Lâm Thiên trong một lần tình cờ ngẫu nhiên được một chiếc nhẫn thần bí “Tinh Giới”. Bên trong “Tinh Giới” chứa hơn mười vạn văn minh thế giới gồm rất nhiều như: Võ Hiệp Văn Minh, Ma Huyễn Văn Minh, Tu Chân Văn Minh, Tinh Tạp Văn Minh, Linh Hồn Văn Minh…
Vô tận văn minh, vô tận năng lực đã biến Lâm Thiên từ một phàm nhân từng bước từng bước tiến tới đỉnh phong.
Mình mới tập dịch, có gì mọi người bỏ qua, mấy mod, mấy ad thông cảm, đây là bài đầu của mình ^^!
Mình sẽ post lại từ chương 90, mấy chương trước mấy bạn đọc trên mấy trang web khác nha (hỏi bác gg là có =))). Mình tập dịch nên sẽ edit khá chậm, tốc độ ra chương khó nói được nhưng tối thiểu sẽ là 1 tháng 1 chương.
Từ chương 90 đến 96 là của ông Quân Kiếm bên truyen.org.
Chương 90: Chuẩn Bị Đi Ma Quỷ Sơn
Biên: Quân Kiếm
Nguồn: truyen.org
Hầu tử chỉ vào mặt một người gần đó, người này khá cao to và chỉ tầm hơn bốn mươi tuổi nói:
- Lão đại, Lạc Khắc Tư, Lạc Khắc Tư trước đây là một chuyên gia phương diện bệnh độc, hắn từng tạo ra một loại bệnh rồi thả ra ngoài đã khiến tầm hơn một trăm vạn người chết đi, may là liên bang không có tử hình nếu không chắc cũng phải là hỏa thiêu!
Thấy Lâm Thiên nhìn về phía hắn, tên trung niên kia liền nói:
-Lão đại, ta đối với phương diện này đúng là có chút hiểu biết, nhưng mấy năm nay cũng không có làm lại những thứ này,hơn nữa ở đây cũng thiếu phòng thí nghiệm tốt mà cũng chắc chỉ Tứ Đại Thiên Vương mới có loại phòng thí nghiệm chuyên nghiệp thôi!
Lâm Thiên nhíu mày, bệnh độc tang thi là hết sức nguy hiểm, mà ở đây điều kiện qua đơn sơ nên rất khó để làm được, xem ra cũng cần phải giao thiệp một chút với Tứ Đại Thiên Vương nữa, cũng khá là phiền toái, nghĩ đến đây hắn đã có chút đau đầu. Hắn biết rõ bây giờ đẳng cấp của Tứ Đại Thiên Vương không phải là hắn có thể ngang bằng mà giao thiệp được!
n Thôi quên đi, xe đến núi ắt có đường, thuyền đến cầu ắt sẽ thẳng, bây giờ cứ tạm thời ở đây đã!”
Lâm Thiên suy nghĩ trong lòng.
-Được rồi, các ngươi xử lí đi, ta còn có việc phải đi làm!
Lâm Thiên nói.
Cứ như vậy hắn trở về trong không gian Tinh giới. Lần này bọn hầu tử bị dọa sợ không nhẹ.
- Lão đại là dị năng giả hệ không gian?
Hầu Tử kích động nói.
- Nói lời thừa, không phải là dị năng giả hệ không gian thì làm sao mà thoáng cái đã biến mất trong không gian được. Mạnh, quá mạnh mẽ, không những có đao pháp mạnh mẽ mà còn là dị năng giẩ không gian hệ, xem ra là cùng đẳng cấp với Tứ Đại Thiên Vương!
Một người khác chen vào với vẻ mặt sung kính tột độ!
Hầu Tử lạnh lùng nói:
- Ta biết mọi người thoáng chốc trở thành tiểu đệ của người khác, nhất định là rất khó chịu, nhưng mọi người cũng đều thấy năng lực của lão đại chúng ta lớn như thế nào, được đi theo hắn chính là phúc của chúng ta, kẻ nào dám không nghe lời, không cần lão đại ra tay, Hầu Tử ta sẽ là người đầu tiên xử hắn! nếu như Lâm Thiên chỉ biểu hiện ra chút thực lực lúc trước, tất nhiên trước mặt bọn chúng sẽ ngoan ngoãn nghe lời nhưng trong lòng nghe hay không thật khó nói!
Nhưng hôm nay hắn biểu hiện ra là dị năng giả không gian hệ thì bọn họ đã hoàn toàn kính phục rồi, bởi vì điều này chính là biểu hiện cho cường giả mạnh mẽ!
Nói đùa gì chứ, nếu mà phản bội dị năng giả không gian hệ, tự nhiên đến lúc chết như thế nào cũng khó nói rõ, bởi đột nhiên có một thanh đao nào đó trong không trung lấy mạng ngươi cũng nên!
Trở lại trong không gian tinh giới, Dương Thi Dương Tuyết đã nhanh chóng quấn lấy hắn, mà hơn nữa tinh thần lực của hắn được đề thăng đồng nghĩa với việc không gian ở đây sẽ được mở rộng. A hà hà tất nhiên quay trở lại đây sẽ là một trận đạii chiến kinh khủng khiếp sẽ diễn ra ^^ và nó diễn ra trong toàn không gian, khắp nơi tràn ngập không khí hương diễm từ giường ngủ cho đến bàn ăn hay thậm chí là cửa sổ….!!!
Một đêm hoang đường, Dương Thi Dương Tuyết ngất đi không chỉ một lần, mọi người đều thoải mái thỏa mãn, đối với năng lực phương diện kia của mình được tăng lên, Lâm Thiên hết sức mừng rỡ tuy nhiên cũng hơi có phiền não, quá mạnh mẽ cũng không phải chuyện tốt, hai người con gái càng ngày càng khó thỏa mãn hắn, chẳng lẽ cần tới ba bốn năm hay thậm chí sáu người hay sao! Càng nghĩ càng đau đầu, hôm nay cũng có rất nhiều việc vui mà dưới sự cố vấn của Tiểu Linh hắn đã thực hiện cường hóa rất tốt, mà đương nhiên phương diện kia cũng có thể khống chế rất tốt năng lực của mình sẽ không có tình trạng thực lực tăng thì phương diện kia càng đi lên được!!!
Lâm Thiên thoáng chốc trở về thế giới hiện thực, rồi bước vào phòng thấy Ngụy Phong còn đang ngủ say sưa, còn chưa có tỉnh lại, rồi còn nói mớ:
-Lão tam, Tiểu Bạch, Lão tứ, ta không thể cách mọi người quá xa được, không thể lạc hậu được!
Lâm Thiên trong lòng âm thầm quyết định phải nhanh chóng tìm được phần công pháp phù hợp cho Ngụy Phong!
Rồi hắn lớn tiếng nói:
- Lão Ngụy, nắng lên đến đỉnh đầu rồi mà còn chưa chịu rời giường à!
Bị Lâm Thiên làm giật mình tỉnh dậy, Ngụy Phong dụi mắt nhìn đồng hồ thấy mới hơn bảy giờ, bất mãn nói:
- Lão tam ngươi bên ngoài chơi cả ngày, bây giờ còn sung sức còn ta tối qua hơn một giờ mới ngủ! nhìn ngươi kìa ngay cả quần áo cũng thay bộ khác, ban đầu ta còn nghĩ ngươi đi với Chu Dao, nhưng hồi tối cô ấy còn gọi hỏi ngươi đi đâu đấy, nhanh lên gọi cho cô ấy đi kẻo làm người ta lo lắng!
Lâm Thiên chần chờ nói:
- Nhưng bây giờ mới hơn bảy giờ.
Ngụy Phong tiếp lời nói:
- Nữ sinh các nàng không giống với chúng ta đâu, chắc chắn là đã dậy rồi!
Lâm Thiên thầm mắng mình ngu ngốc, chỉ cần cho tiểu linh điều tra một chút là biết ngay mà!
Liền trong đầu nói ngay:
-Tiểu Linh, ngươi nhìn xem một chút Chu Dao đã rời giường hay chưa.
Tiểu Linh lập tức có kết quả, nói:
- Chủ nhân, Chu Dao đã rời giường và chuẩn bị đi đâu đó thì phải!
Lâm Thiên cầm điện thoại ra xem quả nhiên là có mấy cuộc gọi nhỡ và hơn mười tin nhắn, hắn liền nhanh chóng gọi điện thoại cho Chu Dao:
- Dao Nhi, xin lỗi, tối hôm qua ta đi tới nơi không có tín hiệu, nên không____
Chu Dao ngắt lời nhẹ nhàng nói:
- Không có chuyện gì, em chỉ lo lắng cho anh chút thôi! Tiểu Lâm Tử, không phải là tối qua anh đi căn cứ bí mật của Long Tổ đấy chứ!
Lâm Thiên nói:
- Dao Nhi nói qua điện thoại không tiện, hôm nay chúng ta cùng đi đến lớp được chứ?
Bên đầu kia, Chu Dao lè lưỡi đáng yêu nói:
- Em quên mất điện thoại bảo mật rất kém, Không được rồi, em bây giờ còn bận chút, tốt nhất là anh đi một mình đi!
Lâm Thiên tiếp lời :
- Mà em này sau này nếu không gọi được cho anh cũng không cần phải lo lắng đâu, với thực lực của anh bảo vệ tính mạng còn không thành vấn đề!
- Biết rồi Tiểu Lâm Tử,, em tắt máy đây!
Tắt máy xong, Ngụy Phong cười hắc hắc nói:
- Lão tam thủ đoạn lừa gạt con gái của ngươi không đơn giản nhỉ, chỉ vài câu đã đem Chu Dao giải quyết! à, quần áo này cũng đẹp quá nhỉ, Thiết kế độc đáo!
Lâm Thiên nhún nhún vai:
- Tiểu đệ hiếu kính đấy!
Ngụy Phong bỉu môi nói:
- Uồi, còn bé tí mà đã thành lão đại xã hội đen rồi đấy!
Nói thật đương nhiên là không ai tin, Lâm Thiên âm thầm lắc đầu:
- Lão Ngụy, nhanh lên đi, ngươi quên hôm nay cả lớp tập hợp rồi à? Tám giờ là có mặt mà bây giờ đã là bảy giờ mười rồi, ngươi chuẩn bị nhanh lên chút đi, ăn sang xong cũng là tám giờ rồi!
- Mẹ nó, quên mất ngươi không nhắc chắc ta cũng không nhớ hôm nay chuẩn bị đi Ma Qủy Sơn mà, thật hi vọng bên kia có chút cổ quái, như thế mới kích thích!
- Lão tam, ngươi sẽ không mặc âu phục đi picnic đấy chứ? Hay là ngươi lại ngắm được thêm bé nào? Nói thật lớp trưởng Lý Duy vẫn có chút xinh đẹp đấy?
Ngụy phong cười nham nhở nói:
- Lúc lên Ma Qủy Sơn chỉ cần có chút chuyện xảy ra, rồi ngươi nhảy ra àm anh hung cứu mĩ nhân, đảm bảo ngay lập tức lớp trưởng đại nhân của chúng ta sẽ xiêu lòng ngay!!
Lâm Thiên trợn trắng mắt một cái rồi chạy vào ngay lập tức thay quần áo,
- Mặc âu phục leo núi, đúng là ta tự phục mình mất rồi.
Hai người thay xong đồ áo rồi đi ăn một chút, rồi đi đến bên kí túc xá nữ, xe buýt cũng ở bên đó, gần ở bên kia hơn là xem như chút chiếu cố cho các cô gái
Lúc tới đó, phần lớn mọi người đã tới rồi.
- Lâm Thiên, Ngụy Phong các ngươi một ít đồ cũng không mang hay sao?
Lớp trưởng Lý Duy hướng hai người nói.
- Lớp học đã chuẩn bị thức ăn, còn chuẩn bị cả trại nữa rồi, chúng ta cồn phải mang gì nữa! mà đi leo núi cũng không nên mang đi nhiều đồ làm gì cho mệt!
Lâm Thiên lắc đầu nói, thực ra hắn cần gì phải mang, ở trong không gian Tinh giới có thể tùy thời đem đến, đương nhiên đây chỉ là lí do đối phó mà thôi!
Bạn cùng lớp của Lâm Thiên cũng chỉ có ba mươi tám người, và thêm cả Vân lão sư, cũng chỉ là ba mươi chín người, Tiêu Bạch và Tả Vân Phi không có đây, nên cũng chỉ có ba mươi bảy người mà thôi, xe buýt cũng lớn, thoải mái chở mọi người! Lâm Thiên tự nhiên là ngồi cùng Tiểu Bạch rồi, mà Lý Duy lại ngồi cùng Trần Minh,chỗ ngồi là do Trần Minh an bài, đương nhiên là hắn suy nghĩ cho mình rồi, Lâm Thiên hơi nhíu mày, thầm nghĩ tên tiểu tử Trần Minh này cũng không đơn giản!
- À, trên đường đi khá là buồn, mọi người hát ít bài hát cho vui được không?
Vân Nhu đề nghị, lời của mĩ nữ lão sư đương nhiên là rất có trọng lượng rồi
- Vân Lão sư ngươi hát trước đi!
Lý Duy vỗ tay nói, Vân Nhu mỉm cười, cũng không có cự tuyệt, giọng của nàng rất là hay tự nhiên ca hát cũng khong tệ rồi, mọi người vỗ tay nhiệt liệt! Kế tiếp chính là lớp trưởng Lý Duy cũng là một giai điệu rất là hay khiến cho mọi người ai nấy cũng rất hưởng thụ, Lâm Thiên đụng vào vai của Ngụy Phong, nhẹ giọng nói:
- Lão Ngụy, giọng ca của Lý Duy thật là hay, sao ngươi khong thử tán xem, sau này các huynh đệ còn có thể nghe hơn nữa!
Ngụy Phong nhắm mắt dưỡng thần, coi như không nghe thấy lời của Lâm Thiên.
- Tiếp theo xin mời Lâm Thiên đồng học, Lâm Thiên đồng học chinh là một cao thủ tin tưởng hát chắc cũng sẽ hay đấy chứ!
Lý Duy trong mắt có ánh sáng lên một chút nói.
- Lớp trưởng đại nhân, không hát có được không? Ta hát nghe rất tệ!
Âm thanh lười biếng của Lâm Thiên vang lên.
- Không được không được, mọi người đều phải hát mà, Lâm Thiên ngươi là võ lâm cao thủ chẳng lẽ một bài hát lại làm khó ngươi được hay sao!!!
Lý Duy vừa nói vừa vỗ tay cổ động, rồi mọi người cũng vỗ tay theo, Lâm Thiên với màn biểu diễn tối hôm qua, cũng không ít người ôm tâm lí sùng bái đối với hắn, nên tiếng vỗ tay cũng không hề nhỏ chút nào!
- Hay ta hát quốc ca nhé, để chúc quốc gia chúng ta ngày càng giàu mạnh nhé!
Lâm Thiên đứng dậy hung hồn nói.
"Lang yên khởi giang sơn bắc vọng long khởi quyển mã trường tê kiếm khí như sương tâm tự hoàng hà thủy mang mang nhị thập niên túng hoành gian thùy năng tương kháng hận dục cuồng trường đao sở hướng đa thiểu thủ túc trung hồn mai cốt tha hương hà tích bách tử báo gia quốc nhẫn thán tích canh vô ngữ huyết lệ mãn khuông..." (đoạn này mình để hán việt thôi, quốc ca của trung quốc nên mình cũng dịch làm gì ^^)
Thanh âm của Lâm Thiên ẩn chứa lực xuyên thấu mãnh liệt, đúng là loại khí khái hào hùng vốn có của bài hát, nhiệt huyết của nam nhi, khiến mọi người đều vỗ tay nhiệt liệt, kể cả Vân Nhu và Lý Duy hai vị mĩ nữ xinh đẹp này cũng vô cùng rung động!
Một lúc lâu sau, tiếng vỗ tay mới ngừng lại được, Lý Duy cười duyên nói :
- Lâm Thiên ngươi cũng quá khiêm tốn rồi, hát hay như thế còn bảo không biết hát, nói chung casci loại khí khái này được biểu hiện qua lời văn rất tốt, quá tuyệt vời!
Lâm Thiên lắc đầu :
- Phàm là một người yêu nước chỉ cần hơi cảm xúc tí là thể hiện được mà!
- À, đúng rồi đến lượt Ngụy Phong, Lâm Thiên hát hay như thế tin tưởng ngươi cũng không kém chứ?!!
Lý Duy nói.
Ngụy Phong từ từ nhắm hai mắt, Lâm Thiên liền nói:
- Lão Ngụy, ta cũng đã hát rồi, ngươi chẳng lẽ không cấp cho mĩ nữ lớp trưởng của chúng ta mặt mũi đấy chứ!
- Phi, cái gì mà mĩ nữ lớp trưởng, nói lung tung!
Lý Duy yêu kiều cả giận nói.
Ngụy Phong mở mắt bất đắc dĩ nói :
- Lão tam, ngươi đừng ép ta có được không ta hát điên lắm, chắc chắn nếu cất tiếng ca thì chắc là xe buýt của chsung ta sẽ ao xuống vực mất!!
Một tiếng cười khanh khách như chuông bạc vang lên, Lý Duy cười nói:
- Ngụy Phong bọn ta đều rất mong chờ đấy!
- Để cho mọi người được đảm bảo an toàn về tính mạng, bài hát này ta không thể hát được!
Ngụy Phong bày ra tư thế lợn chết không sợ nước sôi nói.
- Lão Ngụy, nếu có kiếp sau lại để cho ngươi được hát tiếp nhé!
Lâm Thiên cười to nói, tiếp theo đó là mọt tràng cười lớn vang lên cả lớp.
Cuối cùng Ngụy Phong cũng không có hát, trên xe ngoại trừ tài xế ra, hắn cũng là người đươc có đặc quyền cao nhất là không phải hát!
Ba giờ sau, mọi người đã nhìn thấy được Ma Qủy Sơn.
- Người đi trước đã lên đây rồi mở ra nơi này, mọi người nên chú ý một chút không nên chạy loạn, Lâm Thiên, Ngụy Phong phiền 2 người đi xem qua một chút.
Vân Nhu nói.
Kỳ thật bay giờ chỉ cần nhờ tiểu linh xem qua một chút có nguy hiểm hay không một chút là được, nhưng mà làm như vậy thì chuyến đi sẽ mất hết kích thích, nhưng nếu có người xảy ra chuyện thì hắn sẽ mở ra dò xét ngay.
Ma Qủy Sơn cao hơn ngàn thước, nhưng trên sườn núi quanh năm bao phủ mây trắng, ở đây có rất nhiều đường nhỏ, công nhận là rất dễ bị lạc đường. Theo người dân ở đây nói, những năm gần đây cũng có hơn mười người lên nơi này mà không có trở lại, cũng có cảnh sát tới đây xem xét, nhưng cuối cùng cũng không tìm được gì,nên cũng để như vậy!
Xe dừng ở dưới chân núi, mọi người hầu hết đều lớn lên ở thành phố, nên mọi người rất hưng phấn không thôi.
- Mọi người ăn nhẹ một chút rồi chúng ta lên núi, đến tối thì chúng ta đến chân núi tiến hành đốt lửa trại!
Vân Nhu nói,
- Chúng ta không có hướng dẫn viên nên mọi người không được tùy tiện đi đường nhỏ cứ đi trên đường lớn theo những bậc thang thôi!
Lâm Thiên ngẩng đầu nhìn đám sương mù bao phủ sườn núi kia, âm thầm nhíu mày, có lẽ do ngọn núi kia hàn khí quá nặng, hắn có một chút cảm giác âm hàn!
- Lão tam, không cần lo lắng, chỉ là một ngọn núi nho nhỏ thôi, ta trước kia còn từng bị nhét vào rừng rậm nguyên thủy để huấn luyện sinh tồn, đó mới là khổ, còn phải qua hơn nửa tháng cơ đấy
Ngụy Phong bày ra bộ dạng bi thương kể về cuộc đời của mình.
- Nhưng mà so với Tiểu Bạch ta còn sướng hơn nhiều, hắc hăc, hắn còn phải ở trong một quốc gia châu phi đang nội chiến tới hơn nửa năm cơ đấy!
Nghe Ngụy Phong nói, Lâm Thiên cũng bắt đầu thả lỏng, thầm nghĩ nơi này chắc cũng không có gì kinh khủng hơn tang thi nữa!!
Rất nhanh mọi người đều đã ăn nhẹ xong một chút, rồi tiếp tục hành trình, Ngụy Phong phụ trách mở đường, còn Lý Duy thì có Trần Minh bày ra bộ dáng nguy hiểm bảo vệ trước mặt mọi người, Lâm Thiên thì cùng Vân Nhu hai người đi phía sau.
- Lâm Thiên, ta cảm giác Ma Qủy Sơn này có chút âm trầm!
Vân Nhu nhỏ giọng nói.
- Vân Lão Sư, ngươi lại nghe người ta nói linh tinh rồi, nên bây giờ khiến thần kinh có chút căng thẳng, bây giờ là giữa trưa nắng ấm áp lấy đâu ra mà âm trầm?
Lâm Thiên nói với mọi người, rồi có một nam sinh quay nói tiếp:
- Huống hồ, trước sau còn có hai đại cao thủ thì chúng ta còn sợ gì!!
Vân Nhu nói:
- Có lẽ thần kinh của ta có chút nhạy cảm rồi!
Một đường mọi người cười nói, mọi người rất nhanh đã đến sường núi, có những đám sương nhàn nhạt làm cho con người ta có cảm giác lành lạnh, và cũng đủ để cho một số nữ sinh yếu đuối hơi lên một chút lo sợ, mắt thì liếc ngang liếc dọc chỉ sợ bên bụi rậm hay lùm cây có chứa một vật gì đó đáng sợ tha bắt các nàng đi, Lâm Thiên nhìn ra âm thầm buồn cười!
Đường núi rất hẹp, mọi người đi tiến lên, Vân Nhu đi ở phía sau, hơi có chút lo lắng, không nhịn được kêu mọi người chậm một chút!
- Vân Lão Sư, có Ngụy Phong đi trước kia .ngài không cần lo lắng quá!
Lâm Thiên cười nói.
Vân Nhu gật đầu , rồi tiếp tục nhìn xung quanh, rồi hơi bớt lo lắng một chút.
Cô lại nói tiếp:
- Lâm Thiên nếu có dã thú lớn ngươi có thể đánh chết nó được không?
- Nếu như chỉ là dã thú thì chắc chắn không có vấn đề gì!
Lâm Thiên nói, trong lòng lại bồi thêm câu, chỉ sợ trong này có ma quỷ gì khác đấy!
Một đường đi lên, tầm ba giờ nữa mọi người toàn bộ đã đi lên được đỉnh núi!
- Lý Duy, tất cả mọi người ở chỗ này à?
Vân Nhu tìm Lý Duy nói, Lý Duy gật đầu:
- Vâng ạ, tất cả mọi người đều đã lên đây, nhưng khá là mỏi mệt, khả năng ngồi ở đây tí!
Last edited by auminhtan; 31-01-2015 at 10:16 PM.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của auminhtan
Trên đỉnh Ma Quỷ Sơn tương đối bằng phẳng, ngoại trừ chỗ mà bọn Lâm Thiên đứng thì những nơi khác đều là cây cỏ rậm rạp, Vân Nhu nhìn bốn phía rồi nói:
- Mọi người nghỉ ngơi tại chổ nửa giờ, không nên đi loạn!
- Lâm Thiên, bốn phía an toàn chứ?
Thân là giáo viên nên vấn đề an toàn là vấn đề quan trong nhất, nếu xảy ra chuyện gì thì giáo viên cũng không gánh nổi trách nhiệm!
Lâm Thiên tập trung tinh thần, trong chu vi trăm mét thì mọi thứ đều nằm trong sự kiểm soát của hắn ngay cả cây cỏ gió thổi lung lay cũng có thể cảm nhận rõ ràng, Quay sang nhìn về phía Vân Nhu gật đầu nói:
- Trong vòng trăm mét không có gì nguy hiểm, nhưng bên ngoài thì ta cũng không rõ ràng lắm!
Xung quanh đều là cây cỏ rậm rạp, Vân Nhu thầm nghĩ hơn trăm mét là tốt rồi, hơi yên tâm:
- Lâm Thiên lần này nhờ ngươi hỗ trợ!
Lâm Thiên nhàn nhạt cười:
- Mọi người đều là bạn cùng lớp tất nhiên trợ giúp mọi người là điều bình thường, ta cũng không hi vọng trong lớp tự nhiên có một hai người mất tích!
Mười phút sau, Lý Duy tìm Vân Nhu nói:
- Vân Lão Sư, Trương Cường nói là đi ra ngoài một chút mà qua hơn bảy tám phút rồi vẫn chưa có trở lại!
Vân Nhu thoáng cái khẩn trương lên, lớn tiếng kêu lên:
- Trương Cường, ngươi đang ở đâu?!
Vẫn không có tiếng trả lời, sắc mặt của Vân Nhu và Lý Duy đều không tốt cho lắm!
- Kêu lớn như vậy chắc là trong vòng trăm mét vẫn nghe được chứ, lẽ nào…
Vân Nhu sắc mặt nhợt nhạt, nhìn về phía Lâm Thiên có chút ánh mắt cầu xin, nàng cũng chỉ là người vừa mới ra khỏi cổng trường được hai ba năm mà thôi, chỉ là một nữ nhân yếu đuối khó tránh khỏi hoảng sợ!
Lâm Thiên thoải mái nói:
- Vân Lão Sư, không nên gấp gáp chúng ta hãy tìm xem trước đã!
Ngụy Phong rất nhanh đã đi tới trước mặt Lâm Thiên:
- Lão tam, lúc nãy tên tiểu tử Trương Cường kia là đi về phía rừng cây bên kia!
Ngụy phong nói, lớn tiếng rống lên chắc là cả Ma Quỷ Sơn đều có thể nghe thấy, Thế nhưng chỉ nghe thấy tiếng vọng lại quanh quẩn đâu đây chứ cũng không hề nghe thấy tiếng đáp lại!
Sắc mặt Lâm Thiên hơi đổi, Lập tức ở trong đầu phân phó cho Tiểu Linh tìm thử:
- Chủ nhân, Trương Cường đang ngồi cười ở bên cây đại thụ bên kia đấy!
Tiểu Linh cười cợt nói, Lâm Thiên nghe vậy cảm thấy như đầu điên ngay và cảm thấy tức giận, bọn họ thì đang lo lắng cho hắn, mà tên Trương Cương kia lại còn cố ý trốn đi!
Bước nhanh về phía cây đại thụ kia, Lâm Thiên nắm lấy bả vai tên kia xách lên!
- Tiểu tử ngươi bị ngáo đá hay sao vậy?
Ngụy Phong trừng mắt nói với Trương Cường. Trương Cường rụt cổ lại nói:
- Chỉ là đùa vui một chút thôi mà!
Cô bé Lý Duy kia cũng nổi giận:
- Vui đùa? Ngươi có biết làm như thế báo hại chúng ta lo lắng như thế nào không?
Những bạn học khác cũng liên tục đứng dậy trách móc, tên Trương Cường này bình thường cũng hay đùa giỡn, nhưng cũng không nghĩ tới lúc này mà hắn cũng đùa cợt được.
Bị mọi người nói như vậy hắn cũng biểu hiện nhận sai, thế nhưng trong ánh mắt của hắn Lâm Thiên thấy được hắn vẫn không cho là đúng!
- Nếu như ngươi gặp nguy hiểm đừng trách ta đứng nhìn nhé!
- Ở Ma Qủy Sơn này thì lấy đâu ra nguy hiểm, chẳng qua là người miền núi vô tri nói lung tung mà thôi!
Nghỉ ngơi tầm hai mươi phút sau, Vân Nhu đứng lên vỗ tay nói:
- Được rồi, mọi người chắc là đều nghỉ ngơi tốt rồi chứ, chúng ta xuống núi thôi!
- Vân lão sư, bên kia hình như có tiếng gầm nhỏ!
Một người sắc mặt trắng bệch đi từ gần chỗ bụi rậm nói,
“ Ta nằm trên mặt đất nghe được một tiếng như vậy, hình như, hình như có một tiếng gầm của ác quỷ đang vẫy gọi!
Mọi người một bên bổng nhiên nổi da gà lên!
Lâm Thiên nói:
- Đi, chúng ta đi qua nhìn một chút
Vân Nhu kéo Lâm Thiên nói:
- Lâm Thiên, chúng ta không nên gây chuyện, nên nhanh chóng xuống núi thì hơn!
- Vân lão sư, không có chuyện gì, chỉ là qua nhìn một chút mà thôi, nếu có cái gì cũng nên trừ đi để buổi tối cắm trại giữa sườn núi cho an toàn hơn!
Lâm Thiên nói.
Vân Nhu gật đầu:
- Vậy cũng được, Ngụy Phong, ngươi cũng biết võ công đi cùng với Lâm Thiên đi.
Ngụy Phong tự nhiên gật đầu đáp ứng ngay.
Lâm Thiên cùng Ngụy Phong với cậu học sinh lúc nãy đi tới địa phương kia.
- Chính là chỗ này các người ghé sát lỗ tai xuống đất nghe thử xem!
Học sinh kia nói.
Vốn dĩ Lâm Thiên có thể trực tiếp kêu Tiểu Linh tra xem nhưng làm như vậy thì không biết giải thích với người khác như thế nào, chẳng lẽ nói ta không cần nhìn cũng biết hết hay sao?!
Lâm Thiên ghé lỗ tai xuống, tập trung tinh thần nghe, quả nhiên nghe được hàng loạt tiếng gầm nhẹ, âm thanh kia cực kì nặng nề, cũng không giống như dã thú phát ra, cũng không biết đây là quái vật gì!
- Lão tam, gần đây chắc là có một cái động ngầm nào đấy
Ngụy Phong nói,
- Nhưng mà thanh âm kia___
Ngụy Phong vừa nói vừa nhìn nam sinh kia
- Các ngươi nói tiếp đi, ta đi sang bên kia!
Nam sinh kia thầm kêu may mắn bây giờ hắn nghĩ tránh xa được ở đây bao nhiêu xa thì càng tốt!
- Cái động khẩu này chắc là ở phía sâu trong kia!
Ngụy Phong nói tiếp, chỉ chỉ hướng ở lùm cỏ cách đấy tầm hai thước.
- Tiểu Linh, phía dưới kia có cái gì?
Lâm Thiên nói trong đầu với tiểu linh.
- Chủ nhân, dưới kia có một cương thi cấp độ thiết thi, thực lực hẳn yếu hơn ngươi môt bậc!
Tiểu Linh trả lời,
- Cương thi? Thật sự có thứ này hay sao?
Lâm Thiên ngạc nhiên nói.
- Chủ nhân, thế giới này rất to lớn, chuyện gì mà không thể xảy ra chứ, thế giới kia có nhiều tang thi, thì sao thế giới này không thể có cương thi được chứ?!
- Lão tam, chúng ta xuống dưới tra xét một chút chứ!
Ngụy Phong nói, Nơi đây có tà vật như thế sợ là lại sẽ gây hại cho người dân nơi đây và khách du lịch, Lâm Thiên thầm nghĩ hắn tuy không phải là người tốt gì, nhưng dưới tình huống này, có năng lực đương nhiên sẽ vì dân trừ hại.
Lâm Thiên gật đầu:
- Điều tra, đương nhiên phải xem thử, nhưng không phải chúng ta, ngươi ở lại đây bảo vệ mọi người để ta đi xuống xem thử!
- Lão tam!
Ngụy Phong trợn mắt nói.
- Lão Ngụy lần này ngươi phải nghe ta, nếu như chúng ta xuống hết, lỡ bên rừng xuất hiện con Hổ con Báo gì thì sao bây giờ?
Lâm Thiên nói luôn.
Ngụy Phong bất đắc dĩ gật đầu:
- Vậy được rồi, nhưng mà ngươi phải chú ý một tí, có gì thì kêu to lên ta sẽ tới cứu viện!
Rất nhanh, Lâm Thiên từ Lý Duy lấy được một cái đèn pin, nghe được Lâm Thiên muốn xuống điều tra, Vân Nhu cực kì phản đối, nhưng mà làm sao có thể bỏ được ý nghĩ của Lâm Thiên cơ chứ? Hắn còn muốn thấy bộ dạng của cương thi nó như thế nào đấy.
Chui vào bên trong bụi cỏ, quả nhiên Lâm Thiên thấy được một cái cửa động, coi như có ánh nắng mặt trời nhưng ở đây vẫn có chút khí âm hàn từ trong động truyền ra! Lòng Lâm Thiên có chút khẩn trương, tang thi thì hắn chém giết nhiều rồi, nhưng cương thi thì hắn vẫn chưa có nhìn thấy bao giờ!
Last edited by auminhtan; 31-01-2015 at 10:16 PM.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của auminhtan
- Hì hì, chủ nhân, ngươi thật vô dụng, chỉ là một cương thi cấp thấp mà lại để ngươi khẩn trương thế à?!
Tiểu linh cười đùa nói. Lâm Thiên hít một hơi sâu, Cầm đèn pin hướng về sâu trong sơn động mà đi tới, vừa mới bước vào, đã bị âm hàn chi khí bao vây lấy, làm cho hắn có cảm giác như bị đóng băng cả thân thể lại.
Sơn động cũng không phải là thẳng tắp xuống dưới mà cũng có một vài đoạn quanh co, tuy rằng đường đi trắc trở, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng đi tiếp, một tay cầm đèn pin, một tay nắm chắc tinh giới để tùy thời có thể lấy loan đao ra, Lâm Thiên chậm rãi đi xuống phía dưới.
- Tiểu Linh sao nơi này lại có cương thi?
Để trừ bỏ sự khẩn trương trong lòng, Lâm Thiên lại hỏi Tiểu Linh.
- Chủ nhân Ma Qủy Sơn chính là nơi có âm khí tụ tập khá nhiều nên có thể hình thành cương thi thực ra cũng không có gì kì quái, Ma Qủy Sơn quanh năm bao phủ bởi sương trắng đó cũng là nguyên nhân mà có âm khí khá nhiều!
Tiểu Linh nói.
- Hơn mười người mất tích tại nơi này chẳng lẽ cũng là do bọn họ bị cương thi ăn thịt hay sao?
Lâm Thiên nói.
- Bọn họ chắc cũng phát hiện ra sơn động này sau đó bởi vì lòng hiếu kì mà vào đây khám phá, Tuy nhiên cũng không phải là bị ăn thịt mà là bị hút khô máu!
Tiểu linh bác bỏ, khẳng định nói.
- Vậy khi bị cương thi hút máu, bọn họ có thể biến đổi thành cương thi hay không?
Lâm Thiên lúc này thật ra đã quên mất sự khẩn trương trong lòng mà chỉ còn lại một mảnh tâm tình hiếu kì mà thôi!
- Nếu như ở nơi khác chắc là sẽ không biến đổi thành cương thi, ngươi cho rằng cương thi dễ có thế hay sao, nếu nói như vậy, khắp nơi trên thế giới đều tràn ngập cương thi rồi, nhưng mà có điều ở nơi đây là nơi có nhiều âm khí tụ tập, tử thi nhất định sẽ chậm rãi biến thành cương thi, nhưng mà nơi đây âm khí cũng không nhiều nên cũng cần thời gian rất dài, chắc tầm khoảng mấy trăm năm mới có thể biến thành cương thi được
Tiểu linh nói.
“Đông, đông!” Hai thanh âm vang lên truyền vào tai Lâm Thiên, tiếp theo đó là một hồi tiếng động khó nghe. Đèn pin cầm trong tay, hắn dọi vào và nhìn thấy một con quái vật hình người, có lông đen rậm rạp.
- Mẹ nó, thì ra cái thứ này xấu hơn trên tivi nhiều!
Đây là ấn tượng đầu tiên của Lân Thiên đối với con quái vật hình người này, con người đúng là động vật khó hiểu, có những lúc không thể lí giải bằng lời nói đượcc, lúc này cảm giác sợ hãi này, tự nhiên biến mất hơn phân nữa.
Con cương thi kia đương nhiên cũng cảm giác được Lâm Thiên không dễ đối phó, nó hướng về Phía Lâm Thiên rồi tru lên một tiếng nhưng cũng không dám xông lên.
- Tiểu Linh, đây là cương thi sao? Sao ở đây khác với trên tivi thế? Hơn nữa cũng không có y phục, chỉ là một thân toàn lông đen!
Lâm Thiên cảm giác thấy một mảnh bực bội liền nói với tiểu linh.
- Chủ nhân ngươi đúng thật là dốt quá đi mà. Cương thi hình thành cần mấy trăm năm, ngươi nghĩ quần áo còn có thể tồn tại hay sao? Cương thi chia làm vài loại. Loại mà chỉ có chút lông trắng gọi là bạch mao cương thi, nó thuộc loại cấp thấp nhất, ngay cả người bình thường cũng có thể đói phó, còn con trước mặt của ngài được gọi là hắc mao cương thi hay là Thiết Thi nó cao hơn bạch mao cương thi một bậc, trên nữa còn có là Đồng Thi, rồi Ngân Thi trên nữa là Kim Thi, về Kim Thi thì người không cần phải nghĩ nó quá mạnh so với ngươi hiện tại!
Chỉ số thông minh của Thiết Thi cũng không quá qua, thấy Lâm Thiên không công kích nó, nó còn tưởng là Lâm Thiên sợ, rồi đột nhiên gầm rú hướng Lâm Thiên mà lao tới khá nhanh, cầm đèn pin trên tay thoáng chốc đã thấy đối phương lao tới trước mặt! Lâm Thiên mặc dù kinh hãi nhưng không hề loạn chân vận ngay Lăng Ba Vi Bộ, hắn mặc dù nắm chắc có thể xử ngay cương thi chỉ bằng một đao, nhưng Lâm Thiên không làm như vậy hắn muốn nhìn một chút sức tấn công của cương thi rốt cuộc như thế nào!
Tầm hai phút sau, Lâm Thiên cũng có chút thất vọng rồi, tuy cương thi công kích khá là nhanh nhưng lại có phần đơn điệu, chỉ là đơn thuần chém chặt thôi!
- Đã như vậy ta sẽ kết thúc ngươi thôi! Ngươi cũng đã giết hơn mười người, coi như là báo thì thay bọn họ!
Lâm Thiên lẩm nhẩm trong miệng nói, rồi nắm lấy cơ hội ngay lập tức huy động loan đao, xẹt qua ngay cổ của cương thi, một cái đầu quỷ dị bay ra nhưng không hề có máu, một màn quỷ dị không gì sánh được.
Lâm Thiên bây giờ đã là ở phía dưới đáy động, bốn phía có hơn hai mươi cổ thi thể nằm la liệt, tuy rằng có khá lâu rồi nhưng cũng hề hư thối, hiển nhiên chỉ cần thêm thời gian những cổ thi thể này cũng sẽ biến thành những cương thi kinh khủng!
Có nhiều thi thể có thể trở thành cương thi như thế, tương lai không biết cò bao nhiêu người bị chúng giết hại! L âm Thiên mặt lạnh, liên tục huy động loan đao trong mấy giây đã biến các thi thể kia thành xác không đầu!
- Xin lỗi, ta cũng không muốn thêm nhiều người nữa lại bị các ngươi hại!
Nói xong, Lâm Thiên cất loan đao, rồi cất bước về phía ngoài động rồi đi, sau khi đi tới cửa động, hắn đánh ra một quyền vào bên trên vách động, lực đạo mạnh mẽ thoáng cái đã sụp đổ các phiến đá nặng nề nhanh chóng lấp đầy động khẩu, đương nhiên động tĩnh là không hề nhỏ, ở bên ngoài Ngụy Phong rồi Vân Nhu và còn có Lý Duy với nhãn thần lo lắng nhìn vào, Lâm Thiên thản nhiên từ trong bụi cỏ đi ra.
- Đi thôi, bên kia cũng không có gì!
Lâm Thiên nhàn nhạt nói, Vân Nhu bọn họ tự nhiên là không tin, nhưng mà cũng không có cách nào để biết rõ được!
Rất nhanh, tất cả mọi người đã xuống núi, mặc dù có câu, lên núi dễ, xuống núi khó, nhưng thực sự đối với Lâm Thiên cũng rất bình thường, khoảng hai giờ đã trôi qua, mọi người đã có mặt ở giữa sườn núi, Nói là ở sườn núi nhưng thật ra cũng không cách chân núi quá xa, ở đây có một bãi đất khá lớn và khá là bằng phẳng, gần đó còn có một con suối trong lành, chính là một địa phương cắm trại hoàn hảo!
Trong lúc mọi người đang cắm trại và kiếm củi lửa để chuẩn bị đốt lửa trại, Ngụy Phong liền đến một bên Lâm Thiên, thấp giọng hỏi:
- Lão Tam, trong động kia thật sự không có gì hay sao? Ta nghe thấy thanh âm của quái vật mà!
- Ta đã giải quyết xong, hơn nữa còn biết nguyên nhân những người mất tích trước kia nữa!
Ngụy Phong sốt ruột hỏi dồn:
- Nói đi rốt cuộc, bên trong có gì?
- Cương thi , Ngươi hẳn đã từng nghe qua chứ? Nhưng mà đã bị ta xử lý rồi, đều giết ở trong sơn động kia rồi!
Lâm Thiên nói.
Ngụy Phong lầm bầm nói:
- Trên đời này thực sự có cương thi hay sao? Ta còn tưởng ti vi chỉ là dối trá chứ!
- Tự nhiên là có, Lão Ngụy nếu như ngươi chỉ là người bình thường thì ta sẽ không nói ra, nhưng tương lai ngươi chắc chắn trở thành cao thủ, nên mấy cái này cũng không có gì quá đặc biệt, nhưng cũng không nên nói cho mọi người, để tránh sự hoảng loạn không cần thiết.
Lâm Thiên nói, Ngụy Phong gật đầu:
- Cái này tự nhiên là ta sẽ không nói rồi! lúc trước ta cảm giác Ma Qủy Sơn có điểm hơi là ạ, thì ra có quái vật trong núi thật!
Last edited by auminhtan; 31-01-2015 at 10:17 PM.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của auminhtan
Lửa trại đã dược đốt lên dung cụ nướng đều đã được chuẩn bị, mỗi trại đều tự động đưa những miếng thịt và thực vật tươi ngon, Lâm Thiên cùng Ngụy Phong đối với việc này khá là rành mạch và lành nghề, Lâm Thiên thì bởi vì từ nhỏ đã là cô nhi, nên có tính tự lập rất cao, còn Ngụy Phong tùy rằng xuất thân rất tốt, nhưng mà gia giáo quản nghiêm ngặt còn là một thế gia dòng dõi quân nhân, mà chuyện đặc huấn dã ngoài thì đối với hắn thì cũng rất bình thường, chắc là thịt sống cũng đã từng ăn qua rồi!
Bọn họ tuy rằng làm không tệ, nhưng mà toàn bộ thành viên trong lớp đại đa số đều là lớn lên ở thành thị, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa thì nấu ăn không tốt đương nhiên quả là một vấn đề rất to lớn! Trong thịt đôi lúc còn có chút máu đỏ, tất nhiên là không ăn được, nhưng cũng không thể bỏ phí được, bây giờ thì thịt quay tuyệt đối chính là một món đặc sản!
- Lão Ngụy, ngươi xem Lý Duy kìa, chỉ là nướng thịt thôi, mà khiến nàng lấm lem hết cả rồi, ra giúp nàng chút đi!
Lâm Thiên thấp giọng cười nói, Người mĩ nữ lớp trưởng này tuy rằng năng lực khá mạnh nhưng tuy nhiên ở phương diện nấu nướng tuyệt đối không phải lành nghề rồi! Ngụy Phong trừng mắt hướng Lâm Thiên, lắc đầu nói:
- Muốn giúp thì ngươi đi giúp đi!
Lâm Thiên đứng dậy:
- Ta đi kiếm thếm con mồi! ngày hôm nay chắc thịt nướng sẽ không đủ nên còn cần lấy thêm thịt!
Lâm Thiên nói xong liền hướng con đường nhỏ bên kia đi tới, thấy Lâm Thiên chạy lên núi, Lý Duy liền đi tới hỏi:
- Ngụy Phong, Lâm Thiên hắn đi đâu vậy?
- Săn Thú!
Ngụy Phong nói, rồi nhìn miếng thịt được xiên qua cây gậy trong tay Lý Duy cười ha hả nói,
- Thịt thì chỉ được một chút mà lại còn cháy đen như thế này chắc chắn mọi người sẽ đói bụng!
- Ta làm sao biết nướng thịt khó như vậy chứ!
Lý Duy đỏ mặt nhỏ giọng nói!
“Ách___”
….
Lâm Thiên đi vào rừng đi thăm dò một chút, hắn cũng không để tiểu linh dò xét trước mà muốn tự thân mình tìm trước, mà tại Ma Qủy Sơn thì con người khá ít chủ yếu là nhiều dã thú ở trong núi, ngay cả Hổ Báo còn có thể có thì như lợn rừng rồi hươu nai chắc cũng không thiếu đâu!
- Hả, có vết máu!
Lâm Thiên cúi người xuống cẩn thận nhìn vài giọt máu trên đất nói.
- Máu còn chưa đọng lại chăc là chưa quá lâu rồi!
Ngẩng đầu nhìn lên trời thấy mặt trời đã xuống núi, màn đêm bắt đầu phủ xuống.
- ở đây hình như có người bị thương chạy qua!
Lại nhìn dò xét bốn phía một chút hắn thầm nghĩ.
- Tiểu Linh, dò xét thử đi, ngoại trừ chúng ta ở đây có còn gì khác ở đây hay không?
Lâm Thiên phân phó nói với Tiểu Linh rất nhanh tiểu linh đã trả lời:
- Chủ Nhân cách ngươi tầm 300m về phía tay trái có một hang lợn rừng, bên trong có một con khá to, trong hai nghìn mét không có người ngoài, nhưng mà còn có phát hiện vệt máu, nếu ngài muốn tìm thì chỉ cần dựa vào vết máu chắc sẽ tìm được!
- Quên đi, trước hết đối phó với con lợn rừng đi!
Lâm Thiên vừa nói, thân hình nhanh chớp trong rừng rậm xuyên qua, dưới tác dụng thần kỳ của Lăng Ba Vi Bộ thì rừng rậm cũng không ảnh hưởng mấy, mà đầu lợn rừng lớn cũng rất là mẫn cảm, Lâm Thiên vừa đến nơi, nó đã từ trong động vọt ra!
- Có thể chết dưới bảo đao của ta cũng là phúc khí của ngươi!
Lâm Thiên cười hắc hắc, loan đao chợt lóe lên, một cái đầu lớn của con lợn đã lìa khỏi cổ.
- Mẹ nói, còn phải làm một đồ tể, thực sự rất tội nghiệp thanh đao của ta!
Lâm Thiên thì thầm trong miệng, rồi nhanh chóng xử lý con lợn, đầu tiên lóc da rồi cắt bỏ hết nội tạng, rồi dùng một cành cây chắc khỏe xuyên qua rồi vác lên đi!
Thịt lợn rừng này chắc cũng tầm hai ba trăm cân, nhưng mà đối với Lâm Thiên cũng không đáng kể là bao, hắn dễ dàng xách đi rồi tới gần một đầm nước nhỏ trong vắt cạnh đó rửa thịt cho sạch sẽ, thoáng chốc cái đầm kia đã thành màu máu!
- Đây đúng là cảnh tượng đầy máu mà!
Lâm Thiên nhún nhún vai, xách con heo rừng kia lên rồi đi đến nơi cắm trại của cả nhóm!
Rât nhanh, Lâm Thiên đã đi xuống, nhưng mà ngay lập tức thấy tình huống có chút không đúng, nơi cắm trại của bọn họ, tự nhiên thấy hơn mười người lạ, trong đó có một người nói tiếng trung hơi ngọng nên thoáng chốc Lâm Thiên đã biết bọn họ không phải người Trung Quốc rồi.
Hơn mười người kia đang vây lấy Ngụy Phong và Vân Nhu, nên Lâm Thiên cũng không có liều lĩnh đi ra, mà từ từ bí mật đi lên!
- Mẹ nói, hình như là người ngoại quốc, hơn nữa nhìn bộ dáng bọn họ chắc là người nhật bản.
Lâm Thiên âm thầm nói.
Có một tên trong đó nói:
- Nói mau các ngươi có thấy một cô gái xinh đẹp đi qua đây hay không?
- Không có, chúng ta không nhìn thấy!
Vân Nhu giọng run run nói.
-. Sơn quân chắc là nàng nói thật, chúng ta nên nhanh chóng đi tìm thì hơn!
- Bọn họ đã thấy được chúng ta, nên giết chết toàn bộ!
Lúc tên sơn quân kia nói, mọi người sắc mặt trắng bệch!
“no no, sơn quân chúng ta không nên tự tìm phiền toái, nơi này là Trung Quốc mà, nếu mà gây ra chuyện lớn nhất định là khó mà thoát, chúng ta chỉ cần xóa một đoạn ký ức của họ là được!
- Nhanh lên một chút đi, chúng ta nhanh chóng vào núi.
“Hắc!” một người nói, rồi từ trong túi lấy ra một cây bút máy,
- Các ngươi nhìn vào đây, nhìn vào cây bút trong tay ta, ai không nhìn lập tức giết!
Dưới sự uy hiếp của hắn, mọi người liền nhìn vào cây bút, rồi trợn tròn mắt lên.
Một đạo ánh sáng lên hiện lên, mấy người bạn của Lâm Thiên liền ngã xuống.
- Sơn quân, xong rồi, năm phút sau bọn họ sẽ tỉnh lại và quên hết mọi việc trong vòng mười phút!
- Tốt, chúng ta phải nhanh chóng tìm được cô ả kia, trong tay nàng đang cầm một vật rất quan trọng, làm hại chúng ta phải đi khắp nơi, mẹ nó, bắt được ả thì chúng ta phải chơi chết mẹ ả luôn!
Last edited by auminhtan; 31-01-2015 at 10:17 PM.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của auminhtan