay y phục như má»™t cái máy, chứ Sương lúc đó tâm hồn bấn loạn cả lên. Nàng lại nằm dài trên giưá»ng, nhá»› lại những việc vừa xảy ra trong ngôi nhà hoang ấy. Lắng tai chú ý, nàng không nghe Trần trở vá», có lẽ chàng còn Ä‘ang lẩn quẩn tìm nàng trong gian nhà ấy chăng? Sương tưởng tượng tá»›i cảnh chàng quÆ¡ quào, lần mò Ä‘i tìm má»™t hình bóng ngưá»i đã chết má»™t cách tuyệt vá»ng trong gian nhà vắng vẻ. Sương bá»—ng nhá»› đến quyển sách mục nát nàng đã lượm được trong há»™c tá»§ má»™t chiếc bàn gãy. Sương lồm cồm ngồi dáºy, lại móc quyển sách ẩm ướt bị cháy xém má»™t phần. Nét má»±c bên trong đã bị nhòa, Sương phải vặn đèn sáng lên nhìn má»›i ra chữ. Äó là má»™t quyển nháºt ký ghi lại những việc hàng ngày và những tình cảm vụn vặt, có lẽ cá»§a Mai. Nàng Ä‘á»c qua: 
 
      "Ngày 5 tháng 6... 
 
      Hôm nay bắt đầu hái hoa... Mấy cô vừa hái hoa vừa hát tháºt vui, Trần báºn rá»™n suốt ngày. 
 
      Ngày 8 tháng 6... 
 
      Bà ấy lại đến đây gây sự nữa rồi, mình buồn lắm, không biết phải xỠtrà làm sao. Dù sao chuyện này cũng không cho Trần biết được. Mình nghĩ rằng... (một đoạn tiếp theo lại bị cháy mất). 
 
      Ngày 11 tháng 6... 
 
      Mình phải viết vá» chuyện ấy má»›i được. Tá»± dưng mình lại sợ có chuyện chẳng lành sắp xảy ra, phải viết, phải viết tháºt nhiá»u vá» chuyện ấy, mình phải viết... 
 
      12 tháng 6... 
 
      Trá»n ngày Trần ở dưới cá»a hiệu, bà ta làm tinh thần mình tan nát, chán nản. Bà bảo sẽ cho Trần biết, mình đã van nài hết sức má»›i được tạm yên. 
 
      15 tháng 6... 
 
      Trá»n ngày hôm nay Trần ở nhà, mình giúp ảnh kiểm Ä‘iểm lại trương mục ở các ngân hàng, mình không muốn xa ảnh... Mình yêu ảnh quá mà, yêu ảnh tha thiết. 
 
      17 tháng 6... 
 
      Tôi phải viết... Phải... (đoạn kế bị cháy). 
 
      18 tháng 6... 
 
      Cao bảo là không thể như thế được. Anh ấy rất xúc động và cho là Trần mù quáng. 
 
      22 tháng 6... 
 
      Tôi sắp Ä‘iên lên chắc... Bà ấy cáºt vấn đến cả tổ tiên dòng há» mình nữa... 
 
      23 tháng 6... 
 
      Mong sao anh ấy đừng báºn rá»™n nhiá»u công việc. Tôi chỉ mong cho anh ấy, còn tôi, tôi có thể hy sinh tất cả. 
 
      25 tháng 6... 
 
      Trần... Tại sao anh lại trách em, em đã chịu đựng quá nhiá»u mà... Mình khóc nhiá»u lắm, anh Trần nhẫn tâm quá. Bà ấy bảo... 
 
      26 tháng 6... 
 
      Tá»™i nghiệp anh Cao ở trò chuyện suốt ngày vá»›i mình, chắc ảnh sợ mình quẫn trÃ. 
 
      29 tháng 6... 
 
      Em phải viết lại một quyển sách nhỠkể lại tất cả chuyện chúng mình. 
 
      8 tháng 7... 
 
      Sóng gió lại nổi lên, anh Trần đi vắng, suốt ngày mình ngồi thừ trên bàn viết... Bỗng nhiên... (đoạn kế tiếp lại bị cháy). 
 
      9 tháng 7... 
 
      Äúng là bà ta muốn kiếm chuyện. Anh Trần lại ở ngoài cá»a hiệu. Mình không thể chịu đựng được nữa nên chạy đại ra ngoài trá»i Ä‘ang mưa to, Cao có chạy theo tìm mình. 
 
      20 tháng 7... 
 
      Bệnh đã khá, nhưng thể xác lẫn tinh thần mình đã kiệt rồi, anh Trần lại không hiểu cho. Chắc vô vá»ng rồi. 
 
      22 tháng 7... 
 
      Gắng gượng lắm mình má»›i viết được vài hàng này, đầu nhức quá, chóng mặt nữa. Mình mệt má»i lắm. Cao có khuyên mình nghỉ ngÆ¡i vì đã quá tiá»u tụy. 
 
      25 tháng 7... 
 
      Không nhớ gì được vì mệt quá. 
 
      26 tháng 7... 
 
      Trung tuần tháng 8 này là sinh nhựt của mình rồi, không biết mình có dự được buổi sinh nhựt này không? Chắc mình sống không tới đâu. Bác sĩ bảo mình yếu quá rồi, chưa chắc sanh được. 
 
      27 tháng 7... 
 
      Trá»i nóng quá, bà ấy bảo em Ä‘á»c chuyện cho nghe bá»™ Phong Thần, không biết bà ấy có ý gì... (Ä‘oạn sau lại cháy mất). 
 
      28 tháng 7... 
 
      Ngất xỉu đến mấy lượt, tá»™i nghiệp anh Cao phải Ä‘i má»i bác sÄ©. Mình bảo ảnh đừng cho anh Trần biết, vì mình biết anh Trần rất báºn. Không nên để anh ấy báºn thêm. 
 
      30 tháng 7... 
 
      Nóng sốt mãi, không biết mình sống được bao lâu nữa, quyển sách này không biết ngày nào bỠdở... 
 
      31 tháng 7... 
 
      Trần và Cao gây nhau dữ dá»™i. Chắc anh Trần không tin những chuyện hoang đưá»ng như thế. 
 
      Mình ngất xỉu lúc xế chiá»u. 
 
      1 tháng 8... 
 
      Mình có những ảo giác kỳ quá... Anh Trần ơi, em van anh, anh đừng xa em nghen anh Trần". 
 
      Sương gấp nhanh quyển sách lại, nàng nhắm nghiá»n mắt không dám Ä‘á»c tiếp nữa. Äá»c quyển sách nhầu nát đó, nàng có cảm tưởng má»™t ngưá»i đàn bà Ä‘au khổ nào đó đứng bên nàng kể lể. Nước mắt Sương đầm đìa trên mi, nàng khóc hồi nào nàng cÅ©ng chẳng hay. 
 
      Sương bá» quyển sách vào há»™c tá»§ trên đầu giưá»ng khóa chặt lại. Nàng lắng tai nghe ngóng. Hình như Trần vẫn chưa vá», chỉ có gió rÃt từng cÆ¡n ngoài cá»a sổ. 
 
 
 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của quykiemtu  
 
		
		
		
		
			
				
 
				
					
						Last edited by khungcodangcap; 05-10-2008 at 06:23 PM .