30-01-2011, 11:09 PM
Bất Diệt Ma Tôn
Tham gia: Jan 2011
Bà i gởi: 2,259
Thá»i gian online: 43 phút 33 giây
Thanks: 138
Thanked 18,725 Times in 1,964 Posts
[Tiên hiệp] Tà Lâm Thiên Hạ - T/g: Daijune - New: Chương 59
Tà Lâm Thiên Hạ
Tác giả: Daijune
Ngưá»i dịch: Lam Giang
Nguồn : Sưu tầm
Lá»i giá»›i thiệu cá»§a tác giả:
Từ xưa đến nay, ngưá»i Ä‘á»i thưá»ng hay có câu: “Tà bất thắng chÃnhâ€, nay thỉnh các vị xem qua sách nà y, để thấy tà cÅ©ng có thể thắng chÃnh.
Y vốn là lừng lẫy thiên hạ thiếu bảo chá»§, lại bởi vì cùng phụ thân bất hòa mà từ đó vá» sau lạc bước giang hồ. Nhiá»u lần trải qua sinh tá», nếm táºn Ä‘au khổ, thấu triệt hiểm ác nóng lạnh cá»§a nhân gian, khinh thưá»ng bá»n danh môn chÃnh phái, ra vẻ đạo mạo nhưng lại giấu dao sau lưng, thế nên y giáºn dữ lánh Ä‘á»i, lại bởi vì thế mà cải biển cả Ä‘á»i…
Lá»i giá»›i thiệu cá»§a ngưá»i dịch:
Lam Giang xin trân trá»ng giá»›i thiệu đến quý độc giả tác phẩm chuyển ngữ đầu tiên cá»§a Lam Giang cho diá»…n đà n: Tà Lâm Thiên Hạ. Äây cÅ©ng là tác phẩm đầu tay cá»§a tác giả trẻ Daijune, truyện được đánh giá 10/10 tại website truyện trá»±c tuyến 17k.com cá»§a Trung Quốc. Sau thà nh công cá»§a tác phẩm nà y, anh đã cho ra Ä‘á»i má»™t và i tác phẩm khác và đá»u được đánh giá cao.
Vá» nhân váºt chÃnh : tÃnh cách căn bản là hướng thiện, nhưng cÅ©ng có má»™t chút cuồng ngạo, bất cần cá»§a tuổi trẻ, rồi dần dần là tà ác…tóc còn xanh nhưng đã phải nếm nhiá»u hương vị cá»§a cuá»™c Ä‘á»i...Liệu hắn có trở lại được vá»›i thiên tÃnh cá»§a mình không?
Vá» tình tiết: truyện được xếp và o thể loại tiên hiệp, nhưng có nhiá»u nét kiếm hiệp hÆ¡n, vẫn có đầy đủ các tình tiết kiếm hiệp: quyết đấu, võ công, so mưu trÃ…và nhất là tình yêu đôi lứa. Nhân váºt chÃnh là ngưá»i chung tình nhất, nhưng cÅ©ng là kẻ đà o hoa nhất!
Cảm xúc khi Ä‘á»c truyện : hà o hùng, bi phẫn, căm tức, nhiệt huyết, thá»a mãn, hả hê, nhu tình, máºt ý…
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
Tà i sản của kedochanh
Chữ ký của kedochanh
Äã có 15 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch cá»§a kedochanh
Danh sách cám ơn quá dà i, bấm và o đây để ẩn/Hiện
ßiYao ,
boy_angel^_^ ,
chuongsay ,
coolzero ,
DatNe ,
hang_thieu_long ,
ian2222 ,
kongcha ,
mindinusa ,
Minh Huệ ,
MyTan ,
phu0601 ,
tomhaly ,
traudien ,
trieuhac
30-01-2011, 11:13 PM
Bất Diệt Ma Tôn
Tham gia: Jan 2011
Bà i gởi: 2,259
Thá»i gian online: 43 phút 33 giây
Thanks: 138
Thanked 18,725 Times in 1,964 Posts
Tà Lâm Thiên Hạ
Tác giả: Daijune
Quyển 1
Chương 1: Cá»u Long khà tá»
Ngưá»i dịch: Lam Giang
Nguồn : Sưu tầm
"Cá»u Long Bảo"(*) là cái tên mà nhiá»u ngưá»i rất mong muốn mình trở thà nh thà nh viên ở đó. Nhưng hôm nay lại có má»™t ngưá»i phải từ đó mà ra Ä‘i.
******
PhÃa bên trong cá»§a biển Nam Hải mịt mù, có má»™t tòa tiểu đảo, trên đảo có má»™t đại trang viên huy hoà ng rá»±c rỡ, hoà nh phi đỠba chữ và ng “Cá»u Long Bảo", tả hữu hai bên cá»a có ba mươi tráng Ä‘inh Ä‘ang đứng. Tinh quang trong mắt bá»n há» bắn ra bốn phÃa, huyệt thái dương há» nhô cao, vừa nhìn liá»n biết ngay là ná»™i gia cao thá»§.
Bá»—ng nhiên có má»™t tiếng kêu thất thanh vang lên: “Võ công nà y cá»§a ngươi là m sao mà có được? Có phải ngươi há»c lén Vạn Tà Thá»±c Kinh không?" Chỉ thấy má»™t trung niên nhân ước chừng trên dưới năm mươi tuổi, Ä‘ang lá»›n giá»ng giáo huấn má»™t thiếu niên độ mưá»i hai mưá»i ba tuổi.
Trung niên nhân nà y thân mặc trưá»ng sam mà u Ä‘en, sắc mặc tái nhợt, lá»™ vẻ gầy yếu, râu dà i bay phất phÆ¡ trong gió, lúc nà y Ä‘ang nổi giáºn đùng đùng.
Mà đối diện y là má»™t thiếu niên áo trắng, trong tay cầm má»™t trưá»ng kiếm dà i chừng ba thước, lúc nà y Ä‘ang cúi đầu, cÅ©ng không thấy rõ lắm khuôn mặt cá»§a hắn, chỉ thấy hắn sợ hãi, thấp giá»ng nói: “Phụ thân! Con chỉ là tò mò, cho nên má»›i...".
“Ngươi xem lá»i nói cá»§a ta như là gió thoảng bên tai, ta không có đứa con như ngươi! Ngươi cút cho ta! Cút!"
“Nhưng mà ...con..." Câu nói nà y là m cho thiếu niên sợ hãi, hắn ngẩng đầu lên, chỉ thấy hắn mi thanh mục tú, khuôn mặt trắng trẻo hồng hà o, chẳng qua lúc nà y Ä‘ang lá»™ vẻ kinh hãi. Bên cạnh hắn có má»™t tá» y(**) thiếu phụ trên dưới ba mươi tuổi, nghe váºy cuống quÃt nói: “Phụ thân! Cá»u đệ chỉ là nhất thá»i ham chÆ¡i, xin ngưá»i đừng..."
“Câm mồm! Chuyện đến nước nà y Ä‘á»u dp là các ngươi là m cho hắn hư há»ng!"
Tá» y thiếu phụ láºt Ä‘áºt ném thanh trưá»ng kiếm trong tay xuống đất, đỡ thiếu niên áo trắng quỳ trên mặt đất, lệ rÆ¡i đầy mặt cầu xin: “Phụ thân! Cá»u đệ còn nhá», không hiểu chuyện, xin ngưá»i tha thứ cho y má»™t lần!" Lá»i còn chưa nói hết, đã thấy thêm má»™t hồng y lão phụ khoảng năm mươi tuổi vá»™i và ng chạy đến, vừa tá»›i đã cất tiếng khóc ròng: “Lão gia! Quân nhi còn nhá», sao lại đến nông ná»—i nà y! Ông cÅ©ng không phải ngưá»i nóng tÃnh như váºy mà !"
Trung niên áo trưá»ng sam Ä‘en ngá»a mặt lên trá»i, thở dà i nói: “Tá» Quân, bà có Ä‘iá»u không biết, hà i tá» nà y lại dám há»c trá»™m Vạn Tà Thá»±c Kinh!â€
“Cái gì? Quân nhi, con cũng là quá không hiểu chuyện a!†Lão phụ kinh ngạc nói.
“Không cần nhiá»u lá»i! Äể hắn thu tháºp hà nh lý, cho phép hắn láºp tức rá»i khá»i Cá»u Long đảo,quyết định váºy Ä‘i! Từ nay vá» sau ngươi không còn là đệ tá» Cá»u Long đảo nữa! Láºp tức cút Ä‘i cho ta!†Trung niên nhân nói xong cÅ©ng không quay đầu lại, hướng hoa viên mà vá»™i vã cất bước, trên khóe mắt y cÅ©ng nhá» và i giá»t nước mắt.
Thiếu niên áo trắng bị dá»a đến ngây ngưá»i. Hồng y lão phụ lúc nà y bi thương nói: “Quân nhi, vì cá»› gì con lại không vâng lá»i cá»§a mẫu thân?â€
Tá» y thiếu phụ tiếp lá»i: “Mẫu thân! Chẳng lẽ đệ đệ cứ như váºy…tháºt sá»± phải ra Ä‘i sao?â€
Lão phụ thở dà i nói: “Tuyết nhi, con cÅ©ng không phải không biết tÃnh tình cá»§a cha con, lá»i y nói ra có khi nà o thay đổi được đâu! Ôi!â€
Thiếu niên lúc nà y ngược lại bình tÄ©nh vô cùng, hắn biết lần nà y gây ra há»a lá»›n rồi, bởi vì hắn cho tá»›i bây giá» còn chưa có nhìn thấy phụ thân phát há»a như váºy. HÆ¡n nữa hắn cÅ©ng rõ rà ng lá»i phụ thân nói ra thì ai cÅ©ng không thay đổi được. Äá»™t nhiên trong sát na đó hắn bá»—ng trở nên trưởng thà nh hÆ¡n. Hắn cưá»i khổ má»™t cái, nói: “Mẹ! Tá»· tá»·! Má»i ngưá»i đừng khóc, con vốn cÅ©ng muốn ra ngoà i má»™t chuyến, má»i ngưá»i cố gắng bảo trá»ng!†Nói xong nâng mẫu thân và tá»· tá»· dáºy.
Mẫu thân thống khổ nói: “Hà i tá»! Con trước hãy ra bên ngoà i trốn má»™t thá»i gian, chá» phụ thân hết giáºn, chúng ta lại đưa con trở vá»â€ Còn chưa dứt lá»i, nước mắt bà đã không kiá»m được chảy thà nh dòng.
Tá» y thiếu phụ cÅ©ng khóc không thà nh tiếng nói: “Cá»u đệ! Äệ đừng lo lắng, qua má»™t thá»i gian nhất định đón đệ trở vá».†Kỳ thá»±c nà ng rất rõ rà ng, Ä‘iá»u nà y là không có khả năng, bởi vì nà ng biết đệ đệ lần nà y trái vá»›i bảo quy, hÆ¡n nữa lại đụng chạm tá»›i Ä‘iá»u úy kỵ lá»›n cá»§a phụ thân.
Äến lúc nà y cÅ©ng xin được nói rõ, trưá»ng sam trung niên kia chÃnh là “Cá»u Tinh Long Vương†Lãnh Thiên Lam. Năm đó lão cùng “Vạn Tà Thá»±c Quân†đại chiến má»™t tráºn, tuy rằng cuối cùng lão thắng hiểm má»™t chiêu, nhưng cÅ©ng bị trá»ng thương, trải qua hai mươi năm má»›i khá»i hẳn. Lão thiên tÃnh kỳ ngạo,cho rằng lần nà y mình thắng dá»…, cho nên lưu lại mạng sống cho “Vạn Tà Thá»±c Quânâ€, còn “Vạn Tà Thá»±c Kinh†thì lão mang vá» trong bảo, cất giấu trong máºt thất, nhưng không thèm tu luyện, lại nghiêm lệnh cho đệ tá» trong bảo, kẻ nà o dám há»c trá»™m sẽ giết chết không tha. Hiện tại đứa con trai duy nhất lại là m trái vá»›i quy tắc, Ä‘iá»u nà y là m cho lão dù mặt dà y nhưng cÅ©ng không biết trốn ở đâu. Nhưng phải giết chÃnh đứa con cá»§a mình thì vô luáºn thế nà o lão cÅ©ng không là m được, vì thế đà nh phải Ä‘em con trục xuất ra khá»i Cá»u Long đảo.
Hà nh trang đã chuẩn bị xong xuôi, Lãnh Quân bị đưa lên thuyá»n rá»i khá»i đảo. Trong giây phút chia tay lưu luyến, hắn nhìn kỹ thân nhân cùng trang viên thân thuá»™c cá»§a mình má»™t lần cuối, trong lòng trầm mặc nhá»§ thầm: “Từ nay vá» sau, Lãnh Quân đã chết, tên cá»§a ta gá»i là Vô Danh, ta thá» vÄ©nh viá»…n không quay trở lại!â€
Thuyá»n lá»›n khởi hà nh, chở má»™t thiếu niên ly khai…
[I]Chú thÃch:
(*)Bảo: thôn; trấn; thôn xóm; xóm; bảo (những thà nh trấn hoặc thôn là ng có tưá»ng đất bao quanh - thưá»ng dùng trong địa danh)
(**)Tá» y : áo tÃm
Tà i sản của kedochanh
Äã có 17 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch cá»§a kedochanh
Danh sách cám ơn quá dà i, bấm và o đây để ẩn/Hiện
boy_angel^_^ ,
chuongsay ,
coolzero ,
DatNe ,
hang_thieu_long ,
ian2222 ,
kakacool ,
kenghi ,
kongcha ,
mindinusa ,
Minh Huệ ,
mryeknom ,
MyTan ,
o0zero90o ,
phu0601 ,
tomhaly ,
traudien
30-01-2011, 11:15 PM
Bất Diệt Ma Tôn
Tham gia: Jan 2011
Bà i gởi: 2,259
Thá»i gian online: 43 phút 33 giây
Thanks: 138
Thanked 18,725 Times in 1,964 Posts
Tà Lâm Thiên Hạ
Tác giả: Daijune
Quyển 1
Chương 2: Lạc phách giang hồ
Ngưá»i dịch: Lam Giang
Nguồn : Sưu tầm
Vô Danh mang ná»—i mất mác trong lòng mà đà nh ly khai gia viên mình sinh sống hÆ¡n mưá»i năm. Hắn từ nhá» luôn được che chở, chưa từng má»™t thân má»™t mình ra khá»i cá»a nhà , hiện tại lại phải lẻ loi đơn độc hà nh tẩu giang hồ. Äá»§ biết gian nan đến dưá»ng nà o, bất đắc dÄ© đến dưá»ng nà o.
Sau khi rá»i thuyá»n, hắn không biết nên Ä‘i vỠđâu, cÅ©ng không biết nên là m gì,nhưng trong lòng lại trà n ngáºp má»™t cá»— oán khà bất phục, nghÄ© thầm:"Ta nhất định phải dương danh láºp vạn, khiến cho Cá»u Long Bảo phải nhìn nháºn ta vá»›i cặp mắt khác xưa".
Thá»i Ä‘iểm ly khai, mẫu thân cùng các tá»· tá»· sợ hắn sau nà y chịu khổ, nên đã Ä‘em toà n bá»™ châu báu trân quý dà nh dụm nhiá»u năm cá»§a mình cho hắn là m lá»™ phÃ. Gom tất cả lại thà nh má»™t cái bao rất nặng, bên trong Ä‘á»u là và ng bạc châu bảo, trang sức các loại, trong đó tháºm chà có và i món bảo bối vô giá, nhưng vì Vô Danh tuổi còn nhá» nên cÅ©ng không biết Ä‘iá»u nà y.
Hắn vác trên lưng má»™t cái bao lá»›n, bên hông lá»™ ra bảo kiếm mà mẫu thân lúc gần Ä‘i đã đưa cho hắn-đây chÃnh là cá»§a hồi môn năm đó cá»§a mẫu thân hắn, cÅ©ng là binh khi thà nh danh cá»§a ngoại tổ phụ "Äá»™ng Äình lão nhân"-"Ngư Long kiếm". Trên chuôi kiếm khảm ba viên trân châu cá»±c lá»›n, dưới ánh mặt trá»i rạng rỡ chói chang, mà vá» kiếm toà n thân má»™t mà u Ä‘en, mặt trên Ä‘iêu khắc hai đầu rồng giương nanh múa vuốt Ä‘ang đùa giỡn má»™t viên bảo châu ở giữa.
Hắn trên ngưá»i mặc y phục do mẫu thân đưa cho, má»™t thân nguyệt bạch trưá»ng sam(*), mặt trên thêu đồ án hình sÆ¡n thá»§y. Tóc có phần há»—n độn, trên mặt mang vẻ ưu thương nhà n nhạt, tá»± do tá»± tại Ä‘i lại trên đưá»ng lá»›n phồn hoa. Hắn má»™t đưá»ng dá»c theo ven biển, không phân biệt mà đi tá»›i. Äói bụng thì dừng lại ở tiểu quán trên đưá»ng mà ăn, ăn xong lại tiếp tục tiêu sái mà hà nh tẩu. Bởi vì hắn không biết câu : “Tà i váºt không thể lá»™ ra ngoà iâ€, lại thêm trên bảo kiếm trân châu chói mắt,khó tránh khá»i bị mấy tên tiểu tặc dòm ngó. Nhưng bằng và o võ công cá»§a hắn, dá»c đưá»ng vẫn được bình yên vô sá»±.
Cũng không biết đi được bao nhiêu ngà y rồi, già y của Vô Danh đã thủng, quần áo loang lổ vết bẩn, tóc cà ng thêm lộn xộn, ánh mắt mơ hồ, hắn đã đi tới đô thà nh phồn hoa Dương Châu.
Dương Châu, từ xưa đến nay vốn là nÆ¡i mà văn nhân tao khách lưu luyến đến quên đưá»ng vá», cảnh quan thiên nhiên ưu mỹ, phong cảnh tú lệ. Ngay cả Äại ÄÆ°á»ng thi nhân Bạch Cư Dị cÅ©ng đỠtặng bà i thÆ¡ mà ngưá»i Giang Nam Ä‘á»u thÃch: “Ức Giang Namâ€(**):
******
Giang Nam hảo,
phong cảnh cựu tằng am
Nháºt xuất giang hoa hồng thịnh há»a,
Xuân lai, giang thủy lục như lam,
Năng bất ức Giang Nam?
******
Vô Danh tiêu sái Ä‘i dá»c theo đưá»ng lá»›n cá»§a đô thà nh Dương Châu, trên đưá»ng hà nh tẩu, tâm thần hắn bị ná»—i bi thương giằng xé, căn bản không có lòng dạ nà o thưởng thức phong cảnh mỹ lệ ven đưá»ng. Lúc nà y tiến và o trong thà nh Dương Châu, hắn nghe được âm thanh ngưá»i qua đưá»ng ồn à o huyên náo, rốt cục phục hồi tinh thần lại, bắt đầu đánh giá chung quanh.
Hắn phát giác ánh mắt ngưá»i Ä‘i đưá»ng nhìn hắn tá»±a như nhìn thấy má»™t con quái váºt, không khá»i mê hoặc, liá»n tìm nÆ¡i để soi gương. Hắn không khá»i cưá»i khanh khách má»™t tiếng, tại sao chÃnh mình lại biến thà nh bá»™ dạng như bây giá»? Má»™t thân quần áo cÅ© nát, trông không khác gì má»™t tiểu khất cái(***). Hắn bất đắc dÄ© nhìn ngó xung quanh, muốn tìm má»™t khách Ä‘iếm, trước tiên tắm rá»a má»™t cái.
Äi được má»™t Ä‘oạn đưá»ng, cuối cùng nhìn thấy má»™t tòa tá»u lâu, trên bảng đỠlà “Thiên hạ khách Ä‘iếmâ€. Hắn liá»n gia tăng cước bá»™ tiến và o bên trong. Äá»™t nhiên má»™t Ä‘iếm tiểu nhị mặc áo trắng chặn hắn lại, quát lá»›n: “Cút! Tên khất cái thối tha! NÆ¡i nà y không phải địa phương ngươi tá»›i được!â€
Vô Danh lạnh lùng trừng mắt nhìn tiểu nhị má»™t cái, tiếp tục tiến và o bên trong.tiểu nhị sợ ngây ngưá»i, bởi vì ánh mắt kia cá»±c kỳ sắc bén.
Äây là lần đầu tiên Vô Danh và o tá»u lâu, trước kia chỉ có nghe tá»· tá»· và tá»· phu giảng giải qua mà thôi. Hiện tại má»›i rốt cục tá»± mình trải nghiệm. Nhìn thấy lầu dưới đã ngồi đầy ngưá»i,Vô Danh Ä‘i lên lầu trên. Các thá»±c khách thấy má»™t tên khất cái đầu tóc há»—n độn, quần áo cÅ© nát thế nhưng lại dám Ä‘i và o trong tá»u lâu, cÅ©ng Ä‘á»u cảm thấy kỳ quái mà liếc nhìn hắn.
Lầu trên cÅ©ng ngồi gần kÃn ngưá»i, chỉ có ở bên cạnh cá»a sổ có má»™t cái bà n trống, khách nhân má»›i vừa Ä‘i, tiểu nhị còn chưa kịp tá»›i dá»n dẹp. Trên bà n chén bát há»—n độn.Vô Danh Ä‘i tá»›i, đăt mông ngồi xuống. má»™t tiểu nhị cháºm chạp bước đến, không kiên nhẫn nói: “Khách quan,muốn ăn món gì?â€
Vô Danh nghÄ© nghÄ© chÃnh mình cÅ©ng không biết nên ăn món nà o, không khá»i đỠmặt lên, rốt cục mạnh miệng nói: “Äem những món ngon nhất cá»§a ngươi tá»›i đây, quan trá»ng là ...má»™t Ãt rượu nữaâ€
Tiểu nhị cháºm rãi lau bà n, nhá» giá»ng nói thầm: “Món ngon nhất má»™t tên khất cái như ngươi ăn nổi không?â€
Vô Danh vừa nghe, không khá»i giáºn dữ, hắn chưa từng chịu khinh khi đến mức độ nà y, “rầm†má»™t tiếng liá»n rút bảo kiếm trên hông ra đặt ở trên bà n. Tiểu nhị vừa thấy viên trân châu to lá»›n trên bảo kiếm, trong mắt liá»n bắn ra tham lam quang mang, lá»›n tiếng nói: “Khách quan chá» chút, rượu và thức ăn láºp tức đưa tá»›i!â€
Mặt khác thá»±c khách từ lúc hắn Ä‘i lên liá»n cảm giác phi thưá»ng kỳ quái, nhìn hắn cùng tên khất cái bá»™ dạng không khác nhau là mấy, nhưng như thế nà o bên ngưá»i lại mang theo má»™t thanh bảo kiếm quý báu? Tất cả má»i ngưá»i dừng ăn,kinh dị nhìn hắn.
[I]Chú thÃch:
(*)Nguyệt bạch trưá»ng sam: áo dà i thêu hình mặt trăng
(**)Bà i thơ Ức Giang Nam(Nhớ cảnh Giang Nam)
Dịch nghĩa:
Giang Nam đẹp,
Phong cảnh cũ từng ham.
Trá»i má»c, hoa sông hồng quá lá»a,
Xuân vá», dòng nước biết như chà m,
Ai chẳng nhớ Giang Nam?
(***)Tiểu khất cái: tiểu ăn mà y
Tà i sản của kedochanh
Äã có 10 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch cá»§a kedochanh
30-01-2011, 11:16 PM
Bất Diệt Ma Tôn
Tham gia: Jan 2011
Bà i gởi: 2,259
Thá»i gian online: 43 phút 33 giây
Thanks: 138
Thanked 18,725 Times in 1,964 Posts
Tà Lâm Thiên Hạ
Tác giả: Daijune
Quyển 1
Chương 3: Tá»u lâu hà o khách
Ngưá»i dịch: Lam Giang
Nguồn : Sưu tầm
Vô Danh đợi má»™t lúc, thấy rượu và thức ăn còn chưa có đưa tá»›i, mà ánh mắt má»i ngưá»i Ä‘á»u nhìn mình chằm chằm, vá»™i quay đầu nhìn ra ngoà i cá»a sổ. Chỉ thấy ngưá»i đến ngưá»i Ä‘i như nêm, ngá»±a xe như nước, cảnh tượng tháºt phồn hoa náo nhiệt!
Äá»™t nhiên thấy má»™t thiếu niên tuổi xấp xỉ bằng mình Ä‘ang cầm lấy góc áo má»™t vị phu nhân kéo tá»›i má»™t cá»a hà ng bán bánh kẹo. Phu nhân không muốn Ä‘i, thiếu niên vẻ mặt liá»n như van nà i. Vị phu nhân thấy váºy, liá»n nhẹ nhà ng vá»— vá»— lên đầu thiếu niên mà nói: “Con đó nha,hà i tá» nà y tháºt là ...ÄÆ°á»£c rồi được rồi! Chúng ta Ä‘i nà o!â€
Vô Danh vừa thấy, không khá»i liên tưởng tá»›i bản thân mình.
Hắn ở nhà là m sao lại không phải là nhất bảo kia chứ!
******
Vô Danh có tám vị tá»· tá»·, mà bản thân hắn là quý tá» mà "Cá»u Tinh Long Vương" tuổi già má»›i có được, nên lại cà ng được nâng niu như hòn ngá»c quý trên tay, trân trá»ng cá»±c kỳ. Ngưá»i trong nhà ai lại không nhưá»ng nhịn hắn ba phần. Vì thế cÅ©ng dung dưỡng hắn thà nh tÃnh cách không sợ trá»i không sợ đất, việc ngưá»i khác không cho là m thì hắn lại cà ng muốn là m. Mẫu thân má»—i ngà y Ä‘á»u là m món ăn hắn thÃch nhất là thịt kho tà u, cá chép, sưá»n heo chiên mỡ, chân giò hầm...chá» hắn chÆ¡i đùa từ bên ngoà i trở vá». Mà phụ thân, các tá»· tá»· cùng tá»· phu Ä‘á»u Ä‘em hết tuyệt há»c đắc ý nhất táºn tâm truyá»n thụ. Tuy rằng hắn hiện tại má»›i mưá»i hai tuổi mưá»i ba tuổi, nhưng đã giống như là cao thá»§ thuá»™c hà ng nhất lưu trong võ lâm.
Ngà y đó hắn khi vừa qua sinh nháºt mưá»i hai tuổi không lâu, phụ thân tiến hà nh khảo thà võ công cá»§a hắn, nên để cho hắn cùng lục tá»· Lãnh Như Tuyết tỉ thÃ. Lãnh Như Tuyết sá» chiêu "Tuyết hoa lục xuất", trưá»ng kiếm phân thà nh sáu hướng mà phóng tá»›i hắn, ngưá»i bên ngoà i nhìn khó mà phân biệt được kiếm chiêu tháºt sá»± nằm ở đâu trong đó. Hắn không kịp suy nghÄ© nhiá»u, báºt ngưá»i xuất chiêu "Tà lâm thiên hạ" đánh trả, mắt thấy Lãnh Như Tuyết sẽ không né tránh được. Äá»™t nhiên Lãnh Thiên Lam má»™t chưởng chấn trưá»ng kiếm cá»§a hắn văng lên trá»i, hÆ¡n nữa nổi giáºn đùng đùng quát: “Chiêu nà y ngươi há»c được cá»§a ai? Ngươi không phải là há»c trá»™m Vạn Tà Thá»±c Kinh chứ?â€
Còn nhá»› thá»i Ä‘iểm năm đó Lãnh Thiên Lam cùng “Vạn Tà Thá»±c Quân†luáºn võ chÃnh là đã từng gặp phải chiêu nà y. HÆ¡n nữa trà nhá»› lão sâu xa, lại khắc sâu căm thù đến táºn xương tá»§y...
******
Äang lúc Vô Danh nghÄ© đến nháºp thần thì tiểu nhị đã mang thức ăn cùng đồ uống Ä‘i lên, mặt mà y há»›n hở nói: “Äây là món cá chưng nổi tiếng cá»§a tiểu Ä‘iếm,còn đây là món....đây là món..vân vân..â€
Vô Danh ngây ra má»™t lúc, nói: “Ngươi xuống Ä‘i! Có việc ta sẽ gá»i ngươi!â€
Hắn gắp má»™t khối thịt bò lên, nếm thá» má»™t miếng, nghÄ© thầm: “Vẫn là không bằng mẹ là m a!â€
Hắn cầm lấy bình rượu đổ và o trong miệng, trong lòng rất là buồn khổ. Rượu có thể khiến ngưá»i quên sầu. Tà o Tháo từng nói : “Dùng cái gì để giải sầu? Chỉ có Äá»— Khang(*)!â€.Nhưng mà thá»i Ä‘iểm con ngưá»i tháºt sá»± muốn quên sầu, thì lại không nên uống rượu, bởi vì khi đó rượu sẽ biến đổi mùi vị-trở thà nh niá»m Ä‘au khổ. HÆ¡n nữa ngay cả khi say rồi, thì lúc tỉnh lại sẽ cà ng sầu khổ thêm mà thôi.
Vô Danh yên lặng uống rượu, đột nhiên có má»™t trung niên nhân ước chừng bốn mươi tuổi Ä‘i tá»›i bên cạnh hắn, ngồi xuống nói: “Hiện tại nÆ¡i nà y đã muốn đầy chá»—, không biết thiếu hiệp có không ngại để tại hạ ngồi bên cạnh ngưá»i?â€
Vô Danh nhìn nhìn hắn, chỉ thấy ngưá»i nà y vóc dáng to béo, gương mặt tròn trịa tươi cưá»i, mặc má»™t bá»™ trưá»ng bà o mà u xanh rá»™ng thùng thình, bên hông Ä‘eo má»™t cái tẩu thuốc mà u Ä‘en như má»±c, giống như là đúc từ má»™t khối sắt mà ra. Vô Danh mỉm cưá»i má»™t cái, nói: “Xin cứ tá»± nhiên!â€|
Trung niên nhân tươi cưá»i nói: “Tại hạ là Long Uy tiêu cục phó tổng tiêu đầu Ngô Nhất Äấu,vốn được bằng hữu giang hồ nể mặt, tặng má»™t cái danh xưng là Thiên Nam Nhất Äấu .Không biết thiếu hiệp tôn tÃnh đại danh là gì, đến từ phương nà o? Muốn Ä‘i đến đâu?â€
Nếu là ngưá»i trong giang hồ, có lẽ không ai không từng nghe qua “Thiên Nam Nhất Äấu†danh chấn Giang Nam. Mà “Long Uy tiêu cục†chÃnh là Giang Nam đệ nhất tiêu cục, đã qua trăm năm lịch sá», chưa từng thất bại lần áp tiêu nà o. ÄÆ°Æ¡ng nhiệm tổng tiêu đầu là “Thần Châu nhất kiếm†Long Phương lại cà ng khó lưá»ng. Hắn vốn là Võ Äang tục gia đệ nhất cao thá»§, má»™t bá»™ “Lưỡng nghi kiếm pháp†thấm nhuần chân lý đạo gia, từng đả bại vô số võ lâm hà o khách. Cho nên nếu muốn nhá» ngưá»i áp tiêu thì Long Uy tiêu cục có thể xem như là má»™t lá»±a chá»n tốt.
Vô Danh vừa nghe, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Ngô Nhất Äấu má»™t chút, hồi đáp: “Tại hạ Vô Danh, không tên không há», lưu lạc thiên nhai, bốn biển là nhà , cÅ©ng không có má»™t nÆ¡i nà o cố định.â€
Ngô Nhất Äấu thấy khi y vừa nêu tên mình ra thì những ngưá»i ngồi sau lưng Ä‘á»u lá»™ ra vẻ kinh ngạc, Ä‘á»u âm thầm nhếch ngón tay cái lên tỠý kÃnh nể, mà Vô Danh nghe xong tên cá»§a y lại thá» Æ¡, liá»n nghi hoặc thiếu niên nà y chắc là má»›i ra giang hồ, hoặc có lẽ là ngưá»i đã Ä‘i đây Ä‘i đó rất nhiá»u nên má»›i trầm ổn như thế. Nhưng nhìn hắn má»™t thân quân áo rách nát lá»— chá»—, nhìn thế nà o cÅ©ng không ra được thân pháºn cá»§a hắn. Lại nghe Vô Danh nói hắn không tên không há», liá»n cà ng thấy kỳ quái hÆ¡n, trong mắt y lá»™ ra má»™t tia kinh ngạc, vá»™i và ng nói : “A! Thiếu hiệp nếu không chê, có thể đến bỉ cục du ngoạn má»™t chuyến, để bỉ nhân biểu thị chút tấm lòng hiếu khách!†Nói xong dư quang trong mắt liá»n liếc qua thanh bảo kiếm nạm bảo thạch.
Vô Danh vừa nghe, không khá»i thầm nghÄ© : “Ngưá»i trong giang hồ thì ra lại hiếu khách thiện lương như váºy, váºy mà các tá»· phu lại nói bá»n há» nham hiểm, thâm độc xảo trá!â€, vì thế vá»™i và ng đáp: “Là m sao dám quấy rầy phó tổng tiêu đầu chứ?â€
Ngô Nhất Äấu vừa nghe, láºp tức nói: “Có gì mà quấy rầy đâu? Ngưá»i trong giang hồ vốn là không câu nệ tiểu tiết, có câu : Tứ hải giai huynh đệ, chúng ta liá»n quyết định như váºy Ä‘i, ăn xong láºp tức lên đưá»ng vá» tiêu cục! Bữa ăn nà y để ta là m chá»§!†Nói xong, quát lá»›n: “Tiểu nhị ca, mau dá»n lên thức ăn ngon nhất cho ta, lại Ä‘em thêm năm cân rượu NgÅ© lương dịch lên đây! Mau là m nhanh!â€.
Vô Danh vừa nghe, cÅ©ng không giả vá» khách sáo, đà nh phải ngồi ăn cùng Ngô Nhất Äấu.
[I]Chú thÃch:
(*)Äá»— Khang:tên má»™t loại rượu
Tà i sản của kedochanh
Äã có 9 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch cá»§a kedochanh
30-01-2011, 11:17 PM
Bất Diệt Ma Tôn
Tham gia: Jan 2011
Bà i gởi: 2,259
Thá»i gian online: 43 phút 33 giây
Thanks: 138
Thanked 18,725 Times in 1,964 Posts
Tà Lâm Thiên Hạ
Tác giả: Daijune
Quyển 1
Chương 4: Tiểu thà ngưu đao
Ngưá»i dịch: Lam Giang
Nguồn : Sưu tầm
Vô Danh ngồi cùng Ngô Nhất Äấu ăn uống vui vẻ, hai ngưá»i ngươi Ä‘i ta tá»›i, đã muốn uống gần mưá»i cân rượu, nhưng vẫn còn chưa thôi. Vô Danh khi còn ở nhà vốn không bị cấm uống rượu, hÆ¡n nữa tá»u lượng cá»§a hắn còn rất không tồi, khiến cho phụ thân Lãnh Thiên Lam vì thế mà hãnh diện.
Äá»™t nhiên trên thang lầu có tiếng bước chân, rồi có ba gã hắc y lão nhân diện mạo xấu xÃ, khuôn mặt dữ tợn Ä‘i lên. Cả ba cÆ¡ hồ bá» ngoà i giống nhau,chỉ phân biệt bằng ba mà u áo Ä‘á», xanh, tÃm.
Tiểu nhị vừa thấy ba ngưá»i Ä‘i lên, bất đắc dÄ© chạy tá»›i nói: “Khách quan, trên lầu đã muốn đầy khách, thỉnh má»i ba vị xuống dưới lầu…â€
Còn chưa nói dứt lá»i, lão nhân áo đỠđã vung tay tát má»™t cái, khiến cho tiểu nhị bay vá» hướng Ngô Nhất Äấu.
Vốn khi ba ngưá»i nà y lên lầu thì Ngô Nhất Äấu đã biết hôm nay mình gặp phải tai ương, bởi vì y nháºn ra ba tên nà y chÃnh là kẻ ở Äá»™ng Äình hồ hoà nh hà nh ngang ngược: “Äá»™ng Äình tam sá»uâ€(*) Trương Nhân, Trương NghÄ©a, Trương Lá»… ba huynh đệ. Có Ä‘iá»u không nghÄ© tá»›i hôm nay mình không may lại gặp phải chúng.
Gá»i là “Äá»™ng Äình tam sá»u†bởi vì chúng ở vùng hồ Äá»™ng Äình cướp bóc giết chóc, không chuyện ác nà o là không là m, duy có Ä‘iá»u là cả ba luyện được kỳ công, má»™t tấm thân cứng rắn như tinh cương, khiến Ä‘ao kiếm bình thưá»ng không thể tổn thương được ná»a phân. HÆ¡n nữa bá»n chúng Ä‘á»u giảo hoạt dị thưá»ng, đến mức quan gia cÅ©ng phải bá» mặc. Từng có má»™t vị đại hiệp là “Tiêu dao thư sinh†Lý Má»™ng Cưồng muốn tìm bá»n chúng, vì dân trừ hại, sau đó cả ba đã biến mất vô ảnh vô tung, không nghÄ© đến hôm nay lại tái xuất hiện ở Dưong Châu.
Ngô Nhất Äấu nhìn tiểu nhị Ä‘ang bay vá» phÃa mình, cuống quÃt váºn khởi cây “Thiết bản kiá»u†lên, song thá»§ vá»— lên lưng tiểu nhị, nhưng y cÅ©ng bị chấn lui lại và i bước má»›i đứng vững được.
“Äá»™ng Äình tam sá»u†lão đại Trương Nhân trợn mắt nhìn Ngô Nhất Äấu nói: “Bằng hữu hảo thân thá»§!â€
Ngô Nhất Äấu bắt đắc dÄ© cưá»i khổ nói: “Tiểu đệ Ngô Nhất Äấu, còn gá»i là Thiên Nam Nhất Äấu, là phó tổng tiêu đầu đương nhiệm cá»§a Long Uy tiêu cục, không biết ba vị bằng hữu có gì chỉ bảo?†Ngô Nhất Äấu thầm nghÄ© hôm nay khó có thể có việc tốt, cho nên liá»n nói ra danh hiệu “Long Uy tiêu cục†nhằm trấn áp “Äá»™ng Äình tam sá»uâ€.
Trưong Nhân vừa nghe Ngô Nhất Äấu báo danh hà o, liá»n ha ha cưá»i, nói: “Ta còn nghÄ© là ai có bản sá»± lá»›n như váºy, nguyên lai là Thiên Nam Nhất Äấu, cá»u ngưỡng cá»u ngưỡng! Còn huynh đệ bá»n ta là tam đại nhân nghÄ©a Äá»™ng Äình tam anh!â€
Ngô Nhất Äấu vừa nghe, liá»n giả vá» kinh ngạc, đáp: “Cá»u ngưỡng cá»u ngưỡng! Mau lại đây để cùng tiểu đệ uống và i chén!â€
Trương Nhân Ä‘i vá» phÃa Ngô Nhất Äấu, nét mặt y cà ng lúc cà ng dữ tợn, vươn đôi tay khô gầy hướng Ngô Nhất Äấu, miệng nói: “Äa tạ! Äa tạ!â€
Ngô Nhất Äấu vừa thấy Trương Nhân Ä‘i tá»›i, liá»n âm thầm táºp trung tinh thần đỠphòng. Lúc nà y thấy hai tay Trương Nhân vươn đến, đà nh bất đác dÄ© đưa đôi tay to béo cá»§a mình ra nghênh đón.
Trương Nhân má»™t phen cầm lấy tay phải Ngô Nhất Äấu, âm thầm ra sức nắm chặt. Má»›i đầu Ngô Nhất Äấu sắc mặt vẫn là bình thưá»ng, nhưng chỉ chốc lát đã thấy hắn thần tình đỠbừng, mồ hôi ra như mưa, mắt thấy sẽ không duy trì được bao lâu nữa.
Äang lúc khẩn yếu quan đầu, đột nhiên vang lên má»™t tiếng cưá»i trong trẻo: “Äúng là “Äạp phá thiết hà i vô mịch xá»,đắc lai toà n bất phà công phu(**)!â€, Äá»™ng Äình tam sá»u,hôm nay ta xem các ngươi trốn chá»— nà o?!†Tiếp theo chỉ thấy bóng ngưá»i chợt lóe ,má»™t vị thư sinh anh tuấn khoảng hai muÆ¡i lăm,hai mươi sáu tuổi tiến đến bên cạnh Ngô Nhất Äấu, biểu tình trên mặt ngạo mạn,trên tay Ä‘ang phe phẩy má»™t cái chiết phiến (***) mà u trắng.
Trương Nhân cả kinh, lòng thầm nói: “Thân pháp tháºt nhanh!â€, láºp tức buông tay Ngô Nhất Äấu ra, lui vá» sau má»™t bước, chắp tay nói: “Không biết bằng hữu tôn tÃnh đại danh là gì? Thứ lá»—i huynh đệ ta mạo phạm!â€
Ngô Nhất Äấu vừa thấy thư sinh trẻ tuổi, thần tình trên mặt láºp tức giãn ra, láºp tức hướng công tỠáo trắng đó nói: “Bạch thiếu trang chá»§, bá»n chúng là Äá»™ng Äình tam sá»u! Thỉnh thiếu trang chá»§ vì dân trừ hại!†Dứt lá»i liá»n rút cái tẩu thuốc bằng sắt ở bên hông ra, lại hướng “Äá»™ng Äình tam sá»u†kiêu ngạo mà nói: “Äây là thiếu trang chá»§ cá»§a Bạch Vân thế gia Bạch Như Vân, ngưá»i giang hồ xưng là Vô tình công tá», là má»™t trong Võ lâm tứ công tá»!â€
Lại thấy nhân ảnh chợt lóe, bên cạnh bạch y công tá» bá»—ng xuất hiện má»™t vị hồng y lão giả, trên gương mặt lão gồ lên cái mÅ©i ưng, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm "Äá»™ng Äình tam sá»u".
Trương Nhân vừa nghe Ngô Nhất Äấu giá»›i thiệu, trong lòng kêu to không ổn, nhưng thấy đối phương cÅ©ng chỉ có ba ngưá»i, liá»n trấn định lại tâm tình, cưá»i lạnh nói: "Ta còn nghÄ© Võ lâm tứ công tá» là nhân váºt ba đầu sáu tay nà o, nguyên lai chẳng qua là má»™t tiểu tá» chưa dứt sữa!".
Bạch Như Vân vừa nghe, giáºn dữ nói: “Lá»›n máºt!†Nói xong vung cây quạt lên,xuất chiêu “Vụ triển vân khai†hướng trên ngá»±c Trưong Nhân mà đánh.
Trưong Nhân vừa thấy chiết phiến đang hướng tới mình, cũng không thèm tránh, hai tay vẽ thà nh một vòng tròn đánh thẳng lên mặt Bạch Như Vân.
Bạch Như Vân thấy đối phưong không thèm để ý tá»›i thế công cá»§a mình, khóe miệng nở nụ cưá»i khinh miệt, cÅ©ng không biến chiêu, chỉ cúi thấp đầu xuống tránh được hai tay Trương Nhân. Chỉ thấy y phục trước ngá»±c Trưong Nhân bị thá»§ng má»™t lá»— to bằng bà n tay, nhưng bên trong da thịt không thương tổn gì. Lão giả mÅ©i ưng vừa thấy, liá»n lá»›n tiến cảnh báo: “Thiếu trang chá»§ cẩn tháºn! Tam sá»u đã luyện kỳ công, binh khà bình thưá»ng không thể là m chúng tổn thương được!†Nói xong cÅ©ng khai triển thân thá»§ hướng Trưong Nhân đánh tá»›i.
Trương NghÄ©a vừa thấy liá»n báºt ngưá»i hướng lão giả mÅ©i ưng nghênh đón, hai ngưá»i đấu cùng má»™t chá»—. Ngô Nhất Äấu cÅ©ng cùng Trương Lá»… song đấu.
Chỉ thấy bá»n há» xoay lại thà nh má»™t khối, trên tá»u lâu nhất thá»i hoảng loạn, thá»±c khách sá»›m đã sợ xanh mặt. Chỉ có Vô Danh là còn ngồi má»™t mình tá»± châm tá»± uống.
Tiểu nhị lúc bá»n há» vừa má»›i bắt đầu đánh nhau liá»n cồm cồm bò dáºy, lấy tay che cái mặt sưng đỠcá»§a mình, hiện tại thấy cả sáu ngưá»i cà ng đánh cà ng hăng, đã phá há»ng hết và i cái bà n, y liá»n lẳng lặng chuồn Ä‘i.
Bá»—ng nhiên có má»™t cái ghế bị Trưong Nhân má»™t chưởng đánh văng bay nhanh như tia chá»›p vá» hướng tiểu nhị. Thế tá»›i rất mạnh, má»™t khi bị văng trúng, tiểu nhị không chết tất cÅ©ng bị thương. Äang lúc nguy cÆ¡ quan đầu, Vô Danh nhẹ nhà ng giương tay lên, chỉ thấy cái ghế kia bị văng ngược lại phưong hướng ban đầu, thế tá»›i lại cà ng thêm mạnh, "oanh" má»™t tiếng, cái ghế bị đâm nát trước ngá»±c Trưong Nhân, mà Trưong Nhân cÅ©ng bị chấn cho lùi vá» sau và i bước.
Trưong Nhân gương mặt đỠbừng, nghi hoặc nhìn vá» phÃa tiểu nhị và Vô Danh.
Chú thÃch:
(*) Sá»u:chữ “sá»u†ở đây không phải là “trâuâ€,mà có nghÄ©a là xấu xÃ,đáng khinh
(**) “Äạp phá thiết hà i vô mịch xá»,đắc lai toà n bất phà công phuâ€
Dịch nghĩa:
“Äi mòn gót già y tìm chẳng thấy,đến khi thấy được chẳng tốn công.â€
(***)Chiết phiến:cây quạt giấy
Tà i sản của kedochanh
Äã có 9 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch cá»§a kedochanh